Q3. Chương 29: Bé trai hay bé gái, giống như em là được.
edit: tiểu hoa nhi
Trung tâm thương mại nước S xa hoa đến nối khiến người khác giận dữ. Khắp nơi đều nguy nga lộng lẫy.
Quả thật không biết tại sao cái quốc gia này chỉ bởi vì có dầu hỏa mà có thể giàu có tới mức này. Kiều Tịch Hoàn thật lòng cảm thấy có lúc thượng đế quả nhiên phân phối không đủ đều!
Cố Tử Thần mang theo Kiều Tịch Hoàn đi dạo ở trung tâm thương mại, vô cùng thân mật ở chung một chỗ, không chút kiêng kỵ đi dạo phố.
Kiều Tịch Hoàn không có phát hiện ai đang theo dõi bọn họ, mặc dù Cố Tử Thần nói xung quanh đều có ánh mắt theo dõi.
Bọn họ tùy tiện đi tới một cửa tiệm, nhân viên nhiệt tình chào hỏi.
Đối với trung tâm thương mại quốc tế này, tiếng anh là ngôn ngữ quốc tế nên hoàn toàn có thể trao đổi.
Kiều Tịch Hoàn không có hứng thứ, luôn cảm giác bụng mình lập tức sẽ lớn lên, quả thực không cần phải mua thêm quần áo nữa, ngược lại Cố Tử Thần bị nhân viên cửa hàng thổi phồng lên vung tay mua hẳn mấy bộ quần áo.
Kiều Tịch Hoàn mặc quần áo đứng trước gương, bên cạnh là Cố Tử Thần, có lúc cảm thấy người đàn ông này gần nhữ vậy, gần đến nỗi có thể chạm tới, chỉ cần cô ngoắc ngoắc tay anh liền tới bên. Nhưng có thời điểm, cô lại có cảm giác anh quá xa, quá xa. . .
Bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng nhân viên không ngừng lên tiếng ca ngợi, trong miệng không ngừng nói, tiên sinh anh đẹp trai như vậy, tiên sinh anh mặc bộ quần áo này giống như là vì tiên sinh mà may vậy. . .
"Thế nào?" Cố Tử Thần chuyển mắt, nhìn Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút ảm đạm.
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu cười một tiếng :"Phụ nữ có thai đều như vậy, tam tư chập chờn đặc biệt nhiều."
"Vậy sao?" Cố Tử Thần cưng chiều cười một tiếng.
"Ừ."
"Anh còn tưởng rằng em bởi vì anh mua quần áo mà em không mua nên mất hứng."
"Em mới không có nhỏ mọn như vậy có được hay không ?!" Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.
Cố Tử Thần cười một tiếng, trả tiền xong, ôm Kiều Tịch Hoàn rời đi.
"Mệt không?" Cố Tử Thần ở bên tai cô thì thầm hỏi.
"Vẫn ổn, em cho tới bây giờ vẫn chưa có cái gì gọi là ốm nghén." Kiều Tịch Hoàn nói, có chút vui mừng.
"Vậy thì tốt." Cố Tử Thần ôm hông của cô, thấp giọng lẩm nhẩm.
Hai người dừng chân trước một cửa tiệm ngay trước mắt.
Hai người đều có chút tâm tình không nói ra được, đủ loại mùi vị.
"Vào xem một chút đi." Kiều Tịch Hoàn đề nghị.
Cố Tử Thần trầm mặc hai giây, gật đầu :"Ừ, vào xem một chút đi."
Hai người bước chân vào một cửa tiệm, cửa tiệm đồ sơ sinh.
Bên trong mang đủ màu sắc, đáng yêu đến nỗi khiến người khác có chút ngạc nhiên, mới rồi còn có chút uể oải hiện tại Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hưng phấn, ở dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng hứng thú của cô bừng bừng, thậm chí không tự chủ buông tay Cố Tử Thần, cùng nhân viên đi tới một bên, đối với mỗi một thứ đều tò mò vô cùng, từ lúc đi theo anh cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện tới nay, rất khó để có thể thật lòng không chút che giấu nở nụ cười.
Cố Tử Thần cứ như vậy đứng xa xa nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô cầm lấy mấy món đồ nhỏ nhỏ, ánh mắt khẽ liếc một cái, trước mặt có một chiếc nôi trẻ con màu hồng, bên trên treo mấy con thú bông nhỏ, giống như một căn nhà thời xưa vậy, nguy nga lộng lãy tràn đầy màu sắc của trẻ con. Ngón tay anh thon dài cầm món đồ nhỏ trong nôi lên nghịch, trong đầu tựa hồ vô thức hiện lên một ít việc không thể giải thích, chính là ở khóe miệng khó hiểu khẽ nhếch lên, anh cầm một món tượng gỗ, ánh mắt nhìn lên chiếc nôi hồng kia, đột nhiên có chút thất thần.
"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn gọi đột ngột kéo ý thức của anh trở lại.
Anh quay đầu, nhìn Kiều Tịch Hoàn tựa hồ đang cùng nhân viên cửa hàng nói gì đó, đang tới chỗ anh.
Anh không chút dấu vết đem nôi con nít đặt xuống một bên, cười yếu ớt, không nói gì.
"Phu nhân, xem ra tiên sinh thích con gái." Nhân viên đột nhiên cười nói.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, cau mày nhìn chiếc nôi màu hồng, ánh mắt nheo lại :"Anh thích con gái sao?"
"Đều thích cả." Cố Tử Thần nói.
"Vậy sao anh nhìn chiếc nôi màu hồng này tới nỗi ngẩn người? Còn mang theo bộ dạng ngọt ngào. Anh là đang tưởng tượng tình nhân nhỏ thế nào đi!" Kiều Tịch Hoàn hung hãn nói.
Cố Tử Thần cảm thấy suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn so với người bình thường đúng là sắc bén hơn nhiều.
"Trước mắt chính là một chiếc nôi con nít màu hồng, anh không có nghĩ tới thích bé trai hay bé gái."
"Bên cạnh anh cái này là cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn chỉ một chiếc nôi màu xanh bên cạnh, có chút hùng hổ dọa người.
". . . " Cố Tử Thần cảm thấy anh đã hoàn toàn không có cách nào cùng Kiều Tịch Hoàn trao đổi :"Anh ra bên ngoài chờ em."
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, khóe miệng đột nhiên cười một tiếng.
Mỗi lần đều cảm thấy Cố Tử Thần lợi hại phải sống phải chết, nhưng chỉ càn gặp phải suy luận cố chấp của cô thì sẽ buông vũ khí đầu hàng, anh vốn không phải đối thủ của cô. Mỗi lần đều cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy Cố Tử Thần mới chân thật ở bên cạnh cô.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho cô rất nhiều đồ trẻ con, Kiều Tịch Hoàn cuối cùng không có mua gì cả.
Không muốn cho Cố Tử Thần áp lực.
Cô tới nơi này chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, chưa từng nghĩ ép buộc Cố Tử Thần phải bảo đảm cô cùng đứa bé an toàn.
Cô nếu đã tới nơi này, trong lòng mặc dù có rất nhiều mơ ước tốt đẹp, nhưng cuối cùng mà nói sẽ chấp nhận mọi thứ xảy ra tiếp theo, hoặc đứa bé không còn, hoặc cô không còn, hoặc là Cố Tử Thần sẽ không còn. . .
Cố Tử Thần ở trước cửa tiệm chờ đợi, trên tay không biết từ khi nào nhiều thêm một chiếc trống nhỏ.
Anh tựa hồ hứng thú nhẹ nhàng lắc lắc, trống lắc vang lên vô cùng thanh thúy.
"Anh mua cái này?" Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên hỏi.
Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, đem trống lắc đưa cho cô :"Không biết tại sao, liền thuận tay cầm một cái."
Kiều Tịch Hoàn cắn môi nhìn Cố Tử Thần, cúi đầu nhìn cái trống lắc màu đỏ, nho nhỏ. Cô vẫn cho là cho là chỉ có nước Z mới có thể có món đồ dân gian tỉ mỉ này, trống lắc nhỏ vô cùng tinh xảo, trên tay cầm của trống lắc cũng được điêu khắc tên người có tiếng tăm, nhìn qua giá trị liên thành.
"Em vẫn cho là anh sẽ không thích. . ." Kiều Tịch Hoàn dời tầm mắt từ trống lắc lên trên mặt Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần kéo tay co :"Tại sao không thích? Mặc dù không thể cho em một cam kết, cũng không phải là muốn bỏ đi hy vọng của em."
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, nhìn anh.
Cố Tử Thần cưng chiều cười một tiếng, dắt tay cô đi về phía trước.
Kiều Tịch Hoàn vẫn còn cầm trên tay chiếc trống lắc vang lên chút âm thanh nhỏ, ở trong trung tâm thương mại lớn như vậy âm thanh vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Trầm mặc một hồi lâu, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng chăm chú hỏi :"Cố Tử Thần, anh rốt cuộc thích bé trai hay bé gái?"
Cố Tử Thần cau mày.
Phụ nữ quả nhiên đều được voi đòi tiên.
Mặc dù anh nói không bỏ đi hy vọng, nhưng cũng chưa từng nghĩ muốn cùng cô thảo luận vấn đề thực tế này, anh cũng sẽ có áp lực cũng như có gánh nặng!
"Anh nói cho em, anh thích bé trai hay bé gái?"
"Nếu như anh nói anh thích bé gái, em sinh bé trái thì thế nào?" Cố Tử Thần hỏi vặn lại.
". . ." Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm Cố Tử Thần.
Cho nên đây vốn chính là một vấn đề không đáng tra cứu.
Cố Tử Thần đang muốn mở miệng.
"Em sẽ cho con trai đi phẫu thuật đổi giới tính. . ." Kiều Tịch Hoàn hung hãn nói, căn răng mà nói.
Cố Tử Thần cảm thấy mồ hôi lạnh rơi đầy đất :"Kiều Tịch Hoàn, em đừng coi anh là trò đùa!"
"Vậy anh tại sao nói thích con gái!"
"Vậy anh nói anh thích bé trai, em cũng có thể sinh ra bé gái nha!" Cố Tử Thần thở hổn hển.
Thật sự vài ba lời cũng sẽ bị người phụ nữ này ép cho câm nín.
"Cố Tử Thần! Anh không thể nói chỉ cần là kết tinh tình yêu của chúng ta anh đều thích sao ?! Anh làm sao lại giống như khúc gỗ ngốc vậy!" Kiều Tịch Hoàn khóc không ra nước mắt. Cô ngốc rồi mới muốn nũng nịu, ngược lại bị Cố Tử Thần thiếu chút nữa làm cho tức chết.
Cái người đàn ông này đúng là không biết tình cảm.
"Anh mới rồi mà nói như vậy, em không phải là không tin sao?!" Cố Tử Thần thật không biết người phụ nữ này tại sao lại cứ phải quấn quít với vấn đề nhỏ như thế này!
Đứa bé là trai hay gái còn không phải đều giống nhau sao.
Mặc dù.
Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhẹ nhàng nhích sang trái một giây.
Con gái tựa hồ tốt hơn. . .
"Cố Tử Thần, anh lại đang nói láo với em!" Kiều Tịch Hoàn gầm thét.
Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm cho ù cả tai.
"Anh một giây kia mới vừa liếc sang bên trái, trong tâm lý học nói là đang trốn tránh vấn đề kiếm cớ nói láo, mà liếc sang bên phải là đang nhớ lại sự thật. Anh nói thật đi, rốt cuộc anh thích gì!?" Kiều Tịch Hoàn khó chịu.
Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm cho phiền lòng :"Con gái, con gái! Anh thích congais! Anh chính là nghĩ ở trong bụng em có một tình nhân nhỏ sẽ thế nào, chắc cũng so với em đẹp hơn. Dẫu sao anh cảm thấy ánh mắt anh luôn rất biết chọn."
". . ." Quả nhiên. Nói thật tương đối đả kích người.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng bị đả kích quá đội.
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhịn không được cười lên một tiếng :"Em thật sự ghen với đứa bé trong bụng em sao?"
"Em nhất định phải sinh ra một đứa con trai, tuyệt đối sẽ không giải phẫu đổi giới tính." Kiều Tịch Hoàn từng câu từng chữ nói.
Cố Tử Thần ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Hừ." Kiều Tịch Hoàn giống như trẻ con tức giận sải bước đi về phía trước.
Cố Tử Thần khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, ý vị thâm trường, anh sải bước đi theo bước chân Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn vẫn thở phì phò, không muốn phản ứng lại anh.
Đi dạo một buổi sáng, hai người mới ăn cơm.
Một phòng ăn tây xa hoa kiểu Pháp.
Kiều Tịch Hoàn vẫn còn đang trong trạng thái thở phì phò, không thèm bắt chuyện Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chẳng qua là buồn cười nhìn Kiều Tịch Hoàn, anh thật không có nghĩ ra tại sao phải vì chuyện nhỏ như vậy mà giận dữ, nhưng vô hình một giây kia cảm thấy không chút đáng ghét, ngược lại cảm thấy Kiều Tịch Hoàn ít khi đáng yêu như vậy.
Anh gọi phần ăn tình nhân.
Đang chờ thức ăn dọn lên, mấy cô gái ngoại quốc ngồi bên cạnh tựa hồ đối với Cố tử Thần bày tỏ thái độ cực kỳ hứng thú cùng nhiệt tình. Mấy cô gái cầm điện thoại di động lên chụp hình, cười đặc biệt vui vẻ.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, hung hãn nhìn mấy cô nàng tóc vàng mắt xanh kia, vóc người nóng bỏng, hoạt bát đáng yêu.
Giống như thương lượng một phen, một trong số mấy cô nàng đó lấy dũng khí đi về phía bọn họ, nhìn Cố Tử Thần dùng tiếng anh nói :"Tiên sinh, có thể cùng anh chụp hình chứ? Chúng tôi cảm thấy anh có dáng dấp quá đẹp trai."
Cố Tử Thần vốn muốn từ chối.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên một hơi nói :"Dĩ nhiên có thể. Tôi giúp các cô chụp ảnh."
"Có thể sao?" Cô gái kia hưng phấn vô cùng đơn thuần.
Kiều Tịch Hoàn cười vô cùng đen tối :"Ừ, có thể chứ. Chồng tôi dáng dấp đẹp trai như vậy, không thể lãng phí tài nguyên."
"Là chồng sao? Không phải quan hệ bạn trai bạn gái sao?" Cô gái không chút ý tứ nói, có chút thất vọng, trong miệng còn lẩm bẩm :"Chúng tôi còn nghĩ nói anh ấy đi chơi tới chung tôi nữa, nơi này buổi tối có một sàn biểu diên đặc biệt. . ."
"Cho dù như vậy, cũng có thể đi chơi. Tôi cùng chồng tôi đều là mạnh ai nấy chơi." Kiều Tịch Hoàn nói giống như thật vậy.
"Có thật không?" Cô gái kia đột nhiên vui vẻ ra mặt :"Tiên sinh anh cho tôi số điện thoại được không? Buổi tối chúng tôi hẹn anh đi uống rượu?"
"Cô chờ một chút nha, tôi lập tức cho cô." Kiều Tịch Hoàn nói, từ bên trong cầm tờ giấy ghi chú cùng bút, thuần thục viết một dãy số :"Cầm đi, chớ làm mất."
"Chắc chắn sẽ không vứt." Cố gái kia đem giấy ghi chú bỏ vào sau túi quần sóc ngắn, sau đó vui vẻ đưa điện thoại cho Kiều Tịch Hoàn :"Phiền cô giúp tôi chụp một tấm."
"Được." Kiều Tịch Hoàn nhận điện thoại.
Cô gái kia nhiệt tình dây dưa với Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn nghiến răng, trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng dễ thân cận, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp :"Cô không gọi bạn bè của cô tới chụp chung sao? Tôi nhìn thấy mấy cô ấy đang nhìn cô đấy."
"Ah, đúng rồi." Cô gái kia đột nhiên giống như phản ứng kịp, vội vàng gọi mấy cô gái còn, nói rõ ràng tình huống, mấy cô gái kia đều điên cuồng, trong nháy mắt liền đem Cố Tử Thần làm trung tâm, mấy cô gái đó bày ra những động tác vô cùng khoa trương chờ chụp hình.
"Ba, hai. . ." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên để điện thoại xuống, nhìn một trong số cô gái kia :"Tay cô cản trở gò má của chồng tôi."
"Ah, thật xin lỗi." Cô gái đó lập tực buông tay xuống.
"Ok, ba, hai, một. . . Cười một cái." Kiều Tịch Hoàn trước khi nhấn nút một giây lại nói :"Cô dựa gần quá, mặt chồng tôi đều vặn vẹo."
"A, vậy sao?" Cô gái nọ liền lúng túng nhích cơ thể ra.
"Ba, hai. . " Kiều Tịch Hoàn có chút không biết phải làm sao :"Cô cúi thấp quá như vậy, bộ ngực đưa ra tới ba phần tư không sao chứ?"
Tất cả các cô gái đều quay đầu nhìn cô gái đó.
Cô gái đó lại kéo áo lên một chút.
Mấy cô gái khác khó chịu nói :"Thật là có tâm tư."
"Này, mấy cô. . ." Cô gái đó khó chịu.
"Ư hừm, chụp hình nào." Kiều Tịch Hoàn kêu mấy cô gái trong nháy mắt an tĩnh, tất cả mọi người lại nhìn về phía cô :"Ba hai một! OK!"
Lần này nhanh chóng chụp xong.
Cơ hồ khiến người khác không kịp phản ứng,
"Tôi mới vừa chỉnh tư thế? Cảm giác quá nhanh, có thể hay không chụp thêm một hai tấm nữa." Một người trong số mấy cô gái kia nói.
"Yên tâm đi, mọi người ai cũng đẹp. Không tin tự mấy cô nhìn đi." Kiều Tịch Hoàn đem điện thoại trả lại cho một trong số mấy cô gái.
Điện thoại nháy mắt liền rơi thẳng vào ly nước, hoàn toàn chìm dưới nước chanh.
"Ahh! Không!" Cô gái đó vô cùng kích động.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ không nghĩ sẽ bị như vậy, cả kinh kêu lên :"Tại sao có thể như vậy!"
Cô sau đó luống cuống tay từ trong ly nước lôi ra chiếc điện thoại, trượt tay một cái, nháy mắt lại rơi xuống nền đất, sau đó chỉ nghe được một tiếng 'Bộp', màn hình điện thoại bể nát.
Cô gái nhìn điện thoại của mình, trợn mắt há miệng.
Kiều Tịch Hoàn biểu cảm thêm luống cuống :"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. . ."
"Bên trong điện thoại của tôi có rất nhiều tấm hình, bên trong có rất nhiều mỹ nam . .. " Cô gái khóc không ra nước mắt.
"Bên trong còn có tấm hình của tôi!" Một cô gái khác tức tối bất bình nói.
"Còn có tôi."
"Thật xin lỗi, tôi mới rồi rõ ràng để trên tay cô ấy, tôi cũng không biết tại sao cô ấy không nhận lấy. . ." Kiều Tịch Hoàn giả bộ vô tội.
Mấy cô gái nhìn cô gái nọ, giọng không mấy tốt :"Cô tại sao lại vô tình như vậy, biết rõ chúng ta lần này đi chơi chính là để chụp hình, cô lại để điện thoại rơi vào nước, cơ bản bây giờ cái gì cũng không có. . ."
"Tôi chẳng lẽ cố ý chắc ?! Trong này hình của tôi nhiều nhất." Cô gái nọ vốn đã khó chịu bây giờ còn thêm tức giận,
"Ai biết cô có phải hay không ghen tị với ngực của tôi so với cô lớn hơn, bên trong mấy tấm hình đó cô đều muốn xóa đi, cô là cố ý!"
"Cô có mưu đồ, cô nói ai cố ý!" Cô gái nọ đột nhiên giận ngút trời.
"Chẳng lẽ không đúng sao!? Mỗi lần chúng tôi chụp hình cô lúc nào cũng cố ý ngăn ở trước mặt tôi, thì ra lại không muốn tôi lộ ngực, cô chính là ghen tị dang dấp cũng như ngực tôi so với cô đẹp . ."
"Con mẹ nó, đồ điên. Con nhỏ kia! Tôi nhịn qua rất lâu rồi!" Cô gái nọ đột nhiên xông tới nắm lấy tóc một cô gái kia, hai người liền đánh nhau.
Kiều Tịch Hoàn biểu tình một bộ vui vẻ.
Phục vụ vội vã đi qua an ủi, đến cuối cùng thậm chí là ép buộc mấy cô gái đó rời đi.
Đuổi đi rồi, Kiều Tịch Hoàn kêu phục vụ tính tiền bữa cơm này ở trên đầu mấy cô gái kia, cô gái kia thời điểm trả tiền ngạc nhiên vì chi phí nhiều hơn, phục vụ giải thích nói đó là tiền típ chụp hình.
Mấy cô gái kia quay đầu tìm kiếm Kiều Tịch Hoàn, bọn họ đã đổi vào phòng riêng.
Ở đất nước xa lạ này, cũng chỉ có thể căn răng nhận thiệt thòi, sau đó giận dữ đùng đùng bỏ đi, vốn muốn có số điện thoại, lúc gọi chính là âm thanh vĩnh viễn không gọi được . . .
. . .
Phòng riêng ít phức tạp hơn.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần đang vô cùng thoải mái hưởng thụ sắp xếp cao cấp nhất của nước Pháp.
Hai người ăn cơm cũng rất ngon miệng.
Cửa sổ lớn sát đất trước mặt, chính là thành thị phồn hoa này của nước S.
"Lại gây sự với mấy cô bé!" Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt lên :"Dĩ nhiên, cũng không nhìn một chút là trêu chọc phải chồng của ai. Chẳng lẽ anh thực sự thích loại phụ nữ đó, nhìn qua là biết chỉ biết bán thịt."
Cố Tử Thần không nói gì, cúi đầu ăn thịt bò bít tết.
Anh thậm chí bọn họ có bộ dạng gì cũng không để ý.
"Cố Tử Thần, em mới rồi vẫn còn giận anh, anh bây giờ đừng tưởng rằng ăn xong em sẽ tha thứ cho anh, em là một người thù dai đó."
"Biết, tiểu thư thù dai." Cố Tử Thần không biết làm sao.
Kiều Tịch Hoàn trợn ròn mắt.
"Cơm nước xong chúng ta đi về." Cố Tử Thần nói, nhìn qua có chút thờ ơ.
"Không đi dạo phố sao?"
"Không đi nữa, có chút mệt mỏi."
"Có phải hay không vị trí vết thương. . ." Kiều Tịch Hoàn nói rất nhỏ.
"Ừm, có chút."
"Cơm nước xong chúng ta trở về."
"Không cần khẩn trương, không quá nghiêm trọng." Cố Tử Thần cười nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cho dù nói như vậy cô vẫn cảm thấy Cố Tử Thần đang cố gắng nhẫn nại.
Hai người sau khi dùng bữa trưa xong, ngồi xe nhỏ trở lại khách sạn 7 sao, trở lại phòng tổng thống.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cao Tung.
Cao Tung đang xem tivi, nằm trên ghế sofa, không cần nói có bao nhiêu thoải mái.
"Hai người trở lại." Cao Tung từ trên ghế sofa ngồi thẳng dậy,
"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu, sau đó ngồi một bên ghế sofa, sắn ông quần lên, đem vết thương lộ ra, vết thương tựa hồ rỉ chút máu, cũng không phải quá nhiều, anh nhìn Cao Tung nói :"Giúp tôi thay thuốc thêm lần nữa."
"Được." Cao Tung cầm hòm y tế, thao tác thuần thục.
"Hôm nay có phát hiện được gì không?" Cố Tử Thần thuận miệng hỏi.
Cao Tung vừa băng bó vừa nói :"Thông qua theo dõi, người điều tra chúng ta hôm nay đã đi Pháp, hẳn là chờ đợi thời cơ muốn đích thân ra tay. Máy theo dõi hắn ta xuất ngoại vẫn chưa có tác dụng. Bất quá trước đó tôi đã sớm báo cáo cho cục tình báo để bọn họ tiếp viện cho chúng ta, bây giờ đồng nghiệp của cục tình báo nói cho tôi, bọn họ đang âm thầm theo dõi người này, phàm là có chút uy hiếp bọn họ sẽ nghĩ cách giúp chúng ta diệt trừ, có điều vì không muốn Hắc Sâm A Bối Đức nghi ngờ, tạm thời vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát. Bên kia còn nói chúng ta cứ yên tâm xử lý chuyện trong tay."
Cố Tử Thần khẽ gật đầu.
Đây chính là có chỗ hậu thuẫn tốt.
Đây chính là nguyên nhân mà anh đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Nếu quả thật chỉ bằng vào mấy người bọn họ, muốn thoát khỏi căn cứ hoàn toàn là chuyện trên trời.
Băng bó xong, Cố Tử Thần để bắp đùi thả lỏng, nghỉ ngơi.
Kiều Tịch Hoàn lúc này cũng tự giác trở về phòng, phụ nữ có thai rất thèm ngủ, liền lên giường nằm ngủ.
Cố Tử Thần nhìn quanh phòng khách :"Ôn Đặc Sâm đâu?"
"Ai biết tên quái vật kia có phải bị mốc lên ở trong phòng hay không." Cao Tung có chút khó chịu nói.
"Sao thế?" Cố Tử Thần nhướng mày hỏi.
"Sáng sớm hôm nay hai người vừa mới ra khỏi cửa, tên ôn thần kia ôm máy vi tính đi về phòng của mình, nói không có thói quen có người ở bên cạnh, cũng không có thói quen cho tôi xem màn hình của hắn." Cao Tung miệng vẫn nói :"Quả nhiên là tên khoa học quái nhân, so với hành động của người bình thường mọi thứ đều kỳ quái. Nguyên buổi sáng ở trong phòng, ăn cơm trưa xong lại vào phòng, buổi chiều tiếp tục giam mình trong phòng. Không phải chỉ là một thủ thuật đơn giản hay sao, tôi cũng không cần xài nhiều thời gian nha ?!"
Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích ánh mắt, không nói gì.
"Tôi không phải là cảm thấy được coi là một người bạn, nhưng chí ít nhiệm vụ lần này là đồng nghiệp với nhau, hỗ trợ nhau mới là đức tính truyền thống tốt của dân tộc, tên ôn thần này thật không dễ phục vụ!" Cao Tung tiếp tục lẩm bẩm, rất là bất mãn.
Anh ta căn bản cũng tương đối thích tụ tập.
Mặc kệ hợp tác với bất kỳ ai khi thi hành nhiệm vụ, đều muốn dung nhập vào trong đó.
Lần này bị ghét bỏ, khiến cả người anh ta không được tự nhiên, mà hôm nay Ôn Đặc Sâm đột ngột thể hiện thế khiến anh ta có một chút xíu áy náy, anh ta nhiều lần muốn tìm một đề tài nói chuyện, hóa giải sự lúng túng này, mỗi lần đều bị Ôn Đặc Sâm khước từ, khiến cho anh ta có cảm giác hoàn toàn giữ nguyên biểu cảm không quen không biết xin đừng tới gần.
"Được, tôi biết, tôi sẽ nói với Ôn Đặc Sâm một chút." Cố Tử Thần bình thản lên tiếng.
Cao Tung cũng không có tâm tư gì dư thừa, nhàn nhạt gật đầu một cái.
Cố Tử Thần đi về phía phòng Ôn Đặc Sâm.
Gõ cửa phòng.
Một lát, Ôn Đặc Sâm đã mở cửa :"Lão đại."
"Tiến trển thế nào?" Cố Tử Thần trực tiếp hỏi.
"Đã làm xong, tôi đang tìm cơ hội nói với Mạc Sơ."
"Đưa tôi, tôi mang tới cho cậu ta." Cố Tử Thần trực tiếp nói.
Ôn Đặc Sâm cười :"Không cần, tôi mới rồi có liên lạc với anh ta, đã thương lượng xong kế hoạch, trời tối liền gặp nhau."
"Vậy chú ý mọt chút." Cố Tử Thần nhìn qua không có biểu cảm gì quá đặc biệt.
Ôn Đặc Sâm gật đầu :"Yên tâm đi lão đại."
"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu, lúc xoay người rời đi đột nhiên lại nói :"Ôn Đặc Sâm, chúng ta ở chung một chỗ rất nhiều năm, có lúc tôi cũng không nhớ quá rõ rốt cuộc bao nhiêu năm rồi chúng ta cùng một chỗ sinh tử với nhau."
Ôn Đặc sâm phụ họa :"Đại khái là rất nhiều năm."
"Cho nên quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy cũng là chuyện đương nhiên."
"Đúng." Ôn Đặc Sâm gật đầu.
"Cao Tung là người mới tới, nhưng nếu chúng ta đã ở trên một chiến tuyến, Cao Tung chính là bạn của chúng ta, tôi không hy vọng ai bài xích anh ta. Cho nên lúc này bất kề là ai đối với chúng ta mà nói cũng đặc biệt quan trọng, mọi chuyện đồng nhất như nhau, có thể toàn bộ sẽ phải chết, đó là điều chúng ta không mong muốn, ở trên con đường này chúng ta đã cực khổ nhiều năm. Không thể thất bại trong gang tấc."
"Ừ." Ôn Đặc Sâm tiếp tục gật đầu, ánh mắt xanh dương phản chiếu lấp lánh.
"Làm xong thì đi ra, đừng đem mình giam lại trong phòng." Cố Tử Thần ném câu nói sau cùng liền rời đi.
Ôn Đặc Sâm nhìn bóng lưng Cố Tử Thần.
Nhìn người đàn ông này vẫn nhàn nhạt như mây.
Mới rồi nói tất cả. . .
Anh ta trầm mặc, suy nghĩ sâu xa.
Thật chỉ là ý nói ngoài hay là đang nhắc nhở anh ta cái gì ?!
. . .
Cố Tử Thần trở về phòng.
Kiều Tịch Hoàn đã ngủ.
Phụ nữ có thai thật sự rất thích ngủ sao ?!
Khóe miệng anh khẽ câu lên, nhưng một giây kia tựa hồ vì chuyện gì đó mà tỏ ra có chút cứng ngắc.
Có một số việc. . .
Tựa hồ đã rõ ràng.
Ánh mắt anh khẽ căng thẳng, ở trong tay Kiều Tịch Hoàn đang ngủ say là chiếc trống lắc màu đỏ.
Bé trai hay bé gái.
Anh nhìn Kiều Tịch Hoàn hô hấp đều đều.
Giống như em thì tốt.
. . .
Thượng Hải.
Tiêu Dạ lái xe về nhà.
Anh đứng trong thang máy, thang máy đã dừng rất lâu, đứng một lúc anh mới đi vào phòng khách.
Trong phòng khách Diêu Bối Khôn không ngừng phụng bồi Diêu Bối Địch xem tivi.
Hai người cùng nhau cười nói vui vẻ, nhìn thấy Tiêu Dạ xuất hiện, bầu không khí lập tức trở nên gượng ép.
Diêu Bối Địch khẽ nhấc mắt lên, ánh mắt có chút châm chọc.
Tiêu Dạ im lặng ngồi một bên ghế sofa, mặc dù bọn họ ngồi khá xa nhau nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng trầm mặc hòa nhập cùng bọn họ.
Diêu Bối Khôn nhìn Tiêu Dạ trở lại, tỏ ra nhiệt tình hơn nhiều so với Diêu Bối Địch, anh ta cười đùa hí hửng nói :"Anh rể, khoảng thời gian này A Bưu vẫn ở trong bệnh viện dưỡng thương, anh có phải hay không đột nhiên nhiều thêm mệt mỏi ?!"
Tiêu Dạ khẽ gật đầu.
Rất lâu rồi thật lòng có chút cảm ơn Diêu Bối Khôn, người đàn ông này luôn tỏ vẻ không tim không phổi, nhưng mỗi lần đều có thể giúp anh hóa giải sự lúng túng, hóa giải hít thở khó khăn.
"Anh bận rộn như vậy lại phải chăm sóc chị tôi, không bằng tôi giúp anh một chút nhé?! Anh nhìn tôi xem hiện tại thân thể cũng khỏe hơn nhiều rồi, mặc dù mới rồi tôi lại bị chị tôi đánh nhưng vẫn là hạnh phúc như vậy." Diêu Bối Khôn nghiêm túc nói :"Anh coi như là đại ca, lại không thể chuyện gì cũng tự mình ra mặt, nếu không cũng sẽ không hay. Tôi quyết định rồi, trong khoảng thời gian A Bưu không có ở đây tôi giúp anh quản lý sân. Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối khiến cho sân trở nên thật tốt, không khiến anh nửa điểm thất vọng."
"Được. . ."
"Diêu Bối Khôn." Diêu Bối Địch mở miệng.
Tiêu Dạ im lặng không nói.
"Em đó chuyện gì không làm, lại đi làm cái chuyện của mấy người man rợ đó!" Diêu Bối Địch có chút tức giận, âm thanh thật lớn :"Em để cho ba biết, ba không cắt đứt chân em!"
"Ba bây giờ không phải đều đem toàn bộ sức lực đặt lên người chị sao!? Ba sẽ không chú ý tới em." Diêu Bối Khôn vẫn không chút để ý.
". . ." Diêu Bối Địch giận đến nghiến răng.
Tiêu Dạ thản nhiên giọng trầm thấp nói :"Diêu Bối Khôn thật thích hợp với con đường này, cho nên không ngại. . ."
"Anh cảm thấy thích hợp liền thích hợp sao?" Diêu Bối Địch hỏi anh :"Tiêu Dạ, anh xem cuộc sống đó là chuyện đương nhiên, nhưng anh có nghĩ tới anh mắt người ngoài thì sao! Người ngoài chỉ cảm thấy đánh đánh chém chém, táng tận lương tâm."
"Chị, chị nói lời gì! Vậy làm sao mà nói là táng tận lương tâm! Chúng ta đều là làm ăn đứng đắn. Không phải chỉ là một bang hội thôi sao?! Đó cũng không phải chỉ bởi vì tự bảo vệ mình sao! Chị, em nói cho chị biết, không có chúng ta duy trì trị an, Thượng Hải đã sớm lộn xộn!" Diêu Bối Khôn nói như chuyện đương nhiên phải thế.
"Em ghen với cảnh sát sao?!" Diêu Bối Địch mỉa mai :"Cảnh sát đều là những người rảnh rỗi sao, mà mấy người là sứ giả hòa bình của trái đất?!"
"Chị làm sao có thể cực đoan như vậy! Không trách bác sĩ nói chị bị chứng suy nghĩ trầm cảm, chị quả nhiên chính là rất biết cách tưởng tượng! Em nói cho chị biết Diêu Bối Địch, chính phủ nếu không có những người như chúng em chống đỡ, chỉ bằng mấy cái võ công mèo cào ba chân của cảnh sát mà muốn duy trì trị an trên đường, trừ phi chính là máu chảy thành sông, để cho dân chúng không thể yên ổn, đưa tới rối loạn bất an, nếu không muốn chỉ có thể dựa vào chúng em. Bằng không chị thật sự nghĩ tất cả những người như chúng em đều không phải là chính đạo, chúng em có thể sống đến bây giờ ?! Chính phủ không phải ăn chay, không phải chỉ đang thăng bằng một thế lực, mà thăng bằng cả một chính sách, bình định một thành phố, bình định một quốc gia!"
Diêu Bối Địch bị Diêu Bối Khôn nói đến á khẩu không trả lời nổi.
Cô hung hãn nhìn Diêu Bối Khôn một giây kia không nói thêm được một chữ.
Diêu Bối Khôn cũng cảm thấy bản thân có phải hay không nói quá lời, anh ta đem ánh mắt nhìn Tiêu Dạ sau đó yếu ớt nói :"Tôi bây giờ nên đi phải không?"
Thật giống như nơi này hai người đối với anh ta có thành kiến quá lớn.
Không có nhận được bất kỳ đồng tình nào, căn phòng yên tĩnh, Diêu Bối Khôn lặng lẽ đứng lên, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cửa nhà mở ra rồi đóng lại.
Căn phòng lại thêm yên tĩnh, ngay cả hít thở cũng phải kìm nén.
"Tiêu Dạ, anh cảm thấy tôi thực sự bị bệnh có đúng không?" Diêu Bối Địch đột nhiên tỉnh táo hỏi anh, giọng không cao cũng chẳng thấp, không nóng cũng chẳng lạnh :"Cái gọi là chứng trầm cảm suy nghĩ tiêu cực."
Tiêu Dạ nhìn cô, gật đầu.
Diêu Bối Địch đột nhiên mỉa mai cười :"Tôi mới rồi lên mang tra cứu chứng bệnh này, nói nếu như phát triển nghiêm trọng sẽ biến thành bệnh tâm thần! Thật là buồn cười, có một ngày tôi cũng sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần."
"Em chỉ cần phối hợp chữa trị với bác sĩ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Tiêu Dạ nhẹ giọng nói :"Bác sĩ còn nói, bệnh tình của em bây giờ vẫn nhẹ, em chỉ cần đúng thời gian đi chữa trị, quá trình mặc dù đau khổ, bất quá rất nhanh sẽ tốt thôi."
Diêu Bối Địch nhàn nhạt cười :"Tôi nói tôi không đi thì sao?"
"Diêu Bối Địch, những chuyện khác em làm gì anh cũng đều có thể ngầm cho phép, nhưng đừng tổn thương tới thân thế mình. anh không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để đền bù cho em, chỉ cần em không làm tổn thương mình, anh làm gi cũng được."
"Tôi nói anh để cho tôi rời đi sao không để?!" Diêu Bối Địch trực tiếp hỏi anh.
"Nếu như em khỏe lại, anh liền rời đi." Tiêu Dạ nói, thậm chí là bật thốt lên :"Nếu như bệnh tình em tốt lên, nếu như em nguyện ý cùng bác sĩ chưa trị thật tốt, thấy thuốc nói với anh, nói em hoàn toàn bình phục, anh liền rời đi."
Diêu Bối Địch nhìn chằm chằm vào anh, nhìn khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm túc.
"Vậy sao? Đây chính là điều kiện anh nói với tôi?!" Diêu Bối Địch mở miệng hỏi.
Tiêu Dạ gật đầu.
Coi như là thế đi.
Anh không có tư cách gì nói cho cô bất luận cái gì.
"Quả nhiên rất mê người. Nhưng tại sao là tôi phải vì anh đi xem bênh! Loại bệnh này gọi bệnh tâm thần ?! Chứng suy nghĩ tiêu cực ?! LÀm sao có thể! Tiêu Dạ, tôi thậm chí biết rõ tôi đối với anh có hận, không phải suy nghĩ tiêu cực mà là thực tế."
"Anh biết. Nhưng nếu là Tiêu Tiếu? Em đối với Tiêu Tiếu có phải hay không suy nghĩ tiêu cực, Tiêu Tiếu đã rời khỏi chúng ta, rời đi rồi, nhưng tại sao em vẫn còn muốn tin, Tiêu Tiếu đang ở bên cạnh em, em tại sao phải xem những đứa nhỏ khác là Tiêu Tiếu, em tại sao phải làm điểm tâm cho Tiêu Tiếu. . ."
"Im miệng!" Diêu Bối Địch đột nhiên gầm lên, thuận tay cầm một cái gối trên sofa, hung hăng ném trực tiếp lên mặt của Tiêu Dạ.
Thật sự thì không đau.
Bởi vì cái gối khá mềm.
Nhưng một giây kia lại khiến anh bình tĩnh lại.
Anh nhìn Diêu Bối Địch đang giận dữ, nhìn cô không chút khống chế, cơ thể run run :"Tiêu Dạ, nếu không phải anh không ngừng rắc muối năm lần bẩy lượt lên vết thương của tôi sao?!"
Tiêu Dạ khẽ nuốt nước bọt, một mực nói :"Anh chỉ là muốn để em biết, trên cái thế giới này thật sự không còn Tiêu Tiếu. . ."
"Có!" Diêu Bối Địch khẳng định :"Tiêu Dạ anh im miệng cho tôi, im miệng! Tôi nói là có!"
"Diêu Bối Địch, chúng ta đi khám bác sĩ. Bác sĩ sẽ nói cho em, em bây giờ rốt cuộc thế nào!"
"Tôi sẽ không đi!" Diêu Bối Địch kích động đến đỏ bừng hốc mắt, giọng nói có chút lớn, thậm chí gào lên :"Tôi sẽ không đi, coi như cùng anh hành hạ nhau cả đời cũng tốt, tôi sẽ không đi cái gì gọi là bác sĩ tâm lý đó! Tôi không có bệnh!"
Nói xong, Diêu Bối Địch sải bước chạy lên lầu.
Bên tai vẫn là tiếng bước chân vô cùng nặng nề của Diêu Bối Địch.
Tiêu Dạ ngồi ở ghế sofa.
Nhìn phòng khách đột nhiên tỉnh táo, mới rồi vang lên giọng nói giận dữ đủ kiểu của Diêu Bối Địch.
Chung quy không thể nói chuyện thật tốt, vốn không thể nói xong một lời, giữa bọn họ không có cách nào hóa giải, một lúc không thể gỡ bỏ hết.
Tiêu Dạ dựa vào ghế sofa, đột nhiên không biết phải làm gì.
Anh thậm chỉ là vô lực đến mức không biết tiếp theo phải nhưu thế nào ?!
Không nhúc nhích dựa vào ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn, im lặng.
Thời gian trôi qua, từng chút từng chút.
Ngoài cửa lớn vang lên tiếng chuông.
Tiêu Dạ đi ra cửa, nhìn màn hình, đứng ở cửa là hai người lớn tuổi.
Trong lòng thật sự có chút cảm động.
Anh cho là ít nhất phải đợi đến ngày hôm sau họ mới tới, không nghĩ nhanh như vậy bọn họ đã tới, tự mình tới nhà anh.
Anh nhanh chóng mở cửa, cung kính gọi bọn họ :"Ba, mẹ."
Hai người lớn tuổi khẽ gật đầu.
Tiêu Dạ cầm trong tủ giày ra hai đôi dép.
Hai người lớn tuổi thay xong, Diêu mẹ có chút nóng nảy hỏi :"Tiêu Dạ, Bối Địch đâu?"
"Ở trên phòng." Tiêu Dạ vừa nói.
Diêu mẹ vội vàng muốn lên lầu."
"Mẹ." Tiêu Dạ đột nhiên gọi bà lại.
Diêu mẹ nhìn con rể mình, dừng bước chân, trên mặt là vẻ lo âu.
"Mới rồi con cùng Diêu Bối Địch cãi nhau, cô ấy rất ghét đi bệnh viện. Bây giờ có thể không muốn hồi phục. Bác sĩ nói cố gắng không nên dùng phường thức áp bức, như vậy sẽ khiến Diêu Bối Địch không thích. Cho nên xin mẹ đừng ép cô ấy, từ từ chờ cô ấy chấp nhận." Tiêu Dạ nói.
Diêu mẹ tựa hồ đứng hình một giây.
Bà vẫn cảm thấy Tiêu Dạ là một người thô lỗ man rợ, cân nhắc chuyện sẽ không tỉ mỉ như vậy, đối với Diêu Bối Địch khẳng định cũng tùy tiện. Giờ đây bà ngược lại đối với Tiêu Dạ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Được, mẹ biết." Diêu mẹ gật đầu nói.
Tiêu Dạ thật lòng cảm kích :"Cám ơn mẹ."
Diêu mẹ gật đầu, vội vã lên lầu.
Diêu ba dừng lại một giây, sau vẫn là theo chân Diêu mẹ lên lầu.
Cửa phòng khóa chặt.
Diêu mẹ gõ cửa :"Bối Địch, mở cửa, là mẹ."
Ít nhất mất gần 2 phút, Diêu Bối Địch mới mở cửa phòng, hốc mắt đỏ hoe, khóe miệng lại cố ý kéo lên một nụ cười dịu dàng.
Diêu mẹ nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, lỗ mũi chua xót.
Từ nhỏ liền nghe lời, từ nhỏ đã khôn khéo, từ nhỏ sẽ không muốn ba mẹ lo lắng, từ nhỏ luôn suy nghĩ cho người khác. . . Biết điều như vậy, tại sao trời cao lại khiến cho cô bị hành hạ nhiều như vậy.
Diêu Bối Địch nhìn mẹ cô đột nhiên hốc mắt đỏ, trong lòng đau xót.
Khoảng thời gian này có phải hay không luôn khiến bọn họ lo lắng như vậy cho cô ?!
Mới rồi Diêu Bối Khôn nói không sai, cha mẹ cô khoảng thời gian nay đều đem hết tinh lực đặt lên người cô, mà cô còn luôn khiến bọn họ khó sống như vậy. . .
Cảm thấy bản thật thật là bất hiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro