Q2. Chương 36: Có tin hay không tôi cho anh đội mũ xanh!
edit: tiểu hoa nhi
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi quán cafe trở về cao ốc Cố thị.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cái gì cũng không muốn nghĩ. Dù sao thì nước đến thì thành chặn.
Trước mắt còn rất nhiều chuyện quan trọng cần cô đi làm.
Mấp máy môi, mãi cho đến buổi chiều.
Phòng họp của bộ phận thị trường Cố thị.
Trưởng phòng của mỗi bộ phận nhỏ đang ngồi chung một chỗ, trao đổi về chuyện bản đánh giá về nhân viên thực tập mới.
Kiều Tịch Hoàn đi đến vị trí giữa phòng họp, trực tiếp mở miệng nói :"Chuyện đánh giá về nhân viên thực tập mới, tuy công ty đưa ra thời gian khá là gấp gáp. Nhưng chúng ta cũng không thể không làm từng bước, tôi không thích cách thức làm việc theo phương pháp cũ. Mọi người mỗi người nói một chút ý kiến đi! Cuộc họp hôm nay thời gian sẽ hơi lâu một chút, ở trong cuộc họp này đem tất cả chuyện đánh giá nhân viên quyết định bao gồm những chi tiết tỉ mỉ. Milk ghi lại chi tiết cuộc họp, sau khi họp xong trực tiếp in ra văn bản."
"Vâng." Milk gật đầu đáp ứng.
"Trước kia khảo sát đánh giá đều thông qua sát hạch cuối cùng mới làm. Tôi cảm thấy phần sát hạch này vẫn còn cần thiết, thế nhưng hình thức thi có thể thay đổi một chút." Một trưởng phòng lên tiếng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày :"Anh cảm thấy đổi hình thức nào thì tốt hơn?"
"Mỗi lần chúng ta sát hạch đều là lựa chọn thi viết. Đối với chúng ta phần công việc này mà nói thi viết có chút hạn chế, bởi vì chúng ta muốn không chỉ là người có chỉ số IQ cao. Mà tình cảm trong xã hội này cũng rất quan trọng. Tôi đề nghị thêm một cuộc thi thử, chính là mô phỏng một tình cảnh nào đó để nhân viên mới có thể phát huy."
Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Gần với ý kiến của tôi. Trong mắt tôi, người Trung Hoa nhiều năm như vậy vẫn làm một loại sát hạch, khảo nghiệm năng lực cũng như cách thức làm việc. Cách thức này đã được sử dụng nhiều năm như vậy hẳn là còn tồn tại vài lý do. Cho nên tuân thủ khẳng định không sai. Khả năng giống như trưởng phòng Vương vừa nói, tình cảm cùng chỉ số IQ hiện tại mới là cách thức tiêu chuẩn quan trọng để chọn ra một người ưu tú. Cho nên cần thêm một kỳ thi thử mô phỏng. Quả thật rất cần phải có."
Trưởng phòng Vương được Kiều Tịch Hoàn tán thành, cả người cũng có chút vui vẻ cười cười.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ là dừng lại một chút mới lên tiếng :"Milk bắt đầu thông báo cho tôi, tôi liền suy nghĩ tới vấn đề này. Một tuần thời gian đối với một nhân viên thực tập mới mà nói, viết một bản đề án sơ thảo hẳn cũng không khó. Tôi không cần mong trong đề án kia có những chi tiết suy nghĩ chu đáo hay không. Cái tôi cần chính là sáng tạo, chủ yếu mới mẻ là phần chính mang đến một làn sóng mới cho công ty chúng ta. Cho nên hiện tại chúng ta cần thảo luận một chút, chúng ta cần mô phỏng cuộc sát hạch này như thế nào? Ví dụ như nhân viên thực tập cần phụ trách case gì? Tôi đề nghị không quá khó khăn, cũng không được quá tùy tiện, có thể để bọn họ phát huy năng lực là được." Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ :"Cuộc họp lần này chủ yếu là thảo luận cho nên không cần phải câu nệ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Không cần bận tâm có phải nói sai hay không, cuối cùng chọn ra một kế hoạch hoàn hảo là được."
Phía dưới toàn bộ đều buông lỏng tinh thần.
Kiều Tịch Hoàn tuy là tuổi còn trẻ, lại ở cấp bậc quản lý nhân viên, khuôn mặt luôn khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc. Tự nhiên có cảm giác là một cấp trên mới lạ. Thậm chí cảm thấy đưa toàn bộ công ty cho cô xử lý, cô cũng có thể xử lý ngay ngắn có thứ tự.
Không thể không nói, một số thanh niên cũng phải tự nhận là có chút xấu hổ.
Không khí phòng họp khá tốt, ai có ý kiến liền đưa ra ý kiến.
Rất ít khi cuộc họp có thể đạt được hiệu quả như vậy, xem như là hoàn toàn phát huy, mỗi bên trưởng phòng của bộ một bộ phận đều rất tích cực và nhiệt tình.
Đưa ra rất nhiều ý kiến mới.
Sau hai tiếng đồng hồ thảo luận, cũng có kết quả :"Lấy việc thảo luận thành một hạng mục giả tưởng để làm đề thi. Mỗi trưởng phòng của các bộ phận tự thu thập ý kiến, lấy chủ đề về mở rộng Cố thị. Để cho bọn họn đảm nhiệm việc phát triển thương nghiệp có chút không thực tế, cho nên để họ phát triển một chút ở trong bộ phận đó. Còn phát triển Cố thị ngoại trừ chúng ta, còn nên nghĩ thêm hai đối thủ cạnh tranh giả tưởng. Chính là muốn thảo luận với chính phủ về việc hạng mục quy hoạch đất. Và đó chính là đề thi khảo sát cuối cùng." Kiều Tịch Hoàn không nhanh không chậm nói :"Milk, ghi chép đầy đủ chứ?"
"Vâng." Milk liền vội vàng gật đầu.
"Nửa giờ sau đem ghi chép trong cuộc họp sao chép thành văn bản, buổi chiều lúc 5 giờ sẽ mở cuộc họp với nhân viên thực tập. Sẽ bàn về vấn đề khảo sát, để cho bọn họ sớm một chút có sắp xếp cùng chuẩn bị." Kiều Tịch Hoàn phân phó.
"Vâng."
"Ok, tan họp." Kiều Tịch Hoàn đứng dậy rời khỏi.
Những người khác cũng lục đục rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn trở về phòng làm việc của mình, toàn thân chú ý vào công việc.
Thời gian ở tập đoàn Hoàn Vũ, lúc đó chỉ nghĩ qua làm sao để có thể ký hợp đồng với một người có năng lực, làm sao mở rộng sức cạnh tranh của Hoàn Vũ ở Thượng Hải. Làm sao khiến cho Hoàn Vũ trong thời gian ngắn không còn lạc giữa bày hạc. . . Mà ở Cố thị, cô học được cách quản lý.
Về việc quản lý tốt một công ty, bản thân cùng nội bộ bên trong công ty cũng rất quan trọng.
Cô nhớ năm đó nếu không phải bản thân chỉ một lòng nghĩ làm sao có thể mở rộng thị trường, nếu lúc đó nắm chắc không một chút lo lắng. Cố gắng lưu ý một vài người bên cạnh, cố gắng lưu ý một vài tình hình của nhân viên cũng sẽ không khiến bản thân thất bại thảm hại.
Mấp máy môi, cô khiến bản thân khôi phục lại bình tĩnh.
Phiền muộn qua đi, nghĩ thật kỹ xem con đường phía trước làm thế nào để đi.
Cô luôn luôn đều rất rõ ràng, làm sao đối với bản thân mới là cách thức tốt nhất.
Nửa giờ sau, Milk cầm một văn kiện sơ thảo cho cô.
Cô xem xong sửa đổi vài chi tiết quan trọng, sau đó kêu Milk đánh máy lại một lần nữa. Rồi đi tìm giám đốc Tần của bộ phận thị trường để ký tên. Cuối cùng là đưa cho bộ phận nhân lực phát đi.
Văn kiện sau khi phát xong, không chỉ là bộ phận thị trường có chút rục rịch mà cả các bộ phận khác cũng sôi sùng sục.
Rất nhiều bộ phận chuẩn bị kiểm tra đánh giá nhân viên thực tập cũng chỉ dựa theo những hình thức cũ mà làm việc, hơn nữa bộ phận thị trường luôn đứng đầu trong các bộ môn về việc kiểm tra đánh giá. Đột nhiên bộ phận thị trường lại sáng tạo khiến bọn họ cũng cảm giác được bản thân dùng cách thức kiểm tra đánh giá nhân viên thực tập quá mức qua loa. Các bộ phận khác cũng bắt đầu triệu tập họp khẩn cấp, tranh nhau bắt trước.
Kiều Tịch Hoàn cũng không cần quan tâm những thứ này, chỉ lúc thời điểm mấy nhân viên thực tập được công bố liền nhận được điện thoại của Cố Diệu.
"Kiều Tịch Hoàn, nghĩ thế nào về cách thức kiểm tra đánh giá nhân viên?"
"Thực sự cũng không bất ngờ nhiều lắm, chỉ là dựa theo ý nghĩ của bản thân mà làm. Con chỉ cần nghĩ đến con thật đang muốn tuyển nhân viên như thế nào. Con cần những nhân viên có năng lực, dựa theo những điều trên để tiến hành việc kiểm tra đánh giá nhân viên. Cứ thể mà nghĩ ra cách thức này." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Con quả nhiên là chăm chỉ làm việc, so với rất nhiều người chỉ biết đi theo hướng cũ. Ta quả thật không sai khi để cho con tới công ty, xem ra là đúng."
"Cám ơn ba, con sẽ cố gắng hơn."
"Được. Làm rất tốt." Cố Diệu gật đầu.
"Vâng."
Cúp điện thoại, khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ cong.
Có thể đạt được sự tán thành của Cố Diệu, tâm tình tất nhiên sẽ tốt, có điều sẽ lại có người ghen tị, đố kị, cũng sẽ không được bình yên.
Milk ở ngoài cửa đang thúc giục cô tới thời gian họp.
Cô lần nữa đứng lên, phòng họp thẳng tiến.
Tổng cộng có tất cả 13 nhân viên thực tập mới, ngoại trừ bộ phận thị trường có 4 người, những ngành khác cũng có vài người. Bởi vì hiện tại bộ phận thị trường đứng đầu, liền do bộ phận thị trường làm đơn vị thứ nhất tiến hành cách thức đánh giá đầu tiên.
Milk đem cách thức đánh giá khảo sát đọc rõ từng câu cho mọi người nghe.
Có vài người trên mặt lộ ra vui vẻ thích thú, có thể cảm thấy đây là cơ hội cũng như là khiêu chiến, nhiệt tình cũng từ đó mà tăng cao.
Có vài người trên mặt cũng có vẻ bất mãn, nghĩ thầm đặt nhiều tâm tư như vậy để phỏng vấn thành công. Bây giờ còn đưa ra cách thức đánh giá thực sự khiến người khác có chút chịu không nổi. Lúc đầu áp lực còn khá lớn, hiện tại lại càng không có biện pháp hóa giải, tâm tình tự nhiên đối lập với nhau.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ, trên mặt mỗi người tựa hồ không giống đồng tính, mở miệng nói :"Ở Thượng Hải, Cố thị là một công ty từ lâu đã được đưa lên sàn chứng khoán. Có thể nhiều năm như vậy đứng mãi không ngã không phải là do vận khí. Cho nên nghĩ muốn được giữ lại Cố thị, còn Cố thị chúng tôi cũng muốn giữ lại nhân tài, cũng cần những đổi mới nhất định. Lần sát hạch đánh giá nhân viên này so với trước kia có chuyển biến khá lớn, quay đầu lại nên suy nghĩ một chút. Tôi đối với mọi người đều rất kỳ vọng. Đồng thời bộ phận thị trường chỉ có 4 người, 4 người đó quan trọng nhất trong cuộc sát hạch đánh giá này. Nhưng nếu những nhân viên thực tập của bộ phận khác cũng cảm thấy hứng thú, có thể trong cuộc thi này biểu hiện tốt một chút. Tận lực phối hợp với người của các bộ môn khác nhau."
Những người khác chỉ là gật đầu, không ai dám mở miệng.
"Cuối cùng, vì không muốn dây dưa thời gian chuẩn bị thi sát hạch. Tôi muốn nghe một chút về ý nghĩ của 1 hay 2 nhân viên về lần đánh giá nhân viên lần này. Có hay không tự nguyện." Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Vẫn như cũ, im lặng.
Chưa chính thức là như thế, không có xác định chính bản thân mình, quá bộc lộ tài năng lại dễ trở thành kẻ thù chung.
Kiều Tịch Hoàn thực sự cũng biết rõ, cô đưa mắt :"Cố Tử Tuấn, cậu nói một chút đi!."
Cố Tử Tuấn vẫn còn đang trong trạng thái khá tự do, thật lâu sau mới phản ứng được Kiều Tịch Hoàn đang gọi mình trả lời vấn đề. Anh ta vắt hết óc, thậm chí không nghe rõ vừa rồi đang nói về vấn đề gì. Lúc này đột nhiên tầm mắt mọi người đều đặt trên người anh ta, anh ta cảm thấy có chút không vui vẻ, đột nhiên thông suốt nói :"Tôi ủng hộ công ty chân thật, tôi sẽ hoàn toàn dựa vào chỉ đạo và phương châm đi lên của công ty. Cho nên tôi cảm thấy chỉ cần công ty quyết định, thế nào cũng tốt."
"Công ty để cho cậu muốn làm gì thì làm? Không cần biết chân tướng, cũng không cần suy nghĩ?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Đương nhiên, giống như bị buộc tới công ty đi làm cũng giống nhau." Cố Tử Tuấn nói từng câu từng chữ, nói xong còn cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười :"Bây giờ công ty để cho cậu mời mọi người một bữa cơm, cậu cảm thấy thế nào?"
". . . " Cố Tử Tuấn trừng hai mắt.
"Được, quyết định như vậy. Cố Tử Tuấn vì chúc mọi người đều có thể lấy được thành tích tốt trong cuộc sát hạch, đêm nay 6 giờ 30 ở Hạo Hãn ăn cơm. Mọi người, người nghe có phần." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp nói.
Cố Tử Tuấn vẫn còn dại người ra.
Anh ta có phải hay không bị Kiều Tịch Hoàn cho vào tròng?!
Bản thân vẫn còn không biết phải làm sao, bên tai đã nghe được những âm thanh hoan hô.
Anh ta lần nữa trừng hai mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, để lại cho anh ta một bóng lưng ưu nhã.
Trời.
Anh ta bây giờ vốn không có nhiều tiền tiêu vặt lắm, mẹ nó có ý là hiện tại làm việc rồi, bản thân kiếm được tiền!
Một bữa cơm như thế, anh ta làm gì có dư tiền mà đi dạo ở mấy hộp đêm!
Nhân viên thực tập mới đều dùng ánh mắt cảm kích anh ta, nhất trí nói :"Buổi tối chúng ta không gặp không về ah."
Sau đó lần lượt rời khỏi.
Dụ Lạc Vì vẫn ngồi bên cạnh Cố Tử Tuấn, nhìn Cố Tử Tuấn rõ ràng mang bộ dạng đả kích quá độ, ôn như hỏi :"Tử Tuấn anh vẫn ổn chứ."
Cố Tử Tuấn nhìn thoáng qua Dụ Lạc Vi :"Không tốt đẹp gì."
Nói xong liền dứng dậy rời khỏi.
Dụ Lạc Vi cắn môi.
Từ khi vào công ty nhiều ngày như vậy tới nay, cô ta vẫn luôn có ý nghĩ muốn tới gần Cố Tử Tuấn, nhất định quan hệ của bọn họ cũng có chút khác biệt. Nói thế nào thì trước kia họ cũng đã chơi chung, cô ta vẫn cho là Cố Tử Tuấn sẽ đối với cô ta chiếu cố hơn. Lại không nghĩ rằng, Cố Tử Tuấn căn bản không có chút muốn làm quen với cô ta. Thậm chí còn giống như có chút bài xích với việc cố ý thân cận của cô ta.
Không được.
Đôi mắt cô ta càng sâu.
Mặc dù bản thân chưa từng trải qua, nhưng cũng biết muốn có một con đường phát triển tốt nhất định phải tìm được một chỗ dựa vững chắc mới được. Mặc dù Cố Tử Tuấn không có nhiệt tình đi làm, nhưng dù nói thế nào Cố Tử Tuấn cũng là tam thiếu gia của Cố thị, tìm anh ta hẳn sẽ không sai.
Hơn nữa tìm Kiều Tịch Hoàn có hữu dụng không?!
Hoàn toàn vô dụng!
Cái người phụ nữ máu lạnh vô tình kia.
Một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng!
Dụ Lạc Vi đôi mắt ác độc chợt lóe lên, theo bước chân của Cố Tử Tuấn đi ra ngoài.
. . . .
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trong phòng làm việc.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Kiều Tịch Hoàn nhìn vào máy tính, lướt qua vài công việc của nội bộ công ty. Về lần trước hạng mục của James được đàm phán thành công, tuy đã hoàn toàn giao phó hết cho kẻ thứ ba ở công ty của anh ta. Nhưng bản thân vẫn đàm luận với anh ta về công việc, dù sao cũng sẽ có chút không giống với tình hình thực tế.
Đôi mắt rời khỏi màn hình máy tính, chân mày khẽ nâng, nhìn Cố Tử Tuấn đi tới :"Có chuyện gì?"
"Buổi tối cùng đi." Cố Tử Tuấn nói.
Kiều Tích Hoàn mím mím môi, do dự.
"Chị nghe nên có phần, chị đương nhiên có thể đi." Cố Tử Tuấn gằn từng chữ.
"Tôi trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, cần nghỉ ngơi."
"Chị để cho em lãng phí một khoản lớn như vậy, chí ít cũng để em có cơ hội lấy lòng lãnh đạo trực tiếp của mình chứ?!" Cố Tử Tuấn có chút nghiến răng nghiến lợi :"Kiều lãnh đạo."
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi nở nụ cười :"Cậu đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, tôi đương nhiên cũng không từ chối. Yên tâm đi sau khi tan việc tôi sẽ trực tiếp đến đó."
"Cái này còn tạm được." Cố Tử Tuấn khẽ mỉm cười một cái, chậm rãi rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng anh ta.
Cố Tử Tuấn cùng các nhân viên khác không giống nhau. Anh ta hiện tại không thể thật tốt mà biểu hiện năng lực của bản thân, quan trọng là cần trưởng thành.
Điểm ấy, Cố Tử Tuấn hẳn sẽ rõ.
Anh ta thực sự vẫn không ngốc, chỉ là tinh thân và thể lực không có tác dụng.
Chuyển mắt, lần nữa chỉnh sửa một vài thứ, cũng không lâu sau là đến giờ tan tầm.
Kiều Tịch Hoàn vặn vặn cái cổ có chút đau nhức, cầm lấy túi xách tan tầm.
Võ Đại lái xe thẳng tới <Hạo Hãn>.
Cô coi như là tới sớm, đến phòng bao đã đặt trước đó. Người tới có chưa có nhiều, có mấy nhân viên mới nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đều có vẻ tương đối lạnh nhạt. Vừa rồi còn có khí thế ngất trời ngồi nói chuyện phiếm, hiện tại lại lộ rõ vẻ có chút câu nệ.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có cố ý hành động thân thiết gì.
Không bao lâu, các nhân viên khác cũng lục đục tới.
Milk cũng đứng trong đám người.
Cố Tử Tuấn nhìn cô nàng, nhíu mày một cái :"Cô làm sao cũng tới.
Milk cố ý nhìn có chút oan ức :"Không phải nói người nghe có phần sao? Lỗ tai tôi lại không điếc!"
Mắt Cố Tử Thần trợn trắng.
Milk nheo mắt, cười đến hài lòng, đặt mông ngồi cạnh Kiều Tịch Hoàn, tự nhiên cùng cô nói chuyện :"Phải ăn nhiều một chút, thật là quá đáng."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười :"Đối với loại vắt chày ra nước, chính là phải như vậy."
"Đúng đúng." Milk liên thanh nói.
Cố Tử Tuấn ở bên cạnh mắt trợn trắng.
Anh ta từ lúc nào là loại vắt chày ra nước rồi, anh ta rõ đã mời nhiều người như vậy tới bữa tiệc lớn!
Ăn uống hao phí của anh ta!
Những người khác nhìn Milk cùng Kiều Tịch Hoàn thân mật với nhau, có chút kinh ngạc.
Ở thời điểm làm việc, Milk rõ ràng đối với Kiều Tịch Hoàn lễ phép hết mực. Nào giống như bây giờ, hai người cứ như vậy mà tùy tiện, hơn nữa trên bàn cơm không thấy Milk nịnh nọt gặp thức ăn cho Kiều Tịch Hoàn. Thỉnh thoảng hai người gắp thức ăn còn va chạm lẫn nhau, Kiều Tịch Hoàn còn nhường Milk động đũa trước.
Đây rõ ràng không giống với ấn tượng của bọn họ về một Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc.
Hay đây chính là công và tư rõ ràng?!
Mỗi người đều im lặng ăn cơm và theo đuổi tâm tư của mình, lặng lẽ suy nghĩ.
Cố Tử Tuấn kêu rượu khá nhiều, khiến phục vụ đều rót mỗi người một chén :"Đến đi, mặc dù không phải là tự nguyện nhưng uống rượu đều là muốn vui vẻ."
Những người khác cũng không nhịn được cười cười, nâng ly lên.
Cạn sạch không còn một chút.
Kiều Tịch Hoàn cũng không làm bộ, lăn lộn trong đám người.
Cũng không biết Cố Tử Tuấn có phải cố ý hay không, trong toàn bộ bữa ăn không ngừng tìm cô uống rượu.
Tửu lượng của cô khá Ok, nhưng đối với Cố Tử Tuấn không ngừng liều mạng dây dưa cũng có chút không đỡ nổi. Hơn nữa không chỉ có mỗi Cố Tử Tuấn tự mình đến, anh ta còn kích động thêm mấy nhân viên khác lần lượt qua mời rượu, rõ ràng là cố ý trả thù.
Vừa mới bắt đầu tất cả mọi người còn chưa cởi mở, có điều khả năng do rượu bộc phát khiến mọi người thi nhau nhiệt tình đùa cợt. Không chút kiêng kỵ không như hoàn cảnh trước đó.
Kiều Tịch Hoàn uống hơi nhiều liền tìm một cái cớ để ra ngoài.
Bị nhiều người như vậy quấn quít, cô không uống say mới là lạ.
Cô mím môi đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh cũng không biết người nào khóa bên trong, nửa ngày đều không vào được.
Đầu cô có chút choáng váng đi trên hành lang.
Cước bộ đột nhiên dừng một chút.
Cô tựa hồ đang chứng kiến cảnh Cố Tử Tuấn cùng Dụ Lạc Vi đứng ở cuối hành lang.
Nguyên cái đầu Dụ Lạc Vi đều chôn ở trên người Cố Tử Tuấn, Cố Tử Tuấn dựa ở trên vách tường cũng không có phản kháng.
Đột nhiên Dụ Lạc Vi ngửa đầu, nhón chân lên hôn Cố Tử Tuấn.
Cố Tử Tuấn cái loại hoa hoa công tử này, yêu thương nhung nhớ phụ nữ nhiều vô số kể. Ai đến cũng không cự tuyệt, dáng vẻ anh ta luôn luôn ung dung tự tại ở hộp đêm, dĩ nhiên sẽ chấp nhận sự chủ động của Dụ Lạc Vi. Thậm chí còn bị tước đi quyền chủ động trở thành bị động, đem Dụ Lạc Vi đẩy ngược lại lên vách tường. Nụ hôn nóng hừng hực ở giữa bọn họ càng thêm sâu sắc hơn, kịch liệt hơn, hung hăng không ngừng vướng víu.
Kiều Tịch Hoàn lấy tay sờ sờ đầu.
Cố Tử Tuấn thằng nhãi này, có phụ nữ nào đều chưa qua tay,
Dụ Lạc Vi không có đầu óc sao? Coi như lăn trên giường cùng Cố Tử Tuấn, lại có thể thế nào?!
Người của Cố gia căn bản sẽ không có cách nào chấp nhận thân phận của cô ta. Trước đây không thể, hiện tại ba mẹ đều ở tù rồi, càng thêm không thể!
Cô xoay người, rời khỏi.
Phía sau dường như có một ánh mắt, chợt lóe lên.
Cô trở lại phòng bao, còn chưa có ngồi vững lại bị mời rượu.
Thực sự là vậy. Sớm biết Cố Tử Tuấn trả thù mạnh mẽ như vậy, đánh chết cô cũng không xuất hiện.
Ăn một bữa cơm. Liền khiến Kiều Tịch Hoàn uống say.
Uống say, cả người chóng mặt.
Có điều Kiều Tịch Hoàn cũng không sợ bản thân uống say, bởi vì bất kể bản thân say nhiều thế nào. Võ Đại cũng đều đứng ở cửa chờ cô, sau đó đem cô an toàn đưa về nhà.
Cô mơ mơ hồ hồ ngồi vào trong xe.
Kéo cửa xe lại, rồi kêu Võ Đại lái xe về Cố gia, Cố Tử Tuấn lập tức chui vào trong xe. Trên người mang theo khá nhiều mùi rượu, có chút say nói :"Em nhờ xe, cùng nhau về đi."
Kiều Tịch Hoàn không nói gì, kêu Võ Đại lái xe.
Bên trong xe phảng phất chỉ có mùi rượu quanh quẩn.
Kiều Tịch Hoàn cũng không dám nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì vừa nhắm mắt cả người sẽ dễ dàng ói ra.
Cố Tử Tuấn bên cạch cũng cực kỳ đàng hoàng.
Xem ra người đàn ông này khi uống rượu vào phẩm chất cũng không tệ lắm, uống say sẽ không đại náo, ngược lại vô cùng yên tĩnh.
Xe một đường thẳng đến Cố gia.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Tuấn nhao nhao xuống xe.
Võ Đại hỏi Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn nói bản thân có thể tự đi vào, Võ Đại có thể đi được.
Tìm được Võ Đại, người như thế làm tài xế riêng quả thực không tồi.
Đôi mắt vừa dời đi, chuẩn bị bước vào trong.
Cánh tay đột nhiên bị một người dùng sức kéo.
Kiều Tịch Hoàn vốn đang váng đầu, bị lắc bên trái bên phải liền có chút hoảng. Lại càng thêm váng đầu, cô một chút sức lực cũng không có lại bị Cố Tử Tuấn ép trên vách tường. Mặt anh ta dựa rất gần cô, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở của anh ta trên mặt cô.
"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Tuấn gọi tên cô.
Dưới ánh đèn u ám, đôi mắt Cố Tử Tuấn có dính một tia tình ý. Ham muốn.
Người đàn ông này có phải hay không khi động dục chính là như thế, mơ hồ còn có chút gợi cảm.
Đáng tiếc là Cố Tử Tuấn không phải Cố Tử Thần, mà Cố Tử Hàn cũng hẳn giống. Bằng không cô có thể từ trên người Cố Tử Tuấn tưởng tượng ra khuôn mặt lúc động tình của Cố Tử Thần, không biết cảm giác sẽ ra sao. Lại nói bản thân luôn kìm nén, dù nhiều lần cùng Cố Tử Thần có cử chỉ thân mật. Cố Tử Thần ngoại trừ đôi mắt thi thoảng có chút lóe lên, nhưng trên mặt anh lúc nào cũng mang theo tâm tình ẩn nhẫn. Chỗ nào giống như Cố Tử Tuấn vậy, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở gấp, trong ánh mắt có khát vọng, toàn bộ trên mặt như viết lên bốn chữ thật to <Thật là muốn lên giường>.
Kiều Tịch Hoàn không có hứng thú gì đối với Cố Tử Tuấn liền nói :"Tránh ra."
Cố Tử Tuấn nhíu nhíu chân mày.
"Tôi đối với cậu nửa điểm hứng thú cũng không có."
"Trước đây không phải như thế." Cố Tử Tuấn gằn từng chữ một.
"Là trước đây." Kiều Tịch Hoàn nói :"Trước đây không dám phản kháng mà thôi, cậu quên rồi sao?"
Cố Tử Tuấn cắn cắn môi.
Cánh môi tràn đầy ngọn lửa màu đỏ, một người đàn ông khi ham muốn cũng có thể xinh đẹp, gợi cảm như vậy.
Người đàn ông này không đi đóng AV thật sự là đáng tiếc.
"Nhưng bây giờ thật là nhớ lúc chớt nhả chị." Cố Tử Tuấn cảm thán, tuy là đem Kiều Tịch Hoàn đặt ở dưới thân, nhưng lại không có bất kỳ cử động gì.
Dường như đợi cô bằng lòng, coi như là một loại tôn trọng.
"Hôn Dụ Lạc Vi không đủ sao? Cậu bây giờ gọi cho cô ta một cuộc điện thoại, cô ta sẽ tự đem mình cởi sạch chờ cậu." Kiều Tịch Hoàn hảo tâm nhắc nhở.
"Không thích mùi vị cô ta."
"Tôi cũng không thích mùi của cậu." Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Tuấn ra.
Cố Tử Tuấn cũng thuận thế thả cô ra.
Kiều Tịch Hoàn méo mó nghiêng ngả đi vào biệt thự, vừa đi vừa nói :"Cố Tử Tuấn, cậu đừng mong nghĩ ở tôi, không có cơ hội."
"Vì sao?" Cố Tử Tuấn hỏi cô, cau mày.
"Bởi vì, tôi chỉ biết làm cho anh cả cậu lên a. . ." Kiều Tịch Hoàn nói xong, bản thân cũng nở nụ cười.
Thế giới này thật đúng là sai sót ngẫu nhiên, tầng tầng lớp lớp mâu thuẫn.
Đột nhiên cảm thấy thật là nhiều người muốn cô, mà cô lại lựa chọn một người đàn ông không muốn bản thân mình.
Quả nhiên không chỉ có đàn ông, mà phụ nữ cũng thích khiêu chiến.
Khiêu chiến không thể không nói đến chinh phục những cái mới mẻ.
Cố Tử Tuấn nhìn cơ thể Kiều Tịch Hoàn lung lay rời khỏi.
Hô hấp của anh ta có chút nặng nề. Bởi vì sâu trong nội tâm anh ta hiện lên chút tình ý. Muốn.
Anh ta trước đây cũng không có vì một người phụ nữ mà muốn như thế, nhưng hôm nay trên hành lang lúc hôn Dụ Lạc Vi, lúc đầu còn có chút kích động. Cũng muốn cùng Dụ Lạc Vi phát sinh thêm cái gì đó, sau lại nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, thấy cơ thể cô ăn mặc bảo thủ, đột nhiên đối với Dụ Lạc Vi nửa điểm cảm giác cũng không còn. Ngược lại đối với người phụ nữ càng ngày càng xa kia càng có cảm giác.
Anh ta buông Dụ Lạc Vi ra, phía sau bản cơm có chút xúc động bất an. Đợi thật vất vả hai người mới có không gian, anh ta liền muốn có chút hành động . . .
Có điều.
Anh ta không có thói quen dùng sức mạnh, chưa bao giờ thích.
Ở bên ngoài mỗi một người phụ nữ đều tự nguyện bò lên giường của anh ta, có vài người thích tiền của anh. Có vài người thích người anh. Mỗi người cần một nhu cầu, tự nhiên vui vẻ.
Đêm nay bị Kiều Tịch Hoàn cự tuyệt.
Lần đầu anh ta có cái cảm giác bị cự tuyệt thật khó chịu, có chút không rõ bị mất mát.
Kỳ thực trước đây, trước khi Kiều Tịch Hoàn vào tù, anh ta cũng cố ý khiêu khích Kiều Tịch Hoàn. Khi đó chẳng qua cảm thấy Kiều Tịch Hoàn rất dễ bị ức hiếp. Mặc kệ anh ta làm gì đối với cô, cô cũng không dám lớn tiếng phản bác một câu, cho dù trong lòng sợ muốn chết. Cũng không dám đối với anh ta một nửa điểm từ chối. Anh ta cảm thấy chơi thật vui, chơi đến lúc cảm thấy không có gì tốt hay không. Hầu hết thời gian khi buồn chán chính là cố ý đùa dai mà thôi.
Đương nhiên.
Anh ta không chân chính hưởng thụ qua người phụ nữ này.
Dù sao cũng là vợ anh cả, anh ta cũng sẽ không cảm thấy bản thân sẽ thực sự làm ra việc gì.
Nhưng bây giờ
Anh ta thừa nhận, nếu như Kiều Tịch Hoàn còn giống như kiểu trước đây, cái gì cũng không chịu nhịn. Anh ta có thể thực sự làm.
Không khống chế được thân thể muốn.
Anh ta hít sau.
Dựa vào vách tường nhìn màn đêm.
Anh ta cũng không muốn đem bản thân mình giữ 20 năm tình cảm thả ở đây, hoàn toàn không có khả năng anh ta sẽ yêu một người phụ nữ nào đó!
. . . . .
Kiều Tịch Hoàn một đường lảo đảo nghiêng ngả trở lại phòng Cố Tử Thần.
Đã khuya lắm rồi, bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, mơ mơ màng màng tắm rửa một cái. Toàn thân cũng không có chà lau gì, một thân ướt át liền chui vào trong chăn. Còn rất tự giác đem cả người dựa vào trên người Cố Tử Thần, cảm thấy rất ấm áp.
Người đàn ông này nhìn qua lạnh muốn chết, nhưng thân thể thật sự rất ấm áp. Bất kể là môi, hay là phía sau lực, hay là lồng ngực, hay là. . . Được rồi, cô cũng không biết chỗ kia như thế nào?!.
Cô dựa vào rất gần Cố Tử Thần, cả người hầu như đều dán lên.
Cố Tử Thần không thoải mái, lật mình.
Người phụ nữ này hiện tại càng ngày càng được voi đòi tiên, mỗi đêm ngủ đều đem anh ôm chặt chẽ. Hơn nữa càng ngày càng không kiêng nể gì cả, tay với chân toàn bộ đều để trên người anh. Dường như đem nửa người của cô đặt trên người của anh.
"Cô ngủ thật loạn." Lúc Kiều Tịch Hoàn không ngừng leo lên cơ thể anh, Cố Tử Thần rốt cục không nhịn được gầm nhẹ.
Kiều Tịch Hoàn ngừng một chút, có chút không vui, cái miệng nhỏ nhắn chẹp một cái, xoay người trực tiếp đem người đặt lên trên người Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn đè nặng hít vào một hơi.
Suýt chút không có hô hấp.
"Cô lại phát bệnh thần kinh gì." Cố Tử Thần điều chỉnh lại hơi thở, gằn từng chữ.
"Tôi đè ông xã, không thể được sao?!" Kiều Tịch Hoàn tức giận hét lên.
Anh không phải đè tôi, tôi đè anh còn không được!
Chân mày Cố Tử Thần căng thẳng.
"Tôi đủ buồn bực rồi, nhiều đàn ông muốn tôi như vậy. Anh nha lại coi bà xã mình là không khí sao?! Tôi xinh đẹp như vậy, vóc người tốt như vậy, có ngực, dáng người cũng hoàn mỹ. Anh còn ghét bỏ cái gì a!" Kiều Tịch Hoàn khó chịu oán giận.
Cố Tử Thần nhíu mày chặt hơn.
"Đàn ông đúng là không biết đủ là gì, một ngày nào đó tôi rời khỏi anh. Anh sẽ cảm thấy tôi là báu vật, hừm!" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục khó chịu.
Cố Tử Thần quay ngoắt về một bên.
Lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở của Kiều Tịch Hoàn đều đánh vào mặt anh, làm cho anh có chút không được tự nhiên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần không thèm để ý tới bản thân, tâm tình càng không tốt. Cô cúi đầu khuôn mặt chôn ở trên cổ của anh, mở miệng, cắn một ngụm.
"Ư." Trên cổ truyền đến đau đớn làm cho anh nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên sửng sốt.
Thanh âm này nghe thật thoải mái.
Vì vậy lại cắn một cái.
"Ưm. . " Cố Tử Thần nhịn đau.
Người phụ nữ này cắn người không có biết nặng nhẹ hay sao?!
Cố Tử Thần nắm chặt ngón tay, chuẩn bị rống giận.
Lại truyền tới một hồi đau đớn.
"Kiều Tịch Hoàn, cô cắn tôi lại thử xem." Cố Tử Thần rít gào.
Kiều Tịch Hoàn cười "Khanh khách" :"Anh lại 'ưm' hai tiếng, tôi sẽ không cắn."
Sắc mặt Cố Tử Thần thay đổi.
"Anh 'ưm' thật là dễ nghe, cảm giác giống như là đàn ông ở trên giường." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.
Sắc mặt Cố Tử Thần càng thêm đem.
"Tôi rất buồn bực, người bình thường lúc bị cắn hẳn đều là 'A a a a' kêu to, anh thì 'Ưm ưm ưm ưm..." Lời còn chưa dứt.
"A!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kêu to, lập tức nghiệm chứng câu vừa nói :"Cố Tử Thần, đau chết!"
Trên cổ của mình, bị người đàn ông nào đó hung hăng cắn một cái, đau quá!
Giọng Cố Tử Thần rất lạnh :"Xuống dưới! Bằng không tôi sẽ không để ý chúng ta cứ như vậy mà cắn nhau!"
Kiều Tịch Hoàn sờ lấy cổ của mình, lòng không phục từ trên người của Cố Tử Thần leo xuống.
Người đàn ông này bị cắn liền 'Ưm' một tiếng, cô là 'A' một tiếng, rõ ràng cô chịu đau hơn nhiều. Cho nên cắn xé lẫn nhau, cô rõ ràng không có lợi lắm.
Bất quá.
Cô xoay người đối mặt với Cố Tử Thần, nhìn anh nhắm mắt lại bộ dạng như chìm vào giấc ngủ :"Cố Tử Thần, anh cho tôi thời gian đi! Lúc nào thì cùng tôi lên giường?"
Chân mày Cố Tử Thần khẽ động.
"Đừng nói tôi điên, tôi cũng có nhu cầu sinh lý bình thường. Tôi là một người phụ nữ trưởng thành, vì sao không thể có nhu cầu cơ bản chứ?!" Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.
Cố Tử Thần vẫn trầm mặc như cũ không nói.
Kiều Tịch Hoàn có chút nổi giận :"Tôi cho anh biết Cố Tử Thần, anh nha nếu không cùng tôi lên giường, tới lúc đó đừng trách tôi cho trên đầu anh đội mũ xanh!"
Không gian trầm mặc.
Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, giọng gằn lên, nghiến răng nghiến lợi, thậm chí có chút âm u :"Kiều Tịch Hoàn, cô dám liền thử xem!"
Kiều Tịch Hoàn, cô dám liền thử xem!
Cố Tử Thần tức giận?!
Cố Tử Thần xoay người, đưa lưng về phía cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần.
Người đàn ông này biết tức giận vì lý do trên, có phải hay không đã nói lên kỳ thực cô cũng ở trong lòng của anh. Chỉ là anh không biểu hiện ra, không đáng a! Làm sao cũng vẫn là giống nhau đi. . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn cả người vẫn còn có chút tái nhợt.
Tối hôm qua uống say, sáng nay thần trí có chút hơi khó chịu.
Cả người có chút mềm nhũn đi vào phòng tắm, rửa mặt.
Đôi mắt đột nhiên căng thẳng.
Lại là một vết dâu tây.
Cái này không gọi là vết hôn, cái này gọi là vết cắn.
Cô xoa xoa, biết rõ lau không xong vẫn cứ sờ sờ như thế.
Hô.
Cô rửa mặt xong, lại đeo một chiếc khăn mỏng lên cổ sau đó đi ra ngoài.
Ở cửa biệt thự Cố gia, Cố Tử Tuấn vẫn một điệu bộ chưa tỉnh ngủ, sắc mặt cực kém. Đứng đó nhìn cô xuất hiện liền nói :"Ngồi cùng xe đi."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cố Tử Tuấn cùng Kiều Tịch Hoàn ngồi vào xe.
Kiều Tịch Hoàn tiện tay đem khăn quàng tháo ra, trên cổ vết tích kia cứ thế mà xuất hiện ngay trước mắt Cố Tử Tuấn.
Cố Tử Tuấn dừng một chút.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ phát hiện ánh mắt Cố Tử Tuấn, không để ý nói :"Vợ chồng bình thường sống về đêm."
"Em cũng không nói gì." Cố Tử Tuấn xẹp miệng, quay đầu sang một bên.
Trong lòng, phát cau.
Không giải thích được, thực phát cáu.
Tối hôm qua rõ ràng đã say đến bí tỉ, nhưng lại không ngủ được. Mới khiến hôm nay sắc mặt anh ta cực kém.
Anh ta tối qua đã nghĩ thông suốt, suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng nghĩ thông. Anh ta căn bản không thể đối với Kiều Tịch Hoàn tồn tại bất cứ tình cảm gì, anh ta chỉ là nhàm chán, nhàm chán liền đi tìm thú vui mới. Kiều Tịch Hoàn chính là thú vui mới của anh ta mà thôi.
Thật vất vả mới khiến tâm tình vui vẻ mà ngủ vùi, hiện tại vừa nhìn thấy vết tích này khiến bản thân thêm sợ hãi!
Làm sao bản thân lại khó chịu, hận không phải là bản thân mình cắn!
Anh ta nắm lấy tóc của mình.
Lần sau đánh chết cũng không cùng người phụ nữ này ngồi chung một xe.
Người phụ này là cố ý khiến anh ta nổi điên a!.
Trên đời này, ước chừng không có người nào đen tối như người phụ nữ này rồi!
Kiều Tịch Hoàn bởi vì tối hôm qua say rượu nên căn bản vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Nào biết Cố Tử Tuấn đang suy nghĩ cái gì, cô rất bình tĩnh dựa vào ghế xe mà nhắm mắt dưỡng thần.
Trên cả đoạn đường đi Kiều Tịch Hoàn thì yên lặng, Cố Tử Tuấn thì phát điên không gì so được, cuối cùng cũng tới cao ốc Cố thị.
Cố Tử Tuấn vừa xuống xe liền chạy đi mất, Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng của Cố Tử Tuấn. Sức lực của người đang ông này cũng khá tốt đi!
Cô mím mím môi, đem khăn mỏng cột lại, đi vào phòng làm việc.
Milk đuổi theo bước chân của cô, đứng ở trước mặt cô, như thường ngày chuẩn bị báo cáo lịch trình.
Kiều Tịch Hoàn tùy ý bỏ chiếc khăn quàng xuống.
Milk nhìn trên cổ cô có vết tích, khóe miệng cười cười :"Cảm giác say rượu có phải hay không còn có một cảm thụ khác?!"
Kiều Tịch Hoàn sờ cổ của mình một cái :"Đúng là có cảm thụ."
Cảm thụ đau.
Milk có chút hâm mộ nói :"Đáng tiếc em chỉ là một người cô đơn, không biết bao lâu mới có thể cảm nhận loại mỹ vị này?!"
Kiều Tịch Hoàn giơ giơ khóe miệng lên không nói gì.
Milk trong nháy mắt liền khôi phục lại trạng thái làm việc, nói :"Xế chiều nay lúc 2 giờ bắt đầu lựa chọn cho cương vị trưởng phòng của các bộ môn, Doãn Tường cũng ghi danh. Xếp ở top 5, em từ phòng nhân lực cầm một phần văn kiện. Cùng Doãn Tường cạnh tranh có 3 người, thực lực đều không tệ lắm, tư chất, bằng cấp cũng như biểu hiện ở công ty mà nói thì Doãn Tường có chút thua kém. Muốn để chủ tịch cũng như phó tổng kinh lý bổ nhiệm Doãn Tường sẽ có chút trắc trở, chị nhìn xem một vài hồ sơ cá nhân của 3 người khác đi!."
Nói xong Milk đem văn kiện đưa cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn mở văn kiện ra, khẽ nhíu mày.
Năng lực của Doãn Tường không kém, ánh mắt nhìn người của cô luôn không kém.
Nhưng vì sao nhiều năm như vậy cũng không có người nào đề bạt qua.
Dựa vào lí lịch cũng như năng lực của anh ta, hẳn là đã sớm lên chức trưởng phòng. Cần gì cô phải động tới, có lẽ có người cố tình ghìm anh ta lại, còn không thì đã làm cái gì đó sai ?!
Cô tỉ mỉ nhìn 3 hồ sơ cá nhân khác một chút, thực lực cùng biểu hiện ở công ty nhiều năm, rồi lại so sánh với hồ sơ của Doãn Tường.
Doãn Tường quả thực làm có ít một chút.
Trên cơ bản không có gì đáng giá để nói là cống hiến.
Là trước đây Doãn Tường không muốn biểu hiện bản thân?!
Nhưng không đúng, trong hồ sơ có ghi chép, mỗi một năm đề bạt nhân viên thăng chức trưởng phòng Doãn Tường đều có báo danh. Có điều mỗi một lần đều bị vô tình vùi dập mà thôi.
Cô cau mày, buông phần hồ sơ kia, nhìn Milk nói :"Em đi gọi Doãn Tường, bảo anh ta tới phòng làm việc tìm tôi trước."
"Vâng." Milk vội vàng gật đầu, rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn cau mày, là bản thân suy nghĩ nhiều sao?!
Về chuyện Doãn Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro