Chương 7

Đối với một người bình thường, mở mắt ra với một ngày mới ở độ tuổi 16, mấy ai sẽ tin lại có một đứa nhóc gọi mình là ba? Huống hồ chi, tâm trí Draco lại đang trở nên hỗn loạn hơn tất thảy, ngay chính bản thân cậu cũng không tin được những cơn mơ ảo giác chảy quanh đôi mắt ngày một tối dần đi, cậu thậm chí bị chúng đánh gục, lồng ngực mỗi ngày đều nghèn nghẹn không thể thở, thuyết phục cậu tự nhiên có một đứa nhỏ, thật quá hoang đường.

Thế nhưng nó lại khiến đôi mắt màu sương mù của cậu như tìm lại chút ánh sáng yếu ớt lẻ loi, màu xám bạc vốn đã có từ trước. Mặc dù tỷ lệ vẫn còn là quá thấp.

Kể từ hôm đó, cứ hễ buổi chiều, Scorpius lại lặng lẽ đến phòng Draco. Thằng bé ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mắt lấp lánh hy vọng khi nhìn ba.

Scorpius hào hứng kể đủ mọi chuyện – từ những môn học ở trường, những trò chơi cùng bạn bè, đến cả những điều nhỏ nhặt mà nó nghĩ sẽ khiến ba vui.

"Ba biết không, mỗi lần ba đều thích nghe mỗi ngày ở trường của con, con đã kết bạn với rất nhiều bạn Muggle khác, được ăn những chiếc bánh quy họ tặng cho vào các ngày trong tuần."

"Ba thậm chí còn muốn tặng cả một giỏ bánh táo tự làm cho các bạn nữa..."

"Nhưng ba biết đấy, có những món ba nấu rất ngon nhưng tuyệt nhiên bánh táo lại chẳng thể nào làm nổi tử tế."

Nhưng Draco chỉ ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng, chẳng hề để tâm đến câu chuyện của đứa nhỏ. Nó như chiếc đài tự phát mà cứ nói liên tục.

Scorpius rất thất vọng, nhớ lại ba Draco má hồng lử nghiêng đầu trên gối cười đùa và khen nó ngoan. Scor chưa bao giờ làm ba không hài lòng cả. Và ba Draco ngọt ngào của hiện tại thật khác ba Draco của quá khứ đang ngồi trước mặt này của nó quá. Ba Draco này còn chẳng nhìn lấy nó một lần, xung quanh ba như có hàng ngàn con quạ u ám bủa vây, đôi mắt u buồn và khuôn mặt hốc hác gầy rộc. Nó hẳn phải nhớ và kể về điều đau lòng hết cỡ này với Cha Harry.

"Con nhớ ba, nhớ nụ cười ấm áp và đôi mắt cười màu bạch xinh xẻo như cha hay nói, con chẳng thích ba của lúc này chút nào cả," Thằng bé sụt sịt. "Con muốn cha Harry thấy, biết ba đã phải chịu những điều tồi tệ này thế nào, nhưng cha Harry hiện tại cứ như người lạ ấy, chẳng ai giống ai của tương lai kia cả."

Draco nhìn lướt qua Scorpius, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào. "Hẳn là thế rồi, vốn dĩ là thế mà, làm gì có tương lai, chỉ có hiện thực đang giết mòn tâm trí..." Draco lẩm bẩm.

Scorpius mím môi, cố nén cảm giác thất vọng. "Nhưng con chỉ muốn hiểu ba hơn thôi mà... Con không biết phải làm gì để ba không xa cách con như thế này nữa."

Draco vẫn không đáp, ánh mắt trống rỗng như thể không muốn đón nhận những lời từ Scorpius. Sự im lặng giữa họ kéo dài, nặng nề đến mức làm Scorpius muốn bỏ chạy khỏi căn phòng.

Sau khi rời khỏi đó, Scorpius đi thẳng đến phòng Narcissa. Vừa nhìn thấy bà ngoại, thằng bé không kìm được nước mắt, lao vào lòng bà và nức nở. "Bà ơi, sao ba không muốn nói chuyện với con? Con đã cố gắng rất nhiều mà..." Tiếng nỉ non của đứa bé khiến Narcissa khẽ nhói lòng. Cảm giác như một Draco bé nhỏ từng giúc vào lòng bà để khóc, từng mong muốn có một cái ôm.

Có phải thời gian kia, thằng bé cũng từng ước được mẹ ôm vào lòng như thế này không? Có thể tự nhiên mà khóc nấc lên mà không phải sợ ai hành hạ mình, hay bắt ép mình lập tức nuốt ngược nước mắt vào trong không? Phải chăng bà cũng là nguyên nhân dẫn đến Draco của ngày hôm nay?

Narcissa ôm chặt lấy Scorpius, vỗ về cậu một cách dịu dàng. "Ba của con đang phải chịu rất nhiều khó khăn, Scorpius à," bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi buồn. "Con cần phải mạnh mẽ hơn, cần kiên trì hơn, như vậy ba con mới bình tĩnh trở lại được, rồi ba sẽ nhận ra con là ai, con đến từ đâu... và quan trọng hơn, ba con sẽ lại yêu con như ba con của tương lai luôn làm..."

Chính bà cũng không biết bộ dạng hạnh phúc trong tương lai của Draco thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến con mình hạnh phúc, bà sẵn sàng hi sinh hiện tại, bỏ mặc mọi hiểm nguy của bản thân, với bà Draco là quan trọng nhất.

Và bây giờ, đối với bà, việc Draco nói chuyện trở lại, đã là một dấu hiệu đáng mừng rồi.

Scorpius ngẩng lên nhìn bà, mắt ướt nhòe. "Con biết rồi, con sẽ kiên trì... sẽ thật kiên nhẫn như khi ba cảm thấy thất vọng về con nhưng vẫn dịu dàng bên cạnh nói cho con hiểu..."

Đứa nhỏ này không phải luôn ngoan ngoãn, chẳng qua là những người cha bên cạnh nó đủ kiên trì để dạy nó ngoan ngoãn.

Lucius, ngồi gần đó, đặt tay lên vai Scorpius. "Cần phải như thế."

Scorpius cúi đầu, giọng nói yếu ớt. "Con không biết ba sẽ như vậy, ba dễ mềm lòng nhưng ba Draco ở đây... khiến con buồn..."

Đối mặt với sự xa cách và lạnh nhạt chính là sự cản trở lớn nhất với một đứa trẻ đã được bao bọc quá nhiều. Bài học cho Scorpius biết, đây không đơn giản là một sự thử thách, mà là cách để níu kéo người thương yêu mình quay về. Và sự thật này sẽ còn ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trí của một đứa trẻ con.

Narcissa ôm lấy thằng bé chặt hơn, giọng bà nghẹn ngào. "Bà biết, Scorpius. Nhưng đừng để sự thờ ơ của ba khiến con nản lòng. Ba con cũng từng là một đứa trẻ như con, cũng từng mong mỏi được yêu thương. Hãy ở bên thằng bé giúp bà, hãy cho ba con thấy con vẫn luôn ở đó, ngay cả khi ba con luôn tỏ ra từ chối."

Draco đã mong, nhưng tuổi thơ của cậu sao được như thế?

Scorpius ngồi lại giữa vòng tay của bà ngoại, như tìm được một chỗ dựa an toàn giữa những rạn vỡ trong lòng. Nhưng trong thâm tâm, nó vẫn không ngừng hy vọng. Sâu thẳm, Scor mong một ngày nào đó sẽ có thể bước qua được bức tường kiên cố mà Draco đã xây quanh mình, và nhận được từ ba chút tình cảm, dù là ít ỏi.

Một thử thách khó khăn mà nó phải tự mình chinh phục được.

Ngày hôm sau, Scorpius lại đến bên Draco, và lần này, thay vì nói chuyện huyên thuyên, thằng bé chỉ ngồi lặng yên, chờ đợi một chút phản hồi từ cha. Nó hy vọng rằng, sự kiên trì của mình có thể tạo ra một thay đổi nhỏ nhoi nào đó, giúp cha thấy rằng bản thân không chỉ có một mình, cho dù có khó khăn đến đâu.

Draco không nhìn con trai, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của cậu thoáng qua một tia xao động. Dù chỉ là một thoáng chốc, Scorpius vẫn cảm nhận được, và niềm hy vọng trong nó lại được nhen nhóm.

Scorpius trở về ký túc xá Gryffindor khi trời đã tối muộn. Trông mặt nó mệt nhoài, nhưng tâm trí vẫn rối bời bởi những cảm xúc phức tạp sau cuộc gặp gỡ lạnh lẽo với cha ngày hôm nay. Draco, người cha nó yêu thương và ngưỡng mộ trong tương lai, giờ đây lại là một người hoàn toàn xa lạ, luôn nhìn nó bằng ánh mắt lạnh nhạt và thái độ hờ hững.

Scor cảm thấy lòng mình trống rỗng, thất vọng, và thậm chí là mất phương hướng. Nhưng sâu thẳm vẫn tồn tại một niềm hy vọng mong manh rằng mình có thể phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai cha con.

Khi bước vào phòng, Scorpius thấy Harry đang ngồi chờ mình trên giường, trông có vẻ lo lắng. Harry đã nhận ra sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của con trai và không thể ngó lơ điều đó. Hắn vẫy tay, mỉm cười nhẹ nhàng với Scorpius. "Scor, lại đây," Harry nói, giọng dịu dàng.

Scorpius gật đầu, chậm rãi tiến lại ngồi bên cạnh cha và nhìn vào đôi mắt ấm áp của người đang chăm chú quan sát mình. Sự quan tâm trong ánh mắt Harry khiến nó thấy lòng dịu lại một chút, dù trái tim vẫn nặng trĩu kì lạ.

"Hôm nay của con thế nào? Malfoy, à, Draco sao rồi?" Harry hỏi, không hề ngần ngại khi nhắc đến người từng là đối thủ nhưng giờ lại là ba của Scorpius và một phần quan trọng trong cuộc đời của hắn sau nàt. "Mọi chuyện ổn chứ?"

Scorpius im lặng trong giây lát, rồi khẽ lắc đầu. "Cha... ba Draco vẫn không quan tâm gì đến con cả. Dù con cố gắng nói chuyện bao nhiêu, ba chỉ nhìn con, đôi khi không nhìn, không hề đáp lại. Thậm chí, con còn thấy ba còn khó chịu khi con đến gần."

Harry lắng nghe, đôi mắt không rõ ra sao nhìn vào khuôn mặt buồn rười rượi của đứa nhỏ. Hắn hiểu rằng Scorpius chỉ là một đứa trẻ, khao khát tình thương từ người ba đã từng gắn bó với mình trong một tương lai ngọt ngào. Nhưng Draco bây giờ, với tất cả những tổn thương và áp lực tâm lý, đã không còn dễ dàng mở lòng như người mà Scorpius từng biết.

Mọi chuyện nào có đơn giản như những hy vọng nó mang đến đây từ những ngày đầu cơ chứ. Scorpius tinh nghịch của những ngày kia giờ như ông cụ non mà sầu não vô cùng.

Bỗng chốc Harry thấy tự trách mình, sau hắn của tương lai lại lỡ để con trai mình làm chuyện khó khăn và nguy hiểm thế này. Cũng chỉ là đứa nhỏ 6 tuổi, trưởng thành được bao nhiêu? Hắn của độ tuổi này cũng không biết suy nghĩ nhiều đến thế.

"Cha hiểu... Thật không dễ dàng gì khi phải đối diện với một người mà con yêu thương lại xa lạ đến vậy," Harry nói, đặt tay lên vai Scorpius. "Nhưng cha tin rằng tình cảm con dành cho Draco sẽ dần khiến cậu ấy chấp nhận con. Đừng bỏ cuộc, Scor. Con có thể là chìa khóa giúp ba con vượt qua khoảng thời gian khó khăn này."

"Con sẽ làm được, ba tin con!"

Scorpius ngước nhìn Harry, đôi mắt đầy nỗi nhớ và khao khát. "Con chỉ muốn... được yêu thương như trước đây, như ở tương lai nơi cha và ba Draco đều yêu thương con. Cha biết không? Cha với ba Draco yêu thương con rất nhiều. Đó là một gia đình thực sự, ấm áp và hạnh phúc." Scor khẽ mỉm cười khi nhớ lại những ký ức ấy, nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt. "Nhưng giờ thì... dường như mọi chuyện quá xa lạ, con không cần ba phải chấp nhận con hay tỏ ra yêu thương con, con chỉ cần ba không mệt nhoài, không gầy gộc và bỏ mặc mọi thứ xung quanh nữa..."

Harry nhìn con trai chăm chú. Những lời Scorpius nói khiến hắn cảm thấy trái tim mình rung động và đau đớn cùng lúc. Hắn có thể tưởng tượng ra khung cảnh hạnh phúc mà Scorpius mô tả – một gia đình nơi mà hắn và Draco có thể cùng nhau chăm sóc, bảo vệ đứa con của mình. Hình ảnh ấy đẹp đẽ đến mức Harry không thể không cảm thấy trái tim mình rạo rực, như thể một tia hy vọng về tương lai ấy đã được khắc sâu vào trái tim hắn.

"Scor, cha có một cảm giác rằng... mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi," Harry nói, giọng chắc chắn. "Cha biết lúc này, Draco có vẻ xa cách, nhưng có lẽ, trong lòng cậu ấy, cũng đang có những nỗi đau và cảm xúc chưa thể hiện ra được. Chỉ là cậu ấy đang quá tổn thương để mở lòng mình."

Những chuyện Malfoy đang chịu, hắn hiểu làm sao được.

Scorpius mắt lấp lánh nước. "Con biết, con sẽ cố gắng hết sức mình" Nó quyết tâm.

Harry kéo Scorpius vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng con trai. Hắn hiểu rằng với Scorpius, việc thấy Draco xa cách như vậy là một cú sốc lớn. Nhưng đồng thời, Harry cũng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt trong lòng – hắn muốn làm điều gì đó để giúp Draco vượt qua nỗi đau và trở thành người cha mà Scorpius hằng mong mỏi.

"Con à," Harry nói, giọng dịu dàng. "Cha biết con đang rất buồn, nhưng cha tin con đủ kiên nhẫn và sẽ làm được. Bằng một cách nào đó, cha tin rằng, chúng ta có thể giúp Draco. Chỉ một tia hy vọng nhỏ thôi cũng có thể thay đổi mọi thứ."

Scorpius nhìn Harry, ánh mắt ngập tràn lòng biết ơn. Sự kiên định trong giọng nói của Harry khiến nó cảm thấy được an ủi và động viên. "Cha nghĩ vậy thật sao?" Scorpius hỏi, giọng đầy hy vọng.

Harry gật đầu, mỉm cười. "Cha tin tưởng ở con, Scor. Cha cũng tin tưởng, cha của tương lai quyết định để con quay lại đây là đúng. Vì ở đây còn có cha mà, chúng ta sẽ cùng nhau hành động."

Scorpius ôm chặt lấy Harry, cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh. Nó biết rằng hành trình này không dễ dàng, nhưng với sự động viên từ cha và niềm hy vọng trong tim, nó sẵn lòng cố gắng thêm nhiều lần.
______________________
Kể cả Scor có nói thẳng trực tiếp là cha Harry hay đại loại một người thân khác là Harry thì Draco cũng chẳng để ý đâu, ai mà bận tâm đâu chứ, đúng hongg...

Mình không để mốc thời gian cụ thể cho mỗi ngày Scor đến với Draco. Cũng không đi quá sâu vào việc trong cuộc trò chuyện đó cả hai nói gì, chủ yếu quay quanh cảm xúc của Draco dần thay đổi khi có Scor thôi. Ẻm là đang bị mắc giữa việc đâu là thực đâu là ảo, một con người sống vô lo, một cuộc sống quá bình thường, chẳng muốn làm tổn hại ai bỗng dưng bị ép làm những điều xấu xa thì ai mà chịu được. Ẻm trầm cảm là đúng, lúc cần thì không ai bên cạnh mà, đây còn là giai đoạn sớm thế nên mọi chuyện cũng sẽ nhẹ nhàng chút. Sẽ nói để mọi người hiểu trước.

Ở thế giới 10 năm trước thì tầm đến chương 15 sẽ ngưng, Scor về tương lai, thì qua câu chuyện em bé trở về, ngoài việc bị Draco đánh đòn thì sẽ xen cẽ hiện tại quá khứ để tả rõ hành trình yêu đương của Harry và Draco. Nói chung nghe là vậy, nhưng tiến độ và khả năng thì mong mọi người châm chước, và chắc cũng phải một thời gian nữa mới có thể cùng nhau nói chuyện về sự tiến triển của fic. Cũng một tháng, cảm ơn các nàng đã đợi và yêu thích, đọc truyện zui zẻ nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro