[ONESHOT] HẸN NHAU Ở CẦU THANG XOAY


Bí Mật Giữa Harry và Hermione

Bộ ba vàng nhà Gryffindor – cái tên ấy từ lâu đã gắn liền với Harry Potter, Hermione Granger, và Ron Weasley. Từ những ngày đầu đặt chân vào Hogwarts, cả ba đã trở thành một nhóm không thể tách rời, cùng nhau vượt qua bao hiểm nguy và thử thách. Họ luôn là hình mẫu về tình bạn và lòng trung thành mà bất kỳ ai cũng ngưỡng mộ.

Harry và Hermione, đặc biệt, luôn có một sự gắn bó kỳ lạ. Harry, với ánh mắt sâu thẳm và trái tim đầy dũng cảm, luôn tìm thấy nơi Hermione sự ấm áp và trí tuệ sắc bén. Còn Hermione, dù đôi lúc nghiêm khắc và nguyên tắc, luôn dành cho Harry sự dịu dàng và tin tưởng tuyệt đối. Họ bổ sung cho nhau theo cách mà không ai khác có thể.

Thời gian trôi qua, những bồ bé, cô bé ngày nào đã trưởng thành. Những chuyến phiêu lưu đầy thử thách cũng làm mối quan hệ của họ thêm bền chặt. Thế nhưng, khi bước vào tuổi thiếu niên, Harry và Hermione bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó đã thay đổi. Không chỉ đơn thuần là tình bạn – mà là một cảm giác khác, sâu lắng và mãnh liệt hơn.

Những cái chạm tay vô tình giờ đây làm cả hai bối rối. Những lần Hermione chỉnh lại khăn quàng cổ cho Harry khi trời lạnh, hay những khoảnh khắc Harry kéo ghế cho Hermione ngồi cạnh mình trong phòng sinh hoạt chung, đều mang một ý nghĩa đặc biệt. Dường như trong từng cử chỉ, từng ánh mắt, họ đang dần nói với nhau những điều mà lời nói không thể diễn đạt được.

Tuy nhiên, điều làm họ day dứt nhất chính là Ron – người bạn thân thiết mà cả hai đều không muốn làm tổn thương. Họ biết Ron là một phần không thể thiếu trong mối quan hệ của bộ ba. Vì vậy, Harry và Hermione đã cùng đi đến một quyết định khó khăn: giữ kín tình cảm này cho đến khi họ chắc chắn rằng không ai bị tổn thương.

Và thế là, mối tình đầu đầy ngọt ngào và vụng dại ấy được cất giữ như một bí mật giữa họ – chỉ hai người biết, chỉ hai người hiểu. Dẫu cho có khó khăn, họ vẫn tin rằng tình yêu này, cũng như tình bạn của họ với Ron, sẽ vượt qua mọi thử thách thời gian.

Những buổi tối trong thư viện, Hermione thường giả vờ chăm chú vào cuốn sách trước mặt, nhưng thực tế, ánh mắt cô thường lướt sang Harry. Chỉ cần thấy Harry cúi đầu, mái tóc rối tung quen thuộc phủ xuống trán, tim cô đã đập nhanh hơn. Harry cũng không khác. Anh luôn cảm thấy yên bình kỳ lạ khi ngồi cạnh Hermione, lắng nghe giọng nói dịu dàng của cô khi cô thầm thì giảng giải điều gì đó.

Trên sân Quidditch, mỗi khi Harry bay ngang khán đài và nhìn thấy Hermione mỉm cười, anh cảm giác như mình có thể làm bất cứ điều gì. Và khi trận đấu kết thúc, nếu đội Gryffindor thắng, cô sẽ là người đầu tiên mà anh tìm đến, dù chỉ để trao đổi một ánh mắt đầy niềm vui.

Những ghi chú nhỏ Hermione để lại trong sách của Harry luôn mang theo một chút hài hước và quan tâm. Có lần, trong một cuốn sách cũ về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cô viết: "Đừng chỉ lo bắt Horcrux, nhớ giữ ấm và ăn uống đầy đủ."

Còn Harry, vụng về nhưng chân thành, lại có cách riêng để thể hiện tình cảm. Anh không giỏi dùng lời, nhưng hành động thì nói lên tất cả. Những chiếc bánh pudding sô-cô-la được lén để vào túi Hermione sau bữa tối, hay cái cách anh cố ý giữ lại chỗ ngồi bên cạnh mình trong lớp học, dù đôi khi phải nhanh tay hơn Neville hoặc Seamus, Harry cười tinh nghịch khi Hermione khi ngồi cạnh anh: "Mình luôn nghĩ đến bồ."

Thế nhưng, tình yêu lặng lẽ ấy không tránh khỏi những thử thách. Ron, trong sự vô tư của mình, thỉnh thoảng trở thành người phá vỡ những khoảnh khắc ngọt ngào. Ron vô tình xen vào giữa họ, như khi cậu hồ hởi kể về một cô gái cậu thích trong lớp Ravenclaw, khiến Hermione phải cố nén tiếng thở dài. Hoặc những lần Harry và Hermione nhìn nhau đầy luyến tiếc khi phải tỏ ra như chỉ là bạn bè trước mặt mọi người, hai người họ nhận ra rằng, tình yêu này không chỉ cần sự chân thành, mà còn phải đi kèm với sự hy sinh và kiên nhẫn. Ở đâu đó trong trái tim, họ biết rằng khi thời điểm đến, họ sẽ không còn phải giấu giếm nữa. Và cho đến lúc đó, họ sẽ yêu nhau lặng lẽ, nhưng trọn vẹn, trong bóng tối và trong từng tia sáng của những ngày tháng tuổi trẻ

--------------

Hermione gục đầu vào tay, khẽ lắc nhẹ, như thể đang đấu tranh với chính mình. "Mình không muốn mất đi tình bạn của chúng ta, Harry. Tình bạn giữa cả ba người chúng ta. Nó quá quý giá."

Harry đứng lên khỏi chiếc ghế đối diện, tiến đến gần Hermione. Anh quỳ xuống trước mặt cô, đặt tay lên bàn tay run nhẹ của cô. "Hermione, chúng ta sẽ không mất tình bạn ấy. Ron có thể sẽ giận, nhưng mình tin cậu ấy sẽ hiểu. Tình bạn của chúng ta mạnh mẽ hơn thế."

Hermione ngước lên nhìn anh, ánh mắt phản chiếu niềm tin nhưng cũng đầy bất an. "Mình ước mọi thứ đơn giản hơn, như khi chúng ta còn nhỏ. Không có chiến tranh, không có trách nhiệm, và không có những cảm xúc phức tạp thế này."

Harry mỉm cười nhẹ, dù nụ cười đó có chút cay đắng. "Mình cũng ước như vậy. Nhưng Hermione, tình cảm này... nó không phải điều mà mình muốn từ bỏ. Và mình biết bồ cũng không muốn." Anh siết nhẹ tay cô, như để củng cố sự quyết tâm trong lòng cả hai.

Hermione im lặng một lúc lâu, chỉ lắng nghe tiếng lửa lách tách trong lò sưởi gần đó. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu. "Được rồi, Harry. Chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng mình cần bồ hứa rằng nếu một ngày Ron biết chuyện, chúng ta sẽ đối mặt với nó cùng nhau. Không ai trong chúng ta phải một mình chịu trách nhiệm."

Harry gật đầu chắc nịch. "Mình hứa. Chúng ta sẽ đối mặt với mọi thứ – như cách chúng ta luôn làm: cùng nhau."

Hermione thở phào, đôi mắt dường như dịu lại. Cô khẽ nghiêng người, tựa đầu vào vai Harry, cảm nhận sự ấm áp và an toàn anh mang lại. Trong giây phút ấy, mọi lo lắng dường như tan biến, và họ chỉ còn lại sự yên bình mà tình yêu mang lại, dù nó đang lặng lẽ trôi qua trong bóng tối.

-----------------

Ron nheo mắt nhìn qua ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng, trái tim cậu thắt lại. Cảnh tượng trước mắt dường như vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Harry và Hermione luôn là những người bạn thân thiết nhất của cậu, nhưng giờ đây, có thứ gì đó khác biệt trong cách họ đứng cạnh nhau – như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Cậu thấy Harry cười, một nụ cười dịu dàng mà Ron chưa từng thấy bạn mình dành cho ai ngoài Hermione. Hermione cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt cô sáng lên với một niềm hạnh phúc mà Ron không biết cô đã giấu kín từ bao giờ.

Ron lùi lại một bước, dựa vào tường để lấy lại thăng bằng. Đầu óc cậu rối bời. Những mảnh ghép dần dần lắp lại trong tâm trí cậu: những lần Harry và Hermione biến mất cùng lúc, những cái nhìn mà cậu tưởng chỉ là sự quan tâm của bạn bè, và bây giờ là hình ảnh này – một điều không thể chối bỏ.

Trái tim Ron vừa đau vừa giận, nhưng sâu thẳm, cậu cảm nhận được một cảm giác khác: sự bất lực. Harry và Hermione đã luôn là hai người quan trọng nhất với cậu, và cậu sợ rằng điều này sẽ thay đổi tất cả.

"Harry, mình nghĩ Ron đang nghi ngờ," Hermione nói, giọng cô nhẹ nhưng đầy lo lắng, kéo Ron ra khỏi dòng suy nghĩ.

Harry gật đầu, ánh mắt thoáng chút bất an. "Mình cũng cảm thấy vậy. Mình nghĩ đã đến lúc phải nói thật với cậu ấy, Hermione. Mình không muốn để cậu ấy phát hiện theo cách này."

Hermione im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Nếu chúng ta không làm rõ, mình sợ rằng nó sẽ làm tổn thương cậu ấy hơn."

Ron đứng bất động, cảm giác như bị đẩy ra rìa của một thế giới mà cậu đã từng là trung tâm. Những lời họ vừa nói chỉ khiến cậu thêm rối bời.

Cậu quay đi, đôi chân nặng nề bước xuống cầu thang. Ron biết mình không thể đối mặt với họ ngay lúc này. Cậu cần thời gian để hiểu những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng – giận dữ, tổn thương, và cả chút ghen tị mà cậu không muốn thừa nhận.

Dù vậy, một điều mà Ron biết chắc: tình bạn của họ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.

--------------

Ron đứng lặng lẽ trong bóng tối, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Harry và Hermione vẫn trò chuyện, không nhận ra rằng họ đang bị quan sát. Thỉnh thoảng, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi họ, như thể mọi căng thẳng, mọi khó khăn đều tan biến khi họ ở bên nhau.

Trái tim Ron co thắt. Cảm giác kỳ lạ mà cậu không thể gọi tên bắt đầu len lỏi. Đó không chỉ là sự tổn thương vì bị giữ ngoài lề, mà còn là sự giận dữ vì bị giấu giếm – từ hai người mà cậu tin tưởng nhất.

Ron nhớ lại những lần cả ba cùng nhau chia sẻ mọi thứ, từ niềm vui đến nỗi buồn. Vậy mà giờ đây, dường như một phần thế giới của họ không còn thuộc về cậu nữa.

Cậu tự hỏi vì sao Harry và Hermione lại quyết định giấu giếm mối quan hệ của mình. Có phải vì họ sợ cậu tổn thương? Hay họ nghĩ cậu sẽ không hiểu? Nhưng điều làm cậu đau nhất là ý nghĩ rằng họ không tin cậu đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật.

Hermione chạm nhẹ vào tay Harry, một cử chỉ ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Ron nhận ra điều đó ngay lập tức – cách mà họ nhìn nhau, sự dịu dàng trong ánh mắt của Hermione, và sự bảo vệ âm thầm từ Harry. Đây không phải là tình bạn đơn thuần.

Ron quay đi, không thể tiếp tục đứng đó nhìn nữa. Cậu bước chậm rãi xuống cầu thang, mỗi bước chân nặng nề như kéo theo cả trái tim cậu. Trong đầu, cậu cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn.

Cậu giận, nhưng không phải vì họ yêu nhau. Cậu giận vì bị bỏ rơi, bị loại khỏi câu chuyện này. Và điều đó khiến cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Ron biết, sớm hay muộn, họ cũng sẽ phải nói chuyện. Nhưng lúc này, cậu cần thời gian để đối diện với những cảm xúc đang đè nặng trong lòng – nỗi đau, sự ghen tị, và cả sự mất mát mà cậu không biết làm cách nào để vượt qua.

-------------

Ginny im lặng nhìn Ron một lúc lâu, cảm nhận được sự bối rối và tổn thương trong giọng nói của anh trai mình. Cô biết rằng Ron không chỉ cảm thấy khó chịu vì sự giấu giếm của Harry và Hermione, mà còn vì cảm giác bị bỏ lại ngoài cuộc – một phần không thể thiếu trong mối quan hệ của họ bấy lâu nay.

"Anh biết không, Ron," Ginny bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành, "đôi khi người ta không muốn công khai một điều gì đó không phải vì không tôn trọng những người xung quanh, mà là vì họ cần thời gian để hiểu rõ về cảm xúc của chính mình. Có thể Harry và Hermione đang muốn bảo vệ tất cả chúng ta khỏi những điều không cần thiết."

Ron quay lại nhìn Ginny, đôi mắt của cậu như đang tìm kiếm sự hiểu biết trong em gái mình. "Nhưng chúng ta là bạn mà, Ginny. Nếu họ có điều gì đó, tại sao không thể chia sẻ với chúng ta? Tại sao phải giấu giếm?" Giọng cậu trở nên nghẹn ngào, như thể câu hỏi này đã ám ảnh cậu từ lâu.

Ginny bước lại gần anh, đặt tay lên vai cậu một cách an ủi. "Có thể họ nghĩ chúng ta sẽ không hiểu được, Ron. Họ không muốn làm tổn thương cậu, và có lẽ họ sợ rằng nếu mọi người biết, sẽ có những chuyện không hay xảy ra. Nhưng không có nghĩa là họ không tin tưởng vào chúng ta. Họ chỉ cần thêm thời gian."

Ron thở dài, khuôn mặt vẫn không thể giấu đi sự thất vọng. "Anh chỉ không muốn cảm thấy như mình bị bỏ lại phía sau, Ginny. Từ trước đến nay, chúng ta luôn là một đội, nhưng bây giờ... không biết mọi thứ có còn như trước không."

Ginny nhìn anh trai mình, ánh mắt cô cũng trở nên trầm tư. "Anh phải tin vào tình bạn của chúng ta, Ron. Dù có chuyện gì xảy ra, tình bạn giữa chúng ta vẫn sẽ không thay đổi. Harry và Hermione sẽ giải quyết mọi thứ theo cách của họ, và khi họ sẵn sàng, họ sẽ nói với chúng ta. Anh cần phải kiên nhẫn."

Ron gật đầu, mặc dù vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Cậu nhìn về phía Tháp Thiên Văn lần nữa, nơi Harry và Hermione vẫn đang trò chuyện, nhưng lần này, thay vì cảm thấy tức giận, một phần trong cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có Ginny bên cạnh, lắng nghe và hiểu cho những cảm xúc mà cậu đang trải qua.

"Chắc anh sẽ phải học cách kiên nhẫn thôi," Ron thì thầm, rồi đứng dậy, quay lại nhìn Ginny với một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn em."

Ginny mỉm cười đáp lại. "Không có gì đâu, Ron. Em luôn ở đây."

Và dù có những điều không thể lý giải ngay lúc này, Ron biết rằng dù sao thì tình bạn, tình yêu và sự tin tưởng sẽ giúp tất cả vượt qua mọi thử thách phía trước.

-------------

Một buổi tối, khi bóng tối bao phủ lâu đài, Ron tình cờ gặp Harry và Hermione tại Hẻm Xéo. Anh đứng lại, một cảm giác không thể lý giải dâng lên trong lòng, và quyết định rằng đã đến lúc phải đối mặt với họ.

"Harry, Hermione..." Ron bắt đầu, giọng cậu trầm xuống khi cả hai quay lại nhìn. "Mình biết rồi. Mình biết giữa hai người có điều gì đó. Nhưng tại sao lại phải giấu giếm? Mọi người đều thấy các bồ là một cặp đôi tuyệt vời. Còn ai có thể xứng đáng hơn Harry Potter và Hermione Granger, cô phù thủy thông minh nhất mọi thời đại chứ? Không lẽ lại có gì tuyệt vời hơn khi hai người ở bên nhau sao?"

Hermione và Harry nhìn nhau, trong ánh mắt họ hiện lên sự ngập ngừng. Harry là người lên tiếng trước, giọng anh mang chút đau khổ, nhưng đầy chân thành.

"Ron, mình không muốn làm bồ cảm thấy buồn. Chúng ta đã là bạn bè quá lâu, và mình không muốn chuyện này làm tổn thương mối quan hệ của chúng ta. Mình không muốn bồ cảm thấy... cô đơn."

Ron nhìn vào mắt họ, rồi thở dài, nhẹ nhàng nói: "Mình hiểu mà, Harry. Mình không muốn các bồ phải giấu giếm gì cả. Nhưng mình cũng hiểu cảm giác của các bồ. Mình biết các bồ có tình cảm với nhau, và mình thấy rằng dù có chuyện gì xảy ra, tình bạn của chúng ta sẽ không thay đổi. Chúng ta vẫn sẽ luôn là bạn."

Hermione nhìn Ron, đôi mắt cô ánh lên cảm xúc, như muốn nói ra điều gì đó mà lâu nay cô vẫn ngần ngại. "Ron... cảm ơn vì đã hiểu. Nhưng chúng mình nghĩ rằng bồ cần thời gian. Thời gian để mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Để mọi thứ được tự nhiên."

Harry gật đầu, giọng anh ấm áp, đầy sự trân trọng: "Bồ là bạn thân nhất của chúng tôi, Ron. Mọi chuyện giữa chúng ta không có gì thay đổi cả. Mình xin lỗi nếu bồ cảm thấy khó xử."

Ron im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười nhẹ. Cậu vỗ vai Harry một cách đầy ấm áp, như muốn thể hiện rằng dù có gì xảy ra, tình bạn của họ sẽ không bao giờ thay đổi. "Không sao đâu, các bồ. Mình hiểu mà. Và nếu một ngày nào đó các bồ quyết định công khai, mình sẽ luôn ở bên ủng hộ. Nhưng các bồ cũng phải nhớ, phải luôn thẳng thắn với chính mình."

Với lời nói ấy, Ron quay người bước đi. Những bước chân vang vọng trong không gian im lặng của lâu đài, nhưng ngay cả khi anh đã khuất, Harry và Hermione vẫn đứng đó, lặng lẽ. Cảm giác căng thẳng trong họ như tan biến, sự hiểu biết của Ron khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhưng vẫn còn một điều gì đó lẩn khuất, như một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Dù mọi thứ có vẻ đã sáng tỏ, nhưng họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách.

------------------END------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro