2.8. Gia tinh Gryffindor

Draco thức dậy với một âm thanh đập mạnh bên tai. Một cái đầu đang đập vào chiếc bàn kim loại bên cạnh giường của cậu, và khiến cái đầu của cậu cũng như bị đập bôm bốp như thể đang thông cảm với nó "Cái quái quỷ gì vậy." và Draco nhìn xuống bàn tay của mình để tìm đôi tay trẻcon nhợt nhạt của mình. "Xin chào?" sau đó cậu nhìn xuống và thấy một làn da nhăn nheo trên đầu ngón tay, đầu của một con gia tinh. "Này, này, nếu muốn trừng phạt mình thì làm ơn hãy đến nơi nào đó mà có mấy đứa trẻ đang khỏe mạnh, lành lặn ấy." 

Đôi mắt đá cẩm thạch thủy tinh lớn nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của cậu, với thứ gì đó như những giọt nước mắt luôn sẵn sàng trực trào bất cứ lúc nào. "Draco Malfoy lại bị thương nặng, đó là lỗi tại Dobby."

"Dobby?" Draco hét lên, che miệng khi nghe thấy giọng nói trẻ con của mình hét to và vỡ ra như thế nào. Cậu nửa trượt, nửa ngã ra khỏi giường để gục xuống sàn bên cạnh Dobby. Nó ở đó, một khuôn mặt bây giờ không thể nhầm lẫn với bất kỳ khuôn mặt nào của con người, mặc dù Draco đã từng thực sự nghĩ rằng tất cả các gia tinh trong nhà trông giống hệt nhau. "Dobby," Draco thở hổn hển, và chống lại sự thôi thúc vòng tay ôm lấy nó. "Dobby, đừng tự trừng phạt bản thân nữa!"

"Dobby là một gia tinh xấu xa," Dobby nói dữ dội, đập đầu một lần nữa. "Dobby đã cố gắng giúp đỡ và làm cho nó tồi tệ hơn, Draco Malfoy đã la hét và khóc và Dobby không thể ngăn nó-"

"Dobby, mày đang nói về cái gì vậy, dừng lại đi!" Draco cố ngăn chặn đầu của Dobby va với đầu kim loại của bàn cạnh giường ngủ để chặn lại sự trừng phạt bản thân của nó. "Nó không còn đau nữa! Đáng lẽ nó phải mất cả đêm, nhưng..." cậu nhìn vào chiếc đồng hồ của Bệnh xá và mỉm cười. "Chỉ mới qua nửa đêm thôi, Dobby, và nó không đau chút nào. Tao chỉ hơi buồn ngủ, và ngất đi một tý."

"Draco Malfoy đã phải chịu đựng rất nhiều," Dobby lo lắng nói, "Và Dobby không thể nhìn Draco Malfoy đau đớn như lúc bị Lucius Malfoy trừng phạt một lần nữa."

Thật nhục nhã, Draco cảm thấy nước mắt chảy ra. "Làm sao? Tao nghe nói gia tinh nhà không có phép thuật chữa bệnh, phải không?" Draco nhớ một có một con tinh nhà vô danh nào đó, khi cậu chỉ mới bốn hoặc năm tuổi, khóc lóc xin lỗi vì không thể giúp đỡ khi Draco ngã với một mảng rách da đầu gối, mặc dù cơn thịnh nộ trẻ con của Draco chắc chắn đã khiến con gia tinh đó bỏ đi và tự trừng phạt bản thân vì điều đó.

"Không," Dobby buồn bã nói, "Hoặc Dobby sẽ giúp đỡ nhiều hơn, nhưng Draco Malfoy phải đợi quá lâu để lọ thuốc có tác dụng. Vậy là Dobby đã sử dụng ma thuật của Dobby để tăng tốc độ nó-" Ý nghĩ rằng gia tinh có thể làm điều gì đó như vậy sẽ thật đáng sợ từ một ý nghĩ khác trong đầu Draco. "Nhưng nó khiến Draco Malfoy đau đớn tột cùng, Dobby không biết phải làm gì..."

"Tất cả đau đớn đến cùng một lúc, tao nghĩ," Draco thở dài, "Nhưng khoong sao cả, tao vui vì đã vượt qua nó được rồi. Không có gì kinh khủng hơn việc cứ phải chịu cơn đau đơn đó, không một giây nào, vậy nên, tao biết ơn vì bản thân đã ngất xỉu vì nó quá đau đấy, cảm ơn, Dobby, mày đã cứu tao một lần nữa, đừng cố trừng phạt bản thân..."

"Dobby đang nghĩ Draco Malfoy sẽ tức giận với Dobby," Dobby nói rụt rè, dường như từ bỏ nỗ lực đập đầu của mình, "Bởi vì Dobby không đến Hogwarts như Draco Malfoy muốn." Draco lắc đầu. Nếu Voldemort đưa cậu ra khỏi cơn ác mộng chữa lành xương đó, cậu khá chắc chắn rằng mình sẽ mất đi toàn bộ cơn giận dữ đối với người đàn ông này.

"Và Dobby đã cố gắng, nhưng những gia tinh nhà ở Hogwarts nói rằng ở đây đã có quá nhiều và không có chỗ cho Dobby, và hiệu trưởng nói Dobby phải tìm việc ở nơi khác trước khi Hogwarts có thể nhận Dobby. Và Dobby đang tìm kiếm một ngôi nhà mới có thể trả tiền cho Dobby, bởi vì Dobby bây giờ là một yêu tinh tự do..." Tai của Dobby dường như bật lên, niềm tự hào có thể nghe thấy trong giọng nói của nó, trước khi mắt nó lại buồn bã. "Và Dobby đã đi khắp nước Anh và thậm chí cả nước Mỹ, nhưng Dobby không tìm thấy bất kỳ phù thủy nào sẽ trả tiền cho Dobby." Draco có thể nói với nó và Hogwarts điều đó. "Dobby không muốn làm Draco Malfoy lo lắng. Và Dobby nghĩ rằng Draco Malfoy đang làm tốt và an toàn ở Hogwarts, nhưng sau đó Dobby nghe nói rằng có Phòng chứa bí mật được mở ở đó, vì vậy Dobby phải đến và bảo vệ Draco Malfoy và Harry Potter!"

Vào cuối bài phát biểu dài này, Draco có thể cảm thấy nước mắt chảy xuống khuôn mặt mình, mặc dù cậu không chắc bao nhiêu chỉ là dư chấn của cơn đau từ xương mọc lại. Cậu đã kiệt sức, đến mức hoàn toàn trống rỗng, nhưng cuối cùng, mọi thứ ổn rồi. "Bây giờ mày đang làm việc ở Hogwarts à, Dobby?"

Dobby trông buồn bã hơn. "Không, Draco Malfoy, Dobby hỏi lại và họ nói không, và Dobby không nên ở lại, nhưng Dobby đang trông chừng Draco Malfoy. Nếu Draco Malfoy có thể biết điều đó có nghĩa là gì, thì Draco Malfoy là một phù thủy thuần chủng nhưng đã tự đánh mình để bảo vệ Dobby! Giống như Harry Potter! Dobby nhớ lại khi người.chớ.gọi.tên đang ở đây."

Dobby bồn chồn với những chiếc cúc áo trên chiếc áo mà nó mặc, đủ dài để gần như che toàn bộ đôi chân: chiếc áo mà Lucius đã ném để giải thoát nó, chiếc cúc áo trắng của Draco bị vấy bẩn sau khi bị cha trừng phạt, và bây giờ tỏa sáng một màu trắng sạch lấp lánh khắp người.

"Hiệu trưởng nói Dobby không thể ở lại vì Dobby biết Draco Malfoy."

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân vang lên trong Bệnh xá và Dobby đẩy một ngón tay vào miệng mình, trước khi quay lại để đưa nó như một lời cảnh báo cho Draco. Draco đặt một ngón tay lên miệng mình để thừa nhận, trước khi nhìn xung quanh giường và bàn để nhìn về phía trước của một bên cửa. Cụ Dumbledore đang đi vào, mặc một chiếc áo choàng len dài và một chiếc mũ ngủ. Cụ đang bê cái đầu trông giống như một bức tượng, và Draco nhận ra

McGonagall xuất hiện một giây sau đó, mang phần chân. Cùng nhau, họ kéo cậu bé lên giường, trước khi cụ Dumbledore thì thầm điều gì đó với McGonagall và bà ấy rời đi, trở lại với bà Pomfrey, người đang mặc một chiếc áo len trên váy ngủ của mình. Tay Madam dường như run rẩy khi nhìn thấy bức tượng của một cậu bé đang chờ trên chiếc giường đó, một tiếng thở hổn hển phát ra từ khuôn mặt bình thường không lay chuyển của bà nghe có vẻ kỳ lạ trong đêm.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Bà Pomfrey thì thầm với cụ Dumbledore, cúi xuống cậu bé trên giường mà Draco vẫn không thể nhớ được tên của nó.

"Một cuộc tấn công khác," cụ Dumbledore nói. "Một học sinh tìm thấy trò ấy ngay bên ngoài bậc thang dẫn đến Owlery. Nhìn bề ngoài, trò ấy đã gửi một lá thư đêm khuya cho cha mẹ mình, mô tả trận đấu Quidditch." Cụ đưa cho bà Pomfrey một lá thư chưa được gửi, và bà thở hắt ra.

Draco nhìn qua cậu bé hóa đá dưới ánh trăng, và cái tên vẫn không đến với cậu. Một cái gì đó có chữ C, có thể, hoặc một chữ F, một cái tên vô lý nào đó... Nhưng đó là cậu bé mà cậu nhớ là người đầu tiên, người mà đã chụp cậu trên sân hôm nay, với máy ảnh vẫn nằm trong bàn tay đông cứng dang ra.

"Hóa đá?" bà Pomfrey thì thầm.

"Vâng," giáo sư McGonagall nói. "Nhưng nếu Katie Bell cũng không viết thư cho cha mẹ trò ấy về trò chơi... và nếu Albus không trên đường xuống cầu thang để mua sô cô la nóng, ai biết được điều gì có thể xảy ra..."

McGonagall nghĩ rằng cậu bé có thể đã có được một bức ảnh của kẻ tấn công mình, điều này sẽ rất tuyệt vời để giải tỏa Draco khỏi nghi ngờ. Nhưng cậu dường như không thành công hơn lần đầu tiên, khi hơi nước và mùi nhựa cháy tràn ngập không khí, và cụ Dumbledore trịnh trọng nói, "Điều đó có nghĩa là Phòng chứa bí mật thực sự đã được mở."

Vâng, thầy thật sự nghĩ vậy?

Draco gần như có thể bắt đầu cười vì những nỗ lực của cậu với cuốn nhật ký đã thay đổi bất cứ điều gì như thế nào, nếu Dobby không ở đó với một ngón tay vẫn còn trên môi. McGonagall hỏi, "Nhưng Albus... chắc chắn... Ai?"

"Câu hỏi không phải là ai," Draco nghe cụ Dumbledore nói, "Câu hỏi là, làm thế nào..."

Và rồi ánh mắt của cụ Dumbledore dường như rơi vào chiếc giường trống rỗng của Draco.

"Trò Malfoy," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói. "Trò có muốn tham gia cùng chúng ta không?"

Khi Draco miễn cưỡng bước ra từ phía sau giường, cả hai người phụ nữ đều sững sờ khi nhìn thấy cậu đứng trong bộ đồ ngủ, xương được tái tạo hoàn toàn. "Lọ thuốc đó lẽ ra phải uống..." Bà Pomfrey bắt đầu.

Và yêu tinh nhà Gryffindor dũng cảm nhất trong lịch sử phải có tiếng nói của mình. "Draco Malfoy không làm gì sai!" Dobby phản đối. "Dobby đã giúp cậu ấy chữa lành nhanh hơn! Dobby đánh thức Draco Malfoy và bảo cậu ấy im lặng khi Hiệu trưởng Dumbledore đến!" Khi ánh mắt của Dobby hướng lên hình dạng nằm sấp của một phù thuỷ sinh Muggle hóa đá, Draco nhìn khuôn mặt nó trở nên kém tự tin, nhưng không kém phần kiên quyết chống lại ba giáo sư nếu họ có ý định làm hại hoặc chỉ trích Draco.

Một lần nữa, hai người phụ nữ trông ngạc nhiên hơn cụ Dumbledore. "Dobby," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói. "Thật là một bất ngờ thú vị khi gặp lại nhau sớm như vậy."

"Có phải là gia tinh của nhà Malfoy không?" McGonagall hỏi, nghe có vẻ kinh hoàng khi thấy Dobby ở đó, như thể Draco đã sống ở trường này cho đến nay với một người hầu riêng.

"Nói một cách nào đó," cụ Dumbledore bình tĩnh nói. "Dobby đã từng phục vụ tại Malfoy Manor, nhưng đã được trả tự do, như quần áo cho thấy. Dobby đã tìm đến Hogwarts với mong muốn tìm được một công việc trả lương. Poppy, minerva, ta rất buồn nếu như phải nói chúng ta hoàn toàn không thể làm gì hơn cho trò Creevey tối nay." Colin Creevey, là tên đó. "Có lẽ tôi nên xin phép để nói chuyện với trò Malfoy và ngươig bạn kiên trì của trò ấy."

Ý nghĩ về việc McGonagall rời đi khiến máu của Draco trở nên lạnh lẽo. Cậu có một số sự tôn trọng thận trọng đối với McGonagall, đặc biệt là sau khi bà ấy đã vẽ sơ đồ du hành thời gian cho cậu vào năm đầu tiên. Và sự hiện diện của cụ Dumbledore không bao giờ ngừng đưa một phần tâm trí của cậu trở lại Tháp Thiên văn học vào một đêm khủng khiếp đó. Cụ Dumbledore càng chú ý vào Draco, đầu óc cậu càng trở nên tồi tệ hơn.

McGonagall đang nhìn Draco như thể cậu đã làm điều gì đó kỳ lạ không thể diễn tả được. "Trò không tranh cãi việc hiệu trưởng gọi gia tinh này là bạn của mình sao?"

Draco nhún vai, mặc dù cậu biết mình có thể liên quan đến Dobby trong những điều khủng khiếp bằng cách thành thật. "Tại sao không ạ? Con còn chẳng còn bất kỳ người bạn nào khác."

Miệng cụ Dumbledore mỉm cười nhẹ. "Severus đã nói rằng trò ấy có một số đam mê với những điều kịch tính khó giải thích. Chúc ngủ ngon." McGonagall và Pomfrey để ba người họ một mình ở  bệnh xá với thi thể hóa đá. Draco liếc nhìn Dobby, chỉ để thấy con gia tinh trông rất xúc động khi Draco ngầm gọi nó là bạn của mình. Nhưng Dobby dường như bình tĩnh và kìm nén bất kỳ dấu hiệu cuồng loạn nào khi ánh mắt của cụ Dumbledore rơi thẳng vào họ.

"Giáo sư có nghĩ con là Người thừa kế của Slytherin không?" Draco hỏi.

Marcus Flint luôn thích nói rằng hàng thủ tốt nhất là một cuộc tấn công tốt. Ý anh ta là một cuộc tấn công mạnh mẽ của Bludgers về phía cầu môn, nhưng dù sao nó cũng xuyên qua đầu Draco.

"Sao cơ?" Cụ Dumbledore hỏi, và nhìn chằm chằm vào Draco qua cặp kính của mình, trông giống như một ông già vô hại nhất trên thế giới. "Ta giành một lời khen cho con vì sự dũng cảm và ý chí tinh thần cao sau một tai nạn giường như đã nghiền nát cơ thể mình như vậy."

Draco cố gắng đuổi sự chán ghét ra khỏi mắt mình, nhưng chết tiệt tất cả, nếu có ai đó có thể nhận ra Draco không phải như những gì Potter nghĩ, thì đó phải là cụ Dumbledore, người đã nói như thể ông đã biết ai đã mở Phòng chứa bí mật. Không phải là vấn đề ai mà là làm thế nào. Trừ khi cả hai đều biết là Draco trong tâm trí họ, nhờ pha nguy hiểm mà Draco đã thực hiện với cuốn nhật ký cùng với rất nhiều người khác.

"Con biết bản thân luôn là sự nghi ngờ của mọi người ở Hogwarts," Draconói, và nghe thấy Ron trong đầu ddang bắt đầu xa xả, Đó là rắc rối khi cậu nguyền rủa mọi người. Nó khiến mọi người nghĩ rằng cậu có thể, cậu biết đấy, nguyền rủa mọi người. "Con biết rằng mọi người luôn nghĩ con sẽ sớm trở thành một loại phù thuỷ hắc ám ghê tởm, bởi các hành động của chính mình, nhưng con chỉ số làm thế để không bị làm phiền. Cho đến bây giờ, khi bị nghi ngờ thì con cũng không ngạc nhiên. Nhưng nếu vì thế mag Dobby không được nhận làm việc ở đây thì không công bằng, nó không tuân lệnh theo con hay bất kì ai khác, không một ai cả. Dobby giúp con chỉ vì đó là sự lựa chọn của nó, nó thực sự không cần nơi nào khác để đi..."

"Thật kỳ lạ mà cuộc sống đôi khi có thể đặt trước mắt chúng ta," cụ Dumbledore trầm ngâm, dường như đang ở một thế giới khác. "Người thừa kế hợp pháp cuối cùng còn sống của những gia tộc cổ xưa của Malfoy Black... cầu xin quyền của một gia tinh tự do. Đó một điều tuyệt vời, sau rất nhiều năm trên thế giới này, ta rất ngạc nhiên."

"Đó không phải vấn đề chúng ta cần nói lúc này," Draco lẩm bẩm, và nhìn xuống Dobby, con gia tinh đang ngẩng đầu giữa cụ Dumbledore và Draco để xem họ như một trận đấu thể thao. "Điều đó không công bằng-"

"Draco," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói, "T không từ chối Dobby có một chỗ làm việc ở đây vì trò là một người nguy hiểm nào đó, mà vì ta thấy có vẻ như trò đang cảm thấy không thoải mái. Rất không vui." Bất kỳ lời nói nào cũng khô cạn trong cổ họng Draco. "Ta đã quan sát, và chủ nhiệm Nhà cũng đồng ý như vậy, rằng trò đang gặp khó khăn với những đứa trẻ khác ở Hogwarts. Trò dành quá nhiều bữa ăn một mình giữa các yêu tinh nhà, thay vào đó gắn bó với họ trong bếp. Rút lui khỏi phần còn lại của những phù thuỷ bằng tuổi thường xuyên là không lành mạnh, Draco. Và nếu có một gia tinh quen thuộc với trò làm việc tại đây chỉ càng tạo thêm cái cớ để trò dành thời gian của mình với những con gia tinh thay vì là những ngươig bạn... điều này thật sự không tốt. Có thể ta vẫn luôn thấy tiếc cho Dobby, nhưng nhiệm vụ chính của ta vẫn là chăm sóc và đảm bảo mọi điều toits cho những đứa trẻ của mình, để Dobby ở đây sẽ không tốt cho trò..."

"Vậy nếu con thật sự thích những con gia tinh nhà hơn con người thì sao?" Draco buột miệng, hai tay siết chặt nắm đấm ở hai bên. "Con người thật khủng khiếp. Chính con cũng biết, bản thân là một người tồi tệ, điều đó còn tệ hơn rất nhiều..."

"Draco Malfoy không khủng khiếp!" Dobby ngắt lời, đôi mắt đá cẩm thạch rực rỡ. "Dobby sẽ không nghe Draco Malfoy nói xấu bản thân, ngay cả khi ở một mình!"

Draco đặt đầu vào tay, cảm thấy như một thằng ngốc tồi tệ nhất trên thế giới vì đã nổ tung trước mặt cụ Dumbledore, khi cậu đã quá nghi ngờ bản thân mình. "Con hiểu tại sao cụ không muốn thuê Dobby, Hiệu trưởng, nhưng con-" Draco cắn môi. Đó là một sự hy sinh nhiều hơn những gì cậu có thể mong đợi để miễn cưỡng ép buộc, "Con sẽ bắt đầu các bữa ăn của mình trong Đại sảnh đường, nỗ lực hàn gắn mối quan hệ với những người bạn năm hai khác, con hứa-Dobby không còn nơi nào để đi cả, đó là lỗi của con khi nó được thả tự do." Merlin, cậu hy vọng cụ Dumbledore sẽ không hỏi về câu chuyện đó.

"Tốt lắm, Draco," cụ Dumbledore nói sau một lúc  suy nghĩ. "Với những lời hứa đó - và chắc chắn rằng  chủ nhiệm của trò sẽ giám sát kĩ vấn đề này - Dobby sẽ nhận được công việc trả lương ở Hogwarts."

Nụ cười của Draco không rời khỏi mặt cho đến khi cậu ngủ thiếp đi, ngay cả với khuôn mặt hóa đá của cậu bé kia đang nhìn chằm chằm vào minh.

Nụ cười đó không kéo dài lâu khi cậu trở lại giữa những đứa trẻ của Hogwarts, những người không nói gì ngoài cuộc tấn công vào người dường như được gọi là Creevey. Với cách Draco được nhìn thấy đang chụp Creevey, trong khi cậu chỉ đang cố chụp ảnh cơ thể bị thương của mình, sự nghi ngờ đối với Draco dường như đã tăng lên. Draco không ở trong ký túc xá năm thứ hai của mình, mà ở một mình trong bệnh xá, vì Draco không thể để Dobby đi ra ngoài để nói với họ rằng cậu cũng ở đấy lúc đó. Sẽ là thời điểm tồi tệ để cậu phải xuất hiện trở lại trong các bữa ăn.

Mặc dù cách Potter cứ nhìn chằm chằm vào Draco hết bữa này đến bữa khác, ngày này qua ngày khác, khiến người ta có thể nghĩ rằng cậu ta đang mong chờ khoảnh khắc Draco triệu hồi một con quái vật và hóa đá lũ Hufflepuff, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.

Những tuần sau đó sẽ vô cùng cô đơn nếu không có Dobby đến Hogwarts vào đúng thời điểm. Con người cũ của Draco—nếu nhìn thấy cảnh tượng này—hẳn sẽ kinh hoàng khi chứng kiến chính mình qua đêm trong một hành lang lạnh lẽo, thay vì tận hưởng mê cung Slytherin quyến rũ, sáng sủa và ấm áp. Cậu cố gắng dạy một gia tinh chơi cờ phù thủy, điều mà chính Draco của trước đây cũng không thể tin nổi. Nhưng những nỗ lực để trở nên thân thiện hơn với các bạn cùng lớp ở Slytherin chỉ mang tính bề ngoài. Cậu vẫn xuất hiện cùng họ ở nơi công cộng, đặc biệt là trong các bữa ăn, nhưng ngoài những lần gặp gỡ ấy, không có gì khác xảy ra.

Dobby thì luôn tỏ ra hạnh phúc khi gặp Draco, chưa bao giờ bỏ lỡ một ván cờ nào vào mỗi tối trong tuần. Trong khi đó, Draco dành cuối tuần để bay lượn trên chổi, nhưng sự hiện diện của cậu dường như chỉ khiến những học sinh năm hai khác của Slytherin thêm căng thẳng. Cảm giác đoàn kết ngắn ngủi mà họ có được khi cùng nhau kéo Draco ra khỏi sân Quidditch sau trận thua đau đớn trước Gryffindor đã tan biến như làn khói. Ngay cả Pansy cũng trở nên lạnh nhạt mỗi khi cánh cửa đóng lại, và tất cả chỉ vì một lý do duy nhất: Draco không chịu thừa nhận rằng cậu là Người thừa kế của Slytherin.

Cậu đang gặt hái những gì mình đã gieo—những lời đồn đại về việc gia đình Malfoy nuôi quái vật và thực hành ma thuật hắc ám sau những tấm rèm giường đã lan truyền khắp nơi. Sự tôn trọng mà trước đây mọi người dành cho Draco giờ đây có một sắc thái khác biệt, đầy xa cách và dè chừng. Đội Quidditch của Slytherin, thay vì trách mắng Draco vì trận thua, lại chỉ càng trở nên lạnh lùng hơn với cậu. Nhưng đáng buồn nhất vẫn là những người bạn cùng năm mà cậu đã lớn lên bên cạnh—họ coi sự im lặng của Draco như một sự phản bội cá nhân. Họ đã sẵn sàng chào đón cậu trở lại, đã sẵn sàng tha thứ cho tất cả những gì liên quan đến "Máu Bùn", miễn là Draco không còn qua lại với Gryffindor nữa. Cậu đã khiến họ thất vọng sâu sắc.

Mỗi khi Draco bước đi trong hành lang, một nửa số học sinh từ các Nhà khác đều né tránh, vội vã rời đi.

"Nếu cậu không muốn mọi người biết Người thừa kế của Slytherin đã trở lại," Blaise chậm rãi hỏi, ánh mắt dò xét, "thì tại sao cậu lại viết nó lên bức tường đó?"

"Blaise, tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Tôi không phải là Người thừa kế của Slytherin!" Draco gằn giọng, cảm thấy bực bội vì sự ngoan cố của bạn mình.

"Chà, nếu cậu muốn chơi theo cách đó." Blaise nhún vai đầy hờn dỗi, rồi lướt đi, để lại Draco đứng đó với cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Blaise lịch sự nhưng ngắn gọn với Draco, không còn chủ động đi cùng cậu đến lớp nữa.

Pansy, ngược lại, đã tặng cậu một món quà trong tuần đầu tiên sau khi Creevey bị hóa đá—một chiếc ghim cài áo hình rắn bạc vô cùng tinh xảo, đôi mắt nạm ngọc lục bảo lấp lánh sắc lạnh. Cô tuyên bố mình đã biến hình nó thay vì mua.

"Cái này là gì?" Draco hỏi, lật nó trong tay, cảm nhận bề mặt mượt mà của kim loại. "Một loại bùa hộ mệnh nào đó à?" Dạo gần đây, việc buôn bán bùa hộ mệnh và các loại vật phẩm tương tự ở Hogwarts đã tăng vọt theo cách đáng kinh ngạc. Nhưng nếu đây thực sự là sản phẩm biến hình của Pansy, thì hẳn cô ấy có kỹ năng đáng nể. Một bất ngờ thú vị—có lẽ họ thực sự có một điểm chung hiếm hoi. Biết đâu cô ấy còn có thể dạy cậu một chút về chạm khắc bạc, nếu như cô có thể bỏ qua tất cả những thứ—

"Đó là một chiếc ghim cài áo choàng," Pansy đáp đầy kiêu hãnh. "Cậu có thể đeo nó để cho tất cả đám ngu ngốc ngoài kia thấy rằng Người thừa kế của Slytherin xứng đáng được kính trọng."

Draco suýt sặc nước bí ngô. Pansy, nhầm lẫn biểu cảm của cậu là bị xúc phạm, tiếp tục bằng giọng điệu nghiêm túc một cách đáng sợ. "Ôi, tôi xin lỗi, Draco. Tôi biết Người thừa kế xứng đáng có một chiếc vương miện, nhưng họ sẽ không cho phép cậu đội vương miện đến lớp, vì vậy..."

"Pansy!" Draco rít lên, cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. "Tôi không phải là Người thừa kế của Slytherin! Tôi không thể đeo cái này nếu nó có ý nghĩa như thế! Tôi không muốn mọi người tiếp tục nghĩ rằng đó là tôi!"

"Được rồi!" Pansy rít lại, mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Vậy thì giữ lấy! Làm bất cứ thứ gì cậu muốn với nó! Bán nó cũng được! Tôi không quan tâm!"

Pansy dành vài tuần tiếp theo để phớt lờ Draco hoàn toàn, đồng thời ra sức tán tỉnh mấy đứa năm ba mỗi khi cậu ở gần—như thể chưa ai từng nói với cô rằng cậu đồng tính.

Trong khi đó, Vince và Greg bắt đầu có những hành động kỳ lạ. Họ liên tục cố gắng chia sẻ thức ăn của mình cho Draco trong bữa ăn. Ban đầu, cậu nghĩ rằng đó chỉ là một dấu hiệu hơi kỳ quặc nhưng ngọt ngào—một cách thể hiện rằng họ vẫn nhớ đến cậu. Xét cho cùng, thức ăn đối với họ chẳng khác gì một loại tiền tệ quý giá, và đây hẳn là cách họ bày tỏ sự quan tâm. Thật tử tế, dù hơi lạ lùng. Nhưng rồi, Draco bắt đầu nhận ra một sự thật đáng lo ngại: cậu đã từ chối họ quá nhiều lần.

Một tối nọ, trong Đại Sảnh Đường, Greg đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt lo lắng. "Nhưng... con quái vật sẽ không đói sao, Draco?"

Trong một khoảnh khắc, bộ não của Draco ngừng hoạt động. Cậu chớp mắt. "...Greg," cậu chậm rãi nói, "cậu vừa nói cái quái gì vậy?"

"Cậu nên lấy thức ăn thừa của chúng tôi, Draco," Vince sốt sắng thêm vào, đẩy một ổ bánh mì về phía cậu. "Chúng tôi muốn giúp đỡ."

"Cậu không nên một mình gánh vác trách nhiệm tiết kiệm thực phẩm cho tất cả," Greg gật đầu đồng tình, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Draco đặt chiếc nĩa xuống, chà tay lên thái dương như thể đang có một cơn đau đầu khủng khiếp. "Vince. Greg. Gần đây hai cậu có vô tình nuốt phải lọ thuốc lạ nào không?"

Nhưng thay vì phản bác, Vince và Greg lại nghiêng người vào gần hơn, ánh mắt lấp lánh một cách đầy âm mưu—giống hệt như những ánh mắt tôn thờ mà họ từng dành cho Draco trong những năm tháng trước đây.

"Đừng tỏ ra như thể chúng ta bị điên, Draco," Vince nói, nở một nụ cười đầy hàm ý. "Đừng lo lắng. Chúng tôi đứng về phía cậu."

"Chúng tôi có thể giúp cậu cho con quái vật ăn," Greg thì thầm đầy háo hức.

"Sẽ thật tuyệt nếu cậu cho chúng tôi gặp nó," Vince rên rỉ. "Ý tôi là... nếu nó an toàn..."

"Làm ơn để chúng tôi gặp con quái vật," Greg rên rỉ theo, gần như nài nỉ.

Và đó là giới hạn cuối cùng của Draco. Cậu đập mạnh nắm đấm xuống bàn, khiến vài học sinh xung quanh giật mình quay lại nhìn.

"Tôi không phải là Người thừa kế của Slytherin!" cậu gầm lên, nỗ lực kiềm chế cơn bốc đồng muốn ném thẳng cái ổ bánh mì vào mặt Vince. "Vậy nên hai cậu có thể tự mình ăn nó!"

Vince và Greg thật sự đã ăn, nhưng họ làm điều đó với bầu không khí tổn thương đến mức Draco cảm thấy như mình vừa đá một con cún con. Hai người họ—những kẻ đã dành cả thập kỷ đầu tiên trong đời để dính chặt lấy Draco—bây giờ đang ngồi đó, trông như thể vừa bị từ chối một cách tàn nhẫn quyền được ghé thăm con quái vật cổ xưa chuyên hóa đá học sinh.

Millie luôn là người nhạy cảm nhất trong nhóm họ, vì vậy Draco thực sự khó chịu khi nhận ra cô đang cố gắng giữ con mèo yêu quý của mình, ông Wilberforth, tránh xa cậu. Dù không quá rõ ràng, nhưng Millie bắt đầu bước lên chắn trước con mèo mỗi khi Draco đến gần, hoặc vội vã xua nó đi khi thoáng thấy mái tóc vàng rực rỡ của cậu.

Cuối cùng, sau hai tuần kiên nhẫn chịu đựng—kể từ khi Creevey bị hóa đá—Draco không thể chịu nổi nữa. Cậu kéo Millie sang một bên trên đường đến Đại Sảnh Đường vào bữa tối, cúi xuống nói thật nhỏ, thật chậm rãi vào tai cô:

"Millicent, tôi không cố giết con mèo của cậu. Được chứ? Tôi không phải là Người thừa kế của Slytherin!"

Millie nhìn cậu chằm chằm một lúc, không nói gì cả. Nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cô tin lời cậu. Và điều tồi tệ nhất là, cô cũng chẳng đối xử với Draco tệ hơn hay tốt hơn sau đó—chỉ đơn giản là không thay đổi gì cả.

Tuy nhiên, ít nhất ông Wilberforth cũng không còn bị xua đuổi khi Draco ở gần.

Và sau đó là Theo.

Draco luôn tự tâng bốc mình rằng Theo có một điểm yếu với cậu. Đó là một suy nghĩ khá an ủi, ngay cả khi Draco đủ tỉnh táo để nhận ra rằng mình có thể không hoàn toàn khách quan khi đánh giá điều đó.

Thật tốt nếu cậu có thể hướng sự chú ý của mình sang Theo, làm cho bản thân trở nên ngọt ngào với Theo hơn, và nhờ đó giảm bớt nỗi ám ảnh về Potter—một trong những mục tiêu lớn nhất của cậu trong năm nay. Cậu đã từng nghĩ rằng điều đó có thể thành công, đặc biệt là vào mùa hè sau khi cha cậu bị tống vào Azkaban. Nhưng rồi, chỉ cần một giây nghĩ đến Potter thôi cũng đủ khiến mọi người xung quanh đều trở nên buồn tẻ—chứ đừng nói đến Theo, người luôn bình tĩnh, hiếu học, ít phô trương, và tích cực cố gắng hòa lẫn vào hậu cảnh.

Draco không còn thích Theo nữa.

Cậu đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng điều đó là sự thật. Nhưng điều đó không làm cho nó bớt đau đớn, khi ngay cả Theo cũng không tin rằng cậu không phải là Người thừa kế của Slytherin.

Một ngày nào đó, trong một buổi chiều xám xịt và chán đến phát ngấy ở thư viện, Draco quyết định hành động. Cậu tiến đến bàn của năm hai, nơi Theo đang ngồi, nắm lấy cánh tay cậu ta và kéo cậu vào giữa những kệ sách về Độc dược.

"Theo," Draco nói, giọng thấp và đầy tuyệt vọng, "Tôi không đi đến đâu trong nghiên cứu của tôi về Phòng chứa Bí mật. Cậu luôn học giỏi hơn tôi, cậu có nghĩ rằng mình có thể giúp tôi tìm hiểu về nó không?"

Đó không hoàn toàn là sự thật, nhưng Draco không định để Theo có thời gian suy nghĩ về điều đó.

"Hoặc ít nhất," cậu nhanh chóng bổ sung, "chỉ tôi đúng hướng?"

Thư viện Hogwarts đã thiếu trầm trọng những tựa sách hữu ích về chủ đề này. Draco nghi ngờ rằng Granger đã chôm chỉa tất cả chúng trước.

Theo chớp mắt nhìn Draco, ánh mắt xanh toát lên vẻ không chắc chắn một cách đáng yêu. "Tại sao cậu cần nghiên cứu Phòng chứa Bí mật khi cậu là Người thừa kế của Slytherin?"

Draco rên rỉ trong thất vọng. "Theo, vì lợi ích của Salazar—"

Nhưng cậu không kịp nói hết câu thì một tiếng động nhẹ vang lên từ một góc khuất giữa các giá sách. Draco cứng người. Cậu đã lo lắng suốt cả cuộc trò chuyện rằng ai đó có thể nghe lén, và đúng như dự đoán, đã có người ở đó.

Với một cảm giác khó chịu lẫn bất lực, cậu quay đầu lại—chỉ để thấy Potter đang đứng đó.

Dĩ nhiên.

Dạo gần đây, Potter luôn lảng vảng đâu đó gần cậu, như thể không thể rời xa một giây nào. Nhưng lần này, đây thực sự là một thảm họa. Tùy vào những gì Potter nghe được, cậu ta có thể đã có đủ bằng chứng để buộc tội cậu—Draco Malfoy, đứng gần, thì thầm với một Slytherin khác trong thư viện, trong khi cả nhà Slytherin đều khẳng định rằng cậu là Người thừa kế của Slytherin...

Hoàn toàn không có lợi cho cậu chút nào.

Draco đỏ mặt dữ dội, một phần vì tức giận, một phần vì bối rối, và cắn ra từng từ một cách sắc bén:

"Đến lấy sách cho Granger, Potter?" Cậu gầm gừ. "Nếu cậu đang tìm kiếm thứ gì đó về Phòng chứa Bí mật, đừng bận tâm. Tôi đã kiểm tra toàn bộ khu vực này hai lần rồi. Không phải là cô ấy chưa tích trữ hết những gì không nằm trong Khu Hạn chế rồi đâu."

Potter lẩm bẩm điều gì đó không thể nghe rõ, trước khi quay lưng bỏ đi.

Draco thở hắt ra, nhưng chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì cậu nhận thấy Theo vẫn đang nhìn mình, ánh mắt có vẻ xin lỗi.

"Xin lỗi, Draco," Theo nói nhỏ, "nhưng tôi không nghĩ cậu ấy thực sự nghe thấy—"

"Thôi ngay đi, Theo!" Draco gầm lên, hoàn toàn mất kiểm soát, và đẩy mạnh Theo về phía giá sách Biến hình.

Một loạt sách về Animagus rơi xuống xung quanh Theo, vung vãi trên sàn.

Draco đá vào một quyển với sự căm phẫn vô thức, rồi không thèm quay lại nhìn nữa, rình rập bỏ đi.

Không cần phải nói, Theo đủ thông minh để giữ khoảng cách với cậu sau đó.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.

Ngày hôm sau, Draco nhận được hậu quả ngay lập tức—từ Granger.

Cô chặn cậu lại ở hành lang khu Độc dược vào cuối giờ học, đẩy cậu vào tường và rít lên giận dữ:

"Tại sao cậu lại nói với Harry rằng tớ tích trữ tất cả các sách về Phòng chứa Bí mật?!"

Draco chớp mắt dài, phóng đại, nhìn Hermione như thể cô vừa nói gì đó ngớ ngẩn đến khó tin.

"Ồ, tôi không biết, Hermione," cậu kéo dài giọng một cách châm chọc. "Có lẽ là vì... cậu đang thực sự tích trữ tất cả các cuốn sách trong Phòng chứa Bí mật?"

Hermione khoanh tay, mặt không hề dao động.

"Cậu có biết không," cô nói với giọng điệu trìu mến giả tạo, "cậu đã từng nghĩ cậu trưởng thành hơn so với tuổi của mình chưa?"

Draco thở dài, cố gắng không để giọng mình quá rên rỉ. "Xin lỗi nếu thật bực bội khi tôi không có gì để làm ngoài việc tìm cách xóa tên tôi khỏi danh sách nghi phạm. Vì tôi, cậu biết đấy, không phải là Người thừa kế của Slytherin. Không ai tin điều đó..."

"Tớ tin điều đó, Frankenstein," Hermione nói thản nhiên.

Draco khựng lại, cảm thấy không thoải mái dưới cái nhìn kiên định của cô.

Rồi Hermione giơ cổ tay lên, để lộ một chiếc vòng tay bạc với hình khắc tinh xảo của nữ thần Brigid.

"Tớ đã bắt đầu tự hỏi," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, "cậu sẽ khắc nữ thần nào cho tớ vào Giáng sinh này?"

Draco nhếch môi, giọng chua chát. "Và tôi nhận được gì? Một chiếc hoodie khác của Arsenal?"

Hermione mím môi. "Cái gì? Không, Draco, không phải vậy—"

"Ngoại trừ không, đúng không?" Draco cắt ngang, giọng châm chọc sắc bén hơn. "Cha cậu đã rút lại lời mời đó sau khi thấy cha tôi trông như thế nào. Phải không?"

Hai má Hermione đỏ bừng. "Không, Draco! Không phải vậy— cậu phải biết, vé cho trận đấu đầu tiên trên sân nhà đắt quá, gia đình tớ không thể chi trả—"

Draco lẩm bẩm, gần như không nhìn vào cô. "Tôi đã nói tôi sẽ tự trả tiền. Cho tất cả các cậu nếu thích. Không phải là tôi không có đủ tiền—"

"Ý cậu là cha cậu có."

Draco cứng người.

"Và điều đó không được tính, phải không?" Cậu lặng lẽ hỏi, giọng không còn châm chọc nữa mà chỉ đơn giản là mệt mỏi.

Hermione khựng lại, nhưng rồi thở dài. "Tớ xin lỗi nếu cậu thực sự muốn đi đến vậy..." Cô nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, như thể vừa nhận ra điều gì đó mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây. "Cậu chưa bao giờ nói, Draco. Cậu chỉ luôn suy nghĩ mà không bao giờ nói. Và chỉ vì chúng tớ không muốn dùng tiền của cha cậu không có nghĩa là nghĩ khác về cậu..."

Draco cười khẩy, một tiếng cười đầy bất mãn.

"Cô gái hầu như không dành thời gian cho tôi trong một tháng qua đang nói điều đó," cậu cười gằn, chỉ để rồi đảo mắt, lơ đãng vuốt nhẹ lên cây thánh giá St. Brigid trên vòng tay Hermione.

"Ồ, tôi biết, lỗi của những chiếc xe buýt sai lầm," cậu lẩm bẩm. "Họ không muốn cậu ở gần tôi, phải không? Sợ rằng tôi sẽ hóa đá cậu ngay khi có cơ hội? Cậu có nên mạo hiểm tiếp xúc nhiều như vậy với kẻ triệu hồi quái vật đáng sợ không?"

Hermione nhìn cậu chằm chằm, nhưng lần này, ánh mắt cô không phải tức giận, mà là đắn đo.

Rồi cô khẽ thở dài.

"Tớ không tích trữ sách. Chỉ là không có nhiều thứ về Phòng chứa Bí mật, tớ đã kiểm tra hết rồi," cô nói. "Và dù sao thì tớ cũng đang làm nghiên cứu khác ngay bây giờ."

Draco nheo mắt.

"Cậu đang làm gì?"

Hermione do dự, cắn môi.

"...Tớ chưa thể nói," cô thì thầm.

Draco trừng mắt nhìn cô, không tin tưởng. "Ồ, tuyệt vời," cậu lầm bầm.

Hermione ngẩng lên, đôi mắt sáng lên với một sự quyết tâm mãnh liệt.

"Nhưng hãy nghe tớ này, Draco," cô nói chậm rãi, "Nếu tớ thành công, tớ sẽ đá cả Harry và Ron nếu có thể vì đã nghĩ sai về cậu, mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn. Tớ hứa."

Draco không nói gì.

"Đó là lý do tại sao tớ dành nhiều thời gian với họ, Draco," Hermione tiếp tục, giọng thực sự khẩn khoản. "Vì vậy tớ có thể thuyết phục họ rằng cậu vô tội! Tớ có một nghiên cứư này, tớ chưa thể nói cho cậu biết, nhưng nó dành cho cậu..."

Draco cắn chặt răng.

Cảm giác trong lồng ngực cậu rất lạ. Một thứ gì đó nóng bỏng. Một thứ gì đó không quen thuộc. Một thứ gì đó mà cậu không biết phải làm thế nào với nó.

Hermione đang cố gắng giúp cậu.

Hermione, người luôn ghét những gì cậu đại diện, người luôn phản bác cậu không chút do dự, đang dành thời gian của mình chỉ để bảo vệ cậu.

Draco nuốt khan, rồi chỉ đơn giản nói:

"Tốt thôi."

Sau đó, quay đi.

____________________
Dray của bộ này đúng là con trai của 'Mione, biết ơn vì có thể làm lại và có người bạn như thế này. Vì ẻm đang giận nên vẫn xưng tôi-cậu với 'Mione nha, chứ bình thường là tớ-cậu haha.

Cmt mạnh mẽ vô các nàng, mỗi ngày 1 chương =))
Cứ phải seeding thế này mí người mới cmt cho toi vui, mí người tệ lắm :))

Biết sao tui muốn đẩy nhanh không, vì hai đứa chúng nó vờn nhau đến tận quyển 4 mới có nụ hôn đầu các bà ơi :)) hôn xong còn vờn chán, ngược chán mới xác định quan hệ, bố sư hai ông cụ;)

Thử thách cuối ngày, đố mọi người ai là người mở phòng chứa bí mật, gợi ý là các nhân vật xuất hiện trong chương này, đúng tặng ngay 1 chương:)) số người trả lời đúng cứ việc x số chương lên, ý sời, mại dô~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro