đông
khi harry từ đâu xuất hiện, kéo draco khỏi bục trao giải, những tiếng xì xào, những ánh mắt khó hiểu của dân làng đã khiến mia nhận ra. cô hiểu, mọi thứ đã diễn ra theo một kịch bản không thể lường trước được, và harry cùng draco đã tìm thấy một lối thoát cho riêng họ.
cô đã đoán được nhiều thứ. cô biết riri đã biến mất, cũng như steven đã không quay lại từ hôm qua. cô và draco, mỗi người một vài thông tin, đã ngấm ngầm nhận ra sự điên loạn của ngôi làng này, nơi những nụ cười tươi tắn che giấu những nghi thức chết chóc.
nhóm của họ giờ đây đã bị tách ra. mia thấy selena và malcolm đang cười đùa vui vẻ, chụp ảnh với những bông hoa. cô kéo hai người ra một góc, giọng nói đầy gấp gáp.
"nghe này, chúng ta phải rời khỏi đây ngay. steven và riri không hề đi đâu cả. họ đã chết. làng này... là một cái bẫy."
selena cười lớn, vỗ vai mia. "ôi, mia, cậu bị ám ảnh quá rồi đấy! steven có thể đã về london rồi, và riri cũng vậy. ở đây vui thế này, cậu lo lắng làm gì?"
"đúng vậy," malcolm xen vào, nhún vai. "cậu xem đi, người dân ở đây đáng yêu thế này cơ mà. mọi chuyện đều là trùng hợp thôi."
"đồ ngốc!"
mia tức nghẹn. cô không thể lay chuyển được sự vô tư đến ngây thơ của hai người. họ đã quá quen với sự tiện nghi của thành phố, đến nỗi không thể nhận ra sự nguy hiểm rình rập ở một nơi mà mọi thứ đều quá hoàn hảo.
đúng lúc đó, một người đàn ông già nua với giọng nói trầm vang xuất hiện. ông ta giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng. những tiếng nhạc, tiếng hò reo bỗng chốc tắt hẳn.
"mặc dù nữ hoàng của mùa hè không ở đây, nghi thức nhảy vách đá vẫn phải được bắt đầu," ông ta nói.
tất cả những người dân làng bắt đầu di chuyển, chậm rãi và trang nghiêm, hướng về một vách đá cao. selena và malcolm im lặng nhìn nhau, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối.
trên vách đá, một người đàn ông và một người phụ nữ già nua tiến ra. họ mặc trang phục trắng tinh, chậm rãi đi đến rìa vách đá. những người dân làng quỳ xuống, hát một bài ca cổ xưa. selena và malcolm vẫn đứng đó, ngơ ngác.
và rồi, trước mắt họ, hai người già đó mỉm cười, bình thản gieo mình xuống vực.
tiếng "ầm" vang lên, một âm thanh khủng khiếp đến rợn người.
selena và malcolm hoàn toàn hoảng loạn. họ không thể tin vào mắt mình. họ hét lên, những tiếng la hét đầy kinh hoàng.
"không! dừng lại! đó là cái gì vậy? đó là... họ đang giết người!" selena gào lên, hai tay ôm đầu.
"chúng ta phải chạy!" malcolm hét lên. "chúng ta phải rời khỏi đây!"
nhưng mia thông minh hơn. cô không hét lên, không chạy. cô bắt chước những người dân làng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vách đá một cách vô hồn, cơ thể bất động. cô hiểu, la hét hay chạy trốn chỉ làm họ trở thành con mồi.
những người dân làng, vẫn bình thản, quay lại. họ nhìn selena và malcolm, ánh mắt không một chút cảm xúc, nhưng đầy rẫy sự chờ đợi.
selena và malcolm hoảng loạn, những tiếng la hét của họ phá tan sự yên bình ghê rợn của nghi lễ. những người dân midsommar từ từ quay lại, ánh mắt bình thản nhìn họ. một người phụ nữ cao tuổi tiến lại gần, khuôn mặt bà hiền từ nhưng giọng nói lại như đến từ một nơi rất xa.
"các con không thể hòa nhập với chúng ta. nhưng các con có thể trở thành một phần của chúng ta," bà nói, nụ cười vẫn nở trên môi. "các con có muốn được tái sinh cùng đất mẹ không?"
"không! tránh ra! chúng ta phải đi!" selena gào lên, kéo tay malcolm chạy thẳng ra khỏi vách đá.
nhưng quá muộn. những người dân làng vây quanh họ như một dòng chảy, không một chút vội vã. họ không đuổi theo, họ chỉ đơn giản là khép vòng vây lại. một người đàn ông mỉm cười, giơ cao chiếc rìu được trang trí bằng những bông hoa dại. một người khác cầm theo chiếc búa.
mia đứng đó, bất động. cô muốn hét lên, muốn chạy tới cứu họ, nhưng chân cô như bị đóng băng vào mặt đất. cô biết, sự kháng cự chỉ vô ích.
tiếng thét của selena và malcolm chợt bị cắt ngang. mia chỉ thấy những cánh tay giơ lên, những dụng cụ sắc lẹm loé sáng dưới ánh mặt trời. cô nhắm chặt mắt, nhưng hình ảnh đó đã kịp in sâu vào tâm trí. khi cô mở mắt ra, mọi thứ đã kết thúc.
những người dân làng vẫn điềm nhiên, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. họ trở lại vị trí của mình, tiếp tục bài ca của họ. một bài ca về sự hòa hợp, về vòng tuần hoàn của sự sống.
mia đứng đó, vô lực. bạn bè cô, những người đã cùng cô đến đây, giờ đã ra đi. một người vì sự lầm tưởng, một người vì sự ngây thơ, và hai người vì sự vô tư đến mù quáng. cô chỉ có thể bất lực nhìn họ ra đi, trở thành một phần của midsommar theo một cách mà không ai trong số họ từng mong muốn.
- selena rose
- malcolm frank
- mia johnson
- riri wilson
- steven josh
- draco malfoy
.
lão trưởng làng, với nụ cười hiền hậu đến rợn người, đưa cả harry và draco về căn nhà gỗ nhỏ. ông ta chỉ nói một câu duy nhất, "cái đẹp của midsommar không thể tồn tại trong sự chia rẽ. hai đứa sẽ cần nhau," rồi quay lưng bước đi, khóa trái cửa lại.
trong căn phòng đơn điệu, sự im lặng đè nặng lên cả hai người. draco đứng dựa vào tường, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vô hồn. cậu vẫn chưa hoàn hồn sau cái "giải thưởng" vừa nhận. đó không phải là một vinh dự, mà là một bản án. nhưng nỗi sợ hãi của cậu vẫn không thể so sánh với tiếng nấc nghẹn của harry.
harry ngồi thụp xuống sàn nhà, gục mặt vào hai đầu gối, bờ vai run lên bần bật. hắn khóc, không phải những giọt nước mắt lăn dài, mà là tiếng nấc bật ra từ tận sâu thẳm lồng ngực. tiếng khóc của một đứa trẻ vừa nhận ra tất cả những trò chơi của mình đều chỉ là một sự lừa dối tàn nhẫn.
draco quay lại, nhìn harry. trong lòng cậu dâng lên một nỗi uất ức và căm ghét tột cùng. cậu muốn chạy đến, túm lấy cổ áo harry, gào lên hỏi tại sao hắn lại lừa dối, tại sao hắn lại biết mà không cứu lấy bạn bè của họ. vì sự im lặng của harry mà steven đã chết, riri cũng vậy.
nhưng rồi, draco lại dừng lại. tiếng nấc của harry không phải là sự giả tạo. nó là tiếng khóc của một kẻ đang sụp đổ. draco bàng hoàng nhận ra, không chỉ riri và steven là con tốt trong ván cờ này. harry cũng vậy. hắn cũng chỉ là một con rối, một kẻ bị lợi dụng.
draco tiến lại gần, ngồi xuống đối diện với harry. cậu không an ủi, cũng không mắng nhiếc. cậu chỉ lặng lẽ ngồi đó, lắng nghe tiếng khóc của đối phương.
sau một lúc, tiếng nấc của harry dần nhỏ lại. hắn ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn trống rỗng. hắn nhìn draco, và những lời nói cứ thế tuôn ra, không thể kìm nén.
"mọi thứ... đều là giả dối. tôi đã lầm tưởng mình là một người đặc biệt, một người được chọn để chứng kiến. lão ta... lão ta nói rằng tôi sẽ là một phần của họ, một phần của midsommar. và tôi đã tin..." giọng harry lạc đi. "tôi đã tin rằng steven và riri chết là để chứng minh cho tôi thấy sự tàn nhẫn của thế giới bên ngoài. tôi đã tin rằng chỉ có ở đây, chúng ta mới thực sự tìm thấy sự bình yên. nhưng không phải. tất cả chỉ là một nghi lễ, một sự hiến tế. riri chết không phải vì cô ấy khác biệt, mà vì họ cần một linh hồn thuần khiết để dâng lên."
draco im lặng lắng nghe. nỗi căm ghét trong lòng cậu vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng một sự lạnh lùng và lý trí. cậu cần thông tin.
"hắn đã cho cậu xem những gì?" draco hỏi, giọng nói cứng rắn. "kế hoạch của hắn là gì? cậu có biết cách thoát ra khỏi đây không?"
harry lắc đầu, đôi mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng. "tôi không biết... tôi không biết gì cả. tôi chỉ biết rằng những người được chọn, những người chiến thắng, họ đều sẽ... trở thành một phần của midsommar."
"đồ ngu ngốc!" draco gắt lên, nhưng không phải vì tức giận. "cậu là người duy nhất biết được sự thật. cậu là người duy nhất có khả năng sống sót cho đến bây giờ. đừng nói với tôi là cậu chưa có một chút ý niệm nào về nơi này."
harry ngước nhìn draco, trong ánh mắt hắn có một tia sáng lóe lên. draco không cười nhạo hắn. draco đang ở đây, và cậu ấy cũng đang sợ hãi. nhưng draco không bỏ cuộc. và đột nhiên, harry nhận ra một điều. hắn không còn một mình nữa.
hắn lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh. hắn nhìn draco. "tôi biết một vài chuyện. những nghi thức. những nơi họ giấu giếm. chúng ta có thể lợi dụng điều đó. nhưng chúng ta phải có một kế hoạch."
draco gật đầu, một nụ cười lạnh lùng nở trên môi. "tôi cũng có một vài ý tưởng. chúng ta sẽ cùng nhau thoát ra khỏi đây. hoặc chết."
ánh sáng hoàng hôn kéo dài chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên hai người bọn họ. một người gục ngã vì sự lừa dối, một người bị đẩy vào một vị trí không mong muốn. nhưng trong khoảnh khắc đó, họ không còn là kẻ thù nữa. họ là hai kẻ sống sót, hai kẻ đang đối đầu với một con quái vật ẩn mình trong vẻ đẹp của midsommar.
.
mia đứng đó, một sự bình thản đến lạnh lùng bao trùm lấy cô. những người dân làng sau khi kết thúc nghi thức đã quay lại, những nụ cười vẫn tươi rói như chưa hề có chuyện gì xảy ra. họ tiến đến gần cô, một người phụ nữ đưa tay ra.
"con đã thấy sự thật của cuộc sống," bà nói, giọng dịu dàng. "liệu con có muốn trở thành một phần của chúng ta không?"
mia gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi và chắc chắn. không có một chút do dự hay sợ hãi nào trong ánh mắt cô. cô biết mình đang đóng vai, và cô phải đóng thật hoàn hảo để sống sót.
nụ cười của người phụ nữ càng rộng hơn, rồi lan tỏa đến những người khác. họ không hề nghi ngờ, chỉ cảm thấy hài lòng khi có thêm một linh hồn được "cứu rỗi." họ gật đầu chào cô, và mia quay lưng bước đi, không dám nhìn lại.
ngay khi vừa khuất khỏi tầm mắt, mia lập tức chạy. cô chạy như một con thú bị săn đuổi, chạy về phía con đường mòn mà chiếc xe của họ vẫn thường đỗ. hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng trong đầu cô chỉ có một mục tiêu duy nhất: thoát ra khỏi nơi này.
nhưng khi cô đến nơi, một cảm giác kinh hoàng dâng lên. chiếc xe biến mất. không một dấu vết nào. một tia hy vọng cuối cùng của cô đã tan thành mây khói.
"ngươi đã nghĩ ta không biết sao?"
một giọng nói cất lên từ phía sau, lạnh lùng và sắc bén. đó là kassandra, một cô gái trẻ với ánh mắt sắc sảo mà mia đã từng nhìn thấy trong làng. nàng ta không đeo vòng hoa hay mặc trang phục truyền thống, chỉ có một nụ cười đầy bí ẩn trên môi.
"ta đã thấy sự sợ hãi trong mắt ngươi," kassandra nói. "đó không phải là sự sợ hãi của một người muốn hòa nhập, mà là nỗi sợ hãi của một kẻ muốn chạy trốn. ngươi sẽ không bao giờ trở thành một phần của chúng ta."
mia quay lại, đôi mắt đầy tuyệt vọng. "chúng tôi đã không làm gì các người. tại sao?"
"đó là định mệnh. không ai có thể cưỡng lại được định mệnh," kassandra đáp, giọng nói nàng ta mang một sự tàn nhẫn không thể giấu giếm. "và ngươi đã lựa chọn sai. ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi đã từ chối. giờ thì, ngươi không còn lựa chọn nào khác."
kassandra lao tới. mia lùi lại, cố gắng tìm một lối thoát. hai người giao chiến, không phải bằng sức mạnh, mà bằng sự sống còn. mia biết mình không thể đánh lại kassandra. cô chỉ có một cơ hội duy nhất, đó là dùng trí thông minh của mình.
kassandra lao đến, nàng ta nhanh như một con báo cùng với con dao găm dắt trong người. mia lách người, tránh một cú lia dao, nhưng kassandra đã nhanh chóng vòng ra sau lưng cô. mia lấy hết sức lực còn lại để chống cự, nhưng kassandra mạnh hơn, nàng ta lôi mia vào rừng, nơi những bông hoa nở rộ như một lời chào đón chết chóc.
nhưng trong khoảnh khắc đó, mia chợt có một ý tưởng. cô vùng ra khỏi vòng tay của kassandra, vồ lấy một cành cây gãy trên mặt đất, và ném thẳng vào mặt nàng ta. kassandra giật mình buông tay làm rơi con dao, một giây bất cẩn đủ để mia kịp chạy trốn. cô chạy thục mạng, không nhìn lại.
kassandra, sau khi lấy lại được bình tĩnh, đã nhanh chóng đuổi theo. nhưng mia, bằng sự tuyệt vọng của một kẻ muốn sống, đã luồn lách qua những bụi cây, những con đường mòn, lẩn trốn vào màn đêm của khu rừng.
"con khốn! mày sẽ không thể trốn thoát khỏi tao" kassandra gằn giọng, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của mia trong khu rừng
"phải, tôi sẽ không thể trốn thoát khỏi nơi này một mình" thình lình, mia lao ra từ bụi cây ở đằng sau, cùng với con dao của kassandra đã vô tình làm mất
cuộc giao chiến diễn ra chóng vánh. một tiếng thét ngắn, và rồi tất cả chìm vào im lặng.
mia đã đánh bại kassandra. cô sống sót.
cô thở hổn hển, gục xuống một thân cây. cơ thể cô đau nhói, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một niềm hy vọng mãnh liệt. cô đã làm được. cô đã sống sót.
nhưng cô biết, cô không thể làm điều đó một mình. cô cần draco. draco là người duy nhất có thể cùng cô thoát ra khỏi nơi này.
mia đứng dậy, mặc kệ những khối cơ nhức nhối. cô không thể thất bại. cô phải cứu draco, và cùng nhau, họ sẽ thoát khỏi midsommar.
.
"chết tiệt, potter! sống ở đây bao lâu mà đến cái chìa khóa cửa còn không có là thế nào hả?" draco vò đầu bứt tai. cả hai thực sự đang bị nhốt trong chính căn nhà gỗ của harry. hắn chỉ im lặng, quả thực draco nói đúng, lão trưởng làng chưa từng coi harry là một phần của midsommar.
tiếng lách cách của ổ khóa vang lên làm cả hai đứng hình. harry kéo draco ra đằng sau mình, hồi hộp chờ đợi, nhưng không phải lão trưởng làng mà là một tiếng động yếu ớt, đầy sợ hãi. cánh cửa hé mở, để lộ lão enid, ông bác nửa điên nửa khùng. lão run rẩy, mái tóc lấm tấm bạc chảy tong tỏng mồ hôi, trên người là bộ quần áo trắng nhăn nhúm. đôi mắt lão đảo qua đảo lại, không ngừng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
"chạy đi... harry... chạy đi... khi trưởng làng còn đang tham dự lễ nhảy vách đá" lão lắp bắp, giọng nói run rẩy. lão bước vào trong, đóng sầm cửa lại, khóa trái từ bên trong.
cả harry và draco đều nhận thấy sự bất thường trong cách lão hành xử. lão không còn là một bác điên khùng, mà thực sự đang hành động theo tính toán của mình
lão enid quay lại, ánh mắt dán chặt vào harry. "ta... ta đã từng giống như con, harry... một đứa trẻ được chọn... nhưng ta đã chọn sai... ta đã ghen tị..." lão nói, lời nói đứt quãng, lắp bắp.
lão khẽ run rẩy, đưa tay lên ôm lấy đầu. "lily... nàng đẹp quá... ta không thể chịu được khi nàng ở bên james... ta muốn nàng trở thành một phần của midsommar này... nơi nàng có thể sống mãi mãi, trở thành của ta..."
lão đột nhiên nức nở, như thể đang tái hiện lại một khoảnh khắc đau đớn trong quá khứ. "nhưng không! không ai có thể từ chối định mệnh! chúng đã giết nàng... nàng... nàng đã chết ngay trước mắt ta... và đó là lỗi của ta... lỗi của petter pettigrew..."
cả harry và draco đều bàng hoàng. lão enid, hay như lão tự nhận là petter pettigrew, đã dằn vặt bản thân suốt bao nhiêu năm bởi chính sự ghen tuông điên cuồng của mình. lão ta đã kéo james và lily đến nơi này, những người mà hắn tưởng chừng là bạn. nhưng cuối cùng, tất cả đều trở thành vật hiến tế.
"họ... họ đã giết nàng ngay tại ngôi làng mà ta tôn sùng... ta đã sống ở đây... ta đã sống ở đây trong cái sự giả tạo này để chờ nàng tái sinh... thứ để lại duy nhất về sự tồn tại của nàng là con" lão enid quỳ xuống, tay run rẩy gạt một tấm ván gỗ dưới sàn nhà, để lộ một cái hầm bí mật. đây đã từng là nơi lão sống, nơi lão luôn canh cánh về những dằn vặt trong quá khứ. "đây là đường thoát... nó dẫn ra tận bìa rừng."
nhưng harry không động đậy "enid, đứa trẻ đó. là tôi đúng không?" đôi mắt hắn tối sầm lại, làm cho draco hoảng hốt. cậu cảm nhận được hắn đang tức giận đến thế nào. lão enid không trả lời, lão lắc lắc cái đầu hói làm vung vẩy những giọt mồ hôi.
"nói đi! tôi là đứa trẻ đó, phải không? tại sao lại giấu tôi?! tại sao lại để tôi phục tùng hắn?" harry tức tối gầm lên, lão enid run rẩy lấy tay ra dấu im lặng.
"harry sẽ chết nếu biết mọi chuyện! enid không thể để harry chết! harry có khuôn mặt giống james, nhưng mắt lại giống lily lắm, giống hệt" lão vừa nói tiến về phía harry, buộc hắn phải lùi lại
ngay lúc ở gần miệng hẫm, lão enid đẩy harry và draco xuống, giọng nói vừa tuyệt vọng vừa khẩn cầu. "đi đi! nhanh lên! đừng để draco... giống như lily... đừng để hắn... chúng muốn biến draco thành một phần của bọn chúng... ta biết harry muốn gì ở cậu ta... đừng để cậu ta trở thành một phần của chúng..."
lão đẩy họ xuống, không cho họ một cơ hội để nói lời từ biệt, rồi đóng sập cửa hầm lại. tiếng chốt cửa vang lên, và rồi tất cả chìm vào im lặng.
bên trong đường hầm, bóng tối bao trùm lấy cả hai. họ đi được một lúc, và rồi thấy một cái cửa gỗ nhỏ. phía bên kia là lối ra. nhưng draco dừng lại.
"không," cậu nói, giọng dứt khoát. "chúng ta không thể đi."
harry quay lại, nhìn draco với ánh mắt hoảng loạn. "cậu nói gì vậy? chúng ta có thể thoát ra. đây là cơ hội duy nhất!"
"còn mia thì sao?" draco hỏi, nhìn thẳng vào mắt harry. "chúng ta không thể bỏ cô ấy lại. chúng ta phải quay lại cứu cô ấy."
harry lắc đầu, hắn run rẩy. "không... cậu không thể. bọn chúng sẽ giết cậu. draco, cậu hãy đi đi. tôi sẽ quay lại tìm cô ấy. tớ sẽ cứu cô ấy."
draco tiến lại gần, đặt tay lên vai harry. cậu nhìn vào đôi mắt của hắn, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "cậu đã thay đổi rồi, harry. cậu đã không còn là con người ngày xưa nữa. cậu sẽ không hy sinh tôi để tự cứu mình đâu. chúng ta sẽ cùng nhau quay lại."
harry không phải là người dễ xúc động, nhưng sau quá nhiều biến cố trong thời gian ngắn ngủi cùng những thông tin mà enid nói, harry thực sự đang khóc vì lời nói của draco.
trong khoảnh khắc đó, hai người họ không còn là những kẻ thù hay những người bạn bất đắc dĩ. họ là những kẻ sống sót, những kẻ đã tìm thấy nhau trong một thế giới đầy tăm tối.
.
"draco!" mia reo lên ngay khi thấy bóng dáng của draco đang chạy về phía mình. nhưng cô chợt sững người, bên cạnh draco là harry potter, kẻ bắt đầu mọi tai họa.
harry nhận thấy biểu cảm ấy của cô bạn cũng chẳng dám nói gì hơn, chỉ biết im lặng tự trách mình.
"mia, chúng ta cần ra khỏi đây trước khi quá muộn. đừng lo về potter, cậu ta cũng sẽ đi cùng chúng ta." draco và mia trao đổi nhanh những thông tin mình có được để vạch ra một kế hoạch rõ ràng
"tớ, tớ đã giết kassandra" mia thốt lên lời nói ấy một cách nặng nhọc. cô không thể chấp nhận rằng bản thân mình đã giết đi một mạng người.
"đừng lo mia. ả ta sẽ không chần chừ mà giết cậu nếu có thời cơ đâu"
"may mắn là họ chưa bắt đầu cuộc đi săn. vì theo cậu nói thì họ đang nghĩ cậu đã là một phần của midsommar" harry suy luận, hắn hiểu rất rõ về phong tục của ngôi làng này.
"đi theo bọn tớ, chúng ta sẽ thoát khỏi đây." cả ba cùng cắm đầu chạy về phía căn nhà gỗ khi nãy, mà chẳng hay biết rằng ở ngay gần đó có kẻ đã phát hiện mọi chuyện
.
skar sững người nhìn cái xác lạnh ngắt của kassandra. mia johnson quá hoảng loạn để nhớ ra việc phái giấu cái xác đi. gã rú lên như một con thú bị thương. kassandra của gã, em gái của gã, và là người gã yêu, đã bị giết hại. một vết cắt vào cổ, nhỏ nhưng đúng điểm huyệt. có lẽ kassandra yêu dấu của gã đã quằn quại trong đau đớn và tuyệt vọng trước khi qua đời. gã đã thấy biểu cảm bất thường của kassandra khi ả đi theo mia, nhưng lại phớt lờ nó. gã hận mình và thề sẽ giết chết mia.
chạy đến chiếc tù và báo hiệu cuộc đi săn, skar lấy hơi, thổi một hơi dài và vang. chẳng mấy chốc mà tất cả những người dân trong làng đều đã tụ tập lại. từ người già đến trẻ nhỏ, ai cũng nở một nụ cười rộng ghê rợn, tay lăm lăm những vũ khí tự chế, chuẩn bị cho nghi lễ hiến tế linh thiêng nhất.
"kassandra đã bị giết! hãy lấy đầu của những kẻ ngoại lai để trả thù cho người con thuần khiết của thần frey!"
những kẻ máu lạnh ấy reo lên, gầm gừ và khua vũ khí lên trời. bọn chúng đã chờ quá lâu để được thực hiện nghi lễ này.
trong đám đông ấy, lão enid nhìn thẳng vào hư không, về một miền xa xăm nào đó, của riêng lão.
.
draco, harry và mia cắm đầu chạy, những tiếng hét của skar và dân làng vang vọng phía sau lưng. Con đường hầm mà Enid chỉ dẫn tối om, nhưng họ không thể dừng lại. hy vọng bùng lên trong lòng họ, một tia sáng le lói dẫn họ đến lối thoát.
họ chạy ra khỏi hầm, ánh sáng mặt trời rực rỡ khiến họ nheo mắt. phía trước họ là con đường mòn quen thuộc dẫn ra bìa rừng. tự do đang ở ngay trước mắt.
nhưng rồi, một bóng người xuất hiện. lão trưởng làng đứng đó, thanh thản, với một nụ cười hiền hậu đến rợn người. trên tay lão, không phải là một chiếc rìu hay một con dao, mà là một chiếc nỏ.
"ta đã đợi các con," lão nói, giọng nói bình thản đến lạnh lùng. "ta biết con sẽ tìm được lối thoát, harry. ta đã lường trước tất cả."
mia, trong giây phút hoảng loạn, không kịp nhận ra nguy hiểm. lão trưởng làng giương nỏ, mũi tên bay ra, cắm thẳng vào bụng cô. mia ngã xuống, đôi mắt cô mở to đầy kinh hoàng.
"không!" draco gào lên. cậu muốn chạy đến, nhưng harry đã nắm lấy tay cậu, kéo đi một cách dứt khoát.
"chạy đi!" harry hét lên, nước mắt lưng tròng. "chúng ta không thể cứu cô ấy!"
lão trưởng làng không đuổi theo. lão chỉ đứng đó, nhìn họ chạy đi. "nghi thức đi săn đã bắt đầu," lão nói với những người dân làng đang chạy đến. "đừng giết chúng ngay. hãy cho chúng một chút hy vọng, rồi lấy lại nó một cách tàn bạo nhất."
cuộc săn lùng bắt đầu. harry và draco chạy thục mạng vào khu rừng. họ chạy, không có đích đến, chỉ có một mục tiêu duy nhất: sống sót.
tiếng tù và của skar rít lên, vang vọng khắp thung lũng. tiếng trống dồn dập, gầm gừ như tiếng tim đập của cả một ngôi làng đang khát máu. harry và draco chạy bán sống bán chết, bỏ lại phía sau cái xác lạnh ngắt của kassandra và nỗi tuyệt vọng của skar. họ chạy, không có đích đến, chỉ có một mục tiêu duy nhất: sống sót.
những ngọn đuốc rực sáng như những con đom đóm lửa khổng lồ, lao tới từ mọi phía. những gương mặt cười cợt, man rợ của dân làng hiện rõ trong ánh sáng le lói.
"chúng ta không thể chạy thoát được!" draco hét lên, phổi cậu như muốn vỡ tung. "số lượng của chúng quá đông!"
"chạy theo tôi!" harry gằn giọng. hắn lao thẳng vào một khu rừng thiêng, nơi những cây cổ thụ cao vút, thân cây được chạm khắc những hình vẽ ma mị. hắn nhớ lại những lời kể của lão trưởng làng về "khu rừng của những linh hồn", nơi không một người con midsommar nào dám bước vào mà không có nghi thức tẩy trần.
đúng như dự đoán. những người dân làng, đang hăng máu săn lùng, đột nhiên khựng lại. họ đứng trước ranh giới khu rừng, ánh mắt do dự, dao động. tiếng trống ngưng bặt, thay vào đó là những tiếng lầm bẩm, van vỉ. họ tin rằng khu rừng là nơi linh thiêng, sự cuồng loạn của cuộc săn lùng không thể chiến thắng lòng tin của họ.
đó là cơ hội. harry và draco không lãng phí một giây nào, họ tiếp tục chạy.
"mánh khóe thông minh đấy, potter!" draco nói, giọng đầy vẻ châm chọc nhưng cũng pha lẫn sự khâm phục
nhưng chỉ một lúc sau, tiếng tù và lại vang lên, lần này ngắn hơn, dứt khoát hơn. lũ dân làng đã tìm được cách khác để truy đuổi họ. chúng chia thành nhiều nhóm nhỏ, tỏa ra khắp khu rừng, tạo thành một vòng vây chết chóc.
draco nhận ra, họ không thể tiếp tục chạy. cậu ra hiệu cho harry dừng lại. "chúng ta phải lừa chúng," cậu nói, đôi mắt đầy vẻ tính toán. cậu lấy những cánh hoa giả từ trên bộ trang phục truyền thống của midsommar mà cậu đang ặmc, ném chúng xuống đất, tạo thành một lối mòn giả. "chúng ta sẽ lợi dụng sự hiếu thắng của bọn chúng," cậu thì thầm.
cả hai cùng ném thêm vài bông hoa xuống đất, tạo ra một lối mòn giả, dẫn về phía một khu vực khác. rồi, họ nhanh chóng ẩn mình sau một bụi cây lớn.
những người dân làng, theo bản năng, lao theo lối mòn giả đó. chúng cười lên sung sướng, nghĩ rằng chúng đã tìm được con mồi.
"tốt," draco nói, một nụ cười lạnh lùng nở trên môi. "giờ thì chúng ta sẽ làm cho cuộc chơi trở nên thú vị hơn một chút."
họ chạy tiếp, nhưng lần này không phải chạy trốn nữa, mà là để tạo bẫy. họ chạy đến một con suối nhỏ, nơi những tảng đá lởm chởm nằm trên bờ. draco, với những kiến thức về địa hình, đã đẩy một tảng đá lớn, khiến nó lăn xuống, kéo theo những tảng đá khác, tạo thành một rào chắn lớn.
"hắn sẽ biết chúng ta ở đây," harry nói, nhìn về phía con suối. "nhưng chúng sẽ phải mất thời gian để vượt qua."
những người dân làng lại đuổi kịp họ. tiếng hò reo của chúng trở nên giận dữ hơn, man rợ hơn. chúng đã nhận ra mình bị lừa. nhưng rồi, chúng lại rơi vào cái bẫy cuối cùng.
harry và draco cùng thở hổn hển, chạy đến một vách đá. phía sau họ là vực sâu thăm thẳm, phía trước là những kẻ đang khát máu. họ đã hết đường thoát. những nụ cười man rợ nở trên môi của dân làng toét ra
"sẽ không đau đâu," skar nói, gã tiến đến, cầm trên tay một chiếc rìu sắc bén.
"mày không thấy nơi này thật tuyệt sao? đây là thiên đường! mày sẽ thấy may mắn khi được chết ở đây" hắn dang rộng tay như ban phước
"không, nơi này là địa ngục!" draco hét, trong tuyệt vọng
nhưng đúng lúc đó, một ngọn lửa bùng lên. lão enid, ông bác điên khùng, xuất hiện, tay cầm một bó đuốc đang cháy dở. lão ném bó đuốc vào nơi dân làng tụ tập. một tiếng thét vang lên, và rồi một ngọn lửa lớn bùng lên, thiêu rụi tất cả.
lão enid nhìn thẳng vào harry, trong mắt lão không còn sự điên loạn, chỉ còn lại một sự bình thản đến tuyệt vọng. "chạy đi, harry. chạy đi...."
harry và draco chạy, chạy thục mạng vào khu rừng. tiếng gào thét bị thay thế bằng tiếng lá cây xào xạc dưới chân, tiếng thở dốc nặng nề của chính họ. adrenaline dâng cao khiến họ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nỗi sợ hãi về một cái chết đau đớn vẫn len lỏi trong từng tế bào.
khi ánh sáng mờ ảo của bình minh lấp ló phía chân trời, họ dừng lại, kiệt sức. cơ thể họ rã rời, áo quần rách nát, trên người đầy những vết trầy xước từ những bụi cây và đá sắc. nhưng trên khuôn mặt của họ, không còn sự sợ hãi. thay vào đó, là một niềm hy vọng. họ đã làm được. họ đã sống sót.
họ đi tiếp, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ám ảnh họ. họ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cười nói ở phía xa. họ biết, cuộc săn lùng vẫn chưa kết thúc. những kẻ sống sót sau vụ cháy vẫn đang tìm kiếm họ.
họ chạy, chạy không ngừng nghỉ. harry, với sự am hiểu về khu rừng, đã tìm thấy một con sông nhỏ. "chúng ta sẽ đi dọc theo con sông," hắn nói. "nước sẽ xóa đi dấu vết của chúng ta."
họ chạy tiếp, chạy cho đến khi họ nhìn thấy một tia sáng le lói phía trước. đó là một con đường. một con đường rải nhựa. họ đã thoát ra khỏi khu rừng.
họ ngã xuống đất, kiệt sức. nhưng rồi, một bóng người xuất hiện. lão trưởng làng đứng đó, thanh thản, với một nụ cười hiền hậu đến rợn người. trên tay lão, không phải là một chiếc rìu hay một con dao, mà là một chiếc nỏ.
"ta đã đợi các con," lão nói, giọng nói bình thản đến lạnh lùng. "ta đã lường trước tất cả."
lão giương nỏ, nhắm thẳng vào draco. một tiếng rít nhẹ, và mũi tên bay ra, cắm thẳng vào bụng cậu. draco khựng lại, đôi mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào harry. một giọt máu chảy ra từ vết thương của cậu, và cậu ngã xuống.
"không!" harry gào lên. hắn không còn là chính mình. hắn đã nhìn thấy riri chết, steven chết, mia chết. nhưng cái chết của draco đã khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. hắn dồn hết sức lực, lao thẳng về phía lão trưởng làng.
lão trưởng làng, với một nụ cười man rợ, đứng yên. lão đã chờ đợi khoảnh khắc này, một khoảnh khắc của sự trả thù và bạo lực.
"tại sao?!" harry gầm lên, lao về phía lão. hắn đấm, đấm, và đấm, cho đến khi khuôn mặt của lão biến dạng hoàn toàn.
"tại sao lại làm vậy với tôi? tại sao lại lừa dối tôi?!" hắn gào lên, tiếng gầm của một con thú bị thương, rồi gục xuống.
lão ta khó khăn thở, "ta không gọi đó là lừa dối, skjold, ta gọi đó là cứu rỗi"
harry tức giận, hắn dáng một đòn cuối cùng, kết thúc sinh mệnh của kẻ đã lừa dối cả cuộc đời hắn. hắn đã sống sót, nhưng cái giá phải trả quá đắt. hắn đã mất tất cả những người bạn của mình, và hắn đã trở thành một kẻ giết người.
harry chạy về phía draco vẫn còn thoi thóp, hắn nâng đầu cậu lên, cầu xin
"đừng, draco! cậu sẽ đi ra khỏi đây, cậu không thể chết"
"tôi không nghĩ là mình có thể đợi đến lúc đó." draco đùa cợt, tay giữ chặt lấy bàn tay còn lại của harry "biết gì không, cậu nói chuyến đi này sẽ thật đáng nhớ, và nó đáng nhớ thật rồi đấy"
harry cười mếu máo, hắn đã tiếp tay cho mọi thứ
"nhưng tôi không trách cậu đâu, có lẽ mọi người trong nhóm cũng thế. họ cũng sẽ không trách cậu, cậu hiểu mà. chỉ là cậu hơi quá ngu ngốc thôi"
"đừng nói nữa draco, tôi sẽ tìm cách cứu cậu, rồi sau đó chửi tôi thế nào cũng được"
"trong chúng tôi không phải ai cũng sẽ trở thành vật 'hiến tế' gì gì đó có đúng không? cậu muốn biến bọn này thành một phần của ngôi làng vì nó đem lại cho cậu cảm giác giống một gia đình thực sự chứ gì? quá ngây thơ, potter!" draco cười một cách yếu ớt, harry chẳng đáp lại, hắn đang loay hoay xé vải từ bộ đồ đang mặc để cầm máu cho draco
"mà này, sao cậu lại lấy tên harry potter? nếu đúng như lão già trong làng nói, thì ba mẹ cậu đã mất khi cậu còn rất nhỏ mà?"
"không biết nữa, có lẽ lúc ấy quá nhỏ, tôi chỉ biết tên mình là harry potter thôi."
"biết gì không harry, tôi nghĩ tôi sắp chết rồi" draco mỉm cười
"không, không! đừng hoang tưởng, cậu chưa thể chết đâu! đợi tôi, tôi sẽ đưa cậu đi khỏi nơi này. sau đó tôi sẽ chăm sóc cậu, được không? coi như là tôi đền lỗi, này đừng ngủ vào lúc này, draco!"
"không đâu harry, tôi thấy chân mình lạnh ngắt rồi" harry vội vàng sờ vào lòng bàn chân của draco, quả thực máu đã ngừng lưu thông. hắn đã thất bại trong việc giữ cậu lại
"này, nói đi. tại sao lại chọn tôi?"
"chọn gì?"
"đừng nói tôi tự kiêu, cái này là enid nói. cái gì mà cậu giống enid, còn tôi thì giống mẹ cậu ấy?"
harry im lặng, một lần nữa. hắn không dám nói cho draco biết rằng hắn tin cả hai có thể thấu hiểu và ở bên nhau như những người bạn đời. draco không cho harry cảm giác rằng mình là thiên tài như những người xung quanh với hắn, nên đối với harry, draco rất đặc biệt.
"này, đừng có làm lơ người sắp chết nha!"
"enid nói đúng. tôi đã nghĩ chúng ta có thể hòa hợp và ở bên cạnh nhau. biết không draco, cậu đối xử với tôi như người bình thường, và cách đối xử bình thường ấy lại khiến cậu đặc biệt hơn trong mắt tôi."
"tôi thì chẳng có mấy ấn tượng về cậu trước vụ này. khá bất ngờ là cậu lại thích tôi đến vậy"
"phải, tôi rất thích cậu"
"này harry potter"
"chuyện gì?"
"tôi chẳng có mấy bạn bè cả. nên coi như đây là lần đầu tiên tôi có bạn một cách thực sự. chà, và có lẽ nó kết thúc chóng vánh quá. nếu đây là một câu chuyện thì chắc hẳn sẽ lãng xẹt cho mà xem" draco bật cười yếu ớt, thời gian cho cậu sắp hết
"này bạn mới, ôm tôi lần cuối đi"
harry làm theo lời của draco, ôm lấy tấm thân gầy của cậu. vết thương ở bụng bôi từng vệt máu lên áo của harry. cái ôm đầu tiên có người dành cho harry, không phải lão trưởng làng luôn dạy hắn cách trở nên hoàn hảo, hay từ bất cứ ai trong ngôi làng hắn từng coi là nhà, mà là từ draco malfoy.
cứ như vậy, cậu ra đi trong cái ôm của harry, khuôn mặt không lộ vẻ u buồn trách cứ. lòng harry nặng trĩu, hắn nhìn vào khuôn mặt của draco giờ đã không còn sự sống. harry đặt lên trên khóe mắt của draco một nụ hôn phớt, hắn nhìn về vùng trời tối om đằng trước,nhìn, và nhìn thôi.
.
hắn cũng chẳng biết vì sao hắn luôn tự gọi mình là 'harry potter'. rốt cuộc hắn là ai, skjold hay harry? chính hắn cũng không biết nữa. hắn thấy có lỗi với tất cả, với những người bị hắn kéo tới đây, và cả draco. đến giờ hắn vẫn mơ hồ, mình là ai, và đâu mới là thực sự là 'nhà' của hắn? cha mẹ của hắn có phải 'lily' và 'james' không?
chẳng biết nữa, vì sẽ chẳng ai còn sống để nói cho hắn biết. hắn chỉ biết, hắn muốn chôn vùi tất cả
.
bảy sinh viên cùng đi, nhưng chỉ có một người trở về. họ đã thẩm vấn mia johnson rất nhiều thứ, cô chẳng thể nhớ nổi là gì. cái chết của harry và draco làm cô bị sốc trong thời gian dài. ngay khi cô sắp chết vì mất máu quá nhiều, một đội cảnh sát ở vùng lân cận đã tới kịp lúc để cứu cô. là nhờ vào tín hiệu draco đã gửi đi từ trước khi bắt đầu lễ hội lửa trại.
họ nói với cô rằng khi lục soát quanh khu rừng gần đó quả thực có rất nhiều xác người cháy ở cùng một chỗ, nhưng riêng lại có ba người, hai trẻ một già ở một khu tách biệt. chính lúc ấy, mia nhận ra rằng mình đã mất cả draco malfoy và harry potter.
những tuần dài sau đó, họ liên tục có những cuộc điều tra, thám hiểm ở khu rừng và ngôi làng tách biệt đó, mời cả mia làm cố vấn nhưng cô đều từ chối. mọi kí ức về ngôi làng ấy là quá ám ảnh để cô có thể nhớ lại.
- selena rose
- malcolm frank
- mia johnson
- riri wilson
- steven josh
- draco malfoy
- harry potter
the end
HIHI CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN IU reiiiuoi
mong là con chó iu thích món quà của t 🥶
chúc m tuổi mới xinh đẹp học giỏi super saiyan gigity skibidi toilet tang tang tang suhar <3
còn cái phần gia đình bạn bè bất ngờ khi 2 đứa cno công khai thì đây nhe 😇👍
harry: bố mẹ ơi con yêu draco
draco: dạ đúng rồi tụi con yêu nhau
james: 😱
lily: 😱
lucius: 😱
narcissa: 😱
hermione: 😱
ron: 😱
blaise: 😱
pansy: 😱
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro