Q3. Chương 41: Chỉ được thành công không được thất bại (11)

edit: Tiểu Hoa Nhi




Nước S.

Bầu trời này vẫn là một mảnh giông bão, thật ra thì vẫn chưa biết ở thành phố Thượng Hải rốt cuộc đã xảy ra những gì.

Mặc dù Kiều Tịch Hoàn thật có chút nhớ nhung muốn trở về.

Trở lại thành phố đã từng quen thuộc kia, trở lại bên những người thân của mình.

Không biết tại sao hôm nay mí mắt đặc biệt nháy liên hồi, luôn cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó ?!

Đại khái sau khi trải qua rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, thì mấy ngày bình yên này lại khiến cô có chút lo lắng bất an.

Cô dùng nước ấm xoa xoa lên hai bên mắt.

Mí mắt không ngừng giật giật.

Từ sau khi Cố Tử Thần đi gặp mặt Quốc Vương, bọn họ cứ như vậy yên lặng thời gian không sai biệt khoảng một tuần, có lẽ trước bão giông thì thường là an bình, chính là để bản thân có chút không an lòng.

Cô vẫn cảm thấy như vậy.

Chưa từng nghĩ những điều gì khác, tồn tại những việc khác khiến cho tim cô đập rộn lên như muốn hỏng mất.

Cô rời khỏi phòng.

Cố Tử Thần rất nghiêm túc ở trong phòng khách cùng những người khác bàn luận chính sự.

Khoảng thời gian này an bình là bởi vì bọn họ đang tìm một thời cơ tốt đi ám sát Hắc Sâm A Bối Đức. Đó là một người rất cẩn thận, tùy thờ đều mang theo bên người vô số vệ sĩ, sẽ không đơn độc đi đâu một mình, hắn ta bây giờ ở bất kỳ chỗ nào cũng đều phòng bị rất nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi bay vào cũng không thể bay ra.

Cho nên mọi người là đang đợi Hắc Sâm A Bối Đức "Đơn độc".

Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ rất nghiêm túc, bản thân cô thì đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm không để ý uống.

Luôn cảm giác bọn họ với cô rất xa lạ, mặc kệ là bản thân cô thế nào vẫn sẽ bị bọn họ ruồng bỏ khỏi đội ngũ.

Luôn không thích trở thành một kẻ phụ thuộc ai, bây giờ lại phải phụ thuộc vào Cố Tử Thần.

Cô uống nước xong, xoay người đi về phía ban công.

Bên ngoài phía ban công thật rất bao la, bởi vì bọn họ ở trên một căn phòng khá cao, cho nên có thể thấy rõ ràng nước S đúng là một thành phố về dầu hỏa, cô hít một hơi thật sâu, muốn bản thân cảm nhận một chút gió của quốc gia xa lạ này, cô nghĩ chắc không bao lâu nữa sẽ rời đi, hoặc có thể rời đi hoặc là không thể rời đi. Nhưng kết quả đều là cô sẽ không thể nhìn thấ bầu trời này nữa.

Ánh mắt khẽ liếc.

Cố Tử Thần giống như đã bàn bạc chuyện xong hết thảy, xuất hiện bên cạnh cô.

Cố Tử Thần rất cao, đứng cạnh bên anh cô luôn phải cố gắng ngửa đầu mới có thể thấy khuôn mặt anh.

Thời khác này sắc mặt không tốt cũng không khó chịu, tỉnh bơ.

Đây chính là cái bộ dạng trước sau như một của anh.

"Tối mai, tham gia yến hội hoàng tộc." Cố Tử Thần noi.

Tham gia yến hội, chắc là có cơ hội ám sát.

"Sau khi thành công, chúng ta sẽ rời khỏi nước S." Cố Tử Thần tiếp tục nói.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Đây là chuyện anh đã đợi rất, rất lâu.

Cho nên bên trong lời nói có chút kích động nho nhỏ.

Cố Tử Thần giải thích :"Ngày mai quốc vương tự mình tổ chức yến hội, đại khái cũng là vì muốn cho chúng ta thời cơ ám sát. Cho nên mọi người chúng ta đều có thiệp mời, bao gồm cả em."

"Được." Dù sao cũng là lần cuối cùng, số mạng thế nào, nói nghĩ thôi để xem vận may đi.

"Tối mai mọi người chúng ta cùng tới yến hội, nơi này một người cũng không lưu lại, xong chuyện rất cả mọi người sẽ ngồi trực thăng đậu ngoài yến hội rời đi. Kiều Tịch Hoàn, ngày mai yến hội anh sẽ cố hết sức bảo vệ em, nhưng em phải nhớ kỹ, bất kỳ ai cũng không thể là người em thực sự dựa vào, đối mặt với sinh tử, trước tiên em phải bảo vệ mình tốt nhất. Đấy là điều quan trọng đầu tiên."

"Được." Cô biết.

Cô biết Cố Tử Thần không có mạnh mẽ đến mức không gì không thể.

Có thể mang mấy người tới nháo một quốc gia cũng đã khiến cho một thần thoại như Cố Tử Thần tồn tại rồi.

"Tối mai ở yến hội, anh sẽ mang em tới phòng chờ của yến hội, sau đó nghĩ cách đưa em tới phía trực thăng đợi mọi người." Cố Tử Thần nói trước kế hoạch.

"Diệp Vũ cũng an bài như vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.

Cố Tử Thần nhìn cô.

"Em không có ý gì khác, lúc này cũng không rảnh ăn loại giấm chua đâu, em chỉ muốn biết em sẽ cùng Diệp Vũ đơn độc ở chung với nhau bao lâu." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn hỏi.

"Diệp Vũ hiện tại cơ thể không tốt, không thể đi chiến đấu được, cho nên ý của mọi người đều là để cô ta đợi với em trên trực thăng. Lùi mười ngàn bước mà nói nếu như mọi người chưa ròi khỏi, em cùng Diệp Vũ có thể rời đi trước. Diệp Vũ có thể lái trực thăng được."

"Ý của mọi người cũng là ý của anh phải không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, thật sự hỏi với giọng cực bình tĩnh.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Anh không phải không biết Diệp Vũ chỉ hận không giết được em?!" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Anh sẽ nói chuyện với cô ta thật tốt."

"Nếu như lời nói có hữu dụng, bây giờ cũng không cần nói chuyện." Kiều Tịch Hoàn không nói ra được đó là tư vị gì, sâu kín lẩm bẩm, phảng phất lại không muốn đi so đo đành nói :"Thôi, Cố Tử Thần anh muốn an bài thế nào thì an bài thế đó đi."

"Kiều Tịch Hoàn em tin anh chứ?" Cố Tử Thần hỏi cô.

"Tin tưởng." Trời lời, giọng nói rất khẳng định, thậm chí không có chút do dự nào.

Cô tin anh không muốn cô chết, cũng tin tưởng anh thật sự đang cố gắng để cho tất cả mọi người trải qua một cuộc sống của người bình thường.

Cho nên cô thật tin tưởng anh.

Cô chỉ sợ anh trong thời gian như vậy một giây cũng không thể quan sát hết mọi thứ.

Một giây kia hoàn toàn có thể khiến cho cô thịt nát xương tan.

Cố Tử Thần nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, môi khẽ giật giật, phảng phất cũng không biết có thể nói thêm cái gì, anh hít thở sâu một hơi, đem Kiều Tịch Hoàn ôm vào trog ngực, không tiếng động gì.

Hôm sau.

Buổi sáng, tất cả mọi người bắt đầu theo thứ tự chuẩn bị trang bị của bọn họ.

Lần này nếu thất bại trực tiếp liêng quan tới việc bọn họ có thể hay không thuận lợi rời đi.

Cho nên mọi người đều lấy hết toàn bộ tinh thần chuẩn bị thật tốt cho bản thân.

Ám sát được Hắc Sâm A Bối Đức thì Ngả Khanh sẽ không còn ai để dựa vào nữa, đồng nghĩa với việc cục tình báo trung ương sẽ không còn chút băn khoăn nào mà tiêu diệt kẻ 'Phản Bội' căn cứ.

Đi một vòng lớn, nếu như ban đầu biết được mục đích chính là tới giết Hắc Sâm A Bối Đức thì có lẽ bây giờ bọn họ đã sớm rời đi. Cũng có lẽ bởi vì cái lợi trước mắt cũng có thể toàn đội đã bị tiêu diệt.

Cố Tử Thần đi một vòng lớn vốn là muốn dựa vào những lực lượng khác tới diệt trừ Hắc Sâm A Bối Đức, đây đối với bọn họ mà nói là cách thức an toàn nhất. Lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn là tự mình phải đi giải quyết.

Thay đổi suy nghĩ một chút, it nhất lại thêm được một vòng kiếm được một nơi hậu thuẫn kiên cố. Lôi kéo cả một liên bang, thế lức của liên bang này không nhỏ ------ chính là quốc vương nước S.

Ông ta có thể cung cấp cho bọn họ rất nhiều cơ hội vô cùng tiện lợi.

Vốn dĩ nhiệm vụ này đối với bọn họ mà nói thành công không hề cao, lại rất khó xử lý.

Chuẩn bị xong mọi thứ.

Mọi người bắt đầu thay đổi lễ phục tham gia dự tiệc.

Những bộ lễ phục mỗi món so với một món lại càng sáng chói hơn.

Nam nhân mặc áo đuôi én màu đen, đột nhiên mở ra một cảnh giới đẹp trai ngút ngàn.

Mà các cô gái.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Vũ chọn lựa một bộ dạ phụ màu đen vô cùng bảo thủ, che đi toàn bộ làn da đầy vết tích. Diệp Vũ có vóc người rất đẹp, lồi có lồi lõm có lõm, bộ dạ phục đen này bó sát người càng tôn lên vóc dáng của cô ta, mang theo chút hương vị thần bí.

"Có lầm hay không, tôi còn phải xỏ vào cái đôi cao gót chênh vênh này." Võ Đại than phiền, một chút cũng thấy không tốt.

Còn trên người Võ Đại bây giờ mặc một bộ váy đuôi cá màu cà phê phía bó sát vào cơ thể, đây vốn dĩ bị o ép nhìn tương đối bốc lửa, chỉ là bản thân Võ Đại bị siết chặt một chút thoải mái cũng không có, mà điều khiến Võ Đại không thể chấp nhận được chính là cô còn phải mang giày cao gót, cao như vậy nhọn như vậy, đây không phải là muốn lấy mạng Võ Đại cô sao ?!

"Loại lễ phục này không mang giày cao gót, cô cảm thấy ăn nhập hay sao?" Diệp Vũ ở bên cạnh giúp Võ Đại chỉnh sửa lễ phục.

"Nhưng mặc như vậy một hồi làm sao tôi có thể thi triển quyền cước đây, khéo còn tự đem mình làm cho té chết." Võ Đại khó chịu.

"Cô không thử làm sao biết sẽ bị té chết." Diệp Vũ tức giận nói, không biết phải làm sao cho vừa :"Tôi cố ý tìm cho cô bộ lễ phục tương đối dễ mặc rồi, ở mắt cá chân có thể dùng dây buộc vào đế giày cao gót, như vậy dưới tình huống khẩn cấp sẽ không bị tuột giày, chỉ cần giữ thăng bằng tốt là được. Cô bình thường không phải rất mạnh sao? Bình thường giống như bức tường, cái gì mà chỉ duy nhất, tôi nhìn cô giống như muốn gì được nấy vậy."

"Điều này có thể gộp chung mà nói được sao ?!" Võ Đại trợn mắt.

"Dĩ nhiên có thể." Diệp Vũ gật đầu khẳng định :"Tới, thử một chút xem."

Võ Đại quả thực không chịu nổi lời đả khích của Diệp Vũ, đổi lại giày cao gót.

Thật ra đó cũng là điểm tốt, ít ra Võ Đại nhìn qua cũng giống như một người phụ nữ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Võ Đại, nhìn cô ấy mặc bộ lễ phụ bó sát người, nếu như không phải giờ phút này tâm tình tỏ ra không tốt thì cô hoảng hốt còn cảm thấy người phụ nữ này thật sự có tư chất trở thành người mẫu.

Kiều người mẫu quốc tế. Khung xương so với người bình thường lớn một chút, dáng vóc so với người bình thường cũng cao hơn một chút.

"Rất đẹp nha, Võ Đại đi lại hai ba bước thử một chút." Diệp Vũ nói hướng dẫn cho Võ Đại.

Võ Đại đi thêm hai bước, chân khụy một cái thiếu chút thì té xuống đất.

Diệp Vũ vội đỡ Võ Đại, nhìn bộ dạng Võ Đại hận không giết người được, nhịn không được cười lớn :"Võ Đại cô biết hiện tại cô có biết bao nhiêu dễ thương không, cô nhìn bản thân trong gương một chút đi. . ."

Võ Đại đỏ mặt :"Không cho phép cô cười tôi, cười nữa tôi không mặc nữa."

"Được, Võ Đại của chúng ta da mặt mỏng." Diệp Vũ cười sau đó cầm tay Võ Đại từng bước dạy Võ Đại đi giày cao gót.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ đây chính là tình bạn giữa đồng đội của bọn họ, mà cô thật sự làm sao cũng không thể chen chân vào lãnh vực này.

Có thể sinh tử gắn bó, cũng có thể ôm nhau hạnh phúc.

Nói ra có chút mập mờ nhưng thực sự cảm xúc lúc đó của cô khắc rất sâu.

Diệp Vũ đối với Võ Đại chân thành, để cho cô hoảng hốt còn cảm nhận được người phụ nữ kia thật sự một chút cũng không xấu xa, nhìn qua còn dễ thương như vậy.

"Sao thế?" Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn tối nay mặc lễ phục màu trắng, đơn giản cũng không có một chút thiết kế cầu kỳ nào.

Rất ít người có thể diện được loại đồ như vậy, nhưng Kiều Tịch Hoàn vốn dĩ có chút diễm lệ, sau khi mặc vào chính là kiểu nghiêng nước nghiêng thành.

"Diệp Vũ cười lên dáng vẻ tương đối khá dễ nhìn." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần híp mắt.

"Chẳng qua là xúc động đơn thuần mà thôi, không có chút châm chọc gì." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.

Cô nghĩ một giây kia có lẽ đã suy nghĩ thông suốt, mặc kệ cô làm cái gì, mặc kệ cô cố gắng dung nhập vào với bọn họ, đồng đội của bọn họ cuối cùng vẫn đứng ở lập trường của bọn họ. Đó là vì tình cảm giữa đồng đội của bọn họ thật rất sâu, hơn nữa không có chút giả tạo nào.

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, qua tối nay liền tốt." Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn mái tóc cô búi lên, nhìn cô mặc lễ phục, diêm dúa mà xinh đẹp chói lóa :"Em rất đẹp."

"Anh cũng rất tuấn tú."

"Cho nên chúng ta trời sinh một đôi."

Trời sinh một đôi.

Từ trong miệng Cố Tử Thần nói ra thực sự khiến ai cũng có thể rung động.

Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng nhịp tim đập có lực.

Có thể yên tĩnh như vậy một hồi cũng tốt.

Diệp Vũ dắt tay Võ Đại, liếc ánh mắt nhìn hai người cách đó không xa, ánh mắt đột nhiên nheo lại.

Sau lần này sẽ biết, cuối cùng ai là người có thể dựa vào khuôn ngực đó!

. . .

Đêm đến.

Ánh sáng chói lóa, thâm trầm.

Cảnh đêm nước S cho dù không có lấy một vì sao cũng sẽ tỏ ra vô cùng lộng lẫy.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần, Cao Tung trình thư mời ra.

Võ Đại đi cùng Ôn Đặc Sâm.

Diệp Vũ đi cùng Ngô Phi Khâm.

Ba người chia làm ba đội nhỏ, trước sau đi vào hội trường.

Mỗi người trong lỗ tai đều có một máy truyền tin nhỏ, có chuyện gì có thể truyền đạt thông qua đó.

Tối nay bọn họ phân công đặc biệt rõ ràng, Cố Tử Thần là tổ phụ trách ám sát, Diệp Vũ là tổ phụ trách trợ giúp, Võ Đại cùng Ôn Đặc Sâm phụ trách đánh chiếm hệ thống trong sảnh yến hội, làm hậu cần chống đỡ, đảm bảo mọi thứ đều trong tầm tay.

Ba tổ cùng nhau thuận lợi tiến vào sảnh yếu hội nguy nga lộng lẫy.

Quốc Vương còn chưa có xuất hiện, hội trường mọi người đều tỏ ra tự tại mà nhàn nhã.

Tối nay những người tham dự yến hội đều là quý tộc, có thể tới tham gia đều là những quý tộc hay nhân vật nổi tiếng của nuước S, mọi người cùng nhau vin vào tài sản cùng địa vị, không mấy quan tâm.

Cố Tử Thần mang Kiều Tịch Hoàn ưu nhã đi qua lại trong đám người, cùng người ta lễ độ chào hỏi, nhịp bước chân vững vàng đi tới lui trong đại sảnh yến hội. Đây tựa hồ như thỏi quen của những người này, đến một chỗ luôn sẽ mau chóng qurn thuộc với hoàn cảnh nơi đó, đấy chính là giới hạn đầu tiên để bảo vệ an toàn của chính mình.

Đi như vậy một vòng.

Cố Tử Thần dừng chân lại, Kiểu Tịch Hoàn nhìn theo ánh mắt anh, thấy được mục tiêu trong đám người, Hắc Sâm A Bối Đức. Ông ta mang vợ mình xuất hiện ở trong đại sảnh yến hội, lúc đến tự nhiên đưa tới sự náo nhiệt ở đại sảnh, cơ hồ là tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều đang tới gần ông ta, chủ động nịnh hót.

Mọi người không ngừng rêu rao, luôn dễ dàng khiến cho người khác ghen tị, dĩ nhiên cũng dễ dàng bị người ám sát.

Hắc Sâm A Bối Đức bị một bầy người vây quanh, nhìn qua như những người bạn thân cận, tựa hồ vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được người khác tâng bốc, cùng lúc đó Quốc Vương cùng vợ cũng đang xuất hiện trên thảm đỏ.

Tầm mắt mọi người chuyển hướng nhìn người đang mặc hoàng bào, người đàn ông trung niên nguy nga lộng lẫy, ở nước S chỉ có Quốc Vương mới có thể mặc 'Hoàng bào trên người', tượng trưng cho sự tôn quý thần thánh.

Đại sảnh xa hoa, nhân viên trong nháy mắt lộ ra bộ dạng vô cùng cung kính, dùng lễ nghi cao nhất để nghênh đón Quốc Vương, mà duy chỉ có Hắc Sâm A Bối Đức vẫn duy trì bộ dáng đứng thẳng tắp, cười nhìn Quốc Vương cùng với phu nhân ông ta.

"Quốc Vương thân ái." Đợi quốc vương đến gần, Hắc Sâm A Bối Đức mới khom người, vô cùng cung kính.

Quốc Vương khẽ gật đầu, mang phu nhân đi vào bên trong.

Đợi Quốc Vương cho phép mọi người không cần giữ lễ nữa, yến hội mới dần dần xuất hiện bầu không khí hài hòa.

Thời gian Quốc Vương đứng ở đại sảnh không nhiều, căn bản đều là nghỉ ngơi bên trong phòng nghỉ chuyên dụng, thỉnh thoảng sẽ có một hai quý tộc đặc biệt tôn quý đi tới làm nghi lễ, những quý tộc không có quan hệ quá nghiêm túc thì sẽ tự động tránh xa, ở nước S cấp bậc quý tộc cũng phân định rất rõ ràng, các quý tộc căn cứ theo quan hệ của vương thất mà nhận bổng lộc hàng năm.

"Ok, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, tôi cùng Ôn Đặc Sâm đã khống chế hết tất cả ngóc ngách của đại sảnh yến hội. Mọi người nghe kỹ chuẩn bị. Phòng khách yến hội tổng cộng có 4 cánh cửa, trong đó có một cái là chuyên dụng của Quốc Vương, những người khác không thể bước vào, nếu không cả nóc tầng lầu sẽ kéo vang còi báo động, cùng lúc đó núp trong bóng tối đại khái sẽ có 50 vệ sĩ áo đen, mai phục ở bên ngoài gôm 100 người thuộc quân đội đặc chủng, lập tức có thể đem mọi người đánh úp như tổ ong. Cho nên lối đi này chính là tử huyệt của chúng ta." Tiếng Võ Đại đột nhiên vang lên bên tai.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Cố Tử Thần đem cô ôm vào trong ngực, tựa hồ như đang che giấu sự khác thường của cô.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn giật giật, nháy mắt lại khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Ngoài ra còn có ba cánh cửa, trong đó có một cánh cửa chúng ta sẽ tiến vào, đó chính là cửa lớn hướng đông bắc cùng hướng tây nam."

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần giống như tùy ý nhìn một chút.

"Ba cánh cửa đó không khác gì lính gác tám người, mà đó chính là con đường bên trên cho phép chúng ta sử dụng, Quốc Vương cho phép chúng ta chạy trốn bằng hướng đông bắc, lối cửa ra bên phải có một thang máy, cửa thang máy là màu đen. Thang máy có thể trực tiếp đi thẳng lên đỉnh tòa nhà, là thang máy chuyên dụng đặc biệt nên sẽ không dừng lại các tầng lầu khác mà lên thẳng đỉnh tòa nhà luôn, trực thăng của chúng ta đậu ở đó. Tôi cùng Ôn Đặc Sâm sẽ nhanh chóng tới nơi đó, nghe nói nơi đó mang theo cảnh đẹp hoa lệ nhất thế giới."

Cố Tử Thần không quá quan tâm đã mang Kiều Tịch Hoàn đi về cánh cửa phía đông bắc, Cố Tử Thần chẳng qua là dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, không tiếng động, ý muốn nói nhớ nơi này chính là lối mà chúng ta rời đi.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cố Tử Thần cười một tiếng, lại mang cô đi về một phía.

"Trong đại sảnh có tổng cộng tất cả 15 chiếc camera, cơ hồ không có góc chết, trước mắt tôi cùng Ôn Đặc Sâm chưa có tìm được máy camera nào bao quát mọi nơi, cho nên mặc kệ là có động tĩnh gì vô số con mắt cũng đang nhìn mọi người." Võ Đại tiếp tục nói.

"Tốt lắm, trước mắt thoong tin của mọi người chỉ nhiều như vậy. Lão đại, Hắc Sâm A Bối Đức đang tới gần." Võ Đại nhắc nhở.

Cố Tử Thần khẽ cong môi, tao nhã.

"Ngài Ben Brooke, không phải ngài đã trở về nước rồi sao?" Hắc Sâm A Bối Đức kinh ngạc.

Cao Tung ở bên cạnh phiên dịch.

Cố Tử Thần cười đưa tay ra :"Chào ngài tiên sinh A Bối Đức. Tôi là thông qua bạn cũ vương tử A Bặc nhận được thiệp mời, nên muốn tới đây khai mở nhãn giới."

"Vương tử A Bặc vẫn còn ở nước Pháp?"

"Ngài ấy là thiên tài hội họa." Cố Tử Thần nói tiếp :"Cảnh đẹp nước Pháp đều bị hắn vẽ giống như đúc."

"Quả nhiên Vương tử rất biết cách hưởng thụ."

"Tôi cũng rất hâm mộ."

"Lần trước lúc ngài rời đi, vợ của ngài đàm phán rất giỏi đã kéo theo một khoản nghiệp vụ." Hắc Sâm A Bối Đức từ trong thâm tâm tán dương.

"Vợ tôi có thể được ngài khen ngợi, thật là một vinh hạnh của tôi."

"Cô ấy xứng đáng được như vậy." Hắc Sâm A Bối Đức nói thêm :"Bất quá ngài Ben Brooke, lần trước lúc chúng ta gặp mặt, ngài còn thiếu ta một bữa cơm."

Lần trước sau khi ký hợp đồng xong nói mời Hắc Sâm A Bối Đức ăn cơm, đúng lúc ấy Mạc Sơ cùng Hạ Nhân đuổi sát không buông, Kiều Tịch Hoàn liền mượn cớ nói là cha Ben Brooke bị bệnh nguy kịch nên xin khất lại, vốn tưởng rằng sau này sẽ không gặp mặt lại, không nghĩ tới lại gặp mặt nhau.

Kiều Tịch Hoàn cười nói :"Nếu như A Bối Đức ngài không ngại, tôi lúc nào cũng nguyện ý mời ngài."

"Chuyện mời dùng bữa hãy để sau, bây giờ không biết có thể mời phu nhân nhảy một vũ khúc được không?" Hắc Sâm A Bối Đức đột nhiên nói.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, trên mặt có chút ngạc nhiên, trong lòng thực sự thì đang không ngừng điên cuồng :"Tôi cũng có vinh hạnh này sao?"

"Dĩ nhiên, có thể nói là rất đáng giá, trong đại sảnh yến tiệc ngày hôm nay phu nhân đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất." Không chút keo kiệt tán dương, Hắc Sâm A Bối Đức chủ động mời cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần một cái, Cố Tử Thần gật đầu.

Khóe miệng cười thật lớn :"Vô cùng vinh hạnh."

Cô hớn hở đem tay nhỏ bé đặt lên bàn tay lớn của Hắc Sâm A Bối Đức, hai người cùng đi về phía sân nhảy.

Cố Tử Thần nhìn theo bóng lưng hai người họ.

Giờ phút này phu nhân của Hắc Sâm A Bối Đức đã tụ tập một đám nữ nhân ở một chỗ, nói chuyện về chồng mình và tất cả tài sản mà mình có.

Cao Tung luôn cung kính đứng sau lưng Cố Tử Thàn, ánh mắt cũng đặt theo người đang nhảy trên sàn.

"Hỏng bét." Bên tai đột nhiên nghe được giọng nói :"Ngả Khanh xuất hiện."

Chân Kiều Tịch Hoàn đột nhiên chật một cái.

"Thật xin lỗi A Bối Đức tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn dùng tiếng anh nói chuyện.

"Không sao cả." Hắc Sâm A Bối Đức nói, tựa hồ cũng hiểu một chút tiếng anh.

Hai người vẫn ở trong sàn nhảy chập chờn.

Tay Kiều Tịch Hoàn đặt ở trên bả vai Hắc Sâm A Bối Đức đều đã đổ mồ hôi.

Lúc này Ngả Khanh đến rõ ràng chính là cản trở khiến bọn họ muốn ám sát cũng cảm thấy vô cùng khó, hơn nữa Hắc Sâm A Bối Đức nếu biết thân phận của bọn họ. . .

Mặt cô hơi biến sắc, cố gắng cười thật tự nhiên.

"Ngả Khanh đã bắt đầu đi vào hội trường, mọi người lập tức trốn đi. Diệp Vũ, cô bây giờ cùng Ngô Phi Khâm đi vào sàn nhảy, nghĩ cách để Kiều Tịch Hoàn thoát khỏi Hắc Sâm A Bối Đức. Nhanh lên." Võ Đại có chút gấp rút nói.

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích đôi mắt.

Tất cả mọi người có thể trốn đi, nhưng cô bây giờ lại bị Hắc Sâm A Bối Đức cuốn lấy.

"A!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kêu lên.

Cô quay đầu, nhìn Diệp Vũ cùng Ngô Phi Khâm tựa hồ như vô tình đụng phải cô, cơ thể cô nghiêng về phía Hắc Sâm A Bối Đức, bởi vì xuất hiện quá mức đột ngột, tai nghe của cô bị rớt ra, đột nhiên không còn âm thanh. Lại sợ Hắc Sâm A Bối Đức phát hiện, cả người cô cố ý dán lên ngăn tầm mắt ông ta.

"Thật xin lỗi tiên sinh A Bối Đức, chúng tôi không phải cố ý." Diệp Vũ cùng Ngô Phi Khâm ngừng hẳn bước chân, tỏ vẻ xin lỗi.

Hắc Sâm A Bối Đức sắc mặt không mấy tốt, nhưng người đẹp trong ngực, hơn nữa bản thân cũng không cho phép náo loạn, khoát tay một cái để bọn họ rời đi.

Diệp Vũ cùng Ngô Phi Khâm cung kính cúi người, rời khỏi sàn nhảy.

Lúc rời đi, Kiều Tịch Hoàn tựa hồ thấy được chiếc tai nhỏ kia bị Diệp Vũ đá càng lúc càng xa. . .

Giờ phút này, bên tai cô không còn bất kỳ âm thanh nào.

"Sắc mặt phu nhân nhìn qua không tốt lắm?" Hắc Sâm A Bối Đức hỏi.

"Có chút không thoải mái, trong khoảng thời gian này tôi đang mang thai nên có chút mệt, quấy rầy hứng thú của ngài rồi, thật xin lỗi."

"Thân thể mệt mỏi, không có sao cả." Hắc Sâm A Bối Đức rất rộng lượng nói.

"Nếu không chúng ta qua bên kia ngồi một chút." Kiều Tịch Hoàn đề nghị.

"Không muốn nhảy nữa sao?" Hắc Sâm A Bối Đức tựa hồ không thỏa mãn.

"Thân thể có chút. . ." Kiều Tịch Hoàn rất khẩn trương, cô không biết hiện tại Ngả Khanh đã xuất hiện ở chỗ nào, giờ phút này lý trí nói cho cô biết muôn ngàn lần không thể lộ tẩy, không thể mất bình tĩnh.

"Nhảy xong khúc này, ta mang cô tới phòng nghỉ." Hắc Sâm A Bối Đức nói :"Đúng lúc có một số việc muốn cùng chồng của phu nhân nói chuyện một chút."

"Được." Kiều Tịch Hoàn mỉm cười."

Nói đến mức này nếu như mãnh liệt cự tuyệt ngược lại sẽ khiến ông ta hoài nghi.

Kiều Tịch Hoàn thấy tim đập loạn.

Một vệ sĩ mặc tây trang đen đi tới, luôn cung kính ở bên tai Hắc Sâm A Bối Đức nói gì đó, sắc mặt ông ta khẽ nhúc nhích, đột nhiên ngừng động tác khiêu vũ, buông Kiều Tịch Hoàn ra :"Xin lỗi, ta có chút việc gấp."

"A Bối Đức tiên sinh cứ tự nhiên."

Hắc Sâm A Bối Đức vừa xoay người đi, Kiều Tịch Hoàn nhìn trái phải chuẩn bị tìm chỗ trốn, thân thể đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại, một giọng nói quen thuộc ở trên đỉnh đầu vang lên :"Chớ quay đầu, Ngả Khanh ở phía sau."

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn gò má Cố Tử Thần, đang muốn mở miệng.

"Bây giờ anh phải đi ám sát Hắc Sâm A Bối Đức, mới rồi anh tìm lời nói có Vương truyền để cho hắn ta đi gặp mặt Quốc Vương, trên thực tế là kế hoạch chúng ta tính ra, đây là cơ hội duy nhất, chúng ta không thể bỏ qua. Kiều Tịch Hoàn, bảo vệ tốt chính em, dựa theo hướng dẫn của Võ Đại chỉ cho em rời đi trước. Em không cần có gánh nặng, anh sẽ không để em phải đơn độc ở chung với Diệp Vũ, anh để Võ Đại cùng Ôn Đặc Sâm đợi ở đỉnh tòa nhà. Nửa giờ sau nếu như anh chưa ra, mặc kệ trên trực thăng có bao nhiêu người, em cũng phải rời đi ngay lập tức."

Cố Tử Thần nói giọng rất nhanh, nhưng âm thanh nghe rất bình tĩnh.

Anh mang Kiều Tịch Hoàn tới một nơi có thể tránh được đại sảnh, Kiều Tịch Hoàn dựa vào vách tường, Cố Tử Thần khom người nhìn gương mặt của cô xinh đẹp như vậy, ngón tay mơn trớn gò má cô, môi đẹp lần nữa nói :"Bảo vệ tốt mình."

Nói xong liền rời đi.

Phảng phất trong nháy mắt hoàn toàn biến mất ở trước mặt cô.

Từ lúc cô rời khỏi đại sảnh cho tới khi Cố Tử Thần rời khỏi tầm mắt cô, cô cảm thấy không vượt quá nửa phút.

Cô thậm chí còn chưa kịp nói với anh, cô không có tai nghe, Võ Đại không thể hướng dẫn cô rời khỏi.

Thật ra cho dù có thời gian, một giây kia cô cũng sẽ không nói cho anh.

Bởi vì anh không có nhiều thời gian đi giúp cô tìm tai nghe, thời gian của anh không thể trì hoãn.

Trì hoãn không nổi, anh lại sẽ lựa chọn đem tai nghe đưa cho cô.

Nếu như vậy cô nghĩ mọi người đều sẽ hận cô, bao gồm bản thân cô cũng hận chính mình.

Cô hít thở sâu.

Mời rồi Cố Tử Thần hẳn là bởi vì cô mà đi tìm Quốc Vương, nếu không Hắc Sâm A Bối Đức sẽ không kịp thời bị gọi đi, mà cô vừa mới đi vào đại sảnh Ngả Khanh cũng đã không còn ở đó.

Có thể bởi vì một giây kia anh rời đi một giây cho nên không thể thấy Diệp Vũ gây ra động tác nhỏ trên người cô, mà cô khẳng định thủ pháp của Diệp Vũ tuyệt đối có thể tránh ống kính của Võ Đại.

Bảo vệ tốt mình.

Thử bảo vệ thật tốt bản thân đi.

Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, nhìn phương hướng phòng khách.

Không có tai nghe, không có âm thay chỉ dẫn cô, cô không thể ở đây nhìn ra được bóng Ngả Khanh trước tiên trong đám người muôn hình muôn vẻ, nhưng rất có thể Ngả Khanh sẽ thấy cô đầu tiên.

Mới rồi Võ Đại nói cửa ra chính là hướng đông bắc.

Cô nhìn xung quanh hoạch định đường đi, tưởng tượng bản thân từ bên này tới đầu bên kia nháy mắt sẽ lại gặp phải người nào ?!

Hít thở một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn qua vẫn là bộ dạng cao ngạo tham gia yến tiệc, từng bước đi về phía cánh cửa mà cô thấy.

Thực chất tim cô đập rất nhanh.

Thật rất nhanh.

Không biết có thể hay không xuất hiện gì đó, cũng không biết sẽ gặp được ai, hoặc giờ phút này đột nhiên có một cây súng lạnh nhu băng chỉa về phía cô. . .

Nghĩ thêm một chút sẽ khẽ mình cảm thấy bản thân có chút sụp đổ.

Mà bản thân cô chỉ có một mình, một mình ở một nơi nguy hiểm lại lạnh như băng thế này thân kinh của cô thực sự rất căng thẳng.

Cô hít một hơi thật sâu, thân thể đột nhiên dịch một chút.

Cô nhìn thấy Thang, người đàn ông kia mang theo nụ cười máu.

Cô đã từng cảm thấy người đàn ông kia trời sinh ra chỉ để giết người.

Cô vội núp sau lưng một nhân viên phục vụ, cố ý đứng chọn một ly cocktail đầy màu sắc.

Cố ý kéo dài thời gian, để cho nhân viên phục vụ che đi cơ thể cô.

Thang nhìn về phía bên này, tựa hồ có chút quen thuộc, vừa như không quen, lại dời đi tầm mắt.

Kiều Tịch Hoàn hít thở sâu, cả người lại đi tìm một xó xỉnh để tránh đi.

Bây giờ không thể đi tới phía cánh cửa kia, Thang đang đứng ở nơi đó không cẩn thận rất dễ dàng bị phát hiện.

Cô nhìn bốn phía, đảo mắt liên tục.

Cô phải tìm được một cơ hội bản thân có thể rời đi, nửa giờ không phải chỉ dành cho Cố Tử Thần, cũng là thời gian dành cho cô, cô cứ như vậy trốn trốn tránh tránh, căn bản không có cách nào rời khỏi đại sảnh này.

Cô tựa vào trên vách tường, nghe tim bản thân mình đập, cố tỉnh táo hơn, cẩn thận nghĩ đến cách thức ròi đi.

Bên người đột nhiên đi tới hai người.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn người ra, tim đập rộn lên.

Khá tốt.

Hắn chẳng qua là hai tên say rượu, khó chịu dựa vào vách tường có lẽ đang nghỉ ngơi.

Một trong hai người đàn ông kia dựa vào cô gần hơn một chút, nhìn cô một giây ánh mắt sáng rõ lên, rõ ràng như là thấy con mồi ngon mắt vậy, hắn dùng ngôn ngữ Ả Rập hỏi cô cái gì đó.

Cô nghe quả thật không hiểu, kéo ra một nụ cười :"Có thể nói tiếng Anh chứ?"

Người đàn ông Ả Rập dùng giọng nói tiếng Anh có chút kém nói :"Cô chỉ có một mình?"

"Không, bất quá người kia tạm thời không có ở đây."

"Vậy sao?" Người đàn ông Ả Rập đột nhiên cười một tiếng :"Một người không cảm thấy cô đơn sao?"

"Có chút cho nên mới trốn ở chỗ này." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Tôi vừa vặn cũng là một người, không bằng chúng ta ra bên ngoài ngồi một chút đi."

"Tôi không thích chỗ có quá nhiều người, tôi sẽ không được tự nhiên."

"Tôi cũng không thích. Tôi mang cô tới một nơi yên tĩnh." Người đàn ông Ả Rập cười lưu manh một tiếng.

"Thật?"

"Đi cùng tôi." Người đàn ông Ả Rập thuận tiện đem cô ôm vào ngực.

Kiều Tịch Hoàn giả vờ phản kháng một chút, ôn nhu dựa vào trong ngực của hắn.

Ở nước S này, trừ phụ nữ quý tộc những người phụ không có chút địa vị nào thì đàn ông Ả Rập đối đãi với máy người phụ nữ đó sẽ đặc biệt tùy tiện hơn, phụ nữ đi theo đàn ông cũng là đặc biệt tùy tiện.

Hai người đi về phía hội sảnh.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhào vào trong ngực người đàn ông Ả Rập.

Thân thể có chút lạo xạo, khóe miệng người đàn ông Ả Rập đột nhiên cười lên :"Vội vã như vậy?"

"Không phải, vì uống rượu nên có chút yếu."

"Một hồi nữa khiến cô yếu hơn." Người đàn ông Ả Rập ở bên tai cô thấp giọng, dâm đãng nói.

Kiều Tịch Hoàn nũng nịu giả vờ đánh đánh lên ngực hắn, ánh mắt lại thận trọng nhìn về phía Thang cách cô không quá xa.

Cô cơ hồ đem cả khuôn mặt mình bưng bít vào trong lồng ngực người đàn ông Ả Rập, Thang cũng chỉ nhìn thấy cô qua loa mấy lần, nhìn dáng vẻ anh ta hẳn là không nhận ra cô, suy nghĩ một chút liền vội vàng nói :"Chúng ta đi ra phía cửa kia đi."

"Tại sao? Tôi đậu xe ở bên này." Người đàn ông Ả Rập kỳ quái hỏi.

"Bên kia có người tôi quen. . ."

Người đàn ông Ả Rập dừng một chút, nháy mắt nói :"Được, theo ý cô."

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười một cái, vẫn đem cả khuôn mặt chôn ở trên ngực hắn, người đàn ông Ả Rập tựa hồ cũng rất hưởng thụ, ôm Kiều Tịch Hoàn đi ra phía cửa hướng đông bắc.

Đoạn đường ra cửa bắc thực sự rất dài.

Sau đi tới nơi, tầm mắt ở hội sảnh liền lập tức bị ngăn cách.

Kiều Tịch Hoàn thở phào, đứng thẳng người.

"Thế nào?" Cảm giác được Kiều Tịch Hoàn rời khỏi thân thể hắn, người đàn ông Ả Rập có chút khó chịu nhíu mày một cái.

"Sắp không thở được." Kiều Tịch Hoàn yêu mị nói.

Khóe miệng người đàn ông Ả Rập tà ác cười một tiếng :"Thật là một tiểu yêu tinh!"

Kiều Tịch Hoàn cùng hắn đi về phía lối ra, trải qua một một thước sẽ có một vệ sĩ mặc tây trang đen đứng chờ ở chỗ nỳ, cũng không biết người đàn ông này mang lai lịch gì, tất cả mọi người nhìn hắn còn mang theo chút cung kính, hoàn toàn không cần phải kiểm tra thân phận mới có thể rời đi.

Hai bước chân không nhanh cũng không chậm.

"Nghe nói có một thang máy cửa màu đen có thể trực tiếp đi thẳng lên tầng thượng, nghe nói tầng thượng của hoàng cung có cảnh đêm rất đẹp." Kiều Tịch Hoàn xúc động, ánh mắt như nhớ lại Võ Đại đã từng nói tới cánh cửa thang máy màu đen.

"Cô muốn đi lên xem một chút sao?"

"Được không?" Kiều Tịch Hoàn như rất mong đợi hỏi.

"Tôi không muốn cự tuyệt người đẹp nhưng hôm nay không được, cha tôi nói tối nay thang máy màu đen không thể sử dụng nếu không giết chết không tha!" Người đàn ông Ả Rập hung hãn nói, biểu cảm vô cùng đúng lúc.

Cha ?!

Quốc Vương ra lệnh tối nay.

Như vậy người trước mặt này chính là vương tử Ả Rập ?!

Bất quá hoàng thất rất nhiều vương tử.

Có thể quốc vương cũng chẳng nhớ.

"Đi thôi, lần sau tôi mang cô tới ăn bữa tây trên đó. Tôi bảo đảm." Vương tử nghiêm túc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cánh cửa kia, trong đầu đủ loại suy nghĩ, đủ loại muốn thoát khỏi người đàn ông này sau đó đến cánh cửa kia chạy thoát thân.

Cô hít một hơi thật sâu đang muốn mở miệng.

Bên tai đột nhiên có một tiếng rên.

Cả người cô ngẩn ra, nhìn vương tử ở trước mặt cô đột nhiên quỵ xuống trước mặt cô, ánh mắt không kịp nhắm lại, tròng mắt đen nhánh vẫn còn nhìn cô như vậy, sau đó sụp xuống đất, máu từ trên dỉnh đầu hắn chạy đầy đất.

Cô căn bản không kịp sợ cỗ thi thể trước mắt, cô chẳng qua chỉ chơ mắt nhìn Mạc Sơ trước mặt, nhìn mặt anh ta mang theo tia lạnh lùng, nhìn tay anh ta nắm một khẩu súng lục màu đen, nòng súng được lặp giảm thanh đích thực là tới từ người đàn ông này.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bản thân sắp không thở nổi.

Cô nói, bình tĩnh nói :"Mạc Sơ, anh để tôi đi."

Mạc Sơ lạnh lùng nhìn cô, súng lục đã nhắm ngay trán cô.

"Mạc Sơ, anh đừng như vậy, để tôi đi hoặc đi theo cùng tôi! Tin tôi đi, Cố Tử Thần sẽ mang tự do cho chúng ta, chúng ta sẽ bình an rời khỏi nơi này, Ngả Khanh rất nhanh sẽ bị Cố Tử Thần đánh bại!" Kiều Tịch Hoàn nhanh vội nói.

Cửa thang máy đen kia ngay tại trước mắt cô, cô không thể để bản thân chết ở chỗ này.

Không.

Cô nhìn Mạc Sơ có chút nhấn nhấn, bóp cò.

Trên mặt Mạc Sơ lạnh lùng ghi bàn thắng không có nửa điểm hứng thú.

Một giây kia cô cảm thấy phảng phất nháy mắt có thể dẫn tới thực tế là chết.

Nếu như chết sẽ thế nào ?!

Cô cảm chưa cân nhắc đột nhiên cảm giác được một lực tay rất mạnh ở cổ tay, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo tới sau vách tường trong nháy mắt, khoảng cách gương mặt Mạc Sơ đột nhiên gần lại, động tác tay đưa lên môi khẽ 'Suỵt!'.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Cô tựa hồ nghe được tiếng bước chân.

Mạc Sơ buông cô ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên tai nghe được âm thanh.

"Mạc Sơ anh thấy người khả nghi sao?"

"Không thấy."

"Người đàn ông này sao lại chết?"

"Tôi nổ súng."

"Không phải nói không được tùy tiện bóp cò sao? Trong này không phải chỗ dễ dàng đi ra ngoài như chúng ta tưởng."

"Tôi biết." Mạc Sơ nói :"Nhưng mới rồi hắn uy hiếp tôi, tôi không kìm nén lý trì nên tùy tiện nổ súng, Thang, tôi không cần anh giáo huấn tôi."

"Tôi chẳng qua chỉ nhắc nhở anh." Thang có chút lạnh lùng nói xong liền rời đi.

Mạc Sơ tựa hồ cũng rời đi.

Chưa có trở về tìm cô.

Kiều Tịch Hoàn không biết tại sao Mạc Sơ lại cứu cô, có lẽ. . .

Cô còn chưa kịp nghĩ gì, liền thấy mấy tên vệ sĩ mặc tây trang đen dồn dập chạy tới, âm thanh có chút gấp gáp dùng ngôn ngữ Ả Rập nói, tựa hồ đang gọi tên của người đàn ông trên mặt đất kia.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, cô bây giờ căn bản không có cách nào đi về phía cửa thang máy màu đen.

Ánh mắt đột nhiên ngừng lại.

Cô tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc. . . Ngả Khanh.

Ngả Khanh ở cách đó không xa.

Kiều Tịch Hoàn sải người bước đi, không hy vọng có thể chạy tới chỗ thang máy kia nữa, xoay người đi thật nhanh.

Nháy mắt thế thôi.

Cô đã bắt đầu chạy trốn.

Cô nghĩ thương pháp của Ngả Khanh hẳn không chính xác đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro