Q2. Chương 37: Tôi không cần phụ nữ phải có kỹ xảo tốt!

edit: tiểu hoa nhi 




Cao ốc Cố thị, phòng làm việc của bộ phận quản lý thị trường.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên ghế làm việc.

Doãn Tường ngồi đối diện cô.

Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói :"Anh lần này trong tốp cạnh tranh cũng không có ưu thế rõ ràng, ngược lại có chút xấu, anh có biết không?"

Doãn Tường gật đầu :"Tôi sẽ đem hết toàn lực."

"Cái này cùng phấn đầu toàn lực không quan hệ. Bởi vì mỗi lần trong tốp cạnh tranh đều không phải là nhìn thành tích của anh mà phỏng vấn. Nếu đánh giá những cống hiến cho công ty của anh trước nay, hiển nhiên cống hiến của anh so với người khác có ít một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

Doãn Tường nhìn cô.

"Tôi muốn hỏi anh, theo như năng lực của anh căn bản anh sẽ không giữ chức vụ tầm thường như thế ở Cố thị nhiều năm như vậy. Anh là có khó khăn gì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Doãn Tường mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ nói :"Có thể không phải là do nước chảy bèo trôi!."

"Tiếp tục." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Tôi không quá vui vẻ, a dua nịnh hót, đây là điểm yếu của tôi. Hơn nữa con người của tôi có nguyên tắc, thưởng thức ai liền thưởng thức, không phải thì tuyệt đối sẽ không giả mù sa mưa mà đi lấy lòng. Đối với nhiều lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi không hề cảm thấy năng lực của họ mạnh nên tự nhiên cũng không muốn vi phạm nguyên tắc của mình mà đi a dua cùng họ. Nên cũng không được nhiều lãnh đạo thưởng thức, hơn nữa căn bản nhiều công lao của tôi cũng rơi lên người những người khác. Cứ như vậy mà rơi vào tình trạng như trên đi!." Doãn Tường lạnh nhạt nói, cũng không phải bộ dạng quá quan tâm.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút :"Nguyên nhân gì khiến anh muốn theo tôi làm việc?"

"Rất khó mới gặp được người lãnh đạo như cô." Doãn Tường nói :"Tôi thật bội phục cô."

"Tôi là nên cảm thấy vinh hạnh sao?" Kiều Tịch Hoàn nhoẻn miệng cười.

"Cô có tư cách để thừa nhận."

"Xem ra anh thực sự chính là bội phục tôi." Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói, dừng một chút lại mở miệng nói :"Lần này trong cuộc cạnh tranh tốp, tôi sẽ tận lực để cho anh tranh thủ cơ hội. Nhưng anh nhất định phải cạnh tranh vào bộ phận thị trường, cương vị sau này anh chắc chắn sẽ nằm cao trong tốp. Con đường chắc chắn không công bằng, cho nên anh cũng phải chuẩn bị tốt."

"Nhiều năm như vậy, không có luyện được năng lực gì đặc biệt lớn, nhưng tâm lý cùng tô chất vẫn phải có." Doãn Tường cười nói.

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái :"Anh xuống phía dưới chuẩn bị lại thật tốt đi!."

"Được." Doãn Tường đứng dậy rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Doãn Tường, như có điều suy nghĩ.

Doãn Tường người đàn ông này rốt cuộc có phải như anh ta nói hay không?!

Đôi mắt cô hơi căng thẳng.

Cô có thể khẳng định Doãn Tường tuyệt đối không phải là người của Cố Tử Hàn, đối với với công ty này mà nói, bất kể người nào khác chỉ cần không phải người của Cố Tử Hàn. Là được.

Nghĩ như vậy, bắt đầu suy nghĩ làm sao khiến Doãn Tường cạnh tranh trước mắt nhiều người ưu tú như vậy, trổ hết tài năng.

. . . . .

Đã 10 giờ.

Diêu Bối Địch mang đôi mắt mông lung buồn ngủ ở trong phòng bếp làm điểm tâm.

Từ lúc bắt đầu cùng Tiêu Dạ ngủ ở trên một chiếc giường, cả người cô cũng như tinh thần có chút không xong.

Cô thật sự không chịu nổi thói quen nửa đêm của Tiêu Dạ.

Cô ngáp, mỗi ngày vào lúc tối đi ngủ đã ngủ không được tốt. Nửa đêm lại bị hành hạ như thế một lần, nhưng buổi chiều cũng không thể ngủ. Nếu ngủ thì cảm giác liền giống như bây giờ, cảm thấy thân thể đều không phải của mình, cả người nằm ở trạng thái hoàn toàn mơ hồ.

Cô ngáp một cái thật lớn, đem xong cháu thịt nạc ninh thật tốt, bưng một chén lên lầu.

Tiêu Dạ được cô hầu hạ xong, rửa mặt đánh răng đâu đó, ngồi ở trên giường đợi điểm tâm của cô.

Diêu Bối Địch từng chút từng chút cho anh ăn, hai người dường như đã quen với cách thức như vậy.

Ăn xong một chén, Diêu Bối Địch hỏi :"Còn muốn ăn sao?"

"Không ăn, cô dìu tôi xuống lầu." Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch cầm chén đũa cất đi, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiêu Dạ rời giường. Xuống đất, hai người kề sát nhau, từng bước đi xuống lầu dưới.

Thật vất vả Diêu Bối Địch mới đem Tiêu Dạ đặt ở trên ghế sofa, đưa điều khiển cho anh mở tivi, sau đó xoay người đi lên lầu lấy bát chén để mang vào bếp rửa. Sau khi xong, bản thân lại thuận miệng ăn chút điểm tâm, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dạ cùng anh xem tivi. Đối với cô mà nói tiết mục quân sự thật nhàm chán.

An tĩnh như vậy trong nửa tiếng, ngoài cửa có người gõ.

Diêu Bối Địch đứng lên, đi về phía cửa, xuyên qua mắt thân thấy A Bưu xuất hiện ở cửa.

Cô mở cửa.

A Bưu nhìn cô, cung kính hô :"Chị dâu."

"Ừ." Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười một cái :"Đến tìm Tiêu Dạ."

"Đúng vậy."

"Vào đi." Diêu Bối Địch nói, khom lưng tìm cho anh ta một đôi dép đàn ông.

A Bưu liền liên thanh nói cám ơn, ngẩng đầu trong nháy mắt, nhìn người ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm vào đại ca của anh ta, sắc mặt có chút không tôt.s

Anh ta vội vã nhận dép :"Chị dâu, để tự tôi đi! Không làm phiền chị."

"Không cần khách khí." Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói.

A Bưu đổi dép, liền đi theo Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch muốn đi lên lầu không muốn quấy rầy bọn họ nói chuyện, Tiêu Dạ đột nhiên nói :"Cô ngồi ở ghế sofa đợi, lát nữa tôi muốn đi nhà vệ sinh sẽ không tiện."

Diêu Bối Địch há miệng.

A Bưu đang ở đây thây?!

Trong lòng nghĩ như vậy, vẫn là đi tới, ngồi lên ghế sofa, nằm ở chỗ đó nhàm chán xem tiết mục trên tivi.

Cô thật sự muốn lười biếng, một lát cũng được.

Buổi tối cô thực sự ngủ không ngon.

Trong lòng vô số kháng nghị, nhưng biểu hiện lại không có bất cứ phản kháng gì. Bên tai chỉ nghe Tiêu Dạ cùng A Bưu nói chuyện.

A Bưu lấy vài tấm hình :"Tra ra được, lần trước đầu sỏ tai nạn xe cộ gây ra chính là hắn."

"Trương Long." Tiêu Dạ nhìn người trong ảnh, gằn từng chữ.

"Đúng." A Bưu gật đầu :"Từ tài xế gây ra tai nạn đó chỉ biết được chút chuyện, người tài xế cũng không biết ông chủ của mình là ai. Chỉ là nuốt quá nhiều tiên, mới làm chuyện xấu đó. Chúng ta tra người tài xế gây tai nạn đó một chút, từng bước liền tra ra được cự long bang Trương Long."

"Nhiều năm như vậy, anh ta cũng không học được nhẫn nại." Tiêu Dạ cười nhạt.

"Thuộc hạ nghe nói có một nhóm Châu Âu đặt một đơn hàng lớn, Trương Long muốn làm, nhưng lại ngại thân phận của chúng ta ở Thượng Hải, sợ bản thân không cạnh tranh được. Liền đưa ra cái chủ kiến như vậy. Nói là đem đại ca đụng chết là tốt nhất, đụng bị thương hay tàn phế gì gì đó, cũng có thể cản đại ca cùng anh ta đi cạnh tranh." Anh Bưu gằn từng chữ từng chữ một.

"Hừ." Ánh mắt Tiêu Dạ lạnh lùng :"Hắn ta cũng phải có năng lực này mới được."

"Đại ca, vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?" A Bưu hỏi.

"Không tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, đương nhiên ăn miếng trả miếng. Trước tìm người đập bãi của hắn đi. Hắn dám đùa giỡn ám chiêu với tôi, tôi cũng sẽ làm thế. Cậu không cần tìm người gióng trống khua chiêng, trước để cho một vài con tôm nhỏ mỗi ngày đến chỗ hắn quấy rối. Trước để cho hắn một chút tối tăm rối loạn đã rồi nói tiếp." Tiêu Dạ phân phó.

"Vâng." A Bưu vội cung kính gật đầu.

"Mặt khác." Tiêu Dạ nói thêm :"Về Trương Long, hắn ta muốn nhận đơn hàng kia của Châu Âu, cậu tìm kỹ người đứng đầu của họ, nói nhóm chúng ta có hứng thú lớn. Phương tiện cùng giá tiền đều có thể thương lượng, cần phải ra tay trước Trương Long."

"Vâng." A Bưu lại vội vã gật đầu.

Tiêu Dạ mấp máy môi bảo A Bưu đem ly nước trên bàn đưa cho anh, anh uống một ngụm hỏi :"Trong khoảng thời gian này bãi thế nào?"

"Đều dựa theo phát triển như bình thường, đại ca an tâm dưỡng bệnh, em sẽ chăm sóc lấy."

"Được." Tiêu Dạ gật đầu, tựa hồ đối với A Bưu vô cùng an tâm :"Không có những chuyện khác, cậu về trước đi."

"Vâng." A Bưu đứng lên.

Lúc xoay người rời đi, chứng kiến trên chiếc ghế sofa có người đã ngủ ngon lành.

A Bưu quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Dạ, ánh mắt của anh cũng như hữu ý vô ý đặt trên người của người kia.

Khóe miệng vung lên một nụ cười nhạt.

Trước đây rất lâu anh đã cảm thấy, loại người như bọn họ giống như bỏ mạng giữa chân trời, cần nhất là chỗ có phần điềm tĩnh và ấm áp. Cho nên đại ca cuối cùng cũng sẽ hiều rõ, ai mới là lựa chọn cuối cùng.

A Bưu đi ra cửa lửa, vừa mới ngồi trên xe, đã thấy Lôi Lôi leo xuống từ một chiếc taxi, sau đó hướng tiểu khu nhà đại ca đi tới.

A Bưu nhìn bóng lưng Lôi Lôi, mấp máy môi kêu tài xế lái xe.

Chuyện tình cảm, anh ta quả thực không có biện pháp chia sẽ cùng đại ca.

Dựa vào ghế ngồi đằng sau, điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh ta nhìn điện thoại, bắt máy :"Alo!"

"A Bưu, tôi là Diêu Bối Khôn." Bên kia trực tiếp mở miệng.

"Cậu tìm tôi có chuyện tốt gì?"

"Không có chuyện gì thi không thể tìm anh được sao?"

"Đúng." A Bưu nói thẳng thừng.

"Mẹ, theo tên Tiêu Dạ kia đã lâu, tính cách anh cũng vặn vẹo sao!" Bên kia truyền đến tiếng Diêu Bối Khôn có chút nóng nẩy.

A Bưu chun mũi một cái, có đôi khi anh ta chính là không hiểu vì sao Diêu Bối Địch ngoan hiền như thế, Diêu Bối Khôn thì... Không còn cách nào mà nói.

"Nếu như không có chuyện gì tôi cúp máy."

"Chờ đã." Bên kia kêu to :"Anh bây giờ ở đâu?"

"Làm sao vậy?"

"Tôi tới tìm anh."

"Cậu không phải gãy xương sao?" Anh Bưu thực sự không hiểu được cái gì gọi là người ngoài hành tinh.

"Chút thương tích này có tính là gì."

". .."

"Anh ở Hạo Hãn sao? Tôi đến tìm anh." Bên kia tựa hồ không còn kiên nhẫn.

"Tôi hiện tại đang trên đường tới Hạo Hãn, nhưng Diêu Bối Khôn cậu đến tìm tôi có chuyện gì. Nếu như cậu không nói tôi sẽ không gặp cậu." Đối với tên tiểu tử thúi Diêu Bối Khôn, không thể không nói anh ta thật sự có chút phòng bị.

Diêu Bối Khôn đảo cặp mắt trắng dã :"Làm sao một đại nam nhân, so với nữ nhân còn kỳ kèo hơn. Nói cho anh biết! Tôi muốn thừa dịp Tiêu Dạ không ở đây trong khoảng thời gian này theo anh làm việc."

"Đại ca không có ý, tôi cũng sẽ không đồng ý."

"Anh đừng cứng đầu như thế được không. Dù sao tôi cũng định bám lấy Tiêu Dạ rồi, anh ta không đẩy tôi ra, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi. Tôi bây giờ theo anh học một chút, ví như nhìn nhiều một chút gãy tay gãy chân..." Diêu Bối Khôn đều không thể tiếp tục nói được nữa, nuốt một ngụm nước bọt còn nói thêm :"Luyện một chút sẽ gan dạ hơn."

"Cậu đừng hại tôi, đại ca sẽ không đồng ý để cậu đi theo."

"Anh phải tin tưởng tôi, tôi Diêu Bối Khôn muốn làm, không ai có thể ngăn cản được." Diêu Bối Khôn gằn từng chữ một.

"Vậy cũng không chắc." A Bưu vẫn như cũ không đồng ý.

"A Bưu, anh làm sao lại như thế cứ cứng đầu cứng cổ như thế a! Đầu mở một cái lỗ được không? Về sau nếu như tôi phát triển, anh sẽ được nhậu nhẹt, ăn ngon." Diêu Bối Khôn rống giận.

"Vậy chờ cậu làm được rồi hãy nói, tôi có việc bận, chào." A Bưu trực tiếp cúp điện thoại.

Diêu Bối Khôn cầm điện thoại còn nghiến răng nghiến lợi.

Anh chờ đấy hiện tại không giúp tôi, chờ tôi phát triển, xem tôi giết chết anh thế nào!

Diêu Bối Địch đánh vào chỗ bột thạch cao, ngồi ở trong phòng khách nhà mình, đủ loại cảm xúc không thoải mái.

Không được.

Anh ta không thể khiến bản thân mốc meo được, anh ta phải thừa dịp Tiêu Dạ không đi làm, làm một số chuyện mới được. Sau đó khi Tiêu Dạ trở lại làm việc, cũng sẽ không có cách nào đuổi anh ta đi!

Anh ta cầm trong tay gậy chống.

Hôm nay thật tốt mẹ anh ta cũng không có ở nhà, anh ta ra cửa cũng tương đối dễ dàng.

Người giúp việc thấy Diêu Bối Khôn khập khễnh, nhịn không được hỏi :"Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?"

"Tôi đi đâu còn cần phải báo cho cô sao?" Diêu Bối Khôn nhướng mày.

Người giúp việc xẹp miệng, có chút ủy khuất.

"Mau ra cửa gọi cho cậu chủ tôi một chiếc taxi đi." Diêu Bối Khôn giật dây.

"Trong nhà có tài xế. . ." Dưới ánh mắt Diêu Bối Khôn giọng nói càng ngày càng nhỏ cho đến khi mất hút.

"Còn không mau đi." Diêu Bối Khôn nghiêm túc nói.

"Vâng." Người giúp việc chạy ra trước cửa biệt thự.

Diêu Bối Khôn chống gậy từng bước từng bước ra cửa, vừa đi đến cửa, cũng là lúc xe taxi mà người giúp việc gọi cho anh ta đến. Diêu Bối Khôn nhịn đau ngồi vào ghế sau, rồi kêu tài xế lái đến Hạo Hãn.

Anh ta nghĩ qua, coi như bị cả nhà phạt đi, anh ta cũng không thể khiến tuổi trẻ của anh ta trôi qua mà không có chút kích thích nào được. Cả tình yêu, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không rơi vào vết xe đổ của Diêu Bối Địch.

Nghĩ như vậy, trong chốc lát đã tới Hạo Hãn.

Vừa tới cửa, liền thấy A Bưu cũng đi tới.

A Bưu cũng không có chú ý tới anh ta mà trực tiếp đi về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa lớn.

Người phụ nữ kia thật cao.

Trên mặt không có bất kỳ nụ cười gì.

Diêu Bối Khôn bước từ trên xe xuống, lén lén lút lút đi tới, dựa vào một cây đại thụ phía sau, nghe đối thoại của bọn họ.

"Võ Đại, tới thật sớm." A Bưu cười chào hỏi.

"Ừ, ngày hôm nay phải làm việc."

"Tôi biết, đi thôi, đi chỗ cũ. Tập luyện nửa giờ.

Người phụ nữ tên Võ Đại kia gật đầu, đuổi theo bước chân của A Bưu.

Diêu Bối Khôn nghe bọn họ nói muốn đi, cũng lén lén lút lút đuổi theo.

Phía sau Hạo Hãn có một căn phòng chuyên môn luyện quyền thất.

Diêu Bối Khôn tránh ở cửa, nhìn Võ Đại cùng A Bưu đã đổi sang quần áo đánh quyền. Hai người nhìn lẫn nhau, tựa hồ xem xét có ổn thỏa không, không lâu sau liền đánh nhau.

"Oa." Diêu Bối Khôn che lấy miệng, chỉ sợ phát ra tiếng thốt kinh ngạc.

Anh ta là lần đầu tiên được tận mắt thấy đọ sức.

Thì ra cảm giác trên tivi cùng thực tại hoàn toàn khác nhau.

Hình ảnh như vậy khiến cả người anh ta càng thêm sôi trào.

Có nhầm hay không?!

Diêu Bối Khôn day day hai mắt của mình.

Người phụ nữ Võ Đại này thật lợi hại như vậy, mỗi một quyền A Bưu ra tay vừa nhanh mạnh lại chuẩn. Nhưng người phụ nữ này có thể trách thoát, thậm chí có đôi khi thừa dịp A Bưu chưa kịp tấn công đã phản kích lại. Vẫn có thể khiến A Bưu lui lại hết mấy bước, có điều nói chung hai người quyền pháp không thể phân thắng bại, không nhìn ra thắng thua.

Diêu Bối Khôn ngơ ngác đứng ở nơi đó, bị choáng váng.

Anh ta nhịn không được cúi đầu nhìn tay chân bản thân quá gầy, bây giờ một chân còn bị thương như thê.s

Vô cùng phiền muộn.

Lúc nào bản thân anh ta mới có thể có phần năng lực này.

Anh ta cắn môi.

Đấu quyền giữa hai người kia tựa hồ đã kết thúc, Võ Đại cùng A Bưu tháo mũ an toàn xuống.

"Có nghĩ tới hay không gia nhập vào bang phái của chúng tôi." A Bưu hỏi.

"Mỗi lần kết thúc, anh đều nói lời giống vậy." Võ Đại không quan tâm dùng khăn mặt xoa mồi hôi trên người.

A Bưu nhún vai cười :"Đại ca rất thưởng thức cô, đương nhiên tôi cũng biết cô là nhân tài hiếm có."

"Chỉ là đánh vài cái mà thôi, không có năng lực gì khác."

"Đánh vài cái mà còn chưa đủ?" A Bưu cười :"Chúng tôi tuy là hắc bang, thời gian chủ yếu cũng vẫn là đánh nhau đi."

Võ Đại cười phụ họa :"Các anh là hắc bang tính chất vốn đã xác định đán nhau là khẩu hiệu của hắc bang. Đừng cho là tôi không biết, trong đó còn có các loại hắc ám ngầm, cùng tranh giành quyền lợi."

"Những thứ này là cách thức sinh sống ở hắc bang, cũng đều dựa vào đánh tay không." A Bưu giải thích.

"Quên đi, bất kể như thế nào tôi đối với bang phái của các người một chút hứng thú cũng không có. Chỉ là đã lâu không có luyện quyền rồi, có thể tìm được đối thủ ngang sức ngang tài không hề dễ dàng. Cuối tuần có thời gian lại hẹn." Võ Đại rời khỏi sân đấu quyền.

Anh Bưu cùng Võ Đại vẫn như thế cùng nhau luyện quyền cũng được một thời gian. Nguyên nhân là bởi vì A Bưu vừa thấy Võ Đại liền muốn Võ Đại ra nhập bang hội. Võ Đại thấy thật sự phiền não liền nói đánh lộn phân thắng thua, nếu như A Bưu có thể thắng cô, cô liền vào bang.

Sau đó hai người đánh nhau là vì thế, kết quả không phân thắng bại, sau đó hai người còn cảm thấy đã lâu không có vui vẻ như vậy. Liền ước địch mỗi tuần luyện quyền một lần, vừa vặn bị Diêu Bối Khôn bắt gặp.

Diêu Bối Khôn vẫn còn trong tình trạng ngây người, vẫn nhìn Võ Đại cùng A Bưu nói vài chuyện cười đi ngang qua anh ta.

A Bưu đã sớm phát hiện sự tồn tại của Diêu Bối Khôn chỉ là không rảnh phản ứng với tiểu tử kia mà thôi,

Diêu Bối Khôn nhìn bọn họ rời khỏi, cũng khập khiễng đi theo.

Võ Đại trực tiếp rời khỏi Hạo Hãn, A Bưu trở về phòng làm việc của mình.

Diêu Bối Khôn do dự một chút, vội vàng đuổi theo bước chân Võ Đại, nhìn xung quanh một chút. Thấy Võ Đại ngồi trong chiếc xe con màu đen, anh ta thậm chí không có suy nghĩ gì, liền nhón chân chạy đến chiếc xe phía trước.

Võ Đại thắng gấp một cái, đầu đưa ra nhìn tên tiểu nam nhân :"Có muốn đem chân còn lại què luôn không?"

"Đại tỷ." Diêu Bối Khôn vội vã đi tới cạnh cửa sổ xe cô, lớn tiếng kêu.

Võ Đại nhíu mày một cái.

"Đại tỷ, chị thu nhận tôi đi." Diêu Bối Khôn nói.

Võ Đại nhíu chặt chân mày hơi.

Gặp phải tên thần kinh a!

"Đại tỷ, tôi làm trâu làm ngựa cho chị đều được, chỉ cần chị dạy tôi. . . " Còn chưa có nói sau.

Võ Đại kéo cửa sổ lên, lui về phía sau quẹo phải. Động tác liền mạch lưu loát, nghênh ngang mà đi.

Diêu Bối Khôn đứng ở giữa đường, . . .

Người phụ nữ này thực sự đẹp trai!

. . . .

Diêu Bối Địch đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác bên tai nghe được âm thanh chuông cửa.

Cô giật giật thân thể, hơi không kiên nhẫn nhíu mày một cái, muốn mở mắt ra.

Vừa mở mắt tựa hồ có chút không hiểu, cô đang chứng kiến Tiêu Dạ từ trên ghế sofa đứng lên. Từng bước một di chuyển tới cửa chính, nhìn qua rất gian khổ.

Cô khẽ đảo mắt, chợt từ ghế sofa nhảy lên, chạy tới đỡ Tiêu Dạ :"Anh muốn đi nhà vệ sinh sao?"

Tiêu Dạ bị âm thanh phụ nữ kêu lên có chút hoảng sợ, anh đen mặt nhìn Diêu Bối Địch, âm thầm đè ép chút sợ kia. Giọng vẫn như cũ thờ ơ :"Tôi đi nhà cầu cần phải đi ở ngoài cửa lớn?!"

Diêu Bối Địch dường như mới phát hiện, bên tai là tiếng chuông liên tiếp vang lên.

"Ah, tôi đi mở cửa." Diêu Bối Địch sờ lấy đầu của mình, cảm giác đầu óc vẫn chưa hoàn hồn.

Chỉ có điều.

Có người gõ cửa Tiêu Dạ chỉ cần đánh thức cô là được mà, rõ ràng biết bản thân đi lại không có tiện.

Trong lòng lẩm bẩm như thế, cũng có xem qua mắt thần, trực tiếp mở cửa lớn.

Đôi mắt dừng lại một chút.

Lôi Lôi.

Cô ta mặc một bộ váy bó sát người màu trắng, váy cực ngắn bao lấy chân Lôi Lôi. Diêu Bối Địch thậm chí còn cảm thấy được Lôi Lôi chỉ khẽ cong thắt lưng là có thể thấy nội y của cô ta. Dĩ nhiên không thể chỉ trích gì, vóc người được bọc lấy rất hoàn mỹ. Bắp đùi thon dài thêm đôi giày cao gót nhỏ phụ trợ càng có vẻ thon dài thêm.

Trái lại bản thân ở nhà mà ăn mặc quần áo tùy ý, rộng thùng thình, tóc tai cũng bởi vì mới ngủ dậy mà có vẻ lộn xộn.

"Dạ." Ánh mắt Lôi Lôi trực tiếp lướt qua Diêu Bối Địch, kêu Tiêu Dạ sau lưng cô.

Tiêu Dạ nhíu mày một cái.

"Dạ, chân anh thế nào rồi? Nhanh như vậy đã có thể đứng lên?! Bác sĩ không phải nói tổn thương đứt gân, xương cần một trăm ngày sao?" Lôi Lôi đi vào trực tiếp quan tâm, không có dép, giày cao gót ở trên sang nhà vang lên thanh thúy.

Diêu Bối Địch mím môi đóng cửa, sau đó quay đầu nhìn Lôi Lôi thân mật dìu Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế sofa. Cứ tự nhiên như thế ngồi cạnh anh, sau đó như chim nhỏ nép vào người anh ta.

Tiêu Dạ chuyển mắt thoáng nhìn qua Diêu Bối Địch, nhìn cô đã chạy lên lầu.

Lần này cũng không thể cần cô đợi ở dưới nhà để dìu anh đi nhà vệ sinh đi.

Diêu Bối Địch nghĩ như vậy, đi về phòng của mình.

Lôi Lôi nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, khóe miệng tà ác cười, quay đầu nhìn Tiêu Dạ lại vô cùng thân thiết :"Dạ, nhiều ngày như vậy không thấy em, có nhớ em hay không?"

Tiêu Dạ không nói gì.

Lôi Lôi cũng biết Tiêu Dạ sẽ không nói, cô ôm cánh tay trái của Tiêu Dạ, tâm tình đột nhiên trở nên mất mát nói :"Sở Huân đã được an táng, mỗi lần nhứo tới đều cảm thấy thật khó chịu. Trên cái thế giới này bạn thân duy nhất của em cũng không còn. Dạ. . . Thế giới của em dường như cũng chỉ có anh."

"Cô còn có cha mẹ của cô."

"Nhưng bọn họ đều không ở bên em, từ khi em ra nước ngoài bọn họ cũng vì cuộc sống mà tới Thẩm Quyến phát triển. Cho nên em ở tại Thượng Hải cũng chỉ vì muốn ở cạnh anh." Lôi Lôi nói.

Tiêu Dạ mím mím môi, không nói gì.

"Cho nên không phải anh đẩy em ra, Dạ. Em biết bất kể anh đối với em thế nào, muốn nghĩ em là thân phận gì cũng được, nhưng đừng đẩy em đi được không? Tâm nguyện cả đời này của em là muốn cùng em." Lôi Lôi thâm tình nói :"Lần này đi tang lễ của Sở Huân, Tề Lăng Phong cũng ở đó. Tề Lăng Phong nhìn qua thực rất khó chịu, lúc đó em nghĩ rất nhiều, cả đời người không có dài. Có thể một ngày kia chúng ta cũng sẽ không còn được gặp lại nhau nữa. Cho nên đời này ngắn ngủi, để cho em ở bên cạnh anh được không?"

Tiêu Dạ trầm mặc, đột nhiên nói :"Lôi Lôi, cô không cần thiết phải khiến bản thân chịu oan ức."

"Vì anh, em cảm thấy đáng giá." Lôi Lôi rất kiên định, cô ta từ trên ghế sofa đứng lên. Nửa ngồi nửa quỳ tới gần mặt của Tiêu Dạ, đôi môi đỏ thắm đưa qua tìm cánh môi Tiêu Dạ.

Mặt của Tiêu Dạ đưa sang một bên nói :"Lôi Lôi, cô về trước đi."

Lôi Lôi có chút xấu hổ.

Cô ta nhìn rõ Tiêu Dạ đang xa cách cô ta, trái tim tựa hồ đều rỉ máu.

Cô ta trở lại Thượng Hải chậm có một vài ngày, lại chậm chạp chưa đến tìm Tiêu Dạ. Trên người cũng không để lại dấu tích gì, tên đàn ông Tề Lăng Phong kia rất thông minh, buổi tối đó kịch liệt trên giường như vậy nhưng người cô ta không chút dấu vết. Tề Lăng Phong đều suy nghĩ rất chu đáo, chu đáo tới nỗi cô ta cảm thấy rùng mình.

Mà cô ta sở dĩ trở lại Thượng Hải chưa đi tìm Tiêu Dạ ngay cũng bởi vì hổ thẹn. Bởi vì cùng Tề Lăng Phong trải qua trên giường nên thấy hổ thẹn. Cô ta cảm thấy nên xin lỗi Tiêu Dạ, bản thân cô ta vẫn là người phụ nữ của Tiêu Dạ lại lên giường cùng người đàn ông khác.

Cô ta không khống chế được, nội tâm sinh ra khó chịu.

Cô ta hôm nay lấy hết dũng khí tới, đối mặt vẫn là Tiêu Dạ lạnh như băng.

Trái tim thực sự rất đau.

Cô ta luôn cảm giác bản thân trong thời gian này đã trải qua nhiều chuyện cô ta không thể nào chấp nhận được.

Bản thân cô ta đã trải qua chuyện Sở Huân qua đời, lại còn bị đàn ông của bạn tốt gài bẫy. Đồng thời từ nay về sau bị bắt được cái chuôi, giờ thì lại trải qua sự ghét bỏ của Tiêu Dạ càng ngày càng rõ. . .

Nước mắt của cô ta theo viền mắt, cứ như vậy đùng đùng rớt xuống.

Cô ta thực sự cảm thấy chịu đủ rồi.

Cô ta đến cũng đã làm ra chuyện ác ôn gì, mà ông trời cứ thế trừng phạt cô ta.

Cô ta chỉ là đang theo đuổi những thứ thuộc về chính mình mà thôi, cô ta có lỗi sao?!

Muốn nói có lỗi, cũng là Diêu Bối Địch có lỗi trước!

Là Diêu Bối Địch đoạt đàn ông của cô ta, là Diêu Bối Địch ác tâm trước, hiện tại cô ta chỉ muốn cướp về mà thôi.

Mọi thứ đều do Diêu Bối Địch.

Nên người gặp báo ứng cho tới bây giờ đều là Diêu Bối Địch.

Tiêu Dạ quay đầu, nhìn nước mắt Lôi Lôi từng viên nhỏ, viên lớn rơi xuống.

Cũng không khóc thành tiếng, chính là không ngừng chảy nước mắt. Hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào anh, không nói được ủy khuất, lại cũng không giống như bình thường tranh cãi hay làm nũng. Ngược lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nhìn qua có chút bi thương.

"Lôi Lôi." Tiêu Dạ mở miệng.

"Vâng." Lôi Lôi nhìn anh, nước mắt vẫn rơi xuống, dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

"Cô về trước đi, chuyện của chúng ta sau này hãy nói." Tiêu Dạ gằn từng chữ.

Lôi Lôi cười lạnh.

Trong lòng một mực cười nhạt.

Đến bây giờ anh vẫn có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Nước mắt cô ta vẫn không ngừng rơi xuống, cô ta cầm chiếc túi xách trên ghế sofa lên mang theo nước mắt. Không nói gì đi ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên cô ta xoay người hỏi anh :"Về sau là bao lâu?"

Tiêu Dạ trầm mặc.

"Em không trách anh, bởi vì em biết chuyện giữa chúng ta không phải do anh sai. Thế nhưng Tiêu Dạ, em thực sự rất yêu anh, rất yêu, rất yêu, nếu như anh cứ như vậy mà để em rời khỏi. Em nghĩ cũng sẽ có khả năng em cũng như Sở Huân vậy, tự sát."

Nói xong mở cửa rời khỏi.

Tiêu Dạ nhíu mày một cái.

Đối với Lôi Lôi, anh hiện tại thật sự không kiên nhẫn, những cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Anh thực sự cũng không hiểu bản thân tại sao lại biến thành tình trạng như vậy?!

Nhiều năm như vậy.

Bản thân anh chưa từng để cho tình cảm của bản thân quá nhạy cảm, anh chưa bao giờ cảm giác bởi vì tình cảm mà quấn quít không rõ.

. . . . .

Lôi Lôi đi vào thang máy.

Xuyên qua mặt kiếng vàng tực rỡ trong thang máy, cô ta nhìn chính mình mặt đẫm lệ đến đau xót.

Cô ta hung hăng xoa xao.

Cô ta không cho phép bản thân khóc tiếp, không cho phéo bản thân bị người như thế giẫm đạp lên.

Cô ta chịu không nổi.

Cô ta luôn là người chịu bi thương, nhớ tới Diêu Bối Địch bây giờ được phép ra oai, cả người đều hỏng mất. Cô ta hận không giết được Diêu Bối Địch, tự tay giết chết Diêu Bối Địch, để cho Diêu Bối Địch cảm nhận một chút khó chịu như cô ta bây giờ. Cô ta hiện tại cảm thấy bản thân vô lực!

Cô ta cắn môi, hung hăng cắn.

Thang máy mở ra.

Cô ta cầm điện thoại lên gọi.

Bên kia vang lên tiếng Tề Lăng Phong :"Trở lại Thượng Hải rồi?"

"Tề Lăng Phong, nếu chúng ngồi chung trên một cái thuyền. Anh có phải hay không cũng có nghĩa vụ giải quyết buồn phiền của tôi." Lôi Lôi gằn từ chữ hỏi.

"Cô nói, tôi có thể suy nghĩ."

"Diêu Bối Địch." Lôi Lôi gằn từ chữ, hung tợn nói. Dường như nghe được cái tên này, đều là hận thấu xương :"Diêu Bối Địch trở ngại tôi cùng Tiêu Dạ, tôi muốn Diêu Bối Địch chết không yên lành."

Tề Lăng Phong trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng :"Vợ của Tiêu Dạ, cô cảm thấy tôi có năng lực hành động đối với cô ta?!"

"Anh không phải rất thông minh sao? Anh không phải thủ đoạn độc ác sao? Anh có chuyện gì mà không làm được?!."

"Lôi Lôi, cô bình tĩnh một chút." Tề Lăng Phong tựa hồ cảm giác được Lôi Lôi không thể khống chế tâm tình :"Trả thù một người cách thức tốt nhất không phải khiến người kia chết. Mà là khiến cho người đó sống không bằng chết. Cho nên đối với Diêu Bối Địch, cô không cần thiết phải nghĩ giết cô ta, cô phải cho cô ta thấy, cô so với cô ta sống tốt hơn!"

"Anh nghĩ rằng tôi không muốn sao? Anh nghĩ rằng tôi không muốn làm như vậy sao?! Tề Lăng Phong, tôi đã cố gắng qua, nghĩ ra rất nhiều cách thức, tôi nghĩ muốn ở lại bên cạnh Tiêu Dạ. Tôi muốn khiến cho Diêu Bối Địch thấy tôi và Tiêu Dạ hạnh phúc. Nhưng tôi làm không có được, tôi làm nhiều như vậy, cũng chỉ thấy Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch càng ngàng càng thân thiết. Tôi thật muốn điên rồi, tôi thực sự không thể khiến người phụ nữ Diêu Bối Địch kia bị chém thành muôn mảnh!" Lôi Lôi phát điên nói.

Cô ta thực sự chịu đủ rồi.

Chịu đủ rồi, đã cố khép nép đi lấy lòng Tiêu Dạ, chiếm được đáp án cũng khiến người khác khó chịu.

"Tôi hiểu ý của cô." Đối với kích động của Lôi Lôi, Tề Lăng Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, giọng không nóng không lạnh hỏi :"Cô cứ ở nhà yên tâm chờ đợi, có kế hoạch tôi sẽ nói cho cô biết."

"Tề Lăng Phong, anh đừng gạt tôi." Lôi Lôi nghiến răng nghiến lợi.

"Cô đối với tôi hữu dụng như vậy, tôi tại sao phải lừa cô. Huống chi, cô sở dĩ đối với tôi hữu dụng là bởi vì cô có thể tiếp cận Tiêu Dạ. Tôi còn muốn dựa vào cô để đạt được nhiều mục đích hơn, đương nhiên là mong cô với Tiêu Dạ như keo như sơn."

"Được, tôi tin anh!" Nói xong Lôi Lôi cúp điện thoại.

Mặc kệ thế nào chỉ cần cô ta có Tiêu Dạ là được.

Tề Lăng Phong xấu nữa, hay độc ác hơn cô ta cũng đều không để ý đến. Cô ta hiện tại chỉ muốn cùng Tiêu Dạ ở chung một chỗ. Cô ta muốn nhìn thấy Diêu Bối Địch thương tâm đến chết, giống như cô ta bây giờ, phảng phất đối với cả thế giới đều tuyệt vọng!

Hận không thể đi tìm cái chết.

. . . . . .

Diêu Bối Địch nằm ở trong phòng của mình, nhìn lên trần nhà hai mắt đờ ra.

Cô nghĩ trên cái thế giới này hẳn không có người phụ nữ nào giống như cô. Bản thân còn phải trốn tránh để tình nhân của chồng ở trong phòng khách.

Cô cầm điện thoại di động lên, nhìn trong danh bạ.

Mím môi gọi điện thoại.

Bên kia rất nhanh bắt máy :"Bối Địch."

"Đang làm việc sao?"

"Ừm, có chuyện gì sao?"

"Thực sự cũng không có chuyện gì." Diêu Bối Địch nói.

"Được rồi, không có chuyện gì cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi, cô mau nói đi! Thừa dịp bây giờ tôi có thời gian có thể nghe một chút, đợi lát nữa bận rồi. Cô tìm tôi nói chuyện tôi cũng không có thời gian." Kiều Tịch Hoàn thả văn kiện xuống, trực tiếp nói.

Diêu Bối Địch tựa như đã quen với Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn, trở mình một cái, ghé đầu vào gối, tựa như muốn giảm bớt tâm tình :"Cô cảm thấy tôi với Tiêu Dạ, còn có thể tiếp tục không?"

"Cô không phải cho tới bây giờ đều không muốn đối mặt với vấn đề này sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Hiện tại đột nhiên nghĩ phải đối mặt rồi." Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.

"Tôi cảm thấy giữa hai người không thể tiếp tục." Kiều Tịch Hoàn nói.

Diêu Bối Địch có chút mất mát.

"Có điều, tôi biết Tiêu Dạ có chút thích cô rồi." Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

Trái tim Diêu Bối Địch có chút đập rộn ràng, không tin hỏi :"Làm sao cô biết?"

"Tôi đoán."

". . . "

"Tôi chưa bao giờ đoán, nếu có thể nói như vậy, độ chuẩn xác ít nhất tới 80%." Kiều Tịch Hoàn khẳng định.

"Nhưng anh ta không có lý do gì đều yêu thích tôi đi." Diêu Bối Địch hoàn toàn không có tự tin.

"Đó là bởi vì bản thân cô không phát hiện ra cô có bao nhiêu đáng yêu." Kiều Tịch Hoàn trợn mắt lên.

Diêu Bối Địch mím môi một cái, người phụ nữ này là đang khen cô đẹp có phải hay không?!

"Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Hiện giờ Lôi Lôi đang ở dưới lầu chăm sóc Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch nói.

"Cô trốn ở trong phòng sao?"

"Ừ."

"Diêu Bối Địch, cô chỉ có chút tiền đồ này?!" Kiều Tịch Hoàn tựa hồ có chút tức giận.

". . . " Diêu Bối Địch cắn môi.

"Tôi mà là cô, đã sớm cùng Lôi Lôi làm ầm ĩ rồi. Mặc kệ trước kia cô như thế nào, cô bây giờ đã là vợ Tiêu Dạ rồi, Lôi Lôi cô ta cùng lắm chỉ là một tiểu tam. Cô ta phải sợ cô chứ?!" Nói xong Kiều Tịch Hoàn càng thêm nổi giận.

"Có thể lúc trước..."

"Trước đây làm sao là trước đây! Trước đây tôi chính là thích Tiêu Dạ, tôi chính là cưỡng ép anh ta. Tôi như thế thì sao?! Có bản lĩnh cũng để Lôi Lôi cưỡng ép như vậy đi." Kiều Tịch Hoàn không che đậy nói, nói xong dáng vẻ còn đương nhiên :"Tôi thích dùng cách thức gì trên người đàn ông thì cần gì người người phải phát xét, tôi chỉ cần lấy được kết quả. Cô nha lo lắng nhiều như vậy làm gì, thế năm đó sao lại quyết định làm?!"

". . ." Diêu Bối Địch cảm giác bản thân ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn căn bản một chữ cũng không thể thốt ra.

Người phụ nữ này luôn khiến cho cô có chút thẹn thùng.

Nhưng nghe ra lại cảm thấy không rõ, rất vui vẻ.

Giống như Hoắc Tiêu Khê, Hoắc Tiểu Khê cũng như vậy. Không giải thích được, cũng không có cách nào để giải thích chuyện gì cũng trực tiếp thể hiện. Giống như một tên du côn vô lại, ai có thể làm gì cô ấy?!

"Hiện tại xuống cho tôi, đánh một trận!" Kiều Tịch Hoàn lớn tiếng nói.

Diêu Bối Địch nắm chặt điện thoại.

Cô không có dã man như vậy có được hay không!

"Trách không được em trai của tôi đối với cô nhất kiến chung tình. Nó cũng nói với tôi những lời như cô đã nói." Diêu Bối Địch nói sang chuyện khác.

Kiều Tịch Hoàn cũng biết, bất kể ép bức Diêu Bối Địch thế nào, Diêu Bối Địch tuyệt đối không làm ra được cái hành động kinh thiên động địa kia. Cô mấy máy môi, nói lại lời nói của Diêu Bối Địch :"Cái này gọi là phẩm chất quyến rũ, cô học một chút đi."

Diêu Bối Địch cười cười.

Cô muốn học nhưng lại không thể học được.

"Có điều Kiều Tịch Hoàn." Diêu Bối Địch như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi :"Đàn ông đều không phải rất thích phụ nữ nhiệt tình trên giường sao? Chính là kỹ xảo tốt, rất biết cách quyến rũ?"

". . . " Kiều Tịch Hoàn trố mắt.

Làm sao Diêu Bối Địch biết?!

Một khắc kia cô chết Diêu Bối Địch vẫn giống hệt xử nữ!

"Không phải sao?" Diêu Bối Địch truy vấn.

"Tiêu Dạ nói anh ta thích phụ nữ nhiệt tình?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Không phải anh ấy nói, là em trai tôi nói. Nó nói đàn ông đều không thích phụ nữ ở trên giường không nhúc nhích. Bọn họ sẽ cảm thấy giống như là đang cưỡng gian thi thể, không còn muốn sống. Em trai tôi nói công phu trên giường của Lôi Lôi tốt mới có thể chiếm được vui vẻ của Tiêu Dạ, còn tôi. . ." Diêu Bối Địch còn chưa nói hết.

Cả người tâm tình đều hạ xuống hết.

Kiều Tịch Hoàn dường như cũng trầm tư đã lâu.

Nha, Cố Tử Thần với cô không được, có phải hay không là do cô ở trên giường chưa đủ nhiệt tình?!

"Kiều Tịch Hoàn?" Cảm giác được bên kia trầm mặc, Diêu Bối Địch gọi tên cô.

Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn.

Trong khoảng thời gian này cô đều bị Cố Tử Thần bức điên rồi.

Cô mấp máy môi :"Vậy hay cô tìm vài phim AV xem nhiều một chút."

"Thật phải xem sao?"

"Nếu không, tôi tìm một người đàn ông cho cô tự mình thử?" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

". . .Tôi tự mình xem vậy." Diêu Bối Địch nói, toàn bộ khuôn mặt đều đã đỏ ửng.

Cô từ nhỏ đến lớn thực sự rất biết điều, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ như vậy.

Cô thậm chí không dám tưởng tượng bản thân tự xem sẽ biết thành như thế nào.

Cô mấp máy môi :"Không quấy rầy cô làm việc, tạm biệt."

"Ừ."

Diêu Bối Địch cúp điện thoại.

Cô xoay người từ trên giường đứng lên.

Không biết bao giờ Lôi Lôi mới rời đi. . .

Đôi mắt cô vừa liếc đã thấy Tiêu Dạ đứng ngoài cửa phòng.

Cả người dừng một chút.

Người đàn ông này, làm sao đi lên?!

"Tôi không cần phụ nữ có kỹ xảo thật tốt trên giường." Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.

Toàn bộ khuôn mặt Diêu Bối Địch chợt hồng thấu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro