Q2. Chương 118: Không làm không chết (3) Cắn ngược một cái.

edit: tiểuhoanhi



Kiều Tịch Hoàn rời khỏi bệnh viện, ngồi xe chuẩn bị về Cố gia.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên cầm điện thoại ra bấm :"Tề Lăng Phong, là tôi, Kiều tịch Hoàn."

"Rất khó có khi cô lại chủ động gọi cho tôi." Bên kia truyền đến âm thanh cà nhỗng của Tề Lăng Phong.

"Tôi thường xuyên chủ động gọi điện thoại cho anh."

"Đều là chuyện liên quan đến lợi ích đôi bên."

"Tề Lăng Phong, nếu như tôi nhớ không lầm, anh hẳn so với bất kỳ người đàn ông nào cũng thực tế hơn, đừng đem bản thân tự mình đề cao như vậy, lúc này tôi chính là nghi ngờ mắt nhìn của tôi."

Tề Lăng Phong nhún vai :"Nếu như cô nhật định như vậy, tôi cũng không có gì để giải thích. Cô có chuyện gì, mời nói?"

"Anh luôn luôn cùng Lôi Lôi liên lạc có phải hay không?" Kiều Tịch Hoàn dứt khoát.

Tề Lăng Phong mím môi, cười một tiếng :"Nghe Diệp Vũ nói cô vẫn luôn điều tra tôi, không nghĩ tới nhất cử nhất động của tôi quả nhiên đều ở dưới mí mắt của cô, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô rốt cuộc biết bao nhiêu thứ về tôi? Tôi làm sao cũng cảm thấy cô giống như ở ngay trước mắt vậy. Như thể cô cái gì cũng thấy rõ ràng, mà cô biết không? Như vậy khiến tôi cảm thấy rất tức giận."

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh :"Tôi không rảnh nói đùa với anh. Tề Lăng Phong nếu như anh thực sự cùng Lôi Lôi bày ra âm mưu gì tôi khuyên anh sớm một chút buông tay, đừng trách tôi không nhắc nhở anh nếu để cho Tiêu Dạ biết mọi thứ mà anh đang đứng trong bóng tối làm việc, anh có thể tưởng tượng ra kết quả của anh."

"Cô đang uy hiếp tôi sao?"

"Tốt bụng nhắc nhở mà thôi. Tôi nghĩ tôi có thể tra đến mức này, Tiêu Dạ so với tôi cũng không ngu đâu. Cuối cùng có một ngày sự thật sẽ được phơi bày." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

"Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong giọng nghiêm túc hơn nhiều khiến cho âm thanh có chút lạnh :"Chuyện gì cô cũng đều nhúng tay, cô không cảm thấy mệt sao?"

"Nhưng lời này tôi cũng muốn nói ngược lại cho anh." Kiều Tịch Hoàn nói xong, liền cúp điện thoại.

Tề Lăng Phong nhìn nét chữ 'Kết thúc cuộc đối thoại', khóe miệng mân chặt lại một chỗ.

Anh ta trầm mặc một hồi, cầm điện thoại lên :"Lôi Lôi."

"Chuyện gì Tề Lăng Phong? Đột nhiên nghĩ tới tôi, thực sự khiến cho người khác có chút được quan tâm mà lo sợ." Lôi Lôi châm chọc nói.

"Kêu cô khoảng thời gian này buông tay đi, an phận thủ thường cô nghe rõ chưa?" Tề Lăng Phong hung hăng nói :"Cô có biết không đã có người bắt đầu điều tra cô, cũng tra được ra tôi rồi."

"Sau đó thì sao?"

mu

"Sau đó, cô thật sự ngu xuẩn, hay trong lòng đã vặn vẹo đến mức muốn chết !? Nếu như có người biết tất cả mọi thứ đều là do cô cố ý an bài, cô nghĩ Tiêu Dạ sẽ làm gì đối với cô hay chưa ?!" Tề Lăng Phong có chút giận giữ nói.

"Tôi không sợ. Bây giờ đối với tôi mà nói cái gì cũng không sợ. Giết chết Diêu Bối Địch mới là chuyện tôi muốn làm. Tề Lăng Phong anh bây giờ đừng để ý bất cứ cái gì của tôi, anh yên tâm tôi sẽ không bán đứng anh. Anh muốn ở trên người tôi nhận được lợi ích gì anh nói thẳng đi, tôi có thể giúp anh." Lôi Lôi sao cũng được nói.

"Không có nhu cầu. Dùng một nước ở trên người cô thế này quả nhiên tôi không nên đi thêm một bước, Lôi Lôi sau này cô tự mình thu xếp ổn thỏa. Cũng không cần gọi điện thoại cho tôi, chúng ta từ đây mỗi người một ngã." Tề Lăng Phong hung hãn nói.

Anh ta thực không nghĩ tới, Lôi Lôi người đàn bà này đã đến mức anh ta không có cách nàm nắm trong lòng bàn tay.

Người đàn bà này trong lòng thực biến thái.

Trong lòng biến thái, cũng sẽ không để ý để làm bất cứ chuyện gì, hay nhận được kết quả thế nào.

"Tề Lăng Phong." Lôi Lôi đột hiên gọi tên anh ta.

Tề Lăng Phong trầm mặc, giống như đang đợi cô ta nói.

"Tôi không có bạn bè gì, mặc dù anh dùng thủ đoạn kinh tởm để bắt tôi hợp tác với anh, tôi vẫn cho là ít nhất trên cái thế giới này còn có một người mặc kệ có mục đích gì ít nhất vẫn đứng về phía tôi. Mà bây giờ, anh cũng đòi rời khỏi." Lôi Lôi châm chọc nói :"Không sao cả, thực sự thì tôi cũng chưa từng nghĩ anh có thể giúp tôi cái gì. Có điều đến cuối cùng anh có thể hay không nói cho tôi là ai đang điều tra tôi, tôi muốn đề phòng."

Tề Lăng Phong đột nhiên trầm mặc.

"Cô làm sao để đề phòng?" Tề Lăng Phong hỏi.

"Nếu là anh, anh nói thích nhất là làm gì?" Lôi Lôi châm chọc cười một tiếng.

Tề Lăng Phong vểnh môi, thật lâu :"Tôi chẳng qua là nhắc nhở anh mà thôi, cho tới bây giờ tôi nghĩ tôi không có lý do gì nói nhiều với cô như vậy, có bản lĩnh tự cho là đúng thì cô cũng phải có bản lĩnh tự xử lý mọi thứ, xin lỗi từ giây phút người kia gọi điện cho tôi, tôi cũng sẽ không cung cấp thêm bất cứ cái gì cho cô, ý kiến, dĩ nhiên càng không cho cô thêm bất cứ tin tức nào."

"Từng câu chữ của anh đều nói là nguyên nhân của bản thân. Nhưng Tề Lăng Phong tôi làm sao vẫn cảm thấy anh đang bảo vệ ai đó?" Lôi Lôi nói :"Đừng nói cho tôi, người đang ông máu lạnh tàn nhẫn như anh cũng sẽ thích một người đàn bà ?!"

"Không rảnh cùng cô dài dòng." Tề Lăng Phong mặt lạnh nói :"Từ bây giờ đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ đem số cô liệt vào danh sách đem. Tạm biệt."

Cúp máy.

Tề Lăng Phong xoay người nhìn ra phía cửa sổ, nhìn vườn hoa ngoài hiên, nhìn gió phiêu đãng thổi chiếc xích đu, trong lòng đột nhiên giống như thế được có một người phụ nữ ngồi chỗ đó, đưa lưng về phía anh ta, nhẹ nhàng lay động lay động. . ."

Anh ta nuốt nước miếng một cái.

Anh ta cho là cả đời này anh ta thực sự sẽ không yêu ai.

Giống như Lôi Lôi nói vậy, anh ta là người đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như vậy làm sao có thể thích bất kỳ một người phụ nữ nào ?!

Thích người phụ nữ kia, có nhiều phần xui xẻo.

. . .

Kiều Tịch Hoàn trên đường trầm mặc trở về biệt thị Cố gia.

Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn xuống xe, không nhịn được hỏi :"Cô không có chuyện gì chứ, lúc này vẫn trở về?"

"Cô nhìn tôi lúc nào đã có chuyện chưa?" Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại.

Võ Đại nhún vai.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng, đi vào biệt thự.

Trong biệt thự Tề Tuệ Phân đang ngồi ở phòng khách, sắc mặt khó coi không chịu được, nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện sắc mặt càng thêm khó coi.

"Cô còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở nơi này ?!" Tề Tuệ Phân hung hăng nói.

"Mẹ." Kiều Tịch Hoàn ôn hòa mở miệng, cho dù hận người đàn bà này không ngừng lăng mạ cô, ngoài miệng vẫn treo nụ cười hoàn mỹ.

"Đừng gọi tôi!" Tề Tuệ Phân nói.

"Mẹ, tai nạn xe cộ của Tử Nhan không liên quan đến con, đây là điều không ngờ tới, hoặc cũng có thể không phải là điều bất ngờ." Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

"Nghe không hiểu cô đang nói gì, ta bây giờ không có thời gian cùng cô vòng vo." Tề Tuệ Phân nghiêm mặt :"Đừng tưởng rằng cô dùng vài ba lời thuyết phục Tử Nhan, Tử Nhan còn gọi điện thoại kêu tôi đừng trách cứ cô, chuyện này cùng cô không liên quan là tôi có thể tha thứ cho cô. Kiều Tịch Hoàn, tôi không nói chuyện này cô làm đúng hay sai, nhưng có một điều không thể chối cãi, cô chính là tai họa của Cố gia chúng ta. Bởi vì cô mà nhà chúng ta tan tành. Thậm chí ta còn cảm thấy địa vị của ta ở cái nhà này cũng bởi vì cô mà trở nên tràn ngập nguy cơ."

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

Tề Tuệ Phân vẫn cảm thấy, khoảng thời gian này đều bị Kiều Tịch Hoàn nắm mũi dẫn đi, lại không tìm được bất kỳ thời điểm nào để phát tiết, trong lòng có đủ thứ không thoải mái thừa dịp lần nà, Tề Tuệ Phân không hung hãn một chút làm sao có thể được !?

Kiều Tịch Hoàn cái gì cũng hiểu, cho nên rất rõ ràng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ Tề Tuệ Phân muốn nhìn thấy cô khó chịu.

Nhưng cô có được ngày hôm nay, Tề Tuệ Phân đối với cô cũng không thể làm gì.

Ít nhất Cố Diệu không thể rời bỏ cô.

Cố Diệu sẽ không mạo hiểm đem cô đuổi khỏi Cố thị, trừ phi ông ta không muốn Cố thị phát triển.

Cho nên.

Địa vị hôm nay ở Cố gia, cô thực sự cũng không cần lấy lòng Tề Tuệ Phân, nhiều lắm chỉ là không muốn cuộc sống của cô trải qua dễ dàng mà thôi.

Mà nếu Tề Tuệ Phân đã nhận đính đến mức này, bà ta không muốn nghe thêm lý do, có làm hay không cô đều là cái đinh trong mắt bà ta, dứt khóat mặc kệ.

Cô đột nhiên híp mắt cười :"Mẹ, ba cũng sẽ không cho là như vậy."

Cứ nói như vậy một câu, để cho cả người Tề Tuệ Phân tức giận bốc lửa, cô từ trên ghế sofa chợt đứng lên, hung hăng mắng Kiều Tịch Hoàn thật lớn :"Kiều Tịch Hoàn cô có ý gì ?! Ý cô chính là ta phỉ báng cô, ý cô chính là, Cố gia chúng ta không thể rời bỏ cô."

"Lời này cũng không phù hợp lắm, nếu không mẹ nghe ý kiến ba một chút." Kiều Tịch Hoàn không đếm xỉa nói, nghĩ kỹ liền không có bất cứ băn khoăn nào :"Trên tay con bây giờ còn nắm mấy dự án vài tỉ, mà công ty đối phương chỉ nhận định con. Mẹ, có những thời điểm cũng cần dựa vào thực lực để nói chuyện làm ăn, còn những thứ mê tín kia mẹ ở nhà chỉ cần thắp hương bái phật là được, đừng để cho ba ấm ức."

"Kiều Tịch Hoàn, cô bây giờ đủ lông đủ cánh, ngay cả tôi cũng dám châm biếm ?!" Tề Tụê Phân giận đến run người.

"Mẹ, con một lòng muốn làm con dâu tốt, báo hiếu mẹ cùng ba, một lòng muốn cùng Tử Thần sống những ngày hạnh phúc. Nhưng bây giờ mẹ cứ một mực trách cứ con, đem một vài chuyện vốn dĩ không phải con làm đổ hết lên người con." Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân, tỉnh táo đến lạ thường :"Chuyện Tử Nhan rốt cuộc là do ai làm, vốn con không muốn nhúng tay, nhưng vì nghiệm chứng cái mà mẹ gọi là 'Tan Tành', con nghĩ con cần phải làm ngay trước mặt mẹ một cách rõ ràng."

"Cô có ý gì ?!" Tề Tuệ Phân nghe không hiểu Kiều Tịch Hoàn đang làm gì!

"Từ từ mẹ sẽ biết ý con là gì." Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân, cũng không dùng thái độ hèn mọn mà tôn kính với bà ta, cô cảm thấy không đáng giá.

Từ hôm nay khi cô hung hăng nhận cái tát kia, cô đã nghĩ thông suốt.

Cô không cần lấy lòng người đàn bà chỉ muốn đem cô đuổi cổ ra khỏi nhà, huống chi cô thực sự không cảm thấy người đàn bà này có thể gây bất cứ uy hiếp nào cho cô.

Cô xoay người, sải bước lên lầu.

Tề Tuệ Phân ở dưới nhà lửa giận bốc ba trượng.

Bà ta hung hăng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, hung hăng nhìn cô, cả người cũng bởi vì Kiều Tịch Hoàn mà hôm nay giận đến ngút trời, rốt cuộc cũng lộ ra chân tướng. Trước kia ở trong nhà cái gì cũng đều nói bởi vì muốn sống trong nhà thật tốt, muốn báo hiếu bọn họ, bây giờ rốt cuộc chỉ là giả bộ, rốt cuộc không thể giả bộ hết được, rất tốt Kiều Tịch Hoàn, rất tốt Kiều Tịch Hoàn.

"Mẹ." Ở cửa truyền đến âm thanh Diệp Mị.

Tề Tụê Phân quay đầu nhìn Diệp Mị, khống chế cơn giận. Nhưng sắc mặt vẫn vô cùng không tốt, ngồi trên ghế sofa không nói lấy một câu.

"Mẹ, mẹ thế nào?" Diệp Mị dùng giọng ôn nhu lấy lòng nói.

"Không có gì." Tề Tuệ Phân giọng không tốt nói.

"Mới vừa ở cửa nghe người giúp việc nói mẹ với Kiều Tịch Hoàn cãi vã có phải hay không." Diệp Mị cố ý, nói giống như không mở bình thì biết trong bình có gì.

Sắc mặt Tề Tuệ Phân càng thêm khó coi, nhưng bởi vì tức giận nên vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Điệu bộ vẫn mang theo kiểu nhà giàu nên không thể để tâm trí quá loạn.

Diệp Mị giống như cố ý không nhìn thấy, thở dài nói :"Mới rồi con đi đưa cơm cho Tử Nhan, Tử Nhan con nha đầu ngốc kia còn nói không trách chị dâu cả, nói những việc này đều là bất ngờ, cùng chị dâu không có liên quan. Mẹ, mẹ nói xem Tử Nhan làm sao có thể đơn thuần như vậy. Con bé thậm chí còn nói với con, để con cũng không cần trách cứ chị dâu cả, còn kêu con nói tốt vài lời cho chị dâu cả trước mặt mẹ. Chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy, mặc kệ có phải hay không do trực tiếp hay gián tiếp, Tử Nhan hẳn sẽ đau khổ một trận đi, cũng không biết Tử Nhan bị chị dâu cả tẩy não thế nào mà để Tử Nhan cứ thế đơn thuần tin chị ấy."

Diệp Mị thờ ơ nói, giống như lầm bầm lầu bầu lại không thể làm gì được.

Sắc mặt Tề Tuệ Phân bởi vì lời Diệp Mị nói càng thêm khó coi.

Nhớ tới thái độ vừa rồi của Kiều Tịch Hoàn, nhớ tới trước đó Cố Tử Nhan gọi điện cho bà ta kêu bà ta đừng làm khó dễ Kiều Tịch Hoàn. . .

Một người lại cõng thêm một người.

Tề Tuệ Phân giận đến lửa bốc ba trượng.

"Con nhìn Cổ Nguyên cũng ở trong phòng bệnh, cũng không có nói gì nhiều. Dẫu sao quan hệ của Cổ Nguyên giữa Kiều Tịch Hoàn. . . Không biết nói thế nào, ít nhất mập mờ không rõ. Con đang nghĩ, mẹ, mẹ nói có phải hay không là bởi vì Cổ Nguyên ép buộc Tử Nhan nói như vậy, mẹ xem Tử Nhan yêu Cổ Nguyên như vậy, Cổ Nguyên kêu con bé làm, con bé còn không làm hay sao !?"

"Làm sao có thể!" Tề Tuệ Phân càng nghe cơn giận càng thêm lớn, âm thanh giận dữ vô cùng.

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con cũng chỉ là suy đoán, con nghĩ chị dâu chắc không vô sỉ đến mức để Cổ Nguyên bắt ép Tử Nhan làm loại chuyện này, đều là do con suy đoán, mẹ đừng nghĩ nhiều." Diệp Mị vội vàng giải thích.

Càng giải thích, lại càng che giấu, lại càng giống như là sự thật.

Tề Tuệ Phân giận đến phát run :"Kiều tịch Hoàn này, bây giờ cái chiêu gì cũng đều đem ra dùng được, cho là bà mẹ chồng như ta đây già rồi nên cái trò gì cũng đòi qua mắt sao! Mặc kệ như thế nào, cái này này là do ta định đoạt, Kiều Tịch Hoàn bây giờ còn diễu võ dương oai như vậy, ta cũng phải để cho cô ta biết, ta không phải người dễ chọc vào!"

"Mẹ mặc dù nói như vậy, nhưng bây giờ Kiều Tịch Hoàn ở công ty có bao nhiêu ngang ngược. Cơ hồ trừ ba, ai cũng không để vào mắt, hơn nữa bây giờ ba chỉ nghe Kiều Tịch Hoàn. Cô ta không phải đang hợp tác với dự án của Phó thị hay sao ?! Mẹ không biết, một ngày ở công ty có bao nhiêu lần ra oai, xem ai cũng nhỏ như cái lỗ mũi." Diệp Mị nói, giống như giận dữ bất bình.

"Con không phải đang thay Tử Hàn dám sát Kiều Tịch Hoàn sao !?" Tề Tuệ Phân hung hăng nói.

"Bây giờ Kiều Tịch Hoàn phách lối n hư vậy, con nào dám. Đừng nói là con, có để Tử Hàn trở lại cũng không đấu lại được Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn bây giờ đã leo lên một chỗ mà không có cách nào để người khác kéo xuống được." Diệp Mị tiếp :"Cho nên Kiều Tịch Hoàn bây giờ làm gì cũng đều không sợ hãi nữa."

Tề Tuệ Phân đắc ý, hung tợn nói :"Ta cũng không tin Kiều Tịch Hoàn có thể một tay che trời."

"Aizz, con có một cách." Diệp Mị nói :"Cũng là vừa mới nghĩ ra, mặc dù có chút hèn hạ, nhưng bây giờ con nghĩ cũng không cần che giấu, con cũng như mẹ vậy cũng là vì cái nhà này mà lo nghĩ, không chừng một ngày kia Kiều Tịch Hoàn thực sự đem Cố gia chúng ta thâu tóm trong tay mất, mẹ cùng ba cũng sẽ bị Kiều Tịch Hoàn nắm mũi dắt đi."

"Con nói." Tề Tuệ Phân hung hãn nhìn Diệp Mị.

"Tai nạn xe của Tử Nhan. . . Con cảm thấy quả nhiên là có chút trùng hợp. Tại sao Kiều Tịch Hoàn kêu Tử Nhan đi gặp măt, Tử Nhan liền xảy ra tai nạn xe cộ ?! Luôn cảm thấy có chút mờ ám." Diệp Mị cau mày, nghiêm túc nói.

"Ý con là Kiều Tịch Hoàn cố ý khiến Tử Nhan xảy ra tai nạn xe cộ?" Tề Tuệ Phân hỏi, sau lại một mực chối :"Kiều Tịch Hoàn sẽ không ngu như vậy nếu cô ta quả thực muốn cho Tử Nhan mất đi đứa bé sẽ không chọn cách thức tự vùi lấp mình, bất lợi."

Điểm này Tề Tuệ Phân biết rất rõ.

"Con biết, với Kiều Tịch Hoàn thông minh như vậy thì không thể nào làm như thế. Chúng ta tại sao không thể ngụy tạo chứng cớ giả ?!" Diệp Mị trực tiếp mở miệng.

Tề Tuệ Phân ngản người ra :"Con có ý gì?"

"Đúng vậy, chính là ý mà mẹ đang nghĩ. Chúng ta bây giờ có một điều rất có lợi, chính là người tài xế xe hàng đã lẻn trốn. Chỉ cần chúng ta trước đó tìm được tên tài xế kia, sau đó bàn điều kiện với hắn, nói chính Kiều Tịch Hoàn kêu hắn cố ý đi đụng người, hắn bởi vì sợ mới chạy. Hơn nữa Kiều Tịch Hoàn có động cơ làm chuyện này, bởi vì cô ta thích Cổ Nguyên, cho nên ghen tị khi Tử Nhan có đứa trẻ của Cổ Nguyên nên mới cố ý tìm người đụng Tử Nhan. Chính là muốn Tử Nhan sinh non." Diệp Mị lại tiếp tục :"Chúng ta có hình ảnh thân mật giữa Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên, chúng ta có rất nhiều chứng cớ, chỉ cần chứng nhận là được, mà nhân chứng con có lòng tin con có thể giúp mẹ tìm ra trước khi bọn họ tìm được. Chuẩn bị xong mọi thứ."

Tề Tụê Phân nghe, nhưng có chút do dự.

Đây là đang ngụy tạo chứng cứ nếu làm không tốt, không chừng cũng sẽ dính dáng đến pháp luật.

Bà ta nhìn Diệp Mị.

Người phụ nữ này bà ta cũng không tin, nhưng mặc kệ thế nào so với Kiều Tịch Hoàn đang uy hiếp trong lòng bà ta, Diệp Mị còn chưa là gì.

Cho nên bây giờ cùng Diệp Mị cấu kết đem Kiều Tịch Hoàn diệt trừ sau đó bà ta cũng có thể đem Diệp Mị nắm trong lòng bàn tay, không còn nghi ngờ gì nữa đây là cách thức tốt nhất.

Chỉ là như vậy hậu quả chính là Kiều Tịch Hoàn sẽ ngồi tù lần nữa, Tử Thần có thể hay không sẽ có ý kiến !?

Tề Tụê Phân có chút mâu thuẫn suy nghĩ.

"Mẹ." Diệp Mị nhìn Tề Tuệ Phân có chút do dự, lại mở miệng nói :"Mẹ, ba năm trước, Kiều Tịch Hoàn cũng trải qua như thế ?!"

Tề Tuệ Phân cả kinh :"Con làm sao biết."

"Hân Đồng nói cho con." Diệp Mị nói :"Khi đó Hân Đồng nói Tử Hàn là một người tàn nhẫn máu lạnh, anh ấy vì đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn nào, để cho con không thể đến gần, còn muốn đuổi con đi. Con làm sao có thể để bị đẩy đi như vậy. Bởi vì con biết rõ Tử Hàn chỉ đối với kẻ thù mới như vậy, con không phải là kẻ thù của anh ấy, anh ấy không thể nào ra tay ngoan độc với con được."

Tê fTuệ Phân nhìn Diệp Mị.

Diệp Mị nói như vậy, mấy phần có thể tin tưởng ?!

Có điều ngược lại là, đến mức độ này quả thật cũng không cần băn khoăn quá nhiều.

Bà ta gật đầu nói :"Chuyện này giao cho con đi làm, đừng để sơ suất. Trước kia Kiều Tịch Hoàn sở dĩ nguyện chịu tội thay cũng là bị chúng ta ép buộc, khi đó Kiều Tịch Hoàn hèn yếu vô năng. Nhưng bây giờ Kiều Tịch Hoàn cũng đã sớm biến thành một người mà chúng ta không thể tưởng tượng."

"Yên tâm đi mẹ, con làm việc mẹ yên tâm. Huống chi còn có mẹ giúp con." Diệp Mị chắc chắn nói :"Nhà chúng ta làm gì cũng cần có chứng cớ nên dễ như trở bàn tay."

Tề Tuệ Phân suy nghĩ một chút nói :"Dù sao, mọi việc cũng nên cẩn thận. Nếu như quả thực không được thì đừng cưỡng ép quá, chớ để tiền mất tật mang, đến lúc đó lại biến thành hai mẹ con chúng ta bị tống vào nhà giam, ta còn chưua muốn nửa đời còn lại trải qua trong đó."

"Dạ, con cũng không muốn." Híp mắt, cười vô cùng tà ác.

Tề Tuệ Phân giống như có chút mệt liền lên lầu.

Diệp Mị cũng trở lại phòng ngủ của mình.

Cô ta vừa mới bắt đầu không có suy nghĩ nhiều như vậy, sau đó liền gọi điện cho bên kia, đang suy nghĩ làm sao đem tên tài xế kia rời khỏi Thượng Hải. Đột nhiên nghĩ ra một kế, đưa đi không đơn giản, ngược lại liền trực tiếp ở Thượng Hải, chỉ cần tên tài xế kia chỉ điểm ra Kiều Tịch Hoàn sai khiến hắn ta đụng người là được. Kiều Tịch Hoàn có động cơ gây án, còn có điều kiện có thể gây án, chỉ cần có người làm chứng, xong xuôi Kiều Tịch Hoàn cũng sẽ bị 'Oan Uổng' ở tù.

Mà chuyện này, cô ta còn phải kéo cả Tề Tuệ Phân.

Tề Tuệ Phân bây giờ hẳn là căm ghét Kiều Tịch Hoàn cho nên cô ta đưa gợi ý khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt.

Quả nhiên, Tề Tuệ Phân tuy có băn khoăn, nhưng vẫn là sảng khoái mà đáp ứng.

Nghĩ đến sự thật cũng là bị Kiều tịch Hoàn ép.

Trong lòng cười lạnh, cầm điện thoại lên :"Tố Bút anh làm ăn như thế nào?"

"Diệp tiểu thư tìm tôi làm ăn, coi như chuyện giết người tôi cũng làm. Giá tiền như thế nào?"

"Giá tiền anh yên tâm. Tôi có thể cho anh, tuyệt đối so với những người khách đều thỏa đáng nhất. Tên tài xế quèn đụng người kia vẫn ở đó chứ?"

"Đúng, ghiền ma túy rồi, tôi vừa mới đưa cho hắn ta vài tép, bây giờ mới yên tĩnh. Có điều, cô lúc nào thì đem hắn ta đi. Cứ để hắn ta tiếp tục ở lại bên người tôi cũng không phải cách, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, lại sợ sảy ra chuyện gì sơ suất, nên đều là tự mình coi chừng." Bên kia có chút lo lắng nói.

"Được, tôi đã nghĩ đến một cách rất tốt, để cho anh trực tiếp đem tên tài xế kia đến một nơi an toàn."

"Là nơi nào?" Bên kia tích cực hỏi.

"Ngục giam."

"Diệp tiểu thư chớ nói đùa. Trước đó tôi đã đáp ứng hắn ta không để hắn ngồi tù, vẫn có thể cho hắn một khoản tiền để điên cuồng. Cô đây không phải đang làm khó tôi sao ?! Tiểu tử này mấy nay cũng bị chút khổ, tôi cũng không thể làm người bất nghĩ như vậy. Thực sự thì tôi nghĩ nếu không chạy chốn sẽ tốt hơn, cũng sẽ không xảy ra chuyện lung tung như vậy."

"Còn không phải tại anh tìm người không đáng tin sao, nhìn thấy bị đụng một cái, cho là chết người nên sợ. Nói với anh loại xe kia là xe sang trọng đụng một cái căn bản cũng không có gì đáng lo ngại. Có điều coi như lần này gặp họa mà được phúc." Diệp Mị nói :"Tôi bây giờ muốn anh làm chuyện này, sau khi chuyện thành công, tôi trả cho anh gấp ba số tiền lần trước."

"Làm việc gì?" Bên kia kích động nói.

"Anh kêu tên tài xế kia tạo chứng cứ giả. Nói là có người sai khiến. Hắn ta nhiều nhất coi như là đồng mưu, không có hậu quả gì, xử cũng không bao nhiêu, nhiều lắm 1 đến 2 năm có thể ra tù. Cứ như vậy, 1 đến 2 năm với số tiền mà cả đời hắn ta cũng không kiếm được. Anh kêu hắn suy nghĩ cho kỹ, còn có hơn nửa phần tiền kia cũng thuộc về anh, anh cũng nên bớt làm những chuyện này đi. Cân nhắc một chút, sáng mai trả lời cho tôi." Diệp Mị nói.

Bên kia đáp ứng một tiếng :"Tôi trước cùng tên kia nói chuyện, xong sẽ liên lạc lại với cô."

"Được." Diệp Mị cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn.

Không phải cô chết chính là tôi mất mạng.

Tôi thật không tin, lần này còn không đánh chết được cô.

. . .

Hôm sau. Sáng sớm.

Một buổi tối căn bản cũng không ngủ được.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, cuối cùng có một mình cũng thật là cô độc.

Cố Tử Thần rốt cuộc bao lâu mới có thể trở lại.

Cô cũng không có quá lệ thuộc vào anh, nhưng chung quy vẫn cảm thấy bên người thiếu đi chút ít. . .

Cô đơn giản chỉ là rửa mặt sau đó ra cửa.

Ngồi trên xe Võ Đại, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Võ Đại nhìn cô cũng không có nghĩ nhiều.

Xe một đường cứ thế ổn định chạy trên đường, bầu trời có chút âm u, con đường Thượng Hải tràn ngập một chút không khí gì đó không nói được.

"Võ Đại, Cố Tử Thần bao giờ sẽ trở lại?"

"Không biết."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn lá rụng bay tán loạn.

Cơn gió cuối hè vẫn còn ở đây, nhưng lại bắt đầu có chút tiêu điều của mùa thu sớm.

Cô trầm mặc, đi thẳng đến cao ốc Cố thị.

Đi vào phòng làm việc, ngồi vào chỗ của mình.

Cố Tử Tuấn gõ cửa đi vào :"Đây là phương án mà hôm qua đã chỉnh sửa, chị xem qua."

Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ sang bên cạnh bàn làm việc, tỏ ý kêu anh ta buông xuống.

Cố Tử Tuấn lễ phép để xuống bên cạnh bàn, chuẩn bị rời đi.

"Nửa giờ sau, triệu tập giám đốc các bộ môn tới họp. Cậu chuẩn bị ghi chép cuộc họp đi."

"Được." Cố Tử Tuấn gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Tuấn rời đi.

Trong lòng có chút suy nghĩ, lại đột nhiên cảm thấy, trước cứ như vậy đi.

Cô lật lật tài liệu, vẫn là có vài lỗi nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được đã có cố gắng trong đó.

Cô nhanh chóng lật xem.

Nửa giờ sau, ngồi ở phòng họp, họp.

"Ngày hôm qua tôi tới Phó thị, tôi tin thư ký Cố đã truyền đạt lại cho mọi người, Phó thị đối với phương án của chúng ta vô cùng hài lòng." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn mở miệng.

Cố Tử Tuấn khó chịu nhíu mày một cái.

Anh ta cũng không phải loại nhiều chuyện.

Anh ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.

Anh ta thực sự bội phục cô, nên không giải thích được liền nói ra mà thôi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không phí tâm tư đi phản ứng lại Cố Tử Tuấn, tiếp tục nói :"Có điều đây chẳng qua là thư ký của Phó tổng đồng ý. Phó tổng còn chưa có tự mình đưa cho tôi câu trả lời cho nên mọi người không nên tâm đắc quá sớm, chuỵên trên tay nên hoàn thiện một chút cũng không được trì hoãn."

"Vâng."

"Tôi bây giờ đem tất cả những tài liệu lần trước đã chia cho từng bộ phận thu lại. Chuẩn bị tiến hành thi công, dự án này căn bản đã hoàn hảo, nhưng cái này cũng không đại biểu công việc của mọi người đã kết thúc, mọi người cần phải tìm hiểu thêm tiến độ hạng mục này của các công ty chính cùng những nơi khác như Hàn Quốc, Pháp. Nếu như có thể tìm hiểu được những ý kiến sáng tạo tốt hơn của những công ty khác, có thể tham khảo, đối chiếu với dự án của chung ta để thêm một bước hoàn thiện, chúng ta không được nghĩ đến giới hạn mà công ty đối phương đối với chúng ta yêu cầu, cái chúng ta muốn chính là vượt qua chính mình."

"Vâng." Giám đốc kế hoạch Vương Vinh Xuyên vội vã đáp ứng.

"Nhân viên vật tư, lần trước mấy người đưa tài liệu dự tính trước tôi đã sửa đổi một chút, mọi người dựa theo nội dung sửa chưa, trước thời hạn cùng với bộ tài vụ kết hợp, bảo đảm vốn lưu động đúng thời gian đã định. Lập tức tiến hành thi công, bây giờ thời gian cấp bách, Phó thị là một công ty vô cùng thận trọng, không thích người khác kéo bọn họ lùi về phía sau. Cho nên thời gian đã có hạn, còn cần. . ."

"Xin lỗi." Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Milk trong lòng có chút run sợ đứng ở cửa :"Kiều tổng, em không phải cố ý cắt đứt cuộc họp của mọi người, có người tìm chị."

"Rất quan trọng sao?" Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn không tốt lắm.

"Rất quan trọng." Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặt :"Mọi người chờ tôi hai phút."

Sau đó rời khỏi phòng họp.

Bên trong phòng tiếp tân, có ba cảnh sát đang ngồi đó.

"Xin lỗi cô Kiều Tịch Hoàn, liên quan đến việc phát sinh xe cộ đoạn kiều loan phụ, chúng tôi cần cô theo chúng tôi về sở cảnh sát lấy khẩu cung, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nói.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày :"Tôi không có ở hiện trường, tôi không biết tình huống."

"Chúng tôi biết. Bây giờ đã tìm được tài xế xe hàng, tài xế nói tai nạn này có liên quan tới cô, vì để cho chuyện này mau kết thúc, xin cô không nên cự tuyệt chúng tôi." Cảnh sát dùng giọng cung kính nói, nhưng là giọng nói khẳng định chắc chắn.

Kiều tịch Hoàn vểnh môi, nhìn ba cảnh sát trước mặt.

Milk đứng sau lưng cô có chút run sợ.

"Mấy người có giấy bắt người chứ?"

Người đứng đầu đem giấy phép hành nghề của mình cho cô xem.

Kiều Tịch Hoàn nhìn :"XX đại đội trưởng công an, Trương Thanh."

"Mời phối hợp." Trương Thanh nghiêm túc nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Milk thông báo với các giám đốc bộ môn nói tan họp, chờ tôi từ sở cảnh sát về mới nói tiếp."

"Dạ." Milk vội vàng đáp ứng, có chút nhỏ giọng nói :"Cần em đi theo chị không?"

"Không cần."

"Vậy cần em giúp chị cái gì không?"

"Làm xong việc của chính mình là được."

Kiều Tịch Hoàn bỏ lại một câu nói, sau đó đi theo cùng cảnh sát.

Lúc rời đi, nhìn thấy ở cửa thang máy Diệp Mị ôm theo tài liệu xuất hiện, tựa hồ là sớm biết cô sẽ đi ra như vậy, cố ý chờ cô, nhìn cô cười nhạo.

Lúc này, ngay trước công ty có nhiều người như vậy, cảnh sát đi thẳng đến công ty mang cô rời khỏi, cách thức như vậy không cần nghi ngờ gì nữa là cố ý khiến cho cô khó chịu.

Cô rất bình tĩnh, trầm mặc đi theo cảnh sát ở dưới con mắt mọi người, rời đi.

Lại sẽ có một trận bát quái nhanh như gió lan thổi khắp công ty.

Kiều Tịch Hoàn bảy tỏ mình, có thể rất bình tĩnh.

Cô ngồi xe cảnh sát tới thẳng tới đồn, ở trong một căn phòng đặc biệt có chút nhỏ, bên trong có máy thu hình, phòng kín.

Hai cảnh sát ngồi đối diện với cô, một người trong phòng cảnh sát đang ghi chép, một cảnh sát mở miệng nói :"Kiều Tịch Hoàn, tài xế xe hàng Vương Mỗ sáng sớm hôm nay đã đến đồn cảnh sát tự thú, nói tai nạn giao thông là do cô sai khiến anh ta. Cũng cam kết sau khi chuyện thành công sẽ cho anh ta một khoản chi phí, bây giờ tài xế đã bị bên hình sự tạm giam, chúng tôi cần cô trả lời mấy vấn đề."

"Tôi không có làm." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn, một nửa điểm hốt hoảng cũng không có.

"Nhưng tài xế khẳng định là do cô."

"Chứng cớ đâu? Không có chứng cớ, mấy người chính là vu oan." Kiều Tịch Hoàn hung hãn nói.

"Kiều tiểu thư cô không nên quá kích động, chúng tôi bây giờ chẳng qua chỉ là đang hỏi mà thôi, không có chỉ định là cô." Cảnh sát giải thích :"Có điều nếu người trong cuộc đã rõ ràng nói cô là người sai hắn làm, như vậy vụ tai nạn giao thông này có thể khép vào tội án hình sự, án hình sự thì cần phải làm một bước điều tra nữa. Khoảng thời gian này cô có thể tìm luật sư giỏi để bào chữa. Nếu như có chứng cứ đầy đủ chúng tôi sẽ tiến hành bắt giữ cô, cũng như sẽ đem vụ này lên tòa, cô bây giờ có thể coi như là nằm trọng diện nghi ngờ cố ý gây tai nạn giao thông, chúng tôi sẽ có quyền giám thị, mời cô không nên rời khỏi Thượng Hải."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, cả người nhìn qua là bình tĩnh.

Sắc mặt lạnh đến dọa người.

Rất tốt.

Bị cắn một cái.

"Vậy tôi bây giờ có thể đi được chưa?"

"Đừng nói, tôi còn chưa có hỏi vấn đề nào."

"Anh nói đi." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Cô cùng người trong cuộc gây ra vụ tai nạn là Vương Mỗ có quan hệ như thế nào?"

"Tôi không quen biết." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Như vậy người bị tai nạn, người bị hại Cố Tử Nhan cùng cô có quan hệ thế nào?"

"Em gái chồng tôi."

"Cô với cô ấy có đụng chạm gì chưa?"

"Không có, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Từ Las Vegas trở lại, tôi có mang cho cô ấy chút quà. Hai chiếc ví dành cho đôi tình nhân." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Nhưng nghe nói, trước khi tai nạn phát sinh, cô có gọi cho người bị hại."

"Tôi chẳng qua chỉ là mời cô ấy đi ra ngoài ăn cơm mà thôi." Kiều Tịch Hoàn từng câu nói :"Đông chí cảnh sát, động cơ muốn hãm hại Cố Tử Nhan của tôi, anh hỏi một trăm lần tôi cũng nói không có."

Cảnh sát bất đắc dĩ nhún vai một cái :"Chẳng qua là làm việc công mà thôi, mong Kiều tiểu thư phối hợp."

"Anh còn có cái gì muốn hỏi?"

"Không có. Nhưng thứ khác chúng tôi sẽ tự mình đi điều tra. Mới vừa rồi nói với Kiều tiểu thư, xin Kiều tiểu thư không nên vi phạm giao ước với pháp luật." Cảnh sát nhắc nhở.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Tôi bây giờ có thể đi được chưa?"

"Dĩ nhiên." Cảnh sát nói :"Cần chúng tôi đưa không?"

"Không cần."

"Bên ngoài có một vài ký giả." Cảnh sát nói.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Nếu như cần chúng tôi có thể đưa cô rời khỏi đây."

"Không cần." Kiều Tịch Hoàn đi ra ngoài.

Dù sao mặc kệ là tiễn hay là không tiễn, chuyện này cũng đã bị làm lớn lên rồi.

Cố ý đem những chuyện này làm lớn lên, dĩ nhiên là có người cố ý làm.

Nếu không sử dụng một chút mưu, sẽ không có nhiều ký giả như vậy.

Cô đứng ở cửa đồn cảnh sát, nhìn xuống dưới cả đống người.

Cô nghĩ cô cứ như vậy đi ra ngoài, nhất đính sẽ bị ký giả giết chết.

Cô xuất hiện, ký giả giống như bị điên :"Kiều Tịch Hoàn, nghe nói cô muốn hãm hại em gái chồng cô?"

"Kiều Tịch Hoàn, có phải hay không cuộc sống ở Cố gia của cô chưa yên ổn, cho nên đang muốn trả thù ai?"

"Nghe nói cô cùng chồng em gái có mối quan hệ, cho nên mới có lòng hài người có phải thật hay không?"

. . .

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

Cô gọi điện thoại cho Võ Đại.

Võ Đại vội vàng chạy tới, gỡ ký giả ra, hộ tống cô.

"Kiều Tịch Hoàn, cô có biết hay không bản thân sẽ bị xử mấy năm?"

"Kiều Tịch Hoàn, cô mới ra ngục nửa năm lại bởi vì cố ý gây tai nạn mà vào ngục, cô có cái gì không thế nói?! Mà lại tiếp tục lao vào vòng luân lý, cô không biết hối cải sao ?!"

. . .

Kiều Tịch Hoàn đang bước đi, chân đột nhiên ngừng lại.

Nhìn một ký giả hùng hổ tới dọa người, bởi vì chật chội, bởi vì nói chuyện vừa nhanh vừa vội, sắc mặt đỏ lòm.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt lạnh lùng ở trên mặt ký giả kia.

Ký giả có chút kinh hãi, nhưng cũng gặp khá nhiều người cũng như loại chuyện này, ưỡng ngực đối mặt với cô.

"Thế nào, cô có cái gì muốn nói sao?" Ký giả hỏi cô.

Bên người ký giả đột nhiên yên tĩnh nhìn một đám người chật chội bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô hướng về phía mặt ký giả, đột nhiên 'Ba' một cái tát, ký giả kia không kịp né tránh.

Ký giả mang kính cận, mắt kính theo bàn tay kia lập tức rớt dưới mặt đất.

Kiều Tịch Hoàn đi giày cao gót 7cm đạp một cước lên phía trên, hung hăng dùng sức, từng câu từng chữ nói :"Không có lòng hối cải!"

"Kiều Tịch Hoàn! Tôi sẽ kiện cô!" Ký giả hung hăn nói :"Tôi sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích."

"Tôi lại không thể kiện anh tội phỉ báng !? Cảnh sát cũng không nói tôi có tội, anh lại bảo tôi ngồi tủ? Anh không phải đang phỉ báng sao!?!" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn về phía ký giả.

Ký giả á khẩu không trả lời được.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cúi đầu nhìn bọc tiền trong ví, tùy tiện rút một chồng :"Cầm lấy làm tiền thuốc thang."

Sau đó buông tay, tiền giấy màu đỏ bay tung trên cao.

Khi đó không có ai đi nhặt chút tiền này, phảng phất đều ngây người nhìn một màn như vậy, có chút giống một màn kịch.

Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.

Võ Đại không cần hộ tống, Kiều Tịch Hoàn cũng vẫn nghênh ngang như vậy rời đi.

Ký giả nhìn Kiều Tịch Hoàn đi dễ dàng như vậy tất cả mọi người đều ngừng thở, vừa rồi dáng bộ Kiều Tịch Hoàn làm cho bỡ ngỡ, thật lâu sau trong đám người mới xôn xao lại :"Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này cũng quá dũng mãnh đi."

,. . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe Võ Đại.

Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này sẽ luôn khiến hành động bất ngờ.

Gặp phải loại chuyện như vậy, vẫn có thể mạnh mẽ, người bình thường cũng không làm được nha.

Khóe miệng Võ Đại không tự chủ được khẽ cười.

"Cô cười cái gì?"

"Cười cô rất trâu a." Võ Đại thành tâm nói.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt, cầm điện thoại :"Ừ, luật sư Lưu Dương Chính sao? Tôi là Kiều Tịch Hoàn của xí nghiệp Cố thị. Có thể hẹn gặp mặt được chứ."

"Bây giờ sao?"

"Ừ, bây giờ."

"Tôi bây giờ còn có một vụ án trên tay, có thể không giúp được."

"Không sao, tôi có thể chờ." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi ở công ty luật chờ anh."

".. . ." Bên kia trầm mặc một chút :"Cô cứ nói trước với thư ký của tôi."

"Không, tôi muốn nói với anh." Kiều Tịch Hoàn khẳng định nói.

"Tôi nghĩ. . ."

"Hy vọng anh đừng nên cự tuyệt tôi, 10 phút sau tôi qua." Nói xong, liền cúp điện thoại, không cho đối phương một cơ hội cự tuyệt.

Kiều Tịch Hoàn hít một hơi thật sâu, nhìn Võ Đại nói :"Bây giờ tới công ty luật Lưu Chính Dương."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro