Q2. Chương 65: Tề Lăng Phong, ngư ông đắc lợi.

edit: tiêủ hoa nhi



Cao ốc Cố thị.

Thời gian tan việc đã tới, Kiều Tịch Hoàn ở lại tăng ca.

Đối với việc tới tòa thị chính ngày mai, Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, thực sự cũng không cần chuẩn bị thêm cái gì, chỉ là mỗi lần đối mặt với Tề Lăng Phong như thế, đều không tự chủ được có chút khẩn truơng. Vẫn sợ người đàn ông này đột nhiên hành động khi người khác không đề phòng.

Cô đóng laptop lại, tan tầm.

Nhân viên trong Cố thị đại đa số cũng đã tan tầm, Kiều TịchHoàn rời khỏi cao ốc Cố thị.

Mùa hè mặt trời không có lặn nhanh như vậy, bầu trời còn chưa có chuyển sang màu tối.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc xe con chuyên dụng của mình ở cửa chính, mở cửa xe đi vào.

"Nữ thần muốn về nhà sao?" Diêu Bối Khôn nhìn qua có vẻ tinh thần dạt dào.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn cậu ta một cái :"Không phải nói gọi Kiều tiểu thư?"

"Tôi nghĩ rồi vẫn cảm thấy xưng hô Kiều tiểu thư quá tầm thuờng rồi, tôi không thích." Diêu Bối Khôn thẳng thắn nói.

". . ." Kiều Tịch Hoàn mím môi, ai bảo tên tiểu tử thúi này thích hay không!

"Nữ thần, chị bình thường đêu sẽ tăng ca sao? Tôi thấy công ty của chị rất nhiều nguời đã tan việc lâu rồi." Diêu Bối KHôn hỏi.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu sang một bên, không rảnh phản ứng tên nhóc này.

"Tôi khôg thích cuộc sống như thế, cảm giác người bề trên không chút thú vị." Diêu Bối Khôn nói :"Cả đời người không quá dài, không làm được chuyện mà bản thân muốn làm, tôi sợ có một ngày chết không thể nhắm mắt."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, có chút không kiên nhẫn.

"Nói đi nữ thần, cô cảm thấy tôi có thể làm lão đại của hắc bang được không. . ." Đề tài nói chuyện của Diêu Bối Khôn tựa hồ không dứt nổi, một giây kia còn bên đông, một giây kế tiếp đã chuyển sang nam hay bắc rồi. Có lối suy nghĩ lung tung, khiến nguời khác căn bản không nghe được anh ta muốn nói gì.

Mà anh ta tựa hồ đã quen với cách nói chuyện không đầu không đuôi với người khác, đối với nguời nửa ngày không có phản ứng lại anh ta cũng sẽ không cảm thấy có gì khác nhau, tự mình nói mình nghe là được.

"Diêu Bối Khôn." Kiều Tịch Hoàn không chịu nổi, một hơi kêu anh ta.

"Có." Diêu Bối Khôn nghiêm túc.

"Cậu còn nói thêm một chữ nữa, dừng xe, biến." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Diêu Bối Khôn trố mắt nhìn, sau đó trở nên rất im lặng.

Kiều Tịch Hoàn xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, dựa vào ghế ngồi ở đằng sau, không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sắp lặn dần.

Xe một đường lái thẳng về Cố gia biệt thự.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Diêu Bối Khôn nhìn cô :"Nữ thần, dáng vẻ chị nhìn rất mệt mỏi."

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt, ánh mắt giết ngừơi.

Diêu Bối Khôn chợt che miệng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào Cố gia biệt thự.

Chỉ mong Diêu Bối Khôn hôm nay sau khi về nhà sẽ bị nhốt luôn, tên nhóc này quả nhiên rất cần đòn roi.

Trong đại sảnh.

Cố Tử Hàn cùng Tề Tuệ Phân ngồi ở một chỗ, hai người đang nói chuyện gì đó, không cần đoán cũng biết về chuyện ly dị của Cố Tử Hàn cùng vớ Ngôn Hân Đồng.

Người Cố gia quả nhiên rất lạnh lùng.

Từ sau khi phát sinh chuyện Ngôn Hân Đồng đến giờ, biểu hiện ra ngoài chỉ còn vẻ lạnh lùng, không mang theo bất cứ cảm tình gì nữa, một đạo cứ thế hạ!

Cô thực sự không hiểu Ngôn Hân Đồng vẫn còn luyến tiếc cái gì, sớm nên nản chí ngã lòng.

Cô lễ phép chào Tề Tuệ Phân một câu sau đó nhìn Cố Tử Hàn cười cười, trở về phòng.

Cố Tử Thần ở trong phòng đọc sách.

Cuộc sống của Cố Tử Thần quả thực không có gì lạ.

Nhìn qua nhạt nhẽo vô vị.

Thực thế thì sao ?!

Cô thực sự không biết, chỉ là bản thân cô luôn mang theo chút ngờ vực vô căn cứ không rõ nét, đến cuối cùng liền biến thành như vậy, chẳng quan tâm, mặc kệ. Đối với cô mà nói, vốn dĩ cô còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, không quan tâm được nhiều như vậy.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn trở về, cũng vẻn vẹn chỉ là trừng mắt lên, không nói chuyện, nhìn cô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách chảy.

Cố Tử Thần nhíu mi, đem sách đặt ở trên kệ sách, đẩy xe lăn ra cửa.

. . .

Ngày thứ hai.

Sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn vẫn như thời gian thường lệ rời giường, rửa mặt, thay một bộ đồ công sở sau đó rời khỏi phòng.

Mới đi xuống lầu, nghe được âm thanh Cố Minh Nguyệt khóc sứơt mướt.

Cố Minh Nguyệt đứng khóc ở đại sảnh, khóc rất đáng thương, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, đi chân trần, tóc tai toán loạn, miệng lầm bầm :"Con muốn mama, ô ô, con muốn mama dẫn con đi học. . ."

Kiều TịchHoàn mấp máy môi, đi xuống lầu.

Người giúp việc đang dỗ dành Cố Minh Nguyệt, thế nhưng Cố Minh Nguyệt bướng bỉnh kệ mọi người có nói thế nào, khóc càng lúc càng lớn.

Người giúp việc nhìn Kiều Tịch Hoàn, lễ phép gọi :"Đại thiếu phu nhân."

"Con bé làm sao vậy?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Tam tiểu thư hôm nay không biết làm sao, sáng sớm đã thức giấc, sau đó quần áo cũng không đổi liền trực tiếp rời phòng. Sau đó đứng ở trong đại sảnh mà khóc, khuyên thế nào cũng đều vô dụng. Giống như là mơ giấc mơ gì đó không tốt, trong miệng luôn gọi nói muốn mẹ." Người giúp việc có chút bất đắc gĩ.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Minh Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương.

"Cố Minh Nguyệt." Kiều Tịch Hoàn gọi tên con bé.

Cố Minh Nguyệt vẫn làm như không nghe được, vẫn như cũ đứng ở chỗ đó khóc đến tội nghiệp.

Kiều Tịch Hoàn nghiêm khắc nói :"Cố Minh Nguyệt!."

Cố Minh Nguyệt ngẩn ra, một giây tiếp theo chợt ngưng khóc, mở mắt thật to, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt nhìn cô.

"Con có phải hay không nằm mơ thấy gì?"

"Vâng." Cố Minh Nguyệt gật đầu, cắn miệng nhỏ, tựa hồ đang khống chế nước mắt.

Nhưng một đứa trẻ con khóc rống lên như thế căn bản không có cách nào ngừng khóc ngay được, cơ thể không tự chủ vẫn còn có chút thút thít, nhìn qua rất đáng thương.

"Con mơ thế mama không cần con nữa." Cố Minh Nguyệt nói, nói xong nước mắt lại rơi xuống.

Kiều Tịch Hoàn nhìn con bé, một giây kia không biết phải nói cái gì.

"Bác cả, vì sao mama con hai ngày nay đều không ở nhà?" Cố Minh Nguyệt thút thít hỏi.

". . ." Kiều Tịch Hoàn mím môi.

"Là mama không cần con nữa sao?" Cố Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, một lúc sau, đột nhiên ngồi xổm người xuống :"Minh Nguyệt, con bây giờ còn nhỏ, không hiểu chuyện của người lớn. Thế nhưng mẹ con đột nhiên rời khỏi không phải bởi vì mẹ con không cần con nữa mà là có một số chuyện xảy ra với mẹ của con. Những chuyện kia trẻ con không cần phải biết, bởi vì người lớn cần phải tự mình đi giải quyết chuyện của mình, đợi mẹ của con giải quyết xong rồi, sẽ trở lại tìm con. Cho nên trong khoảng thời gian này, con ở nhà phải ngoan ngoãn biết không?"

Cố Minh Nguyệt cái thì hiểu cái không nhìn cô.

"Mà nói chung sẽ có một ngày, khi con trưởng thành con sẽ hiểu rõ." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói, sờ sờ đầu Cố Minh Nguyệt :"Nghe lời chị giúp việc trở về phòng thay quần áo, rửa lại khuôn mặt nhom nhem vì nước mắt kia rồi sau đó đi học."

Cố Minh Nguyệt gật đầu.

Không biết vì sao, luôn cảm thấy bác cả nói rất có sức thuyết phục.

Bé thực sự không giống như anh trai bé trước đây, luôn ghét bác cả cùng Cố Minh Lộ, không biết vì sao anh bé luôn cảm thấy bọn họ là người xấu. Có điều nghe mama nói anh trai chính là bị bác cả đưa đi nước Mỹ, bé cũng có chút áy náy trong lòng, nhưng bé không oán hận, rõ ràng trước đó có một giây rất ghét, một giây tiếp liền quên mất. Ở nhà trẻ cũng thế, mặc kệ cùng ai nháo đến mâu thuẫn, hai phút sau liền trở thành bạn tốt.

Bé đi theo người giúp việc lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thân thể nho nhỏ của Cố Minh Nguyệt.

Bị làm tổn thương nhiều nhất có lẽ là Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt.

Người Cố gia có bao giờ cân nhắc tới cảm nhận của bọn nhỏ sao ?!

Cô nghĩ có tới bây giờ chưa thấy Cố Tử Hàn đối với Cố Minh Nguyệt cũng như Cố Minh Lý thực sự quan tâm tới.

Mím môi đi ra phòng khách.

Ở cửa, chiếc xe chuyên dụng đã đậu trước cổng.

Cửa xe mở ra, vẫn một bộ dạng lấy lòng.

Kiều Tịch Hoàn nhíu nhíu chân mày, cậu ta này thự sự không có lòng tự trọng sao ?!

Cô nhìn mặt cậu ta có một vài vết bầm nhíu mày.

"Nữ thần không cần lo lắng cho tôi, đây chỉ là vết thương nhỏ. Đàn ông mà, luôn phải ca chạm mới được." Diêu Bối Khôn nói-

"Bị cha cậu đánh ?!" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Diêu Bối Khôn giật mình :"Còn không phải tại người phụ nữ Diêu Bối Địch kia mách lẻo sao. Có điều tranh chấp cùng phụ nữ anh đây kông tính toán, bọn họ không hiểu sự nghiệp vĩ đại ấy, tôi không thể trách bọn họ, dù sao cũng là nông cạn, không có kiến thức."

Kiều Tịch Hoàn trợn tròn mắt.

Diêu Bối Khôn mở cửa xe cho Kiều Tịch Hoàn, đợi cô lên xe sau đó bản thân thì hấp tấp chạy về phía bộ lái, lái xe đi.

Bên trong xe rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mặt trời chói chang, mở miệng hỏi :"Diêu Bối KHôn, tại sao không làm theo những gì mà nhà cậu đã sắp xếp cho cậu đi? Hà tất phải làm chuyện khác với người thường."

"Tôi đã nói rồi, cả đời người không dài, không làm được chuyện bản thân muốn, tôi chết cũng không nhắm mắt."

"Nhưng cứ cho là như thế, con nguời vẫn dễ bị tác động, chỉ bằng với việc con người luôn muốn thích ứng với xung quanh, bọn họ thuận theo thì mới có thể dung nhập cùng một chỗ. Cậu cứ khư khư cố chấp như thế, cậu có từng nghĩ qua cuối cùng có một ngày cậu sẽ bị cô lập chứ?!" Kiều Tịch Hoàn ngước mắt hỏi.

"Nữ thần, tôi nói với chị a! Tôi trước đây từng rất bội phục một nguời, tên gọi Hoắc Tiểu Khê, không biết chị có biết không ?! Tôi từ nhỏ đã thích chị ấy, tôi yêu thích chị ấy mặc kệ là như thế nào, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần bản thân thích là được. Coi như không có biểu hiện gì tự dưng đánh tôi, tôi cũng không hiểu lúc ấy tại sao chị ấy lại đẹp như vậy. Cho nên từ lúc còn nhỏ tôi cũng đã quyế định, tôi muốn giống như Hoắc Tiểu Khê, sống phải để bản thân được vui vẻ." Diêu Bối Khôn nói một cách hăng hái.

Kiều Tịch Hoàn càng nghe, càng thấy ngại ngùng.

Cô đều không biết bản thân lại có thể làm hư một thằng nhóc như vậy!

Cô nhíu nhíu chân mày :"Thế nhưng Hoắc Tiểu Khê đã chết, chết khi tuổi đời còn trẻ như vậy, điều này nói rõ cách sống của cô ấy có vấn đề."

"Trời sinh, cái này rất bình thuờng. Tôi không hề cảm thấy cách sống của chị ấy có vấn đề. Hơn nữa cũng bởi vì Hoắc Tiểu Khê chết, tôi càng thêm quyết tâm. Con người vốn không thể giải thích được, ai ôi, nếu như một ngày kia tôi chết tôi cũng phải đi được bằng đôi chân của chính mình, trải nghiệm thứ mà bản thân mong muốn, nếu không tôi sẽ hối hận chết." Diêu Bối Khôn nói như là điều hiển nhiên, nói xong không một chút oán, không một chút hối hận.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có chút đau đầu,

Cô nghĩ, Diêu Bối Khôn quả thực không còn thuốc chữa.

Đột nhiên trong lòng có chút áy náy, thật giống như chính bản thân mình đã biến Diêu Bối Khôn thành như vậy.

Xe sắp tới tòa thị chính.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào đại sảnh.

Vừa đi vào thang máy.

Một người đàn ông đi tới, mặc âu phục, vẻ ngoài sáng sủa, đầu tóc chỉnh tề, gương mặt khôi ngô, cả người nhìn qua khí thế bệ vệ.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt qua nhìn anh ta.

Trong thang máy rất chật chội, lại còn có rất nhiều nhân viên công vụ của tòa thị chính.

Có mấy người nhân viên nữ còn trẻ tuổi len lén nhìn người đàn ông kia, cũng không nhịn được còn lén nhìn thêm vài lần, mặt đỏ tim đập.

Mà người đàn ông kia, chẳng những không cảm thấy gì ngược lại còn nhã nhặn nở nụ cười, nụ cười kia khiến cho vài nhân viên nữ có chút ầm ĩ. Đúng lúc thang máy dừng lại, người đàn ông kia còn đi ra, bên tai còn nghe được có người oán hận :"Đáng ghét, thang máy đến rồi."

Người đàn ông cười càng thêm rõ ràng, không chút che giấu.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, lạnh lùng cuời đi vào phòng họp.

Bây giờ còn sớm, bọn họ đến trước 20 phút, bên trong phòng họp không có ai, bọn họ cứ thế ngồi bên trong chờ.

Tề Lăng Phong vẫn nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn từ đầu tới cuối đều là một bộ dạng như kiểu không quen biết. Anh ta nhận lấy tách trà mà nhân viên công tác đưa tới, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Hà tất phải làm như rất ghét tôi?!"

"Có sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, bản thân cũng cầm tách trà mà nhân viên công tác bưng qua, uống một ngụm biểu tình rất nhàn nhạt.

"Kiều Tịch Hoàn, cô biết cô càng làm như thế, càng khiến cho lòng tôi ngứa ngáy."

"Có thể đấy chính là mục đích của tôi, nhưng cũng không chắc." Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cong lên, quyến rũ mà xinh đẹp.

Tề Lăng Phong tà ác cười.

Người phụ nữ này, trong miệng đã nói ra, chỉ có vài câu là thật.

Hai nguời cứ thế theo đuổi tâm tư của mình, thỉnh thoảng lại nói vài câu râu ria, vài câu ngờ vực vô căn cứ. Rất nhanh chủ nhiệm Dương mang theo thư ký của ông ta xuất hiện ở phòng họp, ngồi vào chỗ của mình, hàn huyên vài câu, mở miệng nói :"Suy nghĩ đến công ty của hai nguời đều tồn tại những ưu thế tuyệt đối, cho nên hôm nay mới mở một cuộc đàm phán mang tính cạnh tranh, hy vọng không dây dưa quá nhiều thời gian của mọi nguời."

"Đương nhiên là không, chủ nhiệm Dương khách khí rồi." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng cười.

Tề Lăng Phong nhếch lên một nụ cười đẹp mắt, nói :"Chủ nhiệm Dương vì công tác tận chức tận trách, chúng tôi đương nhiên toàn lực phối hợp."

"Đã như thế, tôi cũng không nhiều lời." Chủ nhiệm Dương gật đầu, gọn gàng dứt khoát nói :"Trải qua lần đầu tiên cạnh tranh, rồi đến bàn luận về sách lược lần thứ nhất, trải qua một đoạn thời gian dài suy nghĩ, chúng tôi cuối cùng cũng chọn được hai công ty chính là Cố thị cùng Hoàn Vũ. Công ty của hai nguời mỗi người một vẻ, quả thật khiến chúng tôi khó mà đưa ra được lựa chọn hoàn hảo. Vốn dĩ phương án của Cố thị khiến chúng tôi rất hài lòng, nhưng bởi vì thời gian này xuất hiện một vài tin tức khiến cho chúng tôi có chút do dự, mà Hoàn Vũ mặc dù phương án có chút thấp hơn một chút, nhưng phương diện về tư chất lại phù hợp khiến chúng tôi rất xem trọng. Dù sao việc quản lý hạng mục thiết kế chúng tôi chắc chắn là bên quan trọng nhất, dù chỉ là một chút về thời hạn công trình hoắc là lỗi bên thiết kế đều không thể xuất hiện. Bằng không hiện tại truyền thông sẽ thẳng tay khui chuyện ra, chúng tôi ai cũng không thể cam đoan có thể ngồi ở vị trí này lâu dài."

Chủ nhiệm Dương nói rõ.

Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong đều có chút trầm mặc, hoặc có lẽ là im lặng theo dõi diễn biến.

Có đôi khi không cần nói nhiều lại chính là một ưu thế càng lớn, chỉ cần quan sát sắc mặt, hành sự cũng phải tùy theo hoàn cảnh.

Điểm ấy Kiều Tịch Hoàn cũng như Tề Lăng Phong đều biết rất rõ.

"Chủ nhiệm Dương." Một lúc lâu, Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

"Cô cứ nói."

"Tôi biết Cố thị chúng tôi gần đây xuất hiện một vài tin tức không được tốt, nhưng hạng mục này chúng tôi quả thực rất coi trọng. Cơ hồi toàn bộ công ty chúng tôi đều trên dưới một lòng, một mực hoàn thiện cũng như nỗ lực, hơn nữa tất cả hậu kỳ của công trình này đều đã đề bạt những nhân viên ưu tú nhất. Nếu như mất đi hạng mục này, tôi nghĩ công ty chúng tôi sẽ vô cùng tiếc nuối, hơn nữa tôi tự nhận hạng mục của chúng tôi có tiêu chuẩn đặc biệt nhất. Nếu như lần này hạng mục của chúng tôi không thể đưa vào hoạt động, không chỉ có chúng tôi tiếc nuối mà tòa thị chính cũng sẽ tiếc nuối." Kiều Tịch Hoàn nói, có chút mất mát.

Chủ nhiệm Dương tựa hồ cũng rất đồng thuận, gật đầu.

"Phương án của Cố thị tôi mặc dù chưa có nhìn thấy, nhưng có nghe nói, Kiều tiểu thư ở trong hạng mục này rất có trình độ chuyên môn. Có điều tôi cho rằng, hạng mục của tòa thị chính không chỉ đơn giản là một hạng mục bình thường, mà là hạng mục khiến người dân nhìn vào. Hạng mục này cũng quyết định danh tiếng trong lòng người dân. Đối với việc cạnh tranh của các xí nghiệp mà nói, tôi nghĩ tôi cũng sẽ tiếc nuối khi không thể khiến quý công ty đây được vang danh hậu thế, hạng mục tốt nhất định có thể trở thành một loại cách thức mà chúng tôi cần phải tham khảo. Thêm phần phát triển năng lực của các xí nghiệp, tôi luôn cảm thấy rất nhiều chuyện không thể nóng lòng trong chốc lát. Thời cơ tốt không chừng sẽ xuất hiện, chỉ cần nắm tốt là được. Cá nhân tôi cũng nghĩ, hạng mục của Cố thị có thể có khả năng giữ lại, cũng không hẳn là dẹp bỏ đi. Nghe nói tòa thị chính không chỉ quy hoạch cải tạo lại một lần. Cố thị chỉ cần đi qua thời gian đặc biệt này, rồi lại bắt đầu lại, như vậy có thể song toàn." Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, nói lẫm liệt, oai phong.

Đang đảm bảo lợi ích của bản thân, nhưng cũng không quên đưa cho tòa thị chính một ý kiến giải quyết.

Nhưng không cần nói, năng lực xử sự của Tề Lăng Phong quả nhiên không kém hơn bất cứ ai.

Nhìn không ra một chút tranh chấp nào, ngược lại còn mang theo bầu không khí cạnh tranh lành mạnh, cùng với việc 'Người tài giỏi' luôn có cùng một chít hướng với nhau.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong mím môi cười nhạt.

Chủ nhiệm Dương tựa hồ đang suy nghĩ, thật lâu mới nói :"Hạng mục tôi là, cho tới bây giờ đều có một yêu cầu chính là người hoàn mỹ. Coi như chưa nhìn thấy qua phương án của Cố thị, nhưng bây giờ thấy, cũng sẽ không quá hài lòng giữ lại để dùng cho lần tiếp theo. Truớc mặt hai nguời, tôi cũng khó lòng mà không nói thẳng ra, hạng mục kế tiếp không phải do tôi phụ trách, cho nên trong lòng dĩ nhiên có một chút vướng mắt mà không muốn buông ra. Không muốn buông ra vì vướng mắc này tới cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến giá trị mà tôi mong chờ đối với hạng mục này. Coi như là trọn trúng Hoàn Vũ của Tề tổng đây, nhưng trong quá trình phát triển về mặt thiết kế, dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút mâu thuẫn. Đây đối với chúng tôi cũng như mọi người đều mang theo bất lợi."

Tề Lăng Phong mấp máy môi, một giây kia trong nháy mắt liền vô lực không thể phản bác..

Tài nghệ không bằng người ?!

Anh ta thực rất tò mò, phương án kia của Cố thị có bao nhiêu ưu tú, mà khiến người trong tòa thị chính không muốn buông ra.

Mà phương án kia của bản thân, anh ta cũng vững tin sẽ không hề kém, ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn liền biến thành không đáng giá một đồng sao ?!

Đôi mắt có chút lạnh.

Trước kia Hoắc Tiểu Khê cũng rất rành về các hạng mục, thiết kế quy hoạch, số liệu hoàn toàn chính xác một cách hoàn mỹ, tỉ mỉ, anh ta làm việc cùng Hoắc Tiểu Khê nhiều năm như vậy, trừ những ý tưởng của bản thân ra, cũng tiếp thu một ít cách thức làm việc của Hoắc Tiểu Khê. Vậy mà ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn vẫn là lấy chứng trọi đá sao?!

Anh ta quả thật có chút không cam lòng, trong lòng có chút khó chịu.

Kiều Tịch Hoàn lúc này cũng không nói gì quá nhiều, cô chỉ biểu hiện một chút vẻ tiếc nuối.

Đột nhiên phòng họp có chút yên tĩnh, chủ nhiệm Dương đột nhiên nói :"Tôi nghĩ, phương pháp duy nhất hoàn mỹ, dùng phương án của Cố thị, Hoàn Vũ tới chấp hành."

Vừa nói xong, Tề Lăng Phong tựa hồ hơi ngẩn ra, anh ta quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn coi sắc mặt cô không có chút thay đổi, khóe miệng tựa hồ có một chút cong lên. Rất nhạt, rất nhạt, khiến cho người khác nghĩ đấy chỉ là ảo giác.

Đây chính là điều ngạc nhiên mà Kiều Tịch Hoàn cô cho anh ta sao? Ngạc nhiên ?!

Được!

Cố ý làm khó anh ta, cố ý khiến cho tòa thị chính bảo anh ta đi mua phương án của Cố thị ?!

Một chiêu này, quả nhiên là dùng hay, hay không thể tả.

Khiến anh ta có chút bội phục, bội phục Kiều Tịch Hoàn đã dùng cách thức này.

Hiện tại mặc kệ đã chọn kết quả như thế nào, Cố thị ngựơc lại lại trở thành xí nghiệp có quyền chủ động.

"Thực sự suy nghĩ này đã tồn tại trong đầu của tôi rất lâu rồi, nhưng cảm thấy chung quy vẫn chưa đủ để có thể thực hiện. Có điều bây giờ xem ra, cũng không có chuyện gì cố gắng mà không thể làm được. Tề tổng, anh không phải cũng từng nói, rất muốn nhìn xem một chút phương án của Cố thị sao? Nhân cơ hội này, học tập cho tốt một chút, như thế nào?" Chủ nhiệm Dương mở miệng thêm lần nữa.

Tề Lăng Phong nhìn ông ta nói :"Cái này phải xem, Cố thị nói ra sao."

"Phương án hạng mục của công ty, dù sao mà nói cũng là kết quả dốc hết sức làm việc, đương nhiên không thể đưa cho công ty khác. Nhưng nếu là hạng mục của tòa thị chính, công ty tôi luôn luôn ủng hộ chính phủ, cho nên tôi cũng sẽ trở về xin phép chủ tịch, nếu như ông ấy đồng ý, Cố thị chúng tôi có thể suy nghĩ đem hạng mục này bán lại cho tập đoàn Hoàn Vũ." Kiều Tịch Hoàn nói không dứt, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng.

Cố thị có thể suy nghĩ bán.

Nhưng phải xem thành ý của Hoàn Vũ.

"Đã như vậy." Chủ nhiệm Dương cao hứng cười :"Lần đàm phán thương vụ này cứ quyết định như vậy đi. Tề tổng lúc nào cậu có thể mua lại phương án của Cố thị, khi nào thành công, chúng ta liền tuyên bố công ty của cậu trúng thầu hạng mục này, nếu có thể ngàn vạn lần tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng. Hoang Vũ hai năm gần đây tốc độ phát triển qua thực kinh người, nhưng phía thị chính bên này phê duyệt giấy phép xây dựng cũng đang rất khẩn trương. Nếu như lần này hoàn thành, mặt ngoài mọi người coi như cũng gọi là đã nỗ lực, về sau ở mặt phương diện quy hoạch của tòa thị chính, hoặc ít hoặc nhiều sẽ xem xét đến mọi nguời đầu tiên. Cố gắng lên."

Tề Lăng Phong gật đầu cười :"Cám ơn chủ nhiệm Dương đã chỉ điểm, tôi hiểu rồi."

"Quản lỹ Kiều, đối với mọi người, tôi thực sự đặc biết rất tiếc. Nhưng cũng như Tề tổng đã nói, chúng ta về sau vẫn còn nhiều cơ hội có thể hợp tác. Không chừng lần lần sau có thể có cơ hội hợp tác rồi. Cho nên lần này đừng làm khó cho tập đoàn Hoàn Vũ bọn họ."

"Yên tâm đi chủ nhiệm Dương. Chúng tôi luôn luôn ủng hộ việc quản lý xây dựng thành phố, sẽ không vì lý do gì mà làm khó dễ ai. Nhưng dự án kia không phải chỉ do một mình tôi, dù sao cũng là do đồng nghiệp trong công ty làm thêm nhiều giờ đồng hồ, nói thế nào cũng phải cho bọn họ một thông báo hợp lý." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đó là dĩ nhiên. Tiếp theo hai người cứ thế mà thương lượng thật tốt, cuộc họp hôm nay tới đây là kết thúc." Chủ nhiệm Dương gật đầu.

Sau đó mang theo thư ký rời khỏi cửa.

Bên trong phòng họp, chỉ còn lại Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn miệng nhếch lên.

Tề Lăng Phong nhìn cô, cười cười :"Cô quả nhiên khiến tôi một lần nữa phải nhìn với con mắt khác xưa, để cho tôi mỡ đến miệng mèo còn phải nhả ra."

Kiều Tịch Hoàn chậm rãi uống trà, chậm rãi nói :"Hạng mục này, đối với anh mà nói, dù sao cũng là đầu cơ trục lợi, chủ yếu cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Hà tất phải tính toán nhiều như vậy."

"May mắn?" Tề Lăng Phong cười nhạt :"Coi như là may mắn, đó cũng là để cho cô có sự chuẩn bị. Cô xem những công ty khác lúc đầu thấu có phần may mắn này sao?"

"Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì, vẫn là suy nghĩ cho thật kỹ làm sao lấy được dự án trên tay tôi a!."

"Cô đây là đang uy hiếp tôi?" Tề Lăng Phong nheo mắt lại, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Chính là như thế a!.

Căn bản Tề Lăng Phong chính là như vậy, cả người phát ra hàn khí.

Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh duỗi người cười :"Không thể uy hiếp anh sao?"

"Cô ra giá đi." Tề Lăng Phong nắm chặt ngón tay.

Người phụ nữ này rất dễ khiến người khác tức giận, nhưng rõ ràng lúc này cũng không thể hành động theo cảm tính.

Anh ta cũng quen với cách chịu đựng rồi, chịu đựng mới có thể đi được tới bước đường này.

"Tiền tôi không cần, tôi muốn anh phải nhượng lại 10% cổ phần của Hoàn Vũ." Kiều Tịch Hoàn rõng rạc nói.

Tề Lăng Phong nhìn cô, hung hăng mà nhìn, dường như muốn thấy được vẻ mặt khác của cô, khóe miệng lôi ra một nụ cười châm chọc :"Cô nói, 10% cổ phần?"

Đối với sự châm chọc của Tề Lăng Phong, Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất bình tĩnh :"10% cổ phần, bằng không không cần bàn nữa."

"Kiều Tịch Hoàn, cô rất giống với con sư tư đang mở rộng miệng đớp con mồi sao?!"

"Tôi cảm thấy yêu cầu của tôi không quá phận."

"Hạng mục này cùng với lợi nhuận mà tôi nhận được giá trị không đạt được đến 10% cổ phần của Hoàn Vũ, cô không nhầm đấy chứ?! Hay cô thấy tôi là một đứa ngu, nguyện ý lấy phần làm ăn lỗ vốn này ?!"

"Tôi đương nhiên biết hạng mục này lợi nhuận không cao, nhưng có đôi lời muốn nói, quan quyền cao chức trọng, đắc tội với chính phủ, tôi nghĩ Tề Lăng Phong anh dù có bao nhiêu năng lực nhưng ở Thượng Hải này làm ăn cũng vẫn sẽ rất khó khăn a!. Mọi người đều hiểu rõ không cần phải nói thẳng, đạt được hạng mục này, đơn giản chính là muốn lôi kéo quan hệ với chính phủ. Hiện tại sự phát triển ở Thượng Hải hầu như đã quốc tế hóa, xu hướng mà các công ty ở Thượng Hải hợp tác với công ty nước ngoài dĩ nhiên cánh cửa ấy không có nhiều. Tình hình trong nước của chúng ta vốn là như thế, các công ty dù sao vẫn phải cần chính phủ đồng ý cũng như giúp đỡ thì mới có thể phát triển được, anh thông minh như vậy, nên biết quan hệ trong đó lợi hại như thế nào!" Kiều Tịch Hoàn nói nhẹ như gió thoảng.

Càng như thế càng khiến Tề Lăng Phong tức giận, đến nghiến răng nghiến lợi.

Người phụ nữ này, luôn biểu hiện ra một bộ dạng cái gì cũn biết, trong lòng đã có dự tính trước, khiến người khác hận run người.

"Tôi cũng không có ép anh, anh suy nghĩ cho thật kỹ." nói xong Kiều Tịch Hoàn liền chuẩn bị đứng dậy.

Tề Lăng Phong căng thẳng, tay kéo lấy tay của cô, dùng sức một cái.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên ngồi lại về chỗ.

Kiều Tịch Hoàn có chút giận dữ nhìn anh ta :"Tề Lăng Phong, quân tử động khẩu không động thủ."

"Đối với cô, tôi thực sự nghĩ dùng tại dùng hành động, hay còn gọi là động thủ!" Tề Lăng Phong hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"10% cổ phẩn ?!" Tề Lăng Phong cười nhạt, lạnh lùng cười, tựa hồ còn đang bị điều kiện này canh cánh trong lòng.

"Anh buông." Kiều Tịch Hoàn đè lại âm thanh, rống giận.

Tề Lăng Phong vẫn không nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác gặt hái gì cũng bị Tề Lăng Phong kéo cho đứt hết.

Cô cắn răng, hung hăng nhìn Tề Lăng Phong :"Nói với anh a!. Điều này vốn dĩ là Cố Diệu nói, ông ta nói đây là phần mà ông ta vốn dĩ nên có được. Tề Lăng Phong, 10% cổ phần này không nhiều lắm, đối với anh người sở hữu tới 75% cổ phần của Hoàn Vũ mà nói, có gì mà nhiều?! Tôi cảm thấy đúng là buồn cười, một người không có chút quan hệ nào với Hoàn vũ, lại có thể đạt được tới 75% cổ phần của công ty. . . Năng lực của anh, thật khiến cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Tôi vẫn luôn hoang mang, cả nhà Hoắc Tiểu Khê tử vong lại không ai hoài nghi anh, hoài nghi anh sát hại bọn họ sao ?!"

Tề Lăng Phong chợt thay đổi sắc mặt.

Anh ta lạnh lùng hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, lôi kéo cánh tay cô có chút mạnh.

Kiều Tịch Hoàn cắn răng, không tên lên một tiếng.

Tề Lăng Phong mặt lạnh :"Cô không biết đừng nói bừa bãi."

"Đương nhiên, tôi chỉ là dựa vào suy nghĩ của một người bình thường mà phỏng đoán thôi." Kiều Tịch Hoàn nói :"Không có chứng cứ, tôi không có thể nói cái gì. Cho nên, phiền phức mời buông tay, mất đi hạng mục này, tôi còn phải trở về báo cáo lại cho Cố Diệu, anh cũng biết tôi cũng sẽ bị mắng té tát."

Tề Lăng Phong nhìn Kiều tịch Hoàn dáng vẻ có chút hả hê.

Anh ta chợt bỏ tay Kiều Tịch Hoàn ra, cả người đè nén tức giận đã bắt đầu biểu lộ ở trên mặt.

Lần đầu tiên bị người khác bức tới mức này.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ nắm được hết nhược điểm của anh ta, mỗi câu mỗi chữ, nói đến điều kiện gì cũng khiến cho anh ta tức đến nghiên răng nghiến lợi. Anh ta hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô khắp nơi đối đầu với anh ta, anh ta nhưng lại càng muón tới gần, tha thiết đến gần người phụ nữ này.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến cả người anh ta như đang bị cắn xé ra, không nói được có chút bực mình.

Đối với sự kìm chế của Tề Lăng Phong, Kiều Tịch Hoàn lại bình tĩnh vô cùng, cô xoay xoay cổ tay có chút đau, tựa hồ đang đợi đáp án của Tề Lăng Phong.

Hai người cứ thế giằng co trong phòng họp của tòa thị chính.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi không phải là đã nói muốn hợp tác với cô sao." Tề Lăng Phong mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Nguời đàn ông này lại đang muốn đùa giỡn cái gì.

"Thế nên, 10% cổ phần của Hoàn Vũ, tôi cho!" Tề Lăng Phong đè nén sự tức giận nào đó, gằn giọng nói.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn mỉm cười.

Nhanh như vậy đã thông suốt, phân rõ được quyền lợi được mất, quyết đoán rõ ràng nhanh chóng như vậy.

Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy có một loại khí phách của đàn ông.

"Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, nhìn Tề Lăng Phong.

"10% cổ phần của Hoàn Vũ tôi cho cô, không phải là cho Cố Diệu." Tề Lăng Phong hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn có chút đăm chiêu.

Chân mày Tề Lăng Phong căng thẳng :"Làm sao, không dám nhận?"

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Tề Lăng Phong đàn tính toán cái gì ?!

Phòng bị Cố Diệu, sợ lão đầu tử kia lấy được cổ phần của Hoàn Vũ sau đó ngấm ngầm ra tay sao, đối với Tề Lăng Phong mà nói cô là người đáng tin tưởng sao ?!

Còn nói, Tề Lăng Phong cùng Cố Diệu là đồng dạng, hận không thể khiến đối phương phải khó chịu, cho nên tại sao lại có thể giao trứng vào tay ác, khiến cho đối phương hài lòng?!

Một giây kia, trong đầu hiện lên rất nhiều, hiện lên gương mặt âm hiểm xảo trá của Tề Lăng Phong, lại nghĩ trong đầu làm sao có thể báo cáo lại cho Cố Diệu, không cẩn thận có thể sẽ bị Cố Diệu phát hiện lén lút cấu kết với Tề Lăng Phong.

Người đàn ông này, đến cũng đang toan tính cái gì.

"Mỡ đến miệng mèo, cô cũng không muốn ư. Kiều Tịch Hoàn, lá gan cô không lẽ chỉ nhỏ như vậy." Tề Lăng Phong lạnh lùng chế giễu.

"Sao khong dám?" Kiều Tịch Hoàn nhấc mắt lên, nhìn thẳng vào Tề Lăng Phong :"Đưa đồ tới trước mặt mà lại không muốn, tôi không phải kẻ ngu. Tề Lăng Phong, 10% cổ phần Hoàn Vũ tôi nhất định lấy! Anh cứ chuẩn bị xong, chúng ta tùy thời chuyển nhượng."

Tề Lăng Phong mím môi mỏng một cái, khẽ gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn đứng lên :"Nếu đạt được thỏa thuận, tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa, tạm biệt."

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Anh ta ngược lại rất muốn nhìn người phụ nữ này một chút, rốt cuộc năng lực của người phụ nữ này tới đâu?!

10% cổ phần Hoàn Vũ, anh ta không cam tâm lắm.

Có điều ít ra anh ta cũng không muốn để cho Cố Diệu, hiện tại anh ta tuyệt đối sẽ không để Cố Diệu đạt được mong muốn.

Anh ta chính là muốn để Cố Diệu trơ mắt nhìn cục thịt béo này ở trước mặt ông ta lắc lư, làm thế nào cũng không thể ăn được vào trong miệng!

Có điều Kiều Tịch Hoàn thật có lợi.

Người phụ nữ này lần này nếu như đạt được, quả thực đã chiếm được tiện nghi lớn.

Có thể cũng không nói trước được điều gì, tiện nghi, cuối cùng cũng là rơi vào người có sự tính toán trước. Kiều Tịch Hoàn có thể lấy được có lẽ đã tính toán vào một ngày nào đó!

. . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe nhỏ.

Tề Lăng Phong đột nhiên cho cô 10% cổ phần công ty.

Khóe miệng cô bỗng nhiên cười, đây chính là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ?!

Quả nhiên là một câu ngạn ngữ rất hay, cô thích.

Cô chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại đang nghĩ, làm sao để đối phó được với Cố lão đầu tử, khiến cho ông ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận phần thỏa thuận này.

Xe vẫn yên lặng thẳng tiến về cao ốc Cố thị.

Diêu Bối Khôn cả đoạn đường coi như cũng rất yên tĩnh, có lẽ cậu ta thực sự sợ bị cô đuổi đi.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe đi thẳng về phía thang máy trong công ty, trực tiếp lên phòng làm việc của Cố Diệu.

'Cộc .. cộc...'

"Vào đi."

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Cố Diệu.

Sắc mặt Cố Diệu coi như là tạm được, chắc là đã nhận được tin tức tốt từ cuộc họp lần này.

Ông ta ra hiệu cho Kiều Tịch Hoàn ngồi xuống, tâm tình rất tốt nói :"Nghe chủ nhiệm Dương nói, con rất thông minh, nghĩ đến việc đề nghị Hoàn Vũ mua lại phương án của chúng ta. Ông ấy đã báo lại cho lãnh đạo, lãnh đạo đều có vẻ rất hài lòng với kết quả như vậy. Như vậy không chỉ có thể khéo léo cho chính phủ một câu trả lời hoàn mỹ từ chúng ta, cũng khiến cho Tề Lăng Phong một kích trí mạng, con quả nhiên không phải để cho ta thất vọng."

Ngày hôm qua Cố Diệu nói cho cô thời gian cụ thể, một lúc sau cô liền chủ động gọi điện cho chủ nhiệm Dương, đem ý nghĩ của mình nói ra, bên kia tự nhiên bằng lòng, thế nên mới có một vở tuồng của ngày hôm nay.

Không sai.

Hôm nay bề mặt thì nói là mang tính thương lượng, nhưng chỉ là một tuồng kịch do cô dựng lên, để cho Tề Lăng Phong tự mình nhảy vào hố mà thôi.

Có điều.

Cô có chút hơi khó chịu nhìn Cố Diệu :"con nghĩ, con đã làm cho ba thất vọng rồi."

"Là làm sao?" Cố Diệu nhướng mày, có chút khẩn trương.

Chuyện có biến động ?!

Tề Lăng Phong không bị uy hiếp, buông tha hạng mục của tòa thị chính sao.

Coi như là buông tha cũng được.

Trước đó ông ta cũng có nói, không phải cố thị của ông ta, cũng tuyệt đối không thể là Hòan Vũ.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, biểu cảm nhìn qua khá nghiêm túc :"Con biết ba muốn lấy được 10% cổ phần của Hoàn Vũ, cho nên con bảo Tề Lăng Phong lấy cổ phần của công ty để mua lại phương án của con. Con nghĩ thị chính thực sự muốn để chúng ta bán lại phương án cho Hoàn Vũ, nếu như chúng ta làm khó quá mức không thể bán đi, khiến Tề Lăng Phong đi tới toà thị chính vu khống, nói chúng ta không đúng."

"Sau đó thì sao?" Cố Diệu nhíu mày :"Cậu ta không đồng ý?"

10% cổ phần Hoàn Vũ để mua lại phương án!

Không thể không nói, Kiều Tịch Hoàn đưa ra chiêu này có chút tuyệt!

Ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng, Tề Lăng Phong bị Kiều Tịch Hoàn khiến cho phát cáu đến mức nào.

"Anh ta đồng ý." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đồng ý ?!" Cố Diệu giật mình, sau đó cười đến phóng đãng.

Nụ cười này không hề có ý che giấu.

Đáp án này, đơn giản chính là một câu trả lời tốt nhất.

Cố Diệu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Con quả nhiên là một con ngựa tốt."

"Ba." Đối vởi vẻ mặt mừng rỡ của Cố Diệu, sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn có vẻ hơi đăm chiêu :"Tề Lăng Phong, anh ta tuy bằng lòng đưa 10% cổ phần của Hoàn Vũ ra, nhưng anh ta có điều kiện, anh ta nói anh ta muốn đem cổ phần của Hoàn Vũ sang tên dưới danh nghĩa của con, không muốn đưa cho ba. . ."

Kiều Tịch Hoàn nói xong.

Sắc mặt Cố Diệu trở nên mất tự nhiên.

Cố Diệu hung hăng nhìn cô, trước sau biết hóa nhanh như vậy.

"Con cũng không biết Tề Lăng Phong tại sao lại có suy nghĩ nnày, con lúc đó chính là đã từ chối, con chưa từng nghĩ con muốn lấy bất cứ thứ gì. Thế nhưng Tề Lăng Phong cố ý kêu con về nói lại cho ba, anh ta nói mọi người đều không thể đắc tội với chính phủ, dù sao cũng không nên làm như vậy, nên muốn xem thái độ của chúng ta." Kiều Tịch Hoàn nói cẩn thận từng chút một.

Sắc mặt Cố Diệu càng lúc càng khó coi.

Mặt ông ta lạnh đi, không nói một chữ.

Biểu cảm có thể nhìn ra được, đang cực kỳ khó chịu.

"Ba, con gọi điện thoại cho Tề Lăng Phong a! Điều kiện này chúng ta không chấp nhận được." Kiều Tịch Hoàn nói :"Hạng mục này dù thế nào chính phủ cũng sẽ không thể làm khó chúng ta, con không tin Tề Lăng Phong có thể làm ra được hành động nào quá đáng!"

Kiều Tịch Hoàn nói xong liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

"Chờ đã." Cố Diệu đột nhiên lại gọi cô.

"Ba?" Kiều Tịch Hoàn hơi nghi ngờ.

"Tề Lăng Phong làm như vậy chính là đang cố ý nhằm vào ta, ta biết cậu ta đang toan tính cái gì, không phải sợ là ta không dám làm thế sao!? Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, ở trên tay người nào chẳng được ?! 10% cổ phần này ta nhất định phải lấy được, Tề Lăng Phong tổn thật một khoản lớn như vậy, trong lòng cậu ta dĩ nhiên sẽ không thoải mái chút nào. Nếu ta không nhận, thì sẽ giống như cậu ta nói. Kiều Tịch Hoàn, con gọi điện cho Tề Lăng Phong hỏi lúc nào đem 10% cổ phần Hoàn Vũ chuyển sang tên con, lúc nào sẽ đưa toàn bộ phương án cho anh ta."

"Nhưng ba, con cảm thấy như vậy. . . Có thể hay không để người ta bắt chẹt, con cũng không có công lao gì, đột nhiên đạt được một khoản lớn như vậy. . ." Kiều Tịch Hoàn mang theo một chút khó xử.

"Cái này toàn bộ là do công lao của con. Con xứng đáng có." Cố Diệu thẳng thắn nói :"Ta vốn dĩ là nghĩ chờ con giải quyết được hạng mục này sẽ thưởng cho con, chuyện một phần cổ phần của Cố thị ở trong tay ta. Hiện tại vừa đúng lúc có người đưa tới cửa, coi như ta đem 10% cổ phần này thưởng cho con, con chỉ cần phải nhớ kỹ con là người của Cố gia chúng ta là được."

"Cám ơn ba, vì suy nghĩ cho đại cục, con sẽ không từ chối. Con bây giờ dù sao cũng vẫn là vợ của Tử Thần, lui một vạn bước coi như về sau con và Tử Thần có cái gì, cũng đều là tài sản của vợ chồng, Tử Thần cũng có một nửa." Kiều Tịch Hoàn nói, để cho ông ta không thể cảm nhận được một chút gì đó mang tới điều bất lợi cho ông ta.

Cố Diệu nở nụ cười :"Biết con là người cẩn thận, sẽ không khiến bản thân rơi vào bất cứ tình huống khó khăn nào."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Ra ngoài làm việc tiếp đi!."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, rời khỏi.

Xoay người trong nháy mắt liền mỉm cười.

Tất cả so với tưởng tượng của bản thân còn thuận lợi hơn.

Cho nên tiếp theo, cô chỉ có thể làm việc, phải làm càng nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro