Chương 20


Sau đó, James đánh xe rời đi, còn Jacqueline thì lang thang trong trấn cả buổi chiều, tham gia vài buổi tiệc Giáng Sinh. Nếu không phải Noam ngăn cản, cô tin rằng mình đã có thể uống được bia bơ rồi. Mãi đến hơn 10 giờ tối, Jacqueline mới lưu luyến rời khỏi thị trấn dưới sự kéo lôi của Noam.

"Nói thật nhé, Noam." Khi băng qua khu rừng dẫn về nhà, Jacqueline cúi mặt, lẩm bẩm, "Chúng ta có thể ở lại trên trấn mà."

"Nhưng chủ nhân sẽ lo lắng." Noam tròn mắt, kiên quyết đáp. "Hơn nữa, tiểu chủ nhân lại sẽ bị phạt."

"Nhưng ta không thấy ở trên trấn có gì nguy hiểm cả."

"Không, không phải vậy, tiểu chủ nhân. Chủ nhân sợ người ở trấn trên gây rắc rối."

"Lần đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn." Jacqueline thở dài bất đắc dĩ. "Làm sao ta biết quả sung nhăn lại có tác dụng thu nhỏ chứ? Nếu ta biết, ta đã không bỏ nó vào nước bí đỏ rồi. Ta thực sự không có hứng thú biến cả trấn thành tí hon."

"Thế còn lần với con cú tuyết thì sao?"

"Lần đó ta chỉ đùa một chút với Pitt và Jessica thôi. Hơn nữa, họ là người tự pha rượu với nước bậy bạ, quán bar của họ bị náo loạn đâu thể đổ hết lỗi lên ta."

"Vậy còn vụ vảy nhân ngư?"

"Ta cũng là nạn nhân mà! Nate đưa vảy cho ta nhưng lại không nói trước về tác dụng của nó. Nhắc mới nhớ, đã nói đến Nate, sao chúng ta không ghé qua chỗ hắn một chút nhỉ? Hắn đã hứa sẽ nướng cá cho ta ăn."

"Nhưng mà, tiểu chủ nhân à," Noam nghiêm túc nhắc nhở, "Nếu làm vậy, người lại không thể về nhà trước giờ giới nghiêm mất."

"Đúng vậy." Jacqueline có chút thất vọng, "Nếu vậy thì mẹ lại càm ràm ta mất." Cô bĩu môi, "Thôi bỏ đi, sau này có cơ hội rồi ghé thăm hắn cũng chưa muộn."

Ngày 1 tháng 1, Jacqueline cùng Yuna đến giáo đường bỏ hoang trên trấn để viếng tổ tiên, sau đó bị James kéo đi. Ở Madrid, James dẫn cô tham quan sân Quidditch nổi tiếng St. Bernard. Tiếp theo, họ đến quảng trường Nữ thần Tự do và đài thiên văn hoàng gia. Ở đó, cô đã mua một cuốn sách nghe có vẻ rất ngầu nhưng lại hoàn toàn không hiểu nổi về chiêm tinh học để tặng Pansy. Nói chung, đây được xem là một kỳ nghỉ Giáng Sinh khá vui vẻ của cô.

Tối hôm trước ngày nhập học, khi Jacqueline đến đại sảnh ăn tối, cô trông thấy Hermione đang thì thầm với Harry và Ron. Vừa nhìn thấy Jacqueline, Hermione lập tức chạy tới ôm cô một cái ngay trước mặt đám học sinh Slytherin, rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ.

"Tiểu thư 'vạn sự thông' lại bị sao thế?" Pansy bên cạnh híp mắt hỏi.

"Chắc là còn say men Giáng Sinh." Jacqueline thản nhiên đáp. "Tớ thực sự mong là khi học tập, cậu ấy cũng có thể ngơ ngác như vậy. Cậu biết không, lần này tớ về nhà, mẹ tớ đã nói rõ rằng nếu cuối kỳ tớ không đứng trên Hermione, bà ấy sẽ tự mình dạy kèm cho tớ. Mà điều đó có nghĩa là tớ sẽ phải dành ít nhất một nửa thời gian trong kỳ nghỉ dưới tầng hầm."

"Chúc cậu may mắn." Pansy cười, nhét một miếng pudding vào miệng, rồi hạ giọng nói, "Phụ thân tớ muốn cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm."

"Không có gì." Jacqueline lắc đầu. "Đây là một cuộc trao đổi, nhớ chứ?"

Pansy bật cười.

Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường, bao gồm cả việc Malfoy thường xuyên bắt nạt Harry. Rõ ràng, danh sách nguyên liệu độc dược Giáng Sinh gửi cho Snape không đạt hiệu quả như Jacqueline mong muốn, vì trong lớp độc dược, giáo sư Snape lại càng khắt khe hơn với cô. Chỉ cần một chút sai sót nhỏ, cô đều có thể thấy chiếc mũi khoằm của Snape phập phồng đầy khó chịu. Thế nên, đôi khi Jacqueline phải thừa nhận rằng, nhìn Malfoy trêu chọc người khác cũng là một cách giúp cô thư giãn. Có lẽ vì vậy mà khi thấy Malfoy dùng bùa Trói Chân lên Neville, cô đã cười khúc khích suốt mấy phút.

Nhưng rõ ràng, phương thức giải trí của 'vạn sự thông' tiểu thư lại không giống người bình thường. Mỗi lần đến thư viện, Jacqueline đều thấy Hermione vùi đầu trong cả núi sách vở, đến mức chẳng ai muốn ngồi cạnh nàng.

Đúng lúc Jacqueline quyết tâm biến thành một học bá để tranh đấu với Hermione, thì Pansy và Malfoy lại kéo cô ra ngoài để xem trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff.

Ồ, ai mà không muốn xem một trận đấu như thế chứ? Jacqueline tự nhủ, nhất là khi trọng tài chính lại là giáo sư Snape. Chờ đã... Snape là trọng tài sao?! Jacqueline đứng trên khán đài, chăm chú nhìn xuống sân đấu vài giây mới xác nhận được sự thật. Người đang cưỡi chổi trên sân đấu thực sự là viện trưởng của họ, và trên khán đài giáo viên còn có cả cụ Dumbledore.

"Thật không hổ danh là Chúa cứu thế." Jacqueline thở dài, ngồi lại xuống băng ghế, rút từ túi ra danh sách độc dược mà cô lấy trộm từ phòng thí nghiệm của Yuna. "Bị tấn công một lần mà lại kinh động đến cả hiệu trưởng hộ tống."

Nhưng rồi, chỉ chưa đầy năm phút sau, Harry đã bắt được Golden Snitch. Jacqueline nhún vai, đứng dậy, nhìn quanh quất một vòng—chỉ có Pansy, không thấy bóng dáng Malfoy đâu.

"Bảo sao hôm nay yên tĩnh lạ thường." Jacqueline lẩm bẩm.

"Cùng đi ăn chứ?" Pansy nheo mắt hỏi. "Hay cậu muốn đến đại sảnh Gryffindor để chúc mừng bọn họ?"

"Chúng ta đúng là cần đến đó." Jacqueline hừ lạnh. "Nhưng không phải để chúc mừng, mà là để giải cứu cúp Nhà của chúng ta." Nói xong, cô tức giận sải bước đi trước.

Trên đại sảnh Gryffindor, Jacqueline không thèm để ý đến đám học sinh đang đánh nhau loạn xạ, chỉ thản nhiên giơ đũa phép lên.

"Hết thảy hóa đá."

Ngay lập tức, Malfoy, Neville và mấy người khác bị khóa chặt, cánh tay dính sát vào thân thể.

"Chú Giải Trừ." Pansy nhanh chóng giải bùa cho bọn họ. Nhưng ngay khi vừa trở lại bình thường, đám người lại lao vào nhau không chút do dự.

"Này!" Jacqueline gầm lên, "Nếu các cậu không chịu dừng lại, tôi không ngại để các cậu ở đây đến sáng đâu." Cô liếc sang Hermione, lúc này vẫn còn đang nhảy nhót phấn khích. "Tiểu thư 'vạn sự thông', làm ơn quản lý đám sư tử thiếu suy nghĩ của cậu một chút. Cũng chỉ là một trận thắng thôi mà!" Sau đó, cô quay ngoắt sang Pansy, trừng mắt. "Còn cậu, Pansy! Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Là Malfoy khơi mào trước, Jacqueline." Nghe cô đe dọa, Ron và Neville lập tức ngừng tay, còn Malfoy chỉ hậm hực lườm cô một cái.

"Các giáo sư đều rời đi hết rồi, Jacqueline." Pansy ngáp một cái. "Cậu không cần lo giáo sư McGonagall sẽ đột nhiên xuất hiện để trừ điểm chúng ta."

"Tôi nói sai sao?" Malfoy nhô đầu ra từ sau lưng Jacqueline, hét về phía Ron: "Potter có cha mẹ chắc? Nhà của mày có tiền chắc? Neville có não chắc?"

"Đủ rồi, Malfoy." Jacqueline lắc đầu. "Cẩn thận lời nói của cậu, được không? Đôi khi, có những sự thật không cần phải nói ra."

"Jacqueline!" Hermione kêu lên đầy bất mãn.

Jacqueline nhún vai. "Tôi nói sai sao?" Cô nói xong, lôi Pansy rời đi, hướng về phía đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro