Chương 15: Phân loại nhà (2)

  "Nhà Gryffindor!"  

Một tràng pháo tay to vang lên từ dãy bàn nhà Gryffindor. Rihanna thả nón ra rồi chạy về ngồi kế bên Harry. Harry giơ ngón cái cười tươi, nói: "Tuyệt."

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay dang rộng. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Rihanna không biết có nên cười hay không, cụ Dumbledore vẫn tưng tửng như vậy. Nhưng có ai ngờ được cụ là lão hồ ly đủ mọi thủ đoạn. Đôi mắt sáng của Dumbledore nhìn Harry rồi lia qua Rihanna, chẳng ai biết được cụ đang nghĩ gì. 

 Những cái dĩa trống trước mặt Rihanna giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Cô chưa từng thấy nhiều đồ ăn cô ưa thích chất đầy trên bàn ghế đến thế: thịt cốt lết, đùi cừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Mặc dù cho lúc trên xe cũng ăn khá nhiều, nhưng nhìn đồ ăn hấp dẫn như thế này, Rihanna chẳng thể kiềm được lòng mình. Rihanna chất vô dĩa của cô mỗi thứ một chút, ngoại trừ món bọ the, và bắt đầu ăn. Harry nhìn đĩa thức ăn đầy nhóc của Rihanna, cậu đế thêm vào:

"Cậu ăn ít thế, ăn nhiều mới có sức, ăn thêm thịt bò đi này."

Rihanna có cảm giác mình như heo được vỗ béo chờ ngày làm thịt. Nhưng mà, đồ ăn đến miệng mà từ chối thì thật là ngu hết chỗ nói.

Con ma mặc áo cổ xếp đứng cạnh buồn bã nhìn Harry cắt miếng bít tết bỏ vào đĩa thức ăn vốn đã ú nụ của Rihanna:

"Trông ngon nhỉ!"

Rihanna vội dùng ánh mắt đe dọa cảnh cáo nhìn con ma, tay phải cầm đùi gà, tay trái cầm bánh, mồm miệng nhét đầy thịt bít tết. Nhìn kiểu gì cũng thấy mắc cười.

Harry cười lên một tiếng, tiếp tục cắt bít tết. Con ma nói tiếp:

"Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor."

"A! Cháu biết ông là ai rồi!"

Ron nghe tới đó la lên đột ngột.

"Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu."

Con ma sượng sùng:

"Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy."

Nhưng thằng bé tóc vàng Seamua Finningan cắt ngang:

"Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?"

Ngài Nicolas rõ ràng phật ý vô cùng, như thể câu chuyện tào lao nho nhỏ này diễn ra theo hướng hoàn toàn ngoài ý muốn.

Kiềm lòng lắm, ngài cáu kỉnh đáp:

"Như thế này này..."

Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc. Hiền nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không khéo léo gọn gẽ cho lắm. Vẽ sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng.

 Má, thiệt là phá mood! Tôi đang ăn mà!!

Nick nói tiếp:

"Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh. Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được chứ? Chưa bao giờ mà nhà Gryffindor mất chức này lâu như vậy. Nhà Slytherin đã liên tục giữ cúp này suốt sáu năm nay. Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi. Hắn là con ma nhà Slytherin đấy."

Rihanna nhìn qua dãy bàn Slytherin và thấy một con ma ghê rợn ngồi bên đó, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc. Con ma đó ngồi bên cạnh Malfoy và Rihanna khoái chí nhận thấy Malfoy có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như vậy. Rihanna dùng một tay còn trống của mình trễ mắt xuống, lè lưỡi trêu Malfoy. Phát hiện Rihanna đang nhìn mình, Malfoy ngây người ra một lúc, rồi lại đỏ phừng cả mặt.

Rihanna khoái trá cười, chú Draco Malfoy là giận quá đỏ mặt đây mà. Rồi cô lại hơi hơi xấu hổ, linh hồn đã gần 30 tuổi mà còn đi so đo với con nít.

Harry lời ít ý nhiều: "Tập trung ăn."

Rihanna quay lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống vĩ đại của mình.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, ché nếp... đủ thứ.

Harry tự xắn cho bản thân và Rihanna một miếng bánh mật. Lúc này câu chuyện phiếm đã chuyển sang đề tài gia đình. Seamus nói:

"Tôi nửa này nửa kia. Ba tôi là dân Muggle. Mẹ tôi không hề nói cho ba tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, ba tôi mới biết. Một cú sốc ghê gớm cho ổng."

Những đứa trẻ chung quanh bật cười. Bên cạnh Rihanna, huynh trưởng Percy và Hermione đang trò chuyện về bài vở. Rihanna nghe mà cảm thấy đau não. Học là gì? Ăn được không?

Rihanna bắt đầu cảm thấy no nê ấm áp và buồn ngủ, lại nhìn lên dãy bàn cao. Lão Hagrid đang say sưa nốc rượu. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore. Giáo sư Quirrell, đầu đội khăn vành lớn, đang nói chuyện với một vài giáo viên có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám.

Rihanna để ý thấy Quirrell hơi lia mắt nhìn Harry, y như rằng một tiếng kêu phát ra bên cạnh Rihanna.

"Ối!"

Harry xoa tay lên trán. Rihanna quan tâm hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Cái sẹo của tớ tự nhiên đau, chả biết sao nữa."

Rihanna đưa tay xoa xoa vết sẹo, miệng kêu:

"Đau đớn mau đi, mau mau biến mất, không còn đau nữa."

Hồi nhỏ má Amanda cũng hay làm cái này nè, hiệu quả cũng được lắm.

Cơn đau biến đi trong chớp mắt. Harry đỏ mặt nhìn Rihanna đọc 'thần chú chữa bệnh', miệng cậu cười toét tới mang tai. Dễ thương quá rồi.

Rihanna quay sang nhìn Quirrell, lướt mắt qua cái khăn trùm đầu của lão, trong lòng cười khẩy một cái. Ai đụng vô Harry thì nhất định sẽ phải trả giá.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Harry thì thào hỏi Percy:

"Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?"

Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:

"Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó. Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm. Còn vụ này... anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết."

Harry nhíu mày, xong lại nói nhỏ:

"Rihanna, bồ coi chừng mình, tự tiện đi tới mấy chỗ đó thì chết với mình."

Rihanna bĩu môi phụng phịu, nói: "Chưa biết ai đi tới mấy chỗ đó trước đâu."

Cụ Dumbledore lại nói:

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu."

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng Rihanna lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì cô đã quá mệt và vừa ních xong một bụng đầy. Harry bên cạnh im lặng đảm nhận trách nhiệm cầm tay dẫn đường cho Rihanna.

Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Rihanna ngáp ngắn ngáp dài, hỏi:

"Còn bao xa nữa ấy Harry?"

"Chịu khó tí đi. Sắp tới rồi. Đừng có lăn đùng ra ở đây ngủ nhé, mình mặc xác bồ luôn đấy."

Rihanna đang thắc mắc cô còn phải đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột. Rihanna ngơ ngác hỏi: "Tới rồi đó à?"

Trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất:

"Peeves – một gã yêu tinh."

Rồi Percy kêu lớn:

" Peeves, xuất đầu lộ diện đi."

Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa:

"Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?"

Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa:

" Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!"

Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, xui làm sao chọc trúng Rihanna đang buồn ngủ. Trước khi cây gậy chọc trúng người Rihanna, cô đã được kéo đi. Mũi Rihanna đập trúng một lồng ngực ấm áp vững trãi, hai tay cô vòng ra ôm lấy người nọ, miệng thều thào: "Thật ấm, thật mềm, muốn ôm ngủ quá~"

Harry hết cách, nói: "Giờ này mà bồ còn ham ngủ, có biết suýt chút nữa là vô bệnh viện rồi không?"

Rihanna vẫn ôm Harry, cọ cọ đầu vào lồng ngực cậu, ậm ừ cho có.

Percy giận dữ quát:

"Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy."

Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi.

Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò:

"Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây."

Harry thầm ghi thù trong lòng. Ai động vào Rihanna của cậu sẽ trả giá thật đắt.

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

"Mật khẩu!"

Percy đáp:

"Caput Draconis."

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn nam sinh về một phòng ngủ khác. Rihanna và Harry đành phải tách nhau ra. Cô phụng phịu ôm chặt Harry, nói: "Ngủ chung đi Harry."

Harry vừa dỡ tay Rihanna ra vừa dỗ dành: "Không được, nam nữ riêng biệt, bỏ tay ra nào."

"Muốn Harry cơ."

"Không là không, buông tay ra nào, đợi hôm khác nhé."

Cù nhây một hồi đến lúc Percy phát bực lên thì hai đứa mới buông nhau ra.

Rihanna đi theo lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con gái cũng mò ra được giường ngủ. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ tắm rửa lẹ lẹ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Hermione còn thức:

"Tôi mong chờ được học bài mới quá, bồ thì sao hả Rihanna?"

Rihanna trả lời có lệ: "Tôi sao cũng được."

Hermione lại giở thói bà tám: "Nghe anh Percy nói chương trình năm nhất không nặng lắm, nhưng tôi vẫn lo, may là đã đọc hết sách ở nhà rồi. Mà nè, cái cậu Harry đó là gì của bồ vậy Rihanna?"

Rihanna díp mắt nói: "Hửm? À ừ, là em trai."

"Em trai á? Em trai cậu chu đáo quá chừng, mình cũng muốn có ghê."

Tới lúc này thì Rihanna có muốn nói chuyện với Hermione cũng không được, nhưng mắt cô đã díu lại và ngủ thiếp đi.

Có lẽ Rihanna đã ăn quá nhiều nên cô bị ác mộng. Cô thấy mình đang đội cái khăn vành của lão Quirrell. Cái khăn trở nên mỗi lúc một nặng hơn. Cô cố gắng vứt cái khăn vành đi, nhưng cái khăn càng lúc càng xiết chặt hơn khiến cô vô cùng đau đớn. Khi đó, một con sư tử cái xuất hiện và lôi cái khăn khỏi đầu Rihanna cắn nát nó. Rihanna chưa kịp thở phào thì đúng lúc này, một ông cụ râu tóc bạc phơ, dài chấm đất, mắt đeo kính bán nguyệt hiện ra ngay trước mặt. Đôi mắt xanh của cụ hấp háy nhìn Rihanna, cụ cứ chằm chằm nhìn Rihanna làm cô da gà da vịt nổi hết lên. Con sư tử ban nãy cũng gờm gờm cụ, nó chắn trước mặt Rihanna, nhe nanh dọa cụ nhưng lại không có ý tấn công. Cụ già cười vang ba tiếng, gật đầu thành kính chào, cũng chẳng biết cụ chào con sư tử hay Rihanna. Rồi cụ không một lời mà bỏ đi, để lại vệt trắng. Rihanna bừng tỉnh giấc, nhìn ngó chung quanh rồi nhắm mắt lại.

Rihanna cuộn tròn người và chìm vào giấc ngủ. Khi thức giấc vào ngày hôm sau, cô không còn nhớ gì về giấc mơ đêm trước nữa.   

------phân cách tuyến góc tác giả------

Mọi người vote vs comment là động lực cho Cloudie viết tiếp chương mới đấy ạ. Yêu mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro