Chương 10: Nghiện (chưa beta)
Chương 10: Nghiện
Hôm sau, Zhang Hao tỉnh lại vì đói, uể oải mở mắt, theo quán tính nhăn mũi vì lạnh, vô thức kéo chăn, mới phát hiện ra toàn thân đều ấm áp.
Hoá ra là do cơ ngực nóng hổi của Sung Hanbin đang dính chặt lấy bả vai xinh đẹp của anh từ phía sau, hai tay ôm eo anh, hai chân cuốn lấy bắp chân anh, đem anh khoá chặt trong lòng.
Sau lưng Zhang hao nóng tới chảy mồ hôi, gò mò đột nhiên đỏ ửng, kí ức kịch liệt và mơ hồ ùa vào tâm trí anh, trái tim không nghe lời bắt đầu đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi cuống họng.
Anh rón rén xoay người, nhưng lại bị Sung Hanbin ôm quá chặt, tốn rất nhiều xưng.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng khi ngủ của mèo lớn kề sát mặt anh.
Khác với gương mặt co rúm khi ngủ trên ghế sopha lần trước, Sung Hanbin lần này ngủ vô an ổn thoải mái dễ chịu, lông mày thả lỏng, cái má ửng hồng đè lên gối, môi mỏng hơi mím lại, giống như một viên kẹo dẻo vị dâu rất ngọt ngào béo ngậy, khiến lòng bàn tay của Trương Hạo ngứa ngáy, muốn cưỡng hôn cậu một cái.
Nhưng anh không dám tuỳ tiện ra tay bởi vì tối quá Sung hanbin đã làm việc quá sức rồi. Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật như tra tấn tấm lý, về nhà lại hùng hục cày cấy cùng anh. Chắc chắn là mệt không chịu nổi.
Hết nhẫn rồi nhịnm, cuối cùng anh vẫn đưa tay lén lút mân mê hàng my dài quá mức của Sung hanbin, cặp mi quạt rung động theo nhịp thở đều đặn của cậu, dầu như là đầu bút đang cọ lên tim Zhang Hao vậy. Họa sĩ Zhang nhịn không được thầm nghĩ, sờ lông mi chắc không làm em ấy tỉnh đâu ha?!
Nhưng Sung Hanbin lập tức tỉnh lại, mí mắt chớp chớp hai lần rồi bỗng nhưng bừng mở, nhìn thẳng vào cặp mắt quả hạnh của Zhang hao.
Không biết là mơ hay thật, nhưng cơ thể phản ứng còn nhanh hơn lý trí, cái đầu bông xù lập tức ngẩng lên hôn người yêu xinh đẹp của mình.
"Ngô..."
Zhang hao giật mình vì bị bắt quả tang, vô thức rụt cổ né tránh, nụ hôn của Sung Hanbin liền rơi lên đuôi lông mày, khoé mắt, nốt ruồi, dái tay và cái cằm của Zhang hao.
Mắt thấy cái đầu lông mèo đang muốn tấn công xương quai xanh của mình, chiến binh bụng đói của anh đột nhiên knasg nghị kêu "ùng ục."
"Anh đói hả?"
"Ừa."
Đại khái tiếng dạ dày réo quá to, Zhang hao xấu muốn chết, hai tay bưng lấy mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Một giây sau liền bị Sung Hanbin bế công chúa đứng lên.
Anh kinh hãi ngẩng đầu khỏi lòng bàn tay, nhìn thấy Sung hanbin dễ dàng bế thốc mình lên, đi thẳng ra khỏi phòng nfur, đi về phía nhà bếp.
"Để anh tự đi."
Zhang hao thân cao mét 8 cực kì không quen với kiểu bế công chúa này, anh lắc chân, đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị.
Sung hanbin kẹp chặt đầu gối anh, mỉm cười cúi đầu hôn lên cái miệng phản kháng của anh.
"Em không muốn anh bị đau mà, bảo bảo ngoan nha."
Hai chữ "bảo bảo" khiến da gà da vịt của Zhang hao nổi lên, cần cổ đỏ như muốn bốc cháy, đm buồn nôn vl.
"Sung hanbin, em còn gọi anh như vậy, anh cắn em đó."
"Cũng được, nhưng cắn bên còn lại cho cân nha."
Vừa nói vừa tinh nghịch xoay bên cổ còn lại về phía môi Zhang hao bảo bối.
Lúc này Zhang hao mới nhìn rõ dấu răng đổ tươi trên trái cổ cùng Sung hanbin, mặc dù đã không còn chảy máu nhưng đặc biệt nổi bật trên làn da trắng nõn.
Vì cảm thấy áy náy nên anh ngừng dãy dụa, ngoan ngoãn vùi mình vào lòng cậu, để cậu bế vào nhà bếp.
Nhưng con mèo khổng lồ này được voi đòi tiên, ôm anh lại gần tủ lạnh, kêu anh lấy canh hải sản ra.
Sau đó lại ôm anh tới bàn ăn, cả buổi vừa ăn vừa ôm thật chặt lấy anh không buông.
Nhưng thay vì phản đối hành động quá sức thân mật này, Zhang Hao đang bận bất ngờ không biết Sung Hanbin đã đi mua canh hải sản từ lúc nào.
Đại khái là, hai người không biết tiết chế, làm ngày làm đêm, từ sáng sớm tới tối hù nhưng Sung hanbin vẫn đủ sức để chạy việc vặt?
Đầu tiên là tắm rửa cho hoạ sĩ mắc bệnh sạch sẽ Zhang, sau đó thay ga đổi nệm. Cả ngày đầu tắt mặt tối, nửa đêm đói gần chết liền ra ngoài ăn súp hải sản, không quên gọi thêm một phần gói mang về.
"Em không cần ngủ sao?"
"Em quen rồi á. Hồi trước đi làm tình nguyện ở khoa cấp cứu, em không ngủ hai ba ngày vẫn được! Sức mạnh thể chất và tinh thần rất cần cho ngành Y. "
Thể lực của bác sĩ Sung có chút quá tốt... Zhang Hao nuốt một ngụm canh, nửa sợ hãi thán phục nửa phàn nàn.
Bởi vì, bản thân anh là một con Koala hình người, ngoài lúc đi học, vẽ tranh và ăn ra, anh chỉ ngủ, ngủ và ngủ. A, đúng rồi, cả live nữa.
Cơ mà, sau này, chắc không thể tiếp tục live rồi.
Zhang hao một bên nuốt xuống ngụm canh hải sản ấm áp, một bên lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của Sung hanbin, trong đầu nhớ lại cảnh tượng cậu bình tĩnh nói "nhìn anh live em chỉ muốn đi giết người" và "thật sự muốn địt chết anh mà." Kiểu nói chuyện khùng điên này gợi tình kinh khủng. Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, tim đập chân run, cơn nghiện rầm rì trỗi dậy trong lòng.
Sung Hanbin quả thực không muốn vừa ăn xong anh yêu liền chạy đi ăn canh hải sản đâu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho anh yêu, ôm chưa kịp ấm tay đã hớt hải chạy ra khỏi nhà.
Bởi vì, cả ngày nay ba mẹ cậu gọi muốn nổ cái điện thạoi của Hanbin, viện trưởng Sung thậm chí có nhắn rằng bà sẽ đích thân tới chung cư để kiếm cậu.
Thế nên cậu mới vội vàng mặc quần, xuống nhà cản người.
Không phải cậu sợ ba mẹ gặp được anh yêu bởi ba mẹ cậu cực kì cởi mở với mọi thứ trừ việc "khoa Nhi."
Cậu sợ Zhang Hao xấu hổ, hai người vười chịch choẹt thì mẹ ruột của cậu giá lâu, Hanbin có thể dễ dàng tưởng tưởng ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì ngại mà đỏ bừng như muốn bốc cháy của anh.
Viện trưởng Sung không phải người cuồng kiểm soát (control freak), bà chỉ đơn giản rất lo cho bệnh tình của Sung Hanbin thôi.
Chiều này, sau khi nghe tin con trai phải đích thân phẫu thuật cắt chi cho bệnh nhân của mình, bà và ông xã đều cảm thấy Hanbin chắc chắn sẽ đổ bệnh, vô cùng lo lắng cho an nguỷ của cục cưng.
Gọi điện thoại nhiều lần không ai nhấc máy, bà liền trực tiếp tìm tới cửa nhà.
Ai mà đoán được, mèo con nhà bả lại sinh khí dồi dào, mặc dù hai cuồng thâm mắt đen xì nhưng khuôn mặt hồng nhuận, mặt mày tươi tắn, thần sắc tốt tới đáng sợ. Mặc dù đã cắt thẻ tín dụng nhưng cậu vẫn hào phóng mời ba mẹ đi ăn cơm.
"Trong nhà con có người?"
"A... Vâng ạ?"
Sung Hanbin từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ giấu mẹ được chuyện gì.
"Bao lâu rồi?"
"Biết gần một năm, nhưng mới gặp mặt được một tháng ạ."
Gặp mặt, trùng với "thuốc" trong tưởng tượng của viện trưởng Sung.
"Hôm nào đem người đó về nhà ăn cơm đi."
"Ối giờ ơi mẹ ơi!!! Tụi con mới quen thôi mẹ đừng có doạ anh ấy nha!!!" Sung hanbin nói xong lập tức tỉnh táo lại, ba mẹ cậu đang đơn phương chiến tranh lạnh với cậu, nhưng lại nói "về nhà ăn cơm."
"Mẹ hết tức rồi ạ? Con có thể về rồi sao????!"
"Về một mình thì khỏi. Mang theo người kia thì được." Sung hanbin vội vàng chớp lấy cơ hội, đặt đãu xuống, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nhưng giọng lại vô cùng nghiêm túc.
"Vậy con có thể tham gia đội ngũ y tế của Kim Gyuvin saooo?"
"Anh ăn xong chưa??!" viện trưởng Sung đập đũa xuống bàn, lạnh lùng nói: "Tôi không ăn nữa, tôi phải về viện, tôi rất bận!"
Nửa bát mì còn lại được bác sĩ Sung, người rất yêu đồ anh và mệt muốn chết, ngoan ngoãn húp sạch.
"Sung Hanbin, em đừng có sờ loạn nữa!!"
!!!!
Sung hanbin vừa tỉnh lại liền nhìn thấy toàn thân Zhang hao đỏ bừng, mặt gần như vùi vào bát canh, giọng nói lúc trước non nớt, nay lại kéo dài âm cuối, giống như là đang làm nũng.
Cậu chợt nhận ra trong lúc lơ đãng, cậu đã ôm người yêu vào lòng và xoa xoa mắt cá chân, bắp chân của anh.
Zhang hao thực sự đã nhịn rất lâu rồi, toàn thân nổi đầy da gà khi bị ngón tay ấm áp của Sung Hanbin chạm vào.
Anh cố gắng đá đá chân, muốn đem đùi thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương; nhưng bác sĩ Sung, hồi trước đứng đắn và cẩn thận, đột nhiên trở nên vô liêm sỉ, không chỉ không thả mà còn được nước lấn tới, sờ từ mắt cá chân lên bắp chậ, thậm chí còn muốn lần mò đầu gối mềm mại, hướng tới đùi anh.
Cuối cùng, anh nhịn không được mà lên tiếng ngăn cản.
"A!!! Em..... em......"
Sung hanbin bị chính hành vi lưu manh của bản thân làm cho kinh hãi, đỏ mặt muốn giải thích nhưng nghĩ hồi lâu lại không biết phải nói gì.
Khả năng an nói của cậu mỗi lần đối mặt với Zhang hao đều bị phong ấn. Suốt ngày lắp ba lắp bắp, tay chân luống cuống, giống như tên ngốc vậy.
Zhang hao đỏ mặt ngẩng đầu lên từ bát canh, mặc dù được ăn uống đầy dủ nhưng ngồi trong lòng hanbin có chút bất tiện.
Bởi vì, Sung hanbin không chỉ sắc tình sờ chân anh mà dương vật cũng dần cửng lên, chọc chọc vào eo anh....
Anh không nhịn nổi nữa, cơn nghiện gào thét trong lòng, toàn thân đỏ bừng như muốn bốc cháy, thân dưới cùng hậu huyệt bắt đầu nổi lên phản ứng; nhất là cái lỗ nhỏ sau khi nếm trải mùi vị dương vật và bị chịch tới nhũn eo lập tức co bóp chảy ra nước.
Anh bị doạ tới ngồi thẳng lưng, nhưng bị tính khí nóng hổi của Sung hanbin dán lên eo, toàn thân lập tức mềm nhũn trong một giây.
Thôi xong! Đây là no bụng thì nghĩ dâm dục, thực tuỷ biết vị sao?
Hình như cơn nghiện của anh ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn rồi.
Sung hanbin vẫn đang 'em em em', zhang hao đã đỏ mắt, rũ vai, nhẹ nhàng tưạ vào vai cậu,
"Hanbin ơi, anh muốn đánh răng."
Tiểu mỹ nam vừa rồi còn đang khóc nháo đòi tự mình đi lúc này lại mềm mại ngoan ngoãn chui vào trong lồng ngực cậu.
Tiếng gọi mang theo một chút kiêu căng ra lệnh khiến Sung Hanbin vô thức nín mỏ, lập tức bế anh yêu vào phóng tắm.
Sau khi vào phòng tắm và nhìn mình trong gương, Zhang Hao trợn to hai mắt, giọng nói trẻ con đầy kinh ngạc:
"Cái quái gì vậyyyyy??"
Lúc này anh mới phát hiện ra trên đầu mình đang đeo một cái bờm tai gấu trúc, một trái một phải, rất cân xứng, giống với cái anh dùng trên live, thậm chí còn tinh xảo và bông xù hơn.
"Há há há há~~~"Sung Hanbin bật cười trước ánh mắt bàng hoàng cùng nghiêm trọng của gấu trúc nhỏ, cúi đầu hôn lên khoé mắt cùng nốt ruồi trên má, ngữ khí ôn nhu lại có chút hả hê: "Lúc trước nhìn thấy nên em mua, còn tưởng không còn cơ hội đưa cho anh nữa."
Zhang Hao nhịn không đưa giơ tay lên bóp bóp lỗ tai xù lông, rất mềm rất mượt, rất đáng yêu, giống như thực sự mọc trên đầu anh vậy,
Từ trong gương đối diện trực tiếp với đôi mắt hồ ly của Sung hanbin, trái tim Zhang hao lập tức tăng tốc.
Nhưng bị đối phương nhìn chằm chằm quá nhiều nên anh sớm đã có miễn dịch. Lần này không né tránh mà chỉ hếch cái cằm lên, lắc lắc đầu, đắc ý lên giọng, "Anh đáng yêu quá chời luôn nhỉ?"
Sung hanbin lập tức bị anh lắc tới tắc thở, hận không thể ôm anh vào lòng, ăn vào trong miệng. Nhịn không được cắn ngón tay đang chạm vào tai gấu trúc đó, sau đó cắn nhẹ lên vành tai của gấu trúc người thật.
Mãi cho đến khi được đặt xuống phòng tắm, lòng bàn chân giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, Trương Hạo mới hiểu được lời của Trình Hàn Bân: 'Em không muốn anh đau'.
Huyệt động ẩn ẩn đau nhói châm chích vì cơ bắp bị kích thihcs.
Thực ra nó không khó chịu như anh tưởng, trái lại có chút sảng khoái mát lạnh, ẩn ẩn một xíu chua xót.
Người sợ đau như anh cũng không cảm thấy khó chịu.
Lúc anh đang đánh răng, Sung hanbin giống như thèm da đói thịt, ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt và trán lền cần cổ của Zhang hao.
Zhang Hao liếc mắt, phun bọt trắng trong miệng ra, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých Hanbin, giữa lấy cánh tay cậu, kiêu ngạo ra lệnh,
"Em cũng đánh răng đi."
Sung hanbin đầu tiên nghiêng đầu kinh ngạc, sau đó nghĩ tới chứng cuồng sạch sẽ của họa sĩ Zhang, lập tức ngoan ngoãn lấy bàn chải, sóng vai cùng anh đánh răng.
Hai người vệ sinh cá nhân xong xuôi, Sung hanbin lập tức muốn tiến tới ôm người.
Zhang hao lại nhanh hơn một bước, kéo cổ áo Trình Hàn Bân, nghiêng đầu hôn cậu.
Sung hanbin bị người yêu miệng thơm mùi kem đánh răng ngọt ngào làm choáng váng, vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của Zhang hao, kéo anh vào lòng hôn.
Tuy rằng Zhang hao là người chủ động tấn công, nhưng anh vẫn bị bác sĩ Sung thành thạo hôn hôn đến mức hai chân mềm nhũn, anh chống tay lên bồn rửa phía sau, cố gắng ngồi xuống.
Sung Hanbin cắn môi dưới của anh, ngăn anh hành động, lấy mấy chiếc khăn tắm dư đặt lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, sau đó ôm lấy eo người yêu, bế anh lên và nhẹ nhàng đặt xuống khăn mềm.
Trái tim Zhang Hao gia tốc trước sự chu đáo của Sung Hanbin, yêu thích như muốn tràn ra khỏi đôi mắt hạnh nhân, anh ngồi trên nền đá cầm thạch, cúi đầu hôn lên môi Sung Hanbin.
Hai người hôn nhau say đắm, tiếng nút lưỡi xì xụp vang lên trong phòng tắm, gợi tình tới mức Zhang Hao vô thức ôm chặt lấy vai Sung hanbin.
Mặc dù Sung Hanbin bị động tiếp nhận nụ hôn nhưng đầu lưỡi lại hư hỏng mà cuốn lấy, liếm mút đầu lưỡi và cái miệng của gấu trúc đỏ cho tới khi chúng nóng rực. Hầu kết của cậu không ngừng chuyển động, lặp đi lặp lại động tác nuốt nước miếng, trong miệng tràn trề ngọt ngào ướt át.
Zhang Hao không nhịn nổi nước. Sung Hanbin ngoại trừ quấn lấy anh hôn không dứt thì không hề làm thêm bất kì động tác nào khác.
Chứng nghiện tái phát, trong đầu chỉ còn suy nghĩ muốn bị địt, cho nên buột miệng nói:
"Em muốn làm sao?"
"Không phải anh nói hôm nay không thể làm sao?"
Hỏi xong liền có chút hối hận, nghe Sung hanbin hỏi lại, Zhang Hao ngượng muốn chết nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, mạnh miệng nói:
"Đã qua rạng sáng rồi. Không còn là 'hôm nay' nữa."
Sung Hanbin nhìn vành tai đỏ bừng của anh, nghe lời anh nói vừa kiêu ngạo vừa lả lướt, xúc động muốn địt chết anh phun trào trong lòng cậu.
Nhưng ngón tay đang vuốt ve eo lưng anh yêu chỉ siết chặt lại, cắn chặt môi, không làm gì hết.
"Sao vậy? Không thích hả?"
Zhang hao vừa thẹn vừa hối hận, sau khi giả vờ bình tĩnh đặt câu hỏi liền muốn đẩy người ra xa, nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.
"Không phải mà~~~~" Sung Hanbin còn lâu mới cho anh chạy trốn, ghìm chặt eo của anh lại.
Cậu ôn nhu và ẩn nhẫn ghé vào lỗ tai anh mà nói: "Phía sau cuả anh bị sưng mà, em không muốn làm anh đau."
Mặt Zhang hao lập tức đỏ bừng, vô thức ôm lấy bờ vai rộng rãi của Sung hanbin, cùi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly phía trước.
Hít sâu hai hơi, trấn địng giọng nói, gia vẻ bình thản: "Không sao đâu, anh không đau."
Sung Hanbin hoàn toàn bị hành động của anh mê hoặc, ngón tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của anh, giọng điệu trìu mến nói. "Bời vì em đã bôi thuốc tê cho anh đó, lát nữa hết thuốc anh sẽ đau."
Zhang hao kinh ngạc nhìn cái tủ bên cạnh phòng tắm, thầm nghĩ 'bí mật nhỏ' của mình đã bị cậu phát hiện mất rồi.
Tâm tư liên thông, Hanbin lập tức hiểu anh đang nghĩ gì, mỉm cười trêu chọc đôi tai gấu trúc đỏ trên đầu anh yêu, trong lòng sôi sùng sục như dung nham, "Đừng lo~~~ Đây không phải là thuốc của 'bạn' anh đâu, là của em giữ lại một hộp đó."
"EM!!!"
"Đúng vậy," Sung Hanbin không biết xấu hổ vừa cười vừa gật đầu, thở vào vàng tai của gấu-trúc-đỏ-người-thật, "Em tính cả rồi, từ hôm đó, em đã muốn địt anh rồi."
Zhang Hao thực sự chịu không nổi một Sung Hanbin như vậy, cậu nói cậu muốn địt anh, ánh mắt cũng như muốn đâm xuyên qua anh, dương vật giấu trong quần ngủ giữa háng sưng to, lộ cả quy đầu đáng nể, nhưng vẫn như cũ, vì thương anh, vì suy nghĩ cho anh mà chịu đựng dục vọng, không làm anh.
Sung hanbin nhịn được nhưng hoạ sĩ nghiện sếc Zhang hao thì không.
Anh còn lâu mới thèm quan tâm tới thuốc tê sau đít, lúc nay, ngay bây giờ, lập tực, anh chỉ muốn bị Sung hanbin địt chết.
Vậy nên, anh dùng cái tai gấu bông xù mềm mại cọ cọ mạch máu trên cổ của Sung Hanbin, đôi chân thon dài trắng nõn cuốn quanh eo vị bác sĩ, thậm chí còn dùng gót chân xoa xoa xương cụt mẫn cảm của đối phương.
"Hừm...." Bác sĩ Sung đã đến cực hạn chịu đựng, không khỏi thấp giọng rên rỉ, cau mày, cắn môi dưới, trầm giọng nói: "Bảo bối... anh thực sự muốn em chết mà..."
Nghe vậy, Zhang hao đắc ý nhếch khoé môi, hả hê cười chưa được nửa giây thì mún vũ đã bị một bàn tay nóng hỏi thò vào trong vạt éo véo thật mạnh.
"Ưm a..."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá kịch liệt, Zhang hao căn bản không thể chống trả.
Sung Hanbin cởi quần áo của anh ra, cắn lên cơ ngực mỏng manh trắng nõn, hàm răng cắn lấy thịt vú mà liếm láp, lòng bàn tay nặng nè chèn ép xoa nắn cơ bụng của anh.
"Đừng mà. Nhẹ tay thôi."
Zhang hao rưỡn cổ, liều mạng lắc đầu, thanh âm dính dính mềm mại, lắp bắp xin tha.
"Đừng sợ. Em tới hôn anh liền."
Thanh âm ôn nhu như chảy ra mật nhưng môi răng lại cắn đầu vú của anh mạnh hơn, mài tới mức toàn thân Zhang hao run rẩy, nước mắt sinh lý thấm đẫm hai má.
Nhưng con mèo xinh đẹp lại không vì nước mắt của anh mà ngừng lại, cậu nhất định bắt anh trả giá vì dám quyến rũ mình.
Sung hanbin ngặm cắm một đường thẳng xuống dưới, liến hôn với tần suất dày đặc trên cơ bụng của anh, đặt biệt lang thang rất lâu xung quanh cái rốn sạch sẽ của hoạ sĩ Zhang.
Lúc này, không chỉ xương đòn hõm cổ mà ngay cả cơ ngực, cơ bụng và cái rốn xinh xinh của Zhang hao đều tràn ngập vết cắn dâm dục, da thịt trắng nõn không còn nơi nào nguyên vẹn, tất cả đều được bao phủ bởi dục vọng của Hanbin.
Mãi cho tới khi Sung hanbin lột quần của anh, nuốt dương vật sạch sẽ cứng rắn của anh vào miệng, đầu óc hỗn loạn của Zhang hao mới nổ tung thành một luồng sáng trắng, toàn thân run rẩy, gần như muốn úp mặt xuống mặt đá cẩm thạch.
"A không.... Em làm gì....."
Không thể nói được một câu hoàn chỉnh, anh cảm thấy mình sắp phát điên trước cái miệng cái miệng của sung hanbin và dục vọng mãnh liệt mất rồi.
Đầu lưỡi nóng hổi ướt áp liên túc đè ép quy đầu mẫn cảm sưng phông của anh, khiến anh vô thức giãy dụa muốn né tránh.
"Ô ô ô. Đừng như vậy mà."
Khoái cảm mãnh liệt giống như giọt nước trong chảo dầu, tanh tách phát nổ khiến toàn thân anh tê dại, nhịn không nổi mà rên rỉ không ngừng.
"Muốn chết. Hanbin ơi, xin em đó.."
Gương mặt đắm chìm trong dục vọng cùng lời cầu xin tha thứ của anh xinh đẹp tới mức khiến Sung Hanbin sửng sốt. Đôi mắt hồ ly chứng kiến cảnh tượng Zhang hao hoàn toàn mất kiểm soát khiến lòng cậu thoả mãn hơn bao giờ hết.
Hanbin dùng sức hút chặt dương vật trong miệng, môi lưỡi thô bao liếm láp tới mức Zhang Hao chịu không nổi, vô thức vươn tay túm lấy tóc Hanbin, chân tì lên cơ ngực nẩy nở của cậu, miệng không ngừng yếu ớt rên rỉ. Hơi thở nóng bỏng của Sung hanbin dường như chứa đầy điện, khiến cho toàn bộ thân dưới của anh tê dại đau nhức.
"Sắp hỏng rồi. Ô ô ô."
Cuối cùng cũng bắn tinh xong, hai đuì anh run rẩy, buông thõng xuống hai bên đầu hanbin, tinh dinh ẩm ướt bắn đầy trên gương mặt mèo xinh đẹp, chất lỏng trắng đục thậm chí còn vương trên bờ mi dày như quạt của Hanbin.
Anh thở dốc, cơ thể mềm oặt như một con búp bê xinh đẹp, mắt hạnh nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly lóng lánh đang chôn giữa hai chân anh. Vô thức vươn tay muốn giúp cậu lau sạch ẩm ướt trên mí mắt.
Nhưng Sung Hanbin lại nắm lấy tay anh, cho vào miệng cắn, sau đó đặt lên khuôn mặt nhếch nhác dinh dính, giọng nói ôn nhu ướt át: "Hao hyung, anh giúp em liếm sạch được không?"
Đôi mắt hạnh nhân hỗn loạn của Zhang Hao nhìn chằm chằm vào hàng mi dính đầy dịch trắng của Hanbin, theo bản năng cau mày né tránh. Nhưng anh mệt muốn chết, thở còn không ra hơi chỉ có thể thều thào nói:
"Khum..."
Sau đó, anh liền nhận được gương mắt bí xị của mèo lớn xinh đẹp, mặt mũi tràn đầy uỷ khuất, ngay cả cánh miệng cũng chu ra, giống như bị bệnh sợ bẩn của anh là tổn thương vậy.
Anh lập tức mềm lòng, hít một hơi thật sâu, quyết định chống đỡ cơ thể mềm nhũn để ngồi dậy, lè lướt liếm sạch tinh dịch tanh khô trên lông mi của mèo lớn.
Sung Hanbin tất nhiên sẽ không ép buộc bảo bối tâm can của mình, chỉ vừa. nhìn thấy bảo bối kiêu ngạo khuất phục liền vui tới mất mật.
Cậu nhanh chóng xoay đầu né tránh, cọ cọ tinh dịch vương vãi lên cần cổ thon giọng của anh yêu rồi cẩn thận dùng môi và lưỡi liếm sạch chất dịch tanh tưởi trên cổ anh.
Zhang hao bị liếm tới phát nứng, dương vật vừa mới xuất tinh lập tức cương cứng.
"Bảo bảo ngọt quá!" Sung Hanbin vùi mặt vào cổ anh mà cười, ngữ khí sủng nịch như muốn nhấm chìm anh.
Cơn nghiện thường ngày chỉ cần lên đỉnh liền thuyên giảm, giờ phút này đang sôi sục trong bụng anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Xong rồi. Anh bệnh nặng lắm rồi.
Đại não Zhang hao trống rỗng, thân thể chỉ còn lại ham muốn cùng cơn nghiện không dứt.
Anh muốn Sung Hanbin, muốn được dương vật của cậu xỏ xuyện, muốn được tinh dịch của cậu lấp đầy.
Vật nên, vào lúc Sung Hanbin bế anh trở lại giường, rõ ràng đã hoàn toàn kiệt sức nhưng anh vẫn dùng gót chân cạ cạ bắp đùi của Hanbin. Đôi mắt hạnh nhân đục ngầu tràn đầy dục vọng, chỉ cần liếc một cái liền câu lấy hồn của Sung Hanbin.
Zhang hao vừa mới bắn tinh, lỗ huyệt tràn ngập dâm dịch nhớp nháp, ướt sũng như một hồ nước, khăng khăng cọ sát vớt thân dưới của Sung Hanbin.
Sung hanbin nhíu mày, sắp bị câu tới chết rồi.
Nhưng anh vẫn không biết tốt xấu, tựa đầu vào ngực cậu làm nũng, thanh ầm hết sức mềm mại yếu ớt, "Địt anh được không?"
Sung Hanbin hít một hơi thật sau, nắm lấy cái gáy của Zhang hao, môi lưỡi gặm cắn vành tai của anh, ngữ khí trở nên gay gắt hơn bao giờ hết: "Đừng dâm như vậy. Em thực sự sẽ địt chết anh đó."
Giọng nói của cậu rất thấp lại còn khản đặc, không còn dáng vẻ sảng khoái như thường ngày nữa, không thèm đợi Zhang Hao run rẩy tiếp tục quyến rũ mình.
Quy đầu nóng rực dán lên lỗ huyệt ướt át, thẳng lưng đâm lút cán.
"Ừm..."
Zhang Hao thoả mãn tới mức đầu óc mụ mị, ôm lấy bờ vai dày rộng của Sung Hanbin, gương mặt nóng hổi ngoan ngoãn vùi vào cổ cậu, mắt hạnh nhân híp lại, tận hương cảm giác bị lấp đầy từ phía sau.
Sung Hanbin cắn chặt răng, cố gắng kìm nén dục vọng, ma sát cây gậy thô to nóng bỏng lên khe mông ướt sũng của Zhang Hao, quy đầu no đủ chậm rãi nong rộng cửa huyệt sưng đỏ của anh yêu.
"Lớn quá. Nóng quá."
Zhang hao bị cơn nghiện nuốt chửng, bản tính dâm đãng không thể kiểm soát xâm chiếm toàn bộ giác quan của anh, khiến anh không thể ngừng ngồi xuống, tham lam muốn ăn càng nhiều càng tốt.
Sung Hanbin nắm chặt eo anh, ngăn chặn cái miệng đói khát của anh, hai bên thái dương nhảy pưng pưng, cố gắng tỏ ra dịu dàng nhất có thể nhưng giọng nói vẫn trầm thấp như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt vậy, "Bảo bảo ngoan, bây giờ địt chân, đợi mấy nữa hết sưng, em sẽ địt chết anh sau nhé."
"Vâng..."
Zhang hao áp mặt lên vai Sung Hanbin, ngoan ngoãn gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, mềm mại ẩm ướt, tai gấu đeo trên đầu khẽ run lên, giống như một bé mèo động dục bị người trêu chọc vậy.
Sau đó ý thức của anh triệt để vỡ vụn, nhìn không rõ cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Sung hanbin bên tai., cùng tiếng cọ xát nóng hổi và nhớp nháy giữa hai cân và khe mông, mỗi lần quy đầu to lớn sượt qua lỗ hậu, anh lại chịu không nổi mà run bần bật, rên rỉ không thôi.
Cho tới phút cuối cùng, quy đầu cứng răng nóng bỏng hung hãn đâm thẳng vào cái lỗ ẩm ướt của anh, tinh dịch của Sung Hanbin trong nháy mắt lấo đổ cái lỗ đỏ tươi cùng khe mông no đủ của Zhang Hao.
Mơ mơ màng màng, cơn nghiện, cơn ngứa, cơn khát cuối cùng cũng thoái lui.
Chỉ còn lại lồng ngực nóng hổi sau lưng cùng tiếng tim đập mạnh mẽ.
Nhưng Sung hanbin lại ôm anh vào lòng, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng thân hình xinh đẹp mềm mại như không có xương của anh.
Cậu nhíu mày, đau lòng hôn lên hai thái dương phủ đầy mồ hôi của anh.
Thanh âm dịu hàng đến mức như biến thành mưa xuân say đắm. "Hao hyung đừng sợ. Ngủ ngon."
-tbc-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro