Q2.Chương 70: Ký ức cố chấp (2)

edit: tiểu hoa nhi


Hạo Hãn, gian phòng xa hoa.

Trên giường lớn sang trọng, Tiêu Dạ không thoái mái di chuyển thân thể :"Cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi vào!"

Ngón tay Diêu Bối Địch ngẩn ra, rút tay khỏi khóa quần jeans.

Cô cắn môi, đứng thẳng người, nhìn gương mặt Tiêu Dạ ửng hồng.

Trong lòng xẹt qua một tia mất mát.

Kỳ thực cô biết, đối với quan hệ nhiều năm giữa Tiêu Dạ và Lôi Lôi mà nói hai người họ cùng một chỗ, thân thể cũng cùng một chỗ là điều đương nhiên.

Một giây kia, trong đầu tựa hồ hiện lên ở nơi này Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi trên giường lớn, trần truồng áp sát vào nhau.

Cô xoay người, đi xuống lầu.

Từng bước một rời khỏi.

Tiêu Dạ nói, cô đi ra ngoài gọi Lôi Lôi vào!

Gọi Lôi Lôi vào. . .

Bước chân của cô càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.

Cô không phải không muốn rời đi.

Chỉ là không hiểu tại sao, ở chỗ này mãi không thể rời khỏi.

Bước chân của cô đột nhiên dừng lại ở giữa chừng, ngước mắt nhìn trông coi căn phòng thủy tinh kia, loáng thoáng có thể nhìn thấy giường lớn kia qua tấm chắn thủy tinh.

19 tuổi.

Tặng bản thân một lễ trưởng thành. . . Được không ?!

Tim đập, đột nhiên chợt tăng thêm.

Cô chưa từng có ý nghĩ to gan như vậy!

Cô chợt ngẩn ra, hoảng sợ.

Nhịn không được nắm chặt lấy ngón tay mình, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Làm như vậy, có được không ?!

Cô cắn môi, ra sức mà cắn, một giây kia suýt chút đem cắn đến chảy máu, thật lâu tựa hồ mới hạ quyết tâm thật lớn. Sải bước chạy lên, một hơi thở dốc bên giường Tiêu Dạ, nhìn anh vẫn như cũ gương mặt đỏ ửng, nhíu chặt chân mày.

Tiêu Dạ tựa hồ cảm giác có hơi thở bên người, không có mở mắt lẩm bẩm nói :"Lôi Lôi, giúp tôi cởi quần áo một chút."

Lôi Lôi ?!

Anh đem cô biến thành Lôi Lôi rồi sao?

Diêu Bối Địch nhìn anh, cả người tựa hồ càng thêm run rẩy.

Khom lưng, ngồi xổm người xuống, tay cô run run lần nữa đưa về phía quần jeans của anh, cảm giác được tần số con tim đập nhanh hơn nhanh hơn. Lại thêm nhanh, cô đã rất cố gắng mới có thể cởi bỏ được quần jeans của anh để sang một bên.

Trên người Tiêu Dạ hiện tại chỉ mặc mỗi một chiếc quần áo màu đen, cơ thể di chuyển, xoay người đưa lưng về phía cô.

Nhìn đường nét trên lưng anh một rõ, cái mông mượt mà, nhìn thoáng qua giữa hai chân.

Tim đập càng thêm mạnh.

Vừa mới quyết định xong hiện tại cũng đang dần dần muốn lùi bước.

Lùi bước.

"Giúp tôi rót một ly nước." Tiêu Dạ căn dặn.

Diêu Bối Địch bị âm thanh của Tiêu Dạ khiến cho sợ hãi.

Cả người liền khẩn trương cả lên.

Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó chạy xuống lầu rót một ly nước ấm, lại nhanh chóng chạy lên :"Nước đây rồi."

Tiêu Dạ đứng dậy, mơ mơ màng màng nhíu nhíu mắt, tựa hồ không phát hiện căn phòng này có chút dị dàng, uống ừng ực xong, lại nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ.

Tim Diêu Bối Địch vẫn đập rất nhanh, cả người vẫn rất khẩn trương, hô hấp có lẽ cũng vì thế mà trở nên bất an.

Cô hít một hơi thân sâu, đi về phía phòng tắm, xả nước.

Tắm.

Tắm rửa trước.

Cô cời từng chút từng chút quần áo của mình, chuyển mắt nhìn người đang ngủ trên giường kia. . .

Cô ngồi vào trong bồn tắm, lau rửa cơ thể của mình.

Cô đang cố gắng động viên bản thân.

Thực sự chỉ là một cái lễ trưởng thành mà thôi.

Tiêu Dạ là người như vậy chắn chắn đây không phải lần đầu tiên của anh, mà bản thân anh cũng không có ý nghĩ muốn anh chịu trách nhiệm.

Cô từ từ tắm, khá mất thời gian, mỗi lần làm một chuyện xấu, liền cảm thấy tim mình không thể kiểm soát nổi nhịp đập nữa. Cảm giác bản thân lúc nào cũng có thể sụp đổ, cho nên từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm việc xấu, chỉ vừa cảm thấy bản thân đang làm chuyện xấu cũng chính là với Tiêu Dạ, thích một bạn trai của người khác.

Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm Thượng Hải sáng chói.

Bồn tắm nằm ở sát cửa sổ, phạm vi nhìn ra ngoài khá là rõ, bố cục khá là lãng mạn.

Lôi Lôi có phải hay khong cũng thích Tiêu Dạ, ở bên trong căn phòng này, thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải, sau đó. . .

Cơ thể cô đột nhiên run lên.

Bởi vì giờ khắc này, cô cảm giác được một cơ thể trần trường tựa ở phía sau của cô, bàn tay của anh tự nhiên mà ôm lấy cơ thể của cô, vùi đầu vào chỗ gáy của cô, hai cỗ thân thể dính sát vào nhau.

"Giúp tôi tắm." Âm thanh mập mờ vang lên bên tai cô.

Diêu Bối Địch cắn môi tim đập đến điên cuồng, dường như lúc này mới có thể cảm nhận được, không nhất thiết phải đụng vào cơ thể.

"Không phải nói, muốn đem lần đầu tiên cho tôi sao? Đêm nay." Tiêu Dạ cắn vào lỗ tai của cô, nhẹ nhàng nói.

"Anh có muốn hay không?" Diêu Bối Địch hỏi anh.

"Nói lời nhảm." Tay Tiêu Dạ đã bắt đầu mân mê.

Trong hơi thở của anh còn có mùi rượu nặng nề.

Anh đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ hồ ?!

Diêu Bối Địch khẽ nhắm mắt lại.

Hai cỗ cơ thể trẻ trung, không bị khống chế tuổi tác, chạm vào là bùng nổ. . .

Thực sự toàn bộ quá trình, Diêu Bối Địch không hề cảm thấy thoải mái.

Hơn nữa cô cũng biết đêm nay Tiêu Dạ khá say.

Anh từ đầu tới cuối không biết người nằm dưới cơ thể anh không phải Lôi Lôi mà là Diêu Bối Địch-

Anh từ đầu đến cuối cũng chỉ gọi tên Lôi Lôi, giọng nói nhỏ nhẹ.

Mà cô, từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng, yên lặng thừa nhận.

Sau đó, chỉ còn lại là đau đớn, ôm lấy cơ thể anh, nước mắt tuôn ra.

Bầu trời đêm càng thêm sâu thẳm.

Lúc rạng sáng.

Diêu Bối Địch di chuyển cơ thể, từ trong ngực Tiêu Dạ ngọ ngoậy.

Rõ ràng đã nên đi sớm, nhưng vẫn lưu luyến cho đến bây giờ.

Hai chân thon dài giao nhau, vẫn có thể cảm giác được nơi đó còn đau đớn.

"Ưm. . ." Tiêu Dạ khẽ rên một tiếng, tựa hồ cảm giác người trong ngực đang ngọ ngoậy, lại ôm chặt một chút.

Mỗi khi cô muốn tời khỏi, Tiêu Dạ luôn như thế ôm cô ôm thật chặt, cô không dám dùng sức đẩy ra, có lẽ cũng đã sa vào sự ấm áp của anh, sau đó luôn tự nói với bản thân thêm 10 phút nữa, thêm 10 phút nữa. . .

Nhưng bây giờ.

Không thể đợi thêm nữa rồi.

Đợi lát nữa, có thể sẽ bị phát hiện, cô là đồ giả rồi.

Cô cố gắng thoát khỏi Tiêu Dạ, Tiêu Dạ thực sự quá mệt mỏi, bị Diêu Bối Địch ngọ ngoạy thoát ra, tay sờ sờ lung tung, không có mò lấy người, cũng không tìm ai, mà xoay người lại tiếp tục ngủ.

Diêu Bối Địch hít sâu, ôm chăn, quần áo đầy trên mặt đất.

Cô nhặt lên, nhặt lên, rất nghiêm túc mà nhặt lên, cả người súyt chút nữa còn bị quẳng xuống giường, thật vất vả mới túm được, đang chuẩn bị thay, bên tai đột vang lên một âm thanh chối tai.

Diêu Bối Địch ngẩn cả người ra, tay vẫn còn đang cầm áo ngực, trợn tròn mắt, há miệng nhìn Lôi Lôi trước.

Lôi Lôi dường như không dám tin tưởng nhìn một màn trước mặt.

Quần áo đầy đất, hai người trần truồng.

Tại sao lại có thể như vậy ?!

Lôi Lôi nhìn bọn họ, tại sao lại có thể như vậy ?!

Có điều cô ta chỉ là bị người khác quấn lấy uống nhiều thêm chút rượu mà thôi, làm sao chuyện như vậy lại có thể xuất hiện trước mặt cô ta, chính là ở chỗ này không thể nhìn nổi một màn này.

Không phải!

Tối nay phải là của cô ta!

Tối nay phải là đêm đầu tiên của cô ta cùng Tiêu Dạ, vì sao ở trên giường lại có thể xuất hiện chuyện như vậy, xuất hiện một người con gái như vậy ?!

Vì sao!

Vì sao ?!

Cô ta hét chói tai, âm thanh lại một lần nữa vang lên.

Diêu Bối Địch ôm chăn, hoảng sợ núp ở đầu giường.

Cô không biết, thì ra Lôi Lôi có mật mã căn phòng này, nếu như biết, cô khẳng định cái gì cũng không dám làm, khẳng định sẽ chạy trốn. . .

Tiêu Dạ tựa hồ bị một giọng nữ thét chói tai đánh thức, anh day day huyệt thái dương, từ trên giường ngồi dậy, có chút mơ hồ nhìn không rõ người phụ nữ trước mặt, lại nhìn sang người phụ nữ đang run lẩy bẩy, trố mắt nhìn hai phút. Cả người dường như tỉnh táo lại, lần nữa nhìn người trước mặt, lại nhìn người trên giường!

"Tiêu Dạ, anh làm cái gì ?!" Nước mắt Lôi Lôi đã đùng đùng đi xuống.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô ôm chăn, cúi thấp đôi mắt xuống. . .

Vừa mới nhớ lại từng chút một . . .

Tiêu Dạ cắn răng!

Đều là do người phụ nữ này làm hết sao?!

Chết tiệt!

Tiêu Dạ từ trên giường đứng lên, trong dạ dày lại thêm một hồi cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp đi sang một bên rửa mặt, thuận tay cầm chiếc áo choàng tắm lên người, sau đó liền ói mửa. . .

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ.

Anh hẳn rất ghét bỏ a!.

Phát hiện bản thân chiếm đọa cô.

Trong lòng có chút khổ sở, chắc là rất khó chịu, sở dĩ không có cách nào che giấu.

"Diêu Bối Địch, cô làm sao có thể hèn như vậy!" Lôi Lôi không khống chế nổi, đi tới lôi kéo chăn của cô.

Diêu Bối Địch hung hăng bảo vệ chăn che chắn người, hai người cứ thế một bên lôi một bên nắm.

Tiêu Dạ vẫn còn đang ở bên cạnh bồn rửa mặt mà nôn mửa, đối với đại chiến giữa hai nữ nhân, anh không hề để ý.

"Tiện nhân, tiện nhân! Trên cái thế giới này sẽ không có kỹ nữ nào hèn như cô. Chủ động leo lên giường người khác, câu dẫn đàn ông của người khác, cô có thể không cần xấu xa thế được không, cô là loại tiểu tam!" Lôi Lôi vừa đem chăn kéo vừa mắng, trong lòng lửa giận đầy mình, hoàn toàn không chút không chế, hận không thể đem người phụ nữ này hung hăng mà xé nát, lại cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ này thêm một chút.

Nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra trên giường. . .

Cả người càng không thể kiềm chế, lực tay càng mạnh hơn.

Diêu Bối Địch bị Lôi Lôi kéo chăn ra khỏi người, cơ thể cô trắng nõn đột nhiên lộ dưới ánh đèn thủy tinh, Diêu Bối Địch ôm lấy cơ thể mình, cố gắng để bản thân không bị lộ ra ánh sáng.

Lôi Lôi dừng mắt một chút, nhìn vết tích xanh xanh tím tím trên người cô, vết hôn rõ ràng như vậy, còn có trên giường màu đỏ ấn ký hiện rõ. . .

"Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch!" Lôi Lôi hét lên :"Không phải là không thích bị người khác chạm vào sao?! Cô tất cả chỉ đều là giả bộ phải hay không? Giả bộ thanh cao, thực tế chính là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ. Đồ con gái như cô dĩ nhiên là chủ động bò lên giường đàn ông, làm ra cái loại chuyện bẩn thỉu này, cô là đồ tiện nhân!"

Diêu Bối Địch ôm lấy cơ thể của chính mình, cả người lạnh run lên.

Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Bị bắt gian trên giường . . .

Cô không nói lên lời.

Tiêu Dạ dường như đã ói xong, súc miệng, từ bên kia đi qua nhìn bộ dạng Diêu Bối Địch, quay đầu lại nhìn Lôi Lôi, sắc mặt cũng không tốt nhìn Diêu Bối Địch nói :"Cô mặc xong quần áo thì cút ngay."

"Dạ!" Lôi Lôi giậm chân :"Đêm nay rõ ràng là buổi tói của chúng ta, rõ ràng là của chúng ta, lại bị người phụ nữ này. . ."

Tiêu Dạ mím môi :"Tất cả đều là do uống say."

"Cô ta là cố ý, cô ta không có say!" Lôi Lôi chỉ vào mũi Diêu Bối Địch :"Anh bây giờ thấy rõ chứ, người phụ nữ này thực sự bẩn thỉu như vậy, nhìn qua ngoan ngoãn, lại đối với anh làm ra cái chuyện kinh tởm như thế! Em nghĩ tới. . . Không nói được chính là vô cùng khó chịu. . . Ô. .ô . .."

Sau đó Lôi Lôi khóc đến đau lòng.

Có lẽ cảm thấy bản thân bị ủy khuất.

Đàn ông của chính mình cùng người phụ nữ khác lăn lộn trên giường, bây giờ thấy khó chịu, không cần nói cũng biết.

Tiêu Dạ nhìn thoáng qua Diêu Bối Địch, nhìn cô ôm thân thể, vẫn không ngừng run run, cả người cũng như khuôn mặt cúi xuống khá thấp, có chút xấu hổ.

Chuyện vừa rồi từng chút từng chút một . . .

Anh không phải không cảm giác được có chuyện khác lạ, nhưng làm cũng đã làm rồi.

Anh quay đầu, ôm Lôi Lôi :"Tôi đưa em trở về trước."

"Em không muốn đi về!" Lôi Lôi nói.

Tiêu Dạ căng thẳng.

"Dạ, em không muốn đi về, em không muốn!" Lôi Lôi ôm cơ thể anh :"Em nghĩ tới người phụ nữ này ở trên cơ thể anh làm chuyện bỉ ổi, em liền. . ."

"Được rồi, đừng làm rộn." Tiêu Dạ không phải loại người sẽ an ủi người khác, mặc kệ là độ tuổi nào hay giai đoạn nào, cái gì cũng không nên đi quá xa, anh rất ghét những việc phiền phức. Bình thương Lôi Lôi cũng không phải hay gây sự, cho nên nhiều năm như vậy vẫn cứ dây dưa.

Lôi Lôi khóc rất thương tâm :"Em không phải náo, em chỉ là khó chịu. . . "

"Ừ." Tiêu Dạ gật đầu.

Ừ?

Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ.

'Ừ.' Là có ý gì ?!

Vẻn vẹn chỉ thế thôi sao?!

Không có kết thúc ?!

"Dạ. . ." Lôi Lôi không chấp nhận nổi.

Bản thân bị ủy khuất lớn như vậy, lôi kéo Lôi Lôi :"Tôi đưa em về."

"Dạ, không phải anh nên cho Diêu Bối Địch một chút dạy dỗ. . ." Lôi Lôi không cam lòng nói.

"Về sau thế giới của tôi cũg sẽ không xuất hiện người phụ nữ kia." Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.

Lôi Lôi nhìn anh.

"Đều chỉ có em." Tiêu Dạ nói.

Lôi Lôi cắn môi.

Đây là Tiêu Dạ đang tỏ tình với cô sao ?!

Hoặc đó là hứa hẹn.

Cô ta liếc mắt nhìn thoáng qua Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch bởi vì Tiêu Dạ đang nói câu kia, mà cơ thể khẽ run lên.

Cô ta theo Tiêu Dạ lâu như vậy, muốn nói bạn gái, thì cứ coi như là bạn gái, thế nhưng cũng không phải giống như tưởng tượng của mọi người bạn gái thì có thể kết hôn được. Cô ta biết Tiêu Dạ không phải người có thể quyết định chuyện kết hôn, nên chỉ cần cô ta lơ là một chút, anh có thể sẽ biến mất khỏi trước mắt cô ta.

Tiêu Dạ đối với cô ta, chưa từng có hứa hẹn cũng như có trách nhiệm.

Mà chuyện này chính là bù đắp của Tiêu Dạ đối với cô ta sao ?!

Nói là về sau chỉ có mỗi cô ta là người phụ nữ duy nhất.

Là muốn nói, về sau anh sẽ lấy cô ta?!

Nghĩ như vậy, nhưg vẫn rất hận Diêu Bối Địch chiếm đoạt mất một buổi tối, nhưng suy nghĩ lại bời vì Tiêu Dạ áy náy mới để cho cô ta có được người đàn ông này, cũng coi như đáng giá!

Cô ta hung hăng liếc nhìn Diêu Bối Địch, quay đầu nhìn Tiêu Dạ, dịu dang nói :"Dạ."

"Trở về đi, tôi đưa em."

"Ừ."

Hai người rời khỏi, vẫn ôm nhau khắng khít.

Quần áo Tiêu Dạ còn vứt bỏ bên trong phòng, vẻn vẹn mặc áo choàng tắm rồi rời đi.

Diêu Bối Địch ngước mắt.

Khi đó bản thân thực sự đã sớm lặng lẽ khóc rồi.

Cô xoa xoa nước mắt, xuống giường, mặc quần áo.

Cơ thể vẫn còn có chút đau, dạng như đau đớn, vẫn là không chống nổi tư vị trong lòng.

Cô thay đổi quần áo, xuống lầu.

Mở cửa phòng.

Tiêu Dạ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Anh không phải đưa Lôi Lôi về sao?!

Diêu Bối Địch ngẩn cả người ra, nhìn anh sau đó lại sợ hãi rụt rè dựa vào một bên cửa, cúi đầu.

Dường như bản thân đang làm sai chuyện đợi bị dạy dỗ.

Tiêu Dạ nhìn bộ dang của cô, âm thanh lạnh lùng nói :"Cô muốn tiền sao?"

Diêu Bối Địch ngẩng đầu, nhìn anh, hơi kinh ngạc.

"Tôi biết nhà cô cũng có tiền. Cho nên thấy tiền cô cũng thấy chướng mắt." Tiêu Dạ trực tiếp đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau nhìn cô.

"Tôi không lấy tiền." Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ nở nụ cười gằn.

"Là tôi chủ động, anh không cần bồi thường cho tôi." Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.

"Bồi thường?" Tiêu Dạ châm chọc cười :"Tôi chỉ là muốn tống cổ cô mà thôi, đừng cố gắng quấn quít lấy tôi."

Diêu Bối Địch cắn môi, trong lòng có chút khí chịu.

Luôn cảm thấy trái tim mình, dường như từng chút từng chút bị cắt.

"Tôi sẽ không quấn quít lấy anh." Diêu Bối Địch nói, mặc dù nhỏ tiếng thế nhưng rất kiên quyết.

Lúc đó, cô thực sự chưa từng nghĩ sẽ quấn quít lấy anh.

Hết tất cả đều là do cô tự nguyện, cô cũng không còn tư cách quấn quít lấy anh.

Tiêu Dạ không có biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng hừ một cái, có vẻ rất coi thường.

"Tôi đi." Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ không nói được một lời.

Diêu Bối Địch xoay người rời khỏi, sau đó quy củ đóng của lại cho anh.

Qua cửa một giây kia, cô nghĩ, giữa bọn họ, đến đây là kết thúc.

Về sau, cũng sẽ không bao giờ có về sau!

. . . .

Chuyện buổi tối hôm đó lan truyền đi khắp trường.

Không cần nghĩ cũng biết là ai cố ý truyền ra.

Diêu Bối Địch chủ động bò lên giường Tiêu Dạ, mọi người vì đang trong thời gian đợi chờ thành tích thi đại học u ám nên thích nhất là nên nói chuyện say sưa về vài đề tài.

Diêu Bối Địch trở thành trò cười nhục nhã toàn trường.

Thậm chí có thời gian cô còn nhận được vài tin nhắn nhục mạ cô, nhữg nội dung kia quá mức độc ác, độc ác đến nỗi Diêu Bối Địch vừa nghe đến tin nhắn liền sẽ hoảng sợ không biết phải làm sao.

Sau đó cô liền thay đổi số điện thoại, lừa mình dối người để cho bình yên quay trở lại.

Thành tích thi đại học đã có.

Như nguyện vọng của cô chính là đậu vào đại học Phục Đán.

Một tuần trước khi chuẩn bị nhập học.

Diêu Bối Địch phát hiện mình mang thai.

Cô thực sự cũng không hề biết bản thân mang thai, thời điểm đàn xem ti vi, chứng kiến một đoạn phim ngắn cẩu huyết sau đó nghĩ lại chính mình. Dường như từ đêm cùng Tiêu Dạ hôm đó, đã hai tháng cô chưa có kinh nguyệt rồi, lúc đó vừa nghĩ tới lập tức đã bị chính mình dọa sợ, cố lấy hết dũng khí đến hiệu thuốc mua que thử thai, kết quả chính là cô thực sự mang thai.

Cả người cô có chút sụp đổ.

Khi đó cô chỉ mới có 19 tuổi.

Cơ thể dù có trưởng thành, thế nhưng tâm trí vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Cô tránh trong nhà vệ sinh mà không biết phải làm sao.

Cô chưa từng nghĩ sẽ mang thai, cô khi đó căn bản cũng không nghĩ tới việc lên giường sau đó cần phải uống thuốc tránh thai, bằng không, cô sẽ không đến mức như thế này. . .

Vào lúc tối.

Cả nhà cô cùng nhau ăn cơm.

Mẹ cô vẫn còn hứng thú nói đến việc học của cô, còn đang tính mời cha mẹ của Cổ Nguyên một bữa cơm, bởi vì cha mẹ Cổ Nguyên dạy học ở đại học Phục Đán, nên có thể chiếu cố phần nào.

Cô thực sự luôn biết, cha mẹ cô đối với cô rất hài lòng, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là thế nào cũng chưa bao giờ đem đến rắc rối hay phiền toại cho họ, thành tích cũng rất cao. So với em trai cô Diêu Bối Khôn, không biết tiết kiệm bao nhiêu tâm tư.

Cho nên.

Khi cô nói ra :"Ba con không muốn đi học." Lúc đó ba mẹ cô khiếp sợ đến mức nào.

"Con nói cái gì?" Diêu ba sầm mặt lại, rõ ràng nghiêm túc.

Diêu Bối Địch cắn răng, không dám nhìn bọn họ, không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của bọn họ.

Từ nhỏ, mặc kệ bọn họ đi đâu đều là khen ngợi cô, nói cô có bao nhiêu ngoan, nói cô có bao nhiêu hiểu chuyện. . .

Mà bây giờ.

Cô cúi đần lầ nữa nói :"Con không muốn đi học."

"Diêu Bối Địch, con đang nói đần độn cái gì!" Diêu ba đột nhiên tức giận nói.

Diêu Bối Khôn năm đó 14 tuổi, vẫn là độ tuổi nghịch ngợm, lúc đầu không thèm để ý chút nào vẫn đưa tay gắp miếng thịt kho tầu đột nhiên bị Diêu ba làm cho hoảng sợ, có chút hiếu kỳ nhìn bọn họ, mờ mịt không hiểu đang xảy ra chuyện gì ?!

Từ nhỏ đến lớn, chịu đòn bị mắng không phải là cậu ta sao?!

Làm sao lại thành Diêu Bối Địch ?!

"Con không muốn đi học, con. . ." Diêu Bối Địch cắn môi.

Diêu ba túc giận đến phẫn nộ.

Diêu mẹ vội vàng nói :"Bối Địch, có chuyện gì xảy ra với con sao? Làm sao lại nói không đi học nữa?! Đứa nhỏ ngốc, con bây giờ con nhỏ, học xong đại học mới có thể bước ra xã hội được chứ?"

"Mẹ, con. . ." Diêu Bối Địch túm chặt lấy vạt áo.

Mỗi lần căng thẳng, mỗi lần không biết làm thế nào thì luôn có động tác nhỏ như vậy.

"Con nói cái gì, ba cho con biết Diêu Bối Địch, chuyện lớn thế nào, cũng không được chậm trễ việc học của con!" Diêu ba hung hăng nói.

"Con mang thai!" Diêu Bối Địch đột nhiên mở miệng lớn tiếng nói.

Diêu ba cùng Diêu mẹ sợ đến ngây người.

Diêu Bối Khôn đánh rơi chiếc đũa, trợn mắt há miệng nhìn người chị gái từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn!

Cậu ta không có nghe lầm chứ.

Chị cậu ta nói chị cậu ta mang thai, 19 tuổi, chưa kết hôn, đã mang thai ?!

Cậu ta xoa xoa lỗ tai mình :"Chị, không phải chị bị trúng tà chứ !!!"

"Con câm miệng cho ba!" Diêu ba hét lên với Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn trợn trắng mắt.

Mặc kệ là tình huống gì, cậu ta mới là người hay bị mắng!

Mẹ kiếp!

"Co nói cho ta, chuyện gì đã xảy ra ?!" Ba Diêu hung hăng nói.

"Con mang thai, nhưng con không muốn bỏ nó đi. . ." Diêu Bối Địch nói :"Con muốn sinh nó ra."

"Ba của đứa bé là ai ?!" Ba Diêu nổi cơn thịnh nộ.

Diêu Bối Địch vẫn như cũ không nói gì.

"Diêu Bối Địch! Con muốn ta dùng gia pháp để tra khảo sao ?!" Ba Diêu tức giận đứng dậy.

"Ông xã, ông bình tĩnh một chút, đừng dọa con nó ?!" Mẹ Diêu vội vã khuyên bảo.

"Rốt cuộc là ai sợ ai?! Bộ xương già này của tôi đều bị nó làm cho tức chết rồi!" Ba Diêu không có cách nào bình tĩnh nổi, dường như lúc này không có chỗ phát tiết nên giậm chân thật mạnh.

Viền mắt Diêu Bối Địch đỏ ửng, cô chưa từng bị ba mình mắng qua như thế, cũng chưa từng khiến bọn họ tức giận như vậy.

Luôn có cảm giác bản thân thật là không có hiếu.

"Không cần nói đến ba đứa trẻ nữa, ngày mai sẽ đưa con đi phá thai." Diêu ba đột nhiên mở miệng, gằn từng chữ.

Diêu Bối Địch hoảng sợ :"Không được, con không muốn phá!."

"Diêu Bối Địch, con biết con bây giờ là ai không? Có bầu trước khi lập gia đình, nhà chúng ta còn lâu mới có loại ngừơi như vậy!" Diêu ba hung hăng nói.

"Nhưng, con không muốn phá thai, con. . ." Diêu Bối Địch cắn môi.

"Không có gì để thương lượng hết, ngày mai con theo mẹ con đi bệnh viện!" Nói xong câu tiếp theo, Diêu ba tức giận rời đi.

Nước mắt Diêu Bối Địch không ngừng rơi xuống.

Diêu mẹ nhìn Diêu Bối Địch, cũng chỉ biết thở dài :"Ta đi khuyên ba con, thế nhưng Bối Địch, con còn trẻ, đứa bé này thực sự không thể giữ!"

Nói xong, liền xoay người lên lầu.

Diêu Bối Địch ghé vào trên bàn, khóc đến đau lòng.

Cô thực sự không muốn bỏ đứa bé này. . .

Diêu Bối Khôn luôn là người không tim không phổi, nhìn bộ dạng Diêu Bối Địch, đột nhiên cảm thấy bản thân không còn khẩu vị ăn uống, để đũa xuống nói :"Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao?! Về sau có cũng được."

"Em biết cái gì chứ!" Diêu Bối Địch vừa khóc vừa hét.

"Em xem trên tivi thấy đều như vậy, đều phá thai."

Diêu Bối Địch không muốn cùng Diêu Bối Khôn nói chuyện.

"Có điều chị, lá gan chị sao lớn như vậy? Em còn chưa dám làm ra chuyện như thế, chị cư nhiên lại làm! Chị không thấy ba cứng rắn thế sao, thực sự là hả lòng hả dạ . . ." Diêu Bối Khôn cười híp mắt nói.

Diêu Bối Địch ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Khôn, hai mắt đẫm lệ.

Diêu Bối Khôn mấp máy môi, không nói, vùi đầu ăn.

. . .

Ngày thứ hai.

Diêu Bối Địch bị Diêu mẹ cưỡng chế mang theo đi bệnh viện, làm một loạt kiểm tra thân thể, đến cuối cùng đi vào phòng phẫu thuật, Diêu Bối Địch hỏng mất, nói cái gì cũng không chịu làm, đau hết ruột gan.

Diêu mẹ nhẹ dạ, đem Diêu Bối Địch về nhà.

Diêu ba tức giận đến giậm chân, không ngừng mắng Diêu mẹ hiền nên làm hư con, lại mắng Diêu Bối Địch mang tiếng cho Diêu gia.

Diêu Bối Địch vẫn không ngừng khóc.

Dưới sự uy hiếp của Diêu ba cùng Diêu mẹ, uy hiếp đến đứa bé trong bụng, rốt cuộc nói ra tên Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ.

Diêu ba đối với cái tên này khá có ấn tượng.

Ngày kế tiếp.

Diêu ba liền mang theo Diêu mẹ cùng Diêu Bối Địch, trực tiếp đi tới biệt thự giữa sườn núi của Tiêu lão gia.

Lần đầu tiên đi.

Thời điểm đến nơi, Tiêu lão gia đã ở phòng khách chờ bọn họ, Tiêu Dạ dường như mới rời giường, cả người còn có chút lộn xộn, không hiểu vì sao bị gọi xuống lầu, lúc nhìn thấy Diêu Bối Địch, đôi mắt khẽ dừng một chút, tính khí không tốt lắm ngồi xuống ghế.

"Tiêu lão gia, thời trẻ chúng ta cũng từng có giao tình, nhiều năm như vậy bởi vì sự nghiệp riêng nên mới ít liên lạc, cho nên tôi cũng không phải tính là mới quen." Diêu ba mở miệng.

Tiêu lão gia gật đầu :"Ông nói."

"Con gái của tôi mang thai, đứa trẻ này là con của con trai ông." Diêu ba gọn gàng dứt khoát.

Tiêu lão gia dừng một chút, quay đầu nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ tựa hồ có chút kinh ngạc, nhìn gò má Diêu Bối Địch tái nhợt, đôi mắt thâm thúy.

"Tiêu Dạ, xảy ra chuyện gì?" Tiêu lão gia giọng bắt đầu nghiêm khăc.

Tiêu Dạ hung hăng nhìn Diêu Bối Địch, không nói gì!

"Nói!" Tiêu lão gia âm thanh vang khắp một căn phòng.

Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ bị âm thanh ấy làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Tiêu lão gia.

"Con là cùng cô ấy lên giường, thế nhưng. . . " Tiêu Dạ chuẩn bị giải thích.

"Tốt." Tiêu lão gia trực tiếp ngắt lời Tiêu Dạ, quay đầu nhìn Diêu ba :"Nhà ông muốn giải quyết chuyện này như thế nào."

"Tôi lúc đầu nghĩ, con gái của tôi còn nhỏ không nên lập gia đình sớm như vậy, nhưng con gái tôi nhất quyết đòi sinh con bằng được, tôi cũng không thể cản nổi! Nhưng nếu sinh đửa trẻ này cũng không thể không có ba, tôi cũng nói thẳng luôn là không thể chấp nhận con gái mình là một bà mẹ đơn thân. Con trai ông cũng đã thừa nhận cùng con gái tôi có quan hệ, sớm một chút thành hôn đi." Diêu ba trực tiếo nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

Cô thực sự chưa từng nghĩ ba của cô có thể nói như thế!

Cô chưa từng nghĩ muốn Tiêu Dạ phụ trách.

Cô nhìn Tiêu Dạ.

Nhìn Tiêu Dạ xiết chặt nắm đấm, viền mắt có phần ửng đỏ, rõ ràng là đang kìm chế sự tức giận.

Tiêu lão gia vuốt râu mép, trầm mặc nửa ngày.

"Thời trẻ tôi còn thiếu ông một cái ân tình. Nhiều năm như vậy, ban đầu vốn luôn tìm cơ hội trả lại ông, xem ra hiện tại cũng đã đến lúc rồi. Hơn nữa nếu là con của Tiêu Dạ, nó cũng nên gánh lấy một phần trách nhiệm này. Chuyện kết hôn, cứ quyết định như vậy đi." Tiêu lão gia dõng dạc nói, không cần hỏi ý kiến Tiêu Dạ, trực tiếp đưa ra cầu trả lời.

Diêu Bối Địch thực sự có chút được yêu thương mà lo sợ, cô không nghĩ tới có thể biến thành như vậy. . .

Cô nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt tức giận của anh, chậm rãi lại cúi đầu không dám nhìn thêm.

"Đã như vậy, chúng ta cũng nên đem thời gian quyết định luôn, hiện tại nhiều nhất là hai tháng, nếu quá thời gian đến lúc đó mà tổ chức hôn lễ sẽ lộ rõ bụng bầu, đến lúc đó Diêu gia chúng tôi cũng sẽ không tiến hành gì nữa.

"Nhà ông cứ quyết định đi, chúng tối sẽ toàn lực phối hợp." Tiêu lão gia mở miệng.

Hai người thảo luận, giống như kiểu tối nay nên ăn cái gì.

Diêu Bối Địch một mực yên lặc.

Tiêu Dạ cũng lặng lẽ.

Cuộc hôn nhân này cứ kỳ lạ như vậy mà thành.

Mà hôn lễ cũng đặc biệt nhanh.

Trước hôn lễ một ngày, cô và Tiêu Dạ bị kéo đi lĩnh giấy hôn thú.

Bởi vì còn phải cho đứa trẻ một tờ giấy khai sinh nữa.

Diêu Bối Địch hoàn toàn không có nghĩ qua tên của mình được biết ở bên cạnh tên Tiêu Dạ, mà tấm giấy kết hôn kia có một tấm ảnh chụp chung. Nét mặt cô tuy cười tươi như hoa, anh tuy là lạnh lùng, bọn họ nhìn qua tuy không hài hòa lắm. Thế nhưng cô nhìn thấy tấm ảnh chụp chung vẫn là không nhịn được, viền mắt có chút đỏ.

Tất cả tới một cách rất đột ngột, tự nhiên có chút không biết phải làm sao.

Hai người cùng nhau ra đại sảnh của tòa thị chính.

Tiêu Dạ ngồi vào vị trí lái xe, Diêu Bối Địch tự nhiên đi tới bên phía ghế cạnh lái xe.

Thế nhưng cửa xe không mở ra.

Diêu Bối Địch ngạc nhiên nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ đeo kính mát, khoe miệng lạnh lùng cười :"Diêu Bối Địch, gả cho tôi thì chuẩn bị thủ tiết mà sống cả đời đi!"

Trong lòng đột nhiên đau xót.

Diêu Bối Địch cắn môi :"Anh không muốn cùng tôi kết hôn sao?"

"Cô cảm thấy thế nào ?!" Tiêu Dạ lạnh lùng hỏi cô.

"Thế sao lúc nói chuyện hôn sự lúc đó, anh không có phản kháng. . ."

"Cô nghĩ tôi phản kháng được sao ?!" Tiêu Dạ lạnh lùng đến dọa người, ở cái cảnh nắng gắt như lửa của mùa hè, xung quanh cơ thể của anh tựa hồ tản ra một trận hàn khí :"Chuyện mà lão già nhà tôi quyết định, không ai phản kháng được! Coi như là thi thể tôi cũng sẽ bị đưa tới hôn lễ của cô!"

Tiêu Dạ nói xong, nghiến răng nghiến lợi.

Diêu Bối Địch cúi thấp đôi mắt xuống, không nói được một lời.

Tiêu Dạ hừ lạnh, nhấn ga rời khỏi.

Con đường trước cửa tòa thị chính thực sự không dễ bắt xe cho lắm. Lúc đó mặt trời khá chói chang, bên ngoài nhiệt độ cũng tầm 38 độ đến 39 độ, cô đứng ở dưới ánh mặt trời, yên lặng nhìn chiếc xe thể thao màu đó cứ thế biến mất trước mặt của cô. . .

Ngày cử hành hôn lễ.

Cô đổi một bộ áo cưới, một chút cười cũng không cười nổi.

Cô chưa từng nghĩ bức éo Tiêu Dạ, nhưng bây giờ. . .

Tiêu Dạ là hận cô sao ?!

Cô vẫn cho là, Tiêu Dạ không có phản kháng, có thể giống như cô có chút luyến tiếc đứa bé này, coi như là không thương, nhưng vì đứa bé cũng tốt.

Lại chưa bao giờ nghĩ tới là bởi vì không thể phản kháng.

Ngày hôn lễ hôm đó, Hoắc Tiểu Khê cùng Cổ Nguyên có mặt ở biệt thự nhà cô khá sớm.

Hoắc Tiểu Khê trệu ghẹo cô, nói cô âm thầm gả sớm ra ngoài.

Cô chỉ là cười châm biếm, nụ cười có vẻ hơn gượng ép.

Hoắc Tiểu Khê quan sát cô khá tỉ mỉ :"Diêu Bối Địch luôn miệng yêu Tiêu Dạ, làm sao lúc gả cho Tiêu Dạ lại không vui như vậy?"

Bởi vì cuộc hôn nhân này, là cô dùng thủ đoạn!

Hôn lễ này cũng hôn lễ khác không có gì đặc biệt, khung cảnh được bố trí khá lãng mạn, rất ấm áp.

Tiêu Dạ mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn qua thực sự rất tuấn tú.

Cho dù ngũ quan không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng khi cô từng bước tiến về phía anh lúc này cô mới thực sự cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp trai đến long trời lở đất. . .

Mà người đàn ông kia cũng chỉ là mím chặt môi, lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô từng bước một hướng về phía anh.

Cha xứ nói :"Diêu Bối Địch tiểu thư, con có nguyện ý trở thành vợ của Tiêu Dạ cùng cậu ấy ký kết hôn ước? Bất luận là bệnh tật hay là khỏe mạnh, bất luận là những lý do gì, đều thương yêu cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, chấp nhận cậu ấy. Vĩnh viễn đối với cậu ấy một lòng một dạ cho đến sinh mệnh cuối cùng?"

"Con nguyện ý."

Cha xứ nói :"Tiêu Dạ tiên sinh, con có nguyện ý trở thành chồng. . ."

"Con nguyện ý." Cha xứ vừa mới mở lời, Tiêu Dạ tựa hồ không còn chút kiên nhẫn mà đáp ứng.

Cha xứ có chút lúng túng hắng giọng :"Tốt, Ta lấy thánh linh, đức cha, thánh tử nhân danh tuyên bố: Hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu rồi."

Diêu Bối Địch mặt đối mặt với Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt, cúi đầu gần vào cô.

Dêu Bối Địch khẽ nhắm mắt lại.

Cánh môi Tiêu Dạ khẽ xẹt qua môi của cô, cũng không kề sát lại, môi mỏng ở bên tai cô nói :"Nằm mơ."

Viền mắt Diêu Bối Địch đỏ ửng.

Tiêu Dạ đã rời gương mặt đi.

Sau khi trao nhẫn, bên dưới mọi người liên tiếp vỗ tay.

Tiếp đến là tới phần tiếp rượu khách mời.

Vẫn bận đến lúc đêm khuya.

Bọn họ trở lại phòng tân hôn.

Tân phòng sau khi kết hôn là do ba mẹ cô mua nói là quà cưới.

Tân phòng được bố trí khá ấm áp, khắ nơi đều là màu hồng, chữ 'Hỷ' dán khắp nơi.

Tiêu Dạ về đến đó sắc mặt cũng không thấy tốt.

Thực sự cả quá trính sắc mặt vẫn là không tốt.

Cô quả thực cũng mệt chết đi, thân thể mang thai vốn dĩ dễ dàng mệt nhọc, còn mang giày cao gót, lễ phục dạ hội, ăn uống cũng không ngon. Cô mạnh mẽ nói :"Tiêu Dạ, anh có muốn đi tắm hay không, tôi giúp anh đi xả nước tắm."

Tiêu Dạ quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Bối Địch, sắc mặt có chút lạnh lùng :"Tôi không phải đã nói kết hôn rồi liền chuẩn bị tinh thần sống thủ tiết cả đời?"

Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Chúng ta chia phòng ngủ!" Khẩu khí khẳng định, vô cùng kiên quyết.

Diêu Bối Địch mím môi.

Đúng lúc.

Điện thoại của Tiêu Dạ đột nhiên vang lên, Tiêu Dạ nhìn điện thoại, bắt máy :"Lôi Lôi, nửa tiếng sau tôi qua."

Tiêu Dạ cúp điện thoại, xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng bị đạp ra, vang lên tiếng 'Loảng xoảng', âm thanh khá lớn.

Diêu Bối Địch hít sâu, để cho bản thân nhìn qua không có chật vật như vậy, cô ngồi trên ghế sofa, cơ thể thực sự đã mệt chết đi, lại không muốn nghỉ ngơi chút nào.

Chỉ là đêm tân hôn.

Tiêu Dạ tới cạnh Lôi Lôi.

Cô tựa ở trên sofa, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cơ thể có chút co quắp.

Cô ôm bụng, thấy có chút đau.

Cô điều chỉnh lại tâm tình, từ trên ghế sofa đứng dậy, từng bước một đi lên lầu hai, đẩy mạnh phòng ngủ chính, lại do dự một chút đi tới phòng cách vách.

Cô ra sức cởi bỏ lễ phục dạ hội, y phục hơi chật nên cô cởi có có chút khó khăn, thật vất vả mới cởi ra được. Cô cầm đồ ngủ đi tới nhà vệ sinh, cởi quần nhỏ một giây cả người hoàn toàn có chút bối rối.

Trên quần nhỏ có màu đỏ của máu.

Một tia dự cảm xấu đột nhiên tràn vào trong đầu,cô hoảng sợ nghĩ một chút vành mắt liền đỏ. Không biết làm sao ôm đồ ngủ chạy ra khỏi phòng ngủ, theo bản năng cô gọi điện thoại cho mẹ cô. Bên kia vừa bắt máy, cô liền cúp máy.

Tiêu Dạ bây giờ không ở nhà, bọn họ mà biết .. .

Cô cắn môi, thay quần áo ra ngoài.

Cô nghĩ bản thân nên đến bệnh viên, chỉ là khi rời tới chỗ này, xe cô cũng không có lái tới mà bây giờ đêm hôm khuya khoắt, cô đứng ở cửa tiểu khu vẫn không bắt được xe.

Bụng vẫn bị đau, cô thực sự rất sợ.

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Dạ.

Đã lâu bên kia mới bắt máy.

"Diêu Bối Địch." Là âm thanh Lôi Lôi.

Diêu Bối Địch cắn môi.

"Nói đi, Diêu Bối Địch cô làm ra cái chyện buồn nôn này, tại sao cô không nói chuyện ?!" Lôi Lôi châm chọc nói.

"Tiêu Dạ đâu?"

"Tiêu Dạ ở trên giường của tôi! Có phải hay không cảm thấy rất châm chọc, đêm tân hôn của chính mình, đàn ông của mình lại ở trên giường của một người phụ nữ khác!" Lôi Lôi rống giận.

Tiêu Dạ không ở trên giường Lôi Lôi.

Bởi vì cô nghe được âm thanh, có lẽ đang nói chuyện về chuyến bay nào đó?

Bọn họ chuẩn bị đi du lịch sao !?

Lôi Lôi là thay thế cô đi hưởng tuần trăng mật!

Diêu Bối Địch cắn môi :"Tôi cúp máy."

"Diêu Bối Địch!" Lôi Lôi rống giận :"Nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô và Tiêu Dạ kết hôn rồi cô có thể có được anh ấy, cô nằm mơ đi!! Một ngày nào đó cô cũng sẽ rơi vào kết quả giống tôi thôi, cô chờ đi!"

Bên kia chợt đem điện thoại cúp máy.

Diêu Bối Địch nhìn chữ 'Kết thúc cuộc gọi'.

Hiện tại kết quả của cô còn chưa đủ thảm sao ?!

Cô lấy tay che lại bụng của mình, đã lâu rốt cuộc mới bắt được một chiếc taxi.

Xe đến bệnh viện, Diêu Bối Địch làm một lượt kiểm tra toàn thân, hoàn hảo, chỉ là bởi vì quá mức mệt nhọc, động thai khí mà thôi.

Có điều bởi vì còn chưa tới 3 tháng bác sĩ liền kiến nghị ở lại bệnh viện dưỡng thai một tuần, theo dõi tình huống.

Diêu Bối Địch liền đáp ứng.

Cho nên cô không có nói cho bất cứ ai, một mình ở bệnh viện đợi chờ.

Một tuần sau, cô xuất viện.

Trở lại tân phòng.

Cô đẩy cửa phòng ra, Tiêu Dạ ngồi ở phòng khách xem ti vi, thời điểm nhìn Diêu Bối Địch, đôi mắt thoáng liếc một cái rồi lại đặt lên màn hình tivi.

Diêu Bối Địch mím môi, ngồi xổm người xuống đem giày của Tiêu Dạ đặt ngay ngắn vào tủ giảy, đổi dép đi vào.

."Về nhà tố khổ rồi sao?" Tiêu Dạ cười nhạt, châm chọc không gì sánh được.

Diêu Bối Địch trố mắt nhìn anh.

"Coi như là cô trở về nói với ba mẹ cô về tôi như thế nào, tôi cũng không chết được!" Tiêu Dạ rõng rạc nói :"Kết hôn với cô, tôi chưa từng nghĩ được nhà cô chấp nhận, cô tốt nhất cũng đừng tưởng rằng bản thân có thể dựa vào lão già nhà tôi mà tới uy hiếp tôi cái gì. Ông ta cũng sẽ không giúp cô!"

Diêu Bối Địch nhìn anh, cảm nhận được từng lời nói như nhát dao cứa vào người, cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh :"Tôi chưa có về nhà."

"Chưa có vể nhà?" Tiêu Dạ nhìn cô.

"Tôi động thai khí, bác sĩ kêu tôi nằm viện một tuần." Diêu Bối Địch giải thích.

Tiêu Dạ vẫn như cũ cười lạnh, thờ ơ.

Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ :"Tiêu Dạ, trưa nay anh muốn ăn cái gì?"

"Cô biết?" Tiêu Dạ có chút khinh thường.

"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.

Cô thực sự rất thích nấu ăn, ở nhà rất ít khi làm, nhưng theo người giúp việc có học qua một ít, căn bản cũng không tệ lắm, bình thường đồ ăn gia đình cũng không thành vấn đề.

"Thế nhưng tôi không muốn ăn đồ cô làm." Tiêu Dạ khinh thường nói.

"Muốn gọi đồ ăn bên ngoài sao?" Diêu Bối Địch hỏi anh.

"Diêu Bối Địch, cô dùng cách này đối với tôi ư. Tôi ghét nhất là phụ nữ như thế, thể hiện con người luôn đi!" Tiêu Dạ lạnh lùng vô cùng :"Nếu như muốn cuộc hôn nhân này bình yên vô sự, tôi khuyên cô, câm miệng của cô lại, chúng ta không thể sống chung!"

Diêu Bối Địch chỉ là nhìn anh.

Viền mắt đỏ đỏ, nhưng không có khóc.

Tiêu Dạ cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với cô, anh từ ghế sofa đứng dậy, trực tiếp đi về phía lầu 2.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh.

Cô vẫn cho là, anh không ở đây.

Cô cho là anh cùng Lôi Lôi đi du lịch chỗ nào đó.

Hiện tại cảm thấy có lẽ anh không ở đây cũng tốt.

Cô trở lại phòng mình, nằm ở trên giường.

Bác sĩ nói, thai nhi hiện tại mặc dù không có chuyện gì, nhưng tốt hơn hết vẫn là cố gắng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cơ thể cô vốn cũng không tốt lắm, không nên quá mệt mỏi!

Cô vẫn luôn nghe lời của bác sĩ.

Vẫn luôn rất nghe lời.

Đã nghe lời nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một việc không nghe lời.

Cô nhìn trần nhà.

Đờ ra.

Nước mắt không thể khống chế đi xuống.

Sau đó.

Quan hệ cô và Tiêu Dạ biến thành như vậy, chẳng quan tâm.

Ít nhất anh cũng cùng cô nói một vài chữ, thời gian hai người gặp mặt nhau cũng không nhiều.

Tiêu Dạ rất bận rộn. Bên học đại học, một bên làm việc.

Thực chất thời gian đi học không nhiều lắm, thời gian chủ yếu là đi Hạo Hãn, quản lý bãi của anh.

Có người nói Tiêu lão gia đã bắt đầu lui ẩn, Tiêu Dạ bắt đầu tiếp nhận.

Mà cô, yên tâm ở trong nhà dưỡng thai, cha mẹ của cô cũng đã gọi một cuộc điện thoại xin cho cô nhập học muộn một năm, cô vẫn sẽ lên đại học.

Mà trong năm đó, cô hầu như chỉ có một mình. Một mình đi bệnh viện kiểm tra, một người ăn, một người ngủ.

Rất nhiều lần sau khi kiểm tra trở về, cô rất muốn chia sẽ bảo bảo trong bụng của cô với anh. Rất muốn đưa ảnh siêu âm 4 chiều, đem lần dáng vẻ lần đầu tiên của bảo bảo cho anh xem, nhưng cuối cùng cô vẫn là yên lặng giấu vào để một bên.

10 tháng sau, đứa bé thuận lợi ra đời.

Thực sự thời điểm sinh con rất đau đớn, đau rất lâu, mất đến một ngày một đêm.

Tiêu Dạ cũng chưa từng xuất hiện, bên cạnh cô chỉ có các bác sĩ khi cô đau đớn nguyên một đêm, vài người có chút nổi giận, nói ba của đứa bé ở chỗ nào, tiến vào bồi sinh.

Thực sự bệnh viên có đôi khi cũng tin vài thứ quỷ quái, bác sĩ nói nếu đứa bé muốn gặp được ba mình, sẽ sớm một chút ra đời!

Tiêu Dạ cuối cùng cũng không có tới, ngay cả điện thoại cũng không gọi được!

Diêu ba cùng Diêu mẹ rất tực giận, cũng không làm gì đuwocj.

Đứa bé sinh ra rồi, là con gái, vừa vặn 6 cân.

Đứa bé kia lúc ra đời còn gân giọng mà khóc, cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu không chịu được.

Diêu Bối Địch ôm đứa bé kia trong nháy mắt viền mắt liền đỏ.

Lần đầu tiên có một loại cảm giác thỏa mãn. . .

Một năm kiên trì đều bởi vì đứa bé này, đáng giá.



- - - Nói với người lạ - - -

Dịch xong chương này mình vã mồ hôi >-<. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro