Chương 8: Suýt Nữa Thì...
Hermione cảm thấy bụng đói cồn cào. Lạ thật, cô vừa có một buổi tối no căng với Harry mà. Tài nấu ăn của Harry thật tuyệt vời, đến nỗi cô không cầm lòng được mà làm tù tì hai dĩa spaghetti, ba ly sữa và năm trái dâu. Thế mà giờ đây, cô lại bần thần ngồi trên giường vào lúc hai giờ sáng. Tay xoa xoa cái bụng ‘chẳng nghe lời’ của mình.
“Không lẽ lại ăn nữa sao? Con ơi là con… ăn chi mà lắm thế.”
Hermione lầm bầm phàn nàn. Thật không phải là một cảm giác dễ chịu gì khi bị đánh thức vào nửa đêm vì những lý do nhảm nhí. Còn nhớ trong lúc đi tìm trường sinh linh giá cùng Harry và Ron, cô đã từng trải qua một hòan cảnh tương tự. Có một đêm Hermione đang chìm đắm trong giấc mộng vàng thì bỗng có một bàn tay lay lay vai cô, đánh thức. Những tưởng đang bị tập kích, cô bật dậy…chỉ để thấy Ron đang nhe răng cười tí tởn và rì rầm…
“Chúc em ngủ ngon!”
Thật khó mà miêu tả lại cái ánh mắt như ‘muốn chọi ngay cây đũa thần vào mặt Ron’ lúc đó của cô. Dĩ nhiên, Hermione không đến nỗi ‘chằn tinh’ như thế, cô chỉ kết thúc bằng một tràng giáo huấn kéo dài hai tiếng đồng hồ về thái độ tôn trọng giấc ngủ người khác. Và Ron cũng chẳng phải là người duy nhất hứng chịu, Harry cũng bị lôi luôn vào cuộc mặc dù anh chàng này chẳng hiểu mô tê gì cả.
Thế đấy. Đánh thức một người đang ngủ ngon là tội ác, ác lắm. Nhất là đối với Hermione, một người yêu giấc ngủ đến lạ lùng, cô quan niệm rằng một giấc ngủ ngon sẽ giúp cô đủ tỉnh táo và có năng lượng họat động cho ngày hôm sau. Vậy mà giờ đây đứa bé trong bụng lại chẳng chịu hiểu nguyên tắc đó. Nó cứ đòi ăn mãi…
“Con ơi là con… mai ăn bù nhá, má hứa!”
Hermione vỗ vỗ bụng, rồi nằm xuống, kéo chăn qua mặt.
…….
“Rồi rồi… má hứa ăn gấp đôi cho buổi sáng luôn đó.” – Cô lầm bầm hai phút sau.
… thở gấp …
“gấp ba” – Hermione thốt lên một phút sau nữa, tay ôm bụng cồn cào.
“Á á á ….” – 30 giây sau, cô bật tung chăn và ngồi dậy, xọt đại đôi dép vào chân và lầm rầm mở cửa đi xuống cầu thang – “Con với chả cái… chỉ giỏi mỗi việc ăn.”
Đường xuống nhà dưới thật khó khăn. Cô chỉ mới dọn đến đây ngày đầu tiên nên vẫn còn lạ nước lạ cái. Mà cầu thang lại tối thui nữa chứ…
Tuy nhiên, Hermione lại không dám bật đèn lên vì sợ ánh sáng sẽ làm phiề anh chàng đang nằm ngủ ngon lành ở nhà dưới.
Cộp, cộp, cộp… á á á….
Hermione thốt lên, thấy chân mình hụt đi một nhịp. Chuyện gì thế này, tại sao? Tại sao không gian bên dưới lại trống hóac thế kia? Một nỗi sợ khiếp đảm đang dâng tràn lên như chặn ngang ngực cô. Cả thân người cô gái bé nhỏ đang ngã chúi xuống phía trước một cách vô đà.
Không…..
Ý nghĩ cuối cùng lướt vội qua đầu cô trước khi Hermione cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm chặt cô vào lòng. Giọng nói ấm áp quen thuộc đó lại vang lên.
“Không sao chứ Hermione? Em không sao chứ?”
Hermione không trả lời, sự sợ hãi vẫn còn chiếm ngự trong tâm trí cô. Trong thóang chốc, cô tưởng mình đã té lăn xuống cầu thang và vĩnh viễn mất đứa bé rồi chứ. Nhịp đập trong tim cô vẫn còn rất nhanh, tay cô bấu chặt lấy vai Harry như người sắp chết vớ được cái phao, Hermione sợ nếu thả tay ra… buông anh ra thì cô sẽ lại té lần nữa, sợ… sợ lắm…
Đột nhiên, cô lại thấy má mình nóng hổi, nước mắt rơi lã chã
“Sụyt, sụyt… Không sao, không sao rồi. Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Harry vỗ về an ủi, tay chà xát nhẹ nhàng lưng cô như một bà mẹ dịu dàng, dỗ cho con mình nín khóc.
“Em…em…hic…sợ lắm…” – Hermione nghẹn ngào nói trong nước mắt, giọng cô vẫn còn run lắm.
“Đừng sợ… suỵt… đừng sợ… anh đã đỡ em rồi mà. Em không sao nữa rồi.” – Harry thì thầm những lời nói êm ái vào tai cô, tay vẫn không ngừng vỗ vỗ lưng Hermione.
“Em…em…hic… em sợ mất con, lúc đó…em nghĩ mình sẽ mãi mãi mất con… hic… em sợ lắm.” – Cô nói tức tưởi. Ý nghĩ đó thật kinh hòang, chưa bao giờ Hermione cảm nhận một nỗi sợ hãi tồi tệ đến như thế. Ngay cả Voldemort cũng không làm cô run bắng cả người như vậy. Khi đối mặt với hắn, cùng lắm cô chỉ nghĩ ‘chết thì chết, đã liệu trước tình huống tồi tệ nhất rồi’. Nhưng vài giây vừa rồi đối với cô còn tệ hơn thế nhiều. Cô không muốn… không thể nghĩ tới việc mất đứa bé. Nó còn quý hơn cả sinh mạng của cô nữa…
“Con không sao, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em. Chừng nào anh còn ở đây thì không chuyện gì có thể làm hại đến cả hai.” – Harry vỗ về, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người mẹ trẻ. Đôi vai cô đã bớt run, sự hiện diện của Harry đã truyền cho cô một sức mạnh rất lớn để tiếp tục đứng vững. Nước mắt đã thôi tuôn rơi, Hermione ngước nhìn Harry.
“Anh hứa chứ?”
“Anh hứa!” – Harry khẳng định chắc nịch. Chưa bao giờ anh cảm thấy cô bạn tám năm của mình trông mỏng manh đến thế này. Hermione là một cô gái cứng cỏi, nước mắt không phải là thứ cô thường hay dùng để giải quyết vấn đề. Thế mà chỉ trong một đêm, anh đã phải chứng kiến cô khóc hai lần. Có thể là do Hormones… nhưng cũng có thể là do gánh nặng về một sinh mạng khác mà cô gái trẻ đang phải mang gánh trên vai. Anh thương cô, thương cô nhiều lắm. Nếu có phải đánh đổi sinh mạng mình chỉ để đem lại một cuộc sống bình yên cho cô, anh cũng sẵn sàng làm.
Harry đưa tay quệt nhẹ những giọt lệ còn vương trên má cô gái, rồi dẫn đường cho cô vào ghế salon ngồi. Với một cái phẩy tay nhẹ, cả căn phòng đã rực sáng. Phải, ‘phẩy tay’, Harry hiếm khi dùng đũa vì anh chàng đã trở nên thành thạo với việc dùng thần chú không cần đũa phép. Thời gian luyện tập phép thuật chống lại Voldemort quả đã mang lại nhiều lợi ích cho Harry. Không những kiến thức mà cả kĩ năng phép thuật của anh cũng đã tiến bộ rất nhiều. Có thể nói hiện giờ trong thế giới phù thủy, khó ai có khả năng chống lại Harry Potter vĩ đại – vị ân nhân.
Và với một cái vẫy tay nữa, một ly trà an thần đã bay đến và nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Hermione.
Harry cầm lên đưa cho cô, dịu dàng bảo
“Uống đi em, cho bình tĩnh lại!”
“Ừm…cám ơn Harry!” – Hermione đón lấy ly trà từ tay anh và làm một hơi cạn sạch.
“Wow!” – Em khát nước đến thế à? – Harry tròn xoe mắt, kinh ngạc.
“Không hẳn, em đói bụng thì đúng hơn.” – Hermione nháy mắt tinh nghịch, có vẻ như cô nàng đã định thần lại. – “Cũng chính vì thế mà em phải mò xuống đây giữa đêm khuya để kiếm cái gì vào bụng.”
“Rồi sao em không vặn đèn lên? Mò mẫm như thế nguy hiểm lắm biết không? Lỡ anh không thức giấc vì tiếng chân của em thì… không biết chuyện gì đã xảy ra nữa…” – Harry nói, vẻ rùng mình, mặt nhăn nhó lo âu.
“Vì…vì…em không muốn làm anh thức giấc. Cả ngày hôm nay dọn nhà chắc anh đã mệt lắm rồi, không lẽ em lại làm phiền anh nữa…” – Hermione phân trần… lí nhí…vì cô biết anh sẽ lại la rầy cô với cái suy nghĩ đó.
“Khờ quá!” – Đấy, anh lại bắt đầu rồi, đúng như cô nghĩ. Harry xoa đầu cô –”Anh thì không sao, mất ngủ là chuyện thường tình rồi. Còn nếu hai mẹ con em mà có chuyện gì…có chuyện gì thì…chắc anh sống không nổi quá.”
“Ôi Harry!” – Cô thốt lên, vẻ ân hận. –”Em xin lỗi…”
Harry choàng tay qua vai, kéo cô vào lòng anh, ân cần nói.
“Không sao, bây giờ không sao rồi. Chỉ cần em hứa từ nay về sau nếu có chuyện gì cần nhờ anh làm thì cứ kêu. Anh luôn sẵn lòng. Chứ đừng dại dột tự giải quyết mà mang họa. Hiểu không cô bé?”
“Ừm…ừm…” – Hermione mỉm cười, xoay sở gật gật trong khi đầu cô vẫn ngã vào vai Harry. Vòng tay anh ấm áp quá, khiến cô muốn ngủ ngay lúc này, mắt cô bắt đầu lim dim…
“À… em nói đói bụng hả? Hay để anh làm chút gì cho em ăn ha.” – Đột nhiên Harry bật dậy, giật vai ra, khiến cô phải chòang tỉnh.
Chết tiệt. Ăn với chả uống.
Hermione rủa thầm, mà đầu thì vẫn cứ gật gật đồng ý, không quên tặng kèm khuyến mãi một nụ cười cám ơn.
“Chờ chút xíu nha. Nhanh lắm.”
Nói rồi Harry hí hửng đi vào bếp, lục lọi xem còn gì có thể dùng để nấu cho cô vợ…à…không… không phải vợ…mà là… mẹ của con anh. Harry tự chỉnh sửa ý nghĩ đó. Hermione có bằng lòng lấy Harry đâu mà là vợ anh chứ.
Chỉ là mơ mộng viễn vông!
Harry thở dài rồi lại tiếp tục chui đầu vào tủ lạnh, tìm thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro