Q4. Chương 13: Nếu như sai lầm thì tôi chỉ nên sai một lần!

edit: tiểu hoa nhi


Trong xe đột nhiên im lặng.

Kiều Tịch Hoàn yên lặng nhìn Tần Dĩ Dương.

Cô thừa nhận một giây kia cô không biết nên nói cái gì nữa.

Tần Dĩ Dương nhìn cô nở nụ cười, nụ cười mang theo chút mê hoặc khiến người khác không thể cự tuyệt.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, về nghỉ ngơi sớm một chút." Tần Dĩ Dương vĩnh viễn dùng cái giọng đối với chuyện gì cũng là thái độ thờ ơ.

"Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian." Kiều Tịch Hoàn nói xong, đi trước.

Thế giới này vốn không có gì là tuyệt đối.

Đen trắng, thiện ác, yêu hận.

Cho nên cô cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Cô xuống xe, rời đi.

Ở cửa vẫn như cũ có vài paparazzi, hiện tại cô lại từ trên xe Tần Dĩ Dương xuống, paparazzi coi như là bị chụp lén, cũng chỉ là một vài tin tức linh tinh mà thôi, đối với cô không có bất cứ điều gì bị ảnh hưởng cả.

Cứ như vậy về tới nhà.

Niệm Niệm cùng Khỉ nhỏ đang ngồi trong nhà xem ti vi.

Quay đầu nhìn thấy cô trở về, hai đứa trẻ đặc biệt vui vẻ gọi cô.

Cô rất ít khi trở về nhà sớm như vậy.

Dì lưu nhìn Kiều tịch Hoàn trở về, cũng từ phòng bếp đi ra :"Kiều tiểu thư hôm nay về sớm a."

"Không có chuyện gì nên về sớm một chút a."

"Ah, vậy thật tốt buổi tối tôi làm nhiều đồ ăn ha." Dì Lưu vội vàng nói, suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi :"Kiều tiểu thư, trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra với cô sao? Paparazzi sẽ tới lấy tin về cô ư."

Đoán chừng, Kiều Tịch Hoàn nói với dì Lưu khoảng thời gian này không nên để Niệm Niệm cùng 

Khỉ nhỏ đọc được tin tức, bản thân cô cũng không biết hiện tại sẽ xảy ra chuyện nữa.

"Gặp phải một chút chuyện."

"Nghiêm trọng không?"

"Không phải chuyện gì lớn, không cần lo lắng." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói.

Dì Lưu vẫn luôn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn là một người rất lợi hại, dường như chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý, một người mẹ độc thân có thể thành công như hiện tại thực sự khiến người khác rất bội phục.

Cho nên một giây kia cũng không hỏi nhiều nữa, bản thân trở về phòng bếp.

Kiều Tịch Hoàn đi tới sofa.

Niệm Niệm còn đang xem phim hoạt hình, nhìn thấy cô trở về cũng không nhiệt tình lắm, nhưng 

Khỉ nhỏ như có gì đó muốn nói với cô, vẫn chỉ nhìn cô như vậy.

Kiều Tịch Hoàn nhoẻn miệng cười :"Khỉ nhỏ con có lời gì muốn nói với mẹ ư?"

"Mẹ, con muốn hỏi chuyện về ba." Khỉ nhỏ đoán chừng không nhịn được, quyết định nói.

Kiều Tịch Hoàn lại cười :"Con hỏi đi."

Một số thời khắc cô không muốn bởi vì trẻ con không nên quan tâm tới chuyện người lớn mà cự tuyệt chuyện bọn nhỏ muốn biết, cô vẫn luôn cảm thấy đây là đối với bọn nhỏ công bằng.

"Baba thực sự trở về rồi?" Khỉ nhỏ vẫn chưa tin, đại khái cảm thấy đã trở về hẳn nên về nhà chứ.

"Ừm, đã trở về." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Baba có phải hay không thích người khác?" Khỉ nhỏ lại chăm chú hỏi.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, lập tức cười :"Con nói thích, ý là baba thích phụ nữ khác?"

Khỉ nhỏ yên lặng gật đầu.

"Không biết nữa." Kiều Tịch Hoàn nhỏ nhẹ :"Có điều chẳng qua bên người baba quả thực có thêm một dì a."

"Mẹ là bị baba từ bỏ sao." Khỉ nhỏ bình tĩnh nói, còn có chút căm giận bất bình.

": . ." Một khắc kia, Kiều Tịch Hoàn không biết nên mở lời ra sao.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và em gái đều sẽ đứng ở cạnh mẹ." Khỉ nhỏ kiên định nói :"Về sau con lớn lên, sẽ bảo vệ mẹ thật thật tốt, chăm sóc mẹ thật tốt, chúng con không có baba cũng được."

"Anh trai cũng phải chăm sóc em." Niệm Niệm đang mải xem hoạt hình đột nhiên quay đầu nói.

Nói xong lại nhìn tivi.

Kiều Tịch Hoàn sờ sờ đầu khỉ nhỏ.

Tính cách Khỉ nhỏ cùng Niệm Niệm khác nhau một trời một vực, Niệm Niệm thực sự rất lạnh lùng, không biết vì quá nhỏ nên căn bản không hiểu những thứ này hay vẫn là trời sinh giống cô, không thích sự thương tâm cùng khổ sở.

Có điều Khỉ nhỏ khác hoàn toàn, không giống với những đứa bé trai khác, thằng bé đặc biệt mẫn cảm lại rất biết cách chăm sóc người khác, trên cơ bản sẽ không cùng những đứa trẻ khác tranh đoạt bất cứ thứ gì, trước tới giờ đều là một bạn nhỏ hiền lành

Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khỉ nhỏ, khóe miệng cong nhẹ :"Được, nếu như baba con thực sự không trở về, thì con sẽ chăm sóc căn nhà này nhé vì con là nam nhi duy nhất trong nhà chúng ta nha. Quyết định thế nhé."

"Dạ, con nhất định sẽ khiến mẹ và em gái trở nên hạnh phúc."

"Thật ngoan." Kiều Tịch Hoàn nhịn không được, in một nụ hôn lên trán Khỉ nhỏ.

Khuôn mặt Khỉ nhỏ lập tức đỏ.

Bạn nhỏ 10 tuổi nha, trên cơ bản đã biết nam nữ khác biệt rồi.

Cô cười cười :"Mẹ trở về phòng, con chăm sóc em gái nhé."

"Dạ." Khỉ nhỏ gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn đứng dậy lên lầu.

Quay đầu nhìn một trai một gái ngồi trên ghế sofa.

Kỳ thực như vậy là đủ rồi.

Cô đối với gia đình kỳ thực không có yêu cầu gì quá cao. . .



. . .

Khách sạn năm sao.

Căn phòng 'tổng thống' xa hoa.

Cố Tử Thần đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt rất khó coi.

Anh mang theo Emma rời sang căn phòng bên cạnh, trì hoãn một chút thời gian, quay trở về người phụ nữ này liền biến mất.

Anh thậm chí sau khi rời khỏi phòng Emma liền gọi điện thoại tới lễ tân yêu cầu bọn họ mang tới một bộ y phục nữ.

Vừa đẩy cửa ra, chỉ là một căn phòng quạnh quẽ.

Lúc đó không nói được là tư vị gì, có chút xung động muốn bóp chết Kiều Tịch Hoàn, mà lúc bản thân gọi điện thoại cho cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn, bên kia lại truyền tới giọng nói của đàn ông. . .

Đôi mắt anh nhíu lại, nắm tay hung hăng ghì chặt, anh thực sự hối hận vì sao mới rồi không có một cước đạp chết tên đàn ông kia đi!

Anh hít một hơi thật sâu, cẩn thận sắp xếp lại tâm tình.

Đã lâu anh không có phát cáu tới mức này.

Phảng phất mọi hành động của Kiều Tịch Hoàn đều khiến anh có thể nổi cơn tam bành.

Mà trí nhớ trong 4 năm qua của anh, cho dù Emma nhiều lần điêu ngoa bốc đồng ra sao, anh dù có chút không vui lắm cũng vẫn là nhẫn nhịn, cái gì cũng không nói, nói đúng ra thì dường như không có chuyện gì có thể khiến anh thực sự nổi giận, cũng không có cái tâm tình đi tranh luận, giống như lúc nãy Emma ở trước mặt anh nổi điên, ở trước mặt anh cố tình gây sự anh cũng không cảm thấy gì.

Anh mặc kệ cô ta bực tức liền kéo cô ta đi, mặc kệ cô ta tranh cãi ầm ĩ thế nào anh ta đều bình tĩnh mà nói chuyện, thậm chí cô ta còn chưa có phát hỏa xong, không chút để ý nói thẳng thắn cho cô ta biết, đừng có mà sử dụng thủ đoạn mờ ám trên người Kiều Tịch Hoàn.

Lúc này Kiều Tịch Hoàn đang trong thế khó, lại tuôn ra tin tức cô với Tần Dĩ Dương thì thực sự là chuyện xấu.

Nếu như lúc này Emma đưa chuyện của anh cùng Kiều Tịch Hoàn ra thì đối với Kiều Tịch Hoàn là một bất lợi cực lớn, mặc dù không thích nhìn thấy đoạn thời gian này tin tức luôn đưa về Kiều Tịch Hoàn cùng một người đàn ông khác. Hay nói tóm lại anh chỉ không muốn khiến cô chịu tổn thương.

Anh nghĩ cũng chỉ là một tin đồn mà thôi, khoảng thời gian này mọi chuyện dịu xuống, chậm rãi xử lý hết là được.

Cho nên lúc này anh không hy vọng Emma chọc vào Kiều Tịch Hoàn.

Mà điều kiện trao đổi giữa bọn họ là trong thời gian nhanh nhất anh phải nắm được thị trường Tokyo, để cho cô ta có thể ở trước măt gia tộc càng thêm hãnh diện, càng được coi trọng.

Anh thực sự không có cố gắng hứa hẹn qua cái gì với Emma, anh luôn làm một vài chuyện không mấy quan trọng mà lại có thể khiến cô ta vui vẻ cũng là chuyện tốt, anh cũng chưa từng nói qua ở bên cạnh cô ta cả đởi, có lẽ cô ta luôn ở bên cạnh anh nói mấy lời như vậy anh cũng không phản bác lại khiến cô ta nghĩ là anh sẽ ở bên cạnh cô ta cả đời.

Trước đây anh thừa nhận anh không phản bác lại, nhưng một khắc kia cũng vẻn vẹn chỉ bởi vì anh không biết thời gian nhân sinh tiếp theo của mình thế nào, đến thế nào đi thế nào, không có chút phương hướng.

Cho tới hiện tại anh nghĩ, đại khái. . . Không mờ mịt như thế nữa.

Bên tai vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Tử Thần xoay người, mới rồi còn giận dữ tới mức muốn giết người cảm xúc ấy của anh hoàn toàn khống chế lại, anh cứ thế bình tĩnh mà lạnh lùng đi mở cửa phòng, mặt không đổi sắc.Ở cửa nhân viên khách sạn lịch sự nói :"Tiên sinh, trang phục nữ theo yêu cầu của anh đã chuẩn bị xong."

Cố Tử Thần khẽ gật đầu, nhận lấy.

Nhân viên khách sạn lễ phép cười, xoay người rời khỏi.

Cố Tử Thần nhìn bộ váy trắng, sắc mặt có chút biến hóa, anh chuẩn bị đóng cửa phòng cố gắng lần nữa kìm chế tâm tình lại.

"Cố Tử Thần!" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ.

Cố Tử Thần nhíu mày, quay đầu.

Có một người phụ nữ trước mặt đi tới.

Không đúng, là hai người phụ nữ, đều mang vẻ mặt không tin nhìn anh.

Anh nhíu mày.

Hai người này anh không biết, mà có lẽ hai người này biết anh, thực sự không tốt lắm.

"Cố Tử Thần." Một người phụ nữ trong đó chạy chậm bước tới, nhìn anh, viền mắt hồng nhuận.Cố Tử Thần nhìn cô ta, không chút động tác.

"Anh mất trí nhớ phải không?" Người phụ nữ này có chút nóng nảy hỏi, tay không tự chủ ôm cánh tay anh.

Cố Tử Thần giơ tay lên một cái, nhích sang một bên.

Tay người phụ nữ kia lúng túng để trên không, ánh mắt mang theo chút tâm tình khó nói, tựa hồ khổ sở không chút che giấu.

"Xin lỗi, tôi không quen cô." Cố Tử Thần nói xong, xoay người, chuẩn bị kéo cửa phòng đóng lại."Cố Tử Thần." Người phụ nữ này lại có chút kích động, giọng nói hoảng sợ :"Em là Diệp Vũ, anh thực sự không nhận ra sao? Một chút ấn tượng cũng không có sao!? Chúng ta đã từng yêu nhau."

Chúng ta đã từng yêu nhau !?

Cố Tử Thần nhíu mày, một giây kia có chút nghiêm túc.

Cho nên anh đã từng rất phong lưu ư ?!

Cho nên anh đã từng cùng rất nhiều người phụ nữ yêu nhau sao ?!"Không nhớ sao?" Diệp Vũ nước mắt lã chã nhìn anh, lẩm bẩm tuyệt vọng nói :"Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, nhưng anh lại không nhớ rõ. . ."

Cố Tử Thần trầm mặc, nhìn người phụ nữ trước mặt.

Diệp Vũ ?!

Vậy Kiều Tịch Hoàn thì sao ?!

Cho nên Kiều Tịch Hoàn mới nói cô không muốn đợi anh, một giây cũng không được là vậy sao ?!

"Tử Thần. . ." Diệp Vũ nhìn anh có chút im lặng, lần nữa chủ động ôm lấy cánh tay anh.

Tay còn chưa tới gần, lại bị né tránh thêm một lần nữa.

Cố Tử Thần nhấc mí mắt lên, sắc mặt lạnh lùng :"Không nhớ."

"Tử Thần. . ."

"Hơn nữa, tôi có vợ rồi." Cố Tử Thần gằn lên.

Sắc mặt Diệp Vũ biến sắc, cô ta cắn cánh môi, bi thương nhìn anh.

"Là Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Thần nhấn mạnh-

"Hai người là hôn nhân thương mại, chúng ta mới là chân chính yêu nhau." Diệp Vũ thốt ra.

Võ Đại đứng một bên nhìn hai người bọn họ.

Mới rồi nhìn lão đại chấn động tới mức cánh mũi chua xót nên hiện tại có chút không mấy thoải mái.

Võ Đại mím môi đi tới cạnh Diệp Vũ, đang định mở miệng.

Một giọng nói nam tính, từng câu từng chữ, xuyên thấu nội tâm cất lên :"Nếu như trước đây tôi bởi vì cô mà phản bội Kiều Tịch Hoàn, vậy hiện tại tôi chính thức nói cho cô biết, nếu như sai lầm thì tôi chỉ nên phạm một lần."

Diệp Vũ ngạc nhiên nhìn anh, nhìn với đôi mắt không thể nào tin được.

Cái gì gọi là nếu như sai lầm chỉ nên phạm một lần ?!

Cái gì gọi là nếu như sai lầm!

Giữa bọn họ trước tới giờ đều không phải là sai lầm, giữa bọn họ thực sự là yêu, Kiều Tịch Hoàn mới là đầu sỏ gây chia rẽ hai người bọn họ.

Cô ta yêu anh như vậy. . .

Yêu như vậy.

Cố Tử Thần lạnh lùng đóng cửa phòng.

Cửa phòng sầm một cái, Diệp Vũ thậm chí có chút sững sờ, thân thể cứng ngắc như hóa đá.

Cô ta vẫn cho là Cố Tử Thần đã mất trí nhớ là cho cô ta thêm một cơ hội tới gần anh, cô ta vẫn cho là cô ta cùng Kiều Tịch Hoàn đứng trên cùng một vạch đích, cô ta có thể so với Kiều Tịch Hoàn chiếm ưu thế hơn. Dù sao cô ta so với Kiều Tịch Hoàn yêu Cố Tử Thần sớm hơn, dù sao cô ta vẫn cho là bởi vì đã từng yêu cho nên hai người bọn họ sẽ không xa nhau.

Nhưng hiện tại Cố Tử Thần nói cô ta và anh là một sự sai lầm.

Mà Kiều Tịch Hoàn mới là yêu thật.

Cô ta mỉa mai cười chính bản thân, nước mắt không ngừng như điên rơi xuống, giống như một sợi trân châu bị đứt, đã rơi thì không thể ngăn lại.

Võ Đại im lặng đứng cạnh cô ta.

Võ Đại không phải người nhiều lớn, lúc này cũng không biết khuyên nhủ cô ta thế nào.

Không biết qua bao lâu, Diệp Vũ nhìn cánh cửa đóng sập trước mắt mà khóc thật lâu, cô ta quay đầu nhìn Võ Đại, hỏi :"Tôi có phải rất ngu hay không?"

Võ Đại không nói gì, lúc này không biết có nên gật đầu hay là không.

Võ Đại sợ gật đầu Diệp Vũ sẽ càng khóc thê thảm hơn.

Bọn họ đã từng bị huấn luyện thành một bộ máy không chút cảm tình, bọn họ có thể giết người như ngóe, bọn họ có thể máu lạnh vô tình, bọn họ nhất định sẽ không có loại nữ nhi tình trường thế này.

Diệp Vũ đã từng vì đạo đức và chính nghĩa, vì gia tộc lựa chọn gạt bỏ đi bản thân. . .

Đã bắt đầu từ khi nào Diệp Vũ trở nên điên cuồng đến vậy, điên cuồng tới mức không để ý bất kỳ thứ gì. . . khác.

Là sau khi Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, là từ khi cô ta biết lão đại và Kiều Tịch Hoàn yêu nhau ư ?!

Là bởi vì Diệp Vũ cho rằng coi như cô ta không cùng lão đại ở chung một chỗ, mặc kệ kẻ nào cũng không được ở bên cạnh lão đại hay sao ?!

Là bởi vì Diệp Vũ cho rằng trên cái thế giới này ngoại trừ cô ta lão đại cũng sẽ không yêu bất kỳ ai hay sao ?!

Võ Đại thở dài một hơi, vốn cũng không phải là một người đi đoán mò ý người khác, Võ Đại cũng cảm thấy đặc biệt mệt nên khuyên Diệp Vũ :"Diệp Vũ, chúng ta rời đi đi! Lão đại không nhớ được chúng ta."

"Cho nên buông tay ư?" Diệp Vũ hỏi Võ Đại, có chút chao đảo nói :"Cũng bởi vì anh ấy không nhớ rõ chúng ta nên chúng ta không được nhớ anh ấy sao? Cũng bởi vì anh ấy mất đi ký ức, nên chúng ta cũng phải xóa ký của về anh ấy sao?"

"Diệp Vũ, chúng ta nên cho lão đại chút thời gian. Giữa chúng ta mặc kệ là ai với ai, đều không phải không thể sống thiếu người còn lại. Biết lão đại còn sống như vậy còn không đủ sao?! Từ khi rời khỏi căn cứ một giây kia, chúng ta chỉ nên theo đuổi cuộc sống riêng của chính mình mà thôi."

"Không được!" Diệp Vũ hung hăng :"Tôi phải theo đuổi, cho tới bây giờ đều là Cố Tử Thần, tôi muốn anh ấy sống tốt, tôi muốn nhìn anh ấy hạnh phúc, tôi phải ở cạnh anh ấy cả đời. . ."

Đối với hành động của Diệp Vũ, Võ Đại lại rất bình tĩnh nói một câu khẳng định :"Diệp Vũ cô chỉ là không nhìn nổi lão đại và Kiều Tịch Hoàn hạnh phúc mà thôi."

Những cái gọi là đường hoàng nhìn lão đại sống tốt, nhìn lão đại hạnh phúc. . . Tất cả là sự ích kỷ, sợ lão đại và Kiều Tịch Hoàn hạnh phúc mà thôi.

Võ Đại hít một hơi, đôi mắt chớp chớp-

Diệp Vũ không tin Võ Đại lại nói cô ta như vậy, không có châm chọc, dường như chỉ là đang trần thuật một sự thật, sắc mặt cô ta không tốt nói :"Võ Đại tôi ở trong lòng cô hiện tại trở nên thâm độc như vậy sao? Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cùng cô nhiều năm vào sinh ta tử đều đã biến thành cái gì rồi !?"

"Tôi chẳng bao giờ nghi ngờ cảm tình giữa chúng ta, tôi nghi ngờ chính là cô đối với lão đại cố chấp yêu. Mọi người đều nhìn ra được lão đại không thương cô, mà cô vẫn cố đâm đầu vào. Ôn Đặc Sâm trước kia từng nói, cô cố ý giết Kiều Tịch Hoàn . . . Tôi vẫn cho là nếu thích thì cũng nên đường đường chính chính!"

"Võ Đại cô đủ rồi!" Diệp Vũ không chịu nổi bị Võ Đại nghi ngờ, chỉ trích, cô ta vốn dĩ đang kích động, hiện tại càng không thể khống chê :"Cô vĩnh viễn cũng không biết, tôi đến cùng bỏ ra vì Cố Tử Thần bao nhiêu, cô vĩnh viễn không biết yêu một người đến mức không thể tự buông bỏ được sẽ biến thành như vậy!"

Bỏ lại câu nói kia, Diệp Vũ xoay người bước đi, rời khỏi khách sạn.

Diệp Vũ phải trở về nhà của cô ta, cô ta chỉ là muốn thuê cho Võ Đại cô một căn phòng mà thôi.

Không nghĩ tới trùng hợp lại đụng phải Cố Tử Thần.

Võ Đại vẫn tin một số thời khắc duyên phận chính là tuyệt không thể tả.

Võ Đại bước nhanh hướng tới hành lang.

Thực sự không phải chưa từng yêu.

Kỳ thực không phải không yêu tới mức không thể buông bỏ.

Chỉ bởi vì rất yêu, chỉ bởi vì sợ người ấy bị tổn thương cho nên mới im lặng chọn lựa cách thức đi chúc phúc.

Mà Diệp Vũ.

Đã thay đổi.

. . .


Diệp Vũ một mình trở về biệt thự Diệp gia.

Căn biệt thự lớn có vẻ quạnh quẽ.

Bốn năm qua, cô ta cùng mẹ cô ta có liên lạc nhưng mẹ cô ta đối với cô ta rất thất vọng.

Mẹ cô ta một mình chèo lái cả gia tộc nên tất cả hy vọng đều đặt lên người cô ta.

Từ khi bị đưa tới cơ quan tình báo quốc gia, về sau sẽ chuyển sang  cục tình báo trung ương CIA, đến cuối cùng khi mẹ cô ta không thể chống đỡ gia tộc này nữa sẽ đem mọi thứ để lại cho cô ta.

Diệp gia thực sự ẩn chứa quá nhiều bí mật, chỉ cần người thừa kế hiện tại thì phải giữ vững gia tộc để lưu truyền tới đời sau.

Một gia tộc như vậy thực sự vĩ đại.

Gia tộc của cô ta luôn có hoài bão và sự tín nhiệm riêng của bọn họ.

Chung quy cô ta đã phụ liệt tổ liệt tông.

Chung quy cô ta biến thành thế này vì ham muốn của bản thân, kiên trì theo đuổi một tội nhân.

Cô ta đi vào biệt thự.

Người giúp việc nhìn cô ta có chút giật mình, vội vã đi vào phòng khách kêu mẹ cô ta :"Phu nhân, đại tiểu thư đã trở về."

Diệp phu nhân quay đầu, nhìn Diệp Vũ xuất hiện ở cửa.

Trong con người hiện ra một tia mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh, vẫn duy trì cái tư thế cao nhã, nhìn Diệp Vũ có chút mệt mỏi về tới nhà.

Bà ta biết mấy năm nay con gái bà ta ở bên ngoài trải sống cũng không tốt.

Nhưng con gái bà ta có gọi cho bà ta một cuộc điện thoại.

Con gái bà ta nói, không muốn quay về cục tình báo trung ương CIA, còn nói muốn đi tìm Cố Tử Thần, nói không muốn bản thân phải chịu sự dày vò vì Cố Tử Thần, sau đó thì không liên lạc với bà ta nữa.

Thỉnh thoảng có gọi điện cho bà ta nhưng bà ta không tiếp.

Cách một thời gian lại nhận được một tin nhắn ngắn báo bình an.

Trong đại sảnh im lặng, không ai nói gì.

Người giúp việc nhìn hai mẹ con bọn họ, thức thời rời khỏi.

Phòng khách lớn như vậy, hai người vẫn nhìn nhau.

"Mẹ, con đã trở về." Diệp Vũ mở miệng gọi và bà ta.

Diệp phu nhân nhíu mày, không nói.

"Xin lỗi." Diệp Vũ nói, vốn viền mắt đã đỏ lại bắt đầu phiếm hồng.

Diệp phu nhân vẫn như cũ không chút biểu cảm nào.

Diệp Vũ cắn môi, lúc lâu nói :"Con về phòng."

"Tiểu Vũ." Diệp phu nhân đột nhiên gọi cô ta.

Bước chân khẽ dừng lại, xoay đầu nhìn mẹ cô ta.

"Tiểu Mị đã chết." Diệp phu nhân lên tiếng, không chút cảm tình nói.

Phảng phất cái người kia mất đi không phải con ruột của bà ta vậy.

Diệp Vũ có chút khổ sở.

Cô ta thực sự có chút khổ sở, mặc kệ cô ta và Diệp Vũ đã từng không tốt đối với nhau, nhưng Diệp Mị chết, cuối cùng cô ta cũng vẫn cảm thấy chua xót.

"Bởi vì nó làm bẩn Diệp thị gia tộc chúng ta, bởi vì nó có thẹn với liệt tổ liệt tông." Diệp phu nhân nhấn mạnh, chắc như đinh đóng cột.

Diệp Vũ cắn môi, nhìn mẹ cô ta :"Cho nên mẹ cũng muốn ép con tự sát sao?"

Diệp phu nhân ánh mắt chợt lóe lên bén nhọn, bà ta đứng lên đi tới bên cạnh Diệp Vũ.

Hai người cứ thế mặt đối mặt, không có chút gì gọi là mẹ con.

Một bầu không khí không thể hít thở.

"Diệp Vũ, Diệp thị gia tộc cuối cùng cũng phải giao cho con, con chỉ có thể nhận mệnh." Diệp phu nhân nói.

"Nếu như con không nhận?" Diệp Vũ nhìn bà ta hung hăng hỏi.

Nếu như không thì sao?!

Dựa vào cái gì cô ta phải gánh lại vinh nhục Diệp gia ?!

Dựa vào cái gì muốn cô ta thừa kế tất cả những thứ này, cô ta cũng không phải muốn thừa kế!

Với cô ta thực sự đủ rồi.

Từ lúc bị đưa tới căn cứ, thành một con chó vì quốc gia bán mạng, cô ta đã sớm nhìn thấu hết thảy nhân sinh cứ tới rồi đi này, cô ta không muốn bản thân rơi vào loại này, hoàn toàn không thể nào khống chế cuộc sống chính mình!

"Ba!" một cái bạt tai hung hăng hạ lên mặt của cô ta.

Má sưng đỏ, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên châm chọc cười.

"Không thể chấp nhận, ngay cả con mình cũng không tha đúng không?! Mấy năm nay mẹ có 

từng vui qua không?!" Diệp Vũ hỏi.

"Đây là số mệnh!" Diệp phu nhân lạnh lùng nói :"Diệp Vũ, con thực sự khiến ta quá thất vọng!"

Diệp Vũ hít một hơi.

Vì cái gia đình này làm nhiều như vậy, vì cái gia đình này máu chảy dầm dề trên lưỡi dao, đổi lại cũng chỉ là câu "Quá thất vọng!"

"Thất vọng thì thất vọng đi! Tôi nhận." Diệp Vũ xoay người muốn bỏ đi.

"Diệp Vũ!" Diệp phu nhân gọi lớn.

Diệp Vũ cắn môi.

"Con thực sự muốn để ta chết trước mặt con ư, con mới có thể thông cảm nỗi khổ của ta đúng không !? Nhiều năm như vậy Diệp gia ở trên tay của ta chốc lát đã hủy hoại, con là để cho ta chết cũng không dám đi gặp tổ tiên nhà Diệp gia đúng hay không?!" Diệp phu nhân điên cuồng kêu to.

Ở trong ấn tượng của cô ta trước gia chưa từng thấy mẹ mình phát giận như thế, coi như là tức giận cũng chỉ đối với bọn họ mắng chửi một chút, cũng chỉ là lạnh lùng, dùng giọng nói lạnh lùng mà khủng bố tinh thần nói về lỗi lầm của bọn họ.

Chưa bao giờ cô ta thấy mẹ mình nổi giận tới mức mất đi phong độ.

"Diệp Vũ từ hôm nay trở đi không được rời khỏi Diệp gia. Từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy con chấp nhận hết mọi thứ!" Diệp phu nhân nói, dùng câu chữ khẳng định không cho cô ta cơ hội phản bác, cứ thế quyết định tương lai của cô ta.

Diệp Vũ nhìn mẹ mình, lại nhìn tới mái tóc đã điểm điểm sợi bạc.

Một người phụ nữ vì gia tộc kiên trì nhiều năm như vậy đến cùng vì cái gì !?

Số mệnh sao !?

Thật đúng là số mệnh !?

Cô ta có chút buồn cười, tự giễu.

Cô ta nói :"Mẹ, con có thể đồng ý với mẹ, nhưng trước đó con có chuyện nhất định phải làm."

"Chuyện gì?" Diệp phu nhân nhíu mày.

"Con muốn khiến Kiều Tich Hoàn thân bại danh liệt, con muốn Kiều Tịch Hoàn thống khổ!" Diệp Vũ nghiến răng nói.

Chưa từng hận qua một người tới vậy.

Chưa từng đối với bất kỳ ai khiến cô ta nghĩ tới khiến người kia chết không có chỗ chôn.

Ngược lại cô ta đã dùng hết mọi thủ đoạn ác liệt nhất tới nỗi bị bạn bè, đồng đội của cô ta phát hiện ra, cô ta không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, cô ta chính là không nhìn nổi Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn hạnh phúc.

Cô ta chính là sống chết không muốn thấy Cố Tử Thần thích bất kỳ một người phụ nữ nào, Cố Tử Thần cũng không thể thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào khác!

Diệp phu nhân không nói gì, nhìn con gái mình tâm tình bất ổn.

"Nếu như mẹ đồng ý, con liền tiếp nhận Diệp gia, con xin thề con sẽ ngoan ngoãn tiếp quản gia tộc Diệp thị, để gia tộc được lưu danh đời sau, con thậm chí sẽ ngoan ngoãn kết hôn sinh con, nói dõi tông đường." Diệp Vũ nhìn Diệp phu nhân hung hăng nói.

Chỉ cần Kiều Tịch Hoàn sống không được tốt, cô ta làm gì cũng được!

"Được." Diệp phu nhân gật đầu, không chút do dự, ánh mắt thậm chí còn phát ra một tia độc ác không dễ phát hiện, âm lãnh nói :"Vừa đúng chuyện Diệp Mị cũng có thể cùng cô ta tính một thể."

. . .


Lại thêm một ngày.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người, từ trên giường ngồi dậy.

Cô làm một vài động tác giãn cơ, rồi đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời của buổi sáng hắt vào.

Thượng Hải cảnh sắc thật tươi đẹp, luôn xán lạn không chút tì vết.

Cô xoa xoa mắt, xoay người vào WC.

Tối hôm qua lại mất ngủ, thất vất vả mới ngủ được, nhưng trong đầu không ngừng mộng mị, nằm mơ thấy Bối Địch, mơ thấy Bối Địch cùng Tiêu Dạ còn có Tiêu Tiếu vui vẻ sống trong một không gian song song khác, mơ thấy cô ấy cười nói với cô Hoàn Hoàn, tôi rất hạnh phúc.

Nếu quả thật hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao.

Cho nên trong mộng, cô thực sự chúc họ mãi hạnh phúc.

Tỉnh mộng trên gối còn ướt một mảnh.

Cô nghĩ chung quy mà nói đối mặt với chuyện Bối Địch qua đời bản thân cũng không phải là thể hiện sự thờ ơ. Chỉ là bản thân không thể chấp nhận được sự thật.

Cô ngồi trong nhà vệ sinh, điều chỉnh lại tâm trạng, theo thói quen lấy điện thoại ra xem báo.

Cô mới vửa mở báo điện tử đã thấy trên trang đầu có rất nhiều tin tức.

Chỉ có một bộ quần áo mà thôi ký giả cũng có thể viết ba hoa chích chòe như thế, cái gì mà nói cô với Tần nhị thiếu tình ý, nói cái gì mà hai người trên xe cắn lỗ tai nhau, như keo như sơn, triền miên không ngớt. . .

Bọn họ không phải chỉ ngồi trong xe nói chuyện một chút thôi sao ?!

Cô không phải là mặc bộ áo vest nam hay sao?!

Còn bị biến thành "Tưởng tượng" thế này ?!

Cô khó chịu tắt báo điện tử đi, đang chuẩn bị đứng dậy điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, bắt máy.

"Hoàn, em đã xem tiêu đề báo hôm nay chưa ?" Bên kia truyền tới âm thanh Tần nhị thiếu vui vẻ.

"Ừ, thấy rồi." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng.

"Truyền thông đều nói chúng ta trời sinh một đôi."

"Cũng có bài báo nói, tình yêu đẹp đẽ rất dễ tan!" Kiều Tịch Hoàn đáp.

Bên kia bị đả kích có vẻ quá độ, thật lâu mới hồi phục tinh thần :"Hoàn, em bây giờ đang làm gì, ở đâu thế? Có phải chuẩn bị đi làm không? Tôi cảm giác hôm nay thân thể cũng như tâm tình rất tốt, lập tức khá hơn nhiều, hay buổi tối em tan tầm tôi qua đón em đi ăn cơm. . ."

"Tần Dĩ Dương, anh cảm thấy tôi đang đi vệ sinh thì có tâm tình cùng anh bàn luận buổi tối ăn cái gì sao?"

Bên kia dừng một giây :"Hoàn, em đang đi vệ sinh ư ?! Hô, có cần hay không nói không văn mình như thế chứ?"

Kiều Tịch Hoàn đã cúp điện thoại.

Một giây cúp máy kia tựa hồ còn nghe thấy Tần Dĩ Dương bên tai nói gì đó :"Bộ dạng em đi vệ sinh tôi cũng thích. . ."

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cúp máy.

Cô rút một tấm giấy vệ sinh, xoa xoa cái mông đứng dậy đi tới bồn rửa mặt.

Cô nhìn bản thân trong gương, tối hôm qua ngủ không ngon lắm dẫn tới hậu quả mắt cô có chút thâm đen, ngay cả khuôn mặt cũng có chút sưng vù.

Cô cúi đầu, cầm bàn chải đánh răng bắt đầu vệ sinh.

Trong đầu không ngừng hiện lên những lời nói Tần Dĩ Dương mới nói trong điện thoại.

Kỳ thực Tần Dĩ Dương vốn không phải người không tim không phổi, không có tự ái.

Tần Dĩ Dương không đáng phải tự mình làm tổn thương mình cùng cô diễn kịch.

Đôi mắt cô nhìn bản thân trong gương.

Nói chung cô đối với Tần Dĩ Dương rất rõ, không có cơ hội. . .

Ừ.

Đó là chuyện của anh ta.

Nghĩ như vậy cô nhanh chóng rửa mặt thay một bộ quần áo tương đối nhẹ nhàng, ra cửa.

Cô lái xe đi làm.

Bình thường trong nhà có tài xe đưa đón Niệm Niệm cùng Khỉ nhỏ, hoặc công ty có chuyện cô mới dùng tài xế, bình thương cô không thích ngồi sau lắm.

Cho nên bình thường cô vẫn tự lái xe đi làm.

Cô lái xe rất chậm.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới tốc độ lái xe điên cuồng của Cố Tử Thần ngày hôm qua, khóe miệng bỗng nhiên cười.

Cố Tử Thần có lẽ bởi vì mất trí nhớ, trước đây mọi tính cách của anh đều bị che giấu đi hết. . .

Đang có chút nhớ nhung, đột nhiên vang lên tiếng điện thoại.

Cô bắt máy :"Võ Đại."

"Kiều Tịch Hoàn, cô đang ở đâu?"

"Mới vừa ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm."

"Tôi tới tìm cô."

"Một mình cô sao?"

"Ừ, một mình tôi." Bên kia nói.

Kiều Tịch Hoàn thở phào nhẹ nhõm :"Đến cao ốc Hoàn Vũ đợi tôi."

"Được."

Nói xong bên kia đã cúp máy.

Võ Đại rất ít khi trở về Thượng Hải, sau khi trở về cũng ít khi chủ động tìm tới cô. . .

Cô quả thật không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Xe tới Hoàn Vũ đã thấy Võ Đại chờ ở cửa chính.

Người phụ nữ này đã lâu không gặp mặt, vẫn như cũ, ngẩn ngơ giây lát vẫn còn nhớ kỹ lúc Võ Đại rời khỏi nhà tù cũng tới cao ốc Cố thị tìm cô, khi đó cô ấy cũng chính là như vậy ở chỗ này không nói cười bừa bãi, chiều cao xuất chúng luôn khiến người khác liếc mắt liền chú ý tới đầu tiên.

Võ Đại nhìn cô, tự nhiên mà bước tới.

Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười :"Ngày hôm nay nghĩ thế nào lại qua tìm tôi?"

Vừa đi vừa nói chuyện.

Võ Đại đi theo cô.

Hai người bước vào thang máy, Võ Đại liền nói :"Ngày hôm qua chúng tôi ở khách sạn đụng phải lão đại."

Kiều Tịch Hoàn giật giật đôi mắt :"Vẫn may còn tốt vô cung."

Trở lại đã đụng phải Cố Tử Thần rồi.

Hơn nữa chúng ta nghĩa là cô ấy cùng Diệp Vũ đi.

"Diệp Vũ nói với lão đại rất nhiều, nói bọn họ đã từng yêu nhau, nói cô ta thực sự rất yêu lão đại. . ." Võ Đại tường thuật trắng trợn. Sắc mặt Kiều Tịc Hoàn đã không tốt lắm rồi.

Đúng lúc thang máy mở ra, Kiều Tịch Hoàn đi ra ngoài, Võ Đại cũng đi theo.

Bàn làm việc của Milk ngay ngoài cửa thang máy, lịch sự chào cô, thời điểm nhìn thấy Võ Đại, hai mắt sáng choang :"Ah, đây không phải Võ Đại sao ?! Chị trở về lúc nào thế? Em đã từng hỏi Kiều tổng chị đã đi đâu? Kiều tổng còn nói chị không trở về nữa sao?! Em nghĩ chị chết mất dạng rồi!"

Milk nói xong vội che miệng.

Cũng may Võ Đại không phải một người thích so đo, thâm chí vẫn còn cười tươi một cái :"Thật may, không chết."

"Vậy chị còn đi nữa không?" Milk vội vàng hỏi, giống như nhìn thấy một người bạn lâu năm.

"Không biết." Võ Đại có vẻ thờ ơ.

"Chị làm sao vẫn vậy không chút thú vị. Nghĩ nghĩ một chút, thôi em không so đo nữa, rảnh rỗi chúng ta đi uống rượu đi, mấy năm nay tửu lượng của em đã tăng mạnh nha!" Milk cười híp mắt.

Võ Đại gật đầu.

Trước đây Milk còn uống say như chết. . .

Quên đi, coi như không nhớ nổi rồi.

Kiều Tịch Hoàn không có xen vào đề tài của bọn họ, trực tiếp đi vào phòng làm việc.

Võ Đại cùng Milk nói vài câu sau đó Võ Đại cũng đi theo Kiều Tịch Hoàn vào phòng làm việc.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào ghế làm việc.

Võ Đại quan sát căn phòng xa hoa một lượt.

Quả nhiên Kiều Tịch Hoàn là một người biết hưởng thụ, thậm chí ngoài ban công còn có một vườn hoa viên có cả xích đu nữa, khiến người khác có một loại cảm xúc muốn lẳng lặng nằm ngoài kia mà phơi nắng.

"Cô thích không?" Kiều Tịch Hoàn nhìn theo ánh mắt Võ Đại.

"Ừ, cũng được." Võ Đại không có tâm tình gì đặc biệt.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói sang chuyện gì khác, thẳng thắn mang theo chút đùa giỡn hỏi :"Cô tìm tôi làm gì? Không phải tốt tới mức tới mật báo cho tôi đó chứ!"

"Cô còn cần tài xế không?" Võ Đại đột nhiên mở miệng, câu nói kia khiến Kiều Tịch Hoàn có chút sững sờ.

Cô nhìn Võ Đại, nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

"Còn cần không?"

"Cố Tử Thần đã từng gửi cho cô một khoản tiền tiết kiệm, cô đã sài hết rồi ư?" Ngoại trừ nguyên nhân này, cô thực không tìm được lý do nào khác.

"Diệp Vũ đã trở về, cô sẽ không an toàn nữa." Võ Đại nghiêm túc, không chút đùa cợt.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Cho nên Võ Đại là đang lo lắng cho cô ?!

Tựa như 4 năm trước, trên danh nghĩa làm tài xế của cô, thực tế là đang đảm bảo an toàn cho cô.

"Làm sao cô biết?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày hỏi Võ Đại.

Ở nước S tai nghe của cô cùng bị Diệp Vũ táy máy tay chân, cô còn chưa kịp vạch trần thì mọi người đã đường ai nấy đi rồi, cho nên bọn họ làm sao biết Diệp Vũ muốn giết cô!?

Đây cũng là lý do vì sao cô không muốn Diệp Vũ xuất hiện ở Thượng Hải.

Người phụ nữ kia khiến cô đôi khi khó lòng phòng bị được.

Cô vẫn đang nghĩ ngày hôm nay sẽ tìm Diêu Bối Khôn lấy thêm mấy vệ sĩ.

"Ngày hôm qua Diệp Vũ gặp được lão đại, tâm tình rất kích động. Đối với lão đại bày tỏ rất nhiều lại bị lão đại vô tình cự tuyệt." Võ Đại giải thích.

"Vô tình? Có bao nhiêu vô tình?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có hứng thú.

Cô thừa nhận, cô có chút hả hê.

Cô còn có chút tiếc nuối một màn xuất sắc như vậy mà cô không ở đó!

"Dù sao thì chính là cự tuyệt. Lão đại nói, cô là vợ anh ấy." Võ Đại dõng dạc.

Kiều Tịch Hoàn thấy trái tim một giây kia có chút nhói.

Không biết là tâm tình gì nhưng cuối cùng là có chút động tâm.

"Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn lại hỏi.

"Sau đó Diệp Vũ rất thương tâm rời đi. Trước khi đi tôi với cô ta có nói vài câu."

"Cô nói cái gì với cô ta rồi?"

"Nói chung đều là lời cô muốn nghe được." Võ Đại không nhiều lời.

Được rồi, cô cũng không cần biết rõ nội dung, chỉ là bản thân nghe được là được.

"Cho nên bây giờ cô quyết định giúp tôi ư?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Tôi không phải đang giúp cô. Tôi chỉ không muốn bi kịch phát sinh, tôi không biết nếu Diệp Vũ thực sự giết cô, lão đại sẽ giết cô ta hay không. Tôi không biết nếu Diệp Vũ thực sự giết cô, tôi có phải hay không sẽ giúp đỡ lão đại giết cô ta hay không. . . Tôi chỉ không muốn thấy chúng tôi khó khăn mới rời khỏi căn cứ để sống cuộc sống bình thường cuối cùng lại cùng đồng đội của mình phát sinh thêm cái bi kịch gì."

Kiều Tịch Hoàn nghe Võ Đại nói, suy nghĩ gì đó.

Võ Đại không nói nhiều nữa, cứ vậy đứng trước mặt cô.

Nửa ngày Kiều Tịch Hoàn đột nhiên thở dài, đổi một câu hỏi khác :"Tiền lương của cô tính thế nào?"

"Cô cho bao nhiêu liền là bấy nhiêu, đối với tôi không có khái niệm tiền."

"Thật đúng là một nhân viên tốt." Kiều Tịch Hoàn trêu ghẹo, cô cầm điện thoại lên :"Milk, em vào đưa Võ Đại đi làm thủ tục nhận chức."

"Võ Đại? Võ Đại sao?" Milk có chút ngạc nhiên.

"Ừ."

"Võ đại làm gì ạ?"

"Tài xế."

"Tài xế cũng cần làm thủ tục nhận chức?" Milk có chút không rõ, hỏi ngược lại :"Tài xế không phải đều là của công ty Tam Phương hay sao? Toàn bộ tài xế xe đều ký hợp đồng với công ty Tam Phương, chúng ta còn chưa từng ký hợp đồng riêng với ai . . ."

"Cô ấy là ngoại lệ. Không cần nói nhiều, em làm theo là được."

"Ah." Milk gật đầu.

Đại khái cũng chỉ có Võ Đại mới được hưởng loại đãi ngộ này.

Milk đi vào phòng làm việc mang theo Võ Đại rời khỏi.

Kiều tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc, xoay người nhìn bầu trời bên ngoài, đôi mắt khẽ nheo lại.

Cô hiện tại không cần nghĩ cũng biết Diệp Vũ nhất định đối với cô làm trò gì đó rồi! Xí nghiệp 

Diệp thị cho tới bây giờ luôn nằm trong trạng thái thần bí, đại đa số không ai dám trêu chọc tới bọn họ! Hơn nữa Diệp thị cũng không thích cùng xí nghiệp khác giao du, vẫn luôn cô lập, mặc dù trong giới truyền thông cũng có chút địa vị nhưng chung quy mà nói cũng không đưa những tin tức gì quá mức khiến người khác nghi ngờ. . .

Nếu như Diệp Vũ thực sự dùng Diệp thị đối phó cô !?

Cô thực không rõ lắm kết quả cuối cùng sẽ tổn thất không ít.

Nhưng ít ra cô cũng không cần phải nao núng gì.

Ngược lại đã nhiều năm rồi ân oán giữ Diệp Vũ, mặc kệ là cô đối với Diệp Vũ hay Diệp Vũ đối với cô, thời điểm nên có chút phòng bị rồi!

Khóe miệng bỗng nhếch lên.

Cô đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua Diệp Vũ nhìn thấy Cố Tử Thần, nhớ tới Diệp Vũ dùng hết tâm tư đối mặt vẫn là một vẻ mặt lãnh huyết vô tình, nhớ tới trái tim cô ta tan vỡ. . .

Không biết hình ảnh đó có bao nhiêu hả lòng hả dạ.

Nhưng vẫn không nhịn được có chút buồn cười.

Cô cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số.

Một số thời khắc coi như nghe qua mấy lần điện thoại, vẫn có thể nhớ rõ dãy số này.

- - - nói với người xa lạ - - -

Chúc càng nàng đọc truyện vui vẻ <3 

Phần này Diệp Vũ bắt đầu lên sàn rồi ạ, aizzz.... 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro