Q2. Chương 87: Cơ thể này về sau đều thuộc về Tôi.
edit: tiểu hoa nhi
Một ngày vô tri vô giác qua đi.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy từ khi bắt đầu có ký ức, dường như chưa từng đãng trí làm qua một việc gì cả, cô là loại người tuy trái tim không đủ kiên nhẫn, ba phút làm việc tận tình, nhưng trong vòng ba phút tuyệt đối là chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ. Mà hôm nay, chí ít cô đã biết bản thân ngồi trên ghế làm việc như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, mất hồn mất vía, Milk đem cho cô chút cafe, nhìn bộ dạng cô như thế không nhịn được cũng nhiều lần hỏi có phải hay không khó chịu chỗ nào ?!
Khó chịu chỗ nào ?!
TMD trái tim khó chịu !
Nghĩ tới Võ Đại nói Cố Tử Thần cùng người phụ nữ Diệp Vũ kia từng anh anh em em, nhu tình như nước, cô càng cảm thấy cả người đều không phải của mình, đủ loại men chua, đủ loại đố kỵ, đủ loại phẫn nộ, đủ loại. . . ngọt, chua, cay, đắng, mặn.
Cô từ trước tới nay đều chưa từng nghĩ đến Cố Tử Thần sẽ đối với bất kỳ người phụ nữ nào thật tình, cô vẫn cho là Cố Tử Thần chính là một ông già cứ thế cô độc cả đời, coi như là cả cuộc đời. . .
Được rồi, người đều có cảm tình.
Cô thậm chí còn thấy Cố Tử Thần cứ như vậy cô độc cả đời cũng tốt hơn, cô đã từng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, luôn cảm thấy dường như đồ của mình cứ như vậy thẳng tắp uổng phí khi bị người khác giày xéo, không có chút lối thoát.
Kiều Tịch Hoàn kéo kéo tóc, tâm tình thực sự phát cáu.
Diệp Vũ người phụ nữ kia trong khoảng thời gian này đúng là tâm hồn bất tán, luôn xuất hiện trước mặt cô, còn khiến cô không chút phòng bị, không thể không nói người phụ nữ này khẳng định không hề đơn giản, khẳng định không đơn giản, cho nên nếu như Cố Tử Thần đối với người phụ nữ này tồn tại yêu hay hận. . .
Cô lại bắt đầu phát điên.
Võ Đại lái xe tiễn Kiều Tịch Hoàn trở về, nhìn dáng dấp cô điên cuồng như vậy, khóe miệng nhịn không được lôi ra một nụ cười nhạt :"Kiều Tịch Hoàn, tôi nói cô coi như có đem tóc của mình giật sạch đi, Cố Tử Thần cũng vẫn là cùng Diệp Vũ có một chân."
Kiều Tịch Hoàn dừng kéo tóc lịa, ngẩng đầu nhìn Võ Đại chăm chú lái xe :"Bọn họ lên giường sao?"
Võ Đại nhún vai.
Ai biết.
Chuyện riêng tư như thế, không có người nào biến thái đến mức chia sẽ hết ra.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào ghế xe.
Không hỏi.
Hỏi rồi, thương tâm cũng vẫn là bản thân..
Có thể làm sao bây giờ, cô cảm thấy trong lòng rất loạn rất bực mình, hôm nay cô ở trong phòng làm việc cơ hồ cố gắng lắm mới không có gọi điện thoại về chất vấn Cố Tử Thần. Huống chi tối hôm qua nói đến việc kia, Cố Tử Thần vẫn là im lặng không nói gì, biết là khi đàn ông giấu diếm thì có bao nhiêu năng lực nhẫn nhịn rồi, cô có hỏi cũng như không. Nhưng nếu quả thật không hỏi, giống như tính cách của cô thực sự không có cách nào cứ thế để chuyện này theo gió rồi biến mất, cô nhất định sẽ nhớ kỹ cả đời!
Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt khẽ nhúch nhích.
Lấy điện thoại ra, gọi.
Bên kia rất nhanh bắt máy :"Kiều Tịch Hoàn."
"Diêu Bối Địch, đi ăn cơm."
Diêu Bối Địch ngản ra :"Làm sao vậy? Có vẻ gấp gáp như vậy."
"Không nên hỏi, cô đi sẽ biết."
"Ah." Diêu Bối Địch gật đầu.
Trước tới giờ chính là đối với yêu cầu của Hoắc Tiểu Khê sẽ rất ít khi từ chối.
Có đôi khi là do Kiều Tịch Hoàn không ốm mà rên, tựa như lúc còn ở bên cạnh Tề Lăng Phong ân ân ái ái giống nhau, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên không có lý do gì gọi điện thoại kêu Diêu Bối Địch ra ngoài ăn cơm, mỗi lần đều là do Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Lăng Phong không phải cãi nhau thì là đã xảy ra chút chuyện không vui. Kỳ thực mỗi lần đều là do Kiều Tịch Hoàn thèm ăn, thèm uống, còn không có muốn đem hết sự 'Hèn mọn' cho Tề Lăng Phong nhìn thấy.
Cho nên.
Đương nhiên chỉ bại lộ giữa Diêu Bối Địch và Cổ Nguyên.
Diêu Bối Địch chung quy vẫn là đang suy nghĩ, Cổ Nguyên trong thời gian đó vẫn chấp nhận Kiều Tịch Hoàn với Tề Lăng Phong yêu nhau, đến cùng làm sao mới có thể chịu đựng được như vậy.
Mà bản thân...
Diêu Bối Địch nếu như phải trải qua một lần, trải qua thêm một lần chuyện của Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi, Diêu Bối Địch thực sự sẽ hỏng mất.
Diêu Bối Địch để điện thoại xuống, thay một bộ quần áo rồi ra cửa.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Dạ ở nhà không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, tối nay chắc chắn sẽ không về nhà ăn cơm, nhưng cho dù là muộn cũng sẽ trở về trước 9 giờ tối. Tiêu Dạ dường như đã thay đổi rất nhiều, coi như Tiêu Dạ không nói, cái gì cũng không nói ra miệng, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được Tiêu Dạ thay đổi rất nhiều, thực sự như vậy khiến Diêu Bối Địch rất vui mừng, theo đuổi một cuộc sống như vậy thì không còn cần gì hơn nữa. Có thể cùng người mình thương nhất sống như vậy cả đời.
Kiều Tịch Hoàn gọi điện cho Diêu Bối Địch xong, liền gọi cho Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên trả lời giống hệt Diêu Bối Địch.
Bên người chỉ cần có hai người bạn thân như thế thực sự đã đủ rồi.
Cô nhìn Võ Đại nói :"Đưa tôi đến Khê Thủy Nhân Gia."
Võ Đại gật đầu, khóe miệng khẽ cười :"Thế là cô đang trốn tránh Cố Tử Thần rồi."
"Tôi không phải đang trốn tránh." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói :"Tôi hiện tại chỉ là không muốn nhìn thấy Cố Tử Thần, khuôn mặt khiến người ta hận không thể xé nát. Tôi không muốn gây ra bạo lực gia đình mà thôi."
"Đây chính là trốn tránh." Võ Đại kết luận.
Kiều Tịch Hoàn tức giận trợn trắng mắt.
Võ Đại cúi đầu cười cười, luôn cảm thấy nụ cười của Võ Đại có chút hả hê.
Kiều Tịch Hoàn khó chịu :"Vì sao tôi cuối cùng lại có một loại ảo giác, cảm thấy cô rất muốn nhìn thấy tôi và Cố Tử Thần hoặc là cùng Diệp Vũ người phụ nữ kia tranh đấu ?!"
Võ Đại ngẩn ra, dừng nụ cười :"Tôi không có nhàm chán như vậy."
"Tôi cũng mới phát hiện ra cô nhàm chán như vậy đấy." Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào cô.
Võ Đại nhạt nhạt nở nụ cười :"Được rồi, coi như là buồn chán, tôi cũng chưa từng nghĩ nhìn cô đi chinh phục Cố Tử Thần như thế nào, hoặc làm sao để đi đánh ngã Diệp Vũ. Bởi vì tôi cảm thấy kết quả rất rõ ràng, nên không có bất kỳ lo lắng nào."
"Ý của cô là muốn nói, tôi sẽ thất bại đến thảm hại?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mi, chăm chú nhìn Võ Đại.
Võ Đại không nói gì.
Có đôi khi trầm mặc chính là cam chịu.
CMN.
Kiều Tịch Hoàn âm thầm chửi bới.
Trong mắt bọn họ cô chính là vô lực như một hạt bụi sao ?!
Cô mím môi, điều chỉnh tâm trạng hỏi :"Diệp Vũ rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì?"
"Phụ nữ tốt." Võ Đại thốt ra.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Tốt bao nhiêu?"
"Ngược lại không kém cô." Võ Đại nói.
"Vậy còn được." Kiều Tịch Hoàn thở phảo nhẹ nhõm.
Võ Đại vô cùng kinh ngạc.
"So với tôi, thế người phụ nữ kia cũng không có hơn gì. Tôi chưa từng thừa nhận tôi là một người phụ nữ tốt. Tôi muốn có được thứ gì thực sự không từ thủ đoạn nào." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, dường như tựa hồ đang quyết định một quyết tâm nào đó.
Võ Đại như trước vẫn nghiêm túc lái xe, lần nữa cảm thán :"Diệp Vũ thực sự là trên đời này khó tìm được người phụ nữ tốt như vậy. Cố Tử Thần mất đi cô ấy, thực sự là có chút tiếc nuối . . . "
"Câm miệng!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên quát lớn.
Võ Đại ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
"Về sau không cho phép cô ở trước mặt tôi nói Diệp Vũ là cô gái tốt! Mk, cô đến cùng đứng về bên người nào ?!" Kiều Tịch Hoàn khó chịu cực độ.
Cái gì gọi là Cố Tử Thần mất đi Diệp Vũ là có chút tiếc nuối ?!
Anh tiếc nuối cái con khỉ a!
Cô không cho phép Cố Tử Thần đi tiếc nuối người kia!
Thực sự rất khó chịu.
Võ Đại chăm chú lái xe, không trả lời vấn đề vừa rồi của Kiều Tịch Hoàn.
Võ Đại hông đứng về phe của ai cả, Võ Đại luôn luôn thích cư xử đối với người khác kiểu thờ ơ lạnh nhạt.
Bắt trước bọn họ làm một người như thế, đã sớm thành một loại thói quen, thờ ơ.
Võ Đại mím môi, nghiêm túc lái xe.
Tựa hồ không ai có thể đoán được Cố Tử Thần đang suy nghĩ cái gì, cho nên cũng không ai có thể biết Cố Tử Thần sẽ làm ra loại chuyện kinh động gì!
Kiều Tịch Hoàn có chút hơi giận dựa vào ghế ngồi ở đằng sau, sắc mặt không tốt lắm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố Thượng Hại, nhìn đám người tới lui hoặc là chơi đùa, hoặc là đau khổ, hoặc là vui vẻ, hoặc là giận dữ. . . Đủ loại người.
Cô hiện tại đang ở vị trí nào, có thể là 'Biến thái' ?!
Suy nghĩ một chút.
Biến thái.
Bị Cố Tử Thần bức thành người biến thái!
Hít thật sâu.
Xe đã tới nơi, Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn Võ Đại nói :"Cô về trước đi, tối nay tôi tự trở về."
"Được." Võ Đại gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đi vào 'Khê thủy nhân gia.'
Võ Đại chuyển tay lai, rời khỏi.
Võ Đại thực sự lái xe rất tùy ý, hầu như bởi vì Kiều Tịch Hoàn ở trên xe nên luôn phải câu nệ một chút.
Võ Đại mím môi, đột nhiên thắng xe một cái.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt nhìn cô ta có nụ cười nghịch ngợm.
Võ Đại quay kính xe xuống :"Muốn lên xe?"
"Đi tìm cô." Diệp Vũ nói, cười đến giống như nhiều năm trước còn thân thiết.
Võ Đại mở cửa xe, Diệp Vũ thuận tiện ngồi kế bên người lai.
Xe rời khỏi.
Hai người ngồi trên xe, lặng im không nói gì.
Thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức thấy có chút lạ cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Vũ cười cười, tựa hồ có chút xúc động :"Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, Võ Đại cô thật có chút ít đáng yêu?"
"Cô cảm thấy dùng từ đáng yêu để hình dung tôi, thích hợp sao?" Võ Đại ngước mắt lên.
"Tôi thích là được." Diệp Vũ vừa cười vừa nói.
Võ Đại không có nhiều lời.
"Nghe nói, cô bây giờ cùng Kiều Tịch Hoàn có cảm tình tốt vô cùng." Diệp Vũ thẳng thắn nói.
"Cô cảm thấy chúng ta là người như thế sao, có thể đối với người nào đó có tình cảm sâu đậm sao." Võ Đại cảm thấy có chút buồn cười.
"Trước đây sẽ không, hiện tại không biết." Diệp Vũ bình tĩnh nói :"Tôi thừa nhận Kiều Tịch Hoàn là một người rất biết cảm hóa người khác, tôi luôn cảm thấy ở dưới sự cảm hóa của Kiều Tịch Hoàn cô đã thay đổi rất nhiều."
"Ai cũng đều phải thay đổi." Võ Đại nói.
Diệp Vũ cười, tựa hồ có chtú cô đơn, tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt như vậy nên khó chịu mà thôi, cô ta vừa cười vừa nói :"Đúng vậy, mọi người cũng đều thay đổi, nhưng chỉ có tôi vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ."
Trong giọng nói nghe không ra được tâm tình sầu não gì, phảng phất cũng chỉ là một câu, không khỏi khiến trái tim nỉ non một chút mà thôi.
Võ Đại cầm tay lái, lái xe, không nói gì.
Diệp Vũ cũng phải là người thích dây dưa người khác không buông, cô ta đột nhiên chỉ chỉ về phía trước :"Cô đem tôi thả ở đây đi."
Võ Đại dừng lại một chút, vẫn là giảm tốc độ sau đó dừng xe ở ven đường.
Diệp Vũ ngồi trong xe một chút, tựa hồ là im lặng điều chỉnh lại tâm tình, tháo dây an toàn, đồng thời nói :"Võ Đại tôi thực sự không có mục đích gì cả, chỉ là đơn thuần muốn tới thăm cô một chút mà thôi."
"Ừ, tôi biết." Võ Đại nói.
Võ Đại thực sự vẫn luốn biết người phụ nữ Diệp Vũ này rốt cuộc là hạng người gì.
Năm đó cô ta cự tuyệt. . . Nhiều lắm thân bất do kỷ.
Võ Đại không thể giải thích, thế nhưng Võ Đại chưa từng ôm hận.
Thậm chí nhiều năm như vậy, cuối cùng dù sắp đối đầu với nhau, Võ Đại cũng không cảm thấy người phụ nữ này xấu xa.
Võ Đại nhìn Diệp Vũ mỉm cười, từ trên xe leo xuống.
Sau đó dần dần biến mất trong đám đông.
Võ Đại nghĩ, đây chính là phương thức đặc biệt khi Diệp Vũ tạm biệt !!
Hầu như không cần nói quá nhiều, cứ đơn giản như vậy, cho một lần cáo biệt cuối cùng.
Sau đó, lập trước của hai người thực sự sẽ thay đổi đến trời long đất lở.
. . .
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng lớn, một người đợi không đến 5 phút, Diêu Bối Địch đã ở cửa.
Diêu Bối Địch tự nhiên ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, theo thói quen liền hỏi :"Hôm nay cô làm sao vậy?"
"Tôi cũng rất muốn biết, tôi hôm nay bị làm sao?" Kiều Tịch Hoàn ngay cả mí mắt cũng không nhắm một cái.
Diêu Bối Địch nhíu mày :"Cô nói đi, tôi giúp cô phân tích."
"Cô khi nào thì biến thành chuyên gia tình cảm?" Kiều Tịch Hoàn mím môi.
"Cô muốn tôi làm gì mới thỏa đáng đây." Diêu Bối Địch khó chịu :"Bất quá là bởi vì vấn đề tình cảm ư ?! Cô không phải là muốn cùng Tề Lăng Phong. . ."
"Cô đừng có nhắc tới người đàn ông kia được không ?! Tôi sợ đợi thêm một lát nữa tôi ngay cả muốn ăn cũng không có." Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.
Diêu Bối Địch mấp máy môi :"Cô nói cô làm sao lại xấu tính như thế chứ."
"Cô nghĩ tôi giống như cô hả, chỉ cần là Tiêu Dạ, nói cái gì cũng đều được có đúng không?" Kiều Tịch Hoàn không thích nhất ở Diêu Bối Địch chính là đối với đàn ông một chút lập trường cũng không có!
"Tôi nói Kiều Tịch Hoàn, cô là kêu tôi ra an ủi tôi là khi cô gặp phải khó khăn chứ gì!" Diêu Bối Địch tức giận nói.
Kiều Tịch Hoàn không nói lời nào.
Diêu Bối Địch bưng cái chén ở trên bàn hớp một ngụm nước thật lớn, nhịn không được hỏi :"Cô hay là vấn đề tình cảm, rốt cuộc là cái gì?"
Kiều Tịch Hoàn ghé vào trên bàn, có chút suy sụp.
"Cô lại thích người nào sao?" Diêu Bối Địch nói.
"Không muốn nói có được hay không, khiến cho tôi luôn nhớ đến cuộc đời tôi đã thích qua hai người đàn ông, một là Tề Lăng Phong, một là. . . "Kiều Tịch Hoàn dừng một chút.
Diêu Bối Địch đứng thẳng lỗ tại chỉ sợ bản thân bỏ lỡ cái gì.
"Một là, Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn dõng dạc nói.
Một là Tề Lăng Phong, một là Cố Tử Thần.
Ờ trước cửa phòng Cổ Nguyên cứ như vậy mà nghe rất rõ.
Mặc kệ là Hoắc Tiểu Khê hay là Kiều Tịch Hoàn, dường như bên trong suy nghĩ của cô cho tới bây giờ chưa từng có vị trí của Cổ Nguyên anh.
Cổ Nguyên mím môi, cười.
Cho dù trong lòng cảm xúc đã sớm đổ nát.
Cổ Nguyên đi tới :"Đang nói chuyện gì?"
Diêu Bối Địch liếc mắt nhìn sang Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn là người phụ nữ không tim không phổi, không chút kiêng kỵ nói :"Trò chuyện chuyện về đan ông."
Cổ Nguyên nở nụ cười.
Có chút khổ sở.
Cho dù có che dấu tốt.
Rất nhiều chuyện Diêu Bối Địch cảm thấy bản thân có thể nhìn quá rõ ràng, Kiều Tịch Hoàn hay là Hoắc Tiểu Khê sao lại có thể không biết ?!
"Vậy sao?" Cổ Nguyên tùy ý ngồi ở bên cạnh Diêu Bối Địch, nhàn nhạt phụ họa, quay đầu nhìn phục vụ nói :"Mang thức ăn lên đi!."
"Vâng." Phục vụ lễ phép rời khỏi.
Toàn bộ quá trình Cổ Nguyên biểu hiện thực sự rất tự nhiên.
Cũng như mọi lần tụ họp, vẫn rất tự nhiên.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, dường như dang che giấu gì gì đó, sau đó tựa hồ không thèm để ý chút nào nói :"Tôi nói, tôi thích Cố Tử Thần rồi."
Diêu Bối Địch nhìn Cố Nguyên.
Cổ Nguyên mặt không chút thay đổi.
Diêu Bối Địch có chút bất đắc dĩ nhún vai :"Thích liền thích a! Cô không nên thông báo cho cả thế giới ơ?"
"Nhưng người đàn ông kia không thích tôi." Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bản thân thật sự khóc không ra nước mặt.
". . ." Diêu Bối Địch mím môi :"Hai người không phải vợ chồng sao?"
"Cô không biết Cố Tử Thần người đàn ông kia xấu đến mức lúc nào cũng có thể thay đổi trạng thái, một bụng toàn màu đen!"
"So với cô còn hư hỏng, còn biến thái, còn đen tối ?!" Diêu Bối Địch nhịn không được cười.
"Hòa toàn không cùng đẳng cấp có được hay không?!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.
Diêu Bối Địch không nói gì nữa.
Diêu Bối Địch chưa từng gặp, có điều đột nhiên cảm thấy có chút chờ mong, chờ mong Cố đại thiếu nhìn thế nào, mà có thể khiến Kiều Tịch Hoàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lòng thấy bất lực.
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Tiểu Khê có một thói quen đó chính là chuyên khi dễ người khác, hiện tại thử một chút cảm giác này ngược lại khiến người ta hả lòng hả dạ a!
"Vậy bây giờ cô chuẩn bị làm thế nào?" Diêu Bối Địch hỏi.
"Không biết." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.
Thích một người thực sự rất phiền phức.
Trước đây thích Tề Lăng Phong cũng như vậy, luôn ở trong lòng thấy ngứa ngáy một chút, thế nhưng trong hành động rõ ràng lại rất chậm chạp.
Có điều trước kia bản thây không phát hiện giống như hiện tại lo được lo mất.
Khi đó luôn cảm thấy Tề Lăng Phong chính là yêu cô, rất yêu rất yêu, tuyệt đối sẽ vì cô mà thủ tiết cả đời, nào giống như bây giờ cô hoàn toàn không biết Cố Tử Thần đến cùng đem cô đặt ở vị trí nào. Hoàn toàn không biết Cố Tử Thần người kia đến cùng còn yêu Diệp Vũ hay là không. . .
Mk.
Nhớ tới người phụ nữ Diệp Vũ kia đã cảm thấy trái tim tan vỡ rồi.
Người phụ nữ kia đến cùng có năng lực gì, có thể cảm hóa Cố Tử Thần nghìn năm băng sơn.
Biểu cảm trên mặt cô có chút kỳ quái, Diêu Bối Địch nhăn nhăn mặt.
Cổ Nguyên đang ngồi một bên, chỉ là trầm mặc.
Trầm mặc.
Anh ta vốn cho là coi như không phải bản thân, coi như Kiều Tịch Hoàn không thích bản thân vậy cũng sẽ không thể mau chóng thích một người khác. Anh ta kỳ thực vẫn lặng lẽ nghĩ như thế, Kiều Tịch Hoàn bởi vì trả thù cho nên sẽ không nghĩ tới tình yêu gì cả, hơn nữa bởi vì Tề Lăng Phong khiến trái tim cô quá đau, đối với tình yêu có lẽ cô cũng sẽ có chút tuyệt vọng, cho nên vì thế mà cô một lần nữa lại cự tuyệt anh ta.
Đến bây giờ.
Anh ta đã hiểu.
Không phải sẽ không rung động, mà là không gặp đúng người trong trái tim mà thôi.
Sự thật, Hoắc Tiểu Khê sẽ không yêu Cổ Nguyên.
Hoắc Tiểu Khê không thể thương Cổ Nguyên.
"Hôm nay cô gọi chúng tôi tới dùng cơm, chính là vì nói cho chúng tôi biết, cô yêu một người đàn ông không thương bản thân?" Diêu Bối Địch một bên nói chuyện với phục vụ bàn đang mang thức ăn cùng rót rượu, một bên hỏi Kiều Tịch Hoàn.
"Không phải, tôi muốn nói cho mọi người biết, trong miệng hai người đang nói người đàn ông không yêu tôi, hiện tại đang ở bên cạnh tôi, còn xuất hiện thêm một người thứ ba." Kiều Tịch Hoàn nói, trong lòng không thoải mái.
"Còn có người thích Cố Tử Thần?" Diêu Bối Địch ngạc nhiên hô lên.
Không phải là một người tàn tật sao ?!
Kiều Tịch Hoàn khiến Diêu Bối Địch suýt thì rớt cả tròng mắt ra ngoài vì Kiều Tịch Hoàn còn có cả tình địch.
"Biểu tình của cô là sao? Trong mắt cô Cố Tử Thần còn kém cỏi đến mức đó sao ?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mi.
Đồ của bản thân chà đạp thế nào đều được, nhưng không cho phép người khác đụng vào chỉ là một chút.
Diêu Bối Địch mím môi :"Tôi cũng không phải chưa từng thấy qua sao? Giang hồ đồn đại."
"Giang hồ đồn đại đều là giả. Cố Tử Thần người đó. . . Tôi cũng không biết nói làm sao để hai người hình dung, dù sao thì tôi cảm thấy trái tim đã chết kia của bản thân, không biết tự lúc nào bị Cố Tử Thần làm cho mê hoặc." Lại nói thêm, càng lúc càng thêm tức tối.
Diêu Bối Địch mất chút thời gian để điều chỉnh tâm trạng :"Kỳ thực thích một người cũng tốt, chí ít trái tim sẽ không trống rỗng.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi.
Có lẽ vậy.
Trái tim không hề như vậy.
Có lẽ vậy.
Chính là một lần lại thêm một lần, thời điểm trái tim trống rỗng, liền bị người đàn ông này vô hình chen vào.
Cô cầm ly rượu trước mặt :"Uống rượu."
Diêu Bối Địch cùng Cổ Nguyên cầm ly rượu lên, cụng ly.
Bữa cơm kia ăn cũng không quá lâu, tất cả mọi người đều uống một chút rượu, sau đó đều có chút say khướt.
Kiều Tịch Hoàn có đôi khi cũng suy nghĩ, bản thân rốt cuộc ở trước mặt hai người như thế có thể ở chung được bao lâu, có hay không một ngày kia, ba người bọn họ sẽ không thể trước mặt nhau xuất hiện nữa. . .
Cô mím môi nở nụ cười.
Có đôi khi thấy bản thân nghĩ qua nhiều.
Trừ khi mọi người trăm tuổi già đi, bằng không chỉ cần còn sống trên đời này hẳn sẽ ở cạnh nhau lúc cần nhất, xuất hiện trước mặt nhau.
Đây chính là tình bạn.
Cô rất may mắn, cô có tình bạn sống mãi.
Ba người rời khỏi 'Khê thủy nhân gia', Kiều Tịch Hoàn nói muốn đi đường Nam Tân một chút, bởi vì đầu có chút đau, bời vì ăn quá no, bởi vì thời gian vẫn còn sớm, cho nên cần thả bộ một chút, giúp tiêu hóa tốt hơn.
Còn giống như lúc nhỏ, ba người cứ thế kề vai mà đi, một thời gian thật lâu cũng chưa từng cùng nhau bước chậm trên phố như thế.
Không thể không nói, năm tháng hối thúc mỗi người.
Kiều Tịch Hoàn có chút liêu xiêu đi ở phía trước.
Cùng lúc nhỏ giống nhau, cô luôn là kẻ bướng bỉnh xấu xa nhất.
Diêu Bối Địch mãi mãi vẫn sẽ ngoan ngoãn đi theo sau cô.
Cổ Nguyên mãi mãi cũng mang bộ mặt không nhịn được, thực sự trong lòng so với ai khác đều khẩn trương hơn, sợ cô hoạt bát quá sẽ bị té, sẽ làm thương chính mình.
Viền mắt cô đột nhiên có chút hồng.
Cảm giác bản thân không tim không phổi thực sự sẽ làm người khác đau đớn rất nhiều.
Cô không để lại chút dấu vết thu lại chính mình, vừa cười vừa nói :"Tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Uống rượu nhiều như vậy, muốn đi vệ sinh một chút thôi.
Cổ Nguyên nhìn xung quanh một chút :"Bên kia có có vệ sinh công cộng."
"Ah." Kiều Tịch Hoàn nhìn theo phương hướng của Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên chính là ở chỗ này biết chăm sóc người khác.
Lúc nhỏ cô cảm thấy Cổ Nguyên là mèo máy, cái gì cũng biết.
Mỗi lần đi ra ngoài cùng mọi người chơi, luôn biết chuẩn bị rất nhiều thứ, đề phong mọi tình huống.
Cô nhớ có một lần ba người đi chơi, bản thân đột nhiên muốn đi vệ sinh, nhưng chính là không tìm được vệ sinh công cộng, đến nỗi cô rơi cả nước mắt, Cổ Nguyên chỉ có thể chạy hổn hển từ xa đến, cõng cô đi một đoạn khá xa.
Từ đó về sau, không cần biết bọn họ đi đâu chơi, phàm là chỗ cô nói cô muốn đi vệ sinh, Cổ Nguyên sẽ đặc biệt nói cho cô biết nhà vệ sinh ở chỗ nào, có bao xa.
Cô thậm chí có lúc còn suy nghĩ, Cổ Nguyên có phải hay không nhớ rõ rừng góc nhà vệ sinh công cộng ở Thượng Hải ?!
Cô cắn môi không muốn suy nghĩ gì nhiều.
Cô nhìn về phía nhà WC chạy đi, đột nhiên bước chân dừng lại, nhìn Diêu Bối Địch nghiêm túc nói :"Bên kia nếu như có gì không ổn, nếu 10 phút sau tôi còn chưa có đi ra, cô liền chạy vào cứu tôi. Có thể tôi đang bị người ta cưỡng gian thì sao ?!"
Diêu Bối Địch trợn tròn mắt.
Hoắc Tiểu Khê chính là ở chỗ này hành động khi người khác không chút đề phòng.
Khi còn bé cũng thế, Hoặc Tiểu Khê đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh.
Sau đó mỗi lần vào nhà vệ sinh sẽ nói một cách nghiêm túc nói với Diêu Bối Địch như thế.
Diêu Bối Địch sẽ lại im lặng.
Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ ấy rốt cuộc có bao nhiêu nỗi sợ hãi khi bị người cưỡng gian ?!
Còn là nói, Hoắc Tiểu Khê người phụ nữ kia đối với bản thân là tự tin quá độ, quá độ đến mức phàm là đàn ông đều muốn cưỡng gian cô ấy ?!
Kiều Tịch Hoàn giải quyết xong, oanh oanh liệt liệt rời khỏi nhà vệ sinh sau đó nói thẳng :"Không còn sớm, chúng ta trở về thôi."
Hai người đều gật đầu.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ, thời gian này Tiêu Dạ hẳn đã về nhà rồi !.
Không biết vì sao, còn chưa có gọi điện thoại ?!
Diêu Bối Địch mím môi :"Đến phía trước đón xe đi!."
Mọi người gật đầu.
Diêu Bối Địch là người đầu tiên đón xe rời khỏi.
Diêu Bối Địch vừa đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhìn Cổ Nguyên nói :"Cổ Nguyên, tôi cuối cùng cũng bắt đầu nhớ đến những việc mà anh làm cho tôi, sau đó sẽ lại không ngừng ở trong lòng hình thành một thứ tâm tình không nói được, có chút khó chịu. . ."
Cổ Nguyên hỏi cô :"Tôi ảnh hưởng đến cô sao?"
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu :"Không phải, tôi là sợ anh không vui vẻ, sau đó, tôi sẽ rất khó chịu."
Cổ Nguyên sờ sờ đầu Kiều Tịch Hoàn, bộ dạng rất ôn nhu :"Cô vui vẻ là được."
"Thế nhưng. . ."
"Cô bây giờ vui vẻ là được. Còn một ngày ngày có thể tui cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là cần thời gian. Tôi và Tử Nhan lui tới đã từng nói với cô, tôi cũng sẽ từ từ học được cách thay đổi thói quen, một ngày nào đó cũng sẽ thay đổi. Cho nên. . ." Cổ Nguyên thâm sâu nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười cưng chiều :"Cho nên, Tiểu Khê, cô chỉ cần là chính cô là được."
Kiều Tịch Hoàn tròn mắt.
Vì sao trên thế giới này co một người đàn ông tốt như vậy ?!
Mà vì sao, bản thân không thể yêu.
Cô thậm chí cảm thấy bản thân cô thực sự bị nguyền rủa rồi.
Nguyền rủa đời này không thể thích người đàn ông tốt với bản thân nhất.
Viền mắt cô có chút hồng.
Một chiếc xe taxi dừng trước mặt.
Cổ Nguyên mở cửa xe cho cô :"Cô lên xe trước đi."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, ngồi vào trong.
"Tạm biệt." Cổ Nguyên ôn nhu cười.
"Chào."
Kiều Tịch Hoàn vẫy tay.
Xe rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông kia . . .
Thời gian thực sự có thể thay đổi tất cả sao ?!
Chỉ mong có thể.
. . . .
Xe một đường lái thẳng đến Cố gia biệt thự.
Hiện tại không sớm cũng không quá muộn.
Trong phòng khách khẳng định sẽ không có người, mọi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi rồi.
Cô đang chuẩn bị vào, một chiếc xe đen dừng trước cửa.
Kiều Tịch Hoàn hơi hé mắt ra, nhìn người phụ nữ đang bước xuống xe, Diệp Mị.
Diệp Mị trang điểm xinh đẹp, không biết hôm nay đã đi đâu, có lẽ là cùng Cố Tử Hàn đi xã giao.
Có điều Cố Tử Hàn dường như cũng không có ở trong xe.
"Không cần nhìn, Cố Tử Hàn không ở đây, anh ta còn đang uống rượu, tôi nói thân thể khó chịu nên về trước." Diệp Mị nói thẳng.
Kiều Tịch Hoàn giật giật đôi mắt, có chút châm chọc nói :"Cô bây giờ coi việc hưởng thụ Cố Tử Hàn người đàn ông này là chuyện đương nhiên rồi."
Không thể không nói, trong khoảng thời gian này Cố Tử Hàn đối với Diệp Mị lấy lòng, Ngôn Hân Đồng ở Cố gia nhiều năm như vậy, thực sự là sống uống a.
Diệp Mị vui vẻ nói :"Tôi lại cảm thấy may mắn được rời khỏi đó sớm."
Kiều Tịch Hoàn không rõ Diệp Mị nói cái gì, nhíu mày bằng không.
"Bằng không cũng sẽ không phát hiện Kiều Tịch Hoàn cô cùng Cổ Nguyên. . . Cảm giác tình cảm đậm sâu này!" Diệp Mị mỗi chữ đều đặc biệt cường điệu hóa lên.
Kiều Tịch Hoàn căng thẳng :"Cô nói cái gì ?!"
" Luôn luôn bình tĩnh như cô, đột nhiên làm sao không chút khống chế thế ?! Chẳng lẽ thực sự bị tôi nói trúng rồi ?!" Diệp Mị cười, có chút khoa trương :"Ai, tôi cũng chỉ là đi ngang qua đường Nam Tân mà thôi, xa xa lại gặp phải đúng lúc cô và Cổ Nguyên đang anh anh em em nha. Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn nhầm, không nghĩ tới lại thật, nói chứ nêu truyền đi, nếu truyền đến lỗi tại của Cố Tử Nhan, truyền đến lỗ tai Tề Tuệ Phân. . ."
Kiều Tịch Hoàn lạnh mắt, hung hăng nhìn Diệp Mị :"Cô đến cùng muốn gì ?!"
"Bị đe dọa sao? Cô cũng có lúc bị đe dọa ư ?! Thực sự rất thoải mái nha." Diệp Mị ác độc cười.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay.
Có thể đối với cô ra tay, nhưng lại hướng về phía Cổ Nguyên!
Cô ra sức nắm chặt ngón tay, càng lúc càng dùng thêm sức.
"Kiều Tịch Hoàn, kỳ thực nếu như cô thích Cổ Nguyên thì không cần lén lút lén lút như vậy, cô đại khái có thể cùng Cố Tử Thần ly hôn, sau đó chạy về phía Cổ Nguyên mà ôm ấp tình yêu. . ."
"Kiều Tịch Hòan ly hôn hay không, là do cô nói sao ?" Phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng.
Hai người phụ nữ ở cửa đột nhiên đều dừng lại, quay đầu nhìn trong biệt thự, Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn lạnh lùng.
Diệp Mị mím môi, nhìn Cố Tử Thần đột nhiên không nói lên lời.
Cố Tử Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mị, lạnh lùng nói :"Đừng ở dưới mắt của tôi mà ngấm ngầm đâm bị thóc chọc bị gạo."
Diệp Mị cắn môi, cánh môi cắn đến trắng bệch.
Cố Tử Thần không thèm nhìn Diệp Mị thêm lần nào, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ngẩn ngơ đứng một chỗ nói :"Lại đây."
Kiều Tịch Hoàn sợ run một giây, nghe giọng nói Cố Tử Thần kỳ quái, nghe lời mà đi vào, đứng trước mặt anh.
"Về sau không cho phép về nhà trễ thế này nữa." Giọng nói rất nghiêm túc.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Cố Tử Thần lôi kéo tay cô, bàn tay còn lại đẩy xe lăn, hướng bên trong biệt thự đi vào.
Diệp Mị nhìn bóng lưng của bọn họ, cả người trở nên cực kỳ khó chịu, đôi mắt cô ta căng thẳng, hung hăng nói :"Cố Tử Thần, anh thực sự không đem Diệp Vũ để ở trong lòng sao ?! Diệp Vũ vì anh hy sinh nhiều như vậy!"
Cánh tay Cố Tử Thần đang lôi kéo Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại một chút.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn gương mặt Cố Tử Thần u ám.
Thực sự một giây kia, tim của cô đập rất nhanh.
Cô không biết Cố Tử Thần sẽ nói cái gì.
Cô chỉ là im lặng hít thở, hít thở để điều chỉnh tâm trạng của bản thân, sau đó cảm nhận được đôi tay của mình bị Cố Tử Thần bóp càng lúc càng chặt.
Cô thức sự không biết Cố Tử Thần đột nhiên nắm chặt tay cô là có ý gì, giống như chỉ bởi vì cô nên khẩn trương sao ?!
Cô mím môi, sau đó nghe được âm thanh lạnh run của Cố Tử Thần :"Diệp Mị, chuyện của tôi cô tốt nhất không nên tham dự vào."
Lại là câu này sao, lảng tránh vấn đề nhạy cảm này.
Thực sự cô đã nghĩ, vấn đề của cô không có câu trả lời, Cố Tử Thần sẽ không có lý nào mà từ chối trả lời Diệp Mị.
Cô tiếc nuối cũng vấn chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Tiếc vì cái gì cũng không biết.
Nắm tay nhau cũng không biết khi nào buông ra, đột nhiên trong phòng ngủ cả hai không thể nói lời nào.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đi vào phòng để quàn áo, cầm đồ ngủ ra, chuẩn bị đi về phía phòng tắm, bước chân khẽ dừng :"Em với Cổ Nguyên không có gì."
"Anh biết." Cố Tử Thần nói.
"Em cuối cùng cũng muốn giải thích rõ ràng như vậy là bởi vì em thấy trong lúc này chúng ta vẫn còn có thể." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói.
Cố Tử Thần trầm mặc nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn cầm đổ ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Cố Tử Thần vẫn lặng ngồi chỗ kia, mặt không chút thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn lần này tắm có chút lâu.
Lúc cô đi ra, vẫn nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi chỗ kia, cũng không có lên giường, nhìn qua như đang chờ đợi cô.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nhấc chân mày lên một cái :"Sao anh vẫn còn chưa ngủ?"
"Anh nói em chờ đợi anh thêm một thời gian, đối với em mà nói rất khó khăn phải không?" Cố Tử Thần đột nhiên hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào anh.
Cô cứ thế căn môi, nhìn anh, nhìn anh không có bất cứ thay đổi gì.
"Nếu như đúng, em qua đây." Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Luôn cảm thấy Cố Tử Thần có chút nguy hiểm.
Không nói được có cảm giác như một con sói, chuẩn bị chụp lấy con thỏ nhỏ trước mặt.
Cô điều chỉnh hô hấp, khống chế tâm tình.
Sau đó nhìn Cố Tử Thần đẩy xe lăn đến trước mặt cô, vẫn như cũ dùng đôi tay ấm áp kia nắm lấy bàn tay nhỏ bên đang khẩn trương của cô, cầm chặt trong lòng bàn tay. Đột nhiên dùng sức một cái, Kiều Tịch Hoàn 'A' một tiếng liền nhào vào trong ngực của anh, lời còn chưa dứt, đã cảm thấy một cánh môi mềm mại phủ lên môi cô, dã man cắn xé . . .
Dạng như nhiệt tình, có chút không thể ngăn cản, vội vã.
Kiều Tịch Hoàn cảm giác đồ ngủ dưới bàn tay anh trở nên ngập tràn nguy hiểm. . .
Cô giãy dụa thân thể, từ trong ngực Cố Tử Thần chui ra, thật vất vả mới đẩy anh ra, đầu cô chôn ở ngực anh thở hổn hển nói :"Cố Tử Thần, bác sĩ không phải nói, kiêng chuyện phòng the sao ?!"
Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt anh có chút khẽ biến, là không rõ có chút hồng nhuận.
Cái loại hồng nhận này không giống như bởi vì cuồng bạo mà hiện lên, ngược lại có cảm giác không nói được ám muội. Muốn, trong mắt anh sáng chói mà rõ ràng.
"Cố Tử Thần, em biết anh ở đó làm trị liệu hồi phục chân." Kiều Tịch Hoàn nói, bình tĩnh, chậm rãi.
Tay cô vẫn mâu thuận đặt trên ngực anh, cho nên có thể cảm nhận được, tiếng tim đập kịch liệt của anh, vẫn không ngừng nhảy không ngừng, rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mực ngón tay bởi vì thế mà nhảy lên theo.
"Em hôm nay đi theo anh đến bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố, còn hỏi bác sĩ trưởng rồi." Kiều Tịch Hoàn giải thích, mặt đỏ thẫm nhìn anh cùng lỗ tai đã hồng thấu.
Nhịn không được, ngón tay cô lại dần dần vuốt ve cánh môi gợi cảm anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận cánh môi bạc bẽo kia mang đến cho cô ấm áp, dường như xuất phát từ cả trái tim.
"Ngày hôm nay hỏi Võ Đại, nói anh đã từng cùng Diệp Vũ yêu nhau." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
Cứ như vậy ngồi trên người Cố Tử Thần, thẳng thắn hỏi.
Cố Tử Thần nheo mắt.
"Em hôm nay có một ngày rất đố kỵ, rất đố kỵ. Độ kỵ đến mức xung động muốn giết người, em cuối cùng cũng đang suy nghĩ đến cùng người phụ nữ nào có thể cảm hóa được anh. Kiểu người phụ nữ như nào mới có thể đi vào lòng anh, em vẫn cảm thấy anh là một lão yêu, ngàn năm băng lạnh, không phải ai cũng được, hoặc là quá yêu bản thân, ngoại trừ em, người nào cũng không được!" Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nói, nói rồi lại nói, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, có vẻ không biết phải làm sao :"Sau đó hôm nay em lại nghe được, Diệp Vũ người phụ nữ kia đã từng cùng anh yêu đương. Mặc kệ có phải hay không đã qua rồi, giống như món đồ của mình bị người khác giày xéo, mà em lại ích kỷ như thế, không thể nhìn nổi đồ của mình bị bất luận kẻ nào động vào."
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn trên mặt cô lóe lên một tia khổ sở như vậy, yết hầu khẽ nhúc nhích, môi mỏng khẽ nhấp nhẹ, vẫn không hề nói một chữ.
"Đúng là kỳ, Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn nắm lấy khuôn mặt đẹp như tượng của Cố Tử Thần, để anh có thể cùng cô nhìn nhau thật gần, cô nói :"Coi như trong lòng độ kỵ đến mức nào, coi như món đồ của mình bị người khác làm dơ, cũng không muốn buông tay. Tình nguyện chính mình cứ như thế, khó chịu cũng tốt, cũng không nguyện ý để anh đi. Giống như là có khuynh hướng tự ngược vậy!"
Cố Tử Thần khẽ nhúch nhích đôi mắt.
"Em nói như vậy anh có hiểu không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Tử Thần vẫn đang trong trạng thái yên lặng, khóe miệng đột nhiên lôi ra một nụ cười không nói lên lời, anh u ám, giọng trầm thấp mà nói :"Ừ."
Hiểu là tốt rồi.
Kiều Tịch Hoàn cười đến vui vẻ.
Cô cúi đầu, hôn một cái thật lớn ở trên môi anh :"Chuyện của chúng ta chờ anh khỏe đã, nụ hôn này chính là con dấu, quyết định về sau mặc kệ bộ phận nào trên người anh đều chỉ có thể thuộc về em có biết không !?"
Cố Tử Thần nhấc mắt nhìn.
Cho dù không gật đầu, khóe miệng nở nụ cười một giây kia lại hiện lên càng lúc càng rõ.
Cho nên, Kiều Tịch Hoàn hiểu Cố Tử Thần, là đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro