Chương 71-72-73


"Con chưa từng chế tạo qua," Jacqueline nhẹ giọng nói, "nên con không thể dễ dàng khẳng định là có thể hay không."

Cô dừng một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt càng ngày càng kém của gia đình Graham, rồi nói tiếp: "Nhưng con đang thử làm ra một lọ Chân Dược."

"Chân Dược?" Không chỉ William kinh ngạc thốt lên, ngay cả Yuna và ông ngoại Arthur cũng tỏ ra bất ngờ.

"Mẹ còn chưa biết công thức của Chân Dược," Yuna quay đầu nhìn con gái, "sao con lại biết?"

"Giáo sư Snape đã đưa công thức cho con," Jacqueline mỉm cười đáp, "thầy bảo con thử xem."

"Đây mới là con gái nhà chúng ta!" Raymond bật cười nói.

"Nhưng dù vậy," ông ngoại Arthur thoáng chút lo lắng nhíu mày, "ta không nghĩ bọn họ nên làm như vậy. Học sinh từ các nhà khác không nên tùy tiện xâm nhập vào phòng sinh hoạt chung của học viện khác."

"Vậy chẳng khác nào nhà mình cả." William nhỏ giọng nói, "Dù rằng, đối với chúng ta mà nói, nó không thực sự ấm áp."

"Thật ra mà nói," Raymond thở dài, "chẳng có gì nhục nhã hơn thế này."

"Đúng vậy." Lucas gật đầu đồng tình, "Để người khác tùy ý xâm nhập vào phòng sinh hoạt chung của nhà mình, ngay cả lãnh địa của chính mình cũng không thể bảo vệ nổi."

"Thời bọn ta," ông ngoại Arthur nhướng mày, "nếu ai đó bị bắt quả tang làm vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi học. Và học viện của kẻ đó sẽ mất toàn bộ điểm."

"Bây giờ quy tắc cũng không khác là bao." Yuna bình thản nói, bỏ một miếng bánh vào miệng.

"Tụi con sẽ bị trừ điểm học viện sao?!" Jacqueline kinh ngạc đến mức cao giọng, "Chỉ vì có kẻ muốn vào phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin để hỏi vài câu mà họ chắc chắn không thể có được câu trả lời ư? Điều này đâu có nằm trong nội quy trường học!"

"Đây là luật bất thành văn." Raymond lắc đầu, "Nếu không đủ khả năng bảo vệ phòng sinh hoạt chung của mình, thì cũng đừng mong tranh giành Cúp Nhà."

"Nhưng mà..." Jacqueline định phản bác, nhưng James đã cắt ngang lời con gái.

"Trừ khi họ không bị phát hiện." James nháy mắt với cô bé, "Bằng không thì..."

"Con nhất định phải làm gì đó," sau bữa trưa, Jacqueline nằm dài trên bãi cỏ trong vườn, bực bội vung vẩy tay, "ngăn cản nhà mình mất đi Cúp Nhà."

"Xem ra điều đó không dễ chút nào." Hiếm khi, James không rời đi ngay sau bữa trưa, mà thay vào đó lại đến ngồi xuống cạnh Jacqueline. "Trừ khi con có thể chặn hoặc thuyết phục được cô bé Granger. Nhưng ba đoán, cô bé ấy không dễ bị thuyết phục đâu."

"Có lẽ con có thể ngăn bọn họ ba người vào được Slytherin." Jacqueline nhấp môi, nghiêng đầu suy nghĩ, "Dù sao con cũng biết họ định giả thành ai."

"Nếu vậy," James vỗ nhẹ đầu gối con gái, "thì vấn đề đầu tiên con cần giải quyết là: làm thế nào để quay lại Hogwarts."

"Đúng vậy." Jacqueline thở dài, "Trừ khi con có thể thuyết phục mẹ cho phép dùng lò sưởi để trở lại trường ngay lập tức. Nhưng mà," cô ngồi dậy, nhìn James, "hôm nay là Giáng Sinh, trong thị trấn còn có vài bữa tiệc nữa."

"Có những lúc," James xoa đầu con gái, "con buộc phải đưa ra lựa chọn. Nhưng mà," anh kéo cô lại gần, "con biết mẹ con yêu con đến mức nào mà, dù con có làm điều gì mà mẹ không thích."

"Nhưng mà," Jacqueline lắc đầu, "con không nghĩ mẹ sẽ đồng ý..."

"Ồ ồ." James lắc lắc ngón tay, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, "Công chúa nhỏ của ba, có nhiều chuyện nếu con không thử, thì mãi mãi sẽ không biết kết quả đâu. Rốt cuộc," anh vừa nói vừa đi về phía ô tô của mình, "mẹ con cũng đâu có cấm con..." Giọng James ngày càng nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn tan biến trong không gian.

Giống như James đã nói, khi Jacqueline cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói chuyện này với Yuna, mẹ cô không hề nổi giận. Bà chỉ đặt chén trà xuống, lặng lẽ nhìn con gái.

"Con có hiểu mình đang làm gì không?" Yuna nghiêm túc hỏi.

"Dạ có, mẹ." Jacqueline gật đầu chắc nịch.

"Vậy thì nói cho mẹ nghe, con định dùng lò sưởi ở đâu?"

"Lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin."

"Sau đó con định làm thế nào?"

"Con sẽ đợi ngay cửa phòng sinh hoạt chung," Jacqueline gật đầu. "Đa số học sinh nhà Slytherin đã về nhà, chỉ còn khoảng bốn, năm người ở lại trường. Nếu con thấy Hermione và hai người kia giả dạng thành Goyle và Millicent, con sẽ ngăn cản họ."

"Làm sao con biết đó là người bị giả mạo hay người thật?"

"Chuyện này..." Jacqueline cứng họng, sờ sờ mũi. Đúng là cô bé không có cách nào chắc chắn cả.

"Thuốc Đa Dịch chỉ có tác dụng trong một giờ," Yuna khẽ gõ ngón trỏ lên bàn.

"Vậy nên chỉ cần con cầm chân họ khoảng một tiếng là được."

Yuna gật đầu. "Hãy quay về trước năm mới." Bà lại nâng chén trà lên.

"Con biết rồi, mẹ!" Jacqueline vui vẻ chạy ra ngoài. "Cảm ơn mẹ!"

Khi Jacqueline chui ra khỏi lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, xung quanh hoàn toàn yên ắng, không một bóng người. Chỉ có ánh sáng từ chùm đèn lớn trên trần nhà phản chiếu trên bức tường đá cẩm thạch.

Mình đến muộn rồi sao? Jacqueline bất an nghĩ. Khi sống trong tầng hầm, điều bất tiện nhất chính là không thể biết được thời gian.

Jacqueline bước ra ngoài rồi ngồi xuống ngay cửa. Đương nhiên, cô cũng rất muốn chạy ngay lên nhà vệ sinh tầng hai của Myrtle Khóc Nhè để đổ luôn vạc thuốc Đa Dịch kia đi. Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn ba người Gryffindor sẽ liều mạng với cô. Chưa kể trên đường đi, cô sẽ phải gặp rất nhiều người và giải thích vì sao lại không có mặt trong bữa tiệc Giáng Sinh. Nếu không may gặp phải Giáo sư McGonagall, Giáo sư Snape hoặc thậm chí là cụ Dumbledore, cô còn phải giải thích vì sao mình vốn dĩ nên đang ở nhà mà lại xuất hiện ở trường, và làm thế nào để quay lại đây.

"Mình thật là ngốc mà, thật sự."

Khoảng nửa tiếng sau, Jacqueline đứng lên vươn vai, cơ thể cô gần như sắp đông cứng lại vì lạnh. Giờ này chắc là buổi chiều hoặc tối Giáng Sinh rồi. Cô xoa xoa bụng trống rỗng của mình, cảm thấy bản thân đáng lẽ nên ở thị trấn tham gia tiệc tùng, uống nước bí đỏ, ăn thịt nướng, bánh rán và đủ loại món tráng miệng ngon lành. Chứ không phải giống như một con ngốc, ngồi co ro ở cửa phòng sinh hoạt chung, vừa đói vừa rét, chỉ để canh chừng Harry, Ron và Hermione biến hình thành Goyle và Millicent lẻn vào đây.

"Mình nên đi xuống bếp kiếm gì đó ăn." Cô lẩm bẩm. "Nhà bếp ở ngay gần đây, họ chắc cũng chưa đến đâu. Nếu họ đến..." Cô dừng lại một chút, rồi nhún vai. "Thôi kệ, nếu họ thật sự thành công vào được phòng sinh hoạt chung của Slytherin, thì mình cũng có thể vào phòng sinh hoạt chung của họ."

Gia tinh là những sinh vật vô cùng nhiệt tình, rất hiếm khi bạn thấy họ không hào hứng, trừ khi bạn không phải chủ nhân của họ. Vì vậy, khi Jacqueline bước vào nhà bếp và nói rằng mình muốn ăn gì đó, chỉ trong vài phút, họ đã bày ra trước mặt cô cả một con gà quay, một đĩa càng cua sốt, vài miếng bánh mì tỏi, một đĩa salad, một phần cá phi lê, một cốc nước bí đỏ nóng hổi, cùng một chén pudding chocolate rượu rum đầy ắp.

Sau khi ăn no căng bụng, Jacqueline vỗ nhẹ bụng, hài lòng đi về phía phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí đã quên mất lý do vì sao mình quay lại đây.

Cho đến khi bước vào phòng sinh hoạt chung và nhìn thấy Malfoy đang khoanh tay, tựa vào bàn, Jacqueline mới sực nhớ ra. Malfoy vừa chơi một quân cờ, vừa lười biếng nói:

"Dù sao đi nữa, lần trước khi phòng mở ra, đã có một tên máu bùn chết rồi. Tao nghĩ lần này cũng sẽ có người chết, hy vọng đó là con nhỏ Granger. Tao thật mong chờ giây phút ấy... Graham... Không, Jacqueline!"

Malfoy bỗng ngẩng đầu lên, thấy Jacqueline đứng ở cửa, không khỏi ngạc nhiên thốt lên:

"Cậu làm gì ở đây?"

Jacqueline không trả lời, ánh mắt cô bé dán chặt vào Goyle, hay chính xác hơn là mái tóc màu đỏ hơi lộ ra từ cổ áo của cậu ta. Rõ ràng, đó chính là Ron và Harry. Vậy còn Millicent? Không, chính xác hơn, Hermione giả dạng Millicent đã đi đâu? Cô ấy có kế hoạch khác sao?

"Này, Goyle, mày..." Malfoy đưa tay chỉ về phía "Goyle". Rõ ràng, hắn cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

Harry và Ron nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái đầy lo lắng.

"Tớ đi lấy thuốc đau bụng!" Ron lập tức nhảy bật khỏi ghế sô pha.

"Tớ đi cùng cậu." Harry lẩm bẩm một câu, rồi cả hai lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung như bị đuổi bởi đạn pháo, lách qua hai bên Jacqueline mà chạy mất.

"Tụi bây rốt cuộc là..." Malfoy vừa định nói tiếp, nhưng Jacqueline đã biến mất khỏi phòng nghỉ.

"Quái lạ thật." Malfoy lắc đầu, sau đó quay người đi vào phòng riêng của mình.

"Đứng lại, hai người các cậu!"

Jacqueline đuổi theo phía sau Harry và Ron, nhưng không thể bắt kịp tốc độ của họ. Dù cả hai đang dần biến trở lại hình dạng ban đầu, họ vẫn chạy nhanh hơn Jacqueline nhiều. Tiếng hét của cô không có tác dụng, trái lại, hai người kia càng chạy nhanh hơn.

"Harry! Ron! Đừng ép tôi dùng bùa trói chân để chặn hai cậu lại!"

Câu nói này có hiệu quả. Cả hai lập tức dừng lại, nhưng vì đang chạy quá nhanh, họ mất thăng bằng và ngã nhào xuống sàn. Trước khi họ kịp đứng dậy, Jacqueline đã đuổi tới nơi.

Cô đứng trước mặt họ, khoanh tay, lạnh giọng hỏi: "Hermione đâu? Tại sao cậu ấy không đi cùng hai người? Có phải cậu ấy còn có kế hoạch gì khác không?"

"Tôi... tôi không biết cậu đang nói gì!" Ron thở hổn hển, cố kéo chiếc áo chùng rộng thùng thình lên để không bị vướng.

"Đừng có nói dối." Jacqueline bước lên một bước, rút đũa phép ra và chĩa thẳng vào trán Ron. "Tôi đã bỏ cả buổi tiệc Giáng Sinh để xử lý chuyện này, không phải để nghe hai cậu lảm nhảm! Hoặc là nói cho tôi biết Hermione đang ở đâu, hoặc là tôi sẽ đi báo với giáo sư Snape về việc các cậu vừa làm. Các cậu biết điều đó nghĩa là gì chứ? Cả ba sẽ bị đuổi học!"

Cô nhìn sang Harry, giọng nói trầm xuống đầy đe dọa: "Cậu nghĩ giáo sư Snape sẽ tin rằng chỉ với hai người các cậu, không có sự giúp đỡ của Hermione, mà vẫn có thể pha chế thành công thuốc Đa Dịch sao?"

Harry và Ron nhìn nhau, cuối cùng từ bỏ ý định chối quanh.

"Cậu ấy vẫn còn trong nhà vệ sinh," Harry thở dài.

"Cậu ấy không chịu ra ngoài." Ron bổ sung, "Bọn tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Có lẽ Hermione cảm thấy biến thành Millicent không đủ xinh đẹp?"

"Tốt lắm." Jacqueline gật đầu, "Tôi sẽ đi xem. Còn hai cậu, tốt nhất là quay về phòng sinh hoạt chung ngay lập tức."

Cô hạ giọng, ánh mắt sắc bén lướt qua cả hai: "Nếu bất kỳ ai biết về chuyện xảy ra hôm nay..." Jacqueline nhấn mạnh từng chữ, "Tôi đảm bảo hai cậu sẽ hối hận vì đã được sinh ra."

Nói xong, cô quay người chạy nhanh về phía nhà vệ sinh nữ ở tầng hai.

Ron định mở miệng nói: "Nhưng còn quần áo của bọn tớ... Ưm ưm!"

Chưa kịp nói hết câu, miệng cậu đã bị Harry bịt chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro