Q3. Chương 40: Kết thúc tình yêu không ràng buộc.
edit: tiểu hoa nhi
"Năm nay là ngày 16 tháng 4 năm xx. Đại tẩu vừa mới sinh con gái, hôm nay chính là ngày đầy tháng con gái anh."
Diêu Bối Địch sinh Tiêu Tiếu một năm kia.
6 năm trước.
Anh không nhịn được nắm lấy tóc không ngừng giật lên, cảm thấy sự việc này không chút chân thật.
"Đại ca? Anh sao rồi?" A Bưu nhìn bộ dạng kỳ quái của Tiêu Dạ, không nhịn được kêu anh.
Tiêu Dạ trầm mặc một giây.
Anh ôm đầu mình, đột nhiên một quyền đấm vào ghế trước.
A Bưu trên mặt cứ như vậy vô tình nhăm lại.
Hổ Oa lái xe phía trước đột nhiên thắng gấp lại.
Hàng sau hai người đang ngồi không vững cũng đụng vào ghế phía trước, Tiêu Dạ lần nữa lại bị đụng trúng đầu, cảm xúc đau đớn, rõ ràng như vậy.
Cho nên không phải là đang năm mơ.
"Thật xin lỗi, đại ca, em. . ." Hổ Oa bộ dạng nhu sắp khóc.
A Bưu cũng vậy không biết làm sao lại chọc tới bộ dạng này của Tiêu Dạ.
"Đi tới bệnh viện nơi Diêu Bối Địch sinh con." Tiêu Dạ dõng dạc nói.
"Dạ?" Hổ Oa cho là mình nghe nhầm :"Mới rồi không phải là đang từ bên kia qua sao, anh không phải. . ."
"Cậu đừng nói nhảm nữa, nếu không lập tức xuống xe cho tôi!" Tiêu Dạ uy hiếp.
Hổ Oa hoảng hốt, rốt cuộc hôm nay có ai trêu ghẹo Tiêu Dạ mà trở thành bộ dạng này.
Xe nhanh chóng đổi hướng.
Hổ Oa lái xe quả thật không tốt, 10 phút trên đường lái xe mà khiến mọi người hoảng sợ.
Xe đến nơi còn chưa ngay thẳng, Tiêu Dạ liền bước xuống xe.
A Bưu cùng Hổ Oa trố mắt nhìn nhau, vẫn là nhanh chân bước đi theo Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ chạy như điên trên đường, bước chân dừng trước cửa phòng bệnh của Diêu Bối Địch.
Anh hít thở thật sâu, hơi thở không ngừng phập phồng, rất khó bình tĩnh.
A Bưu dùng Hổ Oa cũng chạy đến nỗi không thở được, nhìn bộ dạng của đại ca cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng hít thở trở lại bình thường, Tiêu Dạ vội đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người.
Ánh mắt anh đặt trên người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, cô nhìn qua rất yếu ớt, nằm ở nơi đó tựa hồ tiêu hao rất nhiều khi lực, khóe miệng như đang nở nụ cười, nhàn nhạt, chân thật như vậy, giống như một ánh sáng mới xuất hiện trước mắt anh.
Trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt mũi tái nhợt đó, có gọi thế nào cũng sẽ không mở mắt ra nữa.
Hốc mắt đột nhiên đỏ ửng.
Không chút khống chế, hồng thấu.
Mà anh xuất hiện đồng thời cũng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Diêu mẹ Diêu ba, Diêu Bối Địch, còn có một đứa con nít là Diêu Bối Khôn.
Rất cả mọi người đều nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.
Mới rồi rõ ràng gọi điện cho Tiêu Dạ, bởi vì Diêu Bối Địch đau đẻ khá là lâu, bác sĩ nói nên gọi ba đứa bé tới bồi sinh, Tiêu Dạ trực tiếp cự tuyệt, bây giờ lại đường đợt xuất hiện ở trước mắt bọn họ một cách đột ngột.
Cổ họng Tiêu Dạ không ngừng chập chờn.
Yết hầu không ngừng chập chờn lên xuống, phảng phất như đang khống chế rất nhiều tâm tư, cố gắng muốn kiềm chế cái gì đó.
Tiêu Dạ từng bước tiến đến gần mép giường.
Diêu Bối Địch năm đó còn rất là nhỏ, thời điểm hạ sinh Tiêu Tiếu mới 19 tuổi.
Cho nên Diêu Bối Địch lúc này nhìn qua rất trẻ trung, trẻ đến nỗi rõ ràng vẫn chỉ là đứa bé.
Vẫn chỉ là con nít đã trở thành là mẹ.
Anh nhìn đôi mắt to linh động của cô đang nhìn anh.
Anh đến gần cô, khom người, ngón tay đến gần gò má cô dừng lại một chút, có chút sợ sệt bị cô ghét bỏ, nhưng lại không nhịn được nghĩ muốn dựa vào gần.
Ngón tay cuối cùng vẫn là nâng cằm cô lên, tim đập giờ phút này không ngừng tăng tốc, phảng phất có chút không khống chế nổi, kịch liệt.
Trong phòng mọi người đều ngừng thở tựa hồ lúc này không hề thích hợp phát ra bất kỳ một âm thanh gì, chỉ là nhìn xem Tiêu Dạ, bọn họ nhìn những cử động vô cùng kỳ lạ của anh.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi, cô chẳng qua cứ như vậy nhìn anh.
Cho tới bây giờ chưa từng thân mật qua như vậy, cô có chút không biết làm sao.
Mặc dù mới rồi cha mẹ cô không có nói, nhưng thời điểm cô ở trong phòng sinh có nghe được bác sĩ không ngừng nóng giận nói tại sao cha đứa bé còn chưa có tới ?! Thẳng đến lúc cô sinh bé xong Tiêu Dạ cũng chưa có xuất hiện, cha mẹ cô sẽ không nói cho cô nghe những việc này, thật ra thì cô cũng biết Tiêu Dạ sẽ không tới.
Nhưng giờ phút này là tình huống gì.
Cô trơ mắt nhìn môi Tiêu Dạ tới gần môi cô, nặng nề hôn một cái thật chặt, cô còn cảm nhận được một giọt nước mắt, theo hốc mắt anh chảy xuống chảy vào môi, có chút mằn mặn.
Trong phòng tất cả mọi người đều có chút lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Dạ còn mang theo hai tiểu đệ xém chút nữa kinh hô ngạc nhiên.
Đây là ai nói, ai nói quan hệ đại ca cùng đại tầu không tốt ?!
Đây rõ ràng chính là tình yêu ân ái ư!
Còn trước mọi bao người như vậy, khiến những người độc thân phải sống thế nào đây!
Hôn, không quá lâu.
Tiêu Dạ rời đi, vẫn là ở khoảng cách gần nhìn Diêu Bối Địch, giọng nhẹ nhàng nói :"Cực cho em rồi, Diêu Bối Địch."
Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ.
Cô thật sự cho là bản thân xuất hiện ảo giác.
Là sau khi sinh có chút hoảng hốt nên không rõ sao?
"Tiếu Tiếu đâu?" Tiêu Dạ cười một tiếng hỏi.
Diêu Bối Địch mờ mịt, giọng nhỏ lại hỏi :"Ai là Tiếu Tiếu?"
Ánh mắt động một cái, thật lâu mới nói :"Con gái của chúng ta, gọi là Tiêu Tiếu thì thế nào? Luôn tươi cười."
"Được." Diêu Bối Địch gật đầu, cô rất thích cái tên này.
Cô hy vọng con gái nhỏ có thể mỗi ngày đều vui vẻ.
"Con bé ở chỗ nào?"
"Ở đó." Diêu Bối Địch chỉ chỉ cái nôi bên cạnh giường :"Sau khi sinh ra đã khóc hai tiếng, y tá liền ôm đi tắm, trở lại đã ngáp rồi liền ngủ."
"Anh đi xem một chút." Tiêu Dạ nói.
Tiêu Dạ xoay người đi về phía giường nhỏ.
Nguyên lai Tiêu Tiếu lúc mới sinh ra chính là bộ dạng này, nhăn nhúm y hệt một lão tiểu đầu tử.
Ngón tay anh khẽ sờ gò má mơn mởn của con bé, khóe miệng kéo ra một nụ cười cưng chiều không chịu nổi :"Con sâu con lười."
Tất cả mọi người đều bị giọng nói này hấp dẫn.
Hổ Oa hung hãn che miệng lại.
Anh ta thật sự không nghĩ lúc này đi phá hư tình cảnh đẹp như vậy, anh ta chẳng qua chưa từng thấy qua đại ca biểu lộ biểu tình ấy, mà lúc này mọi người cũng bởi vì anh ta đột nhiên bị sặc nước miếng cho nên bị anh ta hấp dẫn, nhưng đại ca cứng rắn không thèm nhìn bọn họ mô cái, đem ánh mắt không ngừng đặt vào bên trong giường nhỏ, phảng phất như nhìn thấy toàn thế giới của anh vậy.
Ực.
Hổ Oa nuốt nước miếng một cái.
Anh ta cũng không dám nhìn nhiều, thấy nhiều rồi sợ bản thân bị tẩu hỏa nhập ma.
Anh ta đoán mình hẳn là bị tẩu hỏa nhập ma mới nhìn thấy đại ca như vậy, rõ ràng là bộ dạng không hề tồn tại trên thế giới này.
A Bưu cũng đi ra ngoài.
Mặc dù tiếp xúc với đại ca chưa có nhiều, nhưng đại ca như vậy. . .
Anh ta cũng phải nói toàn thân anh ra đang nổi da ga đây ?!
Phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Diêu ba cùng Diêu mẹ vẫn có chút ngạc nhiên, ngay cả một người cả ngày chỉ biết nghịch ngợm càn quấy không thể yên tĩnh nổi một giây là Diêu Bối Khôn cũng mang theo bộ mặt thâm trầm nhìn Tiêu Dạ, nhìn người này đột nhiên như biến thành một con người khác vậy, phải chăng Tiêu Dạ bị trúng tà hay sao ?!
Nghĩ như vậy.
Nhóc con trong giường nhỏ đột nhiên giật giật, không giải thích được liền khóc, mắt ti hí cũng không có mở ra, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu oa oa khóc.
"Thế nào?" Tiêu Dạ không biết phải làm sao.
Anh cái gì cũng không biết làm.
Diêu mẹ tương đối có kinh nghiệm, vội vàng đi tới ôm, sờ cái mông nhỏ không có phát hiện tè dầm, hẳn là đói. Diêu mẹ đem Tiêu Tiếu đi về phía Diêu Bối Địch :"Con có sữa chưa? Nếu như không có, mẹ đi pha sữa bột cho con bé uống."
"Không biết, thử một chút đi, con cảm thấy có chút căng. . ." Diêu Bối Địch nói, gương mặt hồng thấu, càng nói lại càng nhỏ.
"Ừ, con thử trước xem sao. Biết đâu có sớm một chút." Diêu mẹ vừa nói, quay đầu nhìn Diêu ba :"Ông đi ra ngoài trước."
Diêu ba vội vàng đi ra ngoài.
Diêu Bối Khôn còn đứng đó không nhúc nhích, nhìn qua như đang có điều suy nghĩ.
"Con còn không đi đứng đó làm gì ?!" Diêu mẹ đột nhiên lớn tiếng nói với Diêu Bối Khôn."
Diêu Bối Khôn giật mình :"Mẹ hù chết con a, đi thì đi, con cũng không muốn nhìn ngực chị mình."
Diêu mẹ trừng mắt nhìn Diêu Bối Khôn.
Lúc Diêu Bối Khôn rời đi, rất tự nhiên nói :"Anh rể anh không đi sao?"
Tiêu Dạ đứng ở nơi đó có chút đứng hình.
"Quản tốt chính mình, con đi ra ngoài trước cho mẹ." Diêu mẹ thúc dục.
Diêu Bối Khôn há miệng.
Không phải chỉ là một đứa bé làm cái gì phải khẩn trương.
Anh ta tức anh ách đi ra ngoài.
Diêu mẹ đem Tiêu Tiếu đưa cho Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch ôm cũng chưa thuần nhuyễn, Diêu mẹ dạy một lúc lâu, Diêu Bối Địch mới ôm tốt đứa bé, sau đó chuẩn bị vén áo lên, gương mặt càng đỏ hơn, cô quay đầu nhìn Tiêu Dạ, cắn môi :"Tiêu Dạ, anh có thể tránh đi một lúc không? Em . . ."
Diêu Bối Địch mắc cỡ khiến cho lòng anh cũng mềm nhũn.
Đã từng bỏ lỡ cô thật nhiều thật nhiều, nháy mắt đều tốt đẹp.
Sống lại một đời, anh quả quyết không phụ cô.
"Tiêu Dạ. . ." Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ thở ơ, mặt càng thêm đỏ.
Tiêu Tiếu khóc rất đáng thương, cái mũi nhỏ bắt đầu thút thít tay chạm vào người cô, bộ dạng rất muốn ăn.
Tiêu Dạ không nghĩ sẽ làm khó Diêu Bối Địch, đưa lưng về phía cô nhưng không nghĩ sẽ rời đi.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ, cảm giác được Tiêu Tiếu trong ngực cô rất vội vàng, cũng không cố kỵ nữa cầm áo vén lên, để cho cái miệng nhỏ của Tiêu Tiếu đến gần ngực cô, Tiêu Tiếu khóc thút thít, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hút vào, hút một hồi như vậy tựa hồ không có hút ra, há miệng 'OA' một tiếng.
"Mẹ, hình như vẫn chưa có sữa, nếu không để cho con bé trước uống sữa bột đi.. . " Diêu Bối Địch nói.
"Ngực con đã lớn như vậy, hẳn là phải có sữa rồi chứ." Diêu mẹ có kinh nghiệm nói :"Con có thấy căng lắm không?"
"Vâng. Đụng còn có chút đau." Diêu Bối Địch gật đầu.
"Nhất định là bị tắc chút ít, con đợi mẹ một hồi, mẹ đi kêu điều dưỡng qua coi cho con một chút. Có sữa vẫn tốt hơn là uống sữa ngoài."
"Vâng." Diêu Bối Địch cũng không hiểu lắm, cái gì cũng chỉ nghe theo Diêu mẹ.
Diêu mẹ vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Dạ nhìn Diêu mẹ rời đi, quay đầu nhìn Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch lúc này vẫn còn đang vén áo, thấy Tiêu Dạ nhìn cô, mặt liền đỏ au. Cô ôm Tiêu Tiếu nên không tiện sửa sang lại quần áo, mặt đỏ như giọt máu, cả người hận không thể chui chỗ nào mà trốn.
Tiêu Dạ đi tới, ngón tay thon dài còn tốt bụng kéo áo cô xuống, ngay cả áo ngực cũng giúp cô sửa sang lại.
Diêu Bối Địch cắn môi, cúi đầu, căn bản không thể không xấu hổ mà nhìn Tiêu Dạ.
"Cũng đã là mẹ rồi, thế nào còn xấu hổ như vậy?" Tiêu Dạ buồn cười hỏi cô.
Ban đầu thế nào có nhiều dũng khí mà dám leo lên giường anh.
Anh có nhiều hứng thú nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô dễ thương như vậy.
Có lẽ mới vừa sinh con cho nên gò má còn có chút bụ bẫm.
Cửa phòng lần nữa bị kéo ra.
Diêu mẹ có chút vội vàng :"Mới rồi y tá nói điều dưỡng phụ trách phòng bệnh của chúng ta đột nhiên thân thể khó chịu nên đã về rồi, những điều dưỡng khác đều bận rộn không thể rút ra được thời gian."
Vừa nói xong, y tá đã đi theo vào, vô cùng áy náy nói :"Thật sự xin lỗi, bệnh viện trong khoảng thời gian này có nhiều ca sinh cho nên các điều dưỡng khác không thể rút thời gian ra được. Chúng tôi cũng đã sớm giúp mọi người liên lạc với những điều dưỡng khác. Diêu tiểu thư, bây giờ để tôi giúp cô nhìn ngực một chút nhé."
Y tá nói rất thẳng thừng, phảng phất nói về chuyện ngực là điều bình thường.
Diêu Bối Địch có chút xấu hổ.
Còn chưa kịp phản ứng, y tá liền trực tiếp vén áo cô lên.
Diêu Bối Địch cảm thấy da mặt như thiêu đốt, cô ngẩng đầu nhìn y tá.
Y tá dùng ngón tay khẽ nhéo một cái hỏi :"Đau không?"
"Có chút."
"Đoán chừng là bị tắc tia sữa. Tắc tia sữa nên cần phải khai thông tia sữa đã. Lúc này đứa trẻ hút không ra sữa sao?" Y tá hỏi.
"Mới vừa thử qua, không được."
"Tôi bây giờ sẽ lập tức giúp cô tìm một điều dưỡng. Nhưng mọi người để đứa bé thử lại thêm một chút xem sao." Y tá nói tiếp.
"Được." Diêu Bối Địch gật đầu.
Y tá vội vã đi ra ngoài, lúc đi ra giống như nhớ gì đó liền nói :"Đúng rồi, ba đứa bé có thể thử một chút, hút sữa đa phần đều là do ba đứa bé dùng miệng giúp thử sữa."
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Tiêu Dạ tựa hồ cũng giật mình.
Y tá cảm thấy đó là chuyện bình thường, nói xong liền xoay người rời đi.
Căn phòng có chút lúng túng.
Tiêu Tiếu gân giọng khóc lớn.
Diêu mẹ cũng cảm thấy có chút lúng túng, bà hắng giọng nói :"Mẹ mang Tiếu Tiếu ra ngoài trước, các con có muốn thử một chút hay không. . ."
Diêu Bối Địch nhìn Diêu mẹ.
Diêu mẹ đem Tiếu Tiếu rời đi, trước khi đi còn nói :"Trở về sữa con sẽ ra không kịp."
Diêu Bối Địch cắn môi, nhìn Diêu mẹ cứ thế đem Tiếu Tiếu rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người họ.
Tiêu Dạ thật ra thì ngồi bên cạnh cô cũng khiến cô khẩn trương, ngón tay cứ xoắn vào nhau.
Bây giờ. . . Bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì đây ?!
Đang suy nghĩ, Tiêu Dạ đã tới gần hơn một chút, Diêu Bối Địch cứ thế nhìn Tiêu Dạ tới gần ngực cô, sau đó. . .
Toàn bộ khuôn mặt liền đỏ như gấc.
Đỏ không biết phải làm sao.
Cô kinh ngạc nhìn màu tóc đen của Tiêu Dạ, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
"Ừm. . ." Cô nhíu mày một cái.
Có chút đau.
Tiêu Dạ có lẽ cũng cảm nhận được liền nhẹ nhàng hơn một chút.
Qua không biết bao lâu.
Diêu Bối Địch chỉ cảm thấy tim cô đập nhanh hơn, một tiếng, một tiếng không ngừng nhúc nhích kịch liệt như vậy.
"Ngô." Tiêu Dạ đột nhiên ngẩng đầu.
Diêu Bối Địch nhìn anh, nhìn anh khẽ nhúc nhích cổ họng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình kỳ lạ của anh.
Cái loại biểu cảm đó giống như ăn phải món ăn quá khó ăn, sau đó lại ngại nhả ra, thành ra có chút vặn vẹo.
Diêu Bối Địch cắn môi, môi đã trắng bệch.
Tim đập nhanh, cả cơ thể nhìn qua khá khẩn trương.
"Có sữa rồi." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch cúi đầu, nhìn trên ngực có dính chút màu trắng. . .
Lỗ tai cô đỏ rần rần.
Cô cảm thấy mình đã chịu không nổi nữa rồi.
Cô chưa từng nghĩ qua, ngày hôm nay sẽ trải qua nhiều chuyện như vậy với Tiêu Dạ.
"Anh đi gọi mẹ đem Tiếu Tiếu ôm vào." Lúc đi ra anh tiện tay đem quần áo cô sửa sang lại.
Diêu Bối địch nhìn bước chân Tiêu Dạ có chút gấp rút.
Mới rồi Tiêu Dạ gọi "Mẹ" sao !?
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, Tiêu Dạ chưa từng gọi như vậy. . .
Lỗ mũi đột nhiên có chút chua.
Là bởi vì đứa con này cho nên bọn họ mới tới gần nhau sao ?!
Có chút lo được lo mất, còn luôn cảm thấy bản thân có phải hay không xuất hiện ảo giác.
Không bao lâu, Diêu mẹ đem Tiêu Tiếu ôm đi vào, nhóc con từng ngụm từng ngụm ăn sữa, không cần nói, có bao nhiêu hưởng thụ.
Tiêu Dạ nhìn Tiếu Tiếu ăn ra sức như vậy.
Nói chẳng đành.
Trẻ sơ sinh thật sự là sinh vật khó hiểu, đồ ăn khó ăn như vậy tại sao có thể biến thành món thơm ngọt như thế ?!
Ăn xong liền ngủ.
Mới sinh đứa bé có thể ngủ đạt tới mức 20 giờ.
Cho nên sau khi ăn xong liền lim dim ngủ.
Diêu mẹ không nỡ ôm Tiêu Tiếu, trong miệng đều là hiền hòa cười.
Lúc này Diêu ba cùng Diêu Bối Khôn đi vào phòng bệnh, Diêu ba nhìn Tiếu Tiếu không nhịn được nói :"Để cho ông ôm một cái."
"Ông cẩn thận chút."
"Biết biết, để cho tôi ôm một cái nào." Diêu ba hưng phấn nói.
Diêu ba thật ra ở nhà là một tiểu lão đầu nghiêm túc, lúc ôm Tiếu Tiếu cả khuôn mặt cũng cười đến híp mắt, miệng không ngừng nói :"Lớn lên giống tôi, bà nhìn lỗ mũi kia đi giống y chang tôi đây."
"Cùng ông giống nhau như đúc thì xong rồi. Phải giống như tôi, bên nhà ông cái gen cũng không có đẹp, Tiếu Tiếu phải mang gen nhà chúng tôi." Diêu mẹ khó chịu nói.
"Dáng dấp bà cũng không đẹp." Diêu ba trực tiếp nói.
"Lão đầu tử kia!" Diêu mẹ ồn ào.
"Được rồi, được rồi, lớn lên giống bà, gen di truyền cũng đều là bên nhà bà được chưa, cái này cũng đòi tranh với tôi." Diêu ba oai oái nói, nhưng vẫn quan tâm tới tâm tình Diêu mẹ, nhìn Tiếu Tiếu miệng cười toe toét.
Tiêu Dạ cứ như vậy đứng xa xa nhìn bọn họ.
Trong lòng không nói được là mùi vị gì.
Thời điểm Tiếu Tiếu ban đầu rời đi bọn họ phải gặp bao nhiêu khó khăn. . .
"Tiêu Dạ, con có muốn ôm một chút không?" Diêu mẹ đột nhiên nói.
Tiêu Dạ ngẩn người, tay chân có chút luống cuống đứng lên :"Con không thể đâu, con bé quá nhỏ, con sợ con. . ."
"Không sao, em bé không có yếu ớt như mấy con nghĩ, thử một chút xem." Diêu mẹ nói, thận trong đem Tiếu Tiếu từ tay Diêu ba nhận lấy, đưa cho Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ rất khẩn trương, tựa hồ chưa từng khẩn trương như vậy giờ, anh không ngừng xoa xoa tay, sau đó hai tay nâng lên.
"Không cần như vậy, con đem cái tay này ôm lấy, một tay nâng mông, một tay đỡ đầu, con đừng có khẩn trương, đều sẽ có lần đầu tiên.
Tiêu Dạ trên mặt toàn là một hôi, lớn như vậy ôm một vật nhỏ bé, nhìn qua đặc biệt tức cười.
Tiêu Dạ tựa hồ thật lâu mới dựa theo được cách Diêu mẹ dậy bế em bé, ôm cứng ngắc, cả người hoàn toàn không thoải mái.
"Phốc." Diêu Bối Khôn thiếu chút há miệng cười to :"Anh rể, bộ dạng anh ôm bé con quá khôi hài, anh là sợ làm con bé té sao? Ôm vậy thực không tự nhiên."
Tiêu Dạ bị Diêu Bối Khôn cười nhạo, mặt có chút đỏ.
Diêu mẹ trừng mắt một cái.
Diêu Bối Khôn ảo não không dám nói lời nào.
Diêu Bối Địch cứ nhìn Tiêu Dạ đứng trước mặt, nhìn anh ôm lấy Tiêu Tiếu. . .
Lỗ mũi có chút chua.
Cô cho là cả đời này cô cũng không nhìn thấy được hình ảnh này.
Cô thậm chí cảm thấy hoảng hốt, cô chưa từng trải qua bao giờ, bởi vì ngực thật rất đau.
Đâu đến không thể hít thở.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sinh con, tại sao có thể có những chuyện căn bản chưa từng xảy ra được ?!
Nhất định là mới sinh em bé nên có chút ảo giác.
Luôn cảm thấy sinh em bé, cô thật rất nhiều lần xuất hiện ảo giác, cái này cũng là bình thường ư ?!
. . .
Diêu Bối Địch ở bệnh viện một tuần lễ.
Tiêu Dạ luôn ở bên cạnh chăm sóc, cơ hồ không rời một bước.
Mới bắt đầu một mình anh cũng không chiếu cố tới đứa bé, chỉ cố chăm sóc cô.
Sau đó cũng đi theo Nguyệt tẩu cùng Diêu mẹ học một chút, cơ bản có thể đổi tã giấy cho Tiếu Tiếu.
Sau khi xuất viện, Diêu mẹ để cho bọn họ qua Diêu gia biệt thự ở một thời gian ngắn, ít nhất có thể để Diêu Bối Địch ở cữ một tháng, Tiêu Dạ cũng đồng ý, hơn nữa hoàn toàn tự giác thu dọn đồ đạc vào đó ở cùng.
Một căn phòng dành cho Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch.
Tiếu Tiếu có một phòng ngủ riêng.
Diêu Bối Địch đang trong thời gian ở cữ nên trừ cho bé bú sữa chuyện gì cũng không cần làm, mà Tiêu Dạ cũng luôn ở bên cạnh cô lăng xăng chạy tới chạy lui, hai người buổi tối ngủ chung một giường, Tiêu Dạ còn đem cô ôm vào ngực.
Rõ ràng, bọn họ kết hôm đã mấy tháng Tiêu Dạ cùng cô thời gian gặp mặt căn bản không có mấy lần, anh cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua đứa bé. . .
"Tiêu Tiếu đại khái là đói." Đột nhiên giọng nói ấy cắt đứt dòng suy nghĩ của Diêu Bối Địch, cô ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dạ ôm Tiếu Tiếu đi vào.
Tiêu Tiếu đang khóc, khóc rất đáng thương.
Khóc tỉ tê như vậy cơ bản là đang đói.
2 giờ một lần, nhóc con này thật sự giống như một đồng hồ báo thức.
Có lúc đêm hôm khuya khoắt, cô quả thực mệt mỏi không chịu nổi, Tiêu Tiếu lại đòi ăn, đều là Tiêu Dạ trực tiếp đêm Tiếu Tiếu đặt lên người cô, căn bản sẽ không đánh thức cô. Tiêu Dạ đối vói cô thật tốt. . .
Cô hoàn nghi tới thần kinh Tiêu Dạ có vấn đề.
"Tới, nơi này." Tiêu Dạ trêu chọc Tiêu Tiếu, sau đó dùng ngón tay đem Tiêu Tiếu áp sát vào bình sữa.
Khoảng thời gian này đều như vậy, Diêu Bối Địch bây giờ đã không còn xấu hổ như ban đầu, có điều bị đụng vào như vậy vẫn là có chút ngượng ngùng.
Gương mặt đỏ một chút, nhìn Tiêu Tiếu đang dùng sức hút sữa, quả đấm nhỏ bóp thật chặt nhìn qua giống như rất dùng sức.
Tiêu Dạ luôn trơ mắt nhìn Tiêu Tiếu.
Diêu Bối Địch có lúc thậm chí cảm thấy Tiêu Dạ nhìn ánh mắt Tiêu Tiếu rõ ràng là rất cưng chiều, tựa như tình nhân nhỏ của anh vậy . . .
Có chút hơi ghen tị.
Cô lẩm bẩm nói :"Tiêu Tiếu bộ dạng xấu như vậy cũng không biết là giống ai."
"Tiếu Tiếu một chút cũng không xấu, Tiếu Tiếu là một tiểu mỹ nhân." Tiêu Dạ nghiêm túc, giọng bình tĩnh nói.
Cái này thật sự là 'Tình Nhân' trong mắt đều là Tây Thi sao ?!
Tiếu Tiếu thật không đẹp.
Cô là mẹ Tiêu Tiếu cũng cảm thấy Tiếu Tiếu một chút cũng không đẹp.
"Lớn lên sẽ rất đẹp." Tiêu Dạ cưng chiều cười một tiếng.
Tiêu Tiếu dáng dấp rất khả ái, 6 tuổi cũng rất đáng yêu, hơn nữa đều di truyền ưu điểm của hai người bọn họ.
Tiếu Tiếu ăn sữa xong, Tiêu Dạ ôm Tiếu Tiếu ở trong phòng chơi một hồi, xem đồng hồ thời gian đi ngủ không xa nhau lắm, liền ôm Tiếu Tiếu tới phòng em bé.
Một lát sau, Tiêu Dạ mới trở về, không cần nghĩ cũng biết nhất định là đợi Tiếu Tiếu ngủ mới trở về phòng.
Tiêu Dạ về phòng liền đi tắm ngay.
Diêu Bối Địch muốn đi vệ sinh, thật ra phòng tắm cùng nhà vệ sinh riêng biệt cho nên Tiêu Dạ đang tắm nên cô sẽ không bắt gặp.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng tắm ra trong nháy mắt cả người liền giật mình.
Cô thấy Tiêu Dạ đứng ở nơi đó chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, giờ phút này quần lót màu đen kia không thể coi nhẹ . . .
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch thậm chí chưa từng có cảm giác phòng tắm tản mát ra hơi nóng.
4 tháng không phải là thởi điểm thích hợp tắm nước lạnh.
Cô hoảng hốt biết cái gì, mắt khẽ giật giật, dời đi ánh mắt, không dám cùng anh đối mặt.
Tiêu Dạ cầm áo choàng tắm bên cạnh phủ lên :"Anh tắm xong, em dùng đi."
Diêu Bối Địch gật đầu.
Tiêu Dạ đi ngang qua cô.
Diêu Bối Địch nhìn mình trong gương, mặt có chút đỏ.
Rửa mặt xong.
Hai người nằm ở trên một cái giường.
Tiêu Dạ vẫn là đem cô ôm trong ngực, ngoài cửa sổ ánh trăng vừa vặn xuyên thấu qua khe hở hắt lên mặt đất, thỉnh thoảng còn theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch mở miệng, giọng nhỏ nhẹ.
"Ừ." Tiêu Dạ đem đầu vùi vào cần cổ cô, nặng nề đáp một tiếng.
Cảm giác được hô hấp của anh, có chút nhột.
"Anh có phải hay không muốn. . ." Từ nhỏ luôn đặc biết hay xấu hổ, có một số việc thật không biết làm sao mở miệng.
"Ừ, rất muốn." Tiêu Dạ áp sát vào người cô, hai người cứ như vậy dây dưa chung một chỗ, mập mờ đến nỗi không thở nổi.
Diêu Bối Địch khẩn trương, cô thận trọng hít thở :"Mẹ em nói, đang trong thời gian ở cữ không thể hành sự."
"Anh biết." Bằng không anh cũng đâu cần cực khổ nhẫn nại như vậy.
"Em, em, cái đó. . ." Diêu Bối Địch khẩn trương bắt đầu cà lăm.
"Diêu Bối Địch, anh yêu em." Tiêu Dạ ở bên tai cô nói nhỏ.
Diêu Bối Địch ngẩn cả người ra, bởi vì đưa lưng về phía anh cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt của anh nhưng một giây kia cả người thực sự rất khiếp sợ, có chút không biết phải làm sao.
Là yêu sao ?!
Không phải hận sao ?!
Luôn cảm thấy Tiêu Dạ đã thay đổi, thực sự khác biệt.
"Diêu Bối Địch, anh nghĩ anh hẳn đang trong mộng." Tiêu Dạ ôm chặt cô, một giây kia chỉ sợ cô rời khỏi anh, ôm cô thật chặt trong lòng ngực :"Không cần phải là một giấc mơ thật đẹp, phảng phất anh vừa xuất hiện truocs mặt em liền biến không khí của em trở nên dơ bẩn. Mà khi đó anh rất yêu em, em luôn muốn đẩy anh ra xa, càng về sau. . ."
"Sau đó thế nào?" Diêu Bối Địch rất có hứng thú hỏi.
"Càng về sau, anh liền tỉnh dậy." Tiêu Dạ nói, một đời kia đã trải qua liền coi như là mộng, một giấc mộng không tốt.
"Em làm sao có thể hận anh chứ?" Diêu Bối Địch tự lẩm bẩm :"Em yêu như vậy. . ."
Lời nói sau đó có chút ngượng ngùng nên không thể nghe rõ.
Tiêu Dạ đem cô ôm vào lồng ngực :"Cho nên, không nên hoài nghi tại sao đột nhiên anh lại biến mất, thật sự anh đã trải qua rất nhiều, trải qua nhiều cuộc sinh tử, đau khổ như vậy."
Diêu Bối Địch quả thật không hiểu Tiêu Dạ đang nói gì, nhưng giọng anh quả thật rất nghiêm túc, một giây kia thân thể anh có chút khó hiểu khẽ phát run, giống như đang sợ mất đi cái gì đó, đối với thế giới này lo lắng bất an.
Cô gật đầu :"Ừ."
Nặng nề đáp ứng.
Yêu như vậy làm sao có thể buông tay ?!
Diêu Bối Địch cảm thấy bản thân không thể nào chủ động rời khỏi Tiêu Dạ được, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng như giấc mộng của anh được.
"Diêu Bối Địch, yêu anh thật nhiều." Tiêu Dạ giọng trầm thấp ở bên tai cô khẽ nói :"Anh thật rất sợ, rất sợ."
"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch xoay mình, nhìn thẳng anh.
Là ánh trắng không sáng rõ, nên cô không nhìn rõ được gò má anh, cũng không thấy rõ trong con người của anh là cái gì. . .
Cô nói một câu chắc chắn :"Anh yêu em, cả đời."
"Anh cũng vậy."
Một cái hôn nặng nề in xuống.
Không biết là ai an ủi trái tim ai, không biết là ai cho ai cam kết.
Nói câu cả đời thì nhất định là cả đời.
--------- Vở kịch về Diêu Bối Địch, Hoàn.
Ở bên ngoài phong bì bị niêm phong.
Bối Khôn.
Trừ em ra cũng chị cũng không biết nên đem phong thư này cho ai.
Phảng phất luôn là em phải đi hoàn thành mọi việc, chị tùy ý chọn người tốt nhất để lợi dụng.
Thật xin lỗi Bối Khôn.
Chị luôn khiến em phải thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn nhìn qua em nghịch ngợm, càn quấy đến mấy nhưng trên thực tế mỗi lần khiến cho cha mẹ bận tâm đều là chị.
Nhớ lúc em còn rất nhỏ, khi đó mới chỉ 5 tuổi, lão thị mỗi ngày đều đi theo sau mông chúng ta trông coi, có một lần vì chị không để cho em quấn tã, lại còn nói chúng ta chơi chốn tìm, nhưng là em trốn xong, chị lại tự đi chơi một mình. Sau đó khi nhớ tới em, em đã nằm trong ngăn tủ ngủ gật, em biết lúc ấy chị có biết bao áy náy không ?! Nhưng khi em tỉnh lại chỉ nói, chị, chị tìm được em rồi sao ?!
Ánh mắt đơn thuần như vậy.
Chị nghĩ chị thiếu nợ em, từ lúc đó đã bắt đầu rồi.
Bây giờ nghĩ lại đối với em thật không công bằng.
Luôn chiếm đi tình yêu của cha mẹ. Cha mẹ có chuyện gì không hài lòng cũng đều nổi giận với em, mà cha mẹ luôn đem chị bảo vệ trong tòa tháp bằng ngà voi chắc chắn. Trước mặt người khác hay sau lưng người khác, ba vĩnh viễn đều khen ngợi chị, tới cuối cùng chị lại đem tất cả những việc hiếu thuận với cha mẹ ích kỷ để lại cho em.
Bối Khôn, chăm sóc cha mẹ thật tốt.
Chị quả thật rất mệt mỏi.
Chị sống ở thế giới này có lẽ sẽ không thể mang lại hạnh phúc nữa, chỉ còn những bi thương.
Chị đã không chỉ một lần muốn tự sát.
Chị không biết có phải hay không giống như Vương Kiến Nhất nói đó là một loại bệnh tinh thần, sự thật chính là chị rất muốn một mình rời khỏi thế giới này, môt mình lẳng lặng. Thật nhiều lần cầm dao lên, nhớ tới ánh mắt mọi người lại yên lặng đặt xuống, sau đó tưởng tương Tiêu Tếu vẫn còn ở bên cạnh, Tiêu Tiêu vẫn ở đây. Thời điểm ảo ảnh ấy biến mất chính là không thể nào tiếp nhận đau đớn, khiến cho chị cảm thấy thế giới này thật ra đã sớm sụp đổ. Mà bây giờ thế giới mà chị thấy là muôn màu dáng vẻ. Chỉ là tất cả đều không phải thật.
Cho nên cuối cùng chị vẫn là lựa chọn con đường chết này.
Cho đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào em chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, thay chị yêu thương họ.
Bối Khôn.
Có một vào lời không thể nói ra, em không cần nói cho ai biết, chính là đơn thuần muốn nói ra nỗi lòng của chính mình một chút mà thôi.
Liên quan tới Tiêu Dạ, chị vẫn cho là chị giấu ở trong lòng, thật sự mọi người đã nhìn ra so với chị còn thấu đáo hơn.
Từ lúc mới bắt đầu dường như chị sai rồi.
Sai làm đem tình cảm của mình ép buộc người khác.
Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện phát sinh ra tất cả đều là lỗi chị tự mình phải gánh.
Chị không ngừng trách cứ Tiêu Dạ, không ngừng cảnh cáo mình, Tiêu Tiếu mất đi chính là một tay Tiêu Da tạo nên cho nên chị nghĩ đủ mọi biện pháp rời khỏi anh ấy, cho nên chị hận anh ấy, chị nghĩ chỉ cần dựa vào hận ý này sẽ chống đỡ cuộc sống của mình thật tốt.
Đến lúc hai người bọn chị tổn thương lẫn nhau đủ sâu, Tiêu Dạ buông tay, sau đó hai người bọn chị ly hôn, một giây kia chị thật sự cảm thấy mọi chuyện đều đã kết thúc.
Chị lựa chọn một cách thức kết thúc mọi đau khổ của chính mình, nhưng thật sự không nghĩ sẽ khiến những người khác bởi vì chị mà khó chịu.
Cho nên chị hy vọng Tiêu Dạ có thể sống thật tốt.
Sẽ hoàn toàn tuyệt vọng đối với chị, lúc chị tổn thương anh ấy đủ sâu, có thể sẽ quên chị đã từng sống.
Chi không muốn anh ấy mang bất kỳ đồ vật nào của Tiêu Tiếu cũng như của chị đi, là vì chị hy vọng anh ấy có thể buông tha hết mọi thứ mà bắt đầu lại.
Còn nữa tìm được một tình yêu thực sự, bắt đầu tình yêu với một người phụ nữ khác.
Mà chị sẽ để bản thân trong 7 năm xuất hiện bên cạnh anh ấy theo như gió bay đi, cho dù có nhớ tới cũng không có điều gì đặc biệt luyến tiếc, bởi vì bị tổn thương sâu sắc nhớ tới sẽ đau dần dần sẽ không yêu nữa, dần dần sẽ quên mất.
Bối Khôn.
Cuối cùng giúp chị truyền đạt lại cho Hoàn Hoàn cùng Cổ Nguên một tiếng, đời này Diêu Bối Địch chị thấy đáng giá cùng kiêu ngạo nhất chính là đã kết ban với hai người tốt như bọn họ, để cho lúc chị quyết định kết thúc cuộc đời mình phát hiện bản thân không phải là một người hoàn toàn thất bại. Chị không có dũng khí gọi điện thoại cho bọn họ, cũng không có dũng khí gởi tin nhắn cho bọn họ, chị chỉ có thể dùng loại cách thức tiền trảm hậu tấu này nói cho bọn họ, chị mệt mỏi, đừng vì chị mà thương tâm, chị chẳng qua là lựa chọn một con đường không còn đau khổ nữa. . .
Vĩnh biệt.
Chi đã từng tồn tại trên mảnh đất này.
--------- Diêu Bối Địch, tuyệt bút.
. . . . .
Phiên ngoại (2) Tự Sát, Diêu Bối Địch tự sát.
Đang cùng Ân Bân lên giường một khắc cuối cùng.
Anh ta ngừng lại.
Anh ta nói :"Diêu Bối Địch, đừng khóc, em khóc lòng anh sẽ tan nát."
Cô không khóc.
Cô cho là cô có thể đem bản thân mình giao ra thật tốt, nhưng lòng thực rất đau.
Cô nhớ tới lúc đầu cô chịu đừng việc Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi lên giường, mùi vị trong lòng chính là tư vị mà cô mới vừa rồi nhắn tin cho Tiêu Dạ.
Gửi tin nhắn ngăn để cho Tiêu Dạ biết, cô bây giờ đang làm gì.
"Đừng khóc, chúng ta không làm, ngủ chung thôi được không?" Ân Bân nhẹ nhàng vì cô lau đi nước mắt, sau đó đem cô ôm ở trong ngực, yêu thương như vậy.
Con bà nó ở trong ngực anh ta khóc rất lâu.
Khóc đến nỗi cả hai cùng ngủ gật.
Khi đó anh ta còn tưởng rằng sau khi cô tỉnh sẽ ở bên cạnh anh ta, sẽ thử cùng anh ta yêu đương, bắt đầu lại.
Có lẽ đời sau, có lẽ vậy.
Nhưng đời này quả thật không được.
Cô không muốn liên lụy anh ta, không muốn để cho anh ta dùng hết tâm tư đi chiếu cố một trái tim đã sớm tan nát của cô.
Cô không có ngủ, cô chẳng qua là đang chờ anh ta ngủ mà thôi.
Sau khi anh ta ngủ, cô liền đứng dậy, cầm điện thoại tùy tiện đặt trên đầu giường.
102 cuộc điện thoại.
Đều là Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ hẳn rất hận cô.
Như vậy là đủ rồi.
Cả đời này, cô cuối cùng có thể để lại cho Tiêu Dạ chính là như vậy.
Cô chụp hình bản thân cùng Ân Bân rồi gửi cho Tiêu Dạ.
Khi đó, đau không chỉ có Tiêu Dạ, mà ngực của cô cũng không ngừng âm ỉ.
Thật tốt, đối với cô mà nói lập tức phải kết thúc.
Mà đây là điều mà cô có thể nghĩ tới, đối với Tiêu Dạ sống tiếp mới là cách thức tốt nhất.
Cô thật không đáng giá để Tiêu Dạ nhớ nhung.
Cô từng bước đi vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm.
Trong bàn tay có một con dao lam nhỏ, đó là lúc đi mua thuốc thuận tiện mua.
Khi đó cô đã hạ quyết tâm, cũng có lẽ sớm hơn đó đã từng nghĩ qua.
Thật ra thì không cần phải uống thuốc ngừa thai nữa nhưng cuối cùng vẫn là sợ, thật sợ nếu có một sinh mạng nhỏ tồn tại cho dù là một phần hay một ngày cũng sợ.
Cô nằm ở trong bồn tắm xa hoa.
Dao lam nắm trong tay, cô lật xem những tấm hình trong điện thoại, cô muốn ở một giây sau cùng nhìn thêm chút quá khứ đã từng trải qua, từ lúc Tiêu Tiếu mới ra đời tới lúc lớn một chút, trước kia còn lén lén yên lặng chụp những tấm hình có bóng lưng Tiêu Dạ, còn có ảnh kết hôn có chút ngay ngô ngốc nghếch đã từng chụp chung. . .
Người khi còn sống chính là như vậy, giống như pháo bông.
Cô chuẩn bị để điện thoại xuống, nháy mắt kia suy nghĩ một chút viết một tin nhắn ngắn.
Đối với Ân Bân, cô áy náy.
Bởi vì cô lợi dụng anh ta, lợi dụng người đàn ông yêu cô.
Hy vọng, anh ta có thể tìm được tình yêu chân thật của mình.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Ngón tay nhỏ nhắn vẫn ấn ở trên màn hình điện thoại.
Mới viết xong tin nhắn ngắn.
"Tiêu Dạ, thật xin lỗi.
Không phải là hận anh mà là yêu đến không muốn tổn thương nữa.
Em đã làm mất đi Tiêu Tiếu cho nên không có cách nào cùng anh bên nhau lần nữa, mặc dù em biết Tiêu Tiếu mất đi cũng không thể trách trên người anh, em nghe Bối Khôn nói qua lúc ấy vì Tiêu Tiếu anh đã làm những gì.
Làm nhiều chuyện tổn thương tới anh chỉ là vì muốn để anh rời khỏi.
Không nên vì em người phụ nữ như em mà phá hủy nửa đời sau của anh, em chỉ mượn anh 7 năm, 7 năm sau đều là chính anh tự mình.
Yêu mình thật tốt, sống thật khỏe."
Viết nhiều như vậy mơ hồ những chữ viết về vết thương lòng.
Nhớ tới lần cuối cùng ở trong nhà Tiêu Dạ giống như điên dại, Tiêu Dạ nói câu kia :"Sau này anh sẽ không xuất hiện trong thế giới của em. . . Sau này sống thật tốt, tim fmootj người đàn ông yêu em, đừng vì người đàn ông như anh mà khóc tỉ tê, thật không đáng giá. . ."
Một giây kia Tiêu Dạ, thực sự ở trong lòng hai chúng ta cùng khóc tỉ tê.
Vì chúng ta còn chưa từng chân chính bên nhau đã tắt duyên phận chỉ còn biết tỉ tê khóc.
Cuối cùng một khắc kia cắt cổ tay, cô lựa chọn đem tất cả mọi thứ cùng thủ tiêu.
Không thể khiến anh áy náy.
Tiêu Dạ, hai chúng ta cứ như vậy đi.
Trước mắt đã sớm mơ hồ không rõ, trên tay sức lực càng lúc càng yếu.
Không thấy rõ cũng không biết mất bao nhiêu máu, đại khái là xong rồi. . .
Đại khái đây chính là kết cục.
. . .
Phiên ngoại (3) Ân Bân.
Nhìn trong bồn tắm đều là máu, trên mặt người phụ nữ không có bất kỳ huyết sắc nào, một giây kia thật hỏng mất.
Tôi không biết làm sao cầm điện thoại trên tay Diêu Bối Địch, cuộc gọi trong danh bạ điện thoại cuối cùng chính là Tiêu Dạ, tay liền bấm số.
Tôi nói vừa nhanh vừa vội, thật ra thì tôi cũng không biết cảm thụ của Tiêu Dạ khi ấy là gì.
Xe cứu thương tới nơi.
Tiêu Dạ cũng tới.
Sau đó tựa hồ thấy được Tiêu Dạ rất bình tĩnh.
Tiêu Dạ rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn thi thể của Diêu Bối Địch, tất cả mọi người khóc tới đau lòng, cũng chỉ có Tiêu Dạ đứng ở đó không gần cũng không xa, cứ lặng lẽ như vậy nhìn sắc mặt tái nhợt của Diêu Bối Địch, đến cuối cùng Tiêu Dạ thậm chí không dám đụng vào cô, cuối cùng thật sự không động vào cô, chỉ là trơ mắt nhìn thi thể cô bị đem đi.
Cái này thật chính là một loại đau.
Một loại đau căn bản không thể nói ra tư vị.
Diêu Bối Địch đem lại cho mọi người thứ thê thảm nhất chính là nỗi nhớ.
Sau đó.
Diêu Bối Địch an nghỉ, về sau tin tức Thượng Hải cũng không có tin về cô nữa.
Tôi đi qua biệt thự Diêu gia, đó là do Diêu chủ tịch kêu tôi tới.
Diêu chủ tịch nói, đem toàn bộ công ty giao cho tôi xử lý, chủ tịch còn phải bồi phu nhân của ông ta.
Tôi đồng ý.
Tôi không biết có thể xử lý tốt hay không, nhưng bởi vì là Diêu Bối Địch nên tôi đáp ứng.
Tôi nghĩ không thể để cho cô ấy ra đi mà không thanh thản, giúp cô ấy chiếu cố người nhà nhiều một chút cũng tốt.
Lúc tôi rời đi, ngày đó sắc trời Thượng Hải tối tăm, phảng phất sau khi Diêu Bối Địch rời đi, ngày ngày Thượng Hải đều như vậy.
Tôi lại lần nữa đi tới khách sạn Giang Hoàng, tới căn phòng Diêu Bối Địch tự sát.
Căn phòng kia đã sửa lại tên, khách sạn cảm thấy xui, mặc dù sửa sang lại rất sang trọng nhưng giá tiền thấp hơn.
Tôi một mình ngồi trên giường lớn, hoảng hốt vẫn nhớ tới Diêu Bối Địch của ngày đó với dáng vẻ phòng tình, trước mặt vẫn còn thỉnh thoảng xuất hiện ảo giác, tôi nghĩ tôi chắc cũng bị bệnh, bệnh tâm thần.
Tôi đi tìm Vương Kiến Nhất.
Tôi nhờ Vương Kiến Nhất giúp tôi chuẩn đoán bệnh sau đó kê đơn thuốc.
Vương Kiến Nhất cùng tôi trước kia có chút giao tình, ông ta cũng là người Vân Nam, còn cùng cha tôi có chút thân tình, cho nên cái buổi chiều đó, tôi muốn ông ta chữa bệnh trầm cảm này, nói đến việc Diêu Bối Địch vừa mới qua đời, nhắc tới có chút tiếc nuối. Ông ta nói nếu như Diêu Bối Địch kiên trì một thời gian nữa, có lẽ sẽ không chọn cách tự sát. Ông ta còn nói lúc ấy ông ta còn đề nghị Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch sinh thêm đứa nữa, cởi chuông phải do người buộc chuông, vết thương Diêu Bối Địch là do đứa bé, cho nên nếu có thai lần nữa có lẽ sẽ tốt.
Cái buổi chiều đó tôi ngồi đó nghe Vương Kiến Nhất nói liên tục.
Bác sĩ tâm lý không thể tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân cho người khác, nghĩ đến Vương Kiến Nhất cũng thật tin tưởng tôi, nghĩ đến đó Vương Kiến Nhất cũng cảm thấy thật sự là điều đáng tiếc.
Đáng tiếc tuổi đời còn trẻ như vậy.
Tôi rời khỏi phòng khám của Vương Kiến Nhất, đi tìm Tiêu Dạ.
Rất nhiều thứ nên trả lại cho Tiêu Dạ.
Tôi có xem qua điện thoại của Diêu Bối Địch, xem qua thông về cô trong điện thoại, xem qua hình cô, không có bất kỳ thứ gì thuộc về tôi cả, không có bất kỳ thứ nào có liên quan tới tôi cả, cho nên lựa chọn đem những thứ này toàn bộ giao cho người đàn ông kia, giao cho người đàn ông Diêu Bối Địch yêu cả đời.
Giữa đàn ông không có nói nhiều, Tiêu Dạ đau khổ nhưng không giải thích được, bởi vì thân phận tình địch, có thể rõ ràng cảm nhận được như vậy.
Cho tới khi tin tức Tiêu Dạ tự sát truyền ra ngoài, tôi vẫn rất bình tĩnh.
Tôi nghĩ, Tiêu Dạ rốt cuộc cũng coi vì bản thân mà lựa chọn một con đường khác.
Còn như tôi ?!
Tôi không có yêu sâu đậm như vậy, không có nhiều bi thương như vậy, cho nên chỉ có thể đối với bọn họ chúc phúc, bên kia thế giới một cuộc sống khác. . .
. . .
Ngoại truyện (4) Một thế giới song song khác.
Đoạn phim thứ nhất: Liên quan tới thời gian ở cữ.
"Phụ nữ ở cữ không phải chỉ 30 ngày sao?" Tiêu Dạ nhìn lịch hỏi.
"Nhưng mẹ em có nói. . . Mẹ em nói là 40 ngày, em cũng là mới biết, cho nên chúng ta. . ." Diêu Bối Địch khẩn trương nắm vạt áo, lúc nói gương mặt còn ửng đỏ.
Tiêu Dạ cứ như vậy nhìn chằm chằm Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch cảm thấy bản thân không có chỗ dung thân :"Mẹ em nói lúc ở cữ phải tuân thủ tốt, nếu không vì sau rất dễ dàng bị bệnh. . ."
Còn chưa nói xong, cửa phòng tắm đã có người đóng lại.
Điên người.
Tối nay lại phải tắm nước lạnh.
Đoạn phim thứ hai: Liên quan tới đồ ăn của Tiêu Tiếu.
"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch gương mặt hồng hồng.
Tiêu Dạ mới vừa ôm Tiêu Tiếu được ăn no xong, ôn nhu dụ dỗ bé ngủ.
Bây giờ tựa hồ chỉ có một mình Tiêu Dạ mới có thể ôm Tiêu Tiếu, hơn nữa Tiêu Tiếu cũng đặc biệt dính anh, lúc ngủ anh dụ chỉ cần vỗ nhẹ là đã ngoan ngoãn ngủ đặc biệt nhanh.
"Ừ?" Tiêu Dạ đáp một tiếng, ánh mặt vẫn còn lưu lại trên người nhóc con, mặt đầy cưng chiều.
"Tiêu Dạ, cái đó, sữa em đặc biệt tốt, Tiếu Tiếu không có ăn hết, bình thường đều là đổ hết sữa đi, hôm nay mẹ em thấy được nói đổ đi thật tiếc, mẹ nói để cho anh ăn, có thể bồi bổ thân thể cho anh. . ." Lời nói ra, gương mặt đỏ hơn.
Tiêu Dạ đang ôm nhóc Tiếu Tiếu trên tay đột ngột cứng ngắc, ngay cả thân thể cũng cứng lên.
Anh vĩnh viễn không thể quên được lúc đó vì thông sữa mà dùng miệng ăn, thứ mùi đó. . . Khó mà hình dung.
"Mẹ còn nói, nếu như khong ăn để cho em trai em ăn, em trai em hiện đang đi học chính là thời điểm cần dùng não. . ."
"Cái gì?" Tiêu Dạ trực tiếp ngắt lời nói của Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch từ phía sau lấy ra, ống hút sữa vẫn còn đặt bên trong bình.
Tiêu Dạ liền cầm lên, một hơi ực ực toàn bộ uống cạn.
Ai nói chịu được sữa của người phụ nữ mình cho người đàn ông khác ăn ?!
Điên người!
Mùi này. . . Có thể nói tất cả những ai đã nếm qua thật sự không cảm nhận gì sao?!
Diêu Bối Địch mặt ngạc nhiên nói :"Anh thích uống như vậy, vừa vặn còn một chai chưa đổ. . ."
". . ."
Sắc mặt Tiêu Dạ không chỉ dừng lại ở chỗ vặn vẹo.
.. .
Đoan phim thứ ba: Về nụ hôn nóng bỏng.
"Ư. . ."
Trong phòng truyền tới âm thanh mập mờ.
Chờ mong suốt 40 ngày, rốt cuộc không cần nhẫn nại nữa.
"Tiêu Dạ?" Diêu Bối Địch ôm cơ thể anh.
Gương mặt đã hồng thấu, nhưng phát hiện ở nơi mấu chốt đột nhiên liền ngùng.
"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ vuốt ve gò má cô :"Sẽ từ chối anh sao?"
"Không biết." Diêu Bối Địch nặng nề lắc đầu.
"Diêu Bối Địch, anh yêu em."
"Em cũng vậy, ư. . ."
Bên trong căn phòng tiếng mập mờ không ngừng thay nhau vang lên.
Cho đến khi.
"Trên giường tại sao lại ươn ướt một mảng lớn?" Hai ngồi ngồi trên giường, nhìn trước mặt có một ít nước đọng.
Diêu Bối Địch mặt đỏ bừng :"Không cho phép nói tiếp!"
"Là đồ ăn của Tiếu Tiếu?" Tiêu Dạ tà ác cười một tiếng.
"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch mặt đỏ gắt.
Tại sao thời điểm trên giường lại bị chảy sữa ?!
Tiêu Dạ mặt như có điều suy nghĩ.
Như vậy có phải mỗi ngày cần hai ly "Sữa ấm" ?!
. . .
Đoạn phim thứ tư: Liên quan tới biệt danh.
"A Bưu, nói cho Lôi Lôi một tiếng, kêu cô ta tự sinh tự diệt đi. Đừng nghĩ trở về nước." Tiêu Dạ ở ngoài ban công gọi điện, giọng vô cùng nghiêm túc, phảng phất còn có chút chán ghét.
"Dạ, đại ca." Bên kia vô cùng cung kính nói.
Tiêu Dạ cúp máy.
Diêu Bối Địch ôm Tiếu Tiếu, làm bộ như không nghe được.
Tiêu Dạ đi tới, tự nhiên đem Tiếu Tiếu ôm lấy.
Phảng phất chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều là do anh ẵm Tiếu Tiếu.
Khoảng thời gian này Tiêu Dạ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, Hạo Hãn thật không cần anh sao ?!
"Lôi Lôi tối hôm qua gọi điện cho anh sao?" Diêu Bối Địch nhìn qua có vẻ không quan tâm tới thật ra thì đang rất cẩn thận hỏi rõ.
"Ừ, em nghe được."
"Em nghe thấy cô ấy gọi Dạ." Luôn cảm thấy gọi như vậy thật thân mật, để người phụ nữ khác gọi có chút không thích.
"Em ghen?" Tiêu Dạ nhướng mày.
"Không có."
"Em ghen em cũng có thể gọi anh là Dạ."
"Em không thích gọi tên mà người phụ nữ khác đã gọi." Diêu Bối Địch mặt đầy ghét bỏ.
"Quả nhiên là ăn dấm." Tiêu Dạ tổng kết.
Diêu Bối Địch cười khanh khách.
Người đàn ông này luôn thích tính toán như vậy ?!
Hay là cô quá ngu ngốc ?!
"Nếu không em gọi anh là ông xã đi." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
"Anh gọi em là bà xã." Tiêu Dạ còn nói.
Thật ra thì mặt Tiêu Dạ cũng có chút đỏ đỏ.
"Gọi một câu nghe coi." Tiêu Dạ nói.
"Không muốn, anh cũng đâu có gọi em như vậy." Diêu Bối Địch sống chết không làm.
"Em không thể học cách chủ động chút hay sao?" Tiêu Dạ thở hổn hển.
Nói mập mờ như vậy, anh sẽ không ngượng ngùng sao ?!
"Tối hôm qua em còn chưa chủ động hay sao?" Diêu Bối Địch có chút tức giận.
Tối hôm qua sau khi biết Lôi Lôi gọi điện thoại, giận đến nỗi trực tiếp đem Tiêu Dạ. . . Cưỡng!
Sau đó.
Bây giờ Tiêu Dạ người kia mặt đầy thỏa mãn rốt cuộc hiểu ra cái gì là cưỡi ngựa ?!
. . .
Đoan phim thứ năm: Liên quan tới việc đi làm.
Sau thời gian Tiếu Tiếu cai sữa, Diêu ba để cho Diêu Bối Địch hoàn thành việc học, đồng thời để cho Diêu Bối Địch nhận chức tới công ty đi làm, nói như vậy khi tiếp nhận công ty sẽ nhanh chóng hơn.
Diêu ba quả thật rất thiên vị Diêu Bối Địch, trên cơ bản đem tất cả tinh lực đều tiêu tốn trên người Diêu Bối Địch, Tiêu Dạ vẫn là đang nghĩ trong hoàn cảnh Diêu Bối Địch lớn lên như vậy, tâm trí có thể vững vàng như vậy cũng coi như ông trời thật hậu đãi.
Diêu Bối Địch rất nghe lời Diêu ba, lập tức đồng ý.
Ngày đi làm thứ nhất, trước khi ra cửa, Diêu Bối Địch lần đầu tiên thấy Tiêu Dạ cả người mặc âu phục đi giày da.
"Anh là muốn đi đâu?" Diêu Bối Địch ngạc nhiên hỏi.
"Đi làm, cùng em đi làm. Ba nói anh cần giúp đỡ nhiều hơn. Anh nghĩ gia sản nhà em lớn như vậy, anh hẳn cũng nên góp một phần lực." Tiêu Dạ rất nghiêm túc nói.
Không thể trông cậy vào Diêu Bối Khôn, tên tiểu tử kia căn bản không có đặt tâm tư vào sự nghiệp gia tộc, ngược lại đối với cậu ta giang hồ luôn hướng lòng.
Diêu Bối Địch như muốn nói gì lại thôi, chịu đựng không có nói.
Hai người cùng đi làm, Tiêu Dạ lái xe.
Diêu Bối Địch dọc đường muốn hỏi lại thôi, nhiều lần muốn nói gì đó sau đó lại không có dũng khí mở miệng.
Tiêu Dạ cau mày :"Em muốn nói cái gì? Anh mặc bộ đồ này kỳ quái lắm sao?"
Anh rất ít khi mặc âu phục nhưng cũng không tới nỗi bị chê chứ.
Diêu Bối Địch ê a nửa ngày :"Tiêu Dạ, anh có phải hay không rất muốn có được tài sản của nhà em? Em còn có em trai, em chưa từng nghĩ sẽ tranh cướp với em trai em, nếu nhu anh thiếu tiền, em có mấy trăm ngàn tiền tiết kiệm, trước đưa cho anh. . ."
Tiêu Dạ nhìn vẻ mặt đầy đơn thuần của Diêu Bối Địch, từng câu từng chữ hỏi cô :"Anh nhìn qua thật như thiếu rất nhiều tiền sao?"
Diêu Bối Địch lắc đầu.
Nghe nói tài sản của Tiêu Dạ tuyệt đối không chỉ có nơi xa xỉ là Hạo Hãn kia thôi, mặc dù không biết rốt cuộc có bao nhiêu nhưng ít ra so với cô cũng không thiếu.
"Vậy em cảm thấy anh sẽ nhìn vào chút tiền nhỏ kia của nhà em?" Tiêu Dạ lại hỏi.
"Nhà em coi như cũng không có quá nhiều tiền, huống chi, tiền ai chê nhiều . . ." Diêu Bối Địch nắm vạt áo, lấy dũng khí nói :"Anh không thể lấy đi tài sản của em trai em. . ."
Rõ ràng khuôn mặt gà mái bảo vệ em trai.
Điên người.
Điều này cũng phải xem em trai kia có tiếp nhận không!
Em trai ư, cẩn thận đấy. . .
Hừ.
Nhịn thôi.
. . .
Đoạn phim thứ sáu: Liên quan tới tình địch.
"Tôi là Ân Bân, nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở đại học Phục Đán. Chưa có kinh nghiệm trong công việc, nhưng sẽ cố gắng học hỏi. Tôi hy vọng có thể ở quý công ty thực hiện bước đầu tiên khi bước vào xã hội. Tôi sẽ cố gắng nỗ lực làm việc vì công ty. . ."
Phòng phỏng vấn xin việc.
Một người trẻ ăn mặc vô cùng quy củ ngồi chỗ đó, đối mặt với 8 ban giám khảo, giọng nói không nhanh không chậm, nhìn qua rất trẻ tuổi nhưng một chút cũng không xốc nổi, ban giám khảo đối với anh ta liên tục gật đầu.
"Cậu biết cái gì?" Trong 8 người, người nam nhân trẻ tuổi nhất đột nhiên mở miệng, trực tiếp cắt đứt lời anh ta. Cũng thành công khiến ban giám khảo chú ý tới.
"Tôi học về công thương, đối với thị trường có độ nhạy bén nhất định. . ." Ân Bân giải thích hết mực.
"Cậu ngay cả thị trường cũng chua từng tiếp xúc qua, từ đâu mà có tự tin sẽ có độ nhạy bén?"
"Tôi đã từng đi thực tập qua." Ân Bân tiếp tục giải thích.
"Đơn vị thực tập kia tên là gì?"
"Tập đoàn XX. . ."
"Một tập đoàn nhỏ như vậy, có thể sánh bằng xí nghiệp Khang Dược Thịnh sao?"
". . ." Ân Bân bị hỏi một câu á khẩu không trả lời được.
Được rồi, lần đầu tiên gặp phải một giám khảo ưu việt như vậy, anh ta chấp nhận.
Những người khác cũng đều đồng loạt nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi Tiêu Dạ kia, rõ ràng những người khác đều giữ yên lặng đột nhiên giờ phút này lại mạnh mẽ như thế, thậm chí là khó hiểu.
"Cậu là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp?" Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng, bầu không khí có chút lúng túng.
"Vâng." Ân Bân gật đầu.
"Cậu rất muốn gia nhập Khang Dược Thịnh sao?"
"Nếu như không nghĩ tới, tôi sẽ không ngồi ở chỗ này." Ân Bân trả lời gọn gẽ.
"Tốt lắm. Khang Dược Thịnh ở trong nước có rất nhiều chi nhánh nhỏ, nếu cậu bị điều tới những nơi khác thì làm sao?"
"Có thể lựa chọn sao?" Ân Bân hỏi.
"Trừ Thượng Hải cùng những thành phố xung quanh Thượng Hải, đều có thể."
"Vân Nam được chứ?"
"Có thể."
"Cám ơn." Ân Bân nhìn người đàn ông đối diện :"Tôi trúng tuyển rồi sao?"
Vừa mới bắt đầu cứ cho là người đàn ông này đang nhắm vào anh ta, vốn đã tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ là tình huống gì ?!
"Chủ tịch, ngài thấy thế nào?" Tiêu Dạ quay đầu, nhìn Diêu ba.
Diêu ba tựa hồ giờ phút này mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nói :"Mục thông tin nhìn qua không tệ, Khang Dược Thịnh chúng ta đồng ý cho người trẻ tuổi cơ hội rèn luyện chút ít, nếu như cậu đồng ý tới Vân Nam, ngày mai tới ký hợp đồng đi."
"Dạ, cám ơn ngài." Ân Bân mừng rỡ như điện.
Tiêu Dạ nhìn Ân Bân, khóe miệng tà ác cười một tiếng.
Đời này sẽ không cho anh ta cơ hội sống cùng một thành phố với Diêu Bối Địch nữa đâu.
Khảo hạch kết thúc.
Tiêu Dạ xoa xoa đầu có chút đau.
Diêu Bối Địch đi bên cạnh anh nhỏ giọng hỏi :"Anh có phải hay không đang nhằm vào cái người gọi là Ân Bân đó?"
"Không có." Đánh chết cũng không thừa nhận, đây chính là để tình nhân gặp mặt, ghen tuông lạ thường!
"Nhưng anh rõ ràng rất hùng hổ dọa người."
"Em đang vì hắn mà nói tốt sao?" Tiêu Dạ đột nhiên khom người, ép sát tới.
Diêu Bối Địch có chút khẩn trương, lùi về phía sau :"Em chẳng qua là cảm thấy, Ân Bân không tệ. . . Ưm."
Diêu Bối Địch trợn to hai mắt, nhìn Tiêu Dạ đột nhiên tiến gần sát tới.
Lạy người, đây là công ty.
Mặc dù mấy người khảo hạch đã rời đi rồi nhưng vạn nhất có đồng nghiệp đi qua thì phải làm sao ?!
Mặc kệ Diêu Bối Địch phản kháng, Tiêu Dạ hôn rất sâu.
Thật lâu.
Tiêu Dạ buông cô ra, nhìn môi cô sưng đỏ :"Sau này không được phép nói cho anh nghe cái tên của người đàn ông kia nữa."
Nhớ tới Ân Bân đã từng sờ qua cơ thể cô, hôn qua gương mặt của cô, còn có. . . Còn kém một bước cuối cùng mà thôi.
Trong lòng đủ mọi tư vị phát điên.
Diêu Bối Địch không giải thích được nhìn anh.
Người đàn ông kia làm sao lại chọc vào anh rồi ?!
. . .
Đoạn phim thứ bảy: Liên quan tới ông nội.
Biệt thự lớn như vậy ở trên đỉnh núi.
Vẫn một hàng nam nhân mặc tây trang đứng thẳng.
Vẫn trang nghiêm, không hề giống một nhà bình thường.
"Đừng sợ." Tiêu Dạ ôm Tiêu Tiếu mới hơn 1 tuổi, an ủi Diêu Bối Địch.
Không phải sợ, có chút khẩn trương.
Phảng phất đây là lần đầu tiên thấy ba của Tiêu Dạ vậy.
Dâu xấu xí cũng muốn gặp cha mẹ chồng, lần đầu tiên hóa ra là tư vị này.
"Đi với anh." Tiêu Dạ ôm Tiếu Tiếu, kéo tay Diêu Bối Địch vào căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi này.
Đã từng không muốn Tiếu Tiếu tiếp xúc với thế giới tanh mùi máu này, anh cho là không nên để cô tiếp xúc thì sẽ bình an sống không muộn phiền, bây giờ ngược lại cảm thấy hạnh phúc phải đến từ một gia đình hoàn chỉnh.
Cả nhà bọn họ ba người đi vào biệt thự.
Tiêu lão gia ngồi ở trên ghế ở đại sảnh, Tiêu Dạ hoảng hốt lần đầu tiên thấy được ánh mắt ba thật mong đợi, mặc dù thoáng qua rồi biết mất.
Ngày hôm qua lúc gọi điện cho ba nói hôm nay về nhà, thuận tiện mang theo Diêu Bối Địch cùng Tiếu Tiếu.
Tiêu lão gia chỉ "Ừ" một tiếng.
"Ba, đây là Bối Địch, đây là con gái con Tiếu Tiếu." Tiêu Dạ nói.
Tiêu lão gia vô cùng điềm tĩnh, gật đầu một cái.
Diêu Bối Địch ngoan ngoãn cúi mình :"Con chào ba, con có chút quà mang tới cho ba."
"Ừ, để đó đi." Tiêu lão gia vẫn giữ điềm tĩnh, không thây đổi chút nào.
Diêu Bối Địch có chút lúng túng.
Tiêu Dạ gật đầu.
Diêu Bối Địch đem quà để qua một bên bàn uống trà nhỏ.
"Đem cháu ta qua đây, để ta nhìn một chút." Tiêu lão gia vô cùng cao ngạo nói.
Tiêu Dạ đem Tiếu Tiếu đưa cho ba.
Tiêu lão gia tử do dự một giây, đón lấy.
Tiếu Tiếu nhìn Tiêu lão gia tử một chút cũng không sợ, tay nhỏ bé còn nắm lấy râu ông chơi vui vẻ.
Tiêu lão gia một giây kia tựa hồ cười một chút.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu lão gia cùng Tiếu Tiếu đang cùng nhau vui đùa, không có chút xa lạ nào, cứ vậy một già một trẻ chơi được rất vui vẻ.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ khẽ gật đầu cười một tiếng.
Đã từng không biết cách biểu đạt dẫn tới việc tạo thành khoảng cách càng lúc càng xa, thật ra thì có lẽ ba anh đã sớm đợi anh về nhà, chờ cả nhà bọn họ ba người về nhà.
"Con bé tiểu rồi." Tiêu lão gia đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch cả kinh, vội vàng chạy tới ôm lấy, miệng vội nói :"Ba, xin lỗi, Tiếu Tiếu bình thường rất ít tè dầm, cho nên cũng không có mặc bỉm cho con bé. . ."
"Không có gì đáng ngại." Tiêu lão gia nói :"Để cho con bé chơi thêm một chút, con bé đang cao hứng. . ."
". . . "
. . .
Đoạn phim thứ tám: Liên quan tới lần hai mang thai.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch đang cầm trên tay que thử thai, rõ ràng là hai vạch đang dần xuất hiện.
Đây chính là lại mang thai?!
Anh rõ ràng dè dặt như vậy.
Rốt cuộc làm sao lại mang thai ?!
Một tháng trước buổi tối kia ? Hay là buổi chiều hôm đó? Hay là buổi sáng hôm đó? Hay là ngày đó ở phòng tắm? Hay là ngày đột nhiên ở trên xe. . .
Được rồi.
Anh thừa nhận bị Diêu Bối Địch "Câu Dẫn" anh mới buông thả như vậy.
Dẫn đến việc ngừa thai căn bản sụp đổ.
Cái này là do tiểu yêu tinh kia tính kế anh!
"Anh không nghĩ nên sinh thêm một đứa nữa sao?" Diêu Bối Địch mặt đầy mong đợi hỏi anh.
"Không phải, anh chỉ là cảm thấy. . ."
"Em nghĩ nên sinh thêm cho Tiếu Tiếu một đứa em trai hoặc một đứa em gái, con bé sẽ không cô độc một mình."
". . ." Cái này có phải hay không chính là .. Anh nhìn Diêu Bối Địch, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Nói cho ba anh một tiếng đi, nói tin tức tốt này cho ba đi."
"Không cần, qua một thời gian nữa rồi hay nói. . ."
"Anh không gọi điện thoại em liền gọi nha."
"Để anh." Tiêu Dạ trực tiếp mở miệng, sau đó bấm số, đi sang một bên, điện thoại bên kia tiếp thông, anh mới mở miệng nói :"Ba, Diêu Bối dịch lại mang thai. . ."
"Con nói gì?!" Bên kia vô cùng kích động.
". . ."
"Lại có thai nữa, có Tiếu Tiếu là đủ rồi. Các con sau này dám đối với Tiếu Tiếu không đủ yêu thương, ta không thu thập hai đứa mới là lạ!"
Nói xong bên kia tức giận lập tức cúp điện thoại.
Tiêu lão gia đối với Tiếu Tiếu cực kỳ yêu thích, tựa hồ cưng chiều không có giới hạn cuối cùng, thậm chí nhiều lần yêu cầu anh không cho phép mang thai lần hai. . .
Anh có được nói Tiêu lão gia có lúc cũng rất ngây thơ sao ?!
Bây giờ vấn đề là.
Việc tính phúc sau này của anh tính sao đây ?!
. . .
Đoạn phim thứ chín: Liên quan tới việc gặp nhau.
Tiêu Dạ ban ngày ở Khang Thịnh Dược đi làm.
Thật ra anh cũng không co hứng thú đi làm lắm, có điều nên nhịn một chút lại học thêm một chút, đã nhiều năm như vậy cũng thật sự vào tay.
Buổi tối thỉnh thoảng vẫn tới Hạo Hãn.
Anh phải chờ Diêu Bối Khôn tên nhóc kia lớn lên.
Tiêu lão gia quản việc trong giang hồ thời gian không nhiều, nguyên nhân không chỉ có tuổi tác, còn cả ngày chìm đắm với việc chơi cùng Tiếu Tiếu, phỏng đoán đã quên mất bản thân vốn chính là chủ tịch hiệp hội hắc đạo Thượng Hải!
Tối nay công việc có chút nhiều.
Tiêu Dạ nhìn đồng hồ, mỗi tuần anh đều tới bang hội một lần, mỗi lần thời gian đều không quá lâu, bởi vì Diêu Bối Địch sẽ chờ anh về nhà mới có thể ngủ.
Anh làm xong mọi chuyện mới rời khỏi Hạo Hãn, bước chân có chút mau.
Đột nhiên có một bóng người đứng đối diện.
Sau lưng anh một tiểu đệ xông lên trước, chuẩn bị xuất thủ.
Tiêu Dạ vừa nhấc cánh tay lên, gọi tiểu đệ lui xuống, nhìn gương mặt người phụ nữ có chút quen thuộc.
Gương mặt người đàn bà kia ửng đỏ, không cần đoán cũng biết, ở chỗ này đã ăn chơi những gì.
Hô hấp có chút gấp, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng :"Cô biết Diêu Bối Địch có phải hay không?"
Rõ ràng người phụ nữ kia có chút hốt hoảng dừng một chút, biểu tình nói, làm sao anh ta biết cô định nói gì ?!
"Tôi đưa cô trở về." Tiêu Dạ nói :"Kiều Tịch Hoàn."
. . .
Ngoại truyện, Hoàn.
- - - - lời ngoài lề - - - - -
Chúc các nàng một mùa giáng sinh vui vẻ, lâu rồi mình không edit tiếp vì bận việc riêng. . . Cảm ơn các nàng trong thời gian qua vẫn ủng hộ mình ạ. Yêu các nàng nhiều <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro