Q4. Chương 21: Đã từng có ký ức lưu lại ở Cố gia

tiểu hoa nhi



Hoàn Vũ.

Một chiếc xe đen đậu cách đó không xa.

Kiều Tịch Hoàn nửa tiếng sau mới từ phòng làm việc đi xuống.

Cô đứng trước cửa đại sảnh đã thấy chiếc xe không mấy quen thuộc đậu ở đó nhưng liếc mắt cũng nhận ra chiếc xe đó thuộc về người nào.

Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống.

Khuôn mặt giống như xa cách cả một đời người xuất hiện trước mắt cô.

"Lên xe." Giọng nói của anh vẫn trong trí nhớ giống hệt nhau.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, đi qua nhưng không lên xe, đứng bên cạnh xe nhìn Cố Tử Thần :"Không phải nói không muốn làm mất quá nhiều thời gian của tôi sao?"

"Anh mời em ăn cơm."

"Hiện tại ăn cơm?" Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ.

Hiện tại ăn cơm vào lúc 3 rưỡi chiều, ăn cơm trưa hay là ăn cơm chiều ?!

"Đói lúc nào đều có thể ăn không phải ư?"

"Thế nhưng tôi không có đói." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Anh đói bụng." Cố Tử Thần dõng dạc nói.

Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy mà nhìn anh, không cười không khóc cũng không náo, biểu hiện bình tĩnh dị thường :"Trong khoảng thời gian này có nhìn thấy tin tức về tôi không?"

Cố Tử Thần không nói một câu.

"Nếu như không có nhìn thấy, tôi liền nói với anh một tiếng, tôi có bạn trai mới, tôi nghĩ bạn trai của tôi sẽ để ý tôi bồi người đàn ông khác cùng ăn cơm." Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh nói, chỉ là đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.

"Gọi bạn trai em tới ăn cơm cùng đi?" Cố Tử Thần hỏi cô, tâm tình cũng nhàn nhạt.

Kiều Tịch Hoàn đã biết từ lâu, Cố Tử Thần người đàn ông thật không thể nào khống chế mình được.

Anh đối với cô rời đi không hối hận ư, nếu có cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Có thể nhận định rõ điểm này cô đối với bản thân vẫn là nên tốt hơn chút.

"Anh ấy hiện tại bận rộn nhiều việc, chúng tôi đang vội đưa thương hiệu thời trang ra thị trường." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Trời rõ như ban ngày anh cũng sẽ không đối với em làm cái gì cả." Cố Tử Thần tiếp tục nói.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày :"Chuyện gì không thể nói ngay bây giờ sao?"

"Anh đang đói bụng." Cố Tử Thần giọng nhàn nhạt nói cũng rất là cố chấp.

"Cho nên không có chuyện gì vẫn tìm tôi?"

"Không phải nói với Emma lần sau khi anh trở về thượng Hải chúng ta liền ly hôn sao?" Cố Tử Thần giọng nói bình bình, con người vẫn thế có chút nhạt.

Suýt nữa quên mất chuyện này.

Một ngày vẫn còn ảo tưởng kết hôn đã quên mất bản thân vẫn còn đang trong cuộc hôn nhân.

Khóe miệng cô nở nụ cười nhạt nhòa, nhìn về chỗ ghế lái đột nhiên mở miệng nói :"Mới xuống máy bay nếu như mệt mỏi thì để tôi lái."

Lần trước bởi vì bản thân quá mệt mỏi cho nên kêu cô lái xe.

"Ừ." Cố Tử Thần di chuyển thân thể của chính mình ngồi vào ghế kế bên người lái.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào vị trí lái xe.

Xe chậm rãi rời khỏi cao ốc Hoàn Vũ, dừng lại đầu đường Thượng Hải.

Bên trong xe vẫn rất an tĩnh.

Đại khái, hai người bọn họ không ai nghĩ tới lần gặp gỡ này lại bình tĩnh như vậy, hai người đều rất bình tĩnh, có thể coi nhau giống như một người xa lạ, cũng có thể giống như một người bạn bình thường quen biết nhiều năm, đơn giản là nói chuyện với nhau.

Không có tranh cãi gì, cũng không có cào xé nhau.

"Ăn cái gì?" Kiều Tịch Hoàn vừa lái xe vừa hỏi.

"Cái gì cũng được."

"Muốn ăn cái gì nhất."

"Ăn Beafsteak đi!" Cố Tử Thần thuận miệng nói.

Kiều Tịch Hoàn dừng xe ở một nhà hàng tây, thời điểm này ít người hơn, nhà hàng tây này hoàn cảnh khá đặc biệt đẹp mắt, đi vào còn tựa hồ nghe được tiếng suối nhỏ, bày trí ở đây khiến người ta có một loại cảm giác không khí thiên nhiên. Tần Dĩ Dương đã từng dẫn cô tới đây dùng cơm, cô luôn cảm thấy Tần Dĩ Dương sẽ phát hiện ra rất nhiêu chỗ mà cô không cảm nhận được.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Nhân viên nhà hàng cung kính đem thực đơn qua.

Cố Tử Thần lật thực đơn xem, có chút thờ ơ.

Không nhìn ra cả người anh hẳn đã mệt mỏi rã rời, nhất cử nhất động đều tao nhã như vậy, có vẻ rất khí chất.

Cố Tử Thần chọn phần beafsteck, nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Em ăn gì?"

"Tôi thực sự không có đói."

"Vậy một phần." Cố Tử Thần nhìn nhân viên, tùy ý lật thực đơn mở miệng nói :"Uống gì?"

"Một ly cafe."

"Thêm một ly cafe." Cố Tử Thần đem thực đơn đưa cho nhân viên.

"Vâng, tiên sinh." Người nhân viên nhận quển thực đơn, rời đi.

Không gian an tĩnh như vậy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, không làm gì liền đọc một vài tin tức, không quan tâm gì cả.

"Anh đã đọc tin tức về em." Cố Tử Thần mở miệng, kéo theo chút chủ đề.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn lên tiếng.

"Anh bị truyền thông nói rất thảm."

"Thương trường như chiến trường, không phải anh chết thì tôi mất mạng, nếu như không phải tình huống khẩn cấp tôi sẽ không như vậy. Có điều anh biết đấy tôi là con người rất thực tế, vì lợi ích của chính mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào." Kiều Tịch Hoàn nói xong ngẩn đầu nhìn 

Cố Tử Thần nở nụ cười :"Kỳ thực tôi cũng không có nói điều gì phóng đại, chuyện anh cùng Emma bao nhiêu thật bao nhiêu giả, ai biết."

Cố tử Thần không giải thích gì, cũng không có phản bác, chỉ là miệng hơi cười hỏi cô :"Đàn ông nói chuyện trên giường, ngoại trừ dấu chấm câu cái gì cũng không thể tin?"

"Tôi nghĩ chắc đúng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, khẳng định.

Cố Tử Thần khẽ liếc mắt, muốn nói cái gì đó thì nhân viên đã cung kính đưa món beafsteak lên rồi, anh liền im lặng-

Cố Tử Thần kêu người bán hàng mở một chai rượu đỏ.

Một mình anh uống, tao nhã ăn thịt bò lại uống thêm chút rượu nhìn qua rất cao quý cũng rất thích ý.

Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt uống ly cafe, hai người phảng phất giống như sống trong thế giới của chính mình, không nói gì nhiều.

Cố Tử Thần ăn cũng không vui, Kiều Tịch Hoàn mới uống được nửa ly cafe, anh đã ăn xong miếng thịt bò.

Có điều rượu đỏ còn hơn phẩn nửa, coi tư thế của Cố Tử Thần có lẽ không uống xong sẽ không rời đi.

Vì vậy cô lại kêu them một ly cafe.

Hai người ăn từ lúc 4 giờ chiều mà hiện tại đã 6 giờ tối.

Nhà hàng tây đã bắt đầu lục tục có vài người tới dùng bữa, xung quanh cũng náo nhiệt lên chút.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, khóe miệng cười :"Tôi đi nhận điện thoại."

Cố Tử Thần nhìn bóng lưng cô.

Vừa mới tùy ý liếc một cái liền nhìn thấy màn hình điện thoại của cô hiện tên "Tần nhị thiếu".

Chính là một cái tên rất bình thương nhưng luôn thấy ám muội không rõ.

Anh nhìn cô đứng cách đó không xa, bởi vì cô đưa lưng về phía anh cho nên anh cũng thấy rõ nét mặt của cô lắm.

Đại khái là vẻ mặt vui vẻ.

Anh một lần nữa rót thêm chút rượu đỏ, lần này uống có chút nóng nảy.

Kiều Tịch Hoàn đứng cách đó không xa, bên kia điện thoại là giọng nói đàn ông :"Hoàn, anh nghĩ em chờ anh tan việc."

"Em hôm nay có chút việc."

"Trong khoảng thời gian này bận như vậy anh thật cố lắm mới có thể tan tầm đúng giờ, chạy tới phòng làm việc của em nghe Milk nói em sớm đã đi. Em có chuyện gì hả?"

Bên kia bất mãn cực độ.

"Cố Tử Thần đã trở về, em cùng anh ta ăn cơm." Cô không do dự, thẳng thắn nói.

Bên kia đột nhiên trầm mặc.

"Anh đang lo lắng cái gì?" Kiều Tịch Hoàn cố ý chọc.

"Không có." Đánh chết cũng không thừa nhận.

"Anh xác định anh không lo lắng?! Thế em cũng không cần giải thích."

"Hoàn." Bên kia gọi tên cô.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, cười đến mức có chút khoa trương, cho nên dù đưa lưng về phía anh, nên lúc cười vẫn có độ run rẩy dễ khiến người ta thấy rõ.

"Nói chuyện ly dị." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Ly hôn ư?"

"Lẽ nào anh muốn em phạm tội song hôn?" Kiều Tịch Hoàn giọng không vui.

"Ah." Bên kia vẫn như cũ có chút sa sút tinh thần.

"Dĩ Dương, nếu em quyết định ở bên anh, cũng sẽ không lật lọng, yên tâm đi em và Cố Tử Thần không có gì, cũng không giống như bên ngoài đồn đãi nước sôi lửa bỏng gì. Đương nhiên càng không có dây dưa không dứt, chúng ta đều là người trưởng thành hơn nữa em và anh ta cũng đều vô cùng lý trí, biết rõ làm sao đối với bản thân là tốt nhất. Cho nên em và anh ta lúc này rất bình tĩnh. Bình tĩnh nói chia tay, nói ly hôn."

"Ừ, tốt." Tần Dĩ Dương nói.

"Nghe giọng nói vẫn rất sa sút tinh thần?"

"Mẹ nó, em thử cảm giác này đi!" Tần Dĩ Dương đột nhiên gắt gỏng.

"Nếu như lo lắng anh có thể tới tìm chúng em, chúng em ở chỗ lần trước anh mang em tới nhà hàng tây. . ."

"Hoàn. Không phải anh không yên tâm em." Tần Dĩ Dương trực tiếp ngắt đứt lời cô nói :"Anh khó chịu chỉ bởi vì bất kỳ người đàn ông nào sẽ đều có chút tâm tư ghen tuông. Anh cũng chưa từng hoài nghi em sẽ làm chuyện gì có lỗi với anh."

". . ." Kiều Tịch Hoàn mím môi cười.

"Anh không quấy rầy em, tối mai dành thời gian anh muốn chúc mừng cùng em."

"Chúc mừng cái gì?"

"Ngày mai sẽ biết." Bên kia lập tức cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn màn hình bị tắt đi, chợt cảm thấy ở bên Tần Dĩ Dương thật rất nhẹ nhàng, tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn nhiều, phảng phất rất dễ dàng bị anh ta cảm hóa, cuộc sống như thế thực sự cảm thấy rất tốt.

Cô cầm điện thoại, đi về bàn ăn.

Cố Tử Thần nhìn cô, không hỏi nhiều cái gì, đôi mắt cô giật giật, nhìn nguyên bản vẫn còn dư một nửa rượu đỏ, hiện tại vẫn chỉ có giảm đi một chút.

"Hiện tại cũng không có cách nào đi cục dân chính rồi." Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ.

Nhân viên công vụ tan tầm rất chính xác.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Nếu như anh ăn no, chúng ta đi đi, tôi đưa anh về khách sạn." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Theo anh trở về Cố gia một chuyến được không?" Cố Tử Thần đột nhiên nói.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn người nhìn anh.

"Vẫn chưa có khôi phục ký ức cho nên muốn em đi cùng anh một chuyến." Cố Tử Thần có chút bất đắc dĩ :"Anh đối với bọn họ đoán chừng có chút xa lạ."

"Ký ức của tôi với bọn họ cũng không quá quen." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn.

Cố Tử Thần nhìn cô cũng không nói chuyện.

Kiều Tịch Hoàn hít một hơi :"Nếu như anh cố ý muốn tôi đi cùng cũng được, chỉ là tôi không bảo đảm tôi sẽ cái sắc mặt tốt gì."

"Vậy làm phiền em." Cố Tử Thần có vẻ rất khách khí.

Kiều Tịch Hoàn chỉ khẽ gật đầu.

Cố Tử Thần uống rượu đỏ xong, tính tiền.

Bởi vì Cố Tử Thần uống rượu, cho nên không thể lái xe.

Cho nên vẫn là Kiều Tịch Hoàn lái xe đưa anh tới Cố gia đại viện.

Cố gia đại viện cũng đã một thời gian rất dài cô không tới đó rồi.

Bình thường đưa Cố Minh Lộ trở về đó đều đưa bé tới cửa chính rồi để bé tự vào, nhiều năm như vậy trong lòng vẫn còn bóng ma nên không muốn đi vào, đương nhiên cũng không muốn cùng người Cố gia lại tới lui cái gì, nhiều năm cảm xúc vẫn đủ mùi vị xen lẫn, cô không muốn ủy khuất bản thân.

Một đường xe chạy rất chậm.

Bên trong xe lại một hồi an tĩnh, ngẩn ngơ còn ngửi được mùi rượu đỏ tản mát tinh khiết cùng mùi thơm, chậm rãi còn nghe được tiếng hít thở đều đều.

Rượu rất dễ thôi miên, quả nhiên.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn khuôn mặt ngủ say bên cạnh.

Mất đến một giây, một giây sau đó cô lại quay về trạng thái lái xe, mãi cho đến khi tới nơi.

Tới Cố gia đại viện vẫn còn đang ngẩn ngơ trong đầu.

Năm đó sau khi ra ngục, lần đâu tiền tới nơi chính là nhìn thấy bảng tên nhà cho nên ký ức cô đặc biệt in sâu.

Bởi vì bốn chữ này đã sửa cả đời cô.

Cô hít một hơi sâu, không có gọi Cố Tử Thần tỉnh, mà chỉ bước xuống xe để lại không gian cho anh nghỉ ngơi.

Cô đứng ở bên ngoài cửa xe, dựa vào đó lấy điện thoại di động ra xem tin tức, cũng sẽ chơi game giống như mỗi ngày đều lấy trò chơi để giết thời gian, cô thỉnh thoảng cũng sẽ chơi một chút khi cảm giác bản thân mình không có gì để làm.

Sắc trời càng lúc càng tối đen.

Trong khu biệt thự đèn đường cũng đã sớm chiếu sáng toàn bộ khu phố.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác chơi game đến nỗi lưng mỏi eo đau, cũng không biết Cố Tử Thần còn muốn ngủ thêm bao lâu.

Cô vặn eo bẻ cổ, duỗi người, không nghĩ qua quay đầu xem người ngủ say kia tỉnh hay chưa.

Cho nên không biết cái người say ngủ kia đã mở mắt từ lúc nào, sau khi mở mắt liền nhìn xung quanh, thấy người phụ nữ đang chơi điện thoại di động còn dựa vào chiếc xe. Cô cúi thấp đầu, ngón tay trên điện thoại di động không ngừng nhảy lên, đại khái đanh chơi trò gì đó, bộ dạng rất nghiêm túc.

Anh ngẩn ngơ nhớ tới lần trước anh chính là như vậy ở bên cạnh cô ngủ say.

Thời điểm ngủ say, cũng cảm giác được một đôi môi ấm áp tới gần anh, trái tim một giây kia đều run rẩy, run rẩy, ấm áp.

Anh lúc đó cho rằng người phụ nữ này sẽ cùng anh cả đời.

Mà hiện tại cả đời anh lại thực sự cách rất xa.

Cô hiện tại không còn hôn trộm anh khi anh ngủ, cũng sẽ không thân mật với anh, chỉ có thể là bạn bè, dùng khoảng cách không gần cũng không xa cũng không có vẻ lúng túng để xác minh quan hệ giữa bọn họ.

Kiều Tịch Hoàn là một người phụ nữ vô cùng phóng khoáng, tự nhiên.

Sẽ không cố chấp không gượng dậy nổi, lúc nào cũng trong trạng thái tích cực đi lên, không chấp niệm, cũng sẽ không cố chấp, càng không để tâm chuyện vụn vặt.

Ngày hôm nay nguyên một buổi chiều, cô thậm chí còn không hỏi anh, anh tại sao đột nhiên muốn rời khỏi, anh vì sao chưa từng xuất hiện ở hiện trương chiêu đãi ký giả, đại khái có những câu trả lời kia kỳ thực đối với cô cũng đã không còn quan trọng, cô một mình cũng đã sớm tự giải quyết những gièm pha, những khó chịu.

Cô đúng là một người bên ngoài mạnh mẽ, nội tâm cũng còn là một phụ nữ mạnh mẽ hơn.

Người phụ nữ này cùng bất kỳ người đàn ông nào cùng một chỗ đều có thể hạnh phúc.

Anh nghĩ đại khái là như vậy.

Anh liếc mắt, mở cửa xuống xe.

Kiều Tịch Hoàn nghe được giọng nói, xoay người nhìn Cố Tử Thần từ trên xe bước xuống.

Anh vẫn mặc phong phanh như vậy, đầu mùa đông thực có chút lạnh.

Kỳ thực cô cũng mặc không có nhiều, chưa từng nghĩ bản thân ở bên ngoài một thời gian dài như vậy mà còn là đầu mùa đông.

Cô xoa xoa tay, đi qua chỗ anh :"Tỉnh rồi?"

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu, nhìn cô có chút cô đơn :"Lạnh không?"

"Cũng được."

"Mặc áo của anh em để ý không?"

"Đương nhiên." Kiều Tịch Hoàn mỉm cười :"Bạn trai tôi để ý."

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Vào đi thôi, đây chính là nhà anh, có lẽ có thể cho anh chút cảm xúc rồi nhớ tới gì đó." Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ căn biệt thự trước mặt.

"Mong như vậy!" Cố Tử Thần thuận miệng nói, đẩy cổng chính Cố gia đại viện đi vào.

Kiều Tịch Hoàn theo bước chân của anh.

Vào tới hoa viên là một con đường sỏi nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn vẫn duy trì tâm trạng bình thường nhất đi vào nơi này.

Cô thực sự rất ghét bỏ nơi đây, trước kia cô ghét bỏ nơi này bởi vì cô sợ cô sẽ nhớ lại hồi ức nơi này đã từng là nơi mà cô và Cố Tử Thần sinh hoạt, điều đó sẽ khiến cô suy sụp đến mức không thể nào mang theo hai đứa nhỏ mà sống sót. Đương nhiên cũng còn một nguyên nhân khác đó chính là cô không muốn gián tiếp sinh hoạt chung một chỗ.

Mà hiện tại ghét bỏ cô có thể nghĩ tạm thời chỉ có nguyên nhân thứ hai đi!.

Có thể ghét bỏ như thế nào thì cuối cùng vẫn là ghét bỏ.

Hai người đi vào phòng khách.

Trong trí nhớ ở phòng khách ngoại trừ biến cái cũ thành cái mới một chút cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ là có vẻ vẳng lạnh rất nhiều.

Trong đại sảnh người giúp việc dọn dẹp, nhìn ra cửa thấy hai người bọn họ, cả người kinh ngạc mãi lúc lâu mới mở miệng nói :"Lão, lão, lão gia, phu nhân là đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đã trở về."

Giọng nói không phải quá lớn nhưng trong căn biệt thự quạnh quẽ như vậy lại nghe rất rõ.

Ngồi bên chỗ ghế sofa ở đại sảnh là Tề Tuệ Phân đang xem tivi, đột nhiên quay người qua, Cố 

Diệu cũng đang ngồi trên ghế ngoái đầu lại. Một giây kia nhìn thấy Cố Tử Thần, nháy mắt kích động tới nỗi viền mắt hồng thấu.

"Tử Thần." Tề Tuệ Phân gọi tên của anh.

Cố Tử Thần do dự một chút, đứng yên ngoài cửa không hề động.

"Tử Thần, lại đây để mẹ nhìn con chút, nhiều năm như vậy có gầy đi không?" Tề Tuệ Phân lôi kéo tay Cố Tử Thần, lôi anh ngồi xuống ghế.

Viền mắt Tề Tuệ Phân đỏ bừng, nước mắt không chút không chế rơi xuống.

Kiều Tịch Hoàn đứng ở bên cạnh hai người họ, đem ánh mặt nhìn qua chỗ khác.

Cô thực không mấy vui khi chứng kiến hình ảnh tình cảm này.

Cố Diệu không mấy khi biểu lộ tâm tình ở trước mặt người ngoài nhưng viền mắt cũng đã ươn ướt.

Cố Tử Thần biến mất tới 4 năm.

Tuy là Kiều Tịch Hoàn chưa bao giờ nhiều lời nhưng lúc đó tất cả mọi người có chút mơ hồ sợ Cố Tử Thần thật sự đã. . . Gặp nạn, chỉ là không có ai dám lôi vết rách đó kéo ra mà thôi. Sau đó đột nhiên nghe Kiều Tịch Hoàn nói trên tin tức Cố Tử Thần ở Pháp sinh sống 4 năm, đổi một thân phận khác. Lúc đó có để Cố Tử Tuấn đi điều tra tin tức, Cố Tử Tuấn đi Pháp một tuần cũng tìm được chỗ ở của Cố Tử Thần, nhưng Cố tử Thần lại nói không muốn nhìn thấy anh ta.

Mang tin tức này về nói với bọn họ thực sự như sấm sét giữa trời quang.

Cho rằng từ nay về sau đã mất đi người con trai đã từng đáng tự hào nhất, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ như thế.

"Từ Thần, ăn cơm tối chưa con? Mẹ kêu người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho con." Tề Tuệ Phân vội vàng nói.

"Được." Cố Tử Thần gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, cô có cần phải nhắc nhở anh một chút không, buổi chiều anh đã ăn rồi, không chỉ một phần beafsteak còn uống cả một chai rượu chát.

"Được, được mẹ lập tức kêu người làm cho con, đến chúng ta qua sofa kia ngồi chút đi." Tề Tuệ Phân nhiệt tình nói.

Cố Tử Thần đi theo Tề Tuệ Phân qua phía chỗ sofa.

Cố Diệu cũng đi qua đó ngồi, mặc dù không có như Tề Tuệ Phân biểu hiện quá khoa trương nhưng ánh mắt cũng rất rõ ràng nhìn chằm chằm.

Ngược lại chính mình làm sao cũng không hòa hợp được.

Cô suy nghĩ một chút, người một nhà đoạn tụ cô không thích hợp tham gia, hơn nữa thân phận của bản thân cô quả thực có chút xấu hổ, xoay người muốn đi ra ngoài.

"Kiều Tịch Hoàn." Bên tai vang lên giọng nói Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn dừng dừng bước chân :"Tôi đi trước, anh cứ cùng bọn họ trò chuyện."

"Em qua đây." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn chân may nhíu lại.

"Qua đây." Nói xong liền đứng dậy đi tới chỗ cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần đi về phía cô, tay tự nhiên lôi kéo tay cô.

Kiều Tịch Hoàn ngón tay khẽ cứng lại, tránh khỏi tay anh, cười nhạt :"Anh cần thời gian tâm sự chứ?"

"Ngồi đây một chút." Cố Tử Thần nói :"Lập tức rời đi."

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, thực sự không muốn ở nơi này dây dưa với anh quá nhiều cho nên gật đầu :"Tôi sẽ không ngồi quá lâu."

"Anh biết."

Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn ngồi xuống ghế sofa.

Phảng phất lúc này Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân mới dời mắt tới trên người Kiều Tịch Hoàn.

Tề Tuệ Phân ánh mắt liền nổi lên lửa giận.

"Tử Thần, lúc này con còn mang người đàn bà này về đây để làm gì?! Con còn chê nó hại con không đủ ư?" Tề Tuệ Phân lạnh lùng nói, trong miệng toàn lời chán ghét cùng căm hận :"Con ở Pháp nên không biết nó đã nói về con thế nào với truyền thông đâu, hiện tại toàn bộ Thượng Hải thậm chí toàn dân đều biết con là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Con cô ta thì được người ta khen ngợi, đạp lên danh tiếng của con mà đi lên, bây giờ con có bạn trai rồi, quang minh chính đại cắm cho con một chiếc sừng!"

Càng nói lại càng ngùn ngụt lửa.

Kiều Tịch Hoàn đã nói bản thân không muốn đến nơi này, thứ nhất mỗi lần tới tâm tình không rõ phiền tới mức muốn giết người.

"Không có liên quan gì với cô ấy cả, đó là nguyên nhân của con." Cố Tử Thần giải thích.

"Nguyên nhân của con cái gì, mẹ nói cho con biết nếu như con còn muốn bắt đầu lại với người phụ nữ này. Mẹ là người đầu tiên không đồng ý! Con không biết thời gian con biến mất 4 năm, cô ta một lần cũng không ghé qua nhìn cha mẹ chồng là chúng ta, thậm chí còn đem cả Minh Lộ đi luôn, một tuần hai tuần mới cho về thăm một lần! Ghê tởm hơn chính là lúc hai người có một đứa con gái, mẹ cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy qua! Loại phụ nữ thực tế này vì tư lợi mẹ tuyệt đối sẽ không cho cái loại đó vào cửa Cố gia!" Tề Tuệ Phân hung hăng nói, chắc như đinh đóng cột!

Kiều Tịch Hoàn trào phúng nở nụ cười.

Bình thường lúc này đại phái cũng muốn phản bác nhưng bây giờ cô lại không muốn giải thích nữa.

Chẳng muốn giải thích cái gì gọi là bà ta nhìn Niệm Niệm một lần cũng chưa từng, đến cùng là bởi vì nguyê nhân gì ?!

Trước đây cô mang thai cực khổ như thế Cố gia có không nghĩ qua tới thăm cô.

Trước đây cô sinh Niệm Niệm nghe nói cánh tay bé bị tàn tật bẩm sinh, người Cố gia thậm chí con nguyền rủa, hỏi tại sao muốn sinh ra để bé phải chịu tội ?!

Cô chính là ở chỗ này lãnh đạm thờ ơ nhìn Tề Tuệ Phân vẫn như cũ khiến cô không thể cao hứng nổi, liền nói thẳng :"Cố phu nhân, tôi lập tức cùng con trai bà ly hôn, cũng chưa từng nghĩ sẽ vào cửa Cố gia mấy người. Mấy người Cố gia cũng không có gì đáng giá để tôi lưu luyến! Huống chi đối với một xí nghiệp đã lụi tàn, tài sản đối với tôi còn không bằng một nửa bà cảm thấy tới cùng dựa vào cái gì còn nghĩ tôi muốn vào cửa nhà mấy người ?! Tôi không có cần bị coi thường thêm lần nữa đi!!"

"Kiều Tịch Hoàn!" Tề Tuệ Phân tức giận tới run người.

"Tôi hôm nay bồi con trai bà tới nơi này cũng chưa từng nghĩ sẽ còn có thể cùng anh ta hoàn hảo như lúc ban đầu, cũng là vợ chồng một đoạn thời gian, tôi không hy vọng phải khó chịu gì với nhau. Về sau nói không chừng có chuyện gì còn có thể cùng giúp đỡ lần nhau. Cho nên Cố phu nhân bà yên tâm, tôi đối với con trai bà không hề có một tí ý niệm trong đầu. Tôi hiện tại đã có bạn trai, chúng tôi tùy thời chuẩn bị kết hôn." Kiều Tịch Hoàn nói rõ ràng, cô hiện tại cùng Cố Tử Thần đến cùng có quan hệ thế nào.

Cố Tử Thần chỉ là nghe, không phản bác dù một câu thậm chí biểu tình đặc biệt cũng không có.

Thế nhưng Tề Tuệ Phân vẫn như cũ mang theo vẻ mặt khó chịu cực độ, miệng không tha nói :"Cô nói thì dễ nghe ai không biết cô đã là mẹ hai đứa con, hàng như cô là hàng xai rồi chỗ nào còn có thể tìm được một nơi gả đi, người khác không phải ham tiền của cô cũng chính là có rắp tâm!"

"Tôi có phải hay không nên cám ơn bà đã nhắc nhở tôi? Đại đa số đàn ông tới với tôi đều bởi vì tôi có tiền?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày có chút châm chọc.

"Cô tự biết mình."

"Tôi cũng nghĩ may mà tôi có tiền, coi như đàn ông này lừa gạt tôi, tôi chí ít còn có tiền mua thêm một người đàn ông khác. Cho nên Cố phu nhân, tôi nhiều đàn ông như vậy sao tôi phải bám lấy con trai bà?!" Kiều Tịch Hoàn phân vân.

"Kiều Tịch Hoàn, cô đừng đem con trai tôi cùng với mấy người đàn ông kia nhập chung làm một! Con tôi không lạ gì cái kiểu phá của như cô!" Tề Tuệ Phân bao che khuyết điểm cho con trai, hung tợn nói.

"Cũng đúng. Con trai bà hiện tại bám được vào một thiên kim nhà tài phiền tiền so với tôi còn nhiều hơn vài lần, đương nhiên khinh thường chút tiền lẻ này của tôi." Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, châm chọc nói cho tất cả mọi người cùng nghe rõ ràng.

Tề Tuệ Phân tức giận tới nỗi muốn giết người, mỗi lần cùng Kiều Tịch Hoàn cãi nhau, tựa hồ đều bị cô ép tới điên, bà ta quay đầu nhìn Cố Tử Thần nói :"Tử Thần, về sau không cho phép con tới lui cùng người phụ nữ này! Đôi chân này của mẹ con cũng là người phụ nữ này ban cho!"

"Cố phu nhân, còn cần tôi nhắc lại bà ư? Đôi chân này của bà so với tôi không quan hệ gì, là cháu ruột bà Tề Lăng Phong gây ra." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh.

"Kiều Tịch Hoàn cô cút cho tôi!" Tề Tuậ Phân tức giận tới thổ huyết, cả người không chút kìm nén nào.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười, có vẻ ung dung tự tại như thường đứng dậy nói :"Tôi đi trước."

Cô đứng dậy hướng ra ngoài phòng khách đi tới.

Cùng Tề Tuệ Phân ầm ĩ như thế ngược lại thấy vui sướng.

Luôn cảm thấy tâm tình bị đè nén, náo loạn lên cũng rất tốt.

Cô mới đi được mấy bước.

Phía sau đột nhiên nghe được giọng Tề Tuệ Phân có chút gấp gáp :"Tử Thần, con đi đâu vậy? Không phải chưa ăn cơm sao?"

Cố Tử Thần dường như không nghe thấy giọng Tề Tuệ Phân, bước chân anh đuổi kịp Kiều Tịch Hoàn :"Đợi anh một lát, anh có chuyện muốn nói với bọn họ."

"Cùng tôi không quan hệ gì!" Kiều Tịch Hoàn nói với anh.

"Chờ anh một chút." Giọng có chút bá đạo nói.

"Cố Tử Thần, tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi cảm thấy coi như chúng ta ly hôn cũng có thể làm bạn bè. Anh là người của tập đoàn Dassault tôi nghĩ một ngày nào đó chúng ta có thể hợp tác cùng nhau cho nên không muốn cá chết lưới rách. Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc tôi đối với anh thỏa hiệp vô hạn."

"Anh biết." Giọng anh kiên định :"Đợi anh thêm một lát."

"Tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng?" Kiều Tịch Hoàn có chút tức giận.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn về phía phòng ăn :"Em qua bên kia ăn đi, anh cùng bọn họ nói chuyện, em ăn xong chúng ta đi liền."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mi.

"Đi đi." Cố Tử Thần căn bản không đợi cô đồng ý, lôi kéo cánh tay cô tới phòng ăn.

Hiện tại trên bàn cơm đã bày đồ ăn rất nhiều, một mình cô đoán chừng ngay cả một nửa cũng không ăn được.

"Em trước ăn cơm đi." Cố Tử Thần nói xong liền xoay người đi tới chỗ ghế sofa.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng anh.

Cho nên bữa cơm tối này là Cố Tử Thần vì cô mà chuẩn bị ?!

Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm đũa lên ung dung ăn cơm.

Đối với cô mà nói coi như trời có sập xuống cô cũng phải sống bình tĩnh như thế.

Cố Tử Thần ngồi ở ghế sofa, Tề tuệ Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ăn còn hùng hùng hổ hổ không ngừng.

Cố Diệu đoán chừng nghe không nổi liền rầy một tiếng.

Tề Tuệ Phân mới im lặng trở lại.

Cố Tử Thần nhìn hai người trước mặt xa lạ, mở miệng nói :"Tôi trở về chính là nói với hai người một tiếng, về sau tôi sẽ không trở về đây nữa."

"Cái gì?!" Tề Tuệ Phân kích động :"Con nói cái gì Tử Thần, con thật vất vả mới trở về với chúng ta, con sao có thể nói đi là đi!? Con thực muốn đem mẹ làm tức chết sao?! Con chuẩn bị cùng Kiều Tịch Hoàn ở chung có đúng không?! Con vì nó mà ngay cả cha mẹ mình cũng không cần!"

"Với Kiều Tịch Hoàn không quan hệ." Cố Tử Thần lạnh lùng nói :"Mẹ tôi không phải đang cảnh cáo mẹ, tôi đang nhắc nhở đừng có chửi Kiều Tịch Hoàn. Cô ấy là kiểu phụ nữ gì tôi sẽ với mọi người hiểu rõ!"

Tề Tuệ Phân nhìn anh :"Con là bị cô ta bỏ bùa mê rồi!"

"Coi như vậy tôi cũng cam tâm tình nguyện. Nếu như thực sự mẹ mở miệng chửi bới người sẽ chỉ làm tôi muốn rời khỏi nhà ngay."

"Con đang uy hiếp mẹ!" Tề Tuệ Phân kích động.

"Coi như uy hiếp đi!" Cố Tử Thần lạnh lùng :"Tôi có thể xác minh cho hai người rằng tôi thực sự không nhớ được những chuyện trước đây. Bốn năm trước tôi bị một sự cố, trong đầu có khối máu bầm không tan hết. Cho nên trở ngại một dây thần kinh trung ương khiến tôi không nhớ ra được chuyện trước kia. Tôi ở Pháp sống 4 năm, sau khi trở về gặp Kiều Tịch Hoàn mới biết thân phận mình. Không biết tôi trước kia có hình dáng gì cũng chưa từng nghĩ sẽ trở lại cuộc sống trước kia, tôi chỉ muốn nói cho hai người biết cuộc sống của tôi cho hai người biết, tôi nghĩ chí ít hai người cũng muốn biết con trai của hai người vẫn sống rất tốt."

"Không nhớ ra được chuyện cũ?" Tề Tuệ Phân không tin hỏi.

"Nhớ không được, cái gì cũng không nhớ được." Cố Tử Thần nói :"Cho nên hai người đối với tôi mà nói là người xa lạ!"

Tề Tuệ Phân nước mắt rốt cuộc không chịu nổi liền thi nhau rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói :"Chúng ta là người xa lạ sao? Là người xa lạ. . ."

Cố Diệu ngồi bên cạnh đã lâu vẫn không nói thêm một chữ.

Cố Tử Thần thấy tâm tình của bọn họ có chút kích động.

Anh thừa nhận có một ít gì đó xúc động nhưng không quá mãnh liệt.

Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân mình là một kẻ máu lạnh, đại khái không phải là một kẻ tốt.

Bằng không cũng sẽ không thực sự thờ ơ.

Anh nói :"Xin lỗi, về sau hi vọng mọi người cố gắng bảo trọng thân thể."

"Tử Thần, con không thấy chúng ta rất đau lòng sao?" Tề Tuệ Phân nhịn không được hỏi :"Em trai sinh đôi của con bị người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn kìa đưa vào nhà giam, em ba của con hiện tại bởi vì thế mà bận rộn chuyện công ty không ngừng, em tư của con đã gả cho người ta, còn một em gái út đã ra nước ngoài du học, cái nhà này đã không còn là nhà nữa, thật vất vả ngóng trông con trở về, về sau có thể sẽ khiến gia đình này ấm áp hơn, hiện tại nói đi là đi. . ."

"Xin lỗi." Cố Tử Thần vẫn như cũ kiên quyết :"Tôi vừa rồi mới nói, tôi trở về chỉ là muốn cho mọi người một câu trả lời, chí ít để hai người biết con trai hai người sống rất tốt, không có ý gì khác. 

Nếu như tôi trở về khiến hai người thấy là một gánh nặng vậy tôi nói xin lỗi."

"Tử Thần. . ." Tề Tuệ Phân đã không khóc nổi.

Cố Tử Thần mở miệng :"Tôi đi trước."

"Tử Thần." Cố Diệu cuối cùng cũng mở miệng.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn cha anh.

"Bốp!" Đột nhiên một bạt tai hung hăng in lên mặt Cố Tử Thần.

Trên mặt nháy mắt nổi lên một ấn ký màu đỏ.

Cố Tử Thần cứ như vậy nhận lấy, nét mặt vẫn lạnh lùng.

Kiều Tịch Hoàn đang ngồi nơi phòng ăn bị âm thanh này khiến cho ngơ ngẩn, cô quay đầu nhìn qua chỗ phòng khách thấy Cố Diệu tức giận tới mức run người.

"Ta không có đứa con trai này!" Cố Diệu gầm lên, giọng nói rất vang.

"Được." Cố Tử Thần gật đầu :"Hai người bảo trọng."

Cố Tử Thần máu lạnh khiến Kiều Tịch Hoàn có chút thẹn thùng.

Cô vẫn cho là mặc kệ con người máu lạnh tới mức nào chí ít đối với người thân vẫn xem trọng.

Coi như không có ký ức thì ít ra cha mẹ cũng là người độc nhất vô nhị.

Ngay cả Tề Lăng Phong tàn nhẫn tới như vậy cũng vì báo thù cho cha mẹ nên mới làm tới mức khác thường như thế.

Cố Tử Thần rốt cuộc là người như thế nào, máu lạnh vô tình như vậy! Bởi vì từ nhỏ tới lớn đã luôn đối với mọi thứ trở nên rất đạm bạc hay sao?! Con người như vậy thật đáng sợ!

Giống như Diệp Vũ!

Kiều Tịch Hoàn cúi thấp mắt, quay đầu tiếp tục ăn cơm.

Bên người thêm một người nữa.

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu, nhìn một bên mặt Cố Tử Thần bị sưng đỏ, dáng vẻ có chút tức cười.

Cố Tử Thần nhàn nhạt nói :"Em từ từ ăn, anh đi ra sau một chút."

Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

Cố Tử Thần xoay người đi tới phía sau hoa viên.

Sẽ không trở về nữa cho nên hẳn nên đi lại xung quanh một chút.

Kiều Tịch Hoàn hai ba miếng đã ăn xong, một mình ở chỗ này cô ăn cũng không thấy ngon.

Cô buông chén đũa xuống đi tới phía hoa viên.

Một nơi xa lạ lại quen thuộc, bước chân của cô đi gần tới nhà kính chỗ hoa viên.

Vườn hoa kia vẫn như cũ, đại khái sau khi Cố Tử Thần đi người Cố gia mời riêng một người làm vườn tới chăm sóc chỗ này. Nhìn qua vẫn như cũ sức sống bừng bừng.

Kiều Tịch Hoàn đứng xa xa chỗ bụi hoa, Cố Tử Thần ngồi chồm hỗm ở nơi đó.

Trong trí nhớ Cố Tử Thần luôn một mình ở nơi này, mình mình chăm sóc hoa.Khi đó cô thấy Cố Tử Thần đẹp tới nỗi giống hệt một vương tử ong chúa không chút khác biệt, xinh đẹp nhưng vô hại.

Bước chân cô dừng bên cạnh anh hỏi :"Nhớ tới cái gì sao?"

"Chẳng qua là cảm thấy quen thuộc, nghĩ lại kỳ cũng không có ấn tượng gì." Cố Tử Thần nói.

"Anh trước đây rất thích nơi này."

"Anh cũng nghĩ vậy bằng không anh sẽ không như thế, có lẽ là một trực giác, muốn ngồi ở chỗ này một chút." Cố Tử Thần nhè nhẹ nói, phảng phất bất cứ lúc nào đều không thể đoán được nổi người đàn ông này rốt cuộc nghĩ cái gì, tâm trạng liền bị đè nén tới cực độ.

"Vừa rồi anh với cha mẹ anh cãi nhau ư?" Kiều Tịch Hoàn thuận miệng hỏi.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của anh." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Em cảm thấy tôi rất tàn nhẫn ư?"

"Đại khái có!" Kiều Tịch Hoàn trả lời :"Tôi không thể chấp nhận cho lắm, một người đối với cha mẹ ruột của mình lạnh lùng vô tình, có điều cuối cùng cũng là chuyện của anh. Tôi không muốn hỏi nhiều."

Mặc kệ cô và Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân mâu thuẫn lớn thế nào, đối với Cố Tử Thần mà nói cô vẫn cảm thấy không nên như vậy.

Bằng không thời điểm cô hận Cố Diệu đến mức thực sự có thể giết chết ông ta, có điều đột nhiên liền nhân từ nên buông tay.

Bởi vì cô nghĩ tới dù sao đây cũng là cha ruột của Cố Tử Thần.

Dù sao cũng là người nhà Cố Tử Thần, cô không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Bây giờ nghĩ lại năm đó cô quả nhiên là suy nghĩ nhiều!

"Vậy cũng hỏi." Cố Tử Thần cười cười.

"Không đi sao?" Kiều Tịch Hoàn nhấc mắt nhìn đồng hồ.

Cứ như vậy ở cạnh Cố Tử Thần đã mất cả một buổi tối.

Cố Tử Thần đứng dậy, nhẹ phủi quần áo, thuận tay hái một đóa hồng :"Có muốn không?"

"Không muốn." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp từ chối.

Cố Tử Thần tự cầm trên tay :"Đi thôi."

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần kề vai rời đi.

Căn nhà này kỳ thực có rất nhiều hồi ức giữa bọn họ, có lẽ hiện tại cũng chỉ có một mình cô nhớ lại.

Một vài hồi ức hoàn hảo vẫn còn lưu lại ở bên trong đại viện này.

Cô sẽ không mang đi.

Mà anh căn bản cũng không thể nhớ ra được. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro