Q2. Chương 126: Nhân quả có báo (4) Không thể chết yên lành

edit: tiểuhoanhi





Trên đường quốc lộ không có bóng một người nào.

Lui tới cũng không có bất kỳ xe cộ nào, gió thu thổi rất mạnh mẽ, đem góc áo thổi đến xốc xếch.

Cố Tử Thần đứng cách Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong 2 mét, Tề Lăng Phong dùng con dao Thụy Sĩ kề sát cổ họng của Kiều Tịch Hoàn, giống như là cố ý, lưỡi dao khẽ cứa ở trên da Kiều tịch Hoàn, ở nơi cổ họng có dính một ít máu, rơm rớm ở bên ngoài da.

"Cố Tử Thần, anh đừng qua đây!" Tề Lăng Phong mắt cảnh giác hung hăng nhìn.

Cố Tử Thần mặt lạnh nhìn anh ta, môi mỏng khẽ nhích :"Thả Kiều Tịch Hoàn."

"Dựa vào cái gì?" Tề Lăng Phong tà ác cười một tiếng :"Đến giờ phút này, cho dù chết không phải nên kéo theo một người chôn cùng sao?! Huống chi mỹ nhân ở bên, con đường tuyền lộ cũng sẽ không tịch mịch."

Cố Tử Thần mắt lạnh chớt lóe lên :"Tề Lăng Phong, cậu tốt nhất nên rõ ràng biết bản thân bây giờ đang làm gì?"

"Bây giờ anh không uy hiếp được tôi đâu Cố Tử Thần. Mặc dù không biết tại sao hồi nhỏ đối với anh sinh ra một cảm giác sợ hãi không thể nói rõ. Nhưng cho tới bây giờ, cũng không cần có bất kỳ điều gì phải sợ hãi nữa." Tề Lăng Phong rất thoải mái nói.

"Tôi cho tới bây giờ đều không uy hiếp cậu." Cố Tử Thần nói rõ :"Tôi chẳng qua là nhắc nhở cậu, nếu cậu quả thật có bản lĩnh kia, liền mang Kiều Tịch Hoàn từ nơi này nhảy xuống, hai người chết chung. Nếu như không có bản lãnh kia, buông Kiều Tịch Hoàn ra! Để cho cô ấy qua đây."

"Cố Tử Thần, anh khích tướng tôi như vậy, anh không sợ tôi thực sự xung động sẽ nhảy xuống cùng Kiều Tịch Hoàn ư." Tề Lăng Phong tà ác cười một tiếng, ánh mắt nhìn hàng rào bên cạnh, ở dưới là vách đá cao, có lẽ trong đầu vẫn còn suy nghĩ, chỉ cần cử động một chút là nhảy xuống nhưng có thể hay không thịt nát xương tan.

"Sinh tử có số, tôi chỉ cố gắng nhiều nhất có thể." Cố Tử Thần lạnh lùng nói, âm thanh nhưng là như nói với Kiều Tịch Hoàn :"Nếu như cuối cùng không thể xóa bỏ được khó khăn này, đó là số mạng của cậu."

Âm thanh thấu lạnh như vậy vang vọng dưới trời.

Kiều Tịch Hoàn sắc mặt bình thường nhìn Cố Tử Thần ở trước mặt cô đã mất tích xấp xỉ 2 tháng, nhìn anh lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy đứng trước mặt cô. Cô nghĩ mắt của người thường hẳn không lừa được ai, coi như lúc này cô cũng biết Cố Tử Thần đang dùng một loại kỹ xảo đàm phán gì gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia của Cố Tử Thần thực sự không lừa được cô. Cô quả nhiên ở trong tim của Cố Tử Thần, có điều giống như chỉ hơi động tâm mà thôi. Mà Cố Tử Thần còn rất nhiều chuyện, trừ cô ra, còn phải quan tâm.

Cô rũ thấp tròng mắt xuống.

Cô thừa nhận vừa nãy khi thấy Cố Tử Thần xuất hiện ở một giây kia, tâm của cô rung động thật lớn.

Giờ phút này, cô liền nói, bình thường đi.

Thật ra cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có người nào đó tới cứu cô, từ đời trước lúc là Hoắc Tiểu Khê hay đến đời này là Kiều Tịch Hoàn, cô cũng đã quen một mình tự lo liệu rồi. Lo từ việc phấn đấu sự nghiệp, phấn đấu đem những kẻ muốn trở ngại bước chân của cô dọn dẹp sạch sẽ, phấn đấu để bản thân trải qua cuộc sống của một người bình thường.

Giờ phút này.

Cũng chỉ có thể dựa vào mình.

Cố Tử Thần có thể xuất hiện, đó hẳn là do anh còn có một chút tình cảm với cô.

Nhưng cô không thể một lòng đặt hy vọng lên người đàn ông này, bởi vì anh vừa mới nói, sinh tử có số, anh chỉ có thể gắng hết sức, không thể bảo đảm kết quả cuối cùng.

Nhưng cô không muốn chết.

Không muốn chết, cho dù không thể dựa vào bất kỳ ai, cũng không muốn chết.

Cô bây giờ còn có thể nhớ rõ, nhớ đời trước của mình khi đối mặt với cái chết một giây kia, cái loại cảm giác đó từ đầu đến cuối rợn cả tóc gáy, khiến cho cả người cô trên dưới giống như vạn con kiến đang nhấm nháp mình vậy. Sau đó một giây kế tiếp trời đất liền u ám. Lúc chết cô có nói qua, cô nói nếu như trởi cao để cô sống thêm một lên, nếu như trời cao trao cho cô một cơ hội, cô nhất định không muốn như vậy, sống uổng một đời người.

Con người có phải hay không mỗi lần vào thời điểm nguy hiểm phải đối mặt kia mới có thể nhớ tới những điều bản thân đã từng nói qua, để cho lòng người đầy lời hứa căm phẫn-

"Có thất vọng hay không?" Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh không thấp cũng chẳng cao của Tề Lăng Phong.

Kiều Tịch Hoàn khẽ liếc mắt, giữ yên lặng.

"Không phải nói là thích Cố Tử Thần sao? Không phải nói anh ta không hận cô sao? Cô như vậy là muốn lưu lại trong mắt anh ta ấn tượng tốt sao, thậm chí muốn đem Cố thị trả lại không thiếu chút nào, đến bây giờ anh ta xuất hiện trước mặt cô, nhưng nói với cô sinh tử có số mà không phải sinh tử cùng nhau." Tề Lăng Phong châm chọc, nói từng câu từng chữ ở bên tai cô, như lời nỉ non tỏ tình vậy.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, giờ phút này không nhìn bất kỳ thêm một ai nữa.

Bởi vì giờ phút này, cô đang suy nghĩ làm sao trốn khỏi tay Tề Lăng Phong được.

Hoàn cảnh xung quanh nguy hiểm như vậy, Tề Lăng Phong còn để con dao chặt ở nơi cổ họng cô, cô làm sao cũng không thể dùng lực mà chạy được. Cô sẽ không chọn cách xung động như thế.

Cô ngẩng đầu quán át, trừ nhìn Cố Tử Thần, còn có một vài người khác ở đó, biết Võ Đại, Mạc Sơ, còn một vài người không biết, toàn bộ đều chằm chằm nhìn Tề Lăng Phong, cảnh giác vô cùng.

"Tề Lăng Phong, có lẽ tôi sẽ có cách đưa anh rời đi." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, nói điều kiện, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được.

Khóe miệng Tề Lăng Phong kéo ra một nụ cười, nụ cười rất cởi mở :"Tôi cũng biết cô cùng những phụ nữ khác không giống như, mặc kệ lúc nào cũng sẽ lý trí trên hết, lúc này phải làm gì ?!"

"Anh hẳn rất vui khi bắt cóc được tôi." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói :"Bây giờ anh rơi vào đường cùng, anh cần phải ném cái neo. Cho nên giờ phút này anh cần nhất phải làm chính là đi đến chiếc xe kia của bọn họ."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta lái xe rời đi, đến chỗ an toàn anh thả tôi xuống, chính mình thoát thân đi. Đối với anh mà nói, chạy ra nước ngoài đi, ở Trung Quốc anh đã không còn chỗ đặt chân, anh làm những chuyện phạm pháp thế này sớm muộn cũng bị công an sờ gáy. Tôi không biết tội của anh nhiều như thế nào, cũng không biết tội hạn lớn nhất của anh có bị xử tử hình hay không, tôi nghĩ cho tới bây giờ anh làm nhiều chuyện như vậy đối với bản thân anh cách tốt nhất là rời khỏi Trung Quốc."

Tề Lăng Phong đột nhiên cười một chút, mập mở cắn lỗ tai cô.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn người ra.

Tròng mắt vô tình thấy Cố Tử Thần đứng đối diện.

Nhing anh vẫn còn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói một câu.

"Kiều Tịch Hoàn cô rất thông minh, cho tới giờ còn nghĩ đến cuộc sống sau này cho tôi. Thật ra tôi vốn cũng nghĩ như vậy, tự mình rời khỏi Trung Quốc, đi tới một nơi tôi cảm thấy không tệ nghỉ ngơi lấy sức, bình thản sống hết nửa đời sau. Thật thì làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, âm mưu nhiều thủ đoạn như vậy đột nhiên không muốn một mình trải qua, tôi sở ở đêm khuya vắng người sẽ gặp ác mộng. Sau đó nghĩ tới những người kia còn sống, tôi sẽ cảm thấy không có đáng." Tề Lăng Phong lẳng lặng nói thêm :"Cho nên mặc dù đề nghị của cô khiến tôi rất động tâm, nhưng tôi muốn cự tuyệt ý tốt của cô."

"Tề Lăng Phong!" Kiều Tịch Hoàn cắn răng :"Anh là tên biến thái sao ?! Anh làm chuyện tàn nhẫn như vậy, anh còn sợ đêm khuya vắng người ư ?! Tôi thật không tin! Huống chi anh không phải nói mọi chuyện đều bởi vì Hoắc gia hại cả nhà anh cửa nát nhà tan sao?! Anh vì bản thân mà tìm cái cớ, chẳng lẽ anh không biết đây là nhân quả có báo sao !? Anh sẽ không ngu đến nỗi ép mình rơi vào ngõ cụt chứ!"

"Bây giờ biết, bởi vì có rất nhiều chân tướng. . ." Tề Lăng Phong trầm lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tử Thần.

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau.

Tề Lăng Phong khóe miệng cười gian ác :"Kiều Tịch Hoàn, cô nói nếu như cô thực sự chết rồi, Cố Tử Thần có hay không sẽ khổ sở?"

"Biết." Kiều Tịch Hoàn khẳng định :"Sẽ khổ cả một đời."

Tề Lăng Phong đột nhiên cười to.

Cười đến vui vẻ phóng khoáng.

"Vậy chúng ta cùng nhau thử một chút thế nào? Tôi mang cô từ nơi này nhảy xuống, chúng ta cùng nhìn Cố Tử Thần có thể hay không vì cô mà thương tâm cả đời."

"Tôi không có biến thái như anh, dùng loại chuyện điên rồ như vậy đi thử tình cảm của người ta với tôi! Tề Lăng Phong anh điên rồi!" Kiều Tịch Hoàn thét chói tai, đột nhiên phát điên.

Cố Tử Thần siết chặt nắm đấm, ánh mắt ác liệt nhìn Tề Lăng Phong cầm con dao Thụy Dĩ, trầm mặc.

"Đừng kích động." Tề Lăng Phong thấp giọng nói :"Cô kích động một cái, nhỡ may tôi có linh cảm, thực sự đem ôm cô nhảy xuống thì làm sao!?"

"Tề Lăng Phong rốt cuộc anh muốn làm cái gì anh nói !?"

"Cho tới bây giờ cô hỏi tôi muốn cái gì. . ." Tề Lăng Phong phảng phất rơi vào trầm mặc :"Chính tôi cũng không biết bản thân muốn cái gì, huống chi tôi cảm thấy giờ phút này coi như có muốn cái gì cũng không có được. Cho nên cần gì phải chứng mình những thứ tốt đẹp kia sẽ giống như bọt biển vậy chứ?!"

Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Cô chưa từng nhìn thấy Tề Lăng Phong như vậy qua, biến thái đến trình độ không ai bằng.

Cô hận bản thân không thể cùng Tề Lăng Phong một mạng đổi một mạng, ít nhất từ này về sau cô cũng không bị người đàn ông này ép tới mức hiện tại.

"Cô nhìn qua rất không bình tĩnh." Tề Lăng Phong nói.

"Tề Lăng Phong, không có điều kiện gì có thể nói sao?" Kiều Tịch Hoàn một giây kia bị ép buộc đến nỗi muốn giết người.

"Nói cô yêu tôi." Tề Lăng Phong đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

"Nói cô yêu tôi." Tề Lăng Phong ở bên tai cô nói từng câu.

Kiều Tịch Hoàn không tin lỗ tai mình.

"Muốn nghe những lời này một chút." Tề Lăng Phong nói, giọng rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói đùa.

"Nói, thì anh sẽ buông tôi ra?"

"Có lẽ, mà cũng có lẽ không." Tề Lăng Phong cười ác :"Nhưng thực sự rất muốn nghe những lời này."

Kiều Tịch Hoàn cắn răng.

Cô cảm thấy Tề Lăng Phong chính là một tên biến thái, một tai biến thái siêu cấp.

"Không nói?!" Tề Lăng Phong nhíu mày, kéo thân thể cô đi tới phía sát hàng rào.

Một trận gió lạnh gào thét.

Kiều tịch Hoàn hoảng sợ.

Một giây kia thực bị Tề Lăng Phong hù đến muốn cùng người đàn ông này mạng đổi mạng, coi như cảm giác được cái chết gần như vậy thì dũng khí đột nhiên mất đi, chỉ đối với việc chết thôi cũng đã sợ đến mức toát mồ hôi.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi không đùa với cô." Tề Lăng Phong lạnh lùng nói, cắn lỗ tai cô, rùng mình.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần, nhìn trên mặt Cố Tử Thần không bình thường còn có chút ưu tư, cũng sẽ sợ sao? Sợ Tề Lăng Phong sẽ cùng cô mạng đổi mạng!

Mới vừa rồi không phải là nói sinh tử có số sao?!

Lạnh như vậy, máu lạnh như vậy, vô tình như vậy.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi đếm ba tiếng. Một, hai. . ." Tề Lăng Phong âm u nói, không lạnh mà run.

"Tề Lăng Phong." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên rất bình tĩnh, âm thanh không lớn. Vẫn chỉ dùng giọng nói mà hai người nghe được, lặp lại :"Tề Lăng Phong, tôi là Hoắc Tiểu Khê, anh không thể lại tái diễn chuyện cũ được, để cho tôi chết ở trên tay anh.!"

Tay Tề Lăng Phong rung một chút.

Rõ ràng đã lay động, lại đưa tay ở cổ họng yếu ớt của cô, vô ý lướt qua một ít, lần này có chút sâu, máu chảy ra, theo cổ đi xuống . .

Cố Tử Thần căng thẳng, bước chân đi về phía trước.

"Cố Tử Thần, tôi biết thân thể anh khỏe mạnh, tôi biết anh một mực quan sát nhất cử nhất động của tôi để tìm thời cơ ra tay cứu Kiều Tịch Hoàn, cũng muốn dựa vào Kiều Tịch Hoàn để phân tán sự chú ý của tôi. Tôi mặc dù không có nhạy bén như anh, nhưng tôi luôn cảnh giác rất cao độ, hơn nữa đầu tôi cũng không có đần, cho nên anh đừng nghĩ đến từ may mắn. Tôi nghĩ chỉ muốn nhảy xuống mà thôi, động tác của tôi dù có chậm chạp cũng tuyệt đối nhanh hơn so với anh." Tề Lăng Phong hung hăng nói với Cố Tử Thần.

Sắc mặt Cố Tử Thần vô cùng khó coi.

Tề Lăng Phong cũng không phải là một nhân vật đối phó thoải mái.

Càng không muốn đối tốt với sinh mạng bản thân, thì càng không thể nắm chắc gì trong tay.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, chẳng qua cảm nhận nơi cổ họng kia có chút cảm giác đau đớn nhỏ.

Cám giác tay Tề Lăng Phong đang hơi run rẩy.

Thật lâu.

Anh ta nói :"Coi như nói bí mật sâu thẳm như vậy, cũng không nguyện ý đối với tôi nói lời yêu sao?"

Âm thanh lạnh lùng rõ ràng châm chọc.

"Không phải." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi rất sợ chết. Đây là chết qua một lần, càng thêm sợ hãi. Cho nên đừng nói để cho tôi nói yêu anh loại người một chút cũng không hiểu biết, coi như là để tôi hôn co, coi như để tôi cùng anh lên giường tôi cũng sẽ không nháy mắt dù một cái. Mà tôi nói cho anh biết những lời này chính là để anh hiểu, Tề Lăng Phong, tại sao tôi lại hận anh như vậy! Tôi rốt cuộc hận anh bao nhiêu ?!"

Tôi tại sao lại chỉ hận anh! Tôi rốt cuộc cũng chỉ có hận anh ?! 

Bởi vì, tôi là Hoắc Tiểu Khê.

Tề Lăng Phong khẽ nhúc nhích cổ họng.

Một giây kia phảng phất kia tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, hốc mắt đột nhiên rất đỏ.

Anh ta nhìn bầu trời cao kia, mùa thu gió thổi chiếc áo có chút cô đơn của anh ta, anh ta lắc lắc đầu, khóe miệng kéo ra một nụ cười đẹp mắt, cười nói :"Làm khó cho em rồi, Hoắc Tiểu Khê."

"Một chút cũng không làm khó dễ." Kiều Tịch Hoàn, âm thanh không lớn lắm nhưng cũng tuyệt đối hkông nhỏ, ít nhất không còn là âm thanh mà hai người có thể nghe được, cô nói rõ ràng :"Tề Lăng Phong, tôi yêu anh."

Tề Lăng Phong, tôi yêu anh.

Hoảng hốt nhớ lại rất lâu trước kia. . .

Tề Lăng Phong khóe miệng cười càng lúc càng rõ, rõ ràng nhìn phía đối diện cứng ngắc như băng, nhìn anh ta mặt lạnh đầy sát khí.

Giờ phút sắp chết, dường như cũng không có cách nào làm một người tốt.

Tề Lăng Phong cho là cả đời sau này cũng sẽ không làm gì nưa.x

Thân thể anh ta đột nhiên buông Kiều Tịch Hoàn, ước chừng rời đi một chút xíu.

Kiều Tịch Hoàn một giây kia liền cảm nhận được chuyện Tề Lăng Phong muốn làm, cô liên xoay người, nhìn Tề Lăng Phong dang hai tay ra ngả về phía sau, phía sau là vách đá, vừa nhìn. . .

Mà Tề Lăng Phong lúc này giống như là tìm được nơi quy tụ vậy, mặt mỉm cười, từng chút từng chút một. . .

Cô thấy môi của anh ta khẽ nhúc nhích.

Hơi giật giật.

Sau đó nhắm mắt lại.

Xung quanh vốn dĩ rất gần.

Xung quanh vốn chỉ có tiếng gió thu thổi.

Giờ phút này ở dưới vực sâu kia vang lên âm thanh kịch liệt, đinh tai nhức óc.

Là thứ gì đó, âm thanh gì đó bể tan tành.

Cô có chút mơ hồ không rõ.

Cô vẫn cảm thấy Tề Lăng Phong ở trên cái thế giới này chính là người tàn nhẫn xấu xa nhất, cho nên anh ta làm chuyện gì với người khác cũng tán tận lương tâm, cũng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn với bản thân, tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường tự sát.

Tề Lăng Phong chọn tự sát. . .

Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn vách đá đó, phía dưới còn rất nhiều cây cối mọc um tùm, cho nên cô không thấy được thi thể bị chia năm xẻ bảy của anh ta.

Cô năm đó chết cũng thảm giống như Tề Lăng Phong vậy sao ?!

Nếu như không có, coi như là báo thù đi.

Vốn dĩ cảm giác báo thù là như vậy.

Như vậy. . .

Tề Lăng Phong lúc đầu giết cô có phải hay không cũng như vậy, khóe miệng rõ ràng muốn cười mà nước mắt giống như điên rơi xuống, giống như không thể kìm chế nổi. . .

"Kiều Tịch Hoàn, cẩn thận!" Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh dồn dập của Cố Tử Thần.

Xảy ra chuyện gì sao ?!

Cô thực sự không có nghĩ muốn đi tự sát, Cố Tử Thần kêu lớn như vậy làm cái gì ?!

Cô đần độn quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng nổ kịch liệt, ở bên trong thâm cốc một trận vang vọng.

Sau đó.

Cô cảm giác được mình ngã vào ngực ai đó, nhưng xung quanh giống như có một vật gì đập ở trên người cô, đau đớn liền tập kích, hoảng hốt thấy có vật gì bị đốt, đáy mắt chỉ còn lại mùi khói nồng nặc, sau đó không giải thích nổi đã ngủ mê man. . .

Lúc ngủ mê man, Kiều Tịch Hoàn trong đầu vẫn nghĩ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?!

. . .

Thượng Hải xảy ra tai nạn lớn:

Ba ngày trước ở XX Hương thôn, trên quốc lộ xảy ra tai nạn giao thông đặc biệt, liên tiếp 4 chiếc xe nhỏ đụng nhau phát nổ, trong sơn cốc vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cảnh sát chạy tới phát hiện không có một người nào bị thương vong, lại không có một người nào ở đó, trải qua điều tra được biết ba chiếc xe đen đều có ghi hành trình lại, trong đó có một chiếc của Tề Lăng Phong tổng giám đốc của tập đoàn Hoãn Vũ, nhưng thông qua cảnh sát thì không có tra được tung tích Tề Lăng Phong, trước mắt Tề Lăng Phong dính líu nhiều đến pháp luật, bao gồm bắt cóc Kiều Tịch Hoàn, dùng tiền thuế của dân, ngụy tạo bí mật thương nghiệp. Cảnh sát đang đối với người này tiến hành bắt giữ, mới có đầu mối từ người dân thành phố kịp thời thông báo. . .

. . .

Diêu Bối Địch ngồi ở trong nhà.

Hôm nay cuối tuần, cô đang nằm trên ghế sofa xem tivi.

Tai nạn phát sinh đã là của ba ngày trước.

Cô thực sự không tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian này có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mấy ngày nay cô cũng không ngừng gọi điện thoại cho Kiều Tịch Hoàn, nhưng gọi thế nào cũng không được, cô không biết phải làm sao, Tề Lăng Phong bắt cóc Kiều Tịch Hoàn, sau đó không biết sinh tử ra sao.

Nếu như nói lần trước không thấy Tề Lăng Phong, chỉ một từ trong miệng Kiều Tịch Hoàn nói ra, cô thật nhận định Tề Lăng Phong là một người rất xấu. Dẫu sao từ nhỏ đã như vậy tín nhiệm Hoắc Tiểu Khê, cô ấy nói gì đều đúng. Nhưng ngày đó Tề Lăng Phong đột nhiên gọi điện thoại hẹn cô ra uống trà, cô cảm thấy người đàn ông kia cũng không giống như lời Kiều Tịch Hoàn nói, cô luôn thấy giữa bọn họ có phải hay không có hiểu lầm gì mới khiến cho cả hai hành hạ lẫn nhau như vậy ?!

Nhưng coi như là hiểu lầm. . .

Bây giờ rốt cuộc là tình huống gì ?!

Tề Lăng Phong thật sự bắt Kiều Tịch Hoàn đi sao ?!

Nếu như không có bắt cóc, hai người tại sao đột nhiên lại vô căn cứ mà biến mất ?!

Hay là nói Tề Lăng Phong cùng Kiều Tịch Hoàn giữa hai người tồn tại quan hệ hợp tác gì, ví như về mặt buôn bán mà bây giờ chưa thể tiết lộ bí mật.. .

Cô rất đơn thuần, cho nên cô hy vọng sẽ là tưởng tượng vế thứ hai.

Cô hy vọng bọn họ cũng an toàn.

Cổ Nguyên hai ngày nay cũng không ngừng tìm Kiều Tịch Hoàn, tìm rất nhiều quan hệ.

Có một ngày cô đi gặp Cổ Nguyên, Cổ Nguyên nhìn rất yêu ớt, cô nghĩ hẳn Cổ Nguyên biết về việc Kiều Tịch Hoàn bị Tề Lăng Phong bắt cóc nên trạng thái đã đổi thành như vậy. Bởi vì mặc kệ ra sao, ở trong thâm tâm Cổ Nguyên không có ai có thể có địa vị như Hoắc Tiểu Khê.

Cô nhìn thấy người phụ nữ tên Cổ Nhan bên cạnh Cổ Nguyên, lần đầu tiên cảm thấy Cố Tử Nhan thực sự là một người phụ nữ có thể nhẫn nhịn.

Mà một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh Cổ Nguyên, sẽ hạnh phúc.

Không giống cô.

Cho nên thời điểm cô rời khỏi nhà Cổ Nguyên, còn nhìn Cố Tử Nhan nói :"Cổ Nguyên đáng giá để cô chờ đợi."

Cố Tử Nhan khẽ mỉm cười nói :"Tôi biết."

Đây chính là nơi Cổ Nguyên thuộc về.

Cô nghĩ, hẳn sẽ hạnh phúc.

Diêu Bối Địch suy nghĩ rối loạn một trận liền bị điện thoại đánh thức.

Cô bắt máy :"Mẹ, con biết, con lập tức ra cửa, biết phải đi xem Tiêu Tiếu tham gia cuộc thi dương cầm, con sẽ không tới trễ. . ."

"Biết là được." Bên kia cúp máy.

Diêu Bối Địch biếng nhác từ ghế sofa đứng lên.

Đã cùng Tiêu Dạ kéo dài cuộc hôn nhân này hai tháng như vậy.

Không có gặp mặt qua, không có gọi điện thoại qua, thậm chí không có một xíu tin tức gì của đối phương.

Cô rất lâu đã từng nghĩ, rốt cuộc đây được gọi là cái gì?!

Là hôn nhân sao ?!

Đại khái là hành hạ.

Thật ra thì cô bây giờ đã buông tay, yên lặng hai tháng, hai tháng trôi qua Lôi Lôi cũng không giống như hai lần trước cực đoan như vậy. Thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi cô bao giờ thì ly dị, giọng nói ôn hòa nhã nhặn, cô chỉ nói chờ Tiêu Dạ, Tiêu Dạ đồng ý cô lập tức đi.

Đợi hai tháng, cũng không có đợi được.

Diêu Bối Địch cũng không biết cuộc sống như thế còn kéo dài bao lâu.

Cô đứng dậy, từ trên ghế sofa đứng lên, một lần nữa về phòng rửa mặt đơn giản rồi ra cửa.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Diêu Bối Địch cầm điện thoại lên, khẽ nhíu mày :"Lôi Lôi."

"Diêu Bối Địch, cô thật sự quyết định cùng Tiêu Dạ ly dị phải không?"

"Cô định hỏi tôi bao nhiêu lần?"

"Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút về nội dung ly dị."

"Tôi nói, kêu Tiêu Dạ tới nói."

"Tiêu Dạ sẽ không tới." Lôi Lôi nói :"Nhưng tôi không nghĩ còn phải hành hạ lẫn nhau như vậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi."

Diêu Bối Địch trầm mặc, mệt người, rốt cuộc là ai ?!

"Không trì hoãn nhiều thời gian của cô, ngay tại quán cafe đối diện nhà cô, tôi bây giờ chờ cô." Nói xong bên kia liền cúp điện thoại.

Diêu Bối Địch nhìn điện thoại, do dự một hồi, nhìn đồng hồ, giờ thi dương cầm của Tiêu Tiếu còn 1 tiếng nữa.

Cô mím môi, ra cửa.

Đi tới quán cafe trong miệng Lôi Lôi.

Lôi Lôi ngồi trong một căn phòng nhỏ, hôm nay ăn mặc một màu trắng vô cùng mộc mạc, ngay cả khuôn mặt cũng chỉ là trang điểm đơn giản, nhìn qua trong trẻo hơn rất nhiều, thoát tục như vậy, ngược lại có cảm giác giống sinh viên vài phần.

Trong ấn tượng, Diêu Bối Địch vẫn là lần đầu tiên thấy Lôi Lôi trong bộ dạng như vậy.

Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Địch, tròng mắt khẽ động, ý nói cô có thể ngồi đối diện.

Hai người đối lập ngồi cùng nhau có chút im lặng.

Lôi Lôi đột nhiên mở miệng :"Bất ngờ với lối ăn mặc hôm nay của tôi sao ?"

"Cũng được." Diêu Bối Địch khá bình tĩnh-

"Khoảng thời gian này tôi đều như vậy." Lôi Lôi nói :"Tôi nghĩ có lẽ tôi nên đổi một mặt nào đó, có lẽ Tiêu Dạ sẽ có con mắt nhìn khác đối với tôi."

Diêu Bối Địch nhìn cô :"Đây là chuyện giữa mấy người, những chuyện này không cần phải nói với tôi."

"A." Lôi Lôi châm chọc cười một chút :"Đúng vậy, đây là chuyện giữa tôi với Tiêu Dạ, tôi nghĩ muốn để cho toàn thế giới biết. Bởi vì tôi sợ người khác không biết, Tiêu Dạ là của tôi."

Diêu Bối Địch liếc nhìn :"Nói ly dị đi."

Cô không muốn nói những chuyện khác.

Cũng không có hứng thú muốn biết.

"Đây là giấy ly dị." Lôi Lôi lấy ra, đặt trước mặt Diêu Bối Địch :"Bên trong viết rõ ràng, Tiêu Dạ là người sạch sẽ nên cái gì cũng không muốn."

"Tôi cũng không muốn lấy gì ở Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch thẳng thắn nói.

"Tôi biết cô có tiền." Lôi Lôi châm chọc cười.

Diêu Bối Địch trầm mặc, cầm lấy tờ giấy ly dị xem qua.

Bên trong điều khoản ghi rõ ràng, dường như trừ ly dị, những chuyện khác toàn bộ đều là đứng từ góc độ của Diêu Bối Địch, gồm tiền bồi thường, bao gồm quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiếu, tiền nuôi dưỡng Tiêu Tiếu một lần duy nhất vân vân, rất nhiều rất nhiều thứ phần lớn nghiêng về phía Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch nhìn Lôi Lôi :"Cô tự ghi?"

"Ừ."

"Tiêu Dạ tại sao không ký tên?"

"Chờ cô ký tên, tôi lại tìm anh ta." Lôi Lôi thẳng thắn nói :"Tôi cũng không muốn làm đến nước này, Diêu Bối Địch, tôi mặc dù không có tôn quý như mấy người trong xã hội thượng lưu như vậy, nhưng tôi cho tới bây giờ không có đem bản thân mình xin xỏ trước mắt ai tới mức như vậy."

"Đây chính là lựa chọn của cô, cùng tôi không có quan hệ." Diêu Bối Địch bình tĩnh nhìn mặt cô, cầm bút lên lại buông xuống :"Lôi Lôi, tôi chưa từng nghĩ sẽ kiên trì với cuộc hôn nhân này, tôi cũng sẽ mệt mỏi. Nhưng tôi không nghĩ việc này phải thông qua một người khác, tôi sơ lưu lại tiếc nuối. Cho nên tôi sẽ không ký chữ vào đây."

Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Địch, trên mặt yên tĩnh lạ thường.

Diêu Bối Địch cũng tỏ ra rất bình tĩnh :"Xin lỗi, tôi còn có chuyện, đi trước."

Lôi Lôi cứ như vậy lẳng lặng nhìn phần giấy cô ta hao tổn nhiều tâm tư để viết ra cái giấy ly dị này, trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc.

Cũng không biết bản thân đã làm được ra cái gì!

Mềm, cứng rắn, công khai, vụng trộm. Đủ loại thủ đoạn.

"Diêu Bối Địch, cô biết không? Tiêu Dạ ngày hôm qua lựa chọn cùng cô làm vậy." Lôi Lôi ngồi yên một chỗ, lẳng lặng nói.

Diêu Bối Địch bước chân vừa vặn đứng ở cửa, dừng một chút.

"Tối hôm qua tôi đem tờ ly dị này cho Tiêu Dạ, Tiêu Dạ nói, hôn nhân của hai người không cần người khác nhúng tay. Nhưng là . . ." Lôi Lôi nói, hốc mắt kia liền hồng thấu, trước mặt mơ hồ không rõ nói :"Nhưng hẳn là cho tới bây giờ cũng không chịu chủ động ly dị."

Diêu Bối Địch cảm thân bản thân không nhất thiết phải đồng tình với người phụ nữ trước mắt cô.

Huống, chi ai cũng biết cái này có phải khổ nhục kế hay không ?!

Cô rời đi.

Trì hoãn một thời gian như vậy, lại sắp trễ tới xem cuộc thi dương cầm của Tiêu Tiếu rồi.

Năm ngoái cũng tới trễ, còn bị Tiêu Tiếu oán trách thật lâu.

Không nhịn được, bước chân lại tăng nhanh một chút, ngồi vào xe, khởi động máy, rời đi.

Cô chạy nhanh hơn bình thường, trước kia cô không dám đi với tốc độ quá nhanh, chỉ là tỏng lòng nghĩ Tiêu Tiếu sắp tới giờ thi nên lá gan mới lớn hơn một chút.

Điện thoại lại vang lên.

Diêu Bối Địch dùng bluetooth, cau mày nhận máy :"Con lập tức tới ngay, mẹ đừng thúc dục con. . ."

"Bối Địch, không thấy Tiêu Tiếu!" Bên kia đột nhiên truyền tới âm thanh hỏng mất, là âm thanh mất khống chế của mẹ cô.

Diêu Bối Địch ngẩn cả người ra.

Cô lái xe vốn nhanh, căn bản không thể khống chế được tốc độ ngay, bây giờ lại bị một chuyện kích thích khiến xe cô mất tự chủ trực tiếp đụng thẳng vào giải phân cách, trong nháy mắt liền dừng lại. Nhờ có dây an toàn mà cơ thể được giữ lại, nhưng vẫn có cảm giác muốn ói mửa. Bên tai vang lên âm thanh hoảng sợ, giống như nghe được âm thanh bên này không ổn :"Bối Địch, con sao rồi?"

"Con không có sao." Diêu Bối Địch vừa nhanh vừa vội, khẩn trương :"Tiêu Tiếu đi đâu?"

"Mẹ vừa đem Tiêu Tiếu tới chỗ thi dương cầm, Tiêu Tiếu nói đi vệ sinh, mẹ mang con bé đi, sau khi vào thật lâu cũng không thấy ra, mẹ liền vào trong tìm cũng không thấy Tiêu Tiếu ở bên trong. Đi tìm khắp nơi cũng không thấy, thầy giáo cùng nhân viên làm việc ở đó cũng nói không thấy Tiêu Tiếu, bây giờ không biết phải làm thế nào?" Diêu mẹ bị hoảng sợ khóc, cả người không ngừng khóc nấc lên.

Diêu Bối Địch khẩn trương hơn, gắng kìm chế lại ưu tư của bản thân nói :"Mẹ, bây giờ mẹ nhờ thầy giáo cùng nhân viên làm việc đi khắp nơi tìm kiếm đi. Tiêu Tiếu bình thường không phải là đứa trẻ thích đi loạn, mẹ tìm kỹ một cút có phải hay không ở nhà vệ sinh cùng mẹ chơi trò trốn tìm, con lập tức chạy tới."

"Được." Bên kia nhanh chóng cúp máy.

Diêu Bối Địch bỏ dây thắt an toàn ra.

Bên xung quanh xe đã có rất nhiều người, trên đường bởi vì tai nạn xe cộ do cô gây ra mà chật chội không chịu nổi.

Bên ngoài xe mọi người không ngừng nói chuyện, Diêu Bối Địch mở cửa sổ xe :"Tôi không có chuyện gì, phiền mọi người tránh ra một chút, tôi phải lái xe rời đi."

Người bên ngoài nhìn cô, có chút ngạc nhiên nhìn Diêu Bối Địch, không nghĩ tới bên trong lại là một người phụ nữ!

Một người đàn ông trung niên mở miệng, âm dương quái khí nói :"Còn tưởng rằng cô bị thế nào, kêu nửa ngày cũng không đi ra, mở cửa xe ra liền bày cái bộ mặt đắt giá à. Cho nên nói luật pháp không nên để cho phụ nữ cầm bằng lái, nữ tài xế trên đường chính là sát thủ chạy xe, tôi mới vừa chạy tới, nếu không cũng sẽ bị cô tông trúng."

Diêu Bối Địch nhịn, không có nói gì.

Cô không thích gây gổ, càng không muốn trong lúc này trì hoãn thời gian.

"Phiền toái tránh ra một chút, tôi phải đi." Diêu Bối Địch nói.

Người đàn ông trung niên kia càng không dễ coi :"Cô này làm sao một chút lễ phép cũng không có, giao thông đều bị cô làm cho ảnh hưởng tới mức này, cô còn tự đại như vậy."

"Tôi không có tự đại, tôi bây giờ chỉ là muốn rời đi, tiên sinh phiền ông nhường đường một chút." Có khá hơn nữa thì lúc này cũng không ai có thể chịu nổi.

Huống chi không biết Tiêu Tiếu có phải thực sự xảy ra chuyện gì hay không. . .

Nghĩ đến đây, tim đột nhiên đpạ lại có chút nhanh, giọng lại càng không tốt :"Tránh ra, tôi phải đi!"

Người đàn ông kia hết sức khó chịu, lớn tiếng hơn :"Tôi nói chứ cô gái, cô không lo lái xe đi, tính khí cũng không tốt, cô không phải nên nói với mọi người câu xin ỗi sao? Cô ngay cả lễ phép căn bản nhất cũng không có sao? Làm sao có thể coi đây là chuyện đương nhiên được. . . "

Người xem náo nhiệt cũng đồng tình gật đầu một cái.

Mồm năm miệng bảy nói Diêu Bối Địch đủ loại khó chịu.

Có thể trong mắt người ngoài, cô chíh là một nữ tài xế không nói lý!

Lái xe không tốt, còn chết không nhận sai.

Diêu Bối Địch nhịn đủ loại khó chịu, đột nhiên cô mở cửa xe.

Người bên ngoài đều cảnh giác nhìn cô.

Người đàn ông trung niên kia mặt đầy phòng bị :"Làm sao, cô còn muốn đánh người phải không ?!"

Diêu Bối Địch cầm túi lên, không nói gì liền chạy về phía đường đối diện, nhìn dòng xe chạy tới lui, xe cũng không khóa thậm chí cửa cũng không đóng, chiếc xe đắt tiền của cô bị vứt bỏ giữa đường. Cô vội vàng chạy đến một bên vẫy tay gọi chiếc xe rời đi, giống như ở trong chốc lát liền biến mất trước mặt mọi người.

Đám người xem náo nhiệt trợn mắt há miệng nhìn hành động của Diêu Bối Địch.

Đây là có tiền nên phóng khoáng ?!

Diêu Bối Địch ngồi lên xe taxi, vội vàng bấm điện thoại :"Mẹ, còn chưa tìm được sao ?"

"Không có. Mẹ đã tìm khắp nơi, bây giờ tất cả mọi người đều đi tìm, bên trong bên ngoài đều đã tìm, có thế nào cũng không thể không tìm được Tiêu Tiếu. Bối Địch, Tiêu Tiếu từ nhỏ cũng đã không đùa dai, con bé sẽ không cùng chúng ta chơi trò trốn tìm, Tiêu Tiếu nhất định bị người khác bắt cóc.. . " Bên kia truyền đến tiếng khóc của Tiêu Tiếu.

"Sẽ không." Diêu Bối Địch khẳng định :"Mẹ đừng kích động, con lập tức qua ngay."

"Ừ."

Diêu Bối Địch cúp máy, bản thân cũng không tốt hơn so với Diêu mẹ là bao nhiêu, mới nghe được việc của Tiêu Tiếu một giây kia, cô thậm chí còn có cảm giác long trời lở đất, nhưng bây giờ cô nói với chính mình. Cô nhất định không được hoảng hốt, Tiêu Tiếu không thể nào đột nhiên biến mất ở trước mặt cô, tuyệt đối không có khả năng.

Cô nhìn tài xế nói :"Phiền anh nhanh lên một chút, cám ơn."

Tái xế cũng cảm giác được người ngồi trên xe khẩn trương, tốc độ cũng nhanh hơn mấy phần.

Diêu Bối Địch sau khi xuống xe, một hơi vội vàng chạy tới trung tâm thi dương cầm, bên trong mặt của toàn bộ nhân viên đều đầy lo âu, Diêu mẹ đã khóc không thành tiếng, cả người đã sụp đổ, nhìn Diêu Bối Địch xuất hiện, chạy tới kéo tay cô :"Tiêu Tiếu không có ở đây, vẫn là không có cách nào tìm được?"

"Mẹ, mẹ đừng khóc." Diêu Bối Địch an ủi mẹ cô, quay đầu nhìn nhân viên nói :"Nơi này có phòng giám sát chứ?"

"Có." Nhân viên cũng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng gật đầu.

"Có ở chỗ nhà vệ sinh kia chứ?"

"Có có." Nhân viên liền đem Diêu Bối Địch đi tới phòng giám sát.

Diêu Bối Địch khống chế nhịp tim, để nhân viên bật đoạn video thời điểm Tiêu Tiếu mất tích.

Tất cả đều ngừng thở.

Trong hình xuất hiện Tiêu Tiếu cùng Diêu mẹ.

Tiêu Tiếu hôm nay mặc một bộ váy hồng công chúa, trên đầu còn mang thêm vương miệng nhỏ đáng yêu.

Tiêu Tiếu lúc ra cửa gọi điện cho Diêu Bối Địch vui vẻ nói hôm nay bé đẹp giống như công chúa, bé muốn mặc váy công chúa để cùng cô đi ăn beafsteak với cô . . .

Diêu Bối Địch đỏ mắt.

Diêu mẹ nhìn Tiêu Tiếu trong hình, hốc mắt lần nữa đỏ, thấp giọng nỉ non :"Tiêu Tiếu. . ."

Trong video, Tiêu Tiếu ngoan ngoãn cùng Diêu mẹ vẫy tay, sau đó tự mình đi vào nhà vệ sinh.

Sau đó, Diêu mẹ đứng ở cửa chờ Tiêu Tiếu.

Lúc này, bên cạnh Diêu mẹ có một người phụ nữ mặc áo che gió màu đen, mang mũ lưỡi trai, sau khi đi vào không bao lâu liền đi ra, nhìn qua vẫn có một mình, chẳng qua là. . .

"Chờ một chút." Diêu Bối Địch liền kêu lên :"Từ đã, nhìn người phụ nữ này có phải hay không trên tay nhiều hơn một thứ đồ?"

Tất cả sự chú ý đều bị hấp dẫn, nhân viên quay chậm hình ảnh lại.

Là thật, bởi vì rõ ràng cố ý mình tránh máy ghi hình cùng Diêu mẹ, tư thế đi vào cùng lúc đi ra không giống nhau, hơn nữa nhìn rõ hơn một chút giống như có một cái gì đó màu hồng, tuy chỉ là một điểm nhỏ nhưng rõ ràng cùng vải vóc trên người đàn bà kia có chút không giống.

"Tiêu Tiếu bị người này mang đi!" Diêu Bối Địch khẳng định nói, vừa nói xong cũng liền suy sụp!

Diêu mẹ mềm nhũn dựa vào vách tường :"Tiêu Tiếu.. . ."

"Phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát. . ." Diêu Bối Địch lẩm bẩm nói, giống như không trụ nổi, cầm điện thoại lên liền bấm phím, tay cũng phát run, ngay cả mấy số '110' cũng bấm không chính xác. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro