Chương 52-53
"Thật hiển nhiên," giọng nói đầy bực tức của Ron vang lên ngay bên cạnh họ. "Đối với người Slytherin mà nói, chỉ có mấy người mới là kẻ chơi đúng luật."
"Câm miệng đi, Weasley!" Pansy hét lên. "Cậu chẳng hiểu gì cả."
"Đúng, tôi thực sự không hiểu!" Ron lớn tiếng. "Tôi không hiểu tại sao có kẻ lại dùng những từ ngữ như vậy để gọi người khác. Còn biến nó thành huy chương nữa chứ!"
"Thôi đi, Ron." Hermione tiến lên, kéo tay cậu ấy. "Chúng ta đi thôi, chỗ này lạnh quá."
"Phải đấy." Jacqueline hừ lạnh. "Nếu các cậu cóng đến hỏng người, chắc lại đổ lỗi cho Slytherin chúng tôi nữa chứ gì."
"Jacqueline." Một kỵ sĩ cưỡi ngựa lượn một vòng quanh sàn nhảy, giật cương ghìm ngựa lại. Hắn gỡ đầu mình xuống, giơ nó ra trước mặt Jacqueline. "Đã có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Jacqueline lắc đầu, khẽ gật đầu chào Nick Suýt Mất Đầu, rồi quay người bước ra ngoài. "Thật xin lỗi, nhưng tôi đói rồi, tôi đi trước."
"Jacqueline." Vị kỵ sĩ kia lao lên chặn đường cô. "Nếu có hiểu lầm gì, tốt nhất nên giải quyết ngay đi."
"Không có hiểu lầm gì cả, Harris Tước Sĩ." Jacqueline bình thản đáp.
"Hừm." Harris Tước Sĩ nhảy xuống ngựa, khoanh tay nhìn cô. "Jacqueline, nếu ngươi cứ mãi lảng tránh như vậy, Paris sẽ không chào đón ngươi đâu."
"Được rồi, được rồi." Jacqueline thở dài thật sâu. "Slytherin và Gryffindor... lúc nào chẳng thế, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Harris Tước Sĩ giả vờ giận dữ, phóng lên lưng ngựa rồi phi thẳng về phía trung tâm căn phòng. "Nếu cha mẹ ngươi cũng giống ngươi, có lẽ ngươi đã chẳng tồn tại trên đời này rồi. Hắc, Nick, có muốn tham gia chơi cùng chúng ta không?"
Jacqueline đứng ở cửa, đưa mắt nhìn đám kỵ sĩ đang lao vào nhau trong phòng. Ánh mắt cô chếch đi, vô tình bắt gặp ánh nhìn của Hermione. Cô ấy lập tức quay mặt đi.
Jacqueline hơi ngẩng cằm lên, hít sâu một hơi, rồi tiến thẳng đến trước mặt bộ ba Gryffindor. "Xin lỗi, Potter, Weasley, tôi có thể mượn Granger một lát không?"
"Không." Trước khi Ron và Harry kịp lên tiếng, Hermione đã khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu. "Cậu không thể."
"Đủ rồi, Granger." Jacqueline nhíu mày, nắm lấy cánh tay Hermione kéo đi. Trước khi hai người kia kịp phản ứng, cô đã vội nói, "Tôi sẽ trả cậu ấy lại cho hai người ngay."
"Buông tay ra, Jacqueline!" Hermione giãy ra nhưng Jacqueline đã kéo cô đến trước một bức tranh tĩnh vật.
"Nghe này." Jacqueline buông tay, hít sâu một hơi. "Chuyện này, tớ không biết phải nói thế nào cho phải, nên tớ sẽ nói thẳng."
Jacqueline bặm môi. "Hermione Granger, cậu là máu bùn."
"Jacqueline!" Hermione phẫn nộ quát, mắt nàng hơi long lanh nước. "Cậu! Được lắm!"
Nàng đẩy mạnh Jacqueline rồi quay người đi về phía cầu thang. "Được thôi, tôi hiểu rồi! Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ tìm cậu nữa!"
"Không." Jacqueline bước lên một bước, nắm lấy tay Hermione, lắc đầu. "Làm ơn, hãy nghe tớ nói hết."
"Không cần."
"Hermione! Cậu là một 'máu bùn'! Cậu hiểu không? Máu! Bùn!" Jacqueline bất ngờ gào lên.
"Hermione Granger, đúng, cậu là một 'máu bùn'. Nhưng cậu cũng là 'vạn sự thông' của năm chúng ta! Cậu là người đứng thứ hai toàn khối! Cậu bị gọi như vậy chỉ vì cậu sinh ra trong một gia đình Muggle—cậu hiểu không? Cậu không thể chọn nơi mình sinh ra, không ai có thể. Cậu cũng không thể kiểm soát hành vi của kẻ khác. Cậu không biết khi nào... bọn họ sẽ..." Jacqueline cắn chặt răng.
"Sẽ làm tổn thương cậu. Sẽ làm tổn thương gia đình cậu. Nhưng đó không phải lỗi của cậu, Hermione! Lỗi là ở bọn chúng! Những kẻ đó dùng từ ngữ này để xúc phạm cậu bởi vì bọn chúng chẳng có tí giáo dưỡng nào! Cậu hiểu chứ? Cậu... cậu không nên..."
Jacqueline siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, rồi đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi đó. "Tớ chỉ muốn nói thế thôi. Ngủ ngon."
Tại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin
"Malfoy, chắc chắn cậu biết chuyện gì đang xảy ra, đúng không?" Goyle lên tiếng, giọng hắn vang vọng trong lối đi lạnh lẽo. "Mau nói cho tôi biết!"
"Không, Goyle, tao không biết." Giọng Malfoy nhợt nhạt hẳn đi. "Mặc dù... tao cũng rất muốn biết." Hắn nheo mắt lại rồi chậm rãi nói tiếp, "Nhưng yên tâm đi, tao sẽ viết thư hỏi cha tao. Ông ấy chắc chắn sẽ cho tao câu trả lời." Malfoy cười lạnh. "Thật đáng tiếc. Hôm nay lẽ ra đã có thể—"
"Jacqueline!"
Malfoy cứng người lại khi trông thấy Jacqueline đang ngồi trước chiếc bàn trong phòng sinh hoạt chung, viết bài tập. Mặt hắn trắng bệch, theo phản xạ lùi lại một bước. Hắn liếc nhanh sang Pansy, người vừa mới bước vào cùng bọn họ. "Mày... mày vào bằng cách nào?"
"Bước vào thôi." Jacqueline đứng dậy, nhìn Malfoy cùng đám Slytherin phía sau hắn bằng ánh mắt đầy khinh miệt. "Hermione là đồ 'máu bùn'."
Cô khẽ nhếch miệng cười lạnh. "Thật đáng tiếc, kẻ bị các ngươi gọi là 'máu bùn' đó năm ngoái đã đứng thứ hai toàn khối, vượt qua cả đám máu thuần và máu lai các ngươi."
Jacqueline ôm chặt cuốn sách Biến Hình vào ngực. "Nếu các ngươi thích treo cái danh hiệu nhục nhã đó trên miệng mỗi ngày, ta chẳng bận tâm."
Cô nhìn thẳng vào mắt Malfoy. "Dù sao, ta vẫn là người đứng đầu khóa, kẻ duy nhất vượt qua cô ấy."
Trước khi quay người đi về phòng, Jacqueline ném lại một câu cuối cùng.
"Và đừng có nghi ngờ quá nhiều. Ta ở đây... là để chờ các ngươi."
_______
Khi Jacqueline trở về phòng, Pansy đã ngồi trên giường, ôm con mèo đen trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.
"Này cũng thật ngầu." Khi nghe thấy Jacqueline bước vào phòng, Pansy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy thích thú. "Biểu cảm của Malfoy nhất định rất đặc sắc."
"Đúng vậy," Jacqueline nhếch môi cười. "Mình cảm thấy rất thích thú khi nhìn thấy Malfoy trong tình trạng đó." Nói rồi, cô thay áo ngủ.
"Đặc biệt là," Pansy thả con mèo đen trong lòng xuống giường. Nó nhanh chóng nhảy lên chỗ ngủ quen thuộc trên giường của Jacqueline, cuộn tròn cái đuôi lại. "Ngay sau khi hắn vừa thốt ra cái từ đó. Nhưng mà, cậu thật sự nên nghe lời của Hermione nói với Malfoy: 'Tôi vẫn còn có giáo dục hơn cậu đấy.' Nói thật, Jacqueline, mình rất tò mò, rốt cuộc cậu đã nói gì với cô ấy?"
"Mình nói với cô ấy," Jacqueline nháy mắt với Pansy, "Rằng một ngày nào đó..."
Cô ngồi lên giường, mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc bánh kem phô mai nhỏ được gói cẩn thận. "Cậu ta nhất định sẽ trả giá đắt. À mà này, tại sao tất cả học sinh nhà Slytherin đều về chung với nhau thế?"
"Bởi vì 'Chúa cứu thế' lại tự rước lấy rắc rối."
"Cậu ấy lại có chuyện với Malfoy sao?"
"Không, không hẳn." Pansy lắc đầu, hạ giọng, "Sau khi cậu kéo Granger ra ngoài..."
"Pansy." Jacqueline liếc mắt cảnh cáo.
"Được rồi, được rồi." Pansy bật cười. "Là sau khi cậu dẫn Granger đi, mình quay lại lễ đường để ăn thêm một chút. Sau khi yến tiệc kết thúc, chúng mình đi lên một hành lang, nơi đó chỉ có ba người bọn họ. Trên bức tường ngay gần mặt đất, cách khoảng một thước, có một hàng chữ: 'Phòng chứa bí mật đã được mở. Kẻ thù của người thừa kế, hãy cẩn trọng.' Ngay bên cạnh dòng chữ đó, trên giá đuốc, con mèo của bà Norris cứng đờ như một bức tượng."
"Phòng chứa bí mật đã được mở. Kẻ thù của người thừa kế, hãy cẩn trọng." Jacqueline lặp lại, giọng trầm ngâm, như thể đang cố tìm ra manh mối. "Một thước Anh... ai lại viết chữ ở vị trí thấp như vậy? Nếu không nhìn kỹ thì..."
Không, không đúng...
Jacqueline lắc mạnh đầu, ném vỏ bánh kem phô mai vào thùng rác rồi chui vào chăn. "Mình đã tự hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác nữa."
"Vậy thì ngủ đi, Jacqueline." Pansy ngáp dài. "Nhớ là chúng ta còn phải nộp một bài luận ba trang về 'Bách khoa toàn thư Pháp sư thời Trung cổ' đấy."
"Ngủ ngon, Pansy." Jacqueline bật cười rồi nhắm mắt lại.
Phòng chứa bí mật? Hogwarts vẫn còn ẩn giấu một căn mật thất sao?
'Vạn sự thông' tiểu thư chắc hẳn sẽ đi tra cứu tài liệu. Có lẽ có thể khai thác được chút thông tin từ cậu ấy.
Không, Jacqueline.
Jacqueline ngáp dài rồi trở mình. Đừng xen vào chuyện của người khác.
Nhưng có lẽ mình có thể hỏi mẹ.
Sáng hôm sau, trong giờ học, Jacqueline đang viết bài tập môn Độc dược, trong khi Pansy ngồi đối diện, chật vật sao chép ghi chú Lịch sử Pháp thuật từ cô.
Cô không dám làm chuyện này trong lớp của Giáo sư Graham, cho dù Jacqueline có bảo đảm bao nhiêu lần đi chăng nữa. Pansy luôn tin rằng nếu bị phát hiện gian lận, cô sẽ bị giao ngay cho Giáo sư Snape xử lý.
"Cậu đang trả thù mình vì đã để cậu đói vào sinh nhật hay sao? Tại sao chữ của cậu lại nhỏ như kiến bò thế này?"
"Vì viết to hơn thì không đủ chỗ." Jacqueline trả lời một cách hiển nhiên.
Pansy trợn mắt rồi tiếp tục cắm cúi chép bài.
"À này," Jacqueline cắn đầu bút, nghiêng đầu suy nghĩ rồi viết một dòng vào vở, "Cậu có biết gì về phòng chứa không?"
"Không phải cậu nói sẽ không dính vào chuyện của người khác nữa sao?"
"Ừ thì," Jacqueline gật gù, "Mình chỉ hỏi vu vơ thôi."
"Thực ra..." Pansy chưa kịp nói hết câu, từ phía kệ sách sau lưng họ vang lên một tiếng phịch, như thể có ai đó vừa đóng sập một quyển sách dày xuống bàn. Pansy liếc nhìn Jacqueline, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Mấy quyển Hogwarts: Một Lịch Sử đều bị mượn hết rồi," giọng Hermione vang lên từ phía sau họ. "Danh sách chờ mượn kéo dài đến tận hai tuần sau. Thật tiếc là mình đã để bản của mình ở nhà... Nhưng mà trong rương toàn là sách của Lockhart, không có chỗ trống cho nó."
"Cậu tìm nó làm gì?" Harry hỏi.
"Lý do giống như những người khác thôi," Hermione đáp. "Mình muốn tra cứu về truyền thuyết phòng chứa."
"Phòng chứa là gì?" Harry hỏi tiếp.
"Vấn đề ở chỗ đó đấy. Mình không nhớ rõ." Hermione cắn môi. "Hơn nữa mình tìm ở những sách khác mà vẫn không thấy câu chuyện này..."
"Vậy xem ra," Pansy chớp mắt nhìn Jacqueline, "Vạn sự thông tiểu thư cũng giống chúng ta thôi. Hoàn toàn không biết gì về phòng chứa bí mật."
"Đúng thế." Jacqueline gật đầu, thu dọn đồ đạc. "Bỗng nhiên mình nhớ ra có thể hỏi ai đó. Đi thôi, đến giờ lên lớp học ngủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro