Q2. Chương 130: So với trong lòng đau, như vậy vẫn chưa coi là gì!
Edit: tiểuhoanhi
Cứng ngắc, hít thở khó khăn.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch.
A Bưu, Diêu Bối Khôn nhìn hai người bọn họ, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì.
Toàn bộ không gian đột nhiên rất yên tĩnh, phảng phất một giây kia cũng chỉ có trên chán Tiêu Dạ máu không ngừng chảy xuống.
"Cút." Diêu Bối Địch phun một câu.
Chậm rãi, lo lắng.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô suy yếu, nhưng đối mặt với anh vẫn đầy thù hận.
Cô hận anh.
Rõ ràng đên không một chút che giấu.
Thật ra tất cả đều biết.
Biết cô hận mình như vậy.
Tuy nghĩ vậy vẫn muốn đến gần.
Anh trầm mặc thật lâu :"Em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh tới đón em xuất viện."
"Anh rốt cuộc còn tự tin cái gì?! Tiêu Dạ, anh rốt cuộc còn tự tin cái gì mà sẽ nghĩ tôi xuất viện theo anh?!" Diêu Bối Địch châm chọc vô cùng, thanh âm khàn khàn không chịu nổi, châm chọc hỏi Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ đứng ở đó, vẫn cao lớn như vậy, giống như hóa đá cứng ngắc nhìn Diêu Bối Địch.
"Không phải muốn ly dị sao? Giấy ly hôn đâu? Tôi lập tức ký. Tôi cũng không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn gặp lại anh." Diêu Bối Địch hận thù nói đến đau lòng.
"Thật xin lỗi." Tiêu Dạ nói :"Anh tạm thời không nghĩ tới ly hôn."
Diêu Bối Địch hung hăng nhìn anh.
"Ngày mai anh tới đón em xuất viện." Nói xong, Tiêu Dạ xoay người rời khỏi.
Trán vẫn còn dính máu đỏ tươi, rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên âm thanh loảng xoảng, Diêu Bối Địch đột nhiên phát điên như muốn giết người, cô nhổ hết ông truyền dịch, từ trên giường nhảy xuống, giống như điên ở trong phòng bệnh. Không ngừng lao ra chỗ cửa cũng không ngừng té, khắp nơi vang lên âm thanh loảng xoảng, Diêu Bối Khôn che đầu, có một loại cảm giác tùy thời bản thân cũng có thể bị thương!
Hai người có cần phải kịch liệt như vậy không.
Diêu Bối Khôn nhìn Diêu Bối Địch không ngừng phát điên.
Cho dù Tiêu Dạ đã rời khỏi.
Anh ta luôn cảm thấy so với việc nằm trên giường không nhúc nhích, có thể dùng loại cách thức này để phát tiết, cũng coi như là Diêu Bối Địch đang hành động giống như một người bình thường. Cho nên Diêu Bối Khôn một chút cũng không ngừng ngăn cản, mặc dù luôn cảm thấy bản thân có thể bị thương nhưng vẫn chấp nhận, mặc cho Diêu Bối Địch không ngừng đập đồ cho đến khi mệt mỏi hết sức.
Cô đặt mông ngồi dưới đất.
Nước mắt không ngừng.
"Tại sao tôi không thể giết Tiêu Dạ, tại sao?!" Diêu Bối Địch tự lẩm bẩm.
Diêu Bối Khôn nhìn Diêu Bối Địch có lẽ đã phát tiết đến mệt mỏi, anh đi tới, ngồi chồm hỗm ở bên cạnh Diêu Bối Địch :"Chị, thật ra thì Tiêu Dạ. . . đã tận lực."
Diêu Bối Khôn không muốn nói nhiều tới Tiêu Dạ.
Người đàn ông này khiến cho cô "Vừa yêu vừa hận".
Diêu Bối Địch không biết, hoặc là cố ý không muốn biết, thật ra người biết cạnh như anh ta đều nhìn thấy rất rõ.
Trong cả quá trình cứu Tiêu Tiếu, Tiêu Dạ đã phải bỏ ra nhiều thứ so với ai cũng nhiều hơn, đau khổ cũng không thể nào tất cả mọi người có thể tưởng tượng ra, nhưng người đau khổ nhất không chỉ có Tiêu Tiếu, tuyệt đối không chỉ có Diêu Bối Địch.
Tiêu Dạ trơ mắt nhìn Tiêu Tiếu ở trước mặt mình biến mất, nỗi đau như vậy không phải ai cũng có thể hiểu được, hơn nữa tai nạn lần này, Tiêu Dạ cũng đánh một vòng qua tử môn quan mới có thể trở lại.
Anh thậm chí còn suy nghĩ, qua một tuần lại tới thăm Diêu Bối Địch, hoặc nếu thực sự thân thể không chịu đựng nổi nữa thì cái ranh giới kia căn bản không có cách nào có thể để bản thân xuất hiện hoàn hảo trước mặt Diêu Bối Địch, thậm chí vẫn còn muốn bảo vệ Diêu Bối Địch.
Mới rồi lại mang theo vết thương rời đi.
Diêu Bối Khôn thở dài, không nói thêm nữa.
Lúc này Diêu Bối Địch vốn không muốn nghe được bất cứ cái gì liên quan đến tha thứ, lúc này có lẽ Diêu Bối Địch chính là cần một việc đó là hận, nếu quả thật không hận thì cô ngay cả sống trên thế giới này cũng không còn ý nghĩa gì cô còn có cái gì đáng để sống.
Diêu Bối Khôn đem Diêu Bối Địch từ dưới đất ôm lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Diêu Bối Địch trong nháy mắt giống như khôi phục lại sự an tĩnh, giống như không khí vậy, cô trầm mặc, ánh mắt cứ thế đần độn nhìn ra ngoài ban công xa xăm, Diêu Bối Địch cứ thế ngăn cách với thế giới bên ngoài, đó mới chính là điều người khác càng thêm lo lắng cho Diêu Bối Địch.
. . .
A Bưu theo chân Tiêu Dạ rời khỏi phòng bệnh.
Thân thể Tiêu Dạ một chút cũng không có tốt.
Anh rời khỏi phòng bệnh, bắp đùi tựa hồ cũng đang run rẩy.
Vết thương trên trán vẫn còn mới, trên người lại còn rất nhiều vết thương cũ.
Anh cố gắng dưỡng thương mấy ngày, trong thời gian đó còn không ngừng tìm kiếm Tiêu Tiếu, thậm chí đội cứu viện đã kết thúc tìm kiếm, anh vẫn là tìm đủ loại cách thức đi tìm, anh nói đời này trừ khi thấy được thi thể Tiêu Tiếu, bằng không anh sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm, chân trời góc bể vẫn sẽ đi tìm. . .
Anh nói.
Tiêu Tiếu sẽ không rời đi như vậy, sẽ không rời khỏi Diêu Bối Địch như vậy.
A Bưu cho tới giờ chưa từng thấy Tiêu Dạ như vậy, thực sự có rất nhiều người cũng ngầm hiểu, lành ít dữ nhiều, nhưng anh vẫn không buông tay, tiếp tục làm những điều bọn họ cho là chuyện 'Vô vị'.
"Đại ca." Tiêu Dạ đi đằng trước chân đột nhiên khụy xuống.
Tiêu Dạ vịn vào tường, cố không để bản thân ngã quỳ xuống.
Cơ thể có chút hoảng hốt, trước mặt cảm giác tối xầm.
A Bưu đi tới :"Đại ca, tôi đưa anh đi tới chỗ bác sĩ băng bó trước."
Tiêu Dạ không có phản kháng.
A Bưu đỡ Tiêu Dạ đi tới khoa ngoại.
A Bưu còn nghĩ, đại ca đột nhiên nghe lời chữa trị cũng không phải bởi vì mình, hơn nữa vì chiếu cố Diêu Bối Địch hẳn là nghĩ cần chiếu cố Diêu Bối Địch thật nhiều. Mà chiếu cố Diêu Bối Địch chính là điều quan trọng thế nên bản thân cần một thân thể khỏe mạnh.
Đây là việc sau khi Tiêu Dạ hôn mê anh ta đã cứng rắn đưa Tiêu Dạ tới bệnh viện, anh ta hiểu được.
Anh ta không phải là một người nhạy cảm, nhưng bởi vì Tiêu Dạ sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện lại không để ý gì tới vết thương mà lao ra bờ biển đi tìm Tiêu Tiếu, anh ta nói một câu :"Đại ca, lúc này anh hẳn nên quan tâm tới thân thể mình, nếu không làm sao chăm sóc chị dâu?"
Một giây kia Tiêu Dạ đột nhiên yên lặng.
Yên lặng mà chữa trị.
Sau đó nghỉ ngơi mấy ngày, tới gặp Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch thật hận Tiêu Dạ.
Đường đi sau này, rốt cuộc có thể đi như thế nào ?!
. . .
Trên trán khâu ba mũi.
A Bưu đỡ Tiêu Dạ đi băng bó xong, A Bưu cứ cho là Tiêu Dạ rời khỏi bệnh viện, Tiêu Dạ lại nói :"Tôi đi gặp ba mẹ Diêu Bối Địch một chút."
"Lúc này. . ." A Bưu có chút do dự.
Gặp ai lúc này cũng không nên đi.
Dẫu sao mới trải qua chuyện như vậy, bên kia hẳn hoàn toàn không chấp nhận nổi Tiêu Dạ.
Nhưng đại ca vẫn giữ vững lập trường, A Bưu chỉ có thể đỡ Tiêu Dạ đi tới phòng bệnh Diêu mẹ.
Phòng bệnh Diêu mẹ cùng Diêu Bối Địch nằm cạnh nhau.
Diêu mẹ bệnh không dậy nổi, khoảng thời gian này trong miệng chỉ biết nỉ non tên 'Tiêu Tiếu', trong nhà nhuốm toàn màu bi thương, giống như căn nhà biến thành màu xám tro vậy, tìm sao cũng không thấy được một chút xíu ánh sáng.
Tiêu Dạ xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Diêu ba cùng Diêu mẹ vô cùng kích động.
Diêu ba lạnh lùng nói :"Cậu tới làm gì, nơi này chúng tôi không hoan nghênh cậu."
Tiêu Dạ im lặng, kêu A Bưu chờ ngoài cửa, lại tự đi vào.
Sau khi đi vào anh cúi người thật thấp, đầu như đã sát xuống mặt đất.
Diêu ba cùng Diêu mẹ có chút ngạc nhiên nhìn hành động dị thường của Tiêu Dạ.
Người con rể này chưa từng đối với bọn họ như vậy, bình thường ngay cả thấy cũng không thấy được mặt.
Thật lâu Tiêu Dạ ngẩng đầu lên :"Thật xin lỗi, con không thể cứu được Tiêu Tiếu."
"Bây giờ những thứ này còn hữu dụng sao? Cậu hại Bối Địch hại Tiêu Tiếu, cậu đừng nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu! Nhà chúng tôi không thừa nhận thân phận con rể của cậu từ khi câu cùng vài loại đàn bà bên ngoài dính dáng không rõ! Huống chi cậu đối với chúng tôi, đối với Bối Địch, đối với Tiêu Tiếu cho tới bây giờ cũng chưa từng làm tròn thân phận của cậu, bây giờ cậu còn nghĩ tới việc được ai tha thứ, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu! Cậu lập tức cút cho tôi!" Diêu mẹ ghét cay ghét đắng nói.
Tiêu Dạ trầm mặc, chấp nhận việc họ phê bình.
Đúng vậy.
Những năm tháng trước đây rốt cuộc anh đã làm gì ?!
Đối với việc Diêu gia nghe không thấy không hỏi, đối với Diêu Bối Địch, Tiêu Tiếu cũng nghe không thấy không hỏi.
Anh rốt cuộc đã làm cái gì ?!
Anh một mình sừng sững cao lớn như vậy im lặng đứng ở trước mặt bọn họ.
Diêu ba hung hăng nói thêm :"Tiêu Dạ cậu đi đi, đừng ở nơi này khiến chúng tôi bực bội, tôi thật rất hối hận ban đầu đã dung túng Bối Địch gả cho cậu, con bé từ nhỏ đơn thuần như vậy, con bé vốn là người trong sạch, có cuộc sống quá bình thường, lại không nghĩ rằng gả cho một người có thân phận như cậu lại biến thành như hôm nay. Nhiều năm như vậy con bé vẫn cứ ở trước mặt chúng tôi duy trì hôn nhân của nó với cậu, cho dù chúng tôi sớm biết cậu đối với Bối Địch không có chút tình cảm gì, nhưng bởi không muốn con bé bị tổn thương chỉ bơi vì con bé thực sự yêu cậu, im lặng yêu cậu nhiều như vậy. Nên mới ngầm cho phép cuộc hôn nhân này của hai đứa. Trước kia với vì Tiêu Tiếu cho nên mới cố gắng để cuộc hôn nhân này duy trì, bây giờ Tiêu Tiếu không còn, hôn nhân hai đứa kết thúc ở đây đi."
"Con yêu Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.
Năm chữ, rõ ràng.
Diêu ba cùng Diêu mẹ ngẩn ra, giống như nghe lầm.
"Con yêu cô ấy. Cho nên con không nghĩ cuộc hôn nhân này cứ thể mà kết thúc." Tiêu Dạ nghiêm túc :"Con muốn chăm sóc cô ấy, con muốn cùng cô ấy bắt đầu lại, cho dù con biết đây là việc khó như lên trời. Tiêu Tiếu biến mất con chịu gánh mọi trách nhiệm, là con không đủ năng lực, không thể đem Tiêu Tiếu cứu về, là con quá ngu ngốc, không thấy rõ bản chất người bên cạnh, mọi trách nhiệm đều là do con. Con nguyện ý chấp nhận mọi trừng phát mà mọi người đưa ra. Nhưng xin haii người cho con thêm một cơ hội, để con chăm sóc con gái của mọi người một lần nữa, con muốn cùng Diêu Bối Địch bắt đầu lại."
Diêu ba cùng Diêu mẹ nhìn nhau, một giây kia hai người cũng không nói thêm gì, giống như không nói được câu nào.
Hẳn là chưa từng nghĩ qua, Tiêu Dạ sẽ thành khẩn như vậy, thấp giọng cùng bọn họ nói chuyện.
Vốn thời gian tiếp xúc với Tiêu Dạ cũng không nhiều, người con rể này ngay từ lúc bắt đầu cho tới giờ đều không lưu lại cho bọn họ ấn tượng tốt nào, thậm chí hận đến nỗi không ép được Diêu Bối Địch ly dị với Tiêu Dạ, cũng coi như là chấm dứt được vướng mắc của bọn họ.
Vào thời khắc này.
Tiêu Dạ đứng trước mặt bọn họ cầu xin bọn họ cho anh thêm một cơ hội.
Thật ra từ sớm kia, vấn đề tình cảm của con gái, bọn họ cũng đã buông tay không muốn xử lý, cho dù tình cảm ở phương diện như thế nào nghĩ cho Diêu Bối Địch bọn họ cũng chỉ là khuyên nhủ trên miệng, tuyệt đối không nhúng tay vào việc gì.
Tiêu Dạ căn bản cũng không cần lấy được sự thừa nhận của bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, quan trọng vẫn là suy nghĩ của Diêu Bối Địch.
Trầm mặc một thời gian khá lâu, Diêu ba đột nhiên nói :"Tôi dựa vào cái gì để tin cậu. Tin cậu vẫn có thể cho con gái tôi hạnh phúc! Con bé bị cậu làm hại còn chưa đủ thảm ?! Cậu còn muốn kích thích nó thêm sao?!"
"Con bây giờ không thể dùng cách nào để chứng minh khiến hai người tin tưởng con. Bởi vì trước kia con hành động quá kém, kém đến nỗi không có được sự thừa nhận của hai người. Nhưng. . ." Tiêu Dạ nhìn bọn họ.
Nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đột nhiên 'Bộp' quỳ xuống đất.
Diêu ba cùng Diêu mẹ nhìn hành động kinh ngạc của Tiêu Dạ.
"Đáng nhẽ đây là chuyện mà lúc con kết hôn với Bối Địch nên làm, vốn là chuyện trước khi kết hôn con nên thỉnh cầu ba mẹ đem con gái giao cho con, là chuyện con nên làm, nhưng đã kéo đến tận bây giờ." Tiêu Dạ nhìn bọn họ, chân thành nói :"Ba mẹ, xin ba mẹ đem Diêu Bối Địch giao cho con."
Ba, mẹ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dạ xưng hô như vậy.
Bọn họ đời này vẫn cho là sẽ không thể nghe con rể gọi mình như vậy.
Diêu ba Diêu mẹ nhìn Tiêu Dạ quỳ dưới đất, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Diêu Bối Khôn từ phòng Diêu Bối Địch đi ra, nhìn A Bưu còn đứng ở cửa, có chút kinh ngạc, anh ta vẫn cho là Tiêu Dạ hẳn đã đi.
Anh ta có chút buồn bực định đi vào phòng bệnh của mẹ mình, đột nhiên A Bưu kéo Diêu Bối Khôn lại.
"Chớ đi vào." A Bưu nói.
"Tại sao?" Chân mày Diêu Bối Khôn giương lên.
"Đại ca ở bên trong."
"Anh ta ở bên trong thì tôi không thể đi vào sao?" Diêu Bối Khôn khó chịu nói.
Anh ta muốn cùng cha mẹ thương lương, có thể hay không để cho Diêu Bối Địch xuất viện, cứ thế này đợi chờ ở bệnh viện cũng không phải là biện pháp.
Anh ta khó chịu trừng mắt với A Bưu, xoay người đi vào phòng bệnh.
Bước chân hơi ngừng.
Cái gì, Tiêu Dạ quỳ dưới đất ?!
Là Tiêu Dạ ư!
Anh ta bị giật mình.
A Bưu nhìn Diêu Bối Khôn, bộ dạng hãy nhìn biểu cảm của tôi đi.
Đừng nói Diêu Bối Khôn, A Bưu nhìn thấy cũng kinh hãi.
Không nói tới Tiêu Dạ ở trên giang hồ là nhân vật gì, nhưng làm sao có thể khiến Tiêu Dạ quỳ dưới đất. . .
Anh ta quả thật không hiểu nổi.
Diêu Bối Khôn tự giác lui ra, ở hành lang đi tới đi lui, có chút phiền não bất an, trong miệng nỉ non :"Anh nói Tiêu Dạ có phải bị bệnh hay không, làm những chuyện mà người khác không thể hiểu nổi. .. "
Nói như vậy nghĩa là nội tâm Diêu Bối Khôn bị đánh vào chắc rất lớn.
A Bưu nhún vai một cái :"Trước kia cảm thấy chị dâu ở cùng anh ấy không hề có chút khởi đầu gì, bây giờ đột nhiên cảm thấy đại ca ở cạnh chị dâu mới gọi là không có ranh giới gì cuối cùng cả."
"Anh biết cái gì. Đến mức này rồi, Tiêu Dạ không bày tỏ thái độ, anh ta chỉ có cùng với chị ta giở trò. Mẹ, bây giờ mới phát hiện, Tiêu Dạ chết dí kia cũng không phải loại suy nghĩ ngu si gì. Có điều Tiêu Dạ quỳ xuống trước mặt cha mẹ tôi. . . Mẹ, tim tôi quả thật không tốt lắm, hình ảnh này quá dữ tợn, đại gia tôi đây không nhìn nổi !"
Đặc biệt khoảng thời gian này đi bên cạnh Tiêu Dạ, Tiêu Dạ đối với những người khác đều tàn nhẫn cùng thủ đoạn, khiến cho anh ta không thể tưởng tượng người trong phòng bệnh đó là một.
Đây hoàn toàn chính là đang kích thích thần kinh anh ta, chạm đến thế giới của anh ta ?!
Diêu Bối Khôn cứ thế đi lại trên hành lang mấy vòng.
Tiêu Dạ lúc này mới từ phòng bệnh đi ra.
Hai người nhìn Tiêu Dạ, có điều lại giống như không muốn người khác biết được bí mật này, chợt cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt Tiêu Dạ nữa.
Tiêu Dạ rất bình tĩnh nhìn A Bưu nói :"Ngày mai tới giúp Diêu Bối Địch xuất viện."
"Vâng." A Bưu cung kính gật đầu.
Tiêu Dạ liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn :"Bối Khôn."
"Hả?" Diêu Bối Khôn chợt ngẩng đầu.
Nhìn Tiêu Dạ thảm không nỡ nhìn thẳng mặt, lại khó hiểu đem ánh mặt đặt qua một bên.
Nhà bọn họ đều đang oán trách anh, hận anh.
Thật ra thì. . .
Anh ta vốn không phải người thích nắm một người không buông, cho nên dứt khoát cái gì cũng không nghĩ.
"Khoảng thời gian này cực khổ cậu rồi, ngày mai tôi tới đón Diêu Bối Địch xuất viện."
"À." Thật ra Tiêu Dạ dùng giọng nói tương đối ôn hòa, Diêu Bối Khôn một giây kia cũng giống như là nhận ra được lệch giống vậy, không có phản bác.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn gật đầu một cái, mang A Bưu rời đi.
Diêu Bối Khôn nhìn bọn họ.
Thật lâu.
Thật lâu, không nói ra nổi một chữ.
Anh ta có phải hay không vừa rồi đem Diêu Bối Địch bán đi. . .
. . .
Tiêu Dạ ngồi chung xe với A Bưu.
Không gian rất yên tĩnh.
Tiêu Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Lôi Lôi ở đâu?" Tiêu Dạ nhắm mắt lại, giọng lạnh nhạt hỏi.
"Cô ta ở chỗ chung cư. Hai ngày nay một mực nháo tự sát, nói muốn gặp anh." A Bưu hời hợt.
"Bây giờ đi tới chỗ Lôi Lôi."
Xe rất nhanh đã dừng ở nơi.
Tiêu Dạ xuống xe.
A Bưu đi theo sau lưng Tiêu Dạ.
Trước cửa nhà Lôi Lôi có hai người mặc áo đen, nhìn Tiêu Dạ xuất hiện, vội vàng cung kính cúi đầu :"Đại ca."
"Mở vửa."
"Vâng."
Cửa phòng mở ra.
Trong phòng rất loạn, khắp nơi đều hỗn độn.
Lôi Lôi mặc một bộ đồ ngủ đỏ thẫm ngồi trên sàn nhà, tóc xốc xếch, trên mặt không chút máu, động tác đần độn, bởi vì cảm nhận được cửa mở ra, cô ta ngẩng đầu nhìn một chút, rủ xuống, sau hai giây liền phản ứng, đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn Tiêu Dạ. Giống như một người điên từ dưới đất đứng dậy rồi xông về phía Tiêu Dạ, cả người lao về phía ngực anh, kích động nói :"Dạ, anh rốt cuộc cũng tới nhìn em, anh rốt cuộc đã tới. Anh biết ngoài cửa có hai con chó sao ?! Bọn họ không cho em ra cửa. Không cho em đi tìm anh, bọn họ thậm chí hạn chế tự do của em! Dạ, anh nhất định phải xử phạt bọn họ thật tốt, phải để cho họ biết kết quả khi ức hiếp em."
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Lôi Lôi nắm chặt anh không buông.
Tròng mắt anh lạnh lẽo.
A Bưu ngầm hiểu đi tới mạnh tay kéo Lôi Lôi ra.
Lôi Lôi vừa rời khỏi ngực Tiêu Dạ, cả người phát khùng không ngừng vung tay vung chân đấm đá :"A Bưu anh buông tôi ra, anh đồ chó ngu xuẩn, anh buông tôi ra, anh là thứ gì, tại sao lại dám tới kéo tôi ra, tôi muốn giết anh."
A Bưu bị Lôi Lôi làm cho phát cáu.
Tiêu Dạ trầm mặc nhìn Lôi Lôi giống như bị điên vậy.
Anh nói :"Lôi Lôi, cô biết tôi là tới giết cô."
Điên cuông như vậy, đang bị khống chế như vậy đột nhiên Lôi Lôi liền yên lặng, không nói chuyện không nháo cũng không cử động, giống như một đứa con nít im lặng nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Cô ta không tin nhìn anh hỏi :"Dạ, anh đang đùa em có phải không? Em yêu anh như vậy, yêu anh như vậy, em từ lúc 10 mấy tuổi đã theo anh, anh có nói qua sẽ chăm sóc em cả đời, anh bây giờ lại vì con tiện nhân Diêu Bối Địch kia mà nói muốn giết em ?! Anh không nghĩ đến cảm nhận của em sao? Em vì anh bị tổn thương nhiều như vậy, em bị người ta cưỡng gian, em mất đi tử cung, em cái gì cũng không còn nữa, anh còn nói muốn giết em, anh cảm thấy đối với em công bằng sao? Em yêu anh như vậy."
"Không có công bằng hay không, chỉ có là tôi muốn hoặc là không muốn." Đối với việc Lôi Lôi kích động, Tiêu Dạ càng thêm lạnh lùng, anh không nhúc nhích nhìn Lôi Lôi từng câu từng chữ nói :"Đối với tôi mà nói, đời này trừ Diêu Bối Địch, tôi sẽ không yêu bất kỳ ai."
"Không. . ." Lôi Lôi che lỗ tai :"Em không tin anh không thương em, em không tin anh chỉ thích Diêu Bối Địch người đàn bà kia, em không tin. Anh yêu em, Tiêu Dạ anh yêu em, anh rõ ràng yêu em có phải không . . . Anh bây giờ nhất định là do giận dữ, giận vì Tiêu Tiếu đột nhiên chết. . ."
"Tiêu Tiếu không có chết!" Tiêu Dạ nghiêm mặt hét.
Tròng mắt đầy tia máu, khiến người khác lạnh run trong lòng.
"Đúng, Tiêu Tiếu không có chết, Tiêu Tiếu chẳng qua là mất tích mà thôi." Lôi Lôi vội vàng nói hùa theo anh :"Em kêu người ta bắt cóc Tiêu Tiếu nhưng thật không có nghĩ tới hại con bé, em thậm chí còn nói nếu như bọn họ tổn thương tới Tiêu Tiếu em một phân tiền cũng sẽ không cho bọn họ, em chỉ là muốn hai người nhanh ly dị hơn một chút mà thôi. Em chẳng qua là yêu anh, tất cả làm cũng chỉ vì là yêu anh. Anh tin em Tiêu Dạ, em thật không cố ý muốn làm tổn thương Tiêu Tiếu, anh phải hiểu em, em không sinh được con, nên em thực sự muốn đem Tiêu Tiếu coi như con mình mà đối xử."
"Lôi Lôi, cô hẳn biết ranh rơi cuối cùng của tôi là gì." Tiêu Dạ nói lạnh lùng như vậy :"Coi như đối với cô tồn tại áy náy, cũng bởi vì chuyện lần này mà tan thành mây khói, tôi sẽ giết cô sau đó đem cô ném xuống nơi Tiêu Tiếu mất tích trong đại dương kia, cho dù. . . Cho dù Tiêu Tiếu có bất trắc gì, cũng cần có một người bồi theo. Lôi Lôi, hy vọng thật như cô nói, cô sẽ đợi Tiêu Tiếu là đứa con của mình."
"Không. Tiêu Dạ anh không thể giết em." Lôi Lôi vô cùng kích động, sợ hại càng lúc càng tăng.
Thật ra thì khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn nằm ở trong trạng thái hoảng sợ, cô ta muốn tự sát đột nhiên lại không có chút dũng khí nào, cô ta biết lần này nếu cô ta tự sát, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không cứu cô ta, có lẽ cô ta không tự giết mình, anh sẽ không nỡ bổ một dao.
Cô ta một mực chờ đợi, một mực chờ đợi Tiêu Dạ còn nhớ một chút tình xưa.
Một mực đời Tiêu Dạ sẽ không tàn nhẫn đối với cô ta mà ra tay.
Nhưng bây giờ một người lạnh như băng xuất hiện trước mặt cô ta, không một chút huyết sắc, lạnh lùng vô cùng, người đàn ông này vốn là muốn tới lấy mạng cô ta.
Cô ta không muốn chết.
Cô ta thật không cam lòng chết.
Cô ta còn chưa có kết hôn với Tiêu Dạ, cô ta còn chưa để Diêu Bối Địch người đàn bà kia nhận được kết cục nên có, cô ta còn chưa kịp đạp lên thân thể Diêu Bối Địch, cao ngạo nói cho Diêu Bối Địch biết Tiêu Dạ là của cô ta, là của một mình Lôi Lôi cô ta.. . . Cô ta còn chưa kịp thực hiện gì, cô ta không nên chết.
Cô ta khóc rất thương tâm.
Nước mắt không ngừng rơi.
"Tiêu Dạ, anh không thể giết em, em xin anh, không nên giết em, thật không phải lỗi của em, thật không phải là. . . Tiêu Dạ em đi theo anh nhiều năm như vậy, em yêu anh như vậy, em cũng bị người ta hại đến nỗi này, anh lại còn muốn tới giết em, anh không sợ bị thiên lôi đánh sao? Anh không sợ nằm trên cùng một cái giường với Diêu Bối Địch sẽ không an lòng sao? Anh không sợ em thành quỷ cũng không buông tha anh sao?"
"Cô cứ nhằm vào tôi là được." Tiêu Dạ nói :"Tôi sớm nên kết thúc mọi thứ với cô. Chuyện tôi hối hận nhất chính là tôi dung túng cô một lần lại một lần ở trên sinh mạng của tôi không ngừng phung phí. Lôi Lôi, mọi chuyện đều nhằm vào tôi đi, mặc kệ tôi áy náy hay không áy náy, mặc kệ tôi sẽ không xin lỗi cô. Mặc kệ sau khi cô chết cô muốn dây dưa thế nào, cứ nhằm vào tôi đi. Tôi Tiêu Dạ coi như là táng tận lương tâm cũng tuyệt đối không để Diêu Bối Địch bị một chút xíu tổn thương."
Lôi Lôi ngồi bẹp xuống đất, một giây kia không còn chút sức lực.
Tiêu Dạ có thể vì Diêu Bối Địch giết hết người trên thế giới.
Tiêu Dạ có thể vì Diêu Bối Địch làm bất kỳ chuyện không chắc chắn gì.
Bởi vì, anh phải bảo vệ Diêu Bối Địch.
Còn cô ta thì sao ?!
Trở thành tai họa ngầm thứ nhất mà anh phải loại trừ.
Cô ta đột nhiên cười.
Nhiều năm vậy vẫn là thua.
Thua ở một chữ Tình phía trên.
Cô ta yêu thật lòng so với Diêu Bối Địch không ít.
Cô ta biết Tiêu Dạ thật không thể ở bên Diêu Bối Địch.
Nhưng cuối cùng.
Cô ta vẫn là thua Diêu Bối Địch, hung hăng bại dưới tay người phụ nữ kia.
Cô ta thật không cam lòng.
Cô ta đột nhiên từ dưới đật đứng lên, hành động tiếp theo là lao về phía bàn trà nhỏ.
Cửa phòng bên trong vang lên câm thanh kịch liệt.
Trên trán máu theo mặt chảy xuống.
Cô ta không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Cô ta phải ở ngay trước mặt Tiêu Dạ tự sát, cô ta muốn cho Tiêu Dạ biết, anh đối với cô ta làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn.
Tiêu Dạ nhìn Lôi Lôi, nhìn cô ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tròng mắt nhấc lên, nhìn A Bưu nói :"Nếu như chưa chết, nhúng chút tay chân, ném xuống biển."
"Vâng."
Tiêu Dạ xoay người rời đi.
Bóng lưng lạnh nhạt, lời nói máu lạnh.
Nội tâm anh chiến đấu nhưng cũng không vì thế mà run rẩy một chút.
Anh rời khỏi phòng Lôi Lôi.
A Bưu nhìn Tiêu Dạ rời đi, ngồi xổm xuống sờ mạch đập Lôi Lôi.
Chưa có chết.
Đụng đầu như vậy, không đụng trúng vị trí trong chốc lát cũng không thể chết được.
Anh ta đứng lên, cầm điện thoại, gọi :"Diêu Bối Khôn, cậu thực sự muốn đích thân tới giết Lôi Lôi?"
"Cô ta chết không?"
"Tạm thời chưa có chết, có điều bị thương nghiêm trọng."
"Được, anh đem cô ta tới bệnh viện đi, tôi phải thật tốt đích thâm chiếu cố cô ta."
". . ."
"Ngày mai Diêu Bối Địch xuất viện, tôi vừa lúc có thời gian rảnh. Người phụ nữ này không thể cứ thế chết thoải mái được." Diêu Bối Khôn nhấn mạnh.
A Bưu để điện thoại xuống.
Anh ta lần đầu tiên thừa nhận Diêu Bối Khôn, lần đầu tiên cảm thấy người đàn bà này không thể cứ thế mà chết thoải mái được.
. . .
Hôm sau.
Tiêu Dạ cùng A Bưu đích thân đi đón Diêu Bối Địch xuất viện.
Tiêu Dạ tự mình đi làm thủ tục xuất viện, sau đó im lặng nghe bác sĩ dặn dò khá nhiều việc, uốn thuốc bình thường chú ý nếu không ăn cái gì, cơ thể sẽ rất yếu vẫn là nên truyền nước biển, rất nhiều rất nhiều, Tiêu Dạ trầm mặc ghi nhớ mọi thứ.
Làm xong mọi việc, Tiêu Dạ đi tới phòng bệnh của Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, lạnh lùng nhìn anh.
Tiêu Dạ đi về phía cô nói :"Chúng ta xuất viện.
Diêu Bối Địch lần này không có phản kháng, cô đứng lên, từ trên ghế đứng lên, giống như ngầm thừa nhận rời đi cùng Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ có một chút kinh ngạc, anh vẫn cho là Diêu Bối Địch sẽ không đi theo anh, trong lúc anh đưa cô xuất viện cô sẽ châm chọc, hoặc là đánh đấm mặt đối mặt, anh đã chuẩn bị tất cả, nhưng Diêu Bối Địch lại đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Dạ quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn lắc đầu ý nói không biết Diêu Bối Địch đang suy nghĩ gì, nhưng chân thành nhắc nhở Tiêu Dạ, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, cho nên đừng vội vui mừng.
Tiêu Dạ mang Diêu Bối Địch tới ô tô, bởi vì sợ cô không được tự nhiên, bản thân ngồi cạnh ghế lái, bỏ lại A Bưu.
Cả đoạn đường đi, Tiêu Dạ luôn nhỏ giọng nhắc nhở tài xế lái chậm mà vững.
Bởi vì bác sĩ nói cơ thể cô không tốt, huyết áp thấp dễ dàng choáng váng.
Mà một chiếc xe Rolls Royce cao cấp ở trên đường khoe khoang công khai, lái vô cùng chắc chắn, phía sau một hàng xe xếp dài theo.
Tiêu Dạ không thèm để ý.
Diêu Bối Địch khẳng định càng không để ý cái gì.
Con đường vốn dĩ chỉ mất 20 phút đi xe, thế mà lại xấp xỉ mất gần một tiếng.
Tới nhà để xe dưới hầm, Tiêu Dạ đi dọn dẹp đồ cho Diêu Bối Địch, thật ra đồ cũng không nhiều, rất nhiều cũng chỉ có thêm một vài đồ thuốc men, anh nhanh chóng xách đồ lên, quay đầu đã thấy Diêu Bối Địch ở trong thang máy lên lầu.
Tiêu Dạ trầm mặc, đợi một hồi thang máy, sau đó mới đi lên.
Thang máy đến nơi.
Tiêu Dạ đi vào phòng khách, Diêu Bối Địch không có ở đó.
Anh có chút kinh hãi, không kịp bỏ đồ xuống, trực tiếp đi về phía lầu 2, sau đó đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch ra.
Bên trong căn phòng, Diêu Bối Địch ngồi ở đầu giường, hai tay ôm chân, vùi đầu trên đầu gối, giống như một thói quen vậy, động tác bảo vệ bản thân.
Tiêu Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Anh giờ đây rất sợ Diêu Bối Địch đột nhiên biến mất.
Lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng của cô lại.
Hiện tại tất cả cửa phòng đều không thể khóa lại, anh sợ Diêu Bối Địch đem mình nhốt ở một căn phòng nào đó cho nên trước khi Diêu Bối Địch xuất viện, anh đã đem tất cả khóa cửa trong phòng tháo ra.
Anh xuống lầu, đem đồ của Diêu Bối Địch phân loại xong.
Nhìn đồng hồ.
Cảm thấy bây giờ có lẽ là thời điểm dùng cơm.
Thật ra anh không biết nấu cơm, nhưng nấu cháo chắc không khó lắm.
Anh trước đó đã xem qua rất nhiều công thức nấu ăn, bác sĩ có nói thân thể hiện tại của Diêu Bối Địch chỉ có thể thích hợp ăn một chút cháo thanh đạm. Từ từ khi cơ thể cô đã hồi phục lại, mới có thể ăn được thịt cá.
Anh dựa theo công thức nấu ăn trong sách, đổ nước, sau đó đứng im trong phòng bếp nấu cháo.
Không biết là may mắn hay là căn bản thông minh.
Nửa giờ sau, một tô cháo trắng nấu khá ngon, nhìn qua mềm nhũn, nhìn ngon nhưng không rõ ăn được không.
Anh múc ra một cái bát nhỏ, sau đó lạnh như bưng đem đi về phía lầu 2.
Đẩy phòng Diêu Bối Địch ra, Diêu Bối Địch vẫn ngồi ở tư thế như cũ, không nhúc nhích.
Tiêu Dạ đem cháo đặt trước mặt cô, thấp giọng mở miệng :"Ăn chút cháo."
Bóng người ngồi im kia khẽ động đậy một chút.
Sau đó đột nhiên giống như không nghe được, không nhúc nhích.
"Ăn cháo, Diêu Bối Địch. Bác sĩ nói em bây giờ chỉ có thể ăn chút cháo thanh đạm." Tiêu Dạ tiếp tục nói.
Diêu Bối Địch trầm mặc một hồi, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ.
Ánh mắt đờ đẫn, không một chút hồn, nhìn anh một cách ngơ ngác.
"Anh bón cho em sao?" Tiêu Dạ giơ giơ chén trên tay cùng chiếc thìa.
Diêu Bối Địch lạnh lùng nhìn Tiêu Dạ, tay đột nhiên giương lên.
Chén cháo cùng chiếc thìa trên tay Tiêu Dạ cứ như vậy bị Diêu Bối Địch hất đổ xuống đất, cháo có chút nóng đổ thẳng lên tay Tiêu Dạ.
Không sao.
Mới rồi còn sợ Diêu Bối Địch bị bỏng, anh chỉ hâm nóng một chút, mặc dù độ nóng vẫn còn nhưng không đủ để bỏng đến không chịu nổi.
Tay Tiêu Dạ có chút run rẩy.
Diêu Bối Địch không nhúc nhích nhìn anh :"Tiêu Dạ, đây còn chưa là gì, so với trong lòng đau đây có coi là gì ?!"
Đây chưa tính là.
Tiêu Dạ trầm mặc.
Trầm mặc nói :"Nếu như không ăn cháo, chỉ còn cách chuyền nước."
"Tôi không cần anh quản!" Diêu Bối Địch hét chói tai.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi gọi cho bác sĩ."
"Tiêu Dạ, anh rốt cuộc dựa vào cái gì, cứ tự nhiên như vậy đứng trước mặt tôi, cứ như vậy xuất hiện ở đây. Anh hẳn nên đi tìm Lôi Lôi, tôi tác thành cho anh, tác thành cho anh cùng người đàn bà kia, một đôi hạnh phúc!" Diêu Bối Địch lại thét chói tai, châm chọc vô cùng.
Tiêu Dạ nhặt chén dưới đất, rời đi.
Vô lực phản kháng.
Nếu như Diêu Bối Địch chỉ hận mới có thể chống đỡ được cuộc sống của cô, anh thật không ngại bị cô hận như vậy.
Thật sự không ngại.
Anh xuống lầu, cầm điện thoại lên :"A Bưu, giúp tôi tìm bác sĩ giỏi nhất tới, chuyên về chất dinh dưỡng cho Diêu Bối Địch."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Tiêu Dạ đem chén với thìa đặt ở phòng bếp.
Rửa qua chỗ bị bỏng, có chút đỏ, chẳng qua chỉ sưng đỏ mà thôi không bị phồng rộp.
Anh xoay người đi về phía phòng khách, tìm hộp y tế, cầm một tuýp thuốc bỏng, thoa đều.
Cơ thể anh bị thương rất nhiều, lần đầu tiên bắt đầu học chính là bảo vệ tốt bản thân.
Bởi vì tay phải bị thương, tay trái có chút không thuận tiện, có chút vụng về thoa lên chỗ bị sưng đỏ, tròng mắt đột nhiên ngừng một lát. Anh nhìn thấy Diêu Bối Địch từ trên tầng hai đi xuống, từng bước nhìn anh đang thoa thuốc giống như cười lạnh, nhưng giống như bị áo giác vậy, cô đi thẳng về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp vang lên âm thanh đổ vỡ.
Bởi vì phòng bếp là xây kiểu mở cho nên Tiêu Dạ có thể nhìn thấy tất cả động tĩnh trong phòng bếp.
Diêu Bối Địch té ở chỗ anh vừa mới đứng nấu cháo, tức giận, đẩy hết xuống đất, tung tóe.
Sau đó bản thân tự mình vo gạo nấu cơm.
Một cái chớp mắt kia cô thật muốn đem nước sôi ùng ục trong bếp đổ hết lên người Tiêu Dạ, cô rất sợ, Tiêu Dạ không hiểu được cảm giác của cô bây giờ, cô rất sợ Tiêu Dạ so với cô tốt hơn.
Cho nên cô đi theo Tiêu Dạ đến nơi này.
Nghĩ muốn trả thù một người, chẳng phải cần như vậy sao ?! Phải tùy thời khiến người đó khó chịu sao ?!
Cô cắn môi, hung hăng cắn.
Cho tới bây giờ cô chưa từng hận một người, hận đến nước này.
Cô nhìn chén cháo nóng.
Sau đó bới thêm một chén, bưng đến bàn ăn, từng hớp nhỏ mà ăn.
Cô ăn rất chậm.
Bởi vì mỗi lần ăn một ngụm liền có một loại muốn ói ra, phảng phất chén cháo trắng trước mặt là đồ ăn mà con người không thể ăn nổi, cô ăn vào thật lâu mới có thể nuốt xuống.
Như vậy chậm rãi từng ngụm.
Đột nhiên.
"Ọe." Diêu Bối Địch chợt phun hết ra ngoài, ói trên đất, khắp nơi.
Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế sofa, muốn đứng lên đi qua nhìn một chút, lại trầm mặc, nhìn cô bởi vì ói mửa mà trên mặt có chút hồng.
Diêu Bối Địch nghỉ một chút, cô lau miệng một cái lại tiếp tục ăn.
Càng ăn dạ dày càng thêm khó chịu.
Vẫn cố ép bản thân nuốt xuống.
Cô không thể chết.
Ít nhất không thể đem bản thân bỏ đói ở nơi này.
Không nhìn thấy Tiêu Dạ khổ sở trước, tại sao cô phải chết ?!
Còn có Lôi Lôi.
Còn có cái tên bắt cóc Tiêu Tiếu, khiến Tiêu Tiếu biến mất, cô phải đi gặp người đàn bà kia, cô muốn tới xem kết quả.
Coi như Tiêu Dạ bất động, cô cũng sẽ nghĩ hết mọi cách cho dù phạm tội cô cũng sẽ giết người đàn bà kia.
Cô không ngừng ăn, không ngừng ăn.
Sau đó không ngừng phun toàn bộ ra ngoài.
Tiêu Dạ nắm chặt tay, rốt cuộc nhịn không được đi qua :"Em thế nào?"
"Anh cút đi!" Diêu Bối Địch hét lên.
Tiêu Dạ nhìn cô.
"Tôi đủ chật vật rồi Tiêu Dạ, anh còn muốn thấy tôi như thế nào nữa ?! Tôi ăn cơm cũng không có khẩu vị, tôi ăn vào liền muốn ói toàn bộ ra, đủ chưa ?! Thấy kết quả như vậy của tôi, anh thấy đủ chưa ?!" Mặt Diêu Bối Địch đỏ au, hung hăng hỏi anh.
Tiêu Dạ vểnh môi, môi mân đến nỗi một khắc kia đã trắng bệch.
"Cút!" Diêu Bối Địch không ngừng hét.
Tiêu Dạ nhìn cô, im lặng xoay người rời đi.
Sau lưng, đột nhiên vang lên chén đũa rơi xuống, không cần quay đầu lại cũng biến, Diêu Bối Địch đang điên cuồng đập đồ.
Giống như không có gì để phát tiết, chỉ có không ngừng tạo những âm thanh như vậy.
Đúng lúc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tiêu Dạ mở cửa.
A Bưu mang theo một bác sĩ xuất hiện.
Tiêu Dạ nhìn, rồi hỏi :"Cô ấy hiện giờ rất kích động, ăn gì liền ói ra đến đó, hẳn là trong dạ dày bắt đầu bài xích với thức ăn, có phải hay không là chứng ghét ăn?!"
"Bao lâu rồi?"
"Không biết, cô ấy thương xuyên không ăn gì, bây giờ mới ăn một chút cháo thì liền như vậy."
"Nếu như trong lòng chán ghét thức ăn thì vấn đề không lớn, chẳng qua cần chút thời gian ngắn sẽ tốt hơn. Dựa theo tình trạng của vợ anh, hẳn là khoảng thời gian này gặp phải đả kích lớn, tôi vào kiểm tra lại một chút."
"Nhưng bây giờ cô ấy rất kích động, tôi sợ. . ." Tiêu Dạ do dự một giây, nói :"Đi vào đi."
Bác sĩ cùng A Bưu đi vào.
Trong phòng bừa bộn không chịu nổi.
Phòng ăn cùng bếp khắp nơi đều là chén đũa bể tan tành.
A Bưu nhìn Tiêu Dạ, anh ta tỉnh táo đối mặt với Diêu Bối Địch.
Anh ta quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô nằm trên bàn ăn, thân thể có chút co quắp. . .
Nhà như vậy.
Còn coi là một ngồi nhà sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro