Q2. Chương 47: Ma cao một thước, đạo cao một trượng (1)

edit: tiểu hoa nhi



Cao ốc Cố thị.

Phòng họp bộ phận thị Trường.

Trưởng phòng cũng nhân viên mới ngồi vây chung một chỗ, Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí bắt mắt nhất.

Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn đã đem phần văn bản sớm kia làm xong, sau đó kêu Milk phát cho mọi người, nói rõ :"Vừa mới có một cuộc họp, thiết kế mới của nhân viên mới Trương Kiều Ân bộ phận thị trường chúng ta rất vinh hạnh được Cố chủ tịch cùng hết thảy các cán bộ cấp cao chấp nhận. Có người nói Cố thị từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đối với nhân viên mới tín nhiệm như vậy. Chúng ta hẳn là nên chúc mừng Trương Kiều Ân trước."

Vừa nói xong, mọi người ngẩn ra, lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Trương Kiều ân dường như có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười cười.

"Ok, những lời nói nhảm tôi không muốn nói nhiều. Cuộc họp lần này chủ yếu là vì nội dung, hiện tại hạng mục mở rộng tiểu khu mà bộ phận thị trường được giao chính là do tòa thị chính chủ động mời thầu. Địa điểm ở ngoại ô Thượng Hải Lâm, tòa thị chính hiện tại đặc biệt xem trọng về khu đất đó. Khu đất đó do nhà nước mua lại của dân, tránh khỏi việc thương nghiệp mở rộng sẽ gây ra xung đột với dân. Chí ít chúng ta cũng tránh khỏi một chút phiền phức, cộng thêm tòa thị chính đã đứng ra, chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý, tất cả các văn kiện được phê duyệt cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cho nên mọi người hãy xuất ra hết 12 phần nhiệt tình bỏ vào trong đó."

"Vâng." Mọi người vẫn gật đầu.

"Được, dựa theo quy củ cũ, bắt đầu phân công." Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, nói :"Lần này người phụ trách chủ yếu hạng mục này là Trương Kiều Ân, quyền lợi chính là quản lý hạng mục này. Có vấn đề gì không?"

Trương Kiều ân ngơ ngẩn.

Nói thật, điều này khiến cho cô có chút được sủng ái mà lo sợ, thời kỳ thực tập còn chưa có qua, đã được cất nhắc lên chức vị quan tọng như vậy.

Trương Kiều ân đần độn nhìn Kiều Tịch Hoàn, hồi lâu không nói gì.

"Làm sao, có chuyện?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Không phải, nhưng . . ." Trương Kiều ân chuẩn bị nói cái gì đó.

"Không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy." Kiều Tịch Hoàn nói, căn bản không chút hoài nghi.

Trương Kiều Ân há miệng, cuối cùng vẫn là lựa chọn ngầm đồng ý.

Kiều Tịch Hoàn chuyển đôi mắt.

Trương Kiều Ân có năng lực này, ở Cố thị mà nói cô ấy là người mới, nhưng thời điểm ở Hoàn Vũ đã sớm có thể một mình đảm đương được. Bởi vì đời trước bản thân đối với Trương Kiều ân rất tín nhiệm, rất nhiều hạng mục trực tiếp để Trương Kiều Ân chỉ đạo. Cô chủ yếu xét duyệt là được, phân đoạn then chốt sẽ ra mặt hầu như không thành vấn đề, cho nên đối với lo lắng của Trương Kiều Ân cô hoàn toàn không để vào mắt, bất quá chỉ khiến có người đỏ mắt mà thôi.

Nói đến thực tế, cô cảm thấy cô có tự tin che chở cho Trương Kiều Ân.

"Lập thành một nhóm, mọi người cố gắng phụ trách cũng như phối hợp với phương án hoàn thiện của Trương Kiều Ân. Có vài chi tiết nhỏ mọi người cần tiến hành sửa chữa cùng hoàn thiện, Trương Kiều Ân vào Cố thị nhất định có vài tình huống không thể chú ý hết, quan trọng phải biết và thay đổi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đúng thế, quản lý Kiều." Quản lý Vương Vĩnh Xuyên liền vội vã gật đầu.

"Doãn Tường, anh làm chủ quản của Trương Kiều Ân, vào lúc này anh nên phát huy tác dụng của bản thân. Bởi vì Trương Kiều Ân là người mới, cần nhiều nguồn tài liệu về địa phương đó để cô ấy có thể thêm chút hỗ trợ. Mặt khác, trước kia anh có nhiều mối quan hệ với khách hàng, đối với quan hệ xã hội hiểu biết hơn. Chủ yếu anh hãy phối hợp cùng bộ phận khách hàng." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.

"Được." Doãn Tường gật đầu.

"Cái khác mỗi bên, dựa theo bình thường phòng tiêu thụ đàm luận thành công hạng mục này mới có thể tiếp tục làm việc. Nhưng lần này tôi muốn ở hạng mục cạnh tranh này làm một ghi chép nhỏ, Trương Kiều Ân căn cứ theo hạng mục này viết thành một phương án tiêu thụ đơn giản. Tòa thị chính quan tâm nhất dến vấn đề hậu kỳ cùng với hiệu ứng và danh tiếng, cho nên phần tiêu thụ này hẳn không thể thiếu. Còn phòng quan hệ xã hồi, tùy thời đợi lệnh phối hợp với hoạt động lần này cũng như đàm phán thành công hạng mục này." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh ổn định phân chia công tác.

"Vâng." Hai bên chủ quản vội vàng gật đầu.

"Bộ phận thị trường có ba nhân viên mới, toàn bộ quá trình tham dự hạng mục lần này sẽ tăng thêm cơ hội học tập. Có thể quản lý hạng mục lần tiếp theo sẽ rơi vào trên người của mọi người." Kiều Tịch Hoàn nhìn nhân viên mới nói.

Nhân viên mới gật đầu.

Kiều tịch Hoàn nhìn lướt qua Dụ Lạc Vi.

Trên mặt Dụ Lạc Vi vẫn ngoan ngoãn mang theo nụ cười, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười nhạt, sau sự cố của Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi liền học được cách sinh tồn.

"Đối với hạng mục này, mọi người còn có vấn đề gì không?" Kiều Tịch Hoàn nói.

Mọi người lắc đầu, không dám lên tiếng.

"Cuộc họp đến đây là kết thúc, Trương Kiều Ân, cô đi theo tôi vào phòng làm việc còn những người khác tan họp." Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Trương Kiều Ân vội vàng đuổi theo bước chân của Kiều Tich Hoàn, những người khác thì lục tục rời khỏi.

Lúc rời đi không nhịn được nói lảm nhảm.

Cố thị thực sự chưa từng có nhân viên trong thời gian thực tập được ủy thác một trọng trách quan trọng!

. . .

Phòng làm việc trợ lý quản lý bộ phận thị trường.

Trong phòng làm việc trang hoàng có chút hơi cũ, hơn nữa Kiều Tịch Hoàn không quá hài lòng với màu gõ rám nắng kia. Cô ngồi ở trên ghế làm việc, ngước mắt nhìn Trương Kiều ân ngồi đối diện có chút lo sợ bất an.

"Tôi có xem qua lý lịch của cô ở Hoàn Vũ, không cần hoảng." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp mở miệng.

Trương Kiều Ân nhìn cô, trực tiếp mở miệng :"Không quen với hoàn cảnh, lòng tự tin không đủ."

"Trải qua hạng mục lần này, cô sẽ quen hết với hoạt động quen thuộc của Cố thị. Đối với cô là một sự phát triển tốt." Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nói, cũng khoong còn giữ tư thế như lúc họp, dáng vẻ không còn kiêu ngạo, hiền hòa hơn nhiều nói :"Tôi lần đầu đến Cố thị cũng đã nhận được một case, một cái case khó giải quyết. Lúc đó suy nghĩ của tôi chỉ có một, nếu như tôi nắm được cái case này tôi mới có thể phụ trách được một chức vị cao hơn. Cũng có thể khiến tôi tiến gần hơi tới việc phát triển ở công ty này. Cho nên sau hạng mục kia tôi liền ngồi ở vị trí bây giờ."

"Tôi và cô không giống nhau, cô dù sao cũng là đại thiếu phu nhân của Cố thị."

"Cô sai rồi. Bởi vì tôi là đại thiếu phụ nhân Cố thị, tôi so với cô càng thêm phức tạp, áp lực càng lớn, công việc càng không thuận lợi. Mà cô bây giờ ít nhất có tôi giúp cô." Kiều tịch Hoàn nói, Trương Kiều Ân có chút lưỡng lự, là cô đang cố cho Trương Kiều Ân thêm tự tin.

Trương Kiều Ân nhìn cô thật lâu :"Thực sự tôi không hề cảm thấy tôi đủ năng lực."

"Tôi vẫn luôn biết."

"Thế nhưng quản lý Kiều, tôi không hiểu tại sao cô lại chọn tôi. Theo lẽ thường mà nói, tôi và em gái Dụ Lạc Vi của cô có cùng một phương án thiết kết, về công về tư về tình về lý chắc chắn cô sẽ đề bạt cô ta. Đột nhiên lại để cho tôi, tôi đúng là được sủng ái mà lo sợ." Trương Kiều Ân nói ra sự nghi ngờ của mình.

"Tôi sẽ nói cho cô biết, tôi là một người công bằng!" Kiều Tịch Hoàn nói :"Trương Kiều Ân, cô không nên tự dồn bản thân mình vào ngõ cụt, chí ít thời điểm hiện nay cô vẫn là một thân một mình muốn phát triển được cô nên trực tiếp lấy lòng lãnh đạo của mình. Cô hẳn là nên hiểu."

Trương Kiều ân cắn cắn môi.

"Mà lãnh đạo trực tiếp của cô bây giờ đang chờ thành tích của cô." Kiều Tịch Hoàn nói rõ ràng.

Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn, vẫn có nhiều chỗ không rõ, nhưng cuối cùng lại nhếch miệng cười :"Đúng vậy quản lý Kiều, tôi sẽ không để cho cô thất vọng."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Không có chuyện gì khác rồi, cô có thể ra ngoài được a!."

"Được." Trương Kiều Ân gật đầu.

Quả thực cái gì cũng không quan trọng.

Chí ít cơ hội ở trước mặt không thể buông tha.

Mặc kệ lãnh đạo dự tính cái gì, lãnh đạo có kế hoạch gì, là nhân viên cấp dưới nên tiếp thu ý kiến của lãnh đạo. Phát huy năng lực của chính mình đây mới là cuộc sống. Hơn nữa trước đây cô vẫn bội phục lãnh đạo Hoắc Tiểu Khê, luôn cảm thấy quản lý Kiều trước mắt có chút gì đó tương tự, khiến thiện cảm của cô tăng lên gấp bội.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Trương Kiều Ân rời đi bóng lưng, khóe miệng cười. Dưới cái nhìn của cô, những nhân viên bị Hoàn Vũ xa thải đều là người trung thành và tận tâm đối với cô.

Rất hiển nhiên, Trương Kiều Ân chính là một trong số đó.

Cho nên cô vội vàng muốn đem Trương Kiều Ân bồi dưỡng thêm, muốn tạo điều kiện cho cô ấy có khả năng phát huy năng lực, nên cũng cần có chút thù lao.

Mím môi, mở máy vi tính đang chuẩn bị làm việc.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, khẽ nhíu mày.

"Tề Lăng Phong." Cô nói giọng nhàn nhạt.

"Nghe nói Cố thị cũng muốn cạnh tranh hạng mục do tòa thị chính triển khai."

"Lẽ nào chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn?" Kiều Tịch Hoàn trào phúng.

"Sao cô cứ có thái độ thù địch với tôi." Tề Lăng Phong nói.

"Đối thủ cạnh tranh, không phải sao?"

"Được, tôi không muốn cùng cô vòng vo. Tôi chỉ muốn cho cô biết, hạng mục này tôi nhất định muốn." Bên kia gằn từng chữ.

"Là năng lực của anh, anh không đáng để tôi ra chiến thư." Kiều Tịch Hoàn đạm bạc trả lời.

Tề Lăng Phong tựa hồ sững sờ ngẩn ra :"Cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Người có tài ở trên, tôi so với anh là như vậy." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày :"Không có chuyện gì tôi cúp máy."

"Chờ đã."

"Ở công nói công, cá nhân, cùng ăn một bữa cơm như thế nào?"

"Tôi bề bộn nhiều việc, cứ như thế." Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Hạng mục này anh muốn sao ?!

Tôi nói cho anh biết, tôi là tình thế bắt buộc!

. . .

Hoàn Vũ cao ốc.

Tề Lăng Phong nhìn dòng chữ 'Trò chuyện kết thúc'.

Người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này càng ngày càng khiến anh ta không đoán ra được. Hơn nữa là này hạng mục cạnh tranh này do tòa thị chính đưa ra, mọi người đều biết lấy lòng tòa thị chính cũng chính là một thủ đoạn. Dù sao hạng mục của chính phủ nên muốn lấy thêm một chút lợi nhuận khả năng là rất thấp. Phần lớn doanh nghiệp đều sẽ phục vụ chính phủ thế nên tiền bạc không thể thu lại quá nhiều, lý do đường hoàng, không có cách nào phản bác. Nhưng rất nhiều xí nghiệp coi như dưới tình huống lỗ vốn cũng không thể từ bỏ, bởi vì có đôi khi kinh doanh vẫn cần có quan hệ, so với kinh doanh sản phẩn, thì hiệu xuất còn lớn hơn nữa.

Tề Lăng Phong để điện thoại di động xuống, ngồi trên ghế làm việc, chuyển động.

Thưởng thức phòng làm việc xa hoa, dưới ánh mặt trời chói lóa của Thượng Hải, ánh sáng đặc biệt duy mỹ.

Hoắc Tiểu Khê là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, cho dù có thời điểm liều mạng hơn so với ai khác. Nhưng nhiều lúc cô ta so với đại đa số đều biết rõ cách hưởng thụ.

Đôi mắt anh ta căng thẳng. Khóe miệng tà ác cười.

Hiện tại, anh ta đương nhiên có thể hưởng thụ tất cả những gì mà Hoắc Tiểu Khê để lại. Cảm giác như vậy, càng nghĩ càng hưng phấn.

Đặc biệt nghĩ đến, Cố gia cũng có một ngày có kết quả như thế, cảm giác càng thêm hưng phấn, càng thêm vui vẻ!

Anh ta xoay người, ngồi trước máy vi tính.

Kiều Tịch Hoàn, chúng ta liền đối mặt cạnh tranh công bằng với nhau một lần, xem đến cùng người nào càng tốt hơn!

. . .

Trung tâm thành phố, bệnh viện tư nhân.

Một phòng bệnh xa hoa.

Diêu Bối Địch bón cho Tiêu Dạ ăn cháo, từng chút từng chút hai người rất yên tĩnh.

Từ sáng sớm Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại đã đem cô đánh thức, sau đó liền không ngủ lại được nữa, không ngừng vì Tiêu Dạ làm này nọ, căn bản không dừng được.

Thật vất vả mới kêu hộ sĩ đi mua một chén cháo, hiện tại mới có thể yên tĩnh bón cho anh ăn.

Không gian vô cùng yên tĩnh, hai người nói cũng không nhiều.

Đúng lúc.

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, A Bưu tiến đến.

A Bưu nhìn bọn họ, dừng một chút :"Đại ca đang dùng cơm."

"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.

Thần sắc A Bưu hơi khác thường, thật lâu nói :"Vậy bọn tôi đợi đại ca ăn cơm xong."

"Có chuyện gì, cậu nói trước đi." Tiêu Dạ nói.

A Bưu nhìn thoáng qua Diêu Bối Địch, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Tiêu Dạ mím môi, hướng về phía Diêu Bối Địch :"Cô đi ra ngoài trước."

Diêu Bối Địch nhìn một chút trong bát cháo cũng không còn nhiều, biết A Bưu tìm Tiêu Dạ nhất định là bàn chuyện quan trọng, rất biết điều đi ra ngoài.

A Bưu nhìn Diêu Bối Địch nỗ lực kéo ra một nụ cười :"Phiền chị dâu rồi."

Diêu Bối Địch cười nhạt, rời khỏi phòng.

"Chuyện gì?" Chân mày Tiêu Dạ căng thẳng.

"Lão gia kêu anh bây giờ lập tức trở về." A Bưu nói.

Tiêu Dạ dường như đã sớm chuẩn bị, trầm tư một hồi.

"Phải đi về sao? Bây giờ." A Bưu tiếp tục hỏi.

Tiêu Dạ không nói gì.

A Bưu yên tĩnh đợi một lúc lâu :"Nếu không, tôi báo cáo lại với lão gia, nói anh bị thương rất nghiêm trọng, không thể xuống đất. Qua một thời gian nữa liền trở về."

"Không cần, chúng ta lập tức đi."

"Nhưng mà. . ." A Bưu nhìn thân thể anh.

"Không có gì, tới giúp tôi thay đổi quần áo." Tiêu Dạ nói.

"Vâng." A Bưu lễ phép gật đầu.

Tiêu Dạ rút kim truyền ra, A Bưu đỡ Tiêu Dạ ngồi trên xe lăn đẩy ra ngoài.

Diêu Bối Địch đứng ngoài cửa chờ bọn họ, nhìn hành động của bọn họ, có chút kinh ngạc.

"Tiêu Dạ, anh đi đâu vậy?" Cô nhìn không được hỏi :"Doctor Mạc không phải nói không thể xuống đất sao?"

"Tôi có việc." Tiêu Dạ lạnh lùng nói :"Cô tự trở về đi, không cần phải xen vào việc của tôi."

"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch đứng ở trước mặt của anh :"Anh đã bị tới cái dạng này, có chuyện gì không thể để qua thời gian này giải quyết sao?"

"Không thể." Tiêu Dạ găng lên, tản ra hàn khí :"Cô tránh ra."

"Em không cho." Diêu Bối Địch quật cường nói :"Anh không nói rõ ràng, em không cho."

"Chị dâu, là lão. . ."

"A Bưu." Tiêu Dạ cắt đứt lời của anh ta :"Kêu người đưa cô ấy về trước."

Nói xong cưỡng ép A Bưu đẩy xe lăn đi về phía trước.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng của anh, do dự hai giây, lại nhanh chân chạy lên trước, ngăn trước mặt Tiêu Dạ :"Anh rốt cuộc muốn làm gì?! Anh lớn như thế rồi, vẫn còn tùy hứng như thế sao?!"

Tiêu Dạ nhíu chặt lông mày, âm lãnh nói :"Diêu Bối Địch, trong khoảng thời gian này có phải hay không được vòi đòi tiên!"

Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Đừng tưởng rằng cô có thể ở trước mặt tôi không chút kiêng nể gì cả, cô còn chưa đủ!" Tiêu Dạ hung hăng nói, không mang theo bất kỳ cảm tình gì.

Diêu Bối Địch đần độn nhìn anh.

Cô chưa từng nghĩ ở trước mặt anh không kiêng nể gì cả, cô chỉ là đang quan tâm anh mà thôi.

Quan tâm cũng không được sao?

"Tránh ra!" Tiêu Dạ hừ lạnh.

Diêu Bối Địch cắn môi, vẫn không nhúc nhích.

"A Bưu." Tiêu Dạ căn dặn.

A Bưu bất đắc dĩ thúc Tiêu Dạ lướt qua Diêu Bối Địch, trực tiếp hướng phía thang máy đi tới.

Diêu Bối Địchc ũng cảm giác được tiếng đóng cửa, đứng ở đằng xa, viền mắt có chút hồng, lại ngụy trang rất tốt.

Cô có thể là đắc ý vênh váo rồi!

Giữa bọn họ rõ ràng còn chưa đến mức cô có thể nhúng tay vào chuyện của anh?!

Bên trong thang máy.

A Bưu nhìn Tiêu Dạ qua chiếc gương :"Đại ca, thực sự có chuyện gì không thể nói cho chị dâu, chị ấy chỉ là đang quan tâm anh mà thôi."

Tiêu Dạ mím môi không nói, sắc mặt nghiêm nghị.

"Tôi biết anh không muốn chị dâu lo lắng, thế nhưng anh như vậy càng khiến chị dâu thương tâm." A Bưu tiếp tục nói.

Tiêu Dạ vẫn như cũ, sắc mặt không chút thay đổi.

A Bưu thở dài :"Tôi cảm thấy được chị dâu hẳn là đang khóc."

Tiêu Dạ nhíu mày một cái.

"Nếu không gọi điện thoại cho chị dâu đi!." A Bưu đẩy Tiêu Dạ rời khỏi thang máy, ở chỗ cửa đã có chiếc xe ô tô màu đen đợi, A Bưu đỡ anh lên xe, nói.

"Không cần, trở lại hẵng nói."

Nếu như, còn có thể sống trở về.

A Bưu có chút bất đắc dĩ, đem điện thoại đặt ở trong túi quần.

Đại ca như vậy, đến bao giờ mới có thể thực sự rõ ràng, hôn nhân thật không phải giống như anh nói cái gì là thành cái đó. Mà là cần giải thích cho nhau hiểu. Anh ta cảm thấy mỗi một người đàn ông cũng sẽ hiểu đạo lý bình thường này, đại ca thông minh như vậy tại sao vẫn cứ cố chấp như thế?!

A Bưu cũng không nói nhiều, giờ phút quan trọng này quả thực cũng không có tâm tình mà đi nhiều lời.

Đợi lát nữa đối mặt với cái gì tất cả mọi người không rõ ràng lắm. Có thể chính là sinh ly tử biệt!

Xe của bọn họ cứ thể một đường đi thẳng ra ngoài khu vực thành thị, trên đỉnh ngọn núi có một khu biệt thự tráng lệ, huy hoàng trang nghiêm. Ở dưới chân núi thực sự không thể nhìn thấy trên này có gì khác, hơn nữa ngọn núi này là của tư nhân. Không mở cửa cho người ngoài nên du khách đều không thể đi vào, trên khắp ngọn núi đều có vệ sĩ, nghiêm ngặt canh gác.

Xe con của Tiêu Dạ cứ thẳng một đường vào bên trong núi, hướng phía biệt thự lái tới. Xe dừng lại, vệ sĩ liền vội vàng ra mở cửa, lễ phép nhìn về phía Tiêu Dạ.

A Bưu xuống xe trước, chuẩn bị đi lấy xe đẩy.

Tiêu Dạ vẫy vẫy tay :"Không cần, tôi tự vào."

A Bưu ngẩn ra, lập tức gật đầu, đỡ Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ mím môi, thích ứng độ mạnh yếu của cơ thể, cùng với vết thương ở chân truyền tới đau đớn.

Đợi sắc mặt nhìn qua không chút đổi sắc sau khi xuống xe, sau đó mới nhấc chân đi vào.

Phòng khách lớn như vậy, từng hàng áo tây trang đen đứng thẳng, nhìn bọn họ chỉnh tề cúi đầu nghênh tiếp :"Đại thiếu gia!"

Tiêu Dạ mím mím môi, mang theo đoàn người đi vào.

Tận cùng bên trong phòng khách.

Trước mặt một vệ sĩ mặc tây trang đen cung kính mở cửa.

So với phòng khách bình thường cảm giác càng thêm tráng lệ huy hoàng, chính giữa treo một bức tranh giá trị liên thành, được chế tạo thủ công thành một cái đàu hổ. Phía dưới đầu hổ vừa là một cái ghế dựa vừa dày vừa nặng, dưới đó hai bậc thang là cái bàn lớn, để 8 cái ghế, mỗi bên 4 cái. Phòng khách rất rộng, theo kiến trúc tây phương cổ xưa, treo trên vách tường là danh họa phương tay. Bốn phía đều để rất nhiều loại bình cổ, cảm giác đi lạc vào cung đình của hoàng gia phương tây, cao quý mà xa hoa lãng phí.

Đây là nhà của trùm xã hội đen, khiến người khác không thể không thán phục.

A Bưu lần đầu tiên đi vào nơi này thời điểm đó cũng chấn động không kém, không chỉ cảm thấy chỗ này vô giá. Quan trọng hơn chính là nơi đây hoàn toàn lật đổ cảm giác nhà của trùm xã hội đen trong lòng anh ta. Anh ta cảm thấy nhà của xa hội đen nên giống như trong phim Hồng Kông, mặt đất đặt một cái bàn lớn, căn phòng phải mang sắc điệu u ám, có vài cái quạt treo lên thổi thổi đi. . .

Nói chung nơi đây hoàn toàn so với tưởng tượng của anh khác nhau một trời một vực, lão gia thưởng thức mọi thứ quả nhiên không giống như xã hội đen.

Hơn nữa nghe nói lão gia cũng từng đi du học ở nước ngoài, hoàn toàn là tài giỏi.

Có người nói làm con trai duy nhất của lão gia, đối với đại ca bồi dưỡng ra không chỉ là xã hội đen mà thôi. Còn có rất nhiều lễ nghi của xã hội thượng lưu cao quý, cử chỉ hành vi các loại. Có điều trong lòng A Bưu, Tiêu Dạ cùng các con em của xã hội đen không giống nhau, không chút lưu manh, luôn cảm thấy đại ca chính là đế vương hắc đạo, trời sinh cao quý, không ai bì nổi.

"Ngươi đã trở về!" Lão gia ngồi ở vị trí chính giữa, thanh âm ôn hòa, khiến người khác nghe không hiểu gì.

Tiêu Dạ gật đầu, đứng ở chính giữa.

Lúc này, bốn phía đã có những người khác ngồi.

Ở Thượng Hải bây giờ có thể nói đã xếp vào danh hiệu lão đại của hắc bang, có mấy người là rút khỏi vị trí, tuổi tác tương đối lớn.

Ví như, có Trương đại Long.

Trương Đại Long ngồi ở bên trái vị trí thức nhất, đứng bên cạnh là con trai ông ta Trương Long. Sắc mặt Trương Long rất trắng, nhìn Tiêu Dạ, không biết có phải hay không là tức giận, sắc mặt lập tức liền đỏ thậm chí viền mắt cũng đỏ.

"Đại Long, con ta đã trở về, ông muốn đòi một lời giải thích, ngay trước mặt nhiều lão đại như vậy ông mở miệng nói đi." Tiêu lão gia trực tiếp nói.

"Nếu Tiêu lão đại đã nói như thế, tôi cũng sẽ không khách khí." Trương Đại Long từ chỗ ngồi đứng lên, dường như còn trấn an tâm tình con trai ông ta, mỗi chữ mỗi câu nói :"Con ta bị Tiêu Dạ . . . Chặt đứt của quý, mọi người đều biết tôi có mỗi đứa con trai là Trương Long, mà Trương Long còn chưa kết hôn. Tự nhiên không có người nối dõi, Cự Long bang chúng tôi cứ thế mà bị hủy trên tay Tiêu Dạ. Thù này, Tiêu lão đại ông là cha của Tiêu Dạ, chúng ta lại là chủ tịch hiệp hội hắc đạo ở Thượng Hải. Ông nói phải nên làm như thế nào?!"

"Ăn miếng trả miếng, người nào làm mất của quý của con trai ông. Tôi liên chặt đứt mệnh căn của hắn." Tiêu lão gia nói rành mạch.

Sắc mặt Tiêu Dạ hơi đổi.

A Bưu ở bên cạnh đã sợ ra mồ hôi lạnh.

"Tiêu lão đại nói là làm! Không được bội ước!" Trương Đại Long nghe Tiêu lão gia nói như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên miệng vội vàng phụ họa.

"Đương nhiên." Tiêu lão gia mặt lạnh hô :"Người đâu!"

Vệ sĩ mặc tây trang đen cung kính nhìn về phía Tiêu lão gia.

"Đem người mang vào!"

"Vâng."

Vệ sĩ liền vội vàng gật đầu.

Xoay người bước ra khỏi phòng khách, một hồi mang theo thuộc hạ của Tiêu Dạ là A tín đi tới.

Mọi người còn đang kinh ngạc, Tiêu lão gia mặt lạnh hỏi ":Của quý của Trương Long có phải do cậu chặt hay không?"

"Vâng." A Tín gật đầu.

"Cháu Trương, mệnh căn của cháu có phải do anh ta chặt đứt." Tiêu lão gia hỏi.

"Là hắn, thế nhưng chú Tiêu, là Tiêu Dạ chỉ điểm!" Trương Long vội vàng nói.

Tiêu lão gia gật đầu, không thèm để ý đến nửa câu sau, nói :"Ta nói rồi, người nào làm đứt mệnh căn của cậu. Tôi liền làm đứt mệnh căn của hắn, người đâu, ngay trước mặt nhiều đại ca như vậy, làm cho ta."

"Chờ đã!" Tiêu Dạ tiến lên, nhìn về phía Tiêu lão gia nói :"Ông không thể động đến cậu ta!"

Tiêu lão gia nhìn Tiêu Dạ, nhãn thần lạnh lão.

Tiêu Dạ nhìn ông ta, không nói gì.

"Đại ca, là em làm đứt của Trương Long, em nên bồi thường cho hắn ta!" A Tín vội vàng nói.

Trương Đại Long nhìn bối cục có vẻ không đúng, lập tức nói :"Tiêu lão gia, ông bảo một tiểu đệ tới chịu tiếng xấu thay cho người khác, cách xử lý như vậy tôi không phục! Do thân phận của ông nên ông đang thiên vị quá độ!"

"Đại Long, ông đã để tôi xử lý, chờ tôi xử lý xong, nếu như ông không hài lòng, ông có thể tiếp tục nói!" Tiêu lão gia gằn từng chữ.

Trương đại Long trầm mặc một chút, ngay trước mặt nhiều lão đại ca như vậy không tiện phát tác. Hơn nữa Tiêu lão đầu cũng không có khả năng đứng trước mặt nhiều người như vậy mà dám thiên vị.

Nghĩ như vậy liền ngồi về vị trí của mình.

"Còn không mau động thủ!" Tiêu lão gia ra mệnh lệnh.

"Tôi nói không được động đến cậu ta!" Tiêu Dạ gằn từng chữ một!

"Động thủ cho ta!"

"Tiêu lão đầu, ông đừng để tôi ra tay với ông!" Tiêu Dạ xiết chặt ngón tay.

Tiêu lão gia căn bản không để vào mắt, trực tiếp ra lệnh cho người tới trước mặt A Tín.

Tiêu Dạ từ bên hông lấy súng lục ra, nhắm ngay vào người đàn ông đang tới gần A Tín.

"Cút!" Tiêu Dạ hét lớn.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiên hơn 10 người mặc áo đen, nhanh chóng vây quanh người của Tiêu Dạ, súng lục chỉ vào đầu Tiêu Dạ.

"Động thủ!" Tiêu lão gia gằn từ chữ.

Ngón tay Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích bóp cò.

A Bưu kéo tay Tiêu Dạ ra.

Tiêu Dạ không chú ý, súng lục đã bị A Bưu cầm lấy.

Tiêu Dạ nhìn A Bưu.

A Bưu cung kính cúi đầu, không nói một câu.

Đúng lúc bên tai truyền đến thanh âm đau thấu tim gan của A Tín.

Tiêu Dạ cắn răng, hung hăng nhìn Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia kêu toàn bộ người lui ra.

Trên mặt lưu lại một vũng máu, A Tín bị kéo ra ngoài.

Tiêu Dạ nhìn A Tín, biểu tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn.

"A Tín là thuộc hạ ngươi, đối với thuộc hạ quản giáo không nghiêm. Nên phạt!" Tiêu lão gia mặt vẫn còn lạnh tiếp :"Đem roi da tới!"

Nói xong một vệ sĩ áo đen đã cung kính đem roi da lên.

Tiêu lão gia từng bước đi tới trước mặt Tiêu Dạ :"Quỳ xuống!"

Tiêu Dạ thờ ơ.

Tiêu lão gia tối sầm mặc, ăn mặc như quân đội, dùng chân đá một cái vào trên đùi Tiêu Dạ.

Vốn là gãy xương, giờ khắc này tựa hồ còn nghe được âm thanh đầu khớp xương bể nát.

Khiến người khác không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Trên đùi Tiêu Dạ vô lực quỳ một cái trên mặt đất, trên mặt không có nửa điểm thống khổ, mà là vẻ mặt tức giận, vô cùng dữ tợn!

'Ba!'

Roi da vút lên nặng nề đánh vào trên người Tiêu Dạ, quần áo Tiêu Dạ trong nháy mặt bị roi da đánh rách tơi. Lộ vết tích dữ tợn trên da thịt, máu cứ tí tách chảy.

'Ba', 'Ba', 'Ba' !!

Một roi lại một roi, nặng nề đánh vào trên người Tiêu Dạ, độ mạnh yếu vừa mạnh lại còn dùng sức, hoàn toàn không chút tình cảm.

Toàn bộ phòng khách rất yên tĩnh, yên tĩnh nên chỉ nghe được tiếng roi da đánh vào người, âm u dữ tợn!

Đủ 108 roi.

Không nghe được một chút xíu tiếng kêu nào!

Trên người Tiêu Dạ cơ hơ không còn chỗ nào hoàn chỉnh, máu thịt be bét, sắc mặt tái nhợt tới dọa người.

Tiêu lão gia đem roi da ném sang một bên, từng bước một vững vàng đi về vị trí chính giữa, ngay cả hơi thở cũng không có một cái. Nhìn Trương Đại Long nói :"Đại Long, ông còn cái gì bất mãn cứ việc nói."

Trương Đại Long hận đến cắn răng.

Tiêu lão đầu đã làm đến nước này.

Thứ nhất, ông ta còn một cái của quý, bất kể của ai, ông ta còn!

Thứ hai ngay trước mặt nhiều lão đại như vậy, ông ta đánh Tiêu Dạ, dồn sức mà đánh, không chút lưu tình nào. Tiêu Dạ lúc này quỳ ở đại sảnh vẫn không nhúc nhích, cũng là mất nửa cái mạng!

Loại thành ý này, Trương Đại Long ông ta còn nói được cái gì nữa, nếu làm ngược lại, thành ra mình không được phóng khoáng!

Nhiều năm như vậy so chiêu cùng Tiêu lão đầu, khắp nơi đều bất lợi!

Nhãn thần lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Tiêu lão gia nói :"Tiêu lão đại đã làm đến nước này, tôi có bất mãn đi nữa liền giống như Trương Đại Long tôi không biết đối nhân xử thế. Chuyện này cứ như vậy, Trương Long chúng ta đi!"

Nói xong liền xoay người.

Trương Long khẳng định không phục, hắn ta bị ngược thảm như vậy. Dựa vào cái gì Tiêu Dạ chỉ bị quất vài cái là được!

"Ba, cái này không công bằng. . ."

"Trương Long, đi!" Trương Đại Long sầm mặt lại.

Trương Long không phục đi theo sau bước chân của Trương Đại Long, trong lòng hận, không cần nói cũng biết.

Mấy lão đại khác xem chuyện có vẻ cũng kết thúc, tốp hai tốp ba rời khỏi. Toàn bộ phòng khách hiện nay chỉ còn lại Tiêu lão gia cùng Tiêu Dạ.

Tiêu lão gia đi tới cạnh Tiêu Dạ, nhìn người phía bên cạnh nói :"Đỡ đại thiếu gia trở về phòng."

"Vâng." Mấy người vệ sĩ liền nhấc Tiêu Dạ lên.

Tiêu Dạ lúc này cũng không còn có sức mà phản kháng, tùy ý để bọn họ đỡ.

Tiêu lão gia nhìn Tiêu Dạ :"Chuyện này ta không nói con đúng hay sai. Nhưng bảo vệ người phụ nữ của mình, đây là đạo lý hiển nhiên!"

Đây là đối với Tiêu Dạ tán thành.

Sau đó nói câu tiếp theo liền rời đi trước.

Tiêu Dạ ngẩng đầu nhìn lão gia tử rời khỏi, tựa hồ rất dùng sức mới nói được vài chữ, có vẻ rất suy yếu :"Đi xem A Tín!"

"Tôi biết, đại ca anh dưỡng thương cho tốt, bên phía A Tín tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."

"Nói cho cậu ta biết, thù này, làm đại ca khẳng định sẽ báo thù cho cậu ta." Tiêu Dạ gằn từng chữ.

"Đại ca, anh trước dưỡng thương đi, chuyện sau đấy A Bưu biết rõ làm sao để xử lý."

Tiêu Dạ gật đầu, cả người nhịn không được, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

. . .

Cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở bàn làm việc của mình, đang làm bản quy hoạch thiết kế.

Điện thoại reo. Cô cau mày.

Hôm nay điện thoại có phải hay không quá nhiều rồi.

Mím môi, nhìn điện thoại :"Không phải đang ở cùng Tiêu Dạ sao? Nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho tôi."

"Có thời gian không, muốn cùng cô uống trà."

"Bây giờ?" Kiều Tịch Hoàn nhìn thời gian.

"Ừ." Thanh âm bên kia rất là thấp.

"Cô đang ở đâu?"

"Tôi hiện tại ngồi trên xe taxi, đi lung tung không có mục đích." Diêu Bối Địch nói.

"Cô tới cao ốc Cố thioj, đối diện có một quán cà phê, chúng ta tới đó ngồi một chút."

"Được." Bên kia cúp điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, đem bản kế hoạch lưu lại, đóng máy vi tính, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Nhìn Milk ngoài cửa nói :"Tôi ra ngoài trước có chuyện, cô giúp tôi hỏi thư ký của chủ tịch hôm nay lúc nào thì rảnh rỗi, hỏi xong gửi tin nhắn cho tôi."

"Vâng." Milk lễ phép gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn rời phòng làm việc, trực tiếp đi tới quán cà phê.

5 phút sau Diêu Bối Địch xuất hiện.

Sắc mặt có vẻ không tốt lắm, Diêu Bối Địch ngồi trước mặt Kiều Tịch Hoàn, tay khuấy khuấy ly cafe.

"Có chuyện gì nói luôn đi, đừng làm mất thời gian của tôi." Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói.

Diêu Bối Địch cũng đã quen với tính cách thẳng thắn của Kiều Tịch Hoàn, buông cái muôi :"Tôi vẫn cho là quan hệ của tôi và Tiêu Dạ rất tốt. Nhưng hôm nay anh ấy đột nhiên đối xử với tôi rất lạnh nhạt, tôi cũng không biết nên làm như thế nào?"

"Tôi biết cô tìm tôi nhất định chính là vì chuyện của Tiêu Dạ." Kiều Tịch Hoàn hiểu rõ :"Đã nói nhiều năm như vậy vì Tiêu Dạ, cô thế nào vẫn không có chút tiền đồ?!"

Diêu Bối Địch cắn môi, nhìn qua rất khó chịu.

"Được rồi, được rồi, tôi không nói cô. Có điều cô nguyện ý vì Tiêu Dạ mà liều mạng như vậy, biết anh ta đối với cô khẳng định có tình cảm. Có điều đàn ông chính là như vậy, càng cảm thấy đã tốt thì càng không cố gắng quý trọng. Cô chính là quá dễ dàng cho nên Tiêu Dạ mới có thể đối với cô như thế." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Là như vậy sao?" Diêu Bối Địch nhìn cô :"Tôi quả nhiên là rất ngốc."

"Cô bây giờ mới biết sao?!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt lên :"Tiêu Dạ bây giờ không phải lại cùng Lôi Lôi sống phóng đãng sao?"

"Không biết." Diêu Bối Địch lắc đầu, căn bản không biết Tiêu Dạ đang ở đâu.

Ngược lại trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều những ý nghĩ không hay.

"Lôi Lôi người phụ nữ này không đơn giản, Tiêu Dạ không thích Lôi Lôi, vẫn có thể bị Lôi Lôi ép đến sít sao, cô ta dù sao cũng có năng lực hơn. Chúng ta dù sao cũng phải nghĩ biện pháp khiến Lôi Lôi rời đi mới được!" Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ sâu xa.

Khiến cho Lôi Lôi không còn bất cứ giá trị nào, cứ thế mà biến mất!

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, có chút kinh ngạc hỏi :"Cô nói Tiêu Dạ không thích Lôi Lôi?"

"Cô quả nhiên là rất ngốc." Kiều Tịch Hoàn thật sự có chút không nói lên lời.

Diêu Bối Địch cắn môi.

"Chúng ta mãi mãi không bao giờ đứng ở trên một đường thẳng!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt :"Tôi bây giờ đang suy nghĩ làm sao đánh đuổi Lôi Lôi đi, còn trong mắt cô mãi mãi cũng chỉ dừng lại ở trên người Tiêu Dạ. Cô không thể suy nghĩ khác đi được sao? Buông ta, buông ra. . ." Kiều Tịch Hoàn còn dùng động tác, khoa tay múa chân.

Diêu Bối Địch cúi thấp đầu :"Tôi thích Tiêu Dạ, thích thật lâu. . "

Kiều Tịch Hoàn thực sự có chút không chịu được.

Diêu Bối Địch cả đợi này đã định trước sẽ hủy ở trên người tên Tiêu Dạ kia đi!!

Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi :"Được rồi, tôi biết cô thích. Sẽ nghĩ biện pháp giúp cô đánh đuổi Lôi Lôi."

Diêu Bối Địch nhìn cô, nửa ngày :"Cô vì sao đối với tôi tốt như vậy?!"

"Tôi hành hiệp trượng nghĩa thôi!" Kiều Tịch Hoàn lên tiếng.

Diêu Bối Địch có chút đả kích quá độ.

Người phụ nữ này.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng cười :"Bởi vì tôi là, Hoắc Tiểu Khê. . ."

"Tiểu Khê." Diêu Bối Địch nhìn cô.

"Bạn bè tốt nhất." Kiều Tịch Hoàn nói xong.

"Cô thừa nhận cô là Hoắc Tiểu Khê đi! Coi như là quỷ, tôi cũng không sợ cô."

"Thực sự không sợ?" Kiều Tịch Hoàn khóe miệng vui vẻ cười.

"Không sợ, bởi vì cô là Hoắc Tiểu Khê." Diêu Bối Địch nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chuyển đề tài câu chuyện :"Không phải nói nửa năm không thể chung phòng sao? Thời gian nửa năm đủ để cô học được kỹ xảo trên giường. Thời gian nửa năm cũng đủ tôi tiêu diệt Lôi Lôi rồi. Cho nên nửa năm sau, nếu cô vẫn không đem Tiêu Dạ ăn sạch sành sanh, xem tôi có xử luôn cô hay không!"

Diêu Bối Địch úid dầu, khuôn mặt hồng thấu, không nói lời nào.

Kiều Tịch Hoàn cũng không có ý đùa giỡn Diêu Bối Địch, nhìn đồng hồ :"Tôi hôm nay có chút chuyện gấp, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

"Được." Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn có vẻ vội vàng, khẽ gật đầu.

Là Tiểu Khê thật tốt.

Khóe miệng cô cong lên một nụ cười, càng ngày càng xán lạn.

Kiều Tịch Hoàn rời nhanh khỏi quán cafe.

Cô có chuyện cần tìm Cố Diệu, cho nên lập tức rời khỏi, nhìn thấy tin nhắn Milk gửi nói chỉ có ngày hôm nay lúc này mới rảnh rỗi.

Cô mím môi sải bước.

Bất quá nghĩ đến cách làm cho Lôi Lôi rời khỏi Tiêu Dạ. . .

Đôi mắt cô căng thẳng.

Khóe miệng tà ác cười, có đôi khi nên ra tay ngay!

Nghĩ như vậy, liền trở lại cao ốc Cố thị, trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của Cố Diệu.

"Vào đi." Cố Diệu mở miệng nói.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, ngồi đối diện Cố Diệu.

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Chủ tịch, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp nói.

"Nói đi."

"Tôi mặc dù vào Cố thị chưa lâu, nhưng hy vọng chủ tịch có thể cho tôi cơ hội thăng chức."

Cố Diệu đang dùng cây bút máy mạ vàng viết viết gì đó, nghe Kiều Tịch Hoàn nói xong liền để cây bút xuống nhìn cô :"Cơ hội gì?"

"Tôi muốn kí kết hợp đồng hạng mục này xong, sẽ thăng chức cho tôi." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng thắn.

Cố Diệu sắc mặt có chút biến hóa nhỏ :"Chức vị bây giờ không đủ?"

"Tôi cảm thấy không đủ, không thể hoàn toàn thể hiện giá trị của tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Chức vị bây giờ đã thăng không chậm rồi." Cố Diệu nói.

"Thế nhưng so với dự đoán của tôi, kém một chút."

"Dự liệu như thế nào?" Cố Diệu nhíu mày.

"Trợ lý tổng giám đốc." Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

Cố Diệu nắm chặt tay lại, nhãn thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, dò xét.

Người phụ nữ trước mắt này trầm tĩnh, cho dù đưa ra yêu cầu như vậy có chút tự nhiên, ý chí hùng hồn, như đã định liệu trước.

Trầm mặc một lúc lâu, Cố Diệu đột nhiên từ ghế làm việc đứng lên, mở cửa sổ sát đất ra.

Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Kiều Tịch Hoàn híp mắt nhìn thân ảnh của Cố Diệu.

"Muốn ngồi ở chức vị kia, có thể." Cố Diệu nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ông ta.

Biết Cố Diệu nói có thể khẳng định bao hàm rất nhiều nội dung bên trong.

Quả nhiên, Cố Diệu lần nữa mở miệng nói :"Hạng mục lần này không chỉ có đàm luận thành công, lợi nhuận cần đạt được 5% thành phẩm. Mặt khác, ta còn muốn 10% cổ phần của công ty Hoàn Vũ."

Thương nhân.

Thật sự là không hơn không kém, bất cứ chuyện gì đều có thể bàn tới lợi nhuận. Đấy chính là thương nhân!.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu.

"Con không có nói trước có đáp ứng hay không, con có thể hỏi một chút không. Vì sao ba lại cố ý nhằm vào Hoàn Vũ? Mẹ lúc nào cũng nhắc nhở bên tai, nói Hoàn Vũ là thân thích, không cần phải công chính nghiêm minh. Tuy là con vẫn luôn biết trên thương trường mọi người thường dựa vào bản lĩnh của mình, nhưng vẫn còn cảm thấy, ba, ba rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn vào." Kiều Tịch Hoàn hỏi ông ta, một chút cũng không sợ mà hỏi.

Cố Diệu tựa hồ cũng không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười, mở miệng nói :"Ta chi lấy một phần thuộc về chính ta."

"Thuộc về ba?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Con đừng hỏi nữa, con chỉ cần nhớ kỹ, con làm chính là chúng ta đáng nhận được. Còn mẹ con nói những lời kia không cần phải nghe, bà ấy chỉ là một người phụ nữ quản lý trong nhà, nhìn thế nào cũng thấy chỉ một mặt!" Cố Diệu hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, giấu lời nói trong cổ họng, làm sao cũng không hỏi.

Hoàn Vũ là một tay cô dựng nên, cô có thể khẳng định, Cố Diệu tuyệt đối không có khả năng có thể nắm giữ cổ phần của công ty Hoàn Vũ. Ông ta sao có thể nói là 10% cổ phần Hoàn Vũ thuộc về ông ta?! Còn nói, bản thân Cố Diệu rõ ràng đang cất giấu bí mật nào đó mà không thể để cho người khác biết?!

Bí mật có liên quan tới Tề Lăng Phong?!

Cô điều chỉnh hô hấp, cười :"Nếu ba nói là chúng ta nên được, như vậy con nhất định sẽ không thể từ chối mà đi lấy về! Ba, quyết định như vậy, con nói một chút về hạng mục, lợi nhuận cần đạt được 5%. Lấy được 10% cổ phần công ty Hoàn Vũ, trợ lý tổng giám đốc Cố thị, chính là con rồi!"

"Một lời đã định!" Cố Diệu gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cười, rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu.

Vừa ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi thầm mắng.

Không hơn không kém, lão già có lòng tham không đáy! Ngược lại không chút buông tha một tia cơ hội nào để đạt được mục đích của bản thân.

Cô cắn răng.

Lúc chuẩn bị rời đi, vừa vặn nhìn thấy Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn nhìn Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu, sắc mặt hơi biến :"Nhanh như vậy đã gặp vấn đề, muốn ba giải quyết?"

Trong giọng nói có chút kỳ quái.

Kiều Tịch Hoàn không có biếu cảm gì, bình tĩnh nói :"Đúng vậy, ba cho quyền lợi, đương nhiên phải sử dụng."

Sắc mặt Cố Tử Hàn trầm xuống.

"Ai bảo ba chỉ định tôi phụ trách chứ!" Kiều Tịch Hoàn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Sắc mặt Cố Tử Hàn càng ngày càng khó coi, anh ta sải bước trở lại phòng làm việc của mình.

Diệp Mị nhìn Cố Tử Hàn, vội vàng đuổi theo.

Cố Tử Hàn vừa về tới phòng làm việc, biểu tình trên mặt rõ ràng tức giận không gì sánh được.

"Tử Hàn, làm sao vậy?"

"Kiều Tịch Hoàn, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta yên ổn!" Cố Tử Hàn nói.

Diệp Mị nhìn anh ta.

Mỗi khi gặp người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Hàn đều có thể tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Bản thân cô ta đi theo Cố Tử Hàn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không thấy Cố Tử Hàn tức giận đối với bất kỳ người phụ nào. Mà Kiều Tịch Hoàn đã nhiều lần khiến Cố Tử Hàn tức giận không chút kiếm chế!

"Bây giờ cần phải làm gì?" Diệp Mị hỏi.

"Làm như thế nào?!" Cố Tử Hàn hừ lạnh :"Tôi chính là muốn nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong hai người kia mất cả chì lẫn chài. Còn tôi ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi!".

Diệp Mị cau mày.

"Chúng ta chờ xem! Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu!" Cố Từ Hàn nghiến răng.

. . . .

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình.

Không được bao lâu, Cố Tử Hàn chắc cũng sẽ bạo phát a!!

Cô hít sâu, cảm giác bản thân thật là nan giải, trước có sói sau có hổ. Một ngày bản thân mà không có ích, chắc sẽ bị gặm tới đầu khớp xương cũng không chừa!

Xoa xoa huyệt thái dương có chút đau.

Bên người có một người giúp mình cũng tốt. . .

Khóe miệng cô bất đắc dĩ cười, bởi vì một giây kia đột nhiên nghĩ tới Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần.

Cái tên đàn ông chậm như rùa!

Cô có thể đối với anh chờ mong gì sao?!

Cô có chút bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro