Q2. Chương 97: Hoắc Tiểu Khê, nói lời tạm biệt nghe một chút.
edit: tiểu hoa nhi
Phòng khách Cố gia biệt thự.
Kiều Tịch Hoàn kéo Cố Tử Thần ngồi trên ghế sofa, chờ ăn cơm.
Cố Minh Lộ cùng Cố Minh Nguyệt vẫn đang ở trong đại sảnh chơi đùa, hai bé chạy lên chạy xuống chơi rất vui vẻ.
Kiều Tịch Hoàn vẫn lẳng lặng nhìn Cố Minh Lộ cùng Cố Minh Nguyệt chơi đùa.
Cố Tử Thần tựa hồ cũng nhìn theo ánh mắt Kiều Tịch Hoàn :"Em đang nghĩ gì?"
Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn, khóe miệng cười :"Làm sao bảo vệ tốt con của em."
Cố Tử Thần mím môi.
"Ừm, con em." Kiều Tịch Hoàn khẳng định nói.
Mặc kệ Khỉ nhỏ có thân thế như thế nào, dưới cái nhìn của cô, Khỉ nhỏ chính là con trai cô, mãi mãi là thế.
Cố Tử Thần khẽ nhúch nhích môi mỏng, lên tiếng :"Ừm."
Đúng lúc.
Bên ngoài phòng khách có hai người đi tới.
Cố Tử Nhan nắm tay Cổ Nguyên đi vào Cố gia biệt thự.
Kiều Tịch Hoàn khẽ dừng mắt một chút, nhìn Cổ Nguyên mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cổ Nguyên.
Đến giờ phút này cô mới nhớ tới, trên đời này còn có một người đàn ông như vậy, người đàn ông im lặng ở bên cạnh cô.
Đôi mắt cô khẽ nhúc nhích, một giây kia tâm tình có chút không biết làm sao.
Lần đầu tiên nếm thử loại chuyện nam nữ, sau đó nhìn về người đàn ông này, mũi có chút cay cay.
Tựa như lần đầu tiên biết Cổ Nguyên làm loại chuyện như vậy, cô vững tin cô đối với anh ta không có tình yêu, lại giống như cũ có một loại tình cảm không nỡ buông, thật giống như đã kiên trì nhiều năm như vậy, vào giây phút này biến thành trời đất tối tăm.
Cố Tử Thần có thể cảm nhận được tâm trạng của Kiều Tịch Hoàn đang thay đổi, mắt anh hơi đổi, liếc nhìn Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên.
Yêu Hoắc Tiểu Khê, người đàn ông yêu rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm.
"Anh cả, chị dâu cả." Cố Tử Nhan vui vẻ kéo Cổ Nguyên ngồi trên ghế sofa.
Cố Tử Nhan tâm tình vô cùng tốt, vẫn sa vào trong tình yêu của Cổ Nguyên nên thời gian về nhà không nhiều lắm, Kiều Tịch Hoàn thực sự không biết có phải hay không bọn họ đã ở chung, mà có vài lời cô có lẽ cũng không muốn nghe từ trong miệng của Cổ Nguyên.
"Ngày hôm nay nghĩ thế nào lại ghé qua nhà?" Kiều Tịch Hoàn trêu ghẹo, rất nhanh thay đổi tâm trạng lại một cách tự nhiên nhất.
Cố Tử Nhan khóe miệng tà ác cuời :"Ngày hôm nay em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố."
"Chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn tò mò hỏi.
"Tạm thời bí mật." Cố Tử Nhan thần bí nói.
Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn qua Cổ Nguyên vẫn rất im lặng.
Biểu tình trên mặt Cổ Nguyên vẫn như cũ, tựa hồ thản nhiên chấp nhận cái gì đó, trên mặt vẫn luôn lễ phép, dịu dàng cười,
"Đúng rồi chị dâu cả, mẹ đâu rồi?" Cố Tử Nhan hỏi.
"Ở trong phòng."
"Đã sắp tới giờ ăn cơm tại sao vẫn còn chưa xuống." Cố Tử Nhan nhíu mũi, có chút không vui nói.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút, nghĩ thế nào để giải thích.
"Em đi gọi mẹ." Cố Tử Nhan đã đứng dậy rời khỏi ghế sofa, sải bước đi lên lầu 2.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Nhan, miệng hơi mở nhưng không nói nhiều thêm.
Dù sao Cố Tử Nhan là con gái ruột của Tề Tuệ Phân, hai mẹ con có lẽ cũng có thể 'Tâm sự một chút', biết đâu tâm tình của Tề Tuệ Phân sẽ khá hơn.
Nghĩ vậy lại liếc măt nhìn Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên cúi thấp đầu, bởi vì không có người lớn nên lúc này cũng có vẻ tự nhiên hơn một chút, anh ta cầm điện thoại di động lên tay, không có việc gì làm nên xem một ít tin tức, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi, mở miệng nói :"Cổ Nguyên."
Cổ Nguyên ngước mắt.
Ánh mắt rất tự nhiên nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần ngồi gần nhau như vậy, hôm nay thấy bọn họ ngồi chung một chỗ cảm giác với lúc bình thường có chút không giống nhau, không biết chỗ nào không giống, chỉ là luôn thấy đó là điều bản thân không muốn biết.
"Ừ." Cổ Nguyên lên tiếng.
"Anh với Cố Tử Nhan không phải có chuyện tốt gì chứ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Cổ Nguyên nở nụ cười, cười như có chút bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này tựa hồ vẫn luôn thông minh như vậy.
Anh ta gật đầu, không chút che giấu.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có chút . . . Không tiếp thu được.
Cô nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyên, nhìn nụ cười nhàn nhạt.
Có mấy lời muốn nói ra, nhưng một giây kia cái gì cũng không nói được, cơ thể có chút khẩn trương, giống như là đang chấp nhận cái gì đó mà trong phút chốc không thể lập tức tiêu hóa hết tin tức như bình thường.
Thân thể đột nhiên có một bàn tay ấm áp ôm chặt lấy.
Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu, nhìn mặt Cố Tử Thần nghiêm nghị lạnh lùng đem cô kéo vào trong ngực, không nói gì, cứ như vậy không nói gì cứ như vậy tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Kỳ thực.
Cái này không gọi là thương tâm.
Chỉ là có chút khó chịu.
Ăn sâu bén rễ với việc cảm thấy Cổ Nguyên vốn dĩ luôn ở bên cạnh mình, rốt cuộc cũng phải có gia đình riêng của bản thân rồi.
Mà cái gia đình này đối với Cổ Nguyên mà nói.
Hạnh phúc sao ?!
Nếu như không hạnh phúc thì phải làm sao bây giờ ?!
Cô cắn môi, cứ thế dựa vào cái ôm ấm áp của Cố Tử Thần.
Cổ Nguyên cứ như vậy im lặng nhìn hai người trước mặt, trước đây sẽ cảm thấy đó chỉ là ảo giác, cũng không rõ cảm thấy hai người lúc đó không có vẻ thân mật như bây giờ, mà hôm nay rõ ràng có thể cảm giác được không khí giữa hai người bọn họ trở nên ngọt ngào rất nhiều.
Yên lặng cười.
Ánh mắt anh ta lại tiếp tục đặt lên điện thoại, nhìn qua rất bình tĩnh, giống như nhiều năm trước bên cạnh Hoắc Tiểu Khê, còn bây giờ là bên Kiều Tịch Hoàn, đã có thể bình tĩnh mà chấp nhận, chấp nhận trái tim cứ thế bị dao cắt vào, nội tâm có thể chảy máu nhưng cảm thấy mãi mãi cũng vẫn là dáng dấp yên tĩnh như vậy.
Theo đuổi tâm tư của bản thân.
Thời gian trôi qua.
Trên lầu 2 vang lên bước chân.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cố Tử Nhan thân mật kéo Tề Tuệ Phân từ trên lầu xuống, tâm trạng có vẻ vẫn còn tốt, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Đây mới là chuyện tốt.
Mà Cổ Nguyên.
Kiều Tịch Hoàn nhịn không được liếc nhìn.
Không giống tẹo nào.
Cố Tử Nhan kéo Tề Tuệ Phân đi về phía sofa.
Sắc mặt Tề Tụê Phân nhìn qua cũng không mấy tốt, đối với Cố Tử Nhan cứ líu ríu bên tai cũng tỏ ra xa cách, cả người có lẽ vẫn bởi vì Tề Lăng Phong mà có chút đau lòng.
"Mẹ, mẹ đáp lại con một chút được không?" Cố Tử Nhan phát hiện bản thân giống như nói chuyện một mình, nhịn không được oán trách.
Tề Tụê Phân thở dài :"Con muốn nói cái gì con cứ nói đi, ta vốn dĩ cũng già rồi có thể làm những chuyện cho con cũng không còn nhiều nữa."
"Ai kêu mẹ giúp con làm chuyện gì chứ." Cố Tử Nhan trợn mắt.
Tề Tuệ Phân không nói nhiều, ở trong mắt của bà ta, bắt đầu từ Tử Tuấn trở đi, mấy đứa còn lại luôn chỉ đem lại cho bà ta những phiền toái.
Mà từ sau khi Cố Tử Tuấn xảy ra chuyện lần trước, bà ta đối với Cố Tử Tuấn buông lỏng một tẹo, nhưng chưa được bao lâu bây giờ lại hiện nguyên hình như cũ, chỉ về nhà khi đã nửa đêm, tựa hồ lại bắt đầu sống trong cuộc sống mơ mơ màng màng.
"Phu nhân, đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, tứ tiểu thư, ăn cơm ạ." Người giúp việc đột nhiên đi tới, lễ phép nói.
Cố Tử Nhan muốn nói gì đó, đến miệng lại nuốt vào.
Cố Tử Nhan suy nghĩ một chút, ngược lại không chút nóng nảy.
Cố Tử Nhan kéo cánh tay Cổ Nguyên, chuẩn bị đi về phía nhà ăn.
Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn tụe nhiên đứng lên. . .
Cố Tử Nhan trố mắt một giây, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Nửa ngày.
Đột nhiên kêu to :"Anh cả, anh có thể đứng dậy sao ?!"
Cố Tử Thần liếc mắt, màng tai suýt chút nữa bị ù đi.
Ánh mắt Cổ Nguyên cũng đặt trên người Cố Tử Thần.
Người đàn ông này, từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này đã cảm thấy không hề giống với những người khác, lúc này cơ thể còn cao ngất như vậy, tựa hồ khiến người khác có một loại cảm giác kính nể. Luôn cảm thấy người đàn ông này không dễ gần chính là mang theo một lực hấp dẫn chết người, là người bình thường chắc chắn sẽ không cự tuyệt được sự ma mị này. . . .
Mà phần ma mị này.
Khiến cho Kiều Tịch Hoàn đắm chìm a !!
"Anh cả, anh từ lúc nào có thể đứng dậy rồi?" Cố Tử Nhan vui vẻ hỏi.
"Ngày hôm nay."
"Làm sao đột nhiên có thể đứng dậy? Anh không phải tàn tật suốt đời sao? Còn nói hạ thân anh bại liệt. . ." Cố Tử Nhan không che miệng nói, ngồi bên bàn cơm nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
Cố Tử Thần đen mặt.
"Tử Nhan, nói chuyện kiểu gì thế!" Tề Tụê Phân sầm mặt lại, có chút nghiêm nghị quát lớn.
Cố Tử Nhan bĩu môi.
Vốn dĩ cũng chỉ là quan tâm đến Cố Tử Thần có được hay không ?!
Thật là một đám người nhà lạnh lùng.
"Tử Thần không có bị liệt." Kiều Tịch Hoàn mở miệng, khẳng định nói.
Cố Tử Nhan có chút thích thú quay đầu nhìn hai người.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nổi một tia hồng nhuận không dễ dàng phát giác, mỗi chữ mỗi câu nói :"Thân thể Tử Thần rất khỏe mạnh."
Thân thể Tử Thần rất khỏe mạnh.
Điều này nói rõ cái gì.
Cổ Nguyên vẫn chỉ là, mỉm cười.
Bởi vì cùng Cố Tử Nhan qua lại, cho nên tự nhiên cũng sẽ biết một chút chuyện Cố gia, cho nên nói cho dễ nghe chuyện hạ thân Cố Tử Thần bại liệt bất quá là thật hay giả cũng không có thầy thuốc chuyên nghiệp nào đưa ra giám định báo cáo. Chỉ là bây giờ cái gì không cần nói cũng biết.
Cho nên trong lòng một tia u ám kia lại có chút hi vọng, chỉ là cũng hoàn toàn tan vỡ.
"Anh cả thân thể có khỏe mạnh hay tốt không, đương nhiên chỉ có chị dâu cả mới biết, anh nói có đúng hay không Cổ Nguyên!" Cố Tử Nhan vừa cười vừa nói, thích thú, cố ý trêu ghẹo.
Kiều Tịch Hoàn có chút đỏ mặt.
Trên mặt Cố Tử Thần lại vẫn như cũ không đổi sắc.
Có điều không mấy ai chú tới tai anh, chỗ tai có chút mất tự nhiên, đỏ. . .
"Khụ khụ." Tề Tuệ Phân đột nhiên mở miệng :"Trên bàn cơm, nghiêm túc một chút."
Cố Tử Nhan bĩu mỗi.
Đêm nay Cố Diệu không có ở nhà, thật vất vả mới có một chút bầu không khí tự do!
"Cái gì gọi là hạ thân tê liệt ạ?" Cố Minh Nguyệt ngồi bên bàn cơm, có lẽ nghe mọi người nói chuyện, nhàm chá tùy tiện chen vào nói.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt đơn thuẩn, nhìn Cố Tử Nhan :"Cô tư, cái gì gọi là hạ thân tê liệt?"
Cố Tử Nhan giật mình.
Điều này làm sao kêu Cố Tử Nhan giải thích cho một đứa nhóc 5 tuổi đây.
Thậm chí một giây kia suýt chút bị nước miếng của bản thân làm nghẹn, đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
"Cái gì gọi là hạ thân tê liệt?" Cố Minh Nguyệt ương bướng không chịu buông tha, chu cái miệng nhỏ nhắn có chút mềm mại nói :"Cô tư cũng không biết sao ?!"
"Tiểu quỷ, cô không phải không biết, tôi là. . ."
". . . ." Cố Tử Nhan đen mặt lại.
"Dì ơi, con có phải là công chúa hay không." Cố Minh Nguyệt quay đầu, rất nghiêm túc hỏi Diệp Mị.
Diệp Mị vửa từ trên lâu đi xuống, tự nhiên ngồi bên cạnh Cố Minh Nguyệt, khóe miệng lôi ra một nụ cười hiền hòa :"Đúng vậy, tiểu công chúa."
"Hứm." Cố Minh Nguyệt kiêu ngạo nhìn Cố Tử Nhan.
"Chậc chậc." Cố Tử Nhan có chút khinh thương, nhịn không được nói :"Dì nhất định không thể sinh một đứa con gái mang bệnh công chúa được."
"Còn chưa kết hôn, lại bắt đầu nói chuyện không đâu rồi." Tề Tuệ Phân có chút không biết làm sao, nghiêm nghị nói.
"Con chính là trở về nói chuyện kết hôn." Cố Tử Nhan mở miệng.
Tề Tuệ Phân ngẩn ra.
"Con và Cổ Nguyên quyết định tháng này kết hôn." Cố Tử Nhan giọng nói chắc chắn.
Tề Tuệ Phân nhìn Cố Tử Nhan lại quay đầu nhìn Cổ Nguyên :"Làm sao đột nhiên lại quyết định như thế này."
"Mẹ đây là đang phản đối hay sao ?!" Cố Tử Nhan có chút lo lắng nói.
"Con đứa trẻ này, ta lúc nào thì phản đối rồi, ta không thể hỏi thêm tình huống của hai đứa sao ?" Tề Tuệ Phân không chịu được nói.
"Ah." Cố Tử Nhan thở một hơi dài nói :"Bởi vì con mang thai."
"Ặc." Kiều Tịch Hoàn đang uống canh, thiếu chút nữa thì phun ra, may mà cố gắng miễn cưỡng mới có thể nuốt xuống bụng, đột nhiên bị sắc nhìn rất thảm, không ngừng ho khan, nước mắt cũng đều chảy ra.
Mọi người cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô có chút hành động khác thường.
"Chị dâu cả, em mang thai chị kích động như vậy làm cái gì ?" Cố Tử Nhan quay sang hỏi.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng ho khan, còn có chút chậm chạp.
Cổ Nguyên ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, dường như là phản xạ có điều kiện, rất tự nhiên tay chuẩn bị vỗ vỗ lưng cho Kiều Tịch Hoàn, giúp cô đỡ ho hơn.
Tay vừa mới giơ lên, thì một bên khác đã nhanh tay vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chủ nhân của cánh tay kia nở nụ cười.
Cổ Nguyên tay cứ như vậy lúng túng, không để lại giấu vết buông xuống, khóe miệng lôi ra một nụ cười có chút ảm đạm.
Trước kia Hoắc Tiểu Khê luôn tùy tiện như vậy, có thói quen ăn rất nhanh, luôn rất dễ bị nghẹn, bị sắc rất nhiều lần khiến anh ta luôn mang theo chút quở trách lại có chút đau lòng dặn cô chú ý một chút, không ai tranh của cô cả. Nhưng mỗi lần Hoắc Tiểu Khê đều không nghe lời khuyên của anh ta, vẫn làm như vậy, mà mỗi lần lúc anh ta giúp cô vỗ vỗ lưng chưa bao giờ sẽ lộ ra biểu tình mỉm cười như thế, bởi đó là chuyện đương nhiên, thỉnh thoảng còn bởi vì anh ta nói quá nhiều mà cô sẽ lè lưỡi làm mặt quỷ.
Trước đây còn cảm thấy Hoắc Tiểu Khê trước sau vẫn như một, trước đó vẫn giữ phong cách không tim không phổi.
Hiện tại mới phát hiện, đây chỉ là bởi vì cô không thương anh ta.
Không thương anh ta mà thôi.
Diệp Mị ngồi đối diện với bọn họ, nhìn biểu cảm của Cổ Nguyên khóe miệng tà ác cười.
Kiều Tịch Hoàn dường như là đã bớt ho hơn, dần dần khôi phục bình thường, ổn định nói :"Chị chỉ là không nghĩ tới, nhanh như vậy."
"Ha ha, em cũng thật không ngờ, làm sao sau lần kia liền mang bầu." Nói tới chỗ này Cố Tử Nhan cũng có chút xấu hổ, thẹn thùng.
Cổ Nguyên ngước mắt, nhìn Tề Tụê Phân, lễ phép nói :"Dì, làm cho con dì có thai trước khi lập gia đình là lỗi lầm của con, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Con đã nói chuyện với ba mẹ con, bọn họ đối với việc hôn sự này rất tán thành cho nên hôm nay con cùng Tử Nhan đến nhà, chính là xin ý kiến về chuyện này."
Tề Tuệ Phân đối với Cổ Nguyên luôn có ấn tượng tốt.
Cổ Nguyên loại đàn ông này, hào hoa phong nhã, hiểu chuyện lễ đội, mọi mắt đều hợp với Cố Tử Nhan, còn dư thừa.
"Thanh niên các con thỉnh thoảng xung động một cái ta có thể hiểu, nhưng Tử Nhan mang thai thì kết hôn nhất định phải thế. Chỉ có điều hôm nay Diệu có một số việc không có ở nhà, ta còn phải hỏi ý kiến ba con bé đã."
"Con biết." Cổ Nguyên gật đầu :"Nghe chú với dì sắp xếp."
"Ừ." Tề Tụê Phân gật đầu.
Mặc kệ thế nào, không có ghép được một việc hôn sự này thì còn một hôn sự khác, coi như cũng là một loại vui mừng đi!.
Tề Tuệ Phân thở dài một hơi, để bản thân thả lỏng toàn bộ tâm tình.
Bà ta cũng đã có tuổi, cũng không nhịn được thương tâm quá nhiều, vừa rồi ở trong phòng bị đè nén rất nhiều chuyện, hiện tại cũng không muốn lại buồn vì những chuyện khác.
Một bữa cơm, mọi người ăn cùng nhưng mỗi người đều mang theo tâm tư của mình.
Bữa cơm kết thúc, Tề Tuệ Phân liền kêu Cố Tử Nhan cùng Cổ Nguyên ngồi trên ghế sofa, có lẽ đang nói về chuyện kết hôn, mặc dù Cố Diệu không ở nhà nhưng chuyện hôn sự này, Cố Diệu chắc chắn sẽ hoàn toàn đồng ý.
Cố Tử Thần có lẽ vẫn không có thói quen ở phòng khách cơm nước xong đã lên lầu.
Kiều Tịch Hoàn ngại vì thân phận con dâu nên ăn cơm xong cũng không tiện rời đi, cứ thế ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân trên ghế sofa, Diệp Mị cũng như thế.
"Tử Nhan con bây giờ mang thai, đi đứng không thể sôi nổi như trước, ba tháng đầu phải chú ý." Từ chuyện hôn sự chuyển sang nói đến đứa bé.
Tề Tuệ Phân đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này.
Chuẩn bị nói là đã chấp nhận Cổ Nguyên, đã xem Cổ Nguyên như con rể mà đối đãi.
"Ah. Thế nhưng con cảm thấy rất tốt nha, những người phụ nữ khác mang thai đều phải ói lên ói xuống, con nửa điểm phản ứng cũng không có." Cố Tử Nhan còn rất kiêu ngạo nói :"Xem ra con rất thích hợp mang thai nha, Cổ Nguyên về sau em sẽ sinh cho anh một đội banh a !."
". . ." Cổ Nguyên đỏ mặt.
Nói thẳng tưng như vậy.
"Con đứa trẻ này." Tề Tụê Phân có chút cưng chiều trách cứ.
Cố Tử Nhan lè lưỡi, có chút ngượng ngùng cười cười.
Diệp Mị chen miệng nói trêu ghẹo :"Tử Nhan còn trẻ sinh một đôi banh cũng không phải là không thể."
"Ha ha." Cố Tử Nhan cười, ngại không dám trả lời.
Mặc kệ thế nào cũng còn chưa kết hôn, hơn nữa phụ nữ trời sinh so với đàn ông càng thêm ngại ngùng nên cũng không còn tiếp tục cái đề tài này nữa.
"Chị dâu hai, chị cùng anh hai kết hôn rồi, lúc nào hai người tính sinh con?" Cố Tử Nhan hỏi.
"Cái này. . ." Diêp Mị có chút khó nói.
"Được rồi, anh hai không phải đi Thẩm Dương rồi hay sao? Hai người cách nhau xa như vậy, muốn lên kế hoạch cũng khó!" Cố Tử Nhan giống như phát hiện sự thật liền nói.
Diệp Mị không nói thêm nữa, có lẽ không dám nói quá nhiều.
Tề Tụê Phân thở dài :" Trở về ta sẽ khuyên ba các con, làm sao có hể nói đi thì đi."
Diệp Mị chỉ là gật đầu.
Thực sự trong lòng nghĩ thế nào. . .
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy cái nhà này khả năng chỉ cô mới biết.
Hoặc là chỉ có mỗi người đàn ông kia biết mà không lên tiếng.
"Được rồi Tử Nhan, chị có món đồ muốn tặng em, em theo chị tới phòng lấy có được hay không?" Diệp Mi tức khắc lảng sang truyện khác nói.
"Vật gì vậy ?" Cố Tử Nhan tò mò hỏi.
"Đến phòng chị đi, xem thì biết." Diệp Mị nói.
"Chị dâu hai chị làm sao tốt như vậy, đi thôi đi thôi." Cố Tử Nhan vội vã từ ghế sofa nhảy lên, kéo tay Diệp Mị.
"Cẩn thận một chút, con nhìn con kìa!" Tề Tuệ Phân có chút kinh hãi nhìn dáng vẻ Cố Tử Nhan bướng bỉnh.
Cố Tử Nhan lè lưỡi, sau đó đi theo Diệp Mị lên lầu.
Tề Tuệ Phân bất đắc dĩ thở dài, nhìn Cổ Nguyên nói :"Tử Nhan còn nhỏ, về sau cần con chăm sóc rồi."
"Vâng thưa dì, dì yên tâm đi." Cổ Nguyên lễ độ đáp ứng :"Nếu con cưới Tử Nhan, chăm sóc cô ấy là chuyện đương nhiên."
"Ừm." Tề Tụê Phân vui mừng gật đầu :"Có con ở đây ta thật yên tâm."
Cổ Nguyên cười phụ họa.
"Thời gian cũng không còn sớm, cơ thể ta có chút khó chịu liền lên lầu, Cổ Nguyên con cứ tự nhiên, coi như nhà mình là được." Tề Tuệ Phân có chút mệt mỏi, từ trên ghế sofa đứng dậy.
Ngày hôm nay giống như thực sự đã bị Tề Lăng Phong đả kích.
"Con biết dì, dì không cần để ý đến con đâu." Cổ Nguyên đứng lên, nhìn Tề Tuệ Phân.
Tề Tuệ Phân gật đầu, thở dài đi lên lầu hai.
Ở phòng khách cũng chỉ còn lại Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn.
Hai người im lặng, giống như có thể nghe được cả tiếng gió ở phòng khách, một tiếng lại một tiếng, âm thanh cứ thế đung đưa.
Đã lâu.
Một giọng nói dịu dàng đột nhiên phát ra :"Không phải nên chúc phúc tôi sao?"
Kiều Tịch Hoàn nhìn khóe miệng mỉm cười của Cổ Nguyên.
"Kết hôn và sinh con, đây không phải là đang nằm giữa hai ranh giới." Cổ Nguyên nói, giọng rất nhẹ nhàng, lại không hiểu không có một chút cảm giác rất vui sướng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi nhìn anh ta.
Cố Tử Nhan mang thai, hôn sự này cứ như vậy mà nhận định rồi.
Mặc kệ cho là nguyên nhâ gì, thì đây cũng là chuyện trước mắt.
Kỳ thực.
Từ khi Cổ Nguyên cùng Cố Tử Nhan lên giường, hai người kết hôn, có lẽ chuyện này cũng đã lên lộ trình từ trước.
Cố Nguyên trong sáng như vậy, lương thiện như vậy.
"Cổ Nguyên." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, nghiêm túc nói :"Tôi hy vọng anh được hạnh phúc."
Cổ Nguyên gật đầu.
"Tôi thực sự không muốn anh chịu ủy khuất như thế."
Cổ Nguyên cười lắc đầu :"Không phải ủy khuất, ngược lại cảm thấy Cố Tử Nhan mới là người chịu ủy khuất."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.
Lập tức rõ ràng.
Cổ Nguyên chưa thực sự thích Cố Tử Nhan, mà Cố Tử Nhan cứ như vậy cam tâm tình nguyện gả cho anh ta.
Cổ Nguyên chính là ở nơi này, cứ như vậy không hề bị xã hội này vấy bẩn dù chỉ một chút, tốt đẹp như vậy.
Cô cười, cố gắng mà cười :"Hôn nhân chính là muốn tìm lấy một người yêu cho chính bản thân."
"Vậy sao ?" Cổ Nguyên hỏi ngược lại cô.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Cô thực sự tìm được người kia, người yêu bản thân của mình sao?" Cổ Nguyên hỏi cô.
Không biết.
Không biết Cố Tử Thần có yêu cô hay không.
Thế nhưng :"Tôi tìm được người mình yêu."
Cổ Nguyên cười mất mát, có chút bất đắc dĩ mà cười :"Thực sự chúng ta đều hận không thể tìm được một người mình yêu để mãi mãi có thể ở chung một chỗ, tôi không có nhưng mong cô có thể có được hạnh phúc."
Nội tâm Kiều Tịch Hoàn cười ngẩn ra.
'Tôi không có.'
Bởi vì không có Hoắc Tiểu Khê phải không ?!
Cho nên sẽ không còn có.
Lòng có chút đau, ngay cả khuôn mặt hiện lên nụ cười cũng trở thành khó chịu.
Cổ Nguyên thực sự biết Hoắc Tiểu Khê vốn dĩ không có tim không có phổi, thực sự đã rất lâu đều nhẫn nhịu chịu đựng, chịu đựng rất nhiều chuyện, sau đó không muốn bản thân để ý gì cả, cố gắng để nó tự tan biến hết, mà thưc sự có rất nhiều chuyện thực sự không có cách nào để nó tự tan biến đi.
"Tiểu Khê." Cổ Nguyên đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt có chút mập mờ.
Cổ Nguyên từ trên ghế sofa đứng dậy, đi tới trước mặt cô ngồi xổm người xuống, khoảng cách thật gần nhìn gương mặt xa lạ của cô :"Tiểu Khê, nói một tiếng tạm biệt."
Kiều Tịch Hoàn trái tim khẽ thắt lại, mũi chua chua.
"Nói câu tạm biệt, nghe một chút." Anh ta nói, cả người giây phút ấy có lẽ cũng đang mang chút xúc động, trong giọng nói có chút lí nhí không dễ dàng phát hiện ra cảm giác nghẹn ngào nào.
"Cổ Nguyên." Kiều Tịch Hoàn nhìn mặt anh ta, nhìn viền mắt anh ta càng lúc càng đỏ.
Cô cắn môi, cánh môi có chút trắng bệch.
Cổ Nguyên cứ như vậy im lặng nhìn cô, nhìn cô xinh đẹp như vậy nhưng lại không thể đụng vào, anh ta nâng ngón tay cứng ngắc ở giữa không trung, anh ta rất muốn vuốt ve bờ môi cô, cô không nên như vậy tự làm tổn thương bản thân. . .
"Cổ Nguyên." Kiều Tịch Hoàn hé môi, cánh môi óng ánh mà hồng hồng, giống như một cách hoa đẹp xinh, cô nói :"Cổ Nguyên, tạm biệt."
Cổ Nguyên khẽ cười.
Khuôn mặt đột nhiên lại rũ xuống.
Anh ta nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô, lúc này khuôn mặt cúi xuống cô hầu như không thấy vẻ mặt anh ta nữa.
"Ừ, tạm biệt, Hoắc Tiểu Khê."
Kiều Tịch Hoàn nuốt nước miếng, giống như đang cố gắng khống chế tâm tình.
Cô tử trên ghế sofa đứng dậy.
Cổ Nguyên thuận thế đi sang một bên, không để cho cô thấy sắc mặt của anh ta, anh ta đưa lưng về phía cô.
Từ giờ trở đi, Cổ Nguyên có phải hay không thực sự đem Hoắc Tiểu Khê hoàn toàn đặt ở trong lòng, đặt ở một nơi sâu nhất trong lòng, cũng sẽ không bao giờ lấy ra. ..
Trước mắt cô mọi thứ càng lúc càng mờ nhạt, mơ hồ nhìn bóng lưng không quá quen thuộc của Cổ Nguyên.
Từ nhỏ đến lớn, có thể nhìn thấy có lẽ mãi mãi cũng là khuôn mặt ấm áp của anh ta.
Ví như khi tiễn cô về nhà, anh ta luôn chờ cô vào cửa mới rời đi.
Ví như đi ra ngoài chơi, anh ta sớm biết nên sẽ chờ ở đó đợi cô đến.
Ví như đi dạo phố, anh ta luôn có thói quen đi ở bên cạnh cô, hoặc ở phía sau, dường như tùy thời đều chuẩn bị bảo vệ như gà mẹ bảo vệ con.
Ví như bất cứ lúc nào, bất cứ cái nháy mắt nào của cô, chỉ cần cô xoay người là có thể nhìn thấy mặt của anh ta, nhào vào ngực của anh ta, anh ta vẫn luôn chờ đợi, khi cô bị thương, khi cô vui vẻ, lúc nào cũng có thể ôm cô vào trong ngực. . .
Mà anh ta cứ như vậy, đã vượt qua cả 20 năm . ..
Đến bây giờ.
Anh ta dùng bóng lưng hướng về phía cô.
Cô cũng không còn thấy khuôn mặt ấm áp kia nữa.
Kỳ thực.
Không chỉ có anh ta thay đổi.
Muốn sống cuộc sống của chính mình.
Mà cô cũng thay đổi.
Từ hôm nay trở đi, từ lúc cô và Cố Tử Thần bắt đầu xảy ra quan hệ, cuộc đời của cô cũng đã thay đổi. . .
Mặc kệ trước đây có yêu hay là không, không có ở cùng nhau mà là bước vào một thế giới của người khác, bọn họ vẫn có thể như cũ, giữ lại tình bạn,
Mà giờ phút này.
Anh ta có Cố Tử Nhan.
Cô có Cố Tử Thần.
Bọn họ vẫn đang đứng song song trên một trục hoành, đột nhiên lại đi ngược lại.
Cô nhớ lúc còn trẻ Diêu Bối Địch luôn ở bên tai cô nói thâm, cô ấy nói Tiểu Khê, đừng tưởng rằng cô đối với Cổ Nguyên một chút tình cảm cũng không có, cô đối với anh ta luôn không tim không phổi. Nhưng tôi khẳng định một ngày kia khi cô thực sự quyết định, đó là có một ngay Cổ Nguyên thực sự rời khỏi, cô sẽ rất đau, không thể nói là đau vì tình yêu, nhưng thực sự sẽ thấy, rất đau. . .
Diêu Bối Địch kia cớ sao không đem sự thông minh dùng trên người của Tiêu Dạ.
Nước mắt cô rơm rớm, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Nói tạm biệt, có ý nghĩa biệt ly.
Bước chân vừa mới rời khỏi.
Cố Tử Nhan từ trên lầu đi xuống.
Kiều Tịch Hoàn giật giật đôi mắt, không để lại chút dấu vết, thu lại tâm tình của bản thân.
Cố Tử Nhan nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô tựa hồ có biểu tình hơi khác biệt, liếc mắt nhìn sang Cổ Nguyên, chạy chậm qua.
Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan không biết tự chiếu cố bản thân như thế, sau này Cổ Nguyên phải quan tâm biết bao nhiêu.
Khóe miệng cười.
Chí ít, Cố Tử Nhan so với Hoắc Tiểu Khê tốt hơn.
Cô nhanh rời khỏi.
Lúc rời đi, nghe được âm thanh của Cố Tử Nhan có chút kỳ quái :"Cổ Nguyên, viền mắt anh làm sao hồng hồng. . ."
"Bụi bay vào mắt, vừa mới xoa xoa."
Đứa ngốc.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cười.
Cổ Nguyên cùng Cố Tử Nhan rời khỏi biệt thự Cố gia.
Hai người ngồi trên xe, Cổ Nguyên lái xe, nghiêm túc tỉ mỉ.
Cố Tử Nhan ngồi cạnh ghế lái, nhìn Cổ Nguyên với khoảng cách gần như vậy.
"Làm sao vậy?" Cổ Nguyên khẽ quay sang nhìn, giống như phát được tâm tình Cố Tử Nhan hỏi.
Cố Tử Nhan ngẩn ra, mỉm cười :"Không có gì. Chỉ là đnag suy nghĩ đứa bé sinh ra sẽ giống như anh hay là giống em."
Cổ Nguyên rất biết để ý tới tâm tình của người khác.
Từ lúc qua lại đến giờ, Cố Tử Nhan cảm thấy Cổ Nguyên không giống như người đàn ông khác săn sóc cùng ôn nhu, mặc kệ bất cứ lúc nào chỉ cần Cố Tử Nhan ở bên cạnh anh ta chưa bao giờ có cùng một dạng tâm tình, anh ta tựa hồ có thể cảm nhận được.
Sau đó, tự nhiên lại biết cẩn thận quan tâm.
Cổ Nguyên như vậy khiến cho sâu trong nội tâm của Cố Tử Nhan luôn cảm thấy bản thân như nhặt được bảo vật.
Cố Tử Nhan cho tới bây giờ cũng không biết tại sao, bản thân không phải đặc biệt đẹp, tính cách cũng không phải là cực kỳ tốt so với một người phụ nữ cũng có thể tìm được một người đàn ông như vậy. Thực sự Cố Tử Nhan không nhịn được ở trong lòng anh ta cảm thán, cảm thán tại sao bản thân lại có phúc như vậy, còn nhìn không được mà hỏi :"Cổ Nguyên, anh rõ ràng là con một vì sao lại có thể biết chăm sóc người khác như thế. Em hoài nghi trong nhà anh có phải hay không còn một đứa em gái riêng."
Cổ Nguyên chỉ là cười ôn nhu.
Cười nhưng không nói.
Một giây kia, Cố Tử Nhan cảm thấy Cổ Nguyên đã giấu cái gì đó, nhưng lại cảm thấy Cổ Nguyên trong sáng như vậy, hoàn mỹ như vậy.
Anh ta sẽ không lừa gạt ai.
Nhưng vừa rồi.
Cố Tử Nhan đi theo Diệp Mị đến phòng cô ta lấy lễ vật.
Diệp Mị nói là tặng cho cô ta một món lễ vật, một trâm cài đặc biệt xinh đẹp, đính đá quý màu hồng nhạt tản ra độ sáng bóng đến mê người. Diệp Mị nói khối đá quý này tượng trưng cho hôn nhân, đeo lên rồi sẽ khiến hôn nhân của người đó càng thêm mỹ mãn hạnh phúc.
Cho nên Cố Tử Nhan không chút khách khí nhận lấy.
Có hôn nhân với Cổ Nguyên, Cố Tử Nhan không ngại nhận thêm nhiều hạnh phúc hơn.
Cố Tử Nhan cười đáp lại, vẫn luôn vẫn vê trâm cài, Diệp Mị đột nhiên nói :"Được rồi, Tử Nhan, em biết Kiều Tịch Hoàn với Cổ Nguyên là bạn rất thân không?"
Cố Tử Nhan lắc đầu :"Không biết, chỉ biết chị ấy đã từng đi lấy đồ cổ của Cổ Nguyên. Chị dâu cả sau khi ra tù thực sự thay đổi rất nhiều, nghe Cổ Nguyên nói, em thấy hoàn toàn không giống như chị dâu trước đây, em cảm thấy chị ấy thật đáng yêu, hiện tại chị dâu lại có thể quản thúc anh cả, đột nhiên cảm thấy, chị dâu cả thực sự có tiêu chuẩn nhất định."
"Vậy sao?" Diệp Mị một giây kia có chút kỳ quái :"Chị nói cho em, cũng không phải có ý gì cả, chỉ là chị phát hiện. . ."
Cố Tử Nhan nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, vô cùng ngạc nhiên.
"Được rồi, dù sao em cũng đã kết hôn, chị nói nhiều cũng không tốt cho lắm, mặc kệ thế nào mong em được hạnh phúc." Diệp Mị nói.
Cố Tử Nhan luôn cảm thấy Diệp Mị như muốn nói điều gì, lại không có nói ra.
"Chị dâu hai, đến cùng chị muốn nói cái gì?"
"Không có gì, không nên suy nghĩ nhiều. Chị chẳng qua là cảm thấy hôn nhân là chuyện phải thận trọng, để ý một chút tránh gả nhầm người đến lúc đó hối hận cũng không thể về nhà mà khóc nhè đâu." Diệp Mị trêu ghẹo.
Cố Tử Nhan chu mỏ :"Em sẽ không hối hận, em yêu Cổ Nguyên như vậy."
Diệp Mị cười không nói nhiều, đôi mắt nhìn trâm cài trong tay Cố Tử Nhan :"Đến, chị giúp em cài lên, nhìn cô dâu tương lai có xinh đẹp hay không. .. "
Từ phòng Diệp Mị đi xuống.
Cố Tử Nhan nhìn Cổ Nguyên cùng Kiều Tịch Hoàn. . .
Cùng Cổ Nguyên qua lại lâu như vậy, Cổ Nguyên giống như không có nhiệt tình lắm, cho tới giờ đều sẽ ôn tồn lễ độ, sẽ không nổi giận, cũng không làm tổn thương trái tim, cũng không khổ sở. . .
Mà một giây kia, Cố Tử Nhan cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Bây giờ còn sớm để suy nghĩ những chuyện đó." Cổ Nguyên ấm áp nói, kéo theo sự chú ý của Cố Tử Nhan :"Thực sự giống ai cũng đều tốt."
Cố Tử Nhan quay đầu nhìn Cổ Nguyên, nhìn nụ cười anh ta nhàn nhạt.
Mới vừa đỏ mắt là do xoa xoa mắt quá mạnh sao !?
"Được rồi, sáng mai anh dẫn em đi bệnh viên kiểm ta, nhìn xem đứa bé lớn đến đâu rồi." Cổ Nguyên nói, trước mặt là đèn đỏ, Cổ Nguyên dừng xe, quay đầu có chút trầm mặ nhìn Cố Tử Nhan nói :"Không cần sợ đi bệnh viện."
"Em không có sợ." Cố Tử Nhan nói.
Cổ Nguyên lôi ra một nụ cười :"Ừ."
Đen xanh sáng lên.
Cổ Nguyên lái xe đến một nhà trọ xa hoa.
Cố Tử Nhan đã từ lâu mướn nhà ở bên ngoài, thực sự sinh viên có rất nhiền người làm như vậy, Cố gia cũng không hỏi quá nhiều.
Cổ Nguyên đỗ xe xong, xuống xe mở cửa cho Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan nhìn anh, hỏi :"Có muốn hay không ở lại đêm nay?"
Cổ Nguyên dừng một chút :"Cũng được, hiện tại em có con, anh cũng không yên tâm để em ở nhà một mình."
Cố Tử Nhan lôi ra một nụ cười.
Cổ Nguyên đối với Cố Tử Nhan tốt như vậy.
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Cố Tử Nhan nghĩ.
. . .
Cố gia biệt thự.
Phòng Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ta, Cố Tử Thần đàn nằm trên giường, không có ngủ, im lặng như vậy dựa vào đầu giường, lật sách.
Kiều Tịch Hoàn đi tới trực tiếp leo lên giường, sau đó ngồi đối diện Cố Tử Thần, bộ dạng như thế có chút mập mờ.
Cố Tử Thần nhấc mắt lên nhìn.
"Khóc?" Giọng nói có chút lạnh băng.
Kiều Tịch Hoàn chuyển động tròng mắt :"Không có khóc."
Cố Tử Thần nhìn cô, nửa ngày, lại rũ mẵt uống, đọc sách.
"Như vậy, anh vẫn có thể nhìn thấy?" Kiều Tịc Hoàn nói, hô hấp phủ lên mặt anh.
"Em xác định còn muốn?" Cố Tủ Thần nói giọng bình tĩnh, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái hỏi.
Không biết xế chiều hôm nay người thoái mái nhất rốt cuộc là cô hay là anh ?!
Anh sao lại có thể bình tĩnh như vậy !
Bình tĩnh như vậy !
Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hỗm trên đùi Cố Tử Thần, giằng lấy sách của Cố Tử Thần ra, nắm cằm của Cố Tử Thần ép buộc anh nhìn cô.
Cố Tử Thần cũng không phản kháng khi Kiều Tịch Hoàn 'dã man' như vậy.
"Anh biết em là ai không?" Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Tử Thần gật đầu.
"Cho nên anh biết quan hệ giữa em với Cổ Nguyên chứ?" Kiều Tịch Hoàn còn nói thêm.
Cố Tử Thần nhíu mày một cái.
"Anh biết mà vẫn thờ ơ như thế." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Tử Thần trở tay nâng gáy của cô, khiến mặt cô áp sát đến gần khuôn mặt anh :"Anh biết hai người không có khả năng."
"Làm sao anh biết ?!" Kiều Tịch Hoàn không phục nói.
Cô làm sao cũng sẽ không cảm thấy, anh cùng Diệp Vũ sẽ không có khả năng !
Cho nên cô vẫn như cũ luôn phòng bị người phụ nữ kia.
"Bởi vì, em không có ngu ngốc." Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc khi Cố Tử Thần nói, có cần phải nói khó hiểu thế không.
"Em biết, anh so với hắn ta tốt hơn." Cố Tử Thần thâm thúy nói, nửa điểm đều nghiêm túc.
Không hàm hồ, không biết xấu hổ.
Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần, đã lâu, khóe miệng lôi lên một nụ cười chế nhạp :"Cố đại thiếu anh thực sự rất tự luyến!"
"Không phải sao?" Cố tử Thần nhướng mày, vẫn như kiểu đương nhiên, không chút xấu hổ.
"Không phải! Cổ Nguyên trên thế giới này là người đàn ông tốt nhất!"
"Vậy vì sao em không thương?" Cố Tử Thần bình tĩnh nói.
Vì sao không thương ?!
Cô thực sự không biết.
Bởi vì thế giới này chính là ở chỗ này hoang đường.
Hormone không có nẩy mầm ở thời điểm này, làm sao đối với người đó cũng không thể nảy sinh tình cảm.
Mà mặt đối mặt với người đàn ông này. . .
Cô thừa nhận.
Mới nảy mảm một chút, đã không thể nào ngăn cản nữa.
Cố Tử Thần giống như cảm giác được Kiều Tịch Hoàn thay đổi cảm xúc, khóe miệng khẽ cong, dùng sức kéo gáy cô lại gần, môi hai người cứ như vậy dán thật chặt chung một chỗ.
Kiều TịchHoàn bị hành động của Cố Tử Thần khiến cho sợ run mất một giây, sau đó phản xạ có điều kiện phản kháng lại một chút, sau đó lại ôn nhu dưới sự bá đạo của anh mà hòa tan vào, hoàn toàn trầm mê dưới người anh. ..
Căn phong dường như lại ấm lên.
Kiều Tịch Hoàn bị hôn đến mơ hồ, trong mơ mơ màng màng cảm giác thân thể có chút lạnh lẽo.
Cô quay đầu, nhìn quần áo có chú xộc xệch đầy dưới đất. . .
"Cố Tử Thần, dừng lại!" Kiều Tịch Hoàn phản kháng.
Cố Tử Thần nằm trên người cô, cánh môi ở bên tai cô, khiến toàn thân cô bắt đầu khó chịu.
"Dừng lại, ưm. . . Dừng lại." Kiều Tịch Hoàn xầu xin.
Giống như buổi chiều vậy, cô sẽ bị anh giết mất!
Cố Tử Thần khóe miệng khẽ cười, có chút trả thù cắn cắn vành tai cô một chút.
"A, đau." Kiều Tịch Hoàn che lấy tai mình.
Cố Tử Thần từ trên người Kiều Tịch Hoàn ngồi dậy, hơi hơi thở hổi hển điều chỉnh hơi thở.
Kiều Tịch Hoàn cũng điều chỉnh lại hơi thở của bản thân.
Cô là đang tức giận.
Người đàn ông này!
Động một chút là đè cô!
Động một chút là đè cô. . .
Đôi mắt cô khẽ nhíu, chợt xoay người, trực tiếp nhào lên người Cố Tử Thần, sau đó đè xuống.
Cố Tử Thần có chút không kịp chuẩn bị, cứ như vậy bị Kiều Tịch Hoàn ngồi lên.
Kiều Tịch Hoàn tà ác cười :"Cố Tử Thần. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro