Q2. Chương 93: Gạo nấu thành cơm (1)
edit: tiểu hoa nhi
Cố gia biệt thự.
Phòng ngủ Cố Tử Hàn.
Diệp Mị cúp điện thoại.
Vốn dĩ mặt còn mang theo chút ưu thương, lúc này lập tức hiện lên nụ cười tà ác.
Diệp Vũ quả nhiên hết lòng tuân thủ giao ước, nhanh như vậy đã xử lý xong Cố Tử Hàn.
Kỳ thực Cố Tử Hàn cũng không có trêu chọc gì đến cô ta, có trách thì trách hiện tại cô ta không thương người đàn ông này nữa.
Không thương người đàn ông này cô ta một chút cũng không muốn bản thân bị ủy khuất để ở bên người đàn ông này.
Cô ta chuyển mắt, đi về phía sân thượng, nhìn hoa viên ở Cố gia biệt thự này.
Cố Tử Hàn đi, liền phải dựa theo sự sắp xếp của Diệp Vũ, đuổi Kiều Tịch Hoàn đi.
Đuổi người phụ nữ này, nói dễ nghe như vậy sao ?!
Đôi mắt cô ta hơi đổi, căn phòng cách vách là của Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn. . . Vỗn dĩ tâm tình coi như tốt, sắc mặt đẹp đẽ kia đột nhiên trầm xuống, khóe miệng hung hăng cắn cùng một chỗ, cô ta chính là loại người như vậy, không nhìn nổi chính là thứ mà bản thân không thể nắm lấy. KHông nhìn được chính là người khác có so với cô ta càng tốt hơn!
Cho tới nay cuộc sống đều nằm dưới cái bóng của Diệp Vũ không ngừng cùng cô ta trưởng thành, ngày càng phát hiện bản thân mình có được mãi mãi so với Diệp Vũ cũng không cùng đẳng cấp. Mặc kệ là bề ngoài hay bên trong, tâm trí của cô ta càng lúc càng vặn vẹo, có đôi khi cô tam cảm thấy cô ta rất giống với Cố Tử Hàn, giống nhau ở chỗ bản thân đều sống dưới một cái bóng quá lớn của người khác. Có điểm theo đuổi bất đồng đấy chẳng qua là Cố Tử Hàn một mực muốn được người khác công nhận, mà cô ta không cần bất kỳ ai công nhận, cô ta chỉ cần lấy được kết quả bản thân mong muốn là được, không có ngu xuẩn như vậy, đem hạnh phúc mình xây dưng trên một người khác, cô ta không có giống Cố Tử Hàn ngu ngốc như thế.
Thu tầm mắt lại.
Cô ta đi vào phòng tắm tắm.
Đêm nay Cố Tử Hàn trở về, cô ta một lần cuối cùng hầu hạ anh ta.
Về sau, để người đàn ông này tự sinh tự diệt đi! Cô ta không tin người đàn ông này có thể nhanh chóng từ Thẩm Dương trở về, coi như có trở về, cô ta nghĩ cô ta cũng không còn ở Cố thị mà chờ đợi, có lẽ lúc đó cô ta cũng đã đuổi Kiều Tịch Hoàn đi rồi.
Cô ta ở trong phòng tắm tắm thật lâu.
Nhìn bản thân trong gương cùng gương mặt với nụ cười độc ác vô cùng.
Cô ta không cảm thấy bản thân hư ỏng gì, cô ta cảm thấy vì một người mà theo đuổi hy vọng của bản thân, làm bất cứ chuyện gì cũng đều là đáng giá, ví dụ như cô ta không thích cùng đàn ông lên giường, ví như đoạt đi người đàn ông của người khác. . .
Cô ta xối hết đi những bọt xà phòng, sau đó lau khô, bọc một cái khăn tắm đi tới.
Trong phòng, chẳng biết Cố Tử Hàn từ lúc nào đã trở về.
Anh ta ngồi ở trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
Cố Tử Hàn làm nhiều như vậy, duy nhất chỉ mong muốn có được sự thừa nhận, đạt được sự thừa nhận của Cố Diệu, đạt được sự thừa nhận của Cố thị, đạt được sự thừa nhận của toàn thế giới. Đến bây giờ kết quả lại thành ra như vậy, cô ta nghĩ nếu cô ta nhẹ dạ một chút có lẽ sẽ cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương. Chỉ là đối với người đàn ông cô ta không yêu, cô ta luôn luôn không có hứng thú mà quan tâm.
Cô ta điều chỉnh tâm tình, đi tới.
Thân thể vẫn còn ướt đã ngồi lên đùi Cố Tử Hàn, cánh tay tinh tế mà trắng nõn ôm cổ anh ta :"Tử Hàn. . ."
Cố Tử Hàn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt kiều mị của Diệp Mị, bởi vì sau khi tắm, gương mặt càng thêm lẳng lơ.
Ngẩn ngơ đã lâu không nhìn thấy Diệp Mị chủ động như vậy.
Từ sau khi kết hôn đến bây giờ, mỗi lần dường như đều là bị anh ta ép buộc, còn cô ta ở dưới hầu hạ mà thôi.
Anh ta lôi ra một nụ cười mỉa mai, thực sự giờ phút này dường như trong lòng cũng hiểu chút gì đó, chỉ là không đủ sâu sắc để rõ ràng mà thôi. Mà anh ta lúc này lại không có tâm tình để nghĩ quá sâu xa, lần đầu tiên không muốn suy nghĩ cái gì, đôi mắt anh ta khẽ nheo lại, ngón tay thon dài chợt nắm lấy khăn tắm của cô ta, bàn tay to nâng sau gáy của cô ta đi xuống, đè một cái, một nụ hôn nặng nè, phát sinh. . .
Một phòng, cảnh xuân xán lạn.
Diệp Mị rất chủ động, rất chủ động, cùng anh ta dây dưa một đêm.
Anh ta như đang phát tiết vậy, không ngừng ở trên người cô ta đòi hỏi.
Mà cô ta cứ thế đặc biệt mê hoặc, giống như anh ta 'Gặp dịp thì chơi'.
Sáng sớm hôm sau.
Trời đã bắt đầu hửng sáng.
Diệp Mị cả người đau nhức không ngớt.
Tối hôm qua rất điên cuồng, Cố Tử Hàn rất ít khi điên cuồng như vậy, nhưng tối hôm qua, dường như bị bệnh tâm thần, muốn khiến cho cả hai cùng nhau sức cùng lực kiệt.
Cảm giác căn phòng có vài tia sáng chiếu vào, Diệp Mị nhỏ bé mở mắt, nhìn gò má lạnh lùng của Cố Tử Hàn ở dưới ngọn đèn ngủ bao phủ xuống, đột nhiên có chút lóng lánh. . .
Viền mắt đột nhiên có chút ướt át.
Gương mặt kia tương tự như ai đó.
Nếu như mỗi ngày mở mắt đều là gương mặt của người đàn ông kia, thì tốt biết bao nhiêu!
Người đàn ông này khi ngủ đã giúp cô ta cố gắng cố gắng chống đỡ những buổi tối tan vỡ kia.
Cố Tử Hàn dọn dẹp hành lý của mình, quay người lại, nhìn Diệp Mị hai mắt có chút đẫm lệ mơ hồ nhìn anh ta, cánh môi bạc bẹo khẽ nhấp, tự nhiên đi đến cạnh giường :"Em ngủ tiếp một chút đi, còn sớm."
"Không cần em đưa anh tới sân bay sao?"
"Không cần." Cố Tử Hàn lãnh khốc nói.
Rời khỏi như vậy, không muốn bất kỳ ai đưa tiễn.
Lòng tự ái của anh ta không cho phép.
"Ừ." Diệp Mị quan tâm không nói thêm nữa.
Cố Tử Hàn cúi đầu hôn lên gò má cô ta, ở bên tai cô ta nói :"Ba ngày hôm nay nhất định sẽ hỏi em vì sao không theo anh đi Thẩm Dương, em liền đem những lời sau nói với ông ấy là được. Mặc kệ hiện tại Kiều Tịch Hoàn ở trong lòng ba quan trọng thế nào, nhưng ba là người không dễ dàng tin tường bất cứ ai cả, cho nên đối với Kiều Tịch Hoàn nhất định cũng đã phòng bị, em ở lại Cố thị làm ánh mắt cho ông ta, ông ta nhất định sẽ vui lòng để em ở lại, nhớ kỹ, nói điều này đều là sắp xếp của anh là được."
"Được." Diệp Mị gật đầu.
Cố Tử Hàn đứng lên, cách nhau một khoảng khá xa.
Diệp Mị nhìn bóng lưng Cố Tư rHàn, nhìn anh ta cầm vali hành lý đơn giản như vậy lạnh lùng rời khỏi phòng.
Hai người trong lúc đó không có quá nhiều ngôn ngữ nào kích động, cũng không có chuyện lưu luyến không rời.
Khóe miệng tà á cười.
Cố Tử Hàn, đến ngày thực sự có trở về từ Thẩm Dương, có thể mọi thứ đã trở thành cảnh còn mà người mất.
Xoay người, cô ta đem mình giấu trong chăn, để bản thân buông lỏng ngủ say.
. . .
Ánh nắng dần dần len lỏi chen vào kẽ hở của rèm cửa sổ.
Một ngày mua hè.
Ánh sáng Thượng Hải luôn luôn rực rỡ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, cứ như vội soi sáng cả căn phòng lẫn sàn nhà.
Kiều Tịch Hoàn lật thân thể, vặn eo bẻ cổ ngồi dậy.
Cô quay đầu, mắt có chút mơ hồ ngơ ngác nhìn ánh sáng đang chiếu qua rèm cửa sổ rọi trên mặt đất. . .
"Tỉnh?" Bên trong căn phòng, đột nhiên truyền tới một giọng nam.
Theo hướng giọng nói, Kiều Tịch Hoàn chợt quay đầu, nhìn người đang ngồi giữa căn phòng, trên tay Cố Tử Thần vẫn như cũ cầm một quyển sách, nhìn bóng dáng anh thời khắc này giống như đang đợi cô, chờ cô tỉnh lại như bình thường.
'Ừ, chính là anh.' --- ' Không có gì đáng sợ cả, chỉ cần ôm lấy anh là được.'
Trong đầu đột nhiên hiện lên âm thanh có chút bạc bẹo, trầm thấp của anh ngày hôm qua.
Cô không nhing thấy vẻ mặt của anh cho nên không biết khi anh nói co này, có phải hay không cũng chỉ là lãnh đạm, thờ ơ.
"Tỉnh rồi thì rời giường, xuống nhà ăn sáng." Cố Tử Thần nói, đóng quyển sách lại, để lên một bên giá sách.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng anh, nhìn anh ở gần trước mặt chỉ cần vươn ra là có thể dụng vào, cô vén chăn lên, hai chân không đi về phía anh, từ sau phía sau ôm lấy anh, tựa đầu chôn nhẹ vào cổ anh, tóc cũng vì thế mà nghiêng sang một bên.
Ngày hôm qua không cho cô hỏi một chữ, đến bây giờ dường như cũng không có gì có thể hỏi.
Chỉ cần cảm nhận cơ thể ấm áp của anh như thế là đủ rồi.
Cố Tử Thần mím môi, tùy ý để Kiều Tịch Hoàn đem anh ôm lấy thật chặt, có đôi khi hai người không cần nói gì đặc biệt, chỉ cần ở trong nội tâm giữ lấy là được, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt trời hửng lên vừa lúc.
Bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói :"Hôm nay là cúôi tuần không cần đi làm!"
Cố Tử Thần đột nhiên bị một giọng nói nữ tính khiến cho bản thân ngẩn ra, nhịn không được xoa xoa cái lỗ tai có chút đau, người phụ nữ này chính là ở chỗ này đánh bất ngờ sao ?! Vốn dĩ bầu không khí lúc nãy cùng bây giờ . . .
Anh khẽ tối mặt, khẩu khí không tốt nói :"Không đi làm thì phải làm thế nào đây ?!"
"Không đi làm, thì em cũng không cần phải dậy sớm như thế!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, sau đó quay người lại leo lên giường, đắp chăn, đặc biệt dùng mông quay về phía Cố Tử Thần.
Khóe miệng Cố Tử Thần đã mân thành một độ cong cứng ngắc, anh thực sự không biết kết cấu não bộ của Kiều Tịch Hoàn có phải hay không khác với người bình thường.
Sắc mặt có chút khó coi.
Anh thực sự trúng tà mới có thể ngồi chờ người phụ nữ này rời giường, chờ người phụ nữ này cùng anh ăn sáng.
Anh đâye xe lăn, mở cửa phòng rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn ôm chăn nghe được cửa phòng đóng lại.
Cô thực sự cũng không ngủ được, vén chăn lên, hai mắt nhìn ra ngoài cửa phòng.
Luôn rất sợ mọi thứ thay đổi, sợ khi mọi thứ thay đổi rồi đột nhiên một ngày nào sẽ lại mất đi.
Ví như.
Người đàn ông này.
Cô không có cách nào giải thích được tâm trạng hiện tại, cô thực sự không muốn suy nghĩ sâu xa gì quá, cho nên lại không tim không phổi đem bản thân mình giấu trong chăn, hung hăng mà ngủ.
Lăn lộn một lục thì thực sự ngủ mất rồi.
Lúc bản thân lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng.
Ánh mặt trời không chỉ rực rỡ mà còn thêm nóng bỏng.
Cô tử trên giường đứng dậy, mơ mơ màng màng rửa mặt, thay một bộ quần áo ở nhà sau đó xuống lầu.
Trong đại sảnh, Diệp Mị ngồi một mình ở phòng khách, dường như đang xem tivi.
Đôi mắt cô khẽ nhíu lại.
Cố Tử Hàn đâu ?!
Cố Tử Hàn hôm nay phải đi Thẩm Dương, mà bây giờ Diệp Mị còn có thể nhàn nhã xem ti vi như thế? Không chuẩn bị hành lý cùng đi sao ?!
Mím môi, không chút động tĩnh trực tiếp đi tới, ngồi một bên trên ghế sofa.
Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, lạnh lùng nở nụ cười :"Cô không hiếu kỳ vì sao tôi bây giờ còn đang ở Cố gia biệt thự sao?"
"Cô đây không phải đang định nói cho tôi biết sao ?!"
"Tôi cũng không có ý lừa gạt cô làm gì, tôi sẽ không theo Cố Tử Hàn đi Thẩm Dương." Diệp Mị nói.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Làm sao vậy, ngạc nhiên ư !!" Diệp Mị cười đến khoa trương :"Tôi nói với Diệp Vũ giúp tôi đuổi Cố Tử Hàn đi, mà để cho tôi ở lại Cố thị, mới qua có vài ngày mà Diệp Vũ đã thực hiện xong cho tôi."
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không nói gì, chỉ là lẳng lặng nghe người phụ nữ này rốt cuộc là đang muốn nói cái gì thôi.
"Sáng sớm hôm nay, Cố Tử Hàn đã rời đi sớm rồi, anh ta không muốn người khác khinh thường anh ta cho nên trước khi mọi người tỉnh lại đã đi rồi. Tôi thực sự cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương, một giây kia còn tưởng rằng tôi sẽ ở trong nhà vì anh ta làm thêm nhiều chuyện nữa." Diệp Mị cười lạnh, cười lạnh nói :"Tử Hàn đi không bao lâu, Tề Tuệ Phân nhìn thấy tôi hỏi tại sao tôi không đi Thẩm Dương, tôi nói Tử Hàn kêu tôi ở nhà chăm sóc cho Cố Minh Nguyệt, Tề Tuệ Phân liền tin. Sau đó Cố Diệu nhìn thấy tôi cũng hỏi vì sao tôi không đi Thẩm Dương, tôi nói Tử Hàn kêu tôi ở lại công ty giúp anh ta xử lý công việc, để cho tôi ở lại bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu cũng tin."
"Cô nói đi, người Cố gia sao cứ như vậy liền bị gạt rồi!" Diệp Mị cong môi cười thắng lợi.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt tay, có chút dùng sức, cô đột nhiên mỉa mai cười :"Diệp Mị, càng đem người khác trở thành kẻ ngốc, về sau sẽ càng có kết cục thảm bại."
"Vậy sao?! Thực sự tôi còn muốn nhìn một chút, tôi đến cuối cùng sẽ làm gì cô đây ?! Cái này không phải lúc đó là hình ảnh mà người khác mong đợi hay sao? Cái gọi là không chết thì không lìa đời! Ngẫm lại, thực sự nhiệt huyết sôi trào nha!" Diệp Mị tà ác cười.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn người phụ nữ này, nhìn gương mặt vặn vẹo ấy.
Cô đứng dậy.
Cô cảm thấy cô thực sự không muốn cùng một kẻ biến thái ngồi chung một chỗ.
Cô chỉ sợ bản thân sẽ ác tâm đến nỗi buồn nôn.
Cô vừa mới xoay người đã nhìn thấy Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân từ trên lầu đi xuống, Cố Diệu sắc mặt cực kỳ kém, ông ta đi nhanh về phía trước, phía sau là Tề Tuệ Phân, dường như nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện lại không thể nói ra nổi một chữ.
Cố Diệu bước tới ghế sofa ở đại sảnh, âm thanh lạnh lùng nhìn Diệp Mị :"Đổi sang kênh tin tức."
Diệp Mị vội vã ấn nút trên điều khiển tivi.
Tin tức tài chính và kinh tế Thượng Hải.
MC đang đọc về tin thứ mới nhất, thị trưởng chứng khoán của Ngôn thị giảm mạnh trong vòng nửa tháng đột nhiên khởi tử hồi sinh, Ngôn Cử Trọng đang mở cuộc họp báo, trong buổi họp báo tâm tình của Ngôn Cử Trọng không tệ, ký giả vẫn đang đưa ra câu hỏi tới tấp, Ngôn Cử Trọng nói :"Không làm người thâ, liền trở thành kẻ thù, người như vậy lòng dạ quả thật quá chật hẹp, hoàn hảo xã hội này rất là công bằng, không phải ai cũng có thể lấy thúng úp voi."
Dường như là có ý riêng.
Hình ảnh chợt dừng.
Màn hình liền quay sang MC.
MC tổng kết lại :"Ngôn thị được một xí nghiệp thần bí bỏ vốn đầu tư, vốn dĩ các chuyên gia dự đoán Ngôn thị không thể chống nổi mấy ngày sẽ tuyên bố phá sản, hiện tại rõ ràng tình thế đã lật ngược đã hóa giải hết khó khăn. Có người nói Ngôn thị ở dưới sự hướng dẫn của xí nghiệp thần bí kia sẽ tiến hành một loạt cải cách lớn, mà Ngôn thị có thể trong một thời gian nữa trên thị trường chứng khoán có thể sẽ tăng vọt. . ."
Sắc mặt Cố Diệu rất khó nhìn, càng lúc lại càng khó coi.
Phòng khách yên tĩnh, điện thoại lúc này lại vang lên.
Cố Diệu nhìn điện thoại, bắt máy :"Alo, xin chào."
"Cố chủ tịch chào ông, tôi là tổng biên Tiểu Chu bên tin tức Tân Hoa, tôi muốn hỏi về phát ngôn của Ngôn chủ tịch trong buổi họp báo là đang ám chỉ tâm tư ông chật hẹp, bỏ đá xuống giếng, ông đối với những lời lên án ấy có gì muốn nói với truyền thông không?"
"Ai nói trong lời Ngôn Cử Trọng phát ngôn là tôi!"
" . . . Cái này, không phải chuyện rành rành đấy sao?" Bên kia không chút né tránh trực tiếp nói.
Sắc mặt Cố Diệu càng lúc càng khó coi.
"Tôi không có câu trả lời nào!" Cố Diệu trực tiếp cúp điện thoại.
Ngôn Cử Trọng nói rõ ràng như vậy.
Không làm được người thân, liền biến thành kẻ thù ?! Kẻ ngu cũng biết Ngôn Cử Trọng đang ám chỉ ông ta !
Đúng lúc điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Diệu nhìn điện thoại :"Alo."
"Cố chủ tịch chào ông, tôi là tổng biên tập Tiểu Đào của tờ san Hoa Mỹ, trong buổi họp báo hôm nay Ngôn chủ tịch có nói trước mặt truyền thông ông là kẻ lòng dạ chật hẹp, đang trả thù ông Ngôn, ông định thế nào ?! Có cái gì. . . Cần giải thích hay không, chúng tôi sẽ giúp ông tận lực thông báo.
"Không có gì giải thích!" Cố Diệu chợt cúp điện thoại.
Sau đó, liên tiếp những cuộc điện thoại gọi đến.
Cố Diệu tức giận đến phát run.
Ông ta đem điện thoại ném lên bàn trà, âm thanh kịch liệt khẽ vang lên.
Căn phòng vốn dĩ yên tĩnh, nay Cố Diệu đang phát giận, tựa hồ càng thêm im lặng.
Cố Diệu hung hăng nhìn điện thoại vang lên, sắc mặt khó coi :"Đều là do Cố Tử Hàn làm ra chuyện tốt! Hiện tại thì hay rồi Ngôn Cử Trọng đắc ý, ngay trước truyền thông như vậy nói về tôi!"
Kiều Tịch Hoàn mím môi, chuyển mắt nhìn snag Diệp Mị, nhìn cô ta đang nơm nớp run rẩy, thực tế trong mắt rõ ràng hiện lên vài tia tà ác, rõ ràng thật là châm biếm.
"Kiều Tịch Hoàn, con tra cho ta, cái xí nghiệp thần bí kia rốt cuộc là người nào!"
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Thực sự không cần nói cũng biết, chính là Tề Lăng Phong của tập đoàn Hoãn Vũ.
Cô đương nhiên chưa ngu ngốc đến mức nói ra trên miệng, không chừng Cố Diệu nổi nóng lên lại cho là cô cấu kết cùng Tề Lăng Phong.
Chuyển mắt linh động nhìn Diệp Mị nói :"Diệp Mị, cô không phải có thể hỏi mẹ cô sao, có thể bà ấy sẽ cho chúng ta một chút manh mối."
Diệp Mị cau mày, ánh mắt rõ ràng không tốt nhìn cô, lại khéo léo nói :"Từ khi Tử Hàn gây ra chuyện này, tôi cũng đã gọi cho mẹ của tôi, mẹ tôi không có nguyện ý nói gì, những gì tôi biết cũng chỉ có giới hạn, hơn nữa ở dưới lập trường của mẹ tôi, quả thực không có tiện nói."
"Là thế này phải không?" Kiều Tịch Hoàn có chút mất mát, tựa hồ lại đơn thuần hỏi :"Như vậy chị cô thì sao? Chị cô là người kế thừa tiép theo của Diệp thị, hẳn là cách làm việc cũng khác mẹ cô, cũng sẽ biến gì đó nha ?!! Quả thật nói với mẹ cô đúng là sẽ khó mở miệng, nhưng chị cô với cô tuổi tác tương đương, hẳn là nói chuyện sẽ tốt hơn nha!".
"Chị của tôi. . ." Diệp Mị hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Cô ta luôn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn sẽ nói như vậy, không có chuyện tốt lành gì.
Cho nên thời điêm trả lời, không ngừng nghĩ sâu tính kỹ.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì khó nói hay sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Diệp Mị lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Chị của tôi là do mẹ tôi bồi dưỡng, chuyện của hai người họ, tôi không có cách nào nhúng tay vào."
"Là như vậy hay sao?! Tôi cứ nghĩ là người một nhà, dù ít dù nhiều cũng hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau. . . " Kiều Tịch Hoàn cười nói, vẻ như vô hại.
Diệp Mị nắm lấy ngón tay, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Kiều Tịch Hoàn là cố ý ở trước mặt Cố Diệu nói, Diệp Mị có bao nhiêu vô dụng!
Kiều Tịch Hoàn đương nhiên cũng là vì mục đích này.
Đương nhiên còn mục đích khác.
Cô hơi đổi mắt :"Được rồi, Tề Lăng Phong không phải đang cùng Diệp Vũ qua lại hay sao ?! Mẹ, mẹ có thể hỏi Tề Lăng Phong một chút biết đâu có thể biết thêm cái gì!"
Tề Tuệ Phân vẫn trầm mặc quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Còn đang bực bội nhưng Cố Diệu ở một giây kia tựa hồ cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn Tề Tuệ Phân, âm thanh lãnh khốc :"Tề Lăng Phong lúc nào thì cùng Diệp Vũ qua lại!"
Tề Tuệ Phân ngẩn ra, tim đập có chút nhanh, biểu hiện vẫn là thái độ bình tĩnh như cũ :"Ai biết đâu, chuyện của người trẻ tuổi. Việc này, ngày đó không phải mới Diệp Vũ đến nhà dùng cơm sao? Đúng lúc Tề Lăng Phong không có chuyện gì tới nhà chơi một chút, hai người liền vừa gặp đã yêu. . ."
"Cái tên Tề Lăng Phong, biết ngoắc cái đuôi chạy về hướng tốt đấy." Cố Diệu hung hăng nói, dường như đang nghiến răng nghiến lợi, lừa giận ngút ngời :"Bà cũng thật là, không có chuyện gì kêu Diệp Vũ tới nhà ăn cơm làm cái gì! Hiện tại Tề Lăng Phong níu được đóa hoa cao kia rồi, so với chúng ta càng thêm có ưu thế, về sau không biết chừng lại leo lên đầu tôi mà giở thói ngang ngược!"
"Diệu, ông nghĩ nhiều rồi, Lăng Phong không phải kẻ vong ân phụ nghĩa kia. Tử nhỏ tôi nuôi nó lớn, tính nó thế nào tôi hiểu, không phải chỉ là không muốn thua kém ai mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chúng ta, điểm ấy ông yên tâm. Hơn nữa mọi người đều là người nhà, tôi có một đứa cháu như vậy cũng không thể không nể mặt mũi, về sau đánh chết cũng không thể qua lại với nhau ư! . . "
"Bà thì biết cái gì ?! Bà chỉ là phụ nữ trong nhà, căn bản không biết thương trường tàn khốc ra sao! Tôi cho bà biết Tề Tuệ Phân, bà tốt nhiên đừng có thúc dục Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ phát triển cái gì, nếu không về sau Cố thị nếu xảy ra chuyện biến động gì, bà chính là tội nhân thiên cổ của Cố gia chúng ta!" Cố Diệu hung hăng nói lời này, sắc mặt khó coi không hề che giấu, trong miệng cứ thế nói thẳng tuột ra.
Trên mặt Tề Tuệ Phân hiện lên nét khó chịu.
Bà ta biết Cố Diệu nổi nóng đến mức này dĩ nhiên cứ thế mà nặng lời, nhưng trước mặt con cái cũng không chừa cho bà ta chút mặt mũi, cho nên cứng rắn ngậm miệng, một chữ cũng không nói, rõ ràng là đang tức giận!
Cố Diệu có lẽ cũng biết mình nói hơi quá, dù sao chung đụng cùng Tề Tuệ Phân nhiều năm như vậy, Tề Tuệ Phân cũng giúp ông ta rất nhiều, chí ý chuyện trong nhà luôn xử lý gọn gàng. Hơn nữa còn sinh cho ông ta nhiều con cái như vậy, nhờ lúc đó mà phần sản nghiệp của Cố thị này rơi vào trên người ông ta, mang lại không ít tác dụng, ông ta nhiều năm như vậy đối với Tề Tuệ Phân cũng có cảm tình, bằng không ở xã hội hiện tại có tiền liền có thể nuôi vài ba cô tình nhân, thế nhưng ông ta cũng chỉ cần một người như Tề Tuệ Phân thôi!
Vẫn tôn trọng lẫn nhau trong nhiều năm như vậy, duy chỉ có một chuyện đó chính là Tề Lăng Phong, hai người vẫn mang theo sự bất đồng.
Mặc kệ ông ta nói cái gì, Tề Tuệ Phân vẫn một mực hướng về Tề Lăng Phong, nói thế nào cũng đều vô dụng!
Cố Diệu sắc mặt cô cùng kỳ quặc, cuối cùng có lẽ vì đè năng cơn giận mà đột nhiên rời khỏi phòng khách.
Kiều Tịch Hòan nhìn Cố Diệu rời đi, nhìn sắc mặt Tề Tuệ Phân khó coi, ngừng thở không dám nói chuyện.
Diệp Mị rất biến nhìn sắc mặt, nên lúc này khẳng định lại càng không mở miệng.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, ai nguyện ý bước vào cảnh khốn cùng ?!
Không biết qua bao lâu, Tề Tuệ Phân thở phào một cái, khéo léo đoan trang mà nói :"Ba các con đều là vì bực bội thôi, các còn đừng để ở trong lòng."
"Vâng, chúng con hiểu." Diệp Mị vội vã lấy lòng nói.
Kiều Tịch Hoàn phụ họa gật đầu :"Thương trường như chiến trường, ba chỉ là đang suy nghĩ quá chu toàn mà thôi."
Tề Tuệ Phân gật đầu, lại dường như mang chút bất đắc dĩ lắc đầu :"Nhưng dù sao mọi người đều là người thân, không đáng vạch mặt như thế, hơn nữa đứa trẻ Lăng Phong này khẳng định không thể nào làm tổn thương Cố thị được, ba con chuyện nhỏ biến thành lớn!"
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.
Cố Diệu một chút cũng không phải loại chuyện bé xé ra to, ông ta hiểu rất rõ về Tề Lăng Phong, hận không thể để toàn thế giới dẫm lên anh ta ấy chứ!
Đương nhiên, trước mặt Tề Tuệ Phân cô dĩ nhiên sẽ không nói ra.
Cô chỉ là cười :"Mẹ, chuyện trên thương trương mẹ không cần quá lo lắng, con sẽ giúp ba phụ sắp xếp thật tốt."
"Có con là tốt rồi, con xem hiện tại. . . Tử Thần không nói, thằng nhóc ấy không biết đến lúc nào mới có thể nghĩ thông suốt. Tử Hàn bị đưa đi Thẩm Dương, Tử Tuấn không có tâm tư gì với công ty, hai đứa con gái, Tử Nhan mỗi ngày đều trông ngóng kết hôn, Tử Hinh thì còn đang đi học. Một gia đình như vậy, cũng chỉ có thể trông mong vào con cố gắng giúp ba con san sẻ công việc." Tề Tuệ Phân sâu xa nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Mẹ, còn con thì sao ?! Thứ hai con lại đi làm rồi, con đồng ý với Tử Hàn, cũng nên vì ba san sẻ công việc." Diệp Mị đột nhiên mở miệng.
"Tốt, tốt, vẫn là hai con dâu tốt." Tề Tuệ Phân vui mưng gật đầu.
Ánh mặt Diệp Mị khéo léo nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn.
Đừng tưởng rằng cô có thể đoạt hết mọi công lao.
Kiều Tịch Hoàn nhíu vai, đến lúc đó, nhân giả kiên nhân trí giả kiến trí* (*Cùng một vấn đề, mỗi người có một cách nhìn khác nhau)
Hai người cứ thế mà biến thành đối thủ, Tề Tuệ Phân đột nhiên mở miệng nói, rất nghiêm túc :"Chuyện Lăng Phong cùng Diệp Vũ, các con về sau không được nhắc tới, khi nào chuyện thành công, lúc đó ta mới có thể nói ra!"
"Vâng. Mẹ chuyện hôm nay là. . ." Kiều Tịch Hoàn muốn giải thích.
"Chuyện hôm nay đã qua." Tề Tuệ Phân không có tính toán, bông nhiên nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Con theo ta qua bên kia."
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, lập tức đi theo bước chân Tề Tụê Phân.
Diệp Mị nhìn bóng lưng hai người.
Tề Tuệ Phân là muốn nói Kiều Tich Hoàn giúp cái gì ?!
Đôi mắt khẽ căng thẳng, ở trong mắt Tề Tụê Phân có phải hay không cô ta căn bản không địch lại nửa phần của Kiều Tịch Hoàn ?!
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
. . .
Kiều Tịch Hoàn đi theo Tề Tuệ Phân ra hoa viên, ngồi trên một cái ghế đá.
Tề Tuệ Phân trực tiếp hỏi :"Ba con bài xích việc Lăng Phong cùng Diệp Vũ kết hôn, ta sợ ba con sẽ làm ra chuyện cực đoan gì, Hoàn Hoàn bây giờ con thông minh như vậy, con nghĩ xem làm sao để Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ sớm kết hôn."
"Kết hôn?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Thì ra Tề Tuệ Phân muốn cô giúp một tay tác hợp Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ,
Thực sự hoàng đế không vội mà thái dám vội gần chết.
"Đúng, kết hôn, ta sợ đêm dài lắm mộng." Tề Tuệ Phân nói.
"Mẹ, làm sao mẹ lại mong ngóng Lăng Phong kết hôn như thế? Con cảm thấy chuyện tình cảm của hai người đó, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn." Kiều Tịch Hoàn ngoài mặt nói, nhưng trong lòng kỳ thực có chút nghi ngờ.
Tại sao Tề Tuệ Phân cứ như vậy muốn xúc tiến việc kết hôn này càng nhanh càng tốt ?!
"Ta sợ thuân theo tự nhiên, liền thuận không được! Lăng Phong từ nhỏ lẻ loi một mình một người lớn lên, không có một gia đình ấm áp để tựa vào làm sao có thể hạnh phúc!" Tề Tuệ Phân có chút nóng nảy nói.
Ấm áp để tựa vào ?!
Nói như vậy, Tề Tuệ Phân muốn Tề Lăng Phong tìm chỗ dựa ư ?!
Thực sự là buồn cười !
Tề Tuệ Phân đến cùng có biết bản thân đang làm gì không ?! Nếu để Tề Lăng Phong tìm được chỗ dựa, chính là đả kích trí mạng với Cố thị.
Mà cô vốn dĩ cố ý để Diệp Vũ cùng Tề Lăng Phong một chỗ, cũng vì muốn khi hợp tác cùng Tề Lăng Phong càng có thêm cơ hội tốt hơn, có lẽ mang đến cho bọn họ một vài tin tức không tưởng được. Một phương diện khác, cô thừa biết Diệp Vũ không thích Tề Lăng Phong, càng không thể nào kết hôn, cho nên mới không chút kiêng kỵ mà 'Tác hợp'.
Cô không ngu ngốc đến mức để Tề Lăng Phong tăng thêm hậu thuẫn đằng sau đâu.
Huống chi cô cảm thấy Tề Lăng Phong vốn không phải đối thủ của Diệp Vũ, nên làm sao tính toán hai người khiến bọn họ hai bên cùng thua thiệt, mà cô dễ dàng từ đó thu được lợi!
"Hoàn Hoàn." Tề Tuệ Phân đột nhiên kéo Kiều Tịch Hoàn lại.
"Mẹ."
"Con nói gạo nấu thành cơm. .. " Tề Tuệ Phân đột nhiên quyết định :"Ta cảm thấy rất tốt."
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Cô chỉ là tùy tiện nói một chút có được không ?!
"Con giúp ta việc này." Tề Tụê Phân nói nhỏ bên tai Kiều tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nghe xong, sắc mặt có chút biến hóa.
Cô nhìn Tề Tuệ Phân nửa ngày :"Thực sự muốn như vậy sao? Con cảm thấy chuyện tình cảm thực sự không thể ép buộc."
"Lăng Phong hiện tại có lẽ sẽ không hiểu, nhưng một ngày nào đó nó sẽ biết khổ tâm của ta." Tề Tuệ Phân bình tĩnh nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Mẹ chồng đều đã nói đến mức này rồi, cô cũng không thể từ chối.
Chỉ có điều.
Kết quả sẽ nhưu thế nào ?!
Ai cũng không biết được !
Kiều Tịch Hoàn như có điều suy nghĩ liền quay về phòng Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần có lẽ đã đi bệnh viện, đến giờ vẫn chưa có trở về.
Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy nằm ngủ trên ghế sofa, nghĩ một vài việc.
Thực sự có rất nhiều chuyện đã buông, đương nhiên ngoại trừ thù hận, thế nhưng kêu cô làm ra cái loại chuyện đó. . .
Cô cắn môi.
Thật lâu cô mới cầm điện thoại di động lên, gọi.
Bên kia bắt máy, âm thanh có chút lạnh lùng :"Kiều Tịch Hoàn."
"Tiêu Dạ, tôi thực sự không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng tôi luôn cảm thấy nếu như bởi vì việc anh làm chuyện có lỗi với Diêu Bối Địch tôi liền không tìm đến, không làm phiền anh thật sự chính là thành toàn cho anh. Cho nên, anh bây giờ có ở nhà hay không hay ở Hạo Hãn, tôi tới tìm anh."
"Được." Bên kia lên tiếng, liền đem điện thoại cúp máy.
Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại đi động, hít một hơi thật sâu, đổi một bộ quần áo, cầm túi ra cửa.
Vừa đi tới cửa, Cố Tử Thần đã ở bên ngoài trở về, nhìn Kiều Tịch Hoàn muốn ra ngoài, đôi mắt nheo lại :"Đi nơi nào?"
"Có chút việc."
Cố Tử Thần nhìn cô.
"Em biết rồi, sẽ về sớm một chút." Kiều Tịch Hoàn nói, trực tiếp ngồi vào xe Võ Đại.
Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Đôi mắt hơi căng thẳng.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe, mặt không chút thay đổi.
Trong lòng thực sự rất nhiều cảm xúc, nhưng giờ phút này lại trở nên như vậy, nhạt nhẽo.
Con người thực sự là một sinh vật đáng sợ !
Mặc kệ nội tâm như thế, cho người khác thấy mãi mãi vẫn là bộ dạng như thế, không biến sắc đến nỗi da mặt luôn mang theo dối trá.
Xe sắp tới nơi.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, trực tiếp đi về hướng phòng Tiêu Dạ.
Nhân viên ở Hạo Hãn đối với cô rất quen thuộc, đối với hành động của cô đã không còn ngăn chặn ở trước cửa nữa.
Cho nên cô có thể trực tiếp gõ cửa mà vào.
Tiêu Dạ ngồi trên ghế sofa, chân vẫn thương, bó thạch cao đặt trên bàn trà, trên tay bưng một ly rượu nồng nặc, lúc này vô tình mà như cố tình mím môi. Rất nhanh một ly đã thấy đáy, nhìn Kiều Tịch Hoàn một giây kia, mí mắt chỉ nhấc lên một chút, cũng không nói chuyện.
Kiều Tịch Hoàn đã quen với Tiêu Dạ như vậy, chỉ là lúc trước không cảm thấy người đàn ông này ghê tởm mà thôi.
Cô đè tâm tình xung động đang muốn hành hung người đàn ông này xuống, đặt mông ngồi bên cạnh nói :"Loại thuốc mê phổ biến nhất đang lưu hành ở đây, có những loại thuốc nào, tôi muốn vài viên."
Tiêu Dạ nhấc mắt lên :"Lấy làm cái gì?"
"Đương nhiên là làm việc chứ gì!" Kiều Tịch Hoàn nói trắng ra :"Tôi chính là đem Diêu Bối Địch * thả lên người đàn ông khác, miễn cho cô ấy treo cổ vì anh!"
Sắc mặt Tiêu Dạ đột nhiên trầm xuống, vô cùng dữ tợn.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh :"Làm sao, anh vẫn còn có ý ?! Anh còn không ngại mà để ý!"
Tiêu Dạ nắm chặt ngón tay :"Kiều Tịch Hoàn, cô thực sự vẫn không sợ chết !"
"Chết qua một lần đời người, cũng không sợ chết một lần nữa!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói :"Diêu Bối Địch tin tưởng anh như vậy, hẳn là từng nói với anh! Tôi rốt cuộc là người nào!"
Tiêu Dạ nắm chặt quyền.
Anh biết, người phụ nữ này chính là Hoắc Tiểu Khê!
Mà người phụ nữ này luôn giống như trước đây, luôn tới khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của anh.
Anh siết chặt quả đấm đến khớp xương cũng kêu 'rắc rắc'.
Kiều Tịch Hoàn chính là từng câu từng chữ không ngừng nhắc nhở anh, nhắc nhở anh với Diêu Bối Địch đã kết thúc mọi chuyện rồi, mà chính bản thân không ngừng, tổn thương. . .
Kiều Tịch Hoàn nhìn khớp xương tay của anh trắng bệch, cười lạnh :"Tôi mới nói như thế anh đã không nhịn được, nếu như thực sự một ngày kia Diêu Bối Địch sẽ leo lên giường người đàn ông kia, anh sẽ thế nào ?!"
"Kiều Tịch Hoàn, nếu cô không muốn chết, cô liền lập tức cút cho tôi!" Tiêu Dạ rống giận.
"Tôi còn chưa có được đồ của mình tại sao tôi phải cút !" Kiều Tịch Hoàn lớn tiếng nói.
"Tôi sẽ không cho cô!" Tiêu Dạ hung hăng nói.
"Anh sợ tôi đưa cho Diêu Bối Địch ?!" Kiều Tịch Hoàn cười đến châm chọc :"Yên tâm đi, tôi còn chưa đến mức để bạn tốt nhất của tôi ăn cái loại đồ chơi ấy, tôi lấy để tôi dùng!"
Tiêu Dạ nhíu mày.
Người phụ nữ này chính là có thói quen đi trêu người hay sao ?!
"Có một chuyện rất quan trọng cần đến món đồ ấy, anh chừng nào thì có thể cho tôi." Kiều Tịch Hoàn căn bản không có thương lượng gì cả, trực tiếp hỏi lấy.
Tiêu Dạ nhíu mày, quay đầu nhìn A Bưu :"Cậu đi hỏi một chút."
A Bưu gật đầu :"Vâng."
Kiều Tịch Hoàn nhìn A Bưu đi ra ngoài, lại cầm một ly rượu lên.
Luôn cảm thấy Tiêu Dạ lúc này không chỉ có nén giận, mà có một loại tâm tình đè nén không nói ra lời.
Cô cắn môi, cố gắng để bản thân buông lỏng.
Không lâu sau, A Bưu từ ngoài bước vào, trên tay cầm vài chiếc túi plastic nhỏ bên trong có viên thuốc màu trắng, đặt trên bàn trà thành một hàng, giải thích :"Đây là một ít mê dược ở đây, nhìn giống nhau nhưng kết quả lại khác nhau. Đây là viên S, uống vào sẽ gặp chút ảo giác, có người nói gặp phải những hình ảnh không tưởng, như say trong mộng. Đây là viên X, sau khì dùng có một loại ham muốn cực độ trên giường, hơn nữa giới trẻ rất thích dùng, có người nói sau khi dùng, đàn ông luôn có thể kéo dài. Đây là viên O, sau khi ăn xong sẽ hôn mê một chút, giống như là ngủ, bình thường sau khi dùng thời điểm ngủ say có thể nửa giờ đến một giờ, tùy theo từng người.. . ."
A Bưu giải thích, Kiều Tịch Hoàn mím môi, một mực im lặng lắng nghe.
Cứ thế giải thích 6 đến 7 viên thuốc mê dược. . . Hiệu quả của những viên mê dược ấy đều giống nhau, chỉ là kết quả có chút nghiêm trọng rất nhỏ rất nhỏ mà thôi.
"Kiều tiểu thư, cô là chọn cái nào ?" A Bưu mở miệng hỏi.
Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ trước mặt vài loại mê dược :"Lấy hai cái này đi ! Hai viên giống nhau."
"Được." A Bưu gật đầu, lại đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn A Bưu rời đi.
Hiện tại chỉ có không nghĩ tới, không làm thì không được.
Cô mím môi, không bao lâu A Bưu cũng đem mê được mang vào cho cô, cung kính đưa cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn đem thuốc thuận tay bỏ vào trong túi, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên dừng bước nói :"Tiêu Dạ, tôi thực sự không khuyên anh nên cùng Diêu Bối Địch quay lại, nhưng thực sự tôi rất muốn thấy, một giây kia anh không kịp hối hận."
Tiêu Dạ giương mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.
"Đối với lời khuyên thì có rất nhiên, chỉ là anh có thể nghĩ tới nó không."
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn sải bước đi ra.
Cô thực sự chưa từng nghĩ Diêu Bối Địch ở lại cùng người đàn ông này, nhưng nếu như Tiêu Dạ có thể nhận thức rõ được, thì còn có thể có một tia hi vọng, nếu quả thực sự cứ u mê không tỉnh ngộ như thế kia. . .
Liền thực sự, kết thúc.
Cô cắn môi, vừa đi vừa cầm điện thoại lên :"Mẹ, con lấy được đồ rồi, có người nói hiệu quả rất tốt. Mẹ hẹn Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ tới ăn cơm đi, con lập tức mang tới cho mẹ."
"Không cần gấp gáp như vậy, buổi tối tới Giang Hoàng ăn cơm đi, chúng ta cùng Tề Lăng Phong, Diệp Vũ cùng ăn, làm xong chuyện liền rời đi."
Kiều Tịch Hoàn không tự chủ nắm chặt túi xách.
"Cứ quyết định như vậy, buổi tối mẹ một mình không làm được." Tề Tuệ Phân đang giải thích vì sao muốn cùng cô làm.
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cự tuyệt không được, cũng không có cách nào cực tuyệt.
Mẹ chồng đã nói đến mức này, cô quả thực không cách nào phản kháng!
Cô còn chưa muốn đắc tội với Tề Tuệ Phân.
Cắn môi, để tâm tình từ từ dần khôi phục!
- - - -- - Nói với người xa lạ - -- - - --
Nếu Tề Lăng Phong biết bản thân bị Kiều Tịch Hoàn tính toán như vậy, sẽ như thế nào ?!
Cố đại thiếu sẽ làm thế nào để bảo vệ Hoàn Hoàn nhỉ !?
Đằng sau sẽ còn nhiều màn đặc sắc hơn.
/Ps: Chào càng nàng, sau một thời gian edit thử cũng đã đến gần cuối quyển 2 rồi, vì không biết lời văn như thế nào, hoặc nếu có gì thiếu sót, hay là những đoạn từ dịch không được mượt các nàng có thể comments hoặc để lại tin nhắn lại cho mình nhé. Để mình kịp thời chỉnh lại ở những chương sau. Cảm ơn các nàng đã ủng hộ, love u all. <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro