Q2. Chương 48.1: Ma cao một thước đạo cao một trượng (2)
edit: tiểu hoa nhi
Cao ốc Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trong phòng làm việc.
Cả người vẫn còn chút mệt mỏi.
Cô hơi hí mắt ra, tựa hồ đang trầm tư, cũng tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Kiều Tịch Hoàn nói.
Milk đẩy cửa phòng ra, trực tiếp nói :"Quản lý Kiều, em gái chị cùng Trương Kiều Ân đang tranh cãi ngoài kia."
"Cái gì?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Chị ra xem một chút đi!." Milk cũng không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn nhấc chân, từ trên ghế làm việc đứng lên, nhanh chân đi ra.
Trương Kiều Ân được an bài ở bên phòng hoạt động kinh doanh, Dụ Lạc Vi được an bài đến phòng tiêu thụ, đã tìm cách sắp đặt làm thế nào mà vẫn còn có thể cãi nhau?!
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn có chút không tốt, đi ra phòng làm việc chung, mọi người nhìn cô, đều ngậm miệng lại.
Kiều Tịch Hoàn đôi mắt nhíu lại, nhìn Trương Kiều Ân cầm một bản văn kiện, Dụ Lạc Vi mặt hồng hồng cúi đầu. Dường như còn đang lau nước mắt, những người khác tựa hồ còn đang khuyên bảo. Dưới đất còn có tách cafe cùng màu cafe bị đổ xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra?" Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, hơi thở mạnh mẽ.
"Đều là tôi không tốt, tôi không nên kêu chị Kiều ân đưa bản thảo cho tôi. Tôi không nên lấy bản thảo mà chị Kiều Ân còn chưa làm xong, vì muốn lấy để làm phương án về phần tiêu thụ. Đều là tôi sai, đều là tôi sai. . ." Nói xong, nước mắt Dụ Lạc Vi đã không ngừng chảy xuống, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.
Đối với Dụ Lạc Vi, Kiều Tịch Hoàn âm thầm cắn răng.
Người phụ nữ này đến cùng là ai dạy, đã biết tranh thủ sự đồng tình!
Trong lòng đông nhất, sắc mặt không đổi quay đầu :"Trương Kiều Ân, cô nói đi đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy phương án của tôi còn chưa có đủ hoàn thiện, bộ phận bên này còn đang phối hợp cùng tôi sửa chữa. Trước khi hoàn thành, tôi cảm thấy bộ phận tiêu thụ chưa cần thiết phải làm phương án tiêu thụ. Cho nên tôi nghĩ chưa cần phải đưa." Trương Kiều Ân nói rõ ràng.
"Có như vậy mà các người không thể nói rõ sao?! Cần phải đánh nhau?!" Kiều Tịch Hoàn cau mày cau mặt nói.
Trương Kiều Ân không nói chuyện.
Kiều Ân cô không quen nhìn cách Dụ Lạc Vi luôn dính đến người khác, chính là không quen với cách cô ta lúc nào cũng vứt ánh mắt nũng nịu trên người bất kỳ một người đàn ông nào. Chính là không quen với cách cô ta lúc nào cũng ỷ mình là em gái của Kiều Tịch Hoàn. Mọi việc đều thuận lợi, khắp nơi đắc ý, Kiều Ân cô ít nhất cũng đã có 7 đến 8 năm kinh nghiệm, cái loại õng ẹo này Kiều Ân cô chẳng thèm để vào mắt.
Cho nên lúc Dụ Lạc Vi tới gần Kiều ân cô, lại dùng cái giọng nói yếu ớt hỏi về phương án, dĩ nhiên cô cự phải cự tuyệt rồi.
Đầu tiên là bởi vì phương án quả thật chưa hoàn thành, hơn nữa phương án tiêu thụ căn bản không cần vội vã như vậy, Dụ Lạc Vi rõ ràng là cố ý.
Thứ hai là bởi vì Kiều Ân cô không quen nhìn Dụ Lạc Vi dùng cách thức thân mật, toàn thân sẽ bị nổi da gà. Cho nên trực tiếp cự tuyệt, cũng cầm tách cafe chuẩn bị đi tới phòng nghỉ hít thở không khí. Kết quả vừa quay người lại, Dụ Lạc Vi chạm phải cô liền biến thành bộ dạng như bây giờ.
Dụ Lạc Vi khóc sướt mướt.
Bất luận kẻ nào đều cảm thấy thương cảm.
"Xin lỗi, xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy, chị, chị đừng nóng giận." Dụ Lạc Vi ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nói :"Về sau tôi sẽ chú ý, chị Kiều Ân là quản lý của hạng mục này, tôi chỉ là một thành viên phối hợp cùng. Tôi hẳn phải nghe theo phân phó, đều là tôi sai. Tôi không nên nghe chị vừa nói phương án tiêu thụ cùng phương án kinh doanh liền vội vã muốn tất cả công việc đều hoàn thành cho xong. Không có suy nghĩ đến ý thức của cả đội. Đều là tôi không tốt, chị, chị đừng nóng giận, về sau em sẽ chú ý."
Trương Kiều Ân nhìn cái bộ dạng này của Dụ Lạc Vi, cơn tức càng lớn hơn.
Loại phụ nữ này, Kiều Ân cô thực muốn xé cô ta thành bảy tám khối, tưởng như đánh vào mặt trận tư tưởng của người khác!
Kiều Ân cô thực hoài nghi bản thân tiếp xúc cùng người phụ nữ này lâu dài, bệnh tim sẽ tái phát.
"Cô là cô, không ai nói cô có lỗi." Kiều Tịch Hoàn trầm mặc :"Bất quá Trương Kiều Ân hạng mục này cô ấy là quản lý, cô ấy có nguyên tắc làm việc của cô ấy, các người đều nên phối hợp cùng cô ấy. Mặt khác tôi nói phương án tiêu thụ là căn cứ theo để tránh xảy ra bất cứ tình huống nào. Nếu như phương án kinh doanh mà có chuyện thì khẳng định phương án tiêu thụ càng có chuyện. Đây hoàn toàn đang làm lãng phí thời gian của bộ phận tiêu thụ."
"Vâng, tôi biết rồi. Tôi suy nghĩ quá phiến diện rồi." Dụ Lạc Vi vội vã gật đầu xin lỗi :"Chị Kiều Ân, xin lỗi, tôi không nên như vậy. Tôi thực sự cảm thấy chị Kiều Ân rất lợi hại. Phương án làm được như vậy trình độ quá cao, ngay cả tới chủ tịch cũng tôn trọng phương án chắc chắn sẽ không có lỗi gì. Là tôi suy nghĩ không chu đáo. Tôi chỉ biết rước lấy phiền phức cho mọi người, xin lỗi, xin lỗi."
Trương Kiều Ân nhẫn nhịn chịu tức.
Cô cảm giác bản thân mình lúc này nếu như nói thêm một câu nữa, sẽ nổi giận lôi đình, mà đã xảy ra thì không thể cản được.
Đương nhiên, đối với chức vụ là tối kỵ.
Kiều Ân cô nhịn.
Dụ Lạc Vi nhìn bọn họ không nói lời nào, trên miệng lại mềm nhũn nói :"Hay buổi tối để tôi mời mọi người ăn cơm được không? Coi như là để bồi tội có được hay không?"
Vài người đồng nghiệp nghe nói tối có tiệc tương đối sôi nổi, dù sao có một em gái nhỏ khéo lẽo mời ăn cơm dĩ nhiên có hứng thú, vội vàng nói :"Đều là hiểu lầm, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau. Trong công việc có va chạm mới có thể thúc đẩy trong công việc, đương nhiên năng lực cũng có thể tăng cao hơn. Quản lý Kiều chị thấy có đúng hay không?"
Kiều Tịch Hoàn nhìn mấy nhân vien nam, khẽ mím môi gật đầu.
"Đấy, quản lý Kiều gật đầu rồi. Hơn nữa chúng ta cũng muốn em gái nhỏ mời ăn cơm tối nha, Kiều Ân cô cũng đừng so đo. Cô lại là chị gái, em gái nhỏ cũng nhỏ tuổi, buổi tối uống hai chén rồi thì bỏ qua." Nam nhân viên nói tiếp.
Trương Kiều Ân nhịn một chút, cuối cùng gật đầu.
"Được, cứ quyết định như vậy, em gái nhỏ, buổi tối có phải ai cũng có phần không?" Nam nhân viên cười hỏi.
"Dĩ nhiên, tất cả mọi người cùng nhau. Nhưng tôi không có nhiều tiền nên chắc không được ăn đồ ngon đâu." Dụ Lạc Vi õng ẹo nói.
"Em mời khách, chúng tôi ăn cái gì cũng được."
Sau đó, vài đồng nghiệp khác bắt đầu dụ dỗ.
Kiều Tịch Hoàn nhìn mọi người dường như lại khôi phục lại trật tự, nhìn Trương Kiều Ân nói :"Cô theo tôi đến phòng làm việc."
Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn đi vào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía Trương Kiều Ân, trực tiếp nói :"Dụ Lạc Vi cô nên nhẫn nhịn một chút."
Trương Kiều Ân nhìn cô, có chút châm chọc cười :"Quản lý Kiều cũng là người lấy việc công làm việc tư."
"Tôi là vì cô." Kiều Tịch Hoàn nói :"Bản thiết kế của Dụ Lạc Vi cùng bản thiết kế của cô giống nhau, sơ xuất một chút, cô cũng có thể sẽ bị thay thế."
Trương Kiều Ân giật giật môi, có chút kích động nói :"Nếu như cảm thấy tôi làm không đủ tốt, tùy thời có thể thay thế."
"Trương Kiều Ân, cô từng giữ chức vị trên không phải một hay hai ngày, kiểu nói lẫy thế này, cô xác định cô cần nói ra với tôi?!" Kiều Tịch Hoàn cau mày.
"Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy có câu chuyện cũ, gọi là trong triều có nhiều người làm việc tốt, quả thế!" Trương Kiều Ân gằn lên.
"Cô có biết cô tại sao bị xa thải khỏi Hoàn Vũ không?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Trương Kiều ân hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Bởi vì cô không giống gió chiều nào theo chiều ấy, sẽ không thuận thế mà đi." Kiều Tịch Hoàn nói trắng ra :"Hoàn Vũ nhiều nhân viên như vậy, vì sao lại chỉ xa thải vẻn vẹn mấy người các cô, cô có từng nghĩ không? Cô cảm thấy cô là đang biểu hiện ra sự trung thành, kỳ thật người ngoài nhìn vào cô chính là một người ngu ngốc. Được hưởng thụ đãi ngộ công việc tốt như vậy lại không muốn, nhất định vì kiêu ngạo của bản thân. Đến cuối cùng chịu khổ rốt cuộc là người nào?! Cô bây giờ đến Cố thị, cái gì cũng đều phải thận trọng bắt đầu, cô không cảm thấy hối hận?!"
Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn, cả khuôn mặt đều đỏ lên vì tức, lại không thể nói lên lời.
"Trước đây cô làm bất cứ chuyện gì tôi không nói, thế nhưng từ giờ trở đi, cô bắt đầu làm ở Cố thị. Từ giờ cô chính là nhân viên dưới chướng của tôi làm việc, cô nên sửa lại tính tình của bản thân đi. Không muốn cô vì công việc mà không biết chút tự tôn đạp lên bản thân. Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ, người có tài, co được giãn được, mới là người có tài!" Kiều Tịch Hoàn nói.
Trương Kiều Ân cắn môi, bị Kiều Tịch Hoàn nói có chút ngượng.
Nhưng rất rõ ràng, Kiều Tịch Hoàn là muốn tốt cho Kiều Ân cô.
Mặc dù vừa mới bắt đầu Kiều Ân cô cũng nghĩ Kiều Tịch Hoàn vì em gái mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn đang móc tim móc phổi dạy Kiều Ân cô cách đối nhân xử thế.
Năm đó ở Hoàn Vũ, Kiều Ân cô trên mọi phương diện đều rất tốt, mới 30 tuổi đã bò lên chức vị cao như vậy căn bản là hưởng thụ vận mệnh may mắn. Hiện tại đột nhiên bị cho thôi việc, thực sự cũng có một thời gian oán hạ, mặc kệ bên ngoài miệng vẫn kiêu ngạo. Chỉ là trong lòng cũng có một chút hối hận, từ quần áo, đồ trang điểm xa xỉ đến túi xách muốn mua cũng phải suy tính kỹ. Không rõ có chút không bình tĩnh, không bình tĩnh là bản thân rốt cuộc có thích hợp với chức vụ đó không. Bắt đầu phủ nhận chính bản thân.
Cô cắn môi, nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Vâng, quản lý Kiều, tôi hiểu rồi."
"Hy vọng nói nhiều với cô như vậy, là muốn tốt cho cô. Trương Kiều Ân cô là một người có năng lực, cô có tài hoa, chúng tôi đều không phủ nhận. Nhưng ngọc có sáng được hay không, phải xem chính cô có thể nhân cơ hội đem bản thân thả dưới ánh mặt trời."
"Tôi sẽ cố gắng." Trương Kiều Ân từng câu từng chữ nói.
"Quay đầu suy nghĩ cho kỹ, cô đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Trương Kiều Ân gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân.
Cô không muốnm bản thân một ngày kia không còn ở Cố thị nữa, người phụ nữ này chắc chắn lại không hiểu vì sao lại ngu ngốc bị sa thải lần nữa.
Ánh mắt cô ngày một sâu.
Dụ Lạc Vi người phụ nữ này, sớm muộn cũng sẽ lật mình.
Cô cắn môi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
"Chị, là em." Dục Lạc Vi cười hì hì xuất hiện ở cửa, có chút vui vẻ nhảy lên một cái đi tới.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô :"Chuyện gì?"
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!."
"Không cần, buổi tối tôi có việc bận." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Chị, tất cả mọi người đều đi, chị không đi, em sẽ khó xử." Dụ Lạc Vi tận lực lấy lòng.
"Cô tại sao phải khó xử?." Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
"Không vì cái gì, bởi vì chị là chị em, em mời chị ăn cơm chị không tới như vậy không phải sẽ để người khác nghĩ chúng ta đang làm bộ sao?!" Dụ Lạc Vi nháy con mắt, nhìn qua cực kỳ vô hại.
Kiều Tịch Hoàn cau mày :"Đi mới gọi là làm bộ. Dụ Lạc Vi, tôi không biết cô đến cùng đang có mục đích gì, là bị ai sai khiến. Nhưng quan hệ của hai người chúng ta chính cô cũng hiểu rất rõ. Tôi không rảnh cùng cô chơi trò dối trá này. Cô muốn làm gì thì kệ cô, nhắc nhở cô một câu, đừng chọc tôi!"
Nụ cười Dụ Lạc Vi trên mắt cứng lại một cái, lập tức cười nói :"Chị chị không thích thì thôi, em không có mục đích gì, chị thực sự không đi em cũng không ép. Cả ngày đi làm rồi, chị đừng để thân thể quá mệt mỏi."
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Xoay người xong, sắc mặt thay đổi lớn.
Căn bản khuôn mặt nhu thuận kiều mị trên mặt lúc này lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn.
Kiều Tịch Hoàn, chị không cho tôi chọc giận, tôi nhất định phải chọc giận chị!
Hừm, chúng ta nhìn đi!
Tôi cũng không tin, chị thực sự có thể một tay che trời!
. . . .
Buổi chiều, lúc tan làm.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe Võ Đại, trở về.
Cô hơi mệt dựa vào ghế.
Hạng mục này nhìn qua rất đơn giản, chỉ là một hạng mục đấu thầu mà tòa thị chính gọi. Kỳ thực số tiền hạng mục cũng không có bao nhiêu, nhưng khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy chính là trái tim lao lực quá độ.
Cô tính toán một chút, hạng mục lần này cần phải đối mặt với bao nhiêu người, trong đó có Tề Lăng Phong, là đối thủ cạnh tranh khẳng định không tránh được nhiều lần phải đối đâu! Bao gồm cả Cố Tử Hàn vẫn ngầm kéo cô xuống nước, người đàn ông này đùa giỡn ám chiêu tuyệt đối sẽ không yếu hơn những người khác, lại còn cả Dụ Lạc Vi.
Dụ Lạc Vi là một quả bom hẹn giờ, không biết là bom hẹn giờ của người nào, nhưng không chừng lúc nào đấy liền bùng phát!
Cô mím môi, đồng thời phải khiêu chiến với ba người, cũng có thể trong lúc đó còn gặp phải những người khác. Ví như Diệp Mị, ví như Ngôn Hân Đồng, ví như Tề Tuệ Phân, ví như. . . Cô cười khổ, lần đầu tiên cô vẫn phải thừa nhận bản thân không tài giỏi.
"Nguyên cả đường đi chị mệt mỏi thế?" Võ Đại nhìn qua kính chiếu hậu hỏi.
"Hơi mệt."
"Vì sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?"
"Bởi vì không có cách nào để nghỉ ngơi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Làm sao vậy?" Võ Đại nghiêm túc lái xe.
"Rất nhiều chuyện, có nói cô cũng không hiểu."
"Chị cảm thấy tôi rất ngu ngốc sao?" Võ Đại không thoải mái nhíu mày một cái.
"Thật tốt, không tính là thông minh." Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên.
Sắc mặt Võ Đại hơi biến sắc.
Cảm giác bản thân chủ động đi quan tâm người phụ nữ này, hoàn toàn là tự tìm lỗi lầm.
Kiều Tịch Hòa cười nhạt nhòa, cười không phải đến từ trái tim, phảng phất cũng chỉ đơn giản là một vẻ mặt mà thôi. Bởi vì trong khoảng thời gian này, cô quả thực không còn tâm tư mà cười.
Khóe miệng lần nữa giơ giơ lên, duỗi người, để bản thân trầm tĩnh lại.
Nước đến thành chặn.
Kệ đi!
Ngược lại, cô chính là muốn, gặp ma trừ ma! Giết không tha!
Xe một đường chạy thẳng đến Cố gia biệt thự.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe.
. . .
Võ Đại nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên cầm điện thoại lên gọi :"Phụ nữ của anh anh tự mình chiếu cố đi! Tôi không có năng lực lớn như vậy."
". . ."
"Dường như trong khoảng thời gian này, cô ấy rất mệt." Nói xong Võ Đại cúp điện thoại.
Khóe miệng cười một cái, chuyển động tay lái, rời khỏi biệt thự Cố gia.
Cô lái xe đi, tuy là đã quen một mình, vẫn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô đơn.
Tại sao đột nhiên lại cảm thấy cô đơn?!
Từ nhỏ đến lớn, không phải đã sớm quen với loại này, đơn độc mà sống sao?!
Cô cau mày, có chút bất đắc dĩ nhún vai.
Có thể người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này quá dễ dàng cảm hóa người khác, khiến người ta nhịn không được liền tự động sát nhập vào thế giới của cô ấy, nhanh như gió!
Cô cầm điện thoại lên gọi :"Hi, Doãn Tường."
"Ừ." Bên kia nhận điện.
"Anh đang làm cái gì?"
"Buổi tối trên đỉnh núi có cuộc đua xe, cô có muốn tới xem một chút không?"
"Được. Tôi lập tức tới ngay, ở đâu?"
"Núi Phượng Dương Hi." Doãn Tường nói.
"Tôi lập tức tới tìm anh." Võ Đại chuẩn bị cúp điện thoại.
"Được rồi." Doãn Tường đột nhiên mở miệng.
"Hả?"
"Mạc Sơ, cô có liên lạc không?" Doãn Tường hỏi.
"Không có, tôi chưa từng liên lạc với bất kỳ ai." Võ Đại nói trắng ra :"Ngoại trừ đụng phải anh."
"Buổi tối tôi gọi Mạc Sơ, chúng ta gặp mặt."
"Mạc Sơ cũng ở Thượng Hải."
"Đương nhiên, tôi cũng là vô ý gặp phải. Cô có tin lão đại chúng ta luôn an bài ngoài mức dự đoán của mọi người." Doãn Tường nói với giọng khâm phục.
"Tôi chưa từng nghĩ qua, tôi lập tức tới ngay." Võ Đại cúp điện thoại.
Mạc Sơ, ở đây.
Võ Đại đột nhiên cười cười, cảm giác người bên cạnh dường như ngày càng nhiều.
. . . . .
Kiều Tịch Hoàn trở lại Cố gia biệt thự.
Ngày hôm nay về rất sớm, Khỉ nhỏ dường như cũng mới tan học, đeo cái cặp sách nhỏ tiến vào đại sảnh đã gặp Kiều Tịch Hoàn.
"Ma ma." Khỉ nhỏ ngoan ngoãn gọi cô.
Kiều Tịch Hoàn sờ sờ đầu Khỉ nhỏ :"Ngày hôm nay không có giờ học thêm sao?"
"Ngày hôm nay không có." Khỉ nhỏ vội vàng nói.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Trong khoảng thời gian này cô đối với Khỉ nhỏ dường như càng ngày càng ít quan tâm hơn.
Cô mím môi, không hiểu có chút hổ thẹn.
"Ma ma, con về phòng trước làm bài."
"Chờ đã." Kiều Tịch Hoàn kéo bé lại :"Hay là buổi tối mẹ mang con ra ngoài ăn cơm, kêu ba ba con cùng đi."
"Thật hả ma ma?" Hai mắt Khỉ nhỏ đã sáng như sao rồi.
"Đương nhiên là thật." Kiều Tịch Hoàn nói :"Mẹ đã bao giờ lừa gạt con chưa."
"Ma ma thật tốt." Khỉ nhỏ từ trong tâm nói.
"Nói thừa." Kiều Tịch Hoàn trợn mắt :"Trở về phòng cất cặp sách, mẹ đi gọi ba."
"Vâng." Khỉ nhỏ chạy chậm rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, đi về phía phòng Cố Tử Thần.
Mở cửa ra thấy...
Ngón tay Cố Tử Thần thon dài không ngừng gõ bàn phím.
Cô lần đầu tiên thấy người đàn ông này sử dụng máy vi tính. Trước đây vẫn luôn cảm thấy cái máy vi tính đó chỉ là thứ để trang trí, trang trí cho đẹp mắt đến dọa người, nhưng cũng chỉ là một món trang sức.
Nhìn anh ngồi trước máy tính, ngón tay không ngừng bấm xuống. Đột nhiên cảm thấy, bộ dạng của người đàn ông lúc làm việc thực sự rất có mị lực.
Cô liền cứ thế đứng ở cửa đợi trong chốc lát.
Cố Tử Thần như thường tắt chương trình, tắt đi phần ghi chép, bình tĩnh xoay người nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn lúc này mới hoàn hồn, vì bản thân vừa mới có chút kỳ lạ. Rất nhanh khôi phục lại tự nhiên nói :"Đổi quần áo đi, tôi đáp ứng mang Khỉ nhỏ ra ngoài ăn cơm."
"Cô mệt lắm phải không?" Cố Tử Thần nói.
"Mệt mỏi nữa cũng phải vì con trai." Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ nhún vai, bản thân sinh con ra cũng không để ý, thằng bé không phải rất đau lòng sao. Cô cũng không nên ích kỷ như thế, nói xong liền đổi một bộ quần áo tương đối thoải mái, không muốn xỏ giày cao như vậy, toàn thân quả thực rất khó chịu. Cứ thế hướng thẳng tới phòng quần áo, đột nhiên nghĩ tới gì đó, chợt ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Làm sao anh biết tôi rất mệt?"
Anh còn có con mắt thứ ba sao?!
Sắc mặt Cố Tử Thần có chút thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục, nói :"Mặt cô hiện lên rất rõ."
Thật sự rõ tới như vậy sao?
Cô đi vào phòng thay quần áo, nhìn bộ dạng trong gương của bản thân.
Trên mặt rõ tốt như vậy, môi hồng răng trắng, hơn nữa bởi vì trở lại Cố gia biệt thự cũng không hy vọng người khác chứng kiện dáng dấp tiều tụy của bản thân thế nên cố ý nhấc lên chút tinh thần! Cố Tử Thần này, đến cùng vẫn nhìn ra cô rất mệt mỏi!
ps: mọi người thông cảm cho mình nhé, mình vốn muốn dịch hết luôn một cháp. Nhưng mình bận một chút việc nên Q2. Chương 48 này sẽ chia làm hai phần nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro