Q2. Chương 35.2

edit: tiểuhoanhi



"Là ý gì?" Lôi Lôi nhìn ánh mắt Tề Lăng Phong, một giây kia chợt run rẩy.

"Có ý gì cô từ từ mà suy nghĩ, cô chỉ cần nhớ, bây giờ trên tay tôi đang nắm được nhược điểm của cô. Về sau tôi muốn làm gì. . . Haha, nếu như cô phản kháng, kết quả sẽ thế nào, ha ha, ai mà biết được?!"

"Tề Lăng Phong!"

"Xuỵt." Ngón tay Tề Lăng Phong thon dài đặt ở trên môi cô ta.

Lôi Lôi chán ghét quay đầu né tránh.

"Vừa mới tiêu hao thể lực nhiều như vậy, hiện tại nên nghỉ ngơi biết không? Cơ thể bị thương tôi cũng sẽ đau lòng." Tề Lăng Phong bình tĩnh duỗi người một cái, chẫm rãi cởi chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Lôi Lôi dời ánh mắt đi.

Tề Lăng Phong lại mặc bộ tây trang màu đen vào, giống như một nhân viên thanh liêm vào một quán rượu, phủ lên thẳng tắp. Như chưa từng có những chuyện kia xảy ra thậm chí không một nếp nhăn.

Người đàn ông này dường như dù làm bất cứ chuyện gì đều có thể làm không chê vào đâu được, như là chuyện đương nhiên.

Anh ta sửa soạn xong chính mình, quay đầu nhìn Lôi Lôi nói :"Cô ở đây nghỉ ngơi một hồi, tôi về Thượng Hải trước."

Lôi Lôi hung hăng ôm chăn đơn.

"Đoạn video này trước hết để lại cho cô chậm rãi mà thưởng thức đi! Ở chỗ tôi còn rất nhiều." Nói xong mang theo nụ cười tà ác, ngang nhiên rời khỏi.

Lôi Lôi hung hăng nhìn bóng lưng Tề Lăng Phong.

Người đàn ông này là tên ác ma!

Quá âm hiểm, quá giả dối!

Cô ta ngước mắt nhìn chiếc màn hình tivi, một màn kia khiến ngay cả bản thân cũng không chịu nổi, cả người cáu kỉnh đứng lên cầm lấy cái ghế đập thẳng tới. Tivi vang lên tiếng âm thanh kịch liệt, trong nháy mắt màn hình chỉ còn màu đen.

Tất cả đều yên lăng.

Cô ta hung hăng bỏ chiếc ghế xuống, ngồi bệt dưới đất, nước mắt lần nữa trào ra.

Tri nhân tri diện bất tri tâm!*

*Tri nhân tri diện bất tri tâm = Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Cô chưa bao giờ nghĩ Tề Lăng Phong độc ác như vậy.

Sở Huân thế nào mà lại gặp người đàn ông này, tên đang ông ác độc!

Cô ta còn chưa từng bị người nào tính kế đến mức này ?!

Chưa từng có!

. .. . . .

Tề Lăng Phong rời quán rượu, gọi xe taxi trực tiếp tới thẳng sân bay.

Bắt được nhược điểm của Lôi Lôi, có con cờ này từ nay về sau có thể sẽ thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.

Khóe miệng anh ta lần nữa kéo lên nụ cười nham hiểm, mím môi bấm một dãy điện thoại.

Bên kia thật lâu mới bắt máy :"Tề Lăng Phong."

"Kiều Tịch Hoàn, tôi bây giờ đang ở Thẩm Dương, lập tức trở về Thượng Hải."

"Cùng tôi có quan hệ gì sao?"

"Hà tất phải khiến chúng ta trở nên xa lạ."

"Vốn là không quen." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

"Cô chính là đối với tôi có lòng ham muốn." Tề Lăng Phong cười lớn nói.

. . . .

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn hơi biến sắc.

Cô lúc này đang đứng ở bên ngoài ban công phòng Cố Tử Thần, trước khi ngủ còn nhận được điện thoại của Tề Lăng Phong, cô cảm thấy người đàn ông này không tốt, tự nhiên sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

"Tôi cần gặp cô vào ngày mai, tôi có chuyện muốn nói với cô một chút."

"Chuyện gì?"

"Về chuyện Sở Huân trước khi chết có nói mấy câu, tôi muốn nói với cô một chút."

"Chuyện anh và Sở Huân có liên quan gì với tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn không mang theo bất cứ tình cảm gì hỏi.

Khóe miệng Tề Lăng Phong cười cười :"Đương nhiên là có quan hệ, đã không có cô ta, tôi càng không cần cố kỵ theo đuổi cô."

"Phải không?" Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Vậy không có Cố đại thiếu rồi hay nói."

"Cô muốn tôi giết Cố Tử Thần, loại chuyện này phạm pháp, tôi không thể làm được!"

"Anh có gì mà không làm được, chỉ nhìn thì nghĩ anh không có năng lực ấy."

"Rất tốt, Kiều Tịch Hoàn, tôi càng ngày càng thích cô."

"Anh yêu thích cứ thích. Tôi đối với anh không có nửa điểm tình cảm, cứ như vậy, chào." Kiều Tịch Hoàn không kiên nhẫn.

"Ngày mai lúc 10 giờ sáng, cách công ty của cô vài mét có quán cafe, không gặp không về."

Ở giây cuối cùng trước khi Kiều Tịch Hoàn gác máy, Tề Lăng Phong ném lại một câu.

Không gặp không về?!

Đôi mắt cô nheo lại, đề điện thoại di động xuống.

Tề Lăng Phong tên đàn ông ghê tởm.

Có điều.

Cô nhìn lên giường lớn có Cố Tử Thần.

Nếu để cho Tề Lăng Phong đi đối phó Cố Tử Thần, có thể hay không sẽ phát hiện được bí mật kinh người gì đó từ Cố Tử Thần...

Nhưng nếu...

Nếu Cố Tử Thần lại bỏ mạng thì sao?!

Trong lòng chợt rùng mình.

Bất kể như thế nào, đoạn thù hận này giữa cô và Tề Lăng Phong, Cố Tử Thần vẫn là người vô tội. Cô thật sự không nên để người đàn ông này liên lụy, hơn nữa mặc kệ cuối cùng cô biến thành thế nào thì Khỉ nhỏ vẫn cần người chiếu cố.

Mấp máy môi, cô bò lên giường Cố Tử Thần, nằm ở bên cạnh anh. Vừa rồi có chút hối hận khi nói chuyện điện thoại, người đàn ông Tề Lăng Phong kia không có gì không làm được, nhỡ may có một ngày thật sự . . .

Cô xoay người, từ phía sau ôm lấy hông của Cố Tử Thần, mặt trôn ở phía sau lưng của anh.

Thân thể Cố Tử Thần cứng lên một cái, sau đó vẫn như cũ trầm mặc.

"Cố Tử Thần, anh đừng chết." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

Chân mày Cố Tử Thần đột nhiên căng thẳng.

Người phụ nữ này đêm hôm khuya khoắt không thể nói một câu có ích sao?!

"Tôi không muốn anh chết." Kiều Tịch Hoàn nói, vùi đầu càng chặt hơn.

"Tôi sẽ không chết."

"Ngộ nhỡ chết thì sao?" Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói.

"Kiều Tịch Hoàn, cô đang nguyền rủa tôi?" Cố Tử Thần hung hăng nói.

Làm sao nghe thế nào lại cảm giác trái tim người phụ nữ này mong chờ anh chết ?!

Càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

"Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy, nếu anh chết đi tôi sẽ bất an." Kiều Tịch Hoàn nỉ non.

Người phụ nữ này, điên đến nỗi không lý giải được.

Chỉ là . . .

Bất an, là có ý gì?!

Luyến tiếc, hay là áy náy ?!

Cố Tử Thần mấp máy môi, không thèm nhắc lại.

Đêm lại rơi vào trầm mặc.

. . . . . .

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn rời giường đi làm.

Đang đứng trước cổng biệt thự chuẩn bị ngồi vào xe Võ Đại đang chờ ở cửa. Cố Tử Tuấn đột nhiên từ bên trong chạy ra, thở hổn hển nói :"Chị dâu, cùng đi chung một xe đi!"

Kiều Tịch Hoàn còn chưa đồng ý, Cố Tử Tuấn đã chui vào.

Kiều Tịch Hoàn không quá để ý, ngồi xuống.

Xe một đường lái thẳng đến cao ốc Cố thị.

Cố Tử Tuấn còn có chút buồn ngủ, dựa vào lưng ghế đằng sau miệng còn nỉ non :"Chuyện đi làm thật là không bình thường, tối hôm qua hai giờ sáng em mới đi ngủ. Sáng sớm 8 giờ đang phải rời giường, thân thể hoàn toàn không theo kịp tiết tấu nha."

"Ai bảo cậu đi hộp đêm tới khuya." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Tuấn rất thích đi hộp đêm, trên cơ bản rất khuya mới về nhà. Lúc đầu Tề Tuệ Phân còn nhắc nhở, sau phát hiện thì căn bản cũng không còn giáo huấn nữa. Hiện tại Cố Tử Tuấn bắt đầu đi làm ở công ty, thì càng không thềm để ý đến chuyện của anh ta. Ngược lại giờ lại giống cái bình bị vỡ, nghĩ chỉ cần đi làm, Cố Tử Tuấn cũng không có nhiều sức lực mà mê muội nữa.

Nhìn như vậy, cách thức đối với Cố Tử Tuấn quả thật có tác dụng, ước chừng không được bao lâu anh ta cũng sẽ không điên cuồng đi mấy hộp đêm ấy nữa.

"Em cũng không muốn trở về trễ như thế, nhưng nhiều anh em như vậy, bình thường đều chỉ gặp lúc quá muộn. Giờ đột nhiên em phải về trước cảm thấy có lỗi với mọi người, xem ra sau này thực sự không thể đi nhiều." Cố Tử Tuấn bất đắc dĩ cảm thán.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười một tiếng, không nói nhiều nữa.

Không gian yên tĩnh, xe sắp đến cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Tuấn đi thẳng đến bộ phận thị trường, Cố Tử Tuấn đi đến làm việc của mình, Kiều Tịch Hoàn cũng vào phòng làm việc riêng. Milk tự động đi theo sau cô, chìa ra một văn kiện màu xanh, cung kính đặt trên bàn làm việc của cô.

"Có một case mới, chỉ định bộ phận thị trường phải hoàn thành. Thư ký của quản lý Tần mới chuyển cho em, nói Tần quản lý có ý để cho chị toàn quyền phụ trách."

"Case gì vậy?" Kiều Tịch Hoàn thuận tay lật ên.

"Xác định cùng đánh giá nhân viên mới." Milk nói :" Đối với bốn nhân viên thực tập của bộ phận thị trường cần một bản kế hoạch đánh giá. Phần văn kiện trên tay chị là mấy bản em lấy của năm ngoái về cách thức đánh giá năng lực, dựa theo bộ phận nhân lực chỉnh sửa mà thành. Năm nay bản đánh giá của bộ phận nhân lực cũng làm một bản hướng dẫn đơn giản. Em dựa theo bộ phận nhân lực đại khái sửa sang thành một bản dự thảo, chị nhìn một chút."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, lật xem vài trang :"Bản đánh giá này lúc nào cần kết quả?"

"Một tuần."

"Thời gian trái lại xuất sắc."

"Vâng." Milk nói :"Bởi vì đây còn là để kiểm tra các chi nhánh, sau đó còn một lần kiểm tra tổng hợp, cho nên thời gian trên tương đối cụ thể. Có điều hàng năm đều là như thế. Mặc khác bộ phận nhân lực nói thực tế mỗi bộ phận đều khác nhau nên bọn họ đều dự tính bản đánh giá có thể đặc biệt có thể sửa đổi."

"Tốt, tôi biết rồi. Để tôi nhìn trước hẵng nói."

"Vâng. Vẫn một ly cafe như cũ chứ quản lý Kiều?"

"Ừ, cảm ơn."

Milk lễ phép rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn lật xem văn kiện bên trong.

Bản đánh giá nhân viên thực tập, vài dòng gạch đầu: Gặp mặt nói chuyện, biểu hiện trong thời gian thực tập, tích cực công tác, tiềm năng phát triển, sát hạch, sau đó là chấm điểm tổng hợp.

Mấp máy mói, cách thức như vậy không phải khó, nhưng luôn cảm thấy không mấy sáng tạo.

Đôi mắt cô nheo lại, suy tư.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Cô tưởng Milk đem cafa đến lại không nghĩ rằng là Dụ Lạc Vi.

Không cần nghĩ cũng biết, Dụ Lạc Vi cố ý nhận lấy tách cafe trên tay Milk. Mà Milk lại ngại thân phận của Dụ Lạc Vi, cũng không có phán kháng.

Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nhìn Dụ Lạc VI, nhìn cô ta đem tách cafe ngay ngắn đặt ở trước mặt cô. Khóe miệng cười ngọt :"Chị, cafe của chị."

"Ở công ty gọi là quản lý Kiều."

"Ah, vâng. Quản lý Kiều." Dụ Lạc Vi có chút ủy khuất cắn cắn môi.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn biểu hiện rất đạm bạc.

Đối với người phụ nữ này, cô không cần nghĩ cũng biết nhất định là muốn cầu cạnh cô.

"Nghe nói lập tức có bản đánh giá rồi, ở bộ phận thị trường người phụ trách chủ yếu là chị."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có, tôi chính là muốn hỏi một chút, bản đánh giá chủ yếu là cái gì?"

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, khóe miệng cong lên :"Nói cho cô, cô đảm bảo nhất định có thể qua?"

"Tôi chỉ là hỏi một chút."

"Nếu chỉ là hỏi một chút, tôi cũng không cần thiết nói cho cô biết. Dụ Lạc Vi, trước kia tôi từng nhắc qua cô, muốn ở Cố thị phát triển phải dựa vào thực lực của chính cô. Tôi không có nghĩa vụ giúp cô bất cứ cái gì."

Dụ Lạc Vi cắn môi, tựa hồ đang khống chế tâm tình.

"Đừng có dùng bộ dạng đáng yêu đấy nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ bị thu hút bởi bộ dang đó của cô, cô biết." Kiều Tịch Hoàn nói đôi mắt vẫn đặt trên văn kiện :"Không có chuyện gì cô đi ra ngoài đi."

Dụ Lạc Vi giậm chân, âm thầm cắn răng.

Một ngày nào đó cô ta nhất định phải trà thủ lại!

Hiện tại ở thời điểm quan trọng này, cô ta nhịn!

Xoay người nhanh rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Dụ LẠc Vi căn bản cũng không cần tiếp tục ở Cố thị, không đến lúc đó, chỉ biết gieo gió gặt bão!

Không muốn suy nghĩ nhiều, Kiều Tịch Hoàn đem toàn bộ tinh thần ném vào công việc.

Mãi cho đến 9 giờ 50 phút, một tin nhắn với nội dung ngăn, đơn giản: Cô sẽ không quên cuộc hẹn của chúng ta, đúng không?

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt điện thoại di động.

Người đàn ông này luôn khiến cô hận đến nghiến răng.

Cô mím mím môi, cầm lấy túi xách từ trên bàn đứng lên. Mở cửa phòng rời khỏi, nhìn Milk trực tiếp nói :"Buổi chiều 2 giờ 30 triệu tập trưởng phòng các bên họp về việc đánh giá nhân viên thực tập, bảo bọn họ mang theo ý tưởng của bản thân đi. Tôi không thích thái độ làm việc không thay đổi."

"Vâng." Milk vội vàng gật đầu.

"Giờ tôi phải ra ngoài một chút, có chuyện gì gọi điện cho tôi."

"Vâng."

Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng rời khỏi.

Nhân viên thực tập mới Chương Văn Tín kéo chiếc ghế đến gần bên người Milk, nhỏ giọng hỏi :"Tính cách Kiều quản lý có phải quá mạnh mẽ, quyết đoán, dứt khoát?"

"Không phải." Milk lắc đầu.

"Không phải sau?"

"Cô ấy là nữ vương." Milk gằn từng chữ.

Chương Văn Tín nhìn Milk.

"Nữ vương, bản thân đoán mò." Nói xong câu tiếp theo lại vùi vào công việc.

Trước đây tính tình phất phơ, ở dưới sự dẫn dắt của nữ vương, cũng biến thành một lòng, đưa về chính đạo rồi!

. . . . .

Kiều Tịch Hoàn đi vào quán cafe cách đó không xa, đẩy cửa vào.

Tề Lăng Phong đã ngồi ở bên trong, nhìn cô đến, đứng dậy đích thân kéo ghế ra cho cô, mời cô ngồi.

"Vẫn là cafe đen." Tề Lăng Phong hỏi.

"Làm sơn, cám ơn." Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn phục vụ nói.

"Được, xin chờ một chút." Phục vụ lẽ phép rời khỏi.

Đối với sự bài xích của Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong không tức giận, còn mang theo một chút hứng thú nhìn cô nói :"Cô luôn khiến tôi không chút đề phòng."

Kiều Tịch Hoàn mang sắc mặt không mấy tốt, bình tĩnh nói :"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Giữa chúng ta cần xa lạ như thế sao?" Tay Tề Lăng Phong đã đưa về phía mu bàn tay của Kiều Tịch Hoàn đang đặt trên bàn.

Kiều Tịch Hoàn giật giật ngón tay :"Cảm giác của anh là thế nào, giữa chúng ta không nên lạnh nhạt?"

"Không phải từng hôn môi sao? Cô cũng không có phản kháng." Tề Lăng Phong nói rất tự nhiên.

Kiều Tịch Hoàn cười cười :"Tôi đã hôn rất nhiều người đàn ông, Tề tổng từ lúc nào lại như thế, ngây thơ?"

"Phải không?" Tề Lăng Phong cười, cười đến tự nhiên.

"Nói vào trọng tâm đi! Tôi hôm nay còn có nhiều việc."

Đúng lúc người phục vụ đem tách cafe tới, Kiều Tịch Hoàn bỏ một viên đường, quấy.

"Sở Huân lúc chết có nói với tôi, trước đó cô ấy có gặp cô." Tề Lăng Phong mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn cong khóe miệng.

Cô buông cái muỗng nhỏ, ung dung uống một ngụm, hỏi :"Đúng vậy, có ý kiến sao?"

"Đương nhiên không có, có điều sau khi gặp cô tâm tình của cô ấy trở nên rất kích động."

"Ý của anh là bởi vì tôi nên cô ta mới <Tự sát> ư !?! Cái tội danh này tôi gánh không nổi." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ, có chút châm chọc nói :"Huống chi anh không cảm thấy là bởi vì ảnh chụp chúng ta ôm ôm hôn bị cô ta phát hiện, kích thích quá độ sao?!"

"Tôi chỉ là muốn biết, hai người đã nói những cái gì?!" Tề Lăng Phong nghiêm túc hỏi.

Kiều Tịch Hoàn biểu hiện như thường :"Tôi nghĩ tôi cùng cô ta nói cái gì, anh hẳn phải rõ ràng. Sở Huân chuyện gì cũng đều nói với anh không phải sao?"

"Sở Huân nói, cô chính là Hoắc Tiểu Khê!" Tề Lăng Phong chăm chú nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt thậm chí không hề chuyển động dù chỉ một cái.

Biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn cũng vẫn bình tĩnh như cũ, một bên khuấy ly cafe, một bên nhìn Tề Lăng Phong :"Anh tin không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro