1.6. Malfoy và muggle

"Tôi không thể nói được"

Đã trở thành câu thần chú của Draco, mỗi khi những người Slytherin khác hỏi cậu tại sao không muốn đi cùng họ, những cuộc chơi, dạo quanh lâu đài, và xem con mực khổng lồ ở ngoài cửa sổ trong phòng sinh hoạt chung. Mặc dù bản thân rất muốn nhưng Draco không thể, cậu phải học, không thể nói bất cứ điều gì.

"Tôi sẽ trở thành người không thể nói" Hết lần này đến lần khác, Các cậu bé Slytherins nhỏ đã lan truyền câu nói này khắp cả trường, hãy để cậu bé Malfoy cáu kỉnh yên tĩnh một mình.

"Sẽ không lâu đâu" Blaise tuyên bố.

"Cậu ấy sẽ sớm hoà đồng lại với chúng ta, giống như năm ngoái, và hai cậu sẽ được đi bên cạnh cậu ấy như trước" Một điều thoải mái với Vince và Greg. Hai người đã luôn tỏ ra khó chịu trong những ngày đầu tiên, và còn một điều nữa thật khó hiểu, Theo Nott, một cậu bé hiếu học khác trong ký túc xá, nhưng Draco chẳng quan tâm điều đó, có lẽ cậu nhìn thấy bà Pince nhiều hơn những người bạn xung quanh mình. Mỗi bữa ăn điều đến muộn và rời đi sớm nhất có thể.

Draco bảo vệ bàn của mình tại thư viện như Nagini bảo vệ Voldemort, một chiếc bàn hạt dẻ dài hẹp gần khu vực cấm mà ngay cả các học sinh khoá trước cũng ngầm hiểu rằng nó là của riêng Draco.

Draco đã trở nên sợ hãi mọi thứ, không những không tiếp xúc với mọi người mà còn về mọi thứ. Trong một lần đến thư viện, cậu nhìn thấy Cedric Diggory đang ngồi trên chiếc bàn quen thuộc của mình. Không gì cả, nó chỉ khiến Draco sốc đến mức rơi hết sách vở lên chân Hufflepuff kia mà thôi. Và cậu đã đứng im như thế cho đến khi nhận được cái trừng mắt của bạn anh ta và bọn họ kéo nhau ra khỏi đó.

Cậu vẫn không rời khỏi đó, tiếp tục cuộc hành trình về việc nghiên cứu về sự bất thường của dòng chảy thời gian với sự quay ngược thời gian khó tin của mình. Cho đến khi đủ lí lẽ và bằng chứng để chứng minh với Severus.

Cậu không thích học trong thư viện cho lắm, khi các cuốn sách về sự ghi chép của cậu ngày càng dày đặc và nhiều đến nỗi phải phân từng loại. Dĩ nhiên Draco muốn sự riêng tư đặc biệt để che dấu điều này. Và nơi đầu tiên Draco nghĩ đến. Phòng Yêu Cầu.

Căn phòng không cháy và không bị hoen ố, giống như những gì cậu nhớ sau vụ cháy năm thứ sáu. Nhưng khi bước chân vào đó, nó khiến Draco rùng mình, thở hổn hển và muốn khóc. Và Slytherin bị trừ một điểm khi Draco mất một khoảng thời gian để hồi phục tinh thần và đến muộn lớp Thiên văn. Tuy nhiên sau đó, cậu đã lấy lại được nó trong lớp của thầy Sprout vì đã ghi đúng tên loại nấm và người duy nhất đúng trong lớp học hôm đó.

Sau đó nữa, Draco đã đánh liều bằng cách có mặt ở nhà bếp, cậu cần đến để xem Dobby có ở đây không và đám gia tinh nói rằng không có con gia tinh nào tên Dobby cả. Draco cảm thấy như một ngọn lửa lạnh lẽo đốt cháy trong phổi mình. Chỉ vì Dobby không ở đây và chưa bao giờ ở đây. Hoặc nó vẫn chưa tìm ra công việc cho mình. Và nó sẽ không thể có mặt kịp thời để bảo vệ Potter như lúc trước. Con gia tinh Gryffindor này.

Ít nhất là trong tuần đầu tiên, trong khi chờ đợi lưng của mình lành hoàn toàn để có thể tiết lộ bí mật của mình với Severus, Draco đã cố gắng tránh tất cả các Gryffindor. Điều này đã giúp cuộc sống của cậu trở nên chán chường hơn tất thảy. Nó chán đến nỗi cậu chỉ mong chờ được đến thư viện.

Draco làm mọi cách để tránh Gryffindors hết mức có thể, cho đến khi 2 tiết Độc dược vào sáng thứ sáu. Draco luôn yêu thích các lớp học Severus đứng, niềm kiêu hãnh cùng sự nghiền ngẫm tỉ mỉ hơn bất kì ai. Vui vẻ hơn, có lẽ vậy, là sự đàn áp đè bẹp đám Gryffindor 'không có trí tuệ'.

Tuy nhiên đó chỉ là một lý do ngớ ngẩn, Draco không hề muốn phải gặp hay có bất cứ sự tiếp xúc giao tiếp nào với Potter! Chính xác là vậy! trong Đại sảnh đường, Potter đã cố gắng ngoái cổ về phía cậu, hai lần.

Sự yêu thích của Potter với Draco, ánh mắt sáng ngời cùng một bàn tay vẫy phấn khích, điều mà cậu không bao giờ quen được. Và đó có thể coi là một sự nhục nhã nếu Severus thấy điều đó, hãy nhìn xem, vẻ mặt không thể ổn hơn của Pansy và Millie bên cạnh của cậu là một ví dụ. Và Severus đã chấm dứt điều đó khi đi nhanh vào lớp học, đứng uy nghiêm như một bức tranh biết cử động? Điều này đã giúp Draco thoát khỏi sự thân thiện của Potter.

"Potter!" Severus rít trong cổ họng.

"Nếu ta thêm bột rễ cây Lan nhật quang và dung dịch ngải tây thì ta được gì?"

Potter và Weasley trông có vẻ bối rối và ngốc nghếch y hệt lần trước. Và cái giơ tay cao đầy khó chịu của Granger. Khi Potter nói rằng cậu ta không biết, và Severus lạnh lùng chế giễu Harry vì điều đó trước cả lớp, Draco thấy nhiều Slytherin xung quanh bắt đầu cười, Vince và Greg ít tinh tế nhất. Và cậu nhớ rằng mình cũng đã từng vì điều này mà cười vô cùng sảng khoái, đúng là cha đỡ đầu vô địch.

Nhưng bây giờ nó trở nên trống rỗng, không chỉ vì nó nhàm chán khi đã được thấy trước đây, mà bởi vì nó cũng vô nghĩa như bất kỳ phần còn lại nào của thời thơ ấu ấu trĩ. Severus luôn bên cạnh Potter, cứu mạng cậu ta. Bởi vì tình yêu mà ông đã trao cho người mẹ máu bùn của hắn. Cậu nhớ, mẹ của mình đã kể như vậy.

Severus dừng lại bên cạnh cái vạc của cậu, và Draco bật cười. Sự vắng mặt của Blaise sau một cơn cảm lạnh tồi tệ đã khiến Slytherins bị lẻ mất một người.

"Con có thể làm một mình thưa giáo sư" ánh mắt đăm chiêu của Severus nhìn vào cậu, giống như lo lắng. Và Draco tự nhủ, đừng lo lắng, cha đỡ đầu, con đã hoàn toàn đủ nhận thức đúng đắn vì sự căm ghét vớ vẩn mà người đối với Potter, điều này không còn khiến con thích thú nữa.

"Cậu đang làm nó rất nhanh, Draco" Pansy nhanh chóng tiến về phía cậu. "Cậu thật sự rất giỏi đó, và giờ thì như thế nào rồi? cậu đã muốn quay trở lại chơi với bọn này chưa?"

Draco nhìn lên từ chiếc răng nanh rắn của mình với việc cân đúng những cây tầm ma. Cậu luôn đạt điểm O cho tất cả các bài độc dược, ngay cả khi trong Azkaban có thể cậu vẫn làm được, đạt thêm một điểm O.

"Không Pansy, vẫn như vậy, không thể nói"

"Điều cậu không thể nói là gì?" Granger hỏi một cách sáng suốt, đã cân xong cây tầm ma và chờ đợi những người bạn Gryffindor xung quanh cô ấy thực hiện bước tiếp theo. "Nó có phải là một loại phù thủy Hắc ám không?"

Draco có thể cảm thấy Potter và Weasley đang rỏng tai lên để nghe. "Đọc nó trong một quyển sách nào đó đi, tôi cần tập trung vào cái vạc của mình hơn là lặp lại việc tôi trở-"

"'Tôi trở thành người không thể nói'!", Pansy nghiêm nghị nói, bắt chước sự thay đổi cụm từ của Draco, và cả hai cô gái đều bật thành tiếng cười bất lực. Granger có vẻ thất vọng không thể chịu đựng được khi không thực sự biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả các Slytherin đều biết về cái mà cô ấy không biết. Draco quay lại với cái vạc của mình, thêm vào các thành phần khác trước khi thêm những con sên có sừng.

Severus dừng lại ở vạc của Draco, nheo mắt nhìn tất cả các thành phần đã có trong đó, sự thành công trong vắt như trời xanh hoàn hảo trong đó mà Draco có thể tự tin. Thậm chí nó khiến Draco nhớ đến Longbottom, và.

"Longbottom, dừng lại!" Draco hét lên, đủ to để tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn họ. Longbottom đã làm rơi các thành phần một cách lúng túng đến mức chúng rơi xuống khắp áo choàng của cậu ta, khiến Slytherins gần đó bật cười.

"Cây bút lông"

"Cây bút lông nào?" Finnigan gắt với Draco như một kẻ cố ý chơi đểu.

"Những cây bút lông nhím," Draco giải thích với sự kiên nhẫn xứng đáng với Huân chương Merlin. Cậu không định để sự ngu ngốc của Gryffindor phá hỏng những thí nghiệm ngớ ngẩn cho sự quay trở lại của Draco vào lúc này.

"Đọc kỹ hướng dẫn trong sách và đừng để thứ gì khác rơi vào vạc cho đến khi tắt lửa, nó sẽ làm vạc của bọn mày nổ tung toé ngay bây giờ, nếu không muốn bị mụn nhọt thì cứ thử xem" Longbottom bắt đầu điên cuồng lắc lư và vứt bỏ mấy cây tầm ma như thể chúng đang ăn sống cậu ta, và Draco muốn chửi thề. Điều này còn tệ hơn là cố gắng giúp Vince và Greg vượt qua môn Biến hình của họ. "Không, không phải mấy cây tầm ma, Longbottom, lông, lông bút kìa, nếu cậu thêm bút lông vào cái vạc. Khi tiếp xúc với nước sôi, bút lông sẽ phản ứng với dung dịch hầm nóng cho sên và gây ra phản ứng ăn mòn. Chỉ cần tự làm sạch bản thân và để riêng cây tầm ma và cây bút lông là sẽ ổn" như được khai sáng, Longbottom bắt đầu cố gắng và nghe lời, trong khi Finigan nhìn cậu một cách kỳ lạ.

"Cậu cố tình làm vậy với chúng tôi à" Finigan hỏi, và Draco lắc đầu một cách yếu khịt.

"Chắc chắn không, Finigan," Draco nói theo cách lạnh nhạt, không thân thiện nhất của cậu ấy. "Tôi chỉ không thích một sự cố tràn vạc làm hỏng da đôi giày thứ ba của tôi."

"Chà, uh, cảm ơn, er... cảm ơn" Finigan rời đi, và Draco nhận ra rằng Gryffindor thậm chí còn không biết tên của cậu.

Severus xuất hiện ở khuỷu tay của Longbottom. "Tuyệt vời, trò Malfoy. Suy nghĩ nhanh. Mười điểm cho Slytherin vì đã ngăn chặn một số thảm họa nhất định."

Và Severus gầm gừ, "Trừ năm điểm Gryffindor vì sự bất tài nguy hiểm." ông quay lại với một cái búng tay áo thanh lịch để ra hiệu đám Gryffindor về lại chỗ ngồi của họ. "Mi- Potter- tại sao mi không lên tiếng để giúp những người bạn Gryffindor của mi rằng không được thêm bút lông? Ta nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu mi làm được điều đó, một sự tôn sùng đáng ngưỡng mộ, đó là cách mi đã làm mất điểm cho ngôi nhà của mình!"

Weasley đã ngăn Potter không vặn lại, chỉ để Snape quay lưng đi và Potter quay về phía Draco một cách cầu xin, như thể Severus nói vậy là lỗi của cậu, hoặc đó là hành động của chính Draco đã dẫn đến sự sỉ nhục này vào Gryffindor.

Cứ như vậy mà lớp độc dược đầu tiên kết thúc mà không có một sự cố tràn hay vụ nổ nào. Draco đã xem Longbottom như một con diều hâu khi Severus đi khắp nơi để chấm điểm những vạc dược của cả lớp, chết tiệt, cậu nên để sự vụng về đấy nguyên như cũ nếu như không muốn vô tình thay đổi một phần nào đó của quá khứ.

Không phải là cậu muốn thay đổi quá khứ. Điều đó thật điên rồ. Quá nhiều rủi ro, có thể kết thúc trong thảm họa ở khía cạnh nào đó. Draco chỉ muốn giữ nó như cũ và quay lại với mẹ ngay bây giờ. Bà sẽ cần cậu, ngay bây giờ-

"Nhìn đây", Severus ra lệnh, giọng nói khiến cả hai mươi đứa trẻ trở nên hoàn toàn chú ý và im lặng. "Quan sát màu sắc của lọ thuốc này. Đây là màu sắc mà bọn mi đáng lẽ nên làm ra." Chỉ đến những người Gryffindor mới đến để thấy rằng Severus đã chuyển lời nhận xét cuối cùng của mình, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội biến thành công của Slytherin thành thất bại của Gryffindor. "Có vẻ như bọn mi vẫn không thể làm ra được như trò Malfoy đã làm"

Draco nhìn xuống để che giấu nụ cười của mình, nó vẫn rộng như trước, nó gần như làm tổn thương của má cậu

Merlin, mặc dù vậy, tất cả họ đều không phải làm lại quá nhiều, một số vẫn còn cố làm nốt ngay cả sau khi Severus quét qua. Granger đang ghi lại các ghi chú một cách điên cuồng, như thể bằng cách nào đó cô ấy có thể nắm bắt được màu sắc trong lời nói. Severus có thể đã bảo tất cả họ thử và lấy thuốc của họ, nó có màu mắt xanh hơn cả màu mắt của Potter

"Một điều gì đó không thể nói được," Granger đọc từ Bộ trưởng Pháp thuật, "Là một phù thủy hoặc pháp sư được Bộ Bí ẩn thuê. Họ là một bộ phận tự trị trong Bộ Pháp thuật và là bộ phận duy nhất không trả lời cho Cục Thực thi Pháp luật Pháp thuật. Chúng được gọi là Unspeakables bởi vì chúng bị cấm-"

"Vâng, Granger, cậu đã thể hiện thành công khả năng đọc của mình", Draco ngắt lời với một tiếng rên rỉ. "Chúc mừng.

"Cậu bảo tôi đọc từ một cuốn sách nào đó mà," Granger nói, thì thầm tràn ngập sự tò mò thất vọng, "tôi đã làm như cậu nói, và tất cả những gì nó nói về Unspeakable là, là nó không được phép nói ra."

"Chậm tiêu quá quý cô Granger!" Draco chán nản, có thể coi nó như một lời giễu cợt cũng được, nhưng cậu chẳng có ý như lúc trước đâu. Và nhìn xem, cái cách Hermione thu hẹp đôi mắt nâu to của mình về phía cậu, ngồi xuống phía bên kia bàn với một tiếng động lớn.

"Chúa tể Hắc ám được gọi là He-Who-Must-Not-Be-Named," cô ấy lập luận, "Rõ ràng là chúng ta được phép nói về hắn, chỉ cần không nói tên. Và chắc hẳn cậu phải biết rất rõ mà, và còn Unspeakable, sao cậu định nghĩa được nó?"

Đây là cuộc trò chuyện dài nhất mà cậu từng có với Hermione Granger. Draco đã mất trí. Nhưng có vẻ như đưa ra câu trả lời cho cô ấy là cách duy nhất để cô ấy im lặng. "Cậu không nghe Weasley nói gì trong lần ngồi trên thuyền nhàm chán đó sao? Bố mẹ tôi đều là phù thủy, Granger." Thật kỳ lạ, nó ít khó khăn hơn những gì Draco nghĩ để giữ lại việc gọi Granger là Mudblood, sau khi chính mắt nhìn dì Bella khắc chữ đó vào cánh tay cô ấy. "Không phải Muggle như cha mẹ cậu, họ dạy tôi nhiều thứ, đại loại vậy"

"Vậy không thể nói được là gì?" Granger háo hức hỏi.

"Chỉ những người thực hiện nghiên cứu bí mật về phép thuật thực nghiệm và, tốt, phép thuật bí mật. Những thứ như du hành thời gian và những lời tiên tri." Điều đó có khiến sinh vật đầy tóc này rời khỏi bàn của cậu không?

Nó sẽ không. "Ồ, giống như Bói toán?"Granger cau mày, đóng và đặt cuốn sách về Bộ và mở cuốn sách Tiêu chuẩn về Phép thuật, Lớp 1." Điều đó khá đáng thất vọng. Từ những gì tôi đã đọc, nghe có vẻ như là một khoa học không chính xác. Tôi ngạc nhiên khi cậu dành quá nhiều thời gian để học trong thư viện nếu đó là điều cậu quan tâm."

Rất hay ho, cô gái mọt sách này. "Một bộ óc đơn giản không thể hiểu dễ dàng đâu Granger. Cậu sẽ hiểu sau, nhưng trước tiên, tôi muốn một mình, tôi cần học" Draco nhìn lại cuốn sổ tay của mình, nơi cậu ghi lại những thứ từ The Lethal Art of Legilimency.

"Granger?"

Granger nhìn lên từ sách giáo khoa Charms của mình. "Sao cơ?" cô ấy hỏi với sự ngây thơ hoàn hảo.

Draco cau có với cô, tự hỏi có bao nhiêu người đã nhìn thấy họ ngồi cùng nhau, và sẽ mất bao lâu để tin tức này đến tai cha của cậu. Chưa kể đến là cô ấy có thể kể bất cứ điều gì về cậu với Potter.

"Sao còn chưa đi nữa?"

Hermione gật đầu, Draco trở lại với vẻ kiêu căng ngạo mạn vỗn có, pha chút lạnh lẽo uy nghiêm trong lời nói như Severus để nói lại với cô gái cứng đầu này.

"Tại sao?" 

Granger cứng đầu. "Đây không phải bàn giành riêng cho cậu, tôi chỉ đang ngồi nơi mà tôi thích" cô nhìn quanh thư viện một lần nữa trước khi quay lại với vẻ mặt dễ chịu nhìn cậu. "Và, không còn bàn trống nữa"

Có nghĩa là cô ấy không có ai để ngồi cùng. Draco đã nhìn ra. Năm đầu tiên, số lần Potter và Weasley có mặt trong thư viện là rất hiếm.

"Hãy kết bạn với những cô gái giống như cậu ấy" Cậu hướng mặt mình về các phiên bản của Parvati Patil và Lavender Brown gần đó.

Granger có vẻ bối rối. "Các cô gái?"

"Gryffindors" Draco sửa lại với sự chán ghét hơn nhiều.

"Tôi không đến đây để kết bạn Draco!" cô ấy nhấn mạnh, môi dưới run lên một cách đáng báo động. "Tôi chỉ cần một nơi để học, giống như cậu!"

Còn gọi cậu là Draco nữa? Draco cân nhắc lựa chọn giữa việc ngồi với Lavender Brown và một phiên bản của Nagini, ồ, cậu thích rắn hơn.

Một Muggle bướng bỉnh đến khó tin, nhưng Hermione đã làm theo đúng những gì cô ấy nói, im lặng và chuyên tâm vào cuốn sách của mình. Và đôi lúc Draco sẽ bắt gặp ánh mắt tò mò của cô nàng nhìn vào mình, nhưng cô ấy không hỏi.

Tuy nhiên, Granger cứng đầu luôn ngồi vào chiếc bàn quen thuộc của cậu trong thư viện. Mỗi ngày, cả hai đều ngồi học cùng nhau trong thư viện.

Và buổi sáng ngày thứ Tư trước giờ học, khi cậu đến thư viện trước cả khi đám rắn nhỏ trong ký túc xá thức giấc cậu gặp lại Hermione ngay trong thư viện, và cô ấy tiến đến chỗ cậu ngồi một lần nữa.

"Chào buổi sáng" Granger nói một cách lịch sự, làm rung chuyển bề mặt bàn với một đống sách cao bằng một phần ba so với cô ấy, và Draco cảm thấy hàm của mình rơi xuống sàn nhà.

"Granger?" Draco thở hắt ra, nhìn xung quanh để xem liệu có một số Weasleys ẩn nấp xung quanh gần đó để tiếp tay cho một số loại trò đùa. "Salazar ơi, sao cậu lại ngồi đây?"

"Tôi đã ngồi đây ngày hôm qua" Hermione nói như thể đó là lời giải thích chính đáng, và mở ra một tấm giấy da đã được ghim phẳng trên mặt bàn của mình. Cô háo hức nói thêm, "Tôi biết bài luận Charms còn lâu lắm mới đến hạn, nhưng thực sự, không bao giờ là quá sớm để bắt đầu nghiên cứu, phải không? Có rất nhiều lịch sử đằng sau sự lặp lại của bùa Levitation-"

"Tại sao cậu lại ngồi với tôi?" Draco rít lên. "Tôi là một Slytherin"

Và là một Malfoy, một Tử thần Thực tử , một kẻ phản bội và còn là một kẻ hèn nhát.

Granger nâng cằm lên một cách thách thức. "Tôi luôn học cùng cậu mỗi ngày ở thư viện kể từ khi đến Hogwarts. Và tôi sẽ ở đây mỗi ngày nữa. Cậu sẽ có vẻ nghiêm túc với việc học của mình và trở thành người không thể nói như cậu luôn đề cao. Tôi thích những người đủ im ắng để có thể học một cách dễ dàng"

"Không biết cậu như thế nào, nhưng tôi thấy quyết tâm học hành ở cậu, những người bạn bằng tuổi chúng ta không ai như vậy cả"

Draco nhìn chằm chằm vào Hermione với một nỗi kinh hoàng trên khuôn mặt. Có phải cô ấy đang cố kết bạn với cậu không? Không thể được, không được xảy ra, quá khứ chết tiệt sẽ bị thay đổi. Việc thay đổi vị trí của Dobby vì lợi ích của Potter đã làm cậu đủ đau đầu, nhưng đó chỉ là chuyện quá to tát? Granger sẽ là một sự tai hại nếu cậu cố tình làm lơ một lần nữa. Bộ não di động của Potter, Bộ ba vàng của Gryffindor, giá trị thực tế của cô ấy mang lại cho cuộc chiến tranh trước. Cậu không thể, sự thay đổi này cậu không thể bù đắp được.

"Draco, vẻ mặt cậu trông kinh như tôi sắp sửa cầu hôn cậu vậy?" cô nói một cách khéo léo. "Chỉ để học cùng nhau thôi, chúng ta có những thành tích tốt nhất, và chúng ta có thể giúp đỡ nhau trong học tập, rất ý nghĩa mà"

Draco cố gắng bình tĩnh, khôi phục sự dũng cảm cùng bản sao 'cậu chủ nhà Malfoy' khi luôn gắt gỏng và cáu kỉnh như khi cậu mắng xối xả vào Vince và Greg trong phòng sinh hoạt chung. Nhưng mà nó không có tác dụng với cô gái cứng đầu này.

"Thôi nào, Granger, nghe tôi nói này-"

"Chúng ta không nên nói quá nhiều trong thư viện" cô phàn nàn, và Draco chăm chú nhìn cô.

"Cái gì Granger?"

"Granger, cậu lớn lên ở thế giới Muggle", Draco rít lên, và cô ấy không phản ứng với điều đó, đây có phải là Hermione Granger không vậy?

"Và tôi khác cậu, tôi là phù thuỷ thuần huyết. Cả cha và mẹ tôi đều đến từ phù thủy thuần huyết có từ nhiều thế kỷ trước. Nhà Malfoy và Black." Một lần nữa, không có phản ứng. "Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì sao?"

Môi dưới của Hermione bắt đầu run lên. "Điều đó có nghĩa là cậu đã được tiếp xúc từ rất lâu rồi với việc nghiên cứu hay có kiến thức về ma thuật và lịch sử của nó" cô nói một cách cao cả. "Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng tôi đã học được-"

"Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể là bạn," Draco nói một cách thiếu kiên nhẫn, "Tôi không thể kết bạn với cậu, bởi vì cậu là a- bởi vì cậu là Muggle."

"Ồ" Granger nói, khoanh tay và trông có vẻ thích thú hơn là buồn bã. "Đó là một định kiến trong Thế giới Phù thủy? Tôn thờ những phù thuỷ có dòng máu thuần khiết, cho rằng đó là điều nên tồn tại mạnh mẽ trong thế giới này mà tôi đã đọc từ Salazar Slytherin trong Hogwarts: A History."

Cô ấy nói như thể đó là một lịch sử thú vị và nó không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy. Và rõ ràng là Hermione có một người bạn có dòng máu thuần chủng, Weasley, vì vậy chẳng có gì để để cô ấy phải buồn rầu hay ngạc nhiên.

Draco dần bất lực nhưng chợt nhớ ra khi cậu đã gọi Granger là Mudblood trong năm thứ hai, cô đã không phản ứng nhiều, mặc dù Weasley đã phản ứng. Có lẽ Draco là người đầu tiên dạy cô ấy biết từ đó, và cũng sẽ là lần thứ hai.

"Granger" Draco nói, dụi mắt vì không thể tin được. Điều này không thể xảy ra vào một buổi sáng tồi tệ hơn, một buổi sáng sau môn Thiên văn học.

"Điều này rất quan trọng cho cậu. Để cảnh giác. Những người trong thế giới Phù thủy, những người quyền lực, nghĩ rằng những phù thuỷ thuần chủng là vượt trội, đặc biệt so với máu lai hay muggle như cậu. Họ sẽ coi thường cậu vì cậu là muggle và gọi cậu là Mudblood, và cậu nên cảm thấy may mắn nếu họ không làm điều tồi tệ hơn. "

"Mudblood," Granger lặp lại, với một giọng điệu tò mò cho thấy sự thiếu tự tin với kiến thức của mình, chứng minh thực sự phù hợp của Gryffindor so với Ravenclaw. "Đó là một loại phân biệt chủng tộc à?" Draco gật đầu, và có trước mắt cậu, trong một khoảnh khắc, không phải là hình ảnh con sóc nhỏ lông rậm trong hình hài của một cô gái tò mò, mà là phù thủy tuổi teen xinh đẹp đang la hét đau đớn trong tầng hầm của trang viên Malfoy, trong khi dì của cậu điên cuồng hành hạ cô ấy. "Thật hấp dẫn. Nó nghe có vẻ giống với phân biệt chủng tộc theo thuật ngữ Muggle."

"Phân biệt chủng tộc là gì?" Draco hỏi một cách trống rỗng, và Granger có vẻ hài lòng.

"Đó là một hình thức định kiến phổ biến giữa những người Muggle," cô ấy nói một cách khá tự mãn, "Họ phân biệt giữa những sắc tộc và màu da"

Draco nhăn mũi. "Thật ngu ngốc. Muggles là như vậy à?"

"Chúng khá giống nhau, cậu có nghĩ vậy không?" Granger hào hứng cắt ngang. "Không phải Chiến tranh Phù thủy lần thứ nhất có liên quan đến tất cả những tranh chấp đẫm máu sao? Giống như Nội chiến Muggle của Mỹ. Tôi tự hỏi liệu Giáo sư Binns có chấp nhận một bài luận về chủ đề này để có thêm-"

"Không, Granger", Draco gầm gừ, nghe thấy sự tuyệt vọng len lỏi vào giọng nói của chính mình, và thật may mắn vì trong thư viện chưa có ai cả. "Nó vẫn chưa kết thúc, không bao giờ, cậu sẽ luôn bị khinh thường vì điều đó. Cha tôi sẽ. Ông ấy không bao giờ chấp nhận việc tôi quanh quẩn và kết bạn với một Muggle. "

Lông mày của Granger cau lại. "Cậu cũng tin về mớ lý thuyết vĩ đại về những phù thuỳ thuần khiết như vậy à? cậu dường như không, Draco."

Tất nhiên là có, cậu đã từng như vậy. Cậu đã sỉ nhục và cùng mọi người cười nhạo về cô. Chế nhạo Dumbledore và tự hào vì danh tiếng của gia đình mình. Cậu tin vào những điều cha nói, về việc Dumbledore đão mạo hiểm cả tính mạng mình để bảo vệ Hogwarts, chấp nhận những phù thuỷ lai và muggle vào học.

Cha đã nói điều đó. Cha là người nói rất nhiều về những gì Draco biết về Mudbloods trong đầu. Nhưng Severus có thể đã yêu Lily Potter, người đã từng là Lily Evans. Mẹ đã nói rằng, một khi tất cả cuộc chiến và cái chết kết thúc. Và Severus đã làm những gì ông có thể làm để chống lại Chúa tể Hắc ám, vì tình yêu không được đáp lại đó.

Draco không còn đề cao về sự tinh khiết của máu thuần, cậu không chắc chắn nữa.

"Tôi không biết" Draco nói nhẹ nhàng, sau khi đứng đó quá lâu cố gắng quyết định. Có lẽ đây là lý do tại sao Mũ phân loại đã khiến cậu mất quá nhiều thời gian.

"Cứ coi như cậu nói đúng", Hermione thì thầm, "Nhưng điều này không thành vấn đề, Draco. Chúng ta chỉ đơn giản là ngồi học cùng nhau"

___________________
Done

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro