Q2. Chương 123: Nhân quả có báo (1) Đến lượt Tề Tuệ Phân

edit: tiểuhoanhi


Cao ốc cố thị.

Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào phòng làm việc của Cố Diệu.

Cố Diệu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Vẫn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn không thể khinh thường, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, có thể thực sự làm việc kinh thiên động địa, khiến cho ông ta không được báo trước, giống như đột nhiên từ trên trời hạ xuống, không kịp chuẩn bị liền bị sét đánh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn qua khá bình tĩnh, Cố Diệu cũng không mở miệng nói chuyện, cô cũng không có nói một chữ.

Dù sao cũng muốn hỏi cô.

Cô liền ngồi chờ.

Như vậy ít nhất 5 phút.

Cố Diệu thật sự bội phục Kiều Tịch Hoàn có thể vững vàng tỉnh táo như thế, hơi giật giật cổ họng, mở miệng nói :"Con làm sao làm được?"

"Thu mua tập đoàn Hoàn Vũ sao?" Kiều Tịch Hoàn biết còn hỏi.

"Ừ." Cố Diệu uống một hớp trà, nhìn qua không có chút để ý.

Thật ra ai không biết, trong lòng con lão hồ ly này nhất định là rục rịch ngóc đầu dậy.

Cho tới nay cũng có thành kiến cực lớn với Tề Lăng Phong, bây giờ đủ thấy kết quả như thế này, cô cũng không cảm thấy ông ta sẽ không chút vui mừng.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, biểu hiện rất chững chạc cô nói :"Tập đoàn Hoàn Vũ trước giờ cũng đặc biệt nhắm vào Cố thị chúng ta, trước có liên lạc với con, anh ta nói cùng liên hợp với nhau từ tay ba đoạt đi cổ phần, con vốn là cực tuyệt nhưng anh ta một lần thêm một lần uy hiếp cùng dụ dỗ con. Thay đổi suy nghĩ một chút nếu anh ta bất nhân con liền có thể bất nghĩa. Vì vậy con đáp ứng hợp tác với anh ta, nhưng chỉ là dương đông kích tây. Ngoài mặt một mực thì có cảm giác con cùng anh ta từ tay ba tranh đoạt cổ phần Cố thị, trên thực tế trong tối con đã sớm tính toán Hoàn Vũ, để cho anh ta lầm tưởng tất cả đều là nhắm vào Cố thị, từ đó phân tán sự chú ý của anh ta. Cuối cùng thông qua việc hợp tác với Phó thị, mượn lực lượng Phó Bác Văn, trên tay con vốn có 10% cổ phần, cao hơn Tề Lăng Phong 2% cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của Hoàn Vũ, mới vừa rồi đi Hoàn Vũ chiêu đãi ký giả một giây, com đem Tề Lăng Phong sa thải."

Cố Diệu im lặng lắng nghe, giống như không tự chủ gật đầu một cái, là cho phép Kiều Tịch Hoàn nói kế sách, sự hiểu biết cùng cách thức làm việc không chút dông dài. Trong nháy mắt, đột nhiên có chút kinh hãi :"Ta thế chấp cho ngân hàng Thụy Sĩ 40% cổ phẩn, có phải hay không chính là một con mồi?"

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Ba thế chấp cho ngân hàng cổ phần kia chính là do Tề Lăng Phong cùng ngân hàng Thụy Sĩ âm thầm ra hiệp ước. Tề Lăng Phong đầu tư vào ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Thụy Sĩ đem tiền cho ba vay. Nếu như Cố thị trong thời gian quy định không trả tiền, 40% cổ phần kia liền rơi vào trên tay Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong sẽ trở thành cổ đông lớn nhất Cố thị. Tề Lăng Phong vốn tính kế rất khá, anh ta nghĩ sẽ tiếp nhận Cố thị, sau khi hoàn thành hợp tác với Phó thị, sau đó anh ta sẽ có thêm cả hoa hồng sau khi được chia, rồi sau đó mua lại số cổ phần Hoàn Vũ bởi vì lúc đầu bắt buộc đem bán đi."

"Anh ta nghĩ thật đơn giản." Cố Diệu hừ lạnh, có chút khinh thường.

Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt cười một chút.

Nếu như không phải cô, đổi một người, Có lẽ Cố thị thực sự rơi vào tay Tề Lăng Phong.

Cố Diệu rốt cuộc từ đầu tới cuối đều đi châm chọc một người, so với tuổi hợp tác còn nhỏ gấp đôi vãn bối ?!

"Có điều, Kiều Tịch Hoàn con làm nhiều như vậy, Tề Lăng Phong cùng con hợp tác, con chắc được chỗ tốt gì chứ, con nói cho ta những thứ này, ta không thấy con có chỗ tốt nào." Cố Diệu đặc biệt hỏi.

"Tề Lăng Phong nói đem 40% cổ phần Cố thị toàn bộ của anh ta, sau khi anh ta đạt được mục đích sẽ cho con." Kiều Tịch Hoàn nói, cười một tiếng :"Ai biết có phải thật hay không, dù sao coi như con tin, anh ta vẫn từng bước tiến vào cái bẫy con bày, thực hiện mục đích của con là được."

"Vậy 40% cổ phần thế chấp ở ngân hàng có thể lấy về sao? Tề Lăng Phong dù sao cũng không còn ở Hoàn Vũ. Chúng ta coi như cũng thực hiện được mục đích rồi." Cố Diệu giờ này lại dùng từ chúng ta.

Chúng ta, là một ngôn từ khá khôn khéo, bày tỏ đối với cô cho phép, cũng bày tỏ đối với cô lấy lòng cùng lôi kéo.

Ít nhất một giây kia, Cố Diệu đang suy nghĩ muốn cô giúp ông ta, thậm chí dùng một cách thức hạ thân phận.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười :"Bây giờ không được."

"Tại sao?" Cố Diệu trong nháy mắt đều khẽ biến sắc.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Phó Bác Văn chỉ đáp ứng con cùng nhau âm thầm điều khiển với Hoàn Vũ, cũng không có đem tất cả công trình thiết kế của chúng ta trả tiền đầu tư, bằng không chúng ta cũng là dùng tiền thuế của dân, coi như là hành động phạm pháp. Anh ta sợ chúng ta qua sông rút ván, lấy được Hoàn Vũ cũng không liên quan đến việc hợp tác lần này của chúng ta, chẳng qua là giúp con mượn chút tiền ngân hàng để đi mua cổ phần của Hoàn Vũ. Chân chính mà nói khoản tiền công trình kia vẫn phải thi công xong mới có thể trả. Đến lúc đó mới có thể đem cổ phần ở ngân hàng Thụy Sĩ kia lấy về."

"Không phải nói ngân hàng Thụy Sĩ cùng Tề Lăng Phong có hiệp nghị sao? Ngân hàng Thụy Sĩ chắc chắn sẽ không cho ta kỳ hạn 3 tháng, bây giờ đã qua hơn 2 tháng, còn có 10 ngày nữa không phải cổ phần của Cố thị sẽ rơi vào tay Tề LĂng Phong ư?" Cố Diệu có chút khẩn trương nói, sắc mặt không mấy tốt.

"Ngân hàng Thụy Sĩ là cùng Hoàn Vũ ký hợp đồng, họ sẽ không cùng Tề Lăng Phong đơn phương ký hợp đồng. Hơn nữa nếu Tề Lăng Phong đơn độc ký hợp đồng, đây chính là dùng tiền thuế của dân làm việc, bởi vì anh ta dùng tiền vốn của tập đoàn Hoàn Vũ rất nhiều. Tề Lăng Phong là người cẩn thận như vậy, sẽ không để cho cái chuôi này bị người khác bắt được đuôi." Kiều Tịch Hoàn tiếp :"Đến lúc đó cổ phần của Cố thị cũng tự nhiên rơi vào Hoàn Vũ, căn cứ người góp vốn chia lợi nhuận, ta lấy được 40% con số lớn nhất, cũng chính là tương đương với 20% cổ phần, coi như Tề Lăng Phong lấy được 10% cổ phần cũng không có thể đảo lộn cái gì. Cộng thêm anh ta bây giờ vốn là người thiếu tiền, hoặc anh ta sẽ bán đi cổ phần Hoàn Vũ, hoặc sẽ bán cổ phần Cố thị, bằng không anh ta cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản, một khi phá sản, trên tay có nhà chứng khoán, cổ phiếu, nhà đất hết thảy đều sẽ bị đem đi bán đầu giá. Cho nên cân nhắc thế nào, Tề Lăng Phong cuối cùng cũng sẽ bỏ đi cổ phần Cố thị, từ tay anh ta mua lại là được, chỉ có điều phiền toái một chút thôi." Kiều Tịch Hoàn phân tích rõ ràng mạch lạc.

Cố Diệu ngồi đó, tỉnh bơ.

Nếu như chỉ là cùng Phó thị bắt đầu hợp mưu, nếu như chỉ là Tề Lăng Phong mời Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn cũng sẽ không suy tính từng bước từng bước làm vô cùng kín đáo, ông ta thực sự có chút không dám tin.

Một người không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm tới mức này, phảng phất mỗi bước đều đã trải qua suy nghĩ cùng tính toán, mọi thứ hoàn mỹ giống như có cả một đội cùng nhau tính mưu kế không một chút sơ hở, đem tất cả mọi thứ từ lúc bắt đầu cho tới khi có kết quả toàn bộ đều nằm trong kế hoạch cũng như nghĩ tới tất cả phương án để ứng đối.

Không có chút bắt bẻ nào.

Trố mắt nghẹn họng.

Cố Diệu hung hãn uống một lớp trà, đột nhiên nói :"Nếu như. Ta nói nếu như con thực sự cùng Tề Lăng Phong liên thủ, nó đem 20% cổ phần cho con, con sẽ là cổ đông lớn nhất của Cố thị chúng ta, con sẽ làm gì?"

Nhìn qua có vẻ như không mấy điếm xỉa tới.

Kiều Tịch Hoàn biết Cố Diệu kiêng kỵ nhất chính là công ty lưu lạc ở trên tay người khác.

Mà bây giờ bản thân ông ta nhận được sự uy hiếp lớn như vậy, dĩ nhiên hận không cho Kiều Tịch Hoàn thấy được thái độ của ông ta.

"Ba, từ trước kia rất sớm con có nói, con sẽ không có bất kỳ ý gì với Cố thị. Nếu như con thực sự muốn hợp tác cùng Tề Lăng Phong, con cũng sẽ không ở nơi này đem mình bộc lộ ra, tội gì phải làm mấy cái chuyện nêm nếm mất thì giờ này, cũng không cần đối với ba giải thích nhiều như vậy. Cổ phần ở trên tay con trước tiên không cần đền bù con cũng sẽ chuyển nhượng cho ba." Kiều Tịch Hoàn chân thành nói.

"Ta đương nhiên là tin tưởng con. Bằng không cũng không ở trong thời gian ngắn ngủi để cho con ngồi vào vị trí hôm nay." Cố Diệu gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy không dám dễ dàng tin tưởng Kiều Tịch Hoàn.

Từ xưa đến nay, phàm là đã có người dồn đến vị trí 'Thiên tử', mặc kệ người đó đối với triều đình có bao nhiêu công lao, mặc kệ người đó đã từng cùng cái triều đình này cùng chung sinh tử, là công thần, cũng sẽ giống như Ngao Bái vậy bị Khang Hi đâm chết. Đây chính là thực tế tàn nhẫn, đây chính là lòng người, ai cũng không biết, ai đang suy nghĩ gì, cho nên còn không bằng diệt sạch tai họa ngầm.

Thiếu đi một trợ thủ đắc lực, ít ra triều đình vẫn còn đó.

Tính thế nào, làm sao tính.

Kiều Tịch Hoàn biểu hiện bình tĩnh nói :"Ba, trước đáp ứng với Phó Bác Văn, trước khi chuyện thành công con sẽ không lập tức rời bỏ vị trí ở tập đoàn Phó thị, cho đến khi hạng mục kết thúc, Phó thị đem khoản tiền của công trình kia trả cho Cố thị, con sẽ suy nghĩ đến vấn đề từ chức. Cho nên tạm thời sẽ không rời khỏi Cố thị, mà khoảng thời gian này con cũng có thể đem công việc trong tay hoàn thành nốt."

"Vậy Hoàn Vũ bên kia con cân nhắc định làm gì ?! Tề Lăng Phong bị con sa thải, ngay trước truyền thông nói do con tiếp quản. Một người không thể đồng thời đảm nhiệm quản lý cấp cao của hai công ty."

"Con trước sẽ để Hoàn Vũ tìm một CEO điều hành." Kiều Tịch Hoàn nói :"Chờ đem mọi chuyện Cố thị xử lý thỏa đáng sẽ qua đó."

Dù sao cô bây giờ không để cho Hoàn Vũ có lợi nhuận được.

Cô còn phải ép Tề Lăng Phong khạc ra càng nhiều cổ phần hơn.

"Như vậy là an bài tốt nhất." Cố Diệu gật đầu.

Cố Diệu bây giờ dĩ nhiên ba lòng cũng không để Kiều Tịch Hoàn lập tức rời khỏi Cố thị, như vậy một khối mìn định giờ ở bên cạnh bản thân không thể không đề phòng. Nhưng bởi vì hợp tác với Phó thị cũng không thể rời bỏ Kiều Tịch Hoàn nên cũng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

Bất quá, ông ta vẫn có một chút rụch rịch.

Đó là Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhận được tập đoàn Hoàn Vũ, ông ta liền có một ý nghĩ tham lam.

Ông ta lần nữa nhấp ngụm trà, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Mặc kệ tập đoàn Hoàn Vũ như thế nào, cũng là do con thông qua Cố thị cái sân này mới có được. Ta chẳng qua là muốn đề nghị, dĩ nhiên làm gì đều là tùy con. Con có từng nghĩ sẽ bày tỏ chút gì với Cố thị không?"

Nói quá rõ có điều..

Cố Diệu ý muốn nói là Hoàn Vũ là do cô dựa vào Cố thị mới lấy được, coi như là ân hụê đi, cô làm sao cũng phải cầm ra chút gì đó báo đáp Cố thị chứ.

Kiều Tịch Hòan cười châm chọc.

Biểu tình vẫn là ổn định mà trầm ổn.

Đã sớm biết Cố Diệu có lòng tham không đáy.

Cô cũng không có cảm giác kinh ngạc gì, thậm chí có chút xem thường Cố Diệu ở giây phút quan trọng này, không biết xấu hổ nói ra yêu cầu với cô, số cổ phần 40% kia còn chưa trở lại trong túi ông ta mà ông ta đã muốn có thêm càng nhiều.

Cô cười một tiếng :"Ba, trên tay con giờ cũng chỉ có nhiều hơn 2% cổ phần so với Tề Lăng Phong, hơn nữa vì để cho Tề Lăng Phong không thể xoay mình, tạm thời không có nghĩ qua để Hoàn Vũ có lợi nhuận gì. Thậm chí ở trong thời gian ngắn còn muốn Hoàn Vũ nằm trong trạng thái hao tổn, con biết thế nên không có hành động gì, trước mắt không có năng lực báo đáp ba. Sau này chờ Hoàn Vũ ổn định, con sẽ dựa theo tình hình thực tế, nhất định dành cho thù lao cùng báo ơn."

Nói rất hợp lý.

Nhưng là chuyện sau này mới tính.

Ai biết.

Bây giờ Kiều Tịch Hoàn nói thù lao cùng báo ơn, không có dùng bất một tiêu chuẩn của người nào để cân nhắc, chỉ nói là 'Nhất định'.

Mà giọng như vậy chính là đang từ chối.

Sắc mặt Cố Diệu có chút khó chịu, lại bởi vì Kiều Tịch Hoàn khéo léo như vậy nên không thể phản bác được gì, chẳng qua là lạnh lùng ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Không thể có được chỗ tốt, đối với Cố Diệu mà nói chính là khiến ông ta toàn thân nói chuyện không thoải mái.

Cô thậm chí còn đang suy nghĩ, Cố Diệu sao lại hận Tề Lăng Phong, có lẽ cũng chính là Cố Diệu cảm thấy Tề Lăng Phong không 'Tri ân báo đáp'. Dưỡng dục Tề Lăng Phong nhiều năm như vậy, lúc Tề Lăng Phong lấy được tập đoàn Hoàn Vũ, khối thịt lớn như vậy. Lại không có chủ động đưa cổ phần Hoàn Vũ ra, cái này khiến Cố Diệu không chấp nhận nổi cho nên mới đưa tới việc Cố Diệu cùng Tề Lăng Phong oán hận chất chứa sâu nặng.

"Nếu như ba không còn chuyện gì con ra ngoài trước, trên tay con còn rất nhiều chuyện phải làm, không quấy rầy ba." Kiều Tịch Hoàn cung kính nói.

Cố Diệu giờ phút này cũng biết, nói nhiều vô dụng.

Ông ta chỉ hi vọng, Kiều Tịch Hoàn không nên là Tề Lăng Phong thứ hai.

Nếu như phải.

Hai tròng mắt ông ta căng thẳng, cười nhạt không nói.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu.

Cô trở lại phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống Milk đã đi vào.

"Kiều tổng, hôm nay trên êknh tin tức nói là thật sao? Chị bây giờ trở thành cổ đông lớn nhất của Hoàn Vũ? Tề Lăng Phong lợi hại như vậy cũng bị chỉ đuổi xuống đài sao?" Milk kinh ngạc dò hỏi, mặt đầy vẻ nhiều chuyện.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn tỏ ra thờ ơ.

"OMG! Kiều tổng chị thực sự Ừa nữ thần trong lòng em, không đúng là nữ vương. Em chưa tưng thấy qua người phụ nữ nào có thể ngạo mạn tới nỗi công thân còn phải phẫn giậ. Chị bất động như vậy bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, không đúng, đơn giản chính là chỗ kinh người vô hình trung loại tôm tép nhỏ như chúng em đây thương tích đầy mình. Em không cách nào hình dung được kích động trong lòng em cùng sùng bái, không ngừng hướng về phía chị mà dâng trào. . ."

"Nói tiếng người." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Mời Kiều tổng sau khi rời khỏi Cố thị, mang em đi theo với." Milk lập tức cung kính nói :"Em nguyện ý vì Kiều tổng làm trâu làm ngựa không chối từ."

"Được." Kiều tịch Hoàn đáp ứng một tiếng.

Milk giống như cảm thấy mình nghe nhầm, nháy mắt một cái, nhìn cô.

Sảng khoái như vậy ?!

Milk cho là cô phải trải qua ba lần chém giết chứ.

Milk cũng không cảm thấy năng lực mình mạnh bao nhiêu đi!

"Ra ngoài đi." Kiều Tịch Hoàn không giải thích, phân phó nói.

"Vâng." Milk buồn bực đi ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn chẳng qua cảm thấy mình khá tốt.

Làn nữa tìm thư ký cũng phiền toái, nếu Milk tự nguyện xin đi, cô liền nhân tiện mang Milk theo cũng được.

Tròng mắt hơi đổi.

Cô cầm điện thoại lên bấm :"Vân Trạch."

"Dạ, Kiều tổng." Bên kia vô cùng cung kính.

"Tôi sẽ còn ở Cố thị thêm một thời gian, bây giờ bổ nhiệm anh ở tập đoàn Hoàn Vũ chức vụ CEO." Kiều Tịch Hoàn nói rõ.

"Tôi?" Đường Vân Trạch có chút thụ sủng nhược kinh, cũng có chút lo âu nói :"Tề tổng, năng lực tôi tôi biết rõ, tôi đảm đương không nổi trách nhiệm lớn như vậy."

"Không để cho anh đảm đương hết, cũng không để cho anh đem Hoàn Vũ phát triển thật huy hoàng."

"Kia. . ." Chính là hoàng đế bù nhìn.

"Một hình thức mà thôi. Tôi rất nhanh sẽ tự mình trở về quản lý." Kiều Tịch Hoàn nói :"Ngoài ra mượn thân phận CEO của anh điều tra giúp tôi một chuyện."

"Tề Lăng Phong thực sự phạm tội hay sao?"

"Đúng." Kiều Tịch Hoàn thích cùng làm việc với người thông minh, cho nên cho tới đối với Đường Vân Trạch cũng tương đối thưởng thức, mặc dù quả thật không có khả năng quản lý một xí nghiệp, nhưng coi như là cấp dưới cũng là một cấp dưới hiếm có, cô phân phó :"Tề Lăng Phong năm đó tại sao có thể lấy được cổ phần Hoàn Vũ của cả nhà Hoắc thị, đây tuyệt đối là một chuyện kỳ lạ, ở trong ấn tượng của tôi, Tề Lăng Phong không thể nào biết Hoặc thị không có khả năng khi còn sống đã viết di chúc, nếu như chuyện xảy ra liền đem cổ phần chuyển nhượng cho Tề Lăng Phong, cái này là không thể nào. Cho nên anh tìm một chút tài liều liên quan đến cổ phần kia đi, còn có di chúc luật sư chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Hoàn Vũ có phải hay không là do Tề Lăng Phong bắt trước chữ ký, nên bên phía luật sư đã chuyển nhượng lại. Tôi sẽ khiến cho Tề Lăng Phong làm nhiều chuyện như vậy cần trả một cái giá."

"Được, Kiều tổng lập tức đi tra ngay đi." Đường Vân Trạch vội vàng đáp ứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền hỏi :"Kiều tổng, đi theo cô cũng một thời gian dài như vậy, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao cô có địch ý với Tề Lăng Phong, hơn nữa luôn cảm thấy cô đối với nhất cử nhất động của Hoàn Vũ cũng như việc kinh doanh, cùng quản lý nội bộ đều rõ ràng, cô là cùng Hoắc thị có quan hệ gì sao?"

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, bỗng nhiên nói :"Tôi là người của gia tộc Hoắc thị, bị vứt bỏ nhiều năm, là con gái riêng. Bây giờ con gái riêng trở về báo thù. Đáp án này anh hài lòng chứ?"

". . ." Bên kia không nói được gì.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt một chút :"Làm việc của anh cho thật tốt đi. Có chút chuyện này không cần thần nghi quỷ nữa. Những thứ khác tôi không nói thêm gì nữa, chờ tin tức tốt của anh."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Bây giờ mọi thứ đều đã nằm ở trong tay cô, thuận lợi phát triển, cái chính là Đường Vân Trạch bên kia cũng có chứng cớ. Chỉ cần có chứng cớ trong tay, đợi đem đưa Tề Lăng Phong vào ngục, mà lúc đó dĩ nhiên anh ta cũng sẽ tự đem cổ phần Hoàn Vũ phun hết ra, tòa sẽ trả lại cổ phần này cho người thân thuộc của Hoắc thị, lúc đó cô có thể lên một kế hoạch mua lại phần cổ phần kia, Hoàn Vũ lại thuộc về trên tay cô. Mặc dù trăm phương ngàn kế kéo dài một thời gian nữa, nhưng kết quả tốt là được.

Cô vươn vai một cái, hơi mệt chút. Nhưng vẫn ấn số điện thoại tiếp theo :"Phó tổng, chào anh."

"Chúc mừng cô, Kiều Tịch Hoàn."

"Đó là do Phó tổng ủng hộ tôi."

"Tôi chỉ biết giúp đỡ người tôi cảm thấy có năng lực." Phó Bác Văn tiếp :"Thương nhân cũng coi trọng giá trị, tôi tin cô không phải người vong ân phụ nghĩa, nhất định là tích thủy chi ân tuyền thủy tương báo*." (=* Nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền.)

Kiều Tịch Hoàn thầm mắng cái tên đàn ông phúc hắc này.

Cô giờ cũng híp mắt vừa cười vừa nói :"Đúng vậy, Phó tổng anh minh. Không biết Phó tổng bây giờ có cần tôi vì anh ra sức."

"Bây giờ thì chưa có." Phó Bác Văn tiếp :"Chờ ngày nào đó tôi có nhu cầu sẽ tìm cô."

"Nhất định toàn lực trợ giúp." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"

"Là muốn mời anh ăn một bữa cơm, tỏ vẻ cảm ơn."

"Loại ân huệ nhỏ này cho tới bây giờ tôi cũng không lạ gì. Ăn cơm, chờ Cố Tử Thần trở lại, cùng nhau ăn bữa cơm là được. Cô đơn độc một mình đi cũng được." Phó Bác Văn lãnh lãnh đạm đạm nói.

Cái đồ đàn ông tự cho là đúng.

Kiều Tịch Hoàn âm thầm mắng.

Vẫn là cái giọng tốt đẹp nói :"Đã như vậy, tôi đây không bắt ép nữa, quan trọng là không quấy rầy thời gian ân ái của anh cùng Phó phu nhân."

"Coi như hiểu chuyện."

Buốt đầu, cô đây cũng không phải trẻ ranh, cô dĩ nhiên hiểu chuyện.

"Phó tổng vậy tôi cúp máy."

"Cúp đi."

Bên kia cũng đã cúp.

Kiều Tịch Hoàn nhìn màn hình điện thoại đen ngòm.

Sững sờ, đột nhiên hiểu ý cười một tiếng.

Ban đầu từ ngục giam đi ra gặp phải Phó Bác Văn quả nhiên thật tốt, bằng không cô cũng không có một lòng chờ đợi được hợp tác với Phó Bác Văn, thời điểm cô đến Cố thị giơ chân nặng nhẹ, vỗ một cái đã đạt thành mong muốn.

Cô nghĩ thượng đế vẫn là công bằng.

Cô gặp phải chuyện như vậy thê thảm không ai bằng, rốt cuộc vẫn cho cô một cái cánh để cô quang minh chính đại mà lộ diện.

Cô xoay xoay ghế.

Suy nghĩ một chút, từ trên ghế làm việc đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.

Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn đi ra, vội vàng đứng lên :"Kiều tổng muốn đi tới nơi nào sao?"

"Tôi đi về." Kiều Tịch Hoàn nói.

Milk kinh ngạc nhìn Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy.

Nữ vương quả nhiên chính là uy vũ như vậy, ngay cả đi về nhà cũng có thể tiêu sái mà ưu nhã như vậy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn con số trong thang máy, xuyên qua tới lui trong đám người ở đại sảnh Cố thị, trực tiếp ngồi vào xe Võ Đại.

"Đi đâu?" Võ Đại hỏi.

"Về Cố gia biệt thự." Kiều Tịch Hoàn nói.

Nghỉ ngơi một chút.

Để bản thân buông lỏng một chút.

Huống chi, cô muốn ở biệt thự Cố thị, vì còn có một người đàn bà đang chờ chất vấn cô.

Võ Đại gật đầu, xe vững vàng đi trên đường, một đường tới nơi.

Kiều Tịch Hoàn đi vào, cả người nhìn qua một chút cũng không giống như lấy được vinh dự lớn gì, ngược lại có chút cảm giác chuyện này như thể đương nhiên. Võ Đại đôi lúc thực sự không biết, cái gì mới có thể chân chính để cho Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thoả mãn.

Cô cầm điện thoại lên bấm :"Lão đại, Kiều Tịch Hoàn thực sự rất bình tĩnh."

"Được, tôi biết."

"Lúc nào anh trở lại?"

"Sắp."

"Àh."

Bên kia cúp máy.

Sau lần này, thì thực sự phải toàn lực ứng phó.

Võ Đại vẫn cho là bọn họa đã trốn tránh rồi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị người của căn cứ tìm được, như vậy sau khi tìm được, cô nghĩ bọn họ sẽ toàn lực phản kích, bởi vì không thể nào chạy trốn nữa, cuối cùng vẫn không chạy trốn khỏi tầm mắt của căn cứ. Lại không nghĩ rằng, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Cố Tử Thần, thậm chí mất 8 năm để ẩn núp cũng chỉ là thực hiện kế hoạch thời gian của Cố Tử Thần mà thôi, căn bản cũng không phải là thứ bọn họ có thể hiểu, hay đơn thuần chỉ là trốn bận bịu mà thôi.

Cố Tử Thần có thể nghĩ tới, có thể làm được, so với bọn họ cân nhắc càng sâu xa, càng sâu xa hơn.

Người đàn ông này, không cách nào từ bỏ đi cái năng lực này được.

Không thể không phục.

. . .

Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách biệt thự.

Tề Tuệ Phân ở đó.

Cả người ngút giận, nhìn Kiều Tịch Hoàn trở lại không có bất cứ điều che giấu nào.

"Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc muốn làm gì ?! Một hồi ở Cố gia diễu võ dương oai long trời lở đất, một hồi lại đi hại sản nghiệp của Tề Lăng Phong, cô rốt cuộc có cái gì không hài lòng ?! Cô là muốn để tôi tự tay giết cô sao ? Cô là ác ma, tiện nhân!" Trong nhà ngoại trừ giúp việc cũng không còn ai khác, Tề Tuệ Phân lúc này cũng không cần khống chế tâm tư gì, cũng không cần bưng cái bộ dạng phu nhân cao quý ra nữa. Cả người không khác gì phụ nữ đanh đá trên đường phố, mặt khó coi đến nỗi không cần nhắc.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc đi tới gần Tề Tuệ Phân, đứng cách bà ta không xa, từng câu thân thiết hỏi Tề Tuệ Phân :"Bà chắc chắn tập đoàn Hoàn Vũ là sản nghiệp của Tề Lăng Phong? Nói ra những lời này bà không thấy xấu hổ sao ?!"

"Cô có ý gì?" Tề Tuệ Phân bị bộ dạng Kiều Tịch Hoàn làm cho kinh sợ.

Kiều Tịch Hoàn có năng lực mạnh đó, ở nhà càng cũng càng lúc càng phách lối, đến bây giờ vẫn không cảm thấy Kiều Tịch Hoàn có địch ý lớn như vậy, giống như là có thù oán sâu nặng vậy muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy.

"Có ý gì?!" Kiều Tịch Hoàn khẽ liếc nhìn, mắt dữ tợn đạo qua một cái :"Mẹ, bà là dỉ ruột thịt Tề Lăng Phong, trên cái thế giới này là người thân duy nhất của Tề Lăng Phong, bà hẳn biết Tề Lăng Phong có những thủ đoạn không thể không nhận ra chứ?! Ví như không chừa thủ đoạn nào lấy đi tập đoàn Hoàn Vũ, cũng âm mưu hại chết một nhà Hoắc thị ?! Bà biết, Hoắc thị cả nhà gồm có thiên kim Hoắc thị Hoắc Tiểu Khê, 28 tuổi, lúc ấy là vị hôn phu Tề Lăng Phong yêu đến xương tủy, Tề Lăng Phong cứ thế âm mưu hạ thủ, một nhà ba người thi thể chia năm xẻ bảy, thê thảm không nỡ nhìn. Mẹ thấy qua báo chí chứ? Không biết bà trơ mắt nhìn người cháu ruột của bà dùng thủ đoạn này, bà có cảm nhận gì? Vỗ tay tán thưởng ?! Hay là trong lòng cũng có chút không đành lòng."

Tề Tuệ Phân có chút khó coi.

Nói cho đúng là càng lúc càng khó nhìn, hay là trắng bệch, vô cùng nhợt nhạt.

Kiều Tịch Hoàn cứ thế nhìn sắc mặt Tề Tuệ Phân biến hóa, trong lòng mù mịt, không nghĩ tới Tề Tuệ Phân cũng có biểu tình hoảng sợ, nghĩ đến biết chuyện cũng không ít.

Cô nói :"Nếu như không nghĩ Tề Lăng Phong cũng nhận được kết quả như vậy, nói cho đúng nếu như không nghĩ bà cùng Tề Lăng Phong gặp được kết quả như vậy, thì nên an phận một chút, khuyên Tề Lăng Phong đừng có làm hành động gì quá khích, đối với anh ta không tốt đâu."

Nói xong Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.

Tề Tuệ Phân giận đến phát run, nhìn Kiều Tịch Hoàn phách lối như vậy, cả người hỏng mất kêu to :"Tề Lăng Phong không tàn nhẫn như cô nói, nó cũng có nỗi khổ."

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một giây, một giây sau, nhàn nhạt nói :"Nỗi khổ cũng không mượn cớ giết người. Đã giết người, vĩnh viễn đều là loại chuyện chỉ có người tán tận lương tâm mới làm được. Nếu như bà cho phép, chỉ có thể nói rõ, bà cũng tán tận lương tâm."

Sau khi nói xong, không muốn nhiều lời thêm, liền nhanh chóng lên lầu.

Tề Tuệ Phân bị Kiều Tịch Hoàn châm chọc, hét chói tai.

Suốt nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cũng không bị ai chọc cho giận đến mức này, phảng phất giống như sống sờ sờ cả đời lại bị người nuốt trong tích tắc. Miễn cưỡng bị áp bức và lăng nhục vô cùng khó chịu, bà ta cảm thấy cả người hỏng mất, thét chói tai, khiến người giúp việc thở mạnh chút cũng không dám, trốn trong xó xỉnh, chỉ sợ họa đến mình.

Tề Tụê Phân khống chế tâm tình, cố gắng khống chế tâm tình lại, run rẩy cầm điện thoại, bấm số :"Lăng Phong, con ở đâu, Kiều Tịch Hoàn kiêu ngạo tự đại không gì sánh nổi, con phải nghĩ biện phạm đem người phụ nữ đó trừ khử đi. Cô ta chính là một đứa gieo họa, gieo họa cho con, gieo họa cho Cố gia, gieo họa cho mọi người chúng ta. . ."

"Dì, chuyện của con hi vọng dì đừng nhúng tay nữa. Cho tới bây giờ, con đối với Cố gia mấy người không chút hảo cảm. Con vẫn cho là ít nhất con vẫn có thế kính trọng dì, dẫu sao từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có dì đối với con ân cần hỏi han, nhưng bây giờ, con đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc. Dì làm cái gì cũng nói đây là đền bù cho sự ích kỷ, dì cảm thấy lấy hành động để đền bù, con cho tới bây giờ muốn nói rõ với dì. Dì cái gì cũng không đền bù được, con hận dì, giống như hận Cố gia vậy. Tương đối mà nói, Kiều Tịch Hoàn con không hận cô ấy, so ra con càng muốn để cho mấy người các ngươi nhận được nhiều quả báo hơn!"

Âm thanh bình tĩnh nói từng chữ, điện thoại liền cắt đứt.

Tề Tuệ Phân một giân kia không nghĩ đứa cháu này lại nói một lời khiến cho bà ta sống không nổi, bà ta đền bù nhiều năm nư vậy, coi như là đền bù sự ích kỷ, đổi lấy một lời nói vô tình như vậy. . .

Trước mắt bà ta thấy đầu có chút choáng, một trận lại một trận đau đầu, thân thể không chút chịu đựng té ngang xuống đất, không nhúc nhích, bên tai chỉ nghe thấy người giúp việc hốt hoảng cùng âm thanh thất thố :"Phu nhân, phu nhân bà thế nào? Phu nhân nói chuyện đi, nói chuyện đi, phu nhân bà đừng trừng hai mắt không nói lời nào. . . Người đâu nhanh một chút gọi cấp cứu 120, nhanh lên một chút. . . Đi gọi đại thiếu phu nhân xuống, nhanh đi gọi cô ấy xuống, trong nhà chỉ có cô ấy. . . Phu nhân, phu nhân, bà thế nào? .. ."

Thanh âm hoảng sợ thi nhau vang lên.

Trong nháy mắt biệt thự Cố gia huyên náo không ngừng.

Không biết qua bao lâu, xe cứu thương tới, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện trung ương, phòng cấp cứu.

Trên hành lang.

Kiều Tịch Hoàn một mực đi theo xe cứu thương, Cố Diệu, Cố Tử Tuấn, Cố Tử Nhan, Cổ Nguyên, Cố Tử Hình sau đó đều lục tục chạy tới, còn có người giúp việc, yên lặng ngồi ở chỗ đó không ai nói một câu.

Thời gian cấp cứu có chút lâu.

Tề Tuệ Phân lúc được đẩy ra cũng vừa mới vượt qua giai đoạt nguy hiểm, trực tiếp được đẩy qua phòng phục hồi.

Bác sĩ nói là não có máu bầm, hẳn là do Tề Tuệ Phân đột nhiên bị chuyện gì đó kích thích quá mức, huyết áp đột nhiên lên cao dẫn đến bị tai biến mạch máu não. Bây giờ huyết áp vẫn chưa giảm xuống, tình huống vô cùng nghiêm trọng, phải quan sát chặt chẽ một thời gian, có thể hay không vượt qua giai đoạt nguy hiểm.

Trái tim mọi người đều bị nhéo một cái.

Chỉ có Kiều Tịch Hoàn nhìn qua rất lạnh nhạt.

Là bản thân bói lời tổn thương Tề Tuệ Phân, khiến cho huyết áp bà ta đột nhiên tăng cao dẫn đến tai biến mạch máu não nên té xỉu ở nhà.

Cô trầm mặc, một mực yên tĩnh nhìn.

Cố Diệu lớn tuổi rồi, nên để việc trông đêm trên người con cái.

Bây giờ con trai Cố gia cũng chỉ có Cố Tử Tuấn, cho nên Cố tử Tuấn ham chơi lúc này cũng không dám rời đi.

NGhe nói Cố Tử Hàn đang ở Thẩm Dương, còn Cố Tử Thần bây giờ vẫn chưa thể liên lạc được.

Cổ Nguyên theo Cố Tử Nhan một mực chờ ở bệnh viện, Cố Tử Hinh thì có lớp cho nên về trường học trước.

Chờ đợi trong phòng bệnh toàn nỗi lo, kéo dài suốt một ngày một đêm.

Tề Tuệ Phân tỉnh lại, huyết áp cũng đột nhiên giảm xuống, giống như cả người bình tĩnh hơn, nhưng di chứng để lại chính là hạ thân bị liệt, cũng không đứng lên nổi nữa, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn.

Cái này không còn nghi ngờ nữa đối với Tề Tuệ Phân chính là đả kích, nghe nói người lớn tuổi bị tai biến mạch máu não có khả năng sẽ bị liệt tới 60%, đó là điều hiển nhiên, Tề Tuệ Phân bị như thế có thể ngay cả bản thân cũng không nghĩ tới có ngày bị kết quả như vậy.

Bà ta đang chấp nhật sự thật bản thân bị liệt, câu nói đầu tiên chính là mọi chuyện đều do Kiều tịch Hoàn, đều là do Kiều Tịch Hoàn cố ý nói vài câu khiến bà ta bị tăng huyết áp mới có thể bị tai biến mạch máu não, khiến cho hạ thân bị liệt.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

Tề Tuệ Phân tìm vài người giúp việc tới làm chứng, mấy người đó chứng thực chiều hôm đó đại thiếu phu nhân cùng phu nhân cái nhau kịch liệt mà trước giờ chưa từng thấy qua, sau đó phu nhân liền ngã xuống đất không nhúc nhích.

"Có phải hay không? Kiều tịch Hoàn!" Cố Diệu nói.

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Cố Diệu, không nói.

'Bốp' Cố Diệu hung hăng quăng một cái tát tới.

Dấu bàn tay đỏ tươi cứ thế in trên mặt Kiều Tịch Hoàn, hồng thấu.

Lúc ấy tất cả mọi người đều ở đó, Cố Tử Hàn từ Thẩm Dương trở về, Cố Tử Tuấn chưa từng rời khỏi phòng bệnh, Cổ Nguyên, Cố Tử Nhan cùng nhiều người giúp việc cũng ở đó, Cố Diệu không nể mặt thẳng tay tát lên mặt Kiều Tịch Hoàn, vang dội vô cùng.

Một cái tát này, cô nhận.

Không phải cảm thấy mình sai, mà không nghĩ sau đó còn có hậu quả này.

Coi như căm ghét Tề Tuệ Phân cũng chưa từng nghĩ ra tay với bà ta.

Cho nên cô không phản kháng cứ như vậy nhận lấy sự tức giận của Cố gia với cô.

"Chờ Tử Thần trở lại, để cho nó quyết định có phải hay không cùng loại người đàn bà rắn độc như vậy ly dị!" Cố Diệu hung hăng bỏ lại câu nói.

Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn cười có chút châm chọc nói :"Được, tôi chờ."

Sau đó xoay người rời đi.

Ở dưới mắt mọi người rời đi.

Bình tĩnh như vậy, trầm ổn như vậy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn qua gầy yếu như vậy nhưng quá kiên cường khiến người khác lay động.

Trong phòng bệnh mọi người đều im lặng nhìn cô.

Cổ Nguyên không nhìn được, nâng bước chân lên.

Cố Tử Nhan nhẹ nhàng kéo anh lại.

Lúc này, không nên tiến lên nhất là Cổ Nguyên.

Cho nên Cố Tử Nhan chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên thấy được bóng người so với cô còn nhanh hơn.

Cố Tử Tuấn.

Người đàn ông này trong nhà cho tới bây giờ chưa bao giờ đặt nặng tâm tư gì, đột nhiên xông ra ngoài.

Cố Tử Tuấn sải bước ra ngoài, có chút không kịp thở đứng chắn trước mặt Kiều Tịch Hoàn, thở hổn hển nói :"Chị cứ như vậy mà đi sao? Ai cũng biết đây là chuyện bất ngờ, chị cũng không biết gây gổ với mẹ sẽ biến thành như vậy. Chúng tôi cũng biết rất rõ, trong khoảng thời gian này mẹ ở khắp nơi nhằm vào chị, chị phản bác là chuyện đương nhiên. Chị như vậy mà đi, đến lúc đó anh cả trở lại rồi chị làm sao khai báo với anh cả, tính cách cha mẹ tôi tôi biết rất rõ, bọn họ khẳng định sẽ buộc anh cả ly dị với chị."

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt hỏi một câu.

"Là thật, chị cùng anh cả tình cảm không phải rất tốt sao? Mặc dù tôi có chút không hiểu, nhưng chị có nói qua chị thích anh cả. Như vậy ly dị chị sẽ cam tâm sao?"

"Không biết, có lẽ sẽ không cam lòng. Có điều với tôi mà nói, tôi cũng chịu đủ nhất cử nhất động cũng như hành đồng nhà Cố gia mấy người rồi, tôi mệt mỏi rồi. Cố Tử Thần sau khi trở lại muốn xử lý như thế nào là chuyện của anh ấy. Đối với Cố Tử Thần, tôi cũng không biết nói gì, có điều so với những người đàn bà khác ở trong mắt anh ấy cũng chỉ là thứ lót dạ mà thôi. Cố Tử Thần nói qua với tôi, anh ấy không phải là một người si tình, cho nên tôi đối với anh ấy không ôm hy vọng." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói, sau đó đứng dậy đi tiếp.

Cố Tử Tuấn còn muốn nói điều gì.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngắt lời :"Được rồi, đừng có bận tâm tới tâm tư tôi, đem tinh lực dồn vào công ty đi, có lẽ Cố thị cũng chỉ có cậu mới có thể chống đỡ."

Làm sao có thể ?!

Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, anh ta làm sao có khả năng chống đỡ Cố thị.

Đùa gì chứ.

Anh ta nhìn Kiều Tịch Hoàn đi càng lúc càng xa, luôn cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ, người phụ nữ này sao có thể kiên cường như vậy ?!

Cố Tử Tuấn ở hành lang đứng một hồi.

Thấy lòng có chút khó chịu không bỏ đi được, rất lâu đã không bị như vậy, giống như hồi nhỏ mặc kệ gặp chuyện bao lớn cũng chỉ khổ sở trong một giây, sau đó trong lòng không ngừng an ủi không có gì cả, không cần để ý. Nhưng giờ phút này rốt cuộc không nghe theo bộ não chỉ huy được, trog đầu vẫn hiện lên cái bạt tai mà Kiều Tịch Hoàn bị, cùng bóng lưng dưng dửng rời đi.

Thật là muốn chết.

Người phụ nữ này dựa vào cái gì có thể để cho anh ta ở nơi này nhớ nhung, nhớ nhung trong lòng.

Bắt đầu không muốn thừa nhận tâm tình lúc này, đột nhiên tròng mắt căng thẳng nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Tề Lăng Phong ?!

Tề Lăng Phong hẳn là đến xem mẹ ?!

Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng người càng gần, nhìn Tề Lăng Phong cho dù đột nhiên bị người khác chiếm lấy công ty vẫn như cũ khí thế hiên ngang.

Anh ta thực sự không hiểu về việc thương trường, nghe nói coi như đánh sưng mặt cũng phải bình thường, anh ta cảm thấy cuộc sống này thật dối trá!

Tề Lăng Phong đi qua bên người anh ta, dừng chân một chút :"Dì ở phòng bệnh nào?"

"Trước mặt, cái thứ ba." Cố Tử Tuấn chỉ chỉ.

Quả nhiên là tới thăm bệnh.

"Tôi không phải tới thăm bệnh." Tề Lăng Phong nói, giống như nhìn thấu tâm tư Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn ngẩn ra.

Tề Lăng Phong khẽ trách móc :"Cùng nhau đi vào nhìn một chút thì biết."

Bỏ lại câu nói, sải bước đi về phía trước.

Cố Tử Tuấn cảm thấy, người trên thương trường toàn là một đám đại quái vật siêu cấp.

Phàm phu tục tử, cần cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro