Q2. Chương 129: Bắt cóc (3)
Edit: tiểuhoanhi
Tiêu Dạ trở lại Hạo Hãn.
Nửa giờ.
A Tín vội vàng đi tới, âm thanh có chút gấp gáp :"Đại ca, anh A Bưu, đã tra ra được chủ nhân của số điện thoại rồi, hơn nữa cảnh sát cũng đã kiểm tra thêm tin tức, chính là ở ngoại ô Thượng Hải khu lân cận Đồng Tân Kiều. Chỗ đó tương đối vắng vẻ, nhà cũ phá bỏ và dời đi tương đối khá nhiều, có thể ẩn nấp rất tốt, chúng em hoài nghi có lẽ là ở chỗ đó."
Tiêu Dạ đứng dậy, nhìn A Bưu lạnh lùng phân phó :"Mang thêm người đi, đi tới Đồng Tân Kiều."
"Vâng." A Bưu vội vàng gật đầu.
Đoàn người ngay ngắn có thứ tự đi tới Đông Tân Kiều.
Giờ đã là 7 giờ tối, bầu trời Thượng Hải có chút tối đen.
Cảnh sát mặc thường phục cũng đã sớm phục kích chờ đợi ở chỗ Đông Tân Kiều này, qua một thời gian quan sát, tạm thời không có phát hiện tội phạm hiềm nghi nào.
Sau khi Tiêu Dạ xuất hiện, dẫn đầu với cảnh sát là Tiêu Dạ đang thương lượng đối sách cứu viện.
Tiêu Dạ cho A Bưu mang theo một tổ tinh anh đi đánh trận đầu, mấy cảnh sát mặc thường phục ở trên đường tùy ý đi đi lại lại để tùy thời tiếp viện, ngoài ra còn có mấy tổ người khác chia ra chia ra toàn bộ trên đường phố mai phục ở các điểm nóng, há miệng chờ sung rụng, tránh tên bắt cóc thấy kẽ hở mà đột nhiên chạy đi.
Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng.
2 giờ đồng hồ trôi qua.
Bởi vì đặc biệt cẩn thận, đến bây giờ cũng không hề phát hiện ra tên bắt cóc.
Tiêu Dạ trầm mặc, tận lực không để cho bản thân nổi giận.
Dựa theo nguyên lý, trong khoảng thời gian này tên bắt cóc nhất định sẽ đi ra mua đồ ăn, cho tới bây giờ vẫn không thấy một tên nào khả khi khiến cho người khác có chút lo lắng. Anh nhìn đồng hồ, đã 9 giờ, thời gian càng chậm đối với việc cứu Tiêu Tiếu càng thêm bất lợi.
Tròng mắt anh khẽ nhúc nhích.
"A Bưu." Tiêu Dạ cầm bộ đàm.
"Vâng, đại ca." A Bưu hạ thấp giọng.
"Cậu chú ý quan sát chỗ này có hay không tên bắt cóc." Tiêu Dạ nói.
"Vâng." A Bưu nhìn xung quanh một chút :"Đại ca, có 3 tên bán buôn trái câ.y"
"Cậu đi hỏi thăm một chút, có phải hay không loại hoa quả kia, hai ngày mới về đúng không." Tiêu Dạ dặn dò.
"Vâng." A Bưu gật đầu.
Sau đó giống như người khác đi mua trái cây, một bên mua trái cây một bên dò hỏi tin tức.
Không tới hai phút.
A Bưu nhìn thoáng qua rồi lại nói :"Đại ca, phía trước có một sạp bán táo, nghe nói mới hôm trước đến đây, làm ăn cũng không mấy tốt nhưng không biết đang kiên trì cái gì. Mỗi ngày đều không có ai tới mua đồ, nên cứ ngồi ở chỗ đó, đến giờ ăn cơm liền đi mua một ít đồ ăn, mỗi lần mua đều hơi nhiều, có người hỏi tới thì chỉ nói là mua cho người nhà."
"Chính là hắn." Tiêu Dạ gằn lên.
"Vâng."
Đến tối lúc 10 giờ, tạm thời tên lái buôn kia bắt đầu thu dọn.
Thực sự giữa lái buôn cũng có cạnh tranh, một lái buôn đẩy xe vừa đi vừa kỳ quái nói :"Đến giờ này còn không đi, buôn bán cũng không mấy tốt vậy mà mấy tên này muốn tiền đến nỗi điên rồi hay sao !?"
Bị nói như vậy mà tên lái buôn vẫn thờ ơ, mang mũ lưỡi trai ngồi ở đó, trước mặt trái cây cũng không bán được nhiều, đối với việc người khác châm chọc bịt tai không nghe.
A Bưu càng lúc càng cảm thấy tên này có chút kỳ lạ.
Nhưng lại sợ bất giây động rừng, đem người của mình điều đi xa một chút, tự minh đi tới một xó xỉnh hút thuốc, một bên hút thuốc một bên nói chuyện điện thoại, nhìn qua màn hình của điện thoại, thấy lái buông còn nhìn A Bưu mấy lần, A Bưu đối mặt với hắn, người kia cũng không biết. Giống như quan sát thật kỳ, cảm thấy A Bưu cũng chỉ là người bình thường qua đường, mới thu thập đồ đạc đứng lên.
A Bưu nhìn lái buôn có động tĩnh, cả người căng thẳng một giây, bề ngoài thì không điếm xỉa tới vẫn nói chuyện điện thoại.
Lái buôn thu thập xong đồ đạc, đẩy tấm ván xe hoa quả đi ngang qua một cửa hàng ăn, chủ quán ăn có vẻ tương đối quen thuộc với hắn ta, liền nói vài câu sau đó bắt đầu xào thức ăn cho hắn, xào 3 mặn 2 nhạt, sau đó cho thêm rất nhiều cơm đặt lên xe đẩy hoa quả của hắn, đi không nhanh cũng không chậm, nhưng rõ ràng có chút cẩn thận nhìn tứ phía.
A Bưu cầm bộ đàm lên nhìn một tiểu đệ phân phó :"A Tín, có một tên lái buôn đẩy tấm ván đi qua phía cậu, cậu nhớ quan sát hướng đi của hắn, không được để phát hiện."
"Vâng, anh A Bưu." Bên kia đáp lại.
A Bưu nhìn xung quanh một chút, tắt bộ đàm đi, đi tới một chỗ khác.
A Tín đi theo sau lái buôn, sợ hắn nghi ngờ nên lại để một người khác đi theo.
Cứ vậy đi theo khoảng 10 phút, lái buôn dừng xe ở một ngôi nhà tầng cũ nát, cũng không thu dọn lại sạp trái cây, cầm đồ ăn đi lên lầu.
A Bưu cùng đám người giờ phút này tụ tập ở dưới lầu.
A Bưu phân phó mấy người đi theo hắn ta lên lầu, lúc dặn dò còn nói rõ không có chỉ thị của anh ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, mọi thứ đều phải lấy sự an toàn của cô chủ nhỏ làm đầu.
Mọi người gật đầu cẩn thận.
Căn nhà này người ở không có nhiều, căn bản đều đã rời bỏ khu nhà này, trừ mấy căn hộ không chịu di rời ra toàn bộ đều trống rỗng, A Bưu kiểm tra từng phòng một, cuối cùng phong tỏa một căn nhà, chỗ đó nghe nói là mới dọn vào ở. Ở đó chỉ có mấy người già, bình thường cũng không ấy khi ra ngoài, trong đó có một người bán trái cây, nói là bán trái cây nhưng lại đắt với không tươi, hàng xóm chút hung hăng oán trách.
A Bưu lần nữa kêu mấy thuộc hạ tiến hành phân phó cùng giao nhiệm vụ, nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên ở ngoài lầu nghe được tiếng âm thanh vang lên kịch liệt, giống như có tiếng gì đó từ trên lầu rơi xuống, điếc tai nhức óc.
A Bưu hoảng sợ.
Còn chưa phản ứng.
Giống như nghe được ở ngoài hành lang có người hô :"Có cô bé nhảy lầu!"
A Bưu vội vàng từ trên cầu thang chạy xuống, có một dự cảm xấu tự nhiên nảy sinh, những người khác nhìn hành động của A Bưu cũng vội vàng chạy theo xuống.
Tầng trên là tầng thứ 5, nếu như nhảy xuống. . .
A Bưu cứng người lại, bước chân vừa nhanh vừa vội.
Tất cả mọi người vừa tới dưới lầu, cứ nhìn một chiếc xe đen từ trước mặt bọn họ mà gào thét, A Bưu vội vàng hướng bộ đàm nói :"Một chiếc xe màu đen từ trong ngõ hẻm bên phải lái ra, biển số xe là XXXX. ..."
A Bưu quay đầu nhìn ở trên xe còn có vệt máu, liền vội vàng nói :"Xe ô tô đen có một cô biết từ trên lầu 5 nhảy xuống, rất có thể là Tiêu Tiếu."
Tiêu Dạ vừa nghe, cả người liền đông cứng, một giây sau, cầm bộ đàm lên :"Tất cả mọi người toàn lực ứng phó, đuổi theo biển số xe XXXX màu đen nhỏ."
Con ngõ hẻm vốn là vô cùng yên tĩnh, đột nhiên vang lên âm thanh vô cùng ồn ào.
Âm thanh của động cơ xe thi nhau vang lên.
Tiêu Dạ ngồi ở bên trong ô tô, trước mắt chiếc xe màu đen nhỏ điên cuồng không ngừng chạy trên đường Thượng Hải.
Tiêu Dạ điều động xe từ nhiều phía tiến hành đánh từ hai mặt, rõ ràng chiếc xe đen kia không để ý chiều hướng xung quanh, Tiêu Dạ căn dặn xe không thể cứng đối cứng, bởi vì bên trong còn có Tiêu Tiếu bị thương, không biết là bị thương hay là . . .
Tiêu Dạ siết chặt ngón tay.
Anh thề về sau anh sẽ không để Tiêu Tiếu phải gặp tình huống như bây giờ nữa.
Trước mặt chiếc xe màu đen vẫn điên cuồng lái về phí trước.
Tiêu Dạ cầm điện thoại, gọi vào số Lôi Lôi.
Điện thoại vẫn không có ai bắt máy.
Tiêu Dạ nhìn chiếc xe vô cùng nguy hiểm kia vẫn lao về phía trước, tay siết chặt quả đấm.
Xe một đường cứ thế chạy về phía ngoại ô, xe càng lúc càng ít, ngoại ô đường không hẹp, nhưng rất chi là ngoằn ngoèo mà chiếc xe phía trước vẫn không ngừng đi về phía trước, không có dấu hiệu dừng lại.
Tiêu Dạ cắn răng, lại bấm một số điện thọai :"Lôi Lôi, cô bây giờ gọi điện thoại số XXX kia, kêu hắn lập tức dừng xe, tôi sẽ không làm gì hắn ta chỉ cần hắn bây giờ dừng xe lại."
Bên kia im lặng một giây, sau đó có chút cố ý nói :"Dạ, em không biết anh đang nói gì, em không biết số điện thoại kia của ai."
"Lôi Lôi, tôi bây giờ không muốn nhiều lời với cô, nếu như Tiêu Tiếu có chuyện gì không may thì cô cũng chôn theo đi, thừa dịp bây giờ còn chưa có hậu quả gì nghiêm trọng, cô lập tức gọi điện thoại cho tôi, kêu đối phương lập tức dừng xe!" Tiêu Dạ đè nén tức giận, từng câu từng chữ âm u đến dọa người.
Lôi Lôi căn môi, hung hăng nói :"Tiêu Dạ em thật không hiểu anh đang nói gì, Tiêu Tiếu mất tích cùng em không có bất kỳ quan hệ gì, em không hiểu anh đang nói gì ?!"
"Lôi Lôi, cô thực sự muốn tôi lập tức tới giết cô bây giờ sao ?! Buổi chiều hôm nay ở trong điện thoại của cô tôi tìm thấy được dãy số này, tôi thập chí ở trong điện thoại của cô còn tìm được tấm hình trung tâm thi nhạc của Tiêu Tiếu, tôi nói cho cô biết Lôi Lôi, tôi chỉ cho cô 5 phút, 5 phút sau tên tài xế kia không dừng lại, cô chờ chết đi!" Tiêu Dạ cúp máy.
Lôi Lôi nhìn điện thoại, thân thể ức chế đến phát run.
Mới rồi Tiêu Dạ nói muốn giết cô ta hẳn là không phải nói đùa, cô ta cảm nhận được sự tàn bảo của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nói số điện thoại kia cùng tấm hình.
Cô ta đột nhiên châm chọc cười một tiếng.
Buổi chiều hôm nay cô ta nên nghĩ đến hành động khác thường của Tiêu Dạ là có mục đích khác, cô ta chỉ là không có nghĩ tới. Tiêu Dạ thực sự vẫn hoài nghi cô ta, cô ta vẫn cho là bản thân làm không chê vào đâu được, cô ta bắt cóc Tiêu Tiếu, cũng đơn thuần chỉ là muốn ly gián Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch. Khiến cho Diêu Bối Địch thất vọng hoàn toàn với Tiêu Dạ, cũng coi như cho Diêu Bối Địch một bài học. Có thể gây nguy hiểm đối với tính mạng Tiêu Tiếu hay không, Lôi Lôi cô ta còn chưa có chơi lớn như vậy.
Cô ta dự tính chẳng qua là bắt cóc hai ba ngày, sau đó sẽ đem Tiêu Tiếu đưa về.
Bây giờ tại sao lại xảy ra tình huống như vậy ?!
Lôi Lôi cắn môi, cầm điện thoại lên.
Bên kia rất mới nhận điện :"Chuyện gì ?!"
"Tôi không phải đã nói không nên ra tay với con bé sao ? Phải bảo đảm an toàn cho nó, nếu không một phân tiền tôi cũng không cho anh." Lôi Lôi hung hăng nói.
"Cô cho là tôi muốn làm như vậy sao ?! Ai biết bắt cóc là con gái Tiêu Dạ! Nếu không phải vô tình gặp A Bưu, tôi con mẹ nó mới biết, cô để cho lão tử đây bắt cóc con gái của Tiêu Dạ lão đại hắc bang Thượng Hải, cô con mẹ nói muốn hại chết tôi!" Bên kia hung hăng nói.
"Anh bây giờ dừng xe, đem Tiêu Tiếu đưa về."
"Tôi con mẹ nó cũng muốn dừng xe, mới rồi nó nhảy từ trên lầu xuống, bây giờ sống chết không biết được, toàn thân đều là máu, tôi bây giờ dừng xe con mẹ nó không phải tự mình đi chịu chết sao?! Tôi bây giờ chỉ có thể chạy trốn."
"Tiêu Tiếu tại sao phải nhảy lầu?!" Lôi Lôi hoảng sợ.
"Tôi con mẹ nó làm sao biết ?! Chính là kêu nó ăn cơm, nó đột nhiên từ cửa sổ bò ra ngoài, làm hại lão đây cũng nhảy từ lầu xuống, xương cũng gãy mất máy cái, không phải lão đây chạy mau bây giờ sớm đã bị nhóm người Tiêu Dạ giết chết, bây giờ lão đây không rảnh cùng cô nói nhảm, lão phải chạy giữ mạng! Mẹ, bị cô hại chết!" Nói xong, liền cúp máy.
Lôi Lôi nhìn điện thoại bị cúp máy, tinh thần liền khẩn trương hết mức.
Làm sao có thể xảy ra tình thuống như vậy ?!
Cô ta thực sự chưa từng nghĩ đến việc làm lớn chuyện như vậy.
Cô ta cầm điện thoại di động, đứng ngồi không yên.
Nếu như Tiêu Tiếu thực sự xảy ra chuyện. . .
Cô ta thật không dám tin, bản thân sẽ bị Tiêu Dạ biến thành cái loại gì.
Không được.
Cô ta muốn chạy trốn.
Cô ta cầm tiền mặt, cầm thẻ ngân hàng, thứ gì cũng không thu dọn lại, chuẩn bị ra cửa.
Cửa phòng mở ra.
Hai thuộc hạ của Tiêu Dạ đã đứng ở cửa.
Lôi Lôi ngẩn người.
"Lôi tiểu thư, đại ca căn dặn, nếu như anh ấy chưa xuất hiện, cô nơi nào cũng không thể đi." Thuộc hạ lạnh lùng nói.
. . .
Trước mắt chiếc xe kia vẫn còn liều mạng lái về phía trước.
Lái thẳng đến bở biển lân cận.
Giờ này đã là 11 giờ tối, sóng biển thay nhau ào lên, thời điểm này chính là thời điểm thủy chiều lên, từng tảng đá bị sóng đập liên tiếp.
Xe màu đen kia vẫn điên cuồng lái.
Tiêu Dạ không ngừng đủôi theo sát, không một chút buông lỏng.
Tiêu Tiếu ở ngay dưới mí mắt mà giờ phút này lại không thể đem bé cứu ra.
Tiêu Dạ siết chặt ngón tay, tim đập càng lúc càng gấp.
Đột nhiên.
Trước xe nhỏ kia chợt phanh gấp, quẹo thật nhanh, cùng chiếc xe đối diện đụng thẳng vào nhau, xe chạy quá nhanh cơ hồ quay 360 độ vòng tròn, sau đó lật qua một bên, từ trên đường quốc lộ lại lật tiếp, phía dưới là biển khơi, biển đêm đen đậm, giờ phút này sóng lớn không ngừng mãnh liệt mà vỗ, xe nhỏ văng xuống dưới, trong nháy mắt ngập chìm dưới đáy biển.
"Không!" Tiêu Dạ nhìn một màn nguy hiểm như vậy, máu như chảy ngược, trời long đất lở.
Xe chợt thắng gấp.
Tiêu Dạ thậm trí như chìm vào trạng thái hôn mệ, anh mở cửa xe, nhìn chiếc xe mới lật xuống vực kia, bây giờ là đêm khuya. Khắp nơi chỉ toàn một màu đen, nước biển vẫn không ngừng đụng vào những tảng đá phía dưới, mới rồi chiếc xe bị lật kia không biết đã trôi về đâu, ngay cả một chút tung tích cũng không tim được.
Tiêu Dạ đột nhiên nhảy xuống.
"Đại ca!" Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này đang là thủy triều, hơn nữa bên dưới biển khá sâu, Tiêu Dạ làm sao lại cứ như thế mà nhảy xuống, không nói thân thể anh có bao nhiêu khỏe mạnh dù có khỏe cũng không thể chống cực được với biển khơi sóng lớn như vậy. Đã vậy thân thể anh còn đang bị thương, nhảy xuống hẳn là chết không thể nghi ngờ.
A Bưu từ phía sau chạy tới.
Các tiểu đệ khác cũng không biết nên làm cái gì, nhất nhất nhìn A Bưu.
A Bưu vội vã dặn dò :"Đi tìm đoàn cứu viện trên biển, cũng mau đem du thuyền tới."
"Dạ." Tiểu đệ vội vàng gật đầu, xoay người lái một chiếc xe nhỏ rời đi.
A Bưu đứng ở trên bờ, dự đoán độ sâu của nước biển một chút, sau đó cũng nhảy xuống.
Nước biển rất sâu, rất lạnh.
A Bưu không ngừng chìm xuống, sóng biển rất mạnh, có nhiều lần anh đều bị sóng biển đập lên tảng đá, rồi lại bị sóng biển cuốn ra xa hơn ra biển. Anh ta cố gắng để bản thân bơi trên mặt biển, trong nháy mắt anh ta đã không tìm thấy Tiêu Dạ, cũng không tìm được giấu vết xe, hôm nay sóng biển đặc biệt lớn, giống như đã bị cuốn đi.
A Bưu không ngừng nín thở, không ngừng nín thở.
Trên người bị sóng đánh đến nỗi không còn một chút khí lực nào, nhiều lần đều đã muốn buông tay, những nghĩ đến đại ca cùng Tiêu Tiếu vẫn còn dưới biển, lại không ngừng liều mạng bơi xuống đáy biển sâu.
Như vậy kéo dài đến nửa tiếng, trên mặt biển đội cứu viện đã chạy tới.
Thả xuống mấy chiếc thuyền máy cứu sinh, còn có thêm du thuyền.
Vốn sóng đánh mãnh liệt trong nháy mắt lại còn có thêm thật nhiều người, bên bời còn có rất nhiều người cũng đang khẩn trương chờ đợi, ai cũng không dám thở lớn.
Một vài cứu hộ viên có kinh nghiêm nói tối nay sóng biển mãnh liệt như vậy, nếu muốn cứu người căn bản không thể, hơn nữa nhìn tình hình còn mang theo tiết tấu như thác đổ, sắc trời đen thui, thời tiết lại tồi tệ, cứu viện càng thêm khó hơn.
A Bưu kiên trì hẳn một giờ, rốt cuộc được đội cứu viện mạnh mẽ kéo lên.
Giờ này cơn mưa to đã đổ xuống.
Nước mưa lạnh như băng một mực đập ở trên mặt nước, sóng biển còn mãnh liệt đập điên cuồng, đập mạnh trên mỏm đá, vỗ càng có lực.
Tử lúc Tiêu Dạ nhảy xuống biển kia, vẫn chưa thấy xuất hiện.
Chiếc xe kia bị sóng biển cuốn đi đâu không rõ.
Đội cứu viện nhiều lần đề nghị chờ khi mưa nhỏ mới có thể cứu viện đều bị ABưu hung hăng uy hiếp, chờ mưa nhỏ, chờ trời sáng thì mọi thứ cũng xong xuôi hết rồi.
Đội cứu viện ban đêm không ngừng tiến hành việc cứu hộ, tìm ra người còn sống.
Sóng gió rất lớn, nước mưa cũng rất lớn.
Kéo dài đến suốt trời sáng.
Sóng biển rốt cuộc cũng yên lặng hơn.
Mặt biển dâng cao, mọi thứ giống như không hề phát sinh qua vậy, khắp nơi chỉ còn sự yên lặng.
Đội cứu viện tiến hành tìm kiếm suốt một đêm, đã mệt đến nỗi không chống đỡ nổi, nằm ở trên boong nhắm mắt dưỡng thần.
Sóng biển bình lặng, dịu dàng mà nhẹ nhàng như vậy.
Bây giờ.
Tiêu Dạ không có ở đây, chiếc xe kia không có ở đây, Tiêu Tiếu cũng không ở đây.
A Bưu đứng nhìn mặt biển rộng lớn, bây giờ trời đã sáng, A Bưu phải tất cả anh em không ngừng tiến hành tuần tra xung quanh, có thể hay không ở trên tảng đá hoặc bờ cát tìm được bóng người bọn họ.
Sẽ không thể cứ thế mà biến mất.
A Bưu không tin, mọi thứ cứ thế mà biến mất.
Anh ta không tin, anh ta một mực sùng bái đại ca, từ nhỏ đi theo Tiêu Dạ bên người trải qua mọi loại mưa gió, trắc trở, ở dưới mí mắt anh ta cứ thế mà đột nhiên biến mất.
Lúc buổi sáng.
Vẫn không có bất kỳ tin tức gì báo lại đã tìm được người.
Đội cứu viện bắt đầu đợt tìm kiếm thứ hai.
Cho dù tất cả mọi người đều biết, mọi thứ đã thành điều không thể tránh được.
A Bưu trầm mặc thật lâu.
Rất lâu.
Anh ta cầm điện thoại bấm :"Diêu Bối Khôn."
"Có tin của Tiêu Tiếu sao?" Diêu Bối Khôn kích động hỏi.
A Bưu trầm mặc một hồi, cổ họng như mắc kẹt.
Đó giống như là đấu tranh, lần đầu tiên nghẹn ngào không rõ, anh ta nói :"Tiêu Dạ cùng Tiêu Tiếu rơi xuống biển, đội cứu viện đã tìm kiếm một ngày một đêm, bây giờ vẫn chưa có tin tức của bọn họ, có lẽ là. . ."
Bên kia nháy mắt liền trầm mặc.
Nửa câu cũng không có nói.
A Bưu yên lặng cúp máy.
Yên lặng nhìn trước mặt, hình ảnh mơ hồ không rõ.
. . .
Diêu Bối Khôn cầm điện thoại, cả người giống như bị hút sạch sinh khí, trong đầu anh ta vẫn còn hiện lên lời nói của A Bưu, A Bưu nói gì, Tiêu Dạ cùng Tiêu Tiếu rơi xuống biển, hai người làm sao rơi xuống biển, tại sao lại vậy ?! Tiêu Tiếu không phải bị bắt cóc sao?! Lượng tin tức có lẽ quá lớn khiến anh ta căn bản không tiếp thu nổi.
"Bối Khôn?" Bên cạnh Diêu Bối Địch khẽ nói.
Diêu Bối Khôn hoảng hốt nhìn Diêu Bối Địch, nhìn mắt cô đỏ ửng, nhìn cô lại một đêm chưa ngủ, ảm đảm yếu ớt không chút máu.
Diêu Bối Khôn đang suy nghĩ, đang suy nghĩ. . .
Nếu như lúc này nói với Diêu Bối Địch, có thể hay không Diêu Bối Địch sẽ chết. . .
"Bối Khôn, có chuyện gì xảy ra?" Diêu Bối Địch đột nhiên trở nên bình tĩnh, hỏi anh ta.
Diêu Bối Khôn lắc đầu.
Cầm điện thoại, lắc đầu.
Anh ta không biết phát sinh chuyện gì, anh ta cái gì cũng không biết.
"Bối Khôn, nói cho chị có chuyện gì ?!" Diêu Bối Địch từng câu từng câu nói, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cả người bình tĩnh đến lạ thường.
Diêu Bối Khôn lắc đầu, không ngừng lắc đầu.
Anh ta thật không biết.
"Có phải hay không Tiêu Tiếu xảy ra chuyện?" Nói xong, giọng vẫn còn run.
Diêu Bối Khôn nhìn chằm chằm Diêu Bối Địch, một giây kia không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Diêu Bối Địch, cũng chỉ biết thừ người ra nhìn cô, nhìn cô không thể nói một câu.
"Có phải hay không Tiêu Tiếu xảy ra chuyện, em nói chuyện gì, em nói đi chứ!" Chịu đựng trong nháy mắt liền sụp đổ, Diêu Bối Địch nắm cổ áo Diêu Bối Khôn, dao động.
"Chị, Tiêu Tiếu. . . Xảy ra chuyện." Diêu Bối Khôn chậm rãi nói :"Còn có Tiêu Dạ, cũng xảy ra chuyện."
"Không. . ." Diêu Bối Địch nhìn Diêu Bốn Khôn, một giây kia giống như nghe sấm sét giữa trời quang, hung hăng nhìn Diêu Bối Khôn.
Không.
Không!
Cái gì gọi là Tiêu Tiếu xảy ra chuyện ?!
Cái gì gọi là Tiêu Dạ cũng xảy ra chuyện ?!
Không.
Diêu Bối Địch ảm đạm vô cùng, không ngừng nhợt nhạt, sắc mặt trắng không một chút huyết sắc.
Cô không tin Diêu Bối Khôn, không tin nói :"Chị không tin Tiêu Tiếu xảy ra chuyện, chị không tin con bé xảy ra chuyện, con bé vẫn chờ chị đi xem con bé đi thi dương cầm mà, chị không tin con bé cứ như vậy rời đi. Tiêu Tiếu ở đâu, con bé ở chỗ nào, chị phải đi tìm con bé. Còn có Tiêu Dạ, đúng, chị muốn cùng Tiêu Dạ ly hôn, chị muốn thành hoàn hạnh phúc cho anh ta, bọn họ ở chỗ nào, chị bây giờ lập tức đi, lập tức đi ngay. . ."
Diêu Bối Khôn không ngừng nói, giống như bên tai nghe những chuyện kia không phải là sự thật vậy, cô tự lẩm bẩm, mặc dù nước mắt đã không ngừng chảy xuống, giống như điên, chảy xuống.
"Chị, chị đừng như vậy, chị như vậy em thấy sợ, xin chị, đừng như vậy. . ." Diêu Bối Khôn thật sự bị Diêu Bối Địch hù dọa, trên mặt cô một chút máu cũng không có cả người nhìn qua có cảm giác tùy thời có thể sụp đổ, trong nháy mắt, Diêu Bối Khôn thậm chí cảm thấy giây phút này Diêu Bối Địch căn bản không tồn tại ở thế giới này, hư vô mờ mịt.
"Bối Khôn, chị phải đi gặp Tiêu Tiếu, còn có Tiêu Dạ, chị phải đi gặp bọn họ, cầu xin em, cầu xin em mang chị đi gặp bọn họ, chị không tin, chị không tin chuyện tàn nhẫn này sẽ xảy ra đối với chị, bình thường chị ngay cả một con kiến cũng không dám nhẫm, lòng cũng sẽ sợ hãi, ông trời sẽ không dùng cách độc ác như vậy tới báo thù chị. Bối Khôn chị van xin em, em dẫn chị đi gặp bọn họ, chị cầu xin em. . ." Diêu Bối Địch thút thít không ngừng nói, cô nắm cánh tay Diêu Bối Khôn mà lay, hung hăng nắm, giống như không có cánh tay này, cô ngay cả một chút sức lực đứng lên cũng không có.
"Chị, chị đừng như vậy, em mang chị đi, em mang chị đi tìm bọn họ, chị đừng khóc, chị như vậy em thật sự rất sợ." Diêu Bối Khôn cũng không phân rõ được đâu thật đâu giả nữa.
Anh ta đỡ Diêu Bối Địch, từ trong phòng đi ra.
Giờ phút này Diêu mẹ cùng Diêu ba đang ở phòng khách nhìn hai chị em như vậy, chân mày nhíu chặt.
Diêu ba lấy dũng khí hỏi :"Xảy ra chuyện gì?"
". . ." Diêu Bối Khôn nhìn bọn họ thật lâu mới nói :"Chờ chúng con về mới nói."
"Tiêu Tiếu có phải hay không. . ."
Diêu Bối Khôn đã kéo Diêu Bối Địch ra cửa.
Sau lưng vẫn còn nghe được tiếng khóc, là Diêu mẫu, âm thanh khóc lớn đến bi thương.
. . .
A Bưu vẫn đứng trên bờ, nhìn mặt biển, nhìn nhân viên cứu hộ không ngừng tìm kiếm.
Trải qua trận mưa lớn tối qua, tất cả có thể còn sống cũng sẽ trở thành số không.
Có thể rất lâu, chính là không muốn bản thân lưu lại tiếng nuối, chính là cảm thấy còn một con đường hy vọng cho nên không ngừng kiếm tìm, không ngừng tìm trong tuyệt vọng.
"Anh A Bưu, chúng em tìm thấy đại ca."
Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói của một tiểu đệ.
A Bưu ngẩn người, giống như bản thân nghe được ảo giác vậy, quay đầu nhìn tiểu đệ kia :"Cậu nói gì?"
"Chúng em tìm được đại ca, nằm trên một tảng đá cách nơi này khá xa, hẳn là bị sóng biển đánh qua đó."
"Hiện giờ ở đâu ?!"
"Đại ca nằm ở đó, không nhúc nhích có điều chưa có chết."
"Cậu mới chết!" A Bưu hung hăng nói.
"Không chết, cũng ném nửa cái mạng đi. Hơn nữa đại ca bây giờ không muốn bất kỳ ai đến gần, tất cả mọi người đều không dám tiến lên, cho nên em vội qua báo cho anh." Tiểu đệ nhanh vội nói.
A Bưu đi theo tiểu đệ kia, chạy thật nhanh, xuyên qua bãi đá đi về phía Tiêu Dạ.
Người đó nằm ở trên tảng đá không nhúc nhích, cánh tay đặt trên mắt, người đàn ông biến mất một ngày một đêm kia là Tiêu Dạ.
Anh vẫn lẳng lặng nằm đó, xung quanh mấy tên tiểu đệ ngoan ngoãn đứng đó.
A Bưu vội vàng đi tới.
"Đại ca." Âm thanh cung kính nói.
Tiêu Dạ không nói gì, vẫn giữ nguyên động tác kia không nhúc nhích.
"Đại ca, tôi đưa anh đi bệnh viện, anh vốn đã bị thương, bây giờ lại để nước biển hất lên mặt lâu như vậy." A Bưu ân cần nói.
Tiêu Dạ trầm mặc, vẫn giữ động tác cũ, giống như không nghe thấy âm thanh bên ngoài vậy.
Có một chớp mắt kia, A Bưu cho là, nằm ở đó thực sự chỉ là một cỗ thi thể mà thôi.
"Đại ca. . ."
"A Bưu." Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng, giọng yếu ớt, anh nói :"Có một cái chớp mắt kia, tôi thật nghĩ chết có lẽ sẽ tốt hơn."
"Đại ca. . ." A Bưu không nói.
Xung quanh cũng tìm khắp nhưng không thấy bóng Tiêu Tiếu.
Anh ta không cách nào tưởng tượng trong lòng đại ca có bao nhiêu khó chịu, anh ta chỉ biến là anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua biểu cảm như vậy của đại ca. Cánh tay kịp thời che lại ánh mắt, che hết phân nửa mặt, vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương.
"Tôi thấy Tiêu Tiếu, ở bên trong xe nhỏ, mặc váy màu hồng, tôi kéo con bé lại, thậm chí túm được váy con bé. . . Sau đó một trận sóng đánh tới, trong nháy mắt liền đem con bé đẩy ra xa, mặc kệ tôi làm gì cũng không tìm được, mặc kệ thế nào tôi cũng không tim được. . ." Tiêu Dạ lẩm bẩm nói.
Sau đó.
Không biết qua bao lâu, cả người liền mất đi ý thức, tỉnh lại, bản thân bị đánh trôi đến tảng đá này, nhìn trời vô ích, vô vọng mà nhìn, một giấc kia anh thật sự không muốn tỉnh lại. Tỉnh lại trong đầu toàn bộ là khuôn mặt tươi cười của Tiêu Tiếu, còn có gương mặt khổ sở bi thương của Diêu Bối Địch. . .
Đột nhiên, không biết nên làm cái gì?
Anh cứ thế nằm ở đó, toàn thân cũng chẳng có cảm giác đau, chẳng qua là ở ngực rất đau, đau không chịu nổi.
A Bưu đứng ở bên cạnh Tiêu Dạ, anh ta nhìn Tiêu Dạ trên tay nắm một mảnh vải màu hồng, nắm chặt trong tay. . . Xung quanh một vài tiểu đệ vây xung quanh, tất cả đều không biết phải làm sao.
Trầm mặc như vậy, đè nén không biết qua bao lâu.
Có một tiểu đệ tiếp :"Anh A Bưu, chị dâu cùng Diêu Bối Khôn tới."
Ngón tay người đàn ông dưới đất khẽ động đậy, môi tím tái nhìn qua dữ tợn không được.
Xa xa.
Diêu Bối Khôn một mực kéo Diêu Bối Địch chạy đi.
Mọi người đều tự giác lui về phía sau mấy bước, cho đến khi Diêu Bối Khôn cùng Diêu Bối Địch xuất hiện trước mặt Tiêu Dạ.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn Tiêu Dạ nằm ở chỗ đó, mắt nhìn cô, nhìn cô chằm chằm.
"Tiêu Tiếu đâu?" Diêu Bối Địch hỏi anh.
Cô vì chạy quá nhanh mà hô hấp có chút dồn dập.
Tiêu Dạ trầm mặc, không nói gì.
"Tiêu Tiếu đâu? Tiêu Dạ, Tiêu Tiếu ở đâu? Là bị thương sao? Phải tới bệnh viên sao? Tại sao anh còn nằm ở chỗ này? Tại sao?" Diêu Bối Địch hỏi anh, dồn dập hỏi anh.
Cô cố gắng duy trì tỉnh táo, cố gắng để cho mình nói rõ ràng, cô sợ cô không nói đủ rõ câu, Tiêu Dạ nghe không rõ, không nghe rõ nên không nói Tiêu Tiếu đang ở đâu. . .
Không.
Cô nhìn Tiêu Dạ, nhìn mặt anh trầm mặc.
"Tại sao không nói gì? Tại sao không nói lời nào?" Diêu Bối Địch ngồi xổm người xuống, nhìn Tiêu Dạ, nắm lấy tay Tiêu Dạ, cho dù cách một lớp quần áo dầy cũng có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng, nhưng lúc này cảm giác gì cũng không có.
Chỉ cần Tiêu Tiếu.
Chỉ cần Tiêu Tiếu.
"Thật xin lỗi, Diêu Bối Địch." Giọng nói Tiêu Dạ trầm thấp mà khàn khàn nói.
"Không. . . Anh đừng nói với tôi như thế, tôi chỉ cần Tiêu Tiếu. Tiêu Dạ, anh đừng để cho tôi hận anh như vậy, không thể để tôi hận anh như vậy! Anh nói anh sẽ đem Tiêu Tiếu về, anh bây giờ tại sao lại nói với tôi như vậy. Không, tôi không tin, tôi không tin Tiêu Tiếu đã xảy ra chuyện, con bé vẫn chờ tôi đi xem thi dương cầm. . . "Diêu Bối Địch không tin nói, ánh mắt trống rỗng, cả người nhuốm màu bi thương.
"Thật xin lỗi, Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ trở tay muốn kéo cô.
"Đừng đụng tôi!" Diêu Bối địch dịch sang một bên, hung hãn tránh đụng trạm của Tiêu Dạ.
Tay Tiêu Dạ lúng túng chơi vơi giữa không trung.
"Đừng đụng tôi, Tiêu Dạ, tôi cảm thấy anh rất dơ." Diêu Bối Địch gằn lên.
Đúng.
Anh rất dơ.
Toàn thân đều là máu bẩn thỉu.
Toàn thân đều vậy.
Anh không thể làm vấy bẩn một Diêu Bối Địch thuần khiết, anh không thể.
"Không phải nói anh cũng xảy ra chuyện sao? Anh làm sao không có chết?" Diêu Bối Địch hỏi anh :"Anh hẳn nên theo Tiêu Tiếu chết đi, Tiêu Dạ."
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô, không nói một lời.
"Bối Khôn, chúng ta đi tìm Tiêu Tiếu." Diêu Bối Địch đứng lên.
Vừa đứng lên, chợt ngồi bẹp xuống đất.
Đầu choáng váng.
Toàn thân đều choáng váng.
Diêu Bối Khôn kéo Diêu Bối Địch :"Chị. . ."
"Bối Khôn chúng ta đi tìm Tiêu TIếu, là ở dưới biển đúng không, chị nghe nói ở dưới biển, Tiêu Tiếu hẳn không có chuyện gì, con bé chắc chắ còn sống, chị biết con bé còn sống, chị phải đi tìm con bé. . ."
Diêu Bối Khôn đỡ Diêu Bối Địch.
A Bưu nhìn bóng lưng bọn họ-
"Mấy người các cậu đi xem một chút, nhìn chị dâu chớ để chị ấy làm hành động quá khích gì." A Bưu nhìn mấy tiểu đệ thấp giọng nói.
Mấy tiểu đệ vội vã gật đầu, đi theo sau lưng Diêu Bối Khôn cùng Diêu Bối Địch.
Tiêu Dạ cứ thế nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, nhìn cô chạy về phía bờ biển, thật lâu mới thấy một âm thanh vang lên :"Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu, con trở lại đi. . . Mẹ xin con, mau trở lại được không?"
Nhiều lần Diêu Bối Địch muốn nhảy xuống, nhiều lần đều bị Diêu Bối Khôn hung hăng kéo tay. . .
Một màn bi thảm như vậy. . .
. . .
Ba ngày trôi qua.
Từ sau khi Tiêu Tiếu mất tích ba ngày.
Ba ngày cơ hồ tất cả đội cứu hộ ở Thượng Hải đã chia nhau đi tìm kiếm, vẫn không có tin tức của Tiêu Tiếu.
Không tìm được thực ra lại là tốt.
Có lẽ Tiêu Tiếu cũng gặp may mắn.
Những chuyện này có lẽ sẽ có kỳ tích gì thì sao.
Nhưng rất nhiều kỳ tích cũng không hề xuất hiện.
Diêu gia lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết, Diêu Bối Địch một mực canh giữ ở bờ biển, một phần cũng không có rời đi, vừa mới bắt đầu còn lớn tiếng không ngừng gọi Tiêu Tiếu, không ngừng gọi đến khàn giọng, kêu không được, chỉ biết nỉ non, một tiếng lại một tiếng, mọi hy vọng bắt đầu bị dập tắt.
Diêu mẹ biết được tin tức chính xác, huyết áp lên cao không dậy nổi, một mực nằm ở bệnh viện, Diêu ba ở bên cạnh Diêu mẹ, cả người cũng như già đi 10 tuổi, có lúc thấy hình Tiêu Tiếu, nước mắt sẽ không ngừng rơi, giống như không thể kìm chế nổi hốc mắt sưng đỏ.
Diêu Bối Khôn một mực theo bên cạnh Diêu Bối Địch.
Ở cạnh Diêu Bối Địch, nghe cô một lần lại thêm một lần kêu lên.
Cho đến khi tinh thần không tốt mà té xỉu, đưa tới bệnh viên.
Chỉ đơn giản như vậy đã phá hủy một gia đình.
. . .
Một tuần đã trôi qua.
Đội cứu viện đã buông tay không tìm kiếm nữa.
Mọi thứ giống như đã lắng xuống.
Diêu Bối Địch nằm ở trên giường bệnh, tuần lễ này đã gầy đi mất một vòng, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay còn đôi mắt thì trống rỗng. Nếu như không phải thỉnh thoảng nháy mắt một cái thì người phụ nữ nằm trên giường kia không khác gì một cỗ thi thể vậy, không có bất kỳ sự sống nào.
Diêu Bối Khôn gọt một trái táo, mặc dù gọt có chút lồi lõm, cũng là lần đầu tiên anh ta gọi cái này. Anh ta dương dương đắc ý đưa cho Diêu Bối Địch, cười nói :"Chị, nhìn kiệt tác của em."
Diêu Bối Địch không nghe được, ngay cả con mắt cũng không nháy một cái.
Diêu Bối Khôn cũng không quan tâm, cầm con dao bổ từng miếng nhỏ ra, đặt trong khay, cầm tăm xỉa răng khoe tài nhìn Diêu Bối Địch :"Nào, há miệng."
Diêu Bối Địch thờ ơ.
"Ngoan, há miệng ăn một miếng, một miếng thôi." Diêu Bối Khôn như đang dụ dỗ trẻ con, dụ dỗ cô.
Diêu Bối Địch phảng phất như sống trong thế giới chết, không nghe được bất kỳ âm thanh bên ngoài nào.
"Chị, chị như vậy là phụ lòng tốt bụng của em, chị một chút cũng không ngoan nha." Diêu Bối Khôn cố ý tức giận nói.
Diêu Bối Địch vẫn không nghe được, cô chẳng qua là đần độn nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nháy mắt một chút, không động đậy gì.
Diêu Bối Khôn bất đắc gì đem đĩa trái cây để một bên, từ sau khi đến bệnh viên, từ khi Diêu Bối Địch xỉu rồi tỉnh dậy vẫn luôn như vậy không ăn không uống. Mặc kệ anh ta dùng cách gì cô cũng không há miệng một cái, bây giờ toàn bộ đều dựa vào truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống của cô.
Bác sĩ nói tình trạng của Diêu Bối Địch bây giờ rất kém, tiếp tục như vậy nữa, hậu quả có lẽ không thể chịu nổi.
Ngoài cửa phòng bệnh, đột nhiên có người đẩy cửa ra.
Diêu Bối Khôn quay đầu, nhìn Tiêu Dạ.
Sắc mặt lạnh lẽo, hung hăng nói :"Anh tới làm gì ?!"
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch nằm trên giường bệnh :"Tôi tới xem cô ấy một chút."
"Nhìn chị ấy?" Diêu Bối Khôn cười nhạt :"Anh không phải nên đi xem Lôi Lôi sao? Nghe nói cô ta lại muốn tự sát ?!"
Tiêu Dạ trầm mặc, giống như cam kết nói :"Tôi sẽ xử lý Lôi Lôi."
Diêu Bối Khôn chẳng qua là cười nhạt không nói gì.
Lôi Lôi tìm người bắt cóc Tiêu Tiếu, chuyện này sớm cũng đã tới tai, hiện người đàn bà kia không chỉ gặp chuyện cơ thể bị tổn thương, hẳn trong lòng cũng sợ hãi đến cực độ.
Diêu Bối Khôn đưa ngang mắt một cái.
Chuyển mắt, nhìn Tiêu Dạ sau lưng A Bưu, đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tiêu Dạ đã đi về phía Diêu Bối Địch, đứng ở bên giường bệnh của cô, nhìn cô yếu ớt tái nhợt.
Diêu Bối Địch khẽ nhúch nhích con ngươi một chút.
Đã lâu như vậy tới nay cũng không có động tĩnh.
Cô chuyển mắt nhìn Tiêu Dạ.
Nhìn người đàn ông này.
Khóe miệng đột nhiên kéo lên một nụ cười lạnh lùng, chợt cầm đĩa trái cây thủy tinh ở bên cạnh, 'CHOANG' một tiếng, đập thẳng vào đầu Tiêu Dạ.
Trong nháy mắt.
Căn phòng vang lên âm thanh kịch liệt.
A Bưu cùng Diêu Bối Khôn vội chạy từ ngoài vào.
Chỉ thấy trên trán Tiêu Dạ, một dòng máu dữ tợn chảy xuống mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro