Q3. Chương 11: Bất nhân bất nghĩa (2)
edit: tiểu hoa nhi
Diêu gia biệt thự.
Diêu Bối Khôn nhận được điện thoại A Bưu vội vàng chạy tới khu vui chơi.
Diêu Bối Địch ngồi bẹp xuống đất, Diêu mẹ ngồi bên cạnh, hai người ôm nhau khóc lóc.
Diêu Bối Khôn ngừng chân bên cạnh hai người họ, từ nhỏ đến lớn, nghịch ngợm càn quấy cho tới bây giờ đều là do cậu ta làm, bị ba đánh khóc lóc đều là cậu ta, trong ấn tượng của cậu ta chị gái chưa bao giờ khóc lóc với mẹ như vậy, giống như trời đất sụp đổ, tuyệt vọng như vậy.
Cậu ta nhớ lúc nhỏ, bởi vì cậu ta không nghe lời mà bị ba dùng roi đánh, mỗi lần bị như vậy sẽ khóc đến tê tim tê phổi long trời lở đất, khi đó ba cậu ta còn không cho chị cùng mẹ đến coi cậu ta thế nào, chăm sóc cậu ta, mỗi lần đều là nửa đêm hai người đều lén lén lút lút chạy vào phòng cậu ta, bôi thuốc cho cậu ta, cho cậu ta ăn ngon, còn an ủi cậu ta.
Khi đó cậu ta luôn nghĩ chờ một ngày kia bản thân trường thành, cậu ta nhất định phải báo đáp thật tốt cho hai người phụ nữ này, nhất định phải bảo vệ bọn họ, không để họ chịu một chút thương tổn.
Có thể, hôm nay.
Cậu ta im lặng nhìn một màn trước mắt, yên lặng không nói một câu.
Gió thu thổi tới, thổi đến góc áo, tóc cũng bay tứ tung.
Không hiểu sao bi thương như vậy, khổ sở như vậy, tràn ngập trong lòng bọn họ chỉ còn thống khổ, lúc nào mới có thể thật sự kết thúc.
Chỉ mong.
Theo gió cuốn đi.
. . .
Hoàn Vũ cao ốc.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc lớn như vậy.
Đây đã từng là phòng làm việc của cô, cô ngồi là chuyện đương nhiên.
Cô nhìn ra vườn hoa nhỏ, năm đó cô ép ba cô thiết kế cho cô, ba cô đối với cô sủng ái có thừa, chỉ cần không vượt quá yêu cầu ba cô vẫn sẽ đồng ý.
Tròng mắt ửng đỏ.
Lỗ mũi, dạ dày chua sót.
Cô xoay xoay ghết, cúi đầu xử lý văn kiện.
Điện thoại vang lên bên tai.
Nhấc máy.
"Kiều tổng." Bên kia là giọng nói của Milk.
"Ừ."
"Phòng tài chính có một người bạn tốt đã nghe ngóng một phen, Cố thị khoảng thời gian này không có cùng bất kỳ ngân hàng nào tiếp xúc qua, ít nhất là không có. Hơn nữa nghe nói khoảng thời gian này phòng kế toán tất cả đều làm trôi chảy, không có xuất hiện tiền vốn đột nhiên bị thiếu hụt." Milk nói.
"Được, tôi biết rồi." Quả nhiên, đúng như tưởng tượng vậy.
Cố Diệu hẳn sẽ không ở cùng một chỗ mà ngã xuống được.
"Kiều tổng còn phân phó sao?"
"Tạm thời không có."
"Vậy em lúc nào mới có thể tới Hoàn Vũ, em. . ."
"Thời gian đến tôi sẽ thông báo cho em." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn cúp máy.
Cho nên bây giờ chỉ chờ bên Tiêu Dạ nữa.
Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô nhìn điện thoại, mím môi bắt máy :"Cổ Nguyên."
"Nghe nói cô trở lại rồi."
"Được mấy ngày."
"Rảnh không đi ăn cơm chung?"
"Hai chúng ta?"
"Ừ, hai chúng ta." Cổ Nguyên nói.
Kiều Tịch Hoàn ràm mặc, giống như đang do dự.
"Yên tâm đi, tôi có nói qua với Tử Nhan, cô ấy không có ý kiến." Cổ Nguyên cười nói.
Thật ra khi đó mọi người đều biết, đối với việc tình cảm thật sự luôn có kiêng kỵ.
"Ở chỗ nào?"
"Khê Thủy Nhân Gia, tôi đặt phòng."
"Được."
Kiều Tịch Hoàn cúp máy, nhìn đồng hồ.
Vừa vặn là thời điểm ăn cơm.
Cô trực tiếp đóng văn kiện ở trên bàn, nhìn bản thân xử lý văn kiện gần như xong, đứng dậy rời khỏi phòng làm viẹc.
Ít nhất.
Ít nhất năng lực Tề Lăng Phong không tệ, cô xử lý cũng không quá tốn sức như tưởng tượng vậy.
Ngồi xe tới Khê thủy nhân gia.
Chỗ này là 'Chỗ cũ' của bọn họ, chứng kiến tình bạn của bọn họ bao lâu nay.
Cô đi theo phụ vụ tới một phòng bao.
Cổ Nguyên đã ở đó, thức ăn đã đầy bàn.
Có lẽ là vì chiều theo ý cô.
Cô khẽ mỉm cười :"Uống rượu không?"
"Không uống, ăn cơm xong tới thăm Bối Địch một chút."
"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Hai người đột nhiên có chút im lặng.
Thật ra thì bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu, thức ăn cũng chỉ là động đũa một xíu mà thôi, không gian trầm mặc, đột nhiên không khí có chút bị đè nén.
"Không nghĩ tới, chúng ta cũng sẽ có một ngày biến thành thế này." Cổ Nguyên cười một chút nói.
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu :"Hoàn cảnh thay đổi, người thay đổi."
"Hoàn cảnh thay đổi, người thay đổi." Cổ Nguyên lặp lại, nỉ non.
"Anh bây giờ thế nào? Tử Nhan tốt chứ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Tạm được. Tử Nhan thời gian này theo ba mẹ tôi làm đồ gốm, mẹ tôi đột nhiên đối với đồ gốm sinh ra hứng thú cực lớn, Tử Nhan ngày ngày theo mẹ tôi, nhìn qua vô cùng hòa hợp." Cổ Nguyên nói.
Kiều Tịch Hoàn cười :"Tử Nhan ở Cố gia trước kia thật chanh chua, không giống như ở nhà anh, không nghĩ tới sau khi gả cho anh lại đột nhiên trở nên hiền lành ôn như như vậy."
Cổ Nguyên cười một tiếng.
Cho nên.
Cuộc sống của bọn họ trải qua vô cùng hài hòa.
"Anh cùng Tử Nhan chuyện phòng the như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn hỏi.
"Phốc.!" Cổ Nguyên vừa uống một hớp nước đều phun ra ngoài hết.
Kiều Tịch Hoàn có chút chê cười nhìn anh ta.
Cổ Nguyên vội vàng cầm khăn giấy lau miệng, vô cùng xin lỗi :"Cô hỏi một vấn đề quá bạo đi."
"Đều là người lớn, anh còn xấu hổ cái gì?" Kiều Tịch Hoàn xem thường.
Phảng phất đề tài này có chút vượt quá ranh giới, mới khiến bọn họ trở lại cái thời không chút cố kỵ tuổi tác.
"Tôi chẳng qua cảm thấy Tử Nhan lần trước bị sinh non, muốn hỏi một chút lúc nào có tin tức tốt đây." Kiều Tịch Hoàn bổ sung nói.
"Chuyện Tử Nhan sinh non cùng cô không quan hệ, cô không cần để ở trong lòng."
"Tôi không có để trong lòng, chính là thuận miệng hỏi một chút." kiều Tịch Hoàn sao cũng được nói.
Hoắc Tiểu Khê luôn là một người không tim không phổi, giờ lại quan tâm chuyện của người khác.
Cổ Nguyên không nhịn được khẽ cười, một người mặc kệ thay đổi thế nào, tính tình đều không đổi được. Người ngoài nhìn vào Hoắc Tiểu Khê là một đứa trẻ từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách xấu xa, nhưng thật ra lại là một đứa trẻ có tâm địa lương thiện, cũng là một người nguyện ý vì bạn bè mà bảo vệ.
"Tôi cùng Tử Nhan thương lượng qua, chờ thêm hai năm nữa rồi sinh con cũng không muộn."
"Tại sao?" Kiều Tịch Hoàn vô cùng kinh ngạc.
"Bây giờ chúng tôi đều biết, tình cảm chúng tôi vẫn chưa ổn định, ít nhất lúc chúng tôi nói chuyện cưới xin cũng chưa có tình cảm thật sự cho nên cần cho nhau chút thời gian. Để cho hai người dễ tiếp nhận hơn cũng như dễ tiếp nhận có thêm một đứa con, suy nghĩ cho đứa trẻ." Cổ Nguyên lẳng lặng giải thích.
"Như vậy sao?"
"Ừ. Tôi nghĩ cuối cùng có một ngày tôi cũng sẽ yêu một cô gái khác."
"Nhất định sẽ." Kiều Tịch Hoàn khẳng định nói.
Cổ Nguyen cười gật đầu.
Hai người cứ luôn trò chuyện vài chủ đề không liên quan, sau khi ăn cơm xong, liền tới Diêu gia biệt thự.
Biệt thự này đã không như xưa.
Khiến người khác cảm thấy vắng lạnh đi rất nhiều.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên xuất hiện, Diêu Bối Khôn đang ở phòng khách xem ti vi, trên mặt hiếm khi thấy vẻ âm trầm khiến người khác không đoán ra, nhưng một giây kế tiếp thấy Kiều Tịch Hoàn, trên mặt thay đổi nhanh như chớp, cả người kích động đứng lên :"Nữ thần, nữ thần chị tới nhà chúng tôi chơi sao ?!"
Cặp mắt đảo liên tục.
Cổ Nguyên cũng không nhịn được cười.
Nhớ tới khi Diêu Bối Khôn còn nhỏ, không cần nhắc tới tên tiểu tử này năm đó đối với Hoắc Tiểu Khê có bao nhiêu mê luyến, coi như so với anh ta cũng chỉ có hơn chứ không kém.
"Nữ thần. . ."
"Chị cậu đâu?"
"Ở phòng nghỉ ngơi, vừa mới ngủ một chút, chị muốn đi thăm chị ấy sao? Tôi đi lên với chị." Diêu Bối Khôn vẫn kích động.
"Không cần, tôi cùng Cổ Nguyên đi lên."
"A lô. . ."
Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên đi lên lầu.
Diêu Bối Khôn nhìn bóng lưng bọn họ.
Có một cái chớp mắt, cậu ta cảm thấy giống như trở lại nhiều năm trước kia, khi đó bản thân cũng nhìn Hoắc Tiểu Khê cùng Cổ Nguyên lên lầu như vậy, sau đó chán ghét không cho cậu ta đi theo. Đem cậu ta để lại nơi phòng khách một mình cô đơn. . . Chẳng qua khi đó là Hoắc Tiểu Khê, bây giờ biến thành Kiều Tịch Hoàn.
Cậu ta ngồi trên ghế sofa.
Khóe miệng đột nhiên cười một chút.
Mặc kệ thế nào, bên cạnh chị cậu ta có hai người bạn như vậy, thật là vô cùng may mắn. . .
. . .
Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch ra.
Tựa hồ cảm giác được có người đi vào, ánh mắt khẽ liếc nhìn, thấy được Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên.
Khóe miệng khẽ kéo lên một nụ cười.
Giống như nhiều năm trước đây, hai người họ tìm đến nhà cô chơi, mà cô cũng như vậy, dịu dàng mà khôn khéo.
"Hai người cùng tới?" Diêu Bối Địch mở miệng.
"Ừ, buổi trưa ăn cơm chung, liền cùng nhau tới." Kiều Tịch Hoàn nói, tự nhiên ngồi ở mép giường Diêu Bối Địch.
Cổ Nguyên trước giờ luôn hiểu lễ phép, ngồi ở một bên ghế sofa.
Thật ra ở bệnh viện Cổ Nguyên cũng mang Cố Tử Nhan tới thăm cô, khi đó bản thân vô tri vô giác nên không nhớ được Cổ Nguyên đã nói cái gì, lại ngây người ra bao lâu. . .
"Tôi bây giờ tốt vô cùng, hai người không cần lo lắng." Diêu Bối Địch nói.
Rốt cuộc Diêu Bối Địch đã trở lại, luôn không muốn bản thân đem đau thương cùng khó chịu của bản thân lộ diện trước mắt người ngoài Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch rất sợ phiền đến người khác.
"Chúng tôi cũng chỉ là tới ngồi một chút mà thôi, thật lâu không có tới nơi này, thuận tiện thăm dì cùng chú." Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói.
Diêu Bối Địch cười một tiếng, gật đầu một cái.
"Đúng rồi, chú dì đâu?"
"Ba tôi ở công ty, mẹ tôi ở trong phòng. Khoảng thời gian này cơ thể cũng bởi vì. . ." Diêu Bối Địch nghẹn ngào một chút, hơi cười nói :"Thân thể có chút không khỏe, sau khi ăn cơm xong tôi kêu mẹ về phòng nghỉ ngơi rồi."
"A." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, tùy ý đánh giá căn phòng này.
Diêu Bối Địch nhìn trên kệ đầu giường, còn có tấm hình Tiêu Tiếu, cười rất rực rỡ, nụ cười ngây thơ.
Lỗ mũi một giây kia có chút chua xót.
Chuyện này mặc kệ là xảy ra trên người ai, hẳn cũng không thể chấp nhận!
Huống chi, cô vẫn cho là Diêu Bối Địch gầy yếu, hẳn cần thời gian rất dài mới có thể xóa đi bóng mờ này, thậm chí có thể không quên nổi, mà bây giờ Diêu Bối Địch bình thường như vậy. Là Diêu Bối Địch thật sự nhìn thấy sự bền bỉ của mình, hay là nói mọi thứ thật chất đều là giả tưởng, Diêu Bối Địch không có kiên cường như vậy, chẳng qua là đang cố gắng trở nên kiên cường. . .
Buổi chiều đó, Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy bồi Diêu Bối Địch.
Bọn họ nói rất nhiều chuyện lúc còn bé, khi đó mọi người còn có thể cười đến càn rỡ, không buồn không lo.
Hồi tưởng lại, bọn họ ba người.
Hoắc Tiểu Khê bị người ta mưu hại, sau khi chết đi sống lại, một mình đối mặt toàn chó sói hổ báo.
Cổ Nguyên cưới một người phụ nữ mình không yêu, trải qua một cuộc sống bình bình.
Diêu Bối Địch luôn vì tình yêu của bản thân mà không ngừng giãy giụa, cuối cùng so với ai càng thê thảm hơn.
Phảng phất.
Kết cục đều không hề tốt.
. . .
Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Tịch Hoàn cùng Cổ Nguyên mới rời khỏi Diêu gia biệt thự.
Cổ Nguyên không lái xe, Kiều Tịch Hoàn tiễn anh ta.
Hai người ngồi hàng ghế sau, nhìn màn đêm buông xuống bầu trời Thượng Hải.
Bóng đêm Thượng Hải nổi tiếng khắp thế giới, chỗ nào cũng đèn đuốc sáng trưng, đẹp không thể tả.
Hai người cả đoạn đường đều không nói gì.
Cổ gia biệt thự có một người phụ nữ đứng đó.
Đêm thu gió có chút lạnh, người phụ nữ kia vẫn đứng ở cửa chờ đợi.
Có lúc chỉ cần một hành động đơn giản như vậy cũng khiến người khác cảm động.
Kiều Tịch Hoàn thúc giục Cổ Nguyên mau xuống xe, đừng để người ta chờ lâu.
Cổ Nguyên cười một tiếng mở cửa xe.
Cố Tử Nhan đã chạy bộ đi tới, nhìn Cổ Nguyên cười ngọt ngào, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Chị dâu, em có thể len xe nói với chị vài câu được không?"
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Cổ Nguyên cũng có chút kinh ngạc.
"Dây dưa của chị mấy phút. Bình thường nhìn chị bận rộn như vậy, cũng không biết lúc nào mới nhìn thấy chị." Cố Tử Nhan nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Em lên đi."
Cố Tử Nhan ngồi lên, Cổ Nguyên đứng cạnh đó chờ.
Hai người thật sự cũng không quá thân quen, nhưng nói chung cả hai cũng không có ấn tượng gì xấu về nhau, nhưng ít ra cũng không có bao nhiêu tình cảm, có chút dính dáng cũng hoàn toàn bởi vì Cổ Nguyên, cùng Cố gia ngược lại một chút quan hệ cũng không có.
"Chị dâu, chị không ở đây một tuần lễ, mấy lần em có trở về Cố gia, lần đầu tiên em cả thấy trong nhà trống rỗng như vậy, lúc em tới thấy mẹ ở nhà, mẹ bây giờ căn bản hạ thân bị liệt, nghe bác sĩ nói không thể đứng lên đi lại được nữa. Buổi tối lúc ăn cơm, em nghĩ thế nào trong nhà cũng sẽ có nhiều người, không ngờ cũng chỉ có ba mẹ, em cùng anh ba, em nghe người giúp việc nói bình thương căn bản cũng chỉ có ba mẹ, anh ba thỉnh thoảng sẽ ăn bên ngoài, em út bây giờ đang bận bịu thi cử học tập, căn nha so với trước kia vắng lạnh hơn nhiều. Nhà chúng ta trước kia ăn cơm đều là đầy một bàn, có lúc còn có ba đứa trẻ nhắng nhít, Minh Lộ, Minh Lý cùng Minh Nguyệt, lúc ấy cảm giác ba đứa nhóc đó thật đáng ghét, đặc biệt là Minh Lý lúc nào cũng nghịch ngợm phá phách khiến người khác bực mình, ngày hôm đó em trở về. Thực sự em có chút nhớ Minh Lý, nhớ nhóc đó ầm ĩ ở nhà." Cố Tử Nhan mở miệng, dùng giọng nói trực thuật, không có mang theo bất kỳ đoạn tình cảm nào. Sắc mặt, phảng phất cũng chỉ là đơn thuàn nói một vài chuyện không quan trọng mà thôi.
"Em về nhà mẹ có nói với em, mẹ nói cái nhà này cũng bởi vì chị mới chia năm xẻ bảy như vậy. Nói anh hai đã bị chị phá hủy hoàn toàn, chị dâu trước, chị dâu sau, hai đứa trẻ còn có cả anh hai. Còn nói hạ thân cũng là do chị biến mẹ thành như vậy. Nói ba cũng vậy, bây giờ cũng đã có tuổi bởi vì không có ai ở bên cạnh, còn phải tự mình tới xử lý chuyện của công ty, thân thể càng ngày càng không tốt. . . Còn nói rất nhiều, nói xấu chuyện liên quan tới chị, nói từ khi chị ra tù, giống như ác ma vậy không ngừng ăn mòn Cố gia chúng ta, không ngừng khiến trở nên sa sút." Cố Tử Nhan nhìn Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.
Từng câu thật rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Nhan mở miệng nói :"Em nói cho tôi nhiều như vậy là muốn biểu đạt cái gì?"
"Em biết đối với chị mà nói thật sự không có chút sợ hãi gì, cũng không rung động gì. Nhưng có mấy lời này em muốn nói với chị, coi như chị nghe một chút cũng được." Cố Tử Nhan cắn môi một cái nói :"Tình cảm của chị cùng anh cả chúng em không biết, không rõ cảm giác là hai người xêu nhau, lại không rõ cảm thấy hai người một chút tình cảm cũng không có, em luôn suy nghĩ nếu như ngày nào đó anh cả cùng chị ly dị chắc cũng sẽ là dùng cách thức ôn hòa nhã nhặn nhất, hai người mỗi người một ngả không câu nệ gì. Cho nên em thật không biết chị đối với gia đình nhà em thì coi là gì ?! Đem bản thân làm người ngoài cuộc hay là. . . Thật ra thì cũng sẽ cảm thấy chúng ta đều là người một nhà. Nếu như là người một nhà, em nghĩ chị mặc kệ là không thân thiết với ai cũng sẽ không khiến bọn họ sống quá khó khăn. Cho nên em hy vọng chị thật đừng nhằm vào ai trong nhà chúng em nữa, ba em cũng được, mẹ em cũng tốt, anh hai em, anh ba còn em út cũng được. Em hy vọng thấy gia đình chúng ta giống trước kia hòa thuận, em biết có một thời gian trước kia chị thường xuyên bị người trong nhà khi dễ, chị hẳn không nghĩ lại quá khứ, khi đó trong nhà tất cả mọi người đều xem thường chị, nhưng không thể không nói, khi đó nhà chúng ta mới là thời điểm náo nhiệt nhất, khi đó mới thật giống một căn nhà. Em biết suy nghĩ của em có chút ích kỷ. . ."
"Là rất ích kỷ." Trầm mặc nghe Cố Tử Nhan nói, cô liền cắt đứt đạo lý của Cố Tử Nhan :"Tử Nhan, từ khi em ra đời, em đã sống trong một thế giới được che đậy quá tốt đẹp, có lẽ chân chính mà nói em chưa từng phải chịu chuyện gì đó khó khăn, dẫu sau con người đều có thất tình lục dục, không phải ai cả đời cũng có thể cười, nhưng cuối cùng mà nói em vẫn không biết thế giới này hiểm ác thế nào, em hẳn nên vui mừng, bây giờ em gả cho Cổ Nguyên, gả vào gia đình nhà anh ta, đều là do em đánh bậy đánh bạ mới chạm được tới hạnh phúc tốt nhất. Cho nên em thật không biết, tôi đối mặt với những gì. Tôi có thể thẳng thắn nói cho em biết, cả nhà anh hai em chính là do một tay tôi tạo nên, mà đâm từ đằng sau lưng, em có nghĩ tới tại sao lại biến thành như vậy không?! Tôi nói rõ cho em biết, tôi yêu Cố Tử Thần, rất yêu. Hơn nữa tôi dám khẳng định Cố Tử Thần cũng yêu tôi. Nhưng sự thật chính như em nói vậy, nếu như một ngày nào chúng tôi ly dị, chúng tôi cũng sẽ vô cùng thoải mái. Đây là vì cái gì ?! Đây chính là thực tế. Chúng ta đang sống ở một cái thế giới thực tế như vậy, cái thế giới này nói cho chúng ta có một ngày cần phải kiên cường bất khuất."
"Tử Nhan, tôi sẽ không đồng ý với em, cũng không trả lời em về mối quan hệ giữa tôi với Cố gia, tôi bây giờ chỉ biết nói với em như vậy thôi, nếu như bọn họ không ép tôi, tôi cũng sẽ không xuất thủ, nếu như bọn họ ép tôi, tôi sẽ phản kích, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình."
Kiều Tịch Hoàn nói ở bên tai Cố Nhan, từng trận vang vọng.
Cô ta không tìm được từ nào để phản bác, trầm mặc nhìn Kiều Tịch Hoàn như vậy.
Cô ta nhìn, thật ra cô ta rất bội phục người phụ nữ này.
Một người phụ nữ kiên cường, mới có thể nói ra những lời ngang ngược như vậy.
Cô ta rất ích kỷ, bởi vì cô ta đứng ở trên lập trường của người nhà mình, cô ta không cân nhắc xem cảm thụ của Kiều Tịch Hoàn. Cô ta chỉ cho rằng mọi thứ đều do Kiều Tịch Hoàn làm ra bởi vì lòng dạ độc ác, cô ra không cho rằng đó là tự vệ.
Trầm mặc hồi lâu.
Hai người cứ như vậy suy nghĩ riêng.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói :"Cổ Nguyên đang đợi em."
Cố Tử Nhan cắn môi, xoay người mở cửa xe bước xuống.
"Tử Nhan, rất nhiều chuyện nếu như không đủ năng lực cũng không cần cưỡng cầu, nắm được mình mới có thể nắm được hạnh phúc, đó mới là điều giao phó tốt nhất đối với cuộc đời của chính mình." Sau lưng, chỉ còn lại tiếng Kiều Tịch Hoàn uyển chuyển êm tai.
Cố Tử Nhan ngẩn người, không mở miệng nói chuyện nữa, mở cửa xe rời đi, đi về phía Cổ Nguyên.
Cổ Nguyên khẽ mỉm cười với cô ta, cởi áo khoác xuống khoác lên mảnh vai mảnh khảnh của cô ta, hai người ôm nhau đi vào.
Kiều Tịch Hoàn chậm rãi lái xe rời khỏi.
Một màn ấm áp lãng mạn này chiếu thẳng dưới mí mắt cô, dần dần biến mất.
Cô không phải không muốn theo đuổi một cuộc sống bình an như vậy.
Chẳng qua cô không tìm được một người cùng cô sống một cuộc sống bình hản như thế.
Cố Tử Thần không biết.
Cố Tử Thần có rất rất nhiều thứ muốn hoàn thành hoài bão của một đời người, mà cô cũng sẽ không cưỡng cầu anh phải bỏ tất cả mọi thứ đi, bao gồm cả bạn bè của anh, bao gồm cả cam kết của anh đối với quốc gia, huống chi cô cũng không có cái năng lực kia.
Cô chẳng qua đột nhiên có chút hâm mộ mà thôi.
Cũng có lẽ một ngày kia bản thân cũng sẽ chán ghét, có lẽ một ngày kia Cố Tử Thần thật hoàn thành mong muốn, có lẽ cô cũng có thể giống như bọn họ, mang theo hình ảnh khiến lòng người say đắm.
. . .
Ba ngày sau.
Kiều Tịch Hoàn nhận được văn kiện của Tiêu Dạ.
Liên quan tới việc nhất cử nhất động của Cố Tử Hàn ở Thẩm Dương.
Cùng lúc đó, Cố Diệu gọi điện thoại kêu cô tới cao ốc Cố thị.
Cô đồng ý, đem văn kiện đặt ở Hoàn Vũ, sau đó tới cao ốc Cố thị.
Bất ngờ lần này đẩy cửa phòng làm việc của Cố Diệu ra liền nhìn thấy Cố Tử Hàn ngồi ở chỗ đó.
Cố Tử Hàn thân âu phục giày da, quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng.
"Em hai trở về lúc nào vậy?" Kiều Tịch Hoàn chào hỏi.
"Hôm nay."
"Thật sự là chuyên nghiệp."
Cố Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, không có nói nhiều.
Kiều Tịch Hoàn cũng thức thời chưa từng nghĩ có thể lấy được thứ gì tốt trên người Cố Tử Hàn, ánh mắt nhiệt tình nhìn Cố Diệu :"Ba, ông tìm tôi qua làm gì?"
"Cô ngồi đi."
"Cám ơn ba."
Ngồi xuống chỗ của mình xong, Cố Diệu uống một hớp tra.f
Đây là thói quen của Cố Diệu, trà không rời tay.
Ông ta nói :"Kiều Tịch Hoàn, cô là con dâu trưởng nhà chúng ta, có lúc ta cũng cảm thấy thời điểm Cố Tử Thần không ở đây, gánh vác trách nhiệm trong nhà cũng dễ hiểu. Nhưng dẫu sao, cô bây giờ cũng còn quản lý một công ty khác, thế nên ở đây cũng không còn đoái hoài tới. Hơn nữa ta cũng nghĩ, chờ sau khi Tử Thần trở lại, cô hãy về nhà giúp mẹ chồng đi, cô xem bà ấy hạ thân bây giờ không thuận tiện, không có người ở nhà chiếu cố làm sao được, dĩ nhiên những việc này đều là chuyện sau này phải tự mình cân nhắc. Ta hôm nay kêu cô tới chủ yếu là nói một chút chuyện về cổ phần Cố thị."
Một người có tuổi như vậy, cuối cùng cũng vẫn là nhắm vào trọng điểm.
Kiều Tịch Hoàn cung kính gật đầu nói :"Ba, có gì cứ việc nói thẳng đi."
"Cô lúc ấy có nói qua chỉ cần đưa tiền, sẽ bán cổ phần lại cho ta phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy được." Cố Diệu mở miệng nói :"Khoảng thời gian này ta đã nghĩ đủ mọi cách từ những mối quan hệ mà mượn được chút tiền, dựa theo số tiền ban đầu thế chấp cho ngân hàng, cô đem cổ phần Cố thị chuyện nhượng lại cho ta, số tiền này, ta sẽ viết chi phiếu cho cô. Cô chỉ cần hẹn trước một tuần với ngân hàng xx Thượng Hải, là tiền mặt sẽ tới tay."
Vừa nói, Cố Diệu vừa đưa một tờ chi phiếu, sau đó để bên cạnh bản hiệp nghị.
Số tiền trên chi phiếu không ít, Kiều Tịch Hoàn đếm đềm, đúng với số tiền thế chân ở ngân hàng.
Thật ra thì theo lý Kiều Tịch Hoàn nên đòi ông ta trả nhiều hơn.
Nhưng Cố Diệu đã nói đến mức này, cô cũng vô lực phản kháng.
Ngược lại còn bị Cố Diệu nắm đuôi nói, không đoàn kết, chiếm tiện nghi.
Cô cầm lấy phần hiệp nghị kia, nhìn nội dung bên trong.
Cô cầm bút lên, thời điểm chuẩn bị ký tên, ngẩng đầu nhìn Cố Diệu :"Ba, vì lấy được cổ phần, làm một ít. . . Chuyện không hay lắm, thật sự cái mất nhiều hơn được."
"Cô có ý gì?!" Cố Diệu trầm mặt xuống.
"Ba, tôi chẳng qua nhắc nhở ông, đừng nghĩ cực đoan như vậy, tôi chưa từng nghĩ muốn lấy cổ phần Cố thị, chờ hoàn thành xong hợp đồng với Phó thị, thật ra cái gì cũng không có thay đổi." Kiều Tịch Hoàn từng câu nói, thật sự đang nhắc nhở.
Cố Tử Nhan đã nói với cô, cô thừa nhận sẽ không đối với lời nói của cô ta mà sinh ra bất kỳ ảnh hường gì, nhưng cuối cùng mà nói cô cũng không muốn quá tuyệt tình.
"Kiều Tịch Hoàn, cô đang mượn cớ tìm cái gì, không muốn ký kết hiệp nghị này có phải hay không ?!" Cố Diệu đột nhiên tức giận, âm thanh nghiêm nghị.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Hàn nhìn ông ta như vậy, không chút khống chế.
"Tôi nói qua, tôi không phải không ký, tôi chẳng qua là đang nhắc nhở ông. . ."
"Đủ rồi Kiều Tịch Hoàn, khoảng thời gian này tôi coi như cũng nhịn cô đủ rồi! Cô nói gì mà không muốn ký hiệp nghị, nói cái gì mà không cần cổ phần Cố thị, nhưng bây giờ vẫn muốn từ chối, trong lòng cô an bài cái gì ta còn không biết ?! Ghê gớm muốn chia hết số lời hạng mục của Phó thị mà thôi. Ta nói cho cô biết, cô chỉ tính theo ý mình ta cũng không để cô được như ý, hơn nữa thứ người lật lọng như cô, nói không chừng lấy được lời rồi cũng đem cổ phần giữ lại trên tay mình, cô đem lòng lớn muốn chiếm Cố thị làm của riêng mình!" Cố Diệu nổi giân, nhìn Kiều Tịch Hoàn quát tháo.
Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng.
Cố Diệu rốt cuộc không giả bộ được nữa.
"Ba, nếu như tôi muốn chiếm làm của mình, tôi bây giờ cũng đã bắt đầu gây dựng lại Cố thị, tôi coi như là cổ đông lớn nhất của Cố thị, tôi bây giờ thừa nhận bản thân nắm cổ phần chỉ vì muốn lấy được một chút lợi nhuận từ Phó thị, bời vì bây giờ Hoàn Vũ thiếu tiền, Tề Lăng Phong cơ hồ đem Hoàn Vũ tiêu tiền vào chỗ vô ích, Hoàn Vũ giờ trống rỗng, tràn ngập những nguy cơ. Tôi làm như vậy cũng không cảm thấy có lỗi gì, hơn nữa lúc ấy hợp đồng với Phó thị là một tay tôi thúc đẩy, chia tôi một chén canh tôi cũng không cảm thấy có lỗi gì."
"Nhìn đi, nhìn đi, thừa nhận rồi! Kiều Tịch Hoàn cô thừa nhận cô muốn có nhiều tiền hơn, chính là tham lam!" Cố Diệu châm chọc vô cùng nói, phảng phất như bắt được cái chuôi của Kiều Tịch Hoàn vậy, hung hãn nói.
Chẳng qua người tham lam đó, rốt cuộc là ai ?!
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu, nhìn ông ta mặt giận dữ.
"Cô bây giờ sở dĩ bất động với Cố thị đó là bởi vì bây giờ cô còn đang xử lý chuyện Hoàn Vũ, nếu Hoàn Vũ cũng đi vào quỹ đạo rồi, cô không chừng liền bắt đầu quơ tay múa chân với Cố thị, cho nên tôi sao có thể để cổ phần của Cố thị nằm trên tay người phụ nữ không chút tốt đẹp gì một thời gian dài chứ!" Cố Diệu từng câu từng chữ nói, máu lạnh vô cùng.
"Nếu tôi nói tôi không ký tên thì sao ?!" Kiều Tịch Hoàn đứng dậy.
Nói trắng ra thì tốt hơn.
Cô cũng khó cùng người nhà này diễn kịch.
"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Diệu gọi tên cô.
Kiều Tịch Hoàn làm như không nghe được.
Cô trực tiếp đi về phía phòng làm việc, kéo tay vịn.
Cả người đột nhiên ngẩn ra.
Mặc kệ cô dùng sức ra sao, tay vịn cửa cũng không nhúc nhích.
Cố Diệu cười với giọng âm u :"Gừng càng già thì càng cay, Kiều Tịch Hoàn cô hôm nay đã vào cửa này, cũng đừng nghĩ có thể ung dung đi ra ngoài như vậy!"
Kiều Tịch Hoàn xiết ngón tay, không ngừng khống chế tính khí bản thân.
"Cô cho là ta kêu cô tới, thật sự là đang cầu xin cô ký tên sao?! Kiều Tịch Hoàn tôi nói cho cô ta nói cho cô, cô hôm nay phải ký tên, không ký coi như dùng sức mạnh cũng phải ký tên! Tiền đã vào túi mình, cô đừng cho là có thể đùa giỡn cái gì với ta!" Cố Diệu hừ lạnh.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Diệu, nhìn Cố Tử Hàn.
Nhìn hai người cấu kết với nhau làm việc xấu.
Nhìn hai người rốt cuộc vì quyền lợi bắt đầu làm chuyện tàn bạo như vậy.
Cô từng bước đi về phía Cố Diệu, trở lại vị trí ban nãy.
"Ta biết cô luôn luôn là người thông minh, tội gì ăn thua thiệt trước mắt. Ta có thể cho cô một khoản tiền cô nên vui mừng, nếu không. . . Cô một phân tiền cũng không nhận được!" Cố Diệu hung hãn nói.
Kiều Tịch Hoàn rũ thấp tròng mắt, không nói gì.
Bút kim loại trong tay cô, cô không có hạ bút.
Cố Diệu cùng Cố Tử Hàn cứ vậy nhìn cô, nhìn cô với dáng vẻ trầm mặc.
Cố Diệu chỉ tính theo ý mình, nghĩ tốt.
Tiền chỉ cần đến nơi, dù không cô có cách nào nhận được tiền họ cũng sẽ buộc cô ký. Cứ như vậy, có hợp đồng đây, hợp đồng này lại hợp tình hợp lý, Kiều Tịch Hoàn coi như là đi kiện cũng không kiện được họ.
Dĩ nhiên, ý nghĩ cực đoan nhất ông ta cũng tính qua, chính là tiền thực sự không có đến đúng hạn, trực tiếp bức bách Kiều Tịch Hoàn ký tên chuyển nhượng, bất quá như vậy có nguy hiểm cực lớn, Kiều Tịch Hoàn thông minh, xảo trá như vậy, không chừng nắm được cái chuôi gì khiến ông ta mất nhiều hơn được, cho nên cách đối phó với Kiều Tịch Hoàn, ông ta có giữ lại một ít.
"Ba, tại sao ông lại không tin tôi?" Kiều Tịch Hoàn hỏi ông ta.
Cố Diệu châm chọc cười một tiếng.
Tin tưởng, trên cái thế giới này ông ta chỉ tin bản thân, ông ta chỉ tin danh nghĩ của chính mình, mọi thứ phải trong tay ông ta.
Về phần người khác trong túi có cái gì, ông ta sẽ cảm thấy lo sợ.
"Thật ra thì từ khi tôi tới Cố gia tới nay, từ sau khi ra ngục tới bây giờ cũng chỉ nửa năm, nửa năm này, Cố gia xảy ra biến hóa tới long trời lở đất, mấy người đem mọi trách nhiệm đẩy lên người tôi, mấy người nói là bởi vì tôi nên cái nhà này tan tành. Nhưng ba ông có bao giờ nghiêm túc mà suy nghĩ sao? Đây rốt cuộc là trách nhiệm của ai?! Nói Hân Đồng cùng em hai ly hôn rồi đến khi Hân Đồng chết đi, nguyên do này, người ngoài không biết, ba cùng em hai chả nhẽ không biết?! Diệp Mị âm thầm làm, Minh Lý cùng Minh Nguyệt rời đi, hạ thân mẹ bị liệt, những chuyện kia phảng phất đều cũng tôi có quan hệ, nhưng những chuyện đó thật sự là do tôi mang tới ?! Nói sau khi tới Cố thị, tôi tự nhân tôi ở Cố thị hết lòng cố gắng, ngắn ngủi nửa năm tôi lấy được hợp đồng với Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, tôi igiúp ông chèn ép Tề Lăng Phong, bây giờ lại lấy được hạng mục quốc tế của Phó thị, để cho Cố thị trong thời gian ngăn ngủi dẫn đầu độc chiếm. Mà lúc này. . ." Kiều Tịch Hoàn nói :"Ba vẫn là không tin tôi."
Đối với việc Kiều Tịch Hoàn kích động, Cố Diệu tỏ ra thờ ơ.
Mọi chuyện quả thật đúng như Kiều Tịch Hoàn nói vậy, tất cả nội tình ông ta đều biết rõ, mọi thời điểm xảy ra mâu thuẫn đều đẩy hết lên người Kiều Tịch Hoàn, nhưng thời điểm gọi là mâu thuẫn ấy toàn bộ đều là do bọn họ đối với Kiều Tịch Hoàn không chút lưu tình, bởi vì sợ năng lực của cô. Nói thẳng ra chính là bọn họ đối với bản thân không hề tự tin.
Bởi vì không tự tin cho nên đem mọi sai trái trách cứ ở trên người Kiều Tịch Hoàn.
Thứ người như vậy thật ra chính là vô năng.
Không ai sẽ tự thừa nhận bản thân vô năng.
"Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, Kiều Tịch Hoàn, ký tên đi." Cố Diệu cám dỗ nói :"Ký xong, cô vẫn là con dâu trưởng của Cố gia, sau khi Tử Thần trở lại cô vẫn có thể cùng nó sống chung một chỗ. Cố gia chúng ta cũng không bời vì cô mà còn sinh ra những thành kiến."
Kiều Tịch Hoàn do dự, nắm chặt bút kim loại đột nhiên hạ bút, lưu loát ký tên mình xuống.
Cố Diệu nhìn cô ký tên xong, cả người liền thở hắt ra một hơi lớn, trên mặt cũng nổi lên nụ cười mừng rỡ, không chút che giấu nói :"Kiều Tịch Hoàn đây mới là lựa chọn thông minh của cô."
Kiều Tịch Hoàn đem bút kim loại cất đi, đem văn kiện đưa cho Cố Diệu, thờ ơ nói :"Ký, cũng không thể đại biểu cái gì."
Cố Diệu cau mày :"Cô có ý gì?"
"Tự mình nhìn."
Cố Diệu trầm mặt xuống.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi liền đi trước." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Chờ một chút." Cố Diệu gọi Kiều Tịch Hoàn, đối với Kiều Tịch Hoàn bây giờ hẳn rất phòng bị, cho nên tự nhiên có chút không yên lòng mở miệng :"Cô có ý gì, nói cho rõ!"
"Không có ý gì? Chỉ có điều cảm thấy ký liền ký mà thôi." Kiều Tịch Hoàn không giải thích nhiều, lãng phí miệng lưỡi.
Cố Diệu càng hoài nghi nơi này có điểm kỳ quặc.
"Kiều Tịch Hoàn, cô đừng cho ta là dạng dễ đùa cợt, cô thật cho là một cô gái như cô có thể đấu với ta?! Cũng không cân nhắc sức lực của mình một chút, cẩn thận hối hận không kịp." Cố Diệu từng câu đều là uy hiếp.
"Ba, vẫn là câu kia, cái nhà này tất cả tan tành hay bất hạnh đều không phải bởi vì tôi, nhiều nhất chính là lỗi do cái nhà này tự mình gánh." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn xoay người, rời đi.
Cô đứng trước cửa ra vào.
Cố Diệu sầm mặt xuống.
Cố Tử Hàn mặt cũng trầm xuống.
Cố Tử Hàn đi ra mở cửa, dùng chìa khóa mở cửa, cửa phòng vừa mở ra.
Ở đó đã có hai cảnh sát mặc đồng phục.
Cảnh sát trình giấy hành nghề, giọng nghiêm khắc nói :"Cố Tử Hàn, chúng tôi hoài nghi anh cùng một nhóm người tội phạm cấu kết rửa tiền có tổ chức, bây giờ cần anh theo chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến trợ giúp việc điều tra."
Cố Tử Hàn đứng ở nơi đó không kịp phản ứng.
"Đắc tội." Cảnh sát đưa còng số tám ngoắc vào hai tay Cố Tử Hàn.
Động tác làm liền một mạch, từ lúc Cố Tử Hàn mở cửa cho tới lúc rời đi, tất cr mọi người dường như không kịp phản ứng, lặng lẽ nhìn hướng cửa, nhìn bọn họ rời đi.
Thật lâu.
Bên trong căn phòng đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, Cố Diệu lửa giận ngút trời :"Kiều Tịch Hoàn, có phải hay không cô lại đùa giỡn cái trò gì?!"
"Ba, tôi luôn cùng mấy người ở chung một chỗ tôi không biết ông gọi cái gì là đùa bỡn bịp bợp? Huống chi tôi làm sao biết em hai cùng tập đoàn tội phạm có cấu kết rửa tiền. . ."
"Ai nói nó cấu kết?!" Cố Diệu giận đến phát run, tiện tay đem ly trà đắt giá ném xuống đất, vang lên tiếng mảnh sành vỡ nát.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ông ta.
Cố Diệu giận đến nỗi không nói ra một chữ, cả người không ngừng thở gấp, cố gắng kìm nén điều chỉnh lại bản thân.
"Lúc này không phải ba nên tìm một vài mối quan hệ, xem em hai còn có thể cứu được hay không? Nếu quả thật chứng cớ xác thực, thì em hai coi như xong rồi. Tội danh rửa tiền cũng không nhỏ, đừng để em hại sống trong tù cả đời. . ."
"Kiều Tịch Hoàn cô im miệng cho tôi!" Cố Diệu giận không biết trút đi đâu được!
Ông ta hung hăng nhìn bản hợp đồng Kiều Tịch Hoàn mới ký, nhìn càng thêm thấy châm chọc, nếu như Tử Hàn thật bị cảnh sát tra ra được dùng tiền hối lộ, như vậy khoản giao dịch này cũng theo đó biến thành bọt biển, bởi vì khoản tiền này khẳng định không thể nào có thể dùng tới được nữa, cũng không dám động đến khoản tiền này.
Dùng hết tâm tư, bí quá hóa liều, hao tốn nhiều công phu lớn như vậy lại rơi vào kết quả như thế này.
Cố Diệu cầm hai phần hợp đồng kia lên, không chút suy nghĩ xé nát, xé rách, điên cuồng xé.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu lúc này, cười lạnh xoay người rời đi.
Cô đã nói, ký cũng không có nghĩa gì.
Còn không phải là hủy ước sao.
Cố Diệu thật không giống gừng càng già càng cay, có chút vượt quá ngoài tầm kiểm soát, nếu không thế sẽ không bị thất bại.
Cho nên, con đường phía sau, cùng nhau mỏi mắt mong chờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro