Q2. Chương 40: Cô xác định cô cưỡng ép Cố đại thiếu?

edit: tiểu hoa nhi



Cao ốc Cố thị.

Cuộc họp kết thúc.

Hết thảy nội bộ đều đã xác định nhân viên nộp đơn thăng chức.

Cố Diệu cùng Cố Tử Hàn cũng rời đi, mỗi bên quản lý chi nhánh đều lần lượt rời khỏi phòng họp.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc.

Nhìn về Milk nói :"Nói cho Doãn Tường, anh ta đã thành công."

"Thật vậy sao?" Milk có chút kinh ngạc :"Em cho rằng Doãn Tường không thể thăng chức thành công. Nhất định sẽ có nhiều người bất ngờ. Trương Thông đâu, anh ta không thành công thăng chức sao?"

"Đợi lát nữa thông báo dán lên sẽ biết." Kiều Tịch Hoàn nói :"Nói chung, Doãn Tường thành công, bảo anh ta tối chuẩn bị ăn mừng đi."

"Vâng, em lập tức đi thông báo cho anh ta." Milk vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc của mình, coi như thả lỏng một chút.

Không biết Doãn Tường đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất cũng khẳng định Cố Tử Hàn không thể đem tâm phúc của anh ta xếp ở bên cạnh cô. Đối với cô mà nói, đây chính là một khởi đầu tốt.

Nghĩ tới đây, tâm tình nhất thời có chút phấn khởi.

Nửa giờ sau, bộ phận tổng hợp đi dán thông báo, kết quả mà bộ phận thị trường nhận lời khiến người ta nghẹn họng, nhìn trân trối. Tất cả mọi người cho rằng Trương Thông nhất định sẽ giữ chức trưởng phòng kinh doanh của bộ phận thị trường, Trương Thông vốn đã có một thời gian làm việc nhất định, tư chất cùng các phương diện năng lực đều vượt trội hơn so với các đối thủ cạnh tranh khác. Kết quả lại là Doãn Tường đoạt được vị tria của Trương Thông, Doãn Tường thành công.

Nghị luận ầm ĩ không ngừng.

Dần dần mới truyền ra tình huống trong cuộc phỏng vấn, Kiều Tịch Hoàn sắc bén khiến cho mỗi nhân viên đều không nhịn được run run. May mắn bản thân không có nộp đơn tham gia, bằng không thực sự sẽ bị độn thổ đi!. Đương nhiên hiệu quả như vậy chính là có vài người bội phục, có vài người kinh hãi, có vài người cảm thấy tranh cãi bởi nhân tính hóa. Trong khoảng thời gian ngắn công ty bởi vì Kiều Tịch Hoàn, vì danh tiếng sẽ trở thành chuyện để mọi người say sưa mà bàn tán.

Tiếp đấy, bộ phận tổng hợp lại phát xuống cho nhân viên nội bộ một vài quy luật bồi dưỡng cho nhân viên. Đem nội dung tiến hành chỉnh sửa vài chỗ sau đó thông báo, đánh vỡ những tin đồn bậy bạ đang đồn đãi. Sự thật dần dần hiện ra, kết hợp với lần ứng cử chức vụ lần này, chi nhánh công ty đối với sự phát triển của nhân viên đặt ra quy định mới. Càng nhân tính hóa toàn bộ mặt quản lý, tương đương với việc đẩy mạnh cải cách nhân lực.

Cái gọi là cải cách, thẳng thắn chính là bỏ đi chế độ trước kia, bắt đầu lại.

Muốn lật đổ chế độ kia dễ dàng, muốn công nhân ở sâu trong nội tâm tán thành cách thứ mới cũng là cần thời gian. Lúc mới bắt đầu có rất nhiều âm thanh phản đối, tuy là rất ít dám lên tiếng đối với cấp trên, nhưng ngấm ngầm nghị luận âm ỉ nói cảm thấy Cố thị cải cách quá mức qua loa. Hoàn toàn không suy nghĩ tới cảm nhận cũng như lo lắng của bọn họ. Sau đó bộ phận tổng hợp toàn lực ứng trên đối dưới, trước tiên sử dụng cách giảng giải mê hoặc nhân viên khác. Cố gắng tẩy não cùng khuyên bảo, hoàng thành từng chút từng chút một. Chậm rãi cảm hóa mọi người, không đến thời gian một tháng, chế độ mới đã được ít nhất 80% nhân viên tiếp nhận. Xem như trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành tình trạng cải cách quy chế. Bước đầu tiên hiệu quả càng tốt. Còn chính thức có kết quả, lại cần thời gian kiểm chứng thêm, hiện tại tất cả mọi người không thể chỉ trích gì.

Đương nhiên, những thứ này đều là nói sau, hiện tại Kiều Tịch Hoàn có thể có được chỗ tốt chính là bên người cô không có nhiều thêm một Cố Tử Hàn, hay là người một nhà.

Đến buổi chiều, Doãn Tường dưới sự nhắc nhở của Milk, nhiệt tình mời Kiều Tịch Hoàn ăn cơm. Vì vậy sau khi tan việc, Kiều Tịch Hoàn liền mang theo Milk đi tới chỗ mà Doãn Tường chỉ định. Bởi vì không có nhiều người trong bữa ăn, Kiều Tịch Hoàn liền gọi cả Võ Đại lên.

Bốn người ngồi ở một phòng bao bình thường.

Doãn Tường kêu chút rượu, vô luận nói như thế nào đều phải kính Kiều Tịch Hoàn một ly.

Kiều Tịch Hoàn cũng không từ chối.

Võ Đại lúc đầu nói không uống rượu, bởi vì phải lái xe. Lại không nhịn được Milk giật giây cùng mê hoặc, không muốn cho Võ Đại uống rượu. Nghĩ lại cấp độ trên bàn rượu của Milk thì Võ Đại tựa như là tiểu bạch thỏ. Hoàn toàn không chống đỡ được, uống như lọt vào trong sương mù.

Một bữa cơm như vậy, mọi người uống cũng không ít, nhưng bầu không khí khá là tốt.

Mỗi lần đối với việc ăn mừng Kiều Tịch Hoàn đều có chút đắc ý vênh váo, liền giống như trước, cô cuối cùng vẫn không có biện pháp cải biến tính tình của bản thân.

Cô mím môi thực sự cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, đứng dậy đi Wc.

Wc phòng bao sớm đã bị Milk chiếm đoạt, Milk mời rượu cực kỳ lợi hại, uống rượu cũng khá tốt. Võ Đại mặc dù khi được mời rượu thì nhìn như là bạch thỏ, nhưng khi uống rượu vào cũng biến thành con sói lớn. Đoán chừng hiện tại Milk còn đang trong nhà cầu nghiến răng nghiến lợi, làm sao đều không nghĩ rõ ràng đã khuyên Võ Đại uống rượu, lại đem mình uống cho say.

Trong phòng bao chỉ còn lại Doãn Tường cùng Võ Đại.

Doãn Tường rót cho Võ Đại một chén rượu, bản thân cũng tự cầm ly lên :"Thật lâu không có cùng em uống rượu với nhau rồi."

Võ Đại nhìn anh ta, vẻ mặt không để ý giơ ly lên, cùng anh ta đụng một cái :"Tôi còn tưởng rằng anh cứ như vậy giả bộ làm người xa lạ."

"Ha Ha." Doãn Tường nở nụ cười :"Vốn là như vậy, nhưng đột nhiên liền thay đổi chủ ý. Bây giờ cùng Kiều Tịch Hoàn làm việc, về sau thời gian gặp mặt càng nhiều. Luôn giả vờ như thế mãi tôi cũng không chống đỡ được."

"Kỹ xảo của anh vô cùng tốt." Võ Đại nói thẳng.

Khóe miệng Doãn Tường cong lên :"Mặc dù biết em đang châm chọc tôi, nhưng tôi da mặt dày nên sẽ chấp nhận."

Võ Đại uống cạn chén rượu của mình. Không có nghĩ qua sẽ cùng Doãn Tường uống, bản thân chậm rãi nhâm nhi.

Người tửu lượng cao chính là có thể tùy hứng như thê.s

Uống và uống.

Doãn Tường đột nhiên hỏi :"Em sao lại đi theo Kiều Tịch Hoàn làm việc?"

"Thời điểm làm bạn trong tù." Võ Đại nói, có chút tự giễu cười cười :"Đối với thế giới này mà nói, tôi cũng không là gì. Không có người thân, không có bạn bè, giống như là đột nhiên lỗ mãng xuất hiện. Bị bịa đặt một thân phận mà thôi. Theo người nào làm việc thì cũng phải làm việc, nếu Kiều Tịch Hoàn cần tôi, tôi liền ở lại bên cạnh cô ấy. Anh nghĩ, loại người như chúng ta từ nhỏ đã bị rèn luyện kiểu máy móc, có thể cầu cái gì lớn hơn sao?"

"Máy móc?" Doãn Tường cười cười, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, cũng tựa hồ chỉ là đơn thuần lộ ra chút biểu tình mà thôi.

"Chỉ là không có nghĩ đến, Kiều Tịch Hoàn là vợ của Cố Tử Thần." Võ Đại nói từng câu từng chữ.

"Có thể đây chính là sai sót ngẫu nhiên đi!." Doãn Tường phụ họa.

"E rằng thế!." Võ Đại gật đầu, tròng mắt đen nhánh nhìn hỏi :"Anh vì sao đột nhiên liền chuyển hướng về phía Kiều Tịch Hoàn?"

"Tôi nghĩ em không ngu ngốc, chắc là đoán được." Doãn Tường nói.

Võ Đại dời ánh mắt đi, có một số việc đúng là không cần nói cũng biết.

Hai người lẳng lặng uống chút rượu, Milk tựa hồ là đã ói xong ở trong Wc rồi, lảo đảo nghiêng ngả từ trong nhà vệ sinh đi ra. Vừa ra tới liền tùy tiện ngồi đối diện Võ Đại. Nhãn thần đều mông lung, khẩu khí rất dũng cảm :"Võ Đại, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ như vậy, tối nay tôi phải cùng cô không say không về."

Võ Đại không phải từ chối, phản chính là muốn đem Võ Đại uống say, quá khó khăn.

Thời điểm trước kia bọn họ cũng uống rượu, mỗi lần uống rượu Võ Đại cũng như vậy, lẳng lặng không nói lời nào.

Anh ta mỗi lần đều chê cười cô, nói cô chính là một cái bình trang bị rượu, làm sao đều không uống say. Cho nên mỗi lần uống đến cuối cùng vẫn là cô đỡ anh ta trở về, hai người lảo đảo, thỉnh thoảng sẽ va vào nhau.

Milk lại cầm chén rượu lên cụng ly với Võ Đại.

Võ Đại uống xong.

Có đôi khi còn cảm thấy, càng uống sẽ càng khổ sở.

. . . .

Kiều Tịch Hoàn đi về hướng vệ sinh công cộng, đi nhà cầu xong nhìn mình trong gương.

Thật là muốn chết.

Cô tuyệt đối không thể uống nữa, trong dạ dày đã cuồn cuộn vô cùng khó chịu. Cả người tuy ý thức vẫn rõ ràng nhưng thân thể vẫn là say. Cho nên hoảng hốt một lúc lâu, chứng kiến trong gương có thêm một người phụ nữ, vẫn trố mắt thật lâu.

"Nhìn thấy tôi có cần kinh ngạc như vậy sao?" Diệp Mị cong khóe miệng.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, một bên cầm giấy chà chà lau tay, khuôn mặt hồng nhuận không gì sánh được, giọng cũng lạnh nhạt hỏi :"Lại cùng Cố Tử Hàn đi xã giao."

Diệp Mị chỉ là cười, không nói gì.

"Cố Tử Hàn trong khoảng thời gian này rất gần gũi với cô." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Còn không phải công lao của cô." Diệp Mị cười đến xinh đẹp.

Kiều Tịch Hoàn cũng nở nụ cười, không có nhiều lời.

"Bất quá hôm nay không phải xã giao, vẻn vẹn chỉ là cùng anh ấy đi ăn mà thôi." Diệp Mị giải thích.

Kiều Tịch Hoàn không có biểu tình gì.

"Biểu hiện hôm nay của cô khiến anh ấy rất khó chịu, tôi cùng anh ấy đi ăn cơm để giải đi phiền nào của anh ấy." Diệp Mị tiếp tục nói.

"Vậy sao?"

"Kiều Tịch Hoàn cô thực sự rất có năng lực."

"Cám ơn đã khích lệ."

"Tôi chỉ muốn hỏi cô, bây giờ là thời điểm tôi ngồi vào vị trí Nhị thiếu phu nhân sao?"

"Không có thời điểm thích hợp hay không thích hợp, chỉ có cô hoặc anh ta có nguyện ý hay không mà thôi." Kiều Tịch Hoàn nói :"Diệp Mị cô thông minh như vậy, muốn đánh đuổi Ngôn Hân Đồng cũng không khó, khó chính là làm sao để mối quan hệ này trở thành chân chính mà thôi."

Diệp Mị tựa ở trên bồn rửa tay, chăm chú nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Cô cũng rất biết phỏng đoán tâm tư người khác."

"Nếu là người hợp tác, khẳng định phải biết người biết ta, bằng không sẽ bị người khác tính kế. Nên tôi cũng rất là sợ." Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Diệp Mị cười tươi như hoa :"Vậy cô nói nếu như tôi đem ảnh chụp của tôi cùng Cố Tử Hàn trên giường để Ngôn Hân Đồng xem, hiệu quả sẽ như thế nào?"

"Kết quả sẽ không tốt." Kiều Tịch Hoàn nói :"Theo như tính cách Ngôn Hân Đồng, nhất định sẽ đem loại chuyện như vậy nói hết ra, đến lúc đó người Cố gia đều biết. Thứ nhất cô là tiểu tam, không có quyền phát ngôn gì, ngược lại bị đè ép. Lần trước không phải đã trải qua một lần sao? Cố lão gia thiếu chút nữa đem cô sa thải, tôi nghĩ không phải là bởi vì Cố Tử Hàn, nói cách khác không phải bởi vì thân phận của cô là Diệp thị đại tiểu thư. Hẳn đã sớm cho cô thu gom đồ đạc dọn đi. Điều thứ hai, coi như cô dùng cách thức như vậy, cô có nghĩ qua sau khi cô vào Cố gia, người Cố gia sẽ dùng thành kiến như thế nào để nhìn cô?! Tôi nghĩ không chỉ người Cố gia, Cố Tử Hàn từ sâu trong nội tâm cũng sẽ khinh thường cô đi!"

"Cô nói đúng." Diệp Mị gật đầu.

Cô ta kỳ thực đã sớm biết, cho nên vẫn chậm chạp không có hành động.

Cô ta muốn chính là tâm của Cố Tử Hàn, muốn Cố Tử Hàn cam tâm tình nguyện tiếp nhận cô ta. Cưới cô ta sống qua ngày mà không phải bức ép anh ta. Người xưa có nói, dựa vào thủ đoạn cưỡng ép để đoạt được một người chung quy không có ngày lành!

Cho nên, cô ta vẫn luôn biết, cho dù Kiều Tịch Hoàn không có nói cho cô ta, cô ta cũng biết. Muốn khiến Cố Tử Hàn hoàn toàn giữ cô ta ở bên người, chính là làm sao để Cố Tử Hàn không thể rời bỏ cô ta. Nhưng là vừa vặn không thể rời bỏ cô ta cũng sẽ không có cách nào khiến cho anh ta vui vẻ ly hôn. Càng không nói tới cưới cô ta, còn phải cần có tác dụng từ người thứ ba, cũng chính là Ngôn Hân Đồng phải có động tĩnh.

Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này quả thật quá quy củ, cô ta đã từng tìm người theo dõi qua.

Người phụ nữ này điển hình là phụ nữ gia đình, lấy chồng con làm trọng, rất ít khi cùng mấy người bạn liên hoan. Coi như là liên hoan cũng sẽ không về quá 9 giờ 30 tối. Hoàn toàn là vợ hiền mẹ đảm, đối với bản thân cũng không có sở thích gì. Cô ta muốn nắm được nhược điểm của Ngôn Hân Đồng căn bản là không có khả năng, người phụ nữ kia hoàn toàn bị gia đình biến thành người không có chính kiến.

"Diệp Mị, thời gian là chất xúc tác tốt nhất, cô càng quan trọng, tự nhiên một người khác lại bị lạnh nhạt. Một ngày nào đó Cố Tử Hàn sẽ rõ ràng. Nếu như bây giờ cô chỉ muốn đạt được cái trước mắt, tôi khuyên cô nên giữ ở mức độ vừa phải, quá đắc ý coi chừng mất hết." Kiều Tịch Hoàn nói nhàn nhạt.

Đôi mắt Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn người phụ nữ này trên mặt rõ ràng hiện lên men say, tư duy lại vẫn như cũ thanh tỉnh đến khó tin.

Cô ta cười cười :"Tôi đương nhiên nghe lời cô."

"Cô không cần nghe tôi, mà bản thân cô cũng rất rõ ràng." Kiều Tịch Hoàn đứng thẳng người, để tinh thần nhìn qua tốt một chút sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, thời điểm đó còn dừng một chút :"Tôi kỳ thực vẫn rất tò mò, bằng thân phận và địa vị của cô, hoàn toàn không cần thiết đem bản thân rơi vào vòng xoáy của Cố Tử Hàn. Anh ta có năng lực gì khiến cô cứ một mực yêu như thế?"

"Tình yêu cần đòi lý do sao?"

"Tôi nghĩ phải cần." Kiều Tịch Hoàn nói :"Chí ít để cho tôi cảm thấy tôi có thể đạt được thứ tôi cần từ tình yêu. Ví như trái tim ấm áp hoặc là tiền tài cũng được. . ."

"Nếu như tôi nói, tôi và anh ta ở trên giường rất hợp, thì sao?"

". . ." Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

"Tôi thích cùng anh ta lên giường." Diệp Mị cong khóe môi, cười đến xán lạn.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt, rời khỏi.

Cái này gọi là người đàn bà diễu võ dương oai, phảng phất toàn thế giới cũng chỉ có cô ta mới có thể cùng đàn ông lên giường!

Vẻ mặt dâm đãng.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng bao.

Milk lại lần nữa ngã xuống, cả người tựa như một đống bùn nhão méo mó ngã dựa vào ghế, trong miệng không ngừng nói thầm :"Tôi muốn đem cô chuốc say, tôi muốn đem cô chuốc say. . . "

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ vô cùng thanh tỉnh Võ Đại.

Cô đặt mông ở trên ghế nói :"Thời gian không còn sớm, mọi người giải tán đi! Ngày mai còn phải đi làm."

"Được." Doãn Tường vội vã kếu người tính tiền.

Doãn Tường đỡ Milk, Võ Đại đỡ Kiều Tịch Hoàn.

Đi tới cửa tiệm ăn.

"Anh đưa Milk về đi." Kiều Tịch Hoàn nói với Doãn Tường.

"Được." Doãn Tường nói :"Mọi người không thành vấn đề chứ!."

"Không thành vấn đề."

"Tôi đưa cô ấy đi trước." Nói xong đỡ Milk mềm nhũn ngồi vào một chiếc taxi, rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng bọn họ, quay đầu nhìn Võ Đại nói :"Chúng ta đón xe trở về, xe để ở ở đây, sáng sớm mai cô qua lấy."

"Được." Võ Đại gật đầu.

Mặc dù bản thân rất tỉnh táo, cũng vẫn nghe theo sắp xếp của Kiều Tịch Hoàn.

Hơn nữa uống rượu lái xe, chung quy là phạm luật.

Hai người ngồi bên trong xe taxi, xe đưa Kiều Tịch Hoàn đến trước cửa Cố gia, Võ Đại ngồi trên xe taxi rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn đứng ở trước cửa Cố gia, có một loại buồn nôn, có điều làm sao cũng không phun ra được.

Cô hít sâu, để bản thân có chút dễ chịu rồi mới đi vào.

Đợi một hồi, một chiếc xe màu đen đứng ở cạnh cô.

Cố Tử Hàn tựa hồ cũng có mùi rượu từ trên xe bước xuống, nhưng rõ ràng vẫn tỉnh táo, không có say lợi hại như cô.

Anh ta chuyển mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, cước bộ khẽ dừng :"Hôn nay cô rất sảng khoái phải không?"

Kiều Tịch Hoàn nghe thanh âm trên đỉnh đầu, cả người ngẩn một chút :"Anh nói là uống rượu sao?"

"Đừng lảng tránh tôi, cô hiểu ý của tôi." Cố Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Tịch Hoàn cười :"Tử Hàn, chúng ta ở công nói công, ở tư nói tư, không nên bởi vì công việc mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta."

"Cảm tình." Cố Tử Hàn cười nhạt :"Cô đối với tôi có cảm tình sao? Hả?"

Nói xong ngón tay Cố Tử Hàn thon dài nắm lấy cằm Kiều Tịch Hoàn :" Lời trong miệng cô nói ra, tôi có tin tưởng được vài phần không?"

"Tôi cảm thấy có thể tin tưởng." Kiều Tịch Hoàn nói hoàn toàn vô hại.

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi :"Cô biết tôi ghét nhất chính vẻ mặt cô như thế!"

Moi lần dùng vẻ mặt vô tội nay, sẽ đem anh ta tính toán đến thương tích đầy mình.

Trên thế giới cho tới bây giờ không có người phụ nữ nào có thể khiến anh ta hận đến muốn bóp chết, rất hiển nhiên Kiều Tịch Hoàn đã thành công trở thành người đó trong mắt anh ta, không thể không rút ra!

"Vậy thì thật là xin lỗi." Kiều Tịch Hoàn nghĩ muốn đẩy anh ta ra, tay anh ta càng bóp chặt cằm cô.

Bởi vì cô cảm giác được anh ta càng ngày càng dùng sức khiến cho cằm cô đau.

"Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô rõ ràng, trêu chọc Cố Tử Hàn không phải chuyện đơn giản như thế." Cố Tử Hàn uy hiếp, trên tay độ mạnh yếu càng thêm rõ ràng. Khiến gương mặt Kiều Tịch Hoàn vốn đang hồng nhuận kiều mỵ có một chút trở nên trắng.

Tên đàn ông chết tiệt!

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt lông mày, muốn phản kháng.

"Cố Tử Hàn, buông tay." Một giọng nói nam tính lạnh như băng đột nhiên vang lên bên tai hai người.

Thanh âm không nhẹ không nặng, như gió muộn mùa hè. Phảng phất dao động, khiến người khác có một loại rùng mình không nói được.

Cho nên một giây kia, Kiều Tịch Hoàn rõ ràng cảm giác được Cố Tử Hàn thân thể khẽ động.

Cô không hề cảm thấy Cố Tử Hàn là bởi vì khung cảnh an tĩnh đột nhiên có âm thanh vang lên phản ứng sợ là bình thường.

Cô nhìn Cố Tử Hàn, nhìn sắc mặt Cố Tử Hàn biến hóa, sau đó chậm rãi buông cằm Kiều Tịch Hoàn sau đó rời khỏi. Xoay người nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn ở cửa.

Cố Tử Thần ngồi ở chỗ kia, mặt không chút thay đổi.

Tối nay bóng đêm vừa lúc, ánh sáng cùng đèn đường phụ trợ thêm dáng dấp lạnh lùng của anh. Kiều Tịch Hoàn cảm thấy chớp mắt như vậy, Cố Tử Thần đẹp trai tới trời đất quay cuồng, cho dù bề ngoài Cố Tử Hàn giống Cố Tử Thần như đúc. Cho dù Cố Tử Thần chỉ có thể ngồi trên xe lăng, vào thời khắc ấy Cố Tử Thần so với Cố Tử Hàn đẹp trai tới mấy trăm lần. Không phải, không chỉ là mấy trăm lần, là căn bản không có cách nào so sánh.

Cố Tử Hàn ở cửa trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần thật lâu, anh ta vững vàng bước đi, rời nhanh khỏi.

Đột nhiên, trong khung cảnh u tĩnh như thế chỉ còn lại Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn.

Cả người Kiều Tịch Hoàn bởi vì tác dụng của rượu nên có chút mê muội, cô lẳng lặng nhìn dáng dấp Cố Tử Thần, sau đó đột nhiên lẳng lặng nở nụ cười. Khóe miệng nở nụ cười rất rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.

Cố Tử Thần nhướng mày.

"Tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh cũng có một mặt khả ái." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần nhíu mày lại rất chặt :"Về sau sẽ tự biết."

"Làm sao tự biết?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, ánh mắt cứ thế nhìn anh.

Cố Tử Thần không nói lời nào.

Người đàn ông này lại im lặng rồi.

Kiều Tịch Hoàn bước chân méo mó đi tới, sau đó ngồi xổm trước mặt Cố Tử Thần, cả người có chút mềm nhũn tựa ở trên xe lăn của anh. Rất nỗ lực nhìn anh, nũng nịu nói :"Em trai anh thật sau, anh phải bảo vệ tôi."

Đôi mắt Cố Tử Thần liếc đến, căn bản ánh mắt cũng không đặt ở trên người cô, anh lạnh lùng nói :"Cô đã biết thì không nên trêu chọc vào."

"Nhưng không có biện pháp không trêu chọc. Tôi còn rất nhiều, tôi còn rất nhiều chuyện cần làm." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.

Cố Tử Thần mím mím môi.

"Anh về sau đều phải bảo vệ tôi được không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Cố Tử Thần trầm mặc.

"Anh thật là xấu." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, tay nhỏ bé nện lên lồng ngực anh :"Tôi là vợ anh, anh là đàn ông không phải nên bảo vệ tôi sao?"

"Cô không phải rất mạnh mẽ sao?" Cố Tử Thần lạnh nhạt.

"Tôi nơi nào thì mạnh mẽ rồi?" Kiều Tịch Hoàn nháy con mắt :"Nhưng ngực lại rất mạnh mẽ."

Hai tay còn cố ý đưa lên chỗ "Mạnh mẽ" của bản thân, để bày tỏ, thật sự có hàng!

Cố Tử Thần đen mặt.

Cùng người phụ nữ này nói mãi mãi cũng sẽ không bao giờ đi vào ý chính.

Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần, tự mình cười khanh khách đứng lên.

Cố Tử Thần cảm thấy không có biện pháp cùng người phụ nữ này nói chuyện hòa thuận, chuẩn bị thúc xe lăn đi. Đột nhiên cảm giác được một thân ảnh mảnh khảnh ngồi trên bắp đùi của anh. Cánh tay ôm cổ anh thật chặt, thân thể tự nhiên dựa vào lồng ngực của anh, thì thầm trong miệng :"Cố Tử Thần, tôi mệt rồi, anh ôm tôi trở về."

Cố Tử Thần cúi thấp đôi mắt xuống nhìn người phụ nữ trong ngực anh.

Thời khắc Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại nhìn qua dánh dấp nhu thuận không gì so sánh được.

Cố Tử Thần ngừng như thế hai giây, sau đó đẩy xe đi vào.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười đến xán lạn, mặt của cô nhịn không được nhích lại gần lồng ngực Cố Tử Thần. Giống như con mèo, cử động thân thiết vô cùng.

Cố Tử Thần vẫn vẻ mặt bình tĩnh đi vào.

Kiều Tịch Hoàn lo lắng nói :"Cố Tử Thần, anh không nên vứt bỏ tôi. . ."

Vứt bỏ?!

Cố Tử Thần mím chặt môi.

"Phải, sợ bị vứt bỏ."

Phải, sợ người mà bản thân cảm thấy quan trọng vứt bỏ.

. . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn liền trong tình trạng hỏng mất.

Đầu đau nhức.

Cô ngồi ửo trên giường, không ngừng kéo tóc của mình, nguyên cái đầu đau như nổ tung, tóc rối lung tung.

Cố Tử Thần rửa mặt từ Wc đi ra, cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn với cái bộ dạng trời long đất lở.

Say rượu, đáng đời.

Cố Tử Thần rất bình tĩnh đẩy xe lăn ra cửa.

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu một cái, nhìn Cố Tử Thần cứ thế thong thả rời đi.

Đồ đàn ông đểu!

Đừng hy vọng anh sẽ bảo vệ cô, cứ thế mà lạnh lùng!

Kiều Tịch Hoàn khó chịu xuống giường, nhìn dáng dấp bản thân điên cuồng trong giương.

Có nghĩ hay không như thế là dằn vặt người a!

Kiều Tịch Hoàn cầm lấy bàn chải đánh răng, không chủ định súc miệng.

Nguyên cái đầu tựa như không phải của bản thân, thật là khó chịu.

Cô súc miệng, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

Cô chợt kéo đồ ngủ của mình, chứng kiến ở chỗ xương quai xanh có một vết bầm tím.

Đây là cái gì?!

Bị đụng?!

Vẫn là vết hôn!

Cô trợn to hai mắt.

Trí nhớ hôm qua của cô chỉ dừng lại khi cô bá đạo ngồi trên đùi Cố Tử Thần, hình ảnh tiếp theo hoàn toàn trống rỗng.

Cô làm sao nằm ở trên giường, cô có tăm sao? Trên người cô mặc đồ ngủ là ai giúp cô thay?!

Đều là Cố Tử Thần sao?!

Hay là bản thân mơ mơ màng màng tự làm lấy.

Cô cắn răng, khuôn mặt nghi hoặc.

Cô nhanh chóng súc miệng, rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da sau đó tới phòng thay quần áo, chuẩn bị thay quần áo khác.

Mới vừa cởi ra một giây cả người liền dừng lại.

Không chỉ là xương quai xanh có chỗ vết xanh tím, trên người cô dường như có không ít, trên ngực có mấy cái. Cô xoay người nhìn sau lưng cũng có.

Đanh là bị quỷ đánh, vẫn là bị Cố Tử Thần trả thù, vẫn là.. .

Không muốn nói thật là vết hôn.

Cô có thể không cảm thấy Cố Tử Thần kia lại biết thừa dịp cô say rượu đối với cô bỉ ổi như vậy...

Thế nhưng.

Ngẫm lại hình cảnh kia.

Trong nháy mắt sắc mặt Kiều Tịch Hoàn toàn bộ đều hồng thấu.

Luôn cảm thấy thật là mãnh liệt!

Cô cắn môi, hung hăng cắn, nhanh chóng mặc áo lót vào, thay bộ y phục khác.

Thật tốt, sau khi mặc quần áo vào, vết tích trên cơ thể đều bị che đi, không giống như trước ở trên cổ.

Ưm.

Thì ra tối hôm qua cô chính là bị Cố Tử Thần làm trò bỉ ổi.

Nhất định thừa dịp cô say rượu, sau đó YY người ta!

Nghĩ như vậy, khóe miệng tà ác cười.

Cố Tử Thần tên nhãi nãy, cũng có thời khắc không kiềm chế được như thế.

Xem ra mị lực của cô cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Nghĩ như vậy liền vui vẻ đi xuống lầu.

Vừa mới đi tới phòng khách, ánh mắt nhìn thấy Cố Tử Thần đang ăn sáng.

Suy nghĩ một chút, bản thân cũng đi tới, kêu người giúp việc lấy cho một bát cháo, ngồi ăn cạnh Cố Tử Thần.

Người của Cố gia điểm này vẫn đủ tốt, thời gian ăn sáng cũng không cố định, đi làm sớm một chút, hay đi làm trễ một chút, cũng không có quy củ đặc biệt gì.

Cho nên lúc này vì còn sớm, trên bàn ăn cũng chỉ có cô và Cố Tử Thần, hai người.

Cô Tử Thần vẫn từng miếng từng miếng ăn rất là ưu nhã.

Kiều Tịch Hoàn vẫn chằm chằm nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần cau mày, bị Kiều Tịch Hoàn nhìn đến sợ hãi :"Cô lại muốn nói cái gì?!"

"Tôi không có muốn nói cái gì nha, tôi chính là cảm thấy dáng vẻ anh ăn cơm thực sự rất đẹp mắt." Kiều Tịch Hoàn cười híp mắt nói.

Cố Tử Thần không nói gì, cúi đầu ăn.

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn vẫn đặt ở trên mặt Cố Tử Thần, không nháy một cái.

Cố Tử Thần rất không vui :"Cô rốt cuộc muốn làm gì?!"

"Cố Tử Thần, thì ra cũng có thời điểm anh sợ hãi nha." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Bệnh tâm thần." Sắc mặt Cố Tử Thần không tốt.

"Đừng nghiêm trọng như thế, tối hôm qua, anh làm cái gì không đúng với tôi rồi đúng không?" Kiều Tịch Hoàn nháy mắt ra hiệu, cố ý nói xong lại thôi.

Cố Tử Thần ngẩn cả người.

Kiều Tịch Hoàn nhìn biểu tình Cố Tử Thần.

Xem đi xem đi, biết là tối hôm qua làm gì đối với cô rồi.

Người đàn ông này, cần giả bộ như vậy sao? Nếu anh muốn nha, chị đây sẽ cởi hết, cố gắng nằm đó không nhúc nhích.

Được rồi, không thể không di chuyển.

Đàn ông thích phụ nữ nhiệt tình, cô tuyệt đối sẽ cố gắng, nhiệt tình như lửa!

"Thực sự nếu như anh nghĩ, tôi tùy thời có thể thỏa mãn..."

"Kiều Tịch Hoàn, cô nói là chuyện buổi tối hôm qua?! Tối hôm qua cô không suy nghĩ kĩ lại xem cô đã làm với tôi cái gì!" Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi làm cái gì?" Kiều Tịch Hoàn vẻ mặt mờ mịt.

"Chính cô nên suy nghĩ cho thật kỹ." Cố Tử Thần nghiếng răng.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ, những nghĩ mãi chẳng ra.

Cố Tử Thần nhìn biểu tình Kiều Tịch Hoàn, đối với người phụ nữ không tim không phổi thực sự không còn gì để nói. Anh buông chén đũa xuống đẩy xe lăn hơi xa một chút. Xốc áo lên, da thịt trắng nõn của anh khắp nơi đều có vết cào màu đỏ cùng vết cắn, thậm chí có thể thấy rõ dấu răng cắn đến rách da,

Hơn nữa, cô nhanh mắt phát hiện, dấu răng vừa vặn ở trên ngực Cố Tử Thần, ngay chính giữa.

Khuôn mặt chợt bùng nổ.

Cảm giác đỉnh đầu đều là nhiệt khí!

Kiều Tịch Hoàn cả người đột nhiên bối rối.

Cô tối hôm qua, tối hôm qua, đều đối với tên nhãi Cố Tử Thần này làm cái gì...

Không chỉ có như vậy, Cố Tử Thần xoay người, phía sau lưng so với phía trước còn khoa trương hơn. Hầu như không nhìn thấy được chỗ da thịt nào còn hoàn hảo.

Cô tối hôm qua đến cùng đã làm cái gì?!

Cô cảm thấy cô lúc này càng đau đầu hơn rồi.

Coo không có điên cuồng như vậy có được hay không?!

Cô làm sao có thể điên cuồng như vậy a, cô còn chưa từng trải qua có được hay không?!

Chỉ alf chẳng là cỗ thân thể này, căn bản là như thế, nhiệt tình như lửa?!

Cố Tử Thần buông áo xuống, rất bình tĩnh trở lại bên bàn cơm, ăn.

Kiều Tịch Hoàn có cảm giác vô cùng xấu hổ, cô lặng lẽ buông chén đũa xuống, sau đó cẩn thận rời khỏi.

Cô thực sự không còn mặt mũi mà nhìn mặt ai.

Cố Tử Thần nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng không tự chủ cong lên một đường cong đẹp mắt, giọng lại rất lạnh nhạt nói :"Tôi trở về mãnh liệt ươm giống."

"..." Kiều Tịch Hoàn che đi gương mặt hồng thấu của mình.

Cái tên đàn ông bụng đen!

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn chạy như trốn, khóe miệng càng nở nụ cười thêm rõ ràng.

Cố Tử Hàn từ trên lầu 2 chuẩn bị đi xuống, cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn trong đại sảnh hoang mang cùng bối rối để lại bóng lưng. Chuyển mắt nhìn Cố Tử Thần khóe miệng nở nụ cười kia, cười nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Không tự chủ nhíu mày một cái.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần lúc đó.. .

Thực sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của anh ta.

Cố Tử Thần tựa hồ nhận ra cái gì, đôi mắt chuyển đổi, sắc mặt trong nháy mắt khôi phục lại nhìn Cố Tử Hàn từ trên lầu hai đi xuống. Đôi mắt thâm thúy, hiện lên một tia hung ác nham hiểm, thoáng qua rồi biến mất.

. . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào xe Võ Đại.

Sáng sớm đi làm, đơn giản là không chịu nổi.

Võ Đại nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy đủ loại biểu cảm của Kiều Tịch Hoàn, đơn giản là vô cùng kỳ quái, đủ loại mùi vị.

"Làm sao vậy?" Võ Đại hỏi.

Kiều Tịch Hoàn vẫn bộ dạng không biến sắc.

Ngày hôm nay lo lắng như vậy, đã gặp phải chuyện lớn gì rồi?!

Kiều Tịch Hoàn nhìn Võ Đại :"Tối hôm qua tôi đã cưỡng ép Cố Tử Thần rồi."

"Phốc." Võ Đại nhịn không được lập tức cười.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mi, sắc mặt không tốt :"Cô cười cái gì mà cười?!"

"Chị cưỡng ép đối với Cố Tử Thần? Chị chắc chứ?" Võ Đại thật vất vả thu lại nụ cười, từng câu từng chữ hỏi.

"Có chuyện sao?"

"Không có, tôi chẳng qua là cảm thấy, nhìn tay chân chị gầy như vậy, không giống như có thể cưỡng ép người nào. Hơn nữa, chị lại cưỡng ép đối với Cố Tử Thần. . . " Võ Đại rất có hứng thú hỏi :"Vậy anh ta có bị thương không?"

"Bị thương a." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói :"Toàn thân từ trên xuống dưới đều bị tôi cào trầy cùng vết cắn. Aiz, tôi có thể tưởng tượng được tối hôm qua tôi có nhiều điên cuồng tới nỗi đè nặng trên người Cố Tử Thần tiến hành hành vi bạo lực. Anh ta là một người đàn ông trói gà không chặt, tối hôm qua không biết nhịn tôi bao nhiêu, trong lòng cảm thấy thật là có tội lỗi.."

Tay trói gà không chặt?!

Võ Đại muốn nói nhưng lại thôi, nhịn không được nở nụ cười.

Cố Tử Thần là tay trói gà không chặt?!

"Cô không nghĩ bản thân nhìn có chút hả hê được hay không, trong lòng tôi bây giờ rất không thoải mái. Tôi không thích là người phụ nữ bạo lực có được hay không?!" Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Võ Đại, trong lòng vốn khó chịu, hiện tại càng điên hơn.

Võ Đại khôi phục nghiêm túc :"Được rồi, tối hôm qua đối thủ của chị bị chị giày xéo chính là Cố Tử Thần trói gà không chặt. Chị bây giờ rất hối hận, vậy tiếp theo chị định thế nào?"

Võ Đại cố ý cường điệu câu chữ.

Võ Đại cảm thấy thực sự rất buồn cười.

Một ngón tay của Cố Tử Thần có thể khiến Kiều Tịch Hoàn nằm xuống, sau khi nằm xuống, tuyệt đối không thể nhúc nhích.

"Tôi cũng không biết." Kiều Tịch Hoàn dựa vào ghế xe :"Cùng lắm thì mặt dày mày dạn không thừa nhận, Cố Tử Thần cũng không có cách nào bắt tôi a."

"Ngược lại da mặt chị dày."

". . ." Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

Võ Đại ngày hôm nay cố ý đối phó với cô sao?!

Hiện tại đầu cô đau nhức, cộng thêm đêm qua không nhớ được đã làm cái gì với cái người Cố Tử Thần kia. Hiện tại cả người có tốt hay không?! Võ Đại còn đi nói mát cô!

Khó chịu dựa vào ghế ngồi, một đường đến thẳng cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.

Milk theo phía sau của cô.

Dáng dấp Milk so với cô còn muốn tiều tụy hơn, cả người có vẻ hơi mệt nói với cô :"Ngày hôm nay không có gì đặc biệt, lúc chiều có một kiểm tra mô phỏng, bởi vì không phải kết quả đánh giá cuối cùng, quản lý Kiều có thể tham gia tuyển chọn, tùy ý của chị."

"Vậy không tham gia, để cho vài trưởng phòng nhỏ phụ trách đi." Kiều Tịch Hoàn xua tay, ngày hôm nay cơ thể cô có chút khó chịu. Cô không có tâm tư mà đi xem xét những cái khác không phải chuyện quan trọng.

"Vâng." Milk gật đầu, lại hỏi :"Vẫn là cafe đen sao?"

"Ừ."

"Vâng." Milk chuẩn bị rời khỏi.

"Milk." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi Milk lại.

"Làm sao vậy, quản lý Kiều." Milk nhìn cô.

"Cô đã từng trải qua chuyện chăn gối a!." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc hỏi.

Milk thẹn thùng.

Sáng sớm như thế, quản lý Kiều đã hỏi bất ngờ thế này sao?

Milk gật đầu nói :"Vâng, trải qua."

Sắp 30 tuổi đầu, ở xã hội này không có trải qua, người ta còn có thể sống một cuộc sống thoải mái sao?!

"Cô có hay không uống say liền đặc biệt xuất hiện tình huống điên cuồng?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Milk suy tư :"Từng có nha!."

"Uống say không phải nên đi ngủ sao?"

"Tùy theo từng người, em thực sự uống say sẽ mềm oặt mà ngủ. Nếu như uống trong trạng thái hưng phấn, thỉnh thoảng cũng có thể cải thiện chất lượng giường chiếu, thực sự thì hiệu quả khá tốt. . ." Milk hề hề nói, đôi mắt chớp hỏi :"Quản lý Kiều hôm qua là cùng Cố đại thiếu. . ."

"Tôi cũng không biết, bởi vì không có ấn tượng." Kiều Tịch Hoàn nói :"Chỉ là sáng sớm nay thức dậy, trên người anh ta toàn bộ đều là vết cào cùng vết cắn của tôi. . . Phụ nữ cũng biết điên cuồng như thế sao?"

Kiều Tịch Hoàn thực sự không rõ.

"Ngạch. . ." Milk cảm thấy nội dung có chút sôi động.

Tuy là vẻ mặt quản lý Kiều đoan trang.

"Cô cũng điên cuồng như thế sao?" Kiều tịch Hoàn tiếp tục tra hỏi.

"Không đến." Milk nói :"Cũng không phải hoàn toàn không có, trong trí nhớ có một lần. Hắc hắc, tình một đêm. Buổi tối đó có uống một chút rượu, sau đó kỹ xảo của đối phương thực sự rất tốt, em liền không khống chế được chìm đắm trong đó. . . Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, thân thể hai người hầu như đều vô cùng thê thảm. . . Bất qua cũng chỉ có một lần kia a! Về sau liền không còn gặp được người đàn ông nào khiến em điên cuồng như vậy! Aiz, trên cái thế giới này đàn ông có rất nhiều, nhưng ở phương diện này mà lợi hại. . . Chỉ có xem ý trời!."

Nói xong, Milk còn mang theo chút phiền muộn.

Nhất định ở trên giường có thể lấy được lòng nữ nhân, cũng là một loại bản lĩnh.

Kiều Tịch Hoàn khẽ cắn môi.

Tối hôm qua cô bị trêu chọc sao?!

Cố Tử Thần người kia, nghĩ thế nào cũng không có khả năng khiêu khích cô.

Hơn nữa bọn họ chỉ mới có qua một lần, cuối cùng ở thời khắc quan trọng kia đột nhiên hô ngừng.

Một lần kia tuy là cô cũng rất có cảm giác, nhưng không đến mức có thể khiến cho bản thân mất không chế, cùng tiết tấu nha!. . .

Thực sự là phiền muộn.

Tối hôm qua thực sự không có gì sao?!

Kiều Tịch Hoàn nắm tóc.

"Cô đi ra ngoài đi."

"Vâng." Milk rời khỏi.

Trong truyền thuyết Cố đại thiếu không phải không được sao?

Quả nhiên là lời đồn nhất thời không thể tin rồi.

Milk vừa đi vừa nghĩ, trong lòng không nhịn được nhớ lại bản thân một đêm kia, thực sự là. . . Xem ý trời đi!

Về sau cố ý chơi đùa nhiều lần với tình một đêm, đều không còn tìm được loại cảm giác đó, có chút bi thương.

. . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở phòng làm việc, Milk đưa cafe tới, toàn bộ đều uống sạch. Tinh thần vẫn có vẻ không tốt đang ngóng giờ tan tầm. Đến thời gian buổi chiều, Milk đột nhiên đi tới nói :"Quản lý Kiều, vừa rồi trong cuộc họp về việc cho điểm nhân viên mới, làm phiền chị qua xem thử xem."

"Làm sao vậy?" Kiều Tịch Hoàn tinh thần không tốt, tâm tình cũng phiền toái.

"Gặp tình huống sao chép."

"Người nào sao chép?"

"Không biết. Là Dụ Lạc Vi và Trương Kiều Ân, chị đi xem một chút đi." Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn căng mắt.

Cô biết Dụ Lạc Vi tuyệt đối không thể nào yên lặng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro