Q2. Chương 72: Cố Tử Hàn, động vào Kiều Tịch Hoàn thử xem ?!

edit: tiểu hoa nhi



Con đường Thượng Hải rạng sang, sự náo nhiệt ồn ào đã không còn, hoàng hôn chiếu sáng cả thành phố, xe chạy trên đường cao tốc không ngừng vụt qua trước mắt.

Xe một đường thẳng đến bãi đỗ xe của tiểu khu.

Tài xe mở cửa xe cho Tiêu Dạ, sau đó đỡ anh ngồi lên xe lăn, đẩy anh vào thang máy.

Tiêu Dạ khoát tay áo, ý bảo tài xế có thể rời đi.

Tài xế cung kính gật đầu.

Tiêu Dạ ấn nút thang máy, nhìn con số bên trong thang máy cứ thế tăng lên.

Thang máy đến.

Hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa, nhìn Tiêu Dạ trở về, cúi đầu :"Đại ca."

Tiêu Dạ gật đầ, ấn mật mã sau đó đi vào nhà.

Trong nhà không thể nói là tối, màn hình TV còn phát ra vài ánh sáng yếu ớt, kèm theo tiếng tiết mục trên tivi.

Tiêu Dạ đẩy xe lăn, đứng ở trên ghế sofa.

Một bóng người nhỏ bé đang ngủ trên đó, thậm trí co lại thành một đống nhỏ, điều hòa nhiệt độ thực sự cũng khong thấp, nhưng cô không có đắp chăn, nhìn qua có vẻ không ngủ ngon.

Tiêu Dạ nhỏ bé giật giật chân mày, tự tay chuẩn bị đánh thức cô.

Vừa đụng đến cơ thể cô, chân mày nhíu chặt hơn, cơ thể rõ ràng có chút lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.

"Diêu Bối Địch." Âm thanh Tiêu Dạ có chút lạnh kêu cô.

Diêu Bối Địch ngẩn cả người ra.

Lần này có lẽ đã tỉnh giấc, cô giật giật mí mắt, cố gắng lắm mới mở mắt ra, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt có mờ mờ, nhìn dáng dấp anh lạnh lùng, chợt từ trên ghế sofa ngồi dậy :"Tiêu Dạ, anh đã về."

"Sao em không lên giường mà ngủ?!" Tiêu Dạ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

"Em không có ngủ, em đang chờ anh." Diêu Bối Địch nhìn anh, thốt ra.

Tiêu Dạ chau mày.

Diêu Bối Địch nhìn ánh mắt anh, thanh âm có chút nhỏ :"Sau đó vô tình ngủ mất. . . Ắt xì. . ."

Nói xong liền hắt xì một cái.

Diêu Bối Địch có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, giống như đã làm sai chuyện.

Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng khẽ nhúc nhích, anh lấy tay vuốt nhẹ lên làn da lạnh như băng của cô. Sau đó đọt nhiên đem Diêu Bối Địch ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, dường như muốn lấy nhiệt độ thân thể mình sưởi ấm cho cơ thể lạnh như băng của người phụ nữ này, âm thanh lãnh khốc ở trên đỉnh đầu của cô khẽ nói :"Về sau anh về trễ em cũng không cần chờ anh nữa!"

Diêu Bối Địch từa vào ngực Tiêu Dạ, trên người anh còn có một chút nhàn nhạt của rượu, chắc là đã uống rượu rồi, nhưng mùi vị không quá nồng, cô lẳng lặng nghe nhịp tim của Tiêu Dạ truyền đến, thình thịch, chân thật như vậy. . .

Tiêu Dạ thực sự chưa từng ôm cô như thế, ôm cô thật chặt trong ngực.

Diêu Bối Địch vẫn cảm thấy, ôm như vậy chỉ thích hợp với những người yêu nhau. . . Bởi vì chỉ có yêu nhau hai người mới dang hai tay ra mà ôm, chứ không giống như con nhím, ở cạnh nhau chỉ thêm những vết thương chồng chất.

Chỉ là, yêu nhau.

Trái tim cô run run, đã từng có một đoạn thời gian mơ tưởng qua như thế, cũng có một đoạn thời gian rất dài bởi những thứ như thế mà thương tâm gần chết. . .

Cô cắn môi, dựa vào ngực Tiêu Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu phiếm hồng.

Không biết ôm nhau bao lâu mới thả nhau ra, Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ từng bước một lên lầu, hai người đương nhiên đi vào phòng ngủ. Diêu Bối Địch như mỗi buổi tối thường ngày đều giúp Tiêu Dạ tắm rửa sạch sẽ, vì thế mà thấy được trên cổ Tiêu Dạ như có một vệt cào.

Ngón tay cô khựng lại, đôi mắt nhìn vào vết cao mới kia.

Trước tới giờ sẽ không có một ai có thể dễ dàng đụng vào cổ của Tiêu Dạ, mà có thể đụng đến cổ anh chỉ có người. . .

Cô cắn môi, im lặng một giây, không chấp nhận nổi.

Tiêu Dạ tựa hồ cũng cảm thấy Diêu Bối Địch có chút lạ.

Anh đêm nay thực sự rất mệt mỏi, bị hành hạ như thế đến 3 giờ sáng, đó là phản ứng của người bình thường khi mệt mỏi.

Anh tự nhiên đưa tay sờ lên cổ của mình một cái, vuốt thấy vết cào, giọng lạnh lùng mà trong trẻo nói :"Là Lôi Lôi làm."

Trái tim bỗng nhiên đau sót.

Thì ra, còn có Lôi Lôi.

Ở trong thế giới của anh, còn có Lôi Lôi.

Cô cắn môi, cúi thấp đôi mắt xuống, nói không lên lời.

"Lôi Lôi đêm nay bị người ta cưỡng gian." Tiêu Dạ rành mạch nói :"Lúc anh tới cứu cô ta, cô ta đang kích động, ôm lấy người anh nên đã cào trúng vài cái. Anh với cô ta không có phát sinh quan hệ."

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, có lẽ do Tiêu Dạ giải thích khiến cô giật mình cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại.

"Anh nói Lôi Lôi bị cưỡng gian?" Diêu Bối Địch không tin hỏi Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ gật đầu.

"Tại sao lại bị cưỡng gian. . ."

"Em còn nhớ Trương Long chứ? Lần trước hắn ta đã bắt cóc em. Bởi vì anh đem của quý của hắn cắt đứt, lại đem căn cứ của hắn làm cho rối tinh lên. Nên hắn ta tìm anh trả thù!" Tiêu Dạ hung hăng nói.

Diêu Bối Địch nghe xong cũng có chút tức giận :"Cái loại đàn ông đó sao lại có thể bỉ ổi như vậy ?!"

Tiêu Dạ không nói được một lời.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ :"Lôi Lôi hiện tại thế nào?"

"Không biết, bây giờ đang ở bệnh viện, anh đã kêu A Bưu ở lại cùng cô ta. Đợi ngày mai có kết quả kiếm tra sẽ biết, có hay không bị bệnh gì." Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch mím môi, gật đầu.

Đột nhiên không biết phải nói cái gì.

Tiêu Dạ hẳn là cảm giác bản thân có lỗi với Lôi Lôi đi.

Bởi vì do anh mà Lôi Lôi nhận lấy sự ủy khuất lớn như vậy.

Cho nên về sau, có phải hay không vẫn sẽ phải chăm sóc cho Lôi Lôi. . .

"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên gọi tên cô.

Diêu Bối Địch nhìn anh :"Vâng."

"Anh và Lôi Lôi chỉ mới phát sinh quạn hệ một lần." Tiêu Dạ đột nhiên giải thích, ở trong căn phòng không tính là sáng, rõ ràng còn có chút lúng túng :"Lần kia là bởi vì bởi có một chút vấn đề nên mới cùng cô ta lên giường. Sau đó chưa từng xảy ra quan hệ."

Diêu Bối Địch nhìn anh.

Chính là lần mà Lôi Lôi gửi ảnh kia cho cô sao ?!

Cô mím môi, không nói lời nào.

Nhưng thực sự là vẫn để ý, để ý đến Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi. . .

Cô cố gắng lôi ra một nụ cười, nhìn anh :"Về sau sẽ không như thế?"

"Về sau sẽ không!" Tiêu Dạ lặp lại, tựa như là một lời hứa hẹn.

. . .

Đêm khuya.

Dường như là lần đầu tiên, mở rộng tâm hồn của nhau.

Cô ôm lấy anh, ngủ.

Đêm nay đã khuya, cơ thể có lẽ quá mệt mỏi, không thích hợp làm những chuyện khác.

Nhưng đêm nay, cũng là một đêm khiến người ta không quên được.

Chỉ mong, từ hôm nay trở đi chính là một khởi đầu tốt. . .

Chỉ mong.

. . .

Ngày hôm sau.

Cố gia biệt thự.

Kiều Tịch Hoàn rời giường đi làm.

Ngày hôm nay phải đi làm rồi.

Cô thực sự là một con người lạnh lùng, hầu như có rất nhiều chuyện đối với cô mà nói không có gì ảnh hướng đến lợi ích của cô, thì mọi thứ có thể dễ dàng trôi qua như mây khói. Giống như lúc này, cô nhìn bản thân trong gương, hờ hững, bình tĩnh, không tim không phổi, Ngôn Hân Đồng chết, trong nháy mắt liền đã trôi qua.

Kỳ thực người phụ nữ tự chọn con đường tự sát là ngu xuẩn, cô vẫn cảm thấy chết còn có thể đối mặt, thì có chuyện gì không thể đối mặt ?!

Cô mấp máy môi, xoay người rời khỏi phòng tắm, sau đó đổi một bộ quần áo, trang sức nhã nhặn rồi ra cửa.

Ở cửa, đụng phải Cố Tử Hàn từ phòng ngủ đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt.

Cố Tử Hàn xuống lầu trước.

Kiều Tịch Hoàn cứ thế nhìn Cố Tử Hàn máu lạnh như vậy.

Thực sự thì có cái gì mà không thể hiểu được ?!

Cô châm chọc cười, cô có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến Ngôn Hân Đồng trở thành quá khứ, Cố Tử Hàn cũng không có gì là không thể làm được, có thể so với cô còn thờ ơ hơn nhiều!

Cô đi nhanh xuống lầu, trực tiếp rời khỏi biệt thự.

Ngoài cửa, Diêu Bối Khôn đã trưng lên cái khuôn mặt lấy lòng đứng ở đó, nhiệt tình gọi cô :"Nữ thần."

Kiều Tịch Hoàn thực sự chẳng muốn cùng Diêu Bối Khôn nói chuyện.

Xe một bon bon trên đường, Diêu Bối Khôn lái xe rất nghiêm túc, tựa hồ như đang cố gắng làm việc cho thật tốt.

Hai người im lặng đến cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh đi về phòng làm việc của mình, xung quanh có rất nhiều âm thanh bàn luận, cô mặc kệ. Đến bộ phận thị trường, ở phòng làm việc tựa hồ cũng tụm năm tụm ba một chỗ bàn luật cái gì đó, nhìn thấy cô xuất hiện, đều rất tự giác trở lại vị trí của mình.

Kiều Tịch Hoàn dường như không cảm thấy có gì khác thường, mặt không đổi sắc ngồi trên ghế làm việc, ngước mắt nhìn Milk đang cầm văn kiện nghiêm túc đứng trước mặt cô :"Ngày hôm qua tập đoàn Hoàn Vũ đem qua một phần văn kiện cho chị, nội dung đại khái là bọn họ muốn biết mọi thứ thật chi tiết. Hôm qua chị không ở đây, em đã đem qua cho Trương Kiều Ân hoàn thành, chị xem những số liệu này có thể cung cấp cho Hoàn Vũ chưa?"

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên tiếp nhận, mở ra nhìn một chút. Dù sao cũng chỉ là một bản thảo tóm tắt đơn giản mà thôi, Tề Lăng Phong loại người này làm việc luôn cẩn thận, một chữ cũng phải suy tính cho chu toàn, mấp máy môi :"Dựa theo tài liệu bọn họ cần, cung cấp cho anh ta, trước khi đưa cho anh ta, kêu Trương Kiều Ân đem qua cho tôi xem một chút."

"Vâng." Milk gật đầu :"Ngày hôm nay tạm thời không có lịch trình nào khác, Kiều quản ly vẫn uống một tách cafe chứ?"

"Cảm ơn."

Milk xoay người đi ra ngoài.

"Milk." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi cô lại.

"Kiều quản lý, có chuyện gì?" Milk nhìn cô.

"Em nhiều chuyện như vậy, ngày hôm nay sao lại không hỏi cái gì?" Kiều Tịch Hòan vẫn nhìn cô.

"Dù sao cũng là chuyện nhà chị, hơn nữa cũng không hay lắm, em sợ hỏi chị sẽ không vui." Milk nói, kỳ thực trong lòng cô nàng rất ngứa ngáy.

Ai cũng biết cô nàng là nữ hoàng nhiều chuyện của bộ phận thị trường, hầu như mọi tin tức đều từ miệng cô nàng truyền ra, từ hôm qua đã bắt đầu, có một đồng nghiệp kích động cô nàng. Kêu cô nàng hôm nay đi qua hỏi Kiều quản lý một chút rốt cuộc là có chuyện gì, Ngôn Hân Đồng chết có phải là do Cố gia bức tử hay không. . .

Được rồi, Milk thừa nhận, cô nàng không hỏi được.

Cô nàng cũng rất sợ Kiều quản lý nha!

"Mấy ngày nay bởi vì chuyện nội bộ của gia đình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến những nhân viên công tác tích cực trong công ty. Tôi nói cho em biết, chuyện Ngôn Hân Đồng tự sát cụ thể đã xảy ra chuyện gì cùng các em không quan trọng cũng không cần đoán mò. Em ra ngoài nói cho bọn họ biết, nếu như hiệu suất công việc của bọn họ bởi vì. . . chút chuyện châm biếm này, có thể kế tiếp cũng trở thành trò cười cho người khác!" Kiều Tịch Hoàn cảnh cáo.

Milk liền vội vàng gật đầu.

Nhìn là cô nàng biết Kiều quản lý sẽ tức giận.

Giọng nói nghiêm túc như vậy rõ ràng chính là muốn nào, những người nhiều chuyện đang bàn luận về những thứ này, có thể thu dọn đồ đạc rời đi!

"Làm việc cho tốt, em đi ra ngoài đi."

"Vâng." Milk vội vã rời khỏi phòng làm việc.

Kiều Tịch Hoàn bật máy vi tính lên, trong đầu như có điều suy nghĩ.

Cố Tử Hàn hiện tại thực sự rất thoải mái, chính anh ta gây ra nhiều chuyện như vậy, sau đó để cho cô tới nhận lấy một đống cục diện rối rắm như vậy. Mà bản thân thì có thể ở nhà không cần lo lẳng mà hưởng thụ. Không chừng bởi vì chuyện Ngôn Hân Đồng, Cố Diệu cũng sẽ nhẹ tay, lại tha thứ cho anh ta. . . Dù sao tin tức Cố Tử Hàn phải đi Trầm Dương nhậm chức đến bây giờ vẫn chưa có chính thức gửi công văn đi!

Đổi mắt khẽ di chuyển, đang chuẩn bị xử lý công việc, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.

"Vào đi."

Kiều Tịch Hoàn tưởng Milk, trong nháy mắt ngước lên đã nhìn thấy Diệp Mị tay bưng cafe, khóe miệng cười. Cơ thể diêm dúa lòe loẹt từng bước đi về phía cô, cung kính đưa cafe để trước mặt cô, sau đó ngồi ở phía đối diện cô, vừa cười vừa nói :"Không nghĩ tới hôm nay cô đã đi làm rồi, xem ra Ngôn Hân Đồng chết đối với cô mà nói một chút phản ứng cũng không có."

"Không phải là không có phản ứng, mà là rất biết gây khó dễ, là người nào đó mà thôi." Kiều Tịch Hoàn nói, nhìn chằm chằm Diệp Mị :"Là do Cố Tử Hàn bày kế phải hay không, là muốn nhìn tôi thu dọn cục diện rối rắm này."

"Dĩ nhiên không phải, Cố Tử Hàn muốn tự bản thân thu dọn." Diệp Mị thẳng thắn nói.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

"Đối với cái chết của Ngôn Hân Đồng, cô thông minh như vậy, vì sao không hỏi tôi đã làm cái gì?" Diệp Mị nhướng máy hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt uống một ngụm cafe :"Lấy tính cách của cô, cô muốn nói, tôi cũng không cần hỏi. Cô không nói, tôi hỏi cũng không được."

"Thực sự cô không phải là không hỏi, mà là do cô biết tôi chính là người ra tay mà thôi."

Kiều Tịch Hoàn không nói chuyện, dường như chính là cam chịu.

Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, kiều diễm cười.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu đỏ thẫm bó sát người, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một đôi giày cao gót, trên mặt trang điểm rõ ràng so với bình thường càng thêm diễm lệ, son môi đỏ càng khiến cho người khác một khi đã gặp là không thể quên.

Xin lỗi, lúc này hình dáng Ngôn Hân Đồng nằm trong quan tài. Thì Diệp Mị đúng là đã thắng được rất vẻ vang.

"Cô tới tim không phải là muốn khoe khoang cô làm thế nào khiến cho Ngôn Hân Đồng chết chứ ?!!" Kiều Tịch Hoàn liếc mắt, lạnh lùng nói.

"Biết là kiểu gì cũng không thể gạt được cô." Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, nói :"Giữa chúng ta vừa là địch vừa là bạn cũng đã được một thời gian. Tôi thực sự rất cám ơn cô, thực sự nếu như không phải mưu kế của cô, tôi cũng không thể dễ dàng đi tới bây giờ, cho nên tôi nghĩ nên ra tay trước cô, sau đó mới nói cho cô một tiếng."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Về khoảng thời gian này Trương Kiều Ân có vẻ là trợ thủ đắc lực của cô." Diệp Mị nhìn qua có vẻ khá thờ ơ, son môi xinh đẹp hấp dẫn mắt nhìn người khác :"Chuyện về cô ta quả thực là bẩn thỉu, tôi đã kêu người khác đặt một mạng lưới ở trong công ty, không đến 10 phút, mọi thứ sẽ được tiết lộ."

"Diệp Mị, cô không nên quá đê tiện!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nổi giận!

Diệp Mị cười nhạt :"Không phải tôi, là Cố Tử Hàn, anh ấy muốn tôi làm như vậy!"

Kiều Tịch Hoàn nghiến răng nghiến lợi :"Cố Tử Hàn chưa nhận đủ giáo huấn hay sao?!"

"Anh ấy thực sự chưa nhận đủ giáo huấn." Diệp Mị lặp lại :"Có điều từ hôm nay trở đi, tôi hoàn toàn là người của anh ấy. Kiều Tịch Hoàn, về sau nói không chừng chúng ta sẽ hoàn toàn trở thành kẻ thù rồi!"

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìnDiệp Mị.

"Cố Tử Hàn sẽ không giống như cô ung dung tự tại." Diệp Mị đứng dậy, từa hồ có chút tiếc :"Kỳ thực Kiều Tịch Hoàn, tôi thực sự vẫn tán thưởng cô. Nếu như không phải thân bất do kỷ, tôi thực không muốn làm kẻ địch với cô, so với kẻ thù, cùng cô làm bạn lại càng được nhiều lợi thế, thế nhưng lại biến thành ngược lại!"

Diệp Mị lắc lắc eo thon từng bước một rời khỏi.

Để tay lên chuôi cửa chỗ phòng làm việc, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói :"Được rồi, Ngôn Hân Đồng chết cũng không phải do một mình công lao của tôi."

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt chân mày.

"Không phải Cố Tử Hàn."

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, nhìn cô cười đến xinh đẹp :"Cô đoán được!"

Nói xong liền rời đi.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Diệp Mị, cả người trong khoảnh khoắc ấy không chút nào che giấu đi sự tức giận!

Cô nắm chặt ngón tay lại.

Cô chưa bao giờ là một người nuốt đi lời hứa, đối với lời hứa của cô đối với Trương Kiều Ân, nhưng bây giờ lại lần nữa bị Cố Tử Hàn cắn lại một phát!

Cô lạnh mặt, cầm điện thoại lên :"Milk, gọi Trương Kiều Ân vào."

"Vâng, nhưng Kiều quản lý. . ."

Kiều Tịch Hoàn đã cúp máy.

Cô điều chỉnh lại hô hấp.

Trương Kiều Ân đẩy cửa vào, sắc mặt có vẻ không tốt, dĩ nhiên có lẽ đã biết được tin tức quan trọng liên quan đến bản thân.

"Đây là số liệu cô muốn xem của tập đoàn Hoàn Vũ, Milk nói để cho cô xem trước. . ."

"Xin lỗi, Kiều Ân." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp mở miệng.

Trương Kiều Ân mím môi, viền mắt có chút đỏ ửng.

"Tôi không nghĩ tới Cố Tử Hàn đến lúc này còn muốn gây chuyện." Kiều Tịch Hoàn rành mạch nói.

Cô vẫn cho là Cố Tử Hàn sẽ không tiểu nhân đến mức độ này, chỉ là một chút thảm hại, thậm chí ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng không buông tha còn đem ra đả kích cô ?! Cô thực sự cảm thấy Cố Tử Hàn hèn hạ đến mức có thể dùng loại thủ đoạn này. Mặc dù không tàn nhẫn như Tề Lăng Phong, nhưng thực sự khiến người ta khinh thường!

Trương Kiều Ân bắt đầu khóc, không nói câu nào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô :"Cô chuẩn bị làm như thế nào?"

"Từ chức! Bị nhiều người soi mói, có thành kiến như vậy tôi thực sự không thể đi làm được." Trương Kiều Ân nói, có chút khó chịu.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, đối với một người phụ nữ mà nói, bị người khác đào quá khứ lên. . . Thực sự rất là khó chịu, đúng là không một ai có thể chấp nhận được.

"Đợi lát nữa tôi sẽ đem đơn từ chức đưa cho cô." Nói xong Trương Kiều Ân chuẩn bị rời khỏi.

"Chờ đã." Kiều Tịch Hoàn nhìn cô :"Cô cho tôi hai ngày thời gian, nhẫn nại một chút, tôi nghĩ cách giải quyết chuyện của cô."

"Không cần đâu Kiều quản lý, tôi biết cô tốt với tôi nhưng chuyện này cô cũng không cần áy náy, có thể giúp cô làm việc tôi thực sự rất vinh hạnh, thật đấy. Tôi chỉ là không thể thoát ra khỏi tâm ma này mà thôi, đó là vấn đề của chính tôi cùng cô không có quan hệ. Cô không cần phải làm gì cho tôi nữa, làm việc dưới trướng của cô, thắng được một trần như thế tôi thực sự cảm thấy rất thoải mái." Trương Kiều Ân cắn môi có chút nghẹn ngào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng Trương Kiều Ân :"Kiều Ân, cô thực sự là một nhân tài, cho nên tôi coi trọng cô như vậy hoàn toàn là bởi vì năng lực hơn người của cô. Hơn nữa cô không phải thánh hiền có thể vượt qua mọi chuyện?"

"Đạo lý chúng ta thực sự đều được nghe rất nhiều, nhưng xã hội này chính là như thế, nếu bản thân đã làm ra chuyện xấu xa, khi bị lộ ra, sửa lại cũng không được." Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Xin lỗi, Kiều quản lý, để cho cô thất vọng rồi, tôi thực sự là một kẻ rất nhu nhược, trong chuyện này vẫn không chịu nổi được sự dằn vặt."

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân, cả người tức giận gần chết!

Cô hung hăng xoay ghế ngồi, nhớ tới tên đàn ông Cố Tử Hàn kia, một hơi tức làm sao cũng không phun ra được!

Nhưng lúc này, cô thực sự không nghĩ ra được cách nào để giải quyết chuyện này, quan trọng nhất là đương sự trong chuyện này, thái độ một mực cương quyết lẩn tránh!

Sắc mặt cô không tốt, ngồi trong phòng làm việc.

Milk đẩy cửa phòng tiến vào, nhìn bộ dạng Kiều Tịch Hoàn như vậy trong lòng có chút sợ, nhưng vẫn là đi vào :"Kiều quản lý, đây là đơn xin từ chức của Trương Kiều Ân, cô ấy nói là cô ấy đi trước."

Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, không nói gì.

Milk cũng không thể làm gì hơn ngoài thở dài :"Gặp phải loại chuyện như vậy, Trương Kiều Ân thực sự rất đáng thương, không biết ai lại đi đồn ra cái tin đồn này ?!"

"Có có thể là ai ?!" Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói.

"Cố Tử Hàn ?!" Milk trong nháy mắt liền rõ ràng, kinh ngạc nói :" Vợ của anh ta không phải mới qua đời sao, nhanh như vậy đã bắt đầu ra tay!?"

Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

Milk cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ sợ nói không đúng lại chọc vào Kiều quản lý.

"Kiều quản lý, em nghĩ Trương Kiều Ân cũng không phải người Thượng Hải, thừa dịp cô ấy chưa đi, buổi tối chúng ta làm một bữa tiệc tiễn cô ấy đi!." Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi gật đầu :"Ừ, em gọi cho Trương Kiều Ân đi, buổi tối tới Hạo Hãn ăn cơm. Coi như tiễn chân đi!!"

Kiều Tịch Hoàn thỏa hiệp!

Cô là luyến tiếc Trương Kiều Ân rời đi, thế nhưng vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của Trương Kiều Ân, nếu cô ấy đã chọn cách trốn tránh, cô cũng không thể giúp được!

"Vâng." Milk vội vàng gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì liền nói :"Còn nữa, trưởng phòng Doãn đã bắt đầu đi làm rồi, anh ấy nói, kêu em nhắc qua với chị một tiếng."

"Kêu anh ta nhắc với bộ phân nhân lực đi, nhắc nhở tôi làm cái gì ?!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

"Em tiếp nhận." Milk nhún vai, chuẩn bị rời khỏi.

"Chờ đã, em kêu Doãn Tường tiến vào." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đổi giọng.

"Ah." Milk gật đầu.

Kiều quản lý trở mặt quả thật còn nhanh hơn lật sách.

Cô đi ra ngoài.

Không bao lâu, Doãn Tường tiến vào :"Kiều quản lý, cô tìm tôi."

"Võ Đại hiện tại thế nào rồi?"

"Cô ấy giống như con gián đánh không chết, cô không cần lo lắng." Doãn Tường nói :"Hiện tại đã xuất viện, ở nhà nằm mấy hôm thì khỏe. Làm sao vậy, tên tiểu tử Diêu Bối Khôn kia gây phiền toái cho cô?"

"Tên nhóc Diêu Bối Khôn kia luôn gây phiền toái cho tôi, thế nhưng quan hệ của anh cùng Võ Đại hiện tại càng khiến cho tôi thấy phiền toái." Kiều Tịch Hoàn hỏi, đôi mắt vẫn nhìn sắc mặt Doãn Tường.

Doãn Tường mấp máy môi nói :"Chỉ là gặp lần đầu đã thấy quen thân mà thôi."

"Tôi cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra thân thủ của anh có thể tốt như vậy."

"Cho nên mới thấy Võ Đại mới gặp đã thân a." Doãn Tường nói như vẻ đương nhiên.

"Tôi làm sao cũng thấy, anh với Võ Đại đang giấu cái gì đó mà không thể nói cho tôi biết." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, đôi mắt vẫn như cũ nhìn Doãn Tường, không nháy mắt một cái.

"Có thể có bí mật gì?" Doãn Tương nhún vai.

"Cho nên mới hỏi anh." Kiều Tịch Hoàn nói.

Doãn Tường vẫn như cũ mỉm cười, nhìn qua không có chút nào là giả dối :"Tôi thực sự không có bí mật gì, có điều. . . Kiều quản lý, tôi nói như vậy có thể đủ cho cô lý giải một chút. Tôi thực sự không phải là một người quan trọng, so với quan hệ của cô, nhiều lắm cũng chỉ là cấp dưới cả cô, tôi có thể làm gì cũng không phải chỉ mình tôi nói. Cho nên đối với con người như tôi có thể cung cấp tin tức gì đó cho cô thực sự không nhiều lắm, hơn nữa mặc kệ là bí mật gì cũng không tới phiên tôi nói những chuyện nhỏ bé đó với cô."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Doãn Tường vẫn như cũ giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Doãn Tường có phải hay không đang vòng vèo là muốn nói cho cô biết, bọn họ có một bí mật gì đó, nên anh ta không thể nói, mà hẳn là. . .

Người nào ?!

Cô nắm chặt ngón tay.

Dựa tho ý của Doãn Tường, đó là một người rất quan trong đối với cô ?!

Doãn Tường nhìn Kiều Tịch Hoàn, cung kính nói :"Kiều quản lý, cô thông minh như vậy, thực sự không cần cố tình đi điều tra hoặc suy nghĩ quá sâu xa, tự nhiên sẽ rõ mọi chân tướng. Hơn nữa tôi cảm thấy được việc này thực sự không có chỗ nào hại tới cô, cho nên cô cũng không cần quá để tâm ở trong lòng, yên tâm làm chuyện mà cô nghĩ mình cần làm là được."

"Đây là ai kia kêu anh nói cho tôi biết?"

"Dĩ nhiên không phải." Doãn Tường lắc đầu :"Ở đâu có cái 'Người kia', tôi chỉ dựa vào phần phân tích hợp lý kia mà thôi."

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Làm ra vẻ quá.

Để xem mấy người có thể ngụy trang được bao lâu!

Cô liếc mắt nói :"Được rồi, không có chuyện gì anh đi ra ngoài trước đi!."

"Được." Doãn Tường gật đầu, rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Doãn Tường rời khỏi, luôn cảm thấy người đàn ông này, năng lực so với cô còn lợi hại hơn!

Cô mím chặt môi, cảm thấy hôm nay ngay từ lúc bắt đầu làm việc đã không cảm thấy vui vẻ.

Cô xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, đầu đột nhiên có chút choáng váng.

Lúc này cũng không còn tâm tư mà xử lý chuyện công ty, cô cũng không phải thần, không có chút thất tình lục dục nào.

Cô đứng lên, đi về phía cửa sổ trong phòng làm việc, nhìn con đường Thượng Hải nhỏ bé cùng những ngồi nhà kiến trúc cao vút, tâm tư chập chờn, nghĩ ở thành phố này có rất nhiều tòa nhà cao tầng, mà đám người nhỏ bé dưới đường kia cứ vội vội vàng vàng đi tới đi lui, trông như những nét vẽ. . .

Điện thoại trong phòng làm việc reo lên.

Cô thu lại chút tâm tình chập chờn kia, cầm điện thoại lên nhìn điện thoại nói :"Bối Địch."

"Hắt xì!" Vừa nhấc máy bên kia đã truyền tới một tiếng hắt xì thật lớn.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái :"Cô bị cảm."

"Ừ, có thể bị cảm do tối hôm qua, sáng sớm nay thức dậy không ngừng nhảy múi, còn có chút nặng đầu." Diêu Bối Địch giải thích.

"Làm sao cô lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình." Kiều Tịch Hoàn trách nhẹ.

". . ." Diêu Bối Địch nghiêm túc nói về vài chuyện của Tiêu Dạ, sau đó ngủ ngồi trên ghế sofa. Diêu Bối Địch xoa xoa cái mũi không thoải mái nói :"Tôi hôm nay gọi điện thoại tới cho cô là muốn nói với cô. . . Lôi Lôi bị người ta cưỡng gian."

"Cái gì?" Kiều Tịch Hoàn có chút kinh ngạc :"Là dưới tình huống nào?"

"Là chuyện xảy ra tối hôm qua. Bây giờ còn đang ở bệnh viện. . ." Diêu Bối Địch nói, sau đó đem lời Tiêu Dạ nói đêm qua kể cho Kiều Tịch Hoàn, cuối cùng còn nói thêm :"Cô cảm thấy Lôi Lôi đáng thương không?"

"Tôi cảm thấy đáng đời cô ta!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Diêu Bối Địch ngốc nghếch há miệng.

"Tiêu Dạ đâu?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Đi rồi, sáng sớm hôm nay đã rời nhà." Diêu Bối Địch.

"Là đi bệnh viện sao?"

"Tôi không có hỏi." Âm thanh Diêu Bối Địch có chút nhỏ.

"Cô nói cái gì chứ?!" Kiều Tịch Hoàn chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Lôi Lôi xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không muốn nhiều lời. Hơn nữa cô cũng biết nguyên nhân là bởi vì do Tiêu Dạ nên Lôi Lôi mới xảy ra chuyện như vậy. Trong lòng Tiêu Dạ đã khó chịu, tôi lúc này còn cố tình gây sự, tôi làm không được! Tuy là trong lòng không được thoải mái. . ."

"Tôi nói cho cô biết Diêu Bối Địch, Lôi Lôi người đàn bà kia làm được chứ không như cô chính là thu hút Tiêu Dạ!" Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn nói.

"Có ý gì?"

"Có ý gì cô cũng đừng hỏi. Tôi cho cô biết Bối Địch, nếu cô thực sự muốn cùng Tiêu Dạ sống tốt qua ngày, trong khoảng thời gian này cô nên đem Tiêu Dạ trông chừng cho kỹ chút. Đừng để cho Lôi Lôi lại chui được vào chỗ trống nào, đến lúc đó cô có hối hận cũng không kịp." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Đến cùng là có ý gì chứ?" Diêu Bối Địch không hiểu.

"Cô sao lại ngu ngốc như vậy!"

". . ." Diêu Bối Địch cắn môi, thành tình của Diêu Bối Địch tốt, chỉ số IQ cũng rất cao.

"Quên đi nói với cô cô cũng không hiểu lòng người hiểm ác đáng sợ thế nào." Kiều Tịch Hoàn thực sự không muốn giải thích :"Đoán chừng bây giờ cô lại cảm thấy, toàn thế giới này cũng chỉ có mình cô làm chuyện xấu, chính là câu dẫn Tiêu Dạ lên giường!"

Vốn chính là chuyện xấu, không phải là cảm thấy nữa.

Diêu Bối Địch cắn môi." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cúp máy.

Diêu Bối Địch quả thật rất đơn thuần, chưa bao giờ Diêu Bối Địch hoài nghi người khác biết sự dụng thủ đoạn. Còn đối với Kiều Tịch Hoàn mà nói, cô gặp quá nhiều chuyện toan tính, thậm chí vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào. Người phụ nữ Lôi Lôi kia cũng không phải đơn giản, có thể dùng chính bản thân làm cách giải quyết cũng không chừng.

Căn bản cô vốn muốn bày mưu tính kế để tự bản thân xử lý chuyện này, chuẩn bị chơi Lôi Lôi một vố thật tốt, không nghĩ tới lại bị người khác nhanh chân đến trước. Khiến người phụ nữ Lôi Lôi này đi trước một bước, nếu như là cố tình làm vậy, thật sự là một nước cờ tốt nhất?!

Kiều Tịch Hoàn thu đôi mắt sắc lẹm lại, mím môi, chỉ mong là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

. . .

Buổi chiều.

Giờ tan tầm.

Diêu Bối Khôn đưa Kiều Tịch Hoàn đến Hạo Hãn.

Cô trực tiếp đi thẳng đến phòng bao.

Trương Kiều Ân cùng Milk đã ở đó rồi, Milk có lẽ đang chăm chú nói chuyện phiếm cùng Trương Kiều Ân, né qua hết mọi vấn đề nhạy cảm.

Hai người thấy Kiều Tịch Hoàn tới, đều đứng lên.

"Tan tầm rồi không cần câu nệ như vậy, hơn nữa cô đã từ chức, tôi đã đem đơn từ chức của cô giao cho bộ phận nhân lực. Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ xử lý đơn xin từ chức của cô, trong khoảng thời gian này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi!." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Cám ơn Kiều quản lý." Trương Kiều Ân cảm kích cười.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên dần.

Có mấy người, gọi món cũng không có nhiều, nhưng vẫn là xa hoa phung phí.

Trương Kiều Ân ăn cũng không mấy ngon miệng, Kiều Tịch Hoàn cũng không ăn được nhiều lắm, Milk nhìn hai người họ không ăn nhiều, bản thân cũng không có hứng thú ăn chút nào nên cũng chưa ăn no mấy. Có điều rượu có vẻ uống nhiều.

Milk rất biết điều tiết không khí, vẫn không ngừng tìm đề tài để nói những chuyện phiếm, nhưng không khiến cho bầu không khí ngượng ngập chút nào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Trương Kiều Ân, đột nhiên mở miệng nói :"Tiếp theo cô định làm cái gì, sau khi từ chức ấy?"

"Không biết, có thể lại chuyển đến một thành phố khác, không chừng lại bập bềnh thôi!." Trương Kiều Ân nói.

"Cô có nghĩ tới hay không về nhà?"

"Chưa từng nghĩ." Trương Kiều Ân lắc đầu :"Làm ra những chuyện kia đâu có mặt mũi mà trở về, ba mẹ nhìn thấy tôi không chừng còn đem tôi xé từng mảnh ấy chứ."

"Cô chưa có về làm sao biết ?!"

"Có một số việc chưa cần làm cũng có thể biết trước." Trương Kiều Ân yên lặng nói.

Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt cười, không nói gì thêm.

Milk nhìn bầu không khí của hai người có chút lúng túng, vội vã cầm ly lên :"Nào, chúng ta cùng nâng ly. Kiều Ân lập từng phải rời khỏi, cũng khong biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, cho nên đêm nay không say không về!"

Kiều Tịch Hoàn cùng Trương Kiều Ân không nói gì thêm, mấy người phụ nữ cứ thế điên cuồng uống rượu.

Uống rượu.

Uống đến nỗi say mèm.

Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, thông báo với phục vụ một chút, tính tiền xong liền rời đi.

Trương Kiều Ân với Milk dù sao đều là độc thân, cho nên thuê cho bọn họ một phòng trên lầu, uống say nên để phục vụ đưa bọn họ lên phòng thuê. Mà cô, không thể ngủ lại bên ngoài, bản thân cô vốn dĩ chưa kết hôn nhưng bởi vi cỗ thân thể này cũng bắt đầu tự giác thực hiện nghĩa vụ của một người đã có gia đình.

Cô mơ mơ màng màng ngồi trong xe.

Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Nữ thần, chị uống say sao?"

Kiều Tịch Hoàn không nói gì, trong dạ dạy có chút khó chịu.

"Làm sao lại uống nhiều rượu như vậy?!" Diêu Bối Khôn cau mày.

Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

Diêu Bối Khôn thở dài :"Chị cũng không cần uống nhiều như thế, uống nhiều thì dạ dạy của bản thân sẽ càng thêm khó chịu. Có điều tôi cũng thích uống rượu, nhưng tửu lượng của tôi tốt căn bản sẽ không uống say. Nhìn bạn uống say đôi lúc tôi nhìn thấy trước mặt, cảm giác ấy không cần nói có bao nhiêu vui vẻ. . ."

"Dừng xe."

"Nữ thần, chị lại muốn đuổi tôi đi sao? Bởi vì tôi nói nhiều à. . ."

"Dừng xe!" Kiều Tịch Hoàn la lên.

Diêu Bối Khôn vẫn còn giải thích cho bản thân :"Nữ thần, chị không cần tức giận, tôi cam đoan. . ."

"Diêu Bối Khôn, cậu dừng xe ngay tức khắc cho tôi, tôi muốn ói!" Kiều Tịch Hoàn nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu tử thúi này, thực sự không cắn chết người thì không chịu.

"Ah." Diêu Bối Khôn chợt thắng gấp xe lại.

Kiều Tịch Hoàn căn bản không kịp phản ứng, cả người đụng phải ghế ngồi trước mặt, sau đó bắn thẳng về phía sau, bị chóng mặt hoàn toàn. Cô thực sự không chịu nổi, mở cửa xe, ào một cái ói ra đầy đất. . .

Diêu Bối Khôn cũng từ ghế lái đi xuống, vẫn ngồi xổm bên cạnh cô, còn dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô nói :"Chị nhìn đi! Nhìn đi, uống say không phải sẽ khiến bản thân mình khó chịu ư, đỡ hơn một chút không, có muốn xúc miệng một chút không?"

Kiều Tịch Hoàn đưa tay nhận lấy chai nước khoáng trên tay Diêu Bối Khôn, súc miệng, rồi phun ra.

"Ai, nhìn chị khó chịu như vậy, tôi cũng cảm thấy dạ dày không thoải máu, chị tại sao lại không biết thương tiếc cơ thể mình chư? Phụ nữ có tuổi sẽ già nhanh, chị tự hành hạ mình như thế chẳng mấy chốc sẽ thành phụ nữ luống tuổi có chồng. . ."

"Diêu Bối Khôn!" Kiều Tịch Hoàn không chịu được nghiến răng nghiến lợi :"Cậu đủ rồi đấy! Cậu thấy tôi ói chưa đủ hay sao, còn muốn tôi ói nhiều hơn sao?!"

Diêu Bối Khôn ngạc nhiên nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Tôi có nói gì để chị ói tiếp đâu? Tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi nữ thần."

"Lái xe!" Kiều Tịch Hoàn súc miệng thêm lần nữa, cảm thấy dạ dạy đã thoải mái hơn.

Cô thực sự cảm thấy, cô hôm nay ói chính là do Diêu Bối Khôn.

Xe một đường thẳng tiến về phía Cố gia biệt thự.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, biệt thự khá yên tĩnh.

Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn có chút liêu xiêu, lảo đảo :"Nữ thần, tôi đưa chị vào?"

Kiều Tịch Hoàn ném ánh mắt giết người qua.

Diêu Bối Khôn quy củ nói :"Nữ thần chị đi thong thả, ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ đón chị đi làm."

Sau đó nghênh ngang lái xe đi.

Kiều Tịch Hoàn một bên che lấy bụng mình, một bên cố gắng đi vào nhà.

Diêu Bối Khôn quả thực nói rất đúng, uống nhiều rượu, tổn thương cũng chỉ chính mình.

Cô cắn môi, cố gắng lết về đến phòng.

Bước chân của cô dừng lại, bởi vì cô mơ hồ nhìn thấy Cố Tử Hàn, nhìn anh ta đứng trước mặt cô, mặt lạnh.

Kiều Tịch Hoàn hiện tại cảm thấy đầu rất đau, không có tâm tình mà đi so đo với anh ta.

Cô muốn rời khỏi, lại bị Cố Tử Hàn hung hăng lôi kéo cánh tay :"Kiều Tịch Hoàn."

Kiều Tịch Hoàn giật giật tay, đẩy không ra :"Buông!"

"Kiều Tịch Hoàn, cô tin không? Tôi hiện tại chỉ cần động một ngón tay, cô sẽ từ chỗ này rơi xuống dưới lầu!" Cố Tử Hàn trầm ngâm nói ở bên tai cô, lạnh buốt.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, một giây kia dù có say rượu tựa như cũng đã tỉnh táo một chút.

Cô cố gắng nhìn Cố Tử Hàn, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta!

"Cố Tử Hàn, cậu có thể thử xem!" Một giọng nói trầm vang lên phía sau Cố Tử Hàn.

Kiều Tịch Hoàn nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Cố Tử Hàn không quay đầu lại, tay cầm cổ tay Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên run lẩy bẩy, rất rõ ràng, cho dù lúc đó Kiều Tịch Hoàn bị say rượu cũng có thể cảm nhận được, Cố Tử Hàn đột nhiên khác thường. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro