Q3. Chương 10: Bất nhân bất nghĩa (1)

edit: tiểu hoa nhi





Hôm sau.

Sáng sớm.

Lan truyền tin tức.

Hôm nay, ngư dân vịnh X Thượng Hải phát hiện một cỗ thi thể phụ nữ, lúc được vớt lên cơ hồ mặt mũi biến dạng hoàn toàn, thông qua điều tra của cảnh sát thi thể mất tích nhiều ngày này là Lôi Lôi, Lôi Lôi vốn là người Thẩm Dương, sau đó theo cha mẹ đến Thượng Hải định cư, từng cùng công tử tập đoàn Hạo Hãn có tiếp xúc thân mật. Cảnh sát kết luận, vụ án này không tồn tại nhân tốt mưu sát, kết luận sơ qua đây là hành động tự sát, những bằng chức cặn kẽ khác còn cần cảnh sát điều tra ro ràng.

. . .

Chết.

Lôi Lôi rốt cuộc chết.

Diêu Bối Địch nhìn màn hình ti vi, biên tập viên đứng gần chỗ người nằm trên cát. Coi như chỉ lộ thân thể cũng vẫn có thể nhìn ra đó là Lôi Lôi. Nằm trên đất không nhúc nhích.

Không biết còn cảm nhận được gì ?!

Vốn chõ là có thể phát tiết để bản thân thằng bằng một chút, bây giờ lại có một loại không nói được, trống rỗng.

Trống rỗng, thật giống như cái gì cũng không còn điểm tựa nữa.

Trống rỗng, giống như cũng không biết còn có thể theo đuổi cái gì.

Lôi Lôi chết.

Tất cả hồi ức đối với cô là hận thù cùng trả thù cũng sẽ theo người chết này mà biến mất.

Cô trầm mặc, cắn chặt môi dưới.

Diêu Bối Khôn đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch ra, cứ nhìn Diêu Bôi Địch ngồi dưới sàn nhà nhìn lên tin tức sáng sớm hôm nay.

Anh ta biết rồi, còn đang trong giấc mộng thì có tiểu đệ gọi điện cho anh ta.

Chuyện hôm qua xử lý rất sạch sẽ, cảnh sát bên kia mơ hồ biết là do Hạo Hãn làm, cơ bản đều là mắt nhắm mắt mở, làm lớn chuyện rồi ngược lại đối với ai cũng không tốt, cho nên chuyện Lôi Lôi làm lớn lên cũng không giải quyết được gì.

"Chị, mẹ nói xuống lầu ăn cơm." Diêu Bối Khôn gọi cô.

Cô ngơ ngác quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn, giống như đang suy nghĩ gì đó, cũng giống như chỉ là một động tác cứng ngắc mà thôi.

"Chị. . ."

"Bối Khôn, Lôi Lôi chết."

"Em biết." Diêu Bối Khôn nói :"Loại đàn bà này chết thì chết."

Diêu Bối Khôn gật đầu, yên lặng.

Diêu Bối Khôn khom người đỡ Diêu Bối Địch dậy :"Đi thôi, chúng ta không cần phải tiêu tốn sức lực vào người không quan trọng, mẹ chờ chị em mình xuống ăn cơm."

Diêu Bối Địch đần độn đi theo Diêu Bối Khôn xuống lầu, quay đầu nhìn tin tức trên màn hình.

Không phải người 'Không quan trọng', thì cô dựa vào ai để chống đỡ cho nỗi hận của mình ?!

. . .

Cao ốc Hoàn Vũ.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở bên trong phòng làm việc dành cho tổng giám đốc.

Cô nhìn trên màn hình máy tính tin tức sáng sớm của Thượng Hải.

Lôi Lôi chết.

Chuyện này sớm hay muộn, chỉ là một giây kia vẫn khiến cho người khác nhìn thấy mà giật mình.

Cô chẳng qua là đang suy nghĩ, Diêu Bối Địch dựa vào thù hận với cô ta mà chống đỡ, giờ Lôi Lôi chết, Diêu Bối Địch hoàn toàn không mở rộng lòng ra mà sống được vẫn là cảm thấy cái thế giời này không có chút ý nghĩa nào nữa ?!

Tròng mắt khẽ nhúc nhích.

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Kiều Tịch Hòa tiện tay tắt máy tính, mở miệng nói :"Vào đi."

Đường Vân Trạch ôm một phần văn kiện đi vào, cung kính nói :"Kiều tổng, đây là tài liệu trong thời gian Tề Lăng Phong còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, đã từng làm qua ở tập đoàn, đây là văn kiện lúc đó."

"Tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi cái này?" Kiều Tịch Hoàn nhìn Đường Vân Trạch.

"Vừa rồi chủ tịch Ngôn Cử Trọng gọi điện thoại hẹn gặp mặt với cô, tôi nghĩ cô cần có tài liệu chắc chắn hơn."

"Lúc nào ông ta tới?" Kiều Tịch Hoàn lật tài liệu lên xem, thuận miệng hỏi.

"Nói là buổi sáng 10 giờ sẽ tới tìm cô nói chuyện. Kiều tổng thấy sao?"

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Không có chuyện gì tôi ra ngoài trước."

"Chờ một chút." Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Đường Vân Trạch :"Vân Trạch, anh là người có tài, tôi đối với anh luôn rất thưởng thức, hơn nữa việc thu mua tập đoàn Hoàn Vũ anh cũng có công lao lớn. Tôi vừa mới vừa tìm phòng tổng hợp, muốn bổ nhiệm anh là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ. Chủ yếu phụ trách bên thị trường."

"Cám ơn Kiều tổng." Đường Vân Trạch cảm kích nói.

Vốn coi như có làm CEO của Hoàn Vũ cũng thấy có chút lực bất tòng tâm, hay là trở về làm bên thị trường mới thực sự là nơi anh ta có thể phát triển.

"Anh xứng đáng." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi vốn định đem thư ký của tôi ở Cố thị tới, bây giờ vì một số chuyện đành phải để cô ấy ở bên kia tạm thời. Hoàn Vũ bây giờ có chút loạn, mà anh tương đối quen thuộc với tình huống nội bộ trong Hoàn Vũ, cho nên tạm thời phải khổ cực một chút, Hoàn Vũ có rất nhiều việc tôi sẽ trực tiếp tìm anh, anh làm theo tôi là được."

"Được, Kiều tổng."

"Anh ra ngoài được rồi, nói ông ta có thể trực tiếp đi vào."

"Vâng."

Cửa phòng làm việc đóng lại.

Kiều Tịch Hoàn nhìn phần văn kiện kia, Tề Lăng Phong làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không lỗ, cho nên rõ ràng Ngôn Cử Trọng là muốn thương lượng, trên thực tế, hầu như cổ phần Ngôn thị đã rơi vào trong tay tập đoàn Hoàn Vũ.

Ngôn Cử Trọng muốn tìm cô, thật sự là rất biến nắm tiết tấu.

Cô lần nữa lật xem nội dung bên trong văn kiện.

Hoàn Vũ dùng vốn huy động mua Ngôn thị, đối với Hoàn Vũ mà nói thật sự cũng không phải là chỗ mua bán đặc biệt gì tốt, ít nhất cô cho tới nay cũng không quá coi trọng Ngôn thị có thể ở Thượng Hải phát triển cao gì, nếu như muốn phát triển thì cần gì phải dựa vào thực lực của Hoàn Vũ, rất hiển nhiên, Kiều Tịch Hoàn không có tinh lực quản nhiều những thứ này.

Tính toán một chút, Kiều Tịch Hoàn hoạch định kế hoạch của bản thân.

Thật lâu.

Ngoài cửa phòng có tiếng gõ.

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt :"Vào đi."

Ngôn Cử Trọng mặc tây trang màu đen coi như ăn mặc lịch sự xuất hiện trước mặt cô.

"Kiều tổng, xin chào." Ngôn Cử Trọng tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, đưa tay :"Xin chào, chủ tịch Ngôn."

"Chớ gọi tôi như vậy. Bây giờ cô mới là tổng tài của Ngôn thị chúng tôi."

Dường như những chuyện không vui trước kia đã từng phát sinh toàn bộ đều tan thành mây khói.

Đây chính là thương nhân.

Thương nhân vì lợi ích trước mắt, tất cả vốn là điều quan trọng với bản thân, thật ra thì đều là tro bụi.

Hai người sau một hồi khách sáo, ngồi vào chỗ của mình.

Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng hỏi :"Không biết ngài hôm nay tìm tôi có chuyện gì quan trọng?"

"Cũng không có gì. Có điều từ sau khi cô nhậm chức, vẫn chưa có tới gặp cô một lần, mấy ngày trước tôi hỏi Đường tổng, Đường tổng nói cô không có ở đây, hôm nay gọi điện thoại biết cô trở lại, liền vội vàng tới." Ngôn Cử Trọng cười nói.

Trước kia, đối với trước kia mà thôi, một con nhóc mới hơn hai mươi mấy tuổi, Ngôn cử Trọng nơi nào mà cần phải hạ thấp bản thân cùng cô nói chuyện, tuyệt đối đều là khinh thường.

Kiều Tịch Hoàn cũng không có hứng thú đi châm chọc hay là cười nhạo.

Cô chẳng qua là phụ họa cười một tiếng nói :"Mấy ngày trước bận một số việc. Mấy ngày nay cũng mới vừa nhận lấy Hoàn Vũ, cho nên bận rộn một chút bằng không tôi khẳng định đã sớm tới chào hỏi ngài."

"Vậy cũng không cần. Tôi biết Kiều tổng cô bận nhiều chuyện." Ngôn Cử Trọng luôn luôn nói giọng hách dịch.

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, cũng không muốn mất quá nhiều thời gian ở trên người con lão hồ ly này, không điếm xỉa, đột nhiên kéo sang chuyện nhà :"Minh Nguyệt ở nhà có khỏe không?"

"A?" Ngôn cử Trọng đoán chừng có chút kinh ngạc, kinh ngạc khi Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dời đi đề tài.

"Minh Nguyệt không phải vẫn luôn ở nhà mấy người sao? Có thời gian không thấy đứa nhỏ ấy, không biết bây giờ như thế nào?"

"Vô cùng tốt. Minh Nguyệt ở nhà chúng tôi rất tốt. Cũng may mà Minh Nguyệt trở lại, bà ngoại con bé mới không nghĩ đông nghĩ tây, ngày nào cũng sống trong đau đớn vì Hân Đồng. Tôi nghe nói đưa Minh Nguyệt về nhà là ý của cô, còn chưa kịp cám ơn cô. Hai chúng tôi cũng đã có tuổi rồi, mong Minh Nguyệt có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên."

"Vậy thì tốt." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, mở miệng nói :"Thật ra thì dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không phải bởi vì đột nhiên có một chút biến cô cũng sẽ không đến mức như bây giờ. Chú Ngôn, tôi gọi là chú đi, tỏ ra không hời hợt như vậy. Vốn huy động mà Ngôn thị đề ra Đường Vân Trạch mới đưa cho tôi xem qua văn kiện, đấy là lúc Tề Lăng Phong cùng chú ký văn kiện, chú nhìn một chút xem có phải hay không?"

Ngôn Cử Trọng cầm văn kiện, mặc dù có chút không hiểu Kiều Tịch Hoàn định làm gì, chỉ chăm chú nhìn văn kiện, gật đầu nói :"Lúc ấy tôi cùng Tề Lăng Phong ký."

"Hoàn Vũ đưa vốn huy động là 30 triệu, nếu nói cổ phần thì sẽ là 48%." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đúng vậy."

"Tôi nghe nói bây giờ Ngôn thị đã phát triển bình thường, không biết chú có hay hứng thú mua lại 48% cổ phần từ trên tay tôi hay không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Ngôn Cử Trọng có chút không tin Kiều Tịch Hoàn.

Hôm nay ông ta tới mục đích thực rất đơn giản là muốn thăm dò một chút nước cờ của Kiều Tịch Hoàn.

Đã từng xảy ra quá nhiều chuyện không vui, ông ta thực sợ Kiều Tịch Hoàn sẽ trả thù, ví như gây dựng lại Ngôn thị, cố ý để Ngôn thị không làm tốt gì, dẫu sao giờ Hoàn Vũ cũng là đại cổ đông, có thể hoàn toàn chi phối nhất cử nhất động của Ngôn thị.

Ông ta không nghĩ tới, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cho ông ta một khối bánh lớn đền như vậy.

"Thế nào, chú Ngôn không muốn sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Không, không. . . Chẳng qua là tại sao đột nhiên đem cổ phần bán lại cho tôi. Ban đầu Hoàn Vũ đưa vốn đầu tư vào Ngôn thị là giúp chúng tôi vượt qua một đại nạn, bây giờ nói Ngôn thị cơ bản đã có tiền vốn, đột nhiên lại muốn rút lui khỏi, đây không phải rõ ràng là cho chúng tôi chiếm tiện nghi lớn sao?" Ngôn Cử Trọng không hiểu nói.

"Tôi biết. Có điều phần văn kiện này ban đầu là do Tề Lăng Phong ký với chú. Lúc đó Tề Lăng Phong chẳng qua là làm hoạt động của một thương nhân, nhưng bây giờ đối với tôi mà nói chúng ta không chỉ là làm ơn đơn giản như vậy, còn có quan hệ thân thích. Cho nên nếu như chú cần suy nghĩ, chúng ta tùy thời có thể ký kết mua bán cổ phần này."

"Không cần suy nghĩ. Tôi lập tức ký." Ngôn Cử Trọng nói :"Chẳng qua là không biết trong lòng cô đề ra giá tiền là bao nhiêu?"

"30 triệu."

"Chỉ cần 30 triệu sao ?" Ngôn Cử Trọng nói.

Ban đầu bởi vì khẩn cấp cho nên tự nhiên sẽ đem giá trị cổ phần xuống thấp nhất có thể, bây giờ rõ ràng có thể đề ra giá tiền cao hơn.

"Chú Ngôn tôi không chiếm tiện nghi của chú, chúng tôi ban đầu mua của chú bao nhiêu, tôi chỉ cần cầm về bấy nhiêu."

"Tôi. . " Ngôn Cử Trọng đột nhiên không nói được.

"Nếu như không có ý kiến, tôi lập tức kêu luật sự tới soạn thảo hợp đồng."

"Không, không ý kiến." Ngôn Cử Trọng nói :"30 triệu trong vòng nửa tháng trả cho cô có được không?"

"Có thể." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Sau đó cầm điện thoại lên :"Vân Trạch, anh kêu người của công ty luật tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi muốn soạn một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười :"Phiền chú Ngôn chờ một lát."

"Không thành vấn đề, chẳng qua là.. ." Ngôn Cử Trọng trong lòng vẫn còn thắc mắc, tại sao lại như vậy ?!

Kiều Tịch Hoàn không có giải thích gì thêm.

Thật ra cô thật không có hứng thú gì lớn với cổ phần của Ngôn thị.

Thứ nhất, bây giờ cô không đủ tinh lực, không có nhiều thời gian đi quản lý một xí nghiệp không quá khởi sắc ở giới thượng lưu.

Thứ hai, liên lụy tới tiền vốn Hoàn Vũ quá nhiều, bây giờ nếu không chuyển nhượng lại, nếu như không lấy về được ít tiền nào thì sớm muộn việc thiếu hụt vốn sẽ đem cô ép tới gần đường cùng.

Thứ ba, thật ra thì hai điểm trên cô vẫn có cách giải quyết, quan trọng nhất chính là Ngôn thị chính là một xí nghiệp đã ổn định, so với việc cô bán lại cổ phẩn cho xí nghiệp đã ổn định như Ngôn thị cuối cùng vẫn có thể lấy được lời, dù sao hạng mục của Ngôn thị cô cũng không có tâm tư gì đi quản. Ban đầu Tề Lăng Phong đưa vốn cho Ngôn thị cũng không phải là do thấy Ngôn thị có bao nhiêu tiềm lực để phát triển, chỉ bởi vì nhắm vào Cố thị mà thôi cho nên cái xí nghiệp này cô nguyện buông tha.

Cô cũng là thương nhân, mặc kệ bất cứ lúc nào, cũng tuyệt đối sẽ không làm ăn lỗ vốn. Mà cô sở dĩ chỉ lấy về 30 triệu tiền vốn kia. . . Cô nghĩ, coi như cô tặng quà cho Khỉ nhỏ đi, dẫu sao Khỉ nhỏ vẫn luôn cảm thấy cô đối với Cố Minh Nguyệt không tốt lắm, dùng việc này để tỏ rõ lập trường của mình.

Cô cũng hy vọng ở trước mặt con trai cô là người cao lớn mà chính trực.

Nửa giờ.

Luật sư chạy tới, in hợp đồng, song phương chắc chắn liền ký tên, có hiệu lực.

Ngôn Cử Trọng đối với Kiều Tịch Hoàn cảm kích vô cùng, sau đó rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ra cửa, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Coi như là giải quyết xong một chuyện.

Cô cúi đầu, bắt đầu xử lý chuyện Hoàn Vũ kia, ở trên tay Tề Lăng Phong lâu như vậy, có một đống chuyện lớn.

Không khỏi không thừa nhận, thủ đoạn cùng cách làm việc của Tề Lăng Phong so với Cố Tử Hàn tốt hơn mấy trăm lần, ít nhất lúc cô tiếp nhận Cố thị cùng tập đoàn Hoàn Vũ cùng lúc, khiến cho cô có sự thay đổi cực lớn. Cố Tử Hàn ban đầu còn muốn cùng Tề Lăng Phong hợp tác lấy được lợi nhuật cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền, cho đến bây giờ Cố Tử Hàn bị rơi vào kết cục như thế cũng là chuyện đương nhiên.

Cô im lặng làm việc, rất nghiêm túc, có thể quên ăn quên ngủ, có thể quên rất nhiều chuỵên.

Cứ thế một ngày trôi qua.

Cô xoa xoa thái dương, nhìn Thượng Hải đã lên đèn.

Vươn vai tan việc.

Tùy tiện tìm một tài xế lái xe cho Hoàn Vũ, cô cho tới giờ cũng không dám tự mình lái xe nữa.

Coi như mọi thứ có trở thành quá khứ, coi như mọi thứ đều được cô cất ở vị trí sâu nhất cũng không có ý định đem quá khứ lấy ra, thì vẫn có chút sợ bóng mờ đó, theo bản năng của con người vẫn sẽ tồn tại.

Xe đến Cố gia đại viện.

Lúc đó không tính sớm cũng không tính là muộn.

Mới vừa đúng giờ cơm tối, vừa vặn về phòng trước.

Cô đi vào phòng khách.

Tề Tụê Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn, không thiếu những từ ngữ châm chọc.

Kiều Tịch Hoàn làm như không nghe thấy, lên lầu.

"Diệu Kỳ kêu cô tới thư phòng của ông ấy." Lúc đi lên lầu, sắc mặt Tề Tụê Phân không tốt nói.

Kiều Tịch Hoàn thật có chút hơi mệt mỏi.

Mệt mỏi tới không muốn cùng bất kỳ ai nói chuyện.

Cô bất đắc dĩ gõ cửa phòng Cố Diệu.

"Vào đi." Bên trong truyền tới giọng nói có phần nghiêm nghị.

"Ba." Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, ngồi đối diện ông ta, cung kính kêu ông ta.

"Nghe nói cô đem trả lại cổ phần cho Ngôn thị, Ngôn Cử Trọng?" Cố Diệu nhìn Kiều Tịch Hoàn sắc mặt một chút cũng không tốt.

"Đúng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Kiều Tịch Hoàn, cô là hồ đồ sao? Làm sao lại đưa ra quyết định này!"

"Ba, Ngôn thị đối với tôi mà nói không có chút lợi ích gì, tôi không cần phải giữ một xí nghiệp vô dụng như vậy, mà còn có thể kéo theo sự phát triển của Hoàn Vũ." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh.

"Vậy cô có thể đem bán lại cho tôi!" Cố Diệu nói hơn lớn.

Cố Diệu cho tới giờ đều muốn đem Ngôn Cử Trọng nhẫm ở dưới chân, một phần tiện nghi lớn như vậy lại bị bỏ lỡ, trong lòng khó chịu không nói ra mà thôi.

"Ba, ông bây giờ còn có vốn dư thừa sao?" Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh hỏi ông ta.

Cố Diệu nhíu mày.

"Tôi bây giờ trong tay còn có 40% cổ phần của Cố thị, nếu như ông lấy thêm cố phần của Ngôn thị, coi như ông đang hợp tác với Phó thị sau khi xong việc có lấy được lời cũng không trả đủ mọi chi phí, coi như ông nghĩ hết biện pháp để trả, đến lúc đó vốn lưu động của Cố thị xuất hiện vấn đề, đến lúc đó Cố thị chỉ là một xí nghiệp trống rỗng, khi đó hủy diệt không phải chỉ là một công ty như Ngôn thị mà còn hủy diệt cả Cố thị, ba luôn không phải là một người xung động như vậy." Kiều Tịch Hoàn phân tích, giải thích.

Hợp tình hợp lý như vậy, càng khiến Cố Diệu thêm tức giận.

Kiều Tịch Hoàn quả nhiên là thông minh, về việc làm ăn bất kỳ là lấy một lời lại mất đi một xí nghiệp phát triển, cô cũng phảng phất tỉnh rụi nhìn ở trong mắt, nắm ở trong tay. Mà còn trầm tĩnh, cơ trí, khiến cho ông lớn tuổi như vậy còn bị rút hết xương, có chút không chống đỡ nổi.

Cố Diệu hung dữ nhìn Kiều Tịch Hoàn, bị Kiều Tịch Hoàn vạch trần chỗ yếu của ông ta không chút che giấu. . .

"Ba, mà tôi cũng không phải không muốn đưa cho ông, chẳng qua Hoàn Vũ bây giờ cũng nằm trong giai đoạn đặc biệt. Tề Lăng Phong ban đầu lấy đi quá nhiều vốn của Hoàn Vũ, Hoàn Vũ bây giờ tự thân cũng khó bảo toàn, hy vọng người như ba khoan dung độ lượng không nên so đo với con dâu. "Kiều Tịch Hoàn nói, dùng một cái mũ lớn như vậy chụp lên người Cố Diệu.

Người khoan dung độ lượng, không nên cùng vãn bối tính toán xét nét. . .

Cố Diệu như người câm bị thua thiệt, không nói ra một chữ.

"Ba nếu như không còn chuyện gì tôi về phòng trước, hôm nay tôi mệt mỏi một ngày rồi, muốn được nghỉ sớm một chút." Vừa nói xong Kiều Tịch Hoàn liền muốn rời khỏi.

Kiều TỊch Hoàn càng lúc càng mạnh thế.

Mạnh đến nỗi Cố Diệu á khẩu không trả lời được.

"Chờ một chút." Cố Diệu đột nhiên mở miệng.

"Còn có chuyện sao ba ?!" Kiều Tịch Hoàn vẫn biểu hiện rất cung kính.

Không biết là không phải chỉ là giả bộ ?!

Trong thâm tâm Cố Diệu, Kiều Tịch Hoàn đã biến thành người như vậy, nắm trong tay không được, thậm chí có thể gọi đó là sự uy hiếp.

"Nếu cô có thể đem cổ phần của Ngôn thị trả về nguyên chủ, chắc cũng sẽ đồng ý đem cổ phần Cố thị trả lại cho ta." Cố Diệu nói, khẳng định đến hùng hổ dọa người.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Dĩ nhiên."

"Nếu như bây giờ ta gom góp được tiền, cô sẽ đem cổ phần bán lại cho tôi sao?"

"Dĩ nhiên."

"Một tuần lễ sau, tôi đem tiền gom lại, chúng ta ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần." Cố Diệu nhấn mạnh.

Kiều Tịch Hoàn có chút yên lặng.

Cố Diệu nghĩ cần mua cổ phần trở về, một mắt nhất định đối với cô không tín nhiệm, ở phương diện khác chính là muốn cùng Phó thị hợp tác xong có thể lấy hết tiền lời, đem cô đuổi đi, có điều Cố Diệu lấy tiền từ chỗ nào ?!

Ông ta sẽ không ngu xuẩn mà đem cổ phần trên tay mình thế chấp cho ngân hàng hoặc là những đơn vị khác ?!

"Thế nào? Cô không muốn!" Âm thanh Cố Diệu có chút lớn, cả người lộ vẻ tức giận.

"Ba, trước ông đừng kích động, cổ phần tôi nhất định bán cho ông. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tiền ông từ chỗ nào tới? Nếu như lại thế chấp cho ngân hàng, cái này tôi thấy cũng không có lợi lắm." Kiều Tịch Hoàn cho mình một giây kia thật là lý trí.

Cố Diệu cự tuyệt một tiếng :"Chuyện lấy tiền cô không cần lo lắng, một tuần sau, chúng ta ký hợp đồng. Nếu như cô còn muốn làm con dâu Cố gia, không nên lật lọng, mặc kệ thế nào tôi không hy vọng người một nhà chúng ta bởi vì việc nhỏ này mà tranh chấp, thật sự tổn thương hòa khí."

Cố Diệu dùng cách thức cường ngạnh để uy hiêp cô, chắc cũng không nghĩ sẽ cùng cô diễn kịch, hoặc cũng có thể thật đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Cố Diệu, đối với Cố Diệu mà nói, phỏng chừng không gì so với cổ phần Cố thị quan trọng hơn trong mắt ông ta.

"Được, một tuần sau, tôi chờ ông." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Diệu gật đầu :"Đi ra ngoài đi."

Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Trở về phòng của mình.

Cô có linh cảm Cố Diệu khẳng định sẽ dùng mọi cách thức cực đoan để mua lại cổ phần từ trên tay cô.

Nhưng cách thức cực đoạn gì đây ?!

Cô nằm ở trên giường, như có điều suy nghĩ.

Cầm điện thoại lên gọi :"Milk."

"Kiều tổng, chị chuẩn bị cho em đi theo chị tới Hoàn Vũ sao?"

"Không phải."

". . ." Bên kia rõ ràng bị đả kích quá độ.

"Em giúp tôi ngầm điều tra, Cố thị trong khoảng thời gian này có cùng ngân hàng nào liên kết hay không?"

"Được, ngày mai em sẽ đi hỏi bên kế toán." Milk vội vàng nói.

"Bí mật một chút, tôi không muốn ai biết tôi đang tra chuyện này."

"Vâng."

"Tốt lắm, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Kiều tổng, chị nhớ chị đã đáp ứng dẫn em tới Hoàn Vũ. . ."

Kiều Tịch Hoàn đã cúp máy.

Mặc dù kêu Milk đi điều tra, nhưng trong lòng cũng hiểu Cố Diệu hẳn không chọn cách làm đó! Một người không thể nào ngã một chỗ hai lần, Cố Diệu rốt cuộc dùng cách gì để gom tiền ?!

Cô lăn qua lộn lại, suy nghĩ.

Mới rồi ở trong thư phòng của Cố Diệu cô đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần, đó là vì muốn bình tâm Cố Diệu lại, thật ra thì sâu trong thâm tâm cũng ngầm tính toán, chờ sau khi lấy tiền lời mới rút khỏi Cố thị, bây giờ Hoàn Vũ cần tiền, mà quan trọng hơn lấy hợp đồng về cho Cố thị cũng là do cô lấy coi như là lấy lời lại, chuyện đó là đương nhiên. Cô hiểu Cố Diệu vốn dĩ nắm được cơ hội tốt mà chủ động cho cô hoa hồng.

Cho nên mọi chuyện chỉ có dựa vào bản thân để tranh thủ.

Mím môi, nhắm mắt!

Cô tuyệt đối trong một tuần lễ phải tìm ra cách thức mà Cố Diệu có được tiền.

. . .

Sáng sớm ngày thứ hai.

Kiều Tịch Hoàn cùng vành mắt đen xuống lầu.

Tối hôm qua lại không ngủ ngon.

Nghĩ quá nhiều chuyện, còn làm rất nhiều việc, mọi thứ ngổn ngang đến mức lúc tỉnh dậy không nhỡ rõ đã mộng mị gì.

Cô bây giờ lại có chút đói bụng.

Tối hôm qua cô làm thêm giờ nên về khá muộn, thân thể mệt mỏi căn bản cũng không có ăn tối, lúc này sớm đã đói đến cồn cào ruột gan, cho nên trực tiếp đi thẳng vào phòng ăn.

Trong phòng ăn Cố Diệu cùng Tề Tụê Phân cũng ở đó.

Hai người nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt khá khác nhau.

"Bình thường không phải không ăn sáng ở nhà sao?" Tề Tuệ Phân kỳ quái nói.

Kiều Tịch Hoàn chẳng qua nhàn nhạt trả lời :"Hôm nay có chút đói, hơn nữa thời gian còn sớm, đi làm cũng sẽ không tới trễ."

"Tới trễ cũng không có gì, bây giờ bản thân còn là chủ tịch, kiêm cả tổng giám đốc. Người khác đều nói con dâu nhà này thật lợi hại, vẫn là khiến người đời nhìn với cặp mắt khác xưa đi. Sau này chỉ sợ là muốn leo lên đầu tất cả mọi người Cố gia chúng tôi thôi!" Tề Tuệ Phân vẫn phát ngôn kỳ lạ.

Kiều Tịch Hoàn làm như không nghe thấy.

Cô vốn không thèm cùng Tề Tuệ Phân tranh cãi hay ồn ào cái gì.

Cô cũng biết bản thân mình không quan tâm như vậy càng khiến bà ta phát điên.

Khoảng thời gian này Tề Tuệ Phân ở trong nhà đã khá lâu, hạ thân lại không thể cử động, cơ hồ đã mài sạch sự kiên nhẫn của bà ta.

"Kiều Tịch Hoàn, trưởng bối nói với cô, mà cô coi ta như cái rắm sao ?!" Tề Tuệ Phân thật sự nổi giận, không có chút thay đổi nào.

Tề Tụê Phân thật giận đến rất muốn giết người.

"Mẹ trước kia không phải vẫn luôn nói, phải có giáo dưỡng sao? Mẹ như vậy. . ." Kiều Tịch Hoàn cố ý muốn nói lại thôi.

Tề Tuệ Phân giận nói không nên lời, cả người đều run rẩy.

Kiều Tịch Hoàn không biết, lẳng lặng ăn điểm tâm, ăn rất lịch sự, không nhanh không chậm, nhìn qua giống như có dạy dỗ mười phần.

Cũng là cố ý.

Kiều Tịch Hoàn là cố ý.

Tề Tuệ Phân rất hối hận, hối hận sao lúc đó lại để cho người phụ nữ này vào cửa! Bây giờ cả nhà không có ai có biện pháp bắt bí cô ta, nói cũng không nói lại.

Kiều Tịch Hoàn thờ ơ, đối với việc Tề Tụê Phân suy nghĩ gì, cô làm như không biết.

Qua lúc lâu.

Kiều Tịch Hoàn cũng sắp ăn xong đồ ăn sáng, Tề Tuệ Phân giống như mới bình phục lại trạng thái ban đầu, nhìn qua sắc mặt có chút tốt hơn nhìn Cố Diệu nói :"Tử Hàn muốn trở về sao? Là hôm nay hay ngày mai?"

Cố Diệu trừng mắt nhìn Tề Tụê Phân, lạnh lùng nói :"Ai nói Tử Hàn được về."

"Ông không phải nói. . ."

"Tôi không nói gì, nó nên ở Thẩm Dương, tự sinh tự diệt!" Cố Diệu nói xong, đứng dậy rời đi.

Tề Tuệ Phân có chút ủy khuất.

Rõ ràng trước đó nói Tử Hàn về đây, bây giờ sao lại nói là tự sinh tự diệt.

Ở trong nhà này, Tử Thần không ở đây, trừ Tử Hàn bà ta cũng không tìm được ai tới trị Kiều Tịch Hoàn, cho nên một mực mong đợi Tử Hàn trở về. . .

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu, quay đầu lại nhìn Tề Tuệ Phân, ánh mặt nhíu lại.

Nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình rồi rời khỏi Cố gia đại viện, trực tiếp tới thẳng Hoàn Vũ.

Mới vừa ngồi vào chỗ làm việc, đã bấm số điện thoại :"Tiêu Dạ."

"Ừ."

"Khoảng thời gian này làm phiền anh rồi. . ."

"Có gì cô cứ nói đi. Khoảng thời gian này tôi rất rảnh rỗi." Tiêu Dạ lạnh lùng nói.

Quả thật anh ta rất rảnh.

Diêu Bối Địch không ở bên cạnh anh ta.

"Anh có quan hệ với ai ở Thẩm Dương không? Hoắc đạo, bạch đạo?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Có thể thử liên lạc một chút."

"Vậy anh giúp tôi điều tra chỗ Cố Tử Hàn, anh ta trong khoảng thời gian này luôn luôn ở chi nhánh công ty Cố thị thanh phố Thẩm Dương. Tôi chủ yếu muốn biết thời gian này Cố Tử Hàn làm gì, có phải cùng ngân hàng hay chỗ vay lãi xuất cao hoặc là tiếp xúc với những đơn vị nào đó, nếu như có thế tìm được chứng cứ phạm tội thì càng tốt." Kiều Tịch Hoàn dứt khoát.

"Được, tôi biết."

Thời gian rất eo hẹp, tôi chỉ có một tuần lỡ."

"Thời gian của cô thật rất eo hẹp."

"Tôi là một người rất vội vàng."

Tiêu Dạ không nói gì.

"Đúng rồi, Tiêu Dạ." Kiều Tịch Hoàn kêu tên anh ta.

"Ừ."

"Anh cho Diêu Bối Địch thời gian nhiều một chút. Cô ấy bây giờ rất hận anh, vì ban đầu đối với anh là yêu."

"Ừ."

"Không nói, những thứ khác anh đều biết."

"Ừ."

Nói xong liền cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn vểnh môi, nhìn màn hình vi tính.

Tốt nhất để cô tìm ra được chứng cớ phạm tội gì, cô vốn không có ý định ra tay với Cố Tử Hàn hay Cố Diệu, bất quá người bất nhân ta bất nghĩa, Cố Tử Hàn đã từng làm những chuyện táng tận lương tâm, có thể sẽ có kết quả.

Cô liếc mắt lại bấm điện thoại :"Diêu Bối Khôn."

"Xin chào Nữ thần."

"Chị cậu thế nào?"

"Như cũ, vừa rồi cùng mẹ tôi ra ngoài tản bộ."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Bên tai vẫn còn âm thanh của Diêu Bối Khôn lốp bốp. . .

Nếu Diêu Bối Địch giống Diêu Bối Không không tim không phổi thì tốt biết bao nhiêu ?!

Cùng một mẹ sinh, làm sao chênh lệch lớn như vậy ?!

Cô cúi đầu, xử lý đống văn kiện trên tay.

Cô cần thời gian ngắn nhất để đón lấy tất cả công việc ở Hoàn Vũ.

. . .

Biệt thự Diêu gia.

Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ đi tản bộ.

Khu biệt thự lúc này cây rất xanh tốt, lúc này còn là cuối mùa thu, lá rụng loạn xạ.

Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ cùng nhau lẳng lặng mà đi, giống như có chút mệt, hai người ngồi ở trên băng ghế dài.

Diêu mẹ nhìn khu vui chơi cách đó không xa, nhìn thấy nhiều đứa bé vui chơi hốc mắt sẽ lại có chút đỏ, nói :"Tiêu Tiếu trước kia cũng thích ở chỗ này chơi, lúc 2, 3 tuổi còn có chút nhát gan, trượt cầu trượt cũng sẽ sợ, nhiều lần đều là mẹ ôm rồi trượt xuống. . ."

Diêu Bối Địch nhìn ra xa, nhìn chỗ đó có vài đứa trẻ, bên tai lại nghe thấy bọn nhỏ đùa giỡn vui vẻ.

Đã từng có Tiêu Tiếu cũng ở trong đám trẻ này, cô tựa hồ còn thấy Tiêu Tiếu mặc váy màu hồng công chứa, cao ngạo giống như một công chúa, chơi đùa một ngày sau bởi vì mồ hôi đầm đìa mà khiến bản thân giống như một đứa bé hiếu động vậy, bẩn thỉu, nhếch miệng mỉm cười ngọt ngào. . .

Tiêu Tiếu.

Cô cười cười.

Đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ sân chơi.

Diêu mẹ kinh ngạc đi theo bước chân Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch dừng lại ở sân chơi, nhìn mấy đứa bé tự do chơi đùa, bên mình còn có cha mẹ, có ông bà nội, bọn họ nhìn qua rất vui vẻ.

Diêu Bối Địch cảm động đến khóe miệng đột nhiên giương lên nụ cười.

Cô hoảng hốt thấy Tiêu Tiếu cũng ở trong đám trẻ con, sau đó ôm cô không quá thuận tiện nhưng vẫn cố ý phải mặc váy công chúa bò lên mấy thanh đồ chơi, bên tai truyền tới thanh âm Tiêu Tiếu, rõ như vậy, vang dội như vậy. . ."

"Bà ngoại, mẹ hai người mau tới đây, cùng nhau trượt xuống. . ."

"Tiêu Tiếu." Diêu Bối Địch nhẹ giọng nỉ non.

Diêu mẹ nhìn Diêu Bối Địch mỉm cười :"Bối Địch, con sao thế?"

"Tiêu Tiếu." Diêu Bối Địch lặp lại, chậm rãi đi với một cô bé.

Cô bé mặc váy màu hồng công chúa, cao ngạo cười, đứng ở chỗ cầu thang thật cao, sau đó trượt xuống.

"Cẩn thận một chút, Tiêu Tiếu." Diêu Bối Địch đột nhiên xong tới, ôm lấy cô bé.

Cô bé kinh ngạc nhìn người trước mặt :"Di là ai, buông con ra. . ."

"Tiêu Tiếu, là mẹ đây? Là mẹ đây." Diêu Bối Địch dịu dàng cười, hiền hòa như vậy.

"Dì không phải mẹ con, không phải, dì buông con ra, oa oa, buông con ra, con thật sợ. . ." Cô bé đột nhiên khóc lớn.

"Đừng khóc, Tiêu Tiếu đừng khóc. . ." Diêu Bối Địch vội vàng an ủi.

"Cô là ai! Cô buông con gái tôi ra!" Một lực mạnh đột nhiên đẩy cô ra, cô mất thăng bằng, đặt mông ngồi dưới đất.

Cô bé kia lập tức nhào vào ngực một người phụ nữ khác, khóc tới đau lòng, còn không ngừng nỉ non :"Mẹ, con thật sợ, thật sợ bị dì đó bắt đi . . ."

"Chúng ta đi, chúng ta đi, không sợ, có mẹ cùng bà ngoại ở. . ." Người phụ nữ kia nhẹ giọng an ủi, sau đó đi càng xa, đến khi biến mất.

"Tiêu Tiếu, Tiếu Tiếu của mẹ." Diêu Bối Địch nước mắt mơ hồ.

Diêu mẹ đứng ở bên cạnh, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Không phải Tiêu Tiếu.

Bối Địch đó không phải là Tiêu Tiếu.

"Tiêu Tiếu. . ." Diêu Bối Địch ngồi bẹp xuống đất.

Những người khác cùng con trẻ ở chỗ này chơi đùa đều nhìn Diêu Bối Địch, hoảng loạn mang con mình rời đi, trong nháy mắt sân chơi náo nhiệt chỉ còn Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ, hai người.

Gió thu có chút lạnh, thổi tóc Diêu Bối Địch xốc xếch.

"Bối Địch, chúng ta trở về thôi."

"Mẹ, con thật nhớ Tiêu Tiếu, thật nhớ." Diêu Bối Địch nhào vào ngực Diêu mẹ, hung hăng khóc.

"Mẹ biết, Bối Địch mẹ biết." Diêu mẹ ôm Diêu Bối Địch, hai mẹ con cùng khóc.

Không có Tiêu Tiếu.

Trên thế giới này không có Tiêu Tiếu, làm sao đây ?!

Một chiếc xe đen đậu xa xa.

Đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm phía không xa, nhìn một màn bi thương như vậy.

"Đại ca, có cần xuống xem một chút hay không?" A Bưu hỏi Tiêu Dạ.

Từ khi Diêu Bối Địch rời khỏi nhà, Tiêu Dạ cứ như vậy thường xuyên xuất hiện xung quanh đây, ngày hôm qua canh giữ một ngày, không thấy Diêu Bối Địch ra cửa, hôm nay hiếm khi thấy được bóng người Diêu Bối Địch, anhta thậm chí còn cảm cơ thể Tiêu Dạ run rẩy.

Sau đó,

Sau đó vẫn đi theo bước chân hai người, chỉ từ xa, trách bị phát giác, nhìn bọn họ.

"Được rồi, A Bưu, chúng ta đi thôi." Tiêu Dạ quay đầu.

Lúc này anh đi xuống, có lẽ Diêu Bối Địch sẽ càng thêm khó chịu.

Anh không có cách nào mang đến vui vẻ cho cô.

"Cậu gọi cho Diêu Bối Khôn, kêu cậu ta đi đón Diêu Bối Địch về nhà đi."

"Được." A Bưu vội vàng gật đầu.

Xe chậm rãi rời khỏi khu biệt thự.

Anh nhìn bóng người phía sau càng lúc càng xa, trầm mặc, quay đầu nhìn A Bưu :"Có hai chuyện này."

"Đại ca anh cứ nói."

"Chuyện Trương Long bang Cự Long chúng ta lần này nhất định phải diệt, mặc kệ lão gia tử cuối cùng dùng cách gì ngăn cản, mọi thứ đều nghe tôi an bài, có chuyện gì khác thường báo cáo lại cho tôi, lão gia tử tôi giải quyết." Tiêu Dạ máu lạnh gằn lên.

"Dạ, đại ca."

"Ngoài ra, Kiều Tịch Hoàn gọi điện kêu tôi giúp cô ấy điều tra một người, Cố Tử Hàn, ở Thẩm Dương. Thẩm Dương bên kia có vài huynh đệ trong bang, cậu biết, liên lạc với họ một chút kêu họ điều tra người này có phải đang dùng thủ đoạn phi pháp để góp vốn hay không."

"Dạ đại ca."

"A Bưu, hai chuyện này tôi đều hy vọng tốc chiến tốc thắng."

"Được, đại ca." A Bưu vội vàng gật đầu. Bông nhiên nhớ tới cái gì liền nói :"Đại ca, khoảng thời gian này Diêu Bối Khôn ở trên giang hồ rất sôi nổi, lần trước lão gia tử cũng hỏi tôi về cậu ta, tôi nói là em trai chị dâu, khoảng thời gian này đi theo đại ca lăn lộn trong giới, lão gia tử không nói gì. Nhưng nếu lão gia tử cũng nhắc tới người này, tôi nghĩ Diêu Bối Khôn ở trên giang hồ cũng là nổi danh, đại ca anh có sắp xếp gì cho cậu ta không?"

Tiêu Dạ trầm mặc hồi lâu, nói :"Theo cậu ta đi."

"Theo cậu ta sao?" A Bưu có chút kinh ngạc.

Tiêu Dạ trầm giọng mở miệng :"Tôi trước kia luôn không coi trọng Diêu Bối Khôn, cảm thấy cậu ta chính là tùy tiện vui đùa một chút. Nhưng bây giờ lại cảm thấy cậu ta khẳng định là một hậu thế muốn ở trên con đường này phát triển tiếp. Chuyện cậu ta xử lý Lôi Lôi, cậu ta có thể xử lý tới nước này ít nhất chứng minh, cậu ta quyết tâm."

"Nhưng đại ca không phải luôn không muốn Diêu Bối Khôn đi con đường này sao? Tôi vẫn cho là anh không muốn chị dâu cùng người nhà bên đó đối với anh oán trách, mặc kệ thế nào, gia đình chị dâu cũng là bên làm ăn kinh doanh, hơn nữa ở Thượng Hải cũng không phải là một xí nghiệp nhỏ, Diêu gia bên đó làm sao cũng sẽ không chấp nhận con trai mình đi trên con đường hắc đạo này. . ."

"A Bưu, có một vài chuyện, không phải chúng ta nói không để cho cậu ta đi thì cậu ta không thể đi. Bối Khôn có cách phục thù của mình cùng lý tưởng, cậu ta không giống như chúng ta nhìn thấy, không có tim cũng không có phổi." Tiêu Dạ bình tĩnh nói :"Huống chi, tôi thật không cảm thấy tôi có thể ngăn cản bất cứ quyết định gì của Diêu Bối Khôn."

"Ý đại ca là Diêu Bối Khôn thực ra tương đối cố chấp. Hơn nữa không thể không nói . . ." A Bưu như có điều suy nghĩ.

Không thể không nói.

Diêu Bối Khôn thật không thể xem thường nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro