Chương 13 : Giải thích
- Sirius Black - Kei nhàn nhạt gọi. Trước mặt họ là một người đàn ông rách rưới, tóc tai cùng râu ria dài thòng bẩn thỉu, trên mặt hắn lấm lem vết bẩn khiến người khác không khỏi sợ hãi.
- Con thật giống em ấy - Sirius Black ôn nhu nói.
-....- Hình như không hợp ngữ cảnh cho lắm thì phải.
- Ta đã nghĩ là con thế nào cũng phải đến đây để giúp bạn mình - Sirius chuyển sang nói với Harry.
- Ba của con cũng từng làm như vậy vì tôi. Con thuộc nòi dũng cảm, không chạy đi méc thầy cô giáo. Tôi rất biết ơn... Điều này sẽ làm cho mọi việc dễ hơn nhiều...
Hermione che chắn Kei và Harry cứng rắn nói:
- Nếu ông muốn giết Harry, thì trước hết phải giết được tôi!
- Nằm xuống đi. Con sẽ làm cho vết thương ở chân tệ thêm đó - Sirius dịu dàng nói với Ron khi thấy thằng bé nhổm người dậy.
- Ông có nghe không? Ông sẽ phải giết cả ba đứa tụi tôi - Ron yếu ớt nói.
- Không, đêm nay ở đây sẽ chỉ có một người bị giết thôi.
- Và đó chính là ngươi! - Harry nhảy bổ đến đẩy Sirius xuống sàn.
- Con định giết ta sao, Harry? - Sirius cười khà khà khoe hàm răng vàng khè.
- Harry, bình tĩnh, không phải như cậu nghĩ - Kei cố gắng cứu vãn tình hình nhưng bị Harry quát.
- IM ĐI KEI, BẠN KHÔNG HIỂU!
Clm dễ điên chưa, Kei đường đường là fan cứng của Harry Potter mà bị người ta quát là không hiểu gì hết.
Dỗi!!!
Kei xụ mặt giấu mặt đằng sau hai đùi mình, cậu dỗi rồi.
Harry chợt nhận ra mình vừa lớn tiếng với Kei nên định xin lỗi thì tiếng bước chân lộp cộp vang lên.
- Expelliarmus! - Lupin đột nhiên xuất hiện ngoài cửa đánh văng đũa phép của Harry.
Ba đứa kia ngẩn ra một chút thì Lupin ngoắc Harry đứng dậy, sau đó ông đi đến bên cạnh Sirius nắm chặt tay kéo hắn đứng lên. Rồi hai người ôm nhau như anh em thân thiết vậy.
- TÔI KHÔNG TIN NỔI! - Hermione hét lớn.
Thầy Lupin buông Sirius ra và quay lại phía cô bé. Hermione cũng đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào ông, cô bé lắp bắp:
- Thầy... thầy...
- Hermione...
- Thầy... và hắn...
- Hermione, bình tĩnh lại nào...
Hermione rên lên:
- Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay...
Thầy Lupin nói lớn:
- Hermione, làm ơn nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích...
- Tôi đã tin cậy thầy! Vậy mà bấy lâu nay thầy đánh bạn với hắn!
Thầy Lupin nói:
- Con hiểu lầm rồi. Thầy không đánh bạn với Sirius suốt mười hai năm nay, nhưng bây giờ thầy... hãy để cho thầy giải thích...
- ĐỪNG! - Hermione gào lên - Harry, đừng tin ổng, lâu nay ổng đã giúp cho Black đột nhập lâu đài, ổng cũng muốn cho bồ chết luôn... Ổng là một người sói!
- Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng một phần ba điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập tòa lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết... - Ông ngừng lại rồi nói tiếp - Nhưng thầy không chối rằng thầy là một người sói.
- Con biết điều đó bao lâu rồi?
Hermione thì thào:
- Lâu rồi. Từ lúc mà tôi viết bài luận mà giáo sư Snape yêu cầu...
Thầy Lupin nói bình thản:
- Thầy Snape sẽ hài lòng lắm. Thầy ấy ra cái đề luận đó với hy vọng sẽ có người nhận ra các triệu chứng bệnh của tôi. Vậy con có kiểm tra chu kỳ mặt trăng để nhận thấy là tôi luôn luôn bệnh vào những lúc trăng tròn không? Hay là con đã nhận thấy Ông Kẹ biến thành vầng trăng mỗi khi nó thấy tôi?
Hermione lặng lẽ đáp:
- Cả hai.
Thầy Lupin bật cười:
- Con là phù thủy thông minh nhứt ở lứa tuổi của con mà thầy từng gặp, Hermione à.
- Tôi không xứng đáng với lời khen đó. Nếu tôi mà thông minh hơn một tý xíu thôi, thì tôi đã nói cho mọi người biết thầy là ai rồi.
Thầy Lupin nói:
- Nhưng mà mọi người biết cả rồi. Ít nhứt thì hội đồng giáo viên đều biết.
Ron thở hào hển:
- Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận ông về trường à? Cụ ấy điên sao chứ?
Thầy Lupin nói:
- Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được một số giáo viên là tôi đáng tin cậy...
Harry gào lên:
- VÀ CỤ ẤY ĐÃ LẦM! ÔNG ĐÃ LUÔN LUÔN TRỢ GIÚP HẮN!
- Harry, Henny, Ron. Bình tĩnh lại nào, hãy giữ cái đầu lạnh - Kei từ tốn nói - Được rồi, thầy Lupin, Sirius Black, một lời giải thích nào.
Thầy Lupin và Sirius cảm kích nhìn cậu.
- Thầy không hề trợ giúp Sirius lâu nay.
- Nếu như thầy không hề trợ giúp gì hắn, thì làm sao thầy biết được hắn ở đây? - Harry hỏi.
Thầy Lupin đáp:
- Nhờ tấm bản đồ! Tấm bản đồ của Đạo tặc ấy. Thầy đang ngồi trong văn phòng của thầy xem tấm bản đồ...
Harry ngờ vực hỏi:
- Thầy biết cách sử dụng nó à?
Thầy Lupin phất tay một cách nóng nảy:
- Dĩ nhiên là thầy biết sử dụng rồi. Thầy đã góp phần viết ra nó mà. Thầy là Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, đó là biệt danh bạn bè đặt cho thầy hồi còn đi học.
- Thầy đã viết?
- Chuyện quan trọng là hồi chiều thầy đang xem xét tỉ mỉ tấm bản đồ, bởi vì thầy có ý nghĩ là Kei, con, Ron và Hermione có thể tìm cách lẻn ra khỏi tòa lâu đài để đến thăm lão Hagrid trước khi con Bằng Mã bị hành hình. Và thầy đã đoán đúng, phải không nào?
Thầy Lupin đã bắt đầu đi qua đi lại, mắt nhìn bọn trẻ.
- Harry à, có thể con đã khoác tấm áo khoác cũ của ba con...
- Làm sao thầy biết về tấm áo khoác của ba con?
Thầy Lupin lại sốt ruột phất tay một lần nữa:
- Vô số lần thầy đã nhìn thấy James biến mất dưới tấm áo đó... Vấn đề là cho dù con có mặc áo khoác tàng hình thì con vẫn hiện ra trên tấm bản đồ của Đạo tặc! Thầy đã quan sát các con đi băng qua sân trường và đi vào căn chòi của bác Hagrid. Hai mươi phút sau, các con rời khỏi nhà bác Hagrid, đi trở về tòa lâu đài. Nhưng mà các con có thêm một kẻ tháp tùng.
Harry kêu lên:
- Cái gì? Không, đâu có thêm ai tháp tùng đâu!
- Thầy không thể nào tin vào mắt thầy được. Thầy tưởng tấm bản đồ bị trục trặc kỹ thuật. Làm sao mà hắn có thể đi cùng với các con chứ?
- Không có ai đi cùng với chúng con cả! - Harry vẫn cố nói.
- Và rồi thầy nhìn thấy một chấm khác, di chuyển rất nhanh về phía các con, mang tên Sirius Black... Thầy thấy hắn đụng độ với các con, rồi hắn lôi hai người trong số các con vô trong hang dưới cây Liễu Roi...
- Một người mà thôi! - Ron tức giận cãi.
Thầy Lupin nói:
- Không. Ron à, hai người.
Thầy đã ngừng bước, đưa mắt nhìn Ron. Thầy điềm đạm nói:
- Con có đồng ý cho thầy xem con chuột một chút không?
- Cái gì? Con chuột Scrabbers thì mắc mớ gì tới chuyện này? - Ron thắc mắc.
Thầy Lupin nói:
- Mắc mớ tới mọi thứ! Con vui lòng cho thầy xem nó một chút.
Ron ngập ngừng đôi chút rồi đưa con chuột cho ông.
- Sao? Con chuột của tôi thì mắc mớ gì trong chuyện này chứ?
Sirius Black thình lình lên tiếng:
- Nó không phải là một con chuột.
- Ông muốn nói gì? Dĩ nhiên nó là một con chuột...
Thầy Lupin bình thản nói:
- Không, nó không phải là chuột. Nó là một phù thủy.
Black nói thêm:
- Một Hóa Thú Sư, một phù thủy trá hình thú vật, có tên là Peter Pettigrew.
Không gian tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, Kei âm thầm thở dài. Tự nhiên nói vậy ai mà tin, nếu không phải cậu biết trước vấn đề cũng không tin đâu.
- Cả hai ông đều tâm thần rồi! - Ron kinh hãi nói.
- Khôi hài!
Harry nói:
- Peter Pettigrew đã chết rồi! Mười hai năm trước hắn đã giết ông ta.
Kei một lần nữa thở dài, mấy cưng phải để người ta giải thích hết đã nào.
- Ta đã định làm vậy. Nhưng Pettigrew đã cao tay hơn ta một chút... Dù vậy, lần này thì khác! - Sirius bĩu môi đáp.
- Nhưng mà thưa giáo sư Lupin... Scrabbers không thể nào là Petttigrew được... Điều đó không đúng, thầy biết là điều đó không thể nào đúng được... - Hermione dù không tin nhưng vẫn lễ phép hỏi.
- Tại sao không thể nào đúng được? - Thầy Lupin hỏi lại bằng giọng điềm đạm.
- Bởi vì... bởi vì người ta phải biết chứ, nếu như Pettigrew là một Phù thủy Hóa thú. Tụi con đã thực hành môn Biến hình thành thú vật ở trong lớp với giáo sư McGonagall. Và con đã tra cứu khi con làm bài tập... Bộ Pháp thuật lập hồ sơ theo dõi những phù thủy và pháp sư nào có thể biến hình thành thú vật. Có một hồ sơ ghi rõ họ biến thành con thú gì và dấu vết riêng và những đặc điểm... Con bèn tra cứu tiếp để xem hồ sơ giáo sư McGonagall ở phần đăng ký hộ tịch, thì con thấy trong cả thế kỷ này chỉ có bảy phù thủy biến hình thành thú, và trong danh sách đó không hề có tên Pettigrew.
-- Hermione! Trò lại đúng nữa đó! Nhưng Bộ Pháp thuật không bao giờ biết là đã từng có ba Phù thủy Hóa thú không hề đăng ký căn cước vẫn thường chạy loanh quanh khắp trường Hogwarts - Thầy Lupin khẽ cười.
- Remus à, nếu anh định kể cho tụi nó nghe cả câu chuyện thì kể lẹ lên đi. Tôi đã chờ đợi mười hai năm rồi, tôi sẽ không thể chờ đợi lâu hơn được nữa đâu.
- Được rồi, Sirius... Nhưng anh cũng cần phải giúp tôi. Tôi chỉ biết chuyện bắt đầu như thế nào mà thôi...
Thầy Lupin đột ngột dừng lại. Có một tiếng rắc to vang lên sau lưng ông. Cánh cửa phòng ngủ đã tự mở ra. Cả sáu người trong phòng đều ngó trừng trừng ra cửa. Rồi thầy Lupin sải bước dài về phía cửa và ngó xuống đầu cầu thang.
- Không có ai cả...
Ron nói:
- Chỗ này bị ma ám mà.
Thầy Lupin vẫn nhìn cánh cửa một cách hoang mang. Thầy nói:
- Không có ma nào ám cả. Cái Lều Hét này không hề bị ma ám... Tiếng kêu gào và tiếng hú mà trước đây dân làng thường nghe thấy là từ tôi mà ra.
Sau đó ông bắt đầu kể chuyện ngày xưa ra, chất giọng đều đều của ông rất cuốn hút khiến bọn trẻ nghe say sưa. Mọi chuyện vẫn rất ổn cho đến khi thầy Snape xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro