Q2. Chương 60.1: Âm mưu ngấm ngầm nhiều lần xuất hiện (2)

edit: tiểuhoanhi



Cố gia biệt thự.

Phòng ngủ Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên giường, trên lưng có chút đau đớn, cũng không phải quá đau, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu tự nhiên hiện lên rất nhiều chuyện, khiến cô không nhịn được mà cau mày.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng điện thoại di động reo.

Cô chuyển mắt, cầm điện thoại nhìn cái tên 'Dụ Lạc Vi' xuất hiện.

Cô mím môi, bắt máy :"Alo."

"Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi." Dụ Lạc Vi vừa nhanh vừa vội nói, trong miệng còn làm bộ khóc thút thít.

"Dụ Lạc Vi tôi không phải thần, không phải mỗi lần cô gọi tôi đều có khả năng giúp cho cô cái gì cả." Kiều Tịch Hoàn lúc đầu cảm thấy có chút phiền toái, người bên cạnh cũng sắp xảy ra chuyện, đối với Dụ Lạc Vi thì càng thêm sốt ruột.

"Chị, hiện tại công an muốn bắt tôi, nói tôi phạm tội thương nghiệp. Tôi không hề làm gì cả, chị phải giúp tôi mời một luật sư. Tôi không muốn ngồi tù." Dụ Lạc Vi càng nói càng ủy khuất, dường như vẫn đang nức nở.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, giọng vô cùng lạnh lùng :"Tôi sẽ không giúp cô trên tòa án, chuyện của bản thân tự giải quyết đi."

"Kiều Tịch Hoàn." Bên kia đột nhiên kêu to tên cô :"Tôi có bí mật, nếu như chị chịu giúp tôi, tôi liền đem hết tất cả bí mật kia nói cho chị, đối với chị tuyệt đối là có lợi!"

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Cô ta có thể cất giấu những bí mật kia, thì cũng đã sớm chẳng còn là bí mật.

"Tôi không có hứng thú." Kiều Tịch Hoàn nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại.

"Kiều Tịch Hoàn, đừng cúp máy, ô ..ô. Bọn họ muốn bắt tôi đi, tôi xin chị, xin chị hãy giúp tôi. . ." Nghe giọng nói Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng như thế, bên kia đã khóc không thành tiếng.

Kiều Tịch Hoàn có chút không kiên nhẫn, không nói thêm câu nào nữa, cúp máy.

Cúp máy xong, cô tiếp tục nằm ở trên giường, như thế nằm ngay đơ im lặng trong vòng 2 phút. Cô thận trọng nhịn đau từ trên giường đứng lên, sau đó đi vào phòng thay một bộ quần áo rộng thùng thình. Đi tới mở cửa phòng ra, không có gì đặc biệt vui vẻ, đi ra ngoài.

Cô không phải cảm thấy có bất kỳ thương cảm cùng đồng tình gì với Dụ Lạc Vi, chẳng qua là cảm thấy, khiến cho Dụ Lạc Vi 'Chết' được nhắm mắt.

Võ Đại bị thương, cô không có dùng xe nhà, ra đứng trước cổng vẫy một chiếc taxi sau đó đi thẳng đến bệnh viện.

Vượt qua một vòng quan hệ cùng hối lộ, Kiều Tịch Hoàn cũng đến được nơi giam giữ Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt căn bản đã trắng bệch lại còn kích động, viền mắt sưng đỏ lóe lên vài chấm nhỏ, cô ta vội vàng mở miệng nói :"Chị, chị là tới cứu tôi ra sao? Chị."

Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh ngồi đối diện nhìn Dụ Lạc Vi, đối với Dụ Lạc Vi đang kích động, cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

"Chị, tôi toàn thân đều đau nhức, tôi không muốn ở nơi này, tôi phải đi bệnh viện. Cơ thể tôi rất khó chịu, tôi cần tĩnh dưỡng, chị, chị đem tôi cứu ra ngoài đi. Về sau tôi đều mặc cho chị sai bảo, cũng không bao giờ làm chuyện có lỗi với chị nữa. Tôi còn trẻ như vậy, tôi không nên đem tuổi thanh xuân của mình lãng phí ở trong tù như thế này. Chị, chị nhất định phải giúp tôi, trên thế giới này tuy chúng ta không có chung huyết thống, nhưng cũng thực sự là hai chị em mà! Về sau chúng ta nên dựa vào nhau, chị thấy có đúng hay không?" Dụ Lạc Vi không ngừng nói, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, vẫn không ngừng nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ta, nhìn cô ta đang khủng hoảng tinh thần. Nhìn cô ta thiết tha, nhìn cô ta bất lực.

"Chị, tại sao chị không nói chuyện?" Không nghe được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Dụ Lạc Vi càng thêm hoang mang, lời nói cũng cẩn thận từng chút từng chút một. Chỉ sợ một giây tiếp theo, sẽ có một đáp án đối với cô ta mà nói trời đất rung chuyển.

"Tôi chỉ là rất bội phục sự ngây thơ của cô, bội phúc đến nỗi không nói thành lời mà thôi." Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, lạnh lùng mở miệng cười :"Cô cảm thấy đã đến nước này, còn có ai có thể đem cô cứu ra ngoài?"

"Nhưng tôi bị oan, tôi thực sự không có đưa bản kế hoạch của công ty chúng ta cho bất động sản Hồng Phúc. Tôi ngay cả công ty Hồng Phúc là cái gì cũng không biết, tôi làm sao có thể đem bản kế hoạch của công ty đưa cho bọn họ. Chị, tôi nói nhỏ cho chị biết mọi chuyện đều do Cố Tử Hàn gây khó dễ, đều là tại anh ta. Chúng ta hẳn nên lên án anh ta, không phải tôi, tôi không hề làm gì cả." Dụ Lạc Vi còn lý giải cho bản thân.

"Làm sao cô biết là anh ta?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Bởi vì bản kế hoạch là tôi đưa cho anh ta." Dụ Lạc Vi thốt ra cũng không biết do bản thân có phải khẩn trương thái quá hoặc là trời sinh không có đầu óc suy nghĩ. Lúc này là càng có vẻ không có đầu óc.

Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, đối với cô mà nói, Dụ Lạc Vi vốn rất ngu ngốc.

Có thể đột nhiên ở công ty gây nên một vài sóng gió nhỉ, nói thẳng ra cũng chính là có người âm thầm giúp cô ta mà thôi.

"Cô tại sao phải đưa cho anh ta bản kế hoạch?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Dụ Lạc Vi tựa hồ muốn nói lại thôi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không thúc ép, cứ thế nhìn cô ta.

Dụ Lạc Vi cắn răng, dường như vẫn đang do dự có nên nói hay không.

Nhất định là chính bản thân có chuyện khó chịu.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ không có kiên nhiên nào, lạnh lùng nói :"Nếu như không nói thì thôi."

"Là Cố Tử Hàn nói, có thể giúp tôi một tay để gả cho Cố Tử Tuấn. Chị, chị biết tôi vẫn luôn thích Tử Tuấn, tôi chỉ muốn gả cho anh ấy, nhưng thì sao chứ, Cố phu nhân đối với tôi có ấn tượng không tốt. Tôi căn bản không có cách nào gả cho anh ấy, Cố Tử Hàn là anh trai Cố Tử Tuấn, địa vị ở Cố gia cũng rất cao, tôi nghĩ anh ta có thể giúp tôi. Tôi khẳng định có thể thành công, cho nên mới tin anh ta, giao cho anh ta bản kế hoạch." Dụ Lạc Vi trình bày.

Kiều Tịch Hoàn giật giật đôi măt, dường như đang cười nhạo.

Dụ Lạc Vi còn tin tưởng Cố Tử Hàn có thể giúp cô ta gả cho Cố Tử Tuấn, khả năng ở trong lòng Cố Tử Hàn ngay cả chút suy nghĩ này cũng sẽ không có. Anh ta bất quá chỉ lợi dụng cô ta mà thôi, lợi dụng đến khi hết giá trị mà thôi. Hoặc cũng có thể là tìm một người chịu tội thay.

Cố Tử Hàn nham hiểm lại hung ác, thật khiến người khác phải nhìn với cặp mặt khác xưa.

"Chị, tôi hôm nay bị người ta đuổi giết chính là do người của Cố Tử Hàn, anh ta sợ tôi đem chuyện của anh ta nói ra ngoài cho nên muốn giết người diệt khẩu. Còn có Cố Tử Tuấn, cũng là người của Cố Tử Hàn âm thầm đả thương, mọi chuyện xấu đều do anh ta cố ý làm. Chị, chị giúp tôi, khi ra tòa tôi sẽ tố cáo anh ta, khiến cho anh ta bị luật pháp xử lý!" Dụ LẠc Vi hung hăng nói, còn nhìn Kiều Tịch Hoàn tha thiết :"Cố Tử Hàn ở công ty khắp nơi đối nghịch với chị, tố cáo Cố Tử Hàn về sau ở công ty chị muốn làm gì thì làm. Chị chuyện này đối với chị cũng là chuyện tốt."

"Tôi cũng biết đây là chuyện tốt với tôi." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói, nhìn qua như thế có vẻ tự nhiên :"Nhưng Dụ Lạc Vi, cô vừa nói cho tôi những thứ này, thì tôi cũng đã biết. Thậm chí tôi còn biết Cố Tử Hàn đã ngụy tạo hết tất cả mọi chứng cứ, đem toàn bộ tội trạng đổ hết lên người cô."

"Có ý gì?" Dụ Lạc Vi nhìn cô, cả người hoảng hốt, lại không hiểu sao an tĩnh rất nhiều.

Có ý gì?!

Dụ Lạc Vi không rõ, hay không muốn hiểu.

Cô ta cho là cô ta biết hết những bí mật này chính là có lợi, cô ta có thể được thả ra ngoài, bản thân có thể rời khỏi nhà giam.

Hơn nữa coi như vào tù thì cô ta cũng không phải người chủ mưu, nhiều nhất là phạm tội đồng lõa, tội trạng cũng sẽ nhẹ hơn. Hơn nữa Kiều Tịch Hoàn chỉ cần giúp cô ta một chút, cô ta có thể ra ngoài.

Cô ta choáng váng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn không thốt lên một chữ.

"Ý tứ rất rõ ràng, hết thảy tội trạng của Cố Tử Hàn, cuối cùng đều do một mình cô gánh chịu." Kiều Tịch Hoàn đứng lên :"Cô tự giải quyết cho tốt."

"Không phải!" Dụ Lạc Vi không chịu được thét chói tai.

"Không có gì là không phải. Sự thực chính là cô là người thay thế Cố Tử Hàn nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật. Dụ Lạc Vi, cô nên chịu lấy dạy dỗ này, suy nghĩ thật kỹ, bản thân rốt cuộc vì sao dính tới tình trạng của ngày hôm nay." Kiều Tịch Hoàn từng câu từng chữ nói.

"Kiều Tịch Hoàn, là chị cố ý có phải hay không, cố ý không giúp tôi. Cố ý để Cố Tử Hàn đến hại tôi, chị làm sao có lòng dạ độc ác như thế!" Dụ Lạc Vi đột nhiên đem tất cả câu chuyện toàn bộ đổ lên đầu Kiều Tịch Hoàn, mới rồi còn điềm đạm đáng yêu, lại biến thành cái bộ dạng hận tới thấu xương thế này rồi.

Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh.

Ngụy trang Bạch Liên Hoa, rốt cuộc đến đây cũng cần kết thúc.

Cô nheo mày một cái :"Cô ngu ngốc mới có thể nhận lấy kết quả như vậy, cùng những người khác không liên quan. Thực sự cô nên cảm thấy may mắn, cô bây giờ có thể cùng người cô thích nhất là mẹ cô, ba cô, một nhà ba người đoàn tụ. Một nhà ba người ngồi tù, chuyện như vậy, khả năng cũng chỉ có thể xuất hiện một cách kỳ lạ trên loại người như các người, cô cảm thấy sao?"

"Đến bây giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu, cô chính là tới để trả thù chúng tôi có phải hay không? Trước sau đem ba mẹ tống vào tù, hiện tại lại để cho tôi bị người khác vu oan giá họa sau đó ngồi tù. Kiều Tịch Hoàn sao chị độc ác như vậy, sao chị độc ác như vậy!" Càng nói Dụ Lạc Vi càng kích động, tâm tình đã hoàn toàn không thể khống chế.

Quản giáo nhìn biểu tình của Dụ Lạc Vi nhíu mày một cái, nhiều lần muốn đi qua cắt đứt lời nói của cô ta.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn hối lộ rất tốt, đi cửa sau rất rộng rãi, cho nên cảnh ngục chỉ là nhíu mày một cái cũng không có ngăn cản.

"Coi như vậy đi, cô có thể thay đổi được cái gì?" Kiều Tịch Hoàn từ trên cao nhìn xuống cô ta.

"Chị. . . "

"Dụ Lạc Vi, suy nghĩ thật kỹ đi! Đời này làm sao cô lại bị người khác tính toán như vậy?! Có phải hay không là cô nên gặp báo ứng?!" Kiều Tịch Hoàn ném câu tiếp theo liền xoay người rời khỏi.

"Kiều Tịch Hoàn!" Dụ Lạc Vi thét chói tai.

"Im lặng!" Quản giáo lớn tiếng quát.

Dụ Lạc Vi có lẽ không khống chế được liền gào lên :"Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chị, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Kiều Tịch Hoàn bước chân tới cửa, cười lạnh một tiếng :"Chờ tới ngày cô thành quỷ, hãy tới tìm tôi a!!"

Dụ Lạc Vi cả kinh.

Kiều Tịch Hoàn rời rời khỏi nhà giam.

Đối với vẻ sợ hãi của Dụ Lạc Vi, cô đã không còn bất cứ cảm tình gì.

Cô nhìn mặt trời chiều đẹp đẽ của Thượng Hải, nơi thành phố được soi sáng lại có một mảnh mờ nhạt duy chỉ một màu sắc, nhưng cứ như thế lại tạo nên vẻ hài hòa.

Cô nghĩ, từ nay về sau, bầu trời của Dụ Lạc Vi, hẳn sẽ không bao giờ sáng được như hôm nay nữa rồi.

Cô rất bình tĩnh, tìm một chiếc taxi quay về biệt thự.

Chung quy mà nói, cô vẫn là một con người lạnh lùng đối với rất nhiều người cũng như rất nhiều chuyện. Cô đã quen như thế, thờ ơ cùng lạnh nhạt, có đôi khi thậm chí vì phát tiết, tệ hơn là bị kích thích.

Cô trời sinh đã như thế!

Cô nhớ lúc nhỏ, mẹ cô bị cô ép, trong miệng từng chút một còn mắng cô, nói cô là quỷ nhỏ là nhóc con, một điểm cũng không khiến người khác bớt lo.

Đôi mắt cô khẽ nhúc nhích.

Mỗi lần đều sẽ nhớ rất nhiều chuyện quá khứ, cô vẫn cho là cô sống cuộc sống của người khác căn bản sẽ không thể nhớ được những chuyện lúc bé. Cô chỉ biết nhìn về tương lai, nhìn cô trong tương lai liệu có được chút gì không, bởi vì tất cả của trước kia, bất kể là mất đi hay là có được đều trở thành lịch sử!

Cô là một người không có chút hứng thú nào về lịch sử!

Cho nên lúc cô đi học môn lịch sử vĩnh viễn đều là thất bại của cô.

Cô đã từng rất nhiều lần ở trong lớp lịch sử đối đầu với thầy giáo, cũng rất nhiều lần bởi vì quan điểm kỳ lạ của cô mà cô bị thầy giáo đuổi ra khỏi lớp.

Cô vẫn cảm thấy không sao cả, ngược lại lúc đó đi học cô đã có rất nhiều hành động khác thường khiến cho thầy cô trong trường đều đã tập mãi thành quen.

Có điều là Cổ Nguyên, mỗi khi cô bị đuổi ra khỏi lớp học, anh ta cũng cố ý đổi vị trí ngồi học ở bên cạnh cửa sổ. Nhìn cô đứng ở bên ngoài phòng học, không có gì để làm chỉ biết đá tường.

Cổ Nguyên đã từng cố gắng giúp cô học bổ túc.

Lịch sử của Cổ Nguyên rất tốt, không biết có phải hay không bởi vì gia đình kinh doanh đồ cổ. Ba mẹ lại là giảng viên đại học, chủ yếu nghiên cứu về văn học cổ, trong nhà nồng đậm mùi văn học vô hình chung anh ta cũng nhiễm được chút ít. Hầu như cô đều cảm thấy Cổ Nguyên chính là người từ trong sách cổ đi ra, hào hoa phong nhã, tao nhã.

Thực sự cho đến bây giờ cô cũng không biết, một chàng trai yên lặng như vậy, sạch sẽ như vậy, thuần khiết như vậy làm sao lại thích cãi nhau với cô. Một người không bao giờ an phận thủ thường, giống như một đứa con hoang được nhặt ra trong một đống rác!

Khóe miệng cô bỗng nhiên cười.

Cười, có một chút cô đơn.

Một giây kia, cô đột nhiên nghĩ tới Cổ Nguyên cùng Cố Tử Nhan. . .

Cô không thích Cổ Nguyên, không có tình yêu.

Đối với việc Cổ Nguyên khổ sở, có đôi khi cô chính là không tim không phổi, nhìn như không thấy.

Thế nhưng.

Cô mím môi, vẫn là nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhìn ánh mặt trời dày đặc phủ khắp bầu trời dần trở nên ảm đạm.

Đôi mắt khẽ nhúc nhích, cô lấy điện thoại di động ra gọi :"Cổ Nguyên."

"Ừ." Bên kia truyền đến một âm thanh nam tính quen thuộc, nghe nhàn nhạt.

"Đang làm cái gì?"

"Tan tầm về nhà."

"Không phải nói muốn ăn cơm để chúc mừng sao? Hiện tại được không?"

Bên kia do dự một chút, rất nhanh đã trả lời :"Được, ở đâu?"

"Đâu cũng được."

"Vậy đi Khê Thủy Nhân Gia đi! Tôi đặt bàn, cùng Bối Địch chứ?"

"Tôi gọi điện cho cô ấy."

"Được."

Nói xong bên kia liền cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của Cổ Nguyên, không chút ngữ điệu, cô điều chỉnh lại tâm tình, cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Bối Địch :"Cùng Cổ Nguyên ăn mừng lần đầu tiên của anh ta, cô bây giờ đang ở đâu?"

. . . . .

"Tôi ở. . ." Diêu Bối Địch đột nhiên dừng lại một chút, có lẽ không biết rõ làm sao để giải thích, Diêu Bối Địch nói :"Cô nói địa chỉ đi."

"Khê Thủy Nhân Gia, hiện tại Cổ Nguyên đã qua đó, tôi chắc mất 10 phút, cô bao lâu."

"Không quá 30 phút."

"Được, chờ cô."

"Ừ." Diêu Bối Địch cúp điện thoại.

Diêu Bối Địch chuyển mắt nhìn người trong phòng vẫn nằm im như cũ, có chút không kiên nhẫn là Tiêu Dạ.

Thân thể Tiêu Dạ phôi khục đúng là rất nhanh, bị roi đánh đến tổn thương như vậy. Cẩn thân một chút có thể thay đổi cách nằm ngủ, không cần nằm sấp nữa.

"Tiêu Dạ, em đi ra ngoài một chuyến." Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ chuyển mắt nhìn cô.

"Kiều Tịch Hoàn hẹn em ăn cơm." Diêu Bối Địch giải thích.

Sắc mặt Tiêu Dạ cũng không hẳn cực kỳ tốt, nhưng cũng không có đặc biệt cau có.

Diêu Bối Địch thực sự không rõ, nét mặt anh giờ là đồng ý hay không đồng ý.

Cô cắn môi, tiếp tục nói :"Em sẽ cố gắng về sớm một chút."

Tiêu Dạ quay đầu, không có đem ánh mặt đặt trên người cô, lạnh lùng nói :"Kiều Tịch Hoàn thiếu tôi 20 vạn việc vệ sĩ, giúp tôi thúc cô ta thanh toán."

". . . " Diêu Bối Địch nhìn anh chằm chằm.

"Tôi không thích người khác thiếu tôi tiền!" Tiêu Dạ vẫn lạnh lùng như cũ.

Diêu Bối Địch thẹn thùng.

Có đôi khi tiếp xúc lâu với Tiêu Dạ, cũng sẽ phát hiện một chút, có vài hành động nhỏ ngây thơ.

"Buổi tối anh nhớ ăn đầy đủ, nếu như không thích chị giúp việc bón cho ăn, thì anh tự mình ăn." Diêu Bối Địch tự nhiên nói.

Sắc mặt Tiêu Da dừng một chút.

Diêu Bối Địch cảm thấy có phải hay không bản thân quá tự nhiên, tự nhiên đến mức lộ ra việc Tiêu Dạ đang che giấu ý đồ không muốn ăn cơm. Khóe miệng cô cười cười, cầm túi xách lên, khom lưng xuống ấn lên trán anh một nụ hôn. Môi của cô tới gần lỗ tai anh, nhẹ giọng nói :"Đừng để bản thân phải chịu đói."

Giọng nói rõ ràng ám muội đến không được.

Cơ thể Tiêu Dạ căng thẳng một cái.

Diêu Bối Địch cười cười, mở cửa rời đi.

cô đi xuống lầu, ở đại sảnh đụng phải Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia nhíu mày một cái :"Ăn cơm, con đi đâu vậy?"

"Bạn con hẹn có việc, con đi ra ngoài xong lập tức trở về." Diêu Bối Địch giải thích.

Tiêu lão gia khẽ gật đầu một cái, sau đó tự nhiên đi qua bên cạnh cô.

Cô không nhịn được hít một hơi thật lớn, cô thực sự rất sợ Tiêu lão gia ngăn cản, nhất định buổi trưa hôm nay lúc bác sĩ Mạc rời đi, hành động chán nản như vậy, nếu như bác sĩ Mạc có lá gan nhỏ đi một chút chắc đã bị Tiêu lão gia hù cho chết a!

Cô hít sâu, đi ra khỏi biệt thự.

Ở cửa đã dừng một chiếc xe đen, đứng trước ô tô là một vệ sĩ mặc tây trang đen. Lễ phép nhìn cô nói :"Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia phân phó để tôi đưa phu nhân ra ngoài."

"Ah." Diêu Bối Địch gật đầu.

Cô thực sự định gọi lái xe đến, nhưng. . . Nếu Tiêu Dạ đã sắp xếp, khóe miệng cô không tự chủ cười, dĩ nhiên cô sẽ không cự tuyệt.

Cô đi đến gần cửa xe, tài xế cung kính mở cửa xe cho cô.

Cô đi vào xe, tài xe vòng qua ghế lái, kế bên người lái là một vệ sĩ mặc tây trang màu đen, chiếc xe có dáng hơi dài, hai vệ sĩ mặc đồ đen ngồi ngay phía sau cô, cung kính không gì sánh được.

Diêu Bối Địch ngạc nhiên nhìn người trước mặt, có chút đả kích quá độ.

Một vệ sĩ nhanh chóng giải thích :"Đại thiếu gia an bài chung tôi nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Đại thiếu phu nhân, phu nhân có thể coi chúng tôi như không tồn tại."

Mấy người lớn như vậy, khôi ngô như vậy, cô làm sao có thể coi như mấy người không tồn tại được ?!

Cô cắn môi, không chớp mắt nhìn bọn họ.

Hai vệ sĩ coi như không thấy gì, dưới sự quan sát của Diêu Bối Địch, mặt không biến sắc tim không đập, rõ ràng đã có thói quen từ rất lâu rồi.

Diêu Bối Địch thở dài một hơi, đột nhiên được Tiêu Dạ quan tâm như vậy, rốt cuộc là tốt hay là không tốt?!

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đã dần tối lại.

Lần đầu tiên của Cổ Nguyên.

Cô vẫn từng cho là, Cổ Nguyên sẽ bảo vệ thân mình thật tốt, đợi một lúc nào đó có thể cảm động được Hoắc Tiểu Khê.

Bây giờ nghĩ lại, thực sự trên cái thế giới này cũng không có gì có thể gọi là thiên trường địa cửu, vĩnh hằng bất biến.

. . .

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Phượng Hoàng trong Khê Thủy Nhân Gian ra đã thấy Cổ Nguyên ngồi bên trong.

Vẫn như vậy, im lặng ngồi ở một chỗ, nhìn thấy cô đến, khuôn mặt hiện lên một chút cười, chỉ là một loại lễ phép bắt chuyện mà thôi.

Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi bên cạnh Cổ Nguyên, tùy tiện ngồi.

Trái ngược với vẻ hào hoa phong nhã của Cổ Nguyên, Kiều Tịch Hoàn vẫn cảm thấy mình không theo trào lưu nào.

Không theo theo trào lưu của người bình thường.

Phòng bao còn chưa có dọn đồ ăn lên, nhưng lại đặt hai chai rượu đỏ.

Người phục vụ lễ phép đứng ở một góc phòng bao, tùy thời đợi phân phó.

"Diêu Bối Địch lúc nào tới?" Cổ Nguyên hỏi cô.

"Nói là nửa tiếng." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạp đáp trả, dùng đôi mắt nhìn người phục vụ ý bảo khui rượu.

Phục vụ liền vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn sang Cổ Nguyên nói :"Làm sao đột nhiên bắt đầu rồi, tôi còn tưởng anh là người già cô đơn đến chết chứ."

Cổ Nguyên nở nụ cười nhạt nhòa một cái :"Tôi không có vĩ đại như cô nghĩ đâu."

"Xem ra là tôi đánh giá anh quá cao." Kiều Tịch Hoàn không chút kiêng kỵ nói.

Cổ Nguyên không quan tâm cười :"Ừ, tôi thực sự cũng có rất nhiều lòng dạ ích kỷ, ví như dưới sự áp lực của cha mẹ, tôi cũng sẽ thỏa hiệp. Nghĩ có thể sau khi kết hôn sinh con rồi, trải qua sinh hoạt của người bình thường có lẽ sẽ quên được những chuyện không thể nào quên được. Tôi nghĩ tôi là một người đàn ông nên có trách nhiệm."

Cho nên coi như là phần trách nhiệm kia, cũng sẽ bắt bản thân buông đi rất nhiều. Rất nhiều cho dù không thể bỏ xuống được, cũng không muốn bản thân lại suy nghĩ tới chuyện hy vọng xa vời gì.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, im lặng.

Lúc này, phục vụ đã đem rượu đỏ mở ra, rót cho mỗi người một ly.

Kiều Tịch Hoàn cầm ly rượu lên :"Vừa uống vừa đợi Diêu Bối Địch đi!."

Cổ Nguyên gật đầu, cùng Kiều Tịch Hoàn chạm cốc.

Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên thanh thúy.

Rượu đỏ lặng lẽ ở trong ly chập chờn, như hoa hồng máu vậy, diễm lệ nhiều vẻ.

Kiều Tịch Hoàn uống cạn,

Cô luôn có thói quen uống rượu như thế.

Có đôi khi Cổ Nguyên ghét bỏ nói, nói rượu bị cô uống như thế thật lãng phí.

Rượu đỏ là cực phâm không phải đem ra là uống cạn.

Muốn cạn, thì uống bia đi.

Có thể từ nhỏ cô chính là một người lãng phí, từ nhỏ đã không hiểu được thế nào là quý trọng. Hơn nữa từ nhỏ cô đã không phải dạng người luôn khiến bản thân phải chịu oan ức. Đối với rượu đỏ ngon, cô uống cạn rồi lại càng cảm thấy thoải mái, tại sao cô còn phải uống bia, một dạng như nước lỏng chứ?!

Quan điểm của cô luôn như thế, luôn tùy hứng.

Tùy hứng đến nỗi Cổ Nguyên vô lực phản bác, ngược lại còn bị cô khiến cho thay đổi.

Cô nhìn lý rượu của Cổ Nguyên cũng không còn một giọt, không nhịn được cười một tiếng.

Dường như tất cả thời gian, nếu tiếp xúc lâu với một người, tự nhiên sẽ quen với tính cách của đối phương.

Hoắc tiểu Khê rất biết cảm hóa người khác, tựa như nụ cười của cô, luôn giống nhau. Nhìn qua không tim không phổi, xán lạn lại còn chói mắt.

"Không có tôi, hai người cứ như vậy mà uống sao?" Ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Diêu Bối Địch.

. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro