1.4. Chiếc mũ phân loại
Ban đầu, cha trừng phạt một cách nghiêm túc đối với Draco, bị giam lỏng trong trang viên, không được chơi Quidditch, gặp gỡ hay liên lạc với những người bạn. Đúng với ý muốn ban đầu của cậu, tránh mọi liên lạc để không làm hỏng quá khứ của kiếp trước. Nhưng sự tiến bộ và cách thức sử dụng pháp thuật của Draco khiến cha bắt đầu suy nghĩ lại.
Draco đã đến Hogwarts Express muộn. Cậu đến Sân ga 9 3/4 mà không cần có cha hay mẹ đi cùng. Mặc dù mẹ đã thách thức cha và muốn đưa cậu đi bằng được, nhưng Draco không cần, cậu khước từ sự quan tâm của mẹ một cách tuyệt đối, và chỉ lấy hai lọ thuốc giảm đau mà mẹ đã lén để vào túi áo chùng khi cậu đi. Draco sử dụng một trong hai lọ một cách cẩn thận trước sự đông đúc và hỗn loạn của muggle khi bước vào sân ga mà không bị cơn đau ở lưng dày vò.
Cậu thành công sử dụng mà không bị một ai nhìn thấy và chạy về phía tàu. Thân hình mảnh mai của cậu bắt đầu mệt mỏi khi phải kéo lê những chiếc rương nặng nề phía sau. Không còn Vince và Greg giúp đỡ giống như ở kiếp trước. Cậu sử dụng bùa lơ lửng và thu nhỏ để nhét chúng vào túi áo chùng ngay khi vừa kịp lúc lên tàu, và bánh xe bắt đầu di chuyển.
Và Draco lại bắt đầu kéo những chiếc rương như một con gia tinh trong nhà, nhỏ bé và gầy gò. Cậu đứng trong hành lang, lắng nghe tiếng còi và tiếng động cơ hơi nước trộn lẫn với đống âm thanh hỗn loạn của đám trẻ và mấy con thú cưng. Những niềm vui và niềm hy vọng đang được chúng gửi gắm trong lần hành trình này. Nhưng Draco thì không, nó khiến cậu đau đầu và phát bệnh. Cậu lẳng lặng đi trên hành lang dài, tìm kiếm một toa còn trống như đi tìm một loài kỳ lân quý hiếm.
Draco không thể đi được xa, khi cơn đau sau lưng và sự khó chịu trong tâm can cứ dấy lên từng đợt. Những thứ đã từng xảy ra giờ không còn nữa. Những niềm vui nhỏ bé khi xưa hoàn toàn vắng mặt và xa lạ. Cách một lớp cửa, cậu trông thấy Vince và Greg đang ngấu nghiến đám socola ếch một cách vui vẻ và tận hưởng.
Đoàn tàu chạy dài trên đường sắt, sự va đập làm Draco ngã dúi về phía sau, đầu gối khuỵ xuống và đập mạnh vào một trong những cái rương. Vết thương còn rát bỏng sau lưng va mạnh với vách tàu, cảm giác đau đớn kinh khủng như khi cái tên Bellatrix Lestrange trên môi của ông Ollivander, từng mảnh da mỏng rách ra, khiến Draco gần như không thở nổi.
Vết thương càng trở nên đau dữ dội khi cậu bắt đầu chạy gấp rút về phía sau tàu. Bị cấm túc ở trong nhà khiến cơ thể cậu nhanh chóng trở nên mệt mỏi. Draco ước mình có một cây chổi và sử dụng nó như khi mẹ lén lút cho cậu ra ngoài chơi với nó trong những buổi đêm bí mật. Để bay trong không khí mát mẻ, êm dịu. Mẹ không xin lỗi vì đã để cha trừng phạt cậu quá nặng, và Draco không quá để tâm vì điều đó, cậu cách xa mẹ càng nhiều càng tốt, như vậy mới không để bà nhận ra sự khác lạ của con trai mình. Nhưng mẹ vẫn là mẹ, vẫn quan tâm cậu theo cách riêng của chính mình. Luôn bí mật nhẹ nhàng giúp đỡ cậu, để cậu có khoảng thời gian bị cấm túc mà vẫn không cảm thấy khó chịu.
Draco kéo những chiếc rương của mình vào toa cuối cùng, đóng sầm sửa lại và dùng bùa chú để khoá nó. Cậu ngã xuống một bên ghế và thở mạnh. Như thể vừa chiến đấu cho sự sống của mình vậy.
Ngồi được một lúc, Draco cảm thấy mình đang tốn quá nhiều thời gian cho việc duy trì lại hơi thở của mình. Cậu rút ra một cuốn sổ lớn, lật đến các trang mà mình đã ghi chép về các sự kiện cần phải làm. Về phòng yêu cầu, Potter và đám bạn của hắn. Một tháng, một cuốn sổ cho từng cái tên, các loại bùa chú, cậu cần ghi nhớ và hoàn thành các dự định của chính mình. Ngay khi nó bắt đầu.
Cuốn sổ này được coi như là một thành tựu của Draco. Cùng với lọ mực cậu điều chế khiến cho các con chữ trở nên vô hình nếu không biết mật mã bùa chú cậu đã yểm lên nó. Một bùa chú phức tạp với các thành phần được điều chế hiếm có nhất được tìm trong thư viện của trang viên. Cậu đã sử dụng bùa lơ lửng và thu nhỏ để đảm bảo nó luôn bên cạnh.
Draco muốn mọi chuyện xảy ra theo như những gì mình sắp xếp để quay lại tương lai ngay lập tức. Sẽ không còn bao lâu để gặp lại cha đỡ đầu. Ông sẽ giúp cậu, đưa cậu về thế giới thực của chính mình.
Nhưng nếu mọi chuyện không suôn sẻ, cậu sẽ mắc kẹt ở đây một thời gian dài, các ký ức dần rơi vào quên lãng. Vậy nên Draco đã vô cùng thận trọng ghi chép lại toàn bộ những chuyện xảy ra, một cách chính xác nhất về các mốc thời gian, mọi thứ không được thay đổi, không được có bất kì sự khác biệt nào.
Tuy nhiên, những thông tin về cái chết của Vince không được Draco ghi chép rõ ràng, chỉ lửng lơ một vài ba dòng. Và cậu nhìn chằm chằm vào nó, lời nhắc nhở về những chuyện có lẽ sẽ xảy ra một lần nữa. Nếu Draco không quay về được, cậu sẽ ở đây, sống trong bộ mặt giả dối, chờ đợi thời gian và nhìn những chuyện đã xảy ra một lần nữa tái diễn. Mỗi phút trôi qua, Draco nhớ lại khuôn mặt vui vẻ của mình khi được Vince chọn cho những quả dâu tây thơm ngon nhất. Tôn vinh cậu sẽ trở thành một tầm thủ tài giỏi với tư cách là Hoàng tử Slytherin vào năm hai. Bọn họ sẽ ba hoa đủ mọi thứ cho đến khi Blaise đi qua và nói rằng Harry Potter đang trên chuyến tàu này, và sẽ vào học Hogwarts cùng năm với họ.
Cậu mơ hồ, và Draco rơi vào giấc ngủ mộng mị. Cậu rơi vào những ký ức sâu thẳm, nhận biết bản thân chỉ đang mơ nhưng không thể thoát ra được. Ở trong đó, Draco thấy Harry Potter nắm trong tay cây đũa phép của hắn, đọc Sectumsempra lên cậu, tiếng Myrtle hét toáng và máu nóng chảy ra khỏi cơ thể cậu, đau đớn và không thở được. Rồi hắn ra hoảng loạn chạy ra khỏi đó.
Rồi cậu nghe thấy lời nguyền chết chóc, con rắn khổng lồ đang lao vào muốn cắn mẹ của cậu. Nó là con rắn bạc trong vườn hoa trang viên. Mẹ đã yếm lời nguyền lên nó trước khi nó lao đến và cắn bà. Hình ảnh mập mờ con rắn bạc chết ngay dưới chân mẹ hoà với máu chảy ra từ cơ thể cậu. Hình ảnh ảm đạm của cha khi dùng phép thuật thu dọn con rắn, hình ảnh Harry Potter hoảng loạn chạy đi. Mọi thứ, như kéo Draco xuống bờ vực thẳm của bất lực. Cậu vùng vẫy, cậu muốn thoát khỏi giấc mộng này.
_____
"Draco!" ai đó đã gọi. Draco hoàn toàn đóng băng khi nhìn thấy Harry Potter, cậu không thể ngăn Potter kéo mình lên thuyền trước khi nó khởi hành. "Chào cậu, Draco! Thật xin lỗi vì bây giờ mới được gặp lại cậu..."
"Chỉ được có bốn người trên một chiếc thuyền" giọng nói quen thuộc mang tính phản đối, vang to và khó chịu của Granger.
"Draco sẽ bị bỏ lại phía sau" Potter nói một cách nghiêm túc, rằng cậu ta không thể để Draco ở lại đây một mình. Trên chiếc thuyền đã đủ bốn người. Tóc đỏ và cậu bé mặt tròn ôm một con cóc! Weasley với vẻ mặt không mấy vui vẻ khi nghe cái tên của Draco cùng mái tóc vàng trắng nhận biết về phần họ phía sau của cậu. Phản ứng chẳng mấy xa lạ so với lần trước.
Draco đã cố gắng để tránh Potter khi ở trên tàu, đảm bảo giữa họ không có cuộc trò chuyện nào thân mật xảy ra. Nhưng không, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. So với quá khứ thì nó quá kinh dị.
"Nếu cậu cố chấp, con thuyền sẽ chìm và chúng ta sẽ bị rơi xuống hồ" Granger nói với vẻ mặt ngạo mạn và bắn về phía Draco một sự nghi ngờ.
"Hai người biết nhau từ trước rồi sao?" Weasley hỏi với một sự ghen tỵ nhỏ. Cậu ta có vẻ không thích điều này. Một người khác đã làm quen từ trước với 'Cậu bé còn sống'. Nhưng cậu ta không nên lo lắng thừa. Draco không muốn kết bạn với Harry Potter đâu.
Nhưng chính cậu có lẽ không quyết định được.
"Đúng vậy, mình đã gặp cậu ấy khi đi mua đũa ở chỗ ông Ollivander" Potter nói với vẻ tự hào khoe mẽ.
"Đây là Draco..." Potter ngập ngừng vì không biết họ của cậu. Lần trước Draco đã không nói.
"Malfoy" Draco nói.
Cả Weasley và Longbottom đều tròn mắt đồng thanh. "Malfoy?" Weasley vang vọng, và giống như lần trước, cái giọng nói the thé khó chịu của cậu ta. Draco nhớ con chồn đỏ này đã cười nhưng cậu đã không còn ở cái tuổi 11 như trước và chấp vặt hay tỏ lại thái độ khinh bỉ của một Malfoy tiêu chuẩn nữa.
Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu và một cái đầu xoăn bù rù của quý cô biết tuốt thò vào.
"Tôi là Hermione Granger, rất vui vì được gặp cậu" cô ấy nói với một bàn tay dang ra, và chắc chắn không đẩy cậu xuống khỏi thuyền để con thuyền nhỏ không bị quá tải.
"Tôi xuất thân từ một gia đình không có phép thuật," đó không phải là điều mà cô ấy nên háo hức tuyên bố. "Nhưng tôi đã đọc tất cả về Hogwarts: A History."
"Draco Malfoy"cậu nói một cách mỏng manh, nhớ đến cô gái này là người năm ba đã đấm vào mũi mình.
Cậu quay người về phía người còn lại trên thuyền, người mà cậu có thể nói chuyện và tránh bộ ba của Potter. "Vậy thì cậu là ai?"
"Tôi là Neville Longbottom?" cậu ta nói một cách rụt rè và Draco đã mất nhiều thời gian hơn để bắt cái tay này so với Granger.
Cậu nhóc ôm một con cóc sần sùi không thể là Longbottom. Đây không thể là Neville Longbottom của đội quân Dumbledore, người nắm giữ Thanh kiếm của Gryffindor, kẻ giết chết Nagini của Chúa tể Hắc ám-
Con trai của Frank và Alice Longbottom, bị Bellatrix Lestrange tra tấn đến hoá điên, bởi cây đũa thần trong túi của Draco.
Draco bắt đầu thấy hối hận khi không kiên quyết rời khỏi đây, một sự ân hận nhẹ trỗi dậy trong cậu, và không gian xung quanh trở nên im lặng cho đến khi cậu nghe Weasley thì thầm với Potter.
"Mình đã được nghe nói qua về gia đình cậu ta. Họ là một trong những người quay trở lại đầu tiên khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất. Họ nói rằng họ chỉ bị mê hoặc và cha mình không tin điều đó. Cha nói Malfoy chỉ đang kiếm một cái cớ để qua mặt tất cả mọi người"
Granger đã cho cậu ta một cái khuỷu tay vào mạn sườn ngay lập tức và liếc sang nhìn Draco. Cô ấy đảm bảo Draco có thể nghe được toàn bộ những lời nói đó mặc dù ánh mắt cậu đang nhìn về những toà tháp tuyệt đẹp của Hogwarts đang tiến lại gần hơn.
Weasley trừng mắt, và khuôn mặt hồng hào của cậu ta có vẻ hơi lo lắng.
"Cậu ấy có thể nghe thấy những gì cậu nói!" Granger rít lên và Potter cũng mắt xanh mắt dẹt nhìn cậu.
"Đừng, Ron, cậu ấy đang ngồi ngay đây!" Potter vội vàng nói, trong khi Draco hoàn toàn không phản ứng lại. Ngay bên cạnh cậu chỉ toàn là Gryffindor, họ có quyền nói xấu hay coi thường cậu. Mặc dù họ không biết họ được phép làm vậy.
"Draco không như vậy, cậu ấy không phải" Potter khăng khăng với Weasley, sau khi gặp chỉ Draco tổng cộng có hai lần. Và sau đó bắn cho Draco một nụ cười trấn an.
"Đó là sự thật" Granger nói một cách cao cả
"Nếu cha cậu ấy là Lucius Malfoy. Tớ đã đọc về ông ấy trong The Rise and Fall of the Dark Arts và Great Wizarding Events of the Twentieth Century. Ông ấy là một trong những tay sai đắc lực quan trọng nhất của Chúa tể Hắc ám. Họ được gọi là Tử thần Thực tử." Cô ấy đã đọc lại những sự thật tàn nhẫn đã được ghi trong những cuốn sách. Nó khiến tâm can Draco bị trùng xuống và trở nên mất mát.
"Tôi không biết tại sao"
Draco cố gắng nói, một cái gì đó, bất cứ điều gì, có thể về việc một Tử thần Thực tử thực sự sẽ để im cho một 'máu bùn' như cô ấy nói, và giải thích cho cô ấy biết tại sao họ được gọi là Tử thần Thực tử, nhưng sự châm chích ở lưng khiến Draco đau nhói.
Cậu cần lấy lọ thuốc thứ hai mẹ đưa cho, chữa lành cho bản thân quan trọng hơn là nói dối để bảo vệ cha. Draco nhìn chằm chằm vào Hermione và ước rằng cô ấy có thể đấm vào mặt mình một lần nữa, cậu sẽ rơi xuống hồ và bất tỉnh trong làn nước đen này. Để thay vì nói cho cô ấy tại sao thực thần thực tử lại được gọi như vậy.
"Những Tử Thần thực tử?" Potter vang vọng, và nhìn Draco một cách lo lắng.
Draco không thể vui mừng hơn khi thấy bờ, cậu rời thuyền ngay lập tức, bước nhanh trên những viên sỏi ẩm ướt và lao về phía trước. Cậu lẻn vào những đứa trẻ và thoát khỏi tầm nhìn của những kẻ Gryffindor tò mò.
"Draco!" Ít nhất đó không phải là Potter, nhưng nó gần như tồi tệ hơn - Pansy Parkinson, với Vince và Greg đang đi lên lối đi bằng đá bên cạnh cô ấy. Vince nhìn thẳng vào cậu, vẫy cái bàn tay lớn qua không khí mát mẻ, và Draco giả vờ như không nhìn thấy, lao vào một nhóm nhỏ và rời đi để không bị gọi thêm lần nữa.
Nhưng lại là một tiếng "Draco" khác.
Là Potter, đôi mắt cậu ta dường như sáng lên như một con mèo trong bóng tối, hoặc có thể chỉ là Draco luôn nhìn thấy ánh sáng chết chóc màu xanh lá cây Avada Kedavra tinh khiết ở đó. "Draco! Draco, tớ xin lỗi về việc trên thuyền- Draco, cậu có nghe thấy tớ nói không? "
Đáng lẽ ra cậu nên đến với người bạn Slytherins của mình, để không có khả năng bị Potter nắm lấy vai. Bàn tay của Potter tiếp xúc với vai bầm tím của Draco khiến cậu gần như ngã xuống bậc thang xuống màu xanh lá cây ẩm ướt, và tất nhiên Potter là người ở đó để giữ lấy cậu, Draco ước mình ngã xuống bùn còn hơn.
"Draco, cậu ổn chứ?" Potter hỏi, khi cậu ta kéo Draco theo hướng mà Hagrid chỉ dẫn, lên một bộ bậc thang bằng đá khác, một cách an toàn.
"Tớ xin lỗi"
Potter thực sự bỏ qua người bạn lông đỏ của mình để đưa ra lời xin lỗi không có tác dụng này với Draco. Và khi cậu nhìn lại, có ba Gryffindor khác đang ở ngay phía sau. Weasley trông không quá vui nhưng vẫn tỏ ra gần gũi mà đi đến, đúng là một Gryffindor, còn Potter thì cảm thấy hối hận tột độ trong đôi mắt xanh lá của mình, rằng cậu ta thật sự làm tổn thương đến cảm xúc của Draco thật rồi.
"Không sao đâu" Draco nói, cố gắng tránh khỏi cái đụng chạm ở phần vai khi họ đứng trước cửa lâu đài.
"Tớ thật sự xin lỗi vì đã để cậu nghe Ron nói những điều đó về cha của cậu" Potter nói một cách nghiêm túc, đôi mắt xanh lá cây chiếu vào Draco mà không nhìn đi chỗ khác, ngay cả khi McGonagall mở cửa và tiếp quản việc ổn định lũ trẻ con ầm ĩ này.
"Tại sao?" Draco nói. "Cậu ta nói không sai gì cả!"
Cậu nhanh chóng đi lên phía trước cửa vào, ở thời điểm họ vào trong căn phòng nơi giáo sư McGonagall bắt đầu giải thích việc phân loại
Đám học sinh năm nhất tỏ ra lo lắng, đặc biệt là mấy con Lửng con đang bao vây quanh cậu. Chúng tỏ ra lo lắng và sợ hãi như sắp khóc đến nơi. Đương nhiên có lẽ Draco cũng nên diễn xuất một chút, sự hồi hộp và lo lắng? Cậu biết mình sẽ là một Slytherin, hét thật lớn khi nhìn thấy những con ma. Cảm thấy thật kỳ lạ và háo hức khi bước vào đại sảnh đường với hàng trăm ngọn nến trong không trung dưới bầu trời đêm huyền ảo.
Draco bắt đầu mơ màng và tự nhủ bản thân chưa từng yêu nơi này. Khi nhìn thấy đồ đạc và các cửa sổ chưa bị ảnh hưởng của chiến tranh tác động vào. Nó khó nhìn hơn cả ánh mắt thương hại 11 tuổi của Weasley khi còn trên thuyền.
Draco lia mắt về chiếc bàn cao, nơi các giáo sư đang ngồi và chờ đợi họ. Có cụ Dumbledore với chòm râu dài thắt bím mềm mại. Phù thuỷ vĩ đại nhất mọi thời đại, hiệu trưởng của Hogwarts.
Và giáo sự Snape, cha đỡ đầu. Vẫn còn quá xa để cậu có thể lọt vào mắt xanh của vị giáo sư này. Nhưng cha đỡ đầu là nơi Draco đặt niềm tin, niềm hy vọng và chỗ dựa vững chắc, người ở tương lai trước luôn cố gắng bảo vệ cậu. Bằng sự lạnh nhạt của chủ nhiệm Slytherin, nhưng cha vẫn luôn đặt cậu vào trong mắt, đơn giản Draco không chỉ do giáo sư chăm sóc với tư cách là chủ nhiệm mà bởi vì cậu là con đỡ đầu của ông.
Đám trẻ con bắt đầu lo lắng về ngôi nhà mình sắp gắn bó bảy năm, về màu cà vạt, biểu tượng sống và niềm tự hào kiêu hãnh cả đời.
Giáo sư McGonagall đã gọi đến Hannah Abbott. Draco cùng với Severus và mọi người khác đều chú ý lắng nghe cho đến khi chiếc mũ hét lên, "HUFFLEPUFF!"
Granger đã được hô vào Gryffindor một cách nhanh chóng, Longbottom lâu hơn, với một khoảng thời gian cân nhắc như Potter trong trí nhớ của cậu. Có lẽ không thể lựa chọn giữa Gryffindor và Hufflepuff cho cậu ta. Trừ khi sự hiện diện của Voldemort quanh quẩn trong đầu Potter khiến toàn bộ sự việc bối rối.
Draco bắt đầu lo lắng khi đến mình, cậu bước về phía trước mà không tự tin, chiếc gương đã đưa cậu trở về quá khứ và không có gì đảm bảo được mọi chuyện sẽ xảy ra như cũ. Như Ollivander đã nói, phép thuật của cậu thậm chí mạnh hơn và đen tối hơn cả dì Bella của mình.
Tên của Draco khiến đám trẻ con tập trung và ngước nhìn ngay lập tức. Và chiếc mũ đã không hét lên Slytherin ngay lập tức. Draco bắt đầu lo lắng và tập trung. Slytherin, Slytherin, Slytherin, Slytherin, một câu thần chú mà chiếc mũ thậm chí đã bỏ qua.
"Hmm" giọng nói nhỏ đáng lo ngại ngay trong tai cậu, điều này không phải là một bất ngờ. Cậu đã nghe từ các bạn cùng lớp của mình rằng chiếc mũ đã nói, mặc dù nó đã không nói chuyện với cậu trong lần đầu tiên. Nhưng bây giờ nó đang đưa ra một cuộc độc thoại, dài dòng hơn Granger về chủ đề Hogwarts: A History.
"Khó, rất khó. Một trường hợp bất thường, ta đã thấy. Đã được sắp xếp trước thành một Slytherin. Từ một gia đình Slytherin, yêu cầu Slytherin, với tất cả sự xảo quyệt và khao khát để chứng minh bản thân mà Salazar đã từng hy vọng. Một lần. Bây giờ, điều đó đã bị đánh bại trong quá khứ. Vâng, mi sẽ phù hợp với Slytherin, mi thông minh, nhưng và ở đâu đó, có lẽ trong mi, đang chờ được tái sinh - loại lòng trung thành hẹp hòi của riêng mi..."
'Nhanh lên' Draco cố tình suy nghĩ qua hàm răng nghiến chặt, 'Chỉ cần đưa tôi vào Slytherin, một cảm giác dư thừa được tôn vinh...'
Một giây sau, cậu nhận ra rằng xúc phạm chiếc mũ có thể không phải là cách tốt nhất để có được thứ bản thân muốn, nhưng cậu chỉ nghe thấy nó cười đáp lại, một tiếng cười khiến cậu rùng mình như thể một trong những con ma đã bay qua cơ thể.
"Bây giờ mi nghĩ mi thuộc về đâu? Mi thiếu lòng can đảm của Gryffindor, sự sáng suốt và suy nghĩ rõ ràng của Ravenclaw, niềm tin và lòng tốt của Hufflepuff. Và Ngôi nhà Slytherin mà mi mong muốn đòi hỏi sự tàn nhẫn không còn sống trong mi nữa. Mi nghĩ mi thuộc về bất cứ nơi nào ở Hogwarts không, Draco Malfoy? "
Cậu có thể nhận thấy Đại sảnh đường đã dần dần trở nên im lặng, khi việc phân loại kéo dài hơn cả Longbottom, sau đó gấp đôi và gấp ba lần. Mọi ánh mắt đều hướng vào Draco cho đến khi cậu gần như cầu xin chiếc Mũ phân loại, 'Không, tôi biết tôi không, không ở đây, không còn nữa, chỉ cần đặt tôi vào Slytherin để tôi có thể đến với Severus, Slytherin, Slytherin...'
"Cha của mi là Slytherin đến tận xương" chiếc mũ trầm ngâm như thể nó có tất cả thời gian trên thế giới.
"Mi đã từng muốn được giống như cha mình. Và bây giờ mi lại coi thường ông ấy. Mi sợ hắn, nhưng mi còn coi thường hắn hơn. Lần này mi sẽ trở thành ai, với cơ hội thứ hai hiếm có nhất của mình? "
'Tôi không muốn trở thành một Slytherin như Cha' Draco đã nói điều đó một cách điên cuồng, 'Severus là một Slytherin, Giáo sư Severus Snape, tôi muốn giống như ông ấy, cha đỡ đầu của tôi, tôi muốn trở thành một Slytherin như Severus, chỉ cần để tôi đến hầm tối, để nói chuyện với Severus và tất cả điều này sẽ chỉ là một cơn ác mộng...'
Draco có thể nghe thấy mọi người đang khe khẽ qua cổ họng, nhìn đầy thúc giục khi liếc nhìn xung quanh, cậu có thể thấy một cậu bé gần đó mà cậu không thể nhớ tên, kiểm tra chiếc đồng hồ đầy mê hoặc của mình.
Điều này thật nhục nhã, Draco suy nghĩ một cách tàn ác về chiếc mũ, chỉ để thứ bị nguyền rủa, "Điều này sẽ mất một thời gian, vâng, điều này sẽ mất khá nhiều thời gian..."
Draco tự hỏi liệu Sectumsempra có hiệu quả chống lại chiếc mũ vải cũ kĩ này không?
Và điều đó đã truyền cảm hứng cho cậu. 'Tôi đã thực hiện Dark Curses. Những người không thể tha thứ cũng vậy. Nhiều lần. Ngay cả ở đây bây giờ tôi đã 11 tuổi một lần nữa. Tôi đã tra tấn mọi người. Tôi suýt giết Katie Bell và Ron Weasley. Tôi đã được chọn bởi đũa thần của Bellatrix Lestrange. Vào sáng nay và con rắn tôi đã chặt thành từng mảnh chỉ vì nó ở gần mẹ tôi và nói với tôi rằng tôi không phải là một Slytherin.'
Draco cũng có thể đã đọc thuộc lòng The Tales of Beetle the Bard trong đầu vì tất cả những điều tốt đẹp mà nó đang làm.
Chiếc mũ không phản ứng nữa, ngồi im lặng đến mức Draco sợ rằng tâm trí bị nhiễm bẩn bởi du hành thời gian của cậu quá tải so với phép thuật của nó. Và những lời thì thầm từ từ bắt đầu to lên, rằng cụ Dumbledore phải giơ một bàn tay cảnh báo để im lặng.
Draco liếc nhìn lại bàn và thấy cụ Dumbledore hạ tay xuống, và cảm thấy một làn sóng sỉ nhục đủ mạnh để khiến cái bóng ma hận thù năm xưa của mình quay trở lại. 'Tôi đã khiến cụ Dumbledore bị giết. Tại sao ngươi không đưa ta vào Slytherin khi ta giết chết Gryffindor Dumbledore quý giá của ngươi!'
Nó kéo dài quá lâu, đủ lâu để bất kỳ giọt thuốc gây tê nào trong hệ thống của Draco đều cảm thấy đã chảy ra ngoài. Đủ lâu để Draco nhìn thấy một số Ravenclaws lén lút lấy sách để đọc dưới bàn, và mọi người trong mỗi ngôi nhà thì thầm một cách lén lút nhất có thể dưới ánh mắt của Dumbledore.
Có lẽ chỉ khi chiếc mũ đã nhìn thấy hết những kỷ niệm đáng nhớ trong suốt 18 năm của cậu thì nó mới nói với cậu một lần nữa.
"Điều đó có ý nghĩa gì với mi, Draco Malfoy, trở thành một Slytherin?"
'Không có gì, nó không có nghĩa gì ngoại trừ việc gần Severus hơn để ra khỏi đây - các ngôi nhà và sự phân loại này là vô nghĩa, công dụng duy nhất của nó là tạo ra những kỳ vọng vô nghĩa, vì vậy hãy sắp xếp ta vào bất cứ nơi nào ngươi muốn, sắp xếp cho ta vào Hufflepuff hoặc Gryffindor, miễn là ngươi đưa ta ra khỏi chiếc ghế này hoặc Salazar bị nguyền rủa, ta sẽ lấy cây đũa phép mà ta bị ép liên kết với và biến ngươi thành một thanh sô cô la ếch...'
"SLYTHERIN!"
Chiếc mũ hét lớn và không có tiếng vỗ tay nào sau một thời gian dài chờ đợi. Draco liếc nhìn bàn nhà mình nhưng không ai vỗ tay, kể cả Severus.
Không ai trong số những Slytherins ở bàn vỗ tay, cũng không có Pansy và Blaise hoặc Theo vẫn đang chờ được phân loại. Thậm chí Potter, người luôn cố làm thân với Draco.
Draco tiến đến và ngồi giữa Vince và Greg nhưng họ không có phản ứng gì cả. Và cậu nghĩ rằng cậu đã làm họ đau lòng vì đã phớt lờ họ trong hành trình đến đây, hoặc vì sự nhạy cảm kinh hoàng tự nhiên, ngay cả những tâm trí nhỏ bé của họ cũng có thể nắm bắt được, trong thời gian phân loại địa ngục của Draco.
Nhưng không phải, sau khi lễ phân loại kết thúc Vince rít lên.
"Tại sao cậu không đến bữa tiệc sinh nhật của tớ?"
Draco đã có một khoảnh khắc dài sau đó đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của mình, trước khi cậu nhớ sinh nhật của người bạn đã chết của mình thực sự đã rơi vào tháng Tám.
Draco đã có thể đã nói sự thật, rằng cậu đã bị cấm rời khỏi trang viên Malfoy, nhưng thay vào đó cậu không nói. Tốt nhất là nên giữ mọi khoảng cách có thể trước khi Severus đưa cậu trở lại thời điểm mà tro cốt của Vince ở đâu đó không xác định trong lâu đài này. "Tôi có những việc khác để làm"
Theodore Nott thò đầu vào. "Cậu cũng không đến khi chúng tôi chơi Quidditch. Millie phải đóng vai Seeker. Cô ấy đã phải mặc một chiếc quần y như của Seeker."
"Tôi có những việc khác để làm," Draco lặp lại, và thấy sự giống nhau giữa Theo lúc 11 tuổi và Theo lúc 15 tuổi không đủ can đảm để đến trang viên tìm cậu. Thay vào đó, đó là một lời nhắc nhở về việc cha của Theo đã cười khi Draco thực hiện lời nguyền Cruciatus.
Khi nhìn thấy Theo nghe bài phát biểu của cụ Dumbledore, thốt ra những lời vô nghĩa với sự hào hiệp vui vẻ. Dumbledore bây giờ rất vô tư, vui vẻ hưởng thụ mà không biết bóng tối đang rình rập nhấn chìm nơi này.
Khi những chiếc đĩa trước họ chất đầy thức ăn, Draco lần đầu tiên tự hỏi liệu Dobby có đến Hogwarts để làm việc hay không, và liệu nó có được chấp nhận ở đây hay không.
"Ý cậu là cậu có việc khác để làm là gì?" Vince liên tục hỏi. "Điều gì quan trọng đến mức cậu không thể đến dự sinh nhật của tớ? Cậu thậm chí còn không gửi quà."
Họ chưa bao giờ than vãn với cậu liên tục như bây giờ, khi cậu thể hiện điều đó trên khuôn mặt rằng cậu muốn được ở một mình. Đã đến lúc làm điều đó khi một Malfoy không muốn nói chuyện với bạn
"Tôi phải học, đọc và thực hành phép thuật. Tôi không còn thời gian cho các trò chơi nữa."
"Tại sao cậu cần phải học nhiều như vậy rồi?" Theo hỏi, trông có vẻ bị tổn thương một cách kỳ lạ. Theo bé nhỏ tội nghiệp có vẻ hoang mang trước sự thay đổi của Draco. Không cần phải thể hiện sự thân thiết như vậy, Draco cáu kỉnh nghĩ. Sẽ không còn bao lâu khi cha vào Azkaban, tôi sẽ để cậu đi vòng quanh Trang viên và nguyền rủa tôi.
"Draco?" Pansy thúc giục, chạm vào tay cậu. Merlin, Pansy là người rất giỏi chuyện này, cô ấy có thể phát hiện ra cậu đang nói dối ngay lập tức.
"Tôi không thể nói được" Draco nói và nhận lại những tiếng rên rỉ.
"Là sao Draco?", Blaise thở dài. "Cha của cậu không cho phép cậu đúng chứ? Draco, đừng cố qua mắt bọn này!"
"Tôi nói rồi, tôi không muốn nói, đừng hỏi về chuyện này nữa"
"Tôi sẽ chỉ học và học, đừng làm phiền tôi nữa.
Blaise bật cười, tiếng cười khúc khích làm cốc nước ép bí ngô rung rinh và đổ ra ngoài. Thu hút ánh nhìn của các Slytherin khác và một số Ravenclaws gần đó. Pansy đá khuỷu tay vào mạn sườn cậu ta và liếc với ánh mắt sắc lẹm.
"Mọi người đang nhìn chúng ta, cả Harry Potter!"
Draco đưa mắt nhìn về phía bàn Gryffindor ở cuối Đại sảnh đường, và chắc chắn, Potter với con chồn đỏ bên cạnh đang nhìn họ, hay chính xác hơn là cậu, ánh mắt của Potter xuyên qua Draco khi mắt họ bắt được tầm nhìn của nhau. Draco cảm thấy tồi tệ như phải đối mặt với hình ảnh phản chiếu của chính mình trong tấm gương mà cậu đã phá vỡ. Nhìn về phía Potter còn tệ hơn, bởi vì gần đó là cặp song sinh Weasley, cả hai đều cùng nhau và nhìn chằm chằm.
"Nếu còn nhìn tôi nữa tôi sẽ yếm bùa mấy người" Draco cảnh báo, "Tất cả" và họ cau mày, ngay cả Blaise, mặc dù không biết điều gì.
"Cậu có biết lễ Phân loại của cậu kéo dài bao lâu không?" Theo thì thầm cắt ngang cái nhìn chòng chọc bên cạnh Draco "31 phút 12 giây"
Draco cố gắng không nao núng. Cậu là người sống sót 18 tuổi sau chiến tranh, không thể để những lời nói trẻ con của đám trẻ làm phân vân hay lo lắng được.
Cậu nhìn qua bàn Gryffindor một lần nữa, Potter vẫn đang nhìn cậu. Tuy nhiên, khi cậu ta thấy Draco đang nhìn lại, cuối cùng Potter cũng rời tầm nhìn của mình đi.
____________________
Mình đã cắt những nội dung rườm rà và không cần thiết. Hy vọng mọi người thấy nó ổn mà không bị mất một số dữ liệu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro