Q3. Chương 38.1: Cuối cùng tuồng vãn, người xem giải tán ?!

edit: Tiểu Hoa Nhi



"Cố Tử Thần nếu như em cố tình không đi thì sao?"

"Vậy tôi sẽ cưỡng ép đem đưa cô đi." Cố Tử Thần cùng lời nói cứ như vậy máu lạnh vang lên bên tai.

Không mang theo bất kỳ một chút tình cảm nào, không nóng cũng chẳng lạnh.

Diệp Vũ hốc mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Cố Tử Thần.

Những người khác đều im lặng không nói một lời.

Toàn bộ bầu không khí trong phòng khách bị đè nén tới cực độ.

Cũng không biết qua bao lâu.

Ôn Đặc Sâm đột nhiên mở miệng nói :"Trong phòng còn có một cỗ thi thể, tôi đi xử lý."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Ngô Phi Khâm vội vàng phụ họa :"Ôn Đặc Sâm, tôi tới giúp anh."

Ngô Phi Khâm cũng thức thời rời khỏi.

Tiếp theo là Cao Tung cũng tìm cớ, Võ Đại cũng rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại mình Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn cùng Diệp Vũ.

Ba người, hình tam giác, rõ ràng mà vững chắc nhất.

"Cố Tử Thần, tại sao chúng ta lại biến thành như vậy?" Diệp Vũ hỏi anh :"Tại sao vì một Kiều Tịch Hoàn lại khiến cho hai chúng ta trở nên xa lạ như vậy?"

"Tôi cũng không cảm thấy đó là vì tôi." Cố Tử Thần còn chưa mở miệng, Kiều Tịch Hoàn đã nói trước.

"Còn không phải bởi là vì cô ?!" Diệp Vũ lạnh lùng hỏi cô.

"Chuyện cô cùng Cố Tử Thần kết thúc cùng tôi không hề có quan hệ, cho nên tôi không phải kẻ thứ ba. Nếu tôi không phải kẻ thứ ba, quan hệ của hai người biến thành như vậy chính là do nguyên nhân của hai người, liên quan gì tôi?!" Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói với Diệp Vũ, cau mày nói tiếp :"Mà cô, chính là vừa vặn trở thành người thứ ba giữa tôi với Cố Tử Thần!"

"Tôi là người thứ ba?!" Diệp Vũ nói có chút cao giọng, ngẩng đầu.

"Không phải sao?" Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh :"Tôi cùng Cố Tử Thần kết hôn rồi, bây giờ còn đang mang thai, mà cô hiện tại nhất nhất nhì nhì đều muốn câu dẫn Cố Tử Thần, phá hư chuyện tình cảm của chúng tôi. . . Diệp Vũ, ở nước Z kia cô chính là kẻ thứ ba muốn câu dẫn chồng tôi."

"Kiều Tịch Hoàn!" Diệp Vũ kích động, kích động tới nỗi run rẩy :"Cô dựa vào cái gì mà có thể nói tôi như vậy! Khi tôi với Cố Tử Thần quen biết, khi chúng tôi còn đang yêu nhau, cô ở chỗ nào?!"

"Đó là trước kia. Diệp Vũ, cô nghe làm sao cũng không hiểu đạo lý duy nhất chứ ?! Người thứ ba không phải là nói hai người biết nhau trước rồi ở cùng nhau rồi người khác xuất hiện chính là người thứ ba. Người thứ ba ý là tình cảm hai người đang ổn định bị một người phụ nữ khác nhảy vô phá. Mà người phụ nữ kia sẽ được gọi là người thứ ba." Kiều Tịch Hoàn tốt bụng giải thích, khóe miệng mấp máy, giọng nói cũng mang tình ý sâu xa :"Diệp Vũ, cô tại sao nhất định phải u mê không chịu tỉnh?"

Diệp Vũ không ngừng rơi nước mắt.

Rất ít khi khóc, khoảng thời gian này luôn bị Kiều Tịch Hoàn ép tới mức nước mắt không ngừng chảy, căn bản muốn khống chế cũng không khống chế được.

Ba người trong phòng khách, Diệp Vũ ở nơi đó vẫn khóc, Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Xa xa khiến người khác cảm giác chính là Cố Tử Thần đang cùng Kiều Tịch Hoàn khi dể Diệp Vũ, khi dể người phụ nữ có chút yếu ớt này.

"Được rồi. Diệp Vũ. Cô là một người phụ nữ lý trí, mà người phụ nữ lý trí hẳn biết cái gì mới là điều tốt nhất với chính mình. Sáng mai chuẩn bị một chút, thật tốt trở về nước Z đi. Từ nay về sau cô cùng tôi, cùng chúng tôi mỗi người một ngả." Cố Tử Thần dường như không muốn nói thêm nữa.

Xử lý chuyện luôn luôn không muốn dài dòng.

"Không muốn đi." Diệp Vũ thật sự cảm thấy hỏng mất :"Cố Tử Thần, em không muốn đi, anh đừng đuổi em đi có được không? Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng cho em đi theo các anh ở chung một chỗ. Anh nói đúng, em cuối cùng vẫn phải trở về cục tình báo, bởi vì gia tộc em vốn chính là lệ thuộc vào cục tình báo mà tồn tại, em và mọi người từ nhỏ giáo dục không giống nhau, các anh chỉ cần lưng đeo thù nước, mà em còn đeo theo hận nhà. Cả gia tộc chúng em cần phải chống đỡ để phát triển. Diệp thị lại có quá nhiều thứ từ xưa đến nay được lịch sử ghi lại mà đó cũng là tài sản cho thế hệ sau này, đó cũng là ý niệm mà gia tộc chúng em từ thời kì cổ xưa luôn một mực chống đỡ, không thể ngã. Em biết số phận mình Cố Tử Thần, em biết cuộc đời em sẽ bị ràng buộc mãi mãi."

Cố Tử Thần nhìn bộ dạng thương tâm của cô ta.

"Để cho em một lần cuối đi theo mọi người không được sao?" Diệp Vũ hỏi lần nữa, dùng giọng nói cầu khẩn nhất :"Lần gặp mặt tới sẽ là thời điểm nào?! Một năm sau, mười năm sau hay là cả đời sau?! Không muốn khi chúng ta mỗi người sắp rời đi, lại kết thúc lộ trình trước thời hạn thế này, đây là đối với em không công bằng. Em bảo đảm, coi như thân thể em không có tốt em cũng sẽ không liên lụy mọi người."

Diệp Vũ khóc rất khó chịu.

Cầu khẩn một người như vậy ngoại trừ Cố Tử Thần, sẽ không có ai khác.

Ánh ban mai chiếu sáng cả căn phòng, hôm nay lại là một ngày nắng gắt như lửa.

"Lão đại." Đột nhiên âm thanh phá vỡ sự im lặng.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn Võ Đại.

Võ Đại không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phòng khách, ít nhất Kiều Tịch Hoàn không hề chú ý tới.

"Diệp Vũ không muốn rời khỏi, chớ ép cô ấy rời đi. Dù sao ở nước S này cũng chính là nhiệm vụ cuối cùng, xong rồi mọi người cùng nhau đi, cũng có lẽ cùng nhau biến mất mỗi ngả. Ai cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp mặt hay không. Cho nên đừng khiên cho chúng ta có bất kỳ ai phải lưu lại tiếc nuối được không?! Chúng ta đã mất đi quá nhiều người bạn. Có thể tụ chung một chỗ như vậy đúng là không dễ." Võ Đại nói từng câu rất chân thật.

Võ Đại đối với Diệp Vũ là thiên vị.

Khoảng thời gian này luôn là như thế.

Dẫu sao Diệp Vũ cùng Võ Đại cũng có giao tình đậm sâu, hồi ở can cứ Diệp Vũ cũng chiếu cố Võ Đại rất nhiều. Lúc ấy một đội có hai người phụ nữ, dĩ nhiên hai người phụ này so với ai cũng thân mật hơn.

Bây giờ, Diệp Vũ luôn biểu hiện ra đối với tình cảm bạn bè không ngừng vì họ mà hy sinh.

Từ nhiên Võ Đại nghiêng nhiều hơn về Diệp Vũ.

Lời Võ Đại nói cũng không thể khiến Cố Tử Thần gật đầu, đã nhàn nhạt nói :"Đời người luôn có ly biệt, thời gian rời đi tốt nhất chính là ly biệt tốt nhất."

"Thời gian tốt nhất không phải bây giờ." Diệp Vũ từng câu nói :"Không phải bây giờ, là khi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi người cùng nhau rời đi. Chúng ta là bạn bè, cho tới bây giờ cũng không có ai rời đi trước ai trừ phi là chết. Cố Tử Thần nếu như anh muốn thấy em chết, thì để em rời đi. Có lẽ giờ phút này cứ như vậy rời bỏ mọi người so với chết là chuyện còn khó chịu hơn. Anh cần gì phải tàn nhẫn với em như vậy ?!"

Ánh mắt Cố Tử Thần nheo lại, thâm thúy đặt lên người Diệp Vũ.

Diệp Vũ cắn môi, hung hăng mà cắn chặt, khống chế bản thân không ngừng khóc tỉ tê.

Không nghĩ tới ở trước mặt bất kỳ ai biểu lộ ra cái bộ dạng yếu ớt không chịu nổi như vậy, Diệp Vũ cho tới bây giờ không phải loại phụ nữ không biết kiên cường.

"Lão đại." Võ Đại nhìn Cố Tử Thần :"Đừng cưỡng ép Diệp Vũ nữa, chúng ta là một đội, phải đi cùng đi, ở lại cùng nhau ở lại. Bây giờ đã đến mức độ này anh để Diệp Vũ rời đi cô ấy cũng sẽ rất bất an. Huống chi so vói Diệp Vũ bây giờ, Kiều Tịch Hoàn mới thực sự là người cần chăm sóc hơn."

Những lời này là nói. . .

Kiều Tịch Hoàn nhấc mí mắt lên nhìn Võ Đại.

Dù sao mặc kệ cô cố gắng thế nào, ở trong thế giới của bọn họ cô đều là một kẻ không đáng giá một đồng.

Cô hít thở thật sâu, im lặng mà hít thở, để cho bản thân giữ bình tĩnh lại.

Cố Tử Thần đang muốn mở miệng, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cắt đứt lời anh :"Nếu Diệp Vũ không muốn rời khỏi liền để cô ta ở lại đi. Để cô ta cùng người trong đội sống chung một thời gian đi, anh cũng không cần ép cô ta nữa."

Cố Tử Thần có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn như cũ nói :"Cứ cứng rắn bắt Diệp Vũ rời đi, Diệp Vũ đoán chừng cũng rất khó chịu. Hơn nữa đúng như Võ Đại nói vậy đừng để thời gian cuối cùng mọi người chung đụng nháy mắt lưu lại tiếc nuối."

Cố Tử Thần mím môi vẫn nhìn Kiều Tịch Hoàn.

"Huống chi, cũng có thể Diệp Vũ thật sự giúp được mọi người, không giống em, chỉ chở thành gánh nặng của anh." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh từng câu nói, thời điểm nói còn cười một chút.

Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng giật giật cuối cùng vẫn là lựa chọn sự im lặng.

Võ Đại ở Thượng Hải trước kia không còn ở đây nữa. Cũng sẽ không ngoan ngoãn đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại bộc phát ra một vài lời khiến cho cảm thấy là chuyện 'Ép cười'. Cũng sẽ không như trước mỗi ngày sớm muộn đều lái xe đưa đón cô, hốt hoảng cô lại nhận ra Võ Đại là người bạn thân nhất của cô.

Kiều Tịch Hoàn cười nhàn nhạt một tiếng, cười thật sự có chút khổ sở.

Cô chủ động kéo tay Cố Tử Thần, tay trái là nhiệt độ trái tim nơi quen thuộc mà ấm áp, cô nói :"Đừng như vậy, thời gian không còn sớm, anh mệt cả một buổi tối rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Tịch Hoàn kéo Cố Tử Thần rời đi.

Cố Tử Thần rời đi, Diệp Vũ không rời đi là chuyện được ngầm cho phép.

Cho nên Diệp Vũ sẽ không đi.

Thật ra thì cô thật hy vọng Diệp Vũ rời đi, người phụ nữ này ở chỗ này chính là quả bom hẹn giờ với cô, không chừng lúc nào liền ném về phía cô, khiến cô tan xương nát thịt. Nhưng bây giờ, nếu như cô không mở miệng nói để Diệp Vũ ở lại, Cố Tử Thần sẽ trở thành người vô tình, những người khác đối với Cố Tử Thần sẽ có ý kiến, ý kiến lớn nhất chính là, cô tồn tại khiến ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè của bọn họ.

Diệp Vũ luôn rất biết cách lợi dụng tình cảm bạn bè, cô ta rất thông minh, mặc kệ Kiều Tịch Hoàn có làm gì, cuối cùng mọi người cũng sẽ thiên vị cô ta, chỉ vì cô ta đã từng cùng bọn họ trải qua sinh tử, mà Kiều Tịch Hoàn chỉ là một Kiều Tịch Hoàn mà thôi, không có quá nhiều đại danh từ.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần một trước một sau tắm, sau đó nằm trên giường lớn.

Cả một buổi tối không có ngủ qua, hiện tại cơ thể thực sự rất mệt mỏi.

Kiều Tịch Hoàn đưa lưng về phía Cố Tử Thần, nhìn mọi vật xung quanh căn phòng lớn, mới rồi tự hồ còn có một cỗ thi thể năm kia. Chỗ đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một chút mùi máu tanh cũng không có, ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, cơ thể bị một đôi cánh tay ôm lấy, thật chặt ôm vào ngực.

Kiều Tịch Hoàn thuận tiện dựa vào ngực anh, yên lặng không nói lời nào.

Cố Tử Thần cũng không nói gì, bởi vì quả thực quá mệt nhọc, bây giờ mọi người đều cần nghỉ ngon, bổ sung nhu cầu sống căn bản nhất.

Hai người ôm lẫn nhau, mang theo rất nhiều tâm tư mà đi ngủ.

Căn phòng tổng thống rất an tĩnh, mọi người đều bận bịu suốt một đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh trong chốc lát.

Ngủ một giấc tự nhiên sẽ tỉnh.

Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Chỗ này là chỗ khiến người khác thấy quen thuộc lại thấy xa lạ.

Trong giấc mộng, cô rõ ràng nằm mơ thấy mình trở lại Thượng Hải, Thượng Hải quen thuộc lại một lần thoáng hiện lên trong đầu rồi, biến mất.

"Tỉnh chưa?" Cố Tử Thần hỏi.

Kiều Tịch Hoàn xoay người, thấy Cố Tử Thần nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, lười biếng càng thêm hấp dẫn.

Anh đến bây giờ còn chưa có mặc áo, cả nửa người trên cứ như vậy lộ ra, tỏ ra có chút phóng túng.

Thật là rất phóng túng.

Kiều Tịch Hoàn trong lòng cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, sau đó im lặng di chuyển cơ thể, tựa vào ngựa anh, nghe tiếng tim anh đập.

"Em cho là khoảng thời gian này sẽ không như vậy, khi em mở mắt ra anh đều đã rời khỏi. Hôm nay tại sao lại còn ở bên cạnh em, còn ăn mặc lộ liễu như vậy khiến người khác muốn xâm phạm."

". . ." Lộ liễu khiến muốn xâm phạm?!

Cố Tử Thần thật cảm thấy Kiều Tịch Hoàn nói lời nào đều khiến người khác dở khóc dở cười.

Anh chẳng qua là cảm thấy không mặc quần áo ngủ có thể buông lỏng mà thôi, bọn họ bây giờ phải có một giấc ngủ đủ chất lượng.

"Kiều Tịch Hoàn, em bây giờ còn sợ chứ?" Cố Tử Thần đột nhiên hỏi.

Hai người trong phòng luôn rất dễ rơi vào an tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn vùi đầu lên ngực của anh, dùng gò má cà một cái ở nơi mà anh có vết sẹo :"Em thật ra còn rất mừng, chúng ta cũng có một vị trí bị thương giống nhau."

Cố Tử Thần mắt hơi đổi.

Kiều Tịch Hoàn buông lỏng cả người, buông lỏng người tựa vào ngực anh, thì thầm nói :"Thật ra cũng không phải không sợ, chỉ là đã thành thói quen mà thôi. Anh biết con người thật sự là động vật đáng sợ nhất mà, bởi vì bản năng của một con người thích ứng mọi chuyện so với tưởng tượng còn mạnh hơn, hơn nữa con người vì cạnh tranh sinh tồn, nếu như em không thích ứng được cuộc sống của mọi người, em nghĩ kết quả duy nhất của em chính là chờ chết. Đời em khinh thường nhất một chuyện đó chính là chờ đợi. Chờ đợi người khác bỏ ra, chờ đợi người khác yêu, chờ đợi người khác tới khi dễ, chờ đợi bất kỳ thứ gì đó từ người khác. . . Em chỉ chủ động, chủ động đi làm mọi thứ, mặc kệ là những chuyện kia em có thể làm đặc biệt không tốt, nhưng em tuyệt đối sẽ không khiến cho cuộc đời em bị động."

"Như vậy, rất tốt." Cố Tử Thần ôn nhu sờ mái tóc cô, giọng êm ái.

"Để cho Diệp Vũ rời đi là bởi vì em sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên tò mò.

"Không hoàn toàn đúng." Cố Tử Thần nói.

Cũng biết người đàn ông này, lời dễ ngghe cũng sẽ không bao giờ nói.

"Đối với Diệp Vũ mà nói, rời đi bây giờ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta. Cô ta hiện tại bị thương, đợi ở chỗ này sẽ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm, mà nếu cô ta quả thật bị bất kỳ uy hiếp gì, tất cả mọi người đều sẽ không coi mà cũng không quản, cũng bởi vì vậy sẽ trở thành gánh nặng cho đội của chúng ta. Đây không phải là một chuyện tốt. Ngoài ra, Diệp Vũ bây giờ trở lại cục tình báo trung ương trong nước Z, cục tình báo sẽ cho cô ta một vị trí vô cùng thích hợp, đối với cô ta sau này chính là trợ giúp cho sự phát triển." Cố Tử Thần giải thích.

"Sau đó thì sao, không còn thứ khác sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Em quả thật không thích hợp cùng Diệp Vũ ở dưới một mái hiên. Diệp Vũ sẽ nhằm vào em." Cố Tử Thần mở miệng nói.

"Rốt cuộc anh biết?!" Kiều Tịch Hoàn hung hãn nói.

"Luôn biết." Cố Tử Thần để Kiều Tịch Hoàn ngồi ngay ngắn lại, cũng ngồi thẳng cùng cô độ cao không sai biệt lắm, nhìn cô mở miệng nói :"Bằng không, em cảm thấy buổi tối lúc Mạc Sơ cùng Hạ Nhân đối đầu nhau, anh làm sao biết mà để Ôn Đặc Sâm tới giúp em?"

"Là anh ra lệnh?!" Lúc ấy cô cảm thấy rất kỳ quái, Ôn Đặc Sâm rõ ràng nghiêm túc nói để bản thân cô tự nhìn tạo hóa.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

Lúc ấy tình hình của bọn họ thật sự rất nguy hiểm, Ôn Đặc Sâm có chút kỳ quái khiến anh chú ý, Cố Tử Thần dùng thủ hiệu ra lệnh cho Ôn Đặc Sâm nói ra tình huống lúc đó, anh liền ra lệch anh ta lập tức đi giúp Diệp Vũ cùng Kiều Tịch Hoàn, tạm thời thả công việc trên tay xuống.

Mà Cố Tử Thần cũng lúc đó ra hiệu cho tất cả mọi người tạm thời bất động.

Dựa vào một mình Diệp Vũ, đặc biệt cô ta còn đang bị thương như vậy, khẳng định không thể nào đối phó được hai người, mà Diệp Vũ cũng tuyệt đối sẽ không ở dưới tình huống nguy hiểm đó mà đi cứu Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn sẽ bị người khác làm thịt như một con dê non.

"Em cho là anh thật sự máu lạnh, đối với sống chết của em mặc kệ. Hạ Nhân dùng súng chỉ vào đầu còn nói anh từng nói qua, nhiệm vụ lần này nếu như có người phải chết như vậy em sẽ là người đầu tiên." Kiều Tịch Hoàn nói ra, ánh mắt dán vào Cố Tử Thần, cũng không nhìn ra là tâm tình gì :"Ở trong lòng của anh, em có phải hay không địa vị thấp hơn so với bạn bè của anh."

Cố Tử Thần mím môi, há miệng trong nháy mắt.

"Được lắm, anh không cần nói, có mấy lời coi như là em không biết, em sẽ tự tiêu hóa hết trong lòng mình, em là người có thể tự hóa giải bản thân rất mạnh, em chỉ biết nhớ những chuyện khiến cho em thoải mái, đến nỗi những thứ kia khiến cho em hận muốn giết người em cũng sẽ chọn sự yên lặng, quên đi."

Cho nên coi như trong lòng khó chịu cũng được.

Cô cứ như vậy không tim cũng không phổi, coi như là không biết.

Cố Tử Thần cười một tiếng, cánh tay thon dài ôm cô vào ngực, cằm thuận tiện để trên đỉnh đầu của cô, giọng nhẹ nhàng nói :"Cái câu <Nhiệm vụ lần này nếu như có người phải chết, người thứ nhất phải chết là Kiều Tịch Hoàn> anh thừa nhận anh có nói qua."

Kiều Tịch Hoàn cắn răng.

Cái người đàn ông nhẫn tâm này.

Cố Tử Thần đem Kiều Tịch Hoàn ôm chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi hấp dẫn, ở bên tai lẳng lặng nói :"Có thể anh chưa bao giờ nghĩ tới nhiệm vụ lần này sẽ có người chết, cũng tuyệt đối không cho phép."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, muốn ngẩng đầu.

Cố Tử Thần đem cô ôm chặt hơn, không để cho cô rời đi.

"Anh chỉ không muốn để những người khác đối với em tồn tại thành kiến." Cố Tử Thần nói ra mục đích của mình.

Cổ họng Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích.

Cố Tử Thần người đàn ông này luôn làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm.

"Anh biết anh nói như vậy khiến trong lòng em có bao nhiêu khó chịu không? Nếu như không phải lúc đó Hạ Nhân lấy súng chỉ đầu em, em cảm thấy em có thể sẽ giận dữ, nếu như anh ở trước mặt em, em sẽ bóp chết anh." Kiều Tịch Hoàn nói nghiến răng nghiến lợi.

Cố Tử Thần cười một chút sao đó đáp lại một tiếng "Ừ".

Ừ cái gì mà ừ!

Kiều Tịch Hoàn không biết Cố Tử Thần "Ừ" như vậy là có ý gì.

Cô liếc mắt một cái :"Diệp Vũ luôn bắt anh phải chọn em và tình cảm bạn bè của anh."

"Anh biết." Cố Tử Thần gật đầu :"Cho nên đây cũng là lý do tại sao anh muốn đem cô ta tống về nước. Kiều Tịch Hoàn, Diệp Vũ cuối cùng mà nói vẫn là bạn bè của anh, anh cũng không thể ra tay đối với cô ta tàn nhẫn mà máu lạnh được. Anh chỉ biết nói với em, anh cùng cô ta đã là quá khứ, cũng sẽ không còn tương lai nữa, nhưng anh không thể bảo đảm anh đối với tình cảm cô ta không thèm để ý gì."

"Anh đây là đang cho em cảnh cáo?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Anh chỉ là muốn nói rõ với em, anh đối với mỗi một người sẽ dùng cách thức khác nhau. Không muốn để em phải khó chịu."

Không muốn để cho em khó chịu.

Những lời này thật ra thì nói rất nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn dựa vào người anh, nhắm mắt lại, một giây kia cảm thấy cơ thể anh thật ấm áp, ấm áp đến nỗi trong lòng cũng mềm nhũn.

Từ khi bản thân cô bị lôi kéo đến thế giới này tới nay, đối với Cố Tử Thần ít nhiều gì cũng tồn tại một ít khó chịu, mặc kệ cô bao dung thế nào, ngang ngược thế nào, bắt đầu suy nghĩ nhiều, tâm trí có bao nhiêu mạnh mẽ, cũng sẽ bởi vì Cố Tử Thần những hành động của anh mà khiến cho cô giận đến giậm châm.

Cuối cùng mà nói, cô quả nhiên là một người 'Tình yêu là trên hết'.

Nhận định một người đàn ông, nhân định cả đời.

Đời trước bị hủy trên người Tề Lăng Phong.

Đời này. . . Cứ như vậy đi.

Cô yên tâm dựa vào người Cố Tử Thần, nhàn nhạt nói, từng câu từng chữ thấm thía :"Cố Tử Thần, thật ra thì em nghĩ để Diệp Vũ cùng bạn bè của anh trở nên xấu xí cũng không khó."

Cố Tử Thần mím môi, ôm chặt cô :"Ừ."

"Cho nên anh tin em là vì anh mà nhẫn nhịn sao?"

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Cho nên anh không thể phụ lòng em."

"Vĩnh viễn sẽ không."

"Vĩnh viễn sẽ không" câu nói này một khắc kia liền khắc sâu ở trong đầu cô.

Cô cho đó chính là lời hứa của Cố Tử Thần, mà Cố Tử Thần đã hứa nhất định sẽ làm được.

Cô luôn một mực tin không chút nghi ngờ.

. . .

Thượng Hải lại bừng sáng.

Ánh trời vừa hửng lên, trên giường lớn hai người cũng mở mắt.

Không biết ai tỉnh lại trước cũng không biết tối hôm qua ai đi ngủ trước.

Hai người tỉnh lại, anh vẫn dùng cách thức ôm lấy cô, rõ ràng là cách dây dưa không rõ, lại khiến cho lòng cả hai lạnh như băng, càng ngày càng xa.

Tiêu Dạ giật giật thân thể, chuẩn bị thức dậy.

Diêu Bối Địch vẫn không động đậy, cũng không có nói chuyện.

Chống cự, cô vẫn có thể cảm nhận được anh bám sát thân thể cô, rõ ràng có đụng chạm.

Cô thậm chí còn cảm thấy sẽ giống như tối hôm qua vậy, lại tới thêm một lần, cô cũng có thể bình tĩnh đến như vậy, sẽ không có phản ứng gì nữa sao.

Nhưng anh không có tới, mà là đứng dậy xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bên trong phòng tắm truyền đến âm thanh của nước.

Nửa giờ sau, cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, đi tới bên cạnh cô cô còn cảm giác được thân thể anh tản mát ra khí lạnh, rõ ràng có thể nhận biết đó là kết quả của việc tắm nước lạnh.

Giọng anh có chút khàn khàn thấp giọng nói :"Anh đi xuống nhà làm điểm tâm."

Diêu Bối Địch trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Rõ ràng ghét bỏ tới như vậy.

Tiêu Dạ nhìn cô, chẳng qua chỉ nhàn nhạt xoay người, sau đó rời khỏi phòng cô.

Sau khi anh rời đi, cô lại mở mắt nhìn nơi quen thuộc này, nhìn chỗ này liền cảm thấy trước kia đều muốn anh tới đây, bây giờ lại trở thành hiện thực.

Cô cảm thấy ông trời qua nhiên thích biến cô thành trò đùa, không biết kiếp trước làm chuyện ác gì nên ông trời mới trừng phạt cô như vậy ở kiếp này.

Tiêu Dạ rời khỏi phòng Diêu Bối Địch liền bắt đầu đi làm điểm tâm.

Anh cẩn thận chiên trứng, cẩn thận nướng bánh mì, cẩn thận hâm nóng sữa bò, mỗi một chuyện đều làm thật nghiêm túc. Sau khi làm xong, anh bưng mâm đồ ăn cùng sữa bò nóng lên lầu.

Đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch ra, cô vẫn còn đang nằm ở trên giường.

Diêu Bối Địch đưa lưng về phía anh.

Tiêu Dạ đem đĩa thức ăn cùng ly sữa bò đặt lên đầu giường nói :"Dậy dùng bữa đi."

Diêu Bối Địch không thèm để ý tới.

Cơ thể không hề nhúc nhích.

"Dậy dùng bữa đi." Tiêu Dạ nói :"Sau khi ăn xong, chúng ta tới cục dân chính."

Diêu Bối Địch tựa hồ ngẩn ra, cô xoay người, nhìn Tiêu Dạ.

"Anh nói thật." Tiêu Dạ cười :"Không phải là muốn ly dị sao? Sau khi dùng bữa xong, thì đi ngay."

Diêu Bối Địch hung hãn nhìn Tiêu Dạ, nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, giọng lạnh như băng hỏi :"Tối hôm qua khó chịu đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích chậm rãi gật đầu :"Thật là khó chịu, cơ thể em không được, anh làm cũng thấy đau."

"Tiêu Dạ, anh thật rất thực tế." Diêu Bối Địch từng câu lạnh lùng nói.

Tiêu Dạ không phản bác, thật ra có một số việc cũng cảm thấy không biết phải phản bác như thế nào.

Anh quay đầu, cầm đĩa thức ăn lên :"Ăn điểm tâm đi."

Diêu Bối Địch ngồi dậy, quần áo ngủ trên người cũng có chút lười biếng, nhăn nhúm, có thể thấy bả vai trắng nõn của cô, nơi xương quai xanh cùng cổ có dấu bầm tím.

Diêu Bối Địch tựa hồ không chú ý tới, cô nhận lấy đĩa thức ăn, ăn rất nhiều, rất nhanh.

Là nóng lòng muốn cùng anh ly dị sao ?!

Tiêu Dạ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô ăn như hổ đói vậy.

Cô ăn xong trứng chiên, cầm sữa bò ừng ừng uống, làm liền một mạch, tốc độ rất nhanh.

Nguyên lai muốn Diêu Bối Địch đối tốt với bản thân chỉ cần ly dị là được.

Thật ra đã sớm biết chỉ là luôn ích kỷ không muốn buông tha.

Anh đem mâm đồ ăn cùng ly nước cầm lấy.

"Khi nào đi ly dị?"

"Thức dậy đi, anh chờ em ở dưới lầu."

Nói xong xoay người rời đi.

Cửa phòng khép lại.

Diêu Bối Địch hung hãn nhìn nơi cửa phòng, cả người không nói ra được là cảm giác gì, cô nhanh chóng thức dậy, thay quần áo.

Thân thể có chút hơi đau.

Tối hôm qua làm quá mạnh mẽ.

Bọn họ thục sự cũng không quá thoải mái.

Thay đổi quần áo.

Diêu Bối Địch xuống lầu.

Dưới lầu, Tiêu Dạ đã đổi lại quần áo chỉnh tề, ngồi ở phòng khách giống như đang đợi cô.

Diêu Bối Địch trực tiếp đi tới, đứng trước mặt anh.

"Chúng ta trước viết giấy la dị, bằng không tới cục dân chính cũng phải viết." Tiêu Dạ nói thẳng.

Diêu Bối Địch ngồi ở bên cạnh anh.

Trước mặt anh là máy tính xách tay, ngón tay thon dài đặt ở trên bàn phím, bình tĩnh hỏi :"Em muốn cái gì?"

"Tôi cái gì cũng không muốn."

Trước kia chỉ muốn duy nhất Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu.

Diêu Bối Địch đột nhiên đỏ mắt, nháy mặt lại khôi phục như cũ.

Sau khi ly dị, có thể giải thoát, hoàn toàn giải thoát.

Tiêu Dạ mím môi, tựa hồ cười nhạt :"Nhà để lại cho em, cái này vốn là tài sản trước khi cưới của em. Anh cũng không có tư cách lấy, đợi một hồi anh liền đem đồ đạc thu gọn xong."

Diêu Bối Địch không nói lời nào, liền nhìn anh vừa nói vừa gõ bàn phím.

"Riêng trong tài khoản của anh có chút tiền, phân cho em một nửa đi. Đây là tài sản sau khi cưới, hẳn mỗi người một nửa." Tiêu Dạ lại nói.

"Không cần, tôi không cần tiền của anh."

"Đặt ở một xó xỉnh nào đó đi, không cần cũng được. Cũng không ép em nhận tiền của anh." Tiêu Dạ quay đầu nhìn Bối Địch ngón tay dừng lại nói.

Diêu Bối Địch không muốn trì hoãn thoài gian, cho nên thầm chấp nhận.

Tiêu Dạ quay đầu, tiếp tục gõ bàn phím :"Bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố đó là sản nghiệp của cha anh, có điều ngày hôm qua đã sang tên lên đầu anh, anh đem nó sang tên cho em, nhà em là công ty y dược, hẳn so với nhà anh kinh doanh bệnh viên cũng tốt hơn."

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ.

Nhìn khóe miệng anh cười một chút, tự nhủ :"Nếu lão già mà biết anh đưa bệnh viện này cho em nói không chừng sẽ giết anh."

Diêu Bối Địch trầm mặc, lặng lẽ nhìn anh, nhìn anh vẫn luôn bình tĩnh.

"Tạm thời không nghĩ tới những thứ khác." Tiêu Dạ nói :"Vốn dĩ chúng ta kết hôn 7 năm, giữa chúng ta cũng không có của chung nhiều. Ngay cả bạn cũng không có, sau này gặp mặt hẳn sẽ không có gì phải lúng túng."

Diêu Bối Địch không nói lời nào, chỉ là im lặng.

Tiêu Dạ cũng không nói nhiều, đem văn bản lưu lại, sau đó đem usb lấy ra, cầm thẻ căn cước cùng sổ hộ khẩu trước mặt, suy nghĩ một chút hỏi :"Em có mang thẻ căn cước chứ? Còn có hộ khẩu."

Hai người kết hôn, hộ khẩu cũng không nằm một chỗ.

"Hộ khẩu ở chỗ mẹ tôi." Diêu Bối địch nói.

"Vậy chúng ta trước tới chỗ mẹ em đi lấy sổ hộ khẩu đi."

Hai người ra cửa.

Tiêu Dạ ngồi ở ghế lái, Diêu Bối Địch vẫn ngồi ở hàng sau.

Hai người luôn im lặng trên đường đi.

Tiêu Dạ có đôi khi muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được đề tài mà nói.

Cho nên không gian cứ như thế kìm nén suốt dọc đường.

Xe đến Diêu gia biệt thự.

Diêu mẹ đã chờ ở cửa chờ vì Diêu Bối Địch đã sớm gọi điện thoại.

Trên tay Diêu mẹ là sổ hộ khẩu, có chút lo âu nhìn hai người trên xe.

Diêu Bối Địch xuống xe đi lấy sổ hộ khẩu, Diêu mẹ muốn nói điều gì lại ngưng không nói nữa, Diêu Bối Địch lần nữa đã leo trở về trên xe.

Diêu mẹ quay đầu nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ trực tiếp xuống xe, đi về phía Diêu mẹ.

"Các con quyết định rồi?" Diêu mẹ hỏi.

Mặc dù ngày hôm qua có nói như vậy nhưng không nghĩ tới nhanh thế đã liền ly hôn, khiến cho bà đột nhiên có chút không chấp nhận được.

"Thật ra sớm nên ly hôn, là do lòng con quá tham, cho rằng sẽ thay đổi được chút ít. Bây giờ mới biết, có một số việc phát sinh muốn thay đổi cũng không thay đổi được." Tiêu Dạ nhìn Diêu mẹ, chợt cúi gập người :"Thật xin lỗi mẹ, để cho con gái mẹ nhận nhiều tổn thương như vậy, bây giờ cứ nhưu thế đem con gái trả lại về cho mẹ rồi."

"Tiêu Dạ." Diêu mẹ lắc đầu :"Mẹ chỉ hy vọng sau này hai con thật tốt, mặc kệ là chung một chỗ hay là không còn chung một chỗ. . ."

"Dạ." Tiêu Dạ gật đầu.

"Đi đi. Trên đường cẩn thận một chút." Diêu mẹ khoát tay.

Cuối cùng vẫn là đi tới bước đường này.

Diêu mẹ lắc đầu một cái, nhìn bọn họ lái xe rời đi,

Bây giờ bọn họ vì nhau mà tách ra chính là sự lụa chọn duy nhất.

Xe không ngừng thẳng tiến tới mục tiêu.

Lần trước tới chỗ này là thời điểm đi đăng ký kết hôn, rốt cuộc lúc đó như thế nào? Tiêu Dạ cảm thấy bản thân dường như đã quên mất, theo như trí như thì thời điểm đó Diêu Bối Địch đặc biệt nhỏ tuổi, thật ra bản thân anh cũng chẳng quá trưởng thành, chỉ là cảm thấy lúc đó Diêu Bối Địch rất đơn thuần, thậm chí khi nhân viên đưa cho bọn họ tờ giấy hôn thú, bàn tay nhỏ bé trắng noãn ấy ở chỗ này phát run.

Hai người đi vào.

Tới phòng nộp giấy ly hôn.

Vốn dĩ ở thời đại này cũng có rất nhiều người ly hôn, bọn họ còn cầm số, xếp hàng.

Đại sảnh cũng không dài, ngồi ở đó là những người cách nhau lẻ tẻ, sắc mặt tựa hồ không mấy tốt.

Tiêu Dạ nhìn xung quanh một chút, đứng dậy tới một máy uống nước, rót một ly nước ấm đưa cho Diêu Bối Địch :"Có muốn uống không?"

Diêu Bối Địch nhìn anh một cái, lắc đầu.

Tiêu Dạ im lặng đem ly nước để sang một bên.

Phía trước có một đôi tựa hồ vì tài sản mà ở trong đại sảnh làm rùm beng, tranh cãi rất dữ dội, cũng trì hoàn rất nhiều thời gian của mọi người, hai người chờ ít nhất 2 giờ đồng hồ mới tới lượt.

Một người ngồi ở ghế chính.

"Là tới ly hôn sao?" Nhân viên hỏi.

Nhân viên làm việc là một bà bác, đeo một chiếc kính lão.

"Đúng." Tiêu Dạ gật đầu.

"Nhìn qua không giống." Bà bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ, lại quay sang nhìn Diêu Bối Địch :"Là cô muốn ly hôn sao?"

Diêu Bối Địch trầm mặc.

"Là tôi nói." Tiêu Dạ cất lời.

Bà bác quay đầu nhìn Tiêu Dạ, rồi liếc nhìn Diêu Bối Địch :"Cậu nhất định phải ly hôn sao? Ly hôn đồng nghĩa với việc gia đình của hai người tất cả đều chia làm hai. Gương đã vỡ không thể gắn lành, biết không?"

Diêu Bối Địch gật đầu :"Vâng, tôi biết."

"Là chồng cô quá lăng nhăng sao?" Bà bác đột nhiên nhiều chuyện.

Diêu Bối Địch nhìn bà bác sắc mặt không mấy tốt :"Chúng tôi chẳng qua tới là để làm thủ tục ly hôn."

Ý nói, cần phải hỏi nhiều như vậy sao?!

"Tôi cũng chỉ là tò mò chút. Nhìn chồng cô đối với cô vô cùng tốt, tôi mới tò mò một chút, thấy cậu ta vì cô mà đi rót nước đưa tận tay." Bà bác nói :"Tôi lúc ấy còn nghĩ hai người tới kết hôn, đi lộn địa chỉ."

Diêu Bối Địch nhíu mày, giọng nói hơn lớn, mặt đỏ lên :"Tôi chính là tới ly hôn!"

"Phốc." Tiêu Dạ ngồi một bên đột nhiên cười.

Diêu Bối Địch nhìn anh.

Bà bác cũng nhìn anh.

"Bà bác, bác để chúng tôi ly hôn đi, nếu như không cho chúng tôi ly hôn, cô ấy sẽ bị bác làm cho khóc mất." Tiêu Dạ nói với giọng vô cùng ung dung.

"Hừ, bà bác này cũng là vì cậu, người sáng suốt cũng thấy được, cậu yêu người phụ nữ này vô cùng." Bà bác nói giọng thành khẩn :"Thôi đi thôi đi, đem sổ hộ khẩu của hai người, sổ kết hôn, giấy ly hôn, thẻ căn cước đưa cho tôi."

Hai người đem giấy tờ đã chuẩn bị đặt lên bàn.

"Giấy ly hôn còn chưa có ký tên." Bà bác nói.

"Mới rồi tìm không có thấy bút."

"Chỗ này." Bà bác đưa cho Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ ký tên, nhìn qua vô cùng lưu loát.

Diêu Bối Địch cũng ký tên mình vào.

Tất cả thủ tục đã được quy trình hóa, một giấu mộc đóng xuống!

Hai người cuối cùng cầm một quyển chứng nhận ly hôn.

Tiêu Dạ nhìn một chút.

Trước kia tờ giấy kết hôn còn chưa có nhìn kỹ, vậy mà tờ giấy ly hôn lại khiến cho anh tính toán mất nửa ngày.

Hai người đi về phía xe anh đang đậu sát ven đường.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn vẻ cô không muốn lên xe.

Thời điểm kết hôn, bọn họ không cùng đi, thời điểm ly hôn lại càng không thể cùng đi.

Tiêu Dạ xoay người, đi về phía quốc lộ.

Rất nhanh vẫy một chiếc taxi dừng ngay chân anh.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, dừng lại hai dây sau đó sải bước ngồi xuống.

Không cho anh một ánh mắt.

Cô ngồi trên xe taxi, sẽ không quay đầu.

Xe taxi vòng lái nhập vào dòng xe phía trước.

Cuối cùng đây chính là kết cục phải có.

Tiêu Dạ cảm thấy như vậy.

Anh xoay người, trở về xe mình.

Còn lại một mình mới cảm giác được phần cô độc cùng sự trống rồng không nói ra lời được.

Đây chính là bỏ qua cho nhau.

Anh cầm điện thoại lên, bấm.

Bên kia rất nhanh nhận điện :"Chào anh, Tiêu Dạ."

"Tôi cùng Diêu Bối Địch đã ly hôn." Tiêu Dạ nói.

Bên kia tựa hồ có chút kinh ngạc :"Nếu quả thật yêu cô ấy, liền chiếu cố cô ấy thật tốt đi."

Cô ấy đáng được một người khác thương yêu.

". . . " Bên kia trầm mặc hai giây nói :"Tôi sẽ, tạm biệt."

Mặc kệ kiềm chế thế nào cũng có thể cảm nhận được bên kia vô cùng hưng phấn cùng kích động.

Anh nghĩ cuối cùng sẽ là mấy nhà vui, mấy nhà mừng đây.

. . .

Bên trong xe taxi.

Diêu Bối Địch ngồi im lặng, ánh mắt đột nhiên nhích một cái :"Dừng xe."

Tài xế taxi ngẩn ra :"Cô ơi còn chưa tới nơi."

"Chờ tôi hai phút, tôi sẽ trả thêm." Vừa nói vừa lấy một tờ tiền đỏ đưa cho hắn.

Tài xế nhìn Diêu Bối Địch rời đi có chút ngạc nhiên.

Diêu Bối Địch đi vào một tiệm thuốc, nhìn nhân viên nói :"Cho tôi một viên thuốc ngừa thai trong 24 giờ."

"Được, thưa cô. Cô có cần uống liền bây giờ không?"

"Ừ."

"Xin đợi một chút."

Nhân viên hiệu thuốc cầm một viên thuốc cùng một ly nước ấm.

Diêu Bối Địch không do dự một hớp nuốt xuống, trả tiền rồi trở lại trên xe taxi.

Xe taxi ỏ trên đường Thượng Hải không ngừng dịch chuyển.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Diêu Bối Địch bắt máy :"Ân Bân."

"Cô ở chỗ nào?" Bên kia truyền tới giọng nói có phần lo lắng.

"Tôi chuẩn bị về nhà."

"Tôi đến chỗ cô." Bên kia thẳng thắn nói."

"Không cần. . ."

"Tôi đến chỗ cô." Vẫn là giọng nói bình tĩnh, nói xong liền cúp máy.

Diêu Bối Địch nhìn điện thoại, lại nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài.

Cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Dạ.

Từ nay về sau chúng ta mỗi người một ngả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro