Q3. Chương 25: Bữa tiệc từ thiện ngành y dược (2) Cưỡng hôn

edit: tiểu hoa nhi



Đại sảnh xa hoa.

Bên trong âm thanh chập chờn.

Tiêu Dạ ngẩng đầu, vô ý thức liếc ra cửa một cái.

Sau đó ánh mắt dừng lại, một giây kia không thể dời đi.

Người phụ nữ kia, đẹp trọn vẹn.

Anh nhìn chằm chằm vào người đang từ thảm đỏ chầm chậm đi vào, nhìn cô mặc lễ phục màu xanh lá cây dưới ánh đèn chói sáng phảng phất như quỷ vậy, lóng láy vô cùng. Hội trường đưa tầm mắt tựa hồ không kềm hãm được đặt ở trên người cô, cô giống như cũng không quen mặc đồ như vậy, tỏ ra bức rức cùng bất an. Khoảng cách xa tựa hồ có thể thấy gương mặt ửng đỏ của cô.

So với sự ngượng ngùng của cô, người đàn ông cô đang khoác tay kia mặt vẫn như thường, không chỉ có như vậy, khóe miệng kéo lên môi một độ cong tỏ ra kiêu ngạo chói mắt như vậy.

Tiêu Dạ khẽ thu mắt lại, nhìn Diêu Bối Địch cùng người đàn ông gọi là Ân Bân kia đi về một bên, cùng anh cách một trời một vực.

Ánh mắt anh cúi đầu tiếp tục cầm bánh ngọt.

Trước kia anh vẫn cho là Diêu Bối Địch một mình tham gia bữa tiệc, hôm nay cô gọi điện thoại anh cũng chỉ cho là cô thuận miệng hỏi thời gian bữa tiệc mà thôi, anh không nghĩ qua Diêu Bối Địch sẽ 'Phách lối' mang theo một người đàn ông khác tham dự như vậy, nếu sớm biết có lẽ anh sẽ không tới, nhưng bây giờ. . . Anh đột nhiên không muốn đi.

Huống chi còn phải quyên tiền.

Anh ăn bánh ngọt,

Không phải anh thích khẩu vị này, mới rồi còn cho là tạm được, bây giờ lại phát hiện không tạm được, không chỉ có không tạm được mà còn bài xích.

Anh buông điểm tâm xuống, nhìn chung quanh, sau đó đi ra ngoài hậu hoa viên.

Thanh cao khí sảng, bên trong không khí so với phòng khách thoải mái hơn nhiều, anh không chỉ hít một hơi thật sâu.

Mới phát hiện, vốn dĩ lại rất kiềm chế.

Thời khắc này ở hoa viên đặc biệt yên tĩnh, trăng tròn nhô lên cao.

Anh ngồi ở trên một chiếc ghế dài tối đen, dựa vào nơi đó, cứ như vậy chằm chằm nhìn vào trên bầu trời kia là cả một vầng trăng sáng, người ta nói trăng tròn người tròn, cổ nhân có thể hay không cũng chỉ dùng để an ủi cuộc đời con người ?!

Anh cứ như vậy lẳng lặng ngồi, có một loại cảm giác đang trốn tránh.

Có thời điểm cảm thấy bản thân trốn tránh sẽ không còn xảy ra vấn đề gì nữa, có thời điểm cảm thấy đối dối gạt mình vẫn tốt.

Làm người vốn sinh ra là như vậy, càng không muốn đối mặt với chuyện gì lại càng thích xuất hiện trước mặt mình.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào chỗ khôgn xa, từ phòng yến hội đi ra hai người.

Bọn họ ở dưới ánh đèn mà anh ở trong bóng tối.

Trước đây thật lâu, coi như rất sớm trước kia không nhìn thấy Diêu Bối Địch, anh cảm thấy cuộc sống của Diêu Bối Địch cùng anh khác biệt một trời một vực, anh sống cuộc sống dưới bóng tối mà cô sống cuộc sống ở dưới ánh mặt trời.

"Ân Bân, tôi nói không mặc bộ lễ phục này."

Diêu Bối Địch kéo tay Ân Bân rời khỏi hội trường nơi khiến người ta hít thở có chút khó khăn, mới rồi một đường đi qua, khắp nơi có thể cảm giác những ánh mắt xa lạ đều đặt trên người cô, cô cho tới bây giờ đều không thích là một người phụ nữ bị chú ý, đừng nói để cho hàng chục người xăm soi, coi như cùng mấy người xa lạ nói chuyện cũng đã ngượng ngùng bất an,

Mới rồi ở hội trường bữa tiệc chính là đợi mấy phút như vậy, cũng khiến cô cả người không được tự nhiên, hận không được cởi bộ lễ phục này xuống rồi lập tức rời đi.

"Ân Bân, anh cười cái gì, tôi đang nói chuyện với anh." Diêu Bối Địch nhìn Ân Bân vẫn cái bộ dạng nhàn nhạt, không nhịn được lại thêm một lần nữa than phiền.

"Nhìn cô tôi không cười chẳng lẽ tôi nên khóc sao ?" Có chút cưng chiều giọng nam.

"Anh không thể nghiêm túc một chút sao?"

"Tôi cảm thấy cô như vậy vẫn rất đáng yêu, Bối Địch."

Bối Địch.

Tiêu Dạ nghĩ, nhiều năm như vậy anh cuối cùng cũng không kêu được tên thân mật, cái tên mà chỉ có tình nhân mới có thể gọi.

Cô kêu anh Tiêu Dạ.

Mà anh kêu tên cô Diêu Bối Địch.

"Ân Bân, anh rốt cuộc có nghiêm túc nghe tôi nói hay không?!" Diêu Bối Địch thở phì phò, gương mặt đỏ vô cùng.

"Đừng như vậy, cô như vậy sẽ khiến cho tôi không nhịn được mà ôm cô." Ân Bân ánh mắt sâu đậm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

". . ." Diêu Bối Địch hung hãn nhìn anh.

"Diêu Bối Địch, cô thật đẹp. Cô không phát hiện cô vừa rồi xinh đẹp kinh người sao?" Ân Bân nói, từ trong thâm tâm mà khen ngợi.

"Tôi không muốn xinh đẹp kinh người gì. . ."

"Tại sao không muốn ?! Phụ nữ không phải nên cảm thấy vinh dự sao !? Tại sao cô phải đem bản thân khép lại trong thế giới của chính mình, cô tại sao không thể thay đổi, nhìn xem thế giới xung quanh một chút, cô sẽ phát hiện thật ra bên mình cũng có rất nhiều địa phương đặc sắc." Ân Bân từng câu mà nói, rủ rỉ êm tai.

"Ân Bân, anh là đang nhắc nhở tôi cái gì sao?" Diêu Bối Địch nhíu mày, giọng nói có chút sa sầm.

"Tôi chẳng qua là nói cho cô, bên cạnh cô còn rất nhiều người, ví như còn có tôi. . ."

"Tôi không biết anh đang nói gì." Diêu Bối Địch trực tiếp cắt đứt lời anh ta.

Ân Bân nghẹn ngào ở cổ họng, trầm mặc không có nói gì.

"Mặc dù tôi rất không thích mặc bộ lễ phục này, nhưng bởi vì ba của tôi giao phó tôi phải tới khách sạn này tham gia cho xong bữa yến hội này. . ." Diêu Bối Địch nói xong, xoay người rời đi.

Cô mơ hồ là biết cái gì.

Mơ hồ không xác định được, cô liền lựa chọn chạy trốn.

"Diêu Bối Địch." Ân Bân đột nhiên gọi tên cô.

Diêu Bối Địch dừng chân lại một giây, chỉ cảm thấy đột nhiên có ngày hồ đồ, cô nhìn Ân Bân chằm chằm, mới rồi một giây kia đột nhiên kéo tay cô, cô còn chưa kịp keo lên, cũng cảm giác được bản thân đã dựa vào vách tường, mà Ân Bân không tính là đẹp trai nhưng tuyệt nhiên không hề xấu xí, ở khoảng cách gần phảng phất chỉnh là hơi củ động đôi môi, đôi môi hòa hợp . ..

Cô hít một hơi, cảm giác Ân Bân rõ ràng lúc ôn hòa cùng lúc tức giận không hề giống nhau, gần như vậy, nguy hiểm như vậy . . .

Tim đập rộn lên.

Trong trí nhớ của cô Ân Bân tao nhã lịch sự, coi như ở công ty thỉnh thoảng cũng sẽ đối với nhân viên nổi giận vì công việc, nhưng chung quy mà nói anh ta vẫn là rất ôn hòa, anh ta rất hài hước, tất cả mọi người trong công ty đối với anh ta đều rất yêu quý, công ty bởi vì anh ta mà trở nên náo nhiệt vui vẻ, đồng nghiệp nữ trong công ty rất nhiều người thích anh ta, cũng có người tỏ tình với anh ta, nhưng anh ta chỉ toàn cự tuyệt có vài người nói xu hướng giới tính của anh ta có vấn đề, có vài người nói là bởi vì trước kia anh ta trải qua một đoạn tình bi thương nên đã sợ sệt tình yêu, có vài người nói có lẽ anh ta chính là người quý hiếm, không thể chạm.

"Diêu Bối Địch, tại sao không đi về phía trước một bước?" Ân Bân nói, phun ra lời tức giận, ở trên mặt cô quanh quẩn.

Diêu Bối Địch cắn môi đột nhiên quên mất phản kháng, chẳng qua là trợn mắt nhìn anh ta.

Trong lòng có một vài tâm tình không nói ra được, đủ loại mùi vị.

"Lễ phục có thích hợp với cô hay không, có thể từ trong ánh mắt của người khác nhìn ra. Tại sao cô cứ thích chống đối như vậy ?!" Ân Bân hỏi cô, ở đằng sau hoa viên yên tĩnh, tựa hộ chỉ có cái giọng trầm thấp của anh ta vang lên, chậm rãi nói :"Có vài thời điểm do bản thân đã bị ăn sâu rễ bén nên không thể khá lên được vì không muốn thử nghiệm, rất lâu thử rồi cô mới phát hiện vốn dĩ thích hợp với cô. Vốn dĩ cô có thể. . ."

"Sẽ không Ân Bân. Người khác thấy chẳng qua là hình dáng khi tôi mặc lên ngươi, lại không thể cảm nhận được bộ lễ phục này mặc ở trên người tôi rốt cuộc thoải mái hay không thoải mái. Giống như một đôi giày cao gót xinh đẹp, mặc kệ đẹp bao nhiêu nếu như không phải vừa với chân mình, đi vào cũng sẽ bị bầm chân."

"Cho nên. . ." Ân Bân đột nhiên chán nản cười một tiếng, cười hỏi cô :"Tôi đây là bị cự tuyệt?"

"Thật xin lỗi, Ân Bân, tôi nghĩ tôi bây giờ không thích hợp với anh." Diêu Bối Địch thẳng thắn nói.

Ân Bân trầm mặc, thật lâu.

Hai người vẫn giữ cái tư thế như vậy, không phải anh ta không muốn rời đi mà là anh ta đơ người, không thể rời đi.

Mới rồi có một giây hoảng hốt cảm thấy cô không phải người khó mà tới gần, giờ phút này lại cảm thấy cách anh ta thật xa,

thật là xa.

Ánh mắt anh ta khẽ nhúc nhích khóe miệng cố gắng kéo lên một nụ cười, một nụ cười giống như bình thường vậy, nhìn cô xinh đẹp như thế, lẳng lặng ở dưới bóng đêm nở rộ hào quang.

Thật xin lỗi, Diêu Bối Địch.

Anh ta cúi đầu, đến gần môi của cô.

Anh ta kìm nén lại, cũng không muốn dùng sức mạnh, không muốn khiến cô bị tổn thương.

Nhưng là giờ phút này anh ta lại có chút không thể kiềm chế được.

Anh ta nghĩ, anh ta là cần sự an ủi.

Trong lòng thật rất trống trải. . .

"Ưm." Diêu Bối Địch phát ra âm thanh nhẹ.

Môi Ân Bân cũng không có đụng vào môi Diêu Bối Địch.

Một bạn tay đột ngột xuất hiện giữa bọn họ, bịt kín đôi môi Diêu Bối Địch.

Ân Bân liếc mắ nhìn, thân thể cũng có hơi căng thẳng.

Tiêu Dạ.

Không chỉ có anh ta, mà Diêu Bối Địch tựa hồ cũng ngạc nhiên.

Tiêu Dạ cứ vậy đứng ở giữa hai người bọn họ.

Anh ta đặt tay lên trên môi Diêu Bối Địch, chân mày đột nhiên nhíu lại một cái, tay một giây kia cũng có chút run rẩn, sau đó buông Diêu Bối Địch ra.

Diêu Bối Địch đối với Tiêu Dạ ghét bỏ, nhìn là thấy.

Ba người im lặng, phảng phất nghẹt thở.

Không có người nào giải thích đây rốt cuộc là tình huống gì ?!

Thời gian như dừng lại, Diêu Bối Địch xoay người một giây kia, biến mất không thấy bóng.

Tiêu Dạ nhìn hai người một trước một sau, nhìn bọn họ cách anh ngày càng xa.

Nếu như mới rồi Diêu Bối Địch mà nhận lời với Ân Bân, anh có thể hay không dũng cảm đi ra như vậy. . . Đột nhiên anh cười lên, vì mình hèn yếu, vì mình mới một giây kia đã do dự.

Anh nghĩ nếu như Diêu Bối Địch thật sự tìm được một người đàn ông khác, anh nghĩ anh cũng không có cái dũng khí xuất hiện trước mặt Diêu Bối Địch, một lần cũng không.

Đại sảnh yến hội đặc biệt náo nhiệt, Tiêu Dạ cuối cùng vẫn là đi vào.

Ánh mắt anh nhìn bốn phía xung quanh, sau đó thấy Diêu Bối Địch bên cạnh cô còn có Ân Bân.

Mới rồi không khí ngột ngạt như vậy, bây giờ hai người vẫn còn có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm, Ân Bân vẫn có thể khiến Diêu Bối Địch nhếch miệng cười.

Anh từ trên tay phục vụ cầm một ly rượu vang, đứng ở một xó xỉnh không quá làm người khác chú ý tới, lẳng lặng đánh giá đại sảnh huyên náo này. Lẳng lặng cảm nhận bản thân mình không quá hợp với hoàn cảnh này.

Không biết ở ly rượu thứ mấy đã cạn sạch vào bụng, đại sảnh đột nhiên chỉ còn lại bóng tối, ở trên vũ đại cao kia vụt sáng lên, còn có âm thanh chấn động. Đây là một đoạn phim quảng cáo, phim quảng cáo này là tổng hợp tất cả những bệnh nhân nhi đồng bị bệnh tim bẩm sinh, những đứa trẻ khao khát có sức khỏe, không một chút ưu phiền hiện lên nụ cười thuần khiết rạng rỡ nhất, không bởi vì bầu trời đầy mây mù mà tỏ ra mất mát. . .

Đây là một hình ảnh vô cùng nhân tính.

Hiện trường vốn mang không khí náo nhiệt cũng bị loại bi thương này bao phủ.

Trong đại sảnh truyền tới từng trận khóc thút thít, có rất nhiều người khóc thầm.

Phim quảng cáo kết thúc, một dải ảnh sáng màu trắng chiếu lên vị trí ở giữa khán đài, giờ phút này đứng trên đó là một người đàn ông trung niên, cầm trên tay micro, mặc bộ tây trang màu đen, quy cũ đến nỗi một cọng tóc cũng không hề qua loa. Biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, giọng nói ngưng đọng, có chút bi thương nói :"Những bệnh nhân nhi đồng bị bệnh tim bẩm sinh vốn không thể sống cuộc sống như người bình thường, bọn họ không thể thỏa thích chơi đùa, bọn trẻ chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn bè mình vui vẻ mà bản thân lại ngồi ở một xó xỉnh, bọn họ cũng không thể sinh con, không thể trở thành cha mẹ người khác, trong số bọn họ có rất nhiều người không thể sống qua 20 tuổi liền phải rời khỏi thế giới này. . . Ở chỗ này, tôi đề nghị, vì những bệnh nhân nhi đồng bị bệnh tim bẩm sinh tiến hành quyên góp, trả lại cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp, trả lại cho bọn họ một người, đương nhiên đời người!"

Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Tiêu Dạ cũng đứng trong đám đông lặng lẽ nhìn giữa khán đài.

Anh cũng sẽ lộ vẻ xúc động.

Xem ra tai nạn về con người trước mặt, anh cũng sẽ bị cảm động.

"Bây giờ mời các vị lên đài quyên góp." Người chủ trì vừa dứt lời.

Ánh đèn trong hội trường sáng lên, chẳng qua là ánh đèn trên khán đài vẫn sáng hơn mà thôi.

Từng bước chân mọi người nối nhau thứ tự đi lên.

Nhân viên lễ nghi ôm một cái rương quyên góp màu đỏ, có thể xuất iện ở nơi này quyên góp đều không phải là đồng tiền tệ màu đỏ, toàn bộ đều là chi phiếu, người chủ trì căn cứ theo chi phiếu, luôn miệng đọc lên con số :"Công ty cổ phần XX y dược, 150 vạn. Bệnh viện Hoành nhân 12 trăm nghìn. Tập đoàn Khang thịnh dược năm triệu. . ."

Người chủ trì dừng lại một chút :"Tiểu thư xin chờ một chút."

Diêu Bối Địch ngạc nhiên hỏi chủ trì.

"Xin hỏi tiểu thư là. . ."

"Tôi là Diêu Bối Địch người của tập đoàn Khanh thịnh dược."

"Ngài Diêu là gì của tiểu thư?"

"Cha."

"Diêu tiểu thư, xin chào." Người chủ trì nhìn cô :"Rất ít khi thấy cô tham dự hoạt động, là ba tiểu thư nhờ sao?"

"Đúng." Diêu Bối Địch có chút cà lăm, vô cùng khẩn trương.

"Có thể nói đơn giản một chút, tại sao tiểu thư lại quyên năm triệu?" Người chủ chỉ hỏi cô.

Thật ra cái này chỉ quyên góp vì hiệu quả mà thôi.

Luôn sẽ tìm một vài chuyện tốt để nói.

"Lần đầu tiên quyên góp cho bệnh nhân nhi đồng bị bệnh tim bẩm sinh, tất cả mọi nghười ở đây đều hành động rồi, tập đoàn Khang thịnh dược chúng tôi coi như cũng cần phải gánh vác phần trách nhiệm này." Giọng nói Diêu Bối Địch có phần run rẩy, cô không có nghi qua tình huống này.

Người chủ trì tựa hồ cảm thấy cô khẩn trương, nói vài lời khách sáo xong, sẽ kêu cô rời đi.

Diêu Bối Địch chậm rãi đi về phía Ân Bân, Ân Bân nhìn cô cười thật xảo trá.

"Anh còn không biết xấu hổ ở đó mà cười, tại sao anh không đi một vòng lên đó xem !?" Diêu Bối Địch tức giận nói, rõ ràng khẩn trương đến mức không tiếp nhận được, bây giờ vẫn bộ dạng như vũ, một lòng vẫn sợ hãi.

"Tôi cảm thấy cô nói rất hay."

"Lừa gạt ai đó !?"

"Tôi nói thật." Ân Bân thành thật :"Cô không thấy toàn bộ hội trường đều đem tầm mắt đặt lên người cô sao, coi như cô nói không hay, nhưng khẽ mỉm cười như vậy, tôi nghĩ cũng đủ rồi."

"Miệng lưỡi anh sao lại trơn tru như vậy." Diêu Bối Địch nhăn cái mũi nhỏ.

"Còn không phải vì dành được nụ cười của nữ vương." Ân Bân nói như chuyện đương nhiên.

Diêu Bối Địch đảo cặp mắt, ánh mắt nhìn lên khán đài.

Tiêu Dạ đứng ở bên cạnh người chủ trì, người chủ trì bắt đầu nói :"Bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố, quyên góp 5 triệu."

Anh thật không thích hợp đứng ở chỗ này.

Người chủ trì quay đầu :"Tiên sinh họ gì?"

"Tôi họ Tiêu."

"Xin chào Tiêu tiên sinh, vô cùng cảm ơn ngài đã thay mặt bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố quyên góp năm triệu, có thể hay không nói mấy câu đơn giản?" Giọng người chủ trì vẫn vô cùng ôn hòa.

Tiêu Dạ trầm mặc, im lặng.

Người bên dưới đều dõi nhìn theo anh.

Bởi vì chưa có mở miệng nói gì cho nên việc quyên tiền tạm ngừng một hồi.

Tiêu Dạ im lặng khiến người chủ trì có chút lúng túng :"Tiêu tiên sinh?"

Tiêu Dạ nhìn người chủ trì, ánh mắt lại nhìn xuống bên dưới.

Anh thấy Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch nhìn về phía anh nhưng vẻ mặt đầy châm chọc.

Anh cầm lấy micro mà nói :"Bệnh viện trung tâm thành phố trừ việc quyên số tiền năm triệu ra, sẽ còn cung cấp một phòng phẫu thuật đặc biệt dành cho những bệnh nhi có bệnh tim bẩm sinh, cùng với việc đó bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố sẽ miễn phí phẫu thuật cho những bệnh nhân nhi đồng bị mắc bệnh cùng với việc miễn trừ tất cả tiền thuốc men."

Vương viện trưởng có dặn anh nói như vậy ?!

Anh nhớ không hết.

Là miễn phí tiền phẫu thuật hay là toàn bộ thuốc thang ?!

Anh mặc kệ, dù sao cũng không phải là dùng tiền của anh, huống chi anh cảm thấy anh muốn làm cho những đứa trẻ kia nhiều hơn một chút

Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay vô cùng lớn.

Anh thật không thích hợp đứng ở nơi này, anh có thể đối mặt với đao thương, có thể cùng rất nhiều lão đại trên giang hồ đàm phán nhưng nơi như thế này, khiến anh từ đầu đến chân một chút cũng không hề thoải mái, rất không thoải mái.

Anh đem micro đưa cho người chủ trì, trực tiếp đi xuống.

Người chủ trì sợ run một giây, rất nhanh tùy cơ ứng biến đem sự lúng túng kia hóa giải, lại bắt đầu tiến hành danh sách việc quyên góp.

Ân Bân đứng ở bên cạnh Diêu Bối Địch, đột nhiên thở dài.

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn anh ta :"Anh thở dài cái gì?"

"Tiêu Dạ cùng bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố có quan hệ như thế nào?" Ân Bân hỏi thẳng.

"Anh hỏi cái này làm gì?"

"Có quan hệ như thế nào?" Ân Bân vẫn tiếp tục hỏi.

"Cha của Tiêu Dạ là chủ tịch bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố."

"Thật đáng tiếc." Ân Bân lại thở dài nói.

"Rốt cuộc là thế nào?" Diêu Bối Địch không giải thích được.

"Tôi hôm nay tới đây chủ yếu mục đích chính là muốn gặp được người phụt rách của bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố." Dĩ nhiên mục đích chủ yếu nhất vẫn là cô.

Tất nhiên anh ta sẽ không bởi vì bị cô cự tuyệt một lần, còn dám to gan nói ra tiếp.

"Tại sao?" Diêu Bối Địch ngạc nhiên.

"Tôi có từng nói qua với cô khoảng thời gian này công ty chúng ta tiêu thụ hàng không được tốt, bệnh viện trung ương thành phố đã trả lại rất nhiều đơn hàng cho chúng ta, thị trường mỗi ngày đều bị những công ty y dược khác chiếm đoạt. Cho tới này chúng ta đều là cung cấp thuốc cho những bệnh viện công lập, sáng hôm nay tôi tới báo cáo cho chủ tịch cũng chính là ba cô, bây giờ bệnh viện tư nhân dần trở thành chính quy, lợi nhuận cũng càng ngày càng tốt, chúng ta không thể mãi giới hạn ở một bệnh viện, cần phát triển. Không thể nghi ngờ, bây giờ chúng ta cần mở rộng thị trường ra bệnh viên tư nhân, mà ở Thượng Hải bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố có uy quyền lớn nhất, vốn bệnh viên này là mục tiêu, bây giờ trừ tiếc nuối còn có thể nói cái gì ?!" Ân Bân nói.

Hơn nữa anh ta dám khẳng định, trải qua việc quyên góp tối nay, Tiêu Dạ tuyệt đối không thể nào cho anh ta một cơ hội kí kết.

Đàn ông chung quy vẫn là có tính ích kỷ.

"Tiêu Dạ cho tới bây giờ sẽ không quản lý chuyện bệnh viên, tôi cũng không biết hôm nay anh ta tới đây không biết là do tâm huyết gì mà xuất hiện ở nơi này." Diêu Bối Địch nói tiếp :"Anh có thể tới bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố nói chuyện với cấp lãnh đạo, Tiêu Dạ cùng ba anh ta chưa từng bao giờ tham gia, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều là do cấp lãnh đạo ở đó làm việc, nên cũng sẽ không truyền tới lỗ tai của bọn họ đâu, bọn họ quan tâm chỉ vì có lợi nhuận. Nếu không. . ." Diêu Bối Địch châm chọc nói :"Một người chỉ biết chém chém giết giết, anh sẽ mong đợi bọn họ thật tâm đến cứu giúp người dân sao ?"

Ân Bân nhìn Diêu Bối Địch, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Anh ta thấy Diêu Bối Địch đứng sau lưng Tiêu Dạ, đang nghe Diêu Bối Địch nói chuyện một giây kia rõ ràng sợ run lên.

Thân thể cao lớn có một giây cứng ngắc.

Ân Bân đột nhiên dắt tay Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch có chút ghét bỏ muốn đẩy ra.

Ân Bân nói :"Có nghĩ hay không tới việc ly dị?"

Diêu Bối Địch nhìn anh ta.

"Nếu quả thật muốn ly dị, tôi có thể giúp cô. Cô biết người đàn ông không thể dễ dàng tha thứ nhất là cái gì không?"

Diêu Bối Địch cau mày.

"Không biết chứ gì?!" Ân Bân cười nói, cũng biết Diêu Bối Địch đơn thuần sẽ không hiểu, anh ta khẽ câu khóe miệng cười một tiếng, buông tay cô ra trực tiếp đổi thành ôm ấp, bàn tay anh ta cứ như vậy ôm bên hông của cô, bên phía hông kia là đoạn cut out lộ da.

"Ân Bân!" Diêu Bối Địch không được tự nhiên, có chút tức giận gầm nhẹ lên.

"Chỉ cần giữ thêm 5 giây nữa. Không tin cô nghe tôi." Ân Bân nói :"Một, hai, ba, bốn. . ."

Ân Bân đột nhiên buông tay ra.

Diêu Bối Địch được tự do, không tự chủ được cách xa một bước.

Ân Bân nhìn Diêu Bối Địch, lại nhìn bóng lưng kia :"Chỉ kiên trì thêm 4 giây."

"Cái gì?" Diêu Bối Địch hoàn toàn mờ mịt.

"Cô nhìn sau lưng cô đi." Diêu Bối Địch xoay người.

Bóng lưng Tiêu Dạ ở dưới mắt cô càng lúc càng xa.

"Ân Bân, anh không cảm thấy anh rất ngây thơ sao?" Diêu Bối Địch có chút khó chịu nói.

"Thật ngây thơ. Cảm giác giống như là đứa con làm ba mẹ giận nên không được cho kẹo vậy. Nhưng Bối Địch, cô không thể không thừa nhận cách thức của tôi rất tốt. Cô ghét bỏ Tiêu Dạ ở đây như vậy, nhưng mọi người bên cạnh cô khuyên cô lại không muốn ly dị, Tiêu Dạ cũng không muốn ly dị. Cô kiềm nén nhiều như vậy, cô cũng chưa có nghĩ tới, cô muốn lựa chọn một cách thức ly dị sai lầm hay sao?"

Diêu Bối Địch hung hãn nhìn Ân Bân.

"Nếu như người thân của cô biết cô rời khỏi Tiêu Dạ sau đó có thể hạnh phúc, bọn họ tại sao không muốn để cho cô ly dị? Tại sao phải ngăn cản hạnh phúc của cô ?! Nếu như Tiêu Dạ biết cô yêu người đàn ông khác, anh ta tại sao còn phải liều chết ?! Bối Địch, cô không cảm thấy cách cô dùng đã sai lầm rồi sao !?" Ân Bân hỏi.

"Tôi không thích gạt người." Diêu Bối Địch nói.

"Cô dĩ nhiên không cần gạt người, nhưng cô cũng không cần phải vì bất cứ ai mà tự ủy khuất mình." Ân Bân nhàn nhạt, đổi sang giọng nghiêm túc :"Bối Địch, nếu như muốn rời khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, tôi có thể giúp cô. Tôi không nói tôi vĩ đại đến nỗi đối với cô không muốn không cầu, tôi chỉ hy vọng tôi có thể dùng năng lực của mình, cho chính tôi một cơ hội lựa chọn công bằng, mà cô cũng có thể hoàn toàn giải thoải cuộc đời của cô."

Diêu Bối Địch im lặng không nói.

Không phải không nghe được Ân Bân nói, không phải là không có động tâm.

Cô bây giờ đối với Tiêu Dạ thật đã thấy đủ rồi!

Cô thậm chị cảm thấy, cô bây giờ nhìn thấy anh, trừ hận ra thật không còn có bất kỳ ưu tư gì.

Cô luôn cố đè nèn bản thân mình sống với anh dưới một mái hiên, cô thật sự có thể ép buộc Tiêu Dạ ly dị, cô không muốn cùng anh dây dưa, mấy ngày nay thậm chí không muốn cùng anh nói chuyện, cô luôn là đang chờ đợi, chờ đợi ly dị.

Giống như trước kia từ rất lâu, chờ được yêu, chờ được anh yêu vậy.

Cuộc đời cô phảng phất luôn ở trong trạng thái bị động, bất kể cô bây giờ có bao nhiều biểu hiện gì lạnh lùng, cuối cùng mà nói, cô chính là một kẻ bị động.

Trên khán đài đột nhiên vang lên tiếng nhạc chờ.

Quyên góp kết thúc.

Số tiền quyên góp lên đến 2353 vạn.

Lần nữa lịch sự lại thêm một tầm cao.

Người chủ trì vô cùng kích động vừa nói vừa xúc động, hội trường vô cùng an tĩnh.

Đến cuối cùng kết thúc một giây kia, đột nhiên xuất hiện một hàng thiếu nhi, bọn trẻ đứng ở trên khán đài, nhìn qua nhỏ như vậy, khả ái như vậy.

Bọn trẻ nở nụ cười đẹp mắt, một giây kia khiến toàn bộ người ở hội trường có chút chua mũi.

Đám trẻ con bị bệnh tim bẩm sinh, bọn trẻ đứng ở trên khán đài cúi người bày tỏ lòng cảm ơn.

Người chủ trì tựa hồ có chút nghẹn ngào, mở miệng nói :"Thật sự là một đám thiên sứ nhỏ, mọi người có muốn hay không lên trên khán đài ôm bọn nhỏ một chút?"

Hội trường rục rịch.

"Không bằng tôi gọi một vài cá nhân lên. Dẫu sao khán đài cũng chỉ có lớn như vậy." Người chủ trì nói, sau đó nhìn danh sách trên tay, tựa hồ đã ấn định xong :"Công ty Khang thịnh dược, bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố, bệnh viện trung ương thành phố, công ty cổ phần XX dược. . . Xin mời."

Diêu Bối Địch cắn môi lên đài.

Mấy người đại diện của các bệnh viện, công ty khác cũng theo lên.

Chỉ có.

"Bệnh viên tư nhân trung tâm thành phố, Tiêu tiên sinh có ở đây không?" Người chủ trì hỏi, hội trường nhìn nhau.

Sau đó ở một xó xỉnh có chút u ám thấy được bóng người kia xuất hiện kia, nhìn anh tựa vào trên vách tường, cầm trên tay một ly rượu vang.

"Tiêu tiên sinh, mờ lên khán đài." Người chủ trì mời.

Tiêu Dạ trầm mặc, buông ly rượu trên tay xuống, đi lên.

Vốn chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến lại ở lại.

Quỷ xui ma khiến lại nhìn Diêu Bối Địch với Ân Bân, anh anh em em.

Anh cảm thấy bản thân có chút châm chọc.

Anh đứng ở bên cạnh Diêu Bối Địch.

Bọn họ nhìn qua giống như hai người xa lạ, Diêu Bối Địch không hề đem ánh mắt đặt lên người anh dù chỉ một giây, mới rồi ở đó có rất nhiều ánh mắt nhìn lên nhìn xuống, mặc kệ là bởi vì cái gì mà người khác cố gắng để mắt nhìn kỹ, dù cuối cùng toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt lên người anh, cô cũng sẽ không nhìn anh lấy một cái.

Trước mặt có 8 đứa trẻ con, bọn họ mỗi người ôm hai đứa.

Bọn trẻ cúi người, thắm thiết, trong miệng nói cám ơn.

Thật là những đứa trẻ đáng yêu.

Tiêu Dạ đưa tay, sờ đầu thằng bé trước mặt một cái, gò má của thằng bé rõ ràng là rất đỏ, nhịp tim của một vài người dễ dàng bị phát hiện khi làn da bắt đầu đỏ lên, khó coi, khiến lòng người hơi chua xót.

Một giây kia, hốc mắt anh thật sự đỏ.

Vô hình đột nhiên có chút thương cảm.

Anh nhớ lại Tiêu Tiếu, nhớ tới Tiêu Tiếu cùng bé trai này không lớn hơn bao nhiêu, Tiêu Tiếu có một thân thể khỏe mạnh nhưng. . .

Cổ họng khẽ nhúc nhích.

Anh liếc mắt nhìn Diêu Bối Địch bên cạnh, nhìn Diêu Bối Địch ngồi xuống, kéo tay cô bé trước mặt, cô bé có chút nhỏ, cười lên đáng yêu chịu không nổi.

Diêu Bối Địch nhìn bé, chằm chằm nhìn bé, sau đó nước mắt không khống chế rơi xuống.

"Tiêu Tiếu. . ." Cô nỉ non.

Cô bé không hiểu, cho là muốn bé cười, bé càng nở nụ cười thêm rõ ràng.

"Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu của mẹ. . ." Diêu Bối Địch đột nhiên ôm lấy cô bé.

Cô bé liền giật mình, bé không biết tại sao dì trước mặt lại ôm thật chặt bé trong ngực.

"Dì. . ." Cô bé không dám phản kháng, nhưng có chút sợ hại.

Diêu Bối Địch ôm thật rất chặt.

Ánh mắt mọi người tựa hồ một giây kia đều liếc sang nhìn Diêu Bối Địch.

Diễn trò cũng không cần làm giống như thật vậy!

Có vài người âm thầm châm chọc.

Nhưng người chủ trì lại bắt đầu dùng một vài câu cảm động, khiến cho cả hội trường lại nhàn nhạt bi thương. . ."

"Tiêu Tiếu. . ."

"Dì, dì muốn con cười thế nào đều được, nhưng có thể buông con ra không? Con sợ. . ." Cô bé nhỏ giọng nói.

Bởi vì lúc này quá yên tĩnh, mơ hồ có người nghe thấy bé gái kháng nghị.

Diêu Bối Địch một chút cũng không muốn buông tay, cô nói :"Không buông, buông rồi liền không tìm lại được, Tiêu Tiếu, mẹ sau này một bước cũng không rời khỏi con, mẹ sau này nhất định sẽ đi theo bên cạnh con, cũng không rời đi nữa. . ."

"Dì, dì đang nói gì, dì ơi. . ." Cô bé sợ hãi, bắt đầu khóc.

Người chủ trì bị một màn làm cho khiếp sợ, vội vàng đi tới, thấp giọng nói với Diêu Bối Địch :"Diêu tiểu thư, cô trước buông bé ra, đừng như vậy. . ."

Diêu Bối Địch vẫn ôm chặt.

Không.

Sau này, ai cũng không thể bắt cô buông tay.

Tiêu Tiếu, cô sẽ để con bé một bước cũng không rời khỏi mình, nửa bước cũng không.

"Diêu tiểu thư. . ." Người chủ trì cảm giác Diêu Bối Địch có chút mất khống chế, nhỏ giọng gọi tên cô để cô khôi phục lại lý trí.

Cô bé kia đã bị dọa khóc lớn, vừa nấc vừa gọi :"Con muốn mẹ, hu hu, con muốn mẹ. . ."

"Mẹ đây, mẹ đây." Diêu Bối Địch có chút khẩn trương nói :"Tiêu Tiếu con không nhớ sao? Mẹ đây mà, con đừng khóc, con vừa khóc lòng mẹ sẽ tan nát . . ."

"Dì không phải, dì không phải mẹ con, con muốn mẹ con, con phải về nhà, nơi này thật đáng sợ. Con muốn rời khỏi, con phải rời khỏi. . ." Cô bé la hét, âm thanh càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi không kìm lại được.

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, trong chốc lát không kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì.

Người chủ trì cũng có chút lúng túng, anh ta cũng không thể dùng sức mạnh với người phụ nữ này.

Trong lúc nhất thời, vốn là bữa tiệc từ thiện vô cùng thuận lại thì đến giờ phút này đột nhiên mất hết khống chế, trong hội trường những người khác cũng bắt đầu ồn ào.

Ân Bân đứng dưới khán đài, cổ họng khẽ nhúc nhích, anh ta chuẩn bị bước lên, đột nhiên lại dừng lại.

Anh ta nhìn lên khán đài, ngón tay khẽ nắm chặt.

"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên ngồi xổm người xuống.

Diêu Bối Địch làm như không nghe thấy.

"Buông bé ra, bé không phải Tiêu Tiếu của chúng ta." Tiêu Dạ nói, từng câu hướng bên tai cô mà nói.

Không phải Tiêu Tiếu của chúng ta ?!

Không!

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ, vẫn không có buông tay :"Anh im miệng, anh không có tư cách gọi tên Tiêu Tiếu."

Tiêu Dạ ánh mắt ảm đạm.

"Đều là anh, toàn bộ đều do anh! Anh cút cho tôi!" Diêu Bối Địch thét lên.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?!

Tất cả mọi người đều mờ mịt.

Hai người này đột nhiên làm sao lại to tiếng.

Người đàn ông này thật không giống như định nói gì ?! Nhưng nhìn tình huống như vậy, hai người hẳn có quan hệ không cạ, chẳng qua là. . .

Đúng rồi.

Hơn nửa tháng trước truyền thông có đưa tin một cô bé bị rơi xuống biển, dường như là cháu gái nhỏ là Khang thịnh dược, dường như là cháu gái nhỏ của tập đoàn Hạo Hãn. . .

Ý là hai người này thật ra là vợ chồng.

Vợ chồng bởi vì con cái mà tan vỡ ?!

Người trong hội trường vốn đã kinh ngạc giờ lại bắt đầu bàn tán.

"Diêu Bối Địch, chúng ta về nhà." Tiêu Dạ đột nhiên kéo tay Diêu Bối Địch, lần này giọng có chút lạnh, không cho cô kháng cự.

Khí lực quá lớn, Diêu Bối Địch chỉ có thể buông cô bé kia ra, bị Tiêu Dạ lạnh lùng như vậy kéo đi.

"Buông tôi ra!" Diêu Bối Địch thét lên.

Tiêu Dạ làm như không nghe thấy.

Dáng người anh cao lớn như vậy cứ thế mang Diêu Bối Địch rời đi, mọi người trơ mắt nhìn một màn này, nhìn mặt anh lạnh băng, khí thế như vậy khiến không ai dám đến gần.

Ân Bân siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Diêu Bối Địch bị Tiêu Dạ kéo đi rất nhanh, rất nhanh đã rời khỏi hội trường bữa tiệc, đi qua thảm đỏ, rời khỏi khách sạn Gian Hoàng.

Bên ngoài gió lạnh khiến cô không tự chủ run rẩy một giây, bởi vì lửa giận trong lòng nên một giây kia tựa hồ không cảm giác được!

"Tiêu Dạ, tôi nói anh buông tôi ra!" Diêu Bối Địch gào thét, dùng sức vung tay anh ra, mặc kệ thế nào cô cũng không bỏ ra được, làm sao cũng không dứt ra được.

Tiêu Dạ giống như là không nghe được giọng nói Diêu Bối Địch điên cuồng như vậy, đem Diêu Bối Địch mang tới nhà để xe dưới hầm, tìm được xe mình, cưỡng ép cô ngồi vào bên cạnh ghế lái, sau đó chuẩn bị lái về nhà.

Ngay khi Tiêu Dạ rời đi một giây, Diêu Bối Địch mở cửa xe, trực tiếp xuống xe xoay người rời đi.

"Diêu Bối Địch!" Tiêu Dạ sải bước về phía trước, kéo tay cô lại, hai tay hung hãn nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, đem cô hung hãn ép cô ngồi vào xe, trên mặt vô cùng dữ tợn :"Đừng để anh dùng sức mạnh với em!"

"Vậy anh bây giờ là đang làm gì?!" Diêu Bối Địch hỏi anh.

Đúng vậy!

Anh bây giờ đang làm gì ?!

Ánh mắt anh nheo lại, thân thể đến gần, môi trực tiếp cắn lên môi của cô.

Diêu Bối Địch không ngừng vặn vẹo, ngậm chặt môi không cho anh chui vào, đầu liên tục quay trái phải, Tiêu Dạ mới hôn đến môi, nháy mắt liền lệch sang một bên.

Hai người căng thẳng như vậy một hồi.

Tiêu Dạ đột nhiên buông hai tay Diêu Bối Địch, hai tay chợt ôm lấy đầu Diêu Bối Địch, cứ như vậy bá đạo hôn lên môi cô, hung hăng mà chạm vào, vì cô đang đóng chặt môi, anh dùng tay còn lại khẽ bóp mặt cô, khiến cô không thể không hé môi, sau đó cảm giác đầu lưỡi anh cứ thế chui vào, không giấu vết cứ vậy điên cuồng hôn cô, điên cuồng không chút kím chế. . .

"Ưm.. Ưm..." Diêu Bối Địch giãy dụa muốn thoát khỏi anh.

Tiêu Dạ khá mạnh căn bản cô không có cách nào đẩy ra.

Hai tay cô không ngừng đánh lên sau lưng Tiêu Dạ, dùng sức rất mạnh mà đánh, móng tay cô cơ bản đã ghim vào da anh nhưng anh vẫn giống như người điên, không ngừng cắn xé môi cô, không chút kím nén, phảng phất nếu không làm thế một giây kế tiếp cô sẽ rời khỏi anh mất, anh rất muốn đem cô khảm vào trong người mình.

Dưới hầm để xe lạnh tanh mà yên tĩnh.

Hai cỗ thân thể ôm chặt lấy nhau, cho dù một bên cậy mạnh một bên muốn chạy trốn.

Diêu Bối Địch cảm thấy môi mình một khắc kia đã chết lặng.

Cô phản kháng bao nhiêu bây giờ bình tĩnh lại bấy nhiêu, cô hờ hững cảm nhận cái hôn nóng bỏng của anh, hờ hững cảm nhận anh vội vàng.

Một giây kia tựa hồ cảm giác được Diêu Bối Địch thỏa hiệp, ngón tay Tiêu Dạ đang dùng sức cũng khẽ buông ra, một giây kia cô đã được thả ra vẫn không có đẩy anh, vẫn bình tĩnh cảm nhận đầu lưỡi anh, không ngừng quấn quít môi cô, hơi thờ càng lúc càng nặng nề.

Không biết qua bao lâu.

Cô cảm thấy môi có chút tê tê, ngay cả đầu lưỡi, ngay cả thân thể cũng tê tê.

Cô nhìn Tiêu Dạ đột nhiên rời khỏi môi cô, nhìn anh trong khoảng cách gần, khuôn mặt lạnh lùng.

Hai người cứ vậy đối mặt với nhau.

Ánh đèn dưới gara xe có chút mờ tối, khoảng cách hai người như vậy tựa hồ cũng không thấy rõ sắc mặt của nhau.

Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ma sát môi của cô.

Môi của cô đều là nước miếng của anh, cho nên anh là đang giúp cô lau chùi sạch sẽ.

'Bốp!' Đột nhiên một bạt tai hung hăng rơi xuống mặt anh.

Giờ phút này rất yên tĩnh, cho nên dưới hầm để xe bàn tay đó vang lên vô cùng vang dội.

Trên mặt Tiêu Dạ nháy mắt đỏ thành một mảng.

Da mặt dày như vậy, còn đỏ thắm.

Diêu Bối Địch châm chọc cười, sau đó dùng lực đẩy Tiêu Dạ ra.

Tiêu Dạ thuận tay buông Diêu Bối Địch ra, thuận tiện dựa vào cửa xe.

Diêu Bối Địch không nói với anh một chữ, cho dù là hận cũng sẽ không nói.

Cô nhấc giày cao góc, mặc bộ lễ phục đẹp đến ngàn hoa cũng phải khiêm nhường từng bước bước đi, từng bước rời khỏi hầm để xe đi ra ngoài, bước chân cô không nhanh không chậm, đường cong phần lưng rất đẹp.

Bước chân cô đột nhiên dừng lại.

Dừng trước mặt một người đàn ông.

Ánh đèn có chút tối, cho nên anh không thấy xa xa kia hai người có biểu cảm gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ rất trầm mặc.

Hai người thật sự rất trầm mặc.

Diêu Bối Địch đột nhiên nghến chân lên.

Hai gương mặt càng gày càng gần.

Lòng đột nhiên tan nát . . .

Chia năm xẻ bảy, vỡ nát đến nỗi không cách nào kìm chế sự việc đột nhiên xuất hiện kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro