Season 2- C17: Chia Xa.
Như thường lệ mấy bữa nay, Hermione ra khỏi nhà vào lúc tờ mờ sáng, khi rừng còn đẫm hơi sương. Từ vị trí canh gác, Harry có thể thấy cô đang rời khỏi trại theo hướng băng vào rừng. Anh quay sang Draco.
"Mày canh nốt đi, Mặt Thẹo. Tao có việc phải đi đây một chút."
"Mắc tè hả? Sao không làm đại ở đây đi? Hổng lẽ mày sợ tao nhìn trộm?"
"Mày không nói tao cũng không biết mày có sở thích đặc biệt như vậy." Harry đốp lại, nhảy xuống mui xe và bước theo hướng mà Hermione đã đi, không buồn để tâm đến vẻ mặt tức anh ách của cái thằng tóc vàng phía sau.
Anh âm thầm theo sau, giữ khoảng cách với cô. Không quá gần vì dễ bị phát hiện, nhưng cũng không thể quá xa để mất dấu, nhất là khi cô đang len lỏi băng rừng như thế này. Quái thật, từ lúc nào Hermione trở nên rành địa hình nơi này như vậy? Và cô một thân một mình vào đây làm gì? Tại sao lại đi liên tiếp suốt mấy ngày qua? Thề có Merlin mới biết Hermione khiến anh lo lắng đến mất ăn mất ngủ như thế nào.
Mãi nhập tâm vào dòng suy nghĩ, từ lúc nào Harry để mất dấu Hermione trong những bụi rậm dày đặc này. Anh rủa:
"Chết tiệt."
Harry nhìn quanh quất. Cô mất hút ở đâu rồi. Anh bước nhanh về phía trước, vạch từng khóm cây ngọn cỏ để tìm cô, không khỏi có cảm giác quen thuộc....vì dường như tất cả những gì Harry làm dạo gần đây chỉ là chui vào rừng tìm Hermione và tìm Hermione và rồi lại tìm Hermione. Thế nào cũng có ngày cô khiến anh tức chết cho mà xem.
Phải mất mười lăm phút hơn anh mới lần lại được theo dấu của cô và một khoảng thời gian tương tự để tìm thấy Hermione. Cô ẩn mình sau một góc khuất của phiến đá cao, xoay lưng về phía anh. Harry nép người vào sau một thân cây cách nơi cô đứng chừng mười mét, ghé mắt nhìn tới. Dường như cô chỉ ở một mình thì phải, nhưng lại trông có vẻ Hermione đang bận rộn làm gì đó.
Grào Grào!
Âm thanh quen thuộc vốn ám ảnh Harry đêm từng đêm bỗng từ đâu vang lên. Harry rùng mình, hai mắt căng ra cảnh giác và một bàn tay đã từ từ lôi súng ra, đặt ngón trỏ ngay cò súng trong tư thế sẵn sàng.
Có xác sống ở đây...và Hermione dường như không để ý.
Anh cần phải cảnh giác cô. Harry ngó quanh quất, kiểm tra trái phải rồi đằng sau trước khi chạy nhanh đến gần cô. Tiếng gọi tên cô sắp phát ra bỗng nghẹn ứ trong họng Harry khi anh phát hiện mối nguy hiểm mình vẫn tìm kiếm nãy giờ hóa ra lại đang ở trước mặt Hermione. Nó ngục ngoặc cái đầu như muốn táp lấy cô. Tệ hơn? Cô đang làm một động tác như thể chìa tay ra sắp đưa vào cái họng đầy máu khô của nó.
Merlin ơi...Không phải định tự tử chứ?
Tim Harry đập loạn xạ. Trong giờ phút đó anh không thể suy nghĩ được gì khác hơn nên anh làm điều duy nhất mà bản năng anh nghĩ tới. Tấn công.
Đoàng!
Viên đạn xé gió sượt ngang qua trước mặt Hermione, ghim thẳng vào sọ con xác sống vừa ngã gục. Không để mất thêm thời gian, anh nhào tới lôi cô ra xa thiệt xa chỗ đó dù anh biết rõ thứ đó không còn có thể gây nguy hiểm được nữa. Rồi anh bấn loạn, vạch tay áo của cô lên, kiểm tra mặt mũi, sau gáy, trên vai... và không ngừng hỏi thăm cô.
"Em có sao không? Em có sao không? Không bị cắn ở đâu chứ? Hermione! Hermione! Trả lời anh đi! Đừng làm anh sợ!"
Trái ngược với vẻ bấn loạn của Harry, cô gái có vẻ còn rất sốc nên từ lúc nãy đến giờ vẫn không thốt lên được lời nào. Cô đứng trân ra, hết nhìn con xác sống rồi lại đến Harry, rồi lại quành sang con xác sống, môi mấp máy không thành lời.
"Em nói gì?" Harry nhướn mày.
"Giết....anh giết...."
"Đừng sợ! Anh đã giết nó rồi. Nó không hại được em đâu."
"Anh...Anh giết-nó-rồi!" - Cô gằn giọng, mắt bỗng long lên giận dữ, đẩy anh ra, đấm thùm thụp vào ngực anh và trong một thoáng, cô cho anh cảm giác rằng cô đã mất trí - "S-sao anh dám hả, Harry Potter? Sao anh dám....dám giết vật mẫu của tôi? Sao mà anh dám?"
'Vật mẫu?'
Giờ thì Harry chắc chắn cô đã bị mất trí thiệt rồi - "Em nói gì vậy, Hermione? Xém chút nữa em đã đưa tay cho nó cắn rồi. Anh không biết em bị đả kích hay cú sốc hay gặp chuyện gì nhưng em có nhận thức được hành động nguy hiểm của mình, và điều bản thân đã nói hay không?"
"Anh còn cãi nữa hả?" - Cô nghiến răng, chộp lấy tay anh lôi sền sệt về phía cái xác bất động gớm ghiếc kia. - "Sao anh không nhìn cho kỹ đi? Tui rõ ràng đã trói nó vào gốc cây rồi mà. Còn bàn tay của nó, anh thấy không? Có thấy tay nó bị quấn trong mấy dải băng trắng không? Thậm chí tui còn bẻ hết các đốt xương ngón của nó rồi. Cuối cùng..." - Cô nắm lấy một tụm tóc lưa thưa trên đầu con xác sống, giật ngược đầu nó lên một cách thô bạo. Tay còn lại, cô chọt thẳng vào cái miệng nó, banh to ra, một hành động vô tình thôi, nhưng cũng đã kịp cướp đi hai nhịp đập trong tim Harry - "...Thấy không? Nó không có răng. Có hiểu vì sao không? Là tui đó. Tui đã rút hết răng nó bằng kềm. Tui đã vô hiệu hóa nó bằng tất cả mọi cách nên nó không thể tấn công tui."
"Nhưng...anh làm sao biết được?" - Harry lí nhí, lãng mắt đi nơi khác và có phần nào thấy không phục.
"Vậy thì anh đừng có tài lanh, đừng chơi trò anh hùng. Anh có biết tui đã mất bao lâu và bao công sức để tìm được một con còn khá nguyên vẹn, rồi tiếp cận nó, bắt nó mà không gây tổn thương nó không? Rồi lại phải....Ôi mà thôi, có nói nữa thì anh cũng không hiểu. Anh vốn không hiểu, không muốn hiểu, không đủ quan tâm để hiểu."
Hermione ngồi phịch xuống đất, giọng vẫn còn run run ấm ức, không màng quẹt đi hai dòng nước mắt đang chảy ra từ khóe mi - "Đồ sát nhân, quân giết người..." - Cô thì thầm trong miệng còn Harry lúc đó...chỉ biết đứng sững nhìn cô.
Anh đã làm gì chứ?
Và...cô đã làm gì chứ?
Nếu không phải vì những giọt nước mắt đó là thật thì anh đã suýt phá ra cười rồi. Có ngày Hermione thật sự vì một con xác sống mà gọi anh là thứ giết người máu lạnh sao? Anh muốn cứu cô, và cho dù anh có đi ngược lại với nguyện vọng của cô, thì xuất phát điểm của anh cũng là vì muốn tốt cho cô, lo lắng cho cô. Thế mà bây giờ cô nhìn anh bằng ánh mắt ghẻ lạnh đó sao? Cô cho rằng anh không hiểu cô? Không quan tâm cô? Sau tất cả những gì đã xảy ra giữa họ, sau bao nhiêu năm cùng học cùng ăn cùng ngủ cùng thở cùng chiến đấu đó... cô có thể lớn tiếng nói rằng anh chẳng hề hiểu và quan tâm cô?
Thế giới này điên rồi. Thật sự điên hết rồi.
Harry hít vào một hơi sâu, cố nén vẻ tổn thương trong giọng nói.
"Em bắt xác sống để làm gì?"
"Nghiên cứu."
"Nghiên cứu? Một cái thây ma thì có gì mà nghiên cứu?" - Anh cao giọng bắt bẻ còn cô thì hạ giọng, rít qua kẽ răng. "Vì không biết gì nên mới phải nghiên cứu. Nếu muốn tồn tại trong thế giới này thì chỉ có một cách, phải biết rõ kẻ thù hơn bản thân kẻ thù."
"Phải rồi, bằng cách nhổ răng và bẻ tay xác sống để nó đau mà khai ra hết điểm yếu hả? Chẳng lẽ em không thấy bản thân quá mơ hồ hay sao? Hermione...Anh sẽ không để em đem bản thân ra làm mồi nhử xác sống. Theo anh về!"
Đó chính là lúc giọt nước làm tràn ly. Cô bước giật lùi cách xa anh ra với một ánh mắt điên tiết. Hermione sừng sộ - "Harry Potter! Tui sống hay chết thì liên quan gì tới anh? Và làm ơn đi, chỉ vì người ta ca tụng anh là anh hùng không có nghĩa anh là chúa cứu thế, cho phép mình được quyền định đoạt số phận người khác. Số lần tui cứu mạng anh cũng không phải ít đâu, tui hoàn toàn nhận thức được điều mình đang làm và đủ khả năng lo cho bản thân. Nếu anh rảnh thì trở về bên người tình bé nhỏ của anh đi, cô ấy cần anh quan tâm hơn tui cần anh."
Đau. Hermione không nhận thức được cô đã làm tổn thương anh đến mức nào với những câu nói đó.
"Ginny không liên quan. Đừng lôi cô ấy vào đây!" - Harry gầm gừ trong họng.
"À... Tui đụng tới người ta nên anh thấy đau lòng sao?" - Cô mát mẻ và Harry khoát tay, gạt phắt.
"Em mà còn như vậy thì anh sẽ cho rằng em đang điên lên vì ghen đấy!" - Harry thách thức.
Hermione khựng lại, môi mím chặt đến nỗi trong một thoáng, Harry đã nghĩ cô sẽ đấm vào mặt anh. Nhưng không, giọng Hermione cất lên điềm tĩnh và lạnh băng:
"Anh nghĩ anh là ai vậy, Harry Potter?"
Câu hỏi của Hermione chút nữa buộc Harry phải chứng minh, nhưng cuối cùng anh ngạc nhiên rằng giọng mình cũng điềm tĩnh không thua gì cô.
"Lần cuối cùng, em có theo anh về hay không?"
"Không đi!" - Cô bướng bỉnh.
"Em..." - Khóe môi Harry run run, rõ ràng anh đang rất giận - "Nếu em cứ phải cư xử ngang ngược và vô lý như thế thì cứ làm tiếp đi. Cứ tiếp tục trốn trong cái xó này và kết bạn với xác sống cả đời đi. Cứ thực nghiệm, cứ nghiên cứu, cứ làm trò rồ dại đi. Để rồi khi gặp chuyện, thử xem tui có quan tâm em hay không?"
"Có phải lết đi tui cũng không xin anh giúp đỡ."
"Được thôi. Chúc may mắn."
Harry kết thúc trận cãi của họ bằng thái độ bất cần và xoay lưng bước đi, được chừng vài mét, anh dừng lại, ngoái đầu ra sau vai, cộc cằn nhắn - "Còn nữa. Thứ tui làm hư, tui sẽ đền."
Và rồi lần này, Harry bỏ đi thật.
-
Suốt ngày hôm đó, Harry chỉ trở về trang trại lấy theo một số đồ nghề rồi đi mất dạng vào rừng mãi cho tới khi trời chập choạng tối. Người lo lắng nhất có vẻ là Ginny, cô nàng cứ trông ngóng rồi lại đi ra đi vào, bứt rứt, khiến ai cũng mệt mỏi. Cuối buổi đó, gần như tất cả đều đã tập trung ở hiên, hội họp và ngóng chờ Harry. Xui cái là không ai rõ tung tích của anh, trong khi người duy nhất 'có vẻ' như biết câu trả lời thì lại cứ cà rỡn, vô tâm.
"Potter nói nó đi tè...nhưng nếu lâu vậy chắc là nó bị bón."
Luna cười khúc khích còn Pansy thì vỗ tay phụ họa. Chỉ có Ginny thì cho rằng đó là một câu trả lời rất không nghiêm túc và vô cùng phỉ báng người yêu của cô.
"Hồi nhỏ má anh không dạy anh hả? Nếu không có gì hay ho để nói thì câm mồm lại đi, Malfoy." - Ginny bực dọc.
"Ê! Sao cô nạt anh Draco? Ảnh có nói gì sai sao?" - Pansy chọn phe nhanh chóng.
"Chị còn phải hỏi sao? Chị không thấy anh ta nói xấu anh Harry sao?" - Ginny đốp lại.
"Không phải nói xấu. Chỉ là câu đùa."
"Đó mà là đùa hả? Sao tôi không thấy mắc cười vậy ?!"
"Cô không có óc hài hước thì cũng đừng có đem điều đó oán trách lên thế giới chứ. Cô nghĩ cô là ai? Ỷ là bạn gái của Potter rồi lên mặt sao?"
"Chị...chị..." - Ginny trợn mắt nhìn Pansy rồi ngó quanh quất tìm đồng minh. - "Chị Hermione, chị nói một câu công bằng đi chứ!"
Chẳng thế mà cô nàng tóc đỏ vô cùng ngạc nhiên khi Hermione hờ hững thốt ra câu: "Tôi không quan tâm."
Ginny ấp úng, đây là phản ứng cô không ngờ tới của người được cho là bạn thân nhất của Harry, chị dâu của cô. Lạ lùng hơn nữa chính là... thay vì quan tâm tới an nguy của Harry, Hermione trông như lại đang trút hết tâm trí vào việc bứt nát cây chổi lông gà trên tay - việc mà Hermione đã ngăn không cho Teddy làm hàng triệu lần. Vừa khi Ginny định bước sang giựt lại cây chổi thì có một bóng người từ đằng xa xuất hiện, trên vai quẩy theo thứ gì đó ngọ nguậy đã thu hút sự chú ý của cô. Draco lập tức giơ súng lên, cảnh giác, còn Ginny thì chộp ngay lấy cái ống nhòm trên tay Pansy.
"Anh Harry. Là anh Harry." - Cô nàng mừng rỡ thông báo, quăng phắt cái ống nhòm sang một bên, chạy về phía anh, ôm mừng Harry trở về và cùng anh bước lại phía mọi người.
Chỉ đến lúc ấy, tất cả mới thấy rõ Harry đang quẩy thứ gì trên vai. Là hai chú heo rừng con còn sống đã bị bó giò, treo ngược bốn chân trên cán.
"Ôi dễ thương quá!" - Người mừng rỡ thứ hai sau Ginny là Luna và cô nàng vội nhào tới, tíu tít nựng nịu hai con heo. Liền theo sau, Teddy cũng bay vô chọt chọt khoái trá làm hai con vật cứ ột ột la ó phản đối liên tục.
Hermione, đứng từ một góc xa khoanh hai tay trước ngực nhìn cảnh tượng đó, nhếch mép. Cố gắng tỏ ra khinh bạc chứ không phải buồn cười.
"Ra đây là thứ anh dõng dạc hứa sẽ đền cho tui há?!"
"Là của Hermione sao?" - Ba cặp mắt bi ve to tròn đồng loạt ngẩng lên nhìn anh, vừa ganh tị lại vừa có phần nào bất mãn.
"Hơi thất vọng đấy." - Hermione nhận xét, cố tình giả giọng nhừa nhựa kéo dài.
"Vậy cho em/con đi! Cho em/con đi!" - Một lần nữa ba người kia lại nhao nhao, chộp lấy cơ hội khi khổ chủ không muốn nhận heo.
Hai má Harry thoáng ửng hồng. Anh tằng hắng, giả bộ phớt lờ cả cô gái tóc nâu lẫn ba người kia - "Thôi đủ rồi! Malfoy! Mày đem heo bỏ vô chuồng đi."
"Sao lại là tao?" - Thằng kia cự nự.
"Vì tao có công bắt nó. Và hai con heo này là để nuôi chứ không phải ăn, ít ra cũng không phải bây giờ. Nó là...là của chung, của chung. Có hiểu chưa?"
Anh nhấn mạnh rồi te te bỏ vô nhà. Ở đó thêm một chút nào nữa chắc anh phải đào cái lỗ nhảy xuống quá. Thiệt tình...
Anh đã rất cố gắng rồi. Anh có đặt bẫy chứ, anh muốn, thiệt tình là rất muốn bắt xác sống đem về trả cho cô chứ. Nhưng mà đâu phải anh muốn là được đâu? Có nhiều chuyện cũng tùy ý trời chứ bộ. Anh đã rất cất công đi tới mấy bãi lầy vì nơi đó thường có xác sống dính vào. Chỉ xui là vùng này ít xác sống thôi, mà thậm chí nếu có...thì anh nghi cũng đã rơi vào tay Hermione hết rồi. Thế là anh đành đặt bẫy bỏ lại, và khi quay lại vào cuối ngày thì Harry chỉ thấy hai con heo rừng nằm lọt thỏm trong đấy. Thiệt tình lúc đó anh cũng không biết nên khóc hay cười nữa. Việc tìm được không những một mà tới hai sinh vật sống trong cùng một ngày đúng thật là may mắn, nhưng hôm nay thì không, anh muốn tìm cái thứ đã chết, đã chết kìa.
Bọn xác sống ở đâu khi anh cần chứ?
Harry vùi đầu vào tay, đau khổ.
-
Tối hôm đó là ca trực của Neville và Arthur. Khoảng gần nửa đêm, anh thấy có một bóng đen mở cửa từ trong nhà đi ra. Ngọn gió đêm càng làm rối tung mái đầu bù xù quen thuộc. Anh ta bước ra, tiến về phía Neville và ra hiệu cho anh đi theo.
Có lẽ Harry có chuyện cần nói riêng. Neville nghĩ rồi gật đầu, xin phép Arthur và bước theo anh chàng kia đến một góc khuất sau hè. Người đó đứng tựa vào lan can, mắt ngẩng lên nhìn bầu trời sâu thẳm, đen kịt một màu như không có đáy kia. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, anh như chỉ còn nghe được tiếng gió lùa qua những tàn lá úa và tiếng hạt mưa rả rích buông rơi trên mái ngói. Ánh đèn vàng hiu hắt treo trước hiên nhà không đủ soi rọi tất cả mà chỉ đủ hắt vào một nửa khuôn mặt của người kia, nửa còn lại anh ta giấu vào trong bóng tối. Neville không khỏi có một cảm giác vừa sợ, lại vừa thương cho cái gã đang đứng trước mặt mình. Trông anh ta cứ như thể đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ dị để che đi nét cằn cỗi và mỏi mệt đã cày lên cái tuổi đôi mươi của anh.
Người đó đứng yên một lúc, để mưa tạt gần như ướt hết mái tóc đen rối rồi mới vuốt vuốt mặt một cách mệt mỏi và quay sang nhìn anh. Chỉ đến lúc đó, Harry mới cất lời.
"Mình không ngủ được..." - Harry ngập ngừng, hai tay thọc sâu vào túi trong khi Neville giữ im lặng, kiên nhẫn chờ người bạn tiếp - "Mình lo cho cô ấy. Bồ không biết Hermione đã làm gì đâu..."
"Nếu là chuyện sáng nay thì mình đã biết rồi..." - Neville nhẹ giọng, còn Harry có phần hơi ngạc nhiên - "Hermione có nói với mình, và Harry à...mình cho rằng bồ nợ cô ấy một lời xin lỗi."
"Ra là bồ đã biết ngay từ đầu...Hình như bây giờ chuyện gì Hermione cũng kể hết với bồ thì phải...." - Harry thở hắt, khóe môi khẽ nhếch, cay đắng với sự hoán đổi vai trò của người bạn thân này - "Thôi sao cũng được. Mình không biết chuyện gì đã xảy ra với hai bồ, và mình biết có cố ép thì bồ cũng sẽ không thành thật với mình. Bồ đã chọn phe rồi." - Harry xoay sang bạn, mím môi tìm từ thích hợp để diễn tả ý anh - "Không phải mình nghi ngờ lòng trung thành của bồ, và mình tin bồ có phán đoán và lý do riêng để ở cạnh Hermione. Nhưng Neville à, cô ấy là....là bạn mình và thật sự chuyện phải đứng bên lề chứng kiến cô ấy đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm như vậy khiến mình rất-rất...lo, đến độ cồn cào ruột gan..."
"Cô ấy cũng rất quan tâm đến bồ, Harry."
"Không có...không còn nữa." - Harry hạ giọng, nhẹ như hơi thở. Anh xoay người, nắm chặt hai tay vào thành lan can và hơi tựa người về phía trước, giọng khẽ run - "Hermione không còn chấp nhận mình. Cô ấy không còn đủ lòng tin ở mình để chấp nhận sự hiện diện, hay sự quan tâm của mình. Tiếng nói của mình...đã không còn trọng lượng nữa rồi..."
"Không phải đâu, Harry..." - Neville lắc đầu, trong một thoáng anh đã muốn nói ra hết tất cả, nhưng lời hứa với Hermione đã khóa chặt miệng anh.
Harry miết nhẹ tay trên lan can, tiếp tục - "Cô ấy có vẻ như chỉ còn tin mỗi bồ. Nên...ừm Neville này, bồ giúp mình để mắt trông chừng Hermione, được không? Ở cách đây hai cây số có một ngôi nhà hoang, bồ dẫn cô ấy đến làm chỗ nghiên cứu đi. Còn nữa, mấy công việc sửa chữa trang trại mà bồ đang làm, cứ để mình gánh hết. Bắt đầu từ ngày mai, bồ cứ đi cùng cô ấy, hỗ trợ cô ấy làm những việc cần phải làm, và quan trọng nhất, thay mình bảo vệ Hermione. Đừng-Đừng bao giờ để cô ấy gặp nguy hiểm. Được không?"
"Mình còn tưởng bồ không ủng hộ Hermione tiếp tục nghiên cứu..." - Giọng Neville thoáng pha lẫn ngạc nhiên.
"Quan trọng sao? Mình thay đổi được gì sao?" - Harry hỏi và tự lắc đầu. Tiếng 'không' buông ra nhẹ hẫng, trôi theo gió trong trời đêm u buồn.
"Mình hiểu rồi." - Neville gật đầu, bước lại gần vỗ vai Harry - "Yên tâm đi, Harry. Mình hứa với bồ. Và...thật ra nếu bồ không lên tiếng thì mình cũng sẽ làm như vậy."
"Mình biết bồ sẽ làm tốt. Mình biết mà. Cám ơn." - Harry mỉm cười với Neville, một nụ cười nhăn nhó, méo xệch hiện rõ cả nội tâm rối như tơ vò của anh.
-
Những ngày này, Harry thôi không còn nói chuyện với Hermione nữa. Những đoạn đối thoại vốn thưa thớt giờ đã trở nên vô hình. Tiếng cười vốn đã khan hiếm nay trở nên nhạt dần, rồi hòa lẫn vào những ký ức xưa cũ. Cô vẫn ở ngay đây, vẫn chạm mặt anh mỗi ngày, gần như thể chỉ cần với tay là chạm ngay được nhưng hóa ra lại xa, xa đến nỗi anh tự hỏi từ khi nào cả vũ trụ đã là khoảng cách ngăn giữa hai người. Anh là bạn nhưng cũng không phải bạn. Anh chưa mất cô nhưng lại đã mất cô rồi. Anh đánh mất cô trong những nghi ngờ suy tư vụn vặt, trong những sự lừa gạt dối trá lẫn nhau, và trong những lời nói sắc như dao ném ra khi tức giận đã cắt phăng mối dây liên kết giữa họ.
Những ngày này, Harry phát hiện bản thân không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Anh muốn gạt bỏ hình ảnh của cô nên vùi đầu vào công việc. Nhưng trớ trêu dù bất cứ anh làm việc gì, cũng chỉ thấy hình bóng cô. 'Cô sẽ nghĩ gì về hàng rào này? Cô thích hay không thích cách bố trí của anh? Cô ở đâu? Cô có đang làm chuyện gì liều lĩnh không? Cô có hay nghĩ về anh như anh vẫn luôn nghĩ về cô không?' Tất cả những câu hỏi đó cứ chập chờn, chao đảo lượn quanh tâm trí anh và nhiều lần, anh bắt gặp bản thân mình thơ thẩn bỏ ra ngồi một góc như người mất hồn... vì trớ trêu và nực cười làm sao, cô từ lâu đã là linh hồn của anh.
Những ngày này, tâm trạng của Harry cáu bẳn. Bất cứ chuyện gì cũng khiến anh bực dọc, quát nạt. Anh ít nói, ít cười và cũng ít quan tâm hơn, bất kể là ai, bất kể là chuyện gì. Cứ như thể anh sợ tình cảm mình bỏ ra trở nên quá thừa thãi. Cứ như thể anh sợ đau, sợ cảm giác bị từ chối. Không nói thì sẽ không tranh cãi. Không tranh cãi thì sẽ không tổn thương nhau. Harry tự cô lập mình trong góc tối của tâm hồn, chật vật không thể trốn thoát.
Rồi có một ngày, một ngày anh biết sẽ đến nhưng không trông chờ sẽ đến. Anh vẫn ngồi ở hàng hiên như thường lệ, trải ánh mắt xanh úa màu nắng chiều ra cánh đồng vàng vọt phía trước...như thể anh đang gắng tìm một linh hồn đã đánh mất. Bất ngờ bước chân ấy tìm đến, cô ngồi xuống cạnh anh và thỏ thẻ hỏi những điều anh không muốn trả lời nhất.
"Anh đã nói chuyện với chị ấy chưa?"
Harry thở dài, gật đầu và đem hết cả câu chuyện ra kể, trừ đi những cảm giác thật của anh trong đó.
"Vậy là...anh nói anh đã để cho chị ấy tiếp tục nghiên cứu xác sống?"
"Ừm."
"Anh để cho Neville giúp chị ấy bắt xác sống về?"
"Ừm."
"Và anh còn chỉ cho họ dùng một ngôi nhà hoang cách đây không xa làm địa điểm nghiên cứu?"
"Ừm."
"Em không thể tin được anh nữa." - Ginny giơ hai tay lên trời hụt hẫng, vẻ bỏ cuộc. - "Anh Harry à, chẳng lẽ anh không thấy làm vậy là rất nguy hiểm sao? Chẳng lẽ anh tin rằng chị Hermione sẽ thành công nghiên cứu được gì từ lũ quái vật ăn thịt người này sao?"
Harry vuốt vuốt mặt, không vội trả lời. Anh biết thế nào Ginny cũng sẽ có phản ứng này, và anh cũng đã phần nào lường trước. Điều quan trọng bây giờ là thuyết phục Ginny hiểu cho quyết định của anh - "Nói thật với em... anh không tin cô ấy sẽ thành công. Và phải, anh nghĩ rằng như vậy sẽ rất nguy hiểm."
"Thì đó-"
"Suỵt Gin!" - Anh đưa một tay lên môi ra hiệu - "Nhưng thậm chí sẽ còn nguy hiểm hơn nếu để mặc Hermione ở ngoài kia. Chỉ cần cô ấy bất cẩn một giây, hay quá tập trung vào nghiên cứu mà sơ suất thì biết đâu sẽ bị một hay hai con xác sống lẩn khuất trong rừng tập kích. Ít ra có một chỗ nghiên cứu, Hermione sẽ yên tâm...và anh-ờ...chúng ta sẽ yên tâm hơn."
"Điều đó không đủ để đem mạng sống của chúng ta ra đánh liều Harry. Bỏ lên bàn cân, đam mê của Hermione không thể quan trọng hơn sự an nguy của mỗi người trong trang trại này. Ai mà biết chị ấy đã bắt về bao nhiêu con, và đã làm gì chúng? Rồi giống như anh nói, lỡ như...biết đâu lỡ như có tai nạn, lỡ như chúng sổng ra thì sao Harry à? Chỉ có Merlin mới biết đó sẽ là thảm họa thế nào." - Ginny tranh luận.
"Vậy chứ em muốn anh làm gì?"
Ginny dịu giọng, dùng ngón cái mân mê nhẹ mu bàn tay của anh - "Thuyết phục Hermione từ bỏ nghiên cứu đó. Tốt cho chị ấy, và cả chúng ta."
Cô vừa dứt lời, Harry đã bật ra một tiếng cười khô khan. Lần đầu tiên anh cười suốt mấy ngày qua và thậm chí anh cũng không hiểu có điều gì đáng để cười nữa - "Em nghĩ anh chưa thử thuyết phục? Dù có nói rát miệng thì cô ấy cũng phải chịu nghe anh mới được chứ."
"Anh là bạn thân của chị ấy, Harry. Anh là vị cứu tinh của thế giới. Anh là lãnh đạo ở đây. Sao chị ấy lại không nghe anh chứ?"
Thiệt tình ngay phút này đây, Harry rất muốn đứng dậy bỏ quách đi cho xong. Sau ngần ấy năm, Ginny vẫn mang hình ảnh anh hùng đó vào những cuộc đối thoại giữa họ? Lẽ nào cô ấy vẫn chưa nhận ra sự thật rằng anh ghét cay ghét đắng cái kiểu gọi đó?
Nhưng một lần nữa, anh lại kiềm chế bản thân - "Không phải ngày đầu tiên em biết Hermione. Rõ ràng khi cô ấy đã đặt ra mục tiêu thì sẽ theo đến cùng. Chỉ cần cô ấy tin rằng điều mình làm là đúng, không ai hoặc thứ gì có thể khiến cô ấy bỏ cuộc. Gin à, anh đã học bài học đó từ khi Hermione sáng lập ra S-P-E-W ở năm thứ 3. Nói dễ nghe là kiên trì, còn khó nghe tức là cứng đầu. Hermione thuộc tuýp người mà nếu càng ép sẽ chỉ càng khiến cô ấy xù lông, chống trả lại mãnh liệt hơn thôi. Trong hoàn cảnh này, điều tồi tệ nhất cô ấy có thể làm là bỏ đi và Gin à, chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra."
Anh lắc đầu. Đó sẽ là một cái giá rất đắt mà Harry không thể trả nổi. Nhưng có vẻ như ánh mắt của Ginny có phần nào bất phục. Biết rằng ở lại sẽ chỉ khiến họ thêm cãi nhau, anh đứng dậy, thể hiện ý muốn kết thúc cuộc thảo luận ở đây.
"Anh Harry!" - Ginny vội đứng dậy theo, gọi giật ngược từ sau lưng anh. Harry dừng bước - "Có-có thể anh muốn đánh liều vì Hermione nhưng....nhưng em không thể." - Cô vặn vẹo hai tay - "Em...không thể yên tâm khi ở cạnh một nơi đầy rẫy xác sống, nên nếu Hermione không bỏ cuộc thì em sẽ...sẽ-"
"Đừng!" - Harry cắt lời cô.
"Đừng gì, anh Harry?" - Ginny nhẹ giọng.
"Đừng buộc anh phải chọn giữa em hay Hermione. Đừng buộc anh phải nói ra, Gin."
"Em không hiểu..." - Cô quẹt nước mắt, hành động phủ định lại lời nói của bản thân.
Harry nhắm mắt, mím môi nén một tiếng thở dài, rồi anh tiếp tục bước đi. "Em đã biết câu trả lời của anh từ năm thứ năm rồi..."
Lời anh nhẹ bỗng, tưởng chừng như tan trong gió nhưng có biết đâu từ khi nào, gió đã là những lưỡi dao vô hình, cắt nát trái tim mỏng manh, bé nhỏ của cô. Ginny tựa lưng vào tường, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Anh đã chọn. Chọn từ lâu...lâu lắm rồi...
Còn tiếp...
A/N: Sao rồi? Mọi người thấy Harry đã đủ bị hành hạ chưa? POV chap này là của Harry nên rất là tội nhe. Vô tình giết lộn vật mẫu của bạn người yêu mà bị chửi xối xả, muốn đền thì không bắt được xác sống mà đi bắt heo về...
Càng ngày càng bị xa cách...nhưng hí hí...khúc cuối hy vọng bù đắp lại được những trái tim đang tan vỡ của Harmonians. Harry chưa bao giờ rời bỏ Hermione. Dù không thể đến được trong khoảng cách vật lý thì trong tâm trí của giai chưa bao giờ quên người yêu khoái thí nghiệm với xác sống. =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro