Q2. Chương 79: Dục vọng ban đêm chưa được thỏa mãn.

edit: tiểu hoa nhi



Tiếp tục đi dạo.

Kiều Tịch Hoàn nắm lấy tay Cố Minh Lộ, Võ Đại đẩy Cố Tử Thần, đi tới tầng cao nhất của trung tâm thương mại là nhà hàng tây xa hoa.

Kiều Tịch Hoàn kêu Võ Đại cùng nhau ăn cơm, Võ Địa nói sợ ảnh hưởng đến nhà bọn họ liên hoan, liền đi. Lúc đi rõ ràng nhìn qua ý tứ hàm xúc, luôn cảm thấy dường như đang che dấu cái gì, khiến người ta nhìn không rõ.

Võ Đại cũng biến thành xấu.

Kiều Tịch Hoàn cau mày, cũng không muốn để ý quá nhiều tới Võ Đại, cùng Khỉ nhỏ ngồi vào bàn ăn, gọi món, chờ.

Nhà hàng rất cao, có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh sắc của thành phố. Thượng Hải là thành phố quốc tế, bóng đêm nổi danh là xinh đẹp, khắp nơi đều là ánh đèn nê ông sáng lóe, nhìn như những viên kim cương nhỏ sáng bóng, khiến cả thành phố đều trở nên rực rỡ, có một loại ảo giác mơ mơ màng màng.

Kiều Tịch Hoàn chống cằm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ duyên dáng mà xinh đẹp, tầm nhìn bao la, khiến cho tâm tình của bất cứ ai cũng có thể thay đổi, cho nên người ta mới ra ngoài nhiều một chút, đi nhiều chỗ, xem nhiều thứ, tự nhiên muốn làm thêm gì đó.

Cô quay đầu, đột nhiên nghịch nghịch bộ đồ ăn của Khỉ nhỏ nói :"Mama làm xong mọi việc, mang con đi ra ngoài du lịch thế nào?"

"Du lịch ?!" Khỉ nhỏ có chút hứng thú nhìn mẹ mình, con mắt đen rực rỡ sáng chói :"Đi đâu du lịch ạ?"

"Nơi nào cũng được." Kiều Tịch Hoàn nói :"Điều kiện đầu tiên là mama phải làm xong chuyện trong tay đã."

"Mama chừng nào thì làm xong?" Khỉ nhỏ hỏi.

"Cái này không nói trước được. Có điều mama bằng lòng mang con đi ra ngoài chơi, nói được thì nhất định làm được, tuyệt đối không nuốt lời!" Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói.

"Yeah." Khỉ nhỏ hoan hô, cao hứng nói :"Mama con yêu mama."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Ngày hôm nay còn nói đùa Cố Tử Thần, anh nói một câu yêu tôi thử xem.

Không nghĩ tới, còn là con của anh nói ra, nói một cách tự nhiên khiến cho lòng người ấm áp.

Cô vuốt gò má non nớt của Khỉ nhỏ :"Mama cũng yêu con."

Gò má Khỉ nhỏ hồng hồng, không biết là do quá hưng phấn hay là có chút xấu hổ, nhìn qua đáng yêu đến vô cùng.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn vẫn treo một nụ cười, cô làm sao lại có một đứa con trai ngoan như vậy, lần đầu tiên cảm thấy cỗ thân thể này cho cô một lễ vật ngoài ý muốn, để đáy lòng cô còn một chút ấm áp.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu Khỉ nhỏ, vẻ mặt cưng chiều.

"Không thể đi ra ngoài du lịch." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn liếc xéo mắt một cái.

Người đàn ông này, không nhìn ra được đây là thời gian của mẹ con bọn họ sao ?!

Rõ ràng bây giờ cảm giác đang rất tốt, luôn là bị vô tình đập chết như thế.

Thực sự là chán ghét, chán ghét.

"Vì sao không thể đi du lịch?" Kiều Tịch Hoàn cùng Khỉ nhỏ đồng thanh mở miệng.

Khỉ nhỏ nhìn Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn lại nhìn Khỉ nhỏ, hai người tựa hồ dùng ánh mắt để câu thông, tựa hồ là hạ quyết tâm bảo vệ quyền lợi của bản thân đến cùng.

"Tôi nói không thể là không thể đi!" Cố Tử Thần độc đoán nói.

"Cố Tử Thần, anh tùy hứng cũng vừa phải thôi." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

". . ." Cố Tử Thần sầm mặt.

Tùy hứng, cái từ này không phải là để hình dung một đứa trẻ sao ?!

"Con trai của tôi, tôi thích mang đi chơi đâu thì mang đi đó." Kiều Tịch Hoàn nói.

Khỉ nhỏ dường như đặc biệt tán thành, mạnh mẽ gật đầu.

Cố Tử Thần cau mày.

Kiều Tịch Hoàn bày vẻ mặt chán ghét nói :"Cố Tử Thần, tôi cho anh biết, tôi không có trưng cầu ý kiến của anh, không cần anh xen mồm!"

Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nghiến răng nghiến lợi.

"Cho nên, Khỉ nhỏ, chúng ta ngoắc tay, quyết định." Kiều Tịch Hoàn cười híp mắt với Khỉ nhỏ, đối với Cố Tử Thần hoàn toàn mang hai thái độ khác nhau :"Hơn nữa, chúng ta đừng mang baba con đi."

"Vì sao không mang theo baba đi?" Khỉ nhỏ có chút kinh ngạc hỏi.

Mặc dù rất muốn đi, thế nhưng lại càng muốn cả nhà bọn họ cùng đi.

"Bởi vì baba con đi đứng không tiện, ba con sẽ kéo chân chúng ta." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh, mắt còn không ngừng ném lên người Cố Tử Thần, cố ý cùng anh đối nghịch.

Mặt Cố Tử Thần vẫn không thay đổi.

Khỉ nhỏ có chút buồn bã :"Baba thật đáng thương."

"Ba con không chỉ đáng thương, ba con còn đáng trách." Kiều Tịch Hoàn tổng kết.

Khỉ nhỏ ngượng ngùng nhìn mẹ mình.

Mẹ đối với ba có phải hay không quá thẳng thắn ?!

Bé chỉ mới có 5 tuổi, bé cảm thấy nói như vậy, baba sẽ phải tức giận.

Baba tức giận cực kỳ đáng sợ.

Khỉ nhỏ cúi thấp đầu, không dám nhìn vào ánh mắt ba.

Kiều Tịch Hoàn không quan tâm, còn nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ với Cố Tử Thần, ý chính là anh có thể làm gì tôi.

Ngón tay Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, khớp xương vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch.

Kiều Tịch Hoàn thích nhìn thấy Cố Tử Thần bị cô chọc giận, sau đó lại không có chỗ để phát tiết, cô cảm thấy rất có thành tựu.

Cố ý chọc Cố Tử Thần tức giận một lúc lâu, phục vụ bàn bắt đầu dọn đồ ăn lên cho bọn họ.

Kiều Tịch Hoàn vừa ăn, một bên còn chăm sóc Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ thỉnh thoảng nhếch đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn cười, rõ ràng là rất thích Kiều Tịch Hoàn.

Cố Tử Thần ngồi đối diện bọn họ, cứ như vậy im lăng nhìn bọn họ.

Đôi mắt hơi đổi, cúi thấp đầu cắt miếng thịt bò, sau đó ưu nhã nhai.

Luôn cảm thấy cuộc sống như thế, ngày nào đó cũng sẽ đơn độc.

Bất kể là anh hay là cô.

Bữa cơm tối, một nhà ba người ăn rất vui vẻ.

Đúng lúc.

Một phục vụ đi tới :"Thật ngại quá, quấy rầy tới hai vị."

"Làm sao vậy?" Kiều Tịch Hoàn nhìn phục vụ.

"Hôm nay ông chủ của chúng tôi cùng bà chủ kỷ niệm 10 năm kết hôn, tất cả những đôi tình nhân hôm nay tới dùng cơm đều được ông chủ cùng bà chủ của chúng tôi miễn phí một đêm trong căn phòng đặc biệt, địa điểm ở khách sạn Hoa Hồng, ven đường Nam Tân, hoặc là khách sạn Lâm Giang Ôn, đều thuộc sản nghiệp của ông chủ chúng tôi. Đây là thẻ quét cửa." Nhân viên phục vụ cung kính đưa ra.

Cố Tử Thần liếc liếc mắt :"Chúng tôi không cần, chúng tôi không phải người yêu."

"Vợ chồng cũng có thể." Nhân viên phục vụ trực tiếp nói :"Hai người kết hôn đã lâu cũng cần có chút tư tưởng lãng mạn."

Cố Tử Thần nheo mắt, sắc mặt có chút không tốt.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy rất buồn cười, ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ nói :"Cô nghe ai nói kết hôn rồi vẫn cần tư tưởng lãng mạn?"

"Ông chủ của chúng tôi cùng bà chủ của chúng tôi như thế, tình cảm của bọn họ mười năm vẫn như một ngày."

Kiều Tịch Hoàn cười rất vui vẻ :"Đem thẻ mở cửa phòng để lại đi."

"Vâng." Nhân viên phục vụ gật đầu, còn nói thêm :"Thời điểm tiên sinh cùng tiểu thư tới chỉ cần đến đại sảnh đăng ký là được, hết thảy chi phí đều không mất tiền, chỉ có đêm nay, ngày mai sẽ mất hiệu lực. Bên trong phòng còn có bất ngờ ah!."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Nhân viên phục vụ rời khỏi.

Cố Tử Thần nhìn tấm thẻ mở cửa phòng, mặt lạnh nói :"Tôi sẽ không đi."

"Tôi có nói để anh đi theo tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn thẻ mở cửa, không quan tâm nói.

Sắc mặt Cố Tử Thần lạnh lẽo.

Kiều Tịch Hoàn tiện tay bỏ thẻ mở phòng vào trong túi, lại quay đầu tiêp tục chăm sóc cho Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ không biết rõ là có chuyện gì, chỉ là buồn bực cố gắng ăn cơm, ăn hơi nhiều, đến khi bụng nhỏ trương lên.

Bữa cơm kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn lại nắm tay đi phía trước, Cố Tử Thần tự đẩy xe lăn, tựa hồ mỗi lần đi theo bước chân của bọn họ đều có chút khó nhọc.

Bọn họ ngồi trong xe Võ Đại.

Kiều Tịch Hoàn cầm tấm thẻ mở phòng, nhìn đi nhìn lại, đột nhiên quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Tại sao anh không đi?"

Cố Tử Thần không nói lời nào, vẻ mặt thờ ơ.

"Nói là có điều bất ngờ?" Kiều Tịch Hoàn tự nói :"Bất ngời cái gì a?"

Cố Tử Thần vẫn như cũ biểu hiện không có nửa điểm hứng thú.

Kiều Tịch Hoàn sờ sờ đầu Khỉ nhỏ :"Nếu không con đi theo mama đi. . ."

"Kiều Tịch Hoàn!" Sắc mặt Cố Tử Thần đột biến.

Mọi người đều biết, hay là 'Bất ngờ' chính là ám chỉ đồ chơi người lớn, tại sao có thể cho Khỉ nhỏ đi theo.

Kiều Tịch Hoàn nhăn mặt che lấy màng nhĩ của mình.

Khỉ nhỏ ghé đầu vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài cảnh đêm chói lóa, đột nhiên bị âm thanh của Cố Tử Thần làm cho hoảng sợ.

"Chỉ đùa một chút mà thôi, anh nghiêm túc như vậy làm cái gì, tôi còn không đến nỗi không biết chừng mực." Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nói.

Cố Tử Thần không nói gì

Bên trong xe lại rơi vào trầm mặc.

Xe một đường đi thẳng đến nơi, cửa xe mở ra, Võ Đại đi ra sau cốp xe đem xe đẩy của Cố Tử Thần xuống, đang chuẩn bị đỡ Cố Tử Thần xuống xe, Cố Tử Thần đột nhiên quay đầu nói với Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe không nhúc nhích :"Em không xuống xe?"

"Không xuống xe, anh mang theo Khỉ nhỏ về trước đi."

Cố Tử Thần chau mày.

Kiều Tịch Hoàn cười vô tâm nói :"Tôi chính là muốn đi xem điều bất ngờ kia."

Cố Tử Thần đột nhiên cũng không xuống xe :"Minh Lộ, tự mình trở về."

Cố Minh Lộ đứng ở trước cửa xe, có chút không hiểu :"Ba mẹ còn có chuyện sao?"

"Chúng ta có chuyện lớn." Kiều Tịch Hoàn đưa đầu, ý tứ hàm xúc nói với Khỉ nhỏ, dường như chính là đã biết Cố Tử Thần sẽ theo cô ra ngoài!

"Ah." Cố Minh Lộ không rõ, chỉ là gật đầu, sau đó hoạt bát đi vào biệt thự.

Võ Đại lại đem xe lăn bỏ vào cốp xe, nhẹ như bẫng.

Võ Đại ngồi vào ghế lái :"Bây giờ đi nơi nào?"

"Đi tới khách sạn Hoa Hồng, đường Tân Giang." Kiều Tịch Hoàn nói.

Võ Đại nhìn qua kính chiếu hậu một chút, khóe miệng đột nhiên cười, gì cũng không hỏi, trực tiếp lái xe.

Đến nơi, Võ Đại hỏi :"Cần tôi đợi không?"

"Không cần, sáng mai 8 giờ tới đón tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Hai người chơi vui vẻ." Võ Đại cười cười.

Kiều Tịch Hoàn nhìn nụ cười Võ Đại, cô nàng này thực sự xấu xa mà.

Cô đẩy Cố Tử Thần đi vào khách sạn.

Đại sảnh khách sạn nhìn qua đã biết là phong cách cho các cặp đôi, ấm áp.

Bọn họ tới quầy tiếp tân ghi danh xong, Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần vào thang máy, đến tầng chỉ định.

Cô quét thẻ cửa, đem thẻ cửa cắm trên vách tường, bật đèn lên.

Màu tím của đen tường đem căn phòng bao phủ thành một không gian lãng mạn , trần nhà nhìn qua giống như vũ trụ mênh mông, lấp lánh. Dưới trần nhà, một hình tròn màu đỏ thẫm trên giường đều là cánh hoa hồng, rõ ràng nhìn qua có một loại cảm giác hung hăng nằm trên đó trà đạp một phen. Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đi vào. Cô cũng tháo giày đi chân không, thảm lông mềm mại mà dễ chịu dưới chân, cô đẩy Cố Tử Thần ở giữa căn phòng, còn bản thân đi về phía chỗ cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa màu hồng, đôi mắt phản chiếu vài ngọn đèn vàng..

Khóe miệng cô khẽ cong lên, quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Thật xinh đẹp a!."

Cố Tử Thần nhìn xung quanh một chút, không nói gì.

"Nói bất ngờ là ở chỗ nào nhỉ?" Kiều Tịch Hoàn đi từ bên cửa sổ qua, kiểm tra trong căn phòng nhiều lần.

Cố Tử Thần cau mày, nhìn dáng vẻ tinh thần dồi dào của Kiều Tịch Hoàn, không nói một câu.

Kiều Tịch Hoàn lục soát, chạy đi phòng tắm.

Sau đó giống như kẻ trộm từ phòng tắm đi ra, từ phía sau lưng lấy ra một bộ đồ ngủ trong suốt màu đen, thêm một chiếc quần lót chữ T màu đen, vải vóc đặc biệt ít, có mặc vào cũng như không mặc.

"Đây chính là bất ngờ!" Kiều Tịch Hoàn nói.

Đôi mắt Cố Tử Thần hơi đổi.

"Anh có muốn nhìn tôi mặc vào sẽ thành bộ dạng gì không?"

Cố Tử Thần không nói, yết hầu khẽ nhúc nhích.

"Có nghĩa là?" Kiều Tịch Hoàn úp mở không tha, đem bộ đồ nội y tới trước mặt anh đung đưa.

Cố Tử Thần không muốn phản ứng lại Kiều Tịch Hoàn, đẩy xe lăn đi về phía cửa sổ sát đất.

Kiều Tịch Hoàn rất muốn thấy phản ứng của Cố Tử Thần, vẫn là đi theo phía sau anh, ghé vào lỗ tai anh líu ríu.

Cố Tử Thần một tay đoạt lấy bộ đồ ngủ, âm thanh có chút tức giận :"Em đủ chưa, phải mặc sao em không mặc đi!."

"Cũng đúng. Nếu có mặc, anh cũng không thể cứ nhắm mắt lại như thế a!." Kiều Tịch Hoàn cầm đồ ngủ trên tay Cố Tử Thần, đi về phía phòng tắm.

Cố Tử Thần mím mím môi, điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Đôi mắt anh vẫn nhìn ra phía đèn đường lấp lánh, nhìn ánh đèn theo gió mát, nước chảy bèo trôi. . .

Rất ít khi mất bình tĩnh như thế.

Từ khi xảy ra tai nạn, hai chân lại tàn tật đến bây giờ đã qua rất nhiều năm.

Rất nhiều năm trước đã quen đối xử lạnh lùng với tất cả mọi chuyện.

Nhưng lúc này.

Anh không thể không thừa nhận, tần suất nhịp tim của anh có chút không giống, không giống với bình thường, có chút dồn dập.

Không biết qua bao lâu.

Anh dường như nghe thấy cửa phòng tắm mở ra.

Anh nhìn hình ảnh phản chiếu qua chiếc cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh phụ nữ thon thả từng bước một đi về phía anh.

Vốn dĩ đã ổn định tâm tình, lúc này đang tĩnh lặng đột nhiên nhịp tim đập có chút gấp gáp.

Mà trên mặt anh vẫn như cũ không thay đổi.

"Cố Tử Thần anh xoay người." Giọng nói nữ tính lả lướt kia đột nhiên vang lên.

Cố Tử Thần mím môi, không nói gì nuốt nước miếng một cái sau đó xoay người.

Đôi mắt ngừng lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trên mặt có chút ửng hồng, ở dưới ánh đèn mờ mờ như vậy nhìn không rõ lắm.

Anh nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới, nhìn người phụ nữ trước mặt xinh đẹp lộng lẫy, còn có chút gì đấy, tà ác.

Anh nắm chặt ngón tay, đôi mắt dán chặt trên người cô.

"Thất vọng sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Cố Tử Thần không nói lời nào, chỉ là nhìn cô.

"Tôi đột nhiên phát hiện ra kỳ kinh nguyệt của tôi tới." Kiều Tịch Hoàn nói xong, rõ ràng dáng vẻ thờ ơ. Sau đó quay người nằm trên giường lớn mềm mại, cuồn cuộn.

Cố Tử Thần khống chế tâm tình.

Đúng vậy, anh thực sự cảm thấy anh bị người phụ nữ trước mặt này chơi một vố!

Anh vừa mới đỏ mặt là vì tức giận, huyết áp lên cao nên sắc mặt mới hồng nhuận.

Người phụ nữ trước mặt này rõ ràng sẽ không mặc bộ đồ nội y màu đen gợi cảm nào, mà là mặc một chiếc áo choàng tắm bảo thủ, thời gian dài như vậy không phải là bởi vì ngượng ngùng mà không dám đi ra chỉ là đi tắm mà thôi.

Anh mím mím môi, hung hăng nhing người phụ nữ lăn lộn trên giường.

Kinh nguyệt tới, còn lăn lộn vui vẻ như thế.

Kiều Tịch Hoàn dường như chú ý đến biểu tình của Cố Tử Thần, cô từ trên giường đứng dậy, ngồi chồm hỗm trên giường, áo choàng tắm màu trắng cùng màu đỏ của khăn trải giường tạo thành một màu sắc nổi bật, không rõ lại có chút hài hòa duy mỹ, mà bởi vì cô mới lăn lộn nên áo choàng tắm màu trắng có chút lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra bờ vai mảnh khảnh mà khêu gợi. Xương quai xanh vì hô hấp của cô mà lộ ra một khe hở như ẩn như hiện. . . Vài lọn tóc có chút xốc xếch chảy xuống ở hai vai, bởi vì vừa mới tắm rửa xong lúc này đôi môi đỏ mọng ướt át, khiến người khác cảm thấy mềm mại mà gợi cảm. . .

"Anh là đang thất vọng?" Cánh môi hồng nộn của Kiều Tịch Hoàn hơi hơi nhếch lên, tựa hồ là đang cười.

Nhìn qua, là đang bị thất vọng đi!.

Cố Tử Thần cũng sẽ chờ mong ?!

Cô nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần, khóe miẹng nở nụ cười càng lúc càng rõ.

Mặt Cố Tử Thần vẫn không chút thay đổi, đẩy xe lăn từng bước một đi về phía trước, từng bước một dừng lại ở bên giường lớn.

"Kiều Tịch Hoàn, em qua đây." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn.

Kiều Tịch Hoàn buồn bực, do dư một chút liền bò về phía trước, sát đến mép giường, đối diện Cố Tử Thần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn Cố Tử Thần, ánh mắt của người đàn ông này có phải hay không đang thay đổi, là dụng vọng sao? Là dục vọng sao? Luôn cảm thấy là dục vọng. . .Ngô.

Ciư thể đột nhiên bị hai bàn tay giam dữ, còn không kịp hô to, cánh môi đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại, bốn cánh hoa môi kề sát, chạm vào là bùng nổ.

Cô thậm chí còn cảm giác được, hai bàn tay đang kéo kéo áo choàng tắm của cô, vốn dĩ áo choàng tắm lỏng lẻo bởi vì cô vừa cuộn cuộn trên giường, cô không có mặc áo ngực, chỉ có một cái quần lót nhỏ, quần lót nhỏ còn có dán một tấm băng vệ sinh. Người đàn ông này có phải hay không có khẩu vị nặng như vậy.

Cô đẩy anh ra.

Làm sao cũng không đẩy ra được.

Khí lực giống như trâu, thân thể lại cứng tựa như sắt théo, không thể đẩy ra được.

Có lầm hay không!

Cô không muốn lần đầu tiên của bản thân cứ như vậy bị xử lý.

Cô cũng muốn lãng mạn, ấm áp, ôn nhu. . .

Không phải ở cái chỗ như thế này bị đối xử thô lỗ.

MK!

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên ngẩn ra.

Hai bàn tay kia vẫn còn ở trên người cô xoa xoa, không buông tha dù chỉ một chút da thịt. . .

Cô đột nhiên có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Đêm nay rõ ràng cô chính là mang tâm huyết cố ý chơi đùa Cố Tử Thần, thực sự kỳ kinh nguyệt của cô cũng không phải mới tới mà đã tới từ hôm qua rồi, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Cố Tử Thần phát sinh bất cứ cái gì! Cô chỉ là rất thích nhìn bộ dạng tức giận của Cố Tử Thần, cái bộ dạng không thể làm gì cô, loại cảm giác này rõ ràng khiến cô thấy rất thoải mái. . .

Nhưng hiện tại.

Bây giờ rốt cuộc cô biết cái gì gọi là chọc phải tổ ong!

Nếu đêm nay cô bị Cố Tử Thần cưỡng gian, cô thực sự sẽ hối hận.

Mặc kệ thân thể này có bao nhiêu lần, thế nhưng cô là lần đầu tiên nha, Hoắc Tiểu Khê cô là lần đầu tiên, lần đầu tiên, có phải hay không biến thành như thế, quan trọng. . .

Trong lòng lúc này đang khóc ròng, đột nhiên cảm giác được cái cổ tê dần.

Cô nhịn không được khẽ hô một tiếng :"A! Đau quá."

Cố Tử Thần ôm cả người cô vào trong ngực, hung hăng ôm cô thật chặt cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim anh đang đập kịch liệt, một tiếng lại một tiếng, rất rõ đập ở trong lồng ngực.

"Cố Tử Thần, anh. . ."

"Đừng nói gì." Âm thanh anh trầm thấp, so với lúc nãy giọng càng thêm khàn đục.

Kiều Tịch Hoàn buồn bực, chỉ có thể như thế tựa ở trong ngực anh.

Thế nhưng anh cứ ôm như vậy cô có cảm giác mình bị anh dùng lực siết chết rồi.

Căn phòng lãng mạn, kèm theo hô hấp của ai đó kịch liệt, bình tĩnh lại một chút, một chút.

Không biết qua bao lâu.

Phảng phất cái gì cũng lạnh, Cố Tử Thần mới buông cô ra, đôi mắt nhìn nơi cần cổ trắng nõn của cô, rõ ràng có dấu răng thậm chí bời vì bị rách da mà còn có chút màu đỏ của vết máu khô đã đóng lại.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mắt anh,

Đã không còn ham muốn.

Trong ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, giống như bình thường.

Không mất thời gian bao lâu bản thân đã tự kiềm chế lại.

Cô đần độn nhìn anh, nhìn anh cầm áo choàng tắm màu trắng khoác lên người cô, sau đó lôi kéo cô cột lại đai lưng. Anh nói :"Em ngủ lại đây đi, tôi trở về."

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

Cố Tử Thần cũng không quay đầu, đẩy xe lăn, mở cửa phòng sau đó đóng cửa phòng lại.

Trong phòng đột nhiên chỉ còn mỗi một mình Kiều Tịch Hoàn.

MK!

Kiều Tịch Hoàn có chút tức giận.

"Anh đó không sợ tôi tìm một người đàn ông tới đây ngủ cùng sao!" Tức giận gào thét.

Gào xong lại cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc, Cố Tử Thần rõ ràng biết kinh nguyệt của cô tới, muốn tìm đàn ông cũng không được.

Thế nhưng người đàn ông này thực sự rất đáng ghét có được hay không ?!

Không được thì không thể bồi ngủ sao ?!

Một giường lớn như vậy, cô một mình làm sao lăn qua lăn lại!

Chán ghét, chán ghét, chán ghét!

Cô nằm ở trên giường, lẳng lặng nằm.

Trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Cố Tử Thần, vừa rồi có chút nóng nảy cùng hấp tấp. . .

Khuôn mặt đột nhiên có chút hồng, có chút nóng.

Nếu như đêm nay kinh nguyệt không có tới, Cố Tử Thần có thể hay không thực sự cưỡng gian cô ?!

Cô xoay người, đem mình giấu trong chăn.

Lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy cảm giác được Cố Tử Thần, ngược lại có chút sợ hãi muốn lùi bước. . .

28 năm.

28 năm tấm thân xử nữ. . .

Làm sao cũng có chút muộn phiền không nói được a !!

. . .

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn rời giường, toàn thân đau nhức.

Được rồi.

Căn phòng kia rất thoải mái, nhưng bởi vì thay đổi chỗ ngủ nên ngủ cũng không được yên ổn.

Hơn nữa tối hôm qua Cố Tử Thần nhiệt tình như lửa, hơn nữa chưa được một nửa anh liền về ngay trong tối. . .

Đầu cô có chút đau khi rời khỏi khách sạn, trả phòng sau đó ngồi vào trong xe Võ Đại.

Võ Đại lái xe, vẻ mặt buồn cười nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái :"Sao cô không hỏi tôi Cố Tử Thần đâu?"

Võ Đại ngẩn ra.

Võ Đại cô sao phải hỏi, tối qua là do Võ Đại cô đưa Cố Tử Thần trở về mà.

Lúc đưa về còn cố ý hỏi vì sao không ở lại-

Cố Tử Thần trả lời là :"Không muốn."

Đột nhiên cảm thấy Kiều Tịch Hoàn ở trên cùng một con đường với Cố Tử Thần có chút khó khăn.

Cho nên Võ Đại còn có lòng tốt vì Kiều Tịch Hoàn mà hỏi Cố Tử Thần :"Là bởi vì cô ta sao?"

Khuôn mặt Cố Tử Thần hơi trầm ngâm, cái gì cũng không có nói.

Võ Đại cảm thấy bản thân không phải người thích hợp làm tình báo viên.

Phương diện này vẫn là Doãn Tường lợi hại hơn.

"Ưm.. Cô đang nghĩ gì đấy?" Kiều Tịch Hoàn nhìn Võ Đại như đang có điều suy nghĩ, có chút khó chịu.

"Không có suy nghĩ gì." Võ Đại nghiêm túc lái xe.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ cũng quên mất vấn đề của bản thân, có chút đau đầu, thuận miệng nói :"Cô nói xem đàn ông có phải hay không do bực bội quá lâu sẽ không được."

Võ Đại cảm thấy đề tài của Kiều Tịch Hoàn có điểm đen tối.

Mà đốiv ới Võ Đại một con người tới bây giờ chưa từng cảm thụ sự đen tối kia. Mà phụ nữ nói đến chuyện đen tối thì có vẻ có phần không hay lắm.

Cho nên Võ Đại dù có nghe được cũng không có trả lời.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ chưa từng nghĩ Võ Đại biết hùa theo cô, còn tự mình nói thêm :"Tối hôm qua Cố Tử Thần chưa thỏa mãn xong dục vọng đã rời khỏi, có thể hay không do cơ thể không tốt ?!"

Thực sự tối hôm qua còn suy nghĩ mất cả buổi.

Nghe nói đàn ông bực bội quá lâu, dễ bị gì gì đó. . .

"Chưa thỏa mãn dục vọc? Cố Tử Thần đối với cô chưa thỏa mãn dục vọng ?!" Võ Đại vô cùng ngạc nhiên.

"Làm sao vậy? Lẽ nào cô cảm thấy tôi chưa thỏa mãn dục vọng sao ?! Tôi cho cô biết, sở dĩ tối hôm qua Cố Tử Thần rời khỏi là bởi vì kinh nguyệt của tôi tới. Cô nha, đầu nhỏ đừng cứ mãi chỉ cảm thấy giữa tôi và Cố Tử Thần thì tôi là kẻ luôn luôn hiếp đáp anh ta nha. Cố Tử Thần bây giờ so với tưởng tượng của cô còn ác liệt hơn." Kiều Tịch Hoàn tức giận nói.

Ở trong mắt người ngoài, cô đói khát như vậy sao ?!

Võ Đại mở to mắt.

Cho nên tối hôm qua người nào đó chính là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo!

Trách không được lúc đi ra, rõ ràng cảm giác được sắc mặt không mấy tốt.

Như vậy.

Đối với Cố Tử Thần mà nói. . . Trái tim hiện tại đến cùng là sao ?!

Võ Đại nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch Hoàn ngồi sau vẫn mang theo vẻ mặt tức giận cùng bất bình.

Võ Đại luôn cảm thấy người phụ nữ này phảng phất cái gì cũng không coi trọng, không sợ trời không sợ đất, luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì ở trong tầm kiểm soát của bản thân đều có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh. . . Lại tựa hồ như không cảm nhận được, có thể thế giới của cô sẽ bắt đầu có những biến hoa tới long trời lở đất rồi.

Mím môi lại không nhiều lời.

Bởi vì luôn cảm thấy việc này cần chính ai đó cần tự đi đối mặt.

Xe một đường lái thẳng tới biệt thự Cố gia.

Ngày hôm nay chủ nhật nên không cần đi làm, cộng thêm kinh nguyệt tới nên toàn thân không được tự nhiên, cô luôn cảm thấy cô phải trở về ngủ một giấc thật ngon.

Đi vào phòng khách.

Trước mặt lại thấy Diệp Mị.

Diệp Mị tựa hồ đang chuẩn bị ra cửa, ăn mặc rất vừa mắt nhìn dáng dấp Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt nâng lên một chút :"Một đêm không về."

"Cùng Cố Tử Thần ở bên ngoài triên miên." Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nói.

"Cố Tử Thần đã sớm ở nhà rồi."

"Cô quan tâm anh ấy nhỉ?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Diệp Mị chau mày.

"Anh ấy trở về trước được không ?!" Kiều Tịch Hoàn bước vào.

Diệp Mị nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt xinh đẹp thực sự không được tốt, hận đến nghiến răng.

Cô ta quay đầu nhanh chân rời khỏi biệt thự.

Hôm nay phải trở về Diệp gia.

Bởi vì người quan trọng trong nhà đã trở về, cũng bởi vì Cố Tử Hàn kêu cô ta tới chỗ mẹ cô ta lấy đồ anh ta cần, mặc kệ cô đối với Cố Tử Hàn còn cảm tình gì, nhưng hiện tại cô ta vẫn phải đứng vững ở Cố gia trước.

Kiều Tịch Hoàn lên lầu 2, trở về phòng.

Cố Tử Thần không ở trong phòng, biết là người kia không ó khả năng đợi cô ở phòng ngủ.

Cô có chút khó chịu bò lên giường lớn sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Khốn khổ muốn chết.

Không lâu sau, cô liền mơ mơ màng màng ngủ.

Ngủ một giấc đến tận buổi trưa.

Kiều Tịch Hoàn mở mắt, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô duỗi người, từ trên giường leo xuống sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trên cổ vẫn còn vết tích mà Cố Tử Thần cắn hôm qua, rõ ràng có vẻ rất ám muội.

Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng rửa mặt nhanh nhất, thay quần áo xuống nhà.

Dưới lầu đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

Mọi người đều có mặt ở phòng khách, chỉ có Diệp Mị là không.

Cố Tử Thần nay lại ở phòng khách xem báo, nhìn Kiều Tịch Hoàn xuống lầu, đôi mắt khẽ dừng tựa hồ như phát hiện chỗ cổ cô có vết cắn, trên mặt lại không có biểu tình gì dư thừa, vùi đầu xem báo, đợi ăn cơm.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên ngồi xuống cạnh Cố Tử Thần, nghe mọi người nói chuyện phiếm.

"Phải rồi Kiều Tịch Hoàn, tối nay có một yến tiệc từ thiện, con chuẩn bị một chút theo ta đi tham dự." Cố Diệu đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra :"Tối nay sao?"

"Con có chuyện gì sao?"

"Không có, con chỉ muốn hỏi về thời gian một chút." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Cố Diệu khẽ gậtd dầu một cái, quay sang nói với Cố Tử Hàn :"Buổi tối lúc 8 giờ, nhớ kỹ đừng tới trễ, buổi chiều đi đón Diệp Mị sớm một chút."

"Vâng." Cố Tử Hàn gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn thực sự không thích mấy loại yến tiệc từ thiện cho lắm.

Nhưng có đôi khi phải xã giao cũng vẫn sẽ đi tham dự một chút.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Thần.

Nếu như người đàn ông này có thể đứng lên. . .

Cô mím môi.

Quê đi.

Cô cũng chưa từng trông cậy qua người đàn ông này có thể bồi cô đi tham gia những yến tiệc nhàm chán như thế này.

Đúng lúc.

Người giúp việc đi qua nói đã dọn bàn xong.

Mọi người đều đi nhà ăn, ăn.

Buổi chiều lúc 4 giờ, Kiều Tịch Hoàn kêu Võ Đại đưa cô đi ra ngoài chọn lễ phục, sau đó đi làm đẹp, đôn đáo cả buổi cũng hoàn thành xong trước 7 giờ 30 tối.

Cô vội vã ngồi vào xe Võ Đại tới yến hội.

Tới nơi, cô đứng ngoài cửa chờ thêm 2 phút, Cố Diệu cũng từ một chiếc xe riêng bước xuống, nhìn Kiều Tịch Hoàn mặc bộ lễ phục dạ hội đứng ở nơi đó, khẽ gật đầu một cái, đi tới.

"Ba." Kiều Tịch Hoàn kễ phép kêu.

Cố Diệu gật đầu, đi vào bên trong.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên khoác tay Cố Diệu, đi vào.

Vừa đến phòng khách, thì hai người liền mang theo bộ mặt giả dối, khóe miệng khẽ cong, nụ cười hữu nghị, thỉnh thoảng lui lui tới tới, nói chuyện phiếm, chào hỏi.

"Tối nay chủ trì cho yến hội từ thiện này là phó tổng giảm đốc Phó Bác Văn. Phó thị tuyệt đối là xí nghiệp dẫn đầu Thượng Hải, hiện giờ Cố thị chúng ta cùng bọn họ vẫn chưa có cơ hội hợp tác qua, về sau có cơ hội có thể cùng bọn họ nói chuyện. Nếu như có thể móc nối được mối quan hệ này, về sau Cố thị chúng ta sẽ có thể tiến thêm một bước dài." Cố Diệu cùng Kiều Tịch Hoàn đi bộ trong đại sảnh, tiện thể nói luôn về mục đích tối nay.

Mục đích chính là muốn lôi kéo quan hệ với Phó thị.

Chỉ có điều. Phó Bác Văn.

Khóe miệng cô khẽ cười.

Cô đối với người đàn ông này không tính là quá xa lạ.

Cố Diệu kéo theo Kiều Tịch Hoàn đi về phía Phó Bác Văn.

Ngay cả mấy cô nàng trong nhà lao cũng chảy nước miếng đối với người đàn ông này.

"Bác Văn." Cố Diệu thân thiện kêu Phó Bác Văn.

Mặc kệ như thế nào, Cố Diệu coi như là trưởng bối xưng hô như vậy với Phó Bác Văn tuyệt nhiên không hề quá đáng.

Phó Bác Văn quay đầu, nhìn Cố Diệu, khóe môi cười cười :"Cố Đổng, chào ông."

"Đêm nay ba cậu không tới?"

"Thân thể ông ấy không tốt lắm cho nên không có tới." Phó Bác Văn giải thích.

"Những năm vừa qua ông ấy cũng đã quá mệt mỏi rồi, sau khi cậu tiếp quản ông ấy cũng nên hưởng thụ chút." Cố Diệu lôi kéo làm quen nói.

"Vâng." Phó Bác Văn gật đầu.

"Được rồi, giới thiệu với cậu một chút, con dâu cả của tôi Kiều Tịch Hoàn." Cố Diệu giới thiệu.

"Chào cô." Phó Bác Văn gật đầu, giọng không nóng không lạnh.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười :"Chào anh, Phó tổn, đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

Phó Bác Văn nhíu nhíu chân mày.

"Thời điểm ra khỏi nhà lao chúng ta đã gặp mặt." Kiều Tịch Hoàn khoa tay múa chân.

Phó Bác Văn mím môi, tựa hồ có hơi ấn tượng nhưng cũng không nhiều lời.

Đúng lúc lại có người đi qua chào hỏi cùng với Phó Bác Văn, Phó Bác văn lại bắt đầu đối phó với những người khác.

Cố Diệu cũng rất thức thời, nói đi qua kia một chút liền mang theo Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.

"Phó Bác Văn có năng lực rất mạnh, mấy năm trước Phó thị xảy ra một số chuyện bây giờ có thể không bị đổ ngã quả thực là do bản lĩnh của cậu ta. Có cơ hội nhất định phải hợp tác cùng Phó thị." Cố Diệu lần nữa cường điệu.

"Được." Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu.

"Bên kia có mấy người bạn cũ, ta qua bên kia một chút. Con đi ăn điểm tâm trước đi." Cố Diệu có lẽ thấy được mấy người quen liền quay qua nói với Kiều Tịch Hoàn.

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn buông tay Cố Diệu ra.

Cố Diệu rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhỏ bé thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi về phía hướng khu vực bánh ngọt.

Buổi tối chưa ăn cơm, cô quả thật có chút đói bụng.

Kẹp lấy một chiếc bánh nhỏ bỏ vào đĩa, ánh mắt liếc nhìn thấy một người phụ nữ, giống như cô so với cô mạnh mẽ hơn nhiều.

Tham gia yến hội, mặc một bộ dạ hội bó sát, rất nhiều phụ nữ vì bảo trì vóc dáng luôn sợ bị những bộ váy dạ hội bị phá hỏng, nên còn để bụng đói cả đêm, nhưng người phụ nữ trước mặt này rõ ràng chẳng có một chút lo lắng nào, mà ngược lại còn tràn đầy tự tin.

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt.

Nhìn cô gái ấy dáng dấp mảnh mai, mặc một bộ dạ phục màu trắng nhìn qua rất thùy mị.

"Tôi thu hút lắm sao?" Người phụ nữ kia chớp mắt to vô tội, hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn :"Không có, chỉ là ăn không mập, nên đang đố kị."

"Vậy sao?" Người phụ nữ kia vừa nói, một bên đã bắt đầu ăn.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, lễ phép hạ thấp người sau đó bưng đĩa bánh ngọt đi ra phòng khách, đi về phía hướng hoa viên.

Ở hoa viên yên tĩnh hơn nhiều, cô đem đĩa bánh ngọt thả lên bà nhỏ, bản thân thì ngồi ở trên ghế mây, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Ăn ăn, bên người tựa hồ có thêm một người.

Cô ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ kia, mới hiểu thế nào là cảm giác bị bám dai như đỉa.

"Cô biết tôi?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

NGười phụ nữ kia tùy tiện ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn, vừa cười vừa nói :"Tôi nhớ được cô, ngày hôm qua cô có phải là người coi trọng bộ váy màu xanh nhạt kia hay không?"

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Thì ra người phụ nữ này còn nhận ra được cô.

Cô cho rằng chỉ có cô mới nhớ kỹ, rõ ràng người phụ nữ đang còn đang mải thử quần áo.

"Cô mặc lên rất xinh đẹp." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Tôi cũng biết cho nên liền mua, thật ngại quá để cho cô thất vọng."

"Cái này có là gì, tới trước được trước, bình thường." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn nói, hiểu mấy loại chuyện như vậy cũng không có gì lớn.

"Tới trước được trước." Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười một cái, thì thào lặp lại.

Kiều Tịch Hoàn cũng không quá đề ý, cúi đầu nhìn trên bàn :"Cô còn muốn ăn chứ?"

"Có thể chứ?"

"Đương nhiên."

"Tôi đây không khách khí." Nữ nhân kia đặc biệt sôi nổi, đã bắt đầu cầm đĩa bánh ngọt của cô từng miếng từng miếng ăn.

Tính cách rất cởi mở.

Cùng tướng mạo của cô ta cho người khác cảm thấy hoàn toàn đối lập, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này nhất định sẽ cảm thấy yếu yếu đuối đuối, cần người khác bảo vệ, nhìn qua giống chim nhỏ nép vào người. Vừa tiếp xúc liền phát hiện người phụ nữ này rất cởi mở, tính cách rộng rãi, còn rất dẻo miệng khi nói chuyện.

Cho nên nhìn người không chỉ nhìn tướng mạo.

"Được rồi, cô tên là gì? Chúng ta coi như không đánh không quen, trùng hợp đã gặp lần thứ hai rồi." Người phụ nữ nuốt xong miếng bánh ngọt liền hỏi.

"Tôi gọi Kiều Tịch Hoàn." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Kiều Tịch Hoàn." Người phụ nữ kia lặp lại, còn nói thêm :"Tôi gọi Tiểu Vũ."

"Tiểu Vũ?" Kiều Tịch Hoàn buồn bực :"Không có họ sao?"

"Tôi thích người khác gọi là Tiểu Vũ, tôi thích người khác xưng hô thân mật với tôi." Tiểu Vũ có chút cố chấp.

"Được rồi, Tiểu Vũ chào cô." Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ nhún vai, luôn cảm thấy người phụ nữ trước mặt này tuổi tác có lẽ còn nhỏ, cũng không nghĩ muốn tranh luận gì thêm.

"Cô cảm thấy tôi còn nhỏ tuổi ư!." Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao ?!

"Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy, thực sự tôi không còn nhỏ, tôi 30 tuổi." Tiểu Vũ nói.

Kiều Tịch Hoàn suýt chút nữa bị bánh ga-tô nghẹn chết.

Người phụ nữ này 30 tuổi sao ?!

Khoảng cách gần như vậy, da nhìn vẫn tốt, nhìn qua trắng trẻo non nớt! Vóc người cũng tốt, tướng mạo nhìn qua như cô gái mới 20.

"Rất nhiều người đều vô cùng ngạc nhiên, có điều bà mụ nặn ra tôi còn trẻ trung thế, tôi cũng không có cách nào." Tiểu Vũ nói, bộ dạng kiều mị cười, phảng phất như một cô sinh viên.

"Ah." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên không biết phải làm sao để nói tiếp.

Tiểu Vũ dường như rất giỏi nói, một chút xấu hổ cũng không thấy.

Cô ta liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, tựa hồ phát hiện ra cái gì :"Vết tích trên cổ cô. . ."

Kiều Tịch Hoàn sờ sờ, vừa rồi mới trang điểm đã cố gắng dặn thợ trang điểm che đi nhưng vẫn còn có chút mờ mờ, cô bất đắc dĩ nói :"Bị người đàn ông nào đó cắn."

"Chồng cô?" Tiểu Vũ dường như rất có hứng thú.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Trên mặt Tiểu Vũ xẹt qua một nụ cười trắng hếu, tựa hồ có hơi dị dạng, lại tựa hồ chỉ là ảo giác.

"Cô với chồng cô có tình cảm rất tốt?"

"Nói như thế nào đây?" Kiều Tịch Hoàn chau mày, suy nghĩ sâu xa, thật lâu mới nói :"Cõ lẽ vậy."

Coi như là có tình cảm rất tốt.

Chí ít hiện tại phương hướng này đang phát triển rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro