Q2. Chương 80: Cố Tử Thần phát sốt.

edit: tiểu hoa nhi


Buổi tối thâm thúy.

Phòng khách yến tiệc đặc biệt náo nhiệt.

Đối lập với vẻ vắng vẻ nhưng mang theo hơi thở khô nóng ở hoa viên.

Tiểu Vũ hai ba lần đã ăn hết bánh ngọt trong đĩa Kiều Tịch Hoàn, vừa ăn vừa nói :"Bánh ngọt ăn thực sự rất ngon a, tôi đã ăn hết của cô rồi."

"Không có gì, tôi dù sao cũng không dám ăn nhiều, tôi sợ đem chiếc váy này phá hỏng." Kiều Tịch Hoàn không quan tâm nói.

"Cô là người rất thân thiện." Tiểu Vũ nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười.

Một con người luôn yêu cầu mức độ quan hệ xã giao trong xã hội này, cô đương nhiên không thể nào gây sự với một người lạ! Hơn nữa có thể tham gia loại tiệc từ thiện của xã hội thượng lưu này không phải là quan to thì chính là quý nhân, cô nào dám đắc tội với người nào, không chỉ không dám đắc tội còn muốn nịnh bợ để về sau có thể tiến được xa hơn.

Nhưng dĩ nhiên, người phụ nữ Tiểu Vũ trước mặt có lẽ không hiểu nhiều những lễ nghi xã giao này.

Tuy là nói cô ta đã 30 tuổi, nhưng nhìn qua rõ ràng còn rất nhỏ, còn rất đơn thuần.

Hẳn là không mấy khi tham gia những loại yến hội như vậy nên trong lời nói có chút thẳng thắn, tuyệt nhiên cũng không hề cảm thấy phản cảm. Ở một nơi toàn những con người mang mặt nạ, lấp đầy tham vọng cũng như quyền lợi thì Tiểu Vũ tồn tại giống như một cơn gió mát của mùa hè bình thường khiến từ trong thâm tâm người khác cũng cảm thấy thoải mái.

"Kiều Tịch Hoàn." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nam tính quen thuộc.

Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Hàn mặc một bộ đồ tây trang màu đen, sắc mặt không mấy tốt đi ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Ba đang tìm cô, cô lại trốn ở chỗ này ?!"

"Đã biết, tôi lập tức vào ngay."

Cố Tử Hàn không nói nhiều, mặt lạnh rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn người phụ nữ trước mặt, xin lỗi cười :"Tôi có việc bận vào trước, cô cứ tự nhiên."

"Vừa rồi người đàn ông kia thực sự rất đáng ghét." Tiếu Vũ nhăn mũi.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ cười, hùa theo nói :"Là rất đáng ghét."

Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Cô đi đi, thời gian không còn sớm, tôi ăn thêm một chút cũng sẽ trở vào."

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.

"Mẹ tôi nói tôi từ nhỏ chính là một kẻ tham ăn, đến bây giờ một chút cũng vẫn không sửa đổi được." Tiểu Vũ cười, sau đó kéo theo làn váy đi sâu về phía hậu hoa viên, dường như chuẩn bị rời đi từ cửa sau.

Rõ ràng nhìn qua thục nữ mà nhã nhặn.

Tính cách có thể khác biệt như thế.

Nếu như không phải chỗ bảo vệ nghiêm ngặt, mọi người tham gia yến hội đều phải đem thư mời theo, cô thực sự rất hoài nghi Tiểu Vũ có phải là lẻn được vào để ăn uống miễn phí hay không. Dù sao những người khác đến đây cũng là vì mang theo mục đích, hoặc khoe khoang hoặc là cậy quyền, hoặc là bàn về làm ăn. . . Cô tham gia nhiều yến hội như vậy cũng chưa từng nghe nói có người chỉ đến vì ăn.

Cô nhìn bóng lưng đã xa, bỗng nhiên cười.

Đột nhiên có chút ao ước được giống như người phụ nữ kia, chí ít sống không cần mệt mỏi.

Cô xoay người, đi về phía đại sảnh.

Cố Diệu đứng ở cách vị trí đại sảnh không xa, Cố Tử Hàn cùng Diệp Mị đang đứng cạnh Cố Diệu, hai người đối với Cố Diệu rất là lễ phép. Dường như đang nói chuyện gì đó, Kiều Tịch Hoàn kéo làn váy từng bước một nhã nhặn đi về phía Cố Diệu, xin lỗi nói :"Ba, thật ngại quá, vừa rồi con mới đi ra ngoài ăn một chút bánh ngọt."

Cố Diệu khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.

Khách trong đại sảnh lui tới càng lúc càng nhiều.

Kiều Tịch Hoàn đi theo Cố Diệu thỉnh thoảng cùng những người khách khác chào hỏi, cô thậm chí còn cảm thấy toàn bộ người trong yến hội chỉ mang theo khuôn mặt cười cứng nhắc.

Diệp Mị vẫn khoác tay Cố Tử Hàn đứng cạnh bọn họ, khóe miệng cũng giống như cô mang theo độ cong hoàn mĩ, mắt cũng không ngừng nhìn xung quanh đại sảnh, tựa hồ đang tìm ai đó, hơn nữa rõ rang đến nỗi Cố Tử Hàn còn phát hiện ra, nhịn không được thấp giọng hỏi :"Em đang tìm ai?"

"Nhìn có người quen hay không thôi." Diệp Mị thuận miệng nói.

Cố Tử Hàn nhíu mi.

Diệp Mị khẽ cười :"Phó thị khẳng định có mặt mũi lớn sẽ mời những người nào thôi. Ba vừa mới nói không phải sao? Phó thị là xí nghiệp đứng đầu Thượng Hải, muốn chúng ta tìm cơ hội hợp tác với bọn họ, cách toàn vẹn nhất là phải tìm đường tắt để đi, tìm được một mối quan hệ xã giao tuyệt đối sẽ khôgn sai, không chừng lúc nào đó sẽ có đất dụng võ."

Cố Tử Hàn mím môi, một giây kia dường như đồng ý với cái nghĩ của Diệp Mị.

Cưới Diệp Mị vào cửa cũng không phải bởi vì tình yêu sâu đậm mà là cảm thấy người phụ nữ này đối với bản thân anh ta mà nói hữu dụng.

Hiện tại giờ phút này thật sự thấy quyết định của bản thân anh ta không hề sai.

Bất cứ lúc nào, Diệp Mị cũng có thể giúp anh ta suy nghĩ thấu đáo, đối với Ngôn Hân Đồng trước kia mà nói hoàn toàn không thể so sánh.

Nghĩ đến đây tâm tình anh ta đương nhiên tốt hơn đôi chút, anh ta tự nhiên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của Diệp Mị, rõ ràng mang theo chút tình cảm dịu dàng không nói ra lời. Bờ môi luôn luôn lạnh lùng cũng giương lên một vòng cung, đôi mắt mang một loại mùi vi cưng chiều.

Diệp Mị không phải không cảm nhận được biến hóa của Cố Tử Hàn.

Người đàn ông này dường như từ sau khi kết hôn trở nên dịu dàng rất nhiều rất nhiều với cô ta.

Nếu là lúc trước có lẽ cô ta đã mừng rỡ đến rơi kệ.

Nhưng bây giờ, cô ta thừa nhận cô ta có chút chán ghét, cô ta không thích bàn tay đang đặt lên eo cô ta. Cũng không thích bộ dạng Cố Tử Hàn như thế, như đang đối với người ngoài tuyên bố cô ta là của anh ta, cô ta muốn cùng người đàn ông này giữ một khoảng cách, lấy thái độ lợi dụng lẫn nhau là được.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn khuôn mặt kiều diễm son phấn của Diệp Mị có chút sốt ruột.

Người phụ nữ này quả thực rất thực tế, thực tế đến quá mức.

Vì gả cho Cố Tử Hàn mà chịu đựng ủy khuất nhiều năm như vậy, từ người tình biến thành vợ hai, đổi lấy mọi thứ chỉ để khiến cho Cố Tử Hàn 'vợ con ly tán', bây giờ cô ta lại thấy cô ta làm cái gì cũng sai ?!

Thật là có chút châm chọc.

Đoán chừng cả cái thế giới này không có người nào biến thái hơn so với Diệp Mị.

Cô thậm chí còn thấy so với Cố Tử Hàn cô ta còn biến thái hơn, còn xấu xa hơn.

Chí ít Cố Tử Hàn giành thứ mình muốn thì anh ta cũng biết quý trọng, coi như không đủ năng lực cũng sẽ dựa vào cố gắng của bản thân để nghĩ ra mọi cách bảo vệ lấy. Thế nhưng Diệp Mị thì sao ?!

Ha.. ha..

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy một giây kia bản thân chỉ muốn cười nhạt.

Đôi mắt nhìn về phía bên cạnh đã thấy Phó Bác Văn bị vây lấy, bắt đầu tuần hoàn bắt chuyện mời rượu.

Lần này bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, tất cả mọi người đều hết sức quen thuộc vụ xì căng đan của nữ vương Trình Vãn Hạ.

Cùng trên màn hình đều xinh đẹp, không biết có phải hay không vòng giải trí phong cho người phụ nữ này danh hiệu phong hã tài hoa, còn thổi phồng sắc đẹp cô ta trong làng giải trí, bất cứ là ở đâu đều mang theo ánh hào quang, khiến cho tầm mắt của người khác ngay lập tức đặt lên trên người của cô ta, còn không thể nhịn được muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

Cho nên trong toàn bộ tiệc rượu Phó Bác Văn đối đãi với người phụ nữ bên người này đều là cẩn thận từng li từng tí, che chở có thừa.

Đối với Phó Bác Văn loại đàn ông cao quý này mà nói sẽ không thấp giọng keo kiệt đi dỗ dành một người phục nữ. Chưa cần nói đến bề ngoài, tướng mạo, tài hoa của Phó Bác Văn khiến người ta ao ước, chỉ cần nhìn cách anh ta cố chấp đối với Trình Vãn Hạ cũng có thể khiến cho hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ ước ao đến chảy nước miếng.

Phó Bác Văn lễ phép chào hỏi cùng bọn họ sau đó nhẹ nhàng chạm cốc uống rượu.

Trình Vãn Hạ vẫn dịu dàng đứng bên cạnh anh ta.

Như con chim nhỏ nép vào lòng, biến mất khỏi làng giải trí một cách ngang ngược, có vẻ động lòng người như vậy.

Kiều Tịch Hoàn có lúc còn cảm thấy hai người có thể cùng một chỗ như thế, chỉ cần như vậy, thu dọn lại hết hào quang bên người sau đó lặng lặng vì đối phương.

Có chút ước ao.

Ước giống như Phó Bác Văn sau khi ra ngục có một người như thế chờ đợi.

Còn bàn thân thì sao ?!

Chờ đợi, ngoại trừ âm mưu trả thù thì còn có thể là cái gì ?!

Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.

Là người trước mặt đã dễ dàng cảm hóa cô sao ?! Còn là một người cô độc quá lâu cho nên mới có vẻ đa sầu đa cảm.

Cô mím môi, lại treo lên môi nụ cười, nhìn Trình Vãn Hạ cùng Phó Bác văn rời khỏi.

Yến tiệc cũng tiến hành hơn phân nửa rồi.

Những gì quyên tặng ở lần từ thiện này ngày mai sẽ lại lên trang nhất của báo.

Thừa dịp Cố Diệu cùng bạn bè tán ngẫu, Kiều Tịch Hoàn muốn đi hít thở không khí nên lại đi về phía hoa viên.

Bước chân vừa rời khỏi phòng khách, đang đi trên con đường đá ở hoa viên, liên nghe được một giọng nói quen thuộc :"Cô đang tìm tôi?"

Kiều Tịch Hoàn ngân ra.

"Ừ, Tôi đang tìm anh." Cô đúng là bởi vì nhìn thấy Tề Lăng Phong đi về phía hoa viên nên mới đi theo ra.

Tề Lăng Phong xuất hiện ở trước mặt của cô, tây trang màu trắng, ở dưới ánh đèn lờ mờ của hoa viên có vẻ phong độ, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười nho nhã, bao phủ lấy đường nét gương mặt góc cạnh của anh ta, càng thêm vẻ đẹp trai đến mê hồn.

"Hôm nay anh tới hơi trễ." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta nói.

"Từ lúc nào đã quan tâm tôi như vậy rồi?" Tề Lăng Phong cong môi cười hỏi.

"Từ lúc chúng ta trở thành đối tác." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh.

"Tôi thích cô thực tế như vậy." Tề Lăng Phong mím môi, khóe miệng vẫn như cũ giơ lên.

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn tinh tế hỏi Tề Lăng Phong.

Đôi mắt cô vô ý nhìn sắc mặt Tề Lăng Phong hơi có chút biến hóa.

Tay cô bao trùm ở trên tay Tề Lăng Phong, nắm lấy, nhẹ nhàng sờ sờ :"Chán ghét sao?"

Chân mày Tề Lăng Phong khẽ nheo lại :"Cô nói thử xem?"

"Nhìn anh đang nhẫn nhịn chịu đựng." Kiều Tịch Hoàn khẽ cười.

Tề Lăng Phong mím môi không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ cười tươi như hoa, tay nhỏ bé nắm lấy tay anh ta lay lay, đung đưa, nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng trắng bệch.

Tề Lăng Phong cũng sẽ có ngày hôm nay ?!

Diêu Bối Địch nói cho cô biết chuyện kia, cô đã kiểm chứng đến tám mươi phần trăm.

Mà hai mười phần trăm còn lại cô cảm thấy không cần thiết kiểm chứng nữa.

Khóe miệng cười, tay nhỏ bé chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc đó, tay cô cảm giác bị nắm chặt, Tề Lăng Phong chợt bắt lấy tay của cô, sau đó cậy mạnh lôi kéo cô đi. Đi sâu vào một góc u ám ở hoa viên, thô lỗ đem cô đẩy lên vách tường, lưng cô ma sát với bức tường kia cảm thấy có chút đau.

Cô hung hăng cau mày, nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần, nhìn coi khuôn mặt anh ta đang tức giận, trắng hếu dưới ánh sáng đêm trăng.

"Câu dẫn tôi như vậy, chơi rất khá?" Tề Lăng Phong hỏi cô, mỗi chữ mỗi câu đều kìm nén.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, nhìn anh ta lộ rõ tức giận trong đôi mắt :"Không dễ chơi."

"Kiều Tịch Hoàn, cô luôn làm cho tôi đối với cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi không có cách nào động tới cô! Cô nghĩ là có thể nắm bắt được tôi sau đó dùng đủ mọi cách khiến cho tôi không biết làm gì. Cô rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh ?! Chơi đùa với tôi như thế!" Ngón tay thon dài của Tề Lăng Phong đặt ở trên cổ cô hơi hơi dùng sức.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mi nhìn Tề Lăng Phong, nhìn anh ta lửa giận ngút trời, trong lòng cũng chỉ cười nhạt.

Cô có bao nhiêu bản lĩnh ?! Chẳng phải cũng do anh ta bức mà ra.

Cô lạnh lùng nhìn anh ta.

Ngón tay Tề Lăng Phong cũng không có bóp chặt lại, anh ta đột nhiên buông Kiều Tịch Hoàn ra, hít sâu một hơi có lẽ đang âm thầm điều chỉnh lại tâm tình.

Kiều Tịch Hoàn dựa vào trên vách tường nhìn Tề Lăng Phong đưa lưng về phía cô.

Một thânh ảnh đồ sộ quen thuộc.

Cô thừa nhận rất nhiều năm đều ảo tưởng bóng lưng ấy, sà vào để cảm nhận được hạnh phúc.

Cho nên bóng lưng này đối với cô đã không còn sức hút nào, có lẽ trước đây cô thích từ phía sau ôm lấy anh ta, sau đó đem mặt mình tựa vào phía sau lưng rộng lớn của anh ta. Cô cảm thấy giây phút kia anh ta đang ở bên cạnh mình, ở nơi gần nhất. . .

Mà giờ phút này.

Cô cười lạnh.

Cười lạnh, nhớ tới từng chút từng chút một.

Đã từng ôm sau lưng anh ta như thế, anh ta ở phía trước chắc cũng giống như cô lúc này vậy, đang cười lạnh a!.

Cô xoay người, nhấc làn váy từ phía góc tối đi ra ngoài.

Tề Lăng Phong cảm nhận được động tĩnh, quay đầu nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Nắm tay xiết chặt.

Người phụ nữ này thực sự có con mắt thứ ba, cái gì cũng biết còn nói cô đối với anh ta có lẽ cũng bắt đầu có rung động.

Đôi mắt nheo lại, sắc mặt lạnh hơn.

Đêm đó anh ta bị sỉ nhục khiến cho anh ta trong khoảng thời gian này nghĩ tới phương diện kia liền muốn ói, càng chưa nói đến sẽ phát sinh quan hệ như thế nào. Chỉ cần nghĩ tới cả người cảm thấy không tốt chút nào, sắc mặt trắng bệch, thân thể đương nhiên sẽ không ó bất kỳ phản ứng nào.

Anh ta mím chặt môi.

Cố gắng khiế bản thân bình tĩnh trở lại.

Anh ta nghĩ, có thể qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn!

. . .

Kiều Tịch Hoàn đi vào đại sảnh yến tiệc.

Cố Diệu vẫn cùng với bạn già trò chuyện vui vẻ, Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đi tới, rất lễ phép quy củ đứng ở bên cạnh Cố Diệu, mỉm cười, giống như một bình hoa di động.

Cô liếc mắt, trong đại sảnh đã không còn thấy bóng dáng Cố Tử Hàn cùng Diệp Mị, chắc đã rời đi trước.

Mọi người cũng bắt đầu rời khỏi.

Cố Diệu dường như cũng đã mệt mỏi, người có tuổi có thể chịu đựng đến gần sáng cũng không hề dễ dàng.

Cho nên dọc đường đi cũng không nói một câu nào.

Kiều Tịch Hoàn cũng thức thời không lắm miệng.

Trở lại Cố gia biệt thự, Cố Diệu trực tiếp trở về phòng.

Kiều Tịch Hoàn cũng mệt mỏi, cũng đã nửa đêm, cô uống một ly nước ấm sau đó cũng chạy lên lầu.

Bước chân đột nhiên dừng ở cầu thang, nhìn Diệp Mị xuất hiện trước mặt cô.

Diệp Mị tắm rửa xong, lại mặc một bộ đồ ngủ có lẽ chuẩn bị đi ngủ.

Đôi mắt cô vô tình nhìn thấy chút da thịt Diệp Mị lộ ra bên ngoài, có chút xanh tím ám muội.

"Cô đây là chuẩn bị khoe khoang cô với Cố Tử Hàn trên giường có bao nhiêu phù hợp?" Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn dấu vết trên người cô ta, châm chọc cười.

Vừa nói xong còn cảm giác được cả người Diệp Mị có chút không tốt rồi.

Cô ta lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn sau đó lướt qua thân thể của cô trực tiếp xuống lầu.

Người phụ nữ này bị mộng du ?!

Kiều Tịch Hoàn cũng không phản ứng thêm, đi về phía căn phòng của Cố Tử Thần.

Từ sau khi Diệp Mị gả vào liền cảm thấy người phụ nữ này có chút không giải thích được.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Đêm nay không uống rượu, lý trí của cô vẫn còn, cho nên khi trở về phòng liền dè dặt, tháo trang sức sau đó đi tắm, giằng co chí ít mất cả tiếng đồng hồ, mới có thể ung dung nằm trên giường, nằm bên cạnh Cố Tử Thần.

Cả một ngày vẫn cảm thấy rất mệt.

Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên bóng dáng của Tiểu Vũ.

Có thể sống như cô ta thực sự cũng rất tốt.

Chí ít không thể sống giống như Tề Lăng Phong vậy.

Cô xoay người, tự nhiên đem mình ôm chặt Cố Tử Thần lại.

Thực sự bọn họ chung giường chung gối lâu như vậy, động tác dĩ nhiên thêm phần tự nhiên hơn, Kiều Tịch Hoàn dường như không hề cảm thấy có chút khác thường. Thậm chí thân thể cô mềm mại còn không ngừng hướng về phía thân thể Cố Tử Thần mà chui vào, cố gắng tìm một tư thế thoải mái nhất đi vào giấc ngủ.

"Kiều Tịch Hoàn, em đủ rồi đó!" Trên đỉnh đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói của người đàn ông, rõ ràng chính là tức giận.

Kiều Tịch Hoàn hoảng sợ.

Đang nửa đêm như thế, thằng nhãi này muốn hù chết người sao ?!

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khó chịu cử động, cứ tiến vào lòng anh mà động.

Cô chính là có tính bướng bỉnh, càng không cho cô làm cô lại càng làm đến vui vẻ.

Cố Tử Thần thật sự có chút bực bội, bàn tay anh dùng sức một cái chợt đẩy Kiều Tịch Hoàn ra, trong nháy mắt bị hất ra thiếu chút nữa lăn đến mép giường rồi.

Kiều Tịch Hoàn tức giận :"Cố Tử Thần, anh được lắm!"

Sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ.

"Anh thì có gì đặc biệt hơn người, toàn thế giới chỉ có một người đàn ông như anh có thể ngủ cùng sao ?! Bà đây không cần!" Kiều Tịch Hoàn thở phì phò nói, sau đó xuống đất ôm chăn đi về căn phòng bên cạnh.

Căn phòng sát vách kia Kiều Tịch Hoàn cũng từng ở qua, ngại giường nhỏ cho nên mới mặt dày mày dạn ngủ cùng với Cố Tử Thần chung một chỗ, bây giờ thằng nhãi này ghét bỏ cô, ghét bỏ cô. . .

Cả người còn chưa đặt trên giường lớn, chợt cảm thấy không phục chạy về căn phòng Cố Tử Thần, bất thình lình xuất hiện trên giường lớn.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn người phụ nữ này, nhìn người phụ nữ này có hành động hoàn toàn không giống với bình thường.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần rõ ràng không có cô bên cạnh ngủ càng thêm yên tĩnh, tâm tình càng thêm khó chịu, cô nóng nảy kéo cái chăn của Cố Tử Thần ra, đem cả người anh lột trần trong không khí, sau đó không nói hai lời đầy người Cố Tử Thần, dùng sức, ra sức mà dùng sức. . .

Rốt cuộc.

"Bịch." Một tiếng Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn đẩy xuống giường.

Anh thật không biết Kiều Tịch Hoàn cũng làm ra cái hành động ngây thơ này.

Trả thù kiểu này anh chỉ thấy đứa trẻ 10 tuổi mới làm như thế, mà anh vẫn cảm thấy tâm trí Kiều Tịch Hoàn đã vượt xa khỏi tuổi tác trưởng thành của cô.

Anh chưa từng nghĩ tới người phụ nữ này có thể thay đổi liên tục như vậy!

Anh cắn răng, chịu đựng cơ thể bị đau, nhìn Kiều Tịch Hoàn ghé vào mép giường, vẻ mặt như ý nhìn anh :"Cố Tử Thần, anh cứ thế mà nằm ở dưới sàn nhà cả đêm đi! Bây giờ trời nóng như vậy, cũng không bị cảm mạo."

Tà ác cười, Kiều Tịch Hoàn xoay người đem mình bọc trong chăn, rất mau chóng một mình chiếm lấy chiếc giường lớn, lăn lộn, đi vào giấc ngủ.

Khí trời rất nóng, MK!

Điều hòa để nhiệt độ rất thấp.

Cố Tử Thần nằm trên mặt đất tức giận đến nghiến răng!

Anh cố gắng đỡ bản thân đứng dậy, sau đó ngồi trên xe lăn, nhìn Kiều Tịch Hoàn có lẽ đã chìm vào mộng đẹp.

Cắn răng, đẩy xe lăn xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Cố Tử Thần, khóe miệng cười càng thêm ác.

Đấu với cô, Cố Tử Thần anh chỉ có vài cân!

Chị đây ăn muối không so với thằng nhãi ăn cơm còn nặng ký hơn!

Nghĩ như vậy đặc biệt khoái trá, liền chìm vào giấc ngủ, ngủ còn rất thoải mái.

Cho nên sáng ngày thứ hai rõ ràng tinh thần sảng khoái.

Cô rửa mặt xong, duỗi người rời khỏi phòng đi làm.

Cố Tử Thần cả đêm qua không có trong phòng sao?!

Không phải đến nhà ấm ngủ cả đêm đi! Ở đó nóng như vậy ?!

Thôi cô mặc kệ.

Cái này gọi là tự làm tự chịu.

Đừng tưởng chị đây là trái hồng mềm dễ bóp.

Nghĩ như vậy liền ngồi vào xe Võ Đại, đi làm.

Hôm nay tới công ty cũng mang theo chức vị mới, cô đi vào thang máy, bấm lên tầng gần như cao nhất.

Trợ lý tổng giám đốc.

Khóe miệng khẽ cong, mặc kệ quá trình như thế nào chí ít hiện tại cô cũng đã ngồi được vào vị trí này.

Thang máy mở cửa.

Tầng lầu này đã không có nhân viên bình thường, một tầng lầu lớn như vậy cũng chỉ có ba phòng làm việc, một cái là phòng hội nghị, một cái là phòng tập thể thao.

Cô đi về phía phòng làm việc của mình.

Ở trước cửa đã thấy bóng dáng Milk nhiệt tình chào hỏi :"Kiều tổng buổi sáng tốt lành."

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu.

Milk đuổi theo bước chân của cô.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc, liếc mắt quanh căn phòng, đánh giá thiết kế phòng làm việc này.

Milk vội vàng nói :"Thời điểm cuối tuần công ty đã hoàn thành lắp đặt nội thất, bộ phận tổng hợp có nói nếu như Kiều tổng cảm thấy không vừa lòng chỗ nào có thể nói ra để bọn họ biết mà sắp xếp theo thay đổi của chị."

"Không cần, tôi cảm thấy rất tốt." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Diệu ở phương diện này không có bạc đãi cô.

Một căn phòng lớn như vậy, thiết kế trong phòng còn kèm theo một phòng ngủ đơn giản để lúc bình thường khi nghỉ trưa hoặc tăng ca cũng có thể dùng tới. Toàn bộ sắc màu chủ đạo mang theo đen trắng, hoàn toàn không cứng nhắc, lại khiến người khác cảm thấy tinh tế.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, ngước mắt nhìn Milk :"Ngày hôm nay có an bài gì không."

"Ngày hôm nay không có an bài đặc biệt gì. Có điều." Milk nói :"Trương Kiều Ân từ chức, không có gì bất ngờ xảy ra tuần này sẽ rời Thượng Hải. Kiều tổng, chuyện chị đã dặn dò em đã làm xong."

"Ừ, vậy alf tốt rồi, tôi cũng không muốn thiếu Trương Kiều Ân cái gì."

"Em biết." Milk phụ họa.

Thực sự chuyện Trương Kiều Ân thì Kiều tổng cũng đã cố gắng hết sức, kết quả bây giờ tuy là trên miệng Kiều tổng không có nói, nhưng vẫn rất áy náy. Cho nên thừa dịp Trương Kiều Ân rời khỏi trong khoảng thời gian này, vì chuyện riêng tư của Trương Kiều Ân đã làm một vài chuyện, có kết quả hay không cũng là chuyện của sau này.

"Pha cho tôi một ly cafe đen." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

"Vâng." Milk lễ phép rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn tựa ở trên ghế làm việc, không biết làm gì ngồi nhìn trần nhà.

Đột nhiên không biết phải bắt tay làm chuyện gì!

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, đôi mắt vẫn nhìn lên trần nhà, đờ ra.

Cố Tử Hàn lập tức sẽ trở lại Cố thị, không chừng làm xong chuyện Ngôn Cử Trọng sẽ thuận lý thành chương mà trở lại Cố thị, sau đó lại bắt đầu thời gian tranh đấu giữa bọn họ. Mà Tề Lăng Phong nói sẽ giúp cô trừ khử Cố Tử Hàn nói thật ra muốn chân chính trừ khử một người không dễ dàng. Cô bỏ ra khoảng thời gian lớn như vậy đến bây giờ vẫn chưa thể đem Cố Tử Hàn loại bỏ khỏi mí mắt.

Khóe miệng nhấp nhẹ, nhìn điện thoại di động báo.

Cô bắt máy :"Kiều Ân."

"Kiều quản lý, cô giúp tôi làm cái gì?"

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, lập tức cười :"Nhanh như vậy đã biết?"

"Mẹ tôi đến Thượng Hải còn có chị của tôi." Trương Kiều Ân nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Tôi không có kêu bọn họ đến Thượng Hải."

"Nghe nói, cô đưa cho mẹ tôi cùng với chị gái tôi một khoảng tiền, lại dùng danh nghĩa của tôi." Trương Kiều Ân hỏi.

"Tôi có phải người thích xen vào chuyện của người khác ?" Kiều Tịch Hoàn mím môi, hỏi.

"Không phải, tôi là tới cám ơn cô." Trương Kiều Ân nói, âm thanh đột nhiên có chút nghẹn ngào, tựa hồ vừa rồi chỉ là ngụy trang bằng sự lạnh lùng cùng bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá bỏ :"Vừa rồi mẹ tôi cùng chị tôi nhìn thấy tôi đột nhiên lại khóc. Nói tôi mất tích nhiều năm như vậy hoàn toàn không biết tôi đã đi đâu ?! Hai người họ thực sự đã sớm tha thứ cho tôi, là bản thân tôi không thể tha thứ cho chính mình, mấy năm nay họ vẫn đi tìm tôi, chỉ sợ tôi đã xảy ra chuyện. . ."

Kiều Tịch Hoàn mím môi nghe Trương Kiều Ân nghẹn ngào, không nói gì.

Khóe miệng chỉ là hiểu ý, cười.

Có cái gì quan trọng hơn so với tình thân.

Bên kia dường như nức nở hồi lâu :"Mặc kệ như thế nào thật sự cảm ơn cô, Kiều quản lý, không phải cô tôi tuyệt đối sẽ không có dũng khí đi đối mặt với cha mẹ cũng như người thân của tôi. Tôi tuyệt đối không có khả năng bình tĩnh mà đối mặt với bọ họ, cũng sẽ không biết nhiều năm như vậy bọn họ đã sớm tha thứ cho sự vô tri của tôi rồi!"

Kiều Tịch Hoàn cười :"Có thể như vậy thì tốt."

"Ừ." Bên kia sụt sịt, tỉnh táo hơn nhiều nói :"Kiều quản lý, cô chuyển cho mẹ tôi cùng chị tôi tiền, tôi không cần, chờ lúc nữa tôi sẽ trả lại cho cô, cô đưa tài khoản cho tôi đi."

"Không cần, số tiền kia là cô đáng được nhận."

"Kiều quản lý."

"Không cần hành động theo cảm tình, tôi là thương nhân tôi có thể đưa cho cô, đều là từ trên người cô bóc lột, yên tâm thoải mái mà cầm đi!." Kiều Tịch Hoàn nói.

Bên kia dường như hơi kích động :"Kiều quản lý, cô đối với tôi thật quá tốt. Tôi thực sự không biết phải làm sao để cảm ơn cô?."

"Trở lại Cố thị làm việc." Kiều Tịch Hoàn đề xuất yêu cầu.

Bên kia do dự thật lâu :"Xin lỗi Kiều quản lý. Tôi không phải không muốn trở về, tôi thực sự rất coi trong công việc này cũng rất quý trọng thời gian làm việc dưới chướng của cô, nhưng tôi nghĩ tôi đã làm mất đi nhiều thời gian quan trọng đối với gia đình cùng người thân. Tôi nên về nhà. Tôi nghĩ đây cũng là thời điểm tôi buông trái tim mình ra, bình tĩnh đi đối mặt mà không phải chỉ biết trốn tránh."

"Có thể nghĩ như vậy, tôi sẽ không giữ cô nữa. Nếu về sau trở lại Thượng Hải đi làm, gọi điện thoại cho tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được, cám ơn cô Kiều quản lý. Tôi không quấy rầy cô làm việc, hẹn gặp lại."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.

Trương Kiều Ân có thể có kết quả như vậy đối với Trương Kiều ân mà nói, không phải là chuyện khôg tốt.

Người sống trên đời, chạy theo tình yêu, chạy theo quyền lợi chỉ là một mặt, chân chính mà nói không nhất thiết là phải chạy theo cuộc sống mới có thể thanh thản.

Lòng bình yên cái gì cũng yên bình.

Cô chuyển mắt, mở laptop bắt đầu xử lý một ít công việc như bình thường.

Cô nghĩ, cô nên có một thời gian cần nghỉ ngơi.

. . .

Cố gia biệt thự.

Diệp Mị ngồi ngoài hoa viên nhìn bầu trời trong xanh.

Ngày hôm nay không có đi làm.

Thực sự không được nghỉ phép kết hôn, Cố Tử Hàn cũng chưa có trở lại chức cũ, cô hẳn là vẫn phải đi làm.

Thế nhưng không rõ, chính là không có hứng đi làm.

Cô ta lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chói chang, cô ta ngồi dưới một gốc cây đại thụ nhìn ánh mặt trời chiếu lên phiến lá thành những mảnh nhỏ, có một loại cảm xúc không nói được u buồn.

Ngày hôm nay Cố Tử Hàn đi ra ngoài có chuyện.

Tối hôm qua cô ta ở chỗ mẹ cô ta lấy được một vài nhược điểm của Ngôn thị, nhược điểm này có thể thu mua lại xí nghiệp Ngôn thị, lấy năng lực của Cố Tử Hàn mà nói không cần thời gian quá dài.

Cô quay đầu, nhìn người đàn ông trong nhà ấm.

Người đàn ông ấy cúi thấp khuôn mặt xuống, không nói cười bừa bãi, gương mặt quá mức hòan mỹ, đẹp trai đến chói mắt.

Cô ta đã quen với việc nhìn len lén, lẳng lặng quan sát người đàn ông này, nhìn mọi hành động của anh.

Người đàn ông này có lẽ đã xử lý xong công việc trong tay, xoa xoa mồ hôi trên trán, cố gắng ngồi lại lên xe lăn, vỗ vỗ bùn đất trên người, đẩy xe lăn đi tới.

Hoa viên phất phơ một hồi gió mát.

Áo sơ mi trắng của Cố Tử Thần thổi phất phất dưới cơn gió, nhẹ nhàng mà đong đưa.

Phảng phất bất cứ điểm gì trên người anh, mặc bất cứ thứ gì trên người anh, cũng sẽ bởi do anh mà trở nên sang trọng.

Anh đẩy xe lăn đi về phía trước.

Nhìn không chớp mắt, phảng phất cũng không thấy Diêp Mị đang ngồi một bên.

"Cố Tử Thần." Diệp Mị đột nhiên gọi anh lại.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô ta.

"Em thực sự biết anh rất nhiều năm rồi, anh tin không?" Diệp Mị nói.

Cố Tử Thần mím mím môi :"Tôi không có hứng thú."

"Cố Tử Thần." Nhìn Cố Tử Thần chuẩn bị đẩy xe lăn rời khỏi, cả người anh tỏ ra thái độ thờ ơ khiến cho Diệp Mị đột nhiên có chút kích động đứng ở trước mặt Cố Tử Thần, chặn đường của anh.

Cố Tử Thần cau mày.

"Kiều Tịch Hoàn không phải loại người như anh nghĩ vậy." Diệp Mị đột nhiên nói.

"Loại người như vậy ?" Cố Tử Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.

Diệp Mị từ trong túi quần lấy ra vài tấm hình, đưa cho Cố Tử Thần :"Đây là Kiều Tịch Hoàn thuê người chụp, những tấm hình này đã bức tử một người phụ nữ."

Cố Tử Thần thuận tay cầm lấy, nhìn khuôn mặt trong ảnh là Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn.

Địa điểm có lẽ là ở hoa viên này vào một buổi tối, góc khuất có chút u ám nhưng không khó để nhận ra hai người trong hình.

Diệp Mị nhìn sắc mặt Cố Tử Thần, cô ta đang cố hết sức để nhìn, từ nhỏ trời ban cô ta có thể nhìn thấu lòng người nhưng hiện tại cô ta nhìn thế nào cũng đều không rõ Cố Tử Thần đang suy nghĩ gì. Mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi, cũng không chút kinh ngạc.

"Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong đã sớm có ám muội với nhau." Diệp Mị không rõ, cố gắng nói một vài câu.

Cố Tử Thần ngước mắt lên nhìn Diệp Mị chằm chằm :"Sau đó thì sao?"

Diệp Mị ngẩn ra.

Sau đó.

Sau đó cái gì ?!

Cô ta nhìn Cố Tử Thần, kinh ngạc nói :"Chẳng lẽ anh không cảm thấy được Kiều Tịch Hoàn đang phản bội anh ?!"

"Tôi nói sau đó liên quan gì tới cô ?!" Cố Tử Thần đem ảnh chụp ném vào Diệp Mị, tấm ảnh lác đác rơi trên mặt đất, đẩy xe lăn rời khỏi.

Diệp Mị nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, cắn chặt môi, nửa ngày cũng không nói lên lời.

Cố Tử Thần đột nhiên dừng dừng xe lăn :"Những tấm hình này đừng để người khác nhìn thấy!"

Lời nói lạnh lùng kèm theo bóng lưng lạnh lùng của anh.

Diệp Mị đột nhiên có chút hoảng sợ, sau khi Cố Tử Thần rời khỏi cơ thể cô ta không nhịn được run rẩy, giống như bởi vì khẩn trương mà làm mất đi lí trí.

Cố Tử Thần uy hiếp rõ ràng mang theo mùi máu tanh.

Cô ta cười nhạt.

Đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Cô ta nghĩ người đàn ông như vậy có thể khiến cô sơ mất mật, khiến cho cô ta không nhịn được muốn như con thiêu thân lao đầu mà người đàn ông nay. Cô ta thích loại khiêu chiến loại đàn ông khát máu như vậy, cô ta thích bon chen như vậy.

Cô ta ngồi xổm người xuống, nhặt tấm ảnh chụp trên đất lên.

Từng tấm từng tấm.

Sau đó hung hăng vò chặt, ném vào đống rác.

. . .

Cố Tử Thần trở về đại sảnh, trực tiếp lên lầu,

Ngày hôm nay có chút cảm mạo.

Nặng đầu.

Tối hôm qua anh ở trên ghế sofa phòng khách biệt thự nằm cả đêm.

Không có chăn, cũng do lạ giường nên không ngủ được, trong biệt thự điều hòa có chút lạnh, anh cũng không có chỉnh lại nhiệt độ, cứ như vậy bị Kiều Tịch Hoàn chọc tức đến nỗi ngủ ngoài sofa thẳng đến gần sáng.

Anh mím môi, đẩy cửa phòng ra.

Mở máy vi tính ra, ngón tay thon dài cứ thể gõ lách tách,.

Hòm thư đột nhiên gửi đến một tin nhắn.

Anh mở hòm thư email ra.

"Cô ta thực sự đang chấp hành nhiệm vụ."

Ngắn ngủn một câu.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, tắt hộp thư sau đó đóng máy tính, cầm điện thoại di động lên gọi :"Ừ, chú ý cô ta."

"Vâng." Bên kia cung kính đáp ứng.

Cố Tử Thần đem điện thoại để sang một bên, đi về phía sân thượng.

Ở sân thượng có thể nhìn thấy hoa viên, trong hoa viên Diệp Mị còn đứng đó, ánh mặt trời tỏa chiếu, ánh mặt trời hôm nay chiếu thẳng lên người có chút đau rát.

Anh nhìn Diệp Mị đem những tấm hình kia ném đi, xoay người rời khỏi sân thượng.

Hiện tại đầu anh có chút đau, rất nhiều năm không có bị cảm mạo, lần đầu tiên cảm thấy có chút nghiêm trọng. Anh nằm ở trên giường, sau khi Kiều Tịch Hoàn rời giường chưa bao giờ gấp chăn cả, chăn lộn xộn vo thành một đống.

Anh cũng không thích người giúp việc đến phòng mình thu dọn, nên mỗi ngày sau khi Kiều Tịch Hoàn rời đi đều là anh thu dọn giường chiếu.

Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong.

Anh xiết chặt ngón tay, mím môi, ngủ.

. . .

Buổi chiều.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người, tan tầm.

Đi làm nhàn nhã như vậy thực sự thỉnh thoảng cũng cảm giác được một chút hượng thụ, không tệ lắm.

Cô ngồi lên xe Võ Đại trở về.

Luôn cảm thấy dọc đường đi, Võ Đại muốn nói lại thôi.

Cô nàng này là có gì muốn nói với cô mà đột nhiên không nói nên lời sao ?!

Cô nhíu mày :"Võ Đại cô có phải hay không đang yêu ai ?!"

Võ Đại cảm giác suýt chút nữa thì bị nghẹn nước bọt mà chết.

Kiều Tịch Hoàn có năng lực, cũng không thể hay không đứng đắn một chút.

"Không có." Võ Đại nghiêm túc trả lời.

"Vậy cô ấp a ấp úng cái gì, bộ dạng nhìn qua ngượng ngùng!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

Võ Đại không nói.

Võ Đại là một người phụ nữ nhìn qua cao lớn uy mãnh như vậy, làm sao có thể ngượng ngùng!

Võ Đại nuốt một ngụm nước bọt, đúng là vẫn không còn gì để nói.

Ngược lại với khả năng cùng tâm trí của Kiều Tịch Hoàn cũng không có chuyện gì là không chấp nhận được.

Xe sắp tới nơi.

Kiều Tịch Hoàn về đến nhà, người giúp việc nhìn vô, vội vàng nói :"Đại thiếu phu nhân cô đã trở về, đại thiếu gia bị cảm, buổi trưa cũng không có xuống lầu ăn cơm, bây giờ còn đang nằm trong phòng. Phu nhân kêu tôi mang ít thuốc cảm cho cậu ấy, đại thiếu gia bình thường không thích người khác tới gần, vừa lúc cô trở về, có thể giúp tôi cho cậu ấy uống thuốc được không? Đây là nước ấm."

Kiều Tịch Hoàn nhận lấy thuốc cảm cùng nước ấm từ tay người giúp việc, có chút buồn bực :"Cố Tử Thần cũng bị cảm ?!"

"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, ở Cố gia đã nhiều năm như vậy, tuy nhìn đại thiếu gia người yếu ớt nhưng thực sự chưa bị bệnh bao giờ, không biết có phải do mấy nay nóng bức quá không. Nếu không làm sao đột nhiên lại bị cảm." Người giúp việc cũng hơi ngạc nhiên.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Tối hôm qua, không phải là tối hôm qua cô đem Cố Tử Thần đuổi ra khỏi phòng nên anh liền bị cảm chứ !. . .

Nghiệp chướng nặng nề.

Cô cầm thuốc cảm cùng ly nước ấm lên lầu, đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Căn phòng có chút lạnh, Cố Tử Thần đem mình che chắn kín đáo, nằm ở trên giường.

Kiều Tịch Hoàn đem ly nước cùng thuốc cảm đặt ở trên đầu giường, đi tới nhìn Cố Tử Thần, khuôn mặt có hơi dị thường đỏ thẫm, cau mày hô lớn :"Cố Tử Thần uống thuốc đi."

Cố Tử Thần giật giật chân mày, không nói chuyện.

"Uống thuốc đi, không phải bị cảm sao?" Kiều Tịch Hoàn nhỏ giọng, còn nói thêm.

"Không uống." Cố Tử Thần trực tiếp trả lời, ngay cả con mắt cũng không thèm mở.

Kiều Tịch Hoàn chau mày :"Anh như thế không khác đứa trử là mấy, đứng dậy uống thuốc đi."

Sau đó tự tay lôi kéo Cố Tử Thần.

Tay vừa mới chạm vào người Cố Tử Thần cả người liền ngẩn ra.

Sao lại nóng đến vậy ?!

Tay cô nhỏ bé lạnh như băng vội vã sờ sờ cái trán Cố Tử Thần tựa như bị hỏa thiêu.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, vội vã chạy ra khỏi phòng hỏi người giúp việc lấy một cây nhiệt kế, kéo áo Cố Tử Thần lên sống chết đặt ở dưới nách của anh, kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Vẻ mặt Cố Tử Thần không tình nguyện lắm, mặt đỏ thắm, rõ ràng khó chịu cực độ.

Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý sắc mặt Cố Tử Thần, 5 phút sau lấy nhiệt kế ra.

Anh ngoan ngoãn vâng lời.

Cô nhìn vào nhiệt kế :"Cố Tử Thần, anh biết bây giờ anh sốt tới 40,2 độ không?! Anh nha lại còn chưa bị trợn mắt, còn chưa bị co giật ?!"

Mặt Cố Tử Thần đen lại!.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro