1.2. Cậu bé còn sống

Draco nhớ lại ngày mình gặp Potter lần đầu, đó là ngày mà cha mẹ đã lên kế hoạch đưa cậu đến Hẻm Xéo để mua các đồ dùng học tập. Draco đã xin cha đi sớm hơn một hoặc hai ngày, để tránh Potter, nhưng cha dường như quá quen với việc cậu than vãn để nhượng bộ và thay đổi lịch trình của mình.

Cha đã quyết định đưa Draco đi vào một tuần sau khi lá thư của Hogwarts gửi đến, điều đó có nghĩa là cả tuần Draco đã không ngừng vật lộn với sự thôi thúc muốn nói với Severus chuyện cậu đã du hành thời gian.

Đó là thước đo cho việc Draco cảm thấy tuyệt vọng như thế nào, thậm trí trong tích tắc, cậu đã nghĩ đến việc sử dụng Lời nguyền Imperius để khiến cha mẹ tránh xa Potter.

Rốt cuộc, Draco đã phát hiện ra rằng với chiếc đũa phép mới của mình, cậu có thể sử dụng lời nguyền đó.

Cậu đã quay trở lại các hầm rượu trong những lần tìm kiếm lặp đi lặp lại của mình, hy vọng về sự xuất hiện kỳ diệu của chiếc gương. Và Draco nhìn thấy những con nhện, gợi nhớ về Moody mắt điên đã làm vào năm thứ tư. Chà sát các bức tường, niệm câu chú và kiểm tra nó. Draco đã làm điều tương tự trên những bức tường dưới tầng hầm của trang viên, cậu kiểm tra phép thuật của mình, đảm bảo quyền kiểm soát với cây đũa khi thực sự cần dùng đến.

Draco đã sử dụng Imperius trên con nhện lớn nhất mà cậu tìm thấy, những ngọn nến mê hoặc lơ lửng trên con côn trùng màu tím đen xấu xí, với vô số đôi mắt phức hợp của nó dường như bị che mờ khi bùa mê của Draco hạ xuống.

Draco muốn nó nhảy và đi theo sự điều khiển của mình, khi cơ thể cảm thấy cồn cào khó chịu, cậu chắc chắn rằng lời nguyền đã có hiệu quả. Draco hoá đá con nhện ngay lập tức, lắng nghe hơi thở của mình dưới lòng đất sâu thẳm và thực hiện lời nguyền Cruciatus. Con nhện quằn quại, và không còn nghi ngờ gì về khả năng của cây đũa. Draco thả nó ra và nhìn theo bước chạy khi thoát khỏi cái chết của nó.

Draco đã thực hành rất nhiều loại pháp thuật sau đó. Cậu sẽ sớm có cây đũa phép của mình trong thời gian tới. Một chiếc đũa táo gai lõi tóc kỳ lân. Trong lần này, Draco đã nhanh chóng thuyết phục mẹ cho mình đi đến chỗ của Ollivander đầu tiên thay vì đến chỗ của Madam Malkin's như kiếp trước, cậu cố gắng thể hiện sự phấn khích của mình khi sắp có một chiếc đũa phép đầu tiên, như vậy sẽ dễ làm mềm lòng mẹ, đồng thời tránh gặp phải Harry Potter.

Draco sử dụng nhiều hơn với Sectumsempra thay vì sử dụng Avada Kedavra, cậu ghét lời nguyền chết tiệt đó.

Draco bắt đầu sử dụng một loạt các thần chú để quên đi những ký ức đen tối bủa vây xung quanh mình. Cậu đã cố quên đi mọi thứ, tập trung vào việc luyện tập, thậm chí quên đi cả những người bạn còn sống. Cậu tách ra khỏi những người xung quanh, kể cả cha mẹ, và sự thật đáng buồn là họ thậm chí không nhận ra sự bất thường của cậu. Cứ như thế, Draco thường xuyên đi tìm những căn hầm dưới trang viên, bắt đầu một chuỗi vô nghĩa tìm, luyện tập và sử dụng một số các sinh vật cho những lời nguyền.

Khi ngày đi đến Hẻm xéo Diagon, Draco bắt đầu trở nên lo lắng cho những mục đích và dự định của mình, cậu thậm chí không nở một nụ cười hay thể hiện sự phấn khởi vốn đã mong đợi từ lâu.

Hẻm Diagon đã không nhộn nhịp và đầy màu sắc như thế này trong nhiều năm, chiến tranh trong thế giới năm 18 quả thực để lại di chứng không hề nhỏ cho cuộc sống của thế giới phù thuỷ. Tuy nhiên, sau khi hoà bình không bao lâu, sự nhộn nhịp lại có thể bắt đầu, ví dụ như bọn trẻ con có thể cười đùa và la hét khi được sắm một cây đũa mới, hay mua sách vở cho việc học. Draco cau màu khi phải chứng kiến sự nhộn nhịp quá mức xa lạ này, cậu ước đám trẻ con có thể cách xa mình 5 kilomet, ồ đương nhiên Draco quên mất, mình cũng là một đứa trẻ.

Cha đã dừng ở hẻm Knockturn, và Draco phải đứng bên cạnh mẹ trước Borgin & Burkes trong một khoảng thời gian dài. Mọi chuyện sẽ bị chậm trễ vì cha, Draco bắt đầu lo sợ mình sẽ phải gặp Harry Potter thêm một lần nữa.

Khả năng xảy ra là rất lớn.

Tuy nhiên, cuối cùng họ cũng đã đến cửa hàng đũa phép của Ollivander, sau tất cả những lời than vãn và thúc giục của cậu. Nhưng Draco lại bị trững lại, cậu thấy mình không thể bước vào cửa. Có một loại phép thuật vô hình ngăn cho cậu không được vào trong. Rằng cái cửa hàng cũ kĩ của ông cụ sẽ bị phá huỷ bởi thằng nhóc sắp bước vào, bằng một phép thuật hắc ám đen tối, nó thậm chí đã nhốt ông dưới tầng hầm nhà mình và tra tấn. Nhưng sau lưng bị một cây gậy sắt chọc và đẩy mạnh. Cha đã đẩy cậu vào, giống như một cái vấp ngã ở cửa chính. 

Ở lần đầu tiên gặp mặt, Draco đã nghĩ Ollivander trông thật gớm giếc, già nua và nghèo nàn, nhưng hiện tại Draco của bây giờ không phải Draco đấy nữa, Ollivander này có một khuôn mặt tươi tắn, và khá hiền hoà? Và giống như lần trước, ông đưa cho cậu cây đũa táo gai, mười inch lõi tóc kỳ lân.

Đó là chiếc đũa đầu tiên của cậu trước đây, và nó một lần nữa trở lại, của cậu. Cảm giác quen thuộc và vui mừng. Nhưng ba người lớn lại nhìn chăm chăm vào phản ứng của nó, không có một dòng chảy ấm áp nào xuyên qua các kẽ tay.

"Không..." Ollivander trầm ngâm, ngạc nhiên và hơi thất vọng.

"Còn cái này thì sao? Mười inch, sừng và lông kỳ lân. Khá cứng nhắc." Draco cảm thấy mất mát khi nhìn cây đũa phép cũ được đưa trở lại hộp.

"Nó bị làm sao vậy?" Cha rú lên, trách móc và gầm gừ.

Ollivander trông không hề bị bối rối hay lo lắng trước áp lực của Lucius.

"Cho thằng bé một chiếc đũa tốt hơn. Con sẽ muốn thứ gì đó mạnh hơn. Như lõi tim rồng chẳng hạn" cha bắt đầu lắc lắc chiếc gậy chống với con rắn bằng bạc của mình. Như thể Ollivander không nhớ mọi cây đũa mình bán.

Draco ngước mắt nhìn, cây đũa trong hình chiếc gậy đầy quyền lực của cha, cậu đã thèm muốn và ngưỡng mộ đến nhường nào. Nhưng bây giờ cậu thấy xấu hổ và ghét nó. Cậu sẽ không quên cái cách cha đưa nó cho Voldermort một cách dễ dàng.

"Vợ tôi cũng có lõi tim rồng. Lõi tim rồng và gỗ đỏ. Hãy thử một cái gì đó như thế"

Và bây giờ Draco cũng phải xấu hổ vì Cha đang cố nói với Ollivander rằng ông muốn một cái gì đó giống với mẹ. Ollivander đã thử thêm hai lõi lông kỳ lân mà không có kết quả nào trước khi chuyển sang lõi tim rồng theo những lời phàn nàn liên tục của Cha.

Draco có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mẹ, trước khi Mẹ nhìn một cách lo lắng xung quanh cửa hàng để đảm bảo rằng không ai nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đây. Đó không phải là lỗi của con, con đến từ tương lai, cậu muốn nói với họ như vậy, cố gắng can đảm để yêu cầu có thể lựa chọn cây đũa đầu tiên đó.

Cha dường như không quan tâm cho đến khi một loạt các cây đũa phép với lõi lông phượng hoàng được đưa ra. Và Draco hoàn toàn không có phản ứng phép thuật nào với chúng. Hàng tá cây đũa đều không có tác dụng, Ollivander tỏ ra bình tĩnh mà trấn an cậu, nhưng cha thì không, ông trông kỳ lạ và tức giận như thể sắp vung ra một lời nguyền và phá vỡ cả cửa hàng.

"Nói cho tôi biết"

Cha nghiến răng, sau khi cây đũa phép bằng nhựa ruồi và lông phượng hoàng trong tay Draco không có phản ứng.

"Rằng con trai tôi, người thừa kế duy nhất của tôi, không phải là Squib."

Ông liếc nhìn vợ, rằng bà đang cố gắng để không tỏ ra bắt cứ một biểu cảm nào. Có lẽ cha mẹ đang sắp phải đối mặt với điều đáng xấu hổ nhất của một Malfoy.

"Con không phải là một Squib!"

Draco phản đối, trong giọng nói cao vút của mình, và Mẹ nhìn cậu với một cái gật đầu nhỏ.

"Con không, con đã sử dụng được một số bùa chú trước đây, như những đứa trẻ khác, mẹ biết rõ mà, đúng không ạ?"cậu nói và nhìn sang mẹ, sau đó là cha.

"Con không phải"

Ollivander vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh mặc dù thâm tâm có hơi lo lắng.

"Đôi khi ta hơi mất nhiều thời gian để tìm đúng cây đũa thích hợp cho ai đó. Hoặc đôi khi, trong những trường hợp hiếm hoi, một số phù thủy trẻ chỉ đơn giản là phù hợp với cây đũa lõi hiếm hơn không được tạo ra ở đây-"

"Draco đã sử dụng cây đũa của tôi trước đây" Mẹ ngắt lời, một chút bất lịch sự hiếm có đối với bà, nhưng bà không quan tâm đến điều đó. "Tôi đã dạy thằng bé một vài bùa chú đơn giản. Và thằng bé chưa bao giờ gặp nhiều khó khăn với việc sử dụng pháp thuật."

"Hmm" Ollivander nói, nhìn xuống với con mắt chỉ trích khiến Draco gần như không thoải mái về mối đe dọa cuồng loạn sắp xảy ra của cha mẹ cậu

"Các gia đình thuần chủng thường đào tạo những đứa trẻ tiếp nối sự kế thừa. Và cậu chủ nhỏ của hai người đã thực hành với bất kỳ cây đũa phép nào khác chưa? Việc không liên kết được với bất kỳ cây đũa phép nào là không bình thường, ngay cả khi đứa trẻ được sinh ra bởi một Squib, chứ đừng nói đã từng sử dụng một chút pháp thuật trước đây. Có lẽ cậu Malfoy nhỏ đây đã tìm ra được một cây đũa, mà không muốn chia sẻ?"

"Điều đó là không thể" Cha cong môi như thể Ollivander đang cố tình lãng phí thời gian của mình. "Draco chỉ thực hành phép thuật với cây đũa phép của vợ tôi, dưới sự giám sát." Và sau đó cha nhìn cậu, một cách nghiêm khắc. "Draco?"

Draco hít một hơi thật sâu, thò tay vào túi trong của mình và rút chiếc đũa phép Talon ra. Mẹ thở ra một hơi mạnh và bịt miệng, trong khi Cha nhìn nó với một sự tò mò giết người.

"Tôi có, Ollivander. Chỉ một chút. Tôi đã tìm thấy cây đũa này ở dưới hầm trang viên, và tôi đã luyện tập với nó."Cậu nhìn lên, chỉ để thấy khuôn mặt không thể tả của Ollivander.

"Nó phù hợp với cậu? Một sự liên kết pháp thuật?" Ollivander hỏi bằng một giọng căng thẳng.

"Đúng", Draco nói, và Ollivander thì thầm một câu trong hơi thở của mình. Một thần chú tạo ra một vụ nổ nhỏ.

"Protego," Draco gọi theo bản năng, một giây trước khi một mảnh vỡ lớn có thể chạm vào mặt mẹ cậu, và sau đó những mảnh vỡ của trần nhà dường như trôi xuống một cách vô hại xung quanh quả cầu khiên, mặc dù rất khó để nhìn xuyên qua trong bóng tối. Chỉ khi tấm khiên xung quanh bốn người họ biến mất, bóng tối cũng tan biến và điều này thành công khiến cha mẹ của Draco kinh ngạc, họ nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt chưa từng có.

Lucius thành công nổi giận, khuôn mặt ông trở nên khó coi, nhưng vẫn cố gắng phủ một lớp thận trọng vốn có, nặng nề đưa mắt nhìn về phía con trai mình.

Còn mẹ, một ánh mắt mà cậu không thể hình dung được, như thể có một nỗi sợ kinh khủng như khi bà bị Voldemort gọi tên.

Ollivander liếc nhìn theo bản năng về phía Cha và Mẹ, cả hai đều bối rối khi thấy lòng bàn tay ông không có chiếc đũa nào, tức là ông không phải là người tạo ra câu chú ban nãy.

"Nhanh nhẹn lắm, cậu Malfoy" Ollivander nói, liếc nhanh về phía cha mẹ Draco.

"Rất ấn tượng với một cậu nhóc 11 tuổi. Và vậy tức là cậu chủ nhỏ đây không phải một Squib như ông Malfoy vừa mới nói, cậu ấy đã thực hiện phép thuật bằng cây đũa liên kết của mình, e là cửa hàng chúng tôi đã không thể đáp ứng được những gì mọi người cần"

"Ông có bán chiếc đũa đó trước đây không?" Cha hỏi, mẹ cậu thậm chí đã gật đầu trước khi Ollivander trả lời.

"Ồ có, có cả phu nhân Malfoy cũng ở đó. Dragonheart giống như của chị gái của phu nhân đây. Mười hai và ba phần tư inch, quả óc chó sẫm màu, cong." Giọng nói của Ollivander không thể che giấu sự miễn cưỡng của mình khi nói những lời đó. "Tôi đã bán cây đũa đôi này nhiều năm trước cho Bellatrix Lestrange"

Draco gần như chết đứng tại chỗ, cổ họng đau rát, cậu thật sự muốn ném cây đũa trong tay đi càng xa càng tốt. Cậu thậm chí có thể học sử dụng phép thuật không cần đũa.

"Làm thế nào..." Cha nói, một ngón tay run rẩy giơ lên chỉ vào không trung, vào Ollivander như để thách thức ông ta một cách khó hiểu, "Làm thế nào cây đũa thần thuộc về chị gái của Cissy lại chọn chủ nhân mới là đứa con trai 11 tuổi của tôi?"

"Lõi trái tim rồng không có xu hướng trung thành," Ollivander nói một cách thận trọng, "Đặc biệt nếu thắng trong các cuộc đấu tay đôi, chúng sẽ liên kết nhanh chóng và mạnh mẽ với một chủ sở hữu mới, quên đi chủ nhân trước đó. Và trong một thời gian dài vắng mặt..." Không ai trong số họ muốn nói rằng Bella đang Azkaban gần như toàn bộ cuộc đời của Draco. "Lõi dây trái tim rồng - một cây đũa phép có sức mạnh như vậy - thậm chí là một cây đũa phép, có lẽ, được biết đến, hãy tha thứ cho tôi-"

"Đừng nói linh tinh" Cha nói với một tiếng gầm gừ. "Hãy cho tôi biết điều này có nghĩa là gì. Bây giờ."

Ollivander cau mày và thở dài, trong khi khuôn mẹ càng trở nên nhợt nhạt hơn, bà nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình như thể một con ma đang bò lên từ bên dưới sàn nhà. "Chiếc đũa phép có liên kết nhanh như vậy là vì bởi một phù thủy có sức mạnh lớn hơn chủ nhân cuối cùng của nó. Hoặc với sức mạnh cao hơn đối với ma thuật hắc ám."

Điều đó đã khiến Ollivander bị Cha kéo vào văn phòng của mình theo cách mà ngay cả nếu cậu là Squib cũng không nhanh như vậy, mẹ đi ngay sau cha, họ không cho cậu vào, bằng cách đóng sập chiếc cửa ngay trước mặt cậu.

Lang thang qua các kệ với chiếc đũa xấu xí vẫn còn trong tay, Draco đã tự tìm đến một góc, gần cuối một trong những kệ hộp đũa có xương, càng xa tầm nhìn càng tốt. Nó khiến cậu không dễ thở hơn, với cây đũa phép xoắn trên đùi mình.

Cậu đã khóc, bất chấp quyết tâm không khóc nữa sau khi rời Azkaban. Draco chỉ tự cho mình quyền khóc trong đám tang của Severus. Và điều đó chỉ có thể xảy ra. Có lẽ là không, nếu Potter ở đó.

Cha mẹ vẫn chưa đi ra khỏi cuộc họp nghiệt ngã với Ollivander thì cậu nghe thấy một giọng nói nhè nhẹ từ trên đầu.

"Cậu ổn chứ?" chủ nhân của giọng nói đó, và không nhìn lên, ngay cả với những năm tháng sau này, khi bị vỡ giọng vì dậy thì, trở nên rõng rạc và trưởng thành hơn thì Draco vẫn có thể nhận ra, Harry Potter.

"Cậu có bị ốm không? Cậu có cần giúp đỡ không? " Potter hỏi tiếp, bước chân đến gần cho đến khi Draco có thể cảm thấy cậu ta hiện ra lờ mờ trên chiếc ghế đẩu nơi cậu ta ngồi, tỏa ra một sự quan tâm lạ lùng.

Cậu đã lên kế hoạch để không gặp cậu ta trong hôm nay, và cái ngày định mệnh này, cậu lại gặp Harry Potter thêm lần nữa.

"Cậu có cần giúp gì không?" Potter hỏi và nhìn chăm chú vào Draco, cậu ta đưa tay và chạm vào vai cậu với một sự dịu dàng hiếm có. À tất nhiên với Potter thì bình thường, họ chưa từng gặp mặt, chỉ là những đứa trẻ lần đầu gặp nhau. Nhưng Draco lại ngờ ngợ nhận ra rằng, ở phiên toà cuối cùng, hắn cũng có một biểu cảm tương tự vậy, nhưng chỉ nhìn, đưa cây đũa trả lại cậu và quay gót rời đi.

Không như bây giờ, cậu ta đang cố gắng nói chuyện với Draco.

"Tớ là Harry" Potter nói, với một sự nghiêm túc háo hức trong giọng nói, như một thiên thần đang cất giọng ngay trước mặt Draco.

"Có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Tớ đến đây với bác của mình, nhưng ông bận đi mua một thứ khác nên để tớ ở đây, mà cả ông Ollivander cũng đi đâu mất rồi, cậu nghĩ tớ có nên đi tìm ông ấy không?"

"Không", Draco nói, quyết tâm không nói một lời nào với Potter.

Không biết nữa, cổ họng cậu khô khốc, như hồi năm sáu, đau đớn, lo sợ và bất an.

Năm thứ sáu.

Cậu cảm thấy biết ơn vì những vết sẹo bạc mà Potter gây ra cho mình không còn trên cơ thể này nữa.

"Chuyện gì đang xảy ra với cậu?" Potter hỏi, đôi mắt xanh lá nhìn vào cây đũa trong tay cậu. " Cậu đến đây mua đũa mới đúng không? Vậy kia là cây đũa của cậu hả?" Cậu ta hạ thấp giọng "cậu gặp vấn đề với cây đũa hả? Ý tớ là, nếu cậu cần giúp đỡ thì tớ có thể bảo bác Hagid, bác ấy, ờ, ừm, là người giữ chìa khoá và gác cổng ở Hogwarts"

Draco đã phải nói điều gì đó. Thật là một cú sốc khi thấy Potter như thế này, thật bất ngờ khi được đối xử không có gì ngoài sự quan tâm thân thiện. Không có ghét bỏ, châm biếm nhau.

Nhưng Draco không nói. Lần này, Potter sẽ nghĩ rằng mình là một kẻ ngốc nói nhiều. Nhưng không nói không được với đôi mắt ngây thơ đang chờ đợi đó.

"Đó là vì cây đũa này" Draco nói, cậu không cố trốn tránh việc phải nói dối để che mắt một đứa trẻ con.

"Nhưng tôi không cần giúp đỡ, tôi..." cậu cố gắng biểu đạt tốt nhất so với biểu hiện của một đứa trẻ, ôm lấy cơ thể bằng chính những ngón tay trắng nõn gầy guộc. "Đây không phải cây đũa mà tôi muốn, tôi không thể làm gì, vì cây đũa chọn phù thuỷ..."

"Vậy hả" Potter hoang mang nói, và quỳ gối xuống ngang mặt với Draco. "Tôi không biết phải khuyên cậu gì cả...mà, cậu cũng là năm đầu đến Hogwarts chứ?" Draco gật đầu và tập trung nhìn người trước mặt, một Potter với một đôi mắt to tròn sau lớp kính cũ rích như con cú tuyết thú cưng của cậu ta sau này. Khuôn mặt cũng không nhỏ như những gì Draco đã từng nhớ. "Cậu cũng là năm đầu tiên à?" Draco không nói gì, chỉ gật đầu tiếp. Và Potter vui vẻ "Rất vui được gặp cậu"

Và sau đó Potter đã làm điều trước đây chưa từng làm, đưa ra một cái bắt tay, và đề nghị làm bạn.

"Tớ, tớ là Harry, Harry Potter" Potter nói với một sự bối rối phấn khích, giống như gặp Draco là một điều gì đó đặc biệt, và cậu ta bắt tay Draco thật nhanh. "Tớ đoán tớ đã nói điều đó rồi. Tớ chưa bao giờ gặp một phù thủy nào trước đây."

Draco chớp mắt. Cậu biết Potter đã được nuôi dưỡng bằng cách tệ nhất trong một gia đình muggle.

"Tôi đã nghĩ... cậu nói cậu đến với Hagrid?" Draco nói, tự hỏi liệu tâm trí của mình có hoạt động bình thường không. Ít nhất cậu có thể thở, giống như sự lo lắng của Potter cuối cùng đã làm cậu bình tĩnh lại.

"Có phải lão không được coi là một phù thủy?" Draco sẽ không buông lời châm chọc, Potter sẽ có khó chịu ngay lập tức, vì vậy cậu chỉ đang nói những gì mà Draco 18 tuổi cho là hợp lý nhất có thể nói.

"Vậy hả?" Potter thậm chí không quá để tâm vào câu nói đó, chỉ trả lời một cách chóng vánh. "Tớ cũng không biết nữa, có lẽ vậy, tớ không biết quá nhiều về thế giới phù thuỷ, à, vậy, cậu, cậu tên là gì?"

"Draco" Draco nói một cách bắt buộc, và không nói ra họ của mình. Nhìn cái cách Potter đang quỳ gối nói chuyện mình khiến cậu hơi mất kiên nhẫn "Cậu có thể ngồi xuống"

Potter nở một nụ cười rạng rỡ khi Draco kéo một chiếc ghế khác qua, và sự hoảng loạn trong ngực của Draco dường như biến mất như thể nó chưa bao giờ xảy ra.

"Draco" Potter lặp lại, như thể để chắc chắn rằng cậu ấy đang phát âm đúng. Draco cho rằng Muggles không có những cái tên cổ xưa cao quý như vậy.

"Tên tôi giống như một con rồng" Draco giải thích. "Giống như chòm sao. Đó là tên của một con rồng trên bầu trời"

Đôi mắt Harry sáng rỡ, tới mức Draco bắt đầu nhíu mày. "Vậy những con rồng có thật không? Các phù thuỷ, pháp sư, yêu tinh đều có thật, vậy rồng có thật không? Bác Hagrid nói rằng có một số con bảo vệ an ninh tối cao ở Gringotts, mặc dù tớ đã nhìn thấy lửa trên không, còn phải mua cả da rồng, nhưng tớ không biết liệu nó có thật không?"

"Cậu đã từng nghe về rồng à? Muggles có truyền thuyết về rồng không? " Draco hỏi, cau mày ngạc nhiên. "Tôi cho rằng họ sẽ không tin rồng có thật, loại sinh vật huỷ diệt và to lớn đấy?"

Potter cười. Cậu ta thực sự cười, và ruột của Draco đau đớn hơn khi Ollivander nói với cậu rằng cây đũa táo gai của mình đã không chọn cậu.

"Điều đó thật tuyệt, thật sự rất tuyệt" Potter thở ra, nhìn chằm chằm vào Draco như thể cậu là một con rồng.

"Cậu phải đợi một lúc nữa hoặc quay lại vào ngày mai để có thể lấy được cây đũa phép của mình" Draco muốn cậu ta đi tìm lão khổng lồ kia, nhận lấy món quà của mình thay vì nán lại đây, trò chuyện rồi cười với cậu một cách ngu ngốc. "Cha mẹ tôi không hài lòng về cây đũa đã chọn tôi, có thể họ sẽ ở đó với Ollivander cả đêm"

"Thật vậy hả?" Một ánh thất vọng xẹt qua đôi mắt xanh lục đó. Và Draco nhận ra, một nỗi buồn, Potter tội nghiệp, cậu ta không có cha mẹ. "Tại sao lại vậy? Nó là một chiếc đũa xấu hả, cậu có thể cho tớ xem nó không?"

Draco cảm thấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu và để cậu bé còn sống làm những gì cậu ta thích. Cho cậu ta xem cây đũa phép của dì, Bellatrix Lestrange.

Potter nhìn và cầm nó "Nó không hoạt động, Draco?"

Không có gì đáng ngạc nhiên, Hagrid dường như đã làm một công việc khốn khổ là giải thích những điều đơn giản nhất cho Potter. Cậu ta đích thị là một muggle. "Nó là của tôi, vậy nên nó chỉ hoạt động khi tôi cầm nó" Draco nhấc nó lên và chĩa nó vào một bên kính của Potter rồi lẩm bẩm. Mắt kính mờ tức khắc có một đốm sáng nhỏ vụt qua, sáng bong như mới mua.

Potter thở hổn hển và kéo kính ra để nhìn chằm chằm.

"Cậu đã làm điều đó như thế nào vậy? Ồ, Cảm ơn cậu, Draco,"

Draco muốn nói rằng, nó vô cùng dễ dàng, một đứa trẻ 11 tuổi có thể làm được, nhưng chính cậu ngay lúc này lại không thể tìm ra được từ ngữ thích hợp để chế giễu hay móc mỉa sự ngây thơ của Potter. Chẳng có ích lợi gì khi cậu cố gắng gây hiềm khích ngay lúc này cả.

"Cậu sẽ biết sau khi đến Hogwarts, một bùa sửa chữa vô cùng đơn giản"

"Wow!!" Potter nói và nhìn chằm chằm cậu bằng con mắt non nớt trong vắt đầy cảm khái, đến mức Draco đã nhìn chằm chằm vào những giọt nước long lanh trong đó, đến khi cậu nghe thấy tiếng cha gọi từ đằng xa.

Sau đó, cậu nhanh chóng lau mặt bằng tay áo, bỏ túi chiếc đũa phép vào trong. "Con đây, thưa cha!" Draco nói, và quay sang Harry đang đứng bên cạnh "Ở đó, cậu sẽ có được cây đũa của mình hôm nay. "

"Chờ đã" Potter nói, vươn tay ra để tóm lấy tay áo của Draco để giữ cậu lại. Và nó khiến Draco đóng băng tại chỗ. Trong kiếp trước họ chưa bao giờ phải đụng chạm trực tiếp vào nhau, trừ việc ngồi trên cây chổi, chạy khỏi ngọn lửa mà Crabbe bị nuốt chừng. "Chờ đã, Draco, làm thế nào để biết một cây đũa phù hợp với mình?"

Cậu đã để lại cho Potter một ấn tượng sai lầm trong kế hoạch của mình, chưa một lần cậu nghĩ đến, thậm chí nó sẽ ảnh hưởng nếu như Draco không thể quay lại tương lai lần nữa. Draco khẽ xoa xoa trán, lo lắng nói.

"Đừng lo lắng, cậu sẽ tìm được cây đũa phù hợp với mình thôi, cậu sẽ làm được, thậm chí là một người vô cùng mạnh mẽ"

"Ý cậu là gì? Tớ đang không hiểu lắm, cậu biết trước được tớ sẽ trở nên mạnh mẽ, hay đại loại vậy hả?" Khuôn mặt trẻ con thật khiến Draco buồn cười, nhưng cậu không biểu lộ nó ra, chỉ nói những thứ cần nói nhất.

"Vì cậu là Harry Potter" nói rồi quay gót và đi cùng cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro