Q2. Chương 113: Vợ tôi, tôi sẽ không để cô ấy rời đi!

edit: tiểuhoanhi



Ngồi ở trong xe Tề Lăng Phong.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, ánh mặt trời rất chói, xuyên thấu qua nhánh cây, nổi bật những hình bóng loang lổ.

Trong lòng thực sự có chút châm chọc.

Nhớ tới đời trước bản thân mình luôn ngồi bên cạnh ghế lái của người đàn ông này, luôn không kìm hãm được nhìn gò má anh tuấn của anh ta, nhìn anh ta nghiêm túc lái xe, cô cảm thấy trên thế giới này chắc hẳn sẽ không còn người thứ hai để cho lòng cô có thể ấm áp như vậy, ấm áp. . .

Cho đến trái tim.

Toàn bộ đều nguội lạnh.

Biểu tình của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Tề Lăng Phong lái xe, đi ra ngoại thành.

Cô thực sự có chút khẩn trương.

Đối với người đàn ông này, cô không có cách nào phòng bị, rất lâu tựa hồ cũng nằm trên tay anh ta, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cho dù không làm chuyện giết cô cũng tuyệt đối làm chuyện đau đến không muốn sống.

Cô cầm điện thoại di động lên, nhìn như không đếm xỉa tới, ngồi chơi điện thoại di động, thật sự thì cô đang thông qua định vị GPS để xác định vị trí, nhìn xem Vũ Đại có hay không đi theo phía sau cô.

Cô bây giờ không thể nào không đề phòng Tề Lăng Phong, cô chỉ có thể như vậy. Nhất định sẽ làm xong những chuyện chuẩn bị từ trước, cho nên sau khi cô rời khỏi cao ốc Cố thị, sẽ kêu Vũ Đại đi theo phía sau cô, vô tình hay cố ý hoặc coi như là bị phát hiện cũng phải làm như vậy.

Cho nên bên người Tề Lăng Phong đột nhiên cười lạnh một chút, nhìn qua gương chiếu hậu đã thấy chiếc xe đằng sau, khóe miệng nở nụ cười rất rõ ràng, còn tỏ ra rất châm chọc.

"Không tin tưởng tôi như vậy ?" Chân mày Tề Lăng Phong dương lên.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn trả lời không có chút khéo léo nào.

Tề Lăng Phong giống như không quan tâm, vẫn lái xe, vẫn dùng tốc độ ổn định chạy đến chỗ hẹn thật xa.

Xe lái chậm, rất ổn, xe cộ càng ngày càng ít.

Phía sau Vũ Đại cũng không hề có chút kiêng kỵ.

Nửa giờ sau, xe dừng lại.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở kế bên vị trí lái xe, nhìn một mảnh rừng núi.

Tề Lăng Phong sau khi xuống xe, đi sang phía bên ghế cạnh ghế lái, ga lăng mở cửa xe :"Tới."

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Anh dẫn tôi tới chỗ này làm gì ?"

"Không phải nói tới Hoắc Tiểu Khê sao? Ở trước mộ cô ấy, hẳn sẽ tốt hơn." Tề Lăng Phong nói.

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn trầm xuống.

Đúng vậy.

Trước mặt là một ngôi mộ đã xanh ngát cỏ, đây là ngôi mộ nằm ở vị trí phong thủy tốt nhất Thượng Hải, người có tiền ở Thượng Hải đều được chôn cất ở chỗ này.

"Thế nào? Không xuống?" Tề Lăng Phong nhướng mày.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Tề Lăng Phong đi phía trước, ở trên đường lát những tảng đá lớn, xuyên qua từng bước từng bước chỉnh tề tới phần mộ mới hoặc phần mộ cũ, cuối cùng cũng đến một ngôi mộ.

Trên mộ bia có một hình cô gái màu trắng đen, mặt cười đầy ngu ngốc.

Cô đã rất lâu không có nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Tiểu Khê, thật lâu không có nhìn qua, cũng không cố ý đi nhìn, nhìn xong sẽ cảm thấy chính mình là yêu ma quỷ quái.

Tề Lăng Phong đột nhiên ngồi dưới đất.

Anh ta mặc quần tây, áo sơ mi màu trắng, nhìn qua sạch sẽ, giờ phút này lại không hề để ý đến hình tượng cứ thế mà ngồi dưới đất.

Trước kia, Hoắc Tiêu Khê thích nhất là ngồi dưới nền đất, cho dù như vậy một chút thục nữ cũng không có, Tề Lăng Phong thỉnh thoảng cũng sẽ cưng chiều mà trách cứ, noi như vậy không sạch sẽ, nói sẽ lạnh gì gì đó. . .

Cô thu tầm mắt, cảm thấy không nên suy nghĩ gì thêm nhiều nữa.

Tề Lăng Phong châm chọc cười một chút, mới đi vào chủ đề :"Cô hẳn biết quan hệ giữa tôi và cô ấy."

"Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, nhìn Tề Lăng Phong ngồi dưới đất, nhìn anh ta có chút cô đơn, có chút khó hiểu.

"Trước kia tôi rất ghét cô ấy, rất ghét. Cô ấy không ngửng dính lấy tôi, mà tôi còn phải không ngừng ngụy trang cái dáng vẻ rất thích cô ấy, đối với cô ấy giả vờ sủng ái chiều chuộng cô ấy. Người ngoài đều nói cô ấy kinh doanh tài ba, có lúc tôi lại cảm thấy người phụ nữ này ở trên người tôi thì chỉ số thông minh cơ bản sẽ bằng không." Tề Lăng Phong từng câu từng chữ nói, nói rất nhẹ nhàng, giống như không có bất cứ tình cảm gì, cứ như vậy nói ra sự thật.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn anh ta.

Đúng vậy, cô năm đó tốn tâm tư tình cảm trên người Tề Lăng Phong đến mức chỉ số thông mình chỉ là con số không, cô chưa từng nghĩ có một ngày chính vì thế mà rơi vào kết quả như bây giờ.

"Anh nói cho tôi mấy thứ này là lấy le sao, nói mọi người đầu cảm thấy khâm phục người phụ nữ bên cạnh anh, còn anh thì thấy đó chính là một người ngu ngốc?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, châm chọc vô cùng.

"Không phải ngớ ngẩn, là ngu xuẩn. Trời sinh là ngớ ngẩn, lớn lên là ngu xuẩn." Tề Lăng Phong nói.

Kiều Tịch Hoàn giận đến phát run, quả đâm giữ chặt, hung hăng nhing Tề Lăng Phong.

"Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy Hoắc Tiểu Khê." Tề Lăng Phong đột nhiên nói, sắc mặt vẫn duy trì như cũ, rất lâu cũng giống như là đang nói thị trường chứng khoán của người khác vậy :"Nằm mơ thấy cô ấy giống như trước kia vậy, nhìn về phía tôi cười, cười kêu tên tôi, cười nũng nịu trong ngực tôi, cười nói em yêu anh. . . Cảm giác rất chân thật, giống như vẫn còn ở bên người tôi vậy, lúc tôi mở mắt ra có một giây không thể phân biệt rõ rốt cuộc là thực hay mộng."

Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi.

Cô vẫn cho là người đàn ông này cho tới bây giờ sẽ không nhớ tới Hoắc Tiểu Khê, anh ta có thể lựa chọn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết Hoắc Tiểu Khê, cũng sẽ không có lương tâm hối cải hay sẽ cảm thấy bất kỳ áy náy nào với Hoắc Tiểu Khê.

"Anh có từng thích qua Hoắc Tiểu Khê sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.

Thật ra vấn đề này còn có gì mà quan trọng ?!

Thật ra cái vấn đề này, câu trả lời không cần nói cũng biết.

Một giây kia cô chết đi, nhận được chính là điện thoại của Tề Lăng Phong, từng câu từng chữ tàn nhẫn mà lạnh lùng nói, anh ta không thương cô, anh ta đã sớm cùng Sở Huân rắp tâm làm phản. . .

"Thích qua." Tề Lăng Phong nói, đột nhiên nhìn về phía mộ, hung hãn nói :"Hoắc Tiểu Khê, thật ra tôi thích cô."

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay.

Hung hăng mà nắm, một giây kia giống như không thể khống chế run rẩy, hoặc là trong lòng đang tức giận.

Nếu thích còn có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy, thật sự là có thù oán sâu nặng gì, hay thực sự người đàn ông này đã đạt đến mức tàn ác vô nhận đạo, chỉ cần đạt được mục đích, có thể không chút kiêng nể, không từ thủ đoạn nào!

"Thật, tôi thích. Cho nên cho tới bây giờ chưa từng đụng cô ấy. Cho nên tôi chỉ đụng người bên cạnh cô ấy, tôi một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, không thể nào yêu cô ấy, không thể nào yêu con gái của tội phạm giết người." Tề Lăng Phong vừa nói, hốc mặt đột nhiên đỏ, đỏ vô cùng.

"Người phạm tội giết người !!?" Kiều Tịch Hoản căn thẳng, hung hăng nhìn TỀ Lăng Phong, nhìn anh ta có chút kích động.

Tề Lăng Phong trầm mặc thật lâu, giống như đang khống chế nỗi buồn của bản thân.

Kiều Tịch Hoàn có chút hấp tấp, cô cố nén để bản thân thật tỉnh táo.

Qua thật lâu.

Tề Lăng Phong đột nhiên nói :"Đáng tiếc, mọi thứ đều là giả."

Thật là châm chọc.

Châm chọc.

Tề Lăng Phong đột nhiên cười, cười ra nước mắt.

Kiều Tịch Hoàn giống như là lần đầu tiên thấy Tề Lăng Phong khóc, mặc kệ là đời trước hay đời sau, cô cũng chưa từng thấy người đàn ông này khóc, khóc có chút không nói thành lời, giống như toàn thế giới này đang thiếu nợ anh ta vậy, giống như toàn thế giới này đang vứt bỏ anh ta, hay giống như bị toàn thế giới lừa gạt vậy, khóc.

Anh ta ngồi dưới đất nhìn tấm hình trắng đen, nước mắt không gnừng rời xuống.

Giống như ngay cả bản thân cũng không cảm giác được nước mắt, cứ như vậy không ngừng rơi xuống.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, hung hăng cắn.

Khó hiểu có chút khó chịu.

Không biết đang khó chịu cái gì, chỉ là nhìn tấm hình trắng đen, hốc mắt liền đỏ, hồng thấu, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Khi đó thời tiết rất đẹp, cây côi xanh xanh, gió hè thổi lất phất trên người, xung quanh rất yên tĩnh, ánh mặt trời cứ như vậy chiếu sáng trên thân thể, cả thế giới cũng như vậy mà yên bình, bao phủ lên những con người đang ôm nỗi buồn, gió cuốn theo phiêu lãng.

Thời gian trôi qua.

Lá cây đi đôi với bụi bậm, lung lay rơi vãi.

"Tề Lăng Phong, tôi phải đi." Kiều Tịch Hoàn xoay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên không muốn biết thêm bất cứ ngọn nguồn nào, bởi vì không muốn tha thứ cho bất kỳ một người nào, bất kỳ một người nào khiến cô tan cửa nát nhà, cô không nghĩ thời điểm cuối cùng muốn thực hiện ý đò của bản thân lại sinh ra bất kỳ sự nhẫn nhịn không thôi.

"Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong quay đầu nhìn lưng của cô.

Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân lại.

"Không hiết kỳ tại sao tôi lại dẫn cô tới chỗ này hay sao?"

"Không phải anh muốn tìm một người theo anh đi sám hối thôi sao?"

"Đoán đúng phân nửa. Bởi vì tôi luôn cảm thấy cô biết tất cả mọi chuyện về tôi, tôi không cần giấu giếm." Tề Lăng Phong từ dưới đất đứng lên, hốc mắt vẫn rất đỏ, một giây kia đột nhiên khôi phục lại bình thường, tỉnh bơ :"Một nửa kia là bởi vì tôi cảm thấy cô rất giống với Hoắc Tiểu Khê."

Kiều Tịch Hoàn nhướng chân mày lên.

"Tối hôm qua giấc mộng kia tôi còn chưa nói hết." Tề Lăng Phong nói :"Mộng kia kết thúc một giây, tôi thấy dáng vẻ Hoắc Tiểu Khê biến thành cô."

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn nói :"Anh là cảm thấy Hoắc Tiểu Khê hóa thân thành ác quỷ muốn tới đòi nợ hay sao?"

Tề Lăng Phong cười một chút :"Tôi không tin yêu ma quỷ quái."

"Có lẽ chính là tôi." Kiều Tịch Hoàn nói xong, liền đi.

Một giây kia rời đi, tròng mắt cô nhìn một chút qua bên phía hai ngôi mộ bên cạnh Hoắc Tiểu Khê.

Ba, mẹ.

Không phải con gái không đến viếng hai người, mà là bây giờ con gái không có mặt mũi nhìn hai người.

Cô sải bước rời đi.

Xe Võ Đại dựa vào thanh chắn bên đường cạnh nghĩa địa, nhưng Võ Đại lại không có bên trong xe.

Cô cầm điện thoại lên, bấm.

Thật lâu, điện thoại mới thông, cô có chút khó chịu nói :"Cô lại đi nơi nào? Đi nhà vệ sinh sao?"

"Cô xong chuyện rồi?"

"Ừ."

"Tôi lập tức qua."

"Chẳng lẽ nơi này cô còn có người thân, hoặc là bạn?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Có, người bạn."Nói xong liền cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, cũng không quá để ý chờ.

Tròng mắt đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu đen nhỏ, tốc độ lái rất nhanh, phảng phất chạy như gió lốc vậy đi trên đường quốc lộ lái thật thô lỗ, Kiều Tịch Hoàn trong lòng đang suy nghĩ có phải hay không Doãn Tường đang chạy với tốc độ như gió, ở bên ngoài nhìn thấy chính là như vậy. Nhớ đến trong lòng không khỏi có chút kinh hãi, bản thân ở trong xe Doãn Tường còn không biết, ở bên ngoài xem ra quả nhiên đúng là dọa người.

Trong lòng còn nghĩ như vậy, lại có chút nhạy cảm phát hiện chiếc xe này hình như vội vã tiến thẳng về phía cô, rõ ràng ở ngoại ô đường rất rộng, làm sao cũng đều thấy chiếc xe này có vấn đề, mà một giây kia giống như là ngu ngốc vẫn nhìn về phía trước, bước chân cũng không nhích thêm một chút nào.

Kiều Tịch Hoàn sợ hãi, nhìn chiếc xe cứ thế lao về phía mình.

Một giây tiếp theo, thân thể đột nhiên bị một lực tay mạnh đẩy đi, xe Võ Đại lúc ấy ngừng ở ven đường, ven đường là một đoạn dốc, cô bị đẩy một cái liền lăn từ đoạn dốc lăn xuống dưới, thân thể đồng thời cũng được một người hung hăng ôm chặt vào trong ngực, dường như dùng lực đẩy quá mạnh mà cũng bị lăn xuống dưới cùng Kiều Tịch Hoàn.

Đoạn dốc không cao, nhưng khắp nơi đều là bùn đất cùng đá vụn, thân thể bị lăn qua như vậy chắc vô cùng khó chịu.

Thật lâu, hai cỗ thân thể ngừng lại, còn chưa kịp phản ứng, cứ nhìn chiếc xe màu đen kia đã hung hãn đụng vào chiếc xe của Võ Đại đậu ven đường, hai chiếc xe đều đã trở nên vặn vẹo.

Kiều Tịch Hoàn kinh hãi nhìn một màn kia, không phải vì Tề Lăng Phong đột nhiên đẩy cô ra, ở giữa hai chiếc xe chính là vị trí mà cô đứng đợi, như vậy bây giờ. . .

Trong lòng cô căng thẳng, rợn cả tóc gáy.

Tề Lăng Phong đem Kiều Tịch Hoàn kéo lên, trên người cả hai đều có vài vết thươg, tay cũng không ngừng kiểm tra thân thể cô, xác định vết thương cho cô có phải hay không bị thương rất nghiêm trọng.

Mà giờ phút này, Kiều Tịch Hoàn chẳng qua vẫn ngu ngốc như vậy nhìn hai chiếc xe đụng vào nhau, nhìn cái xe một lúc thì cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc quần áo màu đen mang mũ lưỡi trai đi xuống, cầm trên tay là một cây gậy bóng chày, không nói hai lời từ trên phía mặt đường lao như bay xuống phía chỗ Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong mà chạy tới.

Kiều Tịch Hoàn trở tay kéo Tề Lăng Phong :"Chạy mau."

Tề Lăng Phong bây giờ giống như phát hiện ra cái gì, ngẩng đầu nhìn một người toàn thân to lớn dũng mãnh nhanh như chớp chạy về phía bọn họ, dừng một giây, giây tiếp theo liền kéo theo Kiều Tịch Hoàn, sải bước chạy về phía trước.

Người áo đen nhìn hai người chạy, bước chân nhanh hơn chút.

Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong chạy nhanh thêm, Kiều Tịch Hoàn vừa chạy vừa tìm điện thoại di động, điện thoại di động không biết có phải hay không lúc lăn xuống bị rớt, Kiều Tịch Hoàn lớn tiếng nói với Tề Lăng Phong :"Anh gọi cho số điện thoại 138XXXX0623, nhanh lên một chút. . . "

Thanh âm vừa vội vừa mau, thở hồng hộc.

Tề Lăng Phong vội vàng từ trong túi quần áo lấy điện thoại, điện thoại vừa mới móc ra, không biết có phải do quá gấp mà lập tức rơi trên mặt đất, Tề Lăng Phong khom người đi nhặt, Kiều Tịch Hoàn chạy về phía trước, hai người cứ như vậy kéo một cái lại một cái, Kiều Tịch Hoàn không điểm tựa chợt ngã nhào xuống đất, trước mặt là một tảng đá lớn, hai người quỳ ở phía tảng đá, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Tề Lăng Phong nhặt điện thoại di động lên, chạy tới nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn đau đến nước mắt không tự chủ liền chảy ra.

Tề Lăng Phong nhanh chóng đỡ Kiều Tịch Hoàn ngồi dậy, Kiều Tịch Hoàn liêu xiêu đi theo Tề Lăng Phong chạy về phía trước.

Vừa chạy, vừa gọi điện thoại.

Người phía sau càng lúc càng gần.

Điện thoại còn chưa thông.

Phía sau người đàn ông kia đã đuổi tới, cây gậy bóng chày liền trực tiếp đập xuống đầu Kiều Tịch Hoàn.

Nhất thời.

"Bang!"

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy đầu mình đau nhói, một chất lỏng ấm ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, cô cảm thấy trước mặt có chút hoa mắt, trước mắt càng lúc càng không thấy gì, cả người không tự chủ được quỳ xuống mặt đất.

"Kiều Tịch Hoàn!" Tề Lăng Phong không đỡ Kiều Tịch Hoàn, lớn tiếng kêu tên cô.

Hai người đều ngừng lại, ngồi trên mặt đất.

Kiều Tịch Hoàn còn có chút ý thức, nhưng mọi thứ trước mặt nhìn qua chỉ toàn một màu đen, cô cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại, trên đầu đau đớn khiến cả người cô có chút vặn vẹo, nhưng cô không muốn chết, không muốn chết, cô không muốn trải quá mọi thứ đời trước.

Cô hung hăng ép buộc bản thân mở mắt ra, cô sợ nhắm mắt một cái liền an nghỉ trọn đời.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen ngừng chân trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống, mang trên mặt biểu tình dữ tợn, mặt hung hăng, hắn năng cây gậy bóng chày lên, chuẩn bị đập lên đầu Kiều Tịch Hoàn thêm một lần nữa, Tề Lăng Phong đột nhiên đem Kiều Tịch Hoàn bảo vệ trong ngực, cả người ôm thật chặt.

Lúc ấy, Kiều Tịch Hoàn ý thức có chút mê man, nhưng vẫn cảm giác được, một người hung hăng ôm cô trong lồng ngực rộng rãi, một giây kia hoảng hốt, hung hăng bảo vệ cô, cũng khiến cô hoảng hốt nhớ lại, đã từng có cái ôm ấm áp quen thuộc đó.

Đã từng có, lúc sự giả dối còn chưa bị xé rách, cho cô ấm áp.

Theo dự đoán, cái đau đớn kia sẽ không rơi vào trên người cô.

Tề Lăng Phong ngửa đầu, nhìn người đàn ông cầm gậy đột nhiên cùng một người phụ nữ đánh nhau, người phụ nữ rất cao, nhìn qua có chút lực lưỡng, nhưng cũng không phải là loại dáng vẻ to cao thô kệch, tóm lại khiến cho người khác có cảm giác, có thể đánh rất giỏi.

Mà người phụ nữ này Tề Lăng Phong biết, là tài xề Võ Đại của Kiều Tịch Hoàn.

Võ Đại cùng người đàn ông cầm gậy đánh nhau.

Người đàn ông cũng không phải là đối thủ của Võ Đại, hai ba chiêu liền bị Võ Đại hung hăng đạp trên mặt đất, có thể người đàn ông kia cũng không nghĩ tới sẽ bị một người phụ nữ đánh nằm gục trong vòng hai ba giây.

Người đàn ông bị Võ Đại áp đảo dưới đất, không nhúc nhích, Võ Đại đạp chân ở trên người hắn, hung hãn nói :"Là ai kêu mày tới ?!"

Người đàn ông kia cắn chết cũng không nói.

"Mày muốn tao báo cảnh sát sao?" Võ Đại hung hãn hỏi.

"Này, cô bây giờ không phải nên quan tâm đến Kiều Tịch Hoàn sao !?" Tề Lăng Phong đột nhiên mở miệng, hung hăng nhìn Võ Đại.

Võ Đại quay đầu nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn tái nhợt.

Tề Lăng Phong một mực đem Kiều Tịch Hoàn ôm vào trong ngực, tay một mực đặt ở sau gáy cô, tay anh ta giữ gáy cô cũng dính máu đỏ tươi.

Võ Đại đá văng người đàn ông kia sang một bên, ngồi xổm người xuống :"Anh đi lái xe, tôi cõng cô ấy lên."

Tề Lăng Phong vốn có chút do dự, nhưng đoạn dốc kia cũng không phải thấp, đường đi cũng không tốt, người phụ nữ trước mặt này thật sự có thể cõng Kiều Tịch Hoàn leo lên? Nhưng vừa rồi nhìn thân thủ cùng sức lực cũng không chút do dự đem Kiều Tịch Hoàn giao cho Võ Đại, thấp giọng ở bên tai Kiều Tịch Hoàn nói :"Cô đem tay mình tự đè lên, đừng để cho máu chảy quá nhiều."

Kiều Tịch Hoàn rất yêu ớt, nhưng nguyện vọng muốn sống rất mãnh liệt, cô cố nén đau đớn, trong lòng vô cùng khó chịu nén lại che gáy mình.

Tề Lăng Phong nhanh chóng chạy lên con dốc, đi tới chỗ anh ta đỗ xe.

Võ Đại dùng tốc độ rất nhanh, trực tiếp cõng Kiều Tịch Hoàn chạy lên, có chút thở hồng hộc, không đầy mấy phút đã đem Kiều Tịch Hoàn cõng lên, đặt trong xe Tề Lăng Phong, xe một đường chạy thẳng tới bệnh viện.

Kiều Tịch Hoàn vẫn cho là Tề Lăng Phong sẽ không tăng tốc độ.

Cô dựa vào ghế, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Xe một đường lái thẳng đến bệnh viện trung ương thành phố, cô bị đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Đầu tiên bác sĩ tiến hành rửa vết thương, vết thương không sâu nhưng bởi vì mất máu quá nhiều. Bên trong còn có một máu bầm nhỏ, cũng may không có chèn ép thần kinh hay cũng không có gì đặc biệt bị tổn thương, bình thường sẽ tự động biến mất, có điều vì lý do an toàn, đề nghị ở lại quan sát mấy ngày.

Mà cơ thể cô bị thương một vài chỗ bị thương, cũng căn cứ độ nặng nhẹ mà tiến hành việc sát trùng cùng băng bó.

Cô sốt ruột kêu y tá từ bên trong đẩy cô đi ra ngoài, trên hành lang Tề Lăng Phong vùng Võ Đại đang ở đó.

Sau khi thấy cô ra ngoài, Tề Lăng Phong trực tiếp đi về phía bác sĩ, giống như đang hỏi tình huống, Võ Đại thì theo chân y tá đẩy cô về phía phòng bệnh.

"Cô chưa gọi cho Cố Tử Thần sao?" Vừa mới để bản thân ổn định lại tốt, Kiều Tịch Hoàn mới thẳng thắn hỏi.

"Gọi." Võ Đại nói.

"Lúc nào gọi?"

"Đại khái lúc cô đi vào."

"Anh ấy còn chưa tới?" Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Võ Đại không lên tiếng.

"Mẹ kiếp." Kiều Tịch Hoàn mắng nhỏ một tiếng.

Đúng lúc.

Tề Lăng Phong từ bên ngoài đi vào, trên người chắc băng bó đơn giản :"Bác sĩ nói cô không có chuyện gì."

"Tôi biết." Kiều Tịch Hoàn có chút lạnh nhạt.

"Chuyện ngày hôm nay không phải nên cảm ơn tôi hay sao? Cô nhìn cơ thể tôi một chút đi?" Tề Lăng Phong nói, trên người quả thật cũng có chút vết thương.

"Nếu như không phải là tại anh kéo tôi đi tới cái mộ quỷ gì kia, tôi sẽ có thể gặp phải loại chuyện này."

"Kiều Tịch Hoàn, cô không giống như một người ngu ngốc." Tề Lăng Phong đột nhiên cười một tiếng.

"Anh có ý gì?"

"Cô chẳng lẽ không biết xảy ra sự cố này là cố ý? Coi như cô không theo tôi đi ra ngoài, thì một ngày nào cũng sẽ gặp. Cô hẳn nên thấy may mắn vì có tôi ở bên cnạh cô, tôi bảo vệ cô." Tề Lăng Phong từng câu từng chữ nói.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Ân huệ ?!

Nói tới thì ai mới thiếu ai ?!

Tề Lăng Phong anh mới thiếu tôi nhiều chỗ!

"Ân huệ của cô ấy, tôi giúp cô ấy trả thế nào?" Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông, không nóng cũng không lạnh, không nhanh cũng không không chậm.

Tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn thấy Cố Tử Thần từ bên ngoài đi vào.

Toàn thân cao ngất, giống như đã quen việc anh ngồi xe lăn, bây giờ đột nhiên như thế đều có chút không quen lắm.

Tề Lăng Phong chân mày khẽ nhíu lại, đột nhiên đứng lên nhìn Cố Tử Thần trước mặt.

Cũng không cảm thấy người đàn ông này có điểm gì đặc biệt ưu tú, nhưng luôn cảm thấy khí thế ấy có một giây kia làm người khiếp sợ.

"Ân Huệ của cô ấy tôi trả giúp như thế nào?" Cố Tử Thần nhìn Tề Lăng Phong, lặp lại.

Biểu tình lạnh lùng, tỉnh bơ.

Tề Lăng Phong trầm mặc, giống như đang điều chỉnh tình trạng của bản thân, anh ta đột nhiên cười rộ lên :"Anh họ, anh chuẩn bị làm thế nào để giúp cô ấy?"

"Cậu nói đi." Cố Tử Thần môi mỏng khẽ nhúc nhích, âm thanh lạnh băng.

"Nếu như tôi nói, tôi muốn cô ấy?" Tề Lăng Phong chỉ Kiều Tịch Hoàn, thẳng thắn nói.

Tròng mắt Cố Tử Thần chợt lóe lên, một ánh mắt sắc lẹm xoay người rồi biến mất, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, khớp xương giống như vang lên 'Răng rắc', anh nói :"Thử một chút."

"Đang thử." Tề Lăng Phong không kiêng kỵ nói, khóe miệng nở nụ cười càng lúc càng rõ.

'Bốp.' Cố Tử Thần đột nhiên giơ một quyền ra.

Tề Lăng Phong không kịp phòng bị chợt ngã dúi người xuống đất.

Cả người ngửa về phía sau, va chạm kịch liệt.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên giường bệnh, trợn mắt há miệng nhìn một màn này.

Võ Đại tựa vào trên vách tường, bình tĩnh khoanh tay, bộ dạng đang xem kịch vui.

Tề Lăng Phong có chút chật vật ngồi bẹp dưới đất, lau khóe miệng dính vết máu, cười lạnh nhìn anh không nói một câu.

Cố Tử Thần bỏ lại một câu :"Lần nữa giữ lại cậu, cậu biết mẹ tôi che chở cậu. Tự mình thu xếp ổn thoả."

Tề Lăng Phong cười lạnh, nhìn anh :"Cố Tử Thần, anh thực sự coi tôi là đứa trẻ lúc bé sao, mặc cho người Cố gia khi dể mặc cho người Cố gia ức hiếp sao? Anh cho là tôi thực sự không thể chịu đựng nổi một kích như vậy sao?"

"Tôi thành thật khuyên ngay tại đây, Võ Đại, đưa đi." Cố Tử Thần không nhịn được liếc mắt nhìn Tề Lăng Phong dưới đất, nghiêm nghị nói.

Võ Đại đi về phía Tề Lăng Phong, nhìn qua rất nhẹ nhàng liền đem Tề Lăng Phong lớn như vậy từ dưới đất kéo lên.

Tề Lăng Phong quay đầu nhìn Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, rời đi.

Trong phòng cũng chỉ còn lại Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn cau mày, có chút không vui nói :"Tại sao anh lại đánh Tề Lăng Phong, hôm nay thực sự Tề Lăng Phong đã giúp em."

Cố Tử Thần không nói gì, đặt mông ngồi trên ghế sofa.

"Anh nói chuyện đi, anh làm gì mà đánh Tề Lăng Phong ?! Anh nha sao lại bạo lực như thế hả !?"

"Không ưa!" Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, giọng hơi lớn.

". . . Cố đại thiếu anh có thể ngừng ngây thơ một chút không? Anh còn nhỏ sao? Một người lớn chừng ấy, cũng bởi vì không ưa thì đi đánh người, anh không biết dùng cách nào khác để giải quyết chuyện sao?" Kiều Tịch Hoàn tức giận nói.

Cố Tử Thần sắc mặt càng thêm khó coi :"Kiều Tịch Hoàn, em là bị đập bể đầu sao ?! Nhiều lời như vậy."

"Em. . . " Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần đột nhiên từ trên ghế sofa đứng dậy, mạnh mẽ đi tới đem Kiều Tịch Hoàn đẩy nằm trên giường bệnh, âm thanh lạnh như băng :"Ngủ."

"Không ngủ được." Kiều Tịch Hoàn cố ý trừng mặt thật lớn.

"Kiều Tịch Hoàn."

"Cố Tử Thần."

"Kiều Tịch Hoàn, em im miệng." Cố Tử Thần bốc hỏa nói :"Không cho phép em nói thêm câu nào, ngủ."

". . . " Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần giúp cô đắp chăn, bá đạo vô cùng.

Kiều Tịch Hoàn có chút tức giận, nhưng đột nhiên có chút không giải thích được thấy buồn cười.

Càng ngày càng cảm thấy Cố Tử Thần chính là đang ghen.

Là ghen chứ ?!

Còn vì giấu đi mà cố ý để mặt cau có.

Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng liền giơ lên, không sợ chết cười thành tiếng.

Cố Tử Thần cau mày :"Em cười cái gì?"

"Cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của anh rất buồn cười."

"Anh không ăn giấm."

"Vậy anh đánh Tề Lăng Phong làm gì?"

"Anh nói không ưa." Cố Tử Thần hung hãn nói, ra sức giải thích.

Giải thích chính là che giấu.

Cô biết.

Kiều Tịch Hoàn cười càng thêm nham hiểm.

Cố Tử Thần đen mặt càng thêm đen.

Hai người cứ như vậy giằng co một chút không khí kỳ quái cứ thế bám theo hai ngiười.

Thật lâu.

Kiều Tịch Hoàn giống như đã cười đủ, cô nghiêm túc, nhìn Cố Tử Thần nói :"Anh tới đây."

Chân mày Cố Tử Thần động một cái.

"Anh tới đây." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.

Cố Tử Thần đi sang ngồi, gần bên vị trí cô nằm.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, môi cứ như vậy thẳng tắp hôn ở môi anh, một giây, hai giây, ba giây.

Hời hợt như vậy.

Cô buông anh ra, nhìn ở khoảng cách gần, khuôn mặt hoàn mỹ rõ nét, nhìn môi mỏng lạnh lùng của anh, có chút đỏ thắm sáng bóng, cô nói :"Cố Tử Thần, vừa rồi thiếu chút nữa em chết."

Cố Tử Thần ngẩn người ra, trở tay ôm cô.

"Có một giây kia, thật sự em lại sợ mình chết như vậy." Kiều Tịch Hoàn nói :"Cố Tử Thần, em thực sự rất sợ chết."

"Anh biết."

"Vậy anh biết, người muốn giết em kia là ai không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Cố Tử Thần trầm mặc, không nói gì.

"Buổi sáng nay em mới nhận được điện thoại của Diệp Vũ, Diệp Vũ nói em chớ để mình rơi vào tay cô ta, cô ta sẽ khiến em chết không toàn thây." Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nói :"Sau đó em ra cửa liền xảy ra chuyện như vậy."

Cho nên nói, cô đang nghi ngờ Diệp Vũ.

Cố Tử Thần một mực im lặng.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày :"Anh tin không?"

"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Thần nhìn cô từng câu từng chữ nói :"Em tạm thời ở nhà đi nơi nào cũng đừng đi nữa."

"Không được, em phải đi làm."

"Không đi làm nữa, anh có thể giúp em."

"Không." Kiều Tịch Hoàn cự tuyệt :"Lúc này không được."

"Em không tin anh?" Cố Tử Thần nhướng mày.

"Đúng, em không tin anh." Kiều Tịch Hoàn không hề khéo léo nói thẳng :"Lúc này, ai em cũng không tin."

Cô chỉ tin tưởng chính mình.

Cô cảm thấy thật sự cùng chuyện hai người 'Yêu hoặc không yêu' một chút liên quan cũng không có.

"Kiều Tịch Hoàn, hợp đồng Phó thị là anh dành được." Cố Tử Thần nói sắc mặt thêm nghiêm túc :"Em thực sự cho rằng Phó Bác Văn sẽ buông tay nhiều xí nghiệp như vậy để hợp tác cùng Cố thị."

"Em biết."

"Cho nên em có cái gì mà không yên lòng?" Cố Tử Thần nhướng mày.

"Em không muốn giải thích thêm bất kỳ cái gì, em bây giờ chẳng qua nghiêm túc nói cho anh biết, chuyện tình của công ty anh không nên nhúng tay, một chút cũng không thể, nếu không em thực sự rất hận anh." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, nghiêm túc đền mức biểu tình có chút lạnh nhạt.

Lúc này, cô không cần bất kỳ ai nhúng tay vào, cũng sợ người khác đến nhúng tay vào.

"Vậy em không sợ chết sao?" Cố Tử Thần nhướng mày.

"Sợ. Nhưng so với chết, công việc bây giờ với em mà nói quan trọng hơn." Bởi vì so với chết, có chuyện càng khiến bản thân đau lòng hơn.

Nếu như lần này thất bại.

Cô cũng không biết bản thân có phải thực sự hỏng mất hay không.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn mặt kiên quyết.

Thật lâu.

Anh đột nhiên đẩy Kiều Tịch Hoàn, từ giường bệnh đứng lên, đi sang một bên.

"Cố Tử Thần thật xin lỗi." Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng anh nói.

Thân thể Cố Tử Thần hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô :"Em cảm thấy là đúng, cứ dựa vào cách thức của em mà làm."

"Cám ơn." Kiều Tịch Hoàn rủ tròng mắt xuống.

Cô nghĩ rất đơn giản, sau khi xong hết mọi việc, mọi chuyện đã rõ ràng, Cố Tử Thần sẽ hiểu quyết định của cô bây giờ, cùng với hành động quá khích của cô. Cô nghĩ thật đơn giản, khi hoàn thành xong mong muốn, cô sẽ đi theo Cố Tử Thần, một lòng một dạ.

Căn phòng yên tĩnh.

Võ Đại gõ cửa, giống như cảm giác được bên trong có chút kỳ quái, Võ Đại mím môi nói :"Có chút việc tìm anh."

Cố Tử Thần khẽ gật đầu, đi theo Võ Đại ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một người là cô.

Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cô thực sự không ngủ được, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, tựa hồ còn sờ sờ ở trước mắt, nhìn thấy mà giật mình. . .

Cô thật rất sợ cứ như vậy một lần nữa chết đi.

. . .

Võ Đại nhìn Cố Tử Thần ngồi ở bên ngoài hành lang, đây là phòng bệnh Super VIP, vì thế nên phòng bệnh VIP bảo đảm tuyệt đối yên tĩnh, trên hành lang cơ hồ không có bóng người nào, cho nên giờ phút này cũng chỉ có hai người bọn họ. Không khí có chút ngột ngạt, ở hành lang bắt đầu nói chuyện.

"Là Diệp Vũ." Võ Đại mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn hoài nghi là đúng.

"Mới vừa rồi Diệp Vũ gọi điện cho tôi, hỏi tình trạng Kiều Tịch Hoàn." Võ Đại giải thích :"Diệp Vũ nói đây là trước khi rời khỏi Thượng Hải, muốn làm chuyện cuối cùng. Không có nghĩ qua đối với Kiều Tịch Hoàn có thể gây chết người, nhưng muốn cho cô ấy một bài học." Võ Đại nhìn thần sắc Cố Tử Thần.

Sắc mặt Cố Tử Thần có chút căng thẳng, không nói một câu.

"Diệp Vũ chẳng qua là nói cho chúng ta, Kiều Tịch Hoàn thật không lưu lại được. Lão đại, sao không suy nghĩ một chút về đề nghị của Diệp Vũ, tôi cảm thấy Diệp Vũ làm ra chuyện này theo chúng ta thì có chút hèn hạ. Nhưng cũng là vì chúng ta mà lo lắng." Võ Đại không phải vì bao che mà nói vậy, chẳng qua cảm thấy Diệp Vũ không quá xấu xa :"Hơn nữa không thể không nói, Diệp Vũ rất yêu anh."

Cùng tiếp xúc với Diệp Vũ một thời gian không ngắn, nhưng người phụ nữ này cũng không phải là người máu lạnh vô tình như vậy.

"Võ Đại, cô cảm thấy Kiều Tịch Hoàn không nên ở lại bên người tôi phải không?" Cố Tử Thần mở miệng, hỏi Võ Đại, còn chăm chú nhìn Võ Đại.

"Đối với chúng ta mà nói, đối với cô ấy mà nói đều tốt. Tôi thừa nhận tôi một chút cũng không hề ghét Kiều Tịch Hoàn, thậm chí không thể không nói tôi rất bội phục cô ấy, tôi vẫn cho là chỉ có người trong căn cứ khi ra ngoài làm việc mới có thể không chút do dự như vậy, Kiều Tịch Hoàn phá vỡ hoàn toàn cái nhìn của tôi đối với người đời. Nhưng lão đại, anh biết Kiều Tịch Hoàn và chung ta không cùng chung một thế giới, chúng ta từ khi 3 tuổi, 5 tuổi, 7 tuổi đều có thể tùy thời tới những nơi địa phương chết chóc mà đi. Chúng ta có thể chết, chết không có chút giá trị, chết không có ràng buộc, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy không phải. KHông phải bởi vì bên cạnh chúng ta không có bạn thân hay người thân, mà từ nhỏ chúng ta đã bị tiêm nhiễm cách làm việc nguyện ý hi sinh tính mạng, chúng ta là bị tẩy não. Kiều Tịch Hoàn thì không, Kiều Tịch Hoàn là một người bình thường, cô ấy hẳn nên dựa theo cách sống bình thường ở thế giới này." Võ Đại lần đầu tiên nói một hơi nhiều như vậy.

Khoảng thời gian này luôn phải kìm nén lời nói cho tới tận bây giờ.

Những là này là riêng tư, Võ Đại cũng đã từng cùng Doãn Tường nói qua nhưng bởi vì quyết định là của lão đại, nên theo thói quen nghe lời mà thôi.

Nghe lời không có nghĩa là không có nghi vấn.

Trên hành lang một lần nữa lại rơi vào im lặng, Cố Tử Thần nhìn Võ Đại đột nhiên mở miệng :"Chúng ta tại sao phải rời khỏi căn cứ?"

"Bởi vì Lộ Viễn chết."

"Lộ Viễn chết khiến chúng ta biết đến cái gì ?"

"Căn cứ tàn nhẫn." Võ Đại mạnh dạn nói, nói tới chỗ này trong hốc mắt rõ ràng có thêm ngọn lửa, ngọn lửa của tức giận.

"Căn cứ tàn nhẫn ở chỗ nào?" Cố Tử Thần hỏi tiếp.

Võ Đại có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Võ Đại không nghĩ được sâu sắc như vậy.

"Ở chỗ, ngăn cản chúng ta quay trở về cuộc sống bình thường." Cố Tử Thần gằn lên :"Ở chỗ để cho một giây kia chúng ta chết đi, cũng không ngừng vì hắn mà bán mạng!"

Võ Đại mím chặt môi.

"Võ Đại, tôi mang mọi người rời đi, mục đích cuối cùng chính là muốn để mọi người cùng với tôi, trở lại trạng thái là một người bình thường. Chúng ta không phải cái máy không phải bù nhìn mà bán mạng, cho nên." Cố Tử Thần hung hăng nói :"Cho nên, chúng ta liều mạng như vậy chính là muốn chúng ta trở về trạng thái của một người bình thường. Như lúc này, vợ tôi, tôi không có cách nào để cô ấy rời khỏi tôi, tôi không nghĩ sẽ hối hận."

Vợ tôi, tôi không có cách nào để cô ấy rời khỏi tôi, tôi không nghĩ sẽ hối hận.

Võ Đại đột nhiên á khẩu không trả lời được.

Võ Đại nhìn Cố Tử Thần, nhìn thời khắc cùng bóng dáng kiên quyết của anh.

Võ Đại thực sự chưa từng nhìn qua ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tử Thần còn có thêm những nỗi buồn gì khác.

Võ Đại nhớ lúc Lộ Viễn chết, bọn họ đều nhìn về phía thi thể của anh ta, Doãn Tường, Mạc Sơ, Ôn Mạc Sâm, Diệp Vũ còn có Võ Đại cô, cùng khóc, vốn tưởng rằng sẽ không rơi nước mắt hay là khóc, duy chỉ có lão đại Cố Tử Thần không hề chảy một giọt nước mắt.

Cố Tử Thần chỉ nói :"Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không trở về căn cứ."

Sau đó, bọn họ không có bất kỳ một ai nói lên ý kiến gì, chia năm sẻ bảy đi.

Mặc dù Diệp Vũ cuối cùng cũng trở về căn cứ, nhưng cũng không có đối với quyết định của Cố Tử Thần sinh ra nửa điểm nghi ngờ.

"Võ Đại, chuyện Kiều Tịch Hoàn tôi hy vọng không nghe được từ trong miệng cô nói ra." Cố Tử Thần nhắc nhở.

Võ Đại gật đầu :"Được."

"Tôi sẽ không thua." Cố Tử Thần cam kết.

Cố Tử Thần cho tới bây giờ không hề dễ dàng cam kết gì.

"Bây giờ Diệp Vũ rời đi, căn cứ nhất định sẽ phái những người khác tới, chúng ta bây giờ ngồi chờ chết sao?" Võ Đại hỏi :"Thật sự tôi một mực nghe Doãn Tường nói, chúng ta có kế hoạch tới căn cứ. Nhưng đến bây giờ tôi từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy hành động của anh."

"Tôi đang đợi một người."

"Ai?" Võ Đại nói.

"Một người đối với chúng ta rất hữu dụng, người kia vừa xuất hiện, kế hoạch của chúng ta mới có thể hoàn toàn thực hiện." Cố Tử Thần sâu xa nói.

Sinh mạng chỉ có một lần.

Kiều Tịch Hoàn nói, Cố Tử Thần sợ chết một chút!

Cho nên, anh quyết định lần này nghe Kiều Tịch Hoàn một chút.

Hễ là phải, thì lượng sức mà đi.

"Lão đại, chúng ta thực sự có thể phá huỷ căn cứ sao?" Võ Đại cuối cùng vẫn là hỏi.

"Có thể." Cố Tử Thần nói như đinh đóng cột. Bởi vì không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.

Võ Đại yên lặng.

Luôn cảm thấy có chút mông lung.

Nhưng từ trong miệng Cố Tử Thần nói ra, dường như những chuyện kia đều là thật, cũng biến thành sự tồn tại chân thực.

Đây là chính là điểm quyết đoán đúng chỗ ở người đàn ông này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro