Q2. Chương 62: Âm mưu ngấm ngầm nhiều lần xuất hiện (4)
edit: tiểu hoa nhi
Cố gia biệt thự.
Trên ghế sofa phòng khách, Ngôn Hân Đồng yếu ớt cùng tái nhợ ngồi bên cạnh Trương Tiểu Quần. Cố Diệu, Tề Tuệ Phân cùng Kiều Tịch Hoàn ngồi một bên ghế sofa. Kiều Tịch Hoàn ngồi tách hai người một chút khoảng cách, Cố Tử Thần mặt không thay đổi ngồi trên xe lăn, rất gần Kiều Tịch Hoàn. Mà Cố Tử Hàn ngồi một mình một sofa, sắc mặt cũng không có gì khác thường.
Bên trong đại sảnh xa hoa Cố thị, người nhà họ Ngôn có vẻ muốn gây sự.
Lần trước cũng là như thế này, vì Ngôn Hân Nghiên mà thảo phạt người Cố gia.
Lần này cũng vẫn như vậy.
Lần trước có phần kinh ngạc, người nhà họ Ngôn sau khi trở về khiến người khác không đoán ra nổi, đối với Ngôn Hân Nghiên phát ra một trận tức giận chỉnh đốn cô ta một trận. Nhưng thủy chung vẫn không có cách nào hoàn toàn phát tiết hết được, mà cũng không tìm được bất cứ lý do gì đến Cố gia để náo loạn. Cho nên người nhà họ Ngôn nhận định lần này sẽ bắt Cố gia phải cúi mình nhận lỗi. Không để cho Kiều Tịch Hoàn một trận giáo huấn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Phòng khách yên tĩnh.
Trương Tiểu Quần khí thế hừng hực, mặc dù vết thương trên mặt nhìn qua có chút tức cười, nhưng cả người vẫn phát ra hơi thở mãnh liệt, bà ta hung hăng nói :"Nhà thông gia, chúng ta dù sao cũng đã làm cha làm mẹ. Gặp phải chuyện như vậy không có cha mẹ nào là không đau lòng cả, chuyện này làm cách nào cũng phải cho chúng tôi một cái công đạo! Bằng không tôi thực sự sẽ đem chuyện này làm lớn lên, đến lúc đó náo ra tới tòa gì gì đó. . . Chuyện xấu trong nhà dù sao cũng không thể truyền ra ngoài, tôi hiện tại cũng đang lo lắng dùm cho hai người!"
Cố Diệu ngồi trên ghế sofa không nói thêm lời nào, toàn bộ sắc mặt khó coi.
Ngôn Cử Trọng cùng vợ ông ta khí thế bức người như thế, trong lòng chắc chắn rất giận dữ, dù sao một phần bên này cũng đang đuối lý nên không có gì để phản bác.
Tề Tuệ Phân ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu, nhìn Trương Tiểu Quần rồi lại quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Tôi không đẩy Ngôn Hân Đồng." Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói rõ từng chữ.
"Lúc này cô được phép nói chuyện hả?! Trưởng bối nói tiểu bối xen mồm có chút dạy dỗ nào không?! Quả nhiên là từ cái xã hội thấp kém mà đi ra, gả vào nhà giàu có bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng cũng vĩnh viễn không thoát được tục. . ." Trương Tiểu Quần vô cùng châm chọc nói, biểu cảm có vẻ sinh động, đối với Kiều Tịch Hoàn tính toán từng cái nhỏ nhặt.
"Tôi là đương sự, biện giải cho mình cũng không được?!" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày hỏi bà ta :"Dì à, dì như kiểu loại người thích gây sự cũng phải để cho người khác còn thở dốc với chứ. Dùng quan điểm của dì tới ép buộc người khác còn dùng mấy từ ngữ chợ búa mà mắng chửi người. Đây chính là cái mà dì hay nói là xã hội thượng lưu nên có phong phạm sao?!"
"Tôi không cần cô nghi ngờ." Trương Tiểu Quần hung tợn nói.
"Khổng Tử nói không muốn cậy già lên mặt, già mà không kính." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp phản bác.
Trương Tiểu Quần giận đến run người.
Người phụ nữ này lần nào cũng rất nhanh kích thích bà ta tới nỗi cả người phẫn nộ.
Bà ta hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, âm thanh the thé nói :"Thanh minh, tốt. Tôi để cho cô giải thích. Cô nói cô không có đẩy Ngôn Hân Đồng, cô có bằng chứng không? Cô có chứng cứ cứ nói, cô không đẩy con bé sao!? Đúng chứ?!"
"Vậy bà có chứng cứ tôi đẩy cô ta sao?"
"Chị dâu, chị tối hôm qua rõ ràng chính là đẩy tôi, vì sao chị không thừa nhận. . ." Ngôn Hân Đồng yếu ớt đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Ngày hôm qua sau khi Ngôn Hân Đồng sinh non, liền nhìn ra được cơ thể yếu ớt cũng không phải là giả bộ. Sinh non đối với thân thể của phụ nữ mang đến tổn thương rất lớn, Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này vì căm ghét, quả nhiên là không tiếc bất cứ giá nào, cái gì cũng làm ra được!
Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn cô ta lúc này vì có vài người đồng tình mà đeo lên mặt cái bộ dạng điềm đạm đáng yêu, không nóng không lạnh nói :"Tôi tối hôm qua làm sao đẩy cô?"
"Tôi tối hôm qua có chút khát nước liền đi xuống lầu rót một ly để uống, vừa lúc chị về liền đụng phải. Lúc đó chị uống say, bước chân đi cũng không ổn, trên người mùi rượu rất nặng. Trong khoảng thời gian này vốn đang trong thời kỳ thai nghén, bị mùi rượu trên người chị khiến cho chịu không nổi. Lúc đi chị qua bên cạnh tôi cố ý né sang một bên vì khó chịu nên tôi khẽ đẩy đẩy chị dịch qua, nhưng chị hất tay một cái đem tôi đẩy xuống lầu. Tối hôm qua đều có người giúp việc có thể làm chứng." Ngôn Hân Đồng không nhanh không chậm, âm thanh còn mang theo chút yếu ớt. Cô ta nhìn về phía người trong nhà nói :"Chị có thể hỏi vài người giúp việc trong nhà, khi đó người giúp việc đều ở đang dọn dẹp ở đại sảnh, họ đều thấy."
Nói xong liền gọi một người giúp việc đi qua, Ngôn Hân Đồng xem thường lời nói nhỏ nhẹ hỏi :"Chị Trương, đêm qua tôi bị lăn từ trên cầu thang xuống, có phải hay không chị đang ở đại sảnh dọn dẹp."
"Đúng vậy, nhị thiếu phu nhân." Chị Trương liền vội vàng gật đầu.
"Vậy chị nói một chút xem tối hôm qua những gì mà chị thấy, chị không phải sợ, chị cứ nói thật những gì mà chị chứng kiến là được, không ai trách chị gì cả." Ngôn Hân Đồng nhìn qua quá đỗi dịu dàng, thời điểm nói chuyện với người giúp việc khóe miệng còn mang theo ý cười.
Chị Trương nhìn về phía mọi người nói :"Tối hôm qua đại thiếu phu nhân từ bên ngoài về có hơi trễ, lúc trở lại chúng tôi còn đang dọn dẹp. Đại thiếu phu nhân khi đó uống rượu, bước chân của cô ấy có chút bất ổn, thời điểm cô ấy đi lên lầu tôi vừa lúc đánh rơi đồng hồ quả lắc ở cầu thang đối diện xuống đất. Nên mới dễ dàng chứng kiến nhị thiếu phu nhân từ cầu thang rơi xuống, không biết vì sao nhị thiếu phu nhân lại khẽ đẩy đại thiếu phu nhân. Có lẽ không muốn để cho đại thiếu phu nhân dựa vào gần bản thân, đột nhiên đại thiếu phu nhân lại dùng sức một cái đem nhị thiếu phu nhân đẩy xuống lầu. Cả biệt thự lúc đó vang lên tiếng lộp cộp, nhị thiếu phu nhân đã nằm trên mặt đấy, người đều là máu."
Nhân chứng trình bày.
Kiều Tịch Hoàn khó lòng mà giải thích.
"Cô nói đều là sự thật?" Tề Tuệ Phân sầm mặt lại :"Nếu như phát hiện cô có nửa điểm nói dối, tôi lập tức để cô thu dọn đồ đạc rời đi!"
"Phu nhân, tôi nói đều là thật. Mà không phải chỉ có mỗi mình tôi chứng kiến, trong nhà những người giúp việc khác đều thấy. Bà có thể hỏi bọn họ nữa." Chị Trương có chút kích động giải thích :"Tôi không dám nói láo đâu phu nhân, tôi ở đây làm việc cũng đã sắp 8 năm."
Nghe chị Trương nói vậy, sắc mặt Tề Tuệ Phân tựa hồ càng lúc càng khó coi, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn mặt không đổi sắc, chỉ là đột nhiên trở nên có chút trầm mặc.
Trầm mặc không mở miệng giải thích, cũng không mở miệng phản bác.
Trương Tiểu Quần nghe người giúp việc nói vậy, lại cảm thấy bản thân càng có thêm lý, vẻ mặt hài lòng nói :"Nghe chưa? Thông gia! Chính người hầu nhà mấy người đều nói Kiều Tịch Hoàn đẩy Hân Đồng xuống, mấy người còn gì để mà nói?!"
"Bà đến cùng muốn thế nào?!" Tề Tuệ Phân tựa hồ không chút kiến nhẫn nói, thẳng thắn hỏi.
"Giết người thì đền mạng. Kiều Tịch Hoàn đối với đứa bé chưa ra đời làm ra cái loại chuyện này, tôi đương nhiên phải đem cô ta tống vào tù!" Trương tiểu Quần hung hăng nói dường như còn có vài phần nhắc nhở :"Nhà thông gia này, tôi khuyên mấy người cũng không cần bao che lỗi lầm gì. Kiều Tịch Hoàn có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy, không chừng về sau sẽ đâm sau lưng mấy người vài nhát cũng nên. Mặc dù Cố Tử Thần nhà mấy người là người tàn tật, nhưng dù sao nhà mấy người cũng có điều kiện cũng không cần để Cố Tử Thần bị hủy hoại trên người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này. Nếu vậy thì mấy người chỉ tự nhẫm lên chính mình thôi."
Tè Tuệ Phân nghiến răng nghiến lợi, Trương Tiểu Quần này rõ là Cố ý bới móc, cầm lông gà tưởng cầm bút lông. Hơn nữa ý nói trắng ra là con trai nhà bà thiếu hụt phần sinh lý. Tề Tuệ Phân tự nhiên đâm ra khó chịu, lạnh lùng nói :"Đó là việc nhà chúng tôi, còn không cần bà tới quản."
"Bên thông gia, tôi cũng biết việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, chuyện trong nhà đã xảy ra như vậy bà không vui cũng là bình thường. Nhưng ngàn vạn lần cũng không nên bởi vì bị người ngoài góp ý liền nuông chiều bậy bạ sinh hư, vi phạm lương tâm, sẽ bị thiên lôi đánh, vẫn là làm gì cũng cần thỏa đáng."
"Trương Tiểu Quần, bà đủ chưa?!" Tề Tuệ Phân thực sự chịu không nổi Trương Tiểu Quần châm chọc cùng khiêu khích, cũng không quản bản thân trong nhóm xã hội thượng lưu cần giữ thân phận phu nhân đoan trang hiền thục, âm thanh lớn giọng nói :"Không phải chỉ vì Ngôn Hân Đồng sinh non thôi sao, bà có cần phải công kích những người khác trong gia đình nhà tôi sao?! Bà như thế là gây sự, đến cùng bà có ý gì! Tôi cho bà biết Trương Tiểu Quần, nói thẳng ra Ngôn Hân Đồng hiện tại gả cho Cố Tử Hàn cũng chính là người Cố gia nhà chúng tôi. Chuyện của cô ta hiện tại cũng không tới phiên bà nhúng tay!."
"Tề Tuệ Phân, Ngôn Hân Đồng là con gái của tôi, tôi sao có thể không nhúng tay! Bà tưởng bây giờ là cổ đại sao, bà làm mẹ chồng thì có thể lấy thúng úp voi?! Tôi cho bà biết bà không có cửa, Hân Đồng ở nhà mấy người bị oan ức gì, tôi cũng nhất quyết không bỏ qua! Chuyện hôm nay không thể giải quyết thì chúng ta cùng nhau ra tòa, tôi ngược lại muốn nhìn thấy Tề tuệ Phân bà cùng Cố gia có bao nhiêu năng lực, có thể giải quyết được chuyện này không!"
"Trương Tiểu Quần, tôi cuối cùng cũng nhìn ra bà đến đây không phải để giải quyết chuyện này, bà chính là tới gây sự. Bà đơn giản chính là không nhìn nổi Cố gia chúng tôi so với Ngôn gia mấy người sống tốt hơn. Từ khi còn trẻ bà lúc đó đã đối đầu khắp nơi với tôi, khắp nơi tranh đua, hiện tại có cơ hội liền cắn chết không buông có phải hay không. . ."
"Được rồi!" Cố Diệu đột nhiên lớn tiếng quát, âm thanh lạnh lùng :"Bây giờ hai người chính là đang gây gổ sao?!"
Giọng nói của Cố Diệu vẫn rất có lực khiến người khác hoảng sợ, hai người phụ nữ ồn ào trong nháy mắt liền ngậm miệng.
"Ông Cố lớn tiếng như vậy là không muốn xử lý chuyện này rồi?" Ngôn Cử Trọng vốn đang âm thầm hưởng thụ việc Cố gia bị ép buộc đến mức này, trong lòng ông ta dĩ nhiên rất thoải mái, nhìn Cố Diệu chịu không nổi tức giận, bản thân cũng là một người đứng đầu gia đình nên xuất hiện một chút.
Cố Diệu đưa mắt nhìn sáng Ngôn Cử Trọng.
Sắc mặt không tốt hừ lạnh :"Gia đình các người lớn như vậy, muốn bao che người nào mà chẳng được?!"
"Tôi nói tôi muốn bao che cho ai sao?" Cố Diệu nhìn Ngôn cử Trọng nói.
"Ông đã nghe thấy khẩu khí của vợ ông. . ."
"Vậy ông cũng nên nghe lời nói của vợ ông đi, thật sự là muốn đem chuyện này giải quyết sao?! Quả thực cùng loại đàn bà chanh chua cũng không sai biệt lắm!" Cố Diệu không chút tỏ ra yếu kém nào.
"Ông nói ai là người đàn bà chanh chua?!" Trương Tiểu Quần nghe Cố Diệu nói như vậy, âm thanh liền hướng Cố Diệu nói :"Tôi thấy ông căn bản muốn bao che lỗi lần, không muốn đem chuyện này giải quyết! Không sao Cử Trọng, Cố gia bọn họ không thể cho chúng ta một câu trả lời hợp lý thì chúng ta cũng không cần, ngày mai chúng ta nộp đơn ra tòa để tòa án xét xử cho chúng ta. Hiện tại chúng ta đi, miễn cho ở chỗ này chịu sự tức giận!"
Ngôn Cử Trọng nghe thấy vợ mình nói như vậy, cũng thở phì phò từ trên ghế sofa đứng lên :"Cố gia mấy người đừng có hối hận, hôm nay chúng tôi chủ động tới cửa chính là không muốn đem chuyện này làm lớn lên. Hiện tại mấy người có cái thái độ này tôi cũng không nói nữa. Cố Tử Hàn, nếu như con còn che chở cho vợ của mình, liền cùng Hân Đồng đi với chúng ta, bằng không chúng ta mang Hân Đồng đi, con cũng đừng nghĩ tới người vợ này!"
"Ba, ba bình tĩnh một chút." Cố Tử Hàn hiện tại đã có chỗ mà lên tiếng, liền nói với hai người :"Ba mẹ con không có nói không giải quyết, chỉ là tất cả mọi người chưa được bình tĩnh. Con biết chuyện này Hân Đồng phải chịu ủy khuất, nhưng dù sao mọi người cũng là người một nhà có chuyện gì vẫn có thể nói rõ ràng được. Không nên náo lên tới tòa án khiến người khác chê cười, hai người xin bớt giận, ngồi xuống uống chén trà, chúng ta từ từ nói chuyện. Ba mẹ con là người công tâm, sẽ không khiến cho hai người cùng Hân Đồng bị ủy khuất."
Ngôn Cử Trọng nghe con rể của mình nói như vậy, bước chân cũng đã dừng dừng, nhưng không hề ngồi xuống, sắc mặt cũng không quá tốt.
Cố Tử Hàn lại vội vã nháy mắt cho Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng tựa hồ rất cẩn thận từ dưới ghế sofa chuẩn bị đứng lên, cả người còn chưa đứng dậy nổi, Trương Tiểu Quần đã vội vã bước qua :"Hân Đồng con đứng dậy làm cái gì, mẹ không phải đã bảo con sao? Mặc dù là sinh non nhưng cũng không được sơ suất, đã bảo con đừng xuống đất về sau đi đứng sẽ rất khó. Con xem con đi, những thứ này mẹ chồng con chưa từng nói với con sao? Về sau sẽ dễ ốm yếu, không thể chữa khỏi!"
Nói lời kỳ quái kia khiến Tề Tuệ Phân ngồi một bên nghiến răng nghiến lợi, đang cố gắng không chế không nổi giận.
"Mẹ, mẹ khuyên ba, đừng tức giận như vậy. Sớm biết thế con không nên nói cho hai người biết. Mẹ xem bây giờ ba mẹ đều không vui, con thực sự cảm thấy đứa con gái như con cũng như làm con dâu không hiếu thuận." Ngôn Hân Đông có chút khó chịu nói.
"Ai nói con bất hiếu, bất hiếu chính là một vài người thôi." Trương Tiểu Quần ngấm ngầm nói bóng gió, lại vội vã an ủi :"Con mau đi nghỉ đi, sau khi sinh non nên nghỉ ngơi, đừng quá thương tâm. Aizz... Nhìn con kia.. Mẹ sẽ cho Cố gia một cơ hội."
Nói xong còn đem theo dáng vẻ hùng hồn.
Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân thi nhau thay đổi sắc mặt, chịu đựng không nói gì.
Trương Tiểu Quần quay đầu nói với chồng mình :"Cử Trọng, con gái cùng con rể cũng đã nói đến nước này, mặc kệ thế nào cũng không thể làm khó bọn họ."
Ngôn Cử Trọng hung hăng hừ một tiếng, ở dưới sự khuyên giải, lần nữa ngồi xuống ghế cùng Trương Tiểu Quần. Chờ Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân đưa ra một đáp án.
Cố Diệu trong lòng bây giờ đã đè nén một ngụm tức.
Đã lớn tuổi như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người khác bức đến mức này, khiến cho ông ta không còn chút mặt mũi nào.
Tề Tuệ Phân dĩ nhiên cũng chẳng khá hơn chút nào, biết chuyện Ngôn Hân Đồng như thế. Trương Tiểu quần đau lòng vì con gái là một chuyện, mặt khác chính là cố ý khiến Tề Tuệ Phân bà ta khó chịu, lại còn khắp nơi cùng bà ta đối nghịch, khiến cho bà ta không xuống giọng được.
Người phụ nữ này từ khi còn trẻ tuổi đã không tốt bụng gì.
"Làm sao vậy, mấy người vẫn không nói sao?" Trương Tiểu quần nhếch chân mày lên hỏi.
Tề Tuệ Phân hít thở một hơi thật sâu, không muón đem chuyện biến thành như vậy. Bà ta tận lực điều chỉnh lại hơn thở, dùng âm thanh tỉnh táo nhất chuẩn bị nói.
"Mấy người diễn trò xong chưa?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.
Mọi người liền ngẩn ra, đối với lời nói của Kiều Tịch Hoàn chẳng hiểu gì.
"Tôi nói, mấy người diễn trò xong chưa?" Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ bình tĩnh, rõ ràng đang kích thích thêm mâu thuẫn. Khiến cho bản thân trong nháy mắt là mục tiêu công kích của người khác, cô nhìn qua có chút lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói :"Mấy người chưa diễn đủ thì tôi đây xem cũng thấy phiền."
"Kiều Tịch Hoàn, mày nói cái chó má gì đó!" Trương Tiểu Quần rống giận.
"Tôi nói cái chó má gì thì nói, kế tiếp chẳng phải sẽ biết sao." Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, lạnh lùng mở miệng :"Bất luận trước đó tôi có đẩy Ngôn Hân Đồng hay không, lý do cũng chỉ vì vậy mà trở thành trọng tâm của câu chuyện. Tôi cảm thấy cuối cùng cũng không thể kết luận được gì, bởi vì mấy người đều đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu tôi, tôi nghĩ muốn giải thích cũng bất lực . . ."
"Cô không phải bất lực, mà là bản thân làm chuyện trái với lương tâm cộng thêm nhân chứng vật chứng đều có đủ, căn bản không có cách nào để giải thích!" Trương Tiểu Quần một mực khẳng định.
"Bà trước nghe tôi nói hết, đột nhiên cắt đứt lời người khác nói bà cảm thấy như vậy là rất có quy củ sao?! Còn nói, bà vốn cũng không muốn tới để giải quyết vấn đề, căn bản chỉ muốn tới Cố gia chúng tôi để ầm ĩ một phen. Để cho Cố gia chúng tôi không được bình yên?!" Kiều Tịch Hoàn trào phúng nói.
Trương Tiểu Quần bị Kiều Tịch Hoàn nói như vậy, cả người tức giận đến phát run, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Nếu như không phải, bà liền im miệng. Bằng không tôi thực cũng hiểu chuyện này kể như náo ra tới tòa cũng được. Cố gia chúng tôi không đuối lý." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
Trương Tiểu Quần bị Kiều Tịch Hoàn nói đến á khẩu, không trả lời nổi.
Nếu như bây giờ bà ta nói ra chuyện gì, chính là công nhận điều mà Kiều Tịch Hoàn nói. Hôm nay không phải đến giải quyết chuyện gì mà cố ý đến để náo loạn! Đối với việc đưa ra tòa, kế hoạch vốn có chưa từng nghĩ lại xảy ra thì. . .
Bà ta hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, hung hăng mà nhìn, cơ thể giận đến phát run.
Ngôn Hân Đồng vội vã kéo lấy tay mẹ mình, chỉ sợ bà ta bị kích thích. Cô ta dịu dàng cười nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Mẹ tôi đương nhiên là tới để giải quyết vấn đền, bà ấy cũng vì lo cho tôi cho nên lời nói có chút nặng. Chị dâu chị có lời gì thì chị cứ nói, tôi biết chị không phải cố ý, thế nhưng mặc kệ thế nào cuối cùng tôi cũng mất đi một đứa con. Chúng ta đều làm mẹ, đều biết loại đau này cho nên tôi cũng muốn nghe lời giải thích của chị. Cho dù chỉ cần chỉ biết sai rồi cũng tốt. . ."
Biết sai?!
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.
Lại mang cái bộ dạng hiên ngang lẫm liệt thế kia, sau lưng lại tàn nhẫn làm chuyện đấm đá lẫn nhau.
"Đúng vậy, em dâu thật là hiên ngang lẫm liệt, quả nhiên rất giống với ba mẹ cô. Có thể do đã được Cố gia cảm hóa nên đã bớt chút dã man." Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nói.
Nói trắng ra như vậy lập tức khiến Ngôn Cử Trọng cùng Trương Tiểu Quần tái mặt.
Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân nở nụ cười gằn, làm sao cũng thấy tỏa ra một chút ác khí.
Nhưng chuyện này nói như nào cũng là do Kiều Tịch Hoàn có lỗi trước, hơn nữa người nhà họ Ngôn cũng đã hồn đến bước đường này. Muốn bao che cho Kiều Tịch Hoàn tuyệt đối không có khả năng, cho nên lúc này Kiều Tịch Hoàn tự mình giải quyết cũng chẳng trách được người khác.
"Chị dâu, chị có lời gì, chị cứ nói trước đi!."Ngôn Hân Đồng đảm nhiệm làm nhân vật người tốt nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, khóe miệng cười :"Hân Đồng, đứa con kia của cô mấy tháng rồi? Lần trước đi siêu âm họ nói 3 tháng sao?"
Ngôn Hân Đồng không biết Kiều Tịch Hoàn định náo thành bộ dạng gì, suy nghĩ một chút gật đầu :"Đúng, sấp sỉ 3 tháng."
"Thế nhưng tôi làm sao cũng cảm thấy đứa bé kia đã được 4 tháng."
"Đó là bởi vì dinh dưỡng ở nhà rất tốt, nên đứa bé lớn nhanh." Ngôn Hân Đồng giải thích.
"Tôi có một thứ." Kiều Tịch Hoàn lôi từ trong túi da sau lưng một tờ giấy, đưa cho Ngôn Hân Đồng :"Bác sĩ nói, đứa bé kia của cô ít nhất đã được 4 tháng rồi. . ."
Ngôn Hân Đồng ngẩn cả người ra, nhìn vào trong tờ giấy siêu âm.
Lúc đó thời điểm cô ta đi tới bệnh viện cố ý không cho Tề Tuệ Phân đi cùng. Chính là vì để đổi lại giấy siêu âm của đứa bé trong bụng, tờ giấy này giờ lại nằm trong tay của Kiều Tịch Hoàn.
Trên mặt có chút trắng bệch, biểu hiện còn rất bình tĩnh nói :"Chị dâu, chị cầm tờ giấy này ở đâu ra, có phải hay không bị người khác lừa?"
Trương Tiểu Quần có chút kích động giật tờ giấy siêu âm kia, nhìn một chút, sau đó đứng lên ném về phía Kiều Tịch Hoàn, ném lên mặt của Kiều Tịch Hoàn. Tuy là một tờ giấy mỏng bị vứt trên mặt cũng gây đau đớn gì, nhưng cách thức như vậy rõ ràng chính là không hề tôn trọng người khác.
Cố Tử Thần ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn đột nhiên trầm mặt xuống, lời nói lạnh đến thấu xương :"Ngôn phu nhân, bà bị giáo huấn còn chưa đủ?!"
Trương Tiểu Quần ngẩn cả người ra, quay đầu nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đang hung hăng nhìn bà ta.
Trong lòng rợn cả tóc gáy.
Nhịn không được sờ sờ gương mặt bị sưng đỏ cùng với vết rách ở miệng, một giây kia đột nhiên như là không kịp phản ứng, hoảng sợ nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đã dời đi ánh mắt, nhưng gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng.
Trương Tiểu Quần định nói gì đó, đột nhiên không dám cất tiếng, tựa như không tự chủ được bị hơi thở của người khác khiến cho sợ hại, liền nuốt lời muốn nói vào trong.
Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nhặt tờ giấy siêu âm bị Trương Tiểu Quần ném xuống, nhìn NGôn Hân Đồng nói :"Cô cảm thấy tôi sẽ bị người khác lừa?"
"Không phải bị người khác lừa, nghĩa là cô cố ý vu oan hãm hại. Rõ ràng chính là rắp tâm làm điều xấu, có điều muốn nhân cơ hội này để che đậy cái lương tâm ác ôn thôi!" Trương Tiểu Quần yên lặng nửa phút lại lên tiếng, rốt cuộc vẫn phải đem lời nói nói ra.
Bà ta nghĩ, Cố Tử Thần dù sao cũng là người tàn tật, không phải cũng chỉ có thể vả miệng thôi sao, cũng không làm ra chuyện gì khác.
Bà ta căn bản cũng không cần đối với người tàn tật phải sợ hãi làm gì, cũng không cần kiêng kỵ bất cứ cái gì.
"Tôi chỉ nói là đứa bé của em dâu siêu âm được 4 tháng mà thôi, tôi có thể vu oan hãm hại cái gì?! Chả lẽ mấy người thực sự đang che giấu cái gì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
"Kiều Tịch Hoàn, mày đừng có mà ở chỗ này làm người ác còn đi cáo trạng trước! Coi như là 4 tháng thì có thể làm sao?! Mày không phải đã đem Hân Đồng đẩy từ trên lầu xuống sao?! Mày có thể thoát khỏi hiềm nghi sao!" Trương Tiểu Quần tức giận rống lên, bị Kiều Tịch Hoàn kích thích như thế không chút che đậy miệng nói.
"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, đứa bé kia mới 3 tháng, làm sao có thể là 4 tháng được." Ngôn Hân Đồng vội vàng giải thích.
Kiều tịch Hoàn chuyển mắt nhìn sang Cố Tử Hàn, nhìn người đàn ông kia một chút biến hóa cũng không có.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, có vẻ nhẹ nhàng như mây nói :"Đúng vậy, lúc tôi nhận được tờ giấy này cũng cảm thấy kỳ lạ. Tôi nhớ em dâu có nói qua, nói đứa bé này đến rất bất ngờ, bởi vì lúc đó chỉ một lần cùng Tử Hàn. Lúc đó Tử Nhan còn cười nói Tử Hàn một lần đã trúng kia mà, nếu như là 4 tháng, đứa bé này. . . Có phải hay không có thể nói không phải là của Tử Hàn?"
"Kiều Tịch Hoàn, mày nói gì! Mày người đàn bà trời sinh thích gây chuyện thị phi sao?!" Trương Tiểu Hàn lập tức vô cùng kích động.
Ngôn Hân Đông cũng kích động :"Chị dâu, chị đối với tôi như vậy thật là tàn nhẫn, chị bây giờ còn cố ý nói những điều không có. Chị sao có thể ác độc như vậy?! Tôi nhường nhịn không có nghĩa là tôi không có chính kiến của mình. Tôi chẳng qua là cảm thấy chúng ta dù sao cũng là người một nhà, coi như có làm chuyện gì, mọi người cũng có thể giải quyết một cách bình yên. Bây giờ lại bị chị nói thành như vậy, chị đến cùng có muốn gia đình này bình yên hay không!."
"Tôi đương nhiên muốn gia đình này bình yên, không muốn gia đình này bình yên chính là cô Ngôn Hân Đồng." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
"Kiều Tịch Hoàn!"
"Cái tờ siêu âm này không thể nói rõ cái gì, thế nhưng cái này thì sao?" Kiều Tịch Hoàn đem một tấm giám định ADN đặt ở trên mặt bàn :"Đây là giám định của đứa bé sinh non cùng Cố Tử Hàn, kết quả không có quan hệ huyết thống."
"Kiều Tịch Hoàn, cô đến cùng còn muốn nói cái gì?! Mấy thứ này đều là lừa gạt. . . Lừa gạt!" Ngôn Hân Đồng dường như không chịu nổi, cũng không quan tâm đến việc bản thân đang trong thời gian kiêng cữ, âm thanh rống lên đau đớn.
Trương Tiểu Quần cũng phụ họa theo con gái :"Kiều Tịch Hoàn mày làm giả mấy thứ này ở đâu?! Tờ siêu âm này, tờ giám định ADN này, chúng tao đều không biết, mày nói là thật sao?! Mày là người thủ đoạn như vậy, nhưng cũng quá là nông cạn! Mày thực sự tưởng mọi người đều ngu hết sao? Đem vài giấy tờ giả đến cho tao xem, chúng ta sẽ tin ư?!"
"Tôi dĩ nhiên biết những thứ này mấy người sẽ không tin" Kiều Tịch Hoàn cười nói, dáng vẻ vẫn bình tĩnh :"Cho nên."
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu.
Cầm điện thoại lên, nhìn nội dung tin nhắn đơn giản :"Đã tung ra."
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ cười :"Cho nên, mấy người nhìn vào tin tức trên điện thoại sẽ biết."
"Mày lại làm cái trò gian xảo gì?!"
"Làm ra cái gì, nhìn chẳng phải sẽ biết!" Kiều Tịch Hoàn nói.
Một giây kia tựa hồ rất có sức thuyết phục, mọi người đồng loạt mở ra tin tức trên điện thoại.
Vừa nhìn xong, nháy mắt khiến Cố gia bùng nổ.
Tiêu đề còn rất bắt mắt <Con dâu nhà giàu đi hộp đêm, cùng Ngưu lang sầu triền miên.>
Ảnh trong tin tức chụp được rất rõ ràng.
Bộ dạng Ngôn Hân Đồng, lúc Ngôn Hân Đồng lên giường, vẻ mặt thỏa mãn. Càng nhìn không nổi chính là một màn như thế bị xuất hiện dưới ánh sáng. . .
"Không phải." Ngôn Hân Đồng cầm điện thoại cũng phát run, run đến nỗi rơi cả xuống mặt đất. Chuyện tối đó trong đầu cô ta vẫn luôn hiện lên rõ ràng, thậm chí cô ta vẫn còn có thể nhớ tới lúc bị người đàn ông xa lạ kia khiến cho liên tục thở dốc. Cho tới bây giờ tư vị đó luôn khiến cô ta nhiều lần vào ban đêm thức trắng khó ngủ.
Nhưng bây giờ.
Cô ta khóc như mưa giải thích nói :"Đây không phải là sự thực, không phải, nhưng hình này là hình ghép, đây không phải tôi. . .Tôi thực sự không làm những chuyện này, tôi cho tới bây giờ cũng sẽ không làm chuyện sai trái với Tử Hàn. .. ."
Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn Ngôn Hân Đồng.
Tầm mắt mọi người có lẽ đang đổ dồn hết lên Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng không ngừng giải thích, không ngừng giải thích :"Là Kiều Tịch Hoàn hãm hại tôi, là cô ta hãm hại tôi. Cô ta cố ý đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, những thứ này đều không phải là tôi. . ."
Trương Tiểu Quần cũng đang im lặng đột nhiên phản ứng lại :"Tất cả những thứ này là Kiều Tịch Hoàn cố tình hãm hại Hân Đồng nhà tôi, Hân Đồng nhà tôi từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận. Rất ít khi tham gia vào những trường hợp này, coi như có đi cũng chỉ bởi vì xã giao, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, tuyệt đối không bao giờ! Kiều Tịch Hoàn, mày làm sao có thể độc ác như vậy, mày tại sao có thể đem mấy tấm ảnh ô uế như thế đổ lên trên người Hân Đồng nhà tao. . ."
"Mẹ." Kiều Tịch Hoàn căn bản không trả lời Trương Tiểu Quần, nhìn Tề Tuệ Phân nói :"Còn nhớ rõ một buổi tối của 4 tháng trước, không phải em dâu đi cả đêm không về sao? Thời gian trong hình cũng chính là buổi tối đó. Mẹ xem một chút dưới góc phải còn có ghi thời gian chụp lại. Hơn nữa giấy siêu âm còn đề rõ đứa bé thực sự được 4 tháng, kết quả này con tìm được khi Ngôn Hân Đồng đi khám bác sĩ. Sau khi nhìn thấy kết quả này con càng thêm nghi ngờ, vì sao em dâu lại muốn đem thời gian đổi thành 3 tháng? Vừa may đêm qua, thời điểm em dâu phẫu thuật sinh non, con thuận tiện nhờ bác sĩ làm giám định DNA, lúc đó bác phẫu thuật lấy một sợi long tơ của đứa bé, con cũng tìm được một sợi tóc của chú hai trên lược rồi đưa cho bác sĩ. Buổi chiều hôm nay đã có kết quả."
"Kỳ thực lúc đó em dâu nói thời điểm mang thai, con cũng đã nghi ngờ buổi tối đó em dâu ở lại Hạo Hãn cả đêm không về. . . Bởi vì Hạo Hãn đỉnh là do một người bạn của con mở. Bạn của con còn nói buổi tối đó em dâu chơi rất vui vẻ, còn đưa cho con sấp hình, con nghĩ em dâu cũng chỉ có một lần này, nên không đem chuyện này nói ra, không nghĩ tới em dâu liền mang thai, hơn nữa. . ."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, sau đó nhìn Tề Tuệ Phân thân thiết nói :"Em dâu sinh non chắc là cố ý, lại đưa chuyện 'Cố ý' này đổ lên người của con. Cho nên con thựa nhận, con đưa ảnh chụp này cho truyền thông chỉ là muốn em dâu được một chút dạy đỗ. Đương nhiên ba mẹ của em dâu cũng có thể trách con đã làm quá đáng, không nên đem chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài, chỉ là bị dồn ép làm vừa ý người khác nên mới làm một vài hành động có chút cực đoan. Nhưng con nghĩ ít ra như vậy mới khiến cho người khác nhận được sự dạy dỗ sâu nhất."
Nghe lời Kiều Tịch Hoàn nói, Ngôn Hân Đồng muốn bình tĩnh cũng không được, hung hăng gào thét :"Kiều Tịch Hoàn, cô không được nói lung tung, nhưng thứ này đều do cô làm. Tôi căn bản không hề làm gì, tất cả đều do cô bịa đặt, nhưng tấm hình này, cũng những báo cáo kiểm tra, mọi thứ đều không phải thật!"
"Không chỉ có ảnh chụp, tôi còn có video." Kiều Tịch Hoàn nói :"Nếu như cô không ngại giống như em gái cô lần trước để mọi người nhìn, tôi có thể lấy ra."
"Không phải. . ." Ngôn Hân Đồng sợ hãi nhìn Kiều Tịch.
Nhìn vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng như vậy, trái tim Ngôn Hân Đồng đã sụp đổ.
"Những tờ xét nghiệm này, nói thẳng thì tôi có thể cho mấy người biết bác sĩ nào đã làm chuyện này. Hơn nữa thai nhi sinh non vẫn còn đó, tôi đã kêu bệnh viện tạm thời giữ lại, nếu như không tin có thể thử xét nghiệm thêm một lần. . ."
"Không phải, không phải!" Ngôn Hân Đồng ôm lấy đầu của mình :"Cô đang nói linh tinh, cô nói linh tinh. . ."
"Em dâu, đường đi không thể lệch, đi lệch sẽ dễ bị trẹo chân. Cô không phải đều hiểu cái đạo lý này sao?" Kiều Tịch Hoàn nói lời thấm thía.
"Không có, tôi không có làm gì cả, tôi không có làm." Ngôn Hân Đồng khóc rống lên, cô ta quay đầu nhìn Cố Tử Hàn, nhìn gương mặt Cố Tử Han âm u vô cùng :"Tử Hàn, anh tin em, người em yêu là anh. Em thực sự cho tới bây giờ chưa hề làm điều gì có lỗi với anh cả, đều là do Kiều Tịch Hoàn cố ý hãm hại em, cố ý. . ."
Cố Tử Hàn tái mặt nhìn Ngôn Hân Đồng, cả người nhìn qua có chút lạnh run.
"Ý là, chúng ta nên để Kiều Tịch Hoàn đưa đoạn video ra, rồi lần nữa làm giám định DNA sao?" Cố Tử Hàn lạnh lùng hỏi Ngôn Hân Đồng.. .
"Không phải, không phải, em. . ." Ngôn Hân Đồng nói năng lộn xộn, vẻ mặt như vậy rõ ràng chuyện kia là sự thực.
Kiều Tịch Hoàn tốt bụng mở miệng :"Nếu như cần, tôi lập tức lên lầu lấy video, sau đó liên hệ với bệnh viện chuẩn bị xét nghiệm DNA. . ."
Buổi tối điên cuồng đó, cô ta làm sao có thể để người khác nhìn thấy, chính cô ta cũng không tin buổi tối đó cô ta có thể điên cuồng tới mức kia. Đơn gian cái gì cũng đều làm với người đàn ông xa lạ kia, thậm chí bản thân còn giống như một con cún, không ngừng dây dưa với đàn ông, không chút kiêng kỵ.
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.
"Ngôn Hân Đồng!" Cố Tử Hàn rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
Sự thật như vậy, còn chưa đủ rõ sao?!
"Cô lại có thể cắm cho tôi một cái sừng! Tốt, thật tốt!" Cố Tử Hàn nổi giận lôi đình!
"Tử Hàn, chỉ một lần, chỉ một lần như vậy. Không phải em chủ động, buổi tối đó em uống say, em cũng không biết chuyện gì xảy ra. Em thực không có phản bội anh, em thực sự rất yêu anh, vẫn rất yêu anh. Nhiều năm như vậy, em đối với anh đều như thế, anh không hiểu sao? Coi như anh làm gì ở bên ngoài, anh và Diệp Mị. . ."
"Ba!" Cố Tử Hàn vung một bạt tay bộp lên mặt của Ngôn Hân Đồng.
Bạt tai kia có chút nặng nề, khiến Ngôn Hân Đồng quay đầu sang một bên.
"Lúc này, cô còn có mặt mũi nói tôi! Cũng không nhìn xem bộ dạng của cô ti tiện như nào!" Cố Tử Hàn tàn bạo nói, từng câu từng chữ.
"Tử Hàn. . ." Ngôn Hân Đồng che lấy mặt mình.
Ngôn Cử Trong cùng Trương Tiểu Quần nhìn con gái bị đánh, vội vã tiến lên ngăn trước mặt :"Cố Tử Hàn, anh như nào lại đánh phụ nữ!"
"Hừ! Cũng không nhìn một chút xem mấy người dạy con gái mấy người được cái gì!" Cố Tử Hàn mặt lạnh nói.
Trong lòng tức giận cái gì không cần nói cũng biết.
Mỗi lần đều tự cho là kế hoạch không chê vào đâu được, nhưng mỗi lần lại bị Kiều Tịch Hoàn đánh bại dễ như trở bàn tay. Không những thế còn khiến cho bản thân bị mất mặt, bị Kiều Tịch Hoàn cắn ngược một cái, anh ta chịu cũng đủ rồi!
Cho nên bây giờ tức giận, hoàn toàn không phải là bởi vì Ngôn Hân Đồng đội cho anh ta cái nón xanh. Anh ta đối với người phụ nữ Ngôn Hân Đồng này đã sớm chán chường rồi, thừa dịp lần này còn có thể danh chính ngôn thuận đá cô ta đi!
Anh ta hiện tại rất tức giận, Kiều Tịch Hoàn lại cứ nhàn nhã ở bên bên cạnh nhìn anh ta, nhìn bộ dạng người khác bị cắn xé, nhìn bộ dạng ngồi mát ăn bát vàng. Anh ta hận không thể một tay bóp chết Kiều Tịch Hoàn, hung hăng mà bóp!
"Ai không từng phạm sai?! Người trưởng thành biết sai liền đổi! Hân Đồng nhà tôi gả cho Cố Tử Hàn anh nhiều năm như vậy, anh cũng không thể bởi vì con bé làm sai một lần mà đối xử như vậy với con bé. Anh có phải đàn ông hay không!" Trương Tiểu Quần tức giận mắng.
"Bên thông gia, bà nói quả thực đúng." Tề Tuệ Phân nói, giọng rất nhẹ, cũng có mười phần vui vẻ, cục diện bây giờ hoàn toàn thay đổi 360 độ, Tề Tuệ Phân lại không phục lại sự đoan trang, hiên thục :"Người trưởng thành có ai mà không từng phạm sai. Sửa đổi là được. Thế nhưng, nhà mấy người có hai cô con gái, hết chị đến em đều làm ra loại chuyện như vậy, tôi thực có chút nghi ngờ, nhà mấy người có đúng là có gia giáo, vẫn là. . . Người xưa có câu, bố mẹ thế nào thì con cái cũng thế, không biết lời này có đúng hay không. . ."
"Tề Tuệ Phân bà có ý gì, bà đây chính là đang mắng tôi, mắng tôi không biết tự xem lại mình?!"
"Tôi không có ý này, bà muốn nghĩ thế tôi cũng không phản đối, bộ não là trên đầu của bà." Tề tuệ Phân nói có phần châm chọc.
"Bà. . . Bà. . ." Trương Tiểu Quần giận đến không nói lên lời.
Bên cạnh con gái còn đang khóc sướt mướt không ngừng, ông chồng ở bên cạnh cũng giận đến dựng cả râu trợn cả mắt, không có cách nào phản bác dù chỉ một câu.
Trương Tiểu Quần hiện tại bị chế nhạo, nhục nhã vô cùng.
Tề Tuệ Phân lộ vẻ ngay thẳng :"Bên thông gia, mấy người vừa mới nói, chuyện xấu không thể để bên ngoài biết. Hiện tại chuyện nhà mấy người, trở về mà giải quyết thật tốt, con nữa, đi về chủ đề chính, chuyện Tử Hàn cùng Hân Đồng, về chuyện ly dị. . ."
"Ly hôn?!" Ngôn Hân Đồng vừa nghe đến hai chữ này, cả người suy sụp :"Tôi không ly hôn, tôi không ly hôn, tôi yêu Tử Hàn. Có nói gì tôi cũng không ly hôn, tôi không muốn . .. "
"Tề Tuệ Phân, bà không nên quá tuyệt tình!" Trương Tiểu Quần rống giận.
"Truyền thông đều đã đem chuyện này phơi ra ánh sáng, bà cảm thấy tôi không nên tuyệt tình sao? Toàn bộ người dân Thương Hải đều biết Ngôn Hân Đồng nhà các người cho con tôi đội cái mũ xanh, Tử Hàn nhà chúng tôi bây giờ sẽ bị toàn bộ người Thượng Hải chê cười đấy. Tôi không hề cảm thấy tôi làm không đúng!" Tề Tuệ Phân nói, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Chuyện gia đình xảy ra sự việc như vậy, tuy người nhà họ Ngôn vẫn còn có khí thế, chỉ là chung quy mà nói đối với Cố gia đã không còn ích lợi!
Cũng không biết Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này bình thường nhìn có vẻ nhu thuận thật thà. Lại có thể làm ra cái loại chuyện đồi phong bại tục này, còn Kiều Tịch Hoàn, bà ta vẫn nghi ngờ Kiều Tịch Hoàn ở bên ngoài hội hè đình đám, còn cố ý tìm người điều tra qua. Kết quả điều tra lại thành Kiều Tịch Hoàn rất có quy củ, không cùng người nào tiếp xúc quá đặc biệt, hơn nữa mỗi đêm đều về nhà, chưa từng làm bất cứ hành động nào vượt rào. . .
Nghĩ như vậy.
Thì càng thêm chán ghét Ngôn Hân Đồng.
Cái cuộc hôn nhân này, nói gì cũng đã quyết định sẽ ly hôn thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro