Q3. Chương 3: Phát sinh chuyện sống chết (3) Căn cứ bí mật.

edit: tiểu hoa nhi.



Kiều Tịch Hoàn im lặng nằm dưới nước biển.

Cố Tử Thần người đàn ông kia nói đi là đi, rõ ràng nửa điểm lưu luyến cũng không có.

Cô nhìn bốn phía xa lạ, nhìn biển khơi trống rỗng.

Cố Tử Thần nói rời đi, bọn họ đi hướng nào ?! Nơi này nhìn xa xăm, cô thật không muốn ở trong mặt biển mà phiêu đãng đâu, có thể nếu để cô lại chỗ này, nhớ tới nhiều người đối với Cố Tử Thần nhìn chằm chằm thế, cô tình nguyện chết chìm trong nước biển.

Kiều Tịch Hoàn ôm hai chân, trời tối, thời tiết đột nhiên giảm nhiệt độ.

Cô run lẩy bẩy ngồi trong nước biển, bên tay giống như nghe được tiếng vang.

Cô rúc cơ thể trốn vào sau một tảng đá, không dám nhúc nhích nửa phân.

Cô len lén hìn về phía trước cách đó không xa có mấy người thổ dân, đoàn người phảng phất hết sức vui vẻ ở trong nước biển chơi đùa, nhìn qua không buồn không lo, phát ra một ít tiếng nói có phải hay không là cười đùa vui mừng.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào một mình trốn ở nơi đó.

Cô Tử Thần kia rốt cuộc đã đi nơi nào ?!

Là đột nhiên bị phát hiện không đi được, hay là dứt khoát bị chìm vào ôn nhu kia rồi.

Đàn ông đều là loại động vật nửa thân dưới, mười vạn hay một ngàn vẫn bị dẫn dụ ?!

Kiều Tịch Hoàn không nhúc nhích nhìn mấy người trước mặt chè chén say sưa, qua thật lâu, những người đó chơi đùa đủ rồi tốp ba tốp năm rời đi.

Kiều Tịch Hoàn hít một hơi thật sâu, một giây kia hơi buông lỏng.

"Ô ô oa oa!" Đột nhiên vang lên một âm thanh.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, chẳng biết lúc nào đột nhiên xuất hiện trước mặt là một tên đàn ông thổ dân, tên đàn ông thổ dân như là có chút sợ hãi hiếu kỳ đánh giá cô, không gian bóng tối, liền chỉ có thể nhìn được trên người hắn đen nhánh, cặp mặt chớp động.

"Tôi, tôi đang tắm, tôi không phải chạy trốn. . ." Kiều Tịch Hoàn lo lắng nói.

Vừa nói xong cảm thấy mình ngu xuẩn thật sự.

Đây không phải là nơi không thể dùng ngôn ngữ sao ?!

Thật tốt, nhìn đối phương mặt mũi mờ mịt, đối phương hẳn là nghe không hiểu.

Kiều Tịch Hoàn trợn to mắt cùng người đàn ông thổ dân kia mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong đầu toát ra vô số suy nghĩ!

Cố Tử Thần kia có phải hay không thực sự quên mất cô rồi, lâu như vậy nhẫn tâm vứt bỏ cô ở nơi này, một mình lâu như vậy ?!

Vạn nhất, vạn nhất cô bị làm sao thì thế nào. . .

Tròng mắt đột nhiên căng thẳng, thân thể cứng ngắc.

Người đàn ông thổ dân trước mặt đột nhiên đưa ngón tay đen thui ra đâm một chút vào cánh tay Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn hắn.

Người đàn ông thổ dân cảm thấy rất có ý, lại dùng ngón tay đâm đâm cánh tay cô.

Đâm xong, còn hết sức vui vẻ nhảy múa.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thế giới toàn bộ màu đen.

Những tên thổ dân này có phải hay không nhàm chán như vậy!

Cô ngửa mặt lên trời thở dài.

Cố Tử Thần anh nha nếu không ra, trinh tiết em đây khó giữ được!

"Ô ô oa oa". Người thổ dân đột nhiên lớn tiếng nói, sau đó tự nhiên đưa tay kéo tay cô đi.

"Ngươi đừng đụng tôi." Kiều Tịch Hoàn thét chói tai.

Một tay hất tay hắn ra, rất là bài xích.

Người thổ dân bị hành động của Kiều Tịch Hoàn làm cho ngơ ngẩn, thật lâu không có phản ứng nhìn cô.

Tim Kiều Tịch Hoàn đập vô cùng khẩn trương, mới vừa rồi cô có phải hay không chọc dân tên thổ dân này rồi ?! Trước kia có lúc nhàm chán cô sẽ nhìn rưng cây, sau đó sẽ tưởng tượng dã nhân trong truyền thuyết, nghe nói những dã nhận sinh trưởng ở nơi này sẽ tàn nhẫn đến mức có thể ăn thịt người.

Cả người cô bắt đầu hoảng sợ, đang không biết phải làm sao.

Tên thổ dân đột nhiên ưu thương xoay người.

Bóng lưng nhìn qua còn rất chán nản, dường như buồn đến cực điểm.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt há miệng nhìn tên thổ dân đó, trong lòng một giây kia nói không được thật sợ hãi.

Có lầm hay không ?!

Cô đồng tình đến nỗi không thực tế rồi!

Cắn môi, tiếp tục ngồi trong nước biển, chờ đợi.

Càng chờ càng hấp tấp.

Đang thấy mình bắt đầu suy nghĩ cực đoan, một giọng nói ở bên tai vang lên :"Để em chờ lâu rồi."

"Anh nha cũng biết khiến em phải chờ lâu, nếu anh không ra, em con mẹ nó liền tự sát." Kiều Tịch Hoàn hỏng mất kêu to, vừa kêu vừa xoay người, trong nháy mắt cả người giật mình.

Cố Tử Thần dẫn theo một thổ dân.

Tên thổ dân kia nhìn cô, vốn là cao hứng vô cùng lại đột nhiên mất mát cúi thấp đầu.

Kiều Tịch Hoàn luôn cảm thấy những người này vóc người cơ bản cũng giống nhau, cô căn bản không phân rõ, giờ phút này lại thật rõ ràng, cái người thổ dẫn vừa rồi cô mới vô tình "Tổn thương" là hắn.

Cố Tử Thần nhìn ánh mắt cô khác thường, nói :"Hắn giúp anh làm một cái bè gỗ."

"Anh làm sao kêu hắn giúp anh làm?" Kiều Tịch Hoàn thán phục.

"Anh đưa cho hắn một cây đao Thụy Sĩ, hắn giúp anh làm." Cố Tử Thần nói như không có gì.

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

"Tới, thay quần áo đi." Cố Tử Thần nói, xoay người ra dấu gì đó cho người thổ dân kia.

Người thổ dân vội vàng gật đầu xoay người.

Cố Tử Thần đem quần áo của Kiều Tịch Hoàn mặc cho cô trước, như cũ vẫn mặc áo chống đạn cho cô, chuẩn bị xong mọi thứ, tên thổ dân kéo bè gỗ cùng với cây trèo thuyền xuống ước, tên thổ dân còn nhiệt tình đem bè gỗ cố định sau đó đỡ bọn họ lên.

Kiều Tịch Hoàn cứ như thán phục nhìn Cố Tử Thần chinh phục tên thổ dân, nhìn họ đi xa xong, tên thổ dân còn đang không gừng vẫy tay, không ngừng hướng bọn họ vẫy tay.

Xa xa, thẳng đến khi biến mất.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Anh thực sự có bản lãnh nha? Thành thật khai báo, anh rốt cuộc tại sao đi lâu như vậy?"

"Anh chuẩn bị đầy đủ đồ, dĩ nhiên là tốn thời gian." Sau đó giống như là ảo thuật vậy từ trong quần áo của anh nhìn qua cũng không thấy trái cây gì, vẫn chỉ là một chai nước ngọt, còn có một chút thịt nướng.

"Anh có phải hay không cùng những người phụ nữ kia làm gì rồi?" Kiều Tịch Hoàn hung hãn nói.

Cố Tử Thần cười một chút, sờ đầu cô :"Đừng có nói đùa."

"Nhìn em giống như là nói đùa sao?"

"Kiều Tịch Hoàn em thật sự không thể bình thường sao? Anh bây giờ eo trật cũng không thể đứng lên, em còn muốn anh làm gì?!" Cố Tử Thần tức giận nói.

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn anh.

Cố Tử Thần đảo cặp mắt trắng dã, từ trong quần áo cầm ra một viên đá trong suốt lớn chừng ngón tay, đưa cho Kiều Tịch Hoàn :"Cho em."

"Cái gì đây, thủy tinh sao?" Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên hỏi.

Một viên lớn như vậy nhất định là thủy tinh.

"Em cảm thấy chỗ này sẽ có thủy tinh sao?"

"Là kim cương?!" Kiều Tịch Hoàn kêu lên.

"Anh đoán chắc là thế."

"Ai cho anh?"

"Mới vừa rồi người thổ dân đó. Anh thu thập đồ đạc xong liền chạy ra ngoài tìm anh, nửa đường gặp người thổ dân kia, hắn đặc biệt hưng phấn, kéo anh đi vào bên trong, anh không muốn gây ra động tĩnh gì liền theo hắn đi mấy bước, hắn hưng phấn từ trong mặt đất moi ra viên này đưa cho anh, anh xem một chút, độ sáng bóng tốt lắm, nhận."

"Cố Tử Thần, anh thế là gạt đồ nhà người ta."

"Anh không phải cho hắn một cây đao Thụy Sĩ sao?"

"Hắn cũng làm bè gỗ cho anh không phải sao? Lại còn vững chắc như vậy." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói :"Hơn nữa cuộc mua bán này, hiểu biết đều rõ anh chiếm tiện nghi lớn!"

Không chừng người thổ dân kia chính là hết sức phấn khởi mang cô đi xem viên kim cương này, cô có phải hay không thực sự đả thương lòng hắn.

Thấy thế nào, cảm giác người thổ dân kia đơn thuần chỉ là tốt mà thôi.

Bọn họ rời đi hắn còn vẫy tay, không thông báo cho những người khác, là muốn bọn họ chạy trốn đi sao ?!

"Em trả lại cho anh." Cố Tử Thần sầm mặt, đưa tay muốn cầm lấy viên kim cương.

"Không muốn." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nắm trong lòng bàn tay :"Đồ đưa cho em, không có đạo láy nào trở về cả."

Một viên kim cương lớn như vậy, đào lên ở trong rừng tậm nguyên thủ, không chừng giá trị liên thành. . .

Đánh chết không trả.

Cố Tử Thần nhìn bộ dạng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng giơ giơ lên, đột hiên buông mái trèo xuống, nằm ở bè gỗ, vươn vai một cái nói :"Có muốn tới nghỉ ngơi một chút hay không."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, thật lâu, cứ như vậy nằm ở bên cạnh anh.

Bây giờ sắc trời đã tối.

Hiếm có trên bầu trời môt vầng trăng tròn treo cao, chiếu sáng mặt biển yên tĩnh khác thường.

"Cố Tử Thần, chúng ta sẽ phiêu lưu trên biển bao lâu thế?" Kiều Tịch Hoàn không nhịn được hỏi.

Cô quả thật rất nhớ giường lớn ở nhà.

Cô nếu có thể bình an, cô nhất định nằm ở trên giường ba ngày ba đêm không xuống, cô muốn cùng chăn của cô hung hăng triền miên.

Có chút phiền muộn như vậy.

Bên tai, giống như được âm thanh.

Không phải đặc biệt vang dội, nhưng tuyệt đối có tiếng, mà còn thay nhau vang lên.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn gò má mệt mỏi của người đàn ông này.

Nhanh như vậy đã ngủ ?!

Ngày hôm qua một đêm ngâm ở trong nước biển, hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nửa buổi chiều còn không ngừng cùng cô ở chung. . .. Trong lòng cô đột nhiên có chút cảm động.

Thật ra thì không phải ai cũng đều là người sắt.

Có lúc chỉ bởi vì giữ vừng lòng kiên trì, để cho bản thân tự nhìn lên sẽ không ngã xuống.

Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười nhạt.

Nói thật, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, nói không oán trách Cố Tử Thần đều là gạt người, cô rõ ràng có thể vô cùng thoải mái nằm ở trên giường lớn, hưởng thụ đủ mọi vinh hoa phú quý, căn bản không cần trải qua nhiều việc đau thương như vậy. Nhưng bởi vì Cố Tử Thần, bởi vì anh mang cô tới cái đảo xa lạ này, trải qua cuộc sống không thuộc về mình.

Cô đột nhiên hít một hơi thật sâu, lẳng lặng dựa vào Cố Tử Thần.

Bè gỗ làm thật tốt, vững chắc rồi không nói, ở trên mặt biển bồng bềnh như vậy nước biển cũng không chảy vào được.

Thổ dân rất am hiểu những thứ này sao ?! Cho nên Cố Tử Thần xấu xa đó hẳn là đã suy nghĩ bản thân tự phải làm còn không bằng để cho thổ dân họ làm!

Người nơi này có rất nhiều tư tưởng, Kiều Tịch Hoàn hoảng hốt nhận thấy thật giống như Cố Tử Thần cũng biết ?!

Cố Tử Thần có phải hay không biết đặc biệt nhiều? Cho nên mới như vậy, gặp bất cứ chuyện gì cũng là bộ dạng ấy, dáng vẻ mạnh mẽ thành công, giống như trong cuộc đời chưa có chuyện gì là không thể giải quyết ?!

Không biết anh là tự đại hay là tự tin.

Tóm lại ở bên người anh, sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

Bóng đêm rất nồng.

Trong nháy mắt còn có cảm giác, nếu như không trải qua nhiều việc chấn động lòng người như vậy cũng không thấy được nhiều cảnh sắc đẹp đến thế.

Chậm rãi, Kiều Tịch Hoàn cũng nhắm mắt lại.

Cô cũng mệt mỏi lắm rồi.

Rất nhanh.

Hai người ngủ thật say, mặc cho bè gỗ trôi trên mặt biển, không có mục đích bồng bềnh trôi.

Đây chính là tự do.

Một loại cảm giác đã lâu không nói được, chạm đến sâu trong nội tâm mỗi người, không cách nào đè nén sợ hãi.

Giống như đang ở trong mộng vậy, khắp nơi đều yên tĩnh, xung quanh có vật gì đó luôn luôn đung đưa, mang cô đi về phía con đường chính đạo.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đột nhiên có chút nhức mắt, cô lại nhắm mắt lại thật chặt.

"Tỉnh chưa?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam quen thuộc.

Kiều Tịch Hoàn lấy tay che mắt mình lại, thật lâu khi đã thích ứng với ánh sáng, mở ra.

Mặt trời nhô lên cao.

Cô đây không tim không phổi đã ngủ được bao lâu ?!

"Em ngủ rất lâu." Trên tỉnh đầu người đó nói.

"Vì cái gì không đánh thức em?" Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên hỏi.

"Lại không có chuyện gì mà." Cố Tử Thần trả lời như chuyện đương nhiên, anh bây giờ ngồi ở bè gỗ, dùng mái chèo gỗ dựng lên giống như một cái ghế tựa.

Kiều Tịch Hoàn giật giật tròng mắt, suy nghĩ một chút cũng đúng.

Cô không giúp được gì, thì dĩ nhiên chỉ có đi ngủ.

Cô động đậy một chút cảm thấy đau đầu, nhìn xung quanh :"Chúng ta có phải hay không lại bắt đầu không có mục đích mà chu du?"

Cố Tử Thần gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một hồi, không nói gì.

Cố Tử Thần đem trái cây ra, cố ý chọn trái cây tương đối lắm nước đưa cho Kiều Tịch Hoàn :"Trước ăn gì một chút đi."

"Được." Kiều Tịch Hoàn nhận lấy.

Một hớp nhỏ ăn.

Cố Tử Thần nhìn cô, đột nhiên để mái chèo gỗ xuống, ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, nhìn gò má có chút chán nản của cô.

"Thật ra thì trước kia anh đã đi qua khu vực hoang dã này, không phải hòn đảo này, là đảo sâu hơn ở phía Châu Phi, chỗ đó người so với nơi này càng nguyên thủy hơn." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn buồn bực.

Cố Tử Thần tại sao đột nhiên lại nói cho cô những việc này.

"Lúc đó là vì thi hành một nhiệm vụ, anh cần đuổi giết người nọ, vừa vặn hắn trốn vào chỗ đó. Vì hoàn thành nhiệm vũ, đi ngay vào khu hoang dã. Thật ra thì người thổ dân, nói kinh khủng cũng kinh khủng, bởi vì bọn họ đặc biệt bài xích với người ngoài, trong lòng cho rằng người ngoài sẽ phá hư sinh thái của bọn họ. Nói không kinh khủng là bởi vì người nơi này vô cùng đơn thuấn, ở trong thế giới của bọn họ chỉ có ăn uống vui đùa, không có bất kỳ âm mưu nào, mỗi ngày có thể ăn đầy bụng, nếu như vẫn có thể chiến thắng những tộc dã nhân khác đối với bọn họ mà nói chính là chuyện hạnh phúc nhất."

"Ah." Kiều Tịch Hoàn đáp một tiếng.

Cho nên nói Cố Tử Thần ở khu thổ dân kia mới có thể muốn gì được nấy ?!

"Anh còn đi qua rất nhiều nơi, đi qua cả chỗ có chiến trách ở quốc gia Tư Lợi Á. Chỗ nó bạo loạn rất nhiều, có lúc người nằm trong nhà ở trên giường, đột nhiên bị nổ tan xương nát thịt, dĩ nhiên sẽ chết bỏ mạng lại. Thời điểm lúc đó anh đi thiếu chút nữa thì ở trên giường một khách sạn mất mạng, may mắn dưới sự giúp đỡ của Lộ Viễn tránh được một kiếp. Sau đó anh còn đi qua mấy quốc gia lạc hậu nhất Châu Phi, chỗ đó người nghèo căn bản không còn cách nào mà tưởng tượng, tư tưởng của bọn họ thiếu thốn vô cùng, cho tới bây giờ không chấp nhận bất cứ sự vật gì mới mẻ. Anh đã từng đụng phải một đội bác sĩ Trung Quốc tới đó chữa bệnh, ngay khi bọn họ tuyên truyền về bệnh AIDS, ngay khi tuyên truyền về việc phòng tránh thai, rất nhiều người đối với bọn họ ác ý ra mặt, thậm chí bọn họ còn đem bao cao su thổi thành bong bóng. Đội ngũ bác sĩ bị buộc phải ngồi ở trong nhà thờ cũ nát. Mà đúng lúc ấy anh cũng đang ẩn núp ở đó, sau đó đụng phải một người cũng coi như là người quen." Cố Tử Thần nói, nghe như là một câu truyện trong sách, cho nên Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.

"Đụng phải ai?"

"Phó Tử Văn em gái Phó Bác Văn." Cố Tử Thần nói.

"Cô nàng là loại thiên kim nhà giàu cũng sẽ tới chỗ đó sao."

"Người có chí riêng." Cố Tử Thần cười một tiếng :"Thật ra thì rất nhiều người vì lý tưởng cũng sẽ làm một vài chuyển người nhà cảm thấy cực đoan, thật ra thì người bên ngoài nhìn thấy cảm giác đó là một chuyện vô cùng vĩ đại. Anh vẫn cho là anh đã làm những chuyện thật vĩ đại, bây giờ nghĩ lại . . ."

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

Nhìn trên mặt anh, hiếm khi thấy lộ ra ngoài vẻ tịch mịch.

"Trước đó Võ Đại có hỏi anh, rốt cuộc giấu giếm cái gì. Thật ra thì anh cũng không phải muốn giấu giếm bọn họ cái gì, chẳng qua là cảm thấy có rất nhiều chuyện chưa thành công thì anh không cần phải cho bọn họ hy vọng. Mà anh thực sự muốn đảm bảo được an toàn của bọn họ."

Kiều Tịch Hoàn không hiểu Cố Tử Thần cùng tình cảm bạn bè kia của anh lắm, thật ra từ lúc anh nguyện ý đem đồng hồ đưa cho Võ Đại một giây kia, đã có rất nhiều tình cảm không thể dùng lời mà hình dung được, hành động chứng minh hết thảy.

Cố Tử Thần trầm mặc một hồi nói :"Đi đến nước này, mọi thứ cũng bởi vì Lộ Viễn, cậu ấy chết trên một mặt trận. Lộ Viễn đang thi hành nhiệm vũ cuối cùng trước đó cậu ta nói với anh phải rời đi, cậu ta muốn có hạnh phúc của mình. Sau đó còn nói anh giúp cậu ta giấu đi bí mật này. Cậu ta thực sự không phải là người cuộc cục tình báo quốc gia, cậu ta là một đặc đông của cục tình báo trung ương trong nước Z. Chủ yếu là nằm vùng bên trong trụ sở, tùy thời giám sát theo chiều hướng của căn cứ. Theo Lộ Viễn nói, cục tình báo quốc gia thực sự đã sớm nằm dưới sự theo dõi, trung ương vốn đối với cục tình báo quốc gia tồn tại những nghi kỵ, thậm chỉ có tâm tư giải tán, nhưng một tổ chức thành lập quá lâu muốn giải tán cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Huống chi cục tình báo quốc gia là do nước Z thành lập đã trở thành tổng cục tình báo độc lập, coi như là cũng có một trụ sự tương đối có thế lực. Mà thời điểm thành lậ chính là đặc biệt vì quốc gia làm một vài chuyện đường đường chính chính nhưng lại nói là vì chuyện hòa bình của thế giới. Ví như ám sát người quan trọng nào đó của quốc gia nào đó, ám sát kẻ phản động, lấy trộm cơ mật của nước đó, tổ chức sẽ am thầm đổi chác một ít. . . Vân vân."

"Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần gợi lên hứng thú cực lớn.

"Sau đó. Cục tình báo quốc gia trong quá trình đó phát triển càng ngày càng mạnh, trên tay càng cầm những thứ giá trị nhiều hơn, hơn nữa cục tình báo quốc gia có một đoạn thời gian dài bắt đầu một mình đảm đương những thứ quan trọng, trung ương đối với việc quản chế càng ngày càng vô lực. Vì vậy nghe Lộ Viễn nói, nước Z lần lượt thành lập hai cục tình báo, chính là vì phòng ngừa cục tình báo quốc gia có thế lực quá lớn, sau đó thì không thể khống chế nữa. Mà Lộ Viễn chính là một đặc công trong cục tình báo, Lộ Viễn nói mai phục ở cục tình báo quốc tế khẳng định không chỉ có mình cậu ta, còn có những người khác nhưng người này cậu ta tạm thời chưa phát hiện ra. Sau đó, bởi vì Lộ Viễn đột nhiên có người mình muốn theo đuổi, cậu ta đã nộp đơn từ chức với cục tình báo trung ương, sau đó đối với cục tình báo quốc gia cũng muốn rời đi. Cục tình báo quốc gia không biết từ khi nào thì biến chất. Lộ Viên là người thứ nhất nói muốn rời khỏi cục tình báo quốc gia, cho nên mọi người không biết có phải hay không mỗi một người rời khỏi căn cứ cũng sẽ phải dùng cách thức này để cho bọn họ rời khỏi vĩnh viễn. Dĩ nhiên, loại phương thức này dùng để rời đi cũng có chỗ dễ hiểu, tất cả bí mật đã từng biết, tuyệt đối sẽ không từ miệng người đó nói ra, cũng sẽ không tiết lộ bí mật của căn cứ, bảo đảm tuyệt đối tính thần bí."

"Sau khi Lộ Viễn rời đi, anh để cho đội viên giải tán, cái này mà nói đối với căn cứ là một tổn thất lớn, căn cứ muốn bồi dưỡng một người cũng không hề dễ dàng, cũng phải trải qua mười mấy năm, hơn nữa thuộc hạ của anh mấy người này đều là nhân tài đều có thể thi hành dộc lập nhiệm vụ một mình. Đối với căn cứ mà nói đây là một khoản tổn thất nặng, mà anh cũng biết anh làm như vậy chính là hoàn toàn cùng căn cứ đối đầu. Bất quá căn cứ đối với anh tồn tại sự lo sợ, bọn họ vẫn cho là trên tay anh nắm văn kiện quan trọng, thực sự thì trên tay anh cũng cầm một ít đồ, đủ để cho nước Z đánh dẹp đi căn cứ." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh :"Ý anh chính là, cục tình báo quốc gia cũng chính là căn cứ mà các anh luôn luôn nói tới, thật ra đối với nước Z mà nói là tập đoàn tội phạm? Có thể hiểu theo cách cực đoan đó sao ?!"

"Mặc dù cực đoan một chút, nhưng quả thật là như vậy." Cố Tử Thần nói :"Cục tình báo quốc gia đã bắt đầu tự tiện tiếp nhận một vài chuyện nước Z không cho phép, mà những chuyện này cục tình báo quốc gia chính là muốn mưu lợi cho bản thân, thị trường đã lan ra cả những nước khác đã không còn là nơi mà nước Z có thể khống chế. Tất cả hành động của cục tình báo quốc gia bắt đầu ở nước Z, cuối cùng tính chất phát triển đã không còn thuộc về bất kỳ quốc gia nào, cơ cấu đặc thù. Mà trên toàn thế giới không phải là không có tiền lệ."

"Lộ Viễn tại sao lại nói nhiều với anh như vậy?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi, thực sự vẫn là ngạc nhiên.

Coi như là đặc công, theo lý sẽ không nói ra nhiều cơ mật như vậy.

Cố Tử Thần hơi hí mắt nói :"Có lẽ Lộ Viễn cũng tự biết có thể bởi vì hành động to gan của bản thân. Hơn nữa cậu ta nói cho anh nhiều như vậy chẳng qua là nhắc nhở anh trước, không nên quá lệ thuộc cũng như trung thành với căn cứ, căn cứ bây giờ đã là tứ bề khốn đốn. Không chừa một mống, có lẽ sẽ hoàn toàn tan rã, mà mặc kệ là cục tình báo quốc gia cũng được, cục tình báo trung ương cũng tốt, tất cả đều đều nguy hại đến sự an toàn chân chính của quốc gia thì vì tai họa ngầm cũng sẽ không chút lưu tình mà diệt trừ. Mà bọn họ bồi dưỡng nhiều nhân tài quan trọng trong căn cứ, ở trong phạm vi hẳn chỉ có thể nhận lấy cái chết."

"Nhưng cho tới bây giờ, căn cứ vẫn tồn tại." Kiều Tịch Hoàn vĩnh viễn cũng có thể hỏi điểm chính.

Cố Tử Thần nói :"Đó là bởi vì chúng ta rời đi, đối với căn cứ là một đả kích lớn. Bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, những thứ kia vốn là có thể thực hiện nhưng kế hoạch lại bị mắc cạn. Mà một cục tình báo lớn như vậy, nước Z không phải nói có thể trừ đi là trừ đi không còn một mống, sẽ đưa quốc gia vào một cuộc rối loạn, huống chi đối với nước Z mà nói còn có rất nhiều những kẻ khác nhìn chằm chằm vào họ còn muốn thấy được nước Z nội chiến, một khi nước Z bùng nổ, những nước khác sẽ nhúng tay vào cố ý khơi mào thị phi trên thế giới, em nghĩ đất nước cuối cùng sẽ phát sinh gì không? Rất nhiều chính quyền cũng sẽ vì thế mà giao động. Cho nên phàm là dính đến chuyện đất nước, luôn phải cận thận hết sức mới được."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Trước kia đối với hoàn cảnh cùng hiểu biết của anh cũng chỉ là ấn tượng mà thôi.

Chưa từng nghĩ dính dáng đến có thể sâu xa như vậy, giữa một quốc gia với một quốc gia phân tranh.

Cô có phải hay không vẫn luôn coi thường Cố Tử Thần.

Xem thường người đàn ông này, đeo lên lưng một ít nước hận thù nhà.

"Anh dùng 8 năm, liên lạc với lãnh đạo thượng cấp của Lộ Viễn, một thành viên cục tình báo trung ương nước Z." Cố Tử Thần tiếp tục nói :"Thân phận anh đặc biệt, bên kia không nhất định tin anh. Mà Lộ Viễn cũng không để lại cho anh vật gì có giá trị để bên kia công nhận. Cho nên một thời gian dài anh vì muốn lấy được tín nhiệm của bọn họ mà làm một số việc. Lần trước anh rời đi cũng là do bên kia chủ động tìm tới anh, để cho anh đi theo một chuyến đến tổng cục tình báo trung ương, thời gian chờ đợi cho chút dài, chúng ta bắt đầu xuất động kế hoạch dẫn xà. Cục tình báo quốc gia đến lúc này đã không còn là thứ mà nước Z có thể nắm trong tay, có thể không dấu vết mà diệt trừ, mà chuyện cần làm nhất đó là anh có thể cung cấp giá trị hữu dụng cho bọn họ."

"Cố Tử Thần anh thật vĩ đại." Kiều Tịch Hoàn xúc động.

"Không." Cố Tử Thần nói :"Đã từng cảm thấy mình thật vĩ đại, có thể vì quốc gia mà làm nhiều chuyện, có lẽ chính là một lần hành động ám sát nho nhỏ đó là có thể ngăn bạo loạn ở hai quốc gia. Trải qua thời còn trẻ hết sức lông bông, bây giờ lại cảm thấy mình làm những chuyện vĩ đại kia thực sự cũng như khói mây, cái gì cũng không đúng. Ngược lại đến lúc Lộ Viễn chết mới phát hiện, anh chỉ muốn bảo vệ bạn bè của anh mà thôi. Anh thật rất ích kỷ, Kiều Tịch Hoàn."

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

"Anh sở dĩ ở theo cục tình báo trung ương chỉ là muốn thông qua cục tình báo trung ương để hoàn toàn phá hủy cục tình báo quốc gia, em biết người trong căn cứ bắt đầu đuổi giết chúng ta, bây giờ căn cứ biết chúng ta có dính dáng đến cục tình báo trung ương, cũng không chút kiêng kỵ mấy ngày trước ở A Lạp Tư Duy không chút lưu tình hành động ám sát bọn họ đối với chúng ta có một loại quyết tâm. Mà lúc này, cục tình báo trung ương vì thế mà bảo anh cũng bọn họ ắt phải đối lập với tình báo quốc gia. Đây là anh cố ý gây ra mâu thuẫn, cục tình báo trung ương vì có đầy đủ chứng cứ thậm chí muốn gãi đúng chỗ ngứa đó là diệt trừ cục tình báo quốc gia, thì sẽ lệ thuộc vào anh cùng người của anh, cho nên cuộc phân tranh này do anh đẩy lên." Cố Tử Thần nói :"Nếu như thất bại anh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nước Z."

Đề tài có chút nặng nề.

"Tại sao đột nhiên lại nói cho anh nhiều bí mật như vậy?" Kiều Tịch Hoàn ngẹo đầu hỏi.

Cố Tử Thần nhàn nhạt nói :"Sợ em nhàm chán."

". . ." Kiều Tịch Hoàn một giây kia á khẩu không trả lời được.

Cố Tử Thần cười một tiếng, nhìn cô nói :"Nhưng thực sự không nghĩ muốn giấu giếm em cái gì ? Anh nghĩ em sẽ có hứng thú muốn biết anh rốt cuộc là hạng người gì."

"Ừ, em muốn biết." Cho dù sao khi biết cũng không phải giống như hình dung mà cô đã tưởng tượng.

Cô nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh cứ thế bình tĩnh, giống như không có đặc biệt ưu sầu gì.

Bè gỗ vẫn yên tĩnh trôi trên mặt biển.

Hiếm có, từ tối ngày hôm qua đến bây giờ vẫn sóng êm biển lặng.

Cũng không biết có phải do ông trời đối với bọn họ không tệ hay không.

Kiều Tịch Hoàn ăn xong trái cây lại ăn thêm chút thịt, tiếp tục nằm ở trên bè gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Tử Thần lại chèo tiếp, bè gỗ lẳng lặng không ngừng trôi trên mặt biển.

Mọi thứ thật sự rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn thậm chí không có cách nào tưởng tượng, tiếp theo sẽ phát sinh thêm những thứ gì, chiến tranh vốn vô cùng tàn nhẫn.

Cứ thế lẳng lăng nằm một hồi.

Cố Tử Thần đang trèo bè đột nhiên ngẩn ra.

Anh lớn tiếng kêu Kiều Tịch Hoàn :"Mau nhảy xuống biển."

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn Cố Tử Thần, nhưng trải qua mấy ngày trốn chạy, cũng biết Cố Tử Thần rất cảnh giác, cũng biết anh tuyệt đối sẽ không nói đùa với người khác cho nên cô không nói hai lời trực tiếp nhảy xuống biển, sau đó bè gỗ trôi lỡ lửng, kìm nén hơi thở.

Cố Tử Thần cũng nhảy từ bê trên xuống, ở dưới nước tìm được Kiều Tịch Hoàn, ôm cô mai phục ở dưới bè gỗ.

Bên tai càng lúc càng gần, nghe được tiếng trực thăng, cách mặt biển càng lúc càng gần.

Càng lúc càng gần.

Kiều Tịch Hoàn nhiều lúc cảm thấy bản thân kím nén đến nghẹt thở, lại cố gắng ráng nhịn xuống.

Trực thăng vẫn cứ ở trên cao quanh quẩn, Cố Tử Thần ôm Kiều Tịch Hoàn vô cùng im lặng cách xa bè gỗ mà bơi.

Không biết là địch hay bạn.

Cố Tử Thần không dám tụy tiện lộ trên mặt nước.

Bên tai, đột nhiên nghe được một âm thanh có chút quen thuộc, trực thăng bắt đầu hạ xuống, giọng nói tỏ ra dị thường.

Là Võ Đại.

Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt tỏ ý.

Cố Tử Thần giống như cũng nghe được.

Anh ôm Kiều Tịch Hoàn, chậm rãi từ dưới nước biển ngoi lên.

Mặt biển cách chỗ bầu trời khoảng 2 mét, một chiếc trực thăng luôn luôn xoay tròn xung quanh.

Giống như đột nhiên phát hiện bọn họ tồn tại, trực thăng vội vàng ném xuống một thang dây, ném ở trước mặt bọn họ.

Cố Tử Thần để Kiều Tịch Hoàn bước lên trước.

Sau đó mới theo cái thang đi lên.

Trực thăng chậm rãi nâng lên, bay lên.

Kiều Tịch Hoàn có chút khẩn trương ngồi bên trong trực thăng.

Thật ra trước kia cũng đã thử làm phi cơ, ban đầu không cảm thấy dọa người như vậy.

Võ Đại nhìn bọn họ, hốc mắt đỏ thêm đỏ :"Hai người không có chết."

Kiều Tịch Hoàn mắt căng thẳng, cô đó nha có biết nói chuyện hay không ?!

Võ Đại giống như không có thói quen lừa tình như vậy, vội vàng giải thích tình huống hiện tại :"Đây là Cao Tung, cục tình báo trung ương phái người tới đón chúng ta. Còn có mấy trực thăng khác cũng đang ở trong đại dương tìm tung tích hai người. Chúng tôi tìm hai người đã hai ngày nay, tôi cũng cứ cho là hai người. . . Bất quá thật tốt. Tôi cũng biết hai người sẽ không chết."

Kiều Tịch Hoàn nhìn Võ Đại.

Mới vừa rồi ai nói, hai người lại không chết?!

Bây giờ có nói gì sẽ không chết, cái này không phải mâu thuẫn sao ?!

"Ngoài ra, Doãn Tương đã tới. Mới vừa nhận được tin tức, Mạc Sơ cùng Ôn Đặc Sâm cũng đang trên đường tới, nghe nói cũng chỉ là bị thương nhẹ không nghiêm trọng." Võ Đại nói tiếp.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu một cái.

"Lão đại, chúng ta bây giờ coi như là người của cục tình báo trung ương sao?" Võ Đại có chút mờ mịt hỏi.

"Không tính là." Cố Tử Thần nói :"Tôi cùng bọn họ chẳng qua là hợp tác mà thôi."

"Ừ?" Võ Đại kinh ngạc.

"Sau này cô khỏe rồi tôi sẽ giải thích." Cố Tử Thần không nói thêm nữa.

Võ Đại cũng thức thời không hỏi nhiều.

Cố Tử Thần nhìn phi công trực thăng tên Cao Tung, nhìn hắn đang cầm điện thoại vô tuyến gửi tín hiệu, xong chuyện hắn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, cười chào hỏi :"Luôn nghe tới đại danh của anh, nghe tiếng lâu không bằng gặp mặt, rất hân hạnh được biết anh, tôi là Cao Tung, trước kia từng cùng Lộ Viễn trải qua huấn luyện. Bất quá Lộ Viễn 13 tuổi đã rời khỏi, lúc ấy còn đang suy nghĩ không biết tiểu tử kia đi nơi nào, lại không nghĩ rằng. . ."

Cố Tử Thần khẽ gật đầu một cái, giống như chưa từng nghĩ nói chuyện cũ. Hắn nghiêm túc hỏi :"Để cho tôi lái được không?"

Cao Tung ngẩn ra, cũng không từ chối :"Anh tới đi."

Cố Tử Thần trực tiếp ngồi ở ghế láu, sau đó ra đa tín hiệu căn cứ, bắt đầu mục tiêu lái đi.

Mỗi lần Cố Tử Thần làm một việc đều có mục đích, anh chẳng qua là đang nhìn hải vực trước mặt anh, cách mục tiêu rốt cuộc bao nhiêu xa mà bản thân rốt cuộc mới ở chỗ nào, cùng dự đoán của bản thân có phải hay không đồng nhất.

Đối với bọn họ mà nói, mỗi một lần xuất hành làm nhiệm vụ đều là không ngừng tìm kiếm khuyết điểm, không ngừng học tập.

Tuyệt đối sẽ không để cho nhiệm vụ lần này trở thành sai lâm của nhiệm vụ sau dẫn đến tử vong.

Cố Tử Thần lái trực thăng.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở cách anh không quá xa nhìn bóng lưng cứng rắn của anh.

Cô bây giờ coi như là an toàn phải không ?!

Cô bây giờ giống như còn có chút không tin nhìn mặt biển càng lúc càng xa.

Mới rồi vẫn còn ở trong nước biết thiếu chút nữa còn muốn nghẹt thở, bây giờ lại cao cao tại thượng ngồi ở chỗ này thoải mái như vậy.

Đối với Cổ Tử Thần à nói, chuyện như vậy có phải hay không thường xuyên xảy ra, một giây sẽ đối mặt với cái chết, một giây kế tiếp có lẽ không thể vô tư không lo, cô không thấy được trên mặt Cố Tử Thần có bất kỳ mừng rỡ nào.

Cô cắn cắn môi.

Tận lực khống chế nỗi buồn nhìn về phía trước.

Thật sự cô đang suy nghĩ.

Đối với Cố Tử Thần bọn họ mà nói, cô có phải thật hay không không thể chịu nổi một kích.

Đã từng ở trên thương trường hăm hở, đã từng rất tự tin, chỉ là ở trước mặt nhóm người này, trở nên cực kỳ nhỏ bé.

. . .

Trực thăng vẫn tiến về phía trước.

Đột nhiên giống như tín hiệu truyền đến nguy hiểm, trên phi cơ vang lên âm thanh chói tai.

Tất cả mọi người đột nhiên cảnh giác vô cùng.

Cố Tử Thần trầm giọng nói :"Có một chiếc phi cơ không rõ rín hiệu đang tiến gần."

"Cách bao xa?" Cao Tung cảnh giác hỏi.

"Đại khái, 5 phút sau tới."

"Bên cạnh có một đèn tín hiệu, màu xanh da trời, anh ấn vào đó sẽ có người tiếp viện." Cao Tung lập tức nói.

Cố Tử Thần dựa theo tinh thần làm việc, nghiêm túc nói :"Tôi bây giờ hạ cánh khẩn cấp."

"Được." Cao Tung vội vàng đáp ứng.

Lúc này căn bản không thể do dự.

Ngón tay Cố Tử Thần linh hoạt không ngừng làm việc của phi công, trực thăng dần hạ thấp xuống, thậm chí giống như thiếu chút nữa thì mất trọng lực, Kiều Tịch Hoàn luôn nắm chặt tay vịn, cả người nháy mắt liền ảm đạm.

Cô vẫn cho là, an toàn.

Mẹ kiếp.

Có phải hay không nên để người khác tĩnh tâm chút a!

Một giây trước bản thân còn ưu tư, nháy mắt không còn gì có chăng không biết khủng hoảng gì.

Trực thăng hạ khẩm cấp xuống một mặt bằng, không biết là chỗ nào, trước mặt lại là một rừng cây, trùng trùng điệp điệp.

Không phải lại ở chỗ này chạy trốn chứ.

Kiều Tịch Hoàn đối với rừng cây hoàn toàn tồn tại bóng mờ, nhớ tới ngày hôm qua con rắn lớn kia, nhớ tới ngày hôm qua gặp phải đám thổ dân kia. . .

Cô quay đầu, nhìn Cố Tử Thần, Cao Tung, Võ Đại vô cùng bình tĩnh mà cầm súng lên, Cố Tử Thần lại cầm một cây súng lục nhét vào tay Kiều Tịch Hoàn, sau đó chấp nhận bị Cố Tử Thần kéo xuống khỏi trực thăng, chạy vào chỗ rừng cây kia.

Dọc theo đường chạy có chút mau.

Kiều Tịch Hoàn cơ hồ là bị Cố Tử Thần kéo đi.

Cao Tung cùng Võ Đại túc trực bên cạnh họ, phòng bị rất chặt.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng súng, giống như có người đuổi tới.

Cố Tử Thần hét một tiếng :"Nằm xuống, ẩn nấp."

Sau đó Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần đẩy nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức, cả người thậm chí còn trong trạng thái choáng váng, lại bi Cố Tử Thần nắm kéo núp ở phía sau một tảng đá lớn.

Cố Tử Thần đem Kiều Tịch Hoàn thu xếp ổn thỏa xong, nhanh chóng biến hóa cùng thanh súng lục đen kia, biểu tình trên mặt cho tới bây giờ Kiều Tịch Hoàn chưa từng thấy qua, nghiêm túc, lạnh lùng còn mang theo chút máu tanh.

"Em chớ đi ra, che lỗ tại. Nếu như có người đến gần, anh dậy em dùng súng thế nào. Cho dù đạn có bay tới, nhớ em mặc áo chống đạn cho nên không được hoảng hốt, chỉ cần đầu không bị thương, em sẽ chết." Cố Tử Thần nói từng câu.

Cái gì gọi là đầu không bị thương.

Cô hoảng sợ che đầu.

Cô không muốn.

Bên tai đột nhiên là tiếng súng đùng đùng, điếc tai nhức óc.

Kiều Tịch Hoàn che lỗ tai mình, thân thế run lẩy bẩy.

Cố Tử Thần lúc này cũng có cách nào an ủi Kiều Tịch Hoàn, anh đưa đầu ra, cùng họng súng đen hướng ra ngoài.

"Ầm, phanh."

Quyết chiến sinh tử, chạm một cái liền bùng nổ.

Võ Đại cùng Cao Tung núp ở một bên khác, phối hợp cùng Cố Tử Thần bắt đầu phản công.

Liếc mắt thấy đối phương cũng không có nhiều người, nhiều nhất 5 người.

Phản kích còn có cơ hội.

Cố Tử Thần bóp cò súng, bên kia Võ Đại cùng Cao Tung hiểu ý, Võ Đại đột nhiên rời khỏi chỗ ấn nấp, tiếng súng tấn công tới.

Cố Tử Thần căn tiếng súng đúng chỗ, tìm đúng vị trí.

Một phán súng đánh gục.

"Lôi!" Bên kia đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc có chút thảm thiết.

Võ Đại đã lăn đến bên người Cố Tử Thần. Trên người trúng thương, mặc áo chống đạn cho dù bị đạn bắn vào đều sẽ bị choáng ít nhiều, nhiều năm trải qua còn không đến nỗi quá khó để chấp nhận.

Mà giờ phút này quả thật bởi vì người phụ nữ kia, yên lặng mà nghiêm túc.

Giờ phút này tiếng súng giống như dừng lại, giống như cảm giác không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Mới vừa rồi, là âm thanh Diệp Vũ." Võ Đại đột nhiên mở miệng.

Cố Tử Thần gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn ở một bên đã hoảng sợ đến mức không thể nói chuyện, cũng đột nhiên yên lặng giống như vậy nhìn Cố Tử Thần cùng Võ Đại.

"Đánh cô ta sao?" Võ Đại hỏi.

Không gian trầm mặc.

Trên đỉnh đầu lá cây đại thụ trong gió táp táp vang dội.

Cố Tử Thần dùng âm thanh lạnh lùng mỏng manh nói :"Võ Đại, chúng ta trời sinh máu lạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro