Q3. Chương 28: Không được phép thất bại (6)
edit: tiểu hoa nhi
Tiêu Dạ đứng ở trước cửa nhà, dựa vào trên vách tường, không nhúc nhích.
20 phtú sau, Diêu Bối Khôn vội vã chạy tới, trên trán còn chảy mồ hôi, vết thương trên cơ thể hẳn chưa khỏe hoàn toàn, không biết có phải do xuống xe chạy quá nhanh mà mồ hôi trên trán nhìn được rõ.
Anh ta thở hổn hển, nhìn Tiêu Dạ vội vàng hỏi :"Anh rể, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chị tôi sao phải đi bác sĩ tâm lý?"
Tiêu Dạ giống như đang điều chỉnh tâm tư rất lâu, mở miệng nhìn Diêu Bối Khôn nói :"Từ sau khi Tiêu Tiếu rời đi, tâm tình Diêu Bối Địch cũng không quá ổn định, thường xuyên giận dữ hoặc đột nhiên kích động."
"Cái đó tôi biết." Diêu Bối Khôn nói tiếp :"Gặp phải đả kích lớn như vậy, tình huống bị mất khống chế sẽ mất một thời gian không phải rất bình thường hay sao?"
"Tôi trước kia cũng nghĩ vậy, cảm thấy tính cách cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cảm thấy cô ấy là bởi vì đả kích quá độ. Nhưng liên tục mấy lần Diêu Bối Địch ngộ nhận những đứa bé khác thành Tiêu Tiếu. Dĩ nhiên, lúc ấy tôi cũng không quá đặc biệt chứ ý, tôi nghĩ là bởi vì 'Thấy vật nhớ người' nên sẽ mất khống chế, chỉ muốn tìm chút an ủi trong lòng mà thôi. Chỉ là mới rồi. . . Mới rồi tôi thấy Diêu Bối Địch làm hai phần bữa sáng, để một phần bên cạnh sau đó bắt đầu nhìn về phía vị trí trống rỗng kia vừa nói vừa cười, vẻ mặt như vậy cực kỳ giống với bộ dạng trước kia cô ấy đối với Tiêu Tiếu."
"Không phải đâu ?!" Diêu Bối Khôn có chút không tin :"Tôi vào xem một chút."
"Chờ chút." Tiêu Dạ kéo tay Diêu Bối Khôn :"Cậu đừng biểu hiện quá rõ, rôi sợ Diêu Bối Địch sẽ không chấp nhận nổi."
"Yên tâm tôi biết."
"Ngoài ra, tôi mới rồi có hỏi ý kiến bác sĩ, cũng đã hẹn trước thời gian, cậu nghĩ cách đưa chị câu đi khám một chút, chuẩn đoán cũng chính xác một chút." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Khôn gật đầu một cái.
Tiêu Dạ ấn mật mã cửa, hai người cùng đi vào.
Lúc này Diêu Bối Địch đang vui vẻ rửa bát trong phòng bếp, nhìn Diêu Bối Khôn xuất hiện, khóe miệng khẽ cười :"Bối Khôn em tại sao không nằm viện mà lại ở đây? Chạy tới nơi này làm gì?"
Diêu Bối Khôn nhíu mày.
Chị anh ta nhìn rất bình thường nha, không có mất trí nhớ, tinh thần cũng không có hoảng hốt, thần trí vẫn bình thường, cô nhìn qua không có gì quá khác thường, cùng bóng dáng lúc ở bên cạnh Tiêu Tiếu không khác nhau là mấy.
Càng như vậy.
Càng khiến người khác thêm nghi ngờ.
Diêu Bối Khôn quay đầu nhìn Tiêu Dạ.
Giây phút ấy Diêu Bối Địch cũng thấy người đàn ông phía sau Diêu Bối Khôn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, thay đổi hoàn toàn, rõ ràng đến mưc không có cách nào xem thường.
Cho nên Tiêu Dạ thấy rõ hết.
Diêu Bối Khôn cùng Tiêu Dạ đi tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sofa.
Diêu Bôi Địch ở trong phòng bếp rửa chén, sau khi tắm xong, còn nghĩ tới việc qua phòng bếp xử lý một chút sau đó mới đi tới phòng khách.
Diêu Bối Địch đối với Tiêu Dạ thật rất chán ghét, ánh mắt cô chỉ đặt lên người Diêu Bối Khôn, nhìn bộ dạng cô có vẻ khẩn trương :"Em thế nào?"
Diêu Bối Khôn quay đầu nhìn Tiêu Dạ, đột nhiên không biết phải làm sao.
Tiêu Dạ trầm mặc, vẫn không nói gì.
"Chị, chị, chị. . . Có muốn đi theo em ra ngoài dạo một chút không." Diêu Bối Khôn nói, cẩn thận hỏi.
Diêu Bối Địch nhíu mi :"Đi tới chỗ nào, thật vất vả mới tới cuối tuần, chị muốn ở nhà nghỉ ngơi."
"Chính là đột nhiên nghĩ mang chị đi ra ngoài mô chút, em ở bệnh viện nhiều ngày như thế cũng sắp chết ngộp, chị theo em ra ngoài một chút không được sao?" Diêu Bối Khôn mặt dày cố ý nói.
Diêu Bối Địch dùng ánh mắt như cũ dò xét Diêu Bối Khôn, nhíu mày :"Diêu Bối Khôn, em có phải hay không lại chuẩn bị bày trò gì?"
"Em có thể bày ra được trò gì chứ?" Diêu Bối Khôn nói :"Em mà bày ra trò gì còn không phải sẽ bị chị một quyền đánh chết."
Diêu Bối Địch đột nhiên cười một chút.
Nụ cười này càng khiến Diêu Bối Khôn kinh hãi.
Chị anh ta trải qua một tháng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, buông xuống chuyện Tiêu Tiếu, hay nói thật ra thì sâu trong nội tâm của chị anh ta vẫn luôn giấu Tiêu Tiếu. . .
Anh ta vội vã đứng dậy, kéo Diêu Bối Địch ra cửa :"Nhanh, chị, chúng ta đi ra ngoài."
"Chờ một chút, em gấp như vậy làm gì, chị còn chưa có thay quần áo, hơn nữa chưa từng nghĩ sẽ ra cửa, chị phải ở nhà chăm sóc. . ." Diêu Bối Địch không nói gì nữa, nhìn Diêu Bối Khôn chân thành :"Chị không nghĩ ra ngoài."
"Em thật vất vả mới chạy ra khỏi bệnh viện . . ."
"Vậy em liền ở nhà chị đi, chị bồi em."
"Chị, ở trong nhà có Tiêu Dạ, chị không cảm thấy bị kìm nén gì ư?" Diêu Bối Khôn nói thẳng.
Lời vừa nói ra, thân thể Tiêu Dạ khẽ căng thẳng.
Không biết bản thân muốn nhận được câu trả lời thế nào ?!
Anh mím chặt môi.
Diêu Bối Địch tựa hồ do dự thêm một giây, quay đầu nhìn Tiêu Dạ ngồi trên sofa, hồi lâu :"Chị đi thay quần áo."
Cho nên cuối cùng vẫn là câu trả lời như cũ.
Cũng totó.
Ít nhất cô cũng nguyện ý theo Diêu Bối Khôn ra cửa.
Diêu Bối Địch lên lầu đổi một bộ quần áo, Diêu Bối Khôn mang theo Diêu Bối Địch rời did.
Bọn họ vừa mới bước chân đi, Tiêu Dạ cũng đi theo ra ngoài.
Diêu Bối Khôn lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu đã thấy xe Tiêu Dạ vững vàng đi theo phía sau bọn họ.
Nói thật, rất lâu Diêu Bối Khôn không cảm thấy khẩn trương rồi, phàm là chuyện liên quan tới chị anh ta, anh ta sẽ vô cùng khẩn trương, thật lòng rất sợ chị anh ta bị khó chịu, thật lòng rất sợ chị anh ta bị thương.
"Chúng ta đi đâu?" Diêu Bối Địch đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Khôn bị giọng nói kia làm cho giật mình, anh ta cảm thấy tim anh ta chẳng tốt chút nào, anh ta quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, cố gắng dùng giọng bình thường nói :"Chị, khoảng thời gian này em cũng không biết nói ra sao, chính là tinh thần có chút không tốt lắm, thần kinh có chút yếu, em ở bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói em có bệnh về tâm lý, đề ý nghị em đi xem bác sĩ tâm lý một chút, em nghĩ dù sao cũng đã thế thì nên đi xem một chút."
"Em nói thần kinh yếu sao? Em không phải là người luôn khiến người khác suy yếu thần kinh sao?!" Diêu Bối Địch có chút châm chọc nói.
"Chị, em không phải là người sao ?! Con người thì sẽ có những thời điểm thất thường như này mà."
Diêu Bối Địch không trề môi.
Diêu Bối Khôn luôn luôn để ý chị anh ta, hít một hơi thật sâu, thật tốt không bị phát hiện.
Xe đến dưới một bãi đậu xe, Diêu Bối Khôn dừng xe, anh ta cảm thấy thời khắc này so với bất kỳ lúc nào đều khẩn trương hơn, giống như làm chuyện trời đất không dung vậy, cẩn thận như vậy, dằn vặt như vậy.
Sau khi anh ta dừng xe lại, Tiêu Dạ cùng dừng xe cách chỗ bọn họ không xa.
Diêu Bối Khôn mang Diêu Bối Địch đi vào thang máy, lên lầu.
Diêu Bối Khôn một giây kia cảm thấy tim đập nhưng không phải là của mình.
Diêu Bối Địch người lại không có chú ý tới việc gì khác thường, cô tỏ ra khá bình tĩnh.
Hai người tới trước một phòng khám, y tá nhiệt tình mang theo bọn họ tới khu chờ của khách quý, bảo là đợi một hồi, trước mắt còn có một bệnh nhân đang nói chuyện với bác sĩ tâm lý. Thật ra thì cũng chỉ có Diêu Bối Khôn biết, Tiêu Dạ bây giờ đàn tìm bác sĩ tâm lý, muốn trước đó phải nói rõ tình huống của Diêu Bối Địch nói cho rõ ràng.
Mà giây phút này, đúng là như vậy.
Tiêu Dạ ngồi ở bên trong phòng làm việc của bác sĩ, một người đàn ông trung niên tên Vương Kiến Nhất, đeo một kính trắng lịch sự, nhất cử nhất động đều tỏ ra ưu nhã ôn hoà, vô hình liền khiến người ta có một loại cảm giác buông lỏng.
"Tiêu tiên sinh, anh nói một chút xem khoảng thời gian này vợ anh có những biểu hiện gì, sau khi cô ấy mất đi đứa con gái?"
"Khi nhìn thấy những bé gái nhỏ sẽ hoàn toàn mất đi khống chế, đột nhiên sẽ cảm thấy đó là con của cô ấy, bi thương trong nháy mắt. Khoảng thời gian này còn thường xuyên giận dữ, bời vì luôn oán trách tôi, cảm thấy tôi hại chết con của chúng tôi, đối với tôi tính tình đặc biệt nóng giận, tôi chỉ cần vừa nhắc tới Tiêu Tiêu cô ấy liền giống như điên, ghét bỏ. Sáng sớm hôm nay, cô ấy đột nhiên nấu hai phần bữa ăn sáng, một phần cho mình, một phần cho một vị trí trống rỗng, vẻ mặt của cô ấy giống hệt lúc con gái vẫn còn đó khi cô ấy chăm sóc con bé vậy." Tiêu Dạ đầu đuôi câu chuyện nói rõ.
Vương Kiến Nhất vừa nghe Tiêu Dạ trình bày, một bên liền ghi chép lại.
Ông ta ngẩng đầu nói :"Vợ anh rất có thể bị chứng bệnh trầm cảm, loại bệnh này có điểm rõ ràng chính là đem suy nghĩ của mình biến thành hoàn cảnh thực tế, từ đó biểu hiện sẽ thường tưởng tượng ra những gì đang nghĩ, hành động cũng sẽ không như người bình thường."
"Nhưng Diêu Bối Địch chuyện gì cũng nhớ rõ. Nếu như không phải sáng sớm hôm nay có hành động như vậy, tôi thậm chí còn nghĩ cô ấy không mang bất kỳ bệnh gì. Cô ấy có thể đi làm bình thường, có thể lái xe, có thể tự mình nấu cơm, cuộc sống tự lo liệu hoàn toàn không có vấn đề gì."
"Đây chính là triệu chứng rõ rệt của việc trầm cảm, hoặc có thể nói trong số một vài người đều sẽ không thấy rõ. Bất kỳ một người nào thời điểm không phát bệnh, biểu hiện cũng giống như người bình thường, một khi phát bệnh thì sẽ không thể khống chế. Nếu như nằm trong số thành phần thường xuyên hành động không giống người bình thường, vậy thì không thể gọi là bệnh tâm lý mà gọi là bệnh tâm thần. Nếu như vậy anh nên đưa tới bệnh viện tâm thần chứ không phải tới nơi này của tôi để điều trị tâm lý." Vương Kiến Nhất ôn hoà nói :"Cho nên anh cần phân biệt rõ hai khái niệm trên. Mà vợ anh đang bị bệnh trầm cảm như vậy nếu không sớm chữa trị rất có thể sẽ biến thành bệnh tâm thần."
Tiêu Dạ trong lòng run lên, vội vàng nói :"Phiền Vương tiên sinh, Diêu Bối Địch bây giờ ở bên ngoài, tôi để cô ấy đi vào sao?"
"Ừ." Vương Kiến Nhất nói một chút :"Đối với suy đoán của tôi, tôi vẫn còn cần kiểm chứng."
"Được. Bất quá khoảng thời gian này Diêu Bối Địch tương đối ghét bỏ tôi, tôi trước tạm thời tránh đi, em trai cô ấy sẽ theo cô ấy vào, hơn nữa em trai cô ấy còn gạt cô ấy nói là chính cậu ta tới hỏi ý kiến bác sĩ, cho nên phiền ông phối hợp với chúng tôi diễn một màn."
"Yên tâm đi, rất nhiều người tới chỗ này cũng để hỏi ý kiến, đều không muốn thừa nhận trong tâm mình có bệnh. Tôi cũng coi như diễn được tốt." Vương Kiến Nhất sao cũng được cười một tiếng, nói.
Tiêu Dạ không yên lòng rời khỏi phòng làm việc của ông ta, sau đó nhắn tin ngắn ngọn cho Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn nhận được tin nhắn cũng một trận hoảng loạn, đúng lúc y tá lễ phép đi tới, mang bọn họ tới phòng bác sĩ, Tiêu Dạ trốn ở một góc hành lang, chờ bọn họ đi vào rồi anh mới tới đứng trước cửa, có chút nóng nảy cùng bất an.
Vương Kiên một mình ngồi trong phòng làm việc.
"Bác sĩ Vương, trong khoảng thời gian này tôi ngủ có chút không yên giấc, tinh thần thất thường, nửa đêm còn đột nhiên tỉnh giấc, tôi có phải hay không bị bệnh gì không thể chữa được ?!" Diêu Bối Khôn nói bậy nói bạ một hồi.
Vương Kiến Nhất ôn hòa cười :"Khoảng thờ gian này có phải hay không gặp chuyện gì không tốt ? Ví như đụng phải đả kích gì hoặc gặp chuyện gì đó ?!"
"Đúng vậy, cháu gái tôi yêu quý nhất rơi xuống biển, sau đó. . ." Diêu Bối Khôn vừa nói, mắt vừa nhìn mặt Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch im lặng ngồi ở chỗ đó, không có nhìn ai cả, đầu cúi xuống ánh mắt rũ rượi nhìn ngón tay đang nắm vạt áo.
Vương Kiến Nhất cũng đặt tầm mắt lên người cô, từng chút một đánh giá biểu hiện của cô, sau đó lại tỏ ý kêu Diêu Bối Khôn nói tiếp.
Diêu Bối Khôn cắn răng :"Tôi rất yêu cháu gái mình, một đoạn thời gian trước bởi vì bị bắt cóc rồi bị giết, cả nhà chúng tôi toàn bộ đều rơi vào cảnh đau thương, tôi vẫn luôn luôn khó chịu, luôn luôn nhớ tới con bé, nhớ tới dáng vẻ con bé cười, nhớ tới con bé một tiếng thanh thúy gọi cậu, nghe ngọt ngào như vậy. . ."
"Cô Diêu." Vương Kiến Nhất mở miệng gọi Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch giống như không nghe được, vẫn giữ nguyên động tác cũ, không nhúc nhích ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
"Cô Diêu, tôi thấy cô không được thoải mái, có muốn đổi một nơi khác để nghỉ ngơi một chút không." Vương Kiến Nhất ôn hòa êm tai nói bên tai cô.
Diêu Bối Địch ý thức nhìn Vương Kiến Nhất, nhìn ánh mắt nâu của ông ta, phảng phất tản ra một loại ánh mắt khiến người khác không thể cự tuyệt, cô đần độn gật đầu một cái, cô quả thật muốn rời khỏi, cô không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào, cái gì cũng không muốn nghe nữa.
Vương Kiến Nhất khóe miệng cười nhạt :"Cô đi tới đây với tôi."
Diêu Bối Địch nghe theo Vương Kiến Nhất đi vào.
Vương Kiến Nhất chỉ một bên ghế sofa, nhìn qua mềm mại mà thoải mái, ông ta nói :"Cô Diêu, cô nằm ở đó nghỉ ngơi một hồi đi."
Diêu Bối Địch tựa lưng vào cái ghế sofa đó, cả người đột nhiên buông lỏng khá nhiều.
Cô nhắm mắt lại, giống như muốn nghỉ ngơi một ngày cho thật khỏe.
Vương Kiến Nhất đưa cho cô một ly sữa bò thật ấm áp, đặt lên bàn trả nhỏ trước mặt cô, sau đó bản thân ngồi đối diện cô, âm thanh nhẹ nhàng :"Cô Diêu, chúng ta trò chuyện một chút thế nào?"
Diêu Bối Địch nhíu mày một cái.
"Không cần khẩn trương." Vương Kiến Nhất cười một cái nói :"Em trai cô ở bên ngoài làm một vài trắc nghiệm nhỏ rồi, chúng ta nhàn rỗi thì cùng nhau trò chuyện một chút."
Diêu Bối Địch không có phản kháng, một giây kia cũng không biết tại sao, từ khi đi vào căn phòng này cả người liền buông lỏng hơn rất nhiều, thật giống như không có cách nào mà kích động, bên trong màu sắc khiến từ sau trong nội tâm của con người cảm thấy mềm mại, để cho người khác không nhịn được phải nằm một lúc, phải buông lỏng cho thật tốt.
"Cô Diêu, cô còn nhớ cô có một đứa con gái sao?"
"Đúng." Diêu Bối Địch mở mắt ra, một giây kia tựa hồ có chút kích động.
"Cô thả lòng, thả lỏng người. Nhắm mắt lại." Vương Kiến Nhất ôn hòa cười cười, nói :"Tưởng tượng một chút tới bóng dáng của cô bé, tưởng tượng dáng vẻ khi cười của cô bé. . ."
Vương Kiến Nhất vừa thấy Diêu Bối Địch khẽ nhếch miệng cười một cái ấm áo, tựa hồ thật sự đang tưởng tượng ra một chuyện vô cùng tốt đẹp.
"Cô còn nhớ, con bé làm sao xảy ra chuyenj chứ?" Vương Kiến Nhất dẫn dụ hỏi.
Diêu Bối Địch đột nhiên mở mắt vô hình kích động, từ trên ghế sofa đứng lên :"Tiêu Tiếu không có xảy ra chuyện, Tiêu Tiếu vĩnh viễn ở đây, ông là ai, tại sao lại nói như vậy với tôi, ông cút cho tôi."
"Cô Diêu cô hãy thả lỏng, hít thở sâu, không nên kích động. Tới nằm đó thư giãn một hồi." Vương Kiến Nhất cố gắng dùng lời nhẹ nhàng nhất kéo theo ưu tư của cô.
Diêu Bối Địch đột nhiên vô cùng ghét bỏ, phảng phất mọi thứ đều sụp đổ hết, ghét tất cả mọi thứ ở nơi này.
Cô căn bản không nghe bất kỳ một câu nói nào của Vương Kiên nữa, mở cửa phòng.
Ngoài cửa phòng Diêu Bối Khôn khẩn trương ngồi chỗ đó, nhìn chị cô đi ra, cả người vừa sợ vừa run.
Diêu Bối Địch hung hãn trừng mắt lườm Diêu Bối Khôn, kéo cửa ra ngoài.
Ở cửa, Tiêu Dạ khẩn trương đứng đó, cùng Diêu Bối Địch bốn mắt nhìn nhau.
Mới rồi Diêu Bối Khôn nói không phải vừa vào sao ?! Nhanh như vậy làm sao đã đi ra rồi!
Anh căn bản không chuẩn bị kịp nên không tránh đi được.
Diêu Bối Địch đẩy Tiêu Dạ ra, cả người vô cùng tức giận, sải bước đi về phía trước, mới đi được mấy bước, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó tỉnh hồn quay đầu hung hãn nhìn Tiêu Dạ, từng chữ từng câu hỏi :"Anh cảm thấy tôi bị bệnh tâm thần có phải hay không ?!"
Tiêu Dạ nhìn cô, một giây kia không biết có thể nói gì, năng lực nói chuyện của anh không mạnh, rất lâu không biết phải làm sao mà giải thích, giải thích sự lo lắng của anh cho cô.
"Tôi nói Diêu Bối Khôn làm sao có thể có vấn đề về tâm lý, vốn ra đây chính là Tiêu Dạ anh cùng em trai tôi đi lừa gạt tôi! Anh có phải hay không nghi ngờ tôi bị bệnh? Nghi ngờ tôi bị bệnh tâm thần ?! Tiêu Dạ, anh thật cái gì cũng làm ra được! Tôi bị bệnh tâm thần thì anh tính làm gì ?! Anh sẽ chê tôi !? Anh rốt cuộc có thể buông tay chưa !?"
"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ mở miệng, âm thanh hơi lớn, đối với việc Diêu Bối Địch đột nhiên mất khống chế, giọng nói của anh lập tức có một tia chấn nhiếp, anh nói :"Trong lòng có vấn đề hay không, bác sĩ sẽ đưa ra chuẩn đoán, em không cần ghét bỏ như vậy, đây chỉ là một lúc, có thể trị khỏi bệnh! Hơn nữa mới rồi bác sĩ có nói, căn bản đây không phải bệnh tâm thần, nếu như em bị tâm thần thật, anh liền theo em cùng nhau điên!"
Diêu Bối Địch tựa hồ ngẩn ra.
Cái gì gọi là cùng cô điên ?!
Cô còn không bị bệnh ?! Đây là đang bắt đầu nguyền rủa cô sao ?!
Nhưng một giây kia.
Một giây kia, Diêu Bối Địch không nói gì, không nói những từ ngữ châm chọc hay đả kích tự ái của người khác, cô chỉ nhanh chóng rời đi.
Diêu Bối Khôn nhìn bọn họ, có chút không biết phải làm thế nào.
"Cậu đi cùng chị cậu đi." Tiêu Dạ không quay đầu lại, chẳng qua chỉ mở miệng nói.
Diêu Bối Khôn vội vàng chạy ra ngoài sải bước đuổi theo chân chị mình.
Tiêu Dạ nhìn bóng lưng bọn họ, cực lâu mới xoay người lại.
Vương Kiến Nhất đứng ở cửa, nhún vai một cái.
Hai người quay lại phòng làm việc, Vương Kiến Nhất nói một chút :"Vợ của anh cơ bản có thể kết luật là bị chứng trầm cảm. Cô ấy đem mình bảo vệ rất chặt chẽ, không để cho người khác đụng chạm vào sâu trong nỗi đau của cô ấy dù chỉ một chút. Ví như tinh thần bị áp lực lớ, ví như không có cách nào thoát khỏi bóng mờ, rất nhiều, rất nhiều, phàm là bệnh nhân phối hợp chữa trị tâm lý, tới 95% đều là thành công. Nhưng đối với loại bị thương quá nghiêm trọng, luôn bảo vệ mình không muốn người khác tiếp xúc ở trong cuộc sống tôi gặp, tỷ lệ thành công không tới 50%."
Tiêu Dạ trầm mặc, ngón tay đan chặt vào nhau.
"Vợ anh bài xích như vậy, cũng rất khó để chúng ta phối hợp chữa trị. Thứ hai, tôi nghĩ không dễ dàng mang cô ấy tới nơi này. Nếu như dùng cách cưỡng ép. . . Tôi cũng không đề nghị sử dụng. Cưỡng ép có thể khiến cho vợ cậu càng thêm không ưa, cũng sẽ càng khép kín mình, mở lòng của cô ấy ra sẽ càng thêm khó khăn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Dạ thấy có một giây kia bản thân không biết làm sao :"Mặc cho cô ấy sống trong thế giới chính mình ?! Dung túng hành động khác thường của cô ấy !?"
"Làm như vậy đương nhiên là không tốt." Vương Kiến Nhất nói :"Bây giờ bệnh tình vẫn chưa coi là quá nghiêm trọng, chí ít cô ấy vẫn phân biệt được cái gì thực tế cái gì ảo giác, chẳng qua là luôn nguyện ý yên lặng ở trong ảo giác mà thôi. Nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy ảo giác đẹp hơn so với thực tế, căn cứ như người tự bảo vệ mình, thì sẽ dựa theo tư tưởng của bản thân lựa chọn cách hạnh phúc hơn, cũng sẽ dần gia tăng thời gian ảo tưởng, đến cuối cùng, hoàn toàn không thể phân rõ cái gì là chân thực cái gì là ảo ảnh, đưa tới kết quả chính là cô ấy sẽ tự mình cô lập trong chính thế giới của bản thân, không để cho bất kỳ ai tới gần cô ấy, cô ấy cũng không tới gần bất kỳ cho, cho tới lúc ấy chỉ là một mình sống. Hoặc là. . . Sẽ chọn cách thức khi đột nhiên từ ảo ảnh tỉnh giấc sẽ không cách nào chấp nhận được thực tế tàn nhẫn."
Tiêu Dạ nhìn Vương Kiến Nhất, nghe từng câu từng chữ cả người đã rất căng thẳng, không còn nói được bất kỳ một từ nào.
"Cho nên Tiêu tiên sinh tôi đề nghị anh nên khuyên vợ anh tích cực tới chữa trị, quá trình mặc dù tàn khốc nhưng đối với cô ấy sau này ít nhất là tốt." Vương Kiến Nhất nặng nề thở dài.
Đối với người mắc tâm bệnh, bọn họ cũng không biết phải làm sao.
Tiêu Dạ nhìn Vương Kiên :"Tôi sẽ cô gắng đưa cô ấy tới, nhưng cô ấy nhất định sẽ không nghe tôi, chúng tôi bây giờ có mâu thuẫn rất lớn . . ."
"Mới rồi cùng vợ anh nói chuyện phiến ngắn ngọn, mơ hồ cảm thấy một chút tính cách cô ấy. Cô ấy hẳn không phải là một quá đặc biệt mạnh mẽ, ít nhất trước khi phát sinh sự cố. Là một người phụ nữ rất biết điều, hẳn không thích nhìn người khác trải qua khó khăn. Dĩ nhiên, nếu như đối với anh đặc biệt hận thù, ví như người thân của cô ấy ?! Anh không thể khuyên, nên để người nhà cô ấy khuyên nhủ. Cố gắng lựa chọn cách thức khổ nhục kế, đừng làm cái gì quá cực đoan."
"Cám ơn." Tiêu Dạ từ trong thâm tâm mà nói.
Anh không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ cảm thấy lòng đau sắp chết thật không hề nghĩ nhiều như vậy.
"Không cần cám ơn, mong vợ anh có thể tới chơi lần nữa."
Tiêu Dạ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Anh rời khỏi phòng làm việc của Vương Kiến Nhất, cầm điện thoại bấm.
Bên kia rất nhanh nhận điện.
"Anh rể."
"Diêu Bối Địch thế nào rồi?"
"Coi như bình tĩnh, bất quá vết thương trên người lại tăng thêm một chút, đau đến chết." Diêu Bối Khôn oán hận nói.
Tiêu Dạ mím môi.
Diêu Bối Địch đánh người khá tốt, nếu quả thật trầm mặc không nghe thấy không hỏi, mới khiến cho anh không chút yên tâm.
"Cậu lo cho Diêu Bối Địch đi, tôi tới nhà cậu một chuyến."
"Chuyện gì xảy ra sao?"
"Trước vẫn nói với cậu, cậu lo cho chị cậu đi."
"Ah, được." Diêu Bối Khôn đồng ý.
Tiêu Dạ cúp máy, đi vào thang máy, trực tiếp lái xe, tốc độ có chút mau, một đường đến thẳng Diêu gia biệt thự.
Người giúp việc thông báo một tiếng, mang theo Tiêu Dạ đi vào phòng khách.
Tiêu Dạ chỉ ghé qua nơi này một lần cho nên người giúp việc thật sự cũng không biết anh là con rể nhà này.
Diêu ba cùng Diêu mẹ thật ngạc nhiên khi thấy Tiêu Dạ xuất hiện ở chỗ này, hai người lớn tuổi nhìn anh, đột nhiên mọi người đều rơi vào trầm mặc.
"Ba, mẹ." Tiêu Dạ cung kính kêu bọn họ.
Diêu ba cùng Diêu mẹ liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái.
Diêu ba mở miệng nói :"Tiêu Dạ con ngồi đi, người một nhà không cần phải giữ lễ như vậy."
Nghe Diêu ba nói vậy, Tiêu Dạ mới ngồi xuống sofa đối diện với bọn họ, ngồi vô cùng quy củ.
Diêu mẹ nhìn Tiêu Dạ, nhịn không được hỏi :"Có phải Diêu Bối Địch lại xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiêu Dạ gật đầu :"Diêu Bối Địch trong khoảng thời gian này tâm tình không tốt, có lúc còn sinh ra ảo giác, chính là thỉnh thoảng vẫn cảm thấy Tiêu Tiếu còn ở đây, thỉnh thoảng sẽ xem những đứa trẻ khác là Tiêu Tiếu. Hôm nay con cùng Diêu Bối Khôn lừa cô ấy đưa tới phòng khám tâm lý, sau đó trưng cầu ý kiến của bác sĩ một chút, bác sĩ nói Diêu Bối Địch bị trứng trầm cảm, loại bệnh này chính là tự tưởng tượng ra một thế giới mà bản thân cảm thấy hạnh phúc, đem mình khép kín trong thế giới ấy."
"Tại sao lại như vậy chứ ?! Mấy ngày trước Diêu Bối Địch không phải vẫn tốt hay sao?! Con bé còn có thể đi làm bình thường phải không lão Diêu." Diêu mẹ có chút không tin nói, còn muốn có được sự khẳng định của Diêu ba.
Tiêu Dạ lắc đầu :"Bác sĩ nói đây là triệu chứng giai đoạn đầu, khi phát triển đến thời điểm cuối, Diêu Bối Địch có lẽ sẽ đem mình nhốt trong thế giới của bản thân, không muốn bất kỳ ai đi vào, hơn nữa bác sĩ còn nói. . ."
Tiêu Dạ đột nhiên dừng một lát, sau đó nói tiếp :"Bác sĩ nói loại bệnh trầm cảm này không chữa trị tốt lắm, bởi vì Diêu Bối Địch vô cùng bài xích. Cho nên con tới là hy vọng ba mẹ thể khuyên nhủ Diêu Bối Địch. Khoảng thời gian này Diêu Bối Địch đối với con rất ghét bỏ, con sợ con nói càng nhiều cô ấy càng không nghe."
Diêu mẹ hốc mắt có chút đỏ, cả người cũng khó chịu :"Bối Địch rốt cuộc tại sao phải khổ như vậy! Đứa trẻ này từ nhỏ cũng không khiến người khác phải bận tâm, luôn ngoan ngoãn, cho tới bây giờ cũng không làm chuyện gì xấu, ông trời sao cứ thích dày vò con bé chứ."
Tiêu Dạ mím chặt môi, môi đã mân thành một độ cong cứng ngắc, anh trầm mặc thật lâu nói :"Thật xin lỗi ba mẹ, là con không tốt, con nhất định sẽ đền bù thật tốt, mặc kệ Diêu Bối Địch biến thành bộ dạng gì, chỉ cần không cố ý để cho con rời đi, con sẽ chiếu cố cô ấy cả đời."
Diêu mẹ chịu không nổi, tựa vào người Diêu ba khóc tỉ tê.
Diêu ba tựa hồ cũng có chút khổ sở, ở cổ họng không ngừng phập phùng, luôn cố gắng điều chỉnh tâm tư.
Ông khoát tay một cái, nhìn Tiêu Dạ :"Con đi về trước đi, trước để ba với mẹ của con bình tĩnh một chút, co về nhà khuyên nhủ Bối Địch cho tốt. Khoảng thời gian này cực khổ cho con rồi."
Tiêu Dạ thật rất cảm động.
Anh vẫn cảm thấy mọi thứ đều là do anh làm sai, bọn họ trách ở trên người anh cũng là đương nhiên, nhưng không nghĩ qua Diêu ba cùng Diêu mẹ đối với anh vẫn tâm bình khí hòa, thậm chí là hoàn toàn chấp nhận anh.
Anh đứng lên, cúi gập người :"Ba, mẹ, con đi trước."
Diêu ba gật đầu.
Tiêu Dạ rời đi, ở cửa biệt thự Diêu gia đứng một hồi.
Bản thân anh trước kia, tại sao không sớm bước vào cánh cửa này. . .
. . . .
Nước S, khách sạn 5 sao.
Diệp Vũ rời đi.
Vội vã tới, vội vã đi.
Lúc rời đi, tựa hồ còn mang theo tâm tình không nói ra được, nháy mắt thậm chí cảm thấy xem cái chết như không.
Tất cả mọi người đều không biết Cố Tử Thần cuối cùng ở bên trong phòng Diệp Vũ nói những gì, Diệp Vũ cứ như vậy cam tâm tình nguyện đi thi hành nhiệm vụ Cố Tử Thần giao.
Mọi thứ phảng phất khôi phục lại sự khẩn trương nhưng có thứ tự.
Lúc đêm khuya, Cố Tử Thần cùng Ôn Đặc Sâm, Cao Tung thật tốt đi kiểm tra điểm yếu của nhiệm vụ lần này xong mới trở về phòng.
Bên trong căn phòng Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên một cái giường lớn, nhìn qua thật nhỏ bé.
Cố Tử Thần đi vào phòng tắm, đơn giản lau cơ thể mình, bởi vì trên đùi có vết thương, anh tạm thời không có tắm.
Anh nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, không muốn quấy rầy phụ nữ có thai nghỉ ngơi.
Mới vừa nằm xuống một bên, liền nghe được giọng nói của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn hỏi :"Diệp Vũ rời đi rồi sao?"
"Ừ." Cố Tử Thần đáp một tiếng.
"Tại sao đột nhiên lại rời đi? Mới rồi không phải còn bài xích sao ?!" Kiều Tịch Hoàn mở mắt ra hỏi.
Cô không ngủ được, mới rồi trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ một hồi liền không ngủ được.
"Phải trái rõ ràng, Diệp Vũ sẽ không đánh mất lý trí."
"Trước kia sẽ không, bây giờ có lẽ có." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp :"Em không biết Diệp Vũ trước kia có tính cách như thế nào, nhưng bây giờ em thấy Diệp Vũ tuyệt đối không phải người có thể phân biệt được phải trái rõ ràng, có thể thật lòng buông mọi thứ xuống mà chúc phúc người khác. Cho nên Cố Tử Thần, mặc kệ Diệp Vũ nói cái gì, anh đều phải phòng bị cô ta có biết không ?! Em rất sợ cô ta sẽ làm ra chuyện cực đoan gì."
"Chuyện cực đoan gì ?" Cố Tử Thần nhíu mày.
"Ví như cố ý nhằm vào em. Em không sợ chết dưới họng súng của địch nhân, nhưng em sợ chết do người bên cạnh, như vậy em cảm thấy vô cùng không cam lòng. . ."
"Em suy nghĩ nhiều." Cố Tử Thần cắt đứt lời cô nói.
"Em cho tới bây giờ không hề suy nghĩ nhiều." Kiều Tịch Hoàn tiếp :"Chuyện vô vị em sẽ không đi lãng phí thời gian của bản thân, em vốn chính là một người ngại phiền phức."
"Được, anh biết." Cố Tử Thần nhàn nhạt nói :"Ngủ đi, trễ lắm rồi."
Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại.
Cố Tử Thần nói như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô thật không hiểu anh nói cái mà là 'Được, anh biết' có phải chỉ là qua loa lấy lệ với cô.
Hoặc cũng có thể có một tia xem thường cô.
Cô ẩn nhẫn, xoay mình.
Mặc kệ Cố Tử Thần là con người máu lạnh thế nào, thời điểm đối xử với Diệp Vũ có phải hay không sẽ có một phần thươn hại, có phải hay không sẽ có một tia áy náy ?!
Cô cắn môi, không ngủ được.
Không phải cảm thấy Cố Tử Thần sẽ đối với Diệp Vũ thế nào, mà là bận tâm việc Diệp Vũ sẽ đối với cô thế nào.
Cô thừa nhận cô là người phụ nữ ích kỷ, cô luôn muốn phòng bị người người mà cô thấy cần phải phòng bị, cô không thể không nhìn đời qua đôi mắt.
Mà kết quả như vậy sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy cô nhỏ mọn.
Cô hít một hơi thật sâu.
Không có bất kỳ ai trợ giúp cô, cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình!
. . .
Hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn mở mắt ra, Cố Tử Thần đã không còn ở trên giường.
Hai ngày nay không có chuyện gì đặc biệt, chỉ cần chờ Hắc Sâm A Bối Đức đưa ra quyết định, mà bây giờ không thể vì cái lợi trước mắt mà khiến người khác sinh ra khó chịu, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phát triển, cho nên hai ngày nay rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Kiều Tịch Hoàn lười nhác thức dậy.
Cô rửa mặt xong liền rời khỏi phòng, đi ra phòng khách.
Trong phòng khách mọi người tập hợp đầy đủ, Cao Tung vẫn dùng tai nghe theo dõi cái gì đó.
Ôn Đặc Sâm không ngừng di chuyển ngón tay trên màn hình máy tính, phảng phất đã ngăn cách với tất cả thế giới bên ngoài, ánh mắt anh ta không ngừng nhìn máy vi tính, nói ra Cố Tử Thần lại đặc biệt ung dung, anh mặc quần thể thao ngắn, đem vết thương lộ ra bên ngoài, bắp đùi băng bó ưu nhã gác len một bên, ăn không ngồi rồi xem tiết mục Ả Rập trên ti vi.
Lúc cô xuất hiện, Cố Tử Thần nhìn cô :"Ăn điểm tâm, sau khi ăn xong, chúng ta ra cửa."
"Đi đâu?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Đi mua đồ."
"Tại sao phải đi mua đồ, em cảm thấy rất mệt mỏi." Kiều Tịch Hoàn bộ dạng lười biếng nói :"Nhiều ngày nay đều căng thẳng đến mức buồn bực, em muốn thả lỏng một chút."
"Cố gắng thêm một thời gian nữa." Cố Tử Thần cố ý nói.
"Anh thiếu cái gì sao? Huống chi chân anh không phải là bị thương sao ?!"
"Muốn làm dáng cho người khác nhìn một chút." Cố Tử Thần giải thích :"Chúng ta tới nơi này, trừ việc nói hợp đồng, không thể luôn ở bên trong phòng sẽ khiến người khác nghi ngờ." Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi, không thể làm gì ngoài đáp ứng :"Được rồi."
Cố Tử Thần gật đầu, khóe miệng khẽ cười.
Kiều Tịch Hoàn đi ăn điểm tâm, Cố Tử Thần đi thay quần áo, chính là đổi bộ quần áo thoải mái, nhìn qua đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành.
Kiều Tịch Hoàn sau khi cơm nước xong, cũng đi thay một bộ quần áo, bởi vì là phụ nữ có thai cho nên cô ăn mặc càng thêm thoải mái, chân đi một đôi giày thể thao.
Hai người nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng, đi ra khỏi phòng.
Cao Tung ngước mắt nhìn bọn họ, chỉ còn bóng lưng, cảm thán nói :"Đột nhiên có một loại xung động muốn kết hôn."
Ôn Đặc Sâm liếc mắt nhìn, cười một chút :"Cũng đừng thấy bọn họ như thế mà nghĩ là chuyện tốt."
"Anh không cảm thấy bọn họ nhìn qua rất hạnh phúc sao?"
"Bề ngoài thật hạnh phúc. Chẳng qua là thời điểm có người thứ ba, liền chẳng còn mỹ mãn nữa."
"Anh nói là Diệp Vũ?" Cao Tung hỏi.
"Ừ, trước kia Diệp Vũ cùng Cố Tử Thần rất yêu nhau."
"Tại sao chia tay?"
"Năm đó chúng tôi lựa chọn rời đi, Diệp Vũ lưu lại làm gián điệp cho mấy người." Ôn Đặc Sâm ngón tay khẽ nhúc nhiechs, miệng còn tùy thời nói chuyện phiếm :"Bây giờ Diệp Vũ trở lại, cho là có thể cùng lão đại bắt đầu lần nữa, bây giờ đột nhiên xuất hiện một Kiều Tịch Hoàn. Anh nói xem đoạn tình cảm này, làm sao có thể thuận lợi."
"Cái gì mà thuận lợi, thích ai thì ở cạnh người đó! Mù mắt cũng nhìn ra được, lão đại bây giờ thích Kiều Tịch Hoàn. Đến nỗi không thèm nhìn Diệp Vũ một cái, cô ta còn kiên trì cái gì!?" Cao Tung có chút không hiểu.
"Cái này gọi là yêu sâu đậm, mặc dù tôi không thể hiểu được, nhưng mỗi lần thấy Diệp Vũ nhìn lão đại cùng Kiều Tịch Hoàn, đều cảm thấy u oán." Ôn Đặc Sâm bất đắc dĩ nói.
Cao Tung tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Bởi vì trước kia không biết Cố Tử Thần có quan hệ với Diệp Vũ.
Anh ta đeo tai nghe, đang chuẩn bị chăm chỉ làm việc, ánh mắt hơi dừng lại.
Anh ta nhìn Ôn Đặc Sâm với ánh mắt có chút phức tạp, vốn là ngón tay linh hoạt một giây kia cũng đột nhiên dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào máy vi tính, trầm mặc.
Cao Tung đứng lên, đi tới bên cạnh Ôn Đặc Sâm, ánh mắt nhìn vào màn hình vi tính.
Ôn Đặc Sâm đột nhiên đóng máy tính xách tay lại, động tác vô cùng nhanh chóng, Cao Tung thậm chí không kịp nhìn màn hình máy tính của Ôn Đặc Sâm một cái.
Đột nhiên bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
Ôn Đặc Sâm nhìn Cao Tung :"Anh đột nhiên qua đây làm gì?"
"Anh đối với tôi phòng bị làm cái gì?"
"Tôi cùng anh không quen."
"Nhưng bây giờ chúng ta là một đội." Cao Tung hung hãn nói.
"Tôi không biết, tôi chỉ nghe một mình lão đại." Ôn Đặc Sâm khẳng định :"Hơn nữa thời điểm tôi làm việc không thích bất kỳ ai ngồi bên cạnh tôi."
"Anh, cái người này làm sao có thể không biết tốt xấu ?! Tôi không phải nhìn anh dáng vẻ đang rất đắn đo, cho là ở một đoạn lập trình nào đó có chút mắc kẹt, mặc dù phương diện máy tính tôi không phải đặc biệt lợi hại nhưng tôi cũng coi là toàn năng, cơ hồi mỗi một dạng lập trình tôi đều có tiếp xúc qua ở cục tình báo, không phải chỉ là giấu đi mật mã ID sao? Cái này cũng không phải là việc khó mà, tôi cũng có thể giúp anh." Cao Tung rất không thoải mái.
Đều là một đội, người đàn ông này còn phòng bị anh ta như vậy là có ý gì a ?!
Anh ta cố gắng dung nhập vào đội của bọn họ như vậy!
Thật là tức chết.
Ôn Đặc Sâm đã đem máy tính xách tay cất đi, đứng lên, đối với Cao Tung vẫn thờ ơ nói :"Tôi không cần bất kỳ ai giúp đỡ, đối với phương diện hack ID này tôi rất tự tin, tôi do dự chẳng qua là đang suy nghĩ dùng cách nào tốt hơn mà thôi. Mới rồi để cho anh để ý vô cùng xin lỗi, tôi tự trở về phòng chỉnh lý lại."
Cao Tung nhìn bóng lưng Ôn Đặc Sâm rời đi, một giây kia thật là tức tới nghiến răng!
Hành động thật không tốt!
Tật xấu quá mà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro