Q2. Chương 92: Không có gì đáng sợ, chỉ cần ôm anh là được!
edit: tiểu hoa nhi
Cố thị cao ốc, phòng làm việc chủ tịch.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Hàn ngồi đối diện với Cố Diệu, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Kiều Tịch Hoàn kỳ quái hỏi :"Ba, xảy ra chuyện gì sao?"
Sắc mặt Cố Diệu cực kém, ánh mắt ông ta có chút tức giận liếc nhìn Cố Tử Hàn, hung hăng nói :"Đề án thu mua Ngôn thị xuất hiện vấn đề."
"Tại sao lại có thể như vậy?" Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên, bộ dạng hoàn toàn không thể tin nổi :"Tử Hàn không phải đang làm rất tốt sao? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, vẫn có thể cứu vãn gì không ?!"
"Cố Tử Hàn, tự anh nói !" Cố Diệu lạnh mặt hung hãn nói.
Có chút trầm mặc, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút khó coi, Cố Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn bộ dạng cô giả bộ vô tội, trong lòng tức gần chết, nhưng ngoài miệng chỉ nói :"Thời điểm thu mua Ngôn thị, lúc đầu tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều vào ngày hôm nay vốn dĩ Ngôn thị sẽ tuyên bố phá sản đột nhiên xuất hiện một thế lực bí mật, mà thế lực bí mật này lại làm việc đặc biệt kín kẽ. Lúc đầu kế hoạch của tôi là khiến cho cổ phiếu của Ngôn thị bị dao động sau đó dùng giá thấp thu mua lại hết cổ phiếu, có điều dường như thế lực bí mật này nhìn ra được kế hoạch của chúng, nên trong lúc chúng ta chuẩn bị mua lại số cổ phiếu kia, bọn họ lại nhanh chân hơn chúng ta một bước. Không chỉ có như vậy, Ngôn Cử Trọng vì không muốn sản nghiệp của bản thân bị hủy hoại tới mức phá sản đã bằng lòng bán 50% cổ phần trong tay ông ta bán lại cho đối phương, đối phương chỉ là bỏ vốn đầu tư vào cho Ngôn thị, còn bằng lòng để quyền kinh doanh Ngôn thị ở trong tay Ngôn Cử Trọng. Mà chuyện này phát sinh từ lúc chúng ta bắt đầu đến giờ chỉ vẻn vẹn không tới 2 tiếng đồng hồ, khi chúng ta chuẩn bị phản kích, thì kết cục này cuối cùng cũng đã định rồi."
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Tề Lăng Phong làm việc thực sự rất nhanh gọn mà tàn nhẫn, lúc Cố Tử Hàn còn đang vất vả khiến cho Ngôn thị phải lao đao, thì anh ta im lặng chờ đợi, để Cố Tử Hàn dọn sẵn hết cả con đường xong, trong nháy mắt giống như con báo vậy, tìm đúng thời cơ, rất nhanh không để con mồi còn lối thoát, tốc độc kinh người, mục tiêu chuẩn xác, không chút dây dưa, khiến người khác không kịp đề phòng.
Cho nên Cố Tử Hàn cứ như vậy thua ở trên tay Tề Lăng Phong.
"Biết đối phương công ty kia là ai không?" Kiều Tịch Hoàn cố ý hỏi.
Cố Tử Hàn trầm mặc, không nói gì.
"Đến bây giờ còn chưa biết sao?" Kiều Tịch Hoàn cố ý hỏi.
Sắc mặt Cố Tử Hàn có chút khó coi, lắc đầu.
Đến bây giờ đối phương thực sự chưa lộ ra chút giấu vết nào, có lẽ phải đợi tới ngày mai Ngôn thị chính thức mở cuộc họp báo mới có thể biết người bí mật kia là người nào ?! Chỉ là lúc này, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói ra như vậy, trên một góc độ khác mà nói đang chỉ ra sự bất lực của anh ta, sắc mặt Cố tử Hàn nhíu lại, đen thấu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn mặt Cố Diệu đã đen thui lại, cũng biết điều không hỏi thêm gì nữa, chỉ là lại ỏi một vấn đề khác ;"Không phải là nói có Diệp thị đang âm thầm giúp một tay hay sao? Bọn họ cũng không có phát hiện, Ngôn thị đã bị xí nghiệp khác để ý ?!"
Nói vừa dứt lời, vừa nói lại càng thêm tức giận.
Cố Tử Hàn tức giận nói :"Thời điểm thu mua Ngôn thị, Diệp Mị về nhà hỏi mẹ của cô ấy cung cấp một phần tài liệu kinh doanh của Ngôn thị trươc mắt, còn lại mọi quyến định cũng như dự án thu mua đều là do tôi độc lập tự thực hiện. Diệp thị không có . . . sẽ không đưa thêm sự trợ giúp nào. Mà chuyện vừa mới xảy ra, tôi cũng gọi ngay cho DiệpMị để hỏi cô ấy về lần thu mua này đã xảy ra vấn đề gì, tại sao lại bị bại lộ, mà đối phương dường như biết hết toàn bộ động thái của chúng ta, mẹ cô ấy cũng trả lời cô ấy, Diệp thị không có nghĩa vụ giúp chúng ta toàn bộ, cho nên không có cho tôi một câu trả lời nào nữa."
Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười.
Đương nhiên sẽ không cho anh.
Diệp Vũ gian lận bên trong, Diệp phu nhân chưa tới mức đem đá tự đập chân mình.
Cố Diệu nghe đến đó, dường như tức giận đến mức không thở nổi, sắc mặt xấu xí, âm thanh cũng tức giận hơn :"Bây giờ cái gì cũng đã định sẵn rồi, anh ngồi đây không biết đối phương là ai thì làm sao có thể thay đổi được cái gì ?! Giống như chúng ta đem đồ cưới dâng lên cho người khác, Cố thị nhiều năm như vậy còn chưa từng bị chuyện gì khiến cho nín nhịn thế này ?!"
Cố Tử Hàn mím môi không dám mở miệng.
Dưới cơn thịnh nộ của Cố Diệu, Kiều Tịch Hoàn cũng không dám xen miệng.
"Sớm biết chuyện này, ta đã để cho Kiều Tịch Hoàn làm !" Cố Diệu hung hăng nói :"Thật thua thiệt khi ta đã bồi dưỡng con nhiều năm như vậy Cố Tử Hàn, từ khi anh trai con gặp chuyện không may đến giờ cũng đã là 8 năm, 8 năm trôi qua này, cuối cùng con đã học được cái gì ?!"
Cố Tử Hàn mím môi, ngay trước mặt Kiều Tịch Hoàn bị mắng rất khó nghe.
"Vốn dĩ đối với con còn mang chút hy vọng sau khi trải qua lần này sẽ làm nên việc lớn, yên lành mà ở lại Cố thị, con biết rõ anh trai con đối với cái công ty này một chút tâm tư cũng không có, Tử Tuấn còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa chín chắn, khẳng định chưa có khả năng tiếp quản công ty. Ta vốn dĩ hi vọng có thể đem công ty này giao lại cho con, nhưng con biểu hiện như vậy làm sao ta còn có thể tin tưởng con !?" Cố Diệu dường như đã tức giận đến mức muốn thổ huyết tại chỗ.
Cố Tử Hàn nhìn ông ta :"B, về sao con sẽ sửa đổi thật tốt, lần này đúng là sơ suất. . ."
"Cố Tử Hàn, không có lần sau! Cơ hội ta cho con rất nhiều. Ta không nói đến trước đây, trong khoảng thời gian này con toàn làm ra chuyện hoang đường, ta cũng đã bao dung con đủ rồi. Trước kia ta nói giữ con lại Thượng Hải chính là vì muốn để con nhận lấy dự án thu mua Ngôn thị, hiện tại thì hay rồi cái gì cũng đều hỏng bét, ngày mai con thu dọn đồ đạc đi Thẩm Dương ngay lập tức cho ta. Lúc nào có thể trở về thì con tự xem vận mệnh của chính mình đi!" Cố Diệu hung hăng nói, chắc như đinh đóng cột.
Cố Tử Hàn lúc đầu còn muốn phản bác, nhìn Cố Diệu hiện tại đã tức giận đến như vậy cũng không dám xen vào nói một chữ.
Kiều Tịch Hoàn đương nhiên không có ngu ngốc nói gì để bản thân phải đứng đầu ngọn sung rồi, cho nên vẫn cứ im lặng, lặng lẽ nghe Cố Tử Hàn bị Cố Diệu không chút che giấu nào mà mắng, cô nhịn không được nhìn thoáng qua Cố Tử Hàn, hình ảnh hiếm thấy như vậy đúng thật không thể bỏ qua.
Trong lòng tà ác cười.
Mặc kệ như thế nào, Cố Tử Hàn từ ngày mai sẽ biến mất khỏi mắt cô, đây là chuyện tốt! Cô đối với người đàn ông này nhịn cũng đã đủ, cô không muốn đến lúc bản thân hành động những chuyện khác Cố Tử Hàn ở bên cạnh làm vướng tay vướng chân. Người đàn ông này không phải không có năng lực gì, năng lực lớn nhất của anh ta đó chính là biết dùng tâm tư, đến lúc đó cô gian lận gì ở Cố thị, Cố Tử Hàn tuyệt đối là người đầu tiên có thể cảm giác được.
Dĩ nhiên sẽ ngăn cản bước chân của cô.
Nhịn không được, âm thầm thở dài một hơi.
Cái này biểu thị cô lại có thể tiến gần thêm một bước đến mục tiêu của cô rồi.
Đôi mắt vừa chuyển.
Tề Lăng Phong chiếm được quyền sở hữu của Ngôn thị, anh ta có nói 50% cổ phần của anh ta. . . Tề Lăng Phong loại người này lật lọng cô cũng không có hy vọng thêm gì, hơn nữ cổ phần của Ngôn thị đối với cô mà nói cũng không phải là thứ quá cần thiết, cho nên cô cũng không cần phải để ở trong lòng.
"Cố Tử Hàn anh ra ngoài trước đi!" Cố Diệu đột nhiên mở miệng.
Cố Tử Hàn ngẩn người ra, nhìn Cố Diệu rồi lại quay đầu nhìn sang Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, không có tâm tình gì đặc biệt.
"Còn không đi ra!" Cố Diệu lạnh lùng nói.
Cố Tử Hàn đứng dậy, có chút tức giận rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn, quay đầu nhìn Cố Diệu :"Ba."
"Chuyện thu mua Ngôn thị, ta bây giờ quả thực hối hận vì sao trước đây không có để con đi làm. Nghĩ lại thì con đến công ty lâu như vậy còn chưa làm ra chuyện gì sai lầm qua, coi như có sai sót cũng có thể nhờ sai sót ấy mà đạt được mọi thứ chúng ta muốn! Tử Hàn thực sự vẫn có chút cao ngạo cho nên việc hư nhiều hơn là thành công." Cố Diệu hung hăng nói, dường như rất hối hận.
Cố Diệu đối với Ngôn Cử Trọng không chỉ đơn thuần là thông gia mà còn ở khắp nơi làm khó dễ cho đối phương, Cố Diệu thực sự muốn để Ngôn Cử Trọng thua ở trong tay ông ta! Hơn nữa, Ngôn thị ở Thượng Hải cũng không tính là một công ty nhỏ, Cố Diệu dùng chày vắt ra nước cũng phải chiếm tiện nghi của những người nhỏ hơn mình, làm sao có thể để miếng thịt béo trong bát mình bị người khác cướp đi, hiện tại nhất định là đang đè nén nên làm sao cũng không thể nuốt xuôi được.
"Ba, Tử Hàn cũng chỉ là trong chốc lát sơ suất mà thôi, ai có thể nghĩ đến việc chúng ta làm giữ bí mật đến thế lại còn bị đối phương phát hiện, hơn nữa không thể không nói, đối phương có lẽ đã sớm biết hành động của chúng ta rồi, có thể im lặng đợi chúng ta đem thị trường chứng khoáng chèn ép đến mức thấp nhất, rồi chỉ trong mấy giờ đã lẳng lặng tiến hành thu mua hết, nhất định đây là có người cố tình làm, con cảm thấy chuyện này có lẽ ba có thể tra một chút. Có thể tra được cái gì, cũng có thể thuận tiện giúp chúng ta về sau làm việc càng thêm cẩn thận hơn." Kiều Tịch Hoàn nói, suy nghĩ tỉnh táo hơn nhiều.
Thực sự Kiều Tịch Hoàn không hề ngu ngốc.
Chuyện này rõ ràng là chuyện của ông ta, Cố Diệu đột nhiên còn gọi cô tới, ở trước mặt cô hung hăng mắng Cố Tử Hàn, một mặt chính là để cho Cố Tử Hàn chịu giáo huấn cũng như xử phạt anh ta, ở mặt khác Cố Diệu có phải hay không cũng đang nghi ngờ cô ?! Bây giờ Cố Diệu đang muốn thu mua Ngôn thị cũng chỉ có mình ông ta biết, Cố Tử Hàn, Diệp Mị cùng người nhà Diệp Mị, còn có cô cũng biết, mà công ty đối phương dường như đều hiểu rõ mọi chuyện, nhất định là có người mật báo, cũng không nói khẳng định gì nhưng ít ra đối với cô đang có nghi ngờ.
Cô đương nhiên không sợ bị nghi ngờ, cô thừa nhận chuyện này là cô đưa ra mưu kế cho Tề Lăng Phong, nhưng nếu Cố Diệu biết Tề Lăng Phong ra tay, lại biết Tề Lăng Phong bây giờ đang cùng Diệp Vũ nói lời yêu thương, tuyệt đối sẽ không đem ánh mắt hoài nghi dán lên người cô, mà nói thẳng ra đúng là Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ liên kết với nhau làm ra thì cũng đâu có dính lứu gì tới cô !?
Cô bất quá chỉ là ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.
Đối với lời Kiều Tịch Hoàn nói, Cố Diệu tựa hồ trầm mặc một giây.
Kiều Tịch Hoàn có thể nói như vạy, mười phần không phải do Kiều Tịch Hoàn làm, hơn nữa hiểu biết của ông ta đối với Kiều Tịch Hoàn từ trước tới nay thì Kiều Tịch Hoàn còn chưa có đến mức ngu xuất như vậy làm ra những chuyện không được lợi lộc gì. Chuyện như vậy chỉ có Cố Tử Hàn mới đi làm, nói đến Cố Tử Hàn, Cố Diệu càng thêm tức giận, nhiều năm như vậy thực sự uổng công ông ta bồi dưỡng, kết quả là làm chuyện gì cũng không thể thành công! Ngược lại còn rước lấy một đống phiền toái!
"Được, chuyện điều tra, ta giao cho con, con đến lúc đó phải cho ta một lời giải thích hoàn hảo." Cố Diệu nói :"Ta cũng không hi vọng Cố Tử Hàn có thể vì công ty mà làm ra được cái gì ?!"
Có lẽ ông ta thực sự đối với Cố Tử Hàn đã triệt để thất vọng rồi.
"Vâng, con sẽ điều tra tỉ mỉ." Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu :"Còn Tử Hàn. . ."
"Con không cần nói cho nó lời biện hộ gì, nó còn ở Cố thị sẽ chỉ ảnh hưởng đến quyết định của con, chuyện của công ty về sau tạm thời để con tới phụ trách." Cố Diệu nói, tựa hồ đã suy nghĩ cặn kẽ.
Kiều Tịch Hoàn có chút được yêu thương mà lo sợ, vội vàng nói :"Cám ơn ba, con nhất định sẽ làm tròn bổn phận."
"Được." Cố Diệu gật đầu còn nói thêm :"Tử Tuấn tuy là còn nhỏ, hầu hết thời gian vẫn chưa đủ chín chắn, có điệu dù sao cũng là em ba, cũng muốn nó trưởng thành hơn. Ta nghĩ đem nó an bài ở bên cạnh con, con chỉ bảo cho nó một chút, về sau ít nhất cũng có thể cùng con san sẻ khó khăn."
Kiều Tịch Hoàn trong lòng có chút châm chọc cười.
Cố Diệu làm sao có thể hoàn toàn tín nhiệm cô, muốn để Cố Tử Tuấn ở bên cạnh cô không phải để cho cô dạy dỗ anh ta, rõ ràng kêu Cố Tử Tuấn tới giám sát cô cho ông ta mà thôi! Hiện tại dù sao Cố Tử Hàn cũng rời khỏi tổng công ty Cố thị, Cố Tử Thần thì không quan tâm tới bất cứ chuyện gì của công ty, mà Cố Diệu dù sao cũng đã có tuổi, không có khả năng bất cứ lúc nào bât cứ nơi đâu đều có thể biết hết được nhất cử nhất động của Kiều Tịch Hoàn, tự nhiên cũng sẽ lo lắng cô ở Cố thị sẽ khuếch chương.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, nghiêm túc nói :"Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ chỉ bảo cho Tử Tuấn. Tuy là Tử Tuấn hiện tại vẫn chưa chín chắn cho lắm, nhưng thực sự tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tuổi tác hiện tại của em ấy đáng nhẽ đã giống như Tử Thần cùng Tử Hàn tới công ty đi làm rồi. Con nhất định sẽ giúp em ấy gánh vác lấy xí nghiệp của gia tộc."
"Trông đợi vào con đó." Cố Diệu nói, lại thở dài, nói vài lời thấm thía :"Ta ngược lại cảm thấy Tử Tuấn không thể tiếp quản được Cố thị, mặc dù hiện tại thân thể vẫn còn có thể khỏe mạnh, còn có thể giúp con cái đều có chỗ đứng của chính mình là tốt rồi. Còn Cố thị sau đó thuộc về ai. . . Kiều Tịch Hoàn, con cố gắng làm thật tốt, ra nhất dịnh sẽ không bạc đãi con."
"Con hiểu thưa ba, mặc kệ thế nào, con cũng là vợ của Tử Thần, là con trưởng của Cố gia, hiện tại Tử Thần không có cách nào chịu trách nhiệm được, con nguyện ý vì trong nhà mà làm chút chuyện." Kiều Tịch Hoan nhìn Cố Diệu, nghiêm túc.
"Có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Cố Diệu tựa hồ vui mừng, ông ta gật đầu nói rằng :"Thời gian không còn sớm, con về trước đi."
"Ba không đi cùng sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Buổi tối ra còn óc chút chuyện, phải bồi vài người bạn bên tòa thị chính đi ăn. Mặt quan hệ với bên thành phố tuyệt đối không thể lạnh nhạt." Cố Diệu bất đắc dĩ nói thêm :"Lúc đầu đều là do Tử Hàn , hiện tại cũng không mong nó tới đây. Chờ con thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, ba cũng sẽ đem những mối quan hệ này cho con tới xử lý."
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Lúc này không kiêng kỵ nhất chính là vì cái trước mắt, nếu không sẽ khiến Cố Diệu phòng bị, chẳng bằng cứ để Cố Diệu an bài như thế nào thì cô làm như thế đó!
"Ba, ba nên chú ý đến thân thể." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, rời khỏi.
Cố Diệu gật đầu, dường như có chút mệt mỏi dựa vào ghế làm việc, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Diệu.
Đến một số tuổi nhất định, có rất nhiều chuyện thực sự không quản nổi!
Bên người nếu không có ai giúp ông ta chống đỡ, ăn bản ông ta không có khả năng đi về phía trước.
Mà người giúp ông ta chống đỡ, dĩ nhiên Cố Diệu cũng rất rõ ràng đó là chỉ có Kiều Tịch Hoàn thôi!
Mím môi, đóng cửa phòng làm việc của Cố Diệu lại.
Cho tới bây giờ, bản thân cô ở Cố thị thực sự không thu hoạch gì được nhiều. Khóe miệng cô cong lên, đi về phía cửa thang máy.
Bước chân vừa mới đi tới thì một cách tay bị người khác kéo lại, còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bị một cánh tay hung hăng che lại, sau đó mạnh mẽ lôi vào trong phòng làm việc. Cô bị người kia hung hăng ném lên ghế sofa, mà người kia lại khóa cửa lại, đóng cửa phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn có chút bực mình nhìn Cố Tử Hàn, nhìn về phía anh ra rống to :"Anh có bệnh sao ?!"
"Kiều Tịch Hoàn, cô bây giờ thật nhàn hạ, nhìn tôi bị ba ghét bỏ như vậy, bị xua đuổi như vậy, cô bây giờ chắc vui vẻ lắm ?!" Cố Tử Hàn hung hăng nói, sắc mặt tức giận, gân xanh trên trán dường như cũng lộ ra ngoài trông có vẻ dữ tợn!
"Cố Tử Hàn, nam tử hán đại trượng phụ, thua cũng phải nhận thua, anh như vậy, tôi thực sự hết sức khinh thường anh!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
"Cô chừng nào thì nhìn qua tôi ?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói :"Cô chừng nào thì nhìn qua tôi ?! Trong mắt cô tôi không phải chỉ có một dạng ngu ngốc sao, ở trong lòng bàn tay cô bị cô đùa bỡn hay sao ?!"
"Anh quá chú ý đến tôi, còn tôi không có hứng thú đi đùa bỡn anh!"
"Cô chớ giả bộ Kiều Tịch Hoàn, lần này chuyện Ngôn thị có phải hay không là do cô nhúng tay vào!"
"Cố Tử Hàn làm bất cứ chuyện gì cũng cần chứng cớ! Nếu anh có chứng cớ nói tôi động tay động chận anh có thể đem tới đồn cảnh sát, tôi tuyệt đối sẽ không giống như anh vậy, còn tìm Cố Diệu tới che chở, tôi cam tâm tình nguyện đi ngồi tù!"
"Cô đây là đang mỉa mai tôi sao ?! Mỉa mai tôi đến bây giờ còn để cho ba tới để che chở !" Cố Tử Hàn hung hăng nói, tâm tình không chút khống chế.
"Tôi không có nói gì, tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi. Cố Tử Hàn, đừng trách tôi không khuyên anh, anh tự giải quyết cho tốt việc đi Thẩm Dương đi, đừng để lúc trộm gà không thành lại mất đi cả nắm thóc. Nói không chừng Cố Diệu có thể vui vẻ đem anh từ Thẩm Dương trở về! Anh còn có cơ hội mà ở Cố thị phát triển, bằng không. . ." Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn rõ ràng có cùng một gương mặt như Cố Tử Thần vậy, nhưng thế nào cũng có độ chênh lệch rất lớn. Cô hung hăng nói :"Nếu không, người nào cũg không biết, đến cuối cùng có phải hay không anh sẽ tự, sinh, tự, diệt!"
"Cô đây là đang đe dọa tôi ?!"
"Tôi là đang nhắc nhở anh." Kiều Tịch Hoàn đứng dậy từ ghế sofa, xoa xoa cách tay vừa mới bị Cố Tử Hàn nắm chặt :"Hiện tại cô là đang bực bội sao, có nghe lời tôi nói hay không cũng không sao, càng về sau anh sẽ càng hiểu, bây giờ chuyện thất bại nhất là anh làm đó chính là quá mực cực đoan, biểu hiện lại rõ ràng như vậy, cho nên Cố Diệu hy vọng quá lớn mới thất vọng nhiều, nếu như anh tỉnh táo một chút, khiêm tốn một chút, anh cũng không có kết cục đến như bây giờ!"
Cố Tử Hàn siết chặt quả đấm, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy không có lời dư thừa nào với Cố Tử Hàn, cô đi về phía hướng cửa phòng làm việc, chuẩn bị rời khỏi.
"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Hàn đóng cửa phòng khi Kiều Tịch Hoàn vừa mới kéo ra một chút, cả người tới gần, đem Kiều Tịch Hoàn hung hăng áp dưới thân thể, nguy hiểm càng lúc càng rõ ràng, lạnh lùng nói :"Nói một chút lời chế nhạo tôi, liền dễ dàng có thể bình yên vô sự rời khỏi sao !?"
Kiều Tịch Hoàn nhấc mắt lên, trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
Phòng làm việc của Cố thị cách âm rất tốt, hơn nữa đây là phòng lãnh đạo cấp cao, bên ngoài ngoại trừ thư ký thì không có bất kỳ nhân viên nào, cộng thêm hiện tại cũng đã là lúc tan việc , coi như cô muốn tìm người cứu viện cũng không có ai.
Cô đè nén tâm tình, cố gắng để bản thân duy trì sự tỉnh táo :"Anh còn muốn nói điều gì ?!"
"Con người của tôi luôn luôn có thù tất báo!" Cố Tử Hàn hung hăng nói.
"Tôi có đụng chạm gì đến anh sao ?!"
"Không cần phải phản bác!" Cố Tử Hàn mặt khá dữ tợn, giận dữ :"Tôi tìm không được chứng cứ của cô, nhưng tôi không biết từ sau khi cô ra tù, cuộc sống của tôi càng lúc càng khó khăn hơn!"
Kiều Tịch Hoàn cắn môi :"Anh muốn thế nào !?"
"Muốn thế nào?" Ngón tay Cố Tử Hàn đặt ở trên cổ mảnh khảnh của cô, sầm mặt lại, đôi mắt hung ác :"Bóp chết cô thì như thế nào?"
"Giết người thì đền mạng, Cố Tử Hàn." Kiều Tịch Hoàn cố gắng để bản thân không kinh hoảng không sợ hãi, lạnh lùng như vậy nhìn Cố Tử Hàn, nói từng câu từng chữ rõ ràng :"Không phải mỗi lần giết người đều sẽ có người chịu tiếng xấu thay cho người khác đâu!"
Cố Tử Hàn đang nắm lấy cổ cô tay ngẩn ra, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"3 năm trước, anh giết người giúp việc, tôi giúp anh ngồi tù. Ba năm sau, anh giết tôi, anh chuẩn bị kêu ai giúp anh ngồi tù đây ?! Cố thị khắp nơi đều có giám sát và điều khiển, anh chuẩn bị từ trong phòng làm việc của anh trực tiếp nhảy từ đây xuống đất sao ?!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng hỏi.
Ngộ sát người hầu, hình phạt ba năm!
Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này thực sự rất ngu ngốc ngồi tù cho tên đàn ông này mất ba năm, không biết đổi được cái gì ?!
Kết quả đâu ?!
Từ khi cô ra tù đến giờ, Cố Tử Hàn người đàn ông này chưa từng đối với cô chưa từng có bất kỳ sự chịu đựng nào.
Cô cảm thấy đáng giá sao ?!
Đương nhiên.
Nếu là Hoắc Tiểu Khê mà nói, cô không có chút tâm tình nào, dĩ nhiên cô vẫn chấp nhận điều mà Kiều Tịch Hoàn đã từng làm, có thể không tức giận không so đo. Lùi một vạn bước mà nói, không phải vì Cố Tử Hàn đã từng hành động như vậy, không phải Cố Tử Hàn khiến cho Kiều Tịch Hoàn phải ngồi tù, cô cũng không có cái cơ hội ngồi tù như Kiều Tịch Hoàn, cho nên cô có thể bỏ qua hết những tổn thương mà anh ta gây ra cho Kiều Tịch Hoàn. Nhưng điều kiện đầu tiên không phải là một lần nữa lại nhắm lên người cô.
Dĩ nhiên.
Người hiền dễ bị bắt nạt.
Kiều Tịch Hoàn đã từng, cho nên hiện tại mang đến cho cô những chuyện phiền toái như vậy là đương nhiên.
"Giết người thì đền mạng!" Cố Tử Hàn khóe môi khẽ cong lên :"Nếu như đều không muốn sống thì sao ?"
"Vậy anh cũng có thể thử xem. Như vậy, toàn thế giới sẽ biết Cố Tử Hàn anh bởi vì một lần thất bại mà hèn nhát đi tìm chết, anh có thể nghĩ xem những người khác sẽ nhìn anh với con mắt như thế nào, đương nhiên quan trọng nhất là anh nên nghĩ kỹ đi, Cố Diệu sẽ như thế nào, ông ta có lẽ sẽ đau lòng một thời gian. Nhưng sau đó thì sao, sẽ chỉ cảm thấy anh là kẻ vô năng mà thôi!" Kiều Tịch Hoàn nói trắng ra.
Sắc mặt Cố Tử Hàn càng lúc càng khó coi, càng lúc càng dữ tợn :"Cô như vậy là muốn làm tôi tức giận, hữu dụng sao ?!"
"Nếu như một người thông minh thì sẽ không có dùng." Kiều Tịch Hoàn nói :"Cố Tử Hàn, nếu như tôi là anh, tôi sẽ chọn đi Thẩm Dương tạo ra thành tích mới rồi sau đó nở mày nở mặt trở về. Tôi tuyệt đối sẽ không phải bởi vì cái lợi trước mắt mà thảm bại đến mức chán chường để rồi cam chịu!"
Cố Tử Hàn cười nhạt :"Cô nên làm chuyên gia đàm phán! Thế nhưng rất xin lỗi, tôi không dễ thuyết như vậy đâu."
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Tôi không giết cô." Cố Tử Hàn hung hăng nói, khóe miệng tà ác lôi ra một tia chán ghét :"Cô nói đúng, giết người thì đền mạng. Không có cô giúp tôi chịu tiếng oan tôi còn có thể tìm ai. Nhưng con người của tôi luôn luôn không chịu thua thiệt, cô nói xem hiện tại nếu tôi đem cô lột sạch sau đó đem quay lại cảnh cô không mặc gì rồi đăng lên mạng, sẽ thế nào nhỉ ?!"
Kiều Tịch Hoàn ngẩn cả người ra sắc mặt đột nhiên trắng bệch!
"Làm sao, cô cũng sẽ sợ ư ?!" Cố Tử Hàn nhìn sắc mặt của cô biến hóa, hung hăng nói.
"Tôi đối với anh vô sỉ như vậy, đương nhiên biết sợ!" Kiều Tịch Hoàn nghiến răng nghiến lợi.
"Vô sỉ ?!" Cố Tử Hàn cười lạnh :"Thế giới này có nhiều người vô sỉ cũng không hề thua kém tôi!"
Kiều Tịch Hoàn cắn chặt môi, cánh môi vào thời khắc ấy tựa hồ cũng kiềm nén sợ hãi cùng run rẩy.
Lúc này Cố Tử Hàn thực sự cái gì cũng đều làm được!
"Cố Tử Hàn, anh dám thì đem tôi lột sạch rồi quay lại đem lên mạng đi, tôi dám đến công an cơ quan để tố cáo anh, cùng nhau ngồi tù đi. Tôi không hề cảm thấy như vậy so với tội giết người thì nhẹ nhàng, đến lúc đó người ngoài đồn đại, em chồng lột sạch quần áo chị dâu, còn quay lại bỏ lên mạng, anh cảm thấy chuyện như vậy. . . Anh chịu được, nhà anh chịu được không ?! Tôi nghĩ đến lúc đó Cố Tử Hàn anh còn mặt mũi nào nữa không ?!"
"Cô nói đúng." Cố Tử Hàn đột nhiên đau đầu :"Tôi không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, cô không cảm thấy Cố Tử Hàn thức sự biết tỉnh ngộ.
Cố Tử Hàn ác độc cười, vừa cười vừa nói :"Tôi hẳn nên lột sạch quần áo của co, sau đó chụp lại để đem ra uy hiếp cô, đến lúc đó tôi thực sự cảm thấy thời điểm cần thiết có thể ngọc nát đá tan, đương nhiên, nếu như cô giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cô đem những hình ảnh ấy bảo quản thật tốt, tuyệt đối không bị truyền ra ngoài, không để cho người ngoài thấy được. . ."
"Cố Tử Hàn!" Kiều Tịch Hoàn rống giận.
Anh ta thực sự rất vô sỉ, chưa từng thấy ai so với anh ta vô lại như vậy!
Kiều Tịch Hoàn bởi vì giận mà khuôn mặt ửng đỏ :"Vốn dĩ tôi không có ý định ra tay với Cố Tử HÀn anh, anh làm như vậy, tôi cũng sẽ thực sự đưa anh vào địa ngục!"
"Rốt cuộc cũng thừa nhận, mọi thứ là do cô làm?" Cố Tử Hàn nói, hung hăng như muốn giết người vậy.
"Tôi hiện tại nói rõ cho anh từng câu từng chữ để anh biết, Cố Tử Hàn anh nghe rõ vào, hôm nay anh dám đụng tới một sợi lông của tôi, hôm nay nếu như anh không đem tôi giết chết, tôi dù bất cứ giá nào cũng sẽ để cho anh sống không bằng chết! Tôi nói được sẽ làm được!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, trong giọng nói mang theo tia âm u lạnh xuyên tim.
Chân mày Cố Tử Hàn khẽ nheo lại.
Một giây kia ngón tay không tự chủ khẽ thả lỏng một chút.
Là đột nhiên bị khí thế của người phụ nữ này làm cho ngẩn ngơ.
Vẻn vẹn một giây.
Đe dọa, ai lại không biết!
Khóe miệng anh ta cứng ngắc lần nữa cao ngạo vung lên :"Tôi thực sự muốn nhìn chút, thủ đoạn của cô có thể tới mức độ nào!"
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay khẽ dùng sức, nửa cúc áo lụa trắng của Kiều Tịch Hoàn rơi hết, một viên một viên rơi trên mặt đất, bên trong áo ngực màu đen cứ thế bại lộ trước mặt Cố Tử Hàn.
Cơ thể Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Hàn giam giữ, ở dưới sức mạnh của đàn ông, căn bản không có cách nào phản kháng.
Toàn bộ khuôn mặt cực kỳ tức giận.
"Còn muốn phản kháng ?!" Cố Tử Hàn cảm nhận được người bên dưới phản kích kịch liệt, nhìn cô tức giận đến mực khuôn mặt hồng thấu, nụ cười chán ghét càng thêm rõ ràng, ngón tay anh ta thon dài phác họa áo ngực trước mặt :"Đột nhiên rất muốn nhìn xem một chút, ở phía dưới này, đến cùng cất dấu cái gì. . . Thứ tốt."
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Được, Cố Tử Hàn.
Trên cái thế giới này ngoại trừ Tề Lăng Phong, còn không có ai dám đem cô bức đến mức như thế này !
Cô hung hăng nhìn Cố Tử Hàn, dường như muốn nhớ rõ người đàn ông này làm sao mà phải cần làm những chuyện tàn nhẫn, mới có thể khiến cho bản thân chỉ vì đi trả thù mà đâm đầu vào cả chỗ chết!
Không gian yên tĩnh.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Tử Hàn sầm mặt lại.
Tiếng điện thoại reo lên từ trong túi quần anh ta.
Cố Tử Hàn khẽ rũ đôi mắt nhìn qua.
Kiều Tịch Hoàn vẫn hung hăng nhìn Cố Tử Hàn.
"Điện thoại lúc này .. ." Cố Tử Hàn cười lạnh :"Ông trời cũng đang giúp cô ?!"
Kiều Tịch Hoàn không nói một câu.
Cố Tử Hàn buông áo ngực Kiều Tịch Hoàn ra, cầm điện thoại lên.
Dãy số trên màn hình khiến cho anh ta ngẩn cả người ra.
Cố Tử Hàn dùng cả người đè nặng lên Kiều Tịch Hoàn, một tay bịt miệng Kiều Tịch Hoàn lại, bắt máy.
Anh ta chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Bên kia đã truyền tới một âm thanh u ám :"Cố Tử Hàn, tôi khuyên cậu nên buông Kiều Tịch Hoàn ra."
Mặt Cố Tử Hàn biến sắc.
"Tôi không phải đang uy hiếp cậu, mà là đang cho cậu cơ hội, chỉ có thời gian 5 giây." Bên kia vẫn từ từ nói.
Cố Tưr Hàn nhìn khắp nơi bốn phía, dường như đang tìm cái gì đó.
"5, 4, 3, . . . " Âm thanh bên kia vẫn lành lạnh, ghé vào lỗ tai anh ta u ám.
Cố Tử Hàn chợt thả Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn vừa được tự do, thân thẩn không chút khống chế ngồi bệt xuống đất, nơi cổ họng không ngừng ho khan kịch liệt, vừa rồi Cố Tử Hàn dùng cơ thể đè nặng lên cô, bởi vì có chút dùng sức, lại còn che đi miệng của cô, nên hô hấp được ít.
Phải mất như thế một lúc, suýt chút nữa thì trong nháy mắt cô đã ngừng thở.
Cô từng ngụm từng ngụm hít thở, đúng lúc đang điều chỉnh lại tâm tình, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh, một âm thanh khiến người ta không hiểu vô cùng hoảng sợ.
Cô không rõ lắm âm thanh kia là gì, có chút buồn bực lại có một chút dữ dội.
Không chỉ có cô, Cố Tử Hàn cũng nhìn theo hướng âm thanh đó, nhìn lên vách tường đột nhiên lõm xuống một điểm nhỏ.
Đó là một viên đạn.
Kiều Tịch Hoàn thực sự chưa bao giờ gặp qua thứ kia, nhưng trên ti vi cũng đã từng thấy qua.
Cố Tử Hàn vào thời khắc ấy sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, không hề có điềm báo trước, cầm điện thoại di động ttrong tay không chút khống chế run rẩy, không ngừng run rẩy. Phảng phất cũng bị một màn ấy làm hoảng sợ không nói nổi một chữ, cả người vẫn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích,
Nếu như vừa nãy một giây kia viên đạn đi về phía bên trái một chút. . .
Cố Tử Hàn kinh hãi mân lấy bờ môi chính mình, dường như đã không còn tâm tư gì nữa.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, mở cửa phòng làm việc ra, giữ chặt lấy quần áo chạy ra ngoài.
Cô so với Cố Tử Hàn cũng không bình tĩnh là bao, cô chỉ biết là, hiện tại nếu không rời khỏi căn phòng nguy hiểm kia, cô không biết viên đạn kia vốn muốn lấy mạng của người nào. Mà cô cũng không biết Cố Tử Hàn còn có thể hay không ra tay với cô, cô chỉ biết là, lúc này nên chạy trốn, cách càng xa càng tốt.
Cô ấn thang máy xuống, giống như điên chạy ra khỏi Cố thị cao ốc. Cô nhìn Võ Đại đang ngồi ở trong xe, liền mở cửa vọt vào còn chưa kịp ngồi vững đã trực tiếp nói :"Võ Đại lái xe."
Võ Đại vừa mới nhìn lên trời, lại nhìn Kiều Tịch Hoàn còn chưa tỉnh hồn, mím môi thu tầm mắt lại, lái xe.
Kiều Tịch Hoàn hít sâu, không ngừng thở, lúc này sắc mặt không còn tự nhiên, một chữ cũng không nói thành lời.
"Kiều Tịch Hoàn, cô làm sao vậy?" Võ Đại vừa lái xe, vừa nhìn qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt rõ ràng mất tự nhiên của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn khống chế lại tâm tình, cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh trở lại.
"Không có gì, chỉ là đã xảy ra chút chuyện, khiến người khác không nghĩ tới." Kiều Tịch Hoàn không muốn nhiều lời.
Võ Đại cau mày, vốn muốn nói gì, đột nhiên lại không nói nữa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ra ngoài đường phố Thượng Hải.
Luôn cảm thấy bản thân dường như bắt đầu nhìn thấy một thế giới khác mà bản thân cô không tưởng tượng nổi.
Có phải hay không giống như Diệp Vũ nói . . .
Đôi mắt cô khẽ nhắm chặt, cơ thể khẽ run.
Xe một dường thẳng tới Cố gia biệt thự.
Tề Tuệ Phân nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, có chút kỳ lạ muốn gọi cô lại, một giây tiếp theo chỉ nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn ôm quần áo chạy rất nhanh lên tầng 2.
Đây là xảy ra chuyện gì ?!
Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra, nhìn xung quanh một chút.
Cố Tử Thần ngồi trên ban công, nhìn qua rất bình tĩnh.
Cô cắn môi, đột nhiên nhào về phía Cố Tử Thần ôm thật chặt, cả người ngồi trên đùi anh, dúi đầu vào gáy của anh :"Cố Tử Thần, có phải là anh không!"
Cố Tử Thần nhíu mày.
Kiều Tịch Hoàn ôm anh thật chặt :"Thật sự là anh, nhưng cũng thật may, anh còn ở đây."
Cô thực sự mơ hồ nghe được âm thanh trong điện thoại của Cố Tử Hàn, bởi vì lúc đó, hai người khá gần nhau nên cô nghe rõ được giọng nói như băng ở trong điện thoại, cứ như vậy từng câu từng câu truyền vào trong lỗ tai của cô.
Mà âm thanh kia quen thuộc đến nỗi ,dường như có anh ở bên cạnh!
Cố Tử Thần trở tay đem Kiều Tịch Hoàn ôm vào trong ngực.
Kiều Tịch Hoàn lại càng ôm Cố Tử Thần chặt hơn, có lẽ là đang tìm sự thoải mái cùng ấm áp, cũng dường như đang xác định anh có phải hay không thục sự tồn tại.
Cứ thế ôm lẫn nhau, thời gian vẫn cứ trôi.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cố Tử Thần đột nhiên ở bên tai, từng chữ nói :"Đúng, chính là anh."
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Không còn cách nào đè nén run run.
Tay cô ôm Cố Tử Thần nhẹ buông, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô cắn môi, chuẩn bị ngẩng đầu.
Cố Tử Thần có chút mạnh mẽ đem đầu cô đặt trên ngực của anh, có chút bạc bẽo nói :"Không có gì đáng sợ, chỉ cần ôm anh là được."
Không có gì đáng sợ, chỉ cần ôm anh là được. . .
Viền mắt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hồng thấu.
Không phải chỉ là một câu ấm áp, chí ít Cố Tử Thần luôn lạnh lùng như thế lại từ trong miệng nói ra tuy không chút ấm áp nào.
Nhưng chính câu nói này, đột nhiên khiến cô không hiểu, cảm động đến nỗi muốn khóc.
Một loại cảm giác chưa từng có một ai như thế bảo vệ cô!
Cô thực sự không sợ.
Cô chỉ sợ thế giới của anh, có thể hay không một ngày kia anh liền biến mất. . .
. . .
Cố Tử Hàn vẫn ở trong phòng làm việc, dường như đang cố bình tĩnh lại, nửa ngày cũng không có nhúc nhích.
Đã lâu đã lâu.
Ánh nắng chiều đã lụi tàn, màu đen đang bao trùm.
Anh ta đột nhiên di chuyển bước chân, ngồi ở trong phòng làm việc của mình.
Anh ta không có mở đèn, chỉ ngồi lặng im như thế thật lâu.
Kết quả là, anh ta vẫn như cũ không phải đối thủ của Cố Tử Thần.
Kết quả là, anh ta vẫn bị Cố Tử Thần làm hoảng sợ, thậm chí khiến bản thân anh ta không có cách nào chấp nhận nổi tình trạng này.
Anh ta ngồi im nhìn xung quanh trong phòng làm việc.
Không nhận được sự tán thành của Cố Diệu, không biết bản thân cố gắng nỗ lực bao nhiêu, vẫn như cũ không chiếm được sự yêu thích của Cố Diệu.
Anh ta châm chọc cầm điện thoại lên, gọi :"Diệp Mị."
"Tử Hàn, đã trễ thế này, sao còn chưa quay về?"
"Ngày mai anh phải đi Thẩm Dương rồi." Anh ta nói.
Cho tới bây giờ dù không thể chấp nhận sự thật, cũng phải chấp nhận.
Trước khi đi muốn trả thù Kiều Tịch Hoàn, lại không nghĩ rằng bản thân lại bị hoảng sợ đến mức này.
Thực sự rất buồn cười.
Ngay cả bản thân cũng cảm thấy bi ai.
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Mị nhíu mày, giọng nói nghe rất quan tâm.
"Dự án thu mua Ngôn thị bị thất bại, ba đem anh đuổi đi Thẩm Dương. Có thể chính là tự sinh tự diệt!" Cố Tử Thần mỉa mai nói.
Diệp Mị có chút không tin :"Ba thực sự làm đến nước này ?!"
"Ừ." Cố Tử Hàn gật đầu.
Lúc này ngoại trừ Diệp Mị, có lẽ không tìm được ai có thể nói chuỵên cùng.
Anh ta xoay xoay ghế làm việc :"Ngày mai em đi Thẩm Dương với anh đi!"
Đã không còn người nào khác, chỉ còn có thể mang mỗi người phụ nữ này đi. Chí ít trong lòng vẫn còn có thể thoải mái, chí ít bên người còn có một người ở bên cạnh. Anh ta thực sự chưa bao giờ nghĩ qua, nhưng đến giờ phút này đột nhiên lại muốn đối xử thật tốt với Diệp Mị.
Ở cùng anh ta nhiều năm như vậy, dường như cũng chưa bao giờ được cái gì.
Ngược lại bây giờ, còn bởi vì bản thân anh ta mà phải tới Thẩm Dương, sống một cuộc sống xa lạ.
"Tử Hàn, em không muốn đi Thẩm Dương." Diệp Mị đột nhiên mở miệng.
Cố Tử Hàn ngẩn ra.
Anh ta chưa từng nghĩ có một ngày sẽ nhận được một đáp án như vậy :"Em nói cái gì?"
"Anh hãy nghe em nói, trước đừng tức giận." Diệp Mị nói :"Nếu em gả cho anh, khẳng định lấy chồng theo chồng, gả chó thì theo chó, thế nhưng mẹ em sẽ không để em đi Thẩm Dương, thời điểm kết hôn mẹ em đã nói rất rõ. Dĩ nhiên, vì anh, thực sự em cũng có thể không nghe lời mẹ sắp xếp. Nhưng ở một góc độ khác mà nói, Tử Hàn anh có từng nghĩ qua không? Nếu như chúng ta đều đi Thẩm Dương, toàn bộ thiên hạ đều là của Kiều Tịch Hoàn, đến lúc đó anh muốn xoay mình càng khó hơn, vì tương lại chúng ta về sau, em ở lại Cố thị, giúp anh trông chừng cô ta."
Cố Tử Hàn trầm mặc không nói gì.
Diệp Mị nói câu nào cũng đều rất có đạo lý.
Nhưng một giây kia, anh ta không hiểu cảm thấy có chút châm chọc.
Anh ta lạnh lùng cười, nhìn trần nhà, trầm mặc, dường như không biết phải nói thêm cái gì.
"Tử Hàn anh có nghe em nói không?" Diệp Mị hỏi.
"Ừ."
"Anh thấy sao?" Diệp Mị cực kỳ dịu dàng hỏi.
"Nếu em cảm thấy sắp xếp như vậy là thỏa đáng, anh còn có thể nói cái gì, nếu em muôn ở lại Thượng Hải thì cứ ở lại Thượng Hải, tự anh đi Thẩm Dương." Cố Tử Hàn nói, có chút tự giễu, có chút lạnh lùng.
Diệp Mị cắn môi :"Anh bây giờ ở đâu, em tới tìm anh."
"Không cần, tối nay anh tự trở về." Cố Tử Hàn nói
"Vậy anh chú ý an toàn, em chờ anh ở nhà."
Cố Tử Hàn cúp điện thoại.
Diệp Mị lạnh như thế, lạnh như băng. . .
Anh ta ngóc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất,
Lạnh lùng cười.
Vốn dĩ anh ta suy đoán được Diệp Mị sẽ có thái độ như vậy, là loại thái độ lấy đại cục để suy tính, đến giờ phút này anh ta lại càng hy vọng Diệp Mị cái gì cũng không cần cố nữa, chỉ cần theo anh ta rời khỏi, chỉ cần cùng anh ta đi Thẩm Dương.
Cho nên con người có một độ tuổi nhất định, thực sự cần một người ở bên cạnh, một người ở bên cạnh làm bạn . . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro