Chương 10 : Luyện tập

7 giờ tối

Kei và Harry rời khỏi lâu đài xuống sân Quidditch bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên. Chờ chưa thấy Wood đâu nên Harry leo lên chổi bay vòng vòng sân. Kei thì quan sát cảnh vật xung quanh sân Quidditch.

- Ê Potter. Xuống đây !

Oliver Wood đã đến. Anh mang theo một cái thùng gỗ khá lớn. Harry đáp xuống bên cạnh Wood. Mắt Wood hấp háy:

- Giỏi lắm. Giáo sư McGonagall nói quả không sai. Em đúng là cầu thủ Quidditch bẩm sinh. Tối nay anh chỉ cần hướng dẫn hai em luật chơi, rồi sau đó hai em bắt đầu luyện tập với cả đội luôn, mỗi tuần ba buổi.

Wood mở cái hộp ra, bên trong là bốn trái banh khác cỡ nhau. Anh giải thích:

- Thế này nhé, luật chơi Quidditch rất dễ hiểu mặc dù chơi thì không dễ. Mỗi bên có tám cầu thủ, trong số đó có bốn người được gọi là Truy thủ , là em đó Minamoto - Wood nhìn Kei một cái.

- Truy thủ.

Harry lặp lại trong lúc Wood lấy ra một trái banh đỏ to bằng trái banh da của môn bóng đá. Anh nói:

- Trái banh này gọi là Quaffle. Các truy thủ sẽ ném banh này cho nhau, làm sao cho nó chui qua những cái vòng để lấy điểm. Mỗi lần banh Quaffle lọt qua vòng là được mười điểm. Hai đứa hiểu kịp không?

Harry lặp lại:

- Truy thủ ném Quaffle cho nhau và đưa nó vô vòng để lấy điểm. Vậy thì cũng đại khái như chơi bóng rổ trên cán chổi nhưng có tới sáu cái lưới, đúng không?

Wood tò mò hỏi lại:

- Bóng rổ là cái gì?

Harry nói ngay:

- Ồ, quên nó đi!

- Bây giờ, mỗi bên có một cầu thủ gọi là Thủ quân. Anh là Thủ quân của đội Gryffindor. Anh phải bay vòng vòng quanh những cái vòng của đội mình để ngăn không cho đối phương ghi điểm.

Harry quyết tâm ghi nhớ tất cả:

- Bốn Truy thủ, một Thủ quân. Chơi với Quaffle. Hiểu rồi.

- Còn mấy cái này để làm gì ạ ? - Kei chỉ mấy trái banh còn lại. Wood nói:

- Vì em là Truy thủ nên anh sẽ hướng dẫn trước cho em. Cầm cái này.

Wood đưa cho Kei một cái dùi cui, hơi giống cây gậy đánh bóng chày.

- Giờ anh chỉ cho em cách chơi Bludger. Hai trái banh này là Bludger.

Đó là hai trái banh đặc biệt màu đen và hơi nhỏ hơn Quaffle một chút. Harry để ý thấy chúng cứ nhấp nha nhấp nhổm muốn thoát ra khỏi hộp. Wood bảo Harry và Kei :

- Đứng lùi lại!

Anh cúi xuống và thả một trái Bludger ra. Lập tức trái banh đen bay lên cao sau đó uốn một đường parabol nhắm thẳng vào mặt Kei lao đến.

- Hãy đánh trúng nó - Anh Wood hơi lo lắng nói , dù sao Kei cũng là lính mới.

"Cốp"

Kei nheo mắt lại vung tay và tất nhiên là đánh trúng rồi. Trái Bludger đó bay thẳng lọt qua ô giữa của bức tượng làm Harry phải trầm trồ.

- Tuyệt , em đúng là một cầu thủ bẩm sinh - Wood mắt sáng lên nhìn "cậu bé" tóc bạch kim mặt mày lạnh tanh đang mân mê cái chày.

- Em cảm ơn ạ.

- Rồi hai đứa nhìn vậy hiểu chưa ? Mấy trái Bludger sẽ phóng chung quanh các cầu thủ, tìm cách hất văng họ ra khỏi cán chổi. Vì vậy mỗi đội cần có hai Tấn thủ. Anh em sinh đôi nhà Weasley là tấn thủ của đội Gryffindor nhà mình. Công việc của họ là bảo vệ cầu thủ đội nhà khỏi bị Bludger tấn công, rồi làm sao cho chúng quay sang tấn công các cầu thủ đội đối phương. Hai em hiểu kịp không ?

- Bốn Truy thủ tìm cách ghi điểm bằng banh Quaffle, Thủ quân bảo vệ gôn, Tấn thủ đuổi theo bọn banh Bludger ra khỏi đội mình.

- Giỏi lắm.

Harry ra vẻ am tường, hỏi :

- Ừm… Hồi nào giờ, có ai bị chết vì banh Bludger chưa ?

- Ở Hogwarts thì chưa. Cũng có vài người bể hàm trật tay, nhưng chưa có ca nào nặng hơn. Rồi , bây giờ tới cầu thủ cuối cùng trong một đội Quidditch , Tầm thủ. Chính là Potter đây. Em sẽ không cần phải để ý đến Quaffle hay Buldger.

- …Trừ khi chúng tông bể đầu em hả?

- Đừng lo. Anh em nhà Weasley dư sức bảo vệ cả đội. Anh muốn nói là hai người đó là một cặp Bludger bằng xương bằng thịt.

Wood lấy trong hộp ra trái banh thứ tư, cũng là trái banh cuối cùng. so với Quaffle và Bludger thì nó bé tí, bé bằng cái hạt dẻ lớn thôi. Nó màu vàng chóe và có những cái cánh bạc nhỏ xíu. Wood nói:

- Đây là banh Snitch vàng, và nó là trái banh quan trọng nhất. Nó rất khó bắt vì bay quá nhanh lại khó nhìn thấy. Nhiệm vụ của Tầm thủ là bắt trái banh này. Em phải len lỏi giữa các Truy thủ, Tấn thủ, Thủ quân, giữa những trái Quaffle, Buldger… để bắt nó trước khi Tầm thủ của đối phương giành lấy, bởi vì bất cứ Tầm thủ nào bắt được nó là đội mình được hưởng thêm một trăm năm mươi điểm. Và như thế là gần thắng. Cũng chính vì thế mà bọn Tầm thủ hung hăng vô cùng. một trận đấu Quidditch chỉ kết thúc khi có một đội tóm được banh Snitch. Vì vậy trận đấu có thể kéo dài vô tận. Hình như trận kỷ lục là ba tháng ròng rã. Người ta phải có người thay thế để cầu thủ chợp mắt một chút… Rồi! Em có thắc mắc gì không?

Harry lắc đầu. Nó hiểu nó phải chơi cho ra trò, chơi sao cho ra chơi mới là vấn đề. Wood lại nói, trong khi cất cẩn thận Snitch vào hộp.

- Mình không nên tập bằng banh Snitch vào lúc này. Trời tối quá, mất banh như hơi. Mình tập với mấy cái này đỡ vậy.

Anh lấy trong túi ra mấy trái banh thường vẫn để chơi golf và mấy trái Bludger. Ba anh em đã bay lơ lửng trên không.

- Minamoto , em có thể tự tập với mấy trái Quaffle và Bludger này hoặc đợi anh tập cho Potter một chút rồi đến em được không ? - Wood áy náy hỏi , bởi vì trời tối không có trái Snitch nên anh đành phải tập cho cậu nhóc Potter này thôi.

- A không sao , anh cứ tập cho cậu ấy đi ạ. Em tự tập cũng được - Kei khá thả lỏng , cậu không quen tiếp xúc với người lạ quá.

- Anh tập cho Potter một lúc sẽ đến em nhé - Wood đắn đo rồi ra quyết định , lần sau sẽ cho hai thằng này tập riêng.

- Vâng.

Wood yên tâm rồi bắt đầu tập luyện cho Harry , anh cố gắng quăng banh đi khắp mọi hướng thật mạnh, thật xa cho Harry chụp.

Harry không để hụt trái nào. Wood rất hài lòng.

Kei thì chạy khắp sân bóng vật lộn với hai trái Quaffle và Bludger quái quỷ đến mồ hôi nhễ nhại.

- Ùi , em giỏi phết , thuần phục được hai trái banh này luôn - Harry thì mệt quá nên đã ngồi một góc mà thở rồi , Wood đi đến xem thì ngạc nhiên trước thành quả của Kei.

Kei vuốt đầu tóc ướt nhẹp do mồ hôi , ngẩng đầu lên hơi cong khóe môi với Wood một cái.

Wood ngẩn người trước cảnh này , gương mặt ửng hồng lấm tấm mồ hôi quyến rũ vô cùng , đôi mắt huyết lệ mang đầy hơi nước , đôi môi hồng nhuận phấn nộn làm tâm anh hơi động. Nói chung là cực kì diễm lệ.

- Khụ...Minamoto , chúng ta về thôi , sương đêm xuống rồi lạnh lắm - Wood ho khan đỏ mặt quay đi nói.

- Vâng , anh Wood cứ gọi em là Kei đi , gọi họ em thấy nó phiền quá.

- Vậy em cũng gọi anh là Oliver đi - Wood hớn hở nói.

- Vâng , anh Oliver.

- Ngoan - Wood xoa xoa mái tóc bạch kim mềm mại của Kei , cậu hơi ngại nhưng tránh đi thì cũng không hay cho lắm nên để y đó - Đi về thôi nào.

Wood xách thùng kéo Kei và Harry về , trên đường đi anh liến thoắng :

- Cúp Quidditch năm nay nhất định sẽ về tay nhà Gryffindor tụi mình. Harry mà có giỏi hơn Charlie thì anh cũng không ngạc nhiên. Anh ấy mà không theo đuổi mấy con rồng thì đã vào đội tuyển Anh quốc rồi. Cả Alan nữa , anh ấy mà không vào Bộ Pháp Thuật thì cũng được đội Anh chiêu mộ rồi.

Kei và Harry chỉ nhìn nhau cười thôi.

- Tạm biệt , mai gặp.

- Ừ.

Kei lập tức thả mình vào bồn tắm mà thư giãn , ngủ quên lúc nào không hay luôn.

Và rồi sáng hôm sau Kei bị sốt 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro